-
Chương 436-440
Chương 436: Không có địa đồ
“Tượng gỗ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn sững người nhưng sau khi phản ứng lại, ông ta bất giác mỉm cười: “Đương nhiên được”.
Nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn đem tượng gỗ khắc không lâu trước đó đưa cho Diệp Thành.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cất tượng gỗ đi sau đó mỉm cười, nói: “Vậy con đi đây, xin tiền bối giúp con mở Truyền Tống Trận”.
“Tiểu hữu muốn đi sao?”
“Có một số chuyện cần con về xử lý”.
“Vậy sao? Vậy tiểu hữu đi theo ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn sải bước đi trước, Diệp Thành chắp tay hành lễ với mấy người phía Hoa Tư rồi cũng đi theo.
Phía này, Hoa Tư không tỏ thái độ gì, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt là há miệng thẫn thờ, thế nhưng Diệp Thành đã đi xa rồi, bóng hình hắn biến mất nhưng hình ảnh hắn lại in sâu trong tâm trí cô.
Thấy vậy, Hoa Tư ở bên khẽ cau mày, bà ta mỉm cười nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, không phải con thích hắn ta rồi chứ?”
Hạo Thiên Thi Nguyệt không nói gì chỉ khẽ nheo mắt mím môi, tay bấm vạt áo. Mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt và hành động lại nói lên tất cả.
Có điều không biết Diệp Thành sau khi rời đi mà nghe được thì sẽ thấy thế nào. Đệ đệ lại trở thành người thương trong lòng tỷ tỷ, cảm giác này có lẽ rất kì lạ.
Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào trong địa cung, biết Diệp Thành có việc nên ông ta không chậm trễ, lấy ra lệnh bài cắm vào trong một cái rãnh sâu, giải phong ấn của Truyền Tống Trận. Ông ta vừa đẩy tinh nguyên vào trong vừa nhìn Diệp Thành, hỏi: “Không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Truyền tống về phía nam, càng xa càng tốt ạ”, Diệp Thành cười nói: “Con muốn tới Nam Sở”.
“Nam Sở?”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ cau mày nhưng không hỏi gì, chỉ là ông ta không ngừng khắc hoạ kí hiệu không gian lên Truyền Tống Trận: “Tiểu hữu đứng vào trong đi”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhấc chân bước vào, ngay sau đó, Truyền Tống Trận vang lên âm thanh vù vù, từ từ xoay chuyển vả lại tốc độ không ngừng tăng nhanh.
“Nếu có ngày tiểu hữu cần tới Hạo Thiên thế gia xin cứ lên tiếng”, bên ngoài, Hạo Thiên Huyền Chấn cười ôn hoà.
“Nhất định rồi”, Diệp Thành mỉm cười, roẹt một tiếng, hắn biến mất bên trong Truyền Tống Trận.
Vào thông đạo không gian hắn mới rút ra tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn tặng mình, mỗi một đao khắc, mỗi một đường nét đều khắc hoạ hết sức rõ ràng, đây chính là hình ảnh về hắn, thật như ngoài đời.
Diệp Thành!
Khi Diệp Thành nhìn thấy hai chữ khắc bên dưới tượng gỗ, hắn hết sức bất ngờ, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại khắc hai từ này, chứ không phải bốn chữ Hạo Thiên Trần Dạ.
Có điều hắn không quá bận tâm. Tên mà, chỉ là một cách gọi mà thôi.
Diệp Thành cất lại tượng gỗ, hắn hít vào một hơi thật sâu, yên lặng chờ đợi ở cửa ra của thông đạo không gian.
Sau ba canh giờ, hắn mới bước ra khỏi thông đạo, hiện thân ở một vùng đất cây cối xanh bạt ngàn, không thấy điểm dừng.
“Đây là đâu chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn liếc nhìn vùng đất vô tận quanh mình.
Hắn bất lực, chỉ có thể tế gọi ra ngự kiếm bay về một hướng.
Cuối cùng, sau ba ngày, Diệp Thành bay ra khỏi vùng đất này, lúc này bóng người bắt đầu nhiều lên, người phàm không ít, và nhiều hơn cả là tu sĩ, trong lúc phi hành, từng cổ thành với đại khí dồi dào cũng hiện trong tầm mắt hắn.
“Cuối cùng ta cũng tìm được nơi tu sĩ tụ họp rồi”, Diệp Thành đi được vài bước thì tới chân cổ thành khổng lồ kia, phía trước cổ thành có một bia đá cao sừng sững tới ba trượng, bên trên khắc bốn chữ viết hoa: Thương Lang Cổ Thành.
“Thương Lang Cổ Thành?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn đảo mắt nhìn nhưng không phát hiện ra chút ấn tượng liên quan đến cổ thành này.
Nghĩ rồi, Diệp Thành sải bước ra khỏi cổ thành. Thương Lang Cổ Thành hết sức phồn hoa, ập vào mắt hắn là ánh sáng chiếu rọi tứ phương, đình đài lầu các nhiều vô số, bóng người đi đi lại lại náo nhiệt, những tiếng chào bán hàng vang lên không ngớt, điều đáng nói hơn cả là linh khí trong thành vô cùng dồi dào.
“Nghe nói gì chưa? Tên Tần Vũ xếp thứ hạng chín mươi chín mà một mình đánh bại mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân đấy. Sao hắn có thể giỏi như vậy chứ?”
“Vậy thì ngươi không biết rồi, hắn che giấu thực lực”.
Đi trên con đường huyên náo, Diệp Thành nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Việc cấp bách đang chờ, phải tìm hiểu xem mình ở đâu cái đã”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh sau đó sải bước, đi vào một cửa tiệm ở bên đường.
Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là khi nhìn từ ngoài vào, mặt tiền của cửa tiệm rất nhỏ nhưng khi đi vào hắn mới phát hiện ra bên trong là cả thế giới, diện tích cả nghìn trượng, vả lại bên trong này còn bán đủ thứ đồ, linh quả, binh khí, linh ngọc, linh dược, cần gì có nấy.
“Không biết tiểu hữu cần mua gì?”, khi Diệp Thành đang mải nhìn ngó thì một người trung niên mặc đồ tím bước lên phía tước, người này thân hình cao ráo, dáng vẻ khoan thai, giống như một đại thúc với tính cách ôn hoà.
“Tiền bối, chỗ người có địa đồ không?”, Diệp Thành tiến lên hành lễ sau đó mới lên tiếng hỏi.
“Địa đồ đương nhiên có, không biết tiểu hữu cần loại nào?”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười, nói rồi còn không quên giải thích với Diệp Thành: “Địa đồ ở mỗi một nơi có giá khác nhau, vả lại kích thước to nhỏ khác nhau, địa đồ to đương nhiên đắt hơn một chút rồi”.
“Có địa đồ của Đại Sở không ạ?”, nghe người đàn ông kia nói xong, Diệp Thành hỏi thăm dò.
Cau này của hắn khiến ông ta phải liếc nhìn hắn từ đầu tới chân: “Tiểu hữu, Đại Sở rất rộng, đừng nói là Cửu Huyền Các nhỏ bé của ta, cho dù là Thị Huyết Điện cũng không có được địa đồ lớn như vậy”.
Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười ái ngại.
Người đàn ông trung niên mặc đồ tím nói rất thật, có lúc địa đồ đối với tu sĩ mà nói quả thực có ý nghĩa phi phàm, Đại Sở thực sự quá rộng lớn, một địa đồ chi tiết như vậy chẳng khác gì là vật vô giá.
“Tiền bối à, cho con hỏi một chút, đây là đâu?”, sau khi bỏ đi ý định mua địa đồ, Diệp Thành nhìn người đàn ông mặc đồ tím.
Vấn đề này khiến người đàn ông kia cảm thấy khó có thể trả lời: “Tiểu hữu, câu hỏi của tiểu hữu quá rộng, nếu như nói nhỏ thì nơi này chính là Thương Lang Cổ Thành, nếu nói to thì nơi này chính là Thương Lang Nguyên Nam Đoan ở Bắc Chấn”.
“Vẫn ở Bắc Chấn Thương Nguyên?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhìn người đàn ông trung tuổi: “Tiền bối, bên trong cổ thành này có Truyền Tống Trận không?”
“Có nhưng chỉ là Truyền Tống Trận loại nhỏ, có thể đi được hàng chục dặm, nhưng Truyền Tống Trận vẫn luôn do phân điện thứ ba nhà họ Viên giữ, muốn có được Truyền Tống Trận thì ít nhất phải có được một trăm nghìn linh thạch”, ở bên, lão già mặc đồ tím lên tiếng.
“Phân điện thứ ba nhà họ Viên?”, Diệp Thành cau mày, không ngờ hắn lại tới địa bàn của nhà họ Viên.
Nghĩ rồi, hắn quay người bước đi.
Hừ!
Vừa ra khỏi cửa tiệm chưa lâu, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gầm gừ của linh thú đằng sau, sau đó là một loạt âm thanh va chạm của sắt với mặt đất.
“Cút đi”, kế đó, tiếng nạt nộ hung tợn vang lên, một thanh niên mặc đồ trắng cưỡi trên mình con sư tử toàn thân rực lửa đỏ, hống hách dương roi lửa dài, cứ thế xông vào đây.
Con sư tử này có thân hình hết sức to lớn, toàn thân còn có vảy, rõ ràng là thú hoả vả lại không phải là thú hoả bình thường, đặc biệt là khí tức cuồng bạo và khát máu trên người nó khiến cho quá nhiều người phải sợ hãi.
A….!
Vì sư tử Xích Diệm bản tính tàn bạo, lại thêm sự dung túng của chủ nhân nên khiến cả con phố phồn hoa náo nhiệt vì sự xuất hiện của bọn họ mà trở nên hỗn loạn, rất nhiều người không kịp né tránh nên đã bị thương.
“Mẹ kiếp, đúng là ngang ngược”, tứ phía vang lên tiếng nghiến răng ken két.
“Nghe nói vài ngày trước Thương Minh Thượng Nhân nhận hắn làm đồ nhi”.
“Thị Huyết Điện?”, nghe cái tên này, rất nhiều người run rẩy, vô thức lùi về sau.
Chương 437: Sư tử Xích Viêm
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành cũng né sang bên, hắn không sợ gã thanh niên kia nhưng hắn lại không muốn gặp chuyện ở đây, dù sao nơi này cũng là nơi lạ, nhẫn nhịn một chút vẫn hơn.
Thế nhưng hắn không gây chuyện không có nghĩa là không có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy con sư tử Xích Diệm kia lao tới, khi lao qua Diệp Thành nó đột nhiên dừng lại, mũi hếch lên như ngửi thấy một mùi mà mình rất thích: “Tinh nguyên đại địa”.
Vả lại thêm linh lực trong cơ thể Diệp Thành khiến nó bất giác liếm lưỡi, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung tàn và thèm khát.
“Tương đương với tầng thứ sáu cảnh giới Linh Hư”, khi sư tử Xích Diệm nhìn Diệp Thành thì hắn cũng nhìn nó, thầm nghĩ linh thú này thật sự bất phàm, có nó làm linh thú, hắn có thể tưởng tượng ra được thân phận của gã thanh niên mặc y phục trắng kia tôn quý tới mức nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Thành liếc nhìn gã thanh niên kia, khí tức của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, chẳng trách mà được chọn làm đồ đệ của Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
“Muốn ăn thì ăn đi, không cần phải sợ”, gã thanh niên nhìn Diệp Thành, sau đó vỗ vào con linh thú.
Nghe vậy, những người xung quanh đều xôn xao. Hắn làm gì vậy chứ? Thả linh thú của mình ăn thịt người giữa ban ngày sao?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt rõ vẻ thương hại, rất nhiều người tức tối muốn xông lên nạt nộ nhưng lại sợ thế lực đứng sau gã thanh niên kia nên không ai dám cử động.
Phía này, đôi mắt bình thản của Diệp Thành loé lên ánh nhìn lạnh lùng.
Ta đây nói mà không làm được sao? Mẹ kiếp, muốn ăn thì ăn đi.
Gừ!
Có được mệnh lênh của chủ nhân, sư tử Xích Diệm lập tức rống lên, trong tiếng rống còn mang theo sự bạo ngược, cơ thể khổng lồ của nó cứ thế cuộn lên, nhảy vọt lên trời bổ nhào về phía Diệp Thành như muốn xé tan xác hắn ra.
Haiz!
Thấy cảnh này, rất nhiều người quay đầu đi như thể không dám nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.
Phụt!
Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt ra.
Có điều cảnh tượng Diệp Thành bị xé xác lại không hề xảy ra, đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì đều thẫn thờ, con sư tử Xích Viêm khát máu bạo tàn kia toàn thân đẫm máu, đến cả gã thanh niên là chủ nhân của nó cũng ngã dụi xuống đất.
“Đòi ăn thịt ta, phải trả cái giá đắt”, Diệp Thành vặn cổ, hắn vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển, có thể thấy trên nắm đấm của hắn còn dính máu tươi, nhưng máu đó không phải của hắn mà là của con sư tử kia.
“Tên tiểu tử này thật mạnh”, người từ tứ phương trầm trồ.
“Dám làm thương toạ kỵ của ta, đáng chết”, ngay sau đó, gã thanh niên mặc y phục trắng phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng.
“Chỉ dựa vào ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, khí thế mạnh mẽ thấy rõ, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang.
Phụt!
Lại có dòng máu bắn vọt lên, xương tay của gã thanh niên kia gãy lìa, bên vai cũng nhơ nhuốc máu.
“Tên tiểu tử này mạnh quá”, hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Giết cho ta”, gã thanh niên kia gào lên phẫn nộ, sắc mặt tôi độc thấy rõ, hắn vung kiếm chém về phía Diệp Thành.
“Không biết tự lượng sức”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước ra bộ pháp huyền diệu, lập tức né tránh sát kiếm kia và sát phạt đến trước mặt gã thanh niên như ma như quỷ, hắn không nói lời nào, cứ thế giáng một bạt vào mặt tên kia.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên lanh lảnh khiến gã thanh niên thẫn thờ kinh ngạc, hắn bị đánh bay khỏi lưng con sư tử kia, còn chưa kịp ngã ra đất đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay lên trời.
Hự!
Thấy chủ nhân thất thế, con sư tử lập tức lao tới.
“Đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không di chuyển, vẫn là chưởng bát hoang mạnh mẽ được tận dụng.
Ngay sau đó, máu tươi lại bắn ra, con sư tử Xích Viêm đang lao tới lại lần nữa bị đánh bay đi, nó còn chưa kịp ngã ra đất đã bị hai tay Diệp Thành túm chắc cái đuôi.
Con sư tử lập tức bị hất lên.
Rầm!
Tiếng động dữ dội vang lên, con sư tử khổng lồ bị Diệp Thành quật xuống đất, mặt đất cứng chắc hằn nên hố sâu, kể cả con sư tử có thân hình rắn chắc thế nào đi nữa thì cũng bị quật đến mức nhơ nhuốc máu, hoả diệm trên người nó cũng giảm tới cực điểm.
Phụt!
Diệp Thành dùng tay móc vào trong cơ thể nó để lấy thú hoả ra, sau đó hắn há miệng nuốt chửng, thú hoả được chân hoả luyện hoá, và cũng được chân hoả hấp thu.
Diệt xong sư tử Xích Diệm Diệp Thành lật tay thu lại xác nó vào trong túi đựng đồ, huyết mạch của con sư tử này không vừa, toàn thân đều là bảo bối, đem nó về hầm một nồi canh là tốt nhất.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới phủi tay đi về phía trung tâm của thành, bóng người gầy gò của hắn hiện lên trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
Không lâu sau, một tế đàn khổng lồ hiển hiện trong tầm mắt Diệp Thành. Trên tế đàn khắc đầy những trận văn, trung tâm tế đàn còn có một truyền tống trận phát sáng.
“Chính là mày”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu bước tới.
“Dừng bước”, giọng nói uy nghiêm chợt vang lên, đó là một lão già mặc đồ xám ngồi trong truyền tống trận khổng lồ, khi Diệp Thành đi tới, lão ta còn đang nhắm mắt tịnh dưỡng, có lẽ lão ta là người canh giữ truyền tống trận này.
“Tiền bối, con muốn mượn truyền tống trận này”, Diệp Thành rất hiểu lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.
“Đi đâu?”, lão già mặc đồ xám vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta không hề mở mắt, vả lại giọng nói hết sức thản nhiên. Rõ ràng tu vi chỉ mới ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh nhưng lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Truyền tống về phương Bắc, càng xa càng tốt ạ”.
“Chỉ có thể truyền tống một trăm nghìn dặm, phí một trăm nghìn linh thạch”, giọng nói của lão ta hết sức thản nhiên và lại từ đầu tới cuối lão ta không hề mở mắt ra.
“Một trăm nghìn linh thạch, đúng là không vừa”, Diệp Thành thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn rút túi đựng đồ ra.
Thế nhưng đúng lúc hắn định đưa túi đựng đồ thì lại bị giọng nói tôi độc ngăn lại.
“Thúc tổ, không được cho hắn đi”, giọng nói này còn chưa dứt, một gã thanh niên đầu tóc rối bời, toàn thân đẫm máu sát phạt tới từ phía xa, khuôn mặt hắn cũng có thể coi là anh tuấn nhưng lại tôi độc như ác quỷ vậy.
Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là gã thanh niên vừa nãy bị Diệp Thành đấm bay lên trời sao?
“Hắn là người nhà họ Viên sao?”, Diệp Thành thẫn thờ, Thương Lang Cổ Thành là đìa bàn nhà họ Viên, truyền tống trận cũng của nhà họ Viên. Sai sách rồi, Diệp Thành cảm thấy không ổn vì hắn đánh người nhà họ Viên mà còn muốn đi khỏi đây sao?
“Hạo Nhi”, thấy gã thanh niên người đầy máu, lão già kia vội đi xuống khỏi tế đàn, khuôn mặt lạnh băng: “Ai to gan thế này, dám đánh con ngay ở địa bàn của nhà họ Viên?”
“Chính là hắn”, gã thanh niên tên Viên Hạo kia chỉ vào không trung, vì sao lại chỉ vào không trung? Vì Diệp Thành đã nhảy lên phi kiếm bỏ chạy rồi.
“Còn muốn đi?”, thấy Diệp Thành bay lên trời, lão già kia lập tức bay vào hư không như một đạo thần hồng, không nói lời nào, cứ thế đánh ra một đạo đại ấn.
Chương 438: Phản công
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ông được đấy”, nào ngờ, Diệp Thành bỏ chạy về phía trước đột nhiên xoay người tung ra một đạo đại ấn, kế đó là một đạo Hàng Long khiến lão già mặc đồ xám phải lùi về sau.
Bị đòn đánh của Diệp Thành đẩy lùi, lão già kia vô cùng phẫn nộ, lão ta há miệng khạc ra một thanh sát kiếm màu đỏ gạch như một đạo điện mang bắn vào không trung.
“Quay về cho ta”, Diệp Thành lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quật thật mạnh vào sát kiếm màu đỏ kia, vì đó là binh khí bản mệnh, có linh hồn lạc ấn, lão già mặc đồ xám kia lập tức loạng choạng, đầu óc choáng váng.
Thấy vậy, Diệp Thành vừa định cầm roi sát phạt tới thì chợt cảm nhận thấy có hai luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, vả lại khí tức còn mạnh hơn của lão già này.
“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm, một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu”, thấy hai kẻ ở cảnh giới Không Minh sát phạt tới, Diệp Thành lập tức cất roi đi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
“Tần Vũ?”, một người vừa sát phạt tới nhận ra Diệp Thành, vì khi ở Thiền Uyên Hội Minh hắn từng gặp Diệp Thành.
“Ôi trời”, bị nhận ra, Diệp Thành lập tức tăng nhanh tốc độ.
“Đứng lại”, phía sau vang lên tiếng nạt nộ, đó là một lão già mặc mãng bào, vung tay tế gọi ra một đại võng lấp lánh linh quang, đại võng đó rất kì dị, trong chốc lát đã phủ cả nghìn trượng, ập từ trên trời xuống muốn giam giữ Diệp Thành lại.
“Loại lưới rách này mà đòi nhốt ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bước ra một bước mười mấy trượng, thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật, roẹt một tiếng đã chuồn ra cách đó cả trăm trượng và nhảy ra khỏi phạm vi bao trùm của đại võng.
“Băng phong vạn lý”, Diệp Thành vừa nhảy ra khỏi đó thì nghe thấy đằng sau có tiếng hô.
Chỉ thấy tiếng hô vừa dứt, bầu hư không mênh mang kia bắt đầu phủ thêm lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được, vả lại tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Diệp Thành tận mắt trông thấy một con linh điểu bay qua, sau đó nó bị hoá thành hàn khí.
“Bát hoang trảm”, Diệp Thành dồn khí lực tung ra một chưởng Bát Hoang, hàn băng trong hư không còn chưa phủ dầy đã bị đòn công kích mạnh mẽ của Diệp Thành đánh ra lỗ hổng.
“Ba lão già đáng chết, các ông cứ đợi đấy cho tôi”, sau khi chui ra khỏi lỗ hổng kia, Diệp Thành lập tức chuồn đi xa mấy trăm trượng.
Đuổi theo!
Phía sau, cả ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên với sát khí đằng đằng đuổi theo.
Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, trời đất vang lên những tiếng nổ rầm trời, Diệp Thành ở phía trước chạy bạt mạng, phía sau liên tiếp có những ngọn núi sụp đổ, ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên hạ quyết tâm không bắt được Diệp Thành thì không quay về.
Cứ một bên đuổi một bên tháo chạy khiến trời đất náo nhiệt lạ thường, tất cả tu sĩ đi qua trông thấy cảnh này đều tỏ vẻ khó hiểu.
Chân Dương có đến mức phải rầm rộ vậy không? Thế nhưng mà tên đeo mặt nạ Quỷ Minh kia rốt cục có lai lịch thế nào mà khiến cả ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh phải truy đuổi như vậy?
“Mẹ kiếp, có giỏi thì đánh một một đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành trong hư không quay đầu mắng chửi, mặc dù hắn chạy không hề chậm nhưng vì tu vi hạn chế nên có vài lần suýt chút nữa bị truy sát, hình thái hết sức thảm hại.
Theo như người ngoài thấy thì câu nói này của Diệp Thành có phần ngông cuồng tự đại nhưng hắn lại có tư cách để nói câu ấy, từ khi tiến giới tới cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, cấp bậc linh hồn tới cấp Địa chân khí tiến hoá thành linh lực thì khả năng chiến đấu của hắn đã vượt trội hơn trước kia, lại thêm có tiên hoả, thiên lôi và rất nhiều bí pháp khác nên hắn có sự tự tin tuyệt đối để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba trở xuống.
Có điều phía sau hắn là ba người ở cảnh giới Không Minh, kể cả là hắn của hiện tại thì cũng phải né tránh vội.
“Ta nói này tiểu tử, ta vừa mới tỉnh dậy thì thấy động tĩnh của ngươi không vừa đâu đấy”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, nó như thể trông thấy được cảnh tượng hiện tại phía Diệp Thành thông qua chín phần phân thân của hắn.
“Là bọn họ đụng tới ta trước, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đòi ăn thịt ta, mẹ kiếp”.
“Đánh, đánh với chúng”.
“Đánh cái đầu ngươi, ba tên ở cảnh giới Không Minh, còn một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, không phải nói chơi đâu”, Diệp Thành vừa mắng chửi vừa né tránh những đạo thần mang bắn từ phía sau tới hết sức nguy hiểm, sau đó hắn tăng nhanh tốc độ.
“Tên tiểu tử này là gì thế chứ?”, phía sau, Viên Hồng, Viên Trí và Viên Thương mặt mày tối sầm cả lại.
Ba người ở cảnh giới Không Minh đuổi theo Diệp Thành từ Thương Lang Cổ Thành mà vẫn không thể đuổi kịp, chỉ một tên tiểu tử ở cảnh giới Chân Dương mà đuổi cả chặng đường, bọn họ nghe thấy có quá nhiều giọng nói dị nghị, hiện giờ bọn họ chẳng còn chút thể diện nào nữa.
Lúc này sắc trời cũng tối dần, Diệp Thành ở phía trước đã chuồn vào trong rặng núi.
Rầm!
Ngay sau đó, cả ba người nhà họ Viên sát phạt tới, tung một chưởng khiến một ngọn núi sụp đổ.
Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, từng tảng đá đổ sụp chèn lên người hắn.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành len lỏi chu ra khỏi khe đá đổ nát rồi bỏ chạy thục mạng. Hắn không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, cứ thế quay đầu chạy một mạch.
“Đuổi theo”, ba người nhà họ Viên lại lần nữa xông lên, không ngừng ra tay, mỗi lần ra tay đều khiến một ngọn núi sụp đổ khiến cho Diệp Thành ở phía trước đang chạy thục mạng trông càng thảm hại hơn.
Có điều cả ba người bọn họ sau khi đuổi lên trước thì mặt đất có một luồng khói xanh bay lên giống như một bóng đen bay ra khỏi rặng núi.
Dưới ánh trăng còn có thể trông thấy khuôn mặt của bóng đen kia.
Hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?
Kì lạ không?
Diệp Thành ở đây, còn tên Diệp Thành mà ba người phía Viên Trí đang đuổi đánh là ai?
Nếu như ở đây có người quen biết Diệp Thành thì nhất định sẽ tán thưởng hắn. Tên Diệp Thành mà cả ba người kia đuổi theo chẳng phải là một đạo thân mà Diệp Thành dùng Nhất Khí Hoá Tam Thanh để tạo ra sao?
Đạo thân đó có khả năng chiến đấu như Diệp Thành, có bí pháp như Diệp Thành, đây chính là sự kì diệu của Nhất Khí Hoá Tam Thanh.
Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, hắn sao có thể ngoan ngoãn chịu trận được.
“Kiên trì càng lâu càng tốt, ta phải về khuấy đảo cái sào huyệt của bọn họ”, sau khi chui ra ngoài, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau rồi mới biến mất trong màn đêm như bóng ma.
Hắn quay về đường cũ với tốc độ rất nhanh, Thái Hư Thần Hành Thuật được phát huy tối đa, như một đạo thần mang rẽ vào hư không.
Đêm tối nhưng phân điện thứ ba của nhà họ Viên hết sức phồn hoa, nhìn từ xa có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ, toạ lạc ở phương nam trên vùng đất Bắc Chấn Thương Nguyên với đại khí dồi dào, nơi này tồn tại giống như một biểu tượng.
“Náo nhiệt, náo nhiệt hết sức”, sau giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên, Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh lạc vào Thương Lang Cổ Thành.
“Không có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, xem ta phá sào huyệt của các ngươi thế nào?”, Diệp Thành sải bước đi, sát phạt tới phủ đệ của nhà họ Viên.
“Ai?”, người canh gác phân điện thứ ba đột nhiên gằn giọng.
“Kẻ tới làm loạn”, Diệp Thành cứ thế tiến lên trước dùng tay trái quất ra roi đánh vào linh hồn, tay phải cầm gậy răng sói đen xì, hắn không nói lời nào, cứ thế một tay quất roi một tay nện gậy khiến cho tên canh gác kia bị đánh tới mức thẫn thờ.
“Kẻ nào xông vào phủ đệ nhà họ Viên ta?”, cảm thấy có người tìm tới tận cửa làm loạn, trong phủ đệ rộng lớn của nhà họ Viên, từ tứ phương sục sôi khí tức, Diệp Thành dùng khả năng cảm nhận kiểm tra, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không hề ít nhưng không có kẻ mạnh ở tầng cảnh giới này.
Ngay sau đó, người của nhà họ Viên lũ lượt xông ra vây quanh Diệp Thành, mặt tên nào tên nấy đằng đằng sát khí, bao nhiêu năm rồi, ở phía Nam của Bắc Chấn Thương Nguyên, đây là lần đầu tiên có kẻ dám tìm tới tận cửa, vả lại đối phương mới ở cảnh giới Chân Dương.
“Ta không giết người, chỉ cần bảo bối”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một lượt.
“Ngông cuồng”, ngay sau đó liền có một tên ở cảnh giới Linh Hư tiến tới, bàn tay nhanh chóng ngưng tụ linh lực, tung ra một chưởng ấn khủng khiếp.
“Cút”, Diệp Thành khí thế sục sôi, trước khi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư kia tung chưởng ấn, hắn đã sát phạt tới phía trước quất thật mạnh một roi Đả Thần Tiên của mình vào đầu tu sĩ kia.
Chương 439: Gà chó không yên
A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, người ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Viên ôm đầu lảo đảo, thất khiếu chảy máu, đầu óc lại càng ong ong.
Thấy thế, vẻ mặt người nhà họ Viên đều kinh hãi: “Cùng lên đi”.
Diệp Thành ở bên này đã kìm nén một lúc, mặt hắn đỏ bừng, sau đó một tiếng rồng gầm điên cuồng vang lên, sóng âm đáng sợ mang theo tiếng gầm thét vang dội của bạo long, ngay cả không gian cũng biến dạng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Những người nhà họ Viên xông lên lập tức ngã xuống hàng loạt, tu vi của hầu hết bọn họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, tầng thứ hai, nhưng tu vi linh hồn lại kém Diệp Thành quá xa, một đòn tấn công vào linh hồn như vậy không mấy người chịu được.
Lúc này, cho dù người nào còn đứng được thì đầu cũng đau nhói, lảo đảo tại chỗ.
Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy roi đánh Đả Thần Tiên và gậy rang sói xông vào đám đông, mỗi lần ra tay đều khiến một người nhà họ Viên ngã xuống, không ngờ mấy trăm người nhà họ Viên lại chẳng thể ngăn nổi hắn.
“Mau, mau sử dụng Chu sát đại trận đi, giết hắn…”
“Muốn ăn đánh đây mà”, kẻ ở cảnh giới Không Minh bên phía nhà họ Viên còn chưa dứt lời đã bị Diệp Thành vung gậy rang sói đánh bay lên trời.
Nhưng nhà họ Viên vẫn sử dụng Chu sát trận, sát trận xoay tròn lơ lửng trên không trung, triện văn di chuyển, ánh sáng chói loá, từng đạo thần mang đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ.
“Không có người ở cảnh giới Không Minh chống đỡ sát trận, ngươi chẳng làm được gì cả”, Diệp Thành ra tay hung hãn, khí huyết ngút trời, không dưới một trăm đạo hào quang loé lên, nhìn kỹ lại thì đó là từng loại binh khí: sát kiếm, kim đao, lư đồng, bảo ấn, tháp bạc, linh gương… bầu trời đêm đen kịt cũng trở nên chói mắt.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Viên sợ hết hồn hết vía, một kẻ ở cảnh giới Chân Dương mà lại có thể ngự động nhiều binh khí cùng một lúc như vậy, cho dù ở cảnh giới Không Minh cũng khó trụ được, vậy mà một tiểu bối ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong lại có khí huyết dồi dào như thế!
Bùm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã ngự động hàng trăm binh khí cho nổ tung Chu sát trận của nhà họ Viên, Chu sát trận còn chưa thực sự hình thành đã bị đánh về hình dạng ban đầu.
Sát trận quả thực không vừa, nhưng như Diệp Thành nói, Chu sát trận cần người có thực lực mạnh điều khiển mới có thể phát huy tối đa sức mạnh. Mà ba người cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên lúc này vẫn còn quá yếu, những người còn lại của nhà họ Viên lại càng không thể phát huy được một phần ba sức mạnh của Chu sát trận.
“Xử ta sao? Cố ý khiêu khích ta đúng không?”, Diệp Thành gào lên, hàng trăm binh khí lại được phát huy uy lực, khí thế kinh người chấn động cả không gian.
Những người nhà họ Viên còn đứng được lúc này đã ngã hết, ngay cả kẻ vừa tới còn chưa kịp ra tay cũng ngã xuống.
“Ta nói rồi, ta chỉ cần bảo bối, không giết người”, sau khi quét sạch người nhà họ Viên, Diệp Thành bắt đầu cướp đồ. Bởi vì có hàng trăm binh khí trấn áp nên người nhà họ Viên không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thành lấy túi đựng đồ của mình đi.
Sau khi cướp túi đựng đồ của chúng, Diệp Thành vẫn chưa có ý định đi, cảm tri lực mạnh mẽ của hắn đột nhiên phân tán, bao trùm toàn bộ nhà họ Viên rộng lớn.
“Không cướp thì thôi, đã cướp thì phải cướp sạch”, Diệp Thành lập tức sử dụng bí pháp, ngưng tụ thành mấy chục phân thân, có lẽ cũng chỉ có người khí huyết xung thiên như hắn mới ngưng tụ được nhiều phân thân một lúc thế này.
“Bắt đầu đi”, Diệp Thành vừa ra lệnh, mấy chục phân thân lập tức chạy đi.
Mấy chục phần phân thân của hắn không hề nhàn rỗi, hoàn toàn thừa hưởng tinh thần không biết xấu hổ của bản thể, liên tục xuất hiện ở các lầu các, đền điện.
Leng keng! Loảng xoảng!
Nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy những tiếng leng keng, lạch cạch vọng ra từ các lầu các, đám phân thân rất tự giác, chỉ cần nhìn thấy đồ đáng tiền là sẽ không chút do dự nhét hết vào túi đựng đồ.
Ầm!
Bản thể Diệp Thành bên này đã hung hãn phá cửa đá của Địa Cung nhà họ Viên, bên trong lập tức có hào quang sáng chói phát ra, khí tức thuần tuý dồi dào lan tràn.
“Kẻ nào?”, đột nhiên bên trong vọng lại tiếng hét lớn, có vẻ là người trông coi kho bạc của nhà họ Viên.
A!
Nhưng ngay sau đó lại có tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên.
Khi Diệp Thành đi ra, kho bạc đã trống không, dù là linh thạch, linh quả hay là binh khí, linh thảo đều bị hắn lấy hết.
“Tiểu tử, tay chân mau lẹ đấy!”, Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi, hai mắt sáng rực, xoa xoa vuốt rồng, vẻ mặt háo hức. Nhìn thấy Diệp Thành cướp đồ sảng khoái như vậy, nó cũng ngứa tay, xem ra năm đó nó cũng làm không ít chuyện trộm cắp này.
“Quen tay rồi”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó chạy vào Tàng Thư Các của nhà họ Viên.
Rầm!
Diệp Thành vừa bước vào thì Tàng Thư Các đã có tiếng nổ ầm vang, có lẽ quá nóng lòng nên hắn không phát hiện ra cấm chế của nó, dẫn đến việc bị tổn thất lớn, suýt thì bị sát trận của Tàng Thư Các chém làm đôi.
“Nhà họ Viên đâu đâu cũng thấy bẫy!”, cướp sạch đồ trong Tàng Thư Các, Diệp Thành chạy nhanh ra ngoài.
Hắn là bản thể mà cũng chịu thiệt chứ nói gì phân thân, tiếng ầm liên tục vang lên, phân thân chạm vào cấm chế của rất nhiều nơi quan trọng, vì thế đã có hơn chục phân thân bị tiêu diệt.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn được Diệp Thành.
Cho đến khi hắn vung tay, không chỉ hắn mà những phân thân còn lại cũng chạy về ngọn núi phía sau của nhà họ Viên.
Khi mới vào nhà họ Viên, hắn đã cảm nhận được linh khí dồi dào từ ngọn núi phía sau, hương thơm nồng nàn tràn ngập, hắn nghĩ chắc chắn ngọn núi phía sau sẽ có vườn linh quả, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Đi thôi”, Diệp Thành dẫn đầu, lao thẳng về phía vườn linh thảo.
Bởi vì lúc trước đã mắc bẫy ở Tàng Thư Các nên lần này Diệp Thành rất thận trọng, hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn tìm trận pháp cấm chế xung quanh vườn linh thảo, sau đó không chút ngần ngại phá vỡ.
Không còn cấm chế, Diệp Thành và các phân thân của hắn bắt đầu thoải mái trộm cắp.
Đây là một cảnh tượng không biết nên diễn tả thế nào. Diệp Thành dẫn đầu, mỗi người đều vác một bao tải, đi tới đâu là linh quả trên cây đều bị cuỗm sạch, thậm chí cả cành lá cũng bị vặt đi, đến mức họ đi qua cây nào là cây đó trở nên trơ trụi.
“Cũng kha khá rồi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới dừng lại.
Bởi vì trước đó không lâu hắn đã cảm nhận được rõ ràng một Diệp Thành trong Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình đã bị tiêu diệt, hơn nữa Thương Lang Cổ Thành cách dãy núi đó không xa lắm, có lẽ nhà họ Viên đã truyền âm cho ba tên cảnh giới Không Minh của nhà họ rồi.
“Đi thôi”, Diệp Thành chạy cực nhanh, nhà họ Viên rất lớn, hắn biết vẫn còn rất nhiều bảo bối nhưng thời gian quá ngắn, nếu cướp thêm chắc chắn sẽ mắc kẹt ở đây.
Ấy?
Diệp Thành đang chuẩn bị chuồn đi thì nhướng mày, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
“Tiểu tử, gia đưa ngươi đi dạo”, Diệp Thành chạy nhanh vào một toà giả sơn, kéo một người từ trong lầu gác của giả sơn ra. Người đó chẳng phải chính là Viên Hạo hôm nay sử tử Xích Diệm ăn thịt hắn sao?
Chương 440: Con tin
“Sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”, Viên Hạo gầm lên dữ tợn, bởi vì ban ngày hắn bị Diệp Thành đánh bị thương, được đưa về nhà họ Viên nghỉ ngơi dưỡng thương ở lầu các, nhưng vết thương còn chưa lành lại đã bị Diệp Thành lôi ra ngoài.
“Yên lặng cho ta”, Diệp Thành cho hắn một chưởng, giây trước Viên Hạo còn đang lải nhải thì giây sau đã bị đánh ngất.
Sau khi bắt Viên Hạo, Diệp Thành chuồn thẳng về phía lối ra của nhà họ Viên.
Giờ phút này, cửa phủ đệ nhà họ Viên đã chật cứng người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Viên. Nửa đêm rồi mà nhà họ Viên vẫn ồn ào, liên tục vang lên tiếng hét như lợn bị chọc tiết, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
“Ai thế? Lá gan lớn thật”.
“Mấy người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên đều không ở đây à?”
“Chắc không có ở đây đâu, ngươi chưa nghe nói à? Ban ngày họ đã đi truy đuổi tiểu tử đeo mặt nạ cảnh giới Nhân Nguyên kia rồi”.
Trong những tiếng bàn luận, một ánh sáng vàng kim từ phủ đệ nhà họ Viên phát ra, hơn nữa trên vai còn vác một bao tải, không cần nói cũng biết đó là Diệp Thành đang vác Viên Hạo đã bị đánh ngất chạy ra ngoài.
Mẹ nó!
Nhìn thấy Diệp Thành, người sáng nay đánh Viên Hạo bị thương, ai cũng buột miệng chửi thề.
“Tần Vũ? Chuyện gì thế này? Không phải hắn đã bị ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên truy sát rồi sao? Hắn trốn được khỏi Thương Lang Cổ Thành rồi à? Sao lại ở đây?”
“Ôi mẹ ơi!”
Vút!
Trong tiếng bàn tán ồn ào, Diệp Thành đã lao vào hư không như một đạo thần quang, phóng thẳng lên trời.
Mặc dù hắn cũng muốn mượn truyền tống trận Thương Lang Cổ Thành để dịch chuyển, nhưng hắn không biết cách điều chỉnh toạ độ, đó là chuyện rất nực cười!
Diệp Thành vừa đi chưa lâu thì ba bóng người vội vàng chạy tới từ nơi xa, đáp xuống Thương Lang Cổ Thành.
Ba người này chính là ba người ở cảnh giới Không Minh thuộc phân điện thứ ba của nhà họ Viên: Viên Thương, Viên Hồng và Viên Trí.
Sau khi vào nhà họ Viên, với khả năng đoán định của họ cũng phải sững sờ, đây có còn là nhà họ Viên không? Trên mặt đất là người nhà họ Viên bị đánh tơi tả, đền điện lầu các sụp đổ hơn phân nửa, vườn linh quả chẳng còn gì, bảo bối của nhà họ Viên…
“Khốn kiếp”, ngay sau đó nhà họ Viên lại vang lên tiếng gầm thét điên cuồng: “Rốt cuộc là kẻ nào?”
Dưới đêm trăng, Diệp Thành chạy nhanh vào trong núi.
Hắn tiện tay ném bao tải chứa Viên Hạo xuống đất, sau đó lấy gần hai trăm túi đựng đồ ra.
Đêm nay hắn đánh rất đẹp, nếu không phải phía Viên Hồng không ở Thương Lang Cổ Thành, hắn cũng không dễ dàng thu hoạch được. Thu hoạch hôm nay không chỉ có hơn ba triệu linh thạch mà còn có linh quả, binh khí, cộng hết lại thì không thể ước tính được số lượng.
“Quá tuyệt”, Diệp Thành cười sung sướng, sau đó lại cất hết túi đựng đồ đi rồi lấy một viên Tục Mệnh Đan cho vào miệng.
“Hôm nào rảnh phải mau chóng cứu ta ra ngoài, đánh nhau, cướp đồ là nghề của ta”, giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Nói vớ vẩn, ta đây là cướp của người giàu, giúp đỡ người nghèo”.
“Ngươi? Cướp của người giàu, giúp đỡ người nghèo? Ngươi là cường đạo thì đúng hơn!”
“Câu này của ngươi không đúng rồi”, nghe giọng điệu mỉa mai của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành không chịu được nữa bèn bĩu môi bảo: “Trước hết, ta đây rất thành thật, là tên này thả toạ kỵ ra ăn thịt ta trước, không đánh lại được thì gọi người tới đánh ta, làm gì có cái lý đó! Hơn nữa, nhà họ Viên kiêu ngạo phách lối, ta đang thay trời hành đạo”.
Diệp Thành thao thao bất tuyệt khiến Thái Hư Cổ Long phải thở dài cảm thán, nó vuốt râu với vẻ đầy ẩn ý, sau đó lại nói một câu rất thấm thía: “Long gia rất thích kẻ bỉ ổi như ngươi”.
Xuỳ!
Diệp Thành không cho là thế, hắn mặc kệ Thái Hư Cổ Long, dốc toàn lực luyện hoá Tục Mệnh Đan trong cơ thể.
Một đêm qua đi, chớp mắt đã tới bình minh.
Rạng sáng, trời vừa sáng một tin tức đã truyền khắp phía Nam Bắc Chấn Thương Nguyên: Nhà họ Viên mang tiền đến đỉnh núi Tử Sơn chuộc người.
Tin này vừa truyền ra, không chỉ Thương Lang Cổ Thành mà toàn bộ Bắc Chấn Thương Nguyên đều bùng nổ.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám ngang nghiên bắt trói người nhà họ Viên, cũng là lần đầu tiên có người to gan dám tìm người nhà họ Viên đòi tiền chuộc. Chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Viên, mà còn liên quan đến nhân vật lớn của vùng đất rộng lớn này: Thị Huyết Điện.
“Tự tìm cái chết”, nhà họ Viên nhận được tin lập tức phái người đi, hơn nữa còn mời không ít cao thủ thực lực mạnh mẽ đi cùng.
Thị Huyết Điện, sau khi Thương Minh Thượng Nhân nhận được tin tức nhà họ Viên truyền đến thì vô cùng tức giận, ông ta bay ra khỏi những dãy núi quanh Thị Huyết Điện: “Dám bắt đồ nhi của Thương Minh này, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”.
Giờ phút này, không chỉ nhà họ Viên và Thương Minh của Thị Huyết Điện mà rất nhiều người khác cũng đều đi về phía Tử Sơn, ai cũng suy nghĩ xem kẻ nào lại to gan dám bắt trói người nhà họ Viên như vậy.
Tử Sơn là một trong số ít linh sơn ở Bắc Chấn Thương Nguyên.
Tương truyền nơi đây từng có người đại tu vi ngộ đạo, truyền lại rất nhiều đạo pháp bất hủ, mặc dù chỉ là truyền thuyết nhưng tên tuổi của Tử Sơn vẫn vang dội.
Lúc này, trên đỉnh núi Tử Sơn, Diệp Thành ngồi vắt chân, Viên Hạo mặt mũi bầm dập bị hắn trói bên cạnh, linh lực toàn thân đều bị khống chế trong đan điền.
“Nhà họ Viên sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Sư phụ ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu”, mặc dù bị trói nhưng Viên Hạo vẫn gào thét liên tục. Hắn ta đầu bù tóc rối, khuôn mặt dữ tợn méo mó, hắn là ai chứ? Hắn là người được nhà họ Viên cưng chiều nhất, đã bao giờ chịu đựng sự sỉ nhục thế này?
“Cho ngươi nói này”, có lẽ đã mất kiên nhẫn, Diệp Thành lấy tất thối của mình nhét vào miệng Viên Hạo, điều đáng nói là đôi tất đen sì, còn có mùi thối…
Chẳng mấy chốc đỉnh núi Tử Sơn đang im lặng dần trở nên náo nhiệt.
Nhưng người tới không phải nhà họ Viên hay Thương Minh mà là những người tới xem kịch, nhưng khi thấy Diệp Thành – một tên chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, hiện trường bỗng trở nên xôn xao dị thường, sau đó âm thanh bàn tán liên tục vang lên.
“Lá gan tên Tần Vũ này thật lớn! Nhưng ta đang thắc mắc sao hắn lại trói Viên Hạo tới đây?”
“Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh tế luyện đặc thù, nhưng ta khẳng định lai lịch của tên này không đơn giản, nếu không hắn cũng không dám làm càn như vậy. Đứng sau nhà họ Viên là cái tên tầm cỡ - Thị Huyết Điện đó”.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm những lời bàn tán vang khắp ngọn núi, hắn nhàn nhã gật gù đắc ý rất bất cần đời, thi thoảng ngoáy tai thi thoảng lại nhìn bầu trời xa xăm, chẳng còn chút áp lực nào.
Chẳng mấy chốc, bầu trời mây mù cuồn cuộn, sát khí dâng trào.
Sau đó là tiếng gầm của linh thú, người từ phân điện thứ ba của nhà họ Viên sát phạt tới. Đi đầu là Viên Hồng, Viên Thương và Viên Trí, vẻ mặt ai cũng hung ác đáng sợ, hơn nữa cao thủ bọn họ mời tới trợ chiến cũng cực kỳ mạnh.
Ở hướng khác, một đạo thần quang màu đỏ xẹt qua bầu trời, nhìn kỹ thì thấy là một lão già mặc áo huyết bào, sự có mặt của ông ta khiến mọi người trên đỉnh núi bất giác run lên, không biết vì khí thế đáng sợ của ông ta hay vì thế lực của ông ta.
Người này chính là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Thương Minh Thượng Nhân và cao thủ của nhà họ Viên đã tới, áp lực khiến ngọn núi rung lên, rất nhiều mảnh đá vụn đã rơi xuống tựa như linh sơn Tử San sẽ sụp đổ trong tích tắc.
“Ngươi thật to gan”, Thương Minh Thượng Nhân vừa đáp xuống đã bước tới, uy lực đè nén mạnh mẽ của cảnh giới Không Minh tầng thứ tám lập tức xuất hiện, sát khí lạnh lẽo khiến không khí đông cứng.
“Là ngươi?”, Viên Thương của nhà họ Viên đi tới, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thành, đây chẳng phải tên Tần Vũ mà bọn họ giết tối qua sao?
“Tượng gỗ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn sững người nhưng sau khi phản ứng lại, ông ta bất giác mỉm cười: “Đương nhiên được”.
Nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn đem tượng gỗ khắc không lâu trước đó đưa cho Diệp Thành.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cất tượng gỗ đi sau đó mỉm cười, nói: “Vậy con đi đây, xin tiền bối giúp con mở Truyền Tống Trận”.
“Tiểu hữu muốn đi sao?”
“Có một số chuyện cần con về xử lý”.
“Vậy sao? Vậy tiểu hữu đi theo ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn sải bước đi trước, Diệp Thành chắp tay hành lễ với mấy người phía Hoa Tư rồi cũng đi theo.
Phía này, Hoa Tư không tỏ thái độ gì, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt là há miệng thẫn thờ, thế nhưng Diệp Thành đã đi xa rồi, bóng hình hắn biến mất nhưng hình ảnh hắn lại in sâu trong tâm trí cô.
Thấy vậy, Hoa Tư ở bên khẽ cau mày, bà ta mỉm cười nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, không phải con thích hắn ta rồi chứ?”
Hạo Thiên Thi Nguyệt không nói gì chỉ khẽ nheo mắt mím môi, tay bấm vạt áo. Mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt và hành động lại nói lên tất cả.
Có điều không biết Diệp Thành sau khi rời đi mà nghe được thì sẽ thấy thế nào. Đệ đệ lại trở thành người thương trong lòng tỷ tỷ, cảm giác này có lẽ rất kì lạ.
Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào trong địa cung, biết Diệp Thành có việc nên ông ta không chậm trễ, lấy ra lệnh bài cắm vào trong một cái rãnh sâu, giải phong ấn của Truyền Tống Trận. Ông ta vừa đẩy tinh nguyên vào trong vừa nhìn Diệp Thành, hỏi: “Không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Truyền tống về phía nam, càng xa càng tốt ạ”, Diệp Thành cười nói: “Con muốn tới Nam Sở”.
“Nam Sở?”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ cau mày nhưng không hỏi gì, chỉ là ông ta không ngừng khắc hoạ kí hiệu không gian lên Truyền Tống Trận: “Tiểu hữu đứng vào trong đi”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhấc chân bước vào, ngay sau đó, Truyền Tống Trận vang lên âm thanh vù vù, từ từ xoay chuyển vả lại tốc độ không ngừng tăng nhanh.
“Nếu có ngày tiểu hữu cần tới Hạo Thiên thế gia xin cứ lên tiếng”, bên ngoài, Hạo Thiên Huyền Chấn cười ôn hoà.
“Nhất định rồi”, Diệp Thành mỉm cười, roẹt một tiếng, hắn biến mất bên trong Truyền Tống Trận.
Vào thông đạo không gian hắn mới rút ra tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn tặng mình, mỗi một đao khắc, mỗi một đường nét đều khắc hoạ hết sức rõ ràng, đây chính là hình ảnh về hắn, thật như ngoài đời.
Diệp Thành!
Khi Diệp Thành nhìn thấy hai chữ khắc bên dưới tượng gỗ, hắn hết sức bất ngờ, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại khắc hai từ này, chứ không phải bốn chữ Hạo Thiên Trần Dạ.
Có điều hắn không quá bận tâm. Tên mà, chỉ là một cách gọi mà thôi.
Diệp Thành cất lại tượng gỗ, hắn hít vào một hơi thật sâu, yên lặng chờ đợi ở cửa ra của thông đạo không gian.
Sau ba canh giờ, hắn mới bước ra khỏi thông đạo, hiện thân ở một vùng đất cây cối xanh bạt ngàn, không thấy điểm dừng.
“Đây là đâu chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn liếc nhìn vùng đất vô tận quanh mình.
Hắn bất lực, chỉ có thể tế gọi ra ngự kiếm bay về một hướng.
Cuối cùng, sau ba ngày, Diệp Thành bay ra khỏi vùng đất này, lúc này bóng người bắt đầu nhiều lên, người phàm không ít, và nhiều hơn cả là tu sĩ, trong lúc phi hành, từng cổ thành với đại khí dồi dào cũng hiện trong tầm mắt hắn.
“Cuối cùng ta cũng tìm được nơi tu sĩ tụ họp rồi”, Diệp Thành đi được vài bước thì tới chân cổ thành khổng lồ kia, phía trước cổ thành có một bia đá cao sừng sững tới ba trượng, bên trên khắc bốn chữ viết hoa: Thương Lang Cổ Thành.
“Thương Lang Cổ Thành?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn đảo mắt nhìn nhưng không phát hiện ra chút ấn tượng liên quan đến cổ thành này.
Nghĩ rồi, Diệp Thành sải bước ra khỏi cổ thành. Thương Lang Cổ Thành hết sức phồn hoa, ập vào mắt hắn là ánh sáng chiếu rọi tứ phương, đình đài lầu các nhiều vô số, bóng người đi đi lại lại náo nhiệt, những tiếng chào bán hàng vang lên không ngớt, điều đáng nói hơn cả là linh khí trong thành vô cùng dồi dào.
“Nghe nói gì chưa? Tên Tần Vũ xếp thứ hạng chín mươi chín mà một mình đánh bại mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân đấy. Sao hắn có thể giỏi như vậy chứ?”
“Vậy thì ngươi không biết rồi, hắn che giấu thực lực”.
Đi trên con đường huyên náo, Diệp Thành nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Việc cấp bách đang chờ, phải tìm hiểu xem mình ở đâu cái đã”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh sau đó sải bước, đi vào một cửa tiệm ở bên đường.
Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là khi nhìn từ ngoài vào, mặt tiền của cửa tiệm rất nhỏ nhưng khi đi vào hắn mới phát hiện ra bên trong là cả thế giới, diện tích cả nghìn trượng, vả lại bên trong này còn bán đủ thứ đồ, linh quả, binh khí, linh ngọc, linh dược, cần gì có nấy.
“Không biết tiểu hữu cần mua gì?”, khi Diệp Thành đang mải nhìn ngó thì một người trung niên mặc đồ tím bước lên phía tước, người này thân hình cao ráo, dáng vẻ khoan thai, giống như một đại thúc với tính cách ôn hoà.
“Tiền bối, chỗ người có địa đồ không?”, Diệp Thành tiến lên hành lễ sau đó mới lên tiếng hỏi.
“Địa đồ đương nhiên có, không biết tiểu hữu cần loại nào?”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười, nói rồi còn không quên giải thích với Diệp Thành: “Địa đồ ở mỗi một nơi có giá khác nhau, vả lại kích thước to nhỏ khác nhau, địa đồ to đương nhiên đắt hơn một chút rồi”.
“Có địa đồ của Đại Sở không ạ?”, nghe người đàn ông kia nói xong, Diệp Thành hỏi thăm dò.
Cau này của hắn khiến ông ta phải liếc nhìn hắn từ đầu tới chân: “Tiểu hữu, Đại Sở rất rộng, đừng nói là Cửu Huyền Các nhỏ bé của ta, cho dù là Thị Huyết Điện cũng không có được địa đồ lớn như vậy”.
Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười ái ngại.
Người đàn ông trung niên mặc đồ tím nói rất thật, có lúc địa đồ đối với tu sĩ mà nói quả thực có ý nghĩa phi phàm, Đại Sở thực sự quá rộng lớn, một địa đồ chi tiết như vậy chẳng khác gì là vật vô giá.
“Tiền bối à, cho con hỏi một chút, đây là đâu?”, sau khi bỏ đi ý định mua địa đồ, Diệp Thành nhìn người đàn ông mặc đồ tím.
Vấn đề này khiến người đàn ông kia cảm thấy khó có thể trả lời: “Tiểu hữu, câu hỏi của tiểu hữu quá rộng, nếu như nói nhỏ thì nơi này chính là Thương Lang Cổ Thành, nếu nói to thì nơi này chính là Thương Lang Nguyên Nam Đoan ở Bắc Chấn”.
“Vẫn ở Bắc Chấn Thương Nguyên?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhìn người đàn ông trung tuổi: “Tiền bối, bên trong cổ thành này có Truyền Tống Trận không?”
“Có nhưng chỉ là Truyền Tống Trận loại nhỏ, có thể đi được hàng chục dặm, nhưng Truyền Tống Trận vẫn luôn do phân điện thứ ba nhà họ Viên giữ, muốn có được Truyền Tống Trận thì ít nhất phải có được một trăm nghìn linh thạch”, ở bên, lão già mặc đồ tím lên tiếng.
“Phân điện thứ ba nhà họ Viên?”, Diệp Thành cau mày, không ngờ hắn lại tới địa bàn của nhà họ Viên.
Nghĩ rồi, hắn quay người bước đi.
Hừ!
Vừa ra khỏi cửa tiệm chưa lâu, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gầm gừ của linh thú đằng sau, sau đó là một loạt âm thanh va chạm của sắt với mặt đất.
“Cút đi”, kế đó, tiếng nạt nộ hung tợn vang lên, một thanh niên mặc đồ trắng cưỡi trên mình con sư tử toàn thân rực lửa đỏ, hống hách dương roi lửa dài, cứ thế xông vào đây.
Con sư tử này có thân hình hết sức to lớn, toàn thân còn có vảy, rõ ràng là thú hoả vả lại không phải là thú hoả bình thường, đặc biệt là khí tức cuồng bạo và khát máu trên người nó khiến cho quá nhiều người phải sợ hãi.
A….!
Vì sư tử Xích Diệm bản tính tàn bạo, lại thêm sự dung túng của chủ nhân nên khiến cả con phố phồn hoa náo nhiệt vì sự xuất hiện của bọn họ mà trở nên hỗn loạn, rất nhiều người không kịp né tránh nên đã bị thương.
“Mẹ kiếp, đúng là ngang ngược”, tứ phía vang lên tiếng nghiến răng ken két.
“Nghe nói vài ngày trước Thương Minh Thượng Nhân nhận hắn làm đồ nhi”.
“Thị Huyết Điện?”, nghe cái tên này, rất nhiều người run rẩy, vô thức lùi về sau.
Chương 437: Sư tử Xích Viêm
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành cũng né sang bên, hắn không sợ gã thanh niên kia nhưng hắn lại không muốn gặp chuyện ở đây, dù sao nơi này cũng là nơi lạ, nhẫn nhịn một chút vẫn hơn.
Thế nhưng hắn không gây chuyện không có nghĩa là không có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy con sư tử Xích Diệm kia lao tới, khi lao qua Diệp Thành nó đột nhiên dừng lại, mũi hếch lên như ngửi thấy một mùi mà mình rất thích: “Tinh nguyên đại địa”.
Vả lại thêm linh lực trong cơ thể Diệp Thành khiến nó bất giác liếm lưỡi, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung tàn và thèm khát.
“Tương đương với tầng thứ sáu cảnh giới Linh Hư”, khi sư tử Xích Diệm nhìn Diệp Thành thì hắn cũng nhìn nó, thầm nghĩ linh thú này thật sự bất phàm, có nó làm linh thú, hắn có thể tưởng tượng ra được thân phận của gã thanh niên mặc y phục trắng kia tôn quý tới mức nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Thành liếc nhìn gã thanh niên kia, khí tức của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, chẳng trách mà được chọn làm đồ đệ của Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
“Muốn ăn thì ăn đi, không cần phải sợ”, gã thanh niên nhìn Diệp Thành, sau đó vỗ vào con linh thú.
Nghe vậy, những người xung quanh đều xôn xao. Hắn làm gì vậy chứ? Thả linh thú của mình ăn thịt người giữa ban ngày sao?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt rõ vẻ thương hại, rất nhiều người tức tối muốn xông lên nạt nộ nhưng lại sợ thế lực đứng sau gã thanh niên kia nên không ai dám cử động.
Phía này, đôi mắt bình thản của Diệp Thành loé lên ánh nhìn lạnh lùng.
Ta đây nói mà không làm được sao? Mẹ kiếp, muốn ăn thì ăn đi.
Gừ!
Có được mệnh lênh của chủ nhân, sư tử Xích Diệm lập tức rống lên, trong tiếng rống còn mang theo sự bạo ngược, cơ thể khổng lồ của nó cứ thế cuộn lên, nhảy vọt lên trời bổ nhào về phía Diệp Thành như muốn xé tan xác hắn ra.
Haiz!
Thấy cảnh này, rất nhiều người quay đầu đi như thể không dám nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.
Phụt!
Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt ra.
Có điều cảnh tượng Diệp Thành bị xé xác lại không hề xảy ra, đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì đều thẫn thờ, con sư tử Xích Viêm khát máu bạo tàn kia toàn thân đẫm máu, đến cả gã thanh niên là chủ nhân của nó cũng ngã dụi xuống đất.
“Đòi ăn thịt ta, phải trả cái giá đắt”, Diệp Thành vặn cổ, hắn vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển, có thể thấy trên nắm đấm của hắn còn dính máu tươi, nhưng máu đó không phải của hắn mà là của con sư tử kia.
“Tên tiểu tử này thật mạnh”, người từ tứ phương trầm trồ.
“Dám làm thương toạ kỵ của ta, đáng chết”, ngay sau đó, gã thanh niên mặc y phục trắng phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng.
“Chỉ dựa vào ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, khí thế mạnh mẽ thấy rõ, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang.
Phụt!
Lại có dòng máu bắn vọt lên, xương tay của gã thanh niên kia gãy lìa, bên vai cũng nhơ nhuốc máu.
“Tên tiểu tử này mạnh quá”, hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Giết cho ta”, gã thanh niên kia gào lên phẫn nộ, sắc mặt tôi độc thấy rõ, hắn vung kiếm chém về phía Diệp Thành.
“Không biết tự lượng sức”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước ra bộ pháp huyền diệu, lập tức né tránh sát kiếm kia và sát phạt đến trước mặt gã thanh niên như ma như quỷ, hắn không nói lời nào, cứ thế giáng một bạt vào mặt tên kia.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên lanh lảnh khiến gã thanh niên thẫn thờ kinh ngạc, hắn bị đánh bay khỏi lưng con sư tử kia, còn chưa kịp ngã ra đất đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay lên trời.
Hự!
Thấy chủ nhân thất thế, con sư tử lập tức lao tới.
“Đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không di chuyển, vẫn là chưởng bát hoang mạnh mẽ được tận dụng.
Ngay sau đó, máu tươi lại bắn ra, con sư tử Xích Viêm đang lao tới lại lần nữa bị đánh bay đi, nó còn chưa kịp ngã ra đất đã bị hai tay Diệp Thành túm chắc cái đuôi.
Con sư tử lập tức bị hất lên.
Rầm!
Tiếng động dữ dội vang lên, con sư tử khổng lồ bị Diệp Thành quật xuống đất, mặt đất cứng chắc hằn nên hố sâu, kể cả con sư tử có thân hình rắn chắc thế nào đi nữa thì cũng bị quật đến mức nhơ nhuốc máu, hoả diệm trên người nó cũng giảm tới cực điểm.
Phụt!
Diệp Thành dùng tay móc vào trong cơ thể nó để lấy thú hoả ra, sau đó hắn há miệng nuốt chửng, thú hoả được chân hoả luyện hoá, và cũng được chân hoả hấp thu.
Diệt xong sư tử Xích Diệm Diệp Thành lật tay thu lại xác nó vào trong túi đựng đồ, huyết mạch của con sư tử này không vừa, toàn thân đều là bảo bối, đem nó về hầm một nồi canh là tốt nhất.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới phủi tay đi về phía trung tâm của thành, bóng người gầy gò của hắn hiện lên trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
Không lâu sau, một tế đàn khổng lồ hiển hiện trong tầm mắt Diệp Thành. Trên tế đàn khắc đầy những trận văn, trung tâm tế đàn còn có một truyền tống trận phát sáng.
“Chính là mày”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu bước tới.
“Dừng bước”, giọng nói uy nghiêm chợt vang lên, đó là một lão già mặc đồ xám ngồi trong truyền tống trận khổng lồ, khi Diệp Thành đi tới, lão ta còn đang nhắm mắt tịnh dưỡng, có lẽ lão ta là người canh giữ truyền tống trận này.
“Tiền bối, con muốn mượn truyền tống trận này”, Diệp Thành rất hiểu lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.
“Đi đâu?”, lão già mặc đồ xám vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ta không hề mở mắt, vả lại giọng nói hết sức thản nhiên. Rõ ràng tu vi chỉ mới ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh nhưng lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Truyền tống về phương Bắc, càng xa càng tốt ạ”.
“Chỉ có thể truyền tống một trăm nghìn dặm, phí một trăm nghìn linh thạch”, giọng nói của lão ta hết sức thản nhiên và lại từ đầu tới cuối lão ta không hề mở mắt ra.
“Một trăm nghìn linh thạch, đúng là không vừa”, Diệp Thành thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn rút túi đựng đồ ra.
Thế nhưng đúng lúc hắn định đưa túi đựng đồ thì lại bị giọng nói tôi độc ngăn lại.
“Thúc tổ, không được cho hắn đi”, giọng nói này còn chưa dứt, một gã thanh niên đầu tóc rối bời, toàn thân đẫm máu sát phạt tới từ phía xa, khuôn mặt hắn cũng có thể coi là anh tuấn nhưng lại tôi độc như ác quỷ vậy.
Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là gã thanh niên vừa nãy bị Diệp Thành đấm bay lên trời sao?
“Hắn là người nhà họ Viên sao?”, Diệp Thành thẫn thờ, Thương Lang Cổ Thành là đìa bàn nhà họ Viên, truyền tống trận cũng của nhà họ Viên. Sai sách rồi, Diệp Thành cảm thấy không ổn vì hắn đánh người nhà họ Viên mà còn muốn đi khỏi đây sao?
“Hạo Nhi”, thấy gã thanh niên người đầy máu, lão già kia vội đi xuống khỏi tế đàn, khuôn mặt lạnh băng: “Ai to gan thế này, dám đánh con ngay ở địa bàn của nhà họ Viên?”
“Chính là hắn”, gã thanh niên tên Viên Hạo kia chỉ vào không trung, vì sao lại chỉ vào không trung? Vì Diệp Thành đã nhảy lên phi kiếm bỏ chạy rồi.
“Còn muốn đi?”, thấy Diệp Thành bay lên trời, lão già kia lập tức bay vào hư không như một đạo thần hồng, không nói lời nào, cứ thế đánh ra một đạo đại ấn.
Chương 438: Phản công
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ông được đấy”, nào ngờ, Diệp Thành bỏ chạy về phía trước đột nhiên xoay người tung ra một đạo đại ấn, kế đó là một đạo Hàng Long khiến lão già mặc đồ xám phải lùi về sau.
Bị đòn đánh của Diệp Thành đẩy lùi, lão già kia vô cùng phẫn nộ, lão ta há miệng khạc ra một thanh sát kiếm màu đỏ gạch như một đạo điện mang bắn vào không trung.
“Quay về cho ta”, Diệp Thành lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quật thật mạnh vào sát kiếm màu đỏ kia, vì đó là binh khí bản mệnh, có linh hồn lạc ấn, lão già mặc đồ xám kia lập tức loạng choạng, đầu óc choáng váng.
Thấy vậy, Diệp Thành vừa định cầm roi sát phạt tới thì chợt cảm nhận thấy có hai luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, vả lại khí tức còn mạnh hơn của lão già này.
“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm, một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu”, thấy hai kẻ ở cảnh giới Không Minh sát phạt tới, Diệp Thành lập tức cất roi đi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
“Tần Vũ?”, một người vừa sát phạt tới nhận ra Diệp Thành, vì khi ở Thiền Uyên Hội Minh hắn từng gặp Diệp Thành.
“Ôi trời”, bị nhận ra, Diệp Thành lập tức tăng nhanh tốc độ.
“Đứng lại”, phía sau vang lên tiếng nạt nộ, đó là một lão già mặc mãng bào, vung tay tế gọi ra một đại võng lấp lánh linh quang, đại võng đó rất kì dị, trong chốc lát đã phủ cả nghìn trượng, ập từ trên trời xuống muốn giam giữ Diệp Thành lại.
“Loại lưới rách này mà đòi nhốt ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bước ra một bước mười mấy trượng, thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật, roẹt một tiếng đã chuồn ra cách đó cả trăm trượng và nhảy ra khỏi phạm vi bao trùm của đại võng.
“Băng phong vạn lý”, Diệp Thành vừa nhảy ra khỏi đó thì nghe thấy đằng sau có tiếng hô.
Chỉ thấy tiếng hô vừa dứt, bầu hư không mênh mang kia bắt đầu phủ thêm lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được, vả lại tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Diệp Thành tận mắt trông thấy một con linh điểu bay qua, sau đó nó bị hoá thành hàn khí.
“Bát hoang trảm”, Diệp Thành dồn khí lực tung ra một chưởng Bát Hoang, hàn băng trong hư không còn chưa phủ dầy đã bị đòn công kích mạnh mẽ của Diệp Thành đánh ra lỗ hổng.
“Ba lão già đáng chết, các ông cứ đợi đấy cho tôi”, sau khi chui ra khỏi lỗ hổng kia, Diệp Thành lập tức chuồn đi xa mấy trăm trượng.
Đuổi theo!
Phía sau, cả ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên với sát khí đằng đằng đuổi theo.
Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, trời đất vang lên những tiếng nổ rầm trời, Diệp Thành ở phía trước chạy bạt mạng, phía sau liên tiếp có những ngọn núi sụp đổ, ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên hạ quyết tâm không bắt được Diệp Thành thì không quay về.
Cứ một bên đuổi một bên tháo chạy khiến trời đất náo nhiệt lạ thường, tất cả tu sĩ đi qua trông thấy cảnh này đều tỏ vẻ khó hiểu.
Chân Dương có đến mức phải rầm rộ vậy không? Thế nhưng mà tên đeo mặt nạ Quỷ Minh kia rốt cục có lai lịch thế nào mà khiến cả ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh phải truy đuổi như vậy?
“Mẹ kiếp, có giỏi thì đánh một một đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành trong hư không quay đầu mắng chửi, mặc dù hắn chạy không hề chậm nhưng vì tu vi hạn chế nên có vài lần suýt chút nữa bị truy sát, hình thái hết sức thảm hại.
Theo như người ngoài thấy thì câu nói này của Diệp Thành có phần ngông cuồng tự đại nhưng hắn lại có tư cách để nói câu ấy, từ khi tiến giới tới cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, cấp bậc linh hồn tới cấp Địa chân khí tiến hoá thành linh lực thì khả năng chiến đấu của hắn đã vượt trội hơn trước kia, lại thêm có tiên hoả, thiên lôi và rất nhiều bí pháp khác nên hắn có sự tự tin tuyệt đối để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba trở xuống.
Có điều phía sau hắn là ba người ở cảnh giới Không Minh, kể cả là hắn của hiện tại thì cũng phải né tránh vội.
“Ta nói này tiểu tử, ta vừa mới tỉnh dậy thì thấy động tĩnh của ngươi không vừa đâu đấy”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, nó như thể trông thấy được cảnh tượng hiện tại phía Diệp Thành thông qua chín phần phân thân của hắn.
“Là bọn họ đụng tới ta trước, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đòi ăn thịt ta, mẹ kiếp”.
“Đánh, đánh với chúng”.
“Đánh cái đầu ngươi, ba tên ở cảnh giới Không Minh, còn một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, không phải nói chơi đâu”, Diệp Thành vừa mắng chửi vừa né tránh những đạo thần mang bắn từ phía sau tới hết sức nguy hiểm, sau đó hắn tăng nhanh tốc độ.
“Tên tiểu tử này là gì thế chứ?”, phía sau, Viên Hồng, Viên Trí và Viên Thương mặt mày tối sầm cả lại.
Ba người ở cảnh giới Không Minh đuổi theo Diệp Thành từ Thương Lang Cổ Thành mà vẫn không thể đuổi kịp, chỉ một tên tiểu tử ở cảnh giới Chân Dương mà đuổi cả chặng đường, bọn họ nghe thấy có quá nhiều giọng nói dị nghị, hiện giờ bọn họ chẳng còn chút thể diện nào nữa.
Lúc này sắc trời cũng tối dần, Diệp Thành ở phía trước đã chuồn vào trong rặng núi.
Rầm!
Ngay sau đó, cả ba người nhà họ Viên sát phạt tới, tung một chưởng khiến một ngọn núi sụp đổ.
Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, từng tảng đá đổ sụp chèn lên người hắn.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành len lỏi chu ra khỏi khe đá đổ nát rồi bỏ chạy thục mạng. Hắn không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, cứ thế quay đầu chạy một mạch.
“Đuổi theo”, ba người nhà họ Viên lại lần nữa xông lên, không ngừng ra tay, mỗi lần ra tay đều khiến một ngọn núi sụp đổ khiến cho Diệp Thành ở phía trước đang chạy thục mạng trông càng thảm hại hơn.
Có điều cả ba người bọn họ sau khi đuổi lên trước thì mặt đất có một luồng khói xanh bay lên giống như một bóng đen bay ra khỏi rặng núi.
Dưới ánh trăng còn có thể trông thấy khuôn mặt của bóng đen kia.
Hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?
Kì lạ không?
Diệp Thành ở đây, còn tên Diệp Thành mà ba người phía Viên Trí đang đuổi đánh là ai?
Nếu như ở đây có người quen biết Diệp Thành thì nhất định sẽ tán thưởng hắn. Tên Diệp Thành mà cả ba người kia đuổi theo chẳng phải là một đạo thân mà Diệp Thành dùng Nhất Khí Hoá Tam Thanh để tạo ra sao?
Đạo thân đó có khả năng chiến đấu như Diệp Thành, có bí pháp như Diệp Thành, đây chính là sự kì diệu của Nhất Khí Hoá Tam Thanh.
Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, hắn sao có thể ngoan ngoãn chịu trận được.
“Kiên trì càng lâu càng tốt, ta phải về khuấy đảo cái sào huyệt của bọn họ”, sau khi chui ra ngoài, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau rồi mới biến mất trong màn đêm như bóng ma.
Hắn quay về đường cũ với tốc độ rất nhanh, Thái Hư Thần Hành Thuật được phát huy tối đa, như một đạo thần mang rẽ vào hư không.
Đêm tối nhưng phân điện thứ ba của nhà họ Viên hết sức phồn hoa, nhìn từ xa có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ, toạ lạc ở phương nam trên vùng đất Bắc Chấn Thương Nguyên với đại khí dồi dào, nơi này tồn tại giống như một biểu tượng.
“Náo nhiệt, náo nhiệt hết sức”, sau giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên, Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh lạc vào Thương Lang Cổ Thành.
“Không có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, xem ta phá sào huyệt của các ngươi thế nào?”, Diệp Thành sải bước đi, sát phạt tới phủ đệ của nhà họ Viên.
“Ai?”, người canh gác phân điện thứ ba đột nhiên gằn giọng.
“Kẻ tới làm loạn”, Diệp Thành cứ thế tiến lên trước dùng tay trái quất ra roi đánh vào linh hồn, tay phải cầm gậy răng sói đen xì, hắn không nói lời nào, cứ thế một tay quất roi một tay nện gậy khiến cho tên canh gác kia bị đánh tới mức thẫn thờ.
“Kẻ nào xông vào phủ đệ nhà họ Viên ta?”, cảm thấy có người tìm tới tận cửa làm loạn, trong phủ đệ rộng lớn của nhà họ Viên, từ tứ phương sục sôi khí tức, Diệp Thành dùng khả năng cảm nhận kiểm tra, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không hề ít nhưng không có kẻ mạnh ở tầng cảnh giới này.
Ngay sau đó, người của nhà họ Viên lũ lượt xông ra vây quanh Diệp Thành, mặt tên nào tên nấy đằng đằng sát khí, bao nhiêu năm rồi, ở phía Nam của Bắc Chấn Thương Nguyên, đây là lần đầu tiên có kẻ dám tìm tới tận cửa, vả lại đối phương mới ở cảnh giới Chân Dương.
“Ta không giết người, chỉ cần bảo bối”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một lượt.
“Ngông cuồng”, ngay sau đó liền có một tên ở cảnh giới Linh Hư tiến tới, bàn tay nhanh chóng ngưng tụ linh lực, tung ra một chưởng ấn khủng khiếp.
“Cút”, Diệp Thành khí thế sục sôi, trước khi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư kia tung chưởng ấn, hắn đã sát phạt tới phía trước quất thật mạnh một roi Đả Thần Tiên của mình vào đầu tu sĩ kia.
Chương 439: Gà chó không yên
A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, người ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Viên ôm đầu lảo đảo, thất khiếu chảy máu, đầu óc lại càng ong ong.
Thấy thế, vẻ mặt người nhà họ Viên đều kinh hãi: “Cùng lên đi”.
Diệp Thành ở bên này đã kìm nén một lúc, mặt hắn đỏ bừng, sau đó một tiếng rồng gầm điên cuồng vang lên, sóng âm đáng sợ mang theo tiếng gầm thét vang dội của bạo long, ngay cả không gian cũng biến dạng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Những người nhà họ Viên xông lên lập tức ngã xuống hàng loạt, tu vi của hầu hết bọn họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, tầng thứ hai, nhưng tu vi linh hồn lại kém Diệp Thành quá xa, một đòn tấn công vào linh hồn như vậy không mấy người chịu được.
Lúc này, cho dù người nào còn đứng được thì đầu cũng đau nhói, lảo đảo tại chỗ.
Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy roi đánh Đả Thần Tiên và gậy rang sói xông vào đám đông, mỗi lần ra tay đều khiến một người nhà họ Viên ngã xuống, không ngờ mấy trăm người nhà họ Viên lại chẳng thể ngăn nổi hắn.
“Mau, mau sử dụng Chu sát đại trận đi, giết hắn…”
“Muốn ăn đánh đây mà”, kẻ ở cảnh giới Không Minh bên phía nhà họ Viên còn chưa dứt lời đã bị Diệp Thành vung gậy rang sói đánh bay lên trời.
Nhưng nhà họ Viên vẫn sử dụng Chu sát trận, sát trận xoay tròn lơ lửng trên không trung, triện văn di chuyển, ánh sáng chói loá, từng đạo thần mang đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ.
“Không có người ở cảnh giới Không Minh chống đỡ sát trận, ngươi chẳng làm được gì cả”, Diệp Thành ra tay hung hãn, khí huyết ngút trời, không dưới một trăm đạo hào quang loé lên, nhìn kỹ lại thì đó là từng loại binh khí: sát kiếm, kim đao, lư đồng, bảo ấn, tháp bạc, linh gương… bầu trời đêm đen kịt cũng trở nên chói mắt.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Viên sợ hết hồn hết vía, một kẻ ở cảnh giới Chân Dương mà lại có thể ngự động nhiều binh khí cùng một lúc như vậy, cho dù ở cảnh giới Không Minh cũng khó trụ được, vậy mà một tiểu bối ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong lại có khí huyết dồi dào như thế!
Bùm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã ngự động hàng trăm binh khí cho nổ tung Chu sát trận của nhà họ Viên, Chu sát trận còn chưa thực sự hình thành đã bị đánh về hình dạng ban đầu.
Sát trận quả thực không vừa, nhưng như Diệp Thành nói, Chu sát trận cần người có thực lực mạnh điều khiển mới có thể phát huy tối đa sức mạnh. Mà ba người cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên lúc này vẫn còn quá yếu, những người còn lại của nhà họ Viên lại càng không thể phát huy được một phần ba sức mạnh của Chu sát trận.
“Xử ta sao? Cố ý khiêu khích ta đúng không?”, Diệp Thành gào lên, hàng trăm binh khí lại được phát huy uy lực, khí thế kinh người chấn động cả không gian.
Những người nhà họ Viên còn đứng được lúc này đã ngã hết, ngay cả kẻ vừa tới còn chưa kịp ra tay cũng ngã xuống.
“Ta nói rồi, ta chỉ cần bảo bối, không giết người”, sau khi quét sạch người nhà họ Viên, Diệp Thành bắt đầu cướp đồ. Bởi vì có hàng trăm binh khí trấn áp nên người nhà họ Viên không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thành lấy túi đựng đồ của mình đi.
Sau khi cướp túi đựng đồ của chúng, Diệp Thành vẫn chưa có ý định đi, cảm tri lực mạnh mẽ của hắn đột nhiên phân tán, bao trùm toàn bộ nhà họ Viên rộng lớn.
“Không cướp thì thôi, đã cướp thì phải cướp sạch”, Diệp Thành lập tức sử dụng bí pháp, ngưng tụ thành mấy chục phân thân, có lẽ cũng chỉ có người khí huyết xung thiên như hắn mới ngưng tụ được nhiều phân thân một lúc thế này.
“Bắt đầu đi”, Diệp Thành vừa ra lệnh, mấy chục phân thân lập tức chạy đi.
Mấy chục phần phân thân của hắn không hề nhàn rỗi, hoàn toàn thừa hưởng tinh thần không biết xấu hổ của bản thể, liên tục xuất hiện ở các lầu các, đền điện.
Leng keng! Loảng xoảng!
Nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy những tiếng leng keng, lạch cạch vọng ra từ các lầu các, đám phân thân rất tự giác, chỉ cần nhìn thấy đồ đáng tiền là sẽ không chút do dự nhét hết vào túi đựng đồ.
Ầm!
Bản thể Diệp Thành bên này đã hung hãn phá cửa đá của Địa Cung nhà họ Viên, bên trong lập tức có hào quang sáng chói phát ra, khí tức thuần tuý dồi dào lan tràn.
“Kẻ nào?”, đột nhiên bên trong vọng lại tiếng hét lớn, có vẻ là người trông coi kho bạc của nhà họ Viên.
A!
Nhưng ngay sau đó lại có tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên.
Khi Diệp Thành đi ra, kho bạc đã trống không, dù là linh thạch, linh quả hay là binh khí, linh thảo đều bị hắn lấy hết.
“Tiểu tử, tay chân mau lẹ đấy!”, Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi, hai mắt sáng rực, xoa xoa vuốt rồng, vẻ mặt háo hức. Nhìn thấy Diệp Thành cướp đồ sảng khoái như vậy, nó cũng ngứa tay, xem ra năm đó nó cũng làm không ít chuyện trộm cắp này.
“Quen tay rồi”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó chạy vào Tàng Thư Các của nhà họ Viên.
Rầm!
Diệp Thành vừa bước vào thì Tàng Thư Các đã có tiếng nổ ầm vang, có lẽ quá nóng lòng nên hắn không phát hiện ra cấm chế của nó, dẫn đến việc bị tổn thất lớn, suýt thì bị sát trận của Tàng Thư Các chém làm đôi.
“Nhà họ Viên đâu đâu cũng thấy bẫy!”, cướp sạch đồ trong Tàng Thư Các, Diệp Thành chạy nhanh ra ngoài.
Hắn là bản thể mà cũng chịu thiệt chứ nói gì phân thân, tiếng ầm liên tục vang lên, phân thân chạm vào cấm chế của rất nhiều nơi quan trọng, vì thế đã có hơn chục phân thân bị tiêu diệt.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn được Diệp Thành.
Cho đến khi hắn vung tay, không chỉ hắn mà những phân thân còn lại cũng chạy về ngọn núi phía sau của nhà họ Viên.
Khi mới vào nhà họ Viên, hắn đã cảm nhận được linh khí dồi dào từ ngọn núi phía sau, hương thơm nồng nàn tràn ngập, hắn nghĩ chắc chắn ngọn núi phía sau sẽ có vườn linh quả, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Đi thôi”, Diệp Thành dẫn đầu, lao thẳng về phía vườn linh thảo.
Bởi vì lúc trước đã mắc bẫy ở Tàng Thư Các nên lần này Diệp Thành rất thận trọng, hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn tìm trận pháp cấm chế xung quanh vườn linh thảo, sau đó không chút ngần ngại phá vỡ.
Không còn cấm chế, Diệp Thành và các phân thân của hắn bắt đầu thoải mái trộm cắp.
Đây là một cảnh tượng không biết nên diễn tả thế nào. Diệp Thành dẫn đầu, mỗi người đều vác một bao tải, đi tới đâu là linh quả trên cây đều bị cuỗm sạch, thậm chí cả cành lá cũng bị vặt đi, đến mức họ đi qua cây nào là cây đó trở nên trơ trụi.
“Cũng kha khá rồi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới dừng lại.
Bởi vì trước đó không lâu hắn đã cảm nhận được rõ ràng một Diệp Thành trong Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình đã bị tiêu diệt, hơn nữa Thương Lang Cổ Thành cách dãy núi đó không xa lắm, có lẽ nhà họ Viên đã truyền âm cho ba tên cảnh giới Không Minh của nhà họ rồi.
“Đi thôi”, Diệp Thành chạy cực nhanh, nhà họ Viên rất lớn, hắn biết vẫn còn rất nhiều bảo bối nhưng thời gian quá ngắn, nếu cướp thêm chắc chắn sẽ mắc kẹt ở đây.
Ấy?
Diệp Thành đang chuẩn bị chuồn đi thì nhướng mày, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
“Tiểu tử, gia đưa ngươi đi dạo”, Diệp Thành chạy nhanh vào một toà giả sơn, kéo một người từ trong lầu gác của giả sơn ra. Người đó chẳng phải chính là Viên Hạo hôm nay sử tử Xích Diệm ăn thịt hắn sao?
Chương 440: Con tin
“Sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”, Viên Hạo gầm lên dữ tợn, bởi vì ban ngày hắn bị Diệp Thành đánh bị thương, được đưa về nhà họ Viên nghỉ ngơi dưỡng thương ở lầu các, nhưng vết thương còn chưa lành lại đã bị Diệp Thành lôi ra ngoài.
“Yên lặng cho ta”, Diệp Thành cho hắn một chưởng, giây trước Viên Hạo còn đang lải nhải thì giây sau đã bị đánh ngất.
Sau khi bắt Viên Hạo, Diệp Thành chuồn thẳng về phía lối ra của nhà họ Viên.
Giờ phút này, cửa phủ đệ nhà họ Viên đã chật cứng người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Viên. Nửa đêm rồi mà nhà họ Viên vẫn ồn ào, liên tục vang lên tiếng hét như lợn bị chọc tiết, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
“Ai thế? Lá gan lớn thật”.
“Mấy người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên đều không ở đây à?”
“Chắc không có ở đây đâu, ngươi chưa nghe nói à? Ban ngày họ đã đi truy đuổi tiểu tử đeo mặt nạ cảnh giới Nhân Nguyên kia rồi”.
Trong những tiếng bàn luận, một ánh sáng vàng kim từ phủ đệ nhà họ Viên phát ra, hơn nữa trên vai còn vác một bao tải, không cần nói cũng biết đó là Diệp Thành đang vác Viên Hạo đã bị đánh ngất chạy ra ngoài.
Mẹ nó!
Nhìn thấy Diệp Thành, người sáng nay đánh Viên Hạo bị thương, ai cũng buột miệng chửi thề.
“Tần Vũ? Chuyện gì thế này? Không phải hắn đã bị ba người ở cảnh giới Không Minh của nhà họ Viên truy sát rồi sao? Hắn trốn được khỏi Thương Lang Cổ Thành rồi à? Sao lại ở đây?”
“Ôi mẹ ơi!”
Vút!
Trong tiếng bàn tán ồn ào, Diệp Thành đã lao vào hư không như một đạo thần quang, phóng thẳng lên trời.
Mặc dù hắn cũng muốn mượn truyền tống trận Thương Lang Cổ Thành để dịch chuyển, nhưng hắn không biết cách điều chỉnh toạ độ, đó là chuyện rất nực cười!
Diệp Thành vừa đi chưa lâu thì ba bóng người vội vàng chạy tới từ nơi xa, đáp xuống Thương Lang Cổ Thành.
Ba người này chính là ba người ở cảnh giới Không Minh thuộc phân điện thứ ba của nhà họ Viên: Viên Thương, Viên Hồng và Viên Trí.
Sau khi vào nhà họ Viên, với khả năng đoán định của họ cũng phải sững sờ, đây có còn là nhà họ Viên không? Trên mặt đất là người nhà họ Viên bị đánh tơi tả, đền điện lầu các sụp đổ hơn phân nửa, vườn linh quả chẳng còn gì, bảo bối của nhà họ Viên…
“Khốn kiếp”, ngay sau đó nhà họ Viên lại vang lên tiếng gầm thét điên cuồng: “Rốt cuộc là kẻ nào?”
Dưới đêm trăng, Diệp Thành chạy nhanh vào trong núi.
Hắn tiện tay ném bao tải chứa Viên Hạo xuống đất, sau đó lấy gần hai trăm túi đựng đồ ra.
Đêm nay hắn đánh rất đẹp, nếu không phải phía Viên Hồng không ở Thương Lang Cổ Thành, hắn cũng không dễ dàng thu hoạch được. Thu hoạch hôm nay không chỉ có hơn ba triệu linh thạch mà còn có linh quả, binh khí, cộng hết lại thì không thể ước tính được số lượng.
“Quá tuyệt”, Diệp Thành cười sung sướng, sau đó lại cất hết túi đựng đồ đi rồi lấy một viên Tục Mệnh Đan cho vào miệng.
“Hôm nào rảnh phải mau chóng cứu ta ra ngoài, đánh nhau, cướp đồ là nghề của ta”, giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Nói vớ vẩn, ta đây là cướp của người giàu, giúp đỡ người nghèo”.
“Ngươi? Cướp của người giàu, giúp đỡ người nghèo? Ngươi là cường đạo thì đúng hơn!”
“Câu này của ngươi không đúng rồi”, nghe giọng điệu mỉa mai của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành không chịu được nữa bèn bĩu môi bảo: “Trước hết, ta đây rất thành thật, là tên này thả toạ kỵ ra ăn thịt ta trước, không đánh lại được thì gọi người tới đánh ta, làm gì có cái lý đó! Hơn nữa, nhà họ Viên kiêu ngạo phách lối, ta đang thay trời hành đạo”.
Diệp Thành thao thao bất tuyệt khiến Thái Hư Cổ Long phải thở dài cảm thán, nó vuốt râu với vẻ đầy ẩn ý, sau đó lại nói một câu rất thấm thía: “Long gia rất thích kẻ bỉ ổi như ngươi”.
Xuỳ!
Diệp Thành không cho là thế, hắn mặc kệ Thái Hư Cổ Long, dốc toàn lực luyện hoá Tục Mệnh Đan trong cơ thể.
Một đêm qua đi, chớp mắt đã tới bình minh.
Rạng sáng, trời vừa sáng một tin tức đã truyền khắp phía Nam Bắc Chấn Thương Nguyên: Nhà họ Viên mang tiền đến đỉnh núi Tử Sơn chuộc người.
Tin này vừa truyền ra, không chỉ Thương Lang Cổ Thành mà toàn bộ Bắc Chấn Thương Nguyên đều bùng nổ.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám ngang nghiên bắt trói người nhà họ Viên, cũng là lần đầu tiên có người to gan dám tìm người nhà họ Viên đòi tiền chuộc. Chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Viên, mà còn liên quan đến nhân vật lớn của vùng đất rộng lớn này: Thị Huyết Điện.
“Tự tìm cái chết”, nhà họ Viên nhận được tin lập tức phái người đi, hơn nữa còn mời không ít cao thủ thực lực mạnh mẽ đi cùng.
Thị Huyết Điện, sau khi Thương Minh Thượng Nhân nhận được tin tức nhà họ Viên truyền đến thì vô cùng tức giận, ông ta bay ra khỏi những dãy núi quanh Thị Huyết Điện: “Dám bắt đồ nhi của Thương Minh này, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”.
Giờ phút này, không chỉ nhà họ Viên và Thương Minh của Thị Huyết Điện mà rất nhiều người khác cũng đều đi về phía Tử Sơn, ai cũng suy nghĩ xem kẻ nào lại to gan dám bắt trói người nhà họ Viên như vậy.
Tử Sơn là một trong số ít linh sơn ở Bắc Chấn Thương Nguyên.
Tương truyền nơi đây từng có người đại tu vi ngộ đạo, truyền lại rất nhiều đạo pháp bất hủ, mặc dù chỉ là truyền thuyết nhưng tên tuổi của Tử Sơn vẫn vang dội.
Lúc này, trên đỉnh núi Tử Sơn, Diệp Thành ngồi vắt chân, Viên Hạo mặt mũi bầm dập bị hắn trói bên cạnh, linh lực toàn thân đều bị khống chế trong đan điền.
“Nhà họ Viên sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Sư phụ ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu”, mặc dù bị trói nhưng Viên Hạo vẫn gào thét liên tục. Hắn ta đầu bù tóc rối, khuôn mặt dữ tợn méo mó, hắn là ai chứ? Hắn là người được nhà họ Viên cưng chiều nhất, đã bao giờ chịu đựng sự sỉ nhục thế này?
“Cho ngươi nói này”, có lẽ đã mất kiên nhẫn, Diệp Thành lấy tất thối của mình nhét vào miệng Viên Hạo, điều đáng nói là đôi tất đen sì, còn có mùi thối…
Chẳng mấy chốc đỉnh núi Tử Sơn đang im lặng dần trở nên náo nhiệt.
Nhưng người tới không phải nhà họ Viên hay Thương Minh mà là những người tới xem kịch, nhưng khi thấy Diệp Thành – một tên chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, hiện trường bỗng trở nên xôn xao dị thường, sau đó âm thanh bàn tán liên tục vang lên.
“Lá gan tên Tần Vũ này thật lớn! Nhưng ta đang thắc mắc sao hắn lại trói Viên Hạo tới đây?”
“Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh tế luyện đặc thù, nhưng ta khẳng định lai lịch của tên này không đơn giản, nếu không hắn cũng không dám làm càn như vậy. Đứng sau nhà họ Viên là cái tên tầm cỡ - Thị Huyết Điện đó”.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm những lời bàn tán vang khắp ngọn núi, hắn nhàn nhã gật gù đắc ý rất bất cần đời, thi thoảng ngoáy tai thi thoảng lại nhìn bầu trời xa xăm, chẳng còn chút áp lực nào.
Chẳng mấy chốc, bầu trời mây mù cuồn cuộn, sát khí dâng trào.
Sau đó là tiếng gầm của linh thú, người từ phân điện thứ ba của nhà họ Viên sát phạt tới. Đi đầu là Viên Hồng, Viên Thương và Viên Trí, vẻ mặt ai cũng hung ác đáng sợ, hơn nữa cao thủ bọn họ mời tới trợ chiến cũng cực kỳ mạnh.
Ở hướng khác, một đạo thần quang màu đỏ xẹt qua bầu trời, nhìn kỹ thì thấy là một lão già mặc áo huyết bào, sự có mặt của ông ta khiến mọi người trên đỉnh núi bất giác run lên, không biết vì khí thế đáng sợ của ông ta hay vì thế lực của ông ta.
Người này chính là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Thương Minh Thượng Nhân và cao thủ của nhà họ Viên đã tới, áp lực khiến ngọn núi rung lên, rất nhiều mảnh đá vụn đã rơi xuống tựa như linh sơn Tử San sẽ sụp đổ trong tích tắc.
“Ngươi thật to gan”, Thương Minh Thượng Nhân vừa đáp xuống đã bước tới, uy lực đè nén mạnh mẽ của cảnh giới Không Minh tầng thứ tám lập tức xuất hiện, sát khí lạnh lẽo khiến không khí đông cứng.
“Là ngươi?”, Viên Thương của nhà họ Viên đi tới, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thành, đây chẳng phải tên Tần Vũ mà bọn họ giết tối qua sao?
Bình luận facebook