• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 426-430

Chương 426: Được đà lấn tới

“Trường Thiên, ông muốn được đà lấn tới à?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên Huyền Chấn dần tắt lịm, sắc mặt cũng tối sầm lại, trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.

Không chỉ mình ông ta, Hoa Tư cùng rất nhiều trưởng lão trong Hạo Thiên thế gia cũng chợt lạnh mặt hẳn lại.

Được đà lấn tới!

Lúc này, đến cả Diệp Thành cũng thoáng qua cái nhìn sắc lạnh.

Mặc dù hắn luôn có cảm giác muốn xa lánh với Hạo Thiên thế gia, mặc dù hắn và mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hề có tình cảm với nhau nhưng dù sao hắn cũng là người của Hạo Thiên thế gia, bọn họ dù gì cũng là tỷ tỷ của hắn, hiện giờ thấy người ngoài ức hiếp bọn họ không kiêng dè gì như vậy, một người mang dòng máu Hạo Thiên thế gia như hắn đương nhiên sẽ không thể chấp nhận được chuyện này.

Nhất thời, bầu không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt.

“Hạo Thiên Huyền Chấn, ông nên nhớ, nếu như lần này các ông thua tiếp thì rất khó có cơ hội làm lại”, thấy từng cặp mắt lạnh lùng nhìn mình, Trường Thiên Chân Nhân cười u ám: “So với tương lai của Hạo Thiên thế gia, cũng chỉ phải bỏ ra ba nữ nhi mà thôi, các ông…”

“Không cần phải nói nữa, Hạo Thiên thế gia chúng ta không đồng ý”, không đợi Trường Thiên Chân Nhân nói xong, Hạo Thiên Huyền Chấn đã ngắt lời một cách dứt khoát.

Về điểm này thì Diệp Thành rất đồng tình, nếu như vì tương lai của gia tộc mà hi sinh con gái của mình thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng với Hạo Thiên Huyền Chấn.

Cũng may sự thể hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn chứng minh ông ta là một người phụ thân tốt, chí ít thì trong việc này ông ta là một người tốt, điều này khiến Diệp Thành nảy sinh thiện cảm với ông ta.

“Ta thấy rằng ông nên suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời”, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Trận chiến Nam Sở, Hạo Thiên thế gia tổn thất nghiêm trọng, còn ông bị đạo thương, nếu lần giao đấu này thất bại thì Hạo Thiên thế gia căn bản không còn tương lai, không bao lâu nữa sẽ bị nhà họ Viên và Âm Dương thế gia tôn tính, so với việc này thì ông lại xót ba nữ nhi của mình hơn sao?”

Nói tới đây, Trường Thiên Chân Nhân không quên liếc nhìn mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Huống hồ đồ đệ Tu Minh của ta cũng là một nhân tài, lẽ nào không xứng với con gái ông?”

“Bảo chúng ta lấy hắn, ông bớt mơ tưởng đi”, Hạo Thiên Thi Vũ lạnh giọng: “Đồ đệ của ông là loại người gì, người làm sư phụ như ông rõ hơn ai hết, những nữ tử vô tội chết thảm trong tay hắn không phải một nghìn thì cũng tám trăm”.

Nghe vậy, sắc mặt Lý Tu Minh tối sầm cả lại: “Thi Vũ muội muội, muội đừng có nói quá lời”.

“Ai là muội muội của ngươi?”, Hạo Thiên Thi Vũ hắng giọng.

“Cô…”

“Vậy thì Hạo Thiên đạo hữu, quyết định của ông là gì?”, Trường Thiên Chân Nhân liếc nhìn về bên này: “Ông nên biết không có đồ đệ Tu Minh của ta thì các ông nhất định sẽ bại trận”.

“Không phải nói nữa, ta sẽ không đồng ý”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng đáp lời.

“Đã vậy thì không có gì để nói tiếp nữa, Tu Minh, chúng ta đi, tới Âm Dương thế gia, vi sư thay con làm chủ, phục vụ miễn phí cho bọn họ”, Trường Thiên Chân Nhân đứng dậy, cười mỉa mai: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ông cứ đợi ngày Hạo Thiên thế gia bại trận đi”.

“Ông…”, Hạo Thiên Huyền Chấn tức tối phun ra máu, mặt mày tái nhợt như tờ giấy.

“Hừ, hừ…”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn ói ra máu, Trường Thiên Chân Nhân càng cười sung sướng hơn, nói rồi, ông ta quay người dẫn Lý Tu Minh rời đi.

Thế nhưng đúng lúc này, một âm thanh chợt vang vọng khắp đại điện: “Trường Thiên Chân Nhân phải không? Bảo đồ nhi của ông đợi ta trên chiến đài của Thiền Uyên Hội Minh, ta sẽ chơi với hắn tới cùng”.

Lời này vừa vang lên, không chỉ Trường Thiên Chân Nhân, Lý Tu Minh mà đến cả ánh mắt của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều đổ dồn sang phía Diệp Thành, đặc biệt là mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại nói lời này.

Câu nói vừa rồi của hắn khiến một kẻ ngốc cũng nghe ra có ý gì, ý hắn sẽ tham gia Thiền Uyên Hội Minh, vả lại còn đại diện Hạo Thiên thế gia tham gia.

Phía này, Trường Thiên Chân Nhân đưa mắt nhìn Diệp Thành giễu cợt: “Tiểu tử, ngươi là ai hả?”

“Ta là Tần Vũ, xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân”, Diệp Thành nhếch miệng cười, nói.

“Ngươi chính là Tần Vũ?”, Trường Thiên Chân Nhân nheo mắt nhìn.

“Đúng thế”, Diệp Thành vừa nói vừa rót cho mình một chén rượu.

“Hoá ra Tần Vũ trước nay không hề lộ diện lại trông đức hạnh như vậy”, Lý Tu Minh ở bên mỉa mai, hắn hất cằm cao ngạo, ánh mắt khiêu khích: “Còn ở cảnh giới Chân Dương, đúng là nực cười”.

“Nghe ý này của ngươi thì ta rất giỏi”, Diệp Thành tự rót cho mình chén rượu, không buồn Lý Tu Minh lấy một cái.

“Diệt ngươi chỉ bằng một ngón tay là được thôi”, Lý Tu Minh thản nhiên cười nói.

“Cẩn thận tự đại quá sẽ tự đào hố chôn mình đấy”, Diệp Thành vừa nói vừa gãi tai, nói rồi hắn còn ngoáy ráy tai bắn ra ngoài.

“Xem ra ngươi muốn thử thực lực của ta rồi”, Lý Tu Minh bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, nói rồi hắn cứ thế chạy xộc về phía Diệp Thành nhưng lại bị Trường Thiên Chân Nhân kéo lại, đây là Hạo Thiên thế gia, dám ra tay ở đây, ngoại trừ chán sống rồi.

“Hạo Thiên Huyền Chấn, đây không phải là kẻ mà Hạo Thiên thế gia mời tới để đánh đấm chứ?”, Trường Thiên Chân Nhân liếc nhìn Diệp Thành rồi lại mỉa mai Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ha ha ha, đúng là nực cười, Hạo Thiên thế gia hiện giờ đã tới nước này rồi sao? Mời một tên xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, ông đang đùa tôi đấy à?”

Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: “Là ta mời thì đã sao, ông có ý kiến gì à?”

Nghe vậy, sắc mặt Trường Thiên Chân Nhân chợt tối sầm cả lại: “Được, được lắm”.

“Tiễn khách”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói với giọng dứt khoát.

“Các người cứ đợi đấy”, Trường Thiên Chân Nhân hắng giọng quay người toan rời đi.

“Trường Thiên đạo hữu đợi đã”, ngay sau đó, bên ngoài đại điện có mười mấy lão già tóc bạc bước vào, trông có vẻ như là thái thượng trưởng lão của Hạo Thiên thế gia.

“Trường Thiên đạo hữu đợi đã”, đi đầu với tốc độ nhanh nhất chính là Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông ta chỉ cần hai, ba bước đã tới trước mặt Trường Thiên Chân Nhân, chắp tay cười nói: “Việc này dễ thương lượng thôi, dễ thôi”.

“Còn thương lượng cái đếch gì nữa, gia chủ nhà các ông đuổi khách rồi đấy”, Trường Thiên Chân Nhân hắng giọng.

Nói rồi, Trường Thiên Chân Nhân không quên liếc nhìn Diệp Thành rồi nói bằng giọng quái dị: “Vả lại, các ông cũng đã mời được quý nhân rồi, cũng không cần đến chúng ta nữa”.

Dứt lời, Trường Thiên Chân Nhân toan cất bước rời đi.

“Trường Thiên đạo hữu, có gì từ từ nói”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vội kéo Trường Thiên Chân Nhân lại: “Việc này chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chúng ta sao có thể mời một đệ tử xếp thứ chín mươi chín thay mặt Hạo Thiên thế gia được chứ, còn điều kiện của Trường Thiên Chân Nhân thì Hạo Thiên thế gia ta đồng ý”.

“Hạo Thiên Huyền Chấn con là gia chủ của gia tộc”, Hạo thiên Cảnh Sơn lạnh giọng: “Lẽ nào vì tương lai của gia tộc mà đến cả mấy đứa con gái cũng không nỡ?”

“Từ bao giờ mà Hạo Thiên thế gia ta lâm vào bước phải bán mạng con gái để đổi lấy tương lai?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng lên tiếng: “Đừng nói là mấy người con, cho dù là một người để đổi lấy tương lai của Hạo Thiên thế gia con cũng không đồng ý”.

“Chuyện này không phải mình con có thể quyết định được”, Hạo Thiên Cảnh Sơn liếc nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Trong hội trưởng lão có tới trên sáu phần đã đồng ý, việc này không đến lượt con quyết định”.

“Gia chủ của Hạo Thiên thế gia là Hạo Thiên Huyền Chấn con”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói dứt khoát, đanh thép khiến cả đại điện rung lên: “Quyết định của con chính là quyết định của hội trưởng lão”.

“Con…”

“Tiễn khách”, Hạo Thiên Huyền Chấn lớn giọng, cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn.

“Được, được lắm, hay lắm”, Trường Thiên Chân Nhân mỉa mai liếc nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Tu Minh, chúng ta đi”.

“Trường Thiên đạo hữu, việc này dễ thương lượng thôi mà, chúng ta…”

“Không phải thương lượng nữa, ta đã quyết định tới Âm Dương thế gia rồi, các người đợi chết thảm đi”.
Chương 427: Dùng nữ nhân đổi lấy thiên hạ

Trường Thiên Chân Nhân nói xong thì sải bước ra khỏi đại điện.

Sau khi ông ta đi, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ngươi muốn huỷ hoại tương lai của Hạo Thiên thế gia sao?”

“Tiền bối nói sai rồi”, không đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, Diệp Thành đang yên lặng ngồi uống rượu bỗng mỉm cười nhẹ đáp: “Lấy ba nữ nhi để đổi lấy sự sống còn của Hạo Thiên thế gia, tiền bối già rồi nên không sợ người đời cười chê sao?”

“Ngươi là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn quát lên, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là danh tiếng của Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn còn bất giác ngoáy ngoáy lỗ tai: “Con người ấy mà! Có thể sống không thoải mái, nhưng tuyệt đối không được sống một cách hèn nhát!”

Nói đến đây, Diệp Thành hứng thú nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn: “Thiên hạ dùng nữ nhân để đánh đổi chỉ là một đống rác”.

“Hay”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hạo Thiên Huyền Chấn liền khen hay, giọng nói hùng hồn vang dội, ý cười rất sảng khoái, chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến ông nhìn Tần Vũ bằng con mắt khác.

“Hay”, những người khác trong đại điện cũng không kìm được lên tiếng khen ngợi.

“Hắn…”, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh Diệp Thành cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn, họ ngạc nhiên nhưng nụ cười lại ngọt ngào.

“Ngươi… Các người…”, thấy nhiều người vỗ tay khen ngợi như thế, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận mặt mũi đỏ bừng.

“Tam thúc, đây là quyết định của con”, Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng.

“Được, được lắm”, Hạo Thiên Cảnh Sơn giận run người, khuôn mặt già nua u ám đáng sợ, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi đại điện: “Hạo Thiên Huyền Chấn, sớm muộn gì Hạo Thiên thế gia cũng bại trong tay ngươi”.

Sau khi ông ta rời đi, các Thái thượng trưởng lão bình thường cũng ảo não rời đi, họ đến đây để hỏi tội, cuối cùng lại phải ra về trong sự xấu hổ.

Lúc này, đại điện lại chìm vào im lặng, Hạo Thiên Huyền Chấn liên tục bị kích động, khoé miệng lại một lần nữa trào máu, ông lảo đảo ngồi bệt xuống đất, vô cùng nhục nhã!

“Huyền Chấn, tìm đệ tử Phong Vân khác đi! Tìm người nào có phẩm hạnh tốt, mất nhiều tiền cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là lần này chúng ta không thể thua nữa”, lão già béo mập tên Hạo Thiên Huyền Hải nói với Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Đúng đó! Không thể thua nữa”.

“Ít nhất cũng phải tìm được người mạnh hơn Lý Tu Minh, bọn họ đến Âm Dương thế gia rồi đó”.

“Vậy thì đi tìm…”

“E hèm, các tiền bối à!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn nhìn mọi người một lượt rồi hỏi một câu mang tính thăm dò: “Mọi người không tin tưởng con chút nào sao?”

“Tần Vũ tiểu hữu! Chúng ta nhận tấm lòng của ngươi”, Hạo Thiên Huyền Hải nở nụ cười ôn hoà: “Nhưng trận chiến này liên quan đến tương lai của Hạo Thiên thế gia, không thể qua loa”.

“Thứ hạng của ngươi thấp hơn hắn mười mấy bậc, ngươi không đấu lại được hắn”, một ông lão tóc xám trầm ngâm lên tiếng.

Không đấu lại? Ta không đấu lại được hắn?

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, Doãn Chí Bình xếp thứ nhất cũng bị hắn đánh như thường, huống chi là Lý Tu Minh đứng thứ sáu mươi .

Nhưng những lời này Diệp Thành cũng chỉ nói trong lòng, hắn không muốn nói ra để lộ thân phận của mình, vì hắn vẫn chưa sẵn sàng trở thành người của Hạo Thiên thế gia.

“Được rồi”, cuối cùng vẫn là Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, ông mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, vậy ngươi tham gia đi!”

“Vậy là đúng rồi!”

“Nguyệt Nhi, đưa Tần Vũ tiểu hữu đến chỗ ở”, Hạo Thiên Huyền Chấn dặn dò Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Vâng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa gật đầu vừa đứng dậy, dẫn Diệp Thành ra ngoài.

Sau khi hai người đi, mầy người phía Hạo Thiên Huyền Hải mới nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, hỏi dò: “Không phải ông định để hắn đại diện cho Hạo Thiên thế gia tham gia cuộc thi Thiền Uyên Hội Minh đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải”, Hạo Thiên Huyền Chấn lau vết máu trên khoé miệng: “Mỗi gia tộc có chín người được tham gia, Tần Vũ là đệ tử trong bảng Phong Vân, hắn mạnh hơn đệ tử của Hạo Thiên thế gia chúng ta nhiều, để hắn tham gia rồi ông lại tìm thêm một đệ tử bảng Phong Vân nữa, ít nhất phải mạnh hơn Lý Tu Minh!”

“Ngoài ra, điều tra xem Sở Huyên có còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên không? Có lẽ cô ấy có thể giúp chúng ta tìm được đệ tử bảng Phong Vân”.

“Ta hiểu rồi”.

Bên này, Hạo Thiên Thi Nguyệt dẫn Diệp Thành đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh.

Hai người đi bên cạnh nhau, cô không nói lời nào nhưng lại nhìn trộm Diệp Thành không chỉ một lần, cũng từng có mong muốn đưa tay cởi bỏ mặt nạ của Diệp Thành để xem khuôn mặt thật sự của hắn.

“Thi Nguyệt cô nương, khi nào Thiền Uyên Hội Minh bắt đầu?”, Diệp Thành vừa nhìn trái nhìn phải đám linh thảo trên đường, vừa tò mò hỏi, hắn vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Ba… Ba ngày sau”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn đang nhìn lén Diệp Thành, đột nhiên bị hắn hỏi như vậy nên hơi bối rối.

“Vậy mỗi gia tộc được cử bao nhiêu đệ tử tham gia?”

“Mỗi gia tộc cử ra chín người”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nói: “Sao mình có cảm giác giống cuộc thi tam tông thế nhỉ? Nhưng so với cuộc thi tam tông thì cá cược của Thiền Uyên Hội Minh lớn hơn!”

Đôi khi hắn nghĩ, nếu các thế lực lớn ở Đại Sở đều noi gương Thiền Uyên Hội Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên, có lẽ thiên hạ sẽ thái bình, đến lúc đó đệ tử bảng Phong Vân chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, không biết sẽ được bao nhiêu thế lực mời về với mức giá cao ngất trời!

Chẳng mấy chốc, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đưa Diệp Thành tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh, cô nhìn Diệp Thành lần cuối rồi rời đi.

Oa!

Sau khi phong bế khu vườn nhỏ, Diệp Thành gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, hắn duỗi người thật dài rồi lấy bầu rượu ra, ngồi dưới một gốc cây linh quả, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Thân nương, con đang ở Hạo Thiên thế gia rồi, đang nhìn người mà than nương từng yêu”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Nương, người còn sống không?”

Nhìn mãi nhìn mãi, hai mắt Diệp Thành bắt đầu nhoè đi, hốc mắt còn ươn ướt, ban ngày hắn diễn kịch, đóng nhiều vai khác nhau, có lẽ chỉ khi đêm về tĩnh lặng, hắn mới thể hiện rõ nhất cảm xúc thật.

Mặc dù đây là Hạo Thiên thế gia, dù trong người hắn chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nhưng hắn không hề có cảm giác đây là nhà.

Nói đến nhà, khoé miệng Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, trong tầm mắt mờ mịt dường như hắn nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp, cả hai đều cài Trâm Phượng Ngọc Châu, một người mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, một người mặc Phượng Nghê Thường bảy màu.

“Huyên Nhi, Linh Nhi, chờ ta giúp họ vượt qua được khó khăn này, ta sẽ về gặp hai người”.

Không biết từ lúc nào, bình rượu trong tay Diệp Thành rơi ra, hắn dựa vào gốc cây linh quả ngủ thiếp đi.

Đêm về khuya, dưới ánh trăng sáng, một nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bước vào đại điện Hạo Thiên thế gia, bên cạnh còn có một thiếu niên kháu khỉnh tò mò nhìn xung quanh.

“Đại tỷ tỷ, sao tỷ lại đưa Tử Viêm tới đây?”, thiếu niên láu lỉnh nhìn nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bên cạnh với vẻ khó hiểu.
Chương 428: Tử Viêm

Chẳng mấy chốc Hạo Thiên Huyền Chấn đã đến, khi nhìn thấy nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, ông mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.

“Cậu nhóc này đứng thứ bảy mươi chín trong bảng Phong Vân, hy vọng có thể giúp được đạo hữu”, nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bước ra ngoài.

“Sở… đạo hữu…”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng bước tới nhưng cũng không kịp, cô đã biến mất như một làn gió.

“Bá bá, con vẫn chưa ăn gì”, thiếu niên mập mạp kháu khỉnh ngửa đầu lên, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo Hạo Thiên Huyền Chấn: “Bá bá có thể cho con ăn chút gì đã được không?”

Nghe vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Con tên là Tử Viêm đúng không?”

“Vâng, tên này là một lão gia gia đặt cho con đó”, cậu bé nở nụ cười thật thà, chất phác, đệ lộ hai hàm răng trắng tinh.



Đêm đen, gió buốt.

Một bóng người toàn thân đẫm máu loạng choạng bước đi cùng với một bóng người khác cũng máu me đầy mình.

Nhìn kỹ hơn, họ chẳng phải là Tạ Vân và Hoắc Đằng sao?

“Tạ Vân, thả ta ra! Ta không trốn thoát được đâu”, giọng Hoắc Đằng mệt mỏi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai chân, hai tay hắn đều đã bị đánh gãy, giờ đây hắn là một kẻ tàn phế.

“Mẹ kiếp”, Tạ Vân hung hăng chửi bới, hắn bị kẻ khác móc mắt nên giờ đây hai mắt hắn trống rỗng, trong hốc mắt trống huyếch trống hoác còn có máu chảy ròng ròng.

Hoắc Đằng nở nụ cười, máu và nước mắt đan xen.

“Chúng ta đều phải sống, cho dù có trở thành một con chó cũng phải cố gắng sống sót”.

“Đúng, còn phải tìm Doãn Chí Bình trả thù nữa”.



Sáng sớm, ánh mặt trời phủ khắp mặt đất.

Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành tựa vào gốc cây linh quả ngủ say sưa.

Chẳng mấy chốc, cửa khu vươn nhỏ rung lên, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Tần Vũ đạo hữu”.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Thành chợt mở mắt, phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh đeo lên mặt, lúc này mới nhìn về phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang đi vào, sau đó hắn liền thấy một thiếu niên kháu khỉnh đi phía sau cô.

Thiếu niên này chẳng phải là Tử Viêm đêm qua sao?

“Tiểu tử này là ai?”, Diệp Thành nhìn Tử Viêm, sau đó lại chuyển ánh nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Hắn là Tử Viêm, đệ tử đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười nhẹ.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thử hỏi Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Vừa mới mời tới à?”

“Ta nghe phụ thân nói đêm qua cậu nhóc đã đến rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười đáp: “Nghe nói là một tiền bối xinh đẹp dẫn tới”.

“Ừm, đại tỷ tỷ đó rất xinh đẹp”, nói đến tiền bối xinh đẹp kia, Tử Viêm thành thật nói, sau đó cậu còn giơ tay lên miêu tả: “Giống như tiên nữ vậy”.

“Đẹp hơn nữa cũng có bằng Huyên Nhi với Linh Nhi nhà ta không?”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.

Sau đó hắn quan sát thiếu niên trước mặt.

Tử Viêm trông chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tầm tuổi Hổ Oa với Tịch Nhan, không ngờ cậu nhóc đã đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân, điều này thực sự khiến hắn ngạc nhiên.

“Cuối cùng Hạo Thiên thế gia vẫn đi tìm đệ tử khác trong bảng xếp hạng Phong Vân”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày.

Nhưng nghĩ lại cũng có nguyên do của nó, bởi vì thứ hạng của hắn thật sự quá thấp, sao Hạo Thiên thế gia có thể đặt tương lai của cả gia tộc vào một người như vậy, tìm thêm người nữa cũng hợp tình hợp lý.

“Không biết lại tốn bao nhiêu tiền đây”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.

Diệp Thành rất muốn nói với Hạo Thiên Thi Nguyệt rằng thực ra mọi người không cần tìm ai hết, có ta là đủ rồi. Đệ tử bảng Phong Vân gì chứ! Một tên tới thì đánh một tên, hai tên tới thì đánh cả hai, không cần phí tiền.

Nhưng nhìn thiếu niên mộc mạc trước mắt, Diệp Thành nghĩ: Chắc cũng không tốn nhiều tiền.

“Ấy, ở đây này!”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì bên ngoài khu vườn đã có âm thanh vang lên.

Dứt lời, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt bước vào, tỷ muội sinh ba khiến Diệp Thành không phân biệt được ai là ai.

Nhưng phía sau hai cô còn có ba người nữa, khi Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: “Lạ thật, thế giới rộng lớn như vậy, sao đi đâu cũng gặp mấy người này!”

Cũng chẳng trách Diệp Thành như vậy! Bởi ba người theo sau hai cô gái tới đều là người hắn quen, chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Trần Vinh Vân.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Thành cũng đoán ra được.

Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn – Hoa Tư từng là Thánh sứ của Thất Tịch Cung, bây giờ còn là sư phụ của Thánh nữ Thất Tịch – Từ Nặc Nghiên, thân là đệ tử trong bảng Phong Vân, đương nhiên Hoa Tư sẽ để Từ Nặc Nghiên tới trợ chiến.

Mà Từ Nặc Nghiên sẽ không tới một mình, ba người phía Vi Văn Trác không cần nghĩ cũng biết là cô ấy gọi tới.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, khi ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đang nói chuyện thì Từ Nặc Nghiên đi vào, cô còn kéo Trần Vinh Vân đang vuốt tóc theo.

“Hôm nay cô nãi nãi ta nói rõ luôn”, Từ Nặc Nghiên đi vào rồi nhìn ba người phía Vi Văn Trác: “Ta tìm các huynh tới không phải để du sơn ngoạn thuỷ, các huynh lấy lại tinh thần cho ta, nếu không ta cho các huynh biết tay”.

“Không cần nói nữa, ta đã chuẩn bị tinh thần không cần thể diện rồi”, Vi Văn Trác ngoáy mũi.

“Ta đây không chỉ đẹp trai mà da mặt cũng rất dày”, Trần Vinh Vân lại hất tóc, hai tay giơ lên rồi phóng khoáng vuốt tóc.

“Tuy không đánh nhau được nhưng chịu đòn là nghề của ta!”, Ly Chương dựng thẳng cổ áo.

Ha ha!

Lời lẽ vô tư của ba tên này chọc cười mấy cô gái phía Hạo Thiên Thi Nguyệt.

Khoé miệng Diệp Thành cũng không khỏi giật giật, hắn không biết Thiền Uyên Hội Minh lần này có đặc sắc không nhưng hắn biết chắc chắn sẽ rất sôi động.

“Một người đứng thứ bảy mươi chín, một người đứng thứ chín mươi hai, một người thứ chín mươi ba, một người thứ chín mươi tư, một người chín mươi lăm, năm đệ tử bảng Phong Vân, đội hình này cũng ngang nhau”, Diệp Thành xoa cằm, nhưng để an toàn, hắn vẫn bước về phía đó.

“Người này là…”, mấy người đang nói chuyện lập tức đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.

“Tại hạ là Tần Vũ”, Diệp Thành mỉm cười, có lẽ biết họ sẽ hỏi nên hắn tự giác bổ sung thêm: “Xếp hạng chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.

“Ngươi chính là Tần Vũ à!”, Trần Vinh Vân quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Người ta nói ngươi chưa bao giờ lộ diện, ngươi từ đâu chui ra vậy?”

“Ta…”

Diệp Thành vừa cất lời thì Vi Văn Trác đã đặt tay lên vai hắn, nháy mắt với hắn: “Huynh đệ, ta nghe nói ngươi cũng là luyện đan sư, cho ta xem chân hoả của ngươi đi!”

“Sao ta không thấy ngươi trong đại hội đấu đan nhỉ?”, Ly Chương cũng bước tới, đứng vây quanh Diệp Thành.

“Ta không kịp tới”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhẩm niệm một câu rồi triệu hồi Tiên Hoả, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay, hơn nữa còn điều khiến nó thay đổi màu sắc.

Tiên Hoả của hắn thay đổi màu sắc rất kỳ lạ, một ngọn lửa nhỏ pha trộn với các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đám Trần Vinh Vân nhìn ngọn lửa bảy màu mà trợn tròn mắt.

“Đây là chân hoả gì vậy?”, ba người nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Thành, ngay cả Từ Nặc Nghiên cũng sáp lại: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chân hoả bảy màu đó!”

“Hay là chúng ta đổi đi!”, Vi Văn Trác triệu gọi chân hoả màu tím của mình ra.

“Đừng có mơ”, Diệp Thành thu lại Tiên Hoả.
Chương 429: Một đêm nhảm nhí

Hai ngày tiếp theo Hạo Thiên thế gia bận rộn hơn rất nhiều, hầu như đều là chuẩn bị cho Thiền Uyên Hội Minh.

Nhưng đó là chuyện của các trưởng lão.

Còn các đệ tử tham gia Thiền Uyên Hội Minh lúc này đều đang yên tĩnh điều tiết hơi thở trong phòng, luôn giữ cho mình ở trạng thái tốt nhất.

Phù!

Trong khu vườn nhỏ, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn duỗi eo thật dài, chín chu kỳ Man Hoang Luyện Thể và chín chu kỳ Man Hoang Luyện Hồn khiến hắn tràn đầy năng lượng, toàn thân dễ chịu.

Diệp Thành uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

Không biết đến lúc nào hắn mới dời mắt, đi ra khỏi cổng khu vườn, dưới bầu trời sao, hắn nhìn Hạo Thiên thế gia thật kỹ coi như nhìn thay thân nương của mình.

Phủ đệ của Hạo Thiên thế gia đúng là rất lớn.

Đập vào mắt hắn là những đỉnh núi nhỏ, còn có cung điện, lầu các, đâu đâu cũng thấy có cây linh quả và linh thảo, nhưng so với Đan phủ của Đan Thành thì vẫn còn kém xa.

Các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng khá nhiệt tình, ai nhìn thấy hắn cũng chào hỏi.

Tâm trạng Diệp Thành không có gì thay đổi nhiều, vẫn bình lặng như màn đêm yên tĩnh này, hắn vẫn không có tình cảm gì với nơi đây, sở dĩ hắn ở lại giúp Hạo Thiên thế gia cũng là vì chút tình cảm nhỏ nhoi.

“Sắp cởi rồi, sắp cởi rồi”, khi Diệp Thành đi ngang qua biệt uyển thì nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền ra từ bên trong.

Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thành bất giác nhìn vào.

Hắn nhìn thấy ba người rúc đầu trước cửa sổ, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên phía Trần Vinh Vân, điều kỳ lạ là ba người họ đều đang trong trạng thái ẩn thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì cũng khó phát hiện ra.

“Nhìn cái gì vậy?”, Diệp Thành tò mò, bước vào khu vườn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Có lẽ ba tên phía Trần Vinh Vân nhìn quá tập trung nên không phát hiện Diệp Thành đang đi tới, bọn hắn vẫn đang mở to mắt nhìn trộm căn phòng kia.

Thấy vậy Diệp Thành càng tò mò hơn, hắn bước tới, ngó đầu vào xem cùng.

“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”

Diệp Thành vừa ngó đầu, còn chưa kịp nhìn vào trong thì Trần Vinh Vân đã hét lên.

Sau đó ba tên kia không ai nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, nghề của họ đâu chỉ là chịu đòn! Tốc độ chạy trốn cũng nhanh lắm, hơn nữa còn không phát hiện ra Diệp Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ.

“Chuyện gì không biết”, Diệp Thành không nhìn họ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tuy nhiên, hắn vừa ngó đầu vào thì thấy một bàn tay đưa tới.

Chát! Ruỳnh!

Cửa sổ rơi xuống bay ra ngoài, mà Diệp Thành vừa ngó tới còn chưa thấy gì đã bị bàn tay ấy tát vào mặt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không phản ứng kịp, ngã nhào lên hòn non bộ.

Chu choa!

Diệp Thành chật vật bò dậy, che mặt, nhe răng trợn mắt.

Keng!

Hắn vừa đứng thẳng người thì một thanh sát kiếm đã lao vụt tới.

Cảm nhận được sát ý, bản năng sinh tồn mách bảo Diệp Thành lùi lại sau, thế nhưng hắn vừa lùi lại một bước thì sát kiếm đáng sợ ấy đã dừng lại cách người hắn hai trượng.

“Tần Vũ?”, ngay sau đó một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng này, Diệp Thành mới phát hiện người cầm thanh sát kiếm chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt, lúc này cô đang tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai má đỏ bừng, trong mắt còn có tia lửa.

Điều quan trọng nhất không phải điều này, mà là trạng thái của cô bây giờ, mái tóc ướt đẫm, trên cánh tay ngọc ngà còn đọng lại những giọt nước, thậm chí bộ nghê thường đang khoác trên người cũng vì ướt sũng mà dính sát vào da thịt, phác hoạ thân hình với đường nét gợi cảm.

Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành trở nên cực kỳ đặc sắc, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì nhìn thoáng qua là biết Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa mới tắm xong!

Đột nhiên hắn hiểu ra, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ba tên phía Trần Vinh Vân lén lén lút lút khi nãy.

Chẳng trách bọn hắn lại ẩn thân, chẳng trách lại cười xấu xa đến thế, chẳng trách lại nhìn chăm chú như vậy, chẳng trách hắn vừa ngó vào đã bị một cái tát đánh bay, chẳng trách Hạo Thiên Thi Nguyệt lại phẫn nộ.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ba tên kia đến đây là để nhìn trộm Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm.

“Tần Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, tia lửa trong mắt bắn ra liên tục.

Khốn kiếp!

Diệp Thành đột nhiên cảm thấy không ổn.

Tỷ tỷ, tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột của ta, trời đất chứng giám, ta thật sự không nhìn, ta chưa nhìn thấy gì cả, ta không biết tỷ đang tắm trong đó, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ta vừa mới ngó vào đã bị tỷ đánh bay ra.

“Có chuyện gì vậy?”, khi Diệp Thành đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng hô hào. Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn ngã vào hòn non bộ gây ra động tĩnh lớn, không thu hút sự chú ý mới lạ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Thành lập tức tối sầm, bởi vì bọn họ chính là mấy tên phía Vi Văn Trác.

“Thế này là thế nào?”, ba người bọn họ giả vờ nghi hoặc nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và Diệp Thành, hơn nữa phần lớn ánh nhìn đều đổ dồn vào Diệp Thành, biểu cảm trong mắt cũng rất kỳ quái: Sao tiểu tử này cũng ở đây?

Ba tên bất giác sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý: Xem ra là lý tưởng lớn gặp nhau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết cũng chạy vào, thấy cảnh tượng này cả ba cô gái đều hơi kinh ngạc.

“Hắn… Hắn…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt định nói, nhưng lời đến bên miệng lại không thể diễn đạt thành lời. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, nếu nói ra Hạo Thiên thế gia sẽ nổi tiếng mất.

Đột nhiên, má Hạo Thiên Thi Nguyệt đỏ bừng.

Thấy thế, ánh mắt Từ Nặc Nghiên và hai cô gái còn lại đều đổ dồn vào Diệp Thành.

Khụ khụ!

Diệp Thành ho khan một tiếng, đương nhiên hắn cũng sẽ không nói, vả lại hắn thực sự là nạn nhân. Người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm là ba tên phía Trần Vinh Vân, nhưng hắn không thể nói, nếu nói ra Hạo Thiên Thi Nguyệt làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa?

“Ừm, ta về ngủ trước đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành cười khan một tiếng rồi lập tức xoay người, nhưng hắn mới chạy được hai bước liền quay lại, rất thức thời kéo ba tên phía Vi Văn Trác đi.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”, sau khi họ đi, Hạo Thiên Thi Vũ thảng thốt nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Không… Không có gì”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng cất sát kiếm đi, che mặt chạy vào lầu các như chạy trốn.

A!

Chẳng mấy chốc, ở một hướng nào đó của Hạo Thiên thế gia vang lên tiếng hét như sói rú thảm thiết, khiến người của Hạo Thiên thế gia vừa đi ngủ đã giật mình ngồi bật dậy, cảm giác đầu tiên là nửa đêm rồi còn ai giết heo nữa!
Chương 430: Thiền Uyên Cổ Thành

Sáng sớm, một thanh phi kiếm khổng lồ đã bay lên khỏi Hạo Thiên thế gia.

Trên phi kiếm có chín trưởng lão của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Huyền Hải cũng có mặt.

Ngoài bọn họ ra thì còn có chín đệ tử trẻ tuổi, Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tử Viêm, mấy người phía Từ Nặc Nghiên.

Điều đáng nói là từ khi phi kiếm bay lên tới giờ, những người trên phi kiếm cứ đôi ba giây lại quay sang nhìn ba tên Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu trách thì trách hôm nay cả ba tên đó không được bình thường.

Nói thế nào nhỉ? Cả ba tên này có lẽ bị đánh, vả lại còn bị đánh không hề nhẹ, tên nào tên nấy mặt mày sưng vù, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mái tóc mượt mà bị túm từng lọn, từng lọn, còn khuôn mặt vuông chữ điền của Vi Văn Trác bị đánh cho méo mó hẳn đi.

Thảm nhất vẫn là Ly Chương, cho tới bây giờ hắn vẫn còn ôm cổ, chốc chốc còn có thể gẩy ra vài viên đá nhỏ.

Đây là lần duy nhất cả ba tên ngoan ngoãn, rất ngoan ngoãn, ngồi im thin thít một góc, những người khác chốc chốc lại nhìn sang bọn chúng, còn bọn chúng chốc chốc lại nhìn Diệp Thành.

Tối qua, sau khi Diệp Thành lôi chúng ra khỏi tiểu uyển của Hạo Thiên Thi Nguyệt thì liền lôi chúng tới một nơi hoang tàn, còn cảnh tượng tiếp theo thì thật sự không nỡ nói ra, chúng bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra nổi.

Cho tới bây giờ cả ba tên vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình. Lại nhìn về phía Diệp Thành, hắn ôm thanh kiếm Xích Tiêu, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú lau thanh kiếm.

Thi thoảng hắn cũng ngẩng đầu nhìn tứ phía nhưng mỗi lần đều có thể trông thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt đang trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp còn toé lửa, khuôn mặt đỏ lừ.

Khụ…! Mỗi lần Diệp Thành đều ho hắng, hắn tiếp tục vùi đầu vào lau kiếm, bầu không khí lúc này hết sức dị thường.

Người cảm thấy khó hiểu nhất là Từ Nặc Nghiên, cả chặng đường cô chỉ biết gãi đầu, không biết nguyên do vì sao lại có bầu không khí khác thường thế này.

Thế rồi bầu không khí ấy cứ kéo dài hết cả chặng đường đi.

Đây là một rặng núi ở Thương Nguyên, được gọi với cái tên Thiền Uyên Sơn Mạch, nơi thâm sâu của rặng núi có một khu thành cổ vô cùng to lớn, còn rộng lớn hơn cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, người Bắc Sở gọi đó là Thiền Uyên Cổ Thành.

Lai lịch của Thiền Uyên Cổ Thành không hề vừa, đây chính là nơi mà năm xưa tiên tổ của ba nhà Hạo Thiên thế gia, nhà họ Viên, Âm Dương Thế Gia cùng liên kết để sáng lập ra.

Điều quan trọng hơn cả là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành lại có mối quan hệ hết sức phức tạp với ba nhà này.

Năm xưa, một vị nữ tử của Hạo Thiên thế gia được gả vào Âm Dương thế gia, hạ sinh được một người con trai, người này sau khi lớn lên thì cưới tiểu thư nhà họ Viên, còn hắn và tiểu thư nhà họ Viên lại sinh được một người con gái, người con gái này sau này được gả cho một nam nhân của Hạo Thiên thế gia, cô và nam nhân ấy sinh được một người con chính là tiên tổ của Thiền Uyên Thành Chủ.

Cho nên tổ tiên của Thiền Uyên Thành Chủ và ba nhà đều có mối quan hệ với nhau, con cháu đời sau của ông ta ít nhiều cũng có mối quan hệ huyết thống với cả ba gia tộc này.

Đây cũng chính là lý do mà năm xưa tiên tổ của ba gia tộc chọn ra một người có mối quan hệ mật thiết với cả ba gia tộc để làm thành chủ Thiền Uyên.

Đây là ước định năm xưa của bọn họ, Thiền Uyên Thành Cổ không thuộc về bất cứ một gia tộc nào trong ba gia tộc, như vậy sẽ không nghiêng về bên nào, ý nghĩa của nó nằm ở chỗ mỗi lần diễn ra Thiền Uyên Hội Minh đều sẽ tổ chức ở đây và lấy phương án hoà bình để phân chia địa bàn Bắc Chấn Thương Nguyên.

Khi Diệp Thành nghe được tin này, hắn bất giác tặc lưỡi thầm nghĩ tiên tổ của ba gia tộc hết sức thông thái và cao minh.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã đáp xuống hội trường rộng cả hàng chục nghìn trượng.

Ập vào mắt Diệp Thành là hàng trăm vị trưởng lão mặc y phục trắng ngồi trên cao đài, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn xuất hiện, bọn họ lần lượt đứng dậy.

“Hạo Thiên đạo hữu, chúng ta đã đợi đạo hữu lâu rồi”, bọn họ vừa đáp xuống thì một lão già mặc y phục trắng bất giác mỉm cười, đây chính là thành chủ của Thiền Uyên Cổ Thành, người Bắc Sở gọi ông ta là Thiền Uyên chân nhân.

“Xin chào, xin chào”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười, ngồi vào vị trí thuộc về Hạo Thiên thế gia.

Có điều, nói về Thiền Uyên Chân Nhân thì đây là một người có lai lịch tầm cỡ. Nếu luận về vai vế thì Hạo Thiên Huyền Chấn chính là thúc tổ của ông ta.

Có điều, ở Thiền Uyên Cổ Thành không phải luận những điều này, có liên quan huyết thống với Hạo Thiên thế gia thì đương nhiên sẽ có mối quan hệ huyết thống với nhà họ Viên và Âm Dương thế gia, nếu luận như vậy thì Thiền Uyên Hội Minh sẽ vô vị rồi.

“Ngươi nói xem lần này gia tộc nào sẽ thắng”, mấy người phía Diệp Thành vừa ngồi xuống thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương.

Những bên tham gia Thiền Uyên Hội Minh không chỉ có ba gia tộc, còn có rất nhiều tản tu, đương nhiên, trong đó không thiếu kẻ mạnh.

“Ta thấy khả năng cao thuộc về Âm Dương thế gia”, có người vuốt râu nói.

“Nghe nói bọn họ mời toàn đệ tử trên bảng Phong Vân, vả lại thứ hạng còn cao nữa”.

“Nhà họ Viên cũng chẳng vừa, nghe nói đều mới những đệ tử xếp hạng cao”.

“Vậy lần này Hạo Thiên thế gia lép vế rồi”, có người liếc nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ánh mắt nhìn Tử Viêm: “Người mạnh nhất là hắn, xếp thứ bảy mươi chín”.

“Có điều tên đeo mặt nạ kia là ai?”, rất nhiều người chú ý tới Diệp Thành nhưng không ai nhận ra lai lịch của hắn.

“Tám phần là một tản tu”.

Phía này, nghe lời bàn tán xôn xao của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vùi đầu lau kiếm, ngay từ đầu hắn đã chẳng coi trọng trận đấu này rồi, cho dù hai nhà còn lại có mời đệ tử nằm trong danh sách mười người mạnh nhất thì hắn cũng không sợ, đây là sự tự tin tuyệt đối của hắn.

“Xem ra chúng ta đến sớm rồi”, Vi Văn Trác liếc nhìn xung quanh, ngoài những tu sĩ chạy tới đây thăm quan ra thì không thấy người của hai gia tộc còn lại.

“Hai gia tộc còn lại đều lề mề, chúng ta quen rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ giọng nói.

“Nhà họ Viên tới rồi”, ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp hội trường còn phía Thiền Uyên Chân Nhân cũng lần lượt đứng dậy.

“Viên đạo hữu, mời ngồi”.

“Ồ vâng”, người dẫn đầu nha họ Viên là một lão già, ông ta vừa hàn huyên vừa không quên ném ánh mắt giễu cợt sang Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta chính là gia chủ nhà họ viên, Viên Sinh Thái.

“Ôi trời, Bách Lí Đoan Mộc”, phía này mắt Trần Vinh Vân sáng lên, cứ thế nhìn vào người thanh niên trong lớp thanh niên nhà họ Viên.

“Mẹ kiếp, xếp thứ bảy mươi mốt, đánh thế nào không biết”, Ly Chương mắng một câu.

“Những người khác cũng là đệ tử trên bảng Phong Vân”, Vi Văn Trác gãi đầu tức tối.

“Sư phụ, đây…”, Từ Nặc Nghiên cau mày nhìn Hoa Tư.

“Cố gắng là được”, Hoa Tư thở dài, nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn ở bên: “Huyền Chấn à, xem ra lần này bọn họ không muốn chúng ta có cơ hội sống rồi”.

Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì nhưng lại cau mày.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bách Lí Đoan Mộc ở phía đối diện đã nhàn nhã cầm chén trà lên, vừa nhấp một ngụm vừa đảo mắt nhìn đối phương với vẻ mỉa mai, khi thấy mấy người phía Vi Văn Trác, bọn họ cười nói: “Tìm một luyện đan sư tới để đánh trận quyết định, thật nực cười”.

“Đoan Mộc tiểu hữu, không áp lực chứ?”, ở bên, Viên Sinh Thái cười nói.

“Hạo Thiên thế gia thì cứ thế bỏ qua đi”, Bách Lí Đoan Mộc trả lời hết sức tuỳ ý: “Nhưng ta không dám đảm bảo, nghe nói Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín cũng tới giúp bọn họ, ta tự nhận không phải là đối thủ của hắn ta”.

“Không sao, không sao”, Viên Sinh Thái cười nói: “Dù sao thì Hạo Thiên thế gia cũng đã bại rồi, hai nhà chúng ta có thể phân chia địa bàn với nhau”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom