• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 2201-2205

Chương 2201: Thôi diễn truy tìm

Diệp Thành và Bắc Thánh nhìn nhau một cái, cũng lần lượt đuổi theo.

Ba người một trước một sau, đi tới một góc thành cổ Xích Nguyệt, tốn ba trăm nguyên thạch thuê một tiểu viên.

Bắc Thánh rất tự giác, từ lúc tiến vào đã thi triển thần thông, bày ra kết giới, hoàn toàn ngăn cách tiểu viên.

“Chờ một lát”. Yến lão đạo đã tìm một vùng đất trống, lấy túi chứa đồ ra, đổ ra ngoài lấy đồ.

Những đồ vật của ông ta, đơn giản chính là bùa vàng, gương Bát Quái, kiếm gỗ đào vân vân, không thiếu thứ gì.

Rất nhanh, ông liền bắt đầu bố trí trận pháp, chính là một Âm Dương Bát Quái, bốn phía cắm đầy linh kỳ cổ xưa.

“Thật sự là bất phàm”. Không chỉ Diệp Thành, Bắc Thành cũng nhìn đến mắt sáng như tuyết, Âm Dương Bát Quái rất huyền ảo, đang tự diễn hoá, hai người đều nhìn không ra huyền cơ.

“Ngươi, ngồi ở âm quái!”. Yến lão đạo bày xông, vỗ vỗ tay, một tay đẩy Diệp Thành vào trong.

Diệp Thành vào trận, ngồi khoanh chân trong âm quái của Bát Quái.

Yến lão đạo cũng tiến lên, ngồi xếp bằng tại dương quái của Bát Quái.

Tiếp đó, giữa ấn đường Yến lão đạo bay ra một giọt máu tươi, bay lơ lửng giữa hai người, đó là máu của Phục Hy

“Sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, phối hợp Chư Thiên Truy Tung của ta!”. Yến lão đạo thản nhiên nói một tiếng, một chưởng đẩy về phía giọt máu Phục Hy, lòng bàn tay có ánh sáng huyền ảo lóe ra.

Diệp Thành nghe theo, nâng tay đẩy về phía giọt máu Phục Hy kia, Chu Thiên Diễn Biến vận chuyển theo, phối hợp với Yến lão đạo.

Máu của Phục Hy rung động , rất phi phàm, nhìn kỹ, còn có một bóng dáng đang hiện ra trong máu.

Đó chính là Phục Hy, chỉ là bóng dáng, không nhìn rõ chân dung, mơ hồ mà mông lung, lại mang cho người ta sự tưởng tượng vô hạn.

Bắc Thánh lặng lẽ nhìn, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm giọt máu kia, máu Nhân Vương Phục Hy, quá mức bá đạo.

Thân là hậu nhân của Cửu Lê, cô cảm nhận sâu sắc sự rung động của huyết mạch.

Diệp Thành và Yến lão đạo đều không nói, cả hai nhắm mắt.

Theo sự phối hợp vận chuyển của Chư Thiên Truy Tung và Chu Thiên Diễn Hoá, sắc mặt hai người tái nhợt, khóe miệng có máu tràn ra.

Phải biết rằng, đối tượng mà hai người thôi diễn truy tìm là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật, hơn nữa còn là một sợi tàn hồn của Nhân Hoàng, nhất định sẽ chịu sự phản phệ khủng khiếp.

Không biết khi nào, mới thấy giọt máu Phục Hy nở rộ thần quang, như tiên quang cổ xưa, xuyên qua trời đêm.

Ngay tức khắc, sắc trời đột nhiên thay đổi, những ngôi sao trên trời thu lại, một màn nước mơ hồ hiện ra ở trên bầu trời.

Trong màn nước chiếu cảnh núi sông tươi đẹp, đất đai mênh mông, biển vô ngần, không biết là ở đâu.

Yến lão đạo đã mở mắt ra trước, lảo đảo đứng dậy, ngước nhìn màn nước kia: “Lão tổ đang ở đây”.

“Đây là đâu?”, Bắc Thánh nghi hoặc nhìn Lão Đạo.

“Không biết”. Yến lão đạo lắc đầu, hai chúng ta đạo hạnh nông cạn, cũng chỉ có thể thôi diễn đến đây, rất khó tập trung.

Khi nói chuyện, Diệp Thành cũng đã mở mắt, ho ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đứng dậy, cũng ngước nhìn màn nước.

Chỉ nhìn một cái, hai mắt hắn lập tức híp lại.

Cảnh hiện ra trong màn nước chính là Đại Sở, núi sông tươi đẹp kia sớm đã khắc sâu trong xương cốt của hắn nhiều năm.

“Sao lại là Đại Sở”. Diệp Thành nhíu mày: “Thân thể ứng kiếp của Nhân Vương Phục Hy vậy mà ở Đại Sở”.

“Ông ta đã đến đó như thế nào, ông ta đến đó từ đâu, đến đó từ lúc nào?”, Những câu hỏi liên tiếp lấp đầy trong đầu Diệp Thành, toàn là sương mù.

Điều này làm cho người ta rất khó hiểu, lúc trước Đại Sở ngăn cách với Chư Thiên Vạn Vực, không người nào có thể xuyên qua bức tường kia.

“Giống như Khương Thái Hư tiền bối, cũng là xông qua từ hố đen không gian?”, Diệp Thành lẩm bẩm tự nói, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy suy đoán này là đáng tin nhất.

“Nếu là như vậy, Đông Hoàng Thái Tâm hẳn là biết”. Diệp Thành thầm suy tính: “Bà ta biết rõ Phục Hy ứng kiếp ở Đại Sở, vì sao bảo ông ta giúp ta nghịch thiên cải mệnh, bà ta hẳn biết ta tu Chu Thiên”.

“Hay có thể nói, ngay cả Đông Hoàng Thái Tâm cũng không biết Phục Hy đã ứng kiếp đến Đại Sở, ông ta đã tránh khỏi Chư Thiên Luân Hồi?”

Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm, trong đầu óc có thể nói là loạn thành một đoàn.

Hắn biết đó là Đại Sở, nhưng không có nghĩa Yến lão đạo và Bắc Thánh cũng biết, bọn họ quả thực chưa từng đến đó.

Hai người đã lấy bản đồ ra, so sánh từng tấm một, kỳ vọng có thể nhận ra hình ảnh hiện ra trong màn nước là ở đâu.

“Chỉ có một hình ảnh, muốn tìm ra địa điểm thật sự ở đâu, khó như lên trời”. Bắc Thánh vừa tìm kiếm vừa nói: “Huyền Hoang quá lớn, Chư Thiên Vạn Vực càng lớn hơn, lần này tìm kiếm, không khác nào mò kim đáy biển”.

“Ông tổ của Diễn Thiên, bẩm sinh đã tự mang một tầng che giấu, hai chúng ta có thể truy tìm ra một hình ảnh, đã là nghịch thiên rồi”. Yến lão đạo ho ra máu, sắc mặt lại tái nhợt, trong lúc thôi diễn truy tìm, đã chịu phản phệ khủng khiếp.

“Chư Thiên rộng lớn như vậy, chỉ một hình ảnh, làm sao tìm?”

“Thân thể ứng kiếp của lão tổ, người bình thường không thể tìm được đâu”.
Chương 2202: Toàn thân đều là vết thương

"Đừng tìm!", Diệp Thành xua tay thu hồi Chu Thiên, bức tường nước kia cũng biến mất theo.

Bắc Thánh và Yến lão đạo liếc nhau, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thành: "Ngươi biết đó là ở đâu không?"

"Các ngươi không tìm được, cũng chẳng thể tìm ra đâu!", Diệp Thành lạnh nhạt nói và không giải thích gì thêm.

Đã là Đại Sở thì chẳng thể trách được, Chư Thiên Môn còn đang quay về, cả đám Kiếm Thần còn bị nhốt trong Đại Sở, muốn đến đó là điều không thể nào.

Hắn cũng không phải lười giải thích, mà là sợ dọa Yến lão đạo và Bắc Thánh. Truyền thuyết về Đại Sở đều là những thông tin bí mật.

Những thông tin ấy cực kỳ cổ xưa, trận chiến đẫm máu kia quá tàn khốc. Dù có nói thì họ cũng sẽ không tin.

"Ta và ngươi đi tìm Nhân Vương", Bắc Thánh nói.

"Ta cũng đi", Yến lão đạo cũng sáp tới: "Cũng lâu rồi không gặp hắn ta".

"Mình ta đi là được", Diệp Thành cười nói.

"Chính ngươi đi?", Bắc Thánh và Yến lão đạo đều cau mày, có thể thấy Diệp Thành vẫn giấu họ gì đó.

"Lần này, cảm ơn hai người!", Diệp Thành lau vết máu nơi khóe miệng đi rồi xoay người đi ra khỏi vườn cây: "Một lúc nào đó ta sẽ trả lại ân tình của các ngươi".

"Nè!", Bắc Thánh định đi theo lại bị lão đạo túm lấy.

"Lão đạo thối tha, túm ta làm gì!", Bắc Thánh quát.

"Theo lão đạo ta, ngươi thích hắn rồi", Yến lão đạo lấy bầu rượu ra, chậm rì rì nói: "Hắn mệt mỏi phong trần cả đường là vì tìm vợ của mình".

"Vợ... vợ? Hắn lấy vợ rồi?", Bắc Thánh há hốc miệng, tin tức này khiến cô ta không kịp trở tay.

"Đừng thích hắn!", Yến lão đạo xách bầu rượu rời đi, chỉ để lại một câu văng vẳng vọng lại: "Người như hắn, toàn thân chỉ là vết thương thôi".

Bắc Thánh khẽ cắn môi, chẳng hiểu sao tâm trạng bỗng thấy mất mát. Đường đường Bắc Thánh, con ngươi lại chợt ảm đạm.

Gió khẽ phất qua thổi bay những sợi tóc của Bắc Thánh.

Cô ta cười khổ một tiếng rồi xoay người rời khỏi vườn cây đi thẳng về phía đông, bóng lưng hiu quạnh cô đơn.

Cửu Lê tộc cũng đã đóng cửa, cô ta đã lén đi ra ngoài, vốn định có cớ theo Diệp Thành đi đó đi đây. Giờ xem ra, là do mình nghĩ nhiều quá.

Cô ta nên nghĩ đến từ lâu, lại cố tình tự lừa mình dối người.

Hành trình của hắn là sự đơn côi, của cô ta sao lại không chứ. Bắc Thánh muốn đến sâu trong tinh không rèn luyện để trưởng thành hơn.

Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi thành Xích Nguyệt. Trước khi đi, hắn cũng không biết tâm ý của Bắc Thánh, chỉ một lòng tìm người.

Tu vi rớt xuống, tuổi thọ cũng không nhiều. Thời gian của hắn vô cùng có hạn, không thể chậm trễ và cũng chẳng thể kéo dài được nữa.

Trong lòng hắn vẫn có một hy vọng đó là Nhân Vương Phục Hy, đợi Đại Sở trở lại sẽ nghịch thiên cải mệnh.

Mà khoảng thời gian này, hắn phải cố gắng hết sức tìm kiếm người chuyển thế và dẫn họ quay về quê hương.

Con đường này của hắn rất dài lâu, nhưng cũng tìm được rất nhiều người chuyển thế. Bắc Nhạc vẫn không khiến hắn thất vọng.

Song, có chuyện vui thì cũng có chuyện buồn.

Hắn dần phát hiện tu vi của mình đang tụt nhanh hơn khi sử dụng Chu Thiên.

Cả tuổi thọ cũng rút ngắn lại ngang ngửa tu vi, thuốc và kim châm cũng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hạ xuống.

Diệp Thành ngày càng già nua, râu bạc trắng nhưng cũng lười cắt, cắt rồi chẳng bao lâu lại mọc ra.

Lại là một buổi tối đầy sao, hắn dừng lại nghỉ ngơi sâu trong một dãy núi, nơi này tràn ngập mùi máu.

Dưới ánh trăng, mảnh đất này lại đỏ như máu do bị máu tươi nhuộm đỏ trông rất ghê người.

Lúc trước, nơi này chắc hẳn là một bộ lạc vì còn có thể thấy được nhà cửa, cột đá và tế đàn cổ xưa đổ la liệt.

Khu vực này hoàn toàn hỗn loạn, có thể nói là hoang tàn tựa như mới trải qua một trận chiến, hơn nữa còn vô cùng thảm thiết.

Diệp Thành nhìn thấy một tấm bia đá có khắc hai chữ "Lê Xuyên", chắc hẳn là quê hương kiếp này của Tiêu Thần.

Tiêu Thần đã tới, kết giới nơi này là do hắn ta bày ra, còn cầm theo đầu của thần tử Yêu tộc.

Nợ máu thì phải trả bằng máu, thần tử Yêu tộc tàn sát con dân Lê Xuyên, vậy dùng đầu của hắn ta thắp hương cũng là thích hợp nhất.

Diệp Thành dừng lại nơi này một lúc lâu, thầm đọc kinh cầu siêu.

Có lẽ trong số những người dân Lê Xuyên bị tàn sát có người chuyển thế, dù có luân hồi cũng khó mà quay về Đại Sở.

Hắn lại bổ sung thêm kết giới, Lê Xuyên đã trôi vào quá khứ, người đã mất cứ để họ ngủ yên, cát bụi về với cát bụi, không ai có thể làm phiền.

Đến khuya, Diệp Thành mới lặng lẽ xoay người đi về phía Bắc.

Có rất nhiều tộc lớn ở Bắc Nhạc đã trở về đất tổ như Cửu Lê tộc nên mảnh đất này vô cùng yên bình.

Thoáng chốc lại trôi qua ba ngày, hắn dừng chân trên đỉnh một ngọn núi.

Nhìn ra xa thì thấy có một con sông lớn cuộn sóng không biết bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng rõ chảy về nơi nào.
Chương 2203: Hoàng Tuyền

Ven sông lại chẳng có một ngọn cỏ, càng đừng nói có sự sống của con người. Chỉ biết nó vô cùng xa xưa và có một sức mạnh thần bí quẩn quanh, dù là Tiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu.

Nó chính là Hoàng Tuyền và được gọi là một trong năm vùng đất dữ của Huyền Hoàng cùng với Luyện Ngục của Đông Hoang, Vong Xuyên của Tây Mạc, Minh Thổ của Nam Vực, Thiên Hư của Trung Châu.

Diệp Thành không có cố tình đến đây, mà chỉ đi ngang qua.

Giờ xem ra, sự thần bí của Hoàng Tuyền cũng không thua kém gì bốn vùng đất dữ khác, vừa huyền bí vừa đáng sợ.

Đối với những lời đồn về nó thì nhiều vô số kể, nổi tiếng nguy hiểm từ xưa, chỉ có vô chứ không có ra.

Diệp Thành lẳng lặng đứng quan sát nó.

Cách rất xa, hắn lại như thấy được sâu trong Hoàng Tuyền có một cô gái có dáng người yểu điệu đang múa.

Giống như Minh Thổ có vẻ là cùng một người, hư vô mờ ảo, vô cùng xa xôi, tựa thật tựa mộng.

Sau đó hắn lại cảm thấy bất kể là Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên hay Hoàng Tuyền thì cứ như thể đã từng tới, quen thuộc lại xa lạ, rất quỷ dị.

"Lâu rồi không gặp!", song, đúng như suy nghĩ của hắn, trong Hoàng Tuyền cũng truyền ra một giọng nói tràn ngập tang thương, ngân nga xa xưa khiến tâm trí người ta ngơ ngẩn.

"Ngươi là ai?", Diệp Thành cau mày nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền, chuẩn bị sử dụng Thiên Đạo bất cứ lúc nào, Hoàng Tuyền này rất kỳ lạ.

Song, câu hỏi của hắn vẫn chưa nhận được sự đáp lại.

Đất trời bỗng nổi gió mang theo từng làn gió mát lạnh khiến cơ thể hắn không khỏi rùng mình.

Diệp Thành không chút do dự xoay người chạy ra xa.

"Coi ngươi kìa, lại dọa chạy thêm một người rồi", Diệp Thành đi rồi, trong Hoàng Tuyền chợt vang lên một tiếng mắng đầy xa xăm.

"Yên tâm, hắn sẽ đến nữa", một giọng nói khác chậm rì rì vang lên: "Lần tới sẽ là một thân phận khác".

Đương nhiên là Diệp Thành không biết đến cuộc nói chuyện đó, nếu nghe được thì chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn, vùng đất dữ thật đáng sợ.

Trên thực tế, hắn đã chạy rất nhanh, tuy vẻ ngoài già nua nhưng đi đứng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Cả đường phi độn như một mũi tên khiến người đi đường giật mình tại chỗ.

Dưới ánh trăng cũng không bình tĩnh.

Ban đêm ở Trung Châu đen kịt, chẳng thấy một vì sao nào.

Trong một tòa địa cung âm u có mười mấy bóng người đang đứng.

Nhìn kỹ thì đều là người quen của Diệp Thành lần lượt là thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Thần tộc, Ma tộc, Huyết Thương Tử, Thiên Tàn, thần tử Táng Thiên, Si Mị và thần tử Hồn tộc.

Ngoài họ ra, không gian trong địa cung chợt vặn vẹo, từng luồng gió lạnh thổi vù vù vô cùng lạnh lẽo.

Kia chính là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta cũng ở trong địa cung chỉ là không xuất hiện mà ngao du trong không gian thôi.

Trong địa cung, ngoài họ thì còn có hơn trăm bóng người bị xích sắt trói lại, ai nấy đều máu me be bét.

Nếu lúc này Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra họ.

Họ đều là người chuyển thế, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cũng ở trong số đó và đều bị đâm xuyên xương tỳ bà.

"Chúng ta chẳng thù oán gì với các người, đúng là khinh người quá đáng", những người chuyển thế nổi giận gầm lên, có người mặt mày dữ tợn hai mắt đò bừng.

Bọn họ đều bị bắt đến, thành viên trong tộc cũng bị tàn sát, đa số đều bị diệt môn.

"Bạn của Diệp Thành đều đáng chết!", thần tử Tiên tộc tàn bạo cười, con ngươi tràn ngập khát máu và tàn nhẫn lóe lên vẻ âm trầm đáng sợ.

"Nghe nói hắn cực kỳ trọng tình cảm, dùng các ngươi để dụ hắn đến là một lựa chọn rất hay", Phượng Tiên cũng cười, nụ cười đầy dữ tợn, khuôn mặt xinh đẹp vì nó mà thoáng chốc xấu đi.

"Các ngươi...", Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân hai mắt giăng đầy tơ máu, thế mới biết đám người kia bắt họ tới là vì mục đích gì, đây là tính giết Diệp Thành!

Bọn họ không biết sao đám người kia lại biết mối quan hệ giữa mình và Diệp Thành vì đây là một bí mật.

Nhưng họ hiểu Diệp Thành, nếu họ bị bắt thì chắc chắn hắn sẽ đến. Mà nghênh đón Diệp Thành đương nhiên sẽ là đường chết.

"Ta muốn cơ thể của hắn!", thần tử Thần tộc cười gằn nói.

"Căn nguyên Thánh Thể là của ta!", thần tử Ma tộc liếm cái lưỡi đỏ như máu: "Cả ma tâm và ma huyết của hắn nữa".

"Bổn vương lại rất thích cái đỉnh của hắn", Huyết Thương Tử cười, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh trông vô cùng đáng sợ.

"Phượng Hoàng Tiên Ngự là của ta", Phượng Tiên khẽ cười nói.

"Chuẩn Đế Kiếm là của chúng ta", thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Huyết Thương Tử đều nở một nụ cười âm u nói.

"Ta muốn xương cốt của hắn".

"Bí thuật Di Thiên Hoán Địa là của ta".

"Ta lấy túi trữ vật".

Trong địa cung không ngừng vang lên những tiếng cười đầy âm u và rét lạnh.

Chưa bắt được Diệp Thành đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm, bảo vật của Diệp Thành đều nằm trong phạm vi chia cắt của họ.
Chương 2204: Ta muốn về nhà

Diệp Thành vắt chân lên cổ chạy như điên đến gần sáng mới dừng lại.

"Phải công nhận là mình nhát thật", Diệp Thành vuốt râu, còn vô thức liếc nhìn đằng sau một cái.

Tiếng nói trong Hoàng Tuyền khiến hắn thầm thề tuyệt đối không đến gần vùng đất dữ nữa, kia quả thật vô cùng nguy hiểm.

Hắn nói xong bèn vỗ bụi trên vai, băng qua một con sông nhỏ đi đến một vùng đất rộng lớn.

Nơi này núi non trùng trùng điệp điệp lại vô cùng cằn cỗi, linh khí cực loãng, chẳng có ai ở, nhìn ra xa đều là một khu vực hoang vắng.

Hắn không ngờ Bắc Nhạc lại có khu vực hoang vắng như vậy, đất đai khô nứt, bão cát mù mịt.

Lâu lâu mới thấy tốp năm tốp ba tu sĩ ngự kiếm bay ngang qua và đều có tu vi không cao.

Diệp Thành mặc một bộ đạo sĩ đơn giản ngự không lên đường, tóc trắng tung bay, vạt áo phần phật cộng thêm chòm râu dài và bóng lưng gầy gò trông lại có chút tiên phong đạo cốt.

Có rất nhiều tu sĩ gặp được trên đường đều kính cẩn cúi chào hắn, khí chất của Diệp Thành phảng phất như tiên.

Song, cũng có mấy tu sĩ không có mắt tự cho là mạnh và trâu bò tổ chức thành đoàn thể cướp bóc.

Kết quả thì cũng khỏi cần phải nói, có rất nhiều người xông đến song vẫn không đủ cho Diệp Thành giải quyết, cướp bóc không thành còn bị cướp ngược lại, quần áo cũng bị lột sạch.

Diệp Thành vẫn còn rất tốt bụng, chưa lấy tính mạng họ, cũng chỉ đùa cho vui, lấy họ tiêu khiển.

Diệp Thành lại lên đường và gặp được rất nhiều tu sĩ, song lại không thấy ai mạnh, tu vi cao nhất cũng chỉ mới Chuẩn Thánh.

Chỉ là thấy nhiều người như vậy còn đi cả quãng đường dài thế lại chẳng ai nhận ra hắn là Thánh thể.

Đối với điều đó thì Diệp Thành chỉ cười, đó là hiệu quả mà hắn muốn thấy, khoác vẻ ngoài già nua lặng lẽ làm khách qua đường, cả chặng đường phong trần sương gió.

Sắc trời dần tối mới thấy hắn rơi xuống.

Chẳng biết tại sao, bay lâu rồi cứ thấy đi trên mặt đất mới yên tâm, có một cảm giác rơi xuống đất.

Giữa vùng đất bao lâu, Diệp Thành như một vị tăng truyền đạo, cát vàng bay đầy trời cũng không giấu được bóng lưng cô đơn của Diệp Thành.

"Cầu xin các vị tiền bối thương xót dẫn theo ta một đoạn, ta muốn về nhà!", bỗng dưng vang lên một giọng nói, cách rất xa lại nghe được rõ ràng.

Giọng nói kia vô cùng đáng thương còn kèm theo sự van nài có chút đau đớn và nức nở khiến người ta mủi lòng.

Diệp Thành chậm rãi xuyên qua bão cát đi tới.

Từ xa, hắn đã thấy một bóng người già nua quỳ rạp trên mặt đất, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt.

Đó là một ông lão, nói chính xác hơn là một tu sĩ già. Tuy là tu sĩ, nhưng chỉ có Ngưng Khí Cảnh.

Nhìn số tuổi thì đã gần hai trăm, tuổi đó mà Ngưng Khí Cảnh thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành thấy.

"Cầu xin các vị tiền bối thương xót đưa ta đoạn đường, ta muốn về nhà", Diệp Thành thấy tu sĩ già kia đang quỳ lạy những tu sĩ đi ngang qua.

Ông ta trông vô cùng hèn mọn giống như người phàm đang quỳ lạy thần tiên, chẳng hề có tôn nghiêm, câu câu van nài với giọng đầy chua xót.

Song, những người đi ngang qua đều làm lơ sự cầu xin của ông ta. Kẻ mạnh làm vua, tu sĩ già chỉ là con kiến mà thôi.

Chẳng những không ai quan tâm, còn có người chửi rủa.

Tu sĩ già run rẩy, không dám thở mạnh, quỳ rạp trên mặt đất không khác gì một con chó.

Sau khi mọi người rời khỏi, ông ta mới run rẩy đứng dậy chống cây trúc thất tha thất thểu đi về phía trước.

Ông ta rất già, tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu, sức sống yếu ớt, tính toán thì tuyệt đối không sống nổi đến ngày thứ ba.

Diệp Thành lẳng lặng nhìn, vô thức đi theo.

Bóng lưng tu sĩ già đầy hiu quạnh, mỗi bước đều vô cùng nặng nhọc.

Diệp Thành nhìn ông ta mà như thấy được mình của trăm năm sau, tuổi thọ đến cuối, ngay cả đi đường cũng phải cố hết sức.

Cuối cùng, tu sĩ già cũng dừng lại. Có lẽ là mệt mỏi nên ông ta ôm gậy dựa vào một gốc cây cổ thụ.

Gió đêm có vẻ rét lạnh khiến ông ta không kiềm được cuộn mình lại.

Trong con ngươi già cả vẩn đục không thấy ánh sáng, mí mắt thi thoảng run rẩy không nhịn được muốn ngủ.

Diệp Thành chậm rãi đến gần, đứng im dưới tán cây hỏi: "Cụ ơi, nhà của cụ cách đây xa lắm hả?'

"Xa, cực kỳ xa!", nói đến nhà, tu sĩ già không kiềm được lau nước mắt, khàn khàn kể: "Mười tuổi đã rời khỏi nhà, bị thần tiên dẫn đi, cứ ngỡ sẽ áo gấm về làng nhưng trên đường gặp nạn, đạo căn bị hủy, bị người ta vứt bỏ. Hết năm này qua năm khác, thoáng chốc đã hai trăm năm, ta chỉ muốn lá rụng về cội".

Diệp Thành im lặng, tâm sự mấy câu lại có thể nhận ra tâm trạng của tu sĩ già vừa buồn lại bất lực. Mới rời nhà đây, khi trở lại đã già cả, sắp chết trên đường về nhà. Đến chết, cũng chẳng thể ngắm nhìn quê hương một lần.

Tu sĩ già quá yếu, mới Ngưng Khí Cảnh, thậm chí còn không thể ngự kiếm, đất trời bao la, nhà thật xa xôi.

Hắn không khỏi vươn tay đặt lên lưng tu sĩ già dùng tinh nguyên của mình kéo dài tuổi thọ cho ông ta.

Chuyện này vốn không liên quan đến Diệp Thành, giới tu hành tràn ngập tàn khốc, biết bao nhiêu chuyện nhưng hắn bằng lòng giúp tu sĩ già.

Tất cả chỉ vì câu kia của ông ta... ta muốn về nhà.

Suy nghĩ của hai người rất giống nhau, tu sĩ già muốn về nhà, hắn sao lại không muốn chứ? Diệp Thành cũng đã rời quê hương hơn 200 năm rồi.

Cơ thể tu sĩ già run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành, nước mắt ướt bờ mi: "Cảm ơn, cảm ơn tiền bối".
Chương 2205: Bi thương

Diệp Thành cười, cũng không nói gì, trong lòng lại sầu muộn không thôi.

Nỗi buồn này là buồn thay tu sĩ già, về nhà rồi sẽ có một sự đau buồn khác, cha mẹ ông ta đã mất từ lâu, người thân cũng đã xuống mồ yên giấc ngàn thu.

Cảnh còn người mất, nhìn quanh đã chẳng có ai quen cả. Tâm trạng ấy phải cô đơn biết nhường nào.

Bão cát vần vũ khiến cây cổ thụ nghiêng ngả.

Diệp Thành coi như làm từ kiến, vừa kéo dài tuổi thọ ông ta lại chữa trị đạo căn giúp tu sĩ già tu luyện.

Tu sĩ già cảm động đến rơi nước mắt, chắc kiếp trước đã làm nhiều việc thiện nên mới được báo đáp, trên đường gặp quý nhân.

Mấy phút sau, Diệp Thành mới thu tay lại.

Đạo căn chữa trị cộng thêm tinh nguyên của Thánh Thể giúp tu sĩ già đột phá cảnh giới, vẻ ngoài cũng trẻ hơn rất nhiều.

Ông ta lại quỳ rạp xuống đất khóc không thành tiếng, người đời hay nói hồng trần vô tình, song trên đời vẫn còn người tốt.

Diệp Thành khẽ dùng linh lực nâng tu sĩ già dậy.

Sau đó, hắn lấy ra phi kiếm bước lên, cười nhìn tu sĩ già nói: "Tiện thể chở ngươi một đoạn vậy".

"Cảm ơn tiền bối", tu sĩ già hết sức kích động, vội vàng lau nước mắt nhảy lên phi kiếm.

Phi kiếm ngân vang lướt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.

Tu sĩ già kính cẩn đứng sau lưng Diệp Thành, con người già cả nhìn chằm chằm một phía, nơi ấy là nhà, cách đây rất xa.

Có điều, khoảng cách này với Diệp Thành thì chỉ mất chút thời gian mà thôi vì hắn là Chuẩn Thánh.

Khi trời sáng, phi kiếm mới hạ xuống ở một thôn nhỏ.

Thôn Sơn Hà là tên của nó, ba chữ ấy được khắc trên một tấm bia đá trước cửa thôn.

Thôn xóm cũng không lớn chỉ có trăm hộ, dựa gần sông, đều là nhà đá và một mẫu ruộng lúa.

Thôn xóm vào sáng sớm tràn ngập sức sống, khói bếp lượn lờ, nông dân khiêng cuốc, trẻ nhỏ cười đùa ầm ĩ.

Bọn họ đều là người phàm, có một sức chân chất mà tu sĩ không bắt chước được. Tuy tầm thường, nhưng vẫn sống vô cùng tự tại.

Tu sĩ già run rẩy chạy vào thôn xóm, tham lam ngắm nhìn mọi thứ hết căn này đến căn khác, thậm chí là một ngọn cỏ gốc cây đều giống như trong ký ức của ông ta.

Ông ta điên cuồng tìm kiếm bóng dáng người thân.

Thế nhưng, hắn chỉ tìm được ngôi nhà năm xưa, lại chẳng thấy người năm đó đâu, mọi người đều vô cùng xa lạ.

Có những người trong thôn đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, ông lão này đến từ đâu vậy.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng khóc đầy đau đớn vọng lại từ một gò núi nhỏ giáp thôn. Ở nơi đó, có hơn mười ngôi mộ thấp bé.

Tu sĩ già quỳ gối trước bia mộ gào khóc, nước mắt như mưa. Nơi đó chôn cha mẹ và người thân, ông ta đã tới muộn, cuối cùng họ cũng chẳng thể đợi được mình chờ trở về.

Mọi người trong thôn xúm lại, có người khiêng cuốc, người ôm con trẻ và đều vô cùng khó hiểu.

Giữa họ cách mấy thế hệ, không ai quen tu sĩ già, cũng chẳng ai biết tại sao ông ta lại khóc.

Diệp Thành im lặng nhìn rồi cũng dần cảm thấy đau thương.

Đối với người thường, hai trăm năm quá lâu. Ông ta xem như áo gấm về nhà, lại chẳng còn ai chúc mừng cho mình.

Bỏ lỡ hai trăm năm chính là bỏ lỡ cả đời, luân hồi kế tiếp lại quá lâu và cũng khó có thể gặp lại.

Diệp Thành thở dài, chậm rãi xoay người bước lên hành trình.

Song, khi hắn định bay lên không thì Đế giác trong thần hải lại rung lên, còn chấn động một cách kịch liệt.

Đó là một đứa nhỏ hay có thể nói là một đứa trẻ mồ côi, người khác đều có cha mẹ ôm, riêng cậu nhóc lại chỉ một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhảm, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ.

Cậu nhóc lẳng lặng đứng trong đám đông, mở to mắt nhìn tu sĩ già, không biết tại sao ông ta lại khóc.

Diệp Thành lập tức đi tới khiến các thôn dân đều ngó sang.

Có một ông lão đến khóc trước mộ, giờ lại có thêm một ông lão trông vô cùng lạ đến, không biết là ai.

Diệp Thành mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, ngó sợi dây chuyền hình mặt trăng lưỡi liềm trên cổ cậu nhóc.

Sợi dây chuyền kia là một bộ phận của Đế giác, chỉ lớn bằng ngón út lại là mảnh cuối cùng của Đế giác.

"Cụ ơi, cụ là ai thế?", cậu nhóc ngừa đầu, giọng nói non nớt tràn ngập tò mò.

"Ta là một vị khách qua đường!", Diệp Thành xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, hiền lành cười đáp.

"Khách qua đường là gì?", cậu nhóc chớp đôi mắt to tròn hỏi.

"Khách qua đường chính là... người qua đường", Diệp Thành cười gượng, chỉ sợi dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ cậu nhóc nói: "Ta thích nó, ta đổi với ngươi nhé".

Diệp Thành nói xong bèn lấy ra một trái linh quả trong suốt thơm phức khiến cậu nhóc sáng mắt, ánh mắt những đứa trẻ khác của sáng rực.

"Trông ngon ghê!", cậu nhóc gỡ sợi dây chuyền xuống, ôm lấy linh quả vội vàng cắn một miếng, quả thật rất ngọt bèn cười tươi.

"Ông ơi, cháu cũng muốn ăn!", bọn nhỏ mong ngóng nhìn Diệp Thành, nước miếng chảy ròng ròng.

"Cụ chớ trách, trẻ nhỏ không hiểu chuyện!", thôn dân đều cười ôm chặt lấy con mình.

"Không sao!", Diệp Thành cười, dứt khoát lấy ra một túi to đầy ắp linh quả thơm phức.

"Ăn đi!", Diệp Thành cười rồi đi vào ngọn núi nhỏ giáp thôn xóm, bởi vì sợi dây chuyền vừa đổi lấy đã dung nhập vào trong Đế giác.

Đế giác đầy đủ, thần lực lan tràn khắp thần hải, dù với tu vĩ của hắn cũng khó mà đè nén.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành vào núi để nghiên cứu Đế giác.

Sau lưng là từng tiếng reo hò của đám trẻ, ai cũng ôm linh quả vì chúng chưa được ăn trái cây nào ngon như vậy bao giờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom