-
Chương 2196-2200
Chương 2196: Miếu Niệm Từ
"Thí chủ có nguyện quy y cửa Phật môn ta!", Thích Già mỉm cười, vẫn chưa trả lời vấn đề mà hiền lành nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành cau mày, chiêu này của Thích Già đúng là khiến hắn không kịp trở tay. Diệp Thành kính Phật, song cũng kiêng kỵ Phật.
Phật pháp rộng lớn uyên thâm, phổ độ chúng sinh. Nhưng cũng có một sức hấp dẫn kỳ lạ, bị Phật nhìn trúng thì không biết là họa hay phúc.
Hiển nhiên, hắn đã bị Thích Già nhìn trúng, muốn mời Diệp Thành vào Phật môn trở thành một tín đồ cửa Phật.
"Đây là một giao dịch?", Diệp Thành ngửa đầu nhìn đỉnh núi, có thể cách mây mù lượn lờ nhìn Thích Già.
"Đương nhiên không phải!", giọng nói của Thích Già Tôn Giả như có như không nói: "Đừng vội đáp, nghĩ kỹ lại đến cũng không muộn".
Ông ta nói xong, có phật quang bắn ra từ đầu ngón tay, chui vào giữa trán Diệp Thành.
Đó là một luồng thần thức hóa thành một tấm bản đồ khổng lồ, chẳng những có phương hướng mà còn có vị trí chính xác của cô.
Diệp Thành kích động chắp tay cúi chào rồi vội vàng xoay người bước vào không trung bay thẳng về phía Tây.
Đằng sau, Thích Già lẳng lặng nhìn, trong con ngươi bình tĩnh như nước lập lòe vẻ sâu xa, có cảm thán cũng hơi chút khó hiểu.
Trong hư không mờ mịt, Diệp Thành giống như một mũi tên lửa, thi triển thân pháp đến cùng cực, vội vàng muốn gặp được cô.
Bầu trời bừng sáng nhưng mặt đất ở Tây Mạc lại lặng lẽ có tuyết rơi, bông tuyết bay lất phất nhuộm trắng khắp nơi.
Bông tuyết trắng tinh góp phần khiến Tây Mạc trang nghiêm và yên ả thêm chút tịch liêu thanh tĩnh y như cõi Phật.
Song, sự yên tĩnh này lại nhanh chóng bị phá hủy, có người đánh nhau dưới bầu trời đầy tuyết, một cuộc chiến đỉnh cao.
Nhìn kỹ thì hai bên có một người là Phật Đà, người còn lại cao to vạm vỡ có thể nói là trông cực kỳ hung hãn.
Kia chính là Tây Tôn và Quỳ Ngưu, cuối cùng cả hai cũng đối đầu, gây ra tiếng động rất lớn dẫn đến vô số tu sĩ vây xem.
"Hai tên này thường ngày có bắn đại bác cũng chẳng liên quan, sao lại đánh nhau rồi?", xung quanh đều kinh ngạc, có chút khó hiểu.
"Đánh nhau còn cần lý do? Nhìn nhau ngứa mắt chẳng phải cũng choảng nhau à? Thái tử Quỳ Ngưu Tộc cũng vô cùng nóng tính".
"Nóng tính cũng có tác dụng mẹ gì, Vạn Phật Kim Thần của Tây Tôn còn khó phá, tìm y đánh chính là tự hành xác mình".
"Muốn xử Tây Tôn thì ít nhất cũng phải có cấp bậc như Thánh Thể".
Trong tiếng bàn tán, trận chiến diễn ra cực kỳ mạnh liệt, Quỳ Ngưu thi triển quyền cước, tấn công như vũ bão, sức chiến đấu còn đỉnh hơn của đỉnh.
So với hắn ta, Tây Tôn lại bình tĩnh hơn nhiều, Phật quang lấp lánh, phật pháp khôn cùng, sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Sau lưng y còn có một bức tượng Phật là dị tượng Phật Môn của y. Nó bảo vệ cơ thể và nguyên thần Tây Tôn vững như bàn thạch. Quỳ Ngưu tấn công một đường song vẫn không thể phá hủy lớp phòng ngự của y.
Tin tức này tựa như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp Tây Mạc.
Diệp Thành cũng nghe thấy, lại chỉ lắc đầu cười, cũng không bất ngờ trước phong cách của tên Quỳ Ngưu kia.
Nhưng hắn cũng không vòng về giúp đỡ, dù không biết Quỳ Ngưu và Tây Tôn có ân oán gì, nhưng Tây Tôn chắc chắn sẽ không giết chết Quỳ Ngưu. Tất cả chỉ là trò đùa trẻ con thôi.
Trong lúc đó, hắn lại đi vào một tòa truyền tống trận cổ xưa.
Sau đó, cả chặng đường Diệp Thành đều nhanh chóng lên đường dựa theo vị trí Thích Già đưa mà chưa từng dừng lại.
Trong lòng hắn vẫn thổn thức không thôi, chẳng ngờ lại cách xa như vậy. Nếu không có Thích Già đưa vị trí chính xác cho thì trời biết Diệp Thành phải tìm đến ngày tháng năm nào, Tây Mạc quá rộng lớn.
Ba ngày sau, hắn đặt chân đến một mảnh đất mênh mông.
Nơi này đã hoàn toàn rời xa khu vực sầm uất, thậm chí hơi hoang vắng, linh lực loãng, cây cối cằn cỗi còn có tuyết, lạnh lão cô quạnh không một bóng người.
Diệp Thành đi vào một ngôi làng cổ, ngước mắt nhìn ra xa là một ngọn núi tuyết trắng xóa.
Đó là núi Niệm Từ, bên trên có một cái miếu Niệm Từ, cô gái trong thành Vô Lệ đang ở trong ngôi miếu kia.
"Hèn chi tìm mãi không thấy, đúng là đang tu luyện trong một nơi xa xôi", Diệp Thành ngơ ngẩn rồi lại bị giọng nói già nua ven đường đánh thức, đó là một ông lão bán rượu.
Tiết trời u ám, bông tuyết bay tán loạn, ngôi làng rời xa chốn sầm uất, trên đường không thấy được vài người, lâu lâu cũng có nhưng chỉ ôm cánh tay vội vàng rời đi.
Đôi ba vài bóng người, ông lão bán rượu là một người lẻ loi đứng ven đường. Tuy là tu sĩ nhưng trông ông ta có vẻ đang lạnh, mặc quần áo rất dày.
Tu vị của ông ta cũng không cao, thậm chí có thể nói là thấp một cách đáng thương, chỉ là cảnh giới Chân Dương. Còn về tuổi tác, lại cũng không nhỏ.
"Tiền bối có tin Phật không?", Diệp Thành vừa cười vừa đưa nguyên thạch, coi như quan tâm buôn bán nhỏ của ông ấy.
"Ta không có duyên với cửa Phật", ông lão cười hiền lành, đưa hai bầu rượu cho hắn: "Tiểu hữu đường xa mà đến, phong trần mệt mỏi là định đến miếu Niệm Từ à?"
"Đi ngang qua thôi", Diệp Thành khẽ cười nhận lấy hai bầu rượu, một tay xách nó đi ngang qua ngôi làng yên tĩnh.
Mặt đất rộng lớn hắn lên vô số dấu chân của hắn.
Bông tuyết trắng xóa như cảnh trong mơ, tựa tâm trạng lúc này của hắn, cực kỳ không chân thật. Hắn sẽ gặp được cô.
Chương 2197: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
Diệp Thành chậm rãi ngừng lại dưới chân núi Niệm Từ, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn.
Đây là một ngọn núi nhỏ, không cao lại rất thần kỳ, có cảm giác tĩnh lặng như rời xa sự xô bồ của thế gian.
Nhìn từ dưới chân núi thì còn có thể loáng thoáng thấy được một ngôi miếu trên đỉnh. Nó chính là miếu Niệm Từ, tĩnh lặng lại cô quạnh.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhấc chân lên, không bay mà chỉ sải từng bước một đi lên bậc thềm bằng đá.
Diệp Thành không biết nên kích động hay nên lo lắng, trong lòng có hơi mong đợi sợ đối phương không phải Sở Huyên hay Sở Linh.
Hắn cũng không dám sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa để suy tính.
Hoặc có thể nói là Diệp Thành không dám vạch trần đáp án kia, năm tháng dài dòng ít nhất cũng phải chừa chút nhớ nhung.
Tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng rơi xuống bả vai hắn rồi tan thành nước thấm vào quần áo, lại không lạnh như băng.
Diệp Thành bước trên bậc thềm, thấy một ngôi miếu lợp ngói từ xa. Trước ngôi miếu đang có một ni cô cầm chổi quét tuyết, trái tim chợt đập thình thịch, bồng bột khó bình tĩnh.
"Hả?", có lẽ cảm thấy có người nên ni cô nhỏ không khỏi nghiêng đầu nhìn. Ni cô vẫn chỉ là một cô bé, chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Ngươi là ai?"
"Chỉ là một người qua đường thôi", Diệp Thành mỉm cười, mở một vò rượu ra ngừa đầu uống, lại cảm thấy nó cực kỳ bất phàm, vào miệng thì nồng, xuống bụng lại ngọt như nước cất.
Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn về phía ngôi làng dưới chân núi, ông lão bán rượu vẫn còn đó, ôm cánh tay ngủ gật đợi người mua rượu.
Rượu là rượu đục lại không tầm thường, ông lão tuy lôi thôi nhưng cũng không đơn giản khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
"Trở về nguyên trạng?", Diệp Thành lẩm bẩm.
"Vậy ngươi đến miếu Niệm Từ làm gì?", ni cô nhỏ kia ngẩng khuôn mặt nhỏ lên lộ ra cặp mắt trong vắt hỏi.
Diệp Thành hoàn hồn lại, chắp tay nói: "Ta muốn gặp tiên tử ở thành Vô Lệ, mong tiểu sư cô báo cho".
"À!", tiểu sư cô à một tiếng rồi ôm cây chổi chạy vào, sau đó lập tức có một giọng truyền ra: "Sư phụ ơi sư phụ, có người muốn gặp tiên tử".
Chẳng mấy chốc, ni cô nhỏ đã hớt hải chạy ra, đằng sau còn có một ni cô già đi theo.
"Sư phụ ơi, là hắn!", ni cô nhỏ nói.
Ni cô già chắp tay đánh giá Diệp Thành một lượt, với tu vi cảnh giới Linh Hư của bà ta thì khó mà biết được tu vi của Diệp Thành.
"Xin chào sư cô!", Diệp Thành vô cùng lễ phép chào hỏi.
"Mời vào", ni cô già vươn tay nói.
"Cảm ơn", Diệp Thành bước vào miếu Niệm Từ.
Miếu Niệm Từ cũng không lớn lại vô cùng yên tĩnh, ngoài ni cô nhỏ và ni cô già ra thì chỉ còn một người.
Người thứ ba ấy chính là tiên tử thành Vô Lệ.
Diệp Thành không cần người dẫn cũng tìm được vị trí của cô ta, song, hắn cũng không vội mà chỉ chậm rãi bước vào.
Thấp thoáng sau rặng tre có một căn nhà tranh, đến đây hắn mới dừng lại lẳng lặng đứng nhìn, trái tim đập thình thịch, tấm lưng cứng đờ không dám thả lỏng.
"Là... là hai người ư?", muôn vàn câu nói cuối cùng chỉ thốt ra được một câu, giọng nói khô khốc khàn khàn có chút đau thương.
Một câu khiến gió cuốn lên, bông tuyết bay tứ tung.
Chỉ nghe thấy một tiếng két, cánh cửa căn nhà tranh chậm rãi mở, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc đồ trắng tựa như bông tuyết trắng tinh vô ngần bước ra.
Cô ta đeo khăn che mặt không thấy được mặt mày, con ngươi lại trong suốt sạch sẽ nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, mái tóc đen dài không gió tự bay, mỗi ngọn tóc suông mượt như thác.
Diệp Thành chỉ nhìn thoáng qua thì cơ thể căng cứng chợt như cái bóng cao su xì hơi lảo đảo một cái dường như không xương, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cô ta không phải các nàng, thậm chí hắn còn không cần thấy khuôn mặt, chỉ dựa vào con ngươi kia cũng đủ để nhận ra.
Đúng là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Nụ cười của hắn có chút bất lực, thân thể cao ngất như tùng hơi khom, sắc mặt cũng thoáng chốc trắng bệch, ngón tay cứng ngắc mất đi tri giác.
"Hoang Cổ Thánh Thể!", tiên tử Vô Lệ khẽ nói, mặt mày lạnh lùng không nhiễm khói lửa trần tục.
Diệp Thành vội vàng hoàn hồn, vung tay lấy ra bức tranh của Sở Huyên (Sở Linh) hỏi: "Tiên tử đã gặp các nàng bao giờ chưa?"
"Còn ngươi? Ngươi có nhìn thấy người này không?", tiên tử Vô Lệ cũng vung tay lên lấy một bức tranh ra treo giữa không trung. Trong tranh là một người đàn ông giống y như Diệp Thành, nói chính xác hơn, đó là Diệp Thành.
Diệp Thành không đáp, cởi áo khoác đen, gỡ mặt nạ quỷ xuống lộ ra khuôn mặt sương gió bãi bể nương dâu của mình.
"Người trong mộng của thần nữ chắc hẳn là ngươi", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt nói: "Cõi trần tục thế mà lại có một người như ngươi, đúng là nhân quả".
"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào tiên tử Vô Lệ nói: "Người trong tranh này có từng đến thành Vô Lệ không?"
"Cô ấy chính là thần nữ của thành Vô Lệ!", tiên tử Vô Lệ xinh đẹp tuyệt trần lẳng lặng đứng đo như một bức tượng.
Câu này vừa được nói ra, tâm trạng đầy mất mát của Diệp Thành lập tức dậy sóng, vội vàng chắp tay, cầu xin nói: "Mong tiên tử báo cho, ta muốn gặp thần nữ nhà cô".
"Nàng là người nào của ngươi?", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt hỏi.
"Vợ của ta!", khi Diệp Thành nói ra ba từ này thì trong mắt ngấn lệ, nước mắt chực trào.
"Thái thượng vong tình, vô lệ... cũng chính là vô tình".
"Có tình cũng vậy, vô tình cũng thế, ta muốn gặp nàng".
"Thành Vô Lệ đã rời đi, tuy ta là tiên tử thành Vô Lệ cũng không cách nào liên lạc được", tiên tử Vô Lệ nói.
"Vậy khi nào thành Vô Lệ lại hạ phàm? ", cơ thể Diệp Thành lại cứng đờ, mong mỏi nhìn tiên tử Vô Lệ. Hắn đã để lỡ hai lần nên không muốn bỏ lỡ lần thứ ba.
"Không biết!", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt đáp.
"Sao ngươi lại không biết?", Diệp Thành bỗng dưng quát lên, cảm xúc dồn nén hơn hai trăm năm lập tức bùng nổ, khí thế bắn ra như muốn nuốt trọn bát hoang.
Thậm chí, vẻ mặt của hắn còn hơi chút dữ tợn, con ngươi ngấn lệ giăng kín tơ máu, nước mắt và máu đan xen với nhau.
Chương 2198: Cùng là người số khổ
Núi Niệm Từ ầm ầm như muốn sụp, sát khí cuồn cuộn càn quét khắp không trung, tuyết cũng ngừng rơi.
Ni cô nhỏ và ni cô già hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
Từ xa, họ đã thấy được một cảnh tượng đáng sợ: tiên tử Vô Lệ bị Diệp Thành bóp lấy cái cổ ngọc ngà giơ lên giữa không trung.
"Đạo hữu, ngươi...", vẻ mặt ni cô già hoảng sợ.
"Cút", Diệp Thành rống lên một tiếng như tiếng sấm chấn bể màng tai ni cô già khiến bà ta ngã bệt xuống đất.
Ni cô nhỏ sợ hãi, mặt mày trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy không dám nhúc nhích, Diệp Thành thật là đáng sợ.
"Trả lời vấn đề của ta, khi nào thì thành Vô Lệ hạ phàm?", con ngươi Diệp Thành đỏ bừng nhìn chằm chằm tiên tử Vô Lệ tựa như một con thú dữ.
"Không biết!", tiên tử Vô Lệ bình tĩnh đáp, mặt mày lạnh lẽo không chút cảm xúc. Vô Lệ chính là vô tình, cô ta tựa như một con rối không biết đau là thế nào.
"Hay cho một câu không biết...", con ngươi Diệp Thành lóe lên vẻ lạnh lẽo, sấm sét màu vàng quay cuồng, khí tức hủy diệt lạnh như băng.
Cơ thể yểu điệu của tiên tử Vô Lệ nhuốm máu và bắt đầu tan thành mảnh nhỏ. Cùng là Thánh Nhân nhưng cô ta lại chẳng thể chống lại được.
Diệp Thành nổi lên sát khí, đã có một sát na là muốn lấy mạng của cô ta.
"Diệp Thành, còn không ngừng tay!", chợt có một giọng nữ vang lên, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện và kia chính là Bắc Thánh.
"Cút!", Diệp Thành quát, kiếm Chuẩn Đế xuất hiện, hắn trở tay vung lên chém ra một dải ngân hà vô cùng bá đạo.
Đường đường là Bắc Thánh, còn chưa tiến lên đã bị một kiếm ép lùi lại. Với sức chiến đấu của cô ta cũng khó mà địch lại Diệp Thành.
Cô ta cắn răng, định xông lên ngăn cản tiếp.
Song, còn chưa chờ Bắc Thánh hành động đã có một bàn tay đầy vết chai đặt lên vai, cô ta lập tức bị giam cầm.
Lại nhìn sang người giữ chân cô ta lại, nhìn kỹ thì chẳng phải là ông lão bán rượu ở ngôi làng dưới chân núi Niệm Từ sao?
Ông lão vẫn mặc áo bông trông lôi thôi lếch thếch, bước chân phù phiếm lại quỷ dị khó lường.
Ông ta mạnh đến đáng sợ, chỉ khẽ vung tay lên đã cứu tiên tử Vô Lệ, còn Diệp Thành cũng bị ông ta khóa lại.
Diệp Thành hai mắt đỏ bừng, máu của Hoang Cổ Thánh Thể sôi trào lại không thể phá hủy giam cầm, pháp lực cũng bị phong ấn.
"Đi với ta, cô ta không lừa ngươi", ông lão hiền lành nói, kéo Diệp Thành rời khỏi Núi Niệm Từ.
Bắc Thánh lau vết máu nơi khóe miệng đi, bàn tay ngọc ngà vung lên chữa trị cho ni cô già, lại xóa bỏ ký ức của ni cô nhỏ xong mới nhìn về phía tiên tử Vô Lệ.
Quần áo tiên tử Vô Lệ nhuốm đầy máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thần hà vờn quanh chữa lành toàn bộ vết thương.
"Thái thượng vong tình, quả nhiên bá đạo", Bắc Thánh lẩm bẩm rồi xoay người rời đi đuổi theo Diệp Thành.
Bên này, ông lão dẫn Diệp Thành về làng, xuất hiện trong một hộ gia đình bình thường.
"Rượu ủ địa phương, uống cho ấm người", ông lão hiền lành như ông nội nhà bên, đưa cho Diệp Thành một bầu rượu gạo.
"Tiền bối, rốt cuộc ông là ai?", Diệp Thành lẳng lặng nhìn ông lão, con ngươi màu đỏ cũng nhạt đi, thu vẻ tàn bạo hơi tỉnh tảo lại.
"Cũng giống như ngươi, đều là người số khổ", ông lão khoanh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, vẻ mặt già nua tràn ngập hoài niệm: "Vợ của ta cũng ở trong thành Vô Lệ kia".
"Vậy..."
"Cầu Nại Hà! Đúng là khiến người ta bó tay mà!", ông lão lắc đầu cười khổ, buồn bã nói.
Diệp Thành im lặng, giơ bầu rượu lên uống một ngụm to. Hắn và ông lão đúng là số khổ.
Ông lão lại may mắn hơn hắn một chút, đã thử đi qua cầu Nại Hà. Còn hắn, lại cả cơ hội đó cũng không có.
Chẳng biết tại sao, Diệp Thành lại chợt sinh ra một sự tức giận với thành Vô Lê hư vô mờ mịt kia. Thế gian rõ ràng có tình, vì sao cố tình vô lệ khiến hồng trần tràn đầy khổ đau.
Ông trời đúng là trêu ngươi, cho người ta hy vọng nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn, bàn tay vô hình kia chính là cứ tùy tiện chi phối vận mệnh như thế.
Căn nhà chợt trở nên tĩnh lặng, cả hai chỉ lo uống rượu.
Không biết khi nào ông lão như là quá mệt mỏi ôm bầu rượu ngủ thiếp đi, đường đường Chuẩn Đế lại nói mớ.
Diệp Thành uống một mình, càng uống vị bầu rượu gạo càng chát chúa, càng cảm thấy đau khổ khiến người ta không kiềm được run rẩy.
Đến khuya, hắn mới lảo đảo đứng dậy.
Ra khỏi làng lại là một khoảng trời mênh mông tuyết bay tán loạn lấp kín dấu chân của hắn.
Diệp Thành lại đi, không biết là phương nào, trải qua từng tòa thành cổ tìm kiếm người chuyển thế này đến người chuyển thế khác.
Có những cặp yêu nhau cuối cùng thành người một nhà, hắn thấy mà vui cho hình ảnh ấy, cũng giúp hết đôi này đến đôi kia.
Nhưng trong cuộc hành trình dài dòng hơn hai trăm năm, Diệp Thành vẫn một mình, bóng lưng cô đơn hiu quạnh không người làm bạn.
Cứ thế, ba tháng lặng lẽ trôi qua, Diệp Thành đi ra khỏi Tây Mạc.
Dưới ánh trăng trông hắn có chút già nua, đầu bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn, râu cũng dài, con ngươi ảm đạm, bóng lưng thẳng tắp cũng hơi gù.
Giờ đây, hắn đã không còn dùng áo đen hay mặt nạ quỷ giấu kín thân mình vì lúc này vẻ già nua và bóng lưng lọm khọm của Diệp Thành đã là thứ tốt nhất để che giấu.
Ai mà ngờ một ông lão trông như sắp xuống lỗ lại sẽ là Thánh Thể bá đạo vô song.
Lại là một ban đêm yên tĩnh, ánh sao sáng lấp lánh.
Hắn rời khỏi một tòa thành cổ, bên trong có người chuyển thế còn là hai người, kiếp trước cả hai từng là một đôi.
Diệp Thành lại se duyên cho một đôi, yên lặng chúc phúc họ.
Nhưng làn gió vừa nhẹ nhàng phất qua, hắn lại không kiềm được cúi người ho ra máu, hít thở nặng nề, mất hết sức sống.
Tu vi của Diệp Thành lại rơi xuống khỏi Thánh Nhân thành Chuẩn Thánh.
Đáng lẽ đêm nay là một đêm đáng kỷ niệm.
Năm tháng làm người ta già đi, hắn chính là ví dụ tốt nhất cho nó. Vốn là hào hoa phong nhã, lại đang nhanh chóng già đi.
"Ngươi còn định đi theo ta bao lâu?", Diệp Thành lau vết máu nơi khóe miệng đi, khàn khàn nói.
Chương 2199: Cùng là người số khổ (2)
Không gian đằng sau vặn vẹo rồi có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra.
Cô ta là Bắc Thánh, dưới ánh trăng vằng vặc giống như mộng ảo, cô ta thánh khiết không nhiễm bụi trần y như một vị trích tiên.
Sau khi rời khỏi núi Niệm Từ, cô ta bèn đi theo Diệp Thành.
Bắc Thánh cũng là người duy nhất chứng kiến hắn đi từ huy hoàng đến suy sụp, bất kể là tu vi hay tuổi thọ.
Cô ta không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì, cũng không biết Diệp Thành có một quá khứ thế nào. Nhưng bóng dáng hôm nay của Hoang Cổ Thánh Thể quả thật khiến người ta nhìn mà thương.
Là anh hùng tuổi xế chiều? Hay năm tháng vô tình?
"Sao ngươi lại trở nên như vậy", Bắc Thánh cắn răng, nhìn Diệp Thành mà chỉ cảm thấy trái tim thắt lại.
"Dọa ngươi à?", Diệp Thành khàn khàn cười, có lẽ là mệt nên ngồi dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi.
"Thánh Thể không nên là như thế này!", Bắc Thánh bước tới, nhìn khuôn mặt già cả kia cùng mái tóc trắng phơi sương ấy khiến cô ta không kiềm được muốn vén nó lên.
"Vậy theo Bắc Thánh, Thánh Thể nên như thế nào?", Diệp Thành xách theo bầu rượu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
"Huyết mạch sánh vai được với cấp Đế thì nên bay lượn trên trời cao", Bắc Thánh lấy một viên đan dược ra ấn lên lưng Diệp Thành, kia là một viên đan dược bổ sung tuổi thọ.
Song, dù cấp bậc của nó rất cao, có thể tăng thêm 100 tuổi nhưng sau khi chui vào cơ thể Diệp Thành lại bị một sức mạnh thần bí hòa tan.
Bắc Thánh cau mày, mày nhăn có thể kẹp chết ruồi: "Chu Thiên Diễn Hóa".
"Con mắt của Cửu Lê tộc quả là sắc sảo kinh khủng", Diệp Thành cười nói: "Đúng là Chu Thiên".
"Là ai ăn no rửng mỡ truyền cho ngươi bí thuật ấy", sắc mặt Bắc Thánh hết sức khó coi, thậm chí là hơi nghiêm trọng.
"Ta nên cảm ơn ông ta mới đúng", Diệp Thành ôm bầu rượu không khỏi nhớ lại, cũng chẳng trách hồi đó Chu Dịch gạt hắn. Bời vì với bí thuật này, Diệp Thành quả thật có thể tìm được rất nhiều người chuyển thế. Đó là một ân huệ.
"Ông ta là người điên, ngươi cũng điên nốt".
"Kích động như vậy, hay là thích ta rồi", Diệp Thành ngẩng đầu khá là hứng thú nhìn Bắc Thánh.
"Già như vậy thì ai sẽ thích ngươi!", Bắc Thánh trừng Diệp Thành một cái: "Lột sạch quần áo của ta trong di tích viễn cổ, còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Còn cả một kiếm ở núi Niệm Từ nữa, ta còn nhớ như in đây!"
"Hiểu mà!", Diệp Thành vô cùng tự giác lôi Phần Tịch ra: "Ta phải cất cho tốt chứ chưa biết chừng bị giết hồi nào không hay".
"Không rảnh nói đùa với ngươi", Bắc Thánh bị chọc tức tới hóa cười, sau đó chỉ về phía xa: "Kia là con sông Vạn Cổ, vượt qua nó chính là Bắc Nhạc. Đến thành Xích Nguyệt chờ ta, ta đi tìm người tới cứu ngươi".
Bắc Thánh nói xong bước vào hư không, xoay người biến mất.
Diệp Thành lắc đầu cười, uống ngụm cuối cùng rồi cũng đứng dậy đi. Hắn cũng không có bao nhiêu hy vọng với Bắc Thánh.
Ngay cả Kiếm Thần cũng bó tay thì hắn thật sự không nghĩ ra Bắc Thánh có thể tìm ai chữa bệnh cho mình, vô dụng cả thôi.
Trước mặt đúng là một con sông lớn rộng mười mấy triệu dặm.
Liên quan đến con sông này thì truyền thuyết kể lại rằng nghe đồn là do máu của Đại Đế thời cổ biến thành, rơi xuống đất rồi hóa thành sông, ngắm nhìn dòng chảy thời gian của hồng trần.
Diệp Thành bước lên trời rũ mắt nhìn xuống con sông Vạn Cổ, thấy được vẻ tang thương, cũng thấy được sức mạnh khủng bố của nó.
Vượt qua con sông là một vùng đất rộng lớn, hắn đi thẳng về phía Bắc.
Chưa đến ba ngày đã có một tòa thành cổ xuất hiện trước mắt, cũng không nổi tiếng gì. Nó chính là thành Xích Nguyệt.
Thành Xích Nguyệt vào đêm vẫn sầm uất nhộn nhịp như cũ, đèn lồng đỏ thẫm treo lên cao, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.
Trong thành này có người thường nên có rất nhiều gánh xiếc ven đường rước lấy vô số tiếng khen ngợi. Lầu các ở hai bên đường cũng có người xem, trên cây cầu vắt ngang sông lại càng náo nhiệt.
Diệp Thành sử dụng Chu Thiên nhưng vẫn chưa tìm được người chuyển thế.
Băng qua đường cái, hắn bèn dừng lại ở một tiệm rượu ven đường, coi như là chờ Bắc Thánh xem cô ta đi tìm ai.
"Nghe nói Tiên tộc và Phượng Hoàng tộc cũng đã tự phong tỏa rồi", cái bàn bên cạnh có người đang kể chuyện, đó là một thanh niên thu hút vô số người xem trong quán.
"Đúng là có nghe, còn có Thần tộc và Ma tộc cũng lần lượt phong tỏa, không biết là tại sao".
"Thần tử Tiên tộc, công chúa Phượng Tiên, thần tử Thần tộc và Ma tộc lại đi ra ngoài, gần đây cũng quậy tưng bừng lắm".
"Đâu chỉ là tưng bừng, quả thật là chẳng thèm kiêng nể gì, gây chuyện khắp nơi, có rất nhiều đều bị hại".
"Thánh Thể đâu? Sao không thấy tin tức ra dạy cho họ một bài học".
"Chờ coi đi! Chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc", có một ông lão nói đầy ẩn ý: "Đông Hoang, Trung Châu, Nam Vực, Tây Mạc đều bị hắn quậy cho tưng bừng. Kế tiếp, chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc".
"Xem ra bộ dáng này của ta đúng là có thể che giấu được tai mắt mọi người", Diệp Thành lắc đầu cười, cứ thế ngồi. không đeo mặt nạ mà các ngươi cũng chưa nhận ra còn gì?
Gió phất phơ mang theo hương thơm của cô gái, Bắc Thánh đến và còn dẫn theo một đạo sĩ râu xồm xoàm.
Diệp Thành thấy ông ta thì sửng sốt.
Tên kia còn không phải là Yến lão đạo sao?
Diệp Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, khá kinh ngạc trước người mà Bắc Thánh tìm đến. Ai mà ngờ lại là Yến lão đạo cơ chứ.
Yến lão đạo cũng giật mình, đang uống rượu đã bị Bắc Thánh xách đến bảo cứu người, hóa ra là cứu Diệp Thành.
"Trông vẻ mặt của các ngươi thì chắc là quen nhau!", Bắc Thánh ngồi xuống, thú vị nhìn họ.
"Hai ta là bạn thân", Diệp Thành không khỏi cười nói.
"Sự cắn trả của Chu Thiên đã trở nên mãnh liệt như vậy rồi à?", Yến lão đạo cau mày, sắc mặt có chút khó coi nói.
"Cứu hắn, món nợ ngươi nợ ta coi như trả xong!", Bắc Thánh tự rót cho mình một ly, bảo: "Đừng có giở trò".
"Ta cứu không được!", Yến lão đạo bất đắc dĩ nói.
"Vậy tìm lão tổ của ngươi, chuyện này ông ấy rành".
"Lão tổ Phục Hi xuất quỷ nhập thần, ta đi đâu tìm ông ấy?", Yến lão đạo nhún vai.
"Ta mặc kệ, không cứu được hắn thì ngươi đi chết đi".
"Ơ..."
Chương 2200: Thử
“Phục Hy Lão Tổ mà ông nói, thật sự có thể cứu ta?”. Nghe hai người nói chuyện, Diệp Thành cuối cùng xen vào một câu, nhìn Yến lão đạo, ánh mắt ảm đạm cũng đã có ánh sáng, hắn có thể nghe ra Phục Hy có lẽ có thể giải Chu Thiên.
“Nghịch thiên cải mệnh là sở trường của Phục Hy Lão Tổ”. Yến lão đạo sửa sang lại quần áo, xong xuôi còn không quên chải đầu, lưng ưỡn rất thẳng, vẻ mặt tự hào cộng thêm kiêu ngạo.
“Nghịch thiên cải mệnh?”, Diệp Thành trong lòng kinh ngạc, đây là bản lĩnh như thế nào, tất nhiên là thần thông nghịch thiên.
“Vậy mau tìm đi! Thời gian không đợi người”. Bắc Thánh lại đá Yến lão đạo một cước, ghét nhất nhìn ông ta ra vẻ, mỗi lần thấy tên này, không hiểu sao lại ngứa tay.
“Ta thật sự không biết ông ấy ở đâu”. Bên này, Yến Lão Đạo không khỏi luồn tay vào trong áo, vẻ mặt rối rắm: “Ta đã quen biết thằng nhóc này từ hơn một trăm năm trước rồi, cũng biết hắn tu Chu Thiên, đương nhiên muốn tìm Lão Tổ cải mệnh cho hắn, chỉ tiếc đã tìm trăm năm, vẫn bặt vô âm tín”.
“Bặt vô âm tín?”, Bắc Thánh không khỏi nhăn mày: “Ông sẽ không định nói với ta, lão tổ nhà ông chết rồi đấy chứ?”
“Chết thì không đến mức”. Yến lão đạo vuốt vuốt chòm râu: “Theo ta, hơn phân nửa là đã ứng kiếp nhập thế rồi”.
“Có cách để tìm được ông ta không, bằng bất kỳ giá nào”.
“Bằng bất kỳ giá nào?”, Yến lão đạo nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới: “Ngươi giúp hắn như vậy, hắn là gì của ngươi, chẳng lẽ thích hắn rồi?”
“Mạng của hắn, là của ta”.
“Đừng nói bậy, mạng của ta là của riêng ta”.
“Vậy hai ngươi... có lên giường chưa”.
“Lão già thối nhà ông, ta tìm ông là để cứu người, không phải đến nhiều chuyện, có tin ta một cước đá chết ông không”.
“Nói chuyện chính, nói chuyện chính”. Yến lão đạo ho khan một tiếng, không nói chuyện vớ vẩn nữa: “Để ta nghĩ xem”.
“Nghĩ, nghĩ nhanh lên!”. Bắc Thánh hung hăng trừng mắt, ngay cả Diệp Thành cũng bị kéo theo.
Diệp Thành xấu hổ, rất tự giác nhìn về phía ông ta.
Bắc Thánh cũng đã đá ông ta một cước, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên tia lửa, hai má còn có chút đỏ ửng như ẩn như hiện.
Lúc trước là nhất thời nóng lòng, mới nói ra câu kia, bây giờ nhớ lại, thật đúng là có hơi thẹn thùng.
Nhưng mà, cô vẫn không thể che giấu ý định muốn giúp Diệp Thành của mình, cô cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, tâm tình cao ngạo cũng bắt đầu gợn sóng vào lúc này.
Có lẽ, đây chính là chớm yêu trong truyền thuyết.
Diệp Thành đương nhiên không biết suy nghĩ của cô, rất không đứng đắn, khoanh tay trông rất đáng ăn đòn, giống như người không có việc gì vậy.
Lại nhìn Yến lão đạo, không ngừng vuốt râu, hết lần này đến lần khác, kỳ kỳ quái quái không thôi.
Diệp Thành liếc nhìn một cái, thử thăm dò nhìn về phía Bắc Thánh ở đối diện: “Nghịch thiên cải mệnh, Phục Hy thật sự có năng lực lớn như vậy sao? Ông ta rốt cuộc có lai lịch như thế nào”.
“Nhân Vương Phục Hy, ngươi chưa từng nghe qua?”
“Chưa từng nghe qua”.
“Vậy Nhân Hoàng chắc ngươi nghe qua rồi chứ!”, Bắc Thánh nói.
“Đương nhiên nghe qua, Hỗn Độn sơ khai, ông ta là vị đại đế thứ hai của Chư Thiên Vạn Vực sau Bàn Cổ Đại Đế”.
“Phục Hy là một sợi hồn của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tên Phục Hy, ông ta cũng tên Phục Hy, còn lấy đạo hiệu Nhân Vương, lấy nó để tiếp tục uy danh của đại đế”.
“Tàn hồn của Nhân Hoàng”. Diệp Thành thì thào một tiếng: “Nói như vậy, là cùng một trạng thái với Long Gia và Tử Huyên, đều gọi là Phục Hy, vậy mà lại có bí mật này, Nhân Hoàng sợi hồn này cũng thật biết làm Nhân Hoàng nở mặt mũi”.
“Nhân Hoàng còn là ông tổ của thôi diễn”. Trong lúc Diệp Thành lẩm bẩm, Bắc Thánh tiếp tục nói: “Ông ta đã sáng tạo ra Diễn Thiên Bát Quái, cái gọi là Chu Thiên Diễn Hoá, chẳng qua là nhánh của Diễn Thiên Bát Quái, Nhân Hoàng giỏi nghịch thiên cải mệnh, đã là ông tổ của diễn thiên, tàn hồn của ông ta chắc là cũng được chân truyền vài phần, có lẽ có ích”.
“Hoá ra là thế”. Đôi mắt Diệp Thành lại sáng lên, tinh khí thần tản ra cũng không khỏi có sinh lực hơn.
Nếu thật sự có thể tìm được Nhân Vương Phục Hy, mọi chuyện có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển, hắn cũng khỏi phải bị động trên con đường tu Chu Thiên tiếp theo.
Đây quả thật là một tin tốt, chính như một đạo lý mà hắn thường nói lúc trước: Hy vọng có nhỏ bé, khi đối mặt với tuyệt vọng, vẫn có vô số khả năng.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được liếc nhìn Lão Đạo.
“Muốn tìm Phục Hy Lão Tổ cũng không phải không có cách”. Yến lão đạo vuốt râu trầm ngâm.
Nói xong, Yến lão đạo nhìn về phía Diệp Thành ở đối diện: “Lấy Chư Thiên Truy Tung Thuật của ta phối hợp với Chu Thiên Diễn Hoá của hắn có thể có hy vọng, nhưng cũng chỉ là có thể”.
“Vậy cứ thử xem”. Diệp Thành đột nhiên đứng dậy.
“Ta biết là ông sẽ có cách mà”. Bắc Thánh nở nụ cười.
“Đi theo ta đi!”, Yến lão đạo khoanh tay đứng dậy, không đi qua cửa, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
"Thí chủ có nguyện quy y cửa Phật môn ta!", Thích Già mỉm cười, vẫn chưa trả lời vấn đề mà hiền lành nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành cau mày, chiêu này của Thích Già đúng là khiến hắn không kịp trở tay. Diệp Thành kính Phật, song cũng kiêng kỵ Phật.
Phật pháp rộng lớn uyên thâm, phổ độ chúng sinh. Nhưng cũng có một sức hấp dẫn kỳ lạ, bị Phật nhìn trúng thì không biết là họa hay phúc.
Hiển nhiên, hắn đã bị Thích Già nhìn trúng, muốn mời Diệp Thành vào Phật môn trở thành một tín đồ cửa Phật.
"Đây là một giao dịch?", Diệp Thành ngửa đầu nhìn đỉnh núi, có thể cách mây mù lượn lờ nhìn Thích Già.
"Đương nhiên không phải!", giọng nói của Thích Già Tôn Giả như có như không nói: "Đừng vội đáp, nghĩ kỹ lại đến cũng không muộn".
Ông ta nói xong, có phật quang bắn ra từ đầu ngón tay, chui vào giữa trán Diệp Thành.
Đó là một luồng thần thức hóa thành một tấm bản đồ khổng lồ, chẳng những có phương hướng mà còn có vị trí chính xác của cô.
Diệp Thành kích động chắp tay cúi chào rồi vội vàng xoay người bước vào không trung bay thẳng về phía Tây.
Đằng sau, Thích Già lẳng lặng nhìn, trong con ngươi bình tĩnh như nước lập lòe vẻ sâu xa, có cảm thán cũng hơi chút khó hiểu.
Trong hư không mờ mịt, Diệp Thành giống như một mũi tên lửa, thi triển thân pháp đến cùng cực, vội vàng muốn gặp được cô.
Bầu trời bừng sáng nhưng mặt đất ở Tây Mạc lại lặng lẽ có tuyết rơi, bông tuyết bay lất phất nhuộm trắng khắp nơi.
Bông tuyết trắng tinh góp phần khiến Tây Mạc trang nghiêm và yên ả thêm chút tịch liêu thanh tĩnh y như cõi Phật.
Song, sự yên tĩnh này lại nhanh chóng bị phá hủy, có người đánh nhau dưới bầu trời đầy tuyết, một cuộc chiến đỉnh cao.
Nhìn kỹ thì hai bên có một người là Phật Đà, người còn lại cao to vạm vỡ có thể nói là trông cực kỳ hung hãn.
Kia chính là Tây Tôn và Quỳ Ngưu, cuối cùng cả hai cũng đối đầu, gây ra tiếng động rất lớn dẫn đến vô số tu sĩ vây xem.
"Hai tên này thường ngày có bắn đại bác cũng chẳng liên quan, sao lại đánh nhau rồi?", xung quanh đều kinh ngạc, có chút khó hiểu.
"Đánh nhau còn cần lý do? Nhìn nhau ngứa mắt chẳng phải cũng choảng nhau à? Thái tử Quỳ Ngưu Tộc cũng vô cùng nóng tính".
"Nóng tính cũng có tác dụng mẹ gì, Vạn Phật Kim Thần của Tây Tôn còn khó phá, tìm y đánh chính là tự hành xác mình".
"Muốn xử Tây Tôn thì ít nhất cũng phải có cấp bậc như Thánh Thể".
Trong tiếng bàn tán, trận chiến diễn ra cực kỳ mạnh liệt, Quỳ Ngưu thi triển quyền cước, tấn công như vũ bão, sức chiến đấu còn đỉnh hơn của đỉnh.
So với hắn ta, Tây Tôn lại bình tĩnh hơn nhiều, Phật quang lấp lánh, phật pháp khôn cùng, sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Sau lưng y còn có một bức tượng Phật là dị tượng Phật Môn của y. Nó bảo vệ cơ thể và nguyên thần Tây Tôn vững như bàn thạch. Quỳ Ngưu tấn công một đường song vẫn không thể phá hủy lớp phòng ngự của y.
Tin tức này tựa như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp Tây Mạc.
Diệp Thành cũng nghe thấy, lại chỉ lắc đầu cười, cũng không bất ngờ trước phong cách của tên Quỳ Ngưu kia.
Nhưng hắn cũng không vòng về giúp đỡ, dù không biết Quỳ Ngưu và Tây Tôn có ân oán gì, nhưng Tây Tôn chắc chắn sẽ không giết chết Quỳ Ngưu. Tất cả chỉ là trò đùa trẻ con thôi.
Trong lúc đó, hắn lại đi vào một tòa truyền tống trận cổ xưa.
Sau đó, cả chặng đường Diệp Thành đều nhanh chóng lên đường dựa theo vị trí Thích Già đưa mà chưa từng dừng lại.
Trong lòng hắn vẫn thổn thức không thôi, chẳng ngờ lại cách xa như vậy. Nếu không có Thích Già đưa vị trí chính xác cho thì trời biết Diệp Thành phải tìm đến ngày tháng năm nào, Tây Mạc quá rộng lớn.
Ba ngày sau, hắn đặt chân đến một mảnh đất mênh mông.
Nơi này đã hoàn toàn rời xa khu vực sầm uất, thậm chí hơi hoang vắng, linh lực loãng, cây cối cằn cỗi còn có tuyết, lạnh lão cô quạnh không một bóng người.
Diệp Thành đi vào một ngôi làng cổ, ngước mắt nhìn ra xa là một ngọn núi tuyết trắng xóa.
Đó là núi Niệm Từ, bên trên có một cái miếu Niệm Từ, cô gái trong thành Vô Lệ đang ở trong ngôi miếu kia.
"Hèn chi tìm mãi không thấy, đúng là đang tu luyện trong một nơi xa xôi", Diệp Thành ngơ ngẩn rồi lại bị giọng nói già nua ven đường đánh thức, đó là một ông lão bán rượu.
Tiết trời u ám, bông tuyết bay tán loạn, ngôi làng rời xa chốn sầm uất, trên đường không thấy được vài người, lâu lâu cũng có nhưng chỉ ôm cánh tay vội vàng rời đi.
Đôi ba vài bóng người, ông lão bán rượu là một người lẻ loi đứng ven đường. Tuy là tu sĩ nhưng trông ông ta có vẻ đang lạnh, mặc quần áo rất dày.
Tu vị của ông ta cũng không cao, thậm chí có thể nói là thấp một cách đáng thương, chỉ là cảnh giới Chân Dương. Còn về tuổi tác, lại cũng không nhỏ.
"Tiền bối có tin Phật không?", Diệp Thành vừa cười vừa đưa nguyên thạch, coi như quan tâm buôn bán nhỏ của ông ấy.
"Ta không có duyên với cửa Phật", ông lão cười hiền lành, đưa hai bầu rượu cho hắn: "Tiểu hữu đường xa mà đến, phong trần mệt mỏi là định đến miếu Niệm Từ à?"
"Đi ngang qua thôi", Diệp Thành khẽ cười nhận lấy hai bầu rượu, một tay xách nó đi ngang qua ngôi làng yên tĩnh.
Mặt đất rộng lớn hắn lên vô số dấu chân của hắn.
Bông tuyết trắng xóa như cảnh trong mơ, tựa tâm trạng lúc này của hắn, cực kỳ không chân thật. Hắn sẽ gặp được cô.
Chương 2197: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
Diệp Thành chậm rãi ngừng lại dưới chân núi Niệm Từ, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn.
Đây là một ngọn núi nhỏ, không cao lại rất thần kỳ, có cảm giác tĩnh lặng như rời xa sự xô bồ của thế gian.
Nhìn từ dưới chân núi thì còn có thể loáng thoáng thấy được một ngôi miếu trên đỉnh. Nó chính là miếu Niệm Từ, tĩnh lặng lại cô quạnh.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhấc chân lên, không bay mà chỉ sải từng bước một đi lên bậc thềm bằng đá.
Diệp Thành không biết nên kích động hay nên lo lắng, trong lòng có hơi mong đợi sợ đối phương không phải Sở Huyên hay Sở Linh.
Hắn cũng không dám sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa để suy tính.
Hoặc có thể nói là Diệp Thành không dám vạch trần đáp án kia, năm tháng dài dòng ít nhất cũng phải chừa chút nhớ nhung.
Tuyết vẫn rơi, nhẹ nhàng rơi xuống bả vai hắn rồi tan thành nước thấm vào quần áo, lại không lạnh như băng.
Diệp Thành bước trên bậc thềm, thấy một ngôi miếu lợp ngói từ xa. Trước ngôi miếu đang có một ni cô cầm chổi quét tuyết, trái tim chợt đập thình thịch, bồng bột khó bình tĩnh.
"Hả?", có lẽ cảm thấy có người nên ni cô nhỏ không khỏi nghiêng đầu nhìn. Ni cô vẫn chỉ là một cô bé, chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Ngươi là ai?"
"Chỉ là một người qua đường thôi", Diệp Thành mỉm cười, mở một vò rượu ra ngừa đầu uống, lại cảm thấy nó cực kỳ bất phàm, vào miệng thì nồng, xuống bụng lại ngọt như nước cất.
Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn về phía ngôi làng dưới chân núi, ông lão bán rượu vẫn còn đó, ôm cánh tay ngủ gật đợi người mua rượu.
Rượu là rượu đục lại không tầm thường, ông lão tuy lôi thôi nhưng cũng không đơn giản khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
"Trở về nguyên trạng?", Diệp Thành lẩm bẩm.
"Vậy ngươi đến miếu Niệm Từ làm gì?", ni cô nhỏ kia ngẩng khuôn mặt nhỏ lên lộ ra cặp mắt trong vắt hỏi.
Diệp Thành hoàn hồn lại, chắp tay nói: "Ta muốn gặp tiên tử ở thành Vô Lệ, mong tiểu sư cô báo cho".
"À!", tiểu sư cô à một tiếng rồi ôm cây chổi chạy vào, sau đó lập tức có một giọng truyền ra: "Sư phụ ơi sư phụ, có người muốn gặp tiên tử".
Chẳng mấy chốc, ni cô nhỏ đã hớt hải chạy ra, đằng sau còn có một ni cô già đi theo.
"Sư phụ ơi, là hắn!", ni cô nhỏ nói.
Ni cô già chắp tay đánh giá Diệp Thành một lượt, với tu vi cảnh giới Linh Hư của bà ta thì khó mà biết được tu vi của Diệp Thành.
"Xin chào sư cô!", Diệp Thành vô cùng lễ phép chào hỏi.
"Mời vào", ni cô già vươn tay nói.
"Cảm ơn", Diệp Thành bước vào miếu Niệm Từ.
Miếu Niệm Từ cũng không lớn lại vô cùng yên tĩnh, ngoài ni cô nhỏ và ni cô già ra thì chỉ còn một người.
Người thứ ba ấy chính là tiên tử thành Vô Lệ.
Diệp Thành không cần người dẫn cũng tìm được vị trí của cô ta, song, hắn cũng không vội mà chỉ chậm rãi bước vào.
Thấp thoáng sau rặng tre có một căn nhà tranh, đến đây hắn mới dừng lại lẳng lặng đứng nhìn, trái tim đập thình thịch, tấm lưng cứng đờ không dám thả lỏng.
"Là... là hai người ư?", muôn vàn câu nói cuối cùng chỉ thốt ra được một câu, giọng nói khô khốc khàn khàn có chút đau thương.
Một câu khiến gió cuốn lên, bông tuyết bay tứ tung.
Chỉ nghe thấy một tiếng két, cánh cửa căn nhà tranh chậm rãi mở, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc đồ trắng tựa như bông tuyết trắng tinh vô ngần bước ra.
Cô ta đeo khăn che mặt không thấy được mặt mày, con ngươi lại trong suốt sạch sẽ nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, mái tóc đen dài không gió tự bay, mỗi ngọn tóc suông mượt như thác.
Diệp Thành chỉ nhìn thoáng qua thì cơ thể căng cứng chợt như cái bóng cao su xì hơi lảo đảo một cái dường như không xương, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cô ta không phải các nàng, thậm chí hắn còn không cần thấy khuôn mặt, chỉ dựa vào con ngươi kia cũng đủ để nhận ra.
Đúng là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Nụ cười của hắn có chút bất lực, thân thể cao ngất như tùng hơi khom, sắc mặt cũng thoáng chốc trắng bệch, ngón tay cứng ngắc mất đi tri giác.
"Hoang Cổ Thánh Thể!", tiên tử Vô Lệ khẽ nói, mặt mày lạnh lùng không nhiễm khói lửa trần tục.
Diệp Thành vội vàng hoàn hồn, vung tay lấy ra bức tranh của Sở Huyên (Sở Linh) hỏi: "Tiên tử đã gặp các nàng bao giờ chưa?"
"Còn ngươi? Ngươi có nhìn thấy người này không?", tiên tử Vô Lệ cũng vung tay lên lấy một bức tranh ra treo giữa không trung. Trong tranh là một người đàn ông giống y như Diệp Thành, nói chính xác hơn, đó là Diệp Thành.
Diệp Thành không đáp, cởi áo khoác đen, gỡ mặt nạ quỷ xuống lộ ra khuôn mặt sương gió bãi bể nương dâu của mình.
"Người trong mộng của thần nữ chắc hẳn là ngươi", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt nói: "Cõi trần tục thế mà lại có một người như ngươi, đúng là nhân quả".
"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta", Diệp Thành nhìn chằm chằm vào tiên tử Vô Lệ nói: "Người trong tranh này có từng đến thành Vô Lệ không?"
"Cô ấy chính là thần nữ của thành Vô Lệ!", tiên tử Vô Lệ xinh đẹp tuyệt trần lẳng lặng đứng đo như một bức tượng.
Câu này vừa được nói ra, tâm trạng đầy mất mát của Diệp Thành lập tức dậy sóng, vội vàng chắp tay, cầu xin nói: "Mong tiên tử báo cho, ta muốn gặp thần nữ nhà cô".
"Nàng là người nào của ngươi?", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt hỏi.
"Vợ của ta!", khi Diệp Thành nói ra ba từ này thì trong mắt ngấn lệ, nước mắt chực trào.
"Thái thượng vong tình, vô lệ... cũng chính là vô tình".
"Có tình cũng vậy, vô tình cũng thế, ta muốn gặp nàng".
"Thành Vô Lệ đã rời đi, tuy ta là tiên tử thành Vô Lệ cũng không cách nào liên lạc được", tiên tử Vô Lệ nói.
"Vậy khi nào thành Vô Lệ lại hạ phàm? ", cơ thể Diệp Thành lại cứng đờ, mong mỏi nhìn tiên tử Vô Lệ. Hắn đã để lỡ hai lần nên không muốn bỏ lỡ lần thứ ba.
"Không biết!", tiên tử Vô Lệ nhàn nhạt đáp.
"Sao ngươi lại không biết?", Diệp Thành bỗng dưng quát lên, cảm xúc dồn nén hơn hai trăm năm lập tức bùng nổ, khí thế bắn ra như muốn nuốt trọn bát hoang.
Thậm chí, vẻ mặt của hắn còn hơi chút dữ tợn, con ngươi ngấn lệ giăng kín tơ máu, nước mắt và máu đan xen với nhau.
Chương 2198: Cùng là người số khổ
Núi Niệm Từ ầm ầm như muốn sụp, sát khí cuồn cuộn càn quét khắp không trung, tuyết cũng ngừng rơi.
Ni cô nhỏ và ni cô già hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
Từ xa, họ đã thấy được một cảnh tượng đáng sợ: tiên tử Vô Lệ bị Diệp Thành bóp lấy cái cổ ngọc ngà giơ lên giữa không trung.
"Đạo hữu, ngươi...", vẻ mặt ni cô già hoảng sợ.
"Cút", Diệp Thành rống lên một tiếng như tiếng sấm chấn bể màng tai ni cô già khiến bà ta ngã bệt xuống đất.
Ni cô nhỏ sợ hãi, mặt mày trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy không dám nhúc nhích, Diệp Thành thật là đáng sợ.
"Trả lời vấn đề của ta, khi nào thì thành Vô Lệ hạ phàm?", con ngươi Diệp Thành đỏ bừng nhìn chằm chằm tiên tử Vô Lệ tựa như một con thú dữ.
"Không biết!", tiên tử Vô Lệ bình tĩnh đáp, mặt mày lạnh lẽo không chút cảm xúc. Vô Lệ chính là vô tình, cô ta tựa như một con rối không biết đau là thế nào.
"Hay cho một câu không biết...", con ngươi Diệp Thành lóe lên vẻ lạnh lẽo, sấm sét màu vàng quay cuồng, khí tức hủy diệt lạnh như băng.
Cơ thể yểu điệu của tiên tử Vô Lệ nhuốm máu và bắt đầu tan thành mảnh nhỏ. Cùng là Thánh Nhân nhưng cô ta lại chẳng thể chống lại được.
Diệp Thành nổi lên sát khí, đã có một sát na là muốn lấy mạng của cô ta.
"Diệp Thành, còn không ngừng tay!", chợt có một giọng nữ vang lên, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện và kia chính là Bắc Thánh.
"Cút!", Diệp Thành quát, kiếm Chuẩn Đế xuất hiện, hắn trở tay vung lên chém ra một dải ngân hà vô cùng bá đạo.
Đường đường là Bắc Thánh, còn chưa tiến lên đã bị một kiếm ép lùi lại. Với sức chiến đấu của cô ta cũng khó mà địch lại Diệp Thành.
Cô ta cắn răng, định xông lên ngăn cản tiếp.
Song, còn chưa chờ Bắc Thánh hành động đã có một bàn tay đầy vết chai đặt lên vai, cô ta lập tức bị giam cầm.
Lại nhìn sang người giữ chân cô ta lại, nhìn kỹ thì chẳng phải là ông lão bán rượu ở ngôi làng dưới chân núi Niệm Từ sao?
Ông lão vẫn mặc áo bông trông lôi thôi lếch thếch, bước chân phù phiếm lại quỷ dị khó lường.
Ông ta mạnh đến đáng sợ, chỉ khẽ vung tay lên đã cứu tiên tử Vô Lệ, còn Diệp Thành cũng bị ông ta khóa lại.
Diệp Thành hai mắt đỏ bừng, máu của Hoang Cổ Thánh Thể sôi trào lại không thể phá hủy giam cầm, pháp lực cũng bị phong ấn.
"Đi với ta, cô ta không lừa ngươi", ông lão hiền lành nói, kéo Diệp Thành rời khỏi Núi Niệm Từ.
Bắc Thánh lau vết máu nơi khóe miệng đi, bàn tay ngọc ngà vung lên chữa trị cho ni cô già, lại xóa bỏ ký ức của ni cô nhỏ xong mới nhìn về phía tiên tử Vô Lệ.
Quần áo tiên tử Vô Lệ nhuốm đầy máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thần hà vờn quanh chữa lành toàn bộ vết thương.
"Thái thượng vong tình, quả nhiên bá đạo", Bắc Thánh lẩm bẩm rồi xoay người rời đi đuổi theo Diệp Thành.
Bên này, ông lão dẫn Diệp Thành về làng, xuất hiện trong một hộ gia đình bình thường.
"Rượu ủ địa phương, uống cho ấm người", ông lão hiền lành như ông nội nhà bên, đưa cho Diệp Thành một bầu rượu gạo.
"Tiền bối, rốt cuộc ông là ai?", Diệp Thành lẳng lặng nhìn ông lão, con ngươi màu đỏ cũng nhạt đi, thu vẻ tàn bạo hơi tỉnh tảo lại.
"Cũng giống như ngươi, đều là người số khổ", ông lão khoanh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, vẻ mặt già nua tràn ngập hoài niệm: "Vợ của ta cũng ở trong thành Vô Lệ kia".
"Vậy..."
"Cầu Nại Hà! Đúng là khiến người ta bó tay mà!", ông lão lắc đầu cười khổ, buồn bã nói.
Diệp Thành im lặng, giơ bầu rượu lên uống một ngụm to. Hắn và ông lão đúng là số khổ.
Ông lão lại may mắn hơn hắn một chút, đã thử đi qua cầu Nại Hà. Còn hắn, lại cả cơ hội đó cũng không có.
Chẳng biết tại sao, Diệp Thành lại chợt sinh ra một sự tức giận với thành Vô Lê hư vô mờ mịt kia. Thế gian rõ ràng có tình, vì sao cố tình vô lệ khiến hồng trần tràn đầy khổ đau.
Ông trời đúng là trêu ngươi, cho người ta hy vọng nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn, bàn tay vô hình kia chính là cứ tùy tiện chi phối vận mệnh như thế.
Căn nhà chợt trở nên tĩnh lặng, cả hai chỉ lo uống rượu.
Không biết khi nào ông lão như là quá mệt mỏi ôm bầu rượu ngủ thiếp đi, đường đường Chuẩn Đế lại nói mớ.
Diệp Thành uống một mình, càng uống vị bầu rượu gạo càng chát chúa, càng cảm thấy đau khổ khiến người ta không kiềm được run rẩy.
Đến khuya, hắn mới lảo đảo đứng dậy.
Ra khỏi làng lại là một khoảng trời mênh mông tuyết bay tán loạn lấp kín dấu chân của hắn.
Diệp Thành lại đi, không biết là phương nào, trải qua từng tòa thành cổ tìm kiếm người chuyển thế này đến người chuyển thế khác.
Có những cặp yêu nhau cuối cùng thành người một nhà, hắn thấy mà vui cho hình ảnh ấy, cũng giúp hết đôi này đến đôi kia.
Nhưng trong cuộc hành trình dài dòng hơn hai trăm năm, Diệp Thành vẫn một mình, bóng lưng cô đơn hiu quạnh không người làm bạn.
Cứ thế, ba tháng lặng lẽ trôi qua, Diệp Thành đi ra khỏi Tây Mạc.
Dưới ánh trăng trông hắn có chút già nua, đầu bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn, râu cũng dài, con ngươi ảm đạm, bóng lưng thẳng tắp cũng hơi gù.
Giờ đây, hắn đã không còn dùng áo đen hay mặt nạ quỷ giấu kín thân mình vì lúc này vẻ già nua và bóng lưng lọm khọm của Diệp Thành đã là thứ tốt nhất để che giấu.
Ai mà ngờ một ông lão trông như sắp xuống lỗ lại sẽ là Thánh Thể bá đạo vô song.
Lại là một ban đêm yên tĩnh, ánh sao sáng lấp lánh.
Hắn rời khỏi một tòa thành cổ, bên trong có người chuyển thế còn là hai người, kiếp trước cả hai từng là một đôi.
Diệp Thành lại se duyên cho một đôi, yên lặng chúc phúc họ.
Nhưng làn gió vừa nhẹ nhàng phất qua, hắn lại không kiềm được cúi người ho ra máu, hít thở nặng nề, mất hết sức sống.
Tu vi của Diệp Thành lại rơi xuống khỏi Thánh Nhân thành Chuẩn Thánh.
Đáng lẽ đêm nay là một đêm đáng kỷ niệm.
Năm tháng làm người ta già đi, hắn chính là ví dụ tốt nhất cho nó. Vốn là hào hoa phong nhã, lại đang nhanh chóng già đi.
"Ngươi còn định đi theo ta bao lâu?", Diệp Thành lau vết máu nơi khóe miệng đi, khàn khàn nói.
Chương 2199: Cùng là người số khổ (2)
Không gian đằng sau vặn vẹo rồi có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra.
Cô ta là Bắc Thánh, dưới ánh trăng vằng vặc giống như mộng ảo, cô ta thánh khiết không nhiễm bụi trần y như một vị trích tiên.
Sau khi rời khỏi núi Niệm Từ, cô ta bèn đi theo Diệp Thành.
Bắc Thánh cũng là người duy nhất chứng kiến hắn đi từ huy hoàng đến suy sụp, bất kể là tu vi hay tuổi thọ.
Cô ta không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì, cũng không biết Diệp Thành có một quá khứ thế nào. Nhưng bóng dáng hôm nay của Hoang Cổ Thánh Thể quả thật khiến người ta nhìn mà thương.
Là anh hùng tuổi xế chiều? Hay năm tháng vô tình?
"Sao ngươi lại trở nên như vậy", Bắc Thánh cắn răng, nhìn Diệp Thành mà chỉ cảm thấy trái tim thắt lại.
"Dọa ngươi à?", Diệp Thành khàn khàn cười, có lẽ là mệt nên ngồi dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi.
"Thánh Thể không nên là như thế này!", Bắc Thánh bước tới, nhìn khuôn mặt già cả kia cùng mái tóc trắng phơi sương ấy khiến cô ta không kiềm được muốn vén nó lên.
"Vậy theo Bắc Thánh, Thánh Thể nên như thế nào?", Diệp Thành xách theo bầu rượu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
"Huyết mạch sánh vai được với cấp Đế thì nên bay lượn trên trời cao", Bắc Thánh lấy một viên đan dược ra ấn lên lưng Diệp Thành, kia là một viên đan dược bổ sung tuổi thọ.
Song, dù cấp bậc của nó rất cao, có thể tăng thêm 100 tuổi nhưng sau khi chui vào cơ thể Diệp Thành lại bị một sức mạnh thần bí hòa tan.
Bắc Thánh cau mày, mày nhăn có thể kẹp chết ruồi: "Chu Thiên Diễn Hóa".
"Con mắt của Cửu Lê tộc quả là sắc sảo kinh khủng", Diệp Thành cười nói: "Đúng là Chu Thiên".
"Là ai ăn no rửng mỡ truyền cho ngươi bí thuật ấy", sắc mặt Bắc Thánh hết sức khó coi, thậm chí là hơi nghiêm trọng.
"Ta nên cảm ơn ông ta mới đúng", Diệp Thành ôm bầu rượu không khỏi nhớ lại, cũng chẳng trách hồi đó Chu Dịch gạt hắn. Bời vì với bí thuật này, Diệp Thành quả thật có thể tìm được rất nhiều người chuyển thế. Đó là một ân huệ.
"Ông ta là người điên, ngươi cũng điên nốt".
"Kích động như vậy, hay là thích ta rồi", Diệp Thành ngẩng đầu khá là hứng thú nhìn Bắc Thánh.
"Già như vậy thì ai sẽ thích ngươi!", Bắc Thánh trừng Diệp Thành một cái: "Lột sạch quần áo của ta trong di tích viễn cổ, còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Còn cả một kiếm ở núi Niệm Từ nữa, ta còn nhớ như in đây!"
"Hiểu mà!", Diệp Thành vô cùng tự giác lôi Phần Tịch ra: "Ta phải cất cho tốt chứ chưa biết chừng bị giết hồi nào không hay".
"Không rảnh nói đùa với ngươi", Bắc Thánh bị chọc tức tới hóa cười, sau đó chỉ về phía xa: "Kia là con sông Vạn Cổ, vượt qua nó chính là Bắc Nhạc. Đến thành Xích Nguyệt chờ ta, ta đi tìm người tới cứu ngươi".
Bắc Thánh nói xong bước vào hư không, xoay người biến mất.
Diệp Thành lắc đầu cười, uống ngụm cuối cùng rồi cũng đứng dậy đi. Hắn cũng không có bao nhiêu hy vọng với Bắc Thánh.
Ngay cả Kiếm Thần cũng bó tay thì hắn thật sự không nghĩ ra Bắc Thánh có thể tìm ai chữa bệnh cho mình, vô dụng cả thôi.
Trước mặt đúng là một con sông lớn rộng mười mấy triệu dặm.
Liên quan đến con sông này thì truyền thuyết kể lại rằng nghe đồn là do máu của Đại Đế thời cổ biến thành, rơi xuống đất rồi hóa thành sông, ngắm nhìn dòng chảy thời gian của hồng trần.
Diệp Thành bước lên trời rũ mắt nhìn xuống con sông Vạn Cổ, thấy được vẻ tang thương, cũng thấy được sức mạnh khủng bố của nó.
Vượt qua con sông là một vùng đất rộng lớn, hắn đi thẳng về phía Bắc.
Chưa đến ba ngày đã có một tòa thành cổ xuất hiện trước mắt, cũng không nổi tiếng gì. Nó chính là thành Xích Nguyệt.
Thành Xích Nguyệt vào đêm vẫn sầm uất nhộn nhịp như cũ, đèn lồng đỏ thẫm treo lên cao, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.
Trong thành này có người thường nên có rất nhiều gánh xiếc ven đường rước lấy vô số tiếng khen ngợi. Lầu các ở hai bên đường cũng có người xem, trên cây cầu vắt ngang sông lại càng náo nhiệt.
Diệp Thành sử dụng Chu Thiên nhưng vẫn chưa tìm được người chuyển thế.
Băng qua đường cái, hắn bèn dừng lại ở một tiệm rượu ven đường, coi như là chờ Bắc Thánh xem cô ta đi tìm ai.
"Nghe nói Tiên tộc và Phượng Hoàng tộc cũng đã tự phong tỏa rồi", cái bàn bên cạnh có người đang kể chuyện, đó là một thanh niên thu hút vô số người xem trong quán.
"Đúng là có nghe, còn có Thần tộc và Ma tộc cũng lần lượt phong tỏa, không biết là tại sao".
"Thần tử Tiên tộc, công chúa Phượng Tiên, thần tử Thần tộc và Ma tộc lại đi ra ngoài, gần đây cũng quậy tưng bừng lắm".
"Đâu chỉ là tưng bừng, quả thật là chẳng thèm kiêng nể gì, gây chuyện khắp nơi, có rất nhiều đều bị hại".
"Thánh Thể đâu? Sao không thấy tin tức ra dạy cho họ một bài học".
"Chờ coi đi! Chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc", có một ông lão nói đầy ẩn ý: "Đông Hoang, Trung Châu, Nam Vực, Tây Mạc đều bị hắn quậy cho tưng bừng. Kế tiếp, chắc chắn sẽ đến Bắc Nhạc".
"Xem ra bộ dáng này của ta đúng là có thể che giấu được tai mắt mọi người", Diệp Thành lắc đầu cười, cứ thế ngồi. không đeo mặt nạ mà các ngươi cũng chưa nhận ra còn gì?
Gió phất phơ mang theo hương thơm của cô gái, Bắc Thánh đến và còn dẫn theo một đạo sĩ râu xồm xoàm.
Diệp Thành thấy ông ta thì sửng sốt.
Tên kia còn không phải là Yến lão đạo sao?
Diệp Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, khá kinh ngạc trước người mà Bắc Thánh tìm đến. Ai mà ngờ lại là Yến lão đạo cơ chứ.
Yến lão đạo cũng giật mình, đang uống rượu đã bị Bắc Thánh xách đến bảo cứu người, hóa ra là cứu Diệp Thành.
"Trông vẻ mặt của các ngươi thì chắc là quen nhau!", Bắc Thánh ngồi xuống, thú vị nhìn họ.
"Hai ta là bạn thân", Diệp Thành không khỏi cười nói.
"Sự cắn trả của Chu Thiên đã trở nên mãnh liệt như vậy rồi à?", Yến lão đạo cau mày, sắc mặt có chút khó coi nói.
"Cứu hắn, món nợ ngươi nợ ta coi như trả xong!", Bắc Thánh tự rót cho mình một ly, bảo: "Đừng có giở trò".
"Ta cứu không được!", Yến lão đạo bất đắc dĩ nói.
"Vậy tìm lão tổ của ngươi, chuyện này ông ấy rành".
"Lão tổ Phục Hi xuất quỷ nhập thần, ta đi đâu tìm ông ấy?", Yến lão đạo nhún vai.
"Ta mặc kệ, không cứu được hắn thì ngươi đi chết đi".
"Ơ..."
Chương 2200: Thử
“Phục Hy Lão Tổ mà ông nói, thật sự có thể cứu ta?”. Nghe hai người nói chuyện, Diệp Thành cuối cùng xen vào một câu, nhìn Yến lão đạo, ánh mắt ảm đạm cũng đã có ánh sáng, hắn có thể nghe ra Phục Hy có lẽ có thể giải Chu Thiên.
“Nghịch thiên cải mệnh là sở trường của Phục Hy Lão Tổ”. Yến lão đạo sửa sang lại quần áo, xong xuôi còn không quên chải đầu, lưng ưỡn rất thẳng, vẻ mặt tự hào cộng thêm kiêu ngạo.
“Nghịch thiên cải mệnh?”, Diệp Thành trong lòng kinh ngạc, đây là bản lĩnh như thế nào, tất nhiên là thần thông nghịch thiên.
“Vậy mau tìm đi! Thời gian không đợi người”. Bắc Thánh lại đá Yến lão đạo một cước, ghét nhất nhìn ông ta ra vẻ, mỗi lần thấy tên này, không hiểu sao lại ngứa tay.
“Ta thật sự không biết ông ấy ở đâu”. Bên này, Yến Lão Đạo không khỏi luồn tay vào trong áo, vẻ mặt rối rắm: “Ta đã quen biết thằng nhóc này từ hơn một trăm năm trước rồi, cũng biết hắn tu Chu Thiên, đương nhiên muốn tìm Lão Tổ cải mệnh cho hắn, chỉ tiếc đã tìm trăm năm, vẫn bặt vô âm tín”.
“Bặt vô âm tín?”, Bắc Thánh không khỏi nhăn mày: “Ông sẽ không định nói với ta, lão tổ nhà ông chết rồi đấy chứ?”
“Chết thì không đến mức”. Yến lão đạo vuốt vuốt chòm râu: “Theo ta, hơn phân nửa là đã ứng kiếp nhập thế rồi”.
“Có cách để tìm được ông ta không, bằng bất kỳ giá nào”.
“Bằng bất kỳ giá nào?”, Yến lão đạo nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới: “Ngươi giúp hắn như vậy, hắn là gì của ngươi, chẳng lẽ thích hắn rồi?”
“Mạng của hắn, là của ta”.
“Đừng nói bậy, mạng của ta là của riêng ta”.
“Vậy hai ngươi... có lên giường chưa”.
“Lão già thối nhà ông, ta tìm ông là để cứu người, không phải đến nhiều chuyện, có tin ta một cước đá chết ông không”.
“Nói chuyện chính, nói chuyện chính”. Yến lão đạo ho khan một tiếng, không nói chuyện vớ vẩn nữa: “Để ta nghĩ xem”.
“Nghĩ, nghĩ nhanh lên!”. Bắc Thánh hung hăng trừng mắt, ngay cả Diệp Thành cũng bị kéo theo.
Diệp Thành xấu hổ, rất tự giác nhìn về phía ông ta.
Bắc Thánh cũng đã đá ông ta một cước, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên tia lửa, hai má còn có chút đỏ ửng như ẩn như hiện.
Lúc trước là nhất thời nóng lòng, mới nói ra câu kia, bây giờ nhớ lại, thật đúng là có hơi thẹn thùng.
Nhưng mà, cô vẫn không thể che giấu ý định muốn giúp Diệp Thành của mình, cô cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, tâm tình cao ngạo cũng bắt đầu gợn sóng vào lúc này.
Có lẽ, đây chính là chớm yêu trong truyền thuyết.
Diệp Thành đương nhiên không biết suy nghĩ của cô, rất không đứng đắn, khoanh tay trông rất đáng ăn đòn, giống như người không có việc gì vậy.
Lại nhìn Yến lão đạo, không ngừng vuốt râu, hết lần này đến lần khác, kỳ kỳ quái quái không thôi.
Diệp Thành liếc nhìn một cái, thử thăm dò nhìn về phía Bắc Thánh ở đối diện: “Nghịch thiên cải mệnh, Phục Hy thật sự có năng lực lớn như vậy sao? Ông ta rốt cuộc có lai lịch như thế nào”.
“Nhân Vương Phục Hy, ngươi chưa từng nghe qua?”
“Chưa từng nghe qua”.
“Vậy Nhân Hoàng chắc ngươi nghe qua rồi chứ!”, Bắc Thánh nói.
“Đương nhiên nghe qua, Hỗn Độn sơ khai, ông ta là vị đại đế thứ hai của Chư Thiên Vạn Vực sau Bàn Cổ Đại Đế”.
“Phục Hy là một sợi hồn của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tên Phục Hy, ông ta cũng tên Phục Hy, còn lấy đạo hiệu Nhân Vương, lấy nó để tiếp tục uy danh của đại đế”.
“Tàn hồn của Nhân Hoàng”. Diệp Thành thì thào một tiếng: “Nói như vậy, là cùng một trạng thái với Long Gia và Tử Huyên, đều gọi là Phục Hy, vậy mà lại có bí mật này, Nhân Hoàng sợi hồn này cũng thật biết làm Nhân Hoàng nở mặt mũi”.
“Nhân Hoàng còn là ông tổ của thôi diễn”. Trong lúc Diệp Thành lẩm bẩm, Bắc Thánh tiếp tục nói: “Ông ta đã sáng tạo ra Diễn Thiên Bát Quái, cái gọi là Chu Thiên Diễn Hoá, chẳng qua là nhánh của Diễn Thiên Bát Quái, Nhân Hoàng giỏi nghịch thiên cải mệnh, đã là ông tổ của diễn thiên, tàn hồn của ông ta chắc là cũng được chân truyền vài phần, có lẽ có ích”.
“Hoá ra là thế”. Đôi mắt Diệp Thành lại sáng lên, tinh khí thần tản ra cũng không khỏi có sinh lực hơn.
Nếu thật sự có thể tìm được Nhân Vương Phục Hy, mọi chuyện có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển, hắn cũng khỏi phải bị động trên con đường tu Chu Thiên tiếp theo.
Đây quả thật là một tin tốt, chính như một đạo lý mà hắn thường nói lúc trước: Hy vọng có nhỏ bé, khi đối mặt với tuyệt vọng, vẫn có vô số khả năng.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được liếc nhìn Lão Đạo.
“Muốn tìm Phục Hy Lão Tổ cũng không phải không có cách”. Yến lão đạo vuốt râu trầm ngâm.
Nói xong, Yến lão đạo nhìn về phía Diệp Thành ở đối diện: “Lấy Chư Thiên Truy Tung Thuật của ta phối hợp với Chu Thiên Diễn Hoá của hắn có thể có hy vọng, nhưng cũng chỉ là có thể”.
“Vậy cứ thử xem”. Diệp Thành đột nhiên đứng dậy.
“Ta biết là ông sẽ có cách mà”. Bắc Thánh nở nụ cười.
“Đi theo ta đi!”, Yến lão đạo khoanh tay đứng dậy, không đi qua cửa, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Bình luận facebook