-
Chương 471-475
Chương 471: Chiến tới cùng
Chu Sát!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi, vùng đan hải với dung lượng lớn cùng với sức mạnh tinh thần dồi dào và tinh nguyên đại địa không dứt khiến hắn có thể khiến uy lực của trận đồ phục hồi về trạng thái mạnh mẽ nhất.
Lần này không có Thị Khung cấm cố hư không, bọn họ hợp lực ngự động Chu Sát Đại Trận chẳng cần kiêng dè gì.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đó là cảnh tượng hết sức kinh người. Trong hư không, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm trở xuống đều bị nhấn chìm trong Chu Sát Trận, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, màu máu nhuốm đỏ không gian.
Đó là từng mạng sống nhưng lại phải bỏ mạng. Ánh mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn không hề cảm thấy thương hại.
Thế giới tu sĩ có lẽ tàn khốc như vậy, trước đây, hắn nhận định mình và Thị Huyết Điện không phải kẻ đi chung một con đường, đã có ân oán thì hắn càng không nên nương tình vì hắn biết tương lai không xa Thị Huyết Điện nhất định sẽ đại chiến với Hằng Nhạc Tông.
“Tần Vũ, Hôm nay ta phục”, bên cạnh, Lăng Hạo thấy Diệp Thành đại sát tứ phương, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng phải cúi đầu bỏ đi sự cao ngạo vì tên thanh niên đeo mặt nạ bên cạnh hắn quả thực mạnh hơn hắn.
“Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe không rõ”, rõ ràng nghe thấy nhưng Diệp Thành lại giả vờ như không.
“Ngươi cút đi cho ta”, Lăng Hạo ở bên mắng chửi, sau đó tế gọi ra Chu Sát Kiếm màu bạc không muốn đứng gần tên này vì quá mất mặt.
Ấy!
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn vừa ngự động Chu Sát Trận vừa không quên sát phạt, thấy túi đựng đồ là nhét ngay vào người.
Thấy Diệp Thành như vậy, người của Thiên Tông thế gia đều bất giác nheo mắt, thầm nghĩ Hậu Thế Thiên Kiều với sức mạnh chiến đấu như vậy mà trông chẳng khác gì tên đạo tặc.
“Quen là tốt, quen là tốt”, Diệp Thành không dừng lại, hắn mặt dày đi cướp túi đựng đồ.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt và hiện giờ Thiên Tông thế gia đang chiếm ưu thế.
Phụt!
Sau khi một bóng hình đẫm máu ngã xuống thì trận chiến mới kết thúc.
Bóng hình đẫm máu đó chính là Thị Khung của Thị Huyết Điện, cơ thể ông ta méo xệch hẳn đi, một cánh tay gãy lìa, phần đầu cũng chỉ còn một nửa, phần trước ngực chảy máu ròng ròng, xương cốt gần như đứt gãy.
“Lão tổ thắng rồi”, cả Thiên Tông thế gia vang lên tiếng hô đồng loạt.
Lại nhìn sang phía Thị Huyết Điện, kẻ nào kẻ nấy mặt mày khó coi thấy rõ, không ai nói gì và bọn chúng tự khắc rút lui, đến cả Thị Khung ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng bị tiêu diệt, nếu có ở đây thêm thì chẳng khác gì tìm đến cái chết.
Vù!
Khi bọn họ vừa lui đi, Thiên Tông Lão Tổ từ trên cao bay xuống, ông ta phất vạt áo đón lấy hai viên Hỗn Nguyên Châu trên đỉnh linh sơn, khí huyết dồi dào được đẩy vào trong đó, hai viên Hỗn Nguyên Châu được phục hồi uy lực, phát ra thần quang chói mắt, mỗi một đường khí tức giáng xuống nặng như ngọn núi đè xuống.
Phụt!
Ngay sau đó, lập tức có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu bị đánh tan thành mây khói.
Phụt! Phụt! Phụt!
Uy lực của hai viên Hỗn Nguyên Châu quá mạnh mẽ khiến kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng bị đè bẹp, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng suýt chút nữa thành vong hồn.
Đi!
Thấy vậy, những kẻ còn lại của Thị Huyết Điện nào dám chiến tiếp, sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ đã vượt ra khỏi những gì bọn chúng dự liệu, tên nào tên nấy bỏ chạy bạt mạng không dám quay đầu lại.
“Đi đâu?”, Diệp Thành không biết từ đâu nhảy ra, ngự động Chu Sát Trận dẹp bằng cả đám.
Mặc dù kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất muốn quay lại giết chết Diệp Thành nhưng ngặt nỗi uy lực của Thiên Tông Lão Tổ quá mạnh nên tên nào tên nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
“Quay về nói với Thị Huyết Diêm La, muốn chiến thì Thiên Tông thế gia ta chiến tới cùng”, Thiên Tông Lão Tổ không đuổi theo đám tàn binh của Thị Huyết Điện nhưng lại gằn giọng vang vọng khắp đất trời.
Chương 472: Đi
Trận huyết chiến thảm khốc vì sự thất bại của Thị Huyết Điện mà chấm dứt.
Trên linh sơn của Thiên Tông thế gia chất đầy xác chết, nhiều nơi còn xuất hiện xương cốt gãy lìa, máu me nhơ nhuốc, cả linh sơn trông vô cùng thảm hại.
Niềm vui sau trận đại chiến thì khỏi phải bàn nhưng đi cùng với nó là sự bi thương.
Mặc dù Thiên Tông thế gia chiến thắng nhưng thương vong cũng không ít, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã có hơn hai mươi người bỏ mạng, trong đó bao gồm cả một Thái Thượng Trưởng Lão ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau trận chiến, Thiên Tông Lão Tổ ngồi trong linh sơn đại điện, có lẽ vì giết quá nhiều người nên một người vốn hiền từ ôn hoà như ông ta vẫn còn mang theo sát khí quẩn quanh người khiến cho những đệ tử với tu vi yếu hơn không dám lại gần, chỉ sợ bị thương.
“Phụ thân, đạo thương của người thật sự đã khỏi rồi sao?”, tới lúc này, Sở Thiên Chấn mới hỏi bằng giọng khó tin.
“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cũng may có Tần Vũ tiểu hữu nên ta mới…Ấy, tên đó đâu rồi?”
Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám trăm nghìn dặm”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ biết thân phận thực sự của Diệp Thành thì mỉm cười.
“Vậy Thiên Tông thế gia có Hư Không Đại Trận không ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên có”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà: “Nhưng Hư Không Đại Trận có thể truyền tống đông, bắc, tây, nam, ba phương hướng chứ không thể truyền tống về phía nam, cho dù có thể truyền tống thì cũng chỉ có thể truyền tống một trăm dặm”.
“Vì…vì sao cơ?”, Diệp Thành nghe mà choáng váng.
“Vì một trăm nghìn ngọn núi lớn”, ở bên, Sở Thiên Chấn giải thích: “Tiểu hữu có lẽ không biết khoảng cách ba mươi nghìn dặm tính từ phía chính nam của Thiên Tông thế gia có một trăm nghìn ngọn núi lớn, nơi đó hung danh nổi trội, nếu như truyền tống về phía nam vượt quá một trăm ba mươi nghìn dặm thì không gian thông dạo nhất định phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi lớn, không gian ở đó hỗn loạn, rất có khả năng sẽ khiến thông đạo không gian sụp đổ”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, về điều này thì hắn đã trải qua, nên biết rằng cũng vì Truyền Tống Trận mà hắn dùng ở Âm Sơn truyền tống đi nên mới bị sức mạnh thần bí ở hoang mạc quấy nhiễu, dẫn đến nứt vỡ không gian, suýt chút nữa thì mất mạng.
“Muốn tới Hằng Nhạc Tông tốt nhất phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Tông Lão Tổ lại lần nữa lên tiếng: “Cho nên ta khuyên tiểu hữu không nên sử dụng đến Hư Không Đại Trận, dùng vài lần Truyền Tống Cổ Trận cũng giống nhau, chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian thôi”.
Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ lại phất tay lấy ra một tấm bản đồ với diện tích không hề nhỏ, rồi chỉ vào vài điểm bên trên mà nói: “Một con đường gần đây là từ Thiên Tông thế gia truyền tống tới Thiên Long Cổ Thành, từ Thiên Long Cổ Thành truyền tống tới Tinh Nguyệt Cổ Thành, từ Tinh Nguyệt Cổ Thành truyền tống tới…”
Thiên Tông Lão Tổ nói rất tỉ mỉ chi tiết như thể không muốn Diệp Thành gặp phải sai sót gì, tới khi ông ta nói xong thì mới đưa tấm bản đồ cho Diệp Thành: “Cứ theo lộ trình ta nói, không quá ba ngày là có thể tới Hằng Nhạc Tông”.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười vội nhận lấy địa đồ.
“Ta dẫn tiểu hữu đi”, Thiên Tông Lão Tổ phất vạt áo biến mất trong đại điện, và cùng lúc, Diệp Thành cũng biến mất.
Sau khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã ở một địa cung bên dưới linh sơn của Thiên Tông thế gia.
Từ xa Diệp Thành có thể nhìn thấy tế đàn, bên trên có Truyền Tống Trận, một Truyền Tống Trận rộng hơn năm mươi trượng chính là Hư Không Đại Trận, Truyền Tống Trận còn lại chừng mười mấy trượng là Truyền Tống Cổ Trận.
Hư Không Đại Trận không phải Truyền Tống Cổ Trận bình thường có thể so sánh, khoảng cách mà nó có thể truyền tống xa hơn nhưng đại trận này không phải thế lực nào cũng có, vì tạo ra được Hư Không Đại Trận cần bỏ ra linh thạch với cái giá trên trời.
Khi nói, Thiên Tông Lão Tổ đã đưa Diệp Thành tới trước Truyền Tống Cổ Trận.
“Tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành bước lên Truyền Tống Trận, hắn không quên chắp tay hành lễ với Thiên Tông Lão Tổ.
Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, phất vạt áo lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, cười nói: “Đây chính là bí thuật bất truyền ra ngoài của Thiên Tông thế gia: Hư Không Tuyệt Diệt, ta tặng tiểu hữu”.
“Bí thuật bất truyền?”, Diệp Thành sáng mắt, mặc dù miệng nói vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy, nhét vào trong ngực áo, chỉ sợ Thiên Tông Lão Tổ đổi ý lấy lại.
“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Ngọc Dương Tử nhé”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi bắt đầu giúp Diệp Thành khắc hoạ toạ độ không gian.
“Ấy, tiền bối còn quen cả lão tổ của Hằng Nhạc Tông con sao?”
“Chúng ta từng kề vai sát cánh chiến đấu, đương nhiên quen rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Đi thôi tiểu hữu, đi đường may mắn, nếu có thời gian ta sẽ tới Hằng Nhạc Tông chơi”.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi dưới sự chuyển động nhanh chóng của Truyền Tống Trận, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Sau khi hắn rời đi, Thiên Tông Lão Tổ mới vuốt râu. Phía sau, lúc này Sở Thiên Chấn tiến vào, nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu: “Phụ thân, tên Tần Vũ này không phải là người của Hằng Nhạc Tông chứ?”
“Phải hay không thì có liên quan gì sao?”, nghe Sở Thiên Chấn hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ chỉ mỉm cười sau đó phất vạt áo đi ra ngoài, giọng nói của ông ta còn vang vọng khắp không gian: “Thiên Chấn, tên tiểu tử đó không đơn giản đâu, tương lai không xa hắn sẽ là anh tài cái thế dẫn dắt cả một thời đại, sau khi xử lý xong việc trong gia tộc, con phái người tới Hằng Nhạc Tông một chuyến…”
Roẹt!
Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, lúc này hắn đang đứng ở mặt đất rộng mênh mông, phía xa chính là cổ thành với đại khí dồi dào, to lớn hơn Thương Lang Cổ Thành không biết bao nhiêu lần, nhìn từ xa nó giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ.
“Đây chính là Thiên Long Cổ Thành”, Diệp Thành vội bước lên phi kiếm bay về phía cổ thành.
Có lẽ Thiên Long Cổ Thành quá phồn hoa nên tứ phương đều có bóng người đạp lên kiếm di chuyển qua lại, vả lại số lượng không hề ít, trong đó có rất nhiều người ẩn đi khí tức, có người tu vi đã đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Không biết lần này trời xanh có thương lấy mình một lần cho mình gặp được bảo bối không?”
“Ai mà biết được, phải xem tạo hoá thôi”.
“Ở đại hội đấu thạch lần trước ta đã ưng một hòn đá dị thường nhưng ngặt nỗi vì vài lý do không mua được, ngươi đoán xem vì sao. Mẹ kiếp, hắn có thể tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế khiến ta đau tim”.
Trên đường đi, Diệp Thành đều nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, thầm nghĩ những tu sĩ từ tứ phương tới đây đều để xem đại hội này.
Không lâu sau, Diệp Thành cũng ẩn đi khí tức sau đó tăng nhanh tốc độ.
Đi vào Thiên Long Cổ Thành, ánh sáng rực rỡ ở tứ phương, linh khí bên trong thành dồi dào.
“Truyền Tống Trận có lẽ ở trung tâm của thành”, Diệp Thành liếc nhìn con đường phồn hoa với bao nhiêu đình đài lầu các, hắn sải bước về phía trung tâm.
Tới trung tâm, Diệp Thành đã trông thấy Truyền Tống Trận trên tế đàn từ xa, hắn không nghĩ nhiều cứ thế đi tới, cung kính hành lễ với người canh giữ Truyền Tống Trận.
“Tiền bối, con muốn mượn…”
“Trong thời gian diễn ra đại hội đấu thạch chỉ có vào không có ra”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão già kia đã ngắt lời.
“Chỉ có vào không có ra? Là sao?”
“Có nghĩa là Truyền Tống Trận của Thiên Long Cổ Thành tạm thời phong bế, người bên ngoài có thể truyền tống vào còn người ở Thiên Long Cổ Thành không thể truyền tống ra ngoài, nói như vậy ngươi hiểu chưa?”
Chương 473: Đồng hương gặp đồng hương
“Tại sao lại phong bế truyền tống trận ở đây vậy ạ?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn ông lão.
“Nào nào nào, lại đây”, có lẽ cả ngày canh giữ truyền tống trận nhàm chán, lại thấy Diệp Thành như một đứa trẻ cứng đầu cứng cổ, ông lão bèn gọi hắn lại sau đó giải thích: “Bởi vì Đại hội đấu thạch nên mấy ngày nay có rất nhiều người truyền tống từ bên ngoài đến cổ thành Thiên Long. Để đảm bảo sự ổn định của thông đạo không gian, bên trên đã quy định chỉ được vào không được ra, hiểu không?”
“Thì ra là vậy!”, lần này Diệp Thành đã hiểu, hơn nữa hắn cũng đã thấy, cuộc trò chuyện chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà truyền tống trên tế đàn đã có không dưới trăm người đi ra.
Diệp Thành không nhìn tế đàn nữa mà nhìn ông lão, hắn hỏi: “Tiền bối, Đại hội đấu thạch này là thế nào vậy?”
Nghe thấy câu hỏi này, ông lão không khỏi quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Ngươi vừa từ thâm sơn cùng cốc chạy ra đúng không? Đại hội đấu thạch mà cũng không biết?”
“Ta chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành lắc đầu.
“Vậy gia gia sẽ nói cho ngươi”, ông lão như đã quen, nói liền một mạch không nghỉ: “Cái gọi là đấu thạch cũng gần giống đánh bạc, năm nào cổ thành Thiên Lang cũng mang rất nhiều đá kỳ lạ từ vùng ngoài về. Vào mấy ngày này trong năm, cổ thành Thiên Lang sẽ mang ra đấu giá, ai may mắn sẽ cược được thứ tốt, xui xẻo thì chỉ phí tiền thôi”.
“Vậy trong những viên đá kỳ lạ đó có bảo bối không ạ?”, Diệp Thành tò mò nhìn ông lão.
“Ta chỉ có thể nói là có viên có, có viên không”, ông lão trả lời nước đôi, sau đó lấy viên linh châu phát ánh sáng tím từ trong ngực ra: “Nhìn thấy không? Đây là bảo bối ta lấy ra được từ trong viên đá năm ngoái, tốn của ta ba trăm nghìn linh thạch đấy, đắt đúng không?”
“Đúng là hơi đắt một chút, nhưng viên linh châu này của ông có vẻ thực sự là một bảo bối lợi hại”.
“Đương nhiên”, ông lão cười vui vẻ, còn không quên hà hơi lên viên linh châu rồi lấy tay áo để lau.
“Nhưng trong những viên đá này có bảo bối hay không, lẽ nào Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không nhìn ra sao ạ?”, thấy ông lão cúi đầu lau linh châu, Diệp Thành bất giác nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Ngươi sai rồi”, ông lão lau viên linh châu sáng bóng rồi nhét vào tay áo, lúc này mới trả lời: “Đá này rất kỳ lạ, Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không thể nhìn thấu, dường như đã bị một sức mạnh nào đó che mất vậy. Mặc dù những viên đá này đều là cổ thành Thiên Long chuyển tới, nhưng thật ra họ cũng không biết viên nào có bảo bối, viên nào không”.
“Kỳ lạ vậy sao!”, Diệp Thành ngạc nhiên: “Những viên đá này lấy từ đâu vậy ạ?”
“Thập Vạn Đại Sơn”.
“Lại là Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Trông cả ngày, đến lúc ta được đổi ca rồi”, ông lão đứng dậy, duỗi eo rồi bước xuống tế đàn, sau đó uể oải nói: “Ba ngày nữa truyền tống trận mới mở lại, ngươi tìm một nơi nghỉ chân đi! Nhớ rằng cổ thành Thiên Long nghiêm cấm đánh nhau đấy, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Nghĩa là mình còn phải chờ ba ngày nữa!”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành cũng đứng dậy, lắc đầu rồi đi về một hướng khác.
Cổ thành Thiên Long là một nơi phồn vinh, người qua lại trên đường không ngớt, tiếng rao bán hàng nối liền không dứt, hai bên toàn là đình đài lầu các, có không ít người dùng vân đoàn ngưng tự thành bề mặt bằng , gian hàng bày la liệt những thứ chói mắt.
Diệp Thành đi tới đi lui một hồi, ánh mắt đảo quanh các quầy hàng, hy vọng có thể tìm được bảo bối gì đó.
Hửm?
Đang đi, Diệp Thành bắt gặp hai luồng khí tức quen thuộc, hắn bất giác ngước mắt nhìn.
Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã chạy vội, hắn xông vào một cửa hàng.
Nhìn kỹ lại hai người đang tới, một người cao lớn thô kệch, trông như thổ phỉ, một người thì gầy trơ xương, dáng vẻ hèn mọn, chẳng phải chính là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân sao?
“Lão Ất, ông có ngửi thấy hơi thở quen thuộc không?”, Ngô Tam Pháo bước đi, cánh mũi giật giật, khi nói để lộ hàm răng vàng sáng bóng.
“Có sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn quanh.
“Có lẽ ta cảm nhận nhầm rồi”.
Hai người họ ngươi một câu, ta một câu rồi biến mất trong đám đông.
Sau khi hai người đi, trước cửa cửa tiệm mới lộ ra nửa cái đầu của Diệp Thành, thấy hai người đã biến mất trong đám đông, hắn vuốt tóc bước ra: “May mà ta đây nhanh trí”.
Tuy nhiên để an toàn, hắn vẫn dùng bí pháp che giấu hơi thở của mình, lúc này mới thoải mái đi lại trên đường phố.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, giống như Viên Thương, Viên Hồng và Viên Trí của Bắc Chấn Thương Nguyên, còn có Viên Hạo bị hắn đánh một trận tơi tả ở cổ thành Thương Lang.
Ngoài họ ra, Diệp Thành còn nhìn thấy người đến từ phía Nam Đại Sở, mặc dù người kia mặc áo bào đen nhưng vẫn không qua được mắt hắn.
“Ngô Trường Thanh, ông chạy cũng xa đấy!”, trong đám người, Diệp Thành vừa thản nhiên bước đi, vừa liếc nhìn mấy người bọn họ, người đi đầu chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.
“Chờ đi! Sớm muộn gì ta cũng tìm Chính Dương Tông tính sổ”, Diệp Thành thầm nhủ, sau đó lại nhìn về hướng khác, nơi đó cũng có vài người mặc áo bào đen, hơn nữa cũng là người hắn biết, chẳng phải chính là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông sao?
“Người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều đã tới, lẽ nào người của Hằng Nhạc Tông cũng tới?”, trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành lập tức liên tục đảo mắt, hy vọng có thể tìm thấy vài bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Chỉ là sau khi nhìn quanh một vòng, hắn không phát hiện người của Hằng Nhạc Tông tới, ngược lại thấy một vài bóng dáng quen thuộc khác. Đó là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở và Tư Đồ Tấn của nhà Tư Đồ Tây Thục.
Diệp Thành không thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, có lẽ cách gia tộc quá xa nên nhà Thượng Quan không cho cô đi.
“Đại hội đấu thạch của cổ thành Thiên Long thật sự có sức hút lớn vậy sao?”, Diệp Thành không đi tới chào hỏi mà dừng lại trước một gian hàng nhỏ. Lúc này hắn đã nhìn thấy trưởng lão của rất nhiều thế lực phía Nam Đại Sở, ngoài những người này hắn còn thấy Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và những tu sĩ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám trở lên.
“Xem ra Đại hội đấu thạch này đúng là có bảo bối”, Diệp Thành dừng lại trước gian hàng nhỏ, bất giác lẩm bẩm: “Không biết Tiên Luân Nhãn của mình có nhìn thấu được huyền cơ trong những viên đá kỳ lạ đó không”.
“Tiểu hữu đã ưng thứ gì chưa, ta có thể bán rẻ cho ngươi”, thấy Diệp Thành đứng trước quầy hàng mãi không nhúc nhích, chủ quầy hàng khẽ mỉm cười.
Được chủ quầy hàng nhắc nhở, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn những thứ được bày trên sạp.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên một miếng ngọc, miếng ngọc này rất kỳ lạ, nó có màu đen bóng, còn loé lên tia sáng màu đen, dường như còn có vân khí bao quanh.
“Viên ngọc này thật kỳ lạ”, Diệp Thành nói thầm một câu như vậy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu không nhúc nhích.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên Diệp Thành không chú ý thấy bên cạnh mình đã có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Nữ tử này mặc y phục màu xanh ngọc bích, dáng người lả lướt, uyển chuyển, bích hà uốn lượn quanh thân, mái tóc dài như thác nước phát ra ánh sáng rực rỡ, dung nhan tuyệt thế nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt lại mang theo vẻ lãnh đạm, xa cách ngàn dặm.
“Mặc kim linh ngọc”, nữ tử đó cất lời, giọng nói rất êm tai.
Hế?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thành giật mình, bất giác nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Bích Du”, nhìn thoáng qua, Diệp Thành lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Chương 474: Thái Hư Cổ Long khác thường
Được rồi! Người quen! Đồng hương!
Diệp Thành dời mắt, không nhìn Bích Du bên cạnh nữa.
Nhưng hắn không nhìn không có nghĩa là Bích Du không nhìn, mặc dù vừa nãy hắn chỉ vội vàng liếc nhìn nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích chợt xuất hiện.
Hai người đứng trước quầy hàng, Diệp Thành nhìn mặc kim linh ngọc, Bích Du nhìn hắn, còn chủ quầy hàng lại nhìn Bích Du.
“Hắn là ai nhỉ? Cảm giác rất quen”, bàn tay ngọc ngà đằng sau lớp áo khẽ siết chặt, Bích Du vẫn ngơ ngác nhìn Diệp Thành, lúc này cô còn có một thoáng xúc động muốn gỡ mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành để nhìn thấy khuôn mặt thực sự của hắn.
“Vị đạo hữu này”, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của cảm giác kỳ lạ, Bích Du mím môi nhẹ giọng cất lời, hy vọng có thể thông qua đối thoại để nghe giọng Diệp Thành.
“Tôi muốn mua mặc kim linh ngọc này”, Diệp Thành giả vờ không nghe thấy, hơn nữa còn cố ý sử dụng bí pháp để biến giọng mình trở nên già nua cổ quái.
Mặc dù hắn cũng muốn tiết lộ thân phận của mình nhưng lại chưa nghĩ ra nên gặp nhau thế nào, hơn nữa hắn thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Sau đó hắn để lại một túi đựng đồ, cất mặc kim linh ngọc đi rồi lặng lẽ xoay người, đi vào đám đông, để lại cho Bích Du một bóng lưng hết sức quen thuộc.
Vẫn là cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc khiến Bích Du mím môi, bước theo sau, cô muốn được nhìn Diệp Thành từ phía chính diện.
Cứ vậy, trên con phố ồn ào huyên náo, hai người một trước một sau, Diệp Thành đi rồi dừng, Bích Du cũng đi rồi dừng, có mấy lần cô không nhịn được muốn bước lên vỗ vai hắn nhưng rồi vẫn cố nhịn.
“Mặc dù tóc bạc, đeo mặt nạ, giọng nói già nua nhưng chắc chắn mình đã gặp hắn, chắc chắn là như vậy”, trong lòng Bích Du luôn vang lên giọng nói này, hơn nữa cảm giác quen thuộc ấy càng lúc càng rõ khiến cô bất giác đi theo bước chân Diệp Thành.
Sau cùng, Diệp Thành dừng bước, đi ra khỏi con phố.
Thành cổ Thiên Long rất lớn, phần lớn là đường đi quanh co, mà Diệp Thành đi dọc theo con đường, thi thoảng lại hái linh quả trên cây bên đường nhét vào miệng.
“Đạo hữu”, Bích Du bước lên, lại gọi lần nữa.
“Cô đã đi theo ta cả chặng đường rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Diệp Thành không quay lại, giọng nói vẫn là giọng nói già nua đó.
Bích Du mím môi, bàn tay đặt trong tay áo đã đan vào nhau: “Ngươi… Ngươi biết Diệp Thành không?”
“Từng nghe”.
“Vậy… Vậy ngươi có thể… tháo mặt nạ xuống không?”
“Xin lỗi, không thể”, Diệp Thành thản nhiên đáp, lời còn chưa dứt hắn đã nhấc chân đi.
Phía sau, trong làn gió nhẹ, Bích Du đứng im đó bất động giống như tác phẩm điêu khắc bằng băng, đôi mắt đẹp như nước ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn.
“Hôm khác ta sẽ nhận lỗi với cô”, Diệp Thành lẩm bẩm suốt chặng đường rồi dừng lại trước một quang môn, trả tiền thuê rồi bước vào.
Bước vào quang môn, bên trong là một khu vườn nhỏ chỉ rộng khoảng hai mươi trượng, linh khí khá nhiều, có một lầu gác nhỏ với cách bài trí rất khác biệt, là nơi thích hợp để yên tĩnh tu luyện.
Diệp Thành phất tay đóng quang môn lại rồi ngồi xếp bằng dưới đất, lật tay lấy ngọc giản lão tổ Thiên Tông truyền lại cho mình ra.
Rắc!
Ngọc giản lập tức bị hắn bóp nát, sau đó từng chữ cái màu vàng nhỏ cỡ hạt gạo bay từ đầu mày hắn vào đầu, tự xếp thành hàng rồi hình thành một bộ bí thuật pháp môn.
Hư không tuyệt diệt!
Diệp Thành nói thầm: “Lẽ nào đây là bí pháp tuyệt sát di chuyển trong không gian của Lăng Hạo?”
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành đã bước vào trạng thái lĩnh ngộ.
Đến khi đã lĩnh ngộ một chút, khoé miệng hắn nở nụ cười. Đúng như hắn nghĩ, bí pháp hư không tuyệt diệt mà lão tổ Thiên Tông truyền cho hắn chính là bí pháp không gian kia của Lăng Hạo, có thể di chuyển trong không gian, lại có thể sát phạt từ không gian đó ra ngoài.
Trong trận đấu với Lăng Hạo lúc trước, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến, cũng đã nhìn ra một số huyền cơ.
Nhưng xét cho cùng đây là bí pháp liên quan đến không gian, sự nguy hiểm này không thể tuỳ ý thử, nếu làm không tốt sẽ bị cuốn vào trong vết nứt của không gian.
Giờ đây, có pháp môn bí thuật này trong tay, cùng với khả năng diễn tiến tuyệt vời của hắn, chẳng mấy chốc hắn đã nắm rõ ý nghĩa thực sự của hư không tuyệt diệt, mà ý cảnh ẩn chứa trong đó cũng dần được phá vỡ khi hắn lĩnh ngộ ra.
“Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời”, khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt Diệp Thành hiện lên sự ngạc nhiên, vui vẻ.
“Tuyệt vời cái con khỉ!”, đột nhiên một giọng nói khinh thường vang lên trong đầu hắn, Thái Hư Cổ Long đã lâu không lên tiếng có lẽ nhàm chán quá nên mới muốn nói chuyện với Diệp Thành, không ngờ lại vào đúng lúc hắn lĩnh ngộ hư không tuyệt diệt.
Xuỳ!
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành đáp trả bằng giọng chẳng mấy vui vẻ: “Vậy ngươi dạy ta bí pháp không gian tuyệt vời hơn đi”.
“Bí pháp không gian của ta đòi hỏi thể chất khoẻ mạnh, cường tráng làm tiền đề”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Không có thể chất bá đạo sẽ lập tức bị không gian nghiền nát”.
“Ngươi bớt lừa ta đi”.
“Ta không có tâm trạng lừa ngươi”, Thái Hư Cổ Long trả lời rồi thử dò hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có cảm nhận được cảm giác gì kỳ lạ không, không phải nói thân thể ngươi mà là thiên địa của Đại Sở”.
“Cảm giác kỳ lạ? Cảm giác gì?”, Diệp Thành không biết, hắn nghe mà chẳng hiểu gì.
“Không phải chứ!”, Thái Hư Cổ Long lảm nhảm: “Chẳng lẽ chỉ mình ta cảm nhận được?”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta cũng không dám chắc, ta có dự cảm thiên địa Đại Sở sắp thay đổi, ta có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập của thiên địa Đại Sở đang chuyển động, phóng ra một sức mạnh kỳ lạ, mà sức mạnh này khiến người khác hân hoan, nhưng trong sự hân hoan lại có cả khiếp sợ”.
“Ngươi bị gì rồi sao? Nói gì thế? Ta nghe không hiểu gì hết”, Diệp Thành nói rồi hoà vào không gian, hắn vừa đi lại trong không gian để lĩnh ngội sự tuyệt diệu của hư không tuyệt diệt, vừa tức giận nói.
“Ta không nói đùa với ngươi”, thấy Diệp Thành không coi trọng, Thái Hư Cổ Long không kìm được mắng mỏ.
“Thay đổi thì thay đổi, có đến mức ngươi phải lấy làm lạ vậy không?”, Diệp Thành nói rồi lao vút ra khỏi không gian, sau đó vào lại không gian lần nữa, tiếp tục lĩnh ngội hư không tuyệt diệt.
“Không phải ta lấy làm lạ, mà là thiên địa của Đại Sở thật sự đã trở nên hơi kỳ lạ, khiến người khác nhìn không thấu. Sức mạnh của thiên địa Đại Sở đang thức tỉnh, dường như cảm nhận được mối uy hiếp gì đó nên mới đột ngột thức tỉnh, ta cảm nhận được biến số, một biến số khiến người khác sợ hãi”.
Nghe những lời này của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành mới bước ra khỏi không gian, ánh mắt trở nên mờ mịt, u tối.
Hắn tưởng Thái Hư Cổ Long đang lừa mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thái Hư Cổ Long hôm nay quả thực hơi khác thường, thậm chí hắn có thể nghe thấy sự bất an và sợ hãi từ trong giọng điệu của nó.
Cũng chính sự bất an và sợ hãi của Thái Hư Cổ Long khiến hắn không dám lơ là nữa.
Thái Hư Cổ Long là sự tồn tại thế nào? Nó là chí tôn thiên hạ trong những năm cổ đại, tuy rằng chỉ là tàn hồn, nhưng trong linh hồn vẫn còn sự kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, chuyện khiến nó cảm thấy sợ hãi, bất an thì Diệp Thành có thể tưởng tượng được chuyện này quả thực có quá nhiều biến số.
“Ta sẽ chú ý”, sau khi im lặng một lát, Diệp Thành nhẹ nhàng nói.
“Trong thời gian này, ta cũng hy vọng ngươi có thể sử dụng Tiên Luân Nhãn quan sát thiên địa nhiều hơn, nó thực sự đang thay đổi”, giọng Thái Hư Cổ Long bắt đầu trở nên hư ảo, hơn nữa giọng điệu cũng không phải đang đùa.
“Ta hiểu rồi”.
Chương 475: Tìm tới tận nơi
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Trên một đại điện lơ lửng giữa Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời, bà ta chốc chốc lại nheo mắt, trong đôi mắt trong như nước kia còn hiện lên ánh nhìn bất định.
“Thánh chủ, có thể nhìn ra rồi”, phía sau, Phục Nhai bất giác lên tiếng.
“Là Thái Cổ Hồng Hoang xảy ra vấn đề”, hồi lâu mới nghe giọng Đông Hoàng Thái Tâm.
……
Đêm khuya, không chỉ Đông Hoàng Thái Tâm quan sát bầu trời mà đến cả Diệp Thành trong khu tiểu viên ở Thiên Long Cổ Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời sao mênh mông vô tận, những vì sao lấp lánh khiến hắn như được tắm trong ánh sáo.
“Đúng là có gì đó không ổn”, không biết từ khi nào, Diệp Thành mới khẽ giọng lên tiếng, còn có gì đó không ổn thì hắn cũng không nói ra được.
Bịch! Bịch!
Ngay sau đó, liên tiếp có hai tiếng động vang lên khiến Diệp Thành đưa mắt nhìn ra quang môn của tiểu viên, hắn có thể nghe ra có người đang đạp cửa.
Diệp Thành bất ngờ, hắn đi tới trước cánh cửa sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài. Quang Môn này có cấm cố, nhìn từ bên ngoài vào không thấy được bên trong nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
“Ôi trời, đã tìm tới tận nơi rồi”, Diệp Thành giật giật khoé miệng vì hắn nhìn thấy người đang đạp cửa chính là Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.
“Mẹ kiếp, ta biết ngươi ở bên trong rồi, mở cửa ra”, Ngô Tam Pháo vừa đạp cửa vừa lên giọng mắng chửi.
“Đừng có trốn nữa, mau ra ngoài”, Thái Ất Chân Nhân cũng liên miệng mắng chửi, ông ta há mồm thật to, để lộ bộ răng vàng khè khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ muốn kiếm cái bàn chải chải đi cho sạch.
Diệp Thành biết không tránh được nên cứ thế phất tay mở cửa.
“Mẹ kiếp”.
“Tên khốn khiếp”.
Đột nhiên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều xông vào tiểu viên, bọn họ không nói lời nào, mỗi người cầm một cây côn sắt màu đen lao đến.
Trời đất!
Thấy vậy, Diệp Thành lớn tiếng mắng chửi, hắn quay đầu bỏ chạy khắp tiểu viên.
Bịch! Rầm!
Không lâu sau đó, trong tiểu viên vang lên âm thanh này. Không biết từ bao giờ, âm thanh này mới tắt lịm đi, cả ba người thở dốc ngồi dưới đất, mặt mày tên nào tên nấy đều sưng vù cả lên, mắt thâm đen như gấu trúc.
“Cả hai người không đuổi kịp ta đâu”, Diệp Thành bưng mặt mắng chửi.
“Đừng có nói mấy lời vô dụng đó nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo tồi sầm cả mặt nhìn Diệp Thành: “Quả linh sâm năm màu đâu? Còn cây linh săm năm màu đâu?”
“Ta ăn hết rồi”.
“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, suýt chút nữa đã khiến Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tức đến mức hộc máu, quan trọng nhất đó là bọn họ quá uất ức. Đánh đấm cả đêm không nhận được gì đã đành, còn bị thương khắp mình mẩy.
Không lâu sau đó, ngọn lửa cháy bùng khắp tiểu viên, bên trên còn có một cái nồi to và lúc này, bên cạnh bếp lửa, cả ba người đang tranh nhau vớt thịt ăn không nể nang gì.
Từng miếng thịt trong nồi quả thực thơm ngào ngạt, đó là thịt của sư tử Xích Diệm mà Viên Hạo cưỡi đi, toàn thân đều mang theo tinh nguyên đại bổ.
“Nghe nói gì chưa? Vào tối hôm đó, Thị Huyết Điện bị một thế lực thần bí sát phạt tới mức đại bại phải quay về”, Thái Ất Chân Nhân vừa cắn miếng thịt hầm thơm ngon vừa nhìn Diệp Thành.
“Ta chưa nghe nói gì cả”.
“Sao có thể chưa nghe nói chứ?”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, Ngô Tam Pháo cười dị thường: “Chuyện này rầm rộ như vậy, đồn khắp cả Đại Sở, Thị Huyết Điện tổn thất nặng nề”.
Chu Sát!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi, vùng đan hải với dung lượng lớn cùng với sức mạnh tinh thần dồi dào và tinh nguyên đại địa không dứt khiến hắn có thể khiến uy lực của trận đồ phục hồi về trạng thái mạnh mẽ nhất.
Lần này không có Thị Khung cấm cố hư không, bọn họ hợp lực ngự động Chu Sát Đại Trận chẳng cần kiêng dè gì.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đó là cảnh tượng hết sức kinh người. Trong hư không, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm trở xuống đều bị nhấn chìm trong Chu Sát Trận, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, màu máu nhuốm đỏ không gian.
Đó là từng mạng sống nhưng lại phải bỏ mạng. Ánh mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn không hề cảm thấy thương hại.
Thế giới tu sĩ có lẽ tàn khốc như vậy, trước đây, hắn nhận định mình và Thị Huyết Điện không phải kẻ đi chung một con đường, đã có ân oán thì hắn càng không nên nương tình vì hắn biết tương lai không xa Thị Huyết Điện nhất định sẽ đại chiến với Hằng Nhạc Tông.
“Tần Vũ, Hôm nay ta phục”, bên cạnh, Lăng Hạo thấy Diệp Thành đại sát tứ phương, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng phải cúi đầu bỏ đi sự cao ngạo vì tên thanh niên đeo mặt nạ bên cạnh hắn quả thực mạnh hơn hắn.
“Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe không rõ”, rõ ràng nghe thấy nhưng Diệp Thành lại giả vờ như không.
“Ngươi cút đi cho ta”, Lăng Hạo ở bên mắng chửi, sau đó tế gọi ra Chu Sát Kiếm màu bạc không muốn đứng gần tên này vì quá mất mặt.
Ấy!
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn vừa ngự động Chu Sát Trận vừa không quên sát phạt, thấy túi đựng đồ là nhét ngay vào người.
Thấy Diệp Thành như vậy, người của Thiên Tông thế gia đều bất giác nheo mắt, thầm nghĩ Hậu Thế Thiên Kiều với sức mạnh chiến đấu như vậy mà trông chẳng khác gì tên đạo tặc.
“Quen là tốt, quen là tốt”, Diệp Thành không dừng lại, hắn mặt dày đi cướp túi đựng đồ.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt và hiện giờ Thiên Tông thế gia đang chiếm ưu thế.
Phụt!
Sau khi một bóng hình đẫm máu ngã xuống thì trận chiến mới kết thúc.
Bóng hình đẫm máu đó chính là Thị Khung của Thị Huyết Điện, cơ thể ông ta méo xệch hẳn đi, một cánh tay gãy lìa, phần đầu cũng chỉ còn một nửa, phần trước ngực chảy máu ròng ròng, xương cốt gần như đứt gãy.
“Lão tổ thắng rồi”, cả Thiên Tông thế gia vang lên tiếng hô đồng loạt.
Lại nhìn sang phía Thị Huyết Điện, kẻ nào kẻ nấy mặt mày khó coi thấy rõ, không ai nói gì và bọn chúng tự khắc rút lui, đến cả Thị Khung ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng bị tiêu diệt, nếu có ở đây thêm thì chẳng khác gì tìm đến cái chết.
Vù!
Khi bọn họ vừa lui đi, Thiên Tông Lão Tổ từ trên cao bay xuống, ông ta phất vạt áo đón lấy hai viên Hỗn Nguyên Châu trên đỉnh linh sơn, khí huyết dồi dào được đẩy vào trong đó, hai viên Hỗn Nguyên Châu được phục hồi uy lực, phát ra thần quang chói mắt, mỗi một đường khí tức giáng xuống nặng như ngọn núi đè xuống.
Phụt!
Ngay sau đó, lập tức có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu bị đánh tan thành mây khói.
Phụt! Phụt! Phụt!
Uy lực của hai viên Hỗn Nguyên Châu quá mạnh mẽ khiến kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng bị đè bẹp, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng suýt chút nữa thành vong hồn.
Đi!
Thấy vậy, những kẻ còn lại của Thị Huyết Điện nào dám chiến tiếp, sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ đã vượt ra khỏi những gì bọn chúng dự liệu, tên nào tên nấy bỏ chạy bạt mạng không dám quay đầu lại.
“Đi đâu?”, Diệp Thành không biết từ đâu nhảy ra, ngự động Chu Sát Trận dẹp bằng cả đám.
Mặc dù kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất muốn quay lại giết chết Diệp Thành nhưng ngặt nỗi uy lực của Thiên Tông Lão Tổ quá mạnh nên tên nào tên nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
“Quay về nói với Thị Huyết Diêm La, muốn chiến thì Thiên Tông thế gia ta chiến tới cùng”, Thiên Tông Lão Tổ không đuổi theo đám tàn binh của Thị Huyết Điện nhưng lại gằn giọng vang vọng khắp đất trời.
Chương 472: Đi
Trận huyết chiến thảm khốc vì sự thất bại của Thị Huyết Điện mà chấm dứt.
Trên linh sơn của Thiên Tông thế gia chất đầy xác chết, nhiều nơi còn xuất hiện xương cốt gãy lìa, máu me nhơ nhuốc, cả linh sơn trông vô cùng thảm hại.
Niềm vui sau trận đại chiến thì khỏi phải bàn nhưng đi cùng với nó là sự bi thương.
Mặc dù Thiên Tông thế gia chiến thắng nhưng thương vong cũng không ít, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã có hơn hai mươi người bỏ mạng, trong đó bao gồm cả một Thái Thượng Trưởng Lão ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau trận chiến, Thiên Tông Lão Tổ ngồi trong linh sơn đại điện, có lẽ vì giết quá nhiều người nên một người vốn hiền từ ôn hoà như ông ta vẫn còn mang theo sát khí quẩn quanh người khiến cho những đệ tử với tu vi yếu hơn không dám lại gần, chỉ sợ bị thương.
“Phụ thân, đạo thương của người thật sự đã khỏi rồi sao?”, tới lúc này, Sở Thiên Chấn mới hỏi bằng giọng khó tin.
“Đương nhiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cũng may có Tần Vũ tiểu hữu nên ta mới…Ấy, tên đó đâu rồi?”
Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám trăm nghìn dặm”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ biết thân phận thực sự của Diệp Thành thì mỉm cười.
“Vậy Thiên Tông thế gia có Hư Không Đại Trận không ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên có”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà: “Nhưng Hư Không Đại Trận có thể truyền tống đông, bắc, tây, nam, ba phương hướng chứ không thể truyền tống về phía nam, cho dù có thể truyền tống thì cũng chỉ có thể truyền tống một trăm dặm”.
“Vì…vì sao cơ?”, Diệp Thành nghe mà choáng váng.
“Vì một trăm nghìn ngọn núi lớn”, ở bên, Sở Thiên Chấn giải thích: “Tiểu hữu có lẽ không biết khoảng cách ba mươi nghìn dặm tính từ phía chính nam của Thiên Tông thế gia có một trăm nghìn ngọn núi lớn, nơi đó hung danh nổi trội, nếu như truyền tống về phía nam vượt quá một trăm ba mươi nghìn dặm thì không gian thông dạo nhất định phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi lớn, không gian ở đó hỗn loạn, rất có khả năng sẽ khiến thông đạo không gian sụp đổ”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, về điều này thì hắn đã trải qua, nên biết rằng cũng vì Truyền Tống Trận mà hắn dùng ở Âm Sơn truyền tống đi nên mới bị sức mạnh thần bí ở hoang mạc quấy nhiễu, dẫn đến nứt vỡ không gian, suýt chút nữa thì mất mạng.
“Muốn tới Hằng Nhạc Tông tốt nhất phải vượt qua một trăm nghìn ngọn núi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Tông Lão Tổ lại lần nữa lên tiếng: “Cho nên ta khuyên tiểu hữu không nên sử dụng đến Hư Không Đại Trận, dùng vài lần Truyền Tống Cổ Trận cũng giống nhau, chẳng qua chỉ mất thêm chút thời gian thôi”.
Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ lại phất tay lấy ra một tấm bản đồ với diện tích không hề nhỏ, rồi chỉ vào vài điểm bên trên mà nói: “Một con đường gần đây là từ Thiên Tông thế gia truyền tống tới Thiên Long Cổ Thành, từ Thiên Long Cổ Thành truyền tống tới Tinh Nguyệt Cổ Thành, từ Tinh Nguyệt Cổ Thành truyền tống tới…”
Thiên Tông Lão Tổ nói rất tỉ mỉ chi tiết như thể không muốn Diệp Thành gặp phải sai sót gì, tới khi ông ta nói xong thì mới đưa tấm bản đồ cho Diệp Thành: “Cứ theo lộ trình ta nói, không quá ba ngày là có thể tới Hằng Nhạc Tông”.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười vội nhận lấy địa đồ.
“Ta dẫn tiểu hữu đi”, Thiên Tông Lão Tổ phất vạt áo biến mất trong đại điện, và cùng lúc, Diệp Thành cũng biến mất.
Sau khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã ở một địa cung bên dưới linh sơn của Thiên Tông thế gia.
Từ xa Diệp Thành có thể nhìn thấy tế đàn, bên trên có Truyền Tống Trận, một Truyền Tống Trận rộng hơn năm mươi trượng chính là Hư Không Đại Trận, Truyền Tống Trận còn lại chừng mười mấy trượng là Truyền Tống Cổ Trận.
Hư Không Đại Trận không phải Truyền Tống Cổ Trận bình thường có thể so sánh, khoảng cách mà nó có thể truyền tống xa hơn nhưng đại trận này không phải thế lực nào cũng có, vì tạo ra được Hư Không Đại Trận cần bỏ ra linh thạch với cái giá trên trời.
Khi nói, Thiên Tông Lão Tổ đã đưa Diệp Thành tới trước Truyền Tống Cổ Trận.
“Tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành bước lên Truyền Tống Trận, hắn không quên chắp tay hành lễ với Thiên Tông Lão Tổ.
Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, phất vạt áo lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, cười nói: “Đây chính là bí thuật bất truyền ra ngoài của Thiên Tông thế gia: Hư Không Tuyệt Diệt, ta tặng tiểu hữu”.
“Bí thuật bất truyền?”, Diệp Thành sáng mắt, mặc dù miệng nói vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy, nhét vào trong ngực áo, chỉ sợ Thiên Tông Lão Tổ đổi ý lấy lại.
“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Ngọc Dương Tử nhé”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi bắt đầu giúp Diệp Thành khắc hoạ toạ độ không gian.
“Ấy, tiền bối còn quen cả lão tổ của Hằng Nhạc Tông con sao?”
“Chúng ta từng kề vai sát cánh chiến đấu, đương nhiên quen rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Đi thôi tiểu hữu, đi đường may mắn, nếu có thời gian ta sẽ tới Hằng Nhạc Tông chơi”.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi dưới sự chuyển động nhanh chóng của Truyền Tống Trận, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Sau khi hắn rời đi, Thiên Tông Lão Tổ mới vuốt râu. Phía sau, lúc này Sở Thiên Chấn tiến vào, nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu: “Phụ thân, tên Tần Vũ này không phải là người của Hằng Nhạc Tông chứ?”
“Phải hay không thì có liên quan gì sao?”, nghe Sở Thiên Chấn hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ chỉ mỉm cười sau đó phất vạt áo đi ra ngoài, giọng nói của ông ta còn vang vọng khắp không gian: “Thiên Chấn, tên tiểu tử đó không đơn giản đâu, tương lai không xa hắn sẽ là anh tài cái thế dẫn dắt cả một thời đại, sau khi xử lý xong việc trong gia tộc, con phái người tới Hằng Nhạc Tông một chuyến…”
Roẹt!
Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, lúc này hắn đang đứng ở mặt đất rộng mênh mông, phía xa chính là cổ thành với đại khí dồi dào, to lớn hơn Thương Lang Cổ Thành không biết bao nhiêu lần, nhìn từ xa nó giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ.
“Đây chính là Thiên Long Cổ Thành”, Diệp Thành vội bước lên phi kiếm bay về phía cổ thành.
Có lẽ Thiên Long Cổ Thành quá phồn hoa nên tứ phương đều có bóng người đạp lên kiếm di chuyển qua lại, vả lại số lượng không hề ít, trong đó có rất nhiều người ẩn đi khí tức, có người tu vi đã đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Không biết lần này trời xanh có thương lấy mình một lần cho mình gặp được bảo bối không?”
“Ai mà biết được, phải xem tạo hoá thôi”.
“Ở đại hội đấu thạch lần trước ta đã ưng một hòn đá dị thường nhưng ngặt nỗi vì vài lý do không mua được, ngươi đoán xem vì sao. Mẹ kiếp, hắn có thể tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế khiến ta đau tim”.
Trên đường đi, Diệp Thành đều nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, thầm nghĩ những tu sĩ từ tứ phương tới đây đều để xem đại hội này.
Không lâu sau, Diệp Thành cũng ẩn đi khí tức sau đó tăng nhanh tốc độ.
Đi vào Thiên Long Cổ Thành, ánh sáng rực rỡ ở tứ phương, linh khí bên trong thành dồi dào.
“Truyền Tống Trận có lẽ ở trung tâm của thành”, Diệp Thành liếc nhìn con đường phồn hoa với bao nhiêu đình đài lầu các, hắn sải bước về phía trung tâm.
Tới trung tâm, Diệp Thành đã trông thấy Truyền Tống Trận trên tế đàn từ xa, hắn không nghĩ nhiều cứ thế đi tới, cung kính hành lễ với người canh giữ Truyền Tống Trận.
“Tiền bối, con muốn mượn…”
“Trong thời gian diễn ra đại hội đấu thạch chỉ có vào không có ra”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão già kia đã ngắt lời.
“Chỉ có vào không có ra? Là sao?”
“Có nghĩa là Truyền Tống Trận của Thiên Long Cổ Thành tạm thời phong bế, người bên ngoài có thể truyền tống vào còn người ở Thiên Long Cổ Thành không thể truyền tống ra ngoài, nói như vậy ngươi hiểu chưa?”
Chương 473: Đồng hương gặp đồng hương
“Tại sao lại phong bế truyền tống trận ở đây vậy ạ?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn ông lão.
“Nào nào nào, lại đây”, có lẽ cả ngày canh giữ truyền tống trận nhàm chán, lại thấy Diệp Thành như một đứa trẻ cứng đầu cứng cổ, ông lão bèn gọi hắn lại sau đó giải thích: “Bởi vì Đại hội đấu thạch nên mấy ngày nay có rất nhiều người truyền tống từ bên ngoài đến cổ thành Thiên Long. Để đảm bảo sự ổn định của thông đạo không gian, bên trên đã quy định chỉ được vào không được ra, hiểu không?”
“Thì ra là vậy!”, lần này Diệp Thành đã hiểu, hơn nữa hắn cũng đã thấy, cuộc trò chuyện chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà truyền tống trên tế đàn đã có không dưới trăm người đi ra.
Diệp Thành không nhìn tế đàn nữa mà nhìn ông lão, hắn hỏi: “Tiền bối, Đại hội đấu thạch này là thế nào vậy?”
Nghe thấy câu hỏi này, ông lão không khỏi quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Ngươi vừa từ thâm sơn cùng cốc chạy ra đúng không? Đại hội đấu thạch mà cũng không biết?”
“Ta chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành lắc đầu.
“Vậy gia gia sẽ nói cho ngươi”, ông lão như đã quen, nói liền một mạch không nghỉ: “Cái gọi là đấu thạch cũng gần giống đánh bạc, năm nào cổ thành Thiên Lang cũng mang rất nhiều đá kỳ lạ từ vùng ngoài về. Vào mấy ngày này trong năm, cổ thành Thiên Lang sẽ mang ra đấu giá, ai may mắn sẽ cược được thứ tốt, xui xẻo thì chỉ phí tiền thôi”.
“Vậy trong những viên đá kỳ lạ đó có bảo bối không ạ?”, Diệp Thành tò mò nhìn ông lão.
“Ta chỉ có thể nói là có viên có, có viên không”, ông lão trả lời nước đôi, sau đó lấy viên linh châu phát ánh sáng tím từ trong ngực ra: “Nhìn thấy không? Đây là bảo bối ta lấy ra được từ trong viên đá năm ngoái, tốn của ta ba trăm nghìn linh thạch đấy, đắt đúng không?”
“Đúng là hơi đắt một chút, nhưng viên linh châu này của ông có vẻ thực sự là một bảo bối lợi hại”.
“Đương nhiên”, ông lão cười vui vẻ, còn không quên hà hơi lên viên linh châu rồi lấy tay áo để lau.
“Nhưng trong những viên đá này có bảo bối hay không, lẽ nào Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không nhìn ra sao ạ?”, thấy ông lão cúi đầu lau linh châu, Diệp Thành bất giác nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Ngươi sai rồi”, ông lão lau viên linh châu sáng bóng rồi nhét vào tay áo, lúc này mới trả lời: “Đá này rất kỳ lạ, Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không thể nhìn thấu, dường như đã bị một sức mạnh nào đó che mất vậy. Mặc dù những viên đá này đều là cổ thành Thiên Long chuyển tới, nhưng thật ra họ cũng không biết viên nào có bảo bối, viên nào không”.
“Kỳ lạ vậy sao!”, Diệp Thành ngạc nhiên: “Những viên đá này lấy từ đâu vậy ạ?”
“Thập Vạn Đại Sơn”.
“Lại là Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Trông cả ngày, đến lúc ta được đổi ca rồi”, ông lão đứng dậy, duỗi eo rồi bước xuống tế đàn, sau đó uể oải nói: “Ba ngày nữa truyền tống trận mới mở lại, ngươi tìm một nơi nghỉ chân đi! Nhớ rằng cổ thành Thiên Long nghiêm cấm đánh nhau đấy, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Nghĩa là mình còn phải chờ ba ngày nữa!”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành cũng đứng dậy, lắc đầu rồi đi về một hướng khác.
Cổ thành Thiên Long là một nơi phồn vinh, người qua lại trên đường không ngớt, tiếng rao bán hàng nối liền không dứt, hai bên toàn là đình đài lầu các, có không ít người dùng vân đoàn ngưng tự thành bề mặt bằng , gian hàng bày la liệt những thứ chói mắt.
Diệp Thành đi tới đi lui một hồi, ánh mắt đảo quanh các quầy hàng, hy vọng có thể tìm được bảo bối gì đó.
Hửm?
Đang đi, Diệp Thành bắt gặp hai luồng khí tức quen thuộc, hắn bất giác ngước mắt nhìn.
Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã chạy vội, hắn xông vào một cửa hàng.
Nhìn kỹ lại hai người đang tới, một người cao lớn thô kệch, trông như thổ phỉ, một người thì gầy trơ xương, dáng vẻ hèn mọn, chẳng phải chính là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân sao?
“Lão Ất, ông có ngửi thấy hơi thở quen thuộc không?”, Ngô Tam Pháo bước đi, cánh mũi giật giật, khi nói để lộ hàm răng vàng sáng bóng.
“Có sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn quanh.
“Có lẽ ta cảm nhận nhầm rồi”.
Hai người họ ngươi một câu, ta một câu rồi biến mất trong đám đông.
Sau khi hai người đi, trước cửa cửa tiệm mới lộ ra nửa cái đầu của Diệp Thành, thấy hai người đã biến mất trong đám đông, hắn vuốt tóc bước ra: “May mà ta đây nhanh trí”.
Tuy nhiên để an toàn, hắn vẫn dùng bí pháp che giấu hơi thở của mình, lúc này mới thoải mái đi lại trên đường phố.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, giống như Viên Thương, Viên Hồng và Viên Trí của Bắc Chấn Thương Nguyên, còn có Viên Hạo bị hắn đánh một trận tơi tả ở cổ thành Thương Lang.
Ngoài họ ra, Diệp Thành còn nhìn thấy người đến từ phía Nam Đại Sở, mặc dù người kia mặc áo bào đen nhưng vẫn không qua được mắt hắn.
“Ngô Trường Thanh, ông chạy cũng xa đấy!”, trong đám người, Diệp Thành vừa thản nhiên bước đi, vừa liếc nhìn mấy người bọn họ, người đi đầu chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.
“Chờ đi! Sớm muộn gì ta cũng tìm Chính Dương Tông tính sổ”, Diệp Thành thầm nhủ, sau đó lại nhìn về hướng khác, nơi đó cũng có vài người mặc áo bào đen, hơn nữa cũng là người hắn biết, chẳng phải chính là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông sao?
“Người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều đã tới, lẽ nào người của Hằng Nhạc Tông cũng tới?”, trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành lập tức liên tục đảo mắt, hy vọng có thể tìm thấy vài bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Chỉ là sau khi nhìn quanh một vòng, hắn không phát hiện người của Hằng Nhạc Tông tới, ngược lại thấy một vài bóng dáng quen thuộc khác. Đó là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở và Tư Đồ Tấn của nhà Tư Đồ Tây Thục.
Diệp Thành không thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, có lẽ cách gia tộc quá xa nên nhà Thượng Quan không cho cô đi.
“Đại hội đấu thạch của cổ thành Thiên Long thật sự có sức hút lớn vậy sao?”, Diệp Thành không đi tới chào hỏi mà dừng lại trước một gian hàng nhỏ. Lúc này hắn đã nhìn thấy trưởng lão của rất nhiều thế lực phía Nam Đại Sở, ngoài những người này hắn còn thấy Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và những tu sĩ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám trở lên.
“Xem ra Đại hội đấu thạch này đúng là có bảo bối”, Diệp Thành dừng lại trước gian hàng nhỏ, bất giác lẩm bẩm: “Không biết Tiên Luân Nhãn của mình có nhìn thấu được huyền cơ trong những viên đá kỳ lạ đó không”.
“Tiểu hữu đã ưng thứ gì chưa, ta có thể bán rẻ cho ngươi”, thấy Diệp Thành đứng trước quầy hàng mãi không nhúc nhích, chủ quầy hàng khẽ mỉm cười.
Được chủ quầy hàng nhắc nhở, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn những thứ được bày trên sạp.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên một miếng ngọc, miếng ngọc này rất kỳ lạ, nó có màu đen bóng, còn loé lên tia sáng màu đen, dường như còn có vân khí bao quanh.
“Viên ngọc này thật kỳ lạ”, Diệp Thành nói thầm một câu như vậy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu không nhúc nhích.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên Diệp Thành không chú ý thấy bên cạnh mình đã có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Nữ tử này mặc y phục màu xanh ngọc bích, dáng người lả lướt, uyển chuyển, bích hà uốn lượn quanh thân, mái tóc dài như thác nước phát ra ánh sáng rực rỡ, dung nhan tuyệt thế nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt lại mang theo vẻ lãnh đạm, xa cách ngàn dặm.
“Mặc kim linh ngọc”, nữ tử đó cất lời, giọng nói rất êm tai.
Hế?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thành giật mình, bất giác nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Bích Du”, nhìn thoáng qua, Diệp Thành lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Chương 474: Thái Hư Cổ Long khác thường
Được rồi! Người quen! Đồng hương!
Diệp Thành dời mắt, không nhìn Bích Du bên cạnh nữa.
Nhưng hắn không nhìn không có nghĩa là Bích Du không nhìn, mặc dù vừa nãy hắn chỉ vội vàng liếc nhìn nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích chợt xuất hiện.
Hai người đứng trước quầy hàng, Diệp Thành nhìn mặc kim linh ngọc, Bích Du nhìn hắn, còn chủ quầy hàng lại nhìn Bích Du.
“Hắn là ai nhỉ? Cảm giác rất quen”, bàn tay ngọc ngà đằng sau lớp áo khẽ siết chặt, Bích Du vẫn ngơ ngác nhìn Diệp Thành, lúc này cô còn có một thoáng xúc động muốn gỡ mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành để nhìn thấy khuôn mặt thực sự của hắn.
“Vị đạo hữu này”, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của cảm giác kỳ lạ, Bích Du mím môi nhẹ giọng cất lời, hy vọng có thể thông qua đối thoại để nghe giọng Diệp Thành.
“Tôi muốn mua mặc kim linh ngọc này”, Diệp Thành giả vờ không nghe thấy, hơn nữa còn cố ý sử dụng bí pháp để biến giọng mình trở nên già nua cổ quái.
Mặc dù hắn cũng muốn tiết lộ thân phận của mình nhưng lại chưa nghĩ ra nên gặp nhau thế nào, hơn nữa hắn thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Sau đó hắn để lại một túi đựng đồ, cất mặc kim linh ngọc đi rồi lặng lẽ xoay người, đi vào đám đông, để lại cho Bích Du một bóng lưng hết sức quen thuộc.
Vẫn là cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc khiến Bích Du mím môi, bước theo sau, cô muốn được nhìn Diệp Thành từ phía chính diện.
Cứ vậy, trên con phố ồn ào huyên náo, hai người một trước một sau, Diệp Thành đi rồi dừng, Bích Du cũng đi rồi dừng, có mấy lần cô không nhịn được muốn bước lên vỗ vai hắn nhưng rồi vẫn cố nhịn.
“Mặc dù tóc bạc, đeo mặt nạ, giọng nói già nua nhưng chắc chắn mình đã gặp hắn, chắc chắn là như vậy”, trong lòng Bích Du luôn vang lên giọng nói này, hơn nữa cảm giác quen thuộc ấy càng lúc càng rõ khiến cô bất giác đi theo bước chân Diệp Thành.
Sau cùng, Diệp Thành dừng bước, đi ra khỏi con phố.
Thành cổ Thiên Long rất lớn, phần lớn là đường đi quanh co, mà Diệp Thành đi dọc theo con đường, thi thoảng lại hái linh quả trên cây bên đường nhét vào miệng.
“Đạo hữu”, Bích Du bước lên, lại gọi lần nữa.
“Cô đã đi theo ta cả chặng đường rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Diệp Thành không quay lại, giọng nói vẫn là giọng nói già nua đó.
Bích Du mím môi, bàn tay đặt trong tay áo đã đan vào nhau: “Ngươi… Ngươi biết Diệp Thành không?”
“Từng nghe”.
“Vậy… Vậy ngươi có thể… tháo mặt nạ xuống không?”
“Xin lỗi, không thể”, Diệp Thành thản nhiên đáp, lời còn chưa dứt hắn đã nhấc chân đi.
Phía sau, trong làn gió nhẹ, Bích Du đứng im đó bất động giống như tác phẩm điêu khắc bằng băng, đôi mắt đẹp như nước ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn.
“Hôm khác ta sẽ nhận lỗi với cô”, Diệp Thành lẩm bẩm suốt chặng đường rồi dừng lại trước một quang môn, trả tiền thuê rồi bước vào.
Bước vào quang môn, bên trong là một khu vườn nhỏ chỉ rộng khoảng hai mươi trượng, linh khí khá nhiều, có một lầu gác nhỏ với cách bài trí rất khác biệt, là nơi thích hợp để yên tĩnh tu luyện.
Diệp Thành phất tay đóng quang môn lại rồi ngồi xếp bằng dưới đất, lật tay lấy ngọc giản lão tổ Thiên Tông truyền lại cho mình ra.
Rắc!
Ngọc giản lập tức bị hắn bóp nát, sau đó từng chữ cái màu vàng nhỏ cỡ hạt gạo bay từ đầu mày hắn vào đầu, tự xếp thành hàng rồi hình thành một bộ bí thuật pháp môn.
Hư không tuyệt diệt!
Diệp Thành nói thầm: “Lẽ nào đây là bí pháp tuyệt sát di chuyển trong không gian của Lăng Hạo?”
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành đã bước vào trạng thái lĩnh ngộ.
Đến khi đã lĩnh ngộ một chút, khoé miệng hắn nở nụ cười. Đúng như hắn nghĩ, bí pháp hư không tuyệt diệt mà lão tổ Thiên Tông truyền cho hắn chính là bí pháp không gian kia của Lăng Hạo, có thể di chuyển trong không gian, lại có thể sát phạt từ không gian đó ra ngoài.
Trong trận đấu với Lăng Hạo lúc trước, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến, cũng đã nhìn ra một số huyền cơ.
Nhưng xét cho cùng đây là bí pháp liên quan đến không gian, sự nguy hiểm này không thể tuỳ ý thử, nếu làm không tốt sẽ bị cuốn vào trong vết nứt của không gian.
Giờ đây, có pháp môn bí thuật này trong tay, cùng với khả năng diễn tiến tuyệt vời của hắn, chẳng mấy chốc hắn đã nắm rõ ý nghĩa thực sự của hư không tuyệt diệt, mà ý cảnh ẩn chứa trong đó cũng dần được phá vỡ khi hắn lĩnh ngộ ra.
“Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời”, khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt Diệp Thành hiện lên sự ngạc nhiên, vui vẻ.
“Tuyệt vời cái con khỉ!”, đột nhiên một giọng nói khinh thường vang lên trong đầu hắn, Thái Hư Cổ Long đã lâu không lên tiếng có lẽ nhàm chán quá nên mới muốn nói chuyện với Diệp Thành, không ngờ lại vào đúng lúc hắn lĩnh ngộ hư không tuyệt diệt.
Xuỳ!
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành đáp trả bằng giọng chẳng mấy vui vẻ: “Vậy ngươi dạy ta bí pháp không gian tuyệt vời hơn đi”.
“Bí pháp không gian của ta đòi hỏi thể chất khoẻ mạnh, cường tráng làm tiền đề”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Không có thể chất bá đạo sẽ lập tức bị không gian nghiền nát”.
“Ngươi bớt lừa ta đi”.
“Ta không có tâm trạng lừa ngươi”, Thái Hư Cổ Long trả lời rồi thử dò hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có cảm nhận được cảm giác gì kỳ lạ không, không phải nói thân thể ngươi mà là thiên địa của Đại Sở”.
“Cảm giác kỳ lạ? Cảm giác gì?”, Diệp Thành không biết, hắn nghe mà chẳng hiểu gì.
“Không phải chứ!”, Thái Hư Cổ Long lảm nhảm: “Chẳng lẽ chỉ mình ta cảm nhận được?”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta cũng không dám chắc, ta có dự cảm thiên địa Đại Sở sắp thay đổi, ta có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập của thiên địa Đại Sở đang chuyển động, phóng ra một sức mạnh kỳ lạ, mà sức mạnh này khiến người khác hân hoan, nhưng trong sự hân hoan lại có cả khiếp sợ”.
“Ngươi bị gì rồi sao? Nói gì thế? Ta nghe không hiểu gì hết”, Diệp Thành nói rồi hoà vào không gian, hắn vừa đi lại trong không gian để lĩnh ngội sự tuyệt diệu của hư không tuyệt diệt, vừa tức giận nói.
“Ta không nói đùa với ngươi”, thấy Diệp Thành không coi trọng, Thái Hư Cổ Long không kìm được mắng mỏ.
“Thay đổi thì thay đổi, có đến mức ngươi phải lấy làm lạ vậy không?”, Diệp Thành nói rồi lao vút ra khỏi không gian, sau đó vào lại không gian lần nữa, tiếp tục lĩnh ngội hư không tuyệt diệt.
“Không phải ta lấy làm lạ, mà là thiên địa của Đại Sở thật sự đã trở nên hơi kỳ lạ, khiến người khác nhìn không thấu. Sức mạnh của thiên địa Đại Sở đang thức tỉnh, dường như cảm nhận được mối uy hiếp gì đó nên mới đột ngột thức tỉnh, ta cảm nhận được biến số, một biến số khiến người khác sợ hãi”.
Nghe những lời này của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành mới bước ra khỏi không gian, ánh mắt trở nên mờ mịt, u tối.
Hắn tưởng Thái Hư Cổ Long đang lừa mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thái Hư Cổ Long hôm nay quả thực hơi khác thường, thậm chí hắn có thể nghe thấy sự bất an và sợ hãi từ trong giọng điệu của nó.
Cũng chính sự bất an và sợ hãi của Thái Hư Cổ Long khiến hắn không dám lơ là nữa.
Thái Hư Cổ Long là sự tồn tại thế nào? Nó là chí tôn thiên hạ trong những năm cổ đại, tuy rằng chỉ là tàn hồn, nhưng trong linh hồn vẫn còn sự kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, chuyện khiến nó cảm thấy sợ hãi, bất an thì Diệp Thành có thể tưởng tượng được chuyện này quả thực có quá nhiều biến số.
“Ta sẽ chú ý”, sau khi im lặng một lát, Diệp Thành nhẹ nhàng nói.
“Trong thời gian này, ta cũng hy vọng ngươi có thể sử dụng Tiên Luân Nhãn quan sát thiên địa nhiều hơn, nó thực sự đang thay đổi”, giọng Thái Hư Cổ Long bắt đầu trở nên hư ảo, hơn nữa giọng điệu cũng không phải đang đùa.
“Ta hiểu rồi”.
Chương 475: Tìm tới tận nơi
Đêm khuya, bầu trời đầy sao.
Trên một đại điện lơ lửng giữa Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời, bà ta chốc chốc lại nheo mắt, trong đôi mắt trong như nước kia còn hiện lên ánh nhìn bất định.
“Thánh chủ, có thể nhìn ra rồi”, phía sau, Phục Nhai bất giác lên tiếng.
“Là Thái Cổ Hồng Hoang xảy ra vấn đề”, hồi lâu mới nghe giọng Đông Hoàng Thái Tâm.
……
Đêm khuya, không chỉ Đông Hoàng Thái Tâm quan sát bầu trời mà đến cả Diệp Thành trong khu tiểu viên ở Thiên Long Cổ Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời sao mênh mông vô tận, những vì sao lấp lánh khiến hắn như được tắm trong ánh sáo.
“Đúng là có gì đó không ổn”, không biết từ khi nào, Diệp Thành mới khẽ giọng lên tiếng, còn có gì đó không ổn thì hắn cũng không nói ra được.
Bịch! Bịch!
Ngay sau đó, liên tiếp có hai tiếng động vang lên khiến Diệp Thành đưa mắt nhìn ra quang môn của tiểu viên, hắn có thể nghe ra có người đang đạp cửa.
Diệp Thành bất ngờ, hắn đi tới trước cánh cửa sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài. Quang Môn này có cấm cố, nhìn từ bên ngoài vào không thấy được bên trong nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
“Ôi trời, đã tìm tới tận nơi rồi”, Diệp Thành giật giật khoé miệng vì hắn nhìn thấy người đang đạp cửa chính là Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.
“Mẹ kiếp, ta biết ngươi ở bên trong rồi, mở cửa ra”, Ngô Tam Pháo vừa đạp cửa vừa lên giọng mắng chửi.
“Đừng có trốn nữa, mau ra ngoài”, Thái Ất Chân Nhân cũng liên miệng mắng chửi, ông ta há mồm thật to, để lộ bộ răng vàng khè khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ muốn kiếm cái bàn chải chải đi cho sạch.
Diệp Thành biết không tránh được nên cứ thế phất tay mở cửa.
“Mẹ kiếp”.
“Tên khốn khiếp”.
Đột nhiên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều xông vào tiểu viên, bọn họ không nói lời nào, mỗi người cầm một cây côn sắt màu đen lao đến.
Trời đất!
Thấy vậy, Diệp Thành lớn tiếng mắng chửi, hắn quay đầu bỏ chạy khắp tiểu viên.
Bịch! Rầm!
Không lâu sau đó, trong tiểu viên vang lên âm thanh này. Không biết từ bao giờ, âm thanh này mới tắt lịm đi, cả ba người thở dốc ngồi dưới đất, mặt mày tên nào tên nấy đều sưng vù cả lên, mắt thâm đen như gấu trúc.
“Cả hai người không đuổi kịp ta đâu”, Diệp Thành bưng mặt mắng chửi.
“Đừng có nói mấy lời vô dụng đó nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo tồi sầm cả mặt nhìn Diệp Thành: “Quả linh sâm năm màu đâu? Còn cây linh săm năm màu đâu?”
“Ta ăn hết rồi”.
“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, suýt chút nữa đã khiến Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tức đến mức hộc máu, quan trọng nhất đó là bọn họ quá uất ức. Đánh đấm cả đêm không nhận được gì đã đành, còn bị thương khắp mình mẩy.
Không lâu sau đó, ngọn lửa cháy bùng khắp tiểu viên, bên trên còn có một cái nồi to và lúc này, bên cạnh bếp lửa, cả ba người đang tranh nhau vớt thịt ăn không nể nang gì.
Từng miếng thịt trong nồi quả thực thơm ngào ngạt, đó là thịt của sư tử Xích Diệm mà Viên Hạo cưỡi đi, toàn thân đều mang theo tinh nguyên đại bổ.
“Nghe nói gì chưa? Vào tối hôm đó, Thị Huyết Điện bị một thế lực thần bí sát phạt tới mức đại bại phải quay về”, Thái Ất Chân Nhân vừa cắn miếng thịt hầm thơm ngon vừa nhìn Diệp Thành.
“Ta chưa nghe nói gì cả”.
“Sao có thể chưa nghe nói chứ?”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, Ngô Tam Pháo cười dị thường: “Chuyện này rầm rộ như vậy, đồn khắp cả Đại Sở, Thị Huyết Điện tổn thất nặng nề”.
Bình luận facebook