• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 446-450

Chương 446: Ngô Tam Pháo

Nhìn vẻ mặt đáng đánh của Thái Ất Chân Nhân, Diệp Thành không tin lắm: “Có đồ tốt như vậy, ông chắc chắn muốn chia sẻ với ta sao?”

Khụ khụ!

Thái Ất Chân Nhân ho khan một tiếng: “Ta cũng muốn độc chiếm lắm, nhưng vấn đề là một mình ta không đánh lại được Âm Sơn Lão Vu! Có thêm ngươi thì khác, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người của ngươi cực kỳ bá đạo!”

“Âm Sơn Lão Vu?” Diệp Thành gãi đầu, suy nghĩ một chút, chắc chắn trong trí nhớ của hắn không có người này: “Ta chưa nghe cái tên này bao giờ, nhưng nghe tên cũng thấy chẳng phải người tốt đẹp”.

“Ấy ấy ấy, câu này của ngươi đúng rồi”, Thái Ất Chân Nhân vỗ đùi, giơ ngón tay cái về phía Diệp Thành: “Lão Vu Quái đó cực kỳ hung tàn, công pháp tu luyện hung ác bậc nhất, chuyên ăn tinh huyết trẻ sơ sinh, có tiếng hung dữ ở Đại Sở này”.

“Tu vi của ông ta là gì?”, đối với Âm Sơn Lão Vu, điều Diệp Thành quan tâm nhất vẫn là thực lực của ông ta, nếu là cảnh giới Chuẩn Thiên thì dù hai người họ liên hợp cùng sát phạt tới, cho dù có roi Đả Thần Tiên thì cũng là tự tìm đến cái chết.

“Cảnh giới Không Minh… tầng thứ tám”.

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây”, nghe thấy mấy chữ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Diệp Thành lập tức đứng dậy.

“Đừng… Đừng mà!”

“Người ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đấy, chúng ta tới đó chẳng phải là tự nộp mạng sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi, lắc đầu như trống bỏi: “Muốn đi thì ông tự đi, ta còn đang vội về nhà ôm vợ”.

“Có có có, chúng ta còn có người giúp nữa”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thái Ất Chân Nhân giữ hắn lại lần nữa: “Còn một người đang trên đường tới, cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu! Hơn nữa ta tính cả rồi, mấy ngày nay Lão Vu Quái đó bế quan dưỡng huyết, trạng thái cơ thể yếu ớt, cơ hội này ngàn năm có một”.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu”, tin tức này khiến Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Đến rồi đây”, khi Diệp Thành còn đang cân nhắc thì một đạo Thần hồng đã từ trên không lao vút xuống như một quả đạn pháo, rơi xuống bên cạnh đống lửa “rầm” một tiếng, có lẽ vì chấn động quá mạnh, Diệp Thành còn đứng không vững.

Tên này phải nói sao nhỉ?

Trông hắn như một tên thổ phỉ, thân hình cường tráng, cao lớn thô kệch, nhất là đôi mắt to tròn rất có hồn kia, khí tức của hắn rất cuồng bạo, điều đáng nói là cái miệng của hắn cực kỳ rộng.

“Hừm, nhét hai quả trứng vào cũng không thành vấn đề”, không biết vì sao nhìn cái miệng rộng của người đó, trong đầu Diệp Thành lại nảy ra suy nghĩ kỳ quái này.

“Ấy ấy, ông bị sao thế?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì người kia đã nở nụ cười đáng ghét nhìn khuôn mặt bầm dập của Thái Ất Chân Nhân.

“Còn sao nữa! Bị đánh chứ sao!”

“Mới lạ đấy”.

“Để ta giới thiệu”, Thái Ất Chân Nhân hắng giọng, kéo người kia đến bên Diệp Thành: “Tên này là đại ca của đảo Hắc Long ở Nam Yến Đại Trạch, người Nam Yến gọi hắn là Ngô Tam Pháo”.

Diệp Thành nghe xong cũng giật giật khoé miệng, cái tên này rất không tầm thường!

Thái Ất Chân Nhân nói xong còn kéo Diệp Thành đến bên mình, nói nhỏ vài câu bên tai hắn: “Tiểu tử, đi cùng tên này phải trông coi thật kỹ bảo bối của mình, nếu hắn nói muốn mượn binh khí của ngươi thì ngươi đừng cho mượn, vì hắn mượn đồ người khác chưa bao giờ trả…”

“Này, không phải ông bảo vẫn còn người khác sao? Ở đâu vậy?”, Thái Ất Chân Nhân đang thì thầm với Diệp Thành thì Ngô Tam Pháo đã dáo dác nhìn xung quanh bằng đôi mắt lấp lánh.

“Chẳng phải ở đây rồi sao?”, Thái Ất Chân Nhân kéo Diệp Thành đến bên cạnh Ngô Tam Pháo.

“Ông đùa ta à?”, Ngô Tam Pháo hét lớn. Sau khi hắn đáp xuống đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, hắn đánh một chưởng là ngã nhào, không ngờ người trợ giúp mà Thái Ất Chân Nhân tìm lại là Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư này.

“Đừng coi thường hắn, tiểu tử này không phải ở cảnh giới Linh Hư bình thường đâu, ngươi nghe nói chuyện hôm qua rồi đúng không? Lôi kiếp không ai địch lại ấy chính là do tiểu tử này dẫn tới, ngươi thấy không, vết thương trên người ta đều do hắn đánh”.

“Là ngươi?”, nghe Thái Ất Chân Nhân nói xong, Ngô Tam Pháo hiển nhiên bị giật mình. Lúc này hắn ta mới lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, khi nói, hàm răng vàng to của hắn còn loé lên ánh sáng chói loá, nhất là đôi mắt sáng quắc kia cực kỳ có thần.

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”.

“Ta vẫn không tin, ngươi đánh ta một quyền xem nào”, Ngô Tam Pháo thuộc kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn ta lập tức đứng vững, ưỡn lồng ngực rộng lớn ra, ý bảo: Đánh đi, cứ đánh thoải mái.

Khụ…

Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, sau đó trở tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, không nhiều lời lập tức đánh về phía đầu Ngô Tam Pháo.

Thái Ất Chân Nhân bên cạnh quay mặt đi.

A!

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Ngô Tam Pháo vang lên, có lẽ là Diệp Thành ra tay quá mạnh, tên này đứng không vững, ngã luôn vào đống lửa.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao lấp lánh đầy trời.

Trên hư không, một thanh phi kiếm khổng lồ bay ngang qua bầu trời.

Thái Ất Chân Nhân ngự kiếm ở phía trước, Ngô Tam Pháo và Diệp Thành ở phía sau. Diệp Thành vẫn bình thường, một tay hắn chống cằm, hơi thất thần, dường như đang nhớ nhà, nói chính xác hơn là nhớ Sở Huyên.

Còn Ngô Tam Pháo thì cứ luôn xoa đầu suốt dọc đường, đến giờ trước mắt hắn vẫn đầy sao!

Giờ phút này, hắn không dám nghi ngờ thực lực của Diệp Thành nữa, được Thái Ất Chân Nhân có con mắt gian giảo coi trọng không phải chuyện đơn giản.

“Roi sắt của ngươi được lắm, có thể cho ta xem không?”, Ngô Tam Pháo vừa xoa đầu vừa nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng ngời, bị roi đó đánh một phát, cảm giác đó phải gọi là cực rát.

Nghe vậy, Diệp Thành không khỏi ngoáy lỗ tai: “Không phải ngươi định mượn roi sắt của ta chơi vài ngày đó chứ?”

“Ngươi nói đúng lắm, đúng là ta có ý này”.

“Vậy ta không thể cho ngươi xem được”, Diệp Thành thản nhiên thổi ráy tai vừa cậy được đi: “Người ta nói ngươi mượn đồ chưa bao giờ trả, ngươi cầm roi sắt của ta rồi bỏ chạy, ta biết tìm ai đòi lại?”

“Vớ vẩn, ta mượn đồ không trả bao giờ?”

“Được rồi”, thấy Ngô Tam Pháo lại lừa Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân xen vào, người hiểu Ngô Tam Pháo nhất chính là lão ta, mượn đồ người mà trả lại thì không phải là Ngô Tam Pháo.

“Chúng ta bàn kế hoạch đi”, Thái Ất Chân Nhân xoay người lại.

Nghe vậy, Diệp Thành và Ngô Tam Pháo ngừng đùa cợt, trở nên nghiêm túc, đây không phải trò đùa.

“Âm Sơn Lão Vu này cứ mười năm lại dưỡng huyết một lần, vào ngày này tu vi của ông ta sẽ tạm thời bị giảm xuống còn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hơn nữa khi dưỡng huyết kỵ nhất là bị quấy rầy, cũng không thể tuỳ tiện sử dụng chân nguyên. Vậy nên chúng ta phải hành động thật nhanh, Tam Pháo thân thể cường tráng, đánh cự ly gần tốt thì đứng ở phía trước làm lá chắn thịt, tiểu tử ngươi thân pháp huyền diệu, có roi sắt uy lực bá đạo thì đứng giữa tập sát, còn ta…”

Thái Ất Chân Nhân nói rõ ràng mạch lạc, sắp xếp ổn thoả, kín đáo.

Khi đang nói chuyện thì ba người đã tới khu rừng núi tối tăm.

“Các ngươi thấy chưa? Đó chính là Âm Sơn”, Thái Ất Chân Nhân chỉ vào ngọn núi to lớn phía xa.

Nghe vậy, Diệp Thành nhìn theo hướng Thái Ất Chân Nhân chỉ.

Hắn nhìn thấy một ngọn núi đen kịt khổng lồ, sương mù dày đặc bao phủ, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, còn có mùi huyết tanh không thể át được.

Ngoài những điều này, cảm giác sâu sắc nhất của Diệp Thành chính là ngột ngạt.

“Âm Sơn Lão Vu biết mình đang ở trạng thái yếu, liệu ông ta có mời người tới giúp đỡ không?”, Diệp Thành dời ánh mắt khỏi Âm Sơn, thắc mắc một câu rồi bất giác nhìn Thái Ất Chân Nhân.
Chương 447: Ba đánh một

“Không đâu”, Thái Ất Chân Nhân trả lời dứt khoát: “Âm Sơn Lão Vu là người thế nào ta rất hiểu, ông ta là kiểu người tự phụ cao độ, ở đây không ai dám đụng tới ông ta, vả lại bí mật liên quan đến quả linh sâm năm màu rất ít người biết, vì lý do này mà ông ta không cho ai vào trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, huống hồ hiện giờ trạng thái của ông ta lại yếu đuối”.

“Cho nên vì bảo vệ cho bản thân được chu toàn, ông ta ở trong nơi hoang vu hẻo lánh, bố trí rất nhiều đại trận chết chóc”, Ngô Tam Pháo tiếp lời, cố gắng giải thích cho Diệp Thành: “Trong tay ông ta có các loại trận đồ giết người, sát trận này hết sức bá đạo, chỉ cần không kịp phòng bị thì kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức”.

“Không phải cả hai người tới đây lần đầu chứ?”, nghe hai người nói vậy, Diệp Thành bất giác hỏi lại.

“Không phải lần đầu, vài lần trước ta đều bị sát trận này đánh tán loạn”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi: “có điều lần này chúng ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, ta bỏ ra tám mươi năm trời để nghiên cứu kĩ lưỡng sát trận này”.

“Tám…tám mươi năm?”, kể cả là Diệp Thành thì khi nghe tin này cũng không khỏi tặc lưỡi, ông cũng có tài đấy, vì trộm đồ của người ta mà có nghị lực phi thường.

“Thần hành độn quỷ đạo, hoá hư chí phàm linh, âm dương khải túc vọng, càn khôn phá bát hoang”, khi Diệp Thành xuýt xoa thì Thái Ất Chân Nhân đã chắp hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm những câu chú mà hắn nghe không hiểu.

Ngay sau đó, Diệp Thành liền thấy xung quanh hình thành nên một đại trận hình sao lấy Thái Ất Chân Nhân làm trung tâm.

“Lão già này cũng biết nhiều đấy”, Diệp Thành cảm thấy bất ngờ, hắn cảm nhận được sự di chuyển của không gian ở đại trận bên dưới chân mình, cũng có thể nói Thái Ất Chân Nhân sắp sử dụng bí pháp dịch chuyển không gian.

“Ta nói này, ông ta rốt cục có lai lịch gì vậy?”, thấy Thái Ất Chân Nhân thi triển bí pháp thuần thục, Diệp Thành bất giác nhìn sang Ngô Tam Pháo.

“Ta chỉ biết ông ta rất tiện…rất giỏi”, Ngô Tam Pháo nói với vẻ mặt ý tứ.

Diệp Thành há miệng, không biết nói gì.

Thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Ngô Tam Pháo vỗ vai hắn, thần bí cười nói: “Mặc dù ngươi đánh ông ta chạy tán loạn nhưng cũng đừng coi thường ông ta, trước đây ông ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có điều giờ bị sụt giảm xuống cảnh giới Linh Hư tần thứ tư rồi”.

“Chuẩn…chuẩn thiên?”, nghe hai từ này, Diệp Thành kinh ngạc.

“Đi”, khi hai người nói chuyện, Thái Ất Chân Nhân đã rời đi.

Ông ta dứt lời, trận kì kia đột nhiên loé sáng, trận pháp dưới chân ông ta cũng vận chuyển theo.

Roẹt!

Ngay sau đó cả ba người biến mất ở vị trí cũ.

Khi xuất hiện trở lại, Diệp Thành thấy được linh quang xuất hiện trước mặt, ập vào mắt hắn là làn sương đen u ám.

Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong vùng núi hẻo lánh này, nơi này sương khói đen kịt, mang theo khí tức u ám, vùng đất bên dưới chân cũng đen xì, không hề có cây cỏ sinh sôi, đâu đâu cũng thấy xương cốt con người.

“Đi theo ta”, Thái Ất Chân Nhân đi đầu tiên, tay cầm cây phất trần chẳng còn mấy sợi lông, phía sau ông ta, Ngô Tam Pháo và Diệp Thành lần lượt đi theo.

Trên đường đi, Diệp Thành thông qua Tiên Luân Nhãn nhìn thấy nhiều nơi có sát trận khủng khiếp được ẩn đi, nhưng không biết vì sao Thái Ất Chân Nhân đi trước dẫn đường lại như nhìn thấu huyền cơ ở đây, mỗi lần ông ta đều lách qua trận pháp một cách khéo léo nên cả chặng đường đi bọn họ đều dễ dàng đi qua.

“Lão già này không hề đơn giản tí nào”, nhìn Thái Ất Chân Nhân ở phía trước, Diệp Thành lại lần nữa kinh ngạc lên tiếng: “Cũng may có hắn dẫn đường, nếu như là người khác không biết huyền cơ bên trong thì sẽ bị diệt ngay lập tức, cũng sẽ không thể không gặp chuyện gì được”.

Không biết mất bao lâu, cả ba người mới dừng chân lại ở lưng chừng núi.

Phía trước chính là một vách đá, chính giữa vách đá là cánh cửa đá đen kịt, bên trên cửa đá có khắc hoạ chữ Triện, còn có một chữ “phong” được viết hoa, rõ ràng Âm Sơn Lão Vu không muốn bất cứ kẻ nào đột nhập vào cánh cửa đá này.

“Âm Sơn Lão Vu, chính là nơi này”, Thái Ất Chân Nhân nheo mắt lên tiếng.

“Còn đợi gì nữa, mở ra”, Thái Ất Chân Nhân vừa dứt lời, Ngô Tam Pháo liền tiến lên phía trước, khí tức cuồng bạo sục sôi, hắn không nói lời nào, cứ thế tung một chưởng vào cửa đá.

Rầm!

Sau tiếng động rầm trời, cánh cửa đá đen kịt vừa dày vừa nặng kia lập tức bị đánh tan.

“Cẩn thận”, Thái Ất Chân Nhân và Diệp Thành lần lượt tiến lên trước, kéo Ngô Tam Pháo lại sau đó nhanh chóng lùi về sau.

Bọn họ vừa lùi về sau, bên trong cánh cửa đá liền có khói đen bay ra, ngay sau đó, từng đạo kiếm mang màu đen bắn ra ngoài với uy lực khủng khiếp và số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn người.

Chấn!

Thái Ất Chân Nhân tiến lên trước, một tay kết ấn, một tay phất phất trần khiến những đạo kiếm mang màu đen đang bắn tới lập tức bị cấm cố trong không trung. Sau tiếng hô của Thái Ất Chân Nhân, đạo kiếm mang màu đen kia lập tức tan biến.

“Lão Vu Quái, lâu rồi không gặp, dạo này khoẻ không?”, sau khi đánh tan kiếm mang màu đen kia, Thái Ất Chân Nhân nhìn hang động tối đen như hũ nút bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Thái Ất, lại là ngươi?”, ngay sau đó, bên trong hang động tối đen liền vang lên tiếng gằn nạt nộ.

“Sao nào, không muốn gặp ta sao?”

Khi hai người nói chuyện, Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành đã nheo lại.

Mặc dù hang động tối đen vả lại còn có khói đen mù mịt nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một lão già đang khoanh chân ngồi trong một bể máu nơi thâm sâu, lão ta có thân hình gầy gò, da dẻ khô quắt trông giống như cái xác khô.

Lúc này, bể máu kia cũng đang sục sôi, khí tức màu máu bao quanh Âm Sơn Lão Vu và được ông ta hấp thu vào cơ thể.

“Giao quả linh sâm ra đây”, Thái Ất Chân Nhân nhìn hang động đá cười nói.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Âm Sơn Lão Vu lạnh giọng.

“Xem ông nói kìa, không phải còn có ta sao?”, Ngô Tam Pháo bật cười để lộ ra hai hàm răng vàng khè.

“Ta cũng không phải tới chơi”, Diệp Thành vặn cổ, ngay sau Ngô Tam Pháo, hắn cũng có ý định phải giết chết Âm Sơn Lão Vu, không kể là vì quả linh sâm năm màu hay vì những đứa trẻ chết oan uổng.

“Các ngươi còn kém lắm”, Âm Sơn Lão Vu gằn giọng, không hấp thu máu vào cơ thể nữa, sương khói đen kịt bay ra.

“Chiến”, Ngô Tam Pháo xông lên đầu tiên, hắn sải bước ra, cả cơ thể như bùng nổ, để lộ ra phần thân xăm đầy long vân, cơ bắp cuồn cuộn.

“Chiến”, Diệp Thành cũng di chuyển, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, tay trái quất ra Đả Thần Tiên, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu.

Bạo Long Chưởng!

Sau tiếng hô của Ngô Tam Pháo, một chưởng bá đạo được tung ra.

“Không biết tự lượng sức”, trong lớp khói mờ mịt, một bàn tay khô quắt tung chưởng khiến Ngô Tam Pháo bị đánh lùi về sau.

Phong Thần Quyết!

Khi Ngô Tam Pháo lùi về sau, Diệp Thành như bóng ma sát phạt về phía trước. Hắn như cơn gió, nhanh tới vô ảnh, vả lại ở khoảng cách gần như vậy, sau khi Âm Sơn Lão Vu đánh lùi Ngô Tam Pháo, hắn liền bắt trọn thời cơ.

Ừm?

Âm Sơn Lão Vu nghiêm mặt, rõ ràng không ngờ một tên ở cảnh giới Linh Hư lại mạnh như vậy, vả lại nhát kiếm này cũng có uy lực hết sức mạnh mẽ.

Phụt!

Máu đen bắn vọt ra, Diệp Thành đâm nhát kiếm tuyệt sát xuyên bả vai Âm Sơn Lão Vu.

“Đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo rít lên, hắn tỏ ra hết sức bất ngờ với nhát kiếm này của Diệp Thành, ý chí chiến đấu của hắn lên cao, hắn lấy ra thanh đại đạo xông về phía trước, vung ra một đạo đao mang.

Hừ!

Âm Sơn Lão Vu hắng giọng lạnh lùng, vung tay đánh tan đạo đạo mang kia, khí thế mạnh mẽ khiến Diệp Thành phải lùi về sau.

“Các ngươi đều phải chết”, Âm Sơn Lão Vu lên giọng nạt nộ, trong tay áo có khói đen bay ra, tiếp đó là một trận đồ đã cũ bay ra ngoài, lơ lửng giữa hư không, xếp thành một đại trận khủng khiếp.

Vù! Vù!

Mặc dù trận đồ kia đã cũ nhưng lại rất to, nó lửng lơ giữa không trung và mang theo sát khí khủng khiếp, mỗi một phần sát khí đều nặng như ngọn núi khổng lồ, bên trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng bay lượn, thiên lôi và hoả diệm cùng tàn sát, đao mang, kiếm trận, huyết hải hỗn hợp, nuốt trọn tinh khí của đất trời và hiện ra uy năng khủng khiếp.

“Trận đồ thật…thật mạnh”, Diệp Thành biến sắc, chỉ là trận đồ cũ kĩ mà bá đạo tới mức này, hắn tự nhận không thể địch lại nổi.

“Chết đi”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày đằng đằng sát khí, ông ta vung tay ngự động trận đồ giáng từ trên xuống.

“Lão Vu Quái, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thái Ất Chân Nhân bật cười lạnh lùng, ông ta vẫn một tay kết ấn, một tay cầm phất trần dị thường: “Trời đất vô cực, huyền tâm đạo pháp, chư trận, nghe hiệu lệnh của ta”.

Ngay sau đó, thiên lôi và gió từ nơi thâm sâu cùng cốc oanh tạc, nơi nào có sát trận được giấu kĩ được Thái Ất Chân Nhân sử dụng.

Tấn công!

Sau tiếng hô của Thái Ất Chân Nhân cây phất trần được vung ra chỉ vào hư không, còn từng sát trận kia lần lượt nhắm chuẩn vào trận đồ đang giáng từ hư không xuống.
Chương 448: Linh sâm năm màu

Ding Dang! Bang! Keng!

Đột nhiên, trận đồ giáng từ trên trời xuống và rất nhiều sát trận nghịch thiên công phá, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Thấy vậy, sắc mặt của Âm Sơn Lão Vu lạnh tới cực điểm, ông ta là chủ nhân của vùng núi non này, sát trận ở khắp nơi đều do ông ta điều khiển. Hiện giờ bị Thái Ất Chân Nhân khuấy đảo, sao ông ta có thể không tức giận cho được.

“Giết cho ta”, Âm Sơn Lão Vu phẫn nộ lên giọng, tế gọi ra binh khí bản mệnh phát ra ánh sáng chói loá.

“Bọn ta cũng có”, Diệp Thành khí huyết sục sôi, nói rồi hắn gọi ra cả trăm binh khí, nào sát kiếm, kim đao, lư đồng, bảo ấn, linh gương…khí thế của các loại binh khí tương liên, uy lực vô cùng lớn, linh khí của Âm Sơn Lão Vu còn chưa phục hồi hoàn toàn thì đã bị Diệp Thành làm cho dao động.

Cảnh này khiến cho Âm Sơn Lão Vu suýt chút nữa ói ra máu, ông ta tưởng rằng đại địch của mình là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhưng hiện giờ xem ra ông ta đã đánh giá thấp tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh rồi.

Không chỉ hắn, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng tặc lưỡi xuýt xoa, hắn hô một hơi mà gọi ra được bao nhiêu binh khí thế này, đúng là loại khí huyết khác người.

Đing đang!

Khi Âm Sơn Lão Vu còn đang thất thần thì Diệp Thành đã vung roi Đả Thần Tiên quất thật mạnh vào binh khí bản mệnh của ông ta.

Ngay sau đó, Âm Sơn Lão Vu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi mắt mờ đi.

Lúc này, Ngô Tam Pháo đã vung đại đao tới, chém xuống một nhát suýt chút nữa chém trúng Âm Sơn Lão Vu.

A….!

Âm Sơn Lão Vu gằn giọng vung tay đánh lui Ngô Tam Pháo, thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững thì một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã giáng xuống, vẫn là Phong Thần Quyết, đại chiêu tấn công đơn lẻ, một kiếm chém trúng ngực Âm Sơn Lão Vu.

“Chết đi”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày tôi độc, há hốc miệng, một thanh kiếm vừa dài vừa mảnh vung ra, cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.

“Lão tử sợ sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn đạp ra bộ pháp huyền diệu né qua nhát kiếm tuyệt sát kia sau đó đánh ra chưởng Cuồng Long Thiên Nộ, Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, đầu óc choáng váng.

A….!

Cơn choáng váng do một roi trước đó quất xuống khiến ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, lại đã bị trúng tiếp một chưởng Hàng Long Thiên Nộ của Diệp Thành. Âm Sơn Lão Vu lập tức lảo đảo lùi về sau, cơn đau đớn dữ dội choán lấy đầu óc.

“Tiểu tử, đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo hú hét, lại một lần nữa tới trước Âm Sơn Lão Vu, hắn đánh ra một chưởng bá đạo khiến Âm Sơn Lão Vu lùi về sau, sau chưởng đó, trên vai của ông ta để lại một vết thương rất sâu. Cánh tay của Âm Sơn Lão Vu suýt chút nữa bị bẻ gãy.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành cũng chẳng phải nhàn rỗi, vai trò của hắn chính là đánh úp, Ngô Tam Pháo tạo cơ hội cho hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ phí, cứ thế sát phạt tới trước mặt Âm Sơn Lão Vu, sau một hồi vùng vẫy, hắn vội vàng lùi về sau.

Diệp Thành lùi về sau, Ngô Tam Pháo lại tấn công liên tiếp.

Cứ thế, Âm Sơn Lão Vu xông ra khỏi cửa hang không lâu trước đó lại bị hai tên súc sinh đánh lùi lại sơn động, còn bọn chúng lúc này vẫn hùng hùng hổ hổ sát phạt lên.

Phong thần quyết!

Thái sơn áp đỉnh!

Bạo long chưởng!

Thái cực diễn thiên!

Trong sơn động liên tiếp vang lên tiếng hô hào của cả hai tên.

Rầm!

Đùng! Đoàng!

Sơn động với tiếng nổ đùng đoàng không dứt, cả vùng núi non như rung chuyển.

“Đúng là hai tên súc sinh”, bên ngoài sơn động, Thái Ất Chân Nhân điều khiển sát trận đối kháng với trận đồ của Âm Sơn Lão Vu cũng phải tặc lưỡi xuýt xoa, quan trọng nhất là ông ta quá kinh ngạc về Diệp Thành, hắn không những phối hợp hết sức ăn ý với Ngô Tam Pháo không để chút sơ hở nào mà khả năng chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn người.
Chương 449: Hái linh sâm

Có điều ông ta vừa dứt lời thì có hai bóng hình thảm hại bay ra từ bên trong sơn động, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Ngô Tam Pháo và Diệp Thành.

Thấy vậy, Thái Ất Chân Nhân nheo mắt nhìn cửa động.

Nơi đó, khói đen và khói đỏ hoà lẫn vào nhau cuộn lấy người Âm Sơn Lão Vu đang đầm đìa máu đi ra ngoài, Âm Sơn Lão Vu lúc này không còn gầy guộc như trước nữa mà ngược lại trông dẻo dai rắn rỏi, khuôn mặt già nua trở nên trẻ ra rõ rệt, toàn thân mang huyết khí, điều quan trọng nhất đó là khí thế của ông ta căn bản không hề giống với trước đó.

“Có thể ngưng tụ huyết sát sao?”, Thái Ất Chân Nhân khẽ cau mày.

“Các ngươi đều phải chết”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày tôi độc, đôi mắt hằn học cứ thế nhìn chằm chằm cả ba người phía Diệp Thành, giọng nói lạnh lùng tới tột độ vang vọng khắp đất trời.

Ngoài điểm này ra thì cả vùng núi hẻo lánh như rung chuyển, mặt đất nứt lìa, từng làn khói đen len ra từ mặt đất bay lên, huyết hải sục sôi một phương cũng tới, Âm Sơn Lão Vu đạp vào làn sương khói đen, trên đầu lơ lửng biển máu, giống như một đại ma vương.

“Ông ta còn mạnh hơn cả Đan Hồn một phần”, bên dưới, mặt mày Diệp Thành căng thẳng, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Mẹ kiếp, ông ta giết bao nhiêu người rồi chứ?”, Ngô Tam Pháo ở bên nhìn vào hư không bằng con mắt lạnh lùng, hắn như thể nhìn thấy những linh hồn chết oan uổng đang vùng vẫy, có thể trông thấy những bộ xương cốt trong làn khói đen kia.

“Ta nói này, chúng ta có đánh nữa không?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, hắn tặc lưỡi: “Lão ta mạnh quá”.

“Đánh, nhất định phải đánh”, Thái Ất Chân Nhân há miệng phun ra một đường hoả diệm màu tím.

“Chân hoả?”, thấy hoả diệm này, Diệp Thành chợt sững người, hắn không ngờ Thái Ất Chân Nhân lại có chân hoả, lúc này, đến cả tiên hoả trong người hắn cũng đung đưa theo.”

“Dám doạ chúng ta”, ở một bên, Ngô Tam Pháo cũng phun ra một vật, nếu nhìn kĩ thì đây là một viên lôi điện màu vàng.

“Chân dương lôi điện”, Diệp Thành lại sững sờ, rõ ràng hắn không ngờ tên Ngô Tam Pháo này lại có lôi điện trong người. Lôi điện màu vàng kim của hắn đã xuất hiện và khiến thiên lôi trong người Diệp Thành cũng nhảy nhót theo.

Chiến!

Chỉ nghe Thái Ất Chân Nhân hô lên, sau đó chân ông ta bước trên biển lửa màu tím bay vào hư không, chân dương lôi điện màu vàng kim của Ngô Tam Pháo cũng biến thành biển lôi, hắn đã bước vào biển thiên lôi, vung đại đao bay vào hư không.

Giết!

Âm Sơn Lão Vu phẫn nộ gằn lên, ông ta ngự động huyết hải và vụ hải (biển sương) sát phạt tới, một địch hai.

Rầm! Đùng! Đoàng!

Đột nhiên, trời đất như bùng nổ, trận đại chiến của cả ba sục sôi khiến một nửa phần núi non sụp đổ.

“Có phải mình nên làm gì đó không nhỉ?”, bên dưới, Diệp Thành tự giác lẻn vào hang động của Âm Sơn Lão Vu, vì trận đại chiến trước đó nên hắn đã cảm nhận được rõ rệt càn khôn bên trong này, vả lại bên trong này còn giấu không ít đồ hay ho.

Rầm!

Ngay sau đó, Diệp Thành đánh sập một cánh cửa đá bên trong sơn động. Đột nhiên, có ánh sáng chiếu hắt ra, luồng khí tức mạnh mẽ sục sôi.

“Không cần nói cũng biết đó chính là quả linh sâm năm màu”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế chạy vào trong.

Bên trong là một thế giới mới với không gian nhỏ bé mới lạ, nơi này sắc màu rực rỡ, trời quang mây tạnh, khí tức sinh linh rõ rệt, còn có cả dòng suối nhỏ chảy qua, khung cảnh nơi đây thật sự đối lập với sự lạnh lẽo, tối tăm, không chút cây cỏ sinh tồn của nơi âm sơn bên ngoài kia.

“Đúng là một nơi hay ho”, Diệp Thành tấm tắc, hắn sải bước vào trong, khi đi qua mỗi một bảo vật linh thạch, hắn tự giác bỏ chúng vào túi đựng đồ.

Cuối cùng, Diệp Thành cũng tìm thấy được quả linh sâm năm màu trong thế giới nhỏ bé này.

Cây này cũng chỉ cao chừng hơn hai trượng, toàn thân với khí sinh linh dồi dào, thậm chí trên mỗi cành cây, mỗi phiến lá đều có ánh sáng lấp lánh, đặc biệt là hai quả long lanh mang ánh sáng năm màu rực rỡ.

“Đây chính là linh sâm năm màu”, Diệp Thành sáng mắt nhìn linh quả trên cây, chúng chỉ to chừng nắm tay người lớn nhưng mùi hương thơm nồng, nếu được cắn một miếng thì sẽ rất tuyệt.

“Một quả thôi là có thể tăng năm mươi năm tuổi thọ rồi, nếu ăn hai quả cùng lúc thì ít nhất cũng kéo dài được tám mươi năm tuổi thọ”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác nuốt nước bọt cái ực.

Nghĩ vậy, hắn bèn hái quả xuống, trước tiên là hít hà mùi thơm của linh quả rồi mới bỏ vào trong túi đựng đồ của mình.

“Mẹ kiếp, người của ta đâu?”, ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng mắng chửi của Thái Ất Chân Nhân.

“Ngươi là tên lừa đảo, vào lúc then chốt lại bỏ đi”, Ngô Tam Pháo cũng lớn giọng mắng chửi.
Chương 450: Tiêu diệt Âm Sơn Lão Vu

Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn đi ra khỏi thế giới nhỏ bé này.

Vừa ra khỏi cửa hang hắn đã vội ngẩng đầu nhìn.

Trong hư không, trận đại chiến của ba người vô cùng thảm khốc, Thái Ất Chân Nhân bị thương không hề nhẹ, toàn thân đẫm máu, Ngô Tam Pháo cũng không khá khẩm hơn là bao, phần trước ngực có khe hở máu chảy ròng ròng.

Còn Âm Sơn Lão Vu, ông ta thảm hại nhất, đầu tóc rối xù, cơ thể nhơ nhuốc máu, đã không còn nhận ra hình người nữa, phần sống lưng có một vết đao chém, đến cả xương cốt cũng lộ ra, điều đáng nói là khí tức của ông ta vô cùng bất ổn, giống như thể ông ta đang cố gắng ngưng tụ khí huyết nên khiến mình bị phản phệ.

Lúc này, tình hình trận chiến trong hư không là như vậy, biển lửa màu tím của Thái Ất Chân Nhân đối đầu với biển lửa màu đen của Âm Sơn Lão Vu, biển lôi màu vàng kim của Ngô Tam Pháo đối kháng với biển máu của Âm Sơn Lão Vu, cả ba người cứ thế bám trụ, khó phân thắng bại.

Cơ hội tốt!

Diệp Thành lập tức triệu gọi chân hoả và thiên lôi. Ngay sau đó, chân hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi hoá thành thiên lôi thần tiễn.

Ừm?

Ừm?

Rõ ràng chân hoả và thiên lôi mà Diệp Thành tế gọi ra đã kinh động đến cả ba người đang cố gắng trụ trong không trung.

“Tên tiểu tử này có chân hoả?”

“Tên tiểu tử này có thiên lôi?”

Đây là lời nói ra từ chính miệng của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo. Chân hoả, thiên lôi đều là thần vật mà thượng đế ban tặng, chính là bảo bối trong mơ của các tu sĩ, thế nhưng Diệp Thành lại có cả thiên lôi và chân hoả, điều này khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cảm thấy rối bời, không ngờ người cùng đội với mình lại có mà mình không biết.

“Hoả diệm màu vàng kim, thiên lôi màu đen”, đôi mắt của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cùng nheo lại.

Lại nhìn sang Âm Sơn Lão Vu, vẻ mặt kinh ngạc lúc này đã trở nên tái nhợt, vì ngay từ giây phút thấy trường tiễn của Diệp Thành, bọn họ đã cảm thấy mùi chết chóc.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế.

Sau tiếng hô của Diệp Thành, mũi tên thiên lôi màu đen được bắn ra khỏi cung tên hoả diệm, mục tiêu chính là Âm Sơn Lão Vu.

“Không, không…”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày sợ hãi, ông ta thật sự sợ rồi, đôi mắt như muốn nhảy ra khỏi tròng, ông ta muốn di chuyển nhưng lại bị Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân kìm hãm.

Lúc này ông ta mới thực sự cảm thấy hối hận, hối hận vì mình đã quá tự đại, vào ngày mình yếu đuối nhất lại không tự tìm cho mình một kẻ mạnh giúp đỡ trông coi mọi thứ khiến mấy người phía Thái Ất Chân Nhân lẻn vào đánh lén.

Nhưng thế giới này lại chẳng bán liều thuốc với tên là hối hận, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thần tiễn thiên lôi kia không ngừng to dần trong mắt mình, nó mang theo sức mạnh khủng khiếp có thể đâm xuyên mọi thứ.

“Tên tiểu tử này…”, nhìn thấy thần tiễn thiên lôi nghịch thiên bay tới, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đều tỏ vẻ bất ngờ.

Đặc biệt là Thái Ất Chân Nhân, ông ta đã từng đấu với Diệp Thành cả một ngày trời nhưng không nhận ra hắn có chân hoả và thiên lôi, càng chưa từng nghĩ tới Diệp Thành còn có bí pháp bá đạo thế này. Ông ta tự nhận cho dù là vào thời kì đỉnh phong, chịu một mũi tên thì chắc chắn ông ta cũng bị trọng thương.

Phụt!

Trong không gian vang lên tiếng máu bắn vọt, phần trán của Âm Sơn Lão Vu bị mũi tên của Diệp Thành đâm xuyên, cả thần hải cũng theo đó mà tan biến.

Kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lập tức mất mạng, cơ thể ông ta tan biến, hoá thành làn khói màu đỏ như máu bay rợp trời, còn Âm Sơn Lão Vu phạm phải tội nghiệp thì cũng biến mất giữa trời đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom