-
Chương 421-425
Chương 421: Cứu người
Ầm! Bùm!
Hai ngọn núi sụp đổ, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím đều ngã xuống hư không.
Vút! Vút!
Từng đạo Thần hồng bắn ra, hơn mười người mặc áo bào âm dương lập tức vây quanh hai người.
“Chạy à? Sao không chạy nữa đi?”, thanh niên tóc tím dẫn đầu nhóm người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím với vẻ giễu cợt: “Đưa đồ đây có thể ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút”.
“Ngươi đừng mơ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, cơ thể loạng choạng, trong miệng còn trào ra máu tươi. Vai cô đã bị chém một nhát kiếm, ánh sáng tím u ám bao quanh vết thương làm hao mòn tinh khí của cô, khiến vết thương không thể lành được.
Ông già áo tím bên cạnh cô còn thảm hơn, toàn thân bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, đáng sợ nhất là ngực ông ta, nơi đó đã bị đâm thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa.
“Thi Nguyệt muội muội, việc gì muội phải làm thế chứ?”, thanh niên tóc tím để lộ hàm răng trắng bóc, trong mắt hiện lên vẻ tà ác: “Hạo Thiên thế gia của muội bây giờ đã thế này rồi thì lấy gì để đấu với Âm Dương thế gia của ta? Chi bằng muội cứ theo ta, huynh đây sẽ đối xử tốt với muội”.
“Đừng có mơ”, ông già áo tím giận dữ hét lên.
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”, trong mắt gã thanh niên tóc tím chợt loé lên tia lạnh lẽo: “Giết lão già này cho ta”.
Gã thanh niên tóc tím vừa dứt lời, hơn chục người đồng loạt sát phạt về phía ông già áo tím, còn hắn ta lại nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt với ánh mắt tà ác.
“Lão Dương”, thấy thế Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới.
“Thi Nguyệt muội muội, đối thủ của muội là ta”, gã thanh niên tóc tím lập tức chặn Hạo Thiên Thi Nguyệt lại, trong mắt loé lên tia sáng phóng túng.
“Tránh ra”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, trong lòng bàn tay đã hội tụ vân hà, cô giơ tay lên đánh về phía hắn ta.
“Nể mặt mà còn không chịu”, gã thanh niên tóc tím quát lên một tiếng, hắn không lùi lại mà tiến lên, sau đó cũng vung ra một chưởng.
Ầm!
Hai chưởng va vào nhau, Hạo Thiên Thi Nguyệt lùi lại vài bước, máu tươi phụt ra, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt đến cực điểm.
Vèo!
Gã thanh niên áo tím như bóng ma, Hạo Thiên Thi Nguyệt còn chưa đứng vững đã lại bị thương, cô bị một chưởng của hắn ta đánh bay ngược lại, trong lúc bị đánh bật lại đó còn hộc máu không chỉ một lần.
“Ta không có thời gian chơi đùa cùng cô”, vẻ mặt gã thanh niên áo tím lạnh lùng, hắn trở tay lấy ra một thanh sát kiếm, nhất kiếm quán trường hồng, áp sát Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Tiểu thư”, ông già áo tím đang đánh nhau ở bên kia thấy vậy thì muốn đến cứu, nhưng lại bị hơn chục người chặn lại.
“Kết thúc rồi sao?”, khi bay ngược lại, Hạo Thiên Thi Nguyệt nở nụ cười mệt mỏi, trong miệng còn ngậm máu, hai mắt trở nên mơ màng, cô lẩm bẩm: “Phụ thân, thân nương, có lẽ Thi Nguyệt không về được rồi”.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có một cánh tay xuất hiện, ôm lấy eo cô, hai người đứng vững trong hư không.
Cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay kia truyền tới, Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn người đang ôm eo mình, hắn đeo một chiếc mặt nạ đã vỡ, tóc đen tung bay, chói mắt nhất chính là chữ “thù” khắc trên trán bên trái của hắn, lúc này chữ đó vẫn còn đang rỉ máu.
Hình ảnh này như dừng lại, người thanh niên đeo mặt nạ cũng khắc sâu trong mắt cô.
Keng!
Khi cô còn đang ngơ ngác thì tiếng kiếm đã vang lên.
Khi cô nhìn lại thì thấy nhát kiếm tuyệt sát của gã thanh niên tóc tím đã bị Diệp Thành cầm chắc trong tay, mặc cho thanh sát kiếm có kêu lên thế nào, mặc cho gã thanh niên tóc tím sử dụng sức mạnh ra sao cũng không thể đâm thêm nửa tấc.
Mà lúc này Diệp Thành đã nhấc chân lên, đạp bay gã thanh niên tóc tím.
Rầm!
Tảng đá lớn cách đó hơn mười trượng bị gã thanh niên tóc tím bay tới va vào đổ ập xuống.
Phụt!
Vừa đứng dậy, gã ta đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi là ai?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?”, Diệp Thành ở bên này đã buông Hạo Thiên Thi Nguyệt ra, hứng thú nhìn thanh niên tóc tím.
“Vậy thì chết đi!”, thanh niên tóc tím giận dữ hét lên, đầu mày lập tức có một đạo thần quang bay ra, nhìn kỹ thì chính là Âm Dương Luân Bàn, ánh sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Thành.
Hừ!
Diệp Thành cười khẩy, tiến về phía trước, không nói một lời đột nhiên giơ tay lên, siết chặt tay thành nắm đấm, Bát Hoang Quyền vung ra chống lại Âm Dương Luân Bàn.
Uỳnh! Rắc!
Âm Dương Luân Bàn lập tức bật ngược lại, phía trên đã có đầy vết nứt.
“Tay không chọi lại binh khí”, trong mắt Hạo Thiên Thi Nguyệt đầy vẻ chấn động: “Người này thật mạnh!”
Bùm! Đùng! Đoàng! Phụt!
Khi cô còn đang ngạc nhiên thì gã thanh niên tóc tím đã vô cùng thảm hại, hắn bị Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình, chưa được năm hiệp toàn thân đã đầy máu.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé, gã ta còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm Phong Thần của Diệp Thành đâm xuyên qua đầu, đến lúc chết mà hai mắt hắn ta vẫn trợn tròn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà lại chết một cách nhanh gọn như vậy.
“Tam công tử”, những người đang vây đánh ông già áo tím đều nhào tới, ai nấy đều dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Diệp Thành cười giễu cợt, di chuyển bộ pháp Thái Hư, chém giết như một bóng ma, thanh kiếm Xích Tiêu trong tay không ngừng di chuyển trong đám người.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đẫm máu và đáng sợ, nơi nào Diệp Thành đi qua đều để lại một vũng máu, hoặc là bị chém bay đầu, hoặc là bị đâm xuyên đầu mày, hoặc là bị một kiếm đâm chết, kẻ nào chết cũng vô cùng thê thảm.
“Chuyện này…”, lần này không chỉ Hạo Thiên Thi Nguyệt mà ngay cả ông già áo tím cũng biến sắc, hơn mười tu sĩ cảnh giới Linh Hư đó! Trong số đó còn có một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba, không ngờ lại bị giết một cách không có cơ hội chống đỡ như thế.
Chỉ là làm sao họ biết được rằng Diệp Thành, người tiến đến cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Linh Hư, giết kẻ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba với hắn mà nói chỉ như chơi trò chơi mà thôi.
“Không… không…”, khi hai người còn đang kinh ngạc thì người cuối cùng đã bị Diệp Thành ép lùi về phía tường đá phía sau, lảo đảo, sợ hãi nhìn hắn.
Diệp Thành sải bước về phía trước, không hề có chút thương xót, hắn ra tay nhanh gọn, một nhát kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu người đó.
Lúc này, hơn mười người ở cảnh giới Linh Hư của Âm Dương thế gia đã bị Diệp Thành giết sạch, không ai may mắn thoát khỏi.
Diệp Thành cất kiếm Xích Tiêu đi, bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm, mười mấy túi đựng đồ được hắn nhanh chóng nhét vào tay áo.
Bây giờ hắn rất nghèo, cực kỳ nghèo! Trên người hắn không có lấy nửa viên linh thạch, hắn phải kiếm tiền, không có tiền không tự tin! Có tiền mới có cảm giác an toàn, đây là suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa, thủ pháp của hắn vô cùng điêu luyện, không chỉ lấy túi đựng đồ của bọn họ mà còn lấy đi tất cả đồ trang sức treo trên người họ, nếu không có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở đây thì hắn còn sẽ lột quần áo từng người rồi lấy sạch.
Sau khi lấy xong, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím chắp tay cảm ơn.
Chương 422: Bảng Phong Vân của Đại Sở
“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhẹ nhưng không nói rõ thân phận, hắn đặt một tay lên vai Hạo Thiên Thi Nguyệt, một tay lên vai ông già áo tím, sau đó tiên hoả đổi màu xuất hiện, giúp hai người loại bỏ sức mạnh kỳ lạ ra khỏi cơ thể.
“Chân hoả?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím cùng nhìn Diệp Thành: “Ngươi là luyện đan sư?”
“Có thể coi là vậy!”, Diệp Thành mỉm cười, chuyển đề tài: “Mà những người đó là ai vậy? Tại sao lại truy sát hai người?”
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Chúng ta là người của Hạo Thiên thế gia, lần này xuống núi để lấy linh dược cho phụ thân, đám người kia là người của Âm Dương thế gia, không biết chúng có được tin từ đâu mà chặn giết chúng ta giữa đường”.
“Lấy linh dược? Gia chủ Hạo Thiên bị thương sao?”, Diệp Thành như vô ý lại như cố ý hỏi một câu, mặc dù từ đáy lòng hắn không định nhận người phụ thân này, nhưng hắn vẫn không kìm được hỏi như vậy.
Haiz!
Ông già áo tím không khỏi khẽ thở dài: “Mấy ngày trước gia chủ làm loạn Nam Sở, trúng đạo thương không thể xoá được”.
“Làm loạn Nam Sở?”, Diệp Thành nhíu mày: “Hạo Thiên thế gia cách Nam Sở tám triệu dặm, sao lại đến Nam Sở gây chuyện?”
“Tiểu hữu không biết rồi”, ông già áo tím lại thở dài: “Chắc hẳn tiểu hữu đã nghe tới Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, hắn là con của gia chủ nhà ta, nhưng lại bị hãm hại trở thành ma, bị đóng đinh treo trên Quan Thiên Nhai, sau đó thi thể lại bị cướp mất. Gia chủ nổi trận lôi đình, dẫn người đến làm loạn Nam Sở nhưng bị rất nhiều thế lực ở nam Sở bao vây tấn công, tổn thất nặng nề, gia chủ cũng suýt nữa bỏ mạng, để lại đạo thương không thể xoá được”.
Nghe vậy, Diệp Thành lại cau mày.
Nghe những lời này, trong lòng hắn rất xúc động, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại đấu tranh vì hắn, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp lên đôi chút, nhưng tâm trạng hắn vẫn hơi phức tạp.
Haiz!
Khi Diệp Thành im lặng thì ông già áo tím đã lại thở dài, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh cũng im lặng, mím môi, trong đôi mắt đẹp còn hiện lên vẻ đau lòng.
Diệp Thành từ từ rút tay về, sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím đã được tiên hoả luyện hoá.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ, Hạo Thiên thế gia ta vô cùng biết ơn”, hai người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt lại chắp tay cảm ơn: “Khi nào cần Hạo Thiên thế gia giúp đỡ, đạo hữu cứ nói”.
“Đúng là tại hạ có chuyện muốn nhờ Hạo Thiên thế gia giúp đỡ”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Đạo hữu cứ nói”.
“Hạo Thiên thế gia có truyền tống trận cỡ lớn hoặc là hư không đại trận đúng không? Có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành mỉm cười, Nam Sở quá xa, hắn không thể bay tới đó, mượn truyền tống trận là sự lựa chọn không tồi.
Đương nhiên ngụ ý của hắn có lẽ không chỉ là mượn truyền tống trận.
Vừa nãy ông già áo tím cũng nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn có đạo thương, đạo thương không phải vết thương bình thường, đan dược cũng không có tác dụng, mà vừa hay hắn lại có thể chữa được đạo thương, lại thêm mối quan hệ giữa hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn quyết định tới Hạo Thiên thế gia một chuyến, cho dù không muốn thừa nhận thì trong người hắn cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia.
“Đương nhiên là được”, với yêu cầu này của Diệp Thành, ông già áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt vui vẻ đồng ý, hắn là ân nhân cứu mạng của hai người, yêu cầu nhỏ này thực sự không đáng nói.
Chẳng mấy chốc phi kiếm khổng lồ đã bay lên không trung, giống như một đạo trường hồng.
Trên đường đi, Diệp Thành cúi đầu lau kiếm Xích Tiêu.
Mà Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh lại nhìn trộm hắn không chỉ một lần. Không biết tiểu tử này từ đâu chui ra, thực lực cảnh giới Chân Dương thực sự kinh người!
“Tiểu hữu, ở tuổi này mà ngươi đã có thực lực như vậy, chắc chắn cũng có tên trong bảng Phong Vân của Đại Sở đúng không?”, cuối cùng ông già áo tím vẫn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, họ vẫn chưa hỏi tên Diệp Thành, nói thật thì họ cũng muốn biết lai lịch của hắn.
“Bảng Phong Vân của Đại Sở?”, nghe thấy mấy chữ này, Diệp Thành đang lau kiếm không khỏi ngẩng đầu lên.
Hắn cũng không xa lạ gì với bảng Phong Vân của Đại Sở, đó là bảng xếp hạng sức chiến đấu của thế hệ trẻ ở Đại Sở. Bảng này mười năm thay đổi một lần, không nhìn tu vi chỉ nhìn vào sức chiến đấu, chỉ cần là đệ tử có sức chiến đấu mạnh mẽ thì về cơ bản đều sẽ có tên trong bảng Phong Vân.
Còn bảng Phong Vân của Đại Sở do ai viết thì đến nay vẫn luôn là một ẩn số, nhưng điều có thể khẳng định là thứ hạng trong bảng xếp hạng này rất công bằng.
“Mọi người có bảng Phong Vân thế hệ này không?”, Diệp Thành hỏi hai người.
“Có, đương nhiên là có”, Hạo Thiên Thi Nguyệt phất tay lấy ra một cuộn giấy, đưa cho Diệp Thành: “Đây là bảng Phong Vân của Đại Sở lần này, mới được cập nhật ba ngày trước”.
“Ta xem qua trước”, Diệp Thành mở cuộn giấy ra.
Đập vào mắt hắn là một cái tên rất chói mắt: Vị trí thứ nhất là Thánh tử của Hằng Nhạc Tông, kí chủ có độ hoà hợp chín phần – Doãn Chí Bình.
“Doãn Chí Bình đứng thứ nhất?”, nhìn thấy tên Doãn Chí Bình xếp thứ nhất, Diệp Thành bất giác nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hơn nữa sát khí cũng lộ ra, cái lạnh ấy khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh không khỏi rùng mình.
Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím nhíu mày, bởi vì sát khí trên người Diệp Thành thật sự quá lạnh.
“Ừm, đúng là hắn xếp thứ nhất”, ông già áo tím trả lời để hoá giải sự lúng túng này, ông mỉm cười: “Hắn là kí chủ có độ phù hợp chín phần của Hằng Nhạc Tông, có linh hồn của Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, sức chiến đấu của hắn xứng đáng xếp thứ nhất trong bảng Phong Vân. Nhưng nếu thiếu chủ Trần Dạ nhà ta còn sống thì chưa biết được, vì sức chiến đấu của cậu ấy không hề kém Doãn Chí Bình”.
“Thiếu chủ Trần Dạ?”, Diệp Thành nhướng mày, nhìn ông lão áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt, thử dò hỏi: “Hạo Thiên Trần Dạ?”
“Là đệ ấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Tuy đệ đệ ta đã chết nhưng phụ thân nói đệ ấy chính là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành lại xúc động, hắn thở dài một hơi trong lòng rồi tiếp tục xem cuộn giấy.
Đập vào mắt hắn lại là một cái tên quen thuộc: Vị trí thứ hai trong bảng Phong Vân của Đại Sở chính là Thánh nữ của Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.
“Muội ấy xếp thứ hai ta cũng không ngạc nhiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đã từng đánh với Cơ Tuyết Băng, hắn biết rõ sự đáng sợ của cô ấy, xếp thứ hai bảng Phong Vân là danh xứng với thực.
Sau khi lướt qua tên Cơ Tuyết Băng, hắn lại mở cuộn giấy ra tiếp, nhưng cái tên phía dưới lại hơi xa lạ với hắn: Vị trí thứ ba trong bảng Phong Vân là Thánh tử của Thị Huyết Điện – Hoắc Tôn.
“Chưa nghe nói bao giờ, nhưng thực lực chỉ đứng sau Cơ Tuyết Băng thì chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại”, Diệp Thành trầm ngâm.
Vừa nói hắn vừa tiếp tục lật và nhìn thấy cái tên tiếp theo: Vị trí thứ tư trong bảng Phong Vân là Thánh tử của Thanh Vân Tông – Lã Hậu.
“Lã Hậu”, Diệp Thành xoa cằm: “Sao mình chưa nghe nói đến người này bao giờ nhỉ?”
“Hắn là kí chủ của Thanh Vân Tông”, ông già áo tím giải thích: “Tương truyền là kí chủ có độ phù hợp năm phần, kém xa kí chủ của Hằng Nhạc Tông, nhưng cho dù độ phù hợp chỉ có năm phần nhưng sức chiến đấu cũng vô cùng khủng . Nghe người ta nói, đệ tử chân truyền thứ nhất – Chu Ngạo của Thanh Vân Tông bị hắn ta đánh một chưởng đã hộc máu, cực kỳ lợi hại!”
“Đạo hữu chưa nghe tới cũng là điều bình thường”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười: “Nhưng chắc đạo hữu đã nghe tới huynh trưởng của hắn, đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông: Lã Chí”.
Chương 423: Đánh giá thấp chỉ số thông minh
“Lã Chí”, nghe thấy tên này, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng khó phát hiện.
Đương nhiên hắn biết cái tên này, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm, bởi vì ngày trước chính Lã Chí đã phế bỏ đan điền của hắn biến hắn thành một kẻ bỏ đi, sau đó bị đuổi khỏi Chính Dương Tông.
Tuy nhiên đôi khi hắn vẫn rất biết ơn Lã Chí, nếu không có hắn ta thì cũng không có hắn của ngày hôm nay.
“Không ngờ Lã Hậu lại là huynh đệ của Lã Chí, đúng là khiến ta bất ngờ!”, Diệp Thành cười khẩy.
“Nghe nói Lã Chí bị ám sát, nhưng không biết có phải thật không”, ông già áo tím khẽ vuốt râu bảo.
Đương nhiên Lã Chí đã chết, nhưng không phải do ám sát, người giết hắn ta chẳng phải đang ngồi đây sao? Nếu đêm đó không vì cứu Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành cũng không xông lên, nếu vào thời điểm quan trọng không thức tỉnh được sức mạnh ma đạo, chắc bây giờ hắn đã đầu thai chuyển kiếp.
Vẻ mặt hắn bình thường trở lại, hắn tiếp tục lật cuộn giấy ra, xếp thứ năm trong bảng Phong Vân là Thánh nữ của Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc – Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Thượng Quan Hàn Nguyệt?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Cô ấy không phải tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi đó chứ? Không ngờ Thượng Quan thế gia lại giấu cao thủ mạnh thế này”.
Diệp Thành cảm thán rồi lại xem tiếp.
Vị trí thứ sáu không phải đệ tử của ba tông mà là Thánh tử của La Sát Hải – Đông La Sát, vị trí thứ bảy là Dương Khôn, vị trí thứ tám là Nam Cung Thiếu, vị trí thứ chín là Hầu Thiên Sát…
Diệp Thành nhìn từng người từng người phía dưới, điều khiến hắn ngạc nhiên là Lăng Tiêu của nhà họ Lăng đứng thứ hai mươi bảy trên bảng Phong Vân.
“Tiểu tử ngươi lợi hại lắm!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Không nhìn thì không biết, nhìn cái khiến ta giật mình!”
Cũng không trách hắn cảm thấy vậy, bởi vì tới tận hạng năm mươi lăm hắn mới thấy tên Bích Du, hắn biết thực lực của Bích Du, không ngờ Lăng Tiêu lại hơn cô ấy những hai mươi tám bậc, điều này đủ chứng minh sức chiến đấu của Lăng Tiêu mạnh nhường nào.
“Đúng là không nhìn ra mà”, Diệp Thành lại chậc lưỡi, tiếp tục xem.
Sau Bích Du là Huyền nữ của Đan Thành, sau họ là Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông. Vị trí sau tám mươi mới tới Thánh tử Âm Dương, Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung và Thánh tử của Huyết Linh thế gia.
Vị trí thứ chín mươi mốt là Nhiếp Phong, sau hắn ta là Hàn Tuấn của Chính Dương Tông và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông.
Bốn người từ vị trí thứ chín mươi hai đến chín mươi lăm đều là người quen cũ: Từ Nặc Nghiên – Thánh nữ của Thất Tịch Cung, Trần Vinh Vân – thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành, Vi Văn Trác – thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia, Ly Chương – thiếu chủ của Bắc Hải thế gia.
“Bốn người các ngươi cũng lợi hại lắm!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhìn thấy tên bốn người họ trong bảng Phong Vân khiến hắn rất ngạc nhiên.
Bốn người họ còn có Huyền nữ của Đan Thành, Thánh tử Âm Dương, Thánh tử Huyết Linh và Thánh nữ Tinh Nguyệt đều là luyện đan sư.
Người ta nói mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực, luyện đan sư chủ yếu là luyện đan, đa phần mọi người đều không giỏi chiến đấu, Diệp Thành không ngờ bọn họ là luyện đan sư mà cũng có tên trong bảng Phong Vân.
“Thế giới này thật sự rất tuyệt diệu”, Diệp Thành nhìn tên năm người còn lại, cơ bản đều chưa nghe nói tới bao giờ.
Hắn chỉ biết là xem từ đầu đến cuối vẫn không thấy tên Liễu Dật.
“Xem ra mọi người trong thiên hạ vẫn cho rằng Liễu Dật sư huynh là một tên vô dụng, mất tư cách lọt vào danh sách, nếu không với thực lực và thiên phú của huynh ấy chắc chắn sẽ xếp trước Hoa Vân và Chu Ngạo”, Diệp Thành cầm cuộn giấy rồi lẩm bẩm một mình.
Hắn biết bảng Phong Vân của Đại Sở cũng không toàn diện, bởi vì vùng đất tàng long ngoạ hổ này chắc chắn vẫn còn đệ tử ẩn thế, câu nói ‘cao thủ ở trong dân gian’ cũng không phải không có lý.
“Với sức chiến đấu của đạo hữu chắc chắn cũng được lọt vào danh sách một trăm người đầu tiên”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nói với Diệp Thành: “Nhưng không biết đạo hữu là cái tên nào trong bảng Phong Vân, có thể thoả mãn lòng tò mò của ta không?”
Ồ?
Nghe vậy, Diệp Thành hứng thú nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Vậy cô đoán xem ta là người nào trong một trăm người đầu tiên đó?”
“Không dễ đoán!”, ông già áo tím nhìn Diệp Thành thật sâu rồi khẽ lắc đầu.
“Dễ đoán thôi”, nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt lại cực kỳ tự tin: “Dùng phép loại trừ là được. Một trăm người đầu tiên trong bảng Phong Vân có chín người là luyện đan sư, Huyền nữ của Đan Thành, Từ Nặc Nghiên – Thánh nữ của Thất Tịch Cung, thiếu chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia, Vi Văn Trác thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia, Thánh tử của Âm Dương thế gia, Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung, Thánh tử của Huyết Linh thế gia, còn có một người không biết của thế lực nào, cũng chưa bao giờ lộ mặt… Tần Vũ”.
“Ấy, đúng rồi!”, không đợi Hạo Thiên Thi Nguyệt nói ra tên Diệp Thành, ông già áo tím đã vô đùi.
“Nào nào nào, phần còn lại để ta đoán”, ông già áo tím xung phong đoán tiếp, ông vuốt tay áo rồi bảo: “Trong số chín luyện đan sư có sáu nam tử, Vi Văn Trác, Ly Chương và Trần Vinh Vân có thể loại bỏ luôn, ngươi không thể là ba tiểu tử này được. Thánh tử Âm Dương cũng loại trừ, người truy sát chúng ta chính là người của Âm Dương thế gia, ngươi không thể nào là Thánh tử Âm Dương được, ngươi cũng không phải Thánh tử của Huyết Linh thế gia, bởi vì tóc hắn có màu tím”.
Nói đến đây, ông lão mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Sáu người loại trừ được năm người, tiểu hữu hẳn là người đứng thứ chín mươi chín, Tần Vũ – không biết người của thế lực nào, cũng chưa lộ diện bao giờ”.
“Mẹ kiếp, tính toán sai lầm!”, nghe ông già áo tím nói xong, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của hai người này.
Thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười tủm tỉm: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi!”
“Coi… Coi như là vậy đi”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn vẫn đang day đầu mày, thầm nói lần này mình lại dùng tên người khác rồi, nhưng như vậy cũng tốt, thêm một thân phận, thêm một sự bảo đảm!
Nghĩ đến Tần Vũ, Diệp Thành bất giác mở cuộn giấy bảng Phong Vân ra, nhìn đến tên Tần Vũ đứng thứ chín mươi chín trong bảng. Những thông tin như thứ hạng, thế lực, cảnh giới tu vi của những người khác đều liệt kê rõ ràng, chỉ có tên này là để trống, ngoài tên ra thì không có gì nữa.
“Chẳng trách phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói hắn chưa từng lộ diện”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Thông tin thân phận để trống!”
Nhưng điều Diệp Thành đang suy nghĩ lúc này là nếu Tần Vũ là luyện đan sư thì ngày đó hắn ta có đến tham gia đại hội đấu đan không? Nếu tham gia thì có phải bọn họ đã gặp nhau không?
Mọi chuyện đều là một ẩn sổ, nhưng Diệp Thành vẫn quyết định dùng tên này vài ngày, dù sao trong người hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, không ai biết hắn là ai.
“Tần Vũ đạo hữu à, sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cuối cùng vẫn tò mò mà hỏi.
Đang suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành không khỏi cười khan, tìm bừa một lý do: “Khắc chơi thôi”.
Nhưng lời này của hắn làm sao lừa được Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Cô thông minh như thế sao không đoán được, tàn nhẫn với bản thân, không tiếc gì khắc chữ ‘thù’ lên trán mà không có nguyên nhân gì mới lạ. Chàng thanh niên bên cạnh cô chắc chắn mang mối thù sâu sắc, khắc lên chữ ‘thù’ này cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng không đi sâu vào vấn đề này, Diệp Thành đeo mặt nạ đã nói lên tất cả, hắn không muốn người khác tìm hiểu mình!
“Đến rồi”, ông già áo tím đã đứng dậy, chỉ vào nơi xa: “Tần Vũ tiểu hữu, đó chính là Hạo Thiên thế gia”.
Không cần ông ta nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía đó.
Đó là một toà linh sơn xung quanh được bao phủ bởi mây và sương mù, núi non cây cối tươi tốt, toả sáng khắp nơi, thậm chí cách xa như vậy Diệp Thành dường như cũng có thể thấy tiên hạc bay múa trong đám mây.
Lòng Diệp Thành bất giác cảm thấy căng thẳng.
Hắn là nhi tử của Hạo Thiên Huyền Chấn, trong người chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nếu năm đó nương thân hắn theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới đây thì có lẽ nơi này sẽ là nơi rõ ràng nhất trong ký ức của hắn.
Nhưng tạo hoá trêu người! Thân nương hắn không theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới, mà trong ký ức của hắn cũng không có nơi này, chỉ có tuổi thơ bị vùi dập và những ký ức tàn khốc.
Chương 424: Hạo Thiên thế gia
Trong khi nói chuyện, phi kiếm khỏng lồ đã bay vào linh sơn.
Mặc dù Diệp Thành không muốn nhìn nhưng vẫn không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tứ phương.
Linh sơn rất rộng, bên dưới ngọn núi là con dân của Hạo Thiên thế gia, bọn họ đều là người phàm, khai khẩn ruộng nương, giữa núi là các đệ tử bình thường, từng ngôi lầu các sừng sững giữa mây trời.
Còn trung tâm của Hạo Thiên thế gia nằm ở đỉnh linh sơn, đó là một phủ đệ vô cùng rộng lớn.
“Nguyệt Nhi”, phi kiếm vừa hạ xuống, bên trong phủ đệ liền có bóng người chạy ra, thấy hai người bọn họ không sao, người này mới thở phào: “Đúng là có ông trời che chở để con được bình an trở về”.
“Chuyền đi này hết sức nguy hiểm, cũng may có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười, nói rồi quay sang liếc nhìn Diệp Thành.
“Tần Vũ?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười tiến lên trước chắp tay hành lễ, mặc dù hắn biết trong những người này có rất nhiều người là trưởng bối sư bá của mình nhưng hắn vẫn không nói rõ thân phận.
“Không cần đa lễ”, một ông già với thân hình béo mập cười nói.
Còn bên này, những người khác đang kéo Hạo Thiên Thi Nguyệt tới bên: “Nguyệt Nhi, hắn chính là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Chính là hắn”.
“Là Tần Vũ chưa bao giờ lộ diện trong truyền thuyết”, những người khác lại lần nữa nhìn sang Diệp Thành, khi thấy chữ “thù”, khắc trên trán bên phải của hắn thì tất cả đều phải cau mày.
“Được rồi, vào trong rồi nói chuyện”, ông già với dáng người béo mập nhìn Diệp Thành, biết Diệp Thành cứu Hạo Thiên Thi Nguyệt nên ông ta tỏ ra rất nhiệt tình khiến Diệp Thành cảm thấy không được quen cho lắm.
“Hắn chính là Tần Vũ?”, sau khi vào trong phủ đệ, những người đi qua đi lại, cho dù là đệ tử hay trưởng lão đều đưa mắt nhìn Diệp Thành.
Ánh mắt của bọn họ không phải thể hiện sự ngưỡng mộ về sức chiến đấu của Tần Vũ hay vị trí của hắn trên bảng xếp hạng mà vì hắn quá thần bí, căn bản không ai biết được lai lịch của hắn và không ai biết hắn trông thế nào.
“Nguyệt Nhi, lần tới con không được tuỳ ý như vậy nữa đâu”, phía này, những vị lão bối khác đều nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Cho dù là đi thì cũng là chúng ta đi, không được để con rơi vào nguy hiểm nữa”.
“Đúng vậy, nếu không phải lần này gặp tiểu hữu Tần Vũ thì không biết chuyện gì xảy ra”.
“Con biết rồi, con biết rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười xoà sau đó cứ thế kéo Diệp Thành đi về một hướng khác: “Con dẫn đạo hữu đây đi gặp phụ thân đã, con có chút chuyện muốn nói với phụ thân”.
Trên đường, Diệp Thành hiếu kì nhìn khắp nơi, nếu như không phải số phận trêu người thì mười mấy năm trước lẽ ra hắn nên sống ở đây mới phải.
Ngay sau đó, cả hai người đã tới nơi sâu nhất của Hạo Thiên thế gia, đó là một biệt uyển không quá rộng lớn, bên trong biệt uyển rợp bóng linh quả, Diệp Thành vừa đi vào trong, ập vào mắt hắn chính là bức vẽ chân dung treo trên cành cây.
Nhìn bức vẽ này, Diệp Thành chợt rùng mình vì người trong mỗi bức vẽ đều là hắn, mỗi đường nét vẽ đều như dùng tâm để vẽ, phác hoạ lại hình dáng và thần tái của hắn y như thật.
“Sau khi đệ đệ của ta mất, mỗi ngày phụ thân của ta đều vẽ một bức tranh của đệ ấy”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên bất giác thở dài nói.
Diệp Thành không nói gì, hắn vừa nhìn những bức vẽ treo đầy sân vừa cùng Hạo Thiên Thi Nguyệt đi vào nơi sâu nhất.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người, lúc này ông ta đang ngồi dưới cây linh quả, đó là Hạo Thiên Huyền Chấn, bóng lưng ông ta trông cong cong, mái tóc đen đã điểm thêm nhiều sợi bạc, trông ông ta già đi trông thấy.
Khi đi lại gần, Diệp Thành mới nhận ra Hạo Thiên Huyền Chấn còn cầm một miếng gỗ và đang khắc trên đó, mỗi một nhát dao, mỗi một động tác đều hết sức chậm rãi, ông ta rất chuyên tâm khắc hoạ, mỗi đường nét đều hết sức rõ ràng.
Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này Hạo Thiên Huyền Chấn đang khắc hình ảnh hắn.
Sự thực quả đúng như vậy, tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn khắc chính là hình hài hắn.
“Người làm vậy để xoa dịu nỗi áy náy trong lòng mình sao?”, không biết vì sao khi nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn như vậy, lòng Diệp Thành chợt cảm thấy bi thương, đó là cảm xúc phức tạp và oán hận.
“Phụ thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đi lên trước, vì Hạo Thiên Huyền Chấn rất chuyên tâm, rõ ràng không phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ.
Nghe tiếng gọi, Hạo Thiên Huyền Chấn mới ngẩng đầu: “Nguyệt Nhi, con tới từ bao giờ vậy?”
“Con vừa tới ạ, phụ thân tập trung quá mà thôi”.
“Có lẽ ta già rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đặt con dao khắc xuống, lúc này ông mới nhận ra Diệp Thành ở phía sau mình.
“Vị này là…?”, Hạo Thiên Huyền Chấn liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có điều khi thấy đôi mắt của Diệp Thành, trong lòng ông ta chợt trỗi lên cảm giác quen thuộc.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Hạo Thiên tiền bối”, Diệp Thành chắp tay cung kính hành lễ.
“Tần Vũ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ cau mày: “Là Tần Vũ trong bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Là người đó”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Thành: “Lần này Nguyệt Nhi vượt quả cửu tử nhất sinh cũng là nhờ có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”.
“Con lại xuống núi hái linh dược cho ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Biết đâu có tác dụng ạ?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tặc lưỡi.
“Lần tới không được làm bừa như vậy nữa đâu”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm lắng, sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, ông ta hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu hữu, ân tình này Hạo Thiên thế gia không bao giờ quên, nếu có ngày cần tới Hạo Thiên thế gia, tiểu hữu cứ nói”.
“Có việc, có việc”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã nói trước: “Đạo hữu đây tới để mượn Truyền Tống Trận”.
“Cái này dễ thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười đáp: “Có điều ân tình của tiểu hữu như vậy nên vẫn mong tiểu hữu để Hạo Thiên thế gia tiếp đãi cho chu đáo đã”.
“Tiền bối khách khí rồi, con…”
“Nguyệt Nhi”, không đợi Diệp Thành nói xong, bên ngoài biệt uyển vang lên giọng nói khác, ba nữ tử đi vào, và đây chính là Hoa Tư cùng hai người con gái Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết.
Cả ba người mặt mày căng thẳng, khi nghe tin Hạo Thiên Thi Nguyệt quay về liền vội vàng tới đây như biết được lần này Hạo Thiên Thi Nguyệt xuống núi gặp nguy hiểm cỡ nào.
“Con muốn khiến ta sợ mà chết sao?”, Hoa Tư tiến lên trước trừng mắt với Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Chẳng phải con nhàn rỗi sao?”
“Tỷ, lần tới tỷ đừng làm vậy nữa”, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt lên tiếng.
“Vị này là Tần Vũ, là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội chuyển chủ đề, có lẽ cô biết mấy người phía Hoa Tư sẽ hỏi nên cứ thế nói thêm mấy từ “bảng xếp hạng Phong Vân”. “Con có thể bình an quay về đều là nhờ đạo hữu đây tương trợ”.
“Tần Vũ đạo hữu, đại ân của đạo hữu chúng tôi xin cảm tạ, sau này nếu có việc gì cần đến Hạo Thiên thế gia…”
“Ai da, mẫu thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngắt lời Hoa Tư: “Câu của mẫu thân vừa rồi phụ thân cũng nói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm cái đã”.
“Lần tới không được lén xuống núi đâu”.
“Con biết rồi, con biết rồi.
Chương 425: Đại hội Thiền Uyên
Đêm khuya, trong đại điện của Hạo Thiên thế gia, mùi hương của rượu nồng nàn, người ngồi ở vị trí trong cùng ở phía bắc ghé nam đương nhiên là Hạo Thiên Huyền Chấn, bên cạnh ông ta là Hoa Tư.
Còn những người khác về cơ bản đều ngồi vào từng dãy bàn ở hai bên, có mười mấy người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, buổi tiệc được tổ chức để cảm ơn Diệp Thành, Hạo Thiên thế gia hết sức nhiệt tình.
“Nào, Tần tiểu hữu, ta mời cậu một chén”.
“Tiền bối khách khí rồi ạ”.
“Bình thường đạo hữu cũng hay đeo mặt nạ vậy sao?”, vừa uống xong một chén, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên đã nhìn Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Ta quen rồi”, Diệp Thành cười đáp.
“Sao trên trán đạo hữu lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Tuyết cũng hết sức tò mò.
“Tuyết Nhi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên trừng mắt nhìn Hạo Thiên Thi Tuyết, trong ánh mắt như muốn nói: Đi hỏi bí mật của người khác là điều cấm kị.
Hạo Thiên Thi Tuyết như nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt đó nên tặc lưỡi.
Mặc dù Diệp Thành không nói gì nhưng những người ở đây đều hiểu rằng hắn có câu chuyện riêng thông qua chữ ‘thù’ đó, vả lại còn là câu chuyện hết sức bi thảm.
“Nghe tỷ ta nói huynh rất lợi hại”, Hạo Thiên Thi Vũ chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ta chỉ biết chút võ quèn thôi”, Diệp Thành cười đáp.
“Đó không thể là võ quèn được, tỷ ta nói rồi, huynh…”
“Huyền Chấn…”, Hạo Thiên Thi Vũ còn chưa nói xong thì đã bị tiếng của Hoa Tư ngắt lời.
Mọi người vội đưa mắt nhìn thì phát hiện ra Hạo Thiên Huyền Chấn vừa đặt chén rượu xuống, khoé miệng trào máu, vả lại sau khi lau đi lại tiếp tục trào máu, sắc mặt ông ta tái nhợt, mang theo vẻ bệnh tật, quan trọng hơn cả chính là khí tức của ông ta không ổn định.
Đột nhiên, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi thấy rõ, ai nấy tỏ vẻ lo lắng.
“Không sao”, Hạo Thiên Huyền Chấn gượng cười, cố gắng điều tiết khí tức nhưng sắc mặt đã nhợt đi rất nhiều.
“Đạo thương”, Diệp Thành ở phía này âm thầm mở Tiên Luân Nhãn như nhìn thấu mọi chuyện, hắn nhìn vào linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, nơi thẳm sâu trong tâm hồn bị nứt lìa và vệt nứt lúc nứt ra, lúc co lại không hề ổn định.
“Tu vi của ông ấy ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng không làm gì được sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn lại lần nữa thấy được sự đáng sợ của đạo thương, “bị thương nặng như vậy thì tu vi của ông ấy nhất định đã xuống cảnh giới Không Minh rồi”.
“Gia chủ, phía Trường Thiên Chân Nhân tới rồi”, khi mọi người đang tỏ ra lo lắng thì một đệ tử bên ngoài tiến vào.
“Mau mời vào”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói, có vẻ như ông ta có phần kích động nên khoé miệng lại trào máu.
Ngay sau đó, một lão già mặc đạo bào màu tím bước vào, tay cầm cây gậy, dáng người khom khom, đôi mắt hơi đỏ, lúc nào cũng mang theo cái nhìn u ám, cho người ta cảm giác không an toàn.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành nheo mắt.
“Trường Thiên đạo hữu, hi vọng ông vẫn khoẻ”, trong đại điện vang lên giọng nói của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Trường Thiên Chân Nhân mỉm cười, sau đó ngồi vào một cái bàn như đã biết trước cái bàn này dành cho mình vậy.
Ông ta không tới một mình mà còn dẫn theo một thanh niên mặc y phục trắng đang khẽ phẩy quạt xếp, người này cao ráo, mặt mày tuấn tú nhưng đôi mắt phượng và đôi môi mỏng dính trông có vẻ hà khắc, điều khiến Diệp Thành cảm thấy không được thoải mái nhất chính là khoé miệng người này luôn mang nụ cười giễu cợt.
Sau khi ngồi xuống, hắn ta liếc nhìn ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt vả lại trong ánh mắt không hề che giấu sự hám sắc dâm tà.
Thấy vậy, sắc mặt mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt chợt lạnh hẳn lại, trong ánh mắt rõ vẻ khó chịu.
“Hắn ta là ai?”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt hỏi.
“Lý Tu Minh”.
“Lý Tu Minh?”, nghe cái tên này, Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn trầm ngâm một lát rồi mới nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt; “Xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Chính là hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, có vẻ cô rất ghét tên này, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt dâm tà của hắn, sắc mặt cô lạnh hơn bao giờ hết.
“Nếu không phải Hạo Thiên thế gia ta cần cầu cứu tới hắn thì ta cũng không bao giờ muốn ăn một bữa cùng hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu.
“Cho dù hắn xếp hạng sáu mươi chín trên bảng xếp hạng thì cũng chỉ là một hậu bối, Hạo Thiên thế gia còn có việc cầu cứu tới hắn sao?”, Diệp Thành nhấp chén rượu rồi lại hỏi.
“Tần đạo hữu có lẽ không biết rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt truyền âm: “Chúng ta muốn mời hắn đại diện cho Hạo Thiên thế gia tham dự đại hội liên minh Thiền Uyên”.
“Đại hội liên minh Thiền Uyên là gì?”
“Đại hội liên minh Thiền Uyên chính là đại hội được tổ chức ba năm một lần”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giải thích: “Đại hội này có liên quan đến sự phân chia địa bàn của các thế lực lớn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, cũng chính là phần đất mà Hạo Thiên thế gia, nhà họ Viên, Âm Dương thế gia chiếm hữu, thông qua đại hội liên minh Thiền Uyên để quyết định”.
Nói tới đây, Hạo Thiên Thi Nguyệt dừng lại một lát rồi tiếp: “Đại hội liên minh Thiền Uyên phái đệ tử trẻ tuổi trong ba gia tộc tới để quyết đấu, thắng thì được nhiều phần đất hơn”.
“Nơi này thật kì lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dùng sức mạnh của lớp thanh niên để phân định địa bàn, sao lại lạ thế nhỉ?”
“Đây là quy định được tiên tổ của ba nhà đặt ra và giao ước từ trước”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giải thích: “Mục đích là vì muốn phân định địa bàn bằng phương án hoà bình, làm vậy mới không đến mức xảy ra chiến tranh, cả nghìn năm nay, ba nhà chúng ta đều làm theo cách này”.
“Ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm: “Nhờ đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân trợ chiến, quả là một lựa chọn không tồi”.
“Đây cũng là việc bất đắc dĩ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt gật đầu nhưng lại thở dài bất lực: “Chỉ trách lớp thanh niên nhà Hạo Thiên ta không đủ mạnh, bao nhiêu năm rồi Hạo Thiên thế gia đều bại trận thảm hại, vùng đất ở Bắc Chấn Thương Nguyên chúng ta cũng chỉ chiếm được hai phần, còn Âm Dương thế gia và nhà họ Viên mỗi bên chiếm bốn phần. Nên biết rằng vùng đất đó hết sức rộng lớn, linh thạch dồi dào, địa bàn càng rộng thì càng khai thác được nhiều linh thạch, vì sự phát triển sau này của gia tộc, chúng ta chỉ có thể làm vậy”.
“Tại sao mọi người không mời kẻ mạnh một chút”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh: “Hắn xếp hạng thứ sáu mươi chín có đánh cũng không thắng được, nếu như hai gia tộc còn lại cũng mời những đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân thì chẳng phải là phí công vô ích rồi sao?”
“Vấn đề ở chỗ các đệ tử trong bảng xếp hạng đều rất mạnh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lắc đầu bất lực: “Cái giá để mời bọn họ quá đắt, Hạo Thiên thế gia mấy năm nay lụi dần, không thể đủ tiền”.
“Nhưng ta cảm thấy vẫn được đấy”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Nếu như Trần Dạ đệ đệ còn sống thì tốt biết mấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi.
Diệp Thành khẽ cười nhưng không nói gì.
“Hạo Thiên đạo hữu, độ khó của trận so tài ngày càng khó lên, chúng ta có thêm điều kiện”, khi cả hai đang nói chuyện thì Trường Thiên Chân Nhân ở bên lên tiếng.
“Trường Thiên đạo hữu xin cứ nói”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười.
“Đó là ngoài khoản tiền ba triệu linh thạch chi trả cho chúng ta thì gả cả ba nữ nhi của nhà đạo hữu cho đồ đệ Tu Minh của ta”.
Ầm! Bùm!
Hai ngọn núi sụp đổ, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím đều ngã xuống hư không.
Vút! Vút!
Từng đạo Thần hồng bắn ra, hơn mười người mặc áo bào âm dương lập tức vây quanh hai người.
“Chạy à? Sao không chạy nữa đi?”, thanh niên tóc tím dẫn đầu nhóm người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím với vẻ giễu cợt: “Đưa đồ đây có thể ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút”.
“Ngươi đừng mơ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, cơ thể loạng choạng, trong miệng còn trào ra máu tươi. Vai cô đã bị chém một nhát kiếm, ánh sáng tím u ám bao quanh vết thương làm hao mòn tinh khí của cô, khiến vết thương không thể lành được.
Ông già áo tím bên cạnh cô còn thảm hơn, toàn thân bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, đáng sợ nhất là ngực ông ta, nơi đó đã bị đâm thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa.
“Thi Nguyệt muội muội, việc gì muội phải làm thế chứ?”, thanh niên tóc tím để lộ hàm răng trắng bóc, trong mắt hiện lên vẻ tà ác: “Hạo Thiên thế gia của muội bây giờ đã thế này rồi thì lấy gì để đấu với Âm Dương thế gia của ta? Chi bằng muội cứ theo ta, huynh đây sẽ đối xử tốt với muội”.
“Đừng có mơ”, ông già áo tím giận dữ hét lên.
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”, trong mắt gã thanh niên tóc tím chợt loé lên tia lạnh lẽo: “Giết lão già này cho ta”.
Gã thanh niên tóc tím vừa dứt lời, hơn chục người đồng loạt sát phạt về phía ông già áo tím, còn hắn ta lại nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt với ánh mắt tà ác.
“Lão Dương”, thấy thế Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới.
“Thi Nguyệt muội muội, đối thủ của muội là ta”, gã thanh niên tóc tím lập tức chặn Hạo Thiên Thi Nguyệt lại, trong mắt loé lên tia sáng phóng túng.
“Tránh ra”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, trong lòng bàn tay đã hội tụ vân hà, cô giơ tay lên đánh về phía hắn ta.
“Nể mặt mà còn không chịu”, gã thanh niên tóc tím quát lên một tiếng, hắn không lùi lại mà tiến lên, sau đó cũng vung ra một chưởng.
Ầm!
Hai chưởng va vào nhau, Hạo Thiên Thi Nguyệt lùi lại vài bước, máu tươi phụt ra, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt đến cực điểm.
Vèo!
Gã thanh niên áo tím như bóng ma, Hạo Thiên Thi Nguyệt còn chưa đứng vững đã lại bị thương, cô bị một chưởng của hắn ta đánh bay ngược lại, trong lúc bị đánh bật lại đó còn hộc máu không chỉ một lần.
“Ta không có thời gian chơi đùa cùng cô”, vẻ mặt gã thanh niên áo tím lạnh lùng, hắn trở tay lấy ra một thanh sát kiếm, nhất kiếm quán trường hồng, áp sát Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Tiểu thư”, ông già áo tím đang đánh nhau ở bên kia thấy vậy thì muốn đến cứu, nhưng lại bị hơn chục người chặn lại.
“Kết thúc rồi sao?”, khi bay ngược lại, Hạo Thiên Thi Nguyệt nở nụ cười mệt mỏi, trong miệng còn ngậm máu, hai mắt trở nên mơ màng, cô lẩm bẩm: “Phụ thân, thân nương, có lẽ Thi Nguyệt không về được rồi”.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có một cánh tay xuất hiện, ôm lấy eo cô, hai người đứng vững trong hư không.
Cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay kia truyền tới, Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn người đang ôm eo mình, hắn đeo một chiếc mặt nạ đã vỡ, tóc đen tung bay, chói mắt nhất chính là chữ “thù” khắc trên trán bên trái của hắn, lúc này chữ đó vẫn còn đang rỉ máu.
Hình ảnh này như dừng lại, người thanh niên đeo mặt nạ cũng khắc sâu trong mắt cô.
Keng!
Khi cô còn đang ngơ ngác thì tiếng kiếm đã vang lên.
Khi cô nhìn lại thì thấy nhát kiếm tuyệt sát của gã thanh niên tóc tím đã bị Diệp Thành cầm chắc trong tay, mặc cho thanh sát kiếm có kêu lên thế nào, mặc cho gã thanh niên tóc tím sử dụng sức mạnh ra sao cũng không thể đâm thêm nửa tấc.
Mà lúc này Diệp Thành đã nhấc chân lên, đạp bay gã thanh niên tóc tím.
Rầm!
Tảng đá lớn cách đó hơn mười trượng bị gã thanh niên tóc tím bay tới va vào đổ ập xuống.
Phụt!
Vừa đứng dậy, gã ta đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi là ai?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?”, Diệp Thành ở bên này đã buông Hạo Thiên Thi Nguyệt ra, hứng thú nhìn thanh niên tóc tím.
“Vậy thì chết đi!”, thanh niên tóc tím giận dữ hét lên, đầu mày lập tức có một đạo thần quang bay ra, nhìn kỹ thì chính là Âm Dương Luân Bàn, ánh sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Thành.
Hừ!
Diệp Thành cười khẩy, tiến về phía trước, không nói một lời đột nhiên giơ tay lên, siết chặt tay thành nắm đấm, Bát Hoang Quyền vung ra chống lại Âm Dương Luân Bàn.
Uỳnh! Rắc!
Âm Dương Luân Bàn lập tức bật ngược lại, phía trên đã có đầy vết nứt.
“Tay không chọi lại binh khí”, trong mắt Hạo Thiên Thi Nguyệt đầy vẻ chấn động: “Người này thật mạnh!”
Bùm! Đùng! Đoàng! Phụt!
Khi cô còn đang ngạc nhiên thì gã thanh niên tóc tím đã vô cùng thảm hại, hắn bị Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình, chưa được năm hiệp toàn thân đã đầy máu.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé, gã ta còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm Phong Thần của Diệp Thành đâm xuyên qua đầu, đến lúc chết mà hai mắt hắn ta vẫn trợn tròn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà lại chết một cách nhanh gọn như vậy.
“Tam công tử”, những người đang vây đánh ông già áo tím đều nhào tới, ai nấy đều dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Diệp Thành cười giễu cợt, di chuyển bộ pháp Thái Hư, chém giết như một bóng ma, thanh kiếm Xích Tiêu trong tay không ngừng di chuyển trong đám người.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đẫm máu và đáng sợ, nơi nào Diệp Thành đi qua đều để lại một vũng máu, hoặc là bị chém bay đầu, hoặc là bị đâm xuyên đầu mày, hoặc là bị một kiếm đâm chết, kẻ nào chết cũng vô cùng thê thảm.
“Chuyện này…”, lần này không chỉ Hạo Thiên Thi Nguyệt mà ngay cả ông già áo tím cũng biến sắc, hơn mười tu sĩ cảnh giới Linh Hư đó! Trong số đó còn có một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba, không ngờ lại bị giết một cách không có cơ hội chống đỡ như thế.
Chỉ là làm sao họ biết được rằng Diệp Thành, người tiến đến cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Linh Hư, giết kẻ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba với hắn mà nói chỉ như chơi trò chơi mà thôi.
“Không… không…”, khi hai người còn đang kinh ngạc thì người cuối cùng đã bị Diệp Thành ép lùi về phía tường đá phía sau, lảo đảo, sợ hãi nhìn hắn.
Diệp Thành sải bước về phía trước, không hề có chút thương xót, hắn ra tay nhanh gọn, một nhát kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu người đó.
Lúc này, hơn mười người ở cảnh giới Linh Hư của Âm Dương thế gia đã bị Diệp Thành giết sạch, không ai may mắn thoát khỏi.
Diệp Thành cất kiếm Xích Tiêu đi, bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm, mười mấy túi đựng đồ được hắn nhanh chóng nhét vào tay áo.
Bây giờ hắn rất nghèo, cực kỳ nghèo! Trên người hắn không có lấy nửa viên linh thạch, hắn phải kiếm tiền, không có tiền không tự tin! Có tiền mới có cảm giác an toàn, đây là suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa, thủ pháp của hắn vô cùng điêu luyện, không chỉ lấy túi đựng đồ của bọn họ mà còn lấy đi tất cả đồ trang sức treo trên người họ, nếu không có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở đây thì hắn còn sẽ lột quần áo từng người rồi lấy sạch.
Sau khi lấy xong, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím chắp tay cảm ơn.
Chương 422: Bảng Phong Vân của Đại Sở
“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhẹ nhưng không nói rõ thân phận, hắn đặt một tay lên vai Hạo Thiên Thi Nguyệt, một tay lên vai ông già áo tím, sau đó tiên hoả đổi màu xuất hiện, giúp hai người loại bỏ sức mạnh kỳ lạ ra khỏi cơ thể.
“Chân hoả?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím cùng nhìn Diệp Thành: “Ngươi là luyện đan sư?”
“Có thể coi là vậy!”, Diệp Thành mỉm cười, chuyển đề tài: “Mà những người đó là ai vậy? Tại sao lại truy sát hai người?”
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Chúng ta là người của Hạo Thiên thế gia, lần này xuống núi để lấy linh dược cho phụ thân, đám người kia là người của Âm Dương thế gia, không biết chúng có được tin từ đâu mà chặn giết chúng ta giữa đường”.
“Lấy linh dược? Gia chủ Hạo Thiên bị thương sao?”, Diệp Thành như vô ý lại như cố ý hỏi một câu, mặc dù từ đáy lòng hắn không định nhận người phụ thân này, nhưng hắn vẫn không kìm được hỏi như vậy.
Haiz!
Ông già áo tím không khỏi khẽ thở dài: “Mấy ngày trước gia chủ làm loạn Nam Sở, trúng đạo thương không thể xoá được”.
“Làm loạn Nam Sở?”, Diệp Thành nhíu mày: “Hạo Thiên thế gia cách Nam Sở tám triệu dặm, sao lại đến Nam Sở gây chuyện?”
“Tiểu hữu không biết rồi”, ông già áo tím lại thở dài: “Chắc hẳn tiểu hữu đã nghe tới Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, hắn là con của gia chủ nhà ta, nhưng lại bị hãm hại trở thành ma, bị đóng đinh treo trên Quan Thiên Nhai, sau đó thi thể lại bị cướp mất. Gia chủ nổi trận lôi đình, dẫn người đến làm loạn Nam Sở nhưng bị rất nhiều thế lực ở nam Sở bao vây tấn công, tổn thất nặng nề, gia chủ cũng suýt nữa bỏ mạng, để lại đạo thương không thể xoá được”.
Nghe vậy, Diệp Thành lại cau mày.
Nghe những lời này, trong lòng hắn rất xúc động, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại đấu tranh vì hắn, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp lên đôi chút, nhưng tâm trạng hắn vẫn hơi phức tạp.
Haiz!
Khi Diệp Thành im lặng thì ông già áo tím đã lại thở dài, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh cũng im lặng, mím môi, trong đôi mắt đẹp còn hiện lên vẻ đau lòng.
Diệp Thành từ từ rút tay về, sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím đã được tiên hoả luyện hoá.
“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ, Hạo Thiên thế gia ta vô cùng biết ơn”, hai người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt lại chắp tay cảm ơn: “Khi nào cần Hạo Thiên thế gia giúp đỡ, đạo hữu cứ nói”.
“Đúng là tại hạ có chuyện muốn nhờ Hạo Thiên thế gia giúp đỡ”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Đạo hữu cứ nói”.
“Hạo Thiên thế gia có truyền tống trận cỡ lớn hoặc là hư không đại trận đúng không? Có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành mỉm cười, Nam Sở quá xa, hắn không thể bay tới đó, mượn truyền tống trận là sự lựa chọn không tồi.
Đương nhiên ngụ ý của hắn có lẽ không chỉ là mượn truyền tống trận.
Vừa nãy ông già áo tím cũng nói rồi, Hạo Thiên Huyền Chấn có đạo thương, đạo thương không phải vết thương bình thường, đan dược cũng không có tác dụng, mà vừa hay hắn lại có thể chữa được đạo thương, lại thêm mối quan hệ giữa hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn quyết định tới Hạo Thiên thế gia một chuyến, cho dù không muốn thừa nhận thì trong người hắn cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia.
“Đương nhiên là được”, với yêu cầu này của Diệp Thành, ông già áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt vui vẻ đồng ý, hắn là ân nhân cứu mạng của hai người, yêu cầu nhỏ này thực sự không đáng nói.
Chẳng mấy chốc phi kiếm khổng lồ đã bay lên không trung, giống như một đạo trường hồng.
Trên đường đi, Diệp Thành cúi đầu lau kiếm Xích Tiêu.
Mà Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh lại nhìn trộm hắn không chỉ một lần. Không biết tiểu tử này từ đâu chui ra, thực lực cảnh giới Chân Dương thực sự kinh người!
“Tiểu hữu, ở tuổi này mà ngươi đã có thực lực như vậy, chắc chắn cũng có tên trong bảng Phong Vân của Đại Sở đúng không?”, cuối cùng ông già áo tím vẫn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, họ vẫn chưa hỏi tên Diệp Thành, nói thật thì họ cũng muốn biết lai lịch của hắn.
“Bảng Phong Vân của Đại Sở?”, nghe thấy mấy chữ này, Diệp Thành đang lau kiếm không khỏi ngẩng đầu lên.
Hắn cũng không xa lạ gì với bảng Phong Vân của Đại Sở, đó là bảng xếp hạng sức chiến đấu của thế hệ trẻ ở Đại Sở. Bảng này mười năm thay đổi một lần, không nhìn tu vi chỉ nhìn vào sức chiến đấu, chỉ cần là đệ tử có sức chiến đấu mạnh mẽ thì về cơ bản đều sẽ có tên trong bảng Phong Vân.
Còn bảng Phong Vân của Đại Sở do ai viết thì đến nay vẫn luôn là một ẩn số, nhưng điều có thể khẳng định là thứ hạng trong bảng xếp hạng này rất công bằng.
“Mọi người có bảng Phong Vân thế hệ này không?”, Diệp Thành hỏi hai người.
“Có, đương nhiên là có”, Hạo Thiên Thi Nguyệt phất tay lấy ra một cuộn giấy, đưa cho Diệp Thành: “Đây là bảng Phong Vân của Đại Sở lần này, mới được cập nhật ba ngày trước”.
“Ta xem qua trước”, Diệp Thành mở cuộn giấy ra.
Đập vào mắt hắn là một cái tên rất chói mắt: Vị trí thứ nhất là Thánh tử của Hằng Nhạc Tông, kí chủ có độ hoà hợp chín phần – Doãn Chí Bình.
“Doãn Chí Bình đứng thứ nhất?”, nhìn thấy tên Doãn Chí Bình xếp thứ nhất, Diệp Thành bất giác nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hơn nữa sát khí cũng lộ ra, cái lạnh ấy khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh không khỏi rùng mình.
Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím nhíu mày, bởi vì sát khí trên người Diệp Thành thật sự quá lạnh.
“Ừm, đúng là hắn xếp thứ nhất”, ông già áo tím trả lời để hoá giải sự lúng túng này, ông mỉm cười: “Hắn là kí chủ có độ phù hợp chín phần của Hằng Nhạc Tông, có linh hồn của Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, sức chiến đấu của hắn xứng đáng xếp thứ nhất trong bảng Phong Vân. Nhưng nếu thiếu chủ Trần Dạ nhà ta còn sống thì chưa biết được, vì sức chiến đấu của cậu ấy không hề kém Doãn Chí Bình”.
“Thiếu chủ Trần Dạ?”, Diệp Thành nhướng mày, nhìn ông lão áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt, thử dò hỏi: “Hạo Thiên Trần Dạ?”
“Là đệ ấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Tuy đệ đệ ta đã chết nhưng phụ thân nói đệ ấy chính là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành lại xúc động, hắn thở dài một hơi trong lòng rồi tiếp tục xem cuộn giấy.
Đập vào mắt hắn lại là một cái tên quen thuộc: Vị trí thứ hai trong bảng Phong Vân của Đại Sở chính là Thánh nữ của Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.
“Muội ấy xếp thứ hai ta cũng không ngạc nhiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đã từng đánh với Cơ Tuyết Băng, hắn biết rõ sự đáng sợ của cô ấy, xếp thứ hai bảng Phong Vân là danh xứng với thực.
Sau khi lướt qua tên Cơ Tuyết Băng, hắn lại mở cuộn giấy ra tiếp, nhưng cái tên phía dưới lại hơi xa lạ với hắn: Vị trí thứ ba trong bảng Phong Vân là Thánh tử của Thị Huyết Điện – Hoắc Tôn.
“Chưa nghe nói bao giờ, nhưng thực lực chỉ đứng sau Cơ Tuyết Băng thì chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại”, Diệp Thành trầm ngâm.
Vừa nói hắn vừa tiếp tục lật và nhìn thấy cái tên tiếp theo: Vị trí thứ tư trong bảng Phong Vân là Thánh tử của Thanh Vân Tông – Lã Hậu.
“Lã Hậu”, Diệp Thành xoa cằm: “Sao mình chưa nghe nói đến người này bao giờ nhỉ?”
“Hắn là kí chủ của Thanh Vân Tông”, ông già áo tím giải thích: “Tương truyền là kí chủ có độ phù hợp năm phần, kém xa kí chủ của Hằng Nhạc Tông, nhưng cho dù độ phù hợp chỉ có năm phần nhưng sức chiến đấu cũng vô cùng khủng . Nghe người ta nói, đệ tử chân truyền thứ nhất – Chu Ngạo của Thanh Vân Tông bị hắn ta đánh một chưởng đã hộc máu, cực kỳ lợi hại!”
“Đạo hữu chưa nghe tới cũng là điều bình thường”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười: “Nhưng chắc đạo hữu đã nghe tới huynh trưởng của hắn, đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông: Lã Chí”.
Chương 423: Đánh giá thấp chỉ số thông minh
“Lã Chí”, nghe thấy tên này, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng khó phát hiện.
Đương nhiên hắn biết cái tên này, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm, bởi vì ngày trước chính Lã Chí đã phế bỏ đan điền của hắn biến hắn thành một kẻ bỏ đi, sau đó bị đuổi khỏi Chính Dương Tông.
Tuy nhiên đôi khi hắn vẫn rất biết ơn Lã Chí, nếu không có hắn ta thì cũng không có hắn của ngày hôm nay.
“Không ngờ Lã Hậu lại là huynh đệ của Lã Chí, đúng là khiến ta bất ngờ!”, Diệp Thành cười khẩy.
“Nghe nói Lã Chí bị ám sát, nhưng không biết có phải thật không”, ông già áo tím khẽ vuốt râu bảo.
Đương nhiên Lã Chí đã chết, nhưng không phải do ám sát, người giết hắn ta chẳng phải đang ngồi đây sao? Nếu đêm đó không vì cứu Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành cũng không xông lên, nếu vào thời điểm quan trọng không thức tỉnh được sức mạnh ma đạo, chắc bây giờ hắn đã đầu thai chuyển kiếp.
Vẻ mặt hắn bình thường trở lại, hắn tiếp tục lật cuộn giấy ra, xếp thứ năm trong bảng Phong Vân là Thánh nữ của Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc – Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Thượng Quan Hàn Nguyệt?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Cô ấy không phải tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi đó chứ? Không ngờ Thượng Quan thế gia lại giấu cao thủ mạnh thế này”.
Diệp Thành cảm thán rồi lại xem tiếp.
Vị trí thứ sáu không phải đệ tử của ba tông mà là Thánh tử của La Sát Hải – Đông La Sát, vị trí thứ bảy là Dương Khôn, vị trí thứ tám là Nam Cung Thiếu, vị trí thứ chín là Hầu Thiên Sát…
Diệp Thành nhìn từng người từng người phía dưới, điều khiến hắn ngạc nhiên là Lăng Tiêu của nhà họ Lăng đứng thứ hai mươi bảy trên bảng Phong Vân.
“Tiểu tử ngươi lợi hại lắm!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Không nhìn thì không biết, nhìn cái khiến ta giật mình!”
Cũng không trách hắn cảm thấy vậy, bởi vì tới tận hạng năm mươi lăm hắn mới thấy tên Bích Du, hắn biết thực lực của Bích Du, không ngờ Lăng Tiêu lại hơn cô ấy những hai mươi tám bậc, điều này đủ chứng minh sức chiến đấu của Lăng Tiêu mạnh nhường nào.
“Đúng là không nhìn ra mà”, Diệp Thành lại chậc lưỡi, tiếp tục xem.
Sau Bích Du là Huyền nữ của Đan Thành, sau họ là Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông. Vị trí sau tám mươi mới tới Thánh tử Âm Dương, Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung và Thánh tử của Huyết Linh thế gia.
Vị trí thứ chín mươi mốt là Nhiếp Phong, sau hắn ta là Hàn Tuấn của Chính Dương Tông và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông.
Bốn người từ vị trí thứ chín mươi hai đến chín mươi lăm đều là người quen cũ: Từ Nặc Nghiên – Thánh nữ của Thất Tịch Cung, Trần Vinh Vân – thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành, Vi Văn Trác – thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia, Ly Chương – thiếu chủ của Bắc Hải thế gia.
“Bốn người các ngươi cũng lợi hại lắm!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhìn thấy tên bốn người họ trong bảng Phong Vân khiến hắn rất ngạc nhiên.
Bốn người họ còn có Huyền nữ của Đan Thành, Thánh tử Âm Dương, Thánh tử Huyết Linh và Thánh nữ Tinh Nguyệt đều là luyện đan sư.
Người ta nói mỗi người chỉ giỏi chuyên về một lĩnh vực, luyện đan sư chủ yếu là luyện đan, đa phần mọi người đều không giỏi chiến đấu, Diệp Thành không ngờ bọn họ là luyện đan sư mà cũng có tên trong bảng Phong Vân.
“Thế giới này thật sự rất tuyệt diệu”, Diệp Thành nhìn tên năm người còn lại, cơ bản đều chưa nghe nói tới bao giờ.
Hắn chỉ biết là xem từ đầu đến cuối vẫn không thấy tên Liễu Dật.
“Xem ra mọi người trong thiên hạ vẫn cho rằng Liễu Dật sư huynh là một tên vô dụng, mất tư cách lọt vào danh sách, nếu không với thực lực và thiên phú của huynh ấy chắc chắn sẽ xếp trước Hoa Vân và Chu Ngạo”, Diệp Thành cầm cuộn giấy rồi lẩm bẩm một mình.
Hắn biết bảng Phong Vân của Đại Sở cũng không toàn diện, bởi vì vùng đất tàng long ngoạ hổ này chắc chắn vẫn còn đệ tử ẩn thế, câu nói ‘cao thủ ở trong dân gian’ cũng không phải không có lý.
“Với sức chiến đấu của đạo hữu chắc chắn cũng được lọt vào danh sách một trăm người đầu tiên”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nói với Diệp Thành: “Nhưng không biết đạo hữu là cái tên nào trong bảng Phong Vân, có thể thoả mãn lòng tò mò của ta không?”
Ồ?
Nghe vậy, Diệp Thành hứng thú nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Vậy cô đoán xem ta là người nào trong một trăm người đầu tiên đó?”
“Không dễ đoán!”, ông già áo tím nhìn Diệp Thành thật sâu rồi khẽ lắc đầu.
“Dễ đoán thôi”, nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt lại cực kỳ tự tin: “Dùng phép loại trừ là được. Một trăm người đầu tiên trong bảng Phong Vân có chín người là luyện đan sư, Huyền nữ của Đan Thành, Từ Nặc Nghiên – Thánh nữ của Thất Tịch Cung, thiếu chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia, Vi Văn Trác thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia, Thánh tử của Âm Dương thế gia, Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung, Thánh tử của Huyết Linh thế gia, còn có một người không biết của thế lực nào, cũng chưa bao giờ lộ mặt… Tần Vũ”.
“Ấy, đúng rồi!”, không đợi Hạo Thiên Thi Nguyệt nói ra tên Diệp Thành, ông già áo tím đã vô đùi.
“Nào nào nào, phần còn lại để ta đoán”, ông già áo tím xung phong đoán tiếp, ông vuốt tay áo rồi bảo: “Trong số chín luyện đan sư có sáu nam tử, Vi Văn Trác, Ly Chương và Trần Vinh Vân có thể loại bỏ luôn, ngươi không thể là ba tiểu tử này được. Thánh tử Âm Dương cũng loại trừ, người truy sát chúng ta chính là người của Âm Dương thế gia, ngươi không thể nào là Thánh tử Âm Dương được, ngươi cũng không phải Thánh tử của Huyết Linh thế gia, bởi vì tóc hắn có màu tím”.
Nói đến đây, ông lão mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Sáu người loại trừ được năm người, tiểu hữu hẳn là người đứng thứ chín mươi chín, Tần Vũ – không biết người của thế lực nào, cũng chưa lộ diện bao giờ”.
“Mẹ kiếp, tính toán sai lầm!”, nghe ông già áo tím nói xong, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của hai người này.
Thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười tủm tỉm: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi!”
“Coi… Coi như là vậy đi”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn vẫn đang day đầu mày, thầm nói lần này mình lại dùng tên người khác rồi, nhưng như vậy cũng tốt, thêm một thân phận, thêm một sự bảo đảm!
Nghĩ đến Tần Vũ, Diệp Thành bất giác mở cuộn giấy bảng Phong Vân ra, nhìn đến tên Tần Vũ đứng thứ chín mươi chín trong bảng. Những thông tin như thứ hạng, thế lực, cảnh giới tu vi của những người khác đều liệt kê rõ ràng, chỉ có tên này là để trống, ngoài tên ra thì không có gì nữa.
“Chẳng trách phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói hắn chưa từng lộ diện”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Thông tin thân phận để trống!”
Nhưng điều Diệp Thành đang suy nghĩ lúc này là nếu Tần Vũ là luyện đan sư thì ngày đó hắn ta có đến tham gia đại hội đấu đan không? Nếu tham gia thì có phải bọn họ đã gặp nhau không?
Mọi chuyện đều là một ẩn sổ, nhưng Diệp Thành vẫn quyết định dùng tên này vài ngày, dù sao trong người hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, không ai biết hắn là ai.
“Tần Vũ đạo hữu à, sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cuối cùng vẫn tò mò mà hỏi.
Đang suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành không khỏi cười khan, tìm bừa một lý do: “Khắc chơi thôi”.
Nhưng lời này của hắn làm sao lừa được Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Cô thông minh như thế sao không đoán được, tàn nhẫn với bản thân, không tiếc gì khắc chữ ‘thù’ lên trán mà không có nguyên nhân gì mới lạ. Chàng thanh niên bên cạnh cô chắc chắn mang mối thù sâu sắc, khắc lên chữ ‘thù’ này cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng không đi sâu vào vấn đề này, Diệp Thành đeo mặt nạ đã nói lên tất cả, hắn không muốn người khác tìm hiểu mình!
“Đến rồi”, ông già áo tím đã đứng dậy, chỉ vào nơi xa: “Tần Vũ tiểu hữu, đó chính là Hạo Thiên thế gia”.
Không cần ông ta nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía đó.
Đó là một toà linh sơn xung quanh được bao phủ bởi mây và sương mù, núi non cây cối tươi tốt, toả sáng khắp nơi, thậm chí cách xa như vậy Diệp Thành dường như cũng có thể thấy tiên hạc bay múa trong đám mây.
Lòng Diệp Thành bất giác cảm thấy căng thẳng.
Hắn là nhi tử của Hạo Thiên Huyền Chấn, trong người chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nếu năm đó nương thân hắn theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới đây thì có lẽ nơi này sẽ là nơi rõ ràng nhất trong ký ức của hắn.
Nhưng tạo hoá trêu người! Thân nương hắn không theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới, mà trong ký ức của hắn cũng không có nơi này, chỉ có tuổi thơ bị vùi dập và những ký ức tàn khốc.
Chương 424: Hạo Thiên thế gia
Trong khi nói chuyện, phi kiếm khỏng lồ đã bay vào linh sơn.
Mặc dù Diệp Thành không muốn nhìn nhưng vẫn không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tứ phương.
Linh sơn rất rộng, bên dưới ngọn núi là con dân của Hạo Thiên thế gia, bọn họ đều là người phàm, khai khẩn ruộng nương, giữa núi là các đệ tử bình thường, từng ngôi lầu các sừng sững giữa mây trời.
Còn trung tâm của Hạo Thiên thế gia nằm ở đỉnh linh sơn, đó là một phủ đệ vô cùng rộng lớn.
“Nguyệt Nhi”, phi kiếm vừa hạ xuống, bên trong phủ đệ liền có bóng người chạy ra, thấy hai người bọn họ không sao, người này mới thở phào: “Đúng là có ông trời che chở để con được bình an trở về”.
“Chuyền đi này hết sức nguy hiểm, cũng may có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười, nói rồi quay sang liếc nhìn Diệp Thành.
“Tần Vũ?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười tiến lên trước chắp tay hành lễ, mặc dù hắn biết trong những người này có rất nhiều người là trưởng bối sư bá của mình nhưng hắn vẫn không nói rõ thân phận.
“Không cần đa lễ”, một ông già với thân hình béo mập cười nói.
Còn bên này, những người khác đang kéo Hạo Thiên Thi Nguyệt tới bên: “Nguyệt Nhi, hắn chính là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Chính là hắn”.
“Là Tần Vũ chưa bao giờ lộ diện trong truyền thuyết”, những người khác lại lần nữa nhìn sang Diệp Thành, khi thấy chữ “thù”, khắc trên trán bên phải của hắn thì tất cả đều phải cau mày.
“Được rồi, vào trong rồi nói chuyện”, ông già với dáng người béo mập nhìn Diệp Thành, biết Diệp Thành cứu Hạo Thiên Thi Nguyệt nên ông ta tỏ ra rất nhiệt tình khiến Diệp Thành cảm thấy không được quen cho lắm.
“Hắn chính là Tần Vũ?”, sau khi vào trong phủ đệ, những người đi qua đi lại, cho dù là đệ tử hay trưởng lão đều đưa mắt nhìn Diệp Thành.
Ánh mắt của bọn họ không phải thể hiện sự ngưỡng mộ về sức chiến đấu của Tần Vũ hay vị trí của hắn trên bảng xếp hạng mà vì hắn quá thần bí, căn bản không ai biết được lai lịch của hắn và không ai biết hắn trông thế nào.
“Nguyệt Nhi, lần tới con không được tuỳ ý như vậy nữa đâu”, phía này, những vị lão bối khác đều nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Cho dù là đi thì cũng là chúng ta đi, không được để con rơi vào nguy hiểm nữa”.
“Đúng vậy, nếu không phải lần này gặp tiểu hữu Tần Vũ thì không biết chuyện gì xảy ra”.
“Con biết rồi, con biết rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười xoà sau đó cứ thế kéo Diệp Thành đi về một hướng khác: “Con dẫn đạo hữu đây đi gặp phụ thân đã, con có chút chuyện muốn nói với phụ thân”.
Trên đường, Diệp Thành hiếu kì nhìn khắp nơi, nếu như không phải số phận trêu người thì mười mấy năm trước lẽ ra hắn nên sống ở đây mới phải.
Ngay sau đó, cả hai người đã tới nơi sâu nhất của Hạo Thiên thế gia, đó là một biệt uyển không quá rộng lớn, bên trong biệt uyển rợp bóng linh quả, Diệp Thành vừa đi vào trong, ập vào mắt hắn chính là bức vẽ chân dung treo trên cành cây.
Nhìn bức vẽ này, Diệp Thành chợt rùng mình vì người trong mỗi bức vẽ đều là hắn, mỗi đường nét vẽ đều như dùng tâm để vẽ, phác hoạ lại hình dáng và thần tái của hắn y như thật.
“Sau khi đệ đệ của ta mất, mỗi ngày phụ thân của ta đều vẽ một bức tranh của đệ ấy”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên bất giác thở dài nói.
Diệp Thành không nói gì, hắn vừa nhìn những bức vẽ treo đầy sân vừa cùng Hạo Thiên Thi Nguyệt đi vào nơi sâu nhất.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người, lúc này ông ta đang ngồi dưới cây linh quả, đó là Hạo Thiên Huyền Chấn, bóng lưng ông ta trông cong cong, mái tóc đen đã điểm thêm nhiều sợi bạc, trông ông ta già đi trông thấy.
Khi đi lại gần, Diệp Thành mới nhận ra Hạo Thiên Huyền Chấn còn cầm một miếng gỗ và đang khắc trên đó, mỗi một nhát dao, mỗi một động tác đều hết sức chậm rãi, ông ta rất chuyên tâm khắc hoạ, mỗi đường nét đều hết sức rõ ràng.
Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này Hạo Thiên Huyền Chấn đang khắc hình ảnh hắn.
Sự thực quả đúng như vậy, tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn khắc chính là hình hài hắn.
“Người làm vậy để xoa dịu nỗi áy náy trong lòng mình sao?”, không biết vì sao khi nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn như vậy, lòng Diệp Thành chợt cảm thấy bi thương, đó là cảm xúc phức tạp và oán hận.
“Phụ thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đi lên trước, vì Hạo Thiên Huyền Chấn rất chuyên tâm, rõ ràng không phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ.
Nghe tiếng gọi, Hạo Thiên Huyền Chấn mới ngẩng đầu: “Nguyệt Nhi, con tới từ bao giờ vậy?”
“Con vừa tới ạ, phụ thân tập trung quá mà thôi”.
“Có lẽ ta già rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đặt con dao khắc xuống, lúc này ông mới nhận ra Diệp Thành ở phía sau mình.
“Vị này là…?”, Hạo Thiên Huyền Chấn liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có điều khi thấy đôi mắt của Diệp Thành, trong lòng ông ta chợt trỗi lên cảm giác quen thuộc.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Hạo Thiên tiền bối”, Diệp Thành chắp tay cung kính hành lễ.
“Tần Vũ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ cau mày: “Là Tần Vũ trong bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Là người đó”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Thành: “Lần này Nguyệt Nhi vượt quả cửu tử nhất sinh cũng là nhờ có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”.
“Con lại xuống núi hái linh dược cho ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Biết đâu có tác dụng ạ?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tặc lưỡi.
“Lần tới không được làm bừa như vậy nữa đâu”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm lắng, sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, ông ta hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu hữu, ân tình này Hạo Thiên thế gia không bao giờ quên, nếu có ngày cần tới Hạo Thiên thế gia, tiểu hữu cứ nói”.
“Có việc, có việc”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã nói trước: “Đạo hữu đây tới để mượn Truyền Tống Trận”.
“Cái này dễ thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười đáp: “Có điều ân tình của tiểu hữu như vậy nên vẫn mong tiểu hữu để Hạo Thiên thế gia tiếp đãi cho chu đáo đã”.
“Tiền bối khách khí rồi, con…”
“Nguyệt Nhi”, không đợi Diệp Thành nói xong, bên ngoài biệt uyển vang lên giọng nói khác, ba nữ tử đi vào, và đây chính là Hoa Tư cùng hai người con gái Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết.
Cả ba người mặt mày căng thẳng, khi nghe tin Hạo Thiên Thi Nguyệt quay về liền vội vàng tới đây như biết được lần này Hạo Thiên Thi Nguyệt xuống núi gặp nguy hiểm cỡ nào.
“Con muốn khiến ta sợ mà chết sao?”, Hoa Tư tiến lên trước trừng mắt với Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Chẳng phải con nhàn rỗi sao?”
“Tỷ, lần tới tỷ đừng làm vậy nữa”, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt lên tiếng.
“Vị này là Tần Vũ, là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội chuyển chủ đề, có lẽ cô biết mấy người phía Hoa Tư sẽ hỏi nên cứ thế nói thêm mấy từ “bảng xếp hạng Phong Vân”. “Con có thể bình an quay về đều là nhờ đạo hữu đây tương trợ”.
“Tần Vũ đạo hữu, đại ân của đạo hữu chúng tôi xin cảm tạ, sau này nếu có việc gì cần đến Hạo Thiên thế gia…”
“Ai da, mẫu thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngắt lời Hoa Tư: “Câu của mẫu thân vừa rồi phụ thân cũng nói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm cái đã”.
“Lần tới không được lén xuống núi đâu”.
“Con biết rồi, con biết rồi.
Chương 425: Đại hội Thiền Uyên
Đêm khuya, trong đại điện của Hạo Thiên thế gia, mùi hương của rượu nồng nàn, người ngồi ở vị trí trong cùng ở phía bắc ghé nam đương nhiên là Hạo Thiên Huyền Chấn, bên cạnh ông ta là Hoa Tư.
Còn những người khác về cơ bản đều ngồi vào từng dãy bàn ở hai bên, có mười mấy người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, buổi tiệc được tổ chức để cảm ơn Diệp Thành, Hạo Thiên thế gia hết sức nhiệt tình.
“Nào, Tần tiểu hữu, ta mời cậu một chén”.
“Tiền bối khách khí rồi ạ”.
“Bình thường đạo hữu cũng hay đeo mặt nạ vậy sao?”, vừa uống xong một chén, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên đã nhìn Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Ta quen rồi”, Diệp Thành cười đáp.
“Sao trên trán đạo hữu lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Tuyết cũng hết sức tò mò.
“Tuyết Nhi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên trừng mắt nhìn Hạo Thiên Thi Tuyết, trong ánh mắt như muốn nói: Đi hỏi bí mật của người khác là điều cấm kị.
Hạo Thiên Thi Tuyết như nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt đó nên tặc lưỡi.
Mặc dù Diệp Thành không nói gì nhưng những người ở đây đều hiểu rằng hắn có câu chuyện riêng thông qua chữ ‘thù’ đó, vả lại còn là câu chuyện hết sức bi thảm.
“Nghe tỷ ta nói huynh rất lợi hại”, Hạo Thiên Thi Vũ chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ta chỉ biết chút võ quèn thôi”, Diệp Thành cười đáp.
“Đó không thể là võ quèn được, tỷ ta nói rồi, huynh…”
“Huyền Chấn…”, Hạo Thiên Thi Vũ còn chưa nói xong thì đã bị tiếng của Hoa Tư ngắt lời.
Mọi người vội đưa mắt nhìn thì phát hiện ra Hạo Thiên Huyền Chấn vừa đặt chén rượu xuống, khoé miệng trào máu, vả lại sau khi lau đi lại tiếp tục trào máu, sắc mặt ông ta tái nhợt, mang theo vẻ bệnh tật, quan trọng hơn cả chính là khí tức của ông ta không ổn định.
Đột nhiên, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi thấy rõ, ai nấy tỏ vẻ lo lắng.
“Không sao”, Hạo Thiên Huyền Chấn gượng cười, cố gắng điều tiết khí tức nhưng sắc mặt đã nhợt đi rất nhiều.
“Đạo thương”, Diệp Thành ở phía này âm thầm mở Tiên Luân Nhãn như nhìn thấu mọi chuyện, hắn nhìn vào linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, nơi thẳm sâu trong tâm hồn bị nứt lìa và vệt nứt lúc nứt ra, lúc co lại không hề ổn định.
“Tu vi của ông ấy ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng không làm gì được sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn lại lần nữa thấy được sự đáng sợ của đạo thương, “bị thương nặng như vậy thì tu vi của ông ấy nhất định đã xuống cảnh giới Không Minh rồi”.
“Gia chủ, phía Trường Thiên Chân Nhân tới rồi”, khi mọi người đang tỏ ra lo lắng thì một đệ tử bên ngoài tiến vào.
“Mau mời vào”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói, có vẻ như ông ta có phần kích động nên khoé miệng lại trào máu.
Ngay sau đó, một lão già mặc đạo bào màu tím bước vào, tay cầm cây gậy, dáng người khom khom, đôi mắt hơi đỏ, lúc nào cũng mang theo cái nhìn u ám, cho người ta cảm giác không an toàn.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành nheo mắt.
“Trường Thiên đạo hữu, hi vọng ông vẫn khoẻ”, trong đại điện vang lên giọng nói của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Trường Thiên Chân Nhân mỉm cười, sau đó ngồi vào một cái bàn như đã biết trước cái bàn này dành cho mình vậy.
Ông ta không tới một mình mà còn dẫn theo một thanh niên mặc y phục trắng đang khẽ phẩy quạt xếp, người này cao ráo, mặt mày tuấn tú nhưng đôi mắt phượng và đôi môi mỏng dính trông có vẻ hà khắc, điều khiến Diệp Thành cảm thấy không được thoải mái nhất chính là khoé miệng người này luôn mang nụ cười giễu cợt.
Sau khi ngồi xuống, hắn ta liếc nhìn ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt vả lại trong ánh mắt không hề che giấu sự hám sắc dâm tà.
Thấy vậy, sắc mặt mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt chợt lạnh hẳn lại, trong ánh mắt rõ vẻ khó chịu.
“Hắn ta là ai?”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt hỏi.
“Lý Tu Minh”.
“Lý Tu Minh?”, nghe cái tên này, Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn trầm ngâm một lát rồi mới nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt; “Xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”
“Chính là hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, có vẻ cô rất ghét tên này, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt dâm tà của hắn, sắc mặt cô lạnh hơn bao giờ hết.
“Nếu không phải Hạo Thiên thế gia ta cần cầu cứu tới hắn thì ta cũng không bao giờ muốn ăn một bữa cùng hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu.
“Cho dù hắn xếp hạng sáu mươi chín trên bảng xếp hạng thì cũng chỉ là một hậu bối, Hạo Thiên thế gia còn có việc cầu cứu tới hắn sao?”, Diệp Thành nhấp chén rượu rồi lại hỏi.
“Tần đạo hữu có lẽ không biết rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt truyền âm: “Chúng ta muốn mời hắn đại diện cho Hạo Thiên thế gia tham dự đại hội liên minh Thiền Uyên”.
“Đại hội liên minh Thiền Uyên là gì?”
“Đại hội liên minh Thiền Uyên chính là đại hội được tổ chức ba năm một lần”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giải thích: “Đại hội này có liên quan đến sự phân chia địa bàn của các thế lực lớn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, cũng chính là phần đất mà Hạo Thiên thế gia, nhà họ Viên, Âm Dương thế gia chiếm hữu, thông qua đại hội liên minh Thiền Uyên để quyết định”.
Nói tới đây, Hạo Thiên Thi Nguyệt dừng lại một lát rồi tiếp: “Đại hội liên minh Thiền Uyên phái đệ tử trẻ tuổi trong ba gia tộc tới để quyết đấu, thắng thì được nhiều phần đất hơn”.
“Nơi này thật kì lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dùng sức mạnh của lớp thanh niên để phân định địa bàn, sao lại lạ thế nhỉ?”
“Đây là quy định được tiên tổ của ba nhà đặt ra và giao ước từ trước”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giải thích: “Mục đích là vì muốn phân định địa bàn bằng phương án hoà bình, làm vậy mới không đến mức xảy ra chiến tranh, cả nghìn năm nay, ba nhà chúng ta đều làm theo cách này”.
“Ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm: “Nhờ đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân trợ chiến, quả là một lựa chọn không tồi”.
“Đây cũng là việc bất đắc dĩ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt gật đầu nhưng lại thở dài bất lực: “Chỉ trách lớp thanh niên nhà Hạo Thiên ta không đủ mạnh, bao nhiêu năm rồi Hạo Thiên thế gia đều bại trận thảm hại, vùng đất ở Bắc Chấn Thương Nguyên chúng ta cũng chỉ chiếm được hai phần, còn Âm Dương thế gia và nhà họ Viên mỗi bên chiếm bốn phần. Nên biết rằng vùng đất đó hết sức rộng lớn, linh thạch dồi dào, địa bàn càng rộng thì càng khai thác được nhiều linh thạch, vì sự phát triển sau này của gia tộc, chúng ta chỉ có thể làm vậy”.
“Tại sao mọi người không mời kẻ mạnh một chút”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh: “Hắn xếp hạng thứ sáu mươi chín có đánh cũng không thắng được, nếu như hai gia tộc còn lại cũng mời những đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân thì chẳng phải là phí công vô ích rồi sao?”
“Vấn đề ở chỗ các đệ tử trong bảng xếp hạng đều rất mạnh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lắc đầu bất lực: “Cái giá để mời bọn họ quá đắt, Hạo Thiên thế gia mấy năm nay lụi dần, không thể đủ tiền”.
“Nhưng ta cảm thấy vẫn được đấy”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Nếu như Trần Dạ đệ đệ còn sống thì tốt biết mấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi.
Diệp Thành khẽ cười nhưng không nói gì.
“Hạo Thiên đạo hữu, độ khó của trận so tài ngày càng khó lên, chúng ta có thêm điều kiện”, khi cả hai đang nói chuyện thì Trường Thiên Chân Nhân ở bên lên tiếng.
“Trường Thiên đạo hữu xin cứ nói”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười.
“Đó là ngoài khoản tiền ba triệu linh thạch chi trả cho chúng ta thì gả cả ba nữ nhi của nhà đạo hữu cho đồ đệ Tu Minh của ta”.
Bình luận facebook