-
Chương 2206-2210
Chương 2206: Ý cảnh trong Đế giác
Trong núi, Diệp Thành tìm một mảnh đất trống khoanh chân ngồi xuống.
Hắn nhìn vào trong thần hải, Đế giác đã dung hợp lơ lửng ở giữa, tỏa ra thần quang mang một khí tức xa xưa.
Lấy Đế giác là trung tâm, có vô số tiên quang bắn ra xung quanh khiến thần hải của hắn chấn động dẫn đến tâm cảnh Diệp Thành trong sáng.
Ngoài ra, còn có một tia Đế uy như ẩn như hiện. Đế giác được khảm trên đế binh nên cũng dính thần uy của nó. Tuy đã vỡ, nhưng vẫn còn mãi.
Diệp Thành nhìn chằm chằm nó, Đế giác cực kỳ bất phàm.
Nó vẫn còn ghi lại cảnh tượng tìm thấy mảnh Đế giác đầu tiên vào hơn hai trăm năm trước, Tề Dương kia bị Diệp Thành đánh cho tàn phế.
Trên hành trình của hắn, từng miếng Đế giác rơi vãi đã bị Diệp Thành tìm được. Đến giờ, cuối cùng cũng đầy đủ.
Diệp Thành nhìn một hồi đầu óc chợt cảm thấy hoảng hốt, bị đẩy vào một cái ý cảnh khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi thành một mảnh mây mù.
Mây mù lượn lờ chậm rãi tản đi lộ ra một vùng đất hoang dã, núi cao san sát, sông ngòi xen kẽ, bao la bát ngát, một mảnh xanh ngắt.
Hắn nhìn thấy một cô gái không rõ mặt đứng lơ lửng giữa không trung, trông xa xôi như mộng như ảo.
Nàng vô cùng xinh đẹp, quả thật y như tiên nữ, ánh sáng thần thánh lượn lờ, dáng dấp ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.
Uy áp của nàng như muốn hủy thiên diệt địa, Đế Đạo pháp tắc vờn quanh khiến đất trời run rẩy, ép tới thời gian ngừng trôi.
Vô số dị tượng đan xen trông xa xưa lại thần bí lượn lờ quanh nàng, mỗi loại đều cướp đoạt thiên địa tạo hóa.
Đại Đế!
Tâm thần Diệp Thành run lên, cực kỳ hoảng sợ.
Uy áp này không biết mạnh hơn Kiếm Thần biết bao nhiêu lần, một vị như vậy chắc chắn là Đại Đế.
Hơn nữa, còn là một vị Nữ Đế.
Diệp Thành dằn nỗi kinh ngạc xuống, nhìn về phía tay phải Nữ Đế.
Tay phải Nữ Đế cầm một thanh kiếm tiên khắc vô số phù văn cổ xưa lượn lờ tiên quanh, pháp tắc bay lượn.
Chuôi kiếm nạm một miếng ngọc bội giống hệt Đế giác, hay cũng có thể nói nó chính là Đế giác.
"Thanh kiếm kia chính là kiếm Tru Tiên đã chém gãy đế binh ư?"
"Nàng là ai, là vị Đại Đế nào?", Diệp Thành nhìn Nữ Đế kia thầm nghĩ.
"Hồng Liên Nữ Đế, Dao Trì Nữ Đế, Đông Hoa Nữ Đế. Trong một trăm ba mươi Đại Đế chỉ có ba Nữ Đế, vũ khí đều là kiếm, vị này là đến từ đâu?"
"Chư Thiên còn có vị Nữ Đế thứ tư?", Diệp Thành gãi đầu, cảm giác hoang mang cực kỳ.
Không biết sao hắn nhìn Nữ Đế kia có hơi quen.
Trông quen ở đây không phải là vẻ ngoài, mà là dáng dấp, dường như đã gặp ở đâu, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Gặp ở đâu rồi nhỉ?"
"Nhớ rồi, là ở vùng đất dữ".
"Đúng vậy, đã gặp ở vùng đất dữ", hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi chợt nhớ ra, con ngươi sáng lên.
"Luyện Ngục của Đông Hoang, Minh Thổ của Nam Vực, Vong Xuyên của Tây Mạc, Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc đều thấy có một cô gái như mộng như ảo đang múa, trông rất giống nàng".
Diệp Thành nhìn chằm chằm Nữ Đế, càng nhìn càng giống một người, càng xem càng thấy lạnh sống lưng.
"Đế giác, rốt cuộc chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào, người của vùng đất dữ hả? Đến cuối cùng nàng là vị Đại Đế nào?"
Diệp Thành không nghĩ ra tại sao Nữ Đế lại đến vùng đất dữ nhảy múa, còn vùng đất dữ nào cũng múa.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy ý cảnh rung lên.
Sau đó, đất trời chợt biến sắc.
Chỉ thấy trên không trung mờ mịt, mây mù vần vũ, sấm sét đì đùng xé rách cả bầu trời.
Đất trời trở tối, bị mây đen che khuất mọi ánh sáng y như Đại Sở hồi đó, không thấy bầu trời.
Nữ Đế chợt nhúc nhích, một kiếm hủy thiên diệt địa, bổ đôi mây mù xuyên thủng hư không.
Nàng nghênh đón sấm sét mà xông lên, chém giết mọi thứ đáng sợ như muốn giết đến cuối chân trời.
Hai mắt Diệp Thành mờ đi, lại không thấy bóng dáng Nữ Đế đâu. Dù có Tiên Nhãn cũng chẳng thể nhìn đến cuối.
Tuy là ý cảnh, nhưng mơ hồ có một loại uy áp khiến hắn run rẩy, thoáng chốc có thể phá hủy đất trời.
Chẳng biết khi nào lại thấy Nữ Đế hạ xuống, cả người đẫm máu, Đế Đạo Pháp Tắc tan tác, tiên quang ảm đạm.
Cùng nàng rơi xuống còn có kiếm, cũng ảm đạm không ánh sáng nhuộm đẫm máu Nữ Đế. Nó đã không còn hoàn chỉnh, bị chặt thành hai đoạn.
Diệp Thành biến sắc, Nữ Đế đã gặp phải người nào mà lại chiến đấu thảm thiết, đầm đìa máu tươi như vậy.
Chương 2207: Đê tiện
Mây mù quay cuồng, một thanh kiếm tiên bảy màu xuất hiện tỏa ra ánh sáng rực rỡ bổ về phía Nữ Đế.
Diệp Thành nhìn chằm chằm vào nó, nhận ra thanh kiếm kia.
Đó là kiếm Tru Tiên, đến chết hắn cũng sẽ không quên nó.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, trơ mắt nhìn kiếm Tru Tiên bổ về phía Nữ Đế lại không thể làm được gì.
Khoảnh khắc ấy, ý cảnh chấn động, ầm ầm vỡ vụn.
Diệp Thành phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt lại, chưa kịp nói gì đã hộc máu, lập tức ngất đi.
Dù Diệp Thành đã ngất, nhưng Đế giác lại bay ra khỏi trán hắn.
Nó như có linh, tiên quang nở rộ kêu ong ong như đang rên rỉ cho chủ nhân của mình.
Nó bay đi, vượt qua vô vàn con sông lớn và muôn trùng núi cao, y như một luồng sáng tối tăm chui vào trong Hoàng Tuyền.
Hử?
Trong Hoàng Tuyền chợt vang lên một tiếng đầy kinh ngạc, cả vùng đất dữ cũng run lên một cái.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang ngất xỉu vì đã xem cái không nên xem, bị cắn trả.
May là có Đế giác đỡ cho hắn phần lớn, không thì với tu vi của Diệp Thành đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Hắn vừa ngất đã cảm thấy mình ngủ một giấc rất lâu, ngủ từ sáng tới tối mịt lại vẫn chưa tỉnh.
Dưới chân núi, tu sĩ già còn quỳ trước mộ, mặt mày cô đơn, uể oải, đôi lúc lại ngây ngô cười.
Hai trăm năm, ông ta đã về lại chẳng quen biết ai, cha mẹ và người thân của tu sĩ già đã trở thành bụi bặm từ lâu.
Sau lưng ông ta, cậu nhóc đổi Đế giác với Diệp Thành vẫn ngồi kia, đôi tay nhỏ bé chống cằm nói: "Ông ơi, cháu có một căn nhà nhỏ, ông theo cháu đi!"
Ban đêm, thôn nhỏ chìm trong yên tĩnh, đôi khi lại vang lên tiếng nói mớ của trẻ nhỏ.
Nơi này là ban đêm, song, Trung Châu cách xa vạn dặm lại nghênh đón bình minh.
"Diệp Thành, muốn cứu bạn ngươi thì hãy tới núi Chư Thiên".
Trời vừa ửng sáng đã có một tiếng cười đầy lạnh lẽo truyền khắp muôn nơi.
Tiếng cười ấy kèm theo sức mạnh tản ra đại thần thông không ngừng lan rộng khắp nơi.
Trung Châu chấn động, chỉ trách lâu rồi không có tin tức của Thánh Thể nên vừa nghe thấy câu này lập tức cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tu sĩ mọi nơi đồng loạt di chuyển về nơi phát ra giọng nói.
Đợi đến khi tới dưới chân núi Chư Thiên đã thấy một cảnh tượng máu me be bét.
Chỉ thấy trước núi Chư Thiên có một bãi đá khổng lồ có diện tích khoảng vạn trượng.
Bên trên cắm một loạt cây cột, mỗi một cây đều cột một người tóc tai bù xù, máu me nhầy nhụa.
Phía cuối là một hàng ghế cổ xưa, bên trên đều có một người ngồi lần lượt là thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Thần tộc.
So với những người bị trói thì họ lại vô cùng thảnh thơi, nghiêng ngả trên ghế.
Có một điểm giống nhau là khóe miệng họ đều nở nụ cười hài hước, con ngươi âm u lạnh lẽo tràn ngập vẻ khát máu và tàn nhẫn.
"Tất cả đều là kẻ thù của Thánh Thể!", những người đến trước ngó đám thần tử Tiên tộc rồi không khỏi thổn thức.
"Những người bị trói đều là ai thế?"
"Hiển nhiên đều là bạn của Diệp Thành, đám thần tử Tiên tộc không tìm được Thánh Thể nên mới bắt bạn hắn".
"Lại tính vây giết Thánh Thể, không biết lần này Thánh Thể có thể phá cục không, chờ mong ghê".
"Này còn phải hỏi à, chắc chắn là được rồi".
"Cả chặng đường của Thánh Thể đều là nghịch thiên mà đi".
Nhiều người bắt đều đếm ngón tay: nào là biển sao Huyền Hoang, đại hội Dao Trì, thành cổ Đông Hoang, di tích viễn cổ, truy nã ở Nam Vực, chặn giết ở Tây Mạc...
Từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoang, cứ đến đâu là sẽ ồn ào náo nhiệt, có sát kiếp đến đó, còn càng ngày càng nguy hiểm.
Phải công nhận là lấy chuyện nào ra cũng đều vô cùng nghịch thiên, ngoài Thánh Thể ra thì chẳng ai làm được.
"Diệp Thành, tuyệt đối đừng tới!", Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân bị trói trên cột giãy giụa, khàn khàn nói.
Tu vi của họ đã bị phế, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
Những người chuyển thế khác cũng vậy, bị trói không thể nhúc nhích.
Nếu có thể tự sát, họ đã chẳng chút do dự đi xuống suối vàng rồi.
Người Đại Sở đều hiểu biết Diệp Thành, hắn mà biết thì chắc chắn sẽ đến.
Nhưng họ không muốn Diệp Thành đến, đây là một cái cục chắc chắn phải chết. Diệp Thành đã quá khổ, không thể vì đám ăn hại như họ mà mất mạng được.
"Ngươi có chắc hắn sẽ đến không?", trong tiếng xì xào bàn tán, thần tử Tiên tộc liếc Phượng Tiên bên cạnh hỏi.
"Ta rất hiểu hắn, chắc chắn sẽ đến!", Phượng Tiên cười, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tràn ngập oán hận.
"Vậy thì để hắn có đến mà không có về đi", các thần tử đều nở nụ cười đầy dữ tợn, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Chương 2208: Có kịch hay
Sáng sớm, làng Sơn Hà lượn lờ khói bếp, khung cảnh yên bình.
Tiếng cười khanh khanh không ngừng vang bên tai, tiếng trẻ con nô đùa, chập chững từng bước nhỏ, rực rỡ ngây thơ.
Dưới chân núi, trước bia mộ nhỏ bé, tu sĩ già khóc đỏ cả mắt đã đứng dậy, đang quét dọn cỏ dại bên mộ.
Đứa nhỏ kia cũng đến giúp, trông mặt mũi có chút khờ dại.
Tu sĩ già khẽ cười, xoa đầu nhóc, ông ta xem cậu như người thân, quyết định sống nương tựa lẫn nhau.
Tất thảy mọi chuyện đều đang phát triển đâu vào đấy.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, lá khô rơi xuống che trên người hắn, như muốn chôn vùi hắn.
“Đợi đến khi Thiên Ma đến Thất Sát, cũng là lúc chư tiên chiến thiên”.
Trong bóng tối, như có một âm thanh cổ xưa vang bên tai hắn, khiến vẻ mặt hắn đau đớn.
Sau đó một cơn gió nhẹ thổi đến, hắn mở bừng mắt.
Có thể thấy được sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thở gấp như gặp phải ác mộng.
Ngây người hai, ba giây, mới thấy hắn bỗng nhíu chặt mày.
Tinh thần mau chóng tỉnh táo, hắn nhớ lại ý cảnh Đế giác.
Cảnh tượng cổ xưa hiện rõ trước mắt. Một vị Nữ Đế hùng mạnh, không biết đang đấu với ai, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng đế huyết tung tóe khắp trời vẫn chói mắt như cũ, in rõ trong não hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy đến cuối cùng, cũng không biết kiếm Tru Tiên kia có chém trúng Nữ Đế không, mọi chuyện vẫn còn bỏ ngỏ.
Nữ đế kia rất thần bí, không nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, hơn nữa lại có liên quan đến các khu vực cấm địa lớn.
Một đoạn ý cảnh, không biết từ thời đại nào khiến hắn mù mờ, như rơi vào sương mù, thoát thế nào cũng không ra.
“Đế giác, chủ nhân của ngươi, rốt cuộc có lai lịch thế nào?”. Diệp Thành lẩm bẩm, theo bản năng nhìn vào trong Thần Hải.
Bỗng nhiên, khi nhìn vào Thần Hải, hắn lại không thấy Đế giác đâu.
Hắn nhíu mày, Đế giác mất đi một cách đáng ngờ
Từ khi hắn có được mảnh vỡ đầu tiên đến khi Đế giác hoàn thiện, thời gian hơn hai trăm năm, nói mất là mất tăm.
Hắn cho rằng, Đế giác sẽ mang đến cơ duyên cho hắn.
Cũng chưa từng nghĩ, cơ duyên không có, mà ngay cả Đế giác cũng mất rồi.
“Có lẽ linh của nó đi tìm chủ nhân rồi”.
Diệp Thành khẽ lắc đầu, cũng không cưỡng cầu Đế giác quay về.
Ngọc giác của Đế thì càng không đơn giản, nó có suy nghĩ của riêng mình, cũng nhớ rõ Nữ Đế chết yểu kia.
Chầm chậm thu hồi tâm tư, hắn đứng dậy đi ra ngoài núi.
Lúc đi qua bia mộ nhỏ, tu sĩ già còn đang dọn cỏ bỗng luống cuống, quỳ xuống đất bịch một tiếng.
Đứa nhỏ kia ngơ ngác rồi cũng quỳ xuống.
“Ngày tháng sau này có dự định gì không?”. Diệp Thành khẽ cười, một sức mạnh dịu dàng che phủ hai người, xong chuyện còn cho đứa nhỏ một linh quả.
“Bảo vệ quê nhà, bảo vệ cha nương!”. Tu sĩ già cười buồn, đôi mắt ngấn lệ: “Nếu biết trước như vậy, năm đó ta sẽ không bước chân trên con đường bi thương này rồi”.
Diệp Thành cười cũng không đáp, một bước lên trời.
Sau lưng, tu sĩ già vẫy tay xem như từ biệt.
Đây hẳn là một đoạn nhân quả, cũng là một ân tình, là Diệp Thành cho ông ta cơ hội, đưa ông ta quay về quê hương.
Diệp Thành lên trời, đi theo bản đồ, thẳng về hướng Đông, muốn đi đến cổ thành gần nhất, tiếp tục hành trình tìm người.
Một khắc sau, hắn bay ra khỏi nơi cằn cỗi này.
Thế giới trước mắt có thêm sắc xanh, sinh linh phong phú, xanh thẳm tươi tốt, linh lực đất trời cũng dồi dào.
Đến gần khu vực xa hoa hơn, tu sĩ đương nhiên cũng càng nhiều hơn.
Nhìn ra xa, khắp trời đều là tia sáng, mỗi một luồng đều là một bóng người, ngự kiếm bay hoặc là cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, số lượng không hề ít.
Những tu sĩ này trông giống như có chuyện gấp, vội vàng đi đầu thai vậy, ai ai cũng gấp gáp hối hả.
Hơn nữa, phương hướng của bọn họ cũng cùng một hướng.
Diệp Thành nhíu mày, thuận tay tóm lấy một thanh niên vừa bay qua, tu vi người đó không cao, chỉ là Hoàng Cảnh.
Đang bay thì bị níu lại, thanh niên kia nhát gan, sợ hãi nhìn Diệp Thành.
“Làm gì chạy vội như vậy, có dị bảo gì sắp rơi xuống sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thanh niên trông hèn mọn kia.
“Không… Không phải dị bảo, là… Là Hoang Cổ Thánh Thể”. Thanh niên trông hèn mọn nói, không dám thở mạnh.
“Thánh Thể?”
“Kẻ thù của Thánh Thể đã bắt được bạn của Thánh Thể, nhốt dưới núi Chư Thiên, khoảng chừng hơn trăm người, còn buông lời uy hiếp rằng nếu Thánh Thể không xuất hiện một ngày thì cứ mỗi ngày giết một người, giết đến khi Thánh Thể xuất hiện mới dừng, bọn ta đây đều là chạy đến Trung Châu xem kịch”.
Nghe vậy, Diệp Thành ong cả đầu, cảm thấy như sét đánh ngang tai, sát khí xuất hiện, đất trời cũng lạnh đến kết băng.
Vẻ mặt thanh niên trông hèn mọn biến sắc, vẻ mặt lập tức trắng nhợt không chút máu, cả người như rơi vào địa ngục vậy.
Tu sĩ đi qua cũng bị ảnh hưởng, lần lượt rơi xuống liên tục, không chịu nổi uy áp của Diệp Thành.
Chương 2209: Có kịch hay (2)
“Sát khí quá mạnh”. Phần lớn các tu sĩ đều run rẩy trong lòng, hoảng sợ nhìn Diệp Thành, không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn rất mạnh, uy lực rung chuyển đất trời.
Diệp Thành đã lên đường, người như tiên mang lao thẳng đến cổ thành.
Sát khí của hắn không thể khống chế, con ngươi vàng kim đầy lạnh lẽo, vô cùng hung tàn.
Uy thế Thánh Thể quá to lớn, một đường nghiền nát cả không trung.
Tốc độ hắn rất nhanh, không thèm nhìn đường, các tu sĩ đang bay trên trời đều bị hắn đụng phải rồi ngã ngửa.
Không biết lúc nào, hắn mới bước vào một tòa cổ thành to lớn.
“Lại có người muốn hại Thánh Thế, phải qua xem thử”. Vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán vang lên, mọi người đều kéo đến trung tâm thành.
“Nhìn ra được, lần này động tĩnh rất lớn, kẻ thù bắt mấy người bạn kia của Thánh Thể đều là cao thủ, trận thế không nhỏ, lần này Thánh Thể lành ít dữ nhiều rồi”.
“Lại xem thường Thánh Thể rồi phải không, hắn cũng rất gì và này nọ đấy”.
“Cũng chưa chắc, Diệp Thành sẽ không đi đâu, đến đó chẳng phải là vào chỗ chết sao, nếu ta là Thánh Thể, chắc chắn sẽ không đi”.
Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành lao thẳng một đường về phía trước, người đi lại trên đường đều bị hắn đụng ngã.
Tiếng mắng chửi vang lên không ít, nhưng khi nhìn thấy sát khí và uy lực từ Diệp Thành thì đều tự giác im miệng.
Trước truyền tống trận của cổ thành, có một đội ngũ xếp hàng dài, không cần nói cũng biết là muốn vào Trung Châu xem kịch.
Diệp Thanh vội đến, không xếp hàng, trực tiếp bước lên bệ đá.
“Ra phía sau xếp hàng!”. Bảo vệ truyền tống trận là một ông lão áo bào tím, giọng điệu lạnh lão, có chút nghiêm khắc.
“Đúng vậy, nhiều người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ khi chen hàng sao?”. Bên dưới đầy tiếng la mắng liên tục vang lên.
“Cút xuống cho ông đây, con mẹ nó đừng có gây chuyện”.
“Lão phu đây tính khí không tốt, mau đi xếp hàng đi”.
Diệp Thành như không nghe thấy, một chân bước vào truyền tống trận.
“Này, ta đây tức giận rồi đấy”. Có người mặc kệ, là một đại hán trọc đầu, kè này đánh ra một quyền đến.
Là Hoàng Cảnh đỉnh cao, một quyền nặng tựa như núi, không hề nương tay, người này muốn khiến Diệp Thành phải trả giá vì sự ngạo mạn của mình.
Diệp Thành không nói, trở tay đánh ra một quyền trực tiếp phản đòn.
Máu tươi bắn tung tóe, đại hán trọc đầu kia bay đi, thân xác nứt vỡ, đập vào lầu các đối diện.
“Một Hoàng Cảnh đỉnh cao mà bị đánh bay như sao?”. Mọi người xung quanh kinh ngạc, không ít người đều kinh ngạc.
“Đạo hữu, ngươi phá vỡ quy tắc rồi”. Ông lão áo bào tím quản lý truyền tống trận hừ lạnh, một quyền đánh về phía này.
Ông ta có tu vi không thấp, là Thánh Nhân, so với đại hán trọc đầu lúc nãy thì mạnh hơn nhiều, sức chiến đấu không thể xem thường.
Diệp Thành vẫn không nói gì, vẫn mạnh mẽ như cũ, hắn dùng Bát Hoang Quyền phản đòn, uy lực vô cùng đáng sợ.
Máu tươi lại tuôn trào khắp nơi, ông lão áo bào tím lập tức quỳ xuống, cánh tay hóa thành biển máy, thân xác thần khu nứt vỡ!
Phù!
Tiếng xuýt xoa vang lên, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đó là Thánh Nhân đấy! Chỉ một đòn trực diện mà đã bị đánh bại, tên đó có tu vi thế nào mà lại mạnh đến vậy.
“Thánh… Thánh Thể, hắn là Thánh Thể!”. Trong sự kinh ngạc, ông lão áo bào tím thất thểu bò dậy, đôi mắt già nua như muốn rớt ra ngoài, không tin nổi mà nhìn Diệp Thành.
“Thánh Thể?”. Một câu nói khiến xung quanh bỗng chốc kinh hô, toàn bộ ánh mắt đầu tập trung nhìn Diệp Thành.
“Đúng là Thánh Thể, hắn thật sự ở Bắc Nhạc”. Vẻ mặt mọi người đều trở nên phấn khích, không thể ngờ được nhân vật chính trong tử cục này sẽ xuất hiện ở đây.
“Cải trang thành lão già như vậy, thảo nào không ai nhận ra”. Mọi người ở đây đều lùi xuống, nhất là người lúc nãy đã mắng mỏ, mặt mũi tái nhợt, trong lòng run sợ.
Đặc biệt là đại hán trọc đầu đã ra tay với Diệp Thành trước đó với ông lão áo bào tím quản lý truyền tống trận, hai người suýt nữa đã nằm bò dưới đất, họ sợ Diệp Thành tính sổ.
Thánh Thể quá mạnh, hung danh khắp chốn, vạn tộc truy nã đều không thể giết chết hắn, thực sự không thể kiếm chuyện với người này.
Nếu Thánh Thể đại khai sát giới thì ở đây không một ai có thể sống sót, sức chiến đấu của hắn cũng vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Nhưng, sự lo lắng của mọi người ở đây đều dư thừa.
Diệp Thành cũng chẳng tính sổ gì sất, cũng không có thời gian tính sổ với mấy người này, hắn đã tự mình mở trận, điều chỉnh tọa độ không gian.
Truyền tống trận mau chóng vận hành, hắn lập tức biến mất.
Sau khi hắn đi, mọi người trong sân phải tốn một lúc lâu mới dám cục cựa.
Một lúc sau mới có người nhảy vào truyền tống trận: “Mau mau mau, mở trận, lần này có kịch hay rồi”.
Chương 2210: Bị động
Tại núi Chư Thiên ở Trung Châu của Huyền Hoang.
Người đông như kiến.
Nhìn từ xa, đập vào mắt đâu đâu cũng là người, tràn ngập khắp mọi nơi.
Trước núi Chư Thiên, trên bãi đá vương đầy máu tươi, những người chuyển thế ai cũng thê thảm.
Giờ phút này, bọn họ giống như những phạm nhân sắp bị chém đầu, máu me đầy người, tóc tai bù xù bị mọi người xung quanh chỉ trỏ chửi rủa, thấp kém không chút tôn nghiêm.
Hằng Nhạc Chân Nhân mỏi mệt ngẩng đầu lên, con ngươi ảm đạm không ánh sáng lẳng lặng nhìn từng gương mặt ghê tởm một.
"Kia là chúng sinh mà chúng ta từng liều chết bảo vệ ư?", Hằng Thiên Thượng Nhân rưng rưng cười khổ.
Những người chuyển thế khác đều im lặng đau đớn lại bi thương.
Cảnh tượng ngày nay thật sự là một điều hết sức châm chọc.
Bọn họ đã từng liều chết chiến đấu, dùng thân xác, máu thịt của mình dựng lên một bức tường thành đầy máu vì chúng sinh vạn vực.
Bọn họ chết trận nhưng cũng thành công bảo vệ Chư Thiên Môn và chúng sinh, nhưng lại chẳng ai nhớ thương cái tốt của họ, chỉ muốn đưa họ xuống suối vàng.
"Chết thì chết!", Hằng Nhạc Chân Nhân vừa cười vừa khóc, khàn khàn nói: "Chứ tuyệt đối không thể liên lụy Diệp Thành".
"Vẫn chưa tới à, giết thêm một người đi!", có tiếng cười lạnh vang lên và nó đến từ Phượng Tiên, cô ta bắn ra tiên quang.
Thoáng chốc, máu tươi nở rộ, lại có một người chuyển thế bị giết.
Cả đám chuyển thế đều hai mắt đỏ bừng, muốn chống cự lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt nhìn người thân mình bị giết. Từng dòng máu tươi kia nhìn mà khiến cho người ta đau lòng.
"Nhàm thật, đúng là chẳng thú vị gì hết", thần tử Thần Tộc cười lạnh, nghiêng người dựa lên ghế, thảnh thảnh thơi thơi xoay chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón cái, tiên quang bắn ra, cũng giết một người.
"Ta đây chờ nóng cả ruột!", đám thần tử Tiên Tộc cười gằn, con ngươi tràn ngập vẻ khát máu.
"Thánh Thể đâu? Sao còn chưa tới?", nhìn bãi đá đẫm máu, xung quanh lập tức ồn ào nhốn nháo.
"Nếu mà không đến thì bạn của hắn sẽ bị giết sạch mất".
"Hay là Thánh Thể sợ rồi! Không dám tới?"
"Thánh Thể mà sợ?", có người cười khẩy: "Từ biển sao Huyền Hoang đến Linh Sơn Tây Mạc, hắn có sợ lần nào hả?"
"Lần này, đám thần tử Tiên Tộc kia quá đáng quá rồi", những tu sĩ thế hệ trước thổn thức: "Cách làm thật hèn hạ".
Ầm!
Trong tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, không trung bỗng dưng ầm một tiếng run rẩy.
Đến rồi!
Đám thần tử Tiên Tộc đều đứng dậy nhìn về phương xa, ai cũng cong môi hài hước cười, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động không ngừng vang lên vừa thong thả lại có tiết tấu.
Nghe kỹ mới biết đó là tiếng người đi đường.
Có lẽ là cơ thể nặng nề như núi nên mỗi khi đạp chân xuống đất mới khiến cho đất trời rung chuyển.
Xung quanh hoảng sợ, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn lại tìm nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chân trời mây mù quay cuồng, sát khí ngập trời.
Nơi đó, có một ông lão đạp lên bầu trời tiến đến, đạo bào bay phần phật, tóc trắng tung bay, tiên phong đạo cốt trông như Chân Tiên.
"Kia là Thánh Thể?", có người kinh ngạc la lên.
"Khí huyết cuồn cuộn như thế thì chắc chắn là Hoang Cổ Thánh Thể rồi".
"Giờ mới mấy ngày không gặp mà sao lại trở nên già cả như vậy rồi", nhiều người giật mình, nhìn mà kinh ngạc.
"Còn tu vi của hắn nữa, sao lại thành Chuẩn Thánh?", đám người già vuốt râu, nhăn mày nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thánh Thể Diệp Thành đạp không đi tới.
Hắn thấy đám người chuyển thế bị trói trên bãi đá thì rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy.
Đó là người của quê hương mình! Giờ phút này, lại thê thảm như thế.
Một cơn giận ngập trời chợt nảy lên, vì chống lại Thiên Ma mà tu sĩ của Đại Sở gần như bị tiêu diệt sạch sẽ/
Nhưng hôm nay, chúng sinh mà họ bảo vệ lại đối xử với họ như thế, sao không giận không buồn cho được.
"Đi đi, đi mau đi!", Hằng Thiên Thượng Nhân, Hằng Nhạc Chân Nhân và tất cả người chuyển thế bị trói đều hét lên, dùng hết sức cuối cùng của mình mà gào lên.
Bọn họ đã bị phế, chết thì chết, không thể liên lụy Diệp Thành được vì hắn gánh trên vai mong ước của cả Đại Sở.
Giờ phút này, họ lại hy vọng Diệp Thành làm một con rùa đen rút đầu, sẽ chẳng ai trách hắn và chắc chắn cũng không ai muốn trách.
"Ta sẽ cứu các ngươi!", Diệp Thành ngân ngấn nước mắt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đám Phượng Tiên, nước mắt hóa thành màu đỏ rồi chậm rãi ngưng tụ thành vẻ sắc lạnh.
"Bổn vương cho rằng ngươi sẽ làm một con rùa rụt cổ cả đời ấy chứ!", thần tử Tiên Tộc khinh khỉnh cười, hất mặt lên trời rũ mắt nhìn Diệp Thành, trong con người tràn ngập vẻ hài hước.
"Ân oán giữa ta và ngươi thì hai ta tự thanh toán với nhau, thả họ ra!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không", Phượng Tiên cười dữ tợn: "Giao Phượng Hoàng Tiên Ngự của tộc ta ra đây".
"Ta đã đến đây rồi thì sẽ không đi, ngươi thả họ ra trước", Diệp Thành bình tĩnh nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Xem ra ngươi vẫn không nghe lời nhỉ!", Phượng Tiên cười khẩy, thuận tay bắn ra tiên quang xuyên thủng đầu một người chuyển thế khiến hắn ta trực tiếp bỏ mạng.
"Phượng Tiên!", Diệp Thành nổi giận, sát khí cuồn cuộn định xông lên bãi đá lại thấy Phượng Tiên bắn ra tiên quang, lại một người nữa bị xuyên thủng đầu.
"Sự kiên nhẫn của bản công chúa cũng có hạn thôi", Phượng Tiên cong môi, thích ý vặn vặn cổ, tiên quang quanh quẩn nơi đầu ngón tay: "Không muốn họ chết thì giao Phượng Hoàng Tiên Ngự ra đây, không thì ta sẽ nổi điên đó".
Con ngươi Diệp Thành đỏ au, từng đường gân xanh hằn lên trên trán, siết chặt nắm tay đến nỗi bật máu.
Hắn không ngờ Phượng Tiên lại tàn nhẫn như vậy, không cho mình cơ hội suy nghĩ nào, nói giết là giết mà chẳng chút do dự.
Nếu chỉ có mình Phượng Tiên thì hắn đã không bị động như thế, chỉ trách nơi này còn có rất nhiều thần tử mạnh mẽ.
Quan trọng nhất là những người chuyển thế đang ở trong tay họ, không phải một hai người mà là mấy trăm người.
Nếu dùng Thiên Đạo thì Diệp Thành có thể cứu được một hai người, nhưng những người còn lại sẽ chết.
"Giao hay không!", Phượng Tiên cười gằn hỏi.
"Ta có thể giao, nhưng phải thả một bộ phận trước đã", Phượng Tiên cười lạnh, giơ một ngón tay thon dài như ngọc lên, tiên quang lượn lờ chỉ vào một người chuyển thế.
Diệp Thành lập tức gầm lên, giữa trán bắn ra tiên quang hóa thành một con Phượng Hoàng.
"Vậy mới đúng chứ!", Phượng Tiên vẫy tay cầm lấy rồi in nó vào thần hải, mặt đầy hưởng thụ.
Trong núi, Diệp Thành tìm một mảnh đất trống khoanh chân ngồi xuống.
Hắn nhìn vào trong thần hải, Đế giác đã dung hợp lơ lửng ở giữa, tỏa ra thần quang mang một khí tức xa xưa.
Lấy Đế giác là trung tâm, có vô số tiên quang bắn ra xung quanh khiến thần hải của hắn chấn động dẫn đến tâm cảnh Diệp Thành trong sáng.
Ngoài ra, còn có một tia Đế uy như ẩn như hiện. Đế giác được khảm trên đế binh nên cũng dính thần uy của nó. Tuy đã vỡ, nhưng vẫn còn mãi.
Diệp Thành nhìn chằm chằm nó, Đế giác cực kỳ bất phàm.
Nó vẫn còn ghi lại cảnh tượng tìm thấy mảnh Đế giác đầu tiên vào hơn hai trăm năm trước, Tề Dương kia bị Diệp Thành đánh cho tàn phế.
Trên hành trình của hắn, từng miếng Đế giác rơi vãi đã bị Diệp Thành tìm được. Đến giờ, cuối cùng cũng đầy đủ.
Diệp Thành nhìn một hồi đầu óc chợt cảm thấy hoảng hốt, bị đẩy vào một cái ý cảnh khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi thành một mảnh mây mù.
Mây mù lượn lờ chậm rãi tản đi lộ ra một vùng đất hoang dã, núi cao san sát, sông ngòi xen kẽ, bao la bát ngát, một mảnh xanh ngắt.
Hắn nhìn thấy một cô gái không rõ mặt đứng lơ lửng giữa không trung, trông xa xôi như mộng như ảo.
Nàng vô cùng xinh đẹp, quả thật y như tiên nữ, ánh sáng thần thánh lượn lờ, dáng dấp ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.
Uy áp của nàng như muốn hủy thiên diệt địa, Đế Đạo pháp tắc vờn quanh khiến đất trời run rẩy, ép tới thời gian ngừng trôi.
Vô số dị tượng đan xen trông xa xưa lại thần bí lượn lờ quanh nàng, mỗi loại đều cướp đoạt thiên địa tạo hóa.
Đại Đế!
Tâm thần Diệp Thành run lên, cực kỳ hoảng sợ.
Uy áp này không biết mạnh hơn Kiếm Thần biết bao nhiêu lần, một vị như vậy chắc chắn là Đại Đế.
Hơn nữa, còn là một vị Nữ Đế.
Diệp Thành dằn nỗi kinh ngạc xuống, nhìn về phía tay phải Nữ Đế.
Tay phải Nữ Đế cầm một thanh kiếm tiên khắc vô số phù văn cổ xưa lượn lờ tiên quanh, pháp tắc bay lượn.
Chuôi kiếm nạm một miếng ngọc bội giống hệt Đế giác, hay cũng có thể nói nó chính là Đế giác.
"Thanh kiếm kia chính là kiếm Tru Tiên đã chém gãy đế binh ư?"
"Nàng là ai, là vị Đại Đế nào?", Diệp Thành nhìn Nữ Đế kia thầm nghĩ.
"Hồng Liên Nữ Đế, Dao Trì Nữ Đế, Đông Hoa Nữ Đế. Trong một trăm ba mươi Đại Đế chỉ có ba Nữ Đế, vũ khí đều là kiếm, vị này là đến từ đâu?"
"Chư Thiên còn có vị Nữ Đế thứ tư?", Diệp Thành gãi đầu, cảm giác hoang mang cực kỳ.
Không biết sao hắn nhìn Nữ Đế kia có hơi quen.
Trông quen ở đây không phải là vẻ ngoài, mà là dáng dấp, dường như đã gặp ở đâu, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Gặp ở đâu rồi nhỉ?"
"Nhớ rồi, là ở vùng đất dữ".
"Đúng vậy, đã gặp ở vùng đất dữ", hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi chợt nhớ ra, con ngươi sáng lên.
"Luyện Ngục của Đông Hoang, Minh Thổ của Nam Vực, Vong Xuyên của Tây Mạc, Hoàng Tuyền của Bắc Nhạc đều thấy có một cô gái như mộng như ảo đang múa, trông rất giống nàng".
Diệp Thành nhìn chằm chằm Nữ Đế, càng nhìn càng giống một người, càng xem càng thấy lạnh sống lưng.
"Đế giác, rốt cuộc chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào, người của vùng đất dữ hả? Đến cuối cùng nàng là vị Đại Đế nào?"
Diệp Thành không nghĩ ra tại sao Nữ Đế lại đến vùng đất dữ nhảy múa, còn vùng đất dữ nào cũng múa.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy ý cảnh rung lên.
Sau đó, đất trời chợt biến sắc.
Chỉ thấy trên không trung mờ mịt, mây mù vần vũ, sấm sét đì đùng xé rách cả bầu trời.
Đất trời trở tối, bị mây đen che khuất mọi ánh sáng y như Đại Sở hồi đó, không thấy bầu trời.
Nữ Đế chợt nhúc nhích, một kiếm hủy thiên diệt địa, bổ đôi mây mù xuyên thủng hư không.
Nàng nghênh đón sấm sét mà xông lên, chém giết mọi thứ đáng sợ như muốn giết đến cuối chân trời.
Hai mắt Diệp Thành mờ đi, lại không thấy bóng dáng Nữ Đế đâu. Dù có Tiên Nhãn cũng chẳng thể nhìn đến cuối.
Tuy là ý cảnh, nhưng mơ hồ có một loại uy áp khiến hắn run rẩy, thoáng chốc có thể phá hủy đất trời.
Chẳng biết khi nào lại thấy Nữ Đế hạ xuống, cả người đẫm máu, Đế Đạo Pháp Tắc tan tác, tiên quang ảm đạm.
Cùng nàng rơi xuống còn có kiếm, cũng ảm đạm không ánh sáng nhuộm đẫm máu Nữ Đế. Nó đã không còn hoàn chỉnh, bị chặt thành hai đoạn.
Diệp Thành biến sắc, Nữ Đế đã gặp phải người nào mà lại chiến đấu thảm thiết, đầm đìa máu tươi như vậy.
Chương 2207: Đê tiện
Mây mù quay cuồng, một thanh kiếm tiên bảy màu xuất hiện tỏa ra ánh sáng rực rỡ bổ về phía Nữ Đế.
Diệp Thành nhìn chằm chằm vào nó, nhận ra thanh kiếm kia.
Đó là kiếm Tru Tiên, đến chết hắn cũng sẽ không quên nó.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, trơ mắt nhìn kiếm Tru Tiên bổ về phía Nữ Đế lại không thể làm được gì.
Khoảnh khắc ấy, ý cảnh chấn động, ầm ầm vỡ vụn.
Diệp Thành phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt lại, chưa kịp nói gì đã hộc máu, lập tức ngất đi.
Dù Diệp Thành đã ngất, nhưng Đế giác lại bay ra khỏi trán hắn.
Nó như có linh, tiên quang nở rộ kêu ong ong như đang rên rỉ cho chủ nhân của mình.
Nó bay đi, vượt qua vô vàn con sông lớn và muôn trùng núi cao, y như một luồng sáng tối tăm chui vào trong Hoàng Tuyền.
Hử?
Trong Hoàng Tuyền chợt vang lên một tiếng đầy kinh ngạc, cả vùng đất dữ cũng run lên một cái.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang ngất xỉu vì đã xem cái không nên xem, bị cắn trả.
May là có Đế giác đỡ cho hắn phần lớn, không thì với tu vi của Diệp Thành đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Hắn vừa ngất đã cảm thấy mình ngủ một giấc rất lâu, ngủ từ sáng tới tối mịt lại vẫn chưa tỉnh.
Dưới chân núi, tu sĩ già còn quỳ trước mộ, mặt mày cô đơn, uể oải, đôi lúc lại ngây ngô cười.
Hai trăm năm, ông ta đã về lại chẳng quen biết ai, cha mẹ và người thân của tu sĩ già đã trở thành bụi bặm từ lâu.
Sau lưng ông ta, cậu nhóc đổi Đế giác với Diệp Thành vẫn ngồi kia, đôi tay nhỏ bé chống cằm nói: "Ông ơi, cháu có một căn nhà nhỏ, ông theo cháu đi!"
Ban đêm, thôn nhỏ chìm trong yên tĩnh, đôi khi lại vang lên tiếng nói mớ của trẻ nhỏ.
Nơi này là ban đêm, song, Trung Châu cách xa vạn dặm lại nghênh đón bình minh.
"Diệp Thành, muốn cứu bạn ngươi thì hãy tới núi Chư Thiên".
Trời vừa ửng sáng đã có một tiếng cười đầy lạnh lẽo truyền khắp muôn nơi.
Tiếng cười ấy kèm theo sức mạnh tản ra đại thần thông không ngừng lan rộng khắp nơi.
Trung Châu chấn động, chỉ trách lâu rồi không có tin tức của Thánh Thể nên vừa nghe thấy câu này lập tức cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tu sĩ mọi nơi đồng loạt di chuyển về nơi phát ra giọng nói.
Đợi đến khi tới dưới chân núi Chư Thiên đã thấy một cảnh tượng máu me be bét.
Chỉ thấy trước núi Chư Thiên có một bãi đá khổng lồ có diện tích khoảng vạn trượng.
Bên trên cắm một loạt cây cột, mỗi một cây đều cột một người tóc tai bù xù, máu me nhầy nhụa.
Phía cuối là một hàng ghế cổ xưa, bên trên đều có một người ngồi lần lượt là thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Thần tộc.
So với những người bị trói thì họ lại vô cùng thảnh thơi, nghiêng ngả trên ghế.
Có một điểm giống nhau là khóe miệng họ đều nở nụ cười hài hước, con ngươi âm u lạnh lẽo tràn ngập vẻ khát máu và tàn nhẫn.
"Tất cả đều là kẻ thù của Thánh Thể!", những người đến trước ngó đám thần tử Tiên tộc rồi không khỏi thổn thức.
"Những người bị trói đều là ai thế?"
"Hiển nhiên đều là bạn của Diệp Thành, đám thần tử Tiên tộc không tìm được Thánh Thể nên mới bắt bạn hắn".
"Lại tính vây giết Thánh Thể, không biết lần này Thánh Thể có thể phá cục không, chờ mong ghê".
"Này còn phải hỏi à, chắc chắn là được rồi".
"Cả chặng đường của Thánh Thể đều là nghịch thiên mà đi".
Nhiều người bắt đều đếm ngón tay: nào là biển sao Huyền Hoang, đại hội Dao Trì, thành cổ Đông Hoang, di tích viễn cổ, truy nã ở Nam Vực, chặn giết ở Tây Mạc...
Từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoang, cứ đến đâu là sẽ ồn ào náo nhiệt, có sát kiếp đến đó, còn càng ngày càng nguy hiểm.
Phải công nhận là lấy chuyện nào ra cũng đều vô cùng nghịch thiên, ngoài Thánh Thể ra thì chẳng ai làm được.
"Diệp Thành, tuyệt đối đừng tới!", Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân bị trói trên cột giãy giụa, khàn khàn nói.
Tu vi của họ đã bị phế, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
Những người chuyển thế khác cũng vậy, bị trói không thể nhúc nhích.
Nếu có thể tự sát, họ đã chẳng chút do dự đi xuống suối vàng rồi.
Người Đại Sở đều hiểu biết Diệp Thành, hắn mà biết thì chắc chắn sẽ đến.
Nhưng họ không muốn Diệp Thành đến, đây là một cái cục chắc chắn phải chết. Diệp Thành đã quá khổ, không thể vì đám ăn hại như họ mà mất mạng được.
"Ngươi có chắc hắn sẽ đến không?", trong tiếng xì xào bàn tán, thần tử Tiên tộc liếc Phượng Tiên bên cạnh hỏi.
"Ta rất hiểu hắn, chắc chắn sẽ đến!", Phượng Tiên cười, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tràn ngập oán hận.
"Vậy thì để hắn có đến mà không có về đi", các thần tử đều nở nụ cười đầy dữ tợn, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Chương 2208: Có kịch hay
Sáng sớm, làng Sơn Hà lượn lờ khói bếp, khung cảnh yên bình.
Tiếng cười khanh khanh không ngừng vang bên tai, tiếng trẻ con nô đùa, chập chững từng bước nhỏ, rực rỡ ngây thơ.
Dưới chân núi, trước bia mộ nhỏ bé, tu sĩ già khóc đỏ cả mắt đã đứng dậy, đang quét dọn cỏ dại bên mộ.
Đứa nhỏ kia cũng đến giúp, trông mặt mũi có chút khờ dại.
Tu sĩ già khẽ cười, xoa đầu nhóc, ông ta xem cậu như người thân, quyết định sống nương tựa lẫn nhau.
Tất thảy mọi chuyện đều đang phát triển đâu vào đấy.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, lá khô rơi xuống che trên người hắn, như muốn chôn vùi hắn.
“Đợi đến khi Thiên Ma đến Thất Sát, cũng là lúc chư tiên chiến thiên”.
Trong bóng tối, như có một âm thanh cổ xưa vang bên tai hắn, khiến vẻ mặt hắn đau đớn.
Sau đó một cơn gió nhẹ thổi đến, hắn mở bừng mắt.
Có thể thấy được sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thở gấp như gặp phải ác mộng.
Ngây người hai, ba giây, mới thấy hắn bỗng nhíu chặt mày.
Tinh thần mau chóng tỉnh táo, hắn nhớ lại ý cảnh Đế giác.
Cảnh tượng cổ xưa hiện rõ trước mắt. Một vị Nữ Đế hùng mạnh, không biết đang đấu với ai, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng đế huyết tung tóe khắp trời vẫn chói mắt như cũ, in rõ trong não hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy đến cuối cùng, cũng không biết kiếm Tru Tiên kia có chém trúng Nữ Đế không, mọi chuyện vẫn còn bỏ ngỏ.
Nữ đế kia rất thần bí, không nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, hơn nữa lại có liên quan đến các khu vực cấm địa lớn.
Một đoạn ý cảnh, không biết từ thời đại nào khiến hắn mù mờ, như rơi vào sương mù, thoát thế nào cũng không ra.
“Đế giác, chủ nhân của ngươi, rốt cuộc có lai lịch thế nào?”. Diệp Thành lẩm bẩm, theo bản năng nhìn vào trong Thần Hải.
Bỗng nhiên, khi nhìn vào Thần Hải, hắn lại không thấy Đế giác đâu.
Hắn nhíu mày, Đế giác mất đi một cách đáng ngờ
Từ khi hắn có được mảnh vỡ đầu tiên đến khi Đế giác hoàn thiện, thời gian hơn hai trăm năm, nói mất là mất tăm.
Hắn cho rằng, Đế giác sẽ mang đến cơ duyên cho hắn.
Cũng chưa từng nghĩ, cơ duyên không có, mà ngay cả Đế giác cũng mất rồi.
“Có lẽ linh của nó đi tìm chủ nhân rồi”.
Diệp Thành khẽ lắc đầu, cũng không cưỡng cầu Đế giác quay về.
Ngọc giác của Đế thì càng không đơn giản, nó có suy nghĩ của riêng mình, cũng nhớ rõ Nữ Đế chết yểu kia.
Chầm chậm thu hồi tâm tư, hắn đứng dậy đi ra ngoài núi.
Lúc đi qua bia mộ nhỏ, tu sĩ già còn đang dọn cỏ bỗng luống cuống, quỳ xuống đất bịch một tiếng.
Đứa nhỏ kia ngơ ngác rồi cũng quỳ xuống.
“Ngày tháng sau này có dự định gì không?”. Diệp Thành khẽ cười, một sức mạnh dịu dàng che phủ hai người, xong chuyện còn cho đứa nhỏ một linh quả.
“Bảo vệ quê nhà, bảo vệ cha nương!”. Tu sĩ già cười buồn, đôi mắt ngấn lệ: “Nếu biết trước như vậy, năm đó ta sẽ không bước chân trên con đường bi thương này rồi”.
Diệp Thành cười cũng không đáp, một bước lên trời.
Sau lưng, tu sĩ già vẫy tay xem như từ biệt.
Đây hẳn là một đoạn nhân quả, cũng là một ân tình, là Diệp Thành cho ông ta cơ hội, đưa ông ta quay về quê hương.
Diệp Thành lên trời, đi theo bản đồ, thẳng về hướng Đông, muốn đi đến cổ thành gần nhất, tiếp tục hành trình tìm người.
Một khắc sau, hắn bay ra khỏi nơi cằn cỗi này.
Thế giới trước mắt có thêm sắc xanh, sinh linh phong phú, xanh thẳm tươi tốt, linh lực đất trời cũng dồi dào.
Đến gần khu vực xa hoa hơn, tu sĩ đương nhiên cũng càng nhiều hơn.
Nhìn ra xa, khắp trời đều là tia sáng, mỗi một luồng đều là một bóng người, ngự kiếm bay hoặc là cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, số lượng không hề ít.
Những tu sĩ này trông giống như có chuyện gấp, vội vàng đi đầu thai vậy, ai ai cũng gấp gáp hối hả.
Hơn nữa, phương hướng của bọn họ cũng cùng một hướng.
Diệp Thành nhíu mày, thuận tay tóm lấy một thanh niên vừa bay qua, tu vi người đó không cao, chỉ là Hoàng Cảnh.
Đang bay thì bị níu lại, thanh niên kia nhát gan, sợ hãi nhìn Diệp Thành.
“Làm gì chạy vội như vậy, có dị bảo gì sắp rơi xuống sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thanh niên trông hèn mọn kia.
“Không… Không phải dị bảo, là… Là Hoang Cổ Thánh Thể”. Thanh niên trông hèn mọn nói, không dám thở mạnh.
“Thánh Thể?”
“Kẻ thù của Thánh Thể đã bắt được bạn của Thánh Thể, nhốt dưới núi Chư Thiên, khoảng chừng hơn trăm người, còn buông lời uy hiếp rằng nếu Thánh Thể không xuất hiện một ngày thì cứ mỗi ngày giết một người, giết đến khi Thánh Thể xuất hiện mới dừng, bọn ta đây đều là chạy đến Trung Châu xem kịch”.
Nghe vậy, Diệp Thành ong cả đầu, cảm thấy như sét đánh ngang tai, sát khí xuất hiện, đất trời cũng lạnh đến kết băng.
Vẻ mặt thanh niên trông hèn mọn biến sắc, vẻ mặt lập tức trắng nhợt không chút máu, cả người như rơi vào địa ngục vậy.
Tu sĩ đi qua cũng bị ảnh hưởng, lần lượt rơi xuống liên tục, không chịu nổi uy áp của Diệp Thành.
Chương 2209: Có kịch hay (2)
“Sát khí quá mạnh”. Phần lớn các tu sĩ đều run rẩy trong lòng, hoảng sợ nhìn Diệp Thành, không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn rất mạnh, uy lực rung chuyển đất trời.
Diệp Thành đã lên đường, người như tiên mang lao thẳng đến cổ thành.
Sát khí của hắn không thể khống chế, con ngươi vàng kim đầy lạnh lẽo, vô cùng hung tàn.
Uy thế Thánh Thể quá to lớn, một đường nghiền nát cả không trung.
Tốc độ hắn rất nhanh, không thèm nhìn đường, các tu sĩ đang bay trên trời đều bị hắn đụng phải rồi ngã ngửa.
Không biết lúc nào, hắn mới bước vào một tòa cổ thành to lớn.
“Lại có người muốn hại Thánh Thế, phải qua xem thử”. Vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán vang lên, mọi người đều kéo đến trung tâm thành.
“Nhìn ra được, lần này động tĩnh rất lớn, kẻ thù bắt mấy người bạn kia của Thánh Thể đều là cao thủ, trận thế không nhỏ, lần này Thánh Thể lành ít dữ nhiều rồi”.
“Lại xem thường Thánh Thể rồi phải không, hắn cũng rất gì và này nọ đấy”.
“Cũng chưa chắc, Diệp Thành sẽ không đi đâu, đến đó chẳng phải là vào chỗ chết sao, nếu ta là Thánh Thể, chắc chắn sẽ không đi”.
Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành lao thẳng một đường về phía trước, người đi lại trên đường đều bị hắn đụng ngã.
Tiếng mắng chửi vang lên không ít, nhưng khi nhìn thấy sát khí và uy lực từ Diệp Thành thì đều tự giác im miệng.
Trước truyền tống trận của cổ thành, có một đội ngũ xếp hàng dài, không cần nói cũng biết là muốn vào Trung Châu xem kịch.
Diệp Thanh vội đến, không xếp hàng, trực tiếp bước lên bệ đá.
“Ra phía sau xếp hàng!”. Bảo vệ truyền tống trận là một ông lão áo bào tím, giọng điệu lạnh lão, có chút nghiêm khắc.
“Đúng vậy, nhiều người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ khi chen hàng sao?”. Bên dưới đầy tiếng la mắng liên tục vang lên.
“Cút xuống cho ông đây, con mẹ nó đừng có gây chuyện”.
“Lão phu đây tính khí không tốt, mau đi xếp hàng đi”.
Diệp Thành như không nghe thấy, một chân bước vào truyền tống trận.
“Này, ta đây tức giận rồi đấy”. Có người mặc kệ, là một đại hán trọc đầu, kè này đánh ra một quyền đến.
Là Hoàng Cảnh đỉnh cao, một quyền nặng tựa như núi, không hề nương tay, người này muốn khiến Diệp Thành phải trả giá vì sự ngạo mạn của mình.
Diệp Thành không nói, trở tay đánh ra một quyền trực tiếp phản đòn.
Máu tươi bắn tung tóe, đại hán trọc đầu kia bay đi, thân xác nứt vỡ, đập vào lầu các đối diện.
“Một Hoàng Cảnh đỉnh cao mà bị đánh bay như sao?”. Mọi người xung quanh kinh ngạc, không ít người đều kinh ngạc.
“Đạo hữu, ngươi phá vỡ quy tắc rồi”. Ông lão áo bào tím quản lý truyền tống trận hừ lạnh, một quyền đánh về phía này.
Ông ta có tu vi không thấp, là Thánh Nhân, so với đại hán trọc đầu lúc nãy thì mạnh hơn nhiều, sức chiến đấu không thể xem thường.
Diệp Thành vẫn không nói gì, vẫn mạnh mẽ như cũ, hắn dùng Bát Hoang Quyền phản đòn, uy lực vô cùng đáng sợ.
Máu tươi lại tuôn trào khắp nơi, ông lão áo bào tím lập tức quỳ xuống, cánh tay hóa thành biển máy, thân xác thần khu nứt vỡ!
Phù!
Tiếng xuýt xoa vang lên, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đó là Thánh Nhân đấy! Chỉ một đòn trực diện mà đã bị đánh bại, tên đó có tu vi thế nào mà lại mạnh đến vậy.
“Thánh… Thánh Thể, hắn là Thánh Thể!”. Trong sự kinh ngạc, ông lão áo bào tím thất thểu bò dậy, đôi mắt già nua như muốn rớt ra ngoài, không tin nổi mà nhìn Diệp Thành.
“Thánh Thể?”. Một câu nói khiến xung quanh bỗng chốc kinh hô, toàn bộ ánh mắt đầu tập trung nhìn Diệp Thành.
“Đúng là Thánh Thể, hắn thật sự ở Bắc Nhạc”. Vẻ mặt mọi người đều trở nên phấn khích, không thể ngờ được nhân vật chính trong tử cục này sẽ xuất hiện ở đây.
“Cải trang thành lão già như vậy, thảo nào không ai nhận ra”. Mọi người ở đây đều lùi xuống, nhất là người lúc nãy đã mắng mỏ, mặt mũi tái nhợt, trong lòng run sợ.
Đặc biệt là đại hán trọc đầu đã ra tay với Diệp Thành trước đó với ông lão áo bào tím quản lý truyền tống trận, hai người suýt nữa đã nằm bò dưới đất, họ sợ Diệp Thành tính sổ.
Thánh Thể quá mạnh, hung danh khắp chốn, vạn tộc truy nã đều không thể giết chết hắn, thực sự không thể kiếm chuyện với người này.
Nếu Thánh Thể đại khai sát giới thì ở đây không một ai có thể sống sót, sức chiến đấu của hắn cũng vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Nhưng, sự lo lắng của mọi người ở đây đều dư thừa.
Diệp Thành cũng chẳng tính sổ gì sất, cũng không có thời gian tính sổ với mấy người này, hắn đã tự mình mở trận, điều chỉnh tọa độ không gian.
Truyền tống trận mau chóng vận hành, hắn lập tức biến mất.
Sau khi hắn đi, mọi người trong sân phải tốn một lúc lâu mới dám cục cựa.
Một lúc sau mới có người nhảy vào truyền tống trận: “Mau mau mau, mở trận, lần này có kịch hay rồi”.
Chương 2210: Bị động
Tại núi Chư Thiên ở Trung Châu của Huyền Hoang.
Người đông như kiến.
Nhìn từ xa, đập vào mắt đâu đâu cũng là người, tràn ngập khắp mọi nơi.
Trước núi Chư Thiên, trên bãi đá vương đầy máu tươi, những người chuyển thế ai cũng thê thảm.
Giờ phút này, bọn họ giống như những phạm nhân sắp bị chém đầu, máu me đầy người, tóc tai bù xù bị mọi người xung quanh chỉ trỏ chửi rủa, thấp kém không chút tôn nghiêm.
Hằng Nhạc Chân Nhân mỏi mệt ngẩng đầu lên, con ngươi ảm đạm không ánh sáng lẳng lặng nhìn từng gương mặt ghê tởm một.
"Kia là chúng sinh mà chúng ta từng liều chết bảo vệ ư?", Hằng Thiên Thượng Nhân rưng rưng cười khổ.
Những người chuyển thế khác đều im lặng đau đớn lại bi thương.
Cảnh tượng ngày nay thật sự là một điều hết sức châm chọc.
Bọn họ đã từng liều chết chiến đấu, dùng thân xác, máu thịt của mình dựng lên một bức tường thành đầy máu vì chúng sinh vạn vực.
Bọn họ chết trận nhưng cũng thành công bảo vệ Chư Thiên Môn và chúng sinh, nhưng lại chẳng ai nhớ thương cái tốt của họ, chỉ muốn đưa họ xuống suối vàng.
"Chết thì chết!", Hằng Nhạc Chân Nhân vừa cười vừa khóc, khàn khàn nói: "Chứ tuyệt đối không thể liên lụy Diệp Thành".
"Vẫn chưa tới à, giết thêm một người đi!", có tiếng cười lạnh vang lên và nó đến từ Phượng Tiên, cô ta bắn ra tiên quang.
Thoáng chốc, máu tươi nở rộ, lại có một người chuyển thế bị giết.
Cả đám chuyển thế đều hai mắt đỏ bừng, muốn chống cự lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt nhìn người thân mình bị giết. Từng dòng máu tươi kia nhìn mà khiến cho người ta đau lòng.
"Nhàm thật, đúng là chẳng thú vị gì hết", thần tử Thần Tộc cười lạnh, nghiêng người dựa lên ghế, thảnh thảnh thơi thơi xoay chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón cái, tiên quang bắn ra, cũng giết một người.
"Ta đây chờ nóng cả ruột!", đám thần tử Tiên Tộc cười gằn, con ngươi tràn ngập vẻ khát máu.
"Thánh Thể đâu? Sao còn chưa tới?", nhìn bãi đá đẫm máu, xung quanh lập tức ồn ào nhốn nháo.
"Nếu mà không đến thì bạn của hắn sẽ bị giết sạch mất".
"Hay là Thánh Thể sợ rồi! Không dám tới?"
"Thánh Thể mà sợ?", có người cười khẩy: "Từ biển sao Huyền Hoang đến Linh Sơn Tây Mạc, hắn có sợ lần nào hả?"
"Lần này, đám thần tử Tiên Tộc kia quá đáng quá rồi", những tu sĩ thế hệ trước thổn thức: "Cách làm thật hèn hạ".
Ầm!
Trong tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, không trung bỗng dưng ầm một tiếng run rẩy.
Đến rồi!
Đám thần tử Tiên Tộc đều đứng dậy nhìn về phương xa, ai cũng cong môi hài hước cười, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động không ngừng vang lên vừa thong thả lại có tiết tấu.
Nghe kỹ mới biết đó là tiếng người đi đường.
Có lẽ là cơ thể nặng nề như núi nên mỗi khi đạp chân xuống đất mới khiến cho đất trời rung chuyển.
Xung quanh hoảng sợ, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn lại tìm nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chân trời mây mù quay cuồng, sát khí ngập trời.
Nơi đó, có một ông lão đạp lên bầu trời tiến đến, đạo bào bay phần phật, tóc trắng tung bay, tiên phong đạo cốt trông như Chân Tiên.
"Kia là Thánh Thể?", có người kinh ngạc la lên.
"Khí huyết cuồn cuộn như thế thì chắc chắn là Hoang Cổ Thánh Thể rồi".
"Giờ mới mấy ngày không gặp mà sao lại trở nên già cả như vậy rồi", nhiều người giật mình, nhìn mà kinh ngạc.
"Còn tu vi của hắn nữa, sao lại thành Chuẩn Thánh?", đám người già vuốt râu, nhăn mày nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thánh Thể Diệp Thành đạp không đi tới.
Hắn thấy đám người chuyển thế bị trói trên bãi đá thì rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy.
Đó là người của quê hương mình! Giờ phút này, lại thê thảm như thế.
Một cơn giận ngập trời chợt nảy lên, vì chống lại Thiên Ma mà tu sĩ của Đại Sở gần như bị tiêu diệt sạch sẽ/
Nhưng hôm nay, chúng sinh mà họ bảo vệ lại đối xử với họ như thế, sao không giận không buồn cho được.
"Đi đi, đi mau đi!", Hằng Thiên Thượng Nhân, Hằng Nhạc Chân Nhân và tất cả người chuyển thế bị trói đều hét lên, dùng hết sức cuối cùng của mình mà gào lên.
Bọn họ đã bị phế, chết thì chết, không thể liên lụy Diệp Thành được vì hắn gánh trên vai mong ước của cả Đại Sở.
Giờ phút này, họ lại hy vọng Diệp Thành làm một con rùa đen rút đầu, sẽ chẳng ai trách hắn và chắc chắn cũng không ai muốn trách.
"Ta sẽ cứu các ngươi!", Diệp Thành ngân ngấn nước mắt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đám Phượng Tiên, nước mắt hóa thành màu đỏ rồi chậm rãi ngưng tụ thành vẻ sắc lạnh.
"Bổn vương cho rằng ngươi sẽ làm một con rùa rụt cổ cả đời ấy chứ!", thần tử Tiên Tộc khinh khỉnh cười, hất mặt lên trời rũ mắt nhìn Diệp Thành, trong con người tràn ngập vẻ hài hước.
"Ân oán giữa ta và ngươi thì hai ta tự thanh toán với nhau, thả họ ra!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không", Phượng Tiên cười dữ tợn: "Giao Phượng Hoàng Tiên Ngự của tộc ta ra đây".
"Ta đã đến đây rồi thì sẽ không đi, ngươi thả họ ra trước", Diệp Thành bình tĩnh nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Xem ra ngươi vẫn không nghe lời nhỉ!", Phượng Tiên cười khẩy, thuận tay bắn ra tiên quang xuyên thủng đầu một người chuyển thế khiến hắn ta trực tiếp bỏ mạng.
"Phượng Tiên!", Diệp Thành nổi giận, sát khí cuồn cuộn định xông lên bãi đá lại thấy Phượng Tiên bắn ra tiên quang, lại một người nữa bị xuyên thủng đầu.
"Sự kiên nhẫn của bản công chúa cũng có hạn thôi", Phượng Tiên cong môi, thích ý vặn vặn cổ, tiên quang quanh quẩn nơi đầu ngón tay: "Không muốn họ chết thì giao Phượng Hoàng Tiên Ngự ra đây, không thì ta sẽ nổi điên đó".
Con ngươi Diệp Thành đỏ au, từng đường gân xanh hằn lên trên trán, siết chặt nắm tay đến nỗi bật máu.
Hắn không ngờ Phượng Tiên lại tàn nhẫn như vậy, không cho mình cơ hội suy nghĩ nào, nói giết là giết mà chẳng chút do dự.
Nếu chỉ có mình Phượng Tiên thì hắn đã không bị động như thế, chỉ trách nơi này còn có rất nhiều thần tử mạnh mẽ.
Quan trọng nhất là những người chuyển thế đang ở trong tay họ, không phải một hai người mà là mấy trăm người.
Nếu dùng Thiên Đạo thì Diệp Thành có thể cứu được một hai người, nhưng những người còn lại sẽ chết.
"Giao hay không!", Phượng Tiên cười gằn hỏi.
"Ta có thể giao, nhưng phải thả một bộ phận trước đã", Phượng Tiên cười lạnh, giơ một ngón tay thon dài như ngọc lên, tiên quang lượn lờ chỉ vào một người chuyển thế.
Diệp Thành lập tức gầm lên, giữa trán bắn ra tiên quang hóa thành một con Phượng Hoàng.
"Vậy mới đúng chứ!", Phượng Tiên vẫy tay cầm lấy rồi in nó vào thần hải, mặt đầy hưởng thụ.
Bình luận facebook