• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 2191-2195

Chương 2191: Chỗ dựa tới

Tịch Diệt Thần Thể cũng để lại một câu tràn ngập lạnh lẽo và giá rét, hễ ai nghe thấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bị Tịch Diệt Thần Thể nhằm vào thì e rằng một giây thôi cũng khó mà yên tâm! Sơ suất một cái là đầu mình hai nơi, Phi Lôi Thần Quyết là ác một của một thế hệ.

Biết đây là thư khiêu chiến, nhưng Diệp Thành cũng không từ chối.

Hắn có thể né được sát chiêu của Phi Lôi Thần Quyết, lại không thể đuổi kiếp tốc độ của nó. Hắn còn chưa có được năng lực ấy.

Sau Tịch Diệt Thần Thể, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên và Thiên Tàn cũng lần lượt bỏ chạy, còn chạy cực kỳ nhanh.

Nhưng bất cứ kẻ nào thì trước khi đi đều để lại một câu lạnh lẽo như băng: "Diệp Thành, một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi".

"Ta chờ!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, cũng không ngăn cản bọn họ. Sức chiến đấu của ba người kia cũng không tệ, bản lĩnh chạy trốn còn lợi hại. Dù có đuổi theo cũng khó mà giết được họ.

Hắn nói xong bèn nhấc chân lướt qua hư không, giơ kiếm chém chết thái tử một tộc rồi đi ngang qua thần tử Thần tộc và Ma tộc, đuổi theo thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên.

Sát khí của hai người kia đối với hắn thật sự không giấu nổi, tuy đó là con cháu của Phượng Hoàng, nhưng Diệp Thành vẫn không chút nương tay.

Mắt thấy Diệp Thành đuổi theo, thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên lập tức hoảng sợ, vội vàng thôi thúc trận bàn tính bỏ chạy.

"Nằm lại đi!", Diệp Thành cuốn theo sát khí ngập trời xông tới, một kiếm khuấy đảo không gian chặn trận bàn lại.

Phụt! Phụt!

Máu tươi vảy ra, thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên đều tắm máu.

Giết!

Thần tử Phượng Hoàng gầm lên, tóc tai bù xù, máu chảy đầm đìa trông vô cùng đáng sợ, đôi con ngươi đỏ bừng như máu.

Hắn ta huyết tế thọ nguyên đánh ra một kích cái thế.

Diệp Thành không né không tránh, trực tiếp dùng cơ thể đón đỡ. Sau đó, hắn trở tay vung kiếm chém nát cơ thể hắn ta.

Thần tử Phượng Hoàng chỉ còn nguyên thần thì sao có thể là đối thủ của Diệp Thành, chạy chưa được trăm trượng đã bị đè lại.

"Nợ máu trả bằng máu!", Diệp Thành đứng giữa không trung nói với giọng lạnh băng đầy uy nghiêm, sát khí rợp trời tàn phá bừa bãi.

"Không... không, không...", con ngươi thần tử Phượng Hoàng lồi lên tràn ngập sợ hãi, còn chưa bị giết đã thấy mình rơi xuống địa ngục. Kia thật sự là mùi vị của cái chết.

Trong khoảnh khắc sống còn cuối cùng, hắn ta thật sự hối hận vì đã chọc phải tên sát tinh là Diệp Thành, rước lấy kết cục thân chết đạo tiêu. Tất cả đều là báo ứng.

Vốn dĩ, hắn ta và Diệp Thành cũng không thù không oán, mọi thứ đều do sự kiêu ngạo tự đại của hắn ta và Phượng Tiên mới cắt đứt đường sống của bản thân.

Kiếm Chuẩn Đế bổ xuống, nguyên thần của thần tử Phượng Hoàng lập tức biến mất, cát bụi về với cát bụi, trở thành một hạt cát trong dòng lịch sử.

Mọi nơi thổn thức không thôi, lại chết một vị thần tử. Song, trên đường xuống suối vàng của hắn ta cũng không cô đơn, còn có rất nhiều làm bạn với mình.

Diệp Thành cũng không có thương hại, nhìn chằm chằm Phượng Tiên, xách theo Chuẩn Đế Binh xông về phía cô ta đòi lại món nợ máu.

"Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là con cháu của Phượng Hoàng", đôi mắt Phượng Tiên tràn ngập hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau.

"Ta và ngươi vốn không oán không thù, là do ngươi khinh người quá đáng", Diệp Thành lạnh lùng nói, giơ kiếm bổ nát pháp khí của Phượng Tiên.

"Nể mặt Phượng Hoàng tiền bối, vốn định bỏ qua cho ngươi, vậy mà ngươi vẫn không biết điều, năm lần bảy lượt hại ta", Diệp Thành lại vung kiếm lên bổ nát cơ thể Phượng Tiên chỉ còn lại nguyên thần đang liều mạng bỏ chạy.

"Lão tổ, cứu ta!", Phượng Tiên điên cuồng hét lên, muốn tìm Phượng Hoàng cứu mình.

Song ,đây là Tây Mạc, Phượng Hoàng lại ở Đông Hoang xa xôi, còn đang tự phong ấn. Dù muốn cứu cô ta cũng ngoài tầm tay, huống chi bà ta còn không nghe thấy được.

"Đền mạng đi!", Diệp Thành đuổi theo, giơ kiếm Chuẩn Đế không ngừng ngân vang lên rồi bổ xuống, chỉ có chết chứ chẳng thoát nổi.

"Khuyên ngươi có lòng khoan dung bỏ qua cho nàng!", trong thoáng chốc ấy, một giọng nói già cả chợt vang lên, một luồng tiên mang bắn tới từ xa, trông thì như bình thường lại tràn ngập khí tức hủy diệt.

Tiên mang cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã tới đỡ lấy một kích của Chuẩn Đế Binh. Dù là Diệp Thành cũng bị đánh bay ra ngoài.

Vòm trời rền vang, Diệp Thành bay ngược ra sau đè sập cả một mảnh không gian, cơ thể nứt toạc. Đợi đến khi dừng lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày cũng trắng bệch.

"Đại Thánh đỉnh!", hai mắt Diệp Thành đỏ bừng.

"Trí Dương Đạo Nhân?", có lão già kinh ngạc thốt lên, nhìn ra xa thì thấy có một ông lão chậm rãi đi đến. Tuy bước chân rất chậm, lại như có thể vượt qua con sông thời gian.

"Khí thế mạnh như vậy chắc là đã Chuẩn Đế rồi nhỉ?"

"Chưa đâu, vẫn còn cách Chuẩn Đế một chút".

"Tiền bối cứu ta, cứu ta với", Phượng Tiên như nắm lấy được cọng rơm cứu mạng, đốt cháy sức mạnh nguyên thần chạy tới bên cạnh Trí Dương Đạo Nhân xong mới yên tâm.

"Có lão phu ở đây, đảm bảo ngươi sẽ không có chuyện gì", Trí Dương Đạo Nhân nhàn nhạt nói, ngạo thị quần hùng, rũ mắt nhìn mọi người.

Diệp Thành lui ra sau, cầm Chuẩn Đế binh chầm chậm lùi lại, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Trí Dương Đạo Nhân.

Đó là cao thủ Đại Thánh đỉnh, hoàn toàn không phải là người hắn có chống lại được. Tuy có thêm sự giúp đỡ của Chuẩn Đế binh, nhưng vẫn không thể địch lại Đại Thánh.

Dẫu hắn rất muốn giết Phượng Tiên, nhưng cũng phải liệu sức mà làm, chỉ kém một chút là thành Chuẩn Đế, quả thật đáng sợ.

Diệp Thành lập tức bỏ chạy, cùng đám Tiêu Thần và Quỳ Ngưu thôi thúc một cái Truyền Tống Vực Môn chạy.

Cũng như hắn, Đế Cửu Tiên, thần tử Long tộc, thái tử Huyền Vũ, cả Nam Đế và Bắc Thánh cũng lấy trận bàn ra thoáng chốc bỏ chạy.

Còn Trung Hoàng và Tây Tôn thì vẫn đứng giữa không trung.

Hai người họ mới thật sự là người đứng xem chiến, từ đầu đến cuối vẫn không tham gia nên cũng chẳng sợ bị người ta đến trả thù.

Còn có rất nhiều thần tử thái tử đang bỏ chạy đều có ân oán với Diệp Thành, ai cũng chật vật, máu me be bét.

Giờ có Trí Dương Đạo Nhân chống lưng, họ cũng gan dạ lên, không sợ Thánh Thể nữa nên cũng chẳng cần trốn tiếp.
Chương 2192: Thuyết pháp

Diệp Thành rút lui, đất trời chớp mắt trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Bên ngoài Linh Sơn, không gian hỗn loạn, cả trời cả đất đều hoang tàn, khiến nơi đất Phật cũng nhiễm cả máu tươi.

“Lão phu bấm tay tính toán, trạm tiếp theo của Thánh Thể có lẽ là Bắc Nhạc”. Bóng người như sóng biển, các lão thần vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý.

“Huyền Hoang Tinh Hải, đại hội Dao Trì, di tích viễn cổ, truy nã Nam vực, Tây Mạc Linh Sơn, Huyền Hoang Ngũ Đại Thành, chỉ còn lại mỗi Bắc Nhạc là chưa làm loạn thôi”.

“Thánh Thể quả là đi đến đâu thì náo loạn đến đó, động tĩnh lần sau còn lớn hơn lần trước, hậu bối thế này ta cảm thấy mừng trong lòng”.

“Lần này, số thần tử bị hắn tàn sát đánh chết trước mặt mọi người, ít nhất cũng không dưới năm mươi, lại gây ra nghiệt lớn rồi”.

Tiếng bàn luận khắp nơi, xì xào ồn ào lan nhanh.

Buổi thuyết pháp Linh Sơn đang tốt đẹp, nhân vật chính Thích Già còn chưa kịp lên sân khấu thì đã có màn mở đầu trước rồi.

Hậu bối yêu nghiệt, người nào cũng hung hăng, một trận đánh chiến, huyên náo long trời lở đất, che mất cả phong quang của buổi thuyết pháp.

“Giết! Giết! Giết!”. Các thần tử bị đuổi giết lúc trước, ai nấy đều đỏ bừng mắt, vẻ mặt hung tàn, nghiến răng nghiến lợi đòi chém giết, thân thể run bần bật không ngừng.

Nhục nhã, nhục nhã vô cùng! Bọn họ nhiều yêu nghiệt như vậy mà lại bị một người truy giết, không còn chút kiêu ngạo nào.

“Ta nhất định phải báo thù cho hoàng huynh”. Gương mặt tuyệt thế của Phượng Tiên lại hiện lên sự hung ác, không còn là công chúa Phượng Hoàng Tộc quyền quý nữa mà càng giống ác ma hơn.

Mãi đến lúc này, cô ta vẫn chưa nhận thức được sai lầm của bản thân, tất thảy tai họa này đều là từ cô ta mà ra.

Nếu không phải cô ta ham muốn Phượng Hoàng Tiên Ngự thì cũng sẽ không kết oán với Thánh Thể, sau đó cũng sẽ không có tai ương máu tanh như vậy.

Cô ta cao cao tại thượng kiêu căng ngạo mạn, hại không ít thiên kiêu yêu nghiệt, ai cũng chôn thân trong tay Thánh Thể.

Trong đó có cả hoàng huynh của cô ta, thần tử Phượng Hoàng.

Có lẽ cô ta không biết, trước khi chết, thần tử Phượng Hoàng rất oán Thánh Thể, nhưng lại càng hận cô ta, chính là cô ta mới khiến hắn ta phải xuống Hoàng Tuyền.

Boong!

Bỗng nhiên, tiếng chuông lớn vang lên, âm thanh truyền từ Linh Sơn vang vọng khắp Cửu Tiêu, mang theo thiện lành và uy nghi của Phật.

Một hồi chuông vang lên dập tắt tiếng thở dài và cảm thán, nhưng mọi người ở đây thì đều hướng tầm mắt về phía Linh Sơn.

Quên mất, hôm nay là Thích Già giảng pháp, ông ta mới là nhân vật chính, màn dạo đầu đó đã hạ màn, tiết mục chính sắp bắt đầu.

Thích Già Tôn Giả đã ngồi xếp bằng trên đỉnh Linh Sơn, bảo tướng uy nghiêm, hào quang từ Phật sáng rực vây quanh, Phật quang chiếu rọi khắp chúng sinh muôn dặm.

Ông ta lên tiếng, giọng điệu hiền hòa, hùng hồn dồi dào.

Phật âm truyền khắp đất trời, mang theo Phật pháp tối thượng cũng chứa đầy ma lực tối thượng không ai kháng cự được.

Nhưng phàm là người nghe, tâm trạng cảm xúc đều dần dần bĩnh tĩnh lại, thu hồi sát tâm và hung tàn, theo bản năng ngồi xếp bằng, lắng nghe Phật pháp tựa như một tín đồ ngoan đạo.

Tây Mạc bởi vì Phật âm, mà càng lộ rõ vẻ uy nghiêm và yên bình, Phật ngôn của Thích Già khiến chúng sinh bất giác hành lễ.

“Phật gia quả là bác đại tinh thâm”. Bên này, Diệp Thành đã thoát ra khỏi truyền tống vực môn, xuất hiện ở một ngọn núi, lẳng lặng nhìn Linh Sơn phía xa, cũng có thể nghe thấy Phật âm, vẻ mặt kính cẩn cũng có chút kiêng kỵ.

“Chúng sinh niệm lực, vô biên vô tận, không biết là phúc hay họa”. Tiêu Thần khẽ nói, nhíu mày.

“Ong cả đầu hết rồi”. Quỳ Ngưu lắc đầu trâu, nhét đan dược vào miệng, chiến đấu với thần tử Tiên Tộc, hắn ta cũng bị thương không nhẹ, sức chiến đấu không đọ nổi.

“Lần này đa tạ đạo hữu cứu giúp”. Chậm rãi dời mắt, Tiêu Thần chắp tay với Diệp Thành chân thành nói: “Nếu không nhờ đạo hữu, tại hạ thực sự khó mà trả được nợ máu”.

“Đã nói là huynh đệ rồi, cần gì phải khách khí với ta”. Diệp Thành khẽ cười, bắn ra một luồng tiên quang.

Tiên quang rất nhanh, ngay cả Tiêu Thần cũng không phản ứng kịp, tia sáng xuyên qua giữa trán, đi thẳng vào thần hải hắn ta.

Khẽ thấp giọng kêu rên, Tiêu Thần ôm đầu.

Quỳ Ngưu kinh ngạc, không biết Diệp Thành làm gì với Tiêu Thần.

Diệp Thành chỉ khẽ cười, lấy toàn bộ túi đựng đồ ra, đều là chiến lợi phẩm trong trận đánh lần này.

Thiên kiêu yêu nghiệt, số lượng và chất lượng các bảo bối đều rất mê người.

“Ta thích Lang Nha Bổng kia”. Viêm Long trong đỉnh nhếch miệng cười, nhìn trúng một binh khí Thánh Nhân.

“Ngươi biết thưởng thức đấy”. Diệp Thành tiện tay nhét vào cho Viêm Long, báo bối lấy được chẳng phải để chia cho người chuyển thế sao? Trước giờ hắn không bao giờ keo kiệt.

Sau khi phân loại bảo bối, hắn mới lấy một vò rượu ra, xong chuyện còn không quên nhét cho Quỳ Ngưu một vò.

“Ngươi đây là sao chứ”. Quỳ Ngưu nghi hoặc nói.

“Chẳng sao cả”. Diệp Thành tùy ý nhún vai.

Quỳ Ngưu lắc đầu, cũng không hỏi thêm, vừa uống rượu vừa nhìn chiến thể Tiêu Thần với ánh mắt hiếu kỳ.

Không biết qua bao lâu mới thấy thân thể Tiêu Thần ngừng run rẩy, đôi mắt thâm sâu đầy lệ quang.

Hắn ta đã giải phong ấn kiếp trước, nhớ lại những chuyện cũ trước kia, hắn ta tên Tiêu Thần, là con trai trưởng của Chiến Vương.

“Huynh đệ tốt”. Dù là con trai của Chiến Vương thì tâm tình cũng không đè nén được cảm xúc, hung hăng ôm chầm Diệp Thành.

Hắn ta không tin được, thời gian này vẫn có luân hồi, chớp mắt đã hơn hai trăm năm sau, thời gian luôn khiến người ta cảm khái.

“Sang năm cùng về cố hương”. Diệp Thành cười tang thương, gặp lại chiến hữu, mọi chuyện khó nói hết.

Chẳng mấy chốc, nồi sắt dựng lên, lửa cháy hừng hực, trong nồi nấu thịt giao long, rượu thịt ngập tràn.

Ngưu Quỳ nhìn mà càng mơ hồ, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Lôi Đình Chiến Thế, lúc khóc lúc cười, cảnh tượng này nhìn đã thấy lạ ngỡ ngàng.

Diệp Thành vẫn ổn, đã trải qua nhiều cảnh gặp lại người chuyển thế, từ kích động đã biến thành bình tĩnh.

Nhưng Tiêu Thần thì mắt cứ ngần ngận nước.

Cảm xúc hắn ta đầy bùi ngùi, nhớ nhung, kích động và kinh ngạc, Diệp Thành có thể tìm đến Huyền Hoang, càng chứng minh được nhiều chuyện, hắn chém đế, đòi lại nợ máu.

Đây là chuyện nghịch thiên, ai mà ngờ được, lại có người có thể giết Đế, không phải đạo tắc thân, mà là Đế thật sự.
Chương 2193: Hai bên

Chiến tích của Diệp Thành, trước giờ chưa từng có, chính là thần thoại.

Sau đó, hai người lại nói rất nhiều, ví dụ như chuyện Đại Sở, ví dụ như người chuyển thế, hay cha hắn ta, Chiến Vương.

Chiến Vương vẫn còn sống, hoàng đế Đại Sở còn sống, thực sự khiến Tiêu Thần kích động không thôi, bất ngờ, vui mừng.

Chiến Vương Kích trong tay cũng đang chuyển động, lãng phí bao nhiêu năm tháng, tìm kiếm chủ nhân giống như tìm được nhà.

Mùi rượu và thịt thơm lan khắp xung quanh, nghênh đón màn đêm buông xuống.

Viêm Long cũng chạy ra ngoài, khiến Tiêu Thần kinh ngạc, một hai giây sau, lại là một cái ôm mạnh mẽ.

Viêm Long rất xấu hổ, nhiều người chuyển thế Đại Sở như vậy, thân phận tôn quý cũng có, huyết mạch nghịch thiên cũng có, tùy tiện chọn lấy một người cũng có vẻ ngoài hơn gã.

Cùng là người chuyển thế, mà sao cách biệt lớn đến vậy chứ!

“Nào, lão Bát, đại ca tặng ngươi quà gặp mặt”. Quỳ Ngưu uống đến ngây người, một tay khoác lên vai Tiêu Thần, trong tay còn cầm một viên thần châu sáng rực.

“Lão Bát?”, Tiêu Thần ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ lạ

“Kết nghĩa huynh đệ, ta xếp thứ bảy, tính cả ngươi vào luôn”. Diệp Thành bất giác khẽ cười.

“Cái này… Cái này đúng là mới mẻ”. Tiêu Thần cười gượng.

“Oa, thơm quá”. Tiêu Thần vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ, không gian gẫy khúc, một cô gái trẻ bước ra, nhìn nồi sắt hai mắt phát sáng.

Nha đầu này, không cần nói, chính là Cửu Tiên Đế Gia, rất tự giác, càng không xem mình là người ngoài, bản thân tự đến bên nồi, trực tiếp xắn tay áo gắp thịt.

“Mũi thính nhỉ”. Quỳ Ngưu nói một câu.

“Tịch Nhan?”, Tiêu Thần nhíu mày, nhìn Diệp Thành.

“Không phải Tịch Nhan, chẳng qua chỉ là trông giống mà thôi”. Diệp Thành khẽ cười, cũng thật sự hy vọng Đế Cửu Tiên là Tịch Nhan, nhưng đáng tiếc không phải, bọn họ là hai người khác nhau.

“Nhưng cũng rất giống với đồ đệ ngươi”. Tiêu Thần cười: “Cho dù là tướng mạo hay khí chất, kể cả bản tính”.

“Diệp Thành, ngươi hay thật đấy!”. Tiểu Cửu Tiên cắt lời, không hề có dáng vẻ rụt rè của nữ nhân, câu từ khiến Diệp Thành và Tiêu Thần đều ngượng ngùng, quả nhiên là bướng bỉnh.

“Ta cũng rất hay này”. Quỳ Ngưu ngẩng đầu.

“Ngay cả ta cũng đánh không được, mau cút qua một bên đi”.

“Ngươi không thể nói như vậy, tính khí ta không tốt đâu”.

“Ta nghĩ lại chạy đi đâu rồi, thì ra đều ở đây ăn thịt sao?”. Lại có người chạy ra từ trong không gian, hơn nữa không chỉ có một mà là cả một nhóm người.

Nhóm người này, không cần nói đều là người Long Kiếp bọn họ, mũi thính thật, ai ai cũng tìm đúng chỗ.

“Mẹ nó, thịt giao long”. Đến khi tiến đến trước nồi thiết, Long Kiếp lập tức đen mặt, dù không phải cùng chủng tộc, nhưng ít nhiều cũng là một nhánh của rồng.

“Thịt rồng ăn ngon”. Quỳ Ngưu lắc đầu nói.

“Nào nào nào, ngươi không ăn thì đừng cản đường”. Thần tử Vu Tộc và Man Tộc gắp một miếng lớn gia long sang một bên, ăn uống mê say.

Long Kiếp lại càng đen mặt, bỗng xúc động như muốn lật nồi, nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ, bèn ngăn lại.

Hắn ta cũng đặt một nồi lớn, lửa cháy hừng hực, xong chuyện cũng nấu thịt, nhưng là thịt trâu.

“Này!”, Quỳ Ngưu lập tức nổi nóng.

“Này, có thịt ăn”. Đúng là náo nhiệt, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng đến, còn là đi cả nhóm.

“Thế giới này nhỏ thật, cứ gặp phải người không muốn gặp”. Long Kiếp liếc nhìn nhóm người Huyền Vũ, cuối cùng nhìn sang Thanh Long, giọng điệu không dễ chịu.

“Nhà Thương Long vẫn thích kiểu chọc tức đáng ghét đó”. Thanh Long hừ lạnh, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Nếu đã đến rồi thì thù mới hận cũ tính luôn một thể đi”. Long Kiếp đứng dậy, khí thế sôi sục.

“Sợ ngươi chắc”. Thanh Long cũng không yếu thế.

“Đánh nhau, bọn ta cũng không sợ”. Thần nữ Linh Tộc cũng gia nhập, bọn họ vừa động, thần tử Vu Tộc, thần nữ Cổ Tộc và thần tử Man Tộc cũng kích động, quả thực cả đám người sôi sục.

“Gì vậy, ức hiếp bọn ta không có người sao?” Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đứng dậy, khí thế như muốn giết sạch cả đám, châm chọc khiêu khích.

Bầu không khí căng thẳng, mùi thuốc súng còn nồng hơn cả mùi thịt rượu thơm.

“Đánh, mau đánh đi, ta xem trò vui”. Tiểu Cửu Tiên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vung tay hò hét cổ vũ.

“Ta nói này, uống rượu ăn thịt được rồi, đừng đánh nhau”. Diệp Thành lên tiếng, nhíu chặt mày.

“Đúng vậy, hai người các ngươi thấy vui không hả”. Quỳ Ngưu nhếch miệng: “Gặp mặt là đánh nhau, đều là tổ tiên cả, hà tất phải nóng giận vậy”.

“Năm đấu bốn, ai sợ sai”. Đối với hai người nói chuyện kia, nhóm người Long Kiếp và Thanh Long cũng chưa từng nghe đến, đám thần tử Vu Tộc kia la hét lớn nhất.

“Hạng như ngươi, một mình ta đánh được cả mười người”.

“Ha, tính khí này của ta…”

“Ở đây náo nhiệt vậy!” Hai bên đang chuẩn bị khai chiến thì Nam Đế không biết từ đâu xuất hiện.

Cũng rất tự giác, không nói lời này lập tức xắn tay áo, cũng không khách sáo, không xem mình là người ngoài.

Nhìn thấy Nam Đế, thần tử Vu Tộc đều sợ hãi.

Rõ ràng, thái tử, công chúa năm đại vương tộc của Nam Vực đều đã đến, đối đầu với thần tử thần nữ các tộc viễn cổ bọn họ, năm đấu năm, không cần nghĩ cũng biết bọn họ không ổn rồi.

“Sao, sợ rồi?”, Bạch Hổ hắng giọng.

“Sợ cái khỉ gì!”. Tính khí thần tử Man Tộc nóng nảy, trước giờ chưa từng sợ hãi gì, lập tức muốn cầm rìu.

“Đến uống rượu, đừng đánh nhau”. Nam Đế xua tay: “Còn một vị đại thần ngồi đây nữa sao?”

Nói rồi, Nam Đế bất giác liếc nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành cũng đến giải quyết, lập tức lấy kiếm Chuẩn Đế ra, hà hơi vào kiếm, xong chuyện vẫn không quên lấy góc áo lau kiếm một lượt: “Hôm nay đánh chẳng đã tay gì cả, ta cũng không ngại giúp một tay đâu”.

Một câu nói khiến mọi người đều nhếch miệng, tim cũng đập mạnh trong lòng.

Diệp Thành hung hãn, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến rồi, nếu cứ như vậy, mọi người tại đây đều sẽ bị đánh thảm thôi.

Hắn mạnh mẽ gia nhập khiến một nhóm người chuẩn bị khai chiến đều sợ hãi, người có kiếm Chuẩn Đế, không sợ không được.

“Như vậy mới đúng chứ!”, Quỳ Ngưu cười nhếch miệng.

“Uống rượu”. Long Kiếp và Thanh Long đều ngồi xuống, còn ngồi theo nhóm, bọn họ một nhóm, Thanh Long một nhóm, mỗi nhóm bảo vệ một nồi sắt lớn.

“Nhàm chán”. Thấy không có đánh nhau, Tiểu Cửu Tiên chép miệng, hai mắt sáng lên nhìn bên kia, có một mỹ nữ tuyệt thế đi đến.

Cô gái đó thực sự rất đẹp, dưới ánh trắng lại càng thanh thuần không tì vết, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Bắc Thánh sao?
Chương 2194: Say rượu

Diệp Thành nhìn thấy Bắc Thánh thì giật mình, lập tức đứng lên: "Uống nhiều quá nên phải xả lũ mới được".

"Vội cái gì, ngồi xuống tâm sự đi", khóe miệng Bắc Thánh cong lên một vòng cung mê người, mỹ nhân đẹp nhất Bắc Nhạc cũng không ngại ngùng, vươn bàn tay ngọc ngà đặt lên vai Diệp Thành rồi đè hắn lại, sức lực còn không nhẹ.

"Được... được!", Diệp Thành cười ha ha, song, trông còn khó coi hơn cả khóc, cứ cảm thấy Bắc Thánh cười thật đáng sợ.

"Ta nghe nói ngươi lột sạch quần áo của Bắc Thánh ở di tích viễn cổ, không biết có phải thật không?", Diệp Thành vừa ngồi xuống, Tiểu Cửu Tiên bèn tới bỏ đá xuống giếng, sau đó còn nghịch ngợm ợ một cái.

Cô nhóc này đúng là e sợ thiên hạ không loạn mà.

Câu nói bâng quơ kia của cô khiến bất cứ ai đang ăn thịt, uống rượu hay cua gái đều dừng lại và nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ lạ.

Ngay cả Nam Đế và Tiêu Thần cũng vậy, cũng đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Thành, mặt mày hết sức phấn khích.

Vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ, lòng thầm thổn thức rồi chậc lưỡi cả trăm ngàn lần. Lột quần áo của Bắc Thánh luôn, đúng là tài!

"Đừng nói bậy, ta không có lột!", Diệp Thành vội vàng hoàng một tiếng, song lại ôm chặt lấy kiếm Chuẩn Đế. Ôm mới tốt, ôm mới yên tâm, chưa biết chừng cô nương kia sẽ nổi khùng.

Nhắc tới nó thì thằng nhãi này tài thật, dẫn Đông Thần đi dạo lầu xanh, lột quần áo của Bắc Thánh, lừa Nam Đế của Huyền Hoang, cướp bảo vật của Tây Tôn, còn vì một gốc tiên thảo mà lừa Trung Hoàng không tìm thấy đông tây nam bắc ở di tích viễn cổ.

Mỗi một chuyện cũng đủ để tên kia trở thành bậc tài ba!

Lại ngó Bắc Thánh, hai gò má xinh đẹp đỏ ửng, nếu không phải thấy Diệp Thành ôm kiếm Chuẩn Đế thì cô ta đã nổi giận từ lâu rồi. Dám lột quần áo của bà đây, chán sống à!

Bắc Thánh càng nghĩ càng giận, nhìn đôi mắt trong trẻo kia của Diệp Thành hừng hực lửa giận, trông như muốn ăn thịt người.

Diệp Thành trực tiếp nhìn lên không trung, dù sao ta cũng không có lột, đánh nhau cũng không sợ, ta còn có Chuẩn Đế binh.

"Ở bên nhau!", lại là Tiểu Cửu Tiên, cô cười hì hì hô.

"Ở bên nhau!", thần tử Vu Tộc cũng chạy đến hô, cả thái tử Bạch Hổ kia là một kẻ dở hơi, ban nãy hai người còn chuẩn bị đánh nhau, giờ lại hai ta thân như anh em, kề vai sát cánh cấu kết với nhau làm việc xấu.

"Ở bên nhau!", thằng nhãi Quỳ Ngưu cũng không thua kém gì, giọng cực khàn, gào đầy bá khí trắc lậu.

"Ngứa da hả?", đôi mắt xinh đẹp của Bắc Thánh long lanh như làn thu thủy liếc xung quanh một vòng, cong môi nở nụ cười động lòng người. Nhưng nhìn kiểu cũng thấy ớn lạnh.

"Uống... Uống rượu!", mấy người lập tức sợ, đều ngồi xuống, Bắc Thánh rất bá, cũng không thể chọc vô cái bà này được.

"Nào, chúng ta cũng coi như từng sát cánh đánh nhau mà!", tên Quỳ Ngưu bỗng gào lên: "Hôm nay uống thả cửa đi, nhưng không được dùng sức mạnh giải rượu đâu đó".

Một câu thoáng chốc đã bậc lửa bầu không khí, đều là những thiên kiêu cấp yêu nghiệt, đánh nhau cực kỳ mãnh liệt, uống rượu cũng chẳng sợ kẻ nào, vung tay lên, trực tiếp đấu rượu.

Tuy bầu không khí rất nhiệt liệt nhưng không hiểu sao lại vô cùng xấu hổ.

Chẳng hạn như Long Kiếp và Thanh Long, một người là thái tử Thương Long Tộc, người kia là thái tử Thanh Long Tộc. Đó giờ đã đối đầu với nhau, nhìn nhau hồi bèn đấu rượu hết vò này đến vò khác.

Hai người uống một hồi lại nhìn về phía Quỳ Ngưu, tên nhãi kia vô cùng thiếu đánh, lại nấu thịt rồng ăn.

Cả hai nhìn Quỳ Ngưu, thần tử Vu Tộc lại ngó Long Kiếp, cứ muốn đánh hắn ta ai bảo thần nữ Linh Tộc thích Long Kiếp.

Thần tử Man Tộc lại ngó thần tử Vu Tộc, cũng muốn đánh hắn ta. Còn thần nữ Cổ Tộc thì nhìn thần nữ Linh Tộc mãi. Mối quan hệ khá là rối, tràn ngập mùi thuốc súng.

Bên này, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ cũng uống nhiều, đỏ mắt nhìn chằm chằm Nam Đế muốn đánh y.

Đành vậy, ai bảo Chu Tước thích Nam Đế? Không khéo là họ cũng thích Chu Tước.

Phía Diệp Thành cũng uống không yên, Bắc Thánh ngồi bên cạnh hắn, lâu lâu nghiêng đầu nở một nụ cười chết người, nụ cười ấy lại lạnh vèo vèo.

Xấu hổ nhất lại là Viêm Long, lúc này người luôn nóng tính như gã lại ngoan như một đứa trẻ.

Cũng đúng thôi, ở đây, ai mà không yêu nghiệt, thần tử thần nữ chín tộc viễn cổ, thái tử công chúa Vạn Tộc Nam Vực, Đế Cửu Tiên, Nam Đế, Bắc Thánh, Hoang Cổ Thánh Thể, Lôi Đình Chiến Thể, thái tử Quỳ Ngưu Tộc.

Có vẻ nhìn một vòng chỉ có mỗi gã là yếu.

Ban đêm, Linh Sơn vẫn còn đang giảng pháp, tiếng tụng kinh của Thích Già vang vọng khắp nơi, quanh quẩn ở Tây Mạc.

Bên cạnh đống lửa, tiệc rượu vẫn tiếp tục, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Không dùng pháp lực giải rượu, bất kể là thần tử thần nữ hay thái tử công chúa đều uống say mèm.

Long Kiếp và Thanh Long thì hay rồi, một người uống ngu ngơ, người kia cũng say chếnh choáng. Lúc trước, cả hai còn muốn đánh nhau, giờ lại kề vai sát cánh, quan hệ còn cực kỳ tốt.
Chương 2195: Biết không?

"Cô nhóc, chưa cưới xin gì nhỉ?", Quỳ Ngưu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của thần nữ Cổ Tộc, háo sắc nói.

Vừa nói xong, hắn ta lập tức gục xuống, bị thần tử Man Tộc tát một cái không nhẹ không nặng, đánh cho ngu người.

Chu Tước cũng say lờ đờ, ôm lấy cổ Nam Đế nói một tràng lời âu yếm khiến ba người Huyền Vũ càng đỏ mắt, suýt nữa xách Nam Đế ra ngoài đánh cho một trận.

Chỉ có Diệp Thành là thông minh ôm lấy kiếm Chuẩn Đế từ đầu đến cuối không dám uống nhiều, sợ uống say rồi sẽ bị người bóp chết. Nụ cười của Bắc Thánh quả thật rất khủng bố.

"Trả túi trữ vật lại cho ta", Bắc Thánh lại sáp vào gần hơn, cũng uống nhiều. Đường đường là mỹ nhân đẹp nhất Bắc Nhạc, Bắc Thánh của Huyền Hoang lại say chếnh choáng.

"Nào, cầm đi!", Diệp Thành nhét trở về, từ lúc ở di tích viễn cổ đã không dám đụng vô rồi.

Hắn nói xong bèn tự giác đổi chỗ với Quỳ Ngưu.

Lại nói Quỳ Ngưu cũng thảm, ban nãy mới bị thần tử Man Tộc tát cho cái, giờ vừa xoa đầu tỉnh lại đã bị Bắc Thánh đập cho phát ngất xỉu, cú đập còn cực kỳ mạnh.

Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, nhiều yêu nghiệt như vậy uống say quả thật rất khó tin.

Đến đêm khuya, Tiêu Thần là người đầu tiên tỉnh rượu. Hắn ta chậm rãi đứng dậy, bên cạnh đó còn có Viêm Long cũng đứng dậy.

"Hẹn gặp lại", Tiêu Thần và Viêm Long vỗ vai Diệp Thành, sau đó lần lượt đi vào màn đêm.

Hai người đều cầm theo thẻ ngọc ký ức mà Diệp Thành đưa lên đường đi tìm người chuyển thế của Đại Sở.

Sau khi họ đi, đám Long Kiếp cũng đứng dậy, vẫn chưa tỉnh rượu nên lời nói cũng là những câu khi say.

Mấy người đi về phía Tây, định xuyên qua biển sao đến tinh không rèn luyện. Lần này, sẽ đi rất nhiều năm.

Khác với họ, đám thái tử Huyền Vũ lại đi hướng Đông, cũng tính đến sâu trong tinh không rèn luyện. Kế tiếp rất lâu sau đó, cũng sẽ không đến Huyền Hoang.

Nam Đế cũng lảo đảo rời đi, luôn miệng luyên thuyên không biết đang nói gì, thoáng chốc đã biến mất.

Gia tộc của họ đều đã tự phong ấn cách đây không lâu, hay có thể nói là quay về đất tổ. Giống như đám Quỳ Ngưu, đều chạy ra tự mình đi rèn luyện.

Diệp Thành nhìn thoáng qua, trừ Quỳ Ngưu vẫn ngất xỉu cũng chỉ còn Tiểu Cửu Tiên và mắt say lờ đờ Bắc Thánh.

"Diệp Thành, đệ tử của ngươi giống ta lắm hả?", Tiểu Cửu Tiên chớp chớp đôi mắt thổ trong vắt như nước.

"Bản thân ta hy vọng ngươi có một người chị em sinh đôi", Diệp Thành thở dài: "Tiếc là, ngươi lại không có".

Hắn cũng rời đi, khoác áo đen đeo mặt nạ quỷ đi thẳng đến Linh Sơn, muốn tìm Thích Già Tôn hỏi xem cô gái ở thành Vô Lệ đang ở đâu.

Dưới ánh trăng, không hiểu sao bóng lưng của hắn có chút cơ đơn, áo đen bồng bềnh cũng đượm chút tang thương.

Bữa tiệc kết thúc, Tiểu Cửu Tiên vẫn ngủ khò khò.

Chẳng mấy chốc, cô nhóc kia lại giật mình bật dậy vội vàng giải rượu rồi chạy thẳng đến phía Đông.

Còn Bắc Thánh lại xách theo vò rượu đi Linh Sơn, cố ý hay vô tình gì đó mà đi theo Diệp Thành.

Đống lửa lụi tắt, tiếng ngáy của Quỳ Ngưu rất to, đợi đến khi hắn ta tỉnh lại thì lập tức gào lên... Người đâu?

Linh Sơn dưới đêm đen vừa trang nghiêm lại yên ả, những vì sao lại khiến nó như phủ lên như một lớp áo choàng trông tựa tiên cảnh.

Diệp Thành dừng lại ở phía xa, lẳng lặng ngắm nhìn nó.

Giảng đạo trên Linh Sơn đã kết thúc, những người đến nghe giảng lần lượt rời khỏi, trầm ngâm như nghĩ ngợi điều gì đó và vẫn chưa đã thèm.

"Thiền pháp của Phật gia đúng là uyên bác", có rất nhiều bậc tiền bối thì thào bàn tán, vẫn còn chưa nghe đã.

"So sánh với giảng pháp, ta càng thích xem hậu bối đánh nhau", một đám lão già cà lơ phất phơ khoanh tay mặt mày thích thú nói. Một đám đánh nhau trông rất gây cấn.

"Sắp tới quay về phía Bắc, 80% là Thánh Thể sẽ đến Bắc Nhạc quậy một trận", nhiều người nhỏ giọng thì thầm.

Một đám người từng tốp rời đi, bước vào không trung mịt mờ.

Tuy có rất nhiều người, lại chẳng ai chú ý tới Diệp Thành ở trong tối.

Diệp Thành lẳng lặng nhìn và thấy được rất nhiều người quen như Trung Hoàng, Tây Tôn, cũng có rất nhiều thái tử, thần tử bị hắn đuổi theo đánh đầy trời lúc trước.

Ngoài ra, hắn còn thấy Trí Dương Đạo Nhân.

Ông ta vẫn hết sức kiêu ngạo, tự xưng là cao nhân, tu vi chỉ còn một bước là tiến vào Chuẩn Đế, rất ngạo mạn.

Trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ sắc lạnh, nếu không phải không còn nhiều tuổi thọ thì hắn đã ném một cái Thiên Chiếu giết chết ông ta rồi.

Nếu không có Trí Dương Đạo Nhân thì hắn đã giết chết Phượng Tiên.

Nhắc đến Phượng Tiên, Diệp Thành vẫn chưa thấy cô ta, chắc hẳn đã chạy về chuẩn bị mời tiền bối đến điên cuồng trả thù.

Người ngoài đi hết, hắn mới xuất hiện, đứng dưới Linh Sơn, chắp tay cúi chào: "Vãn bối xin cầu kiến Thích Già Tôn Giả".

"Không biết thí chủ tìm lão nạp làm gì?", Thích Già đứng trên đỉnh núi hiền lành cười, cũng nhận ra Diệp Thành.

"Tiền bối biết cô gái ở thành Vô Lệ kia đang ở đâu không?", Diệp Thành ngửa đầu mong ngóng nhìn Thích Già.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom