• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2216-2220

Chương 2216: Trực tiếp chống chọi lại Thiên Chiếu

Cơ thể Diệp Thành run lên, ngọn lửa Thiên Chiếu dần lan rộng ra toàn thân, thậm chí là một một khúc xương hay máu thịt đều bùng lên ngọn lửa đen tuyền.

Nhìn từ xa, Diệp Thành như biến thành một người lửa.

Thật sự là bất ngờ và không ai ngờ thần tử Tiên tộc lại thức tỉnh Thiên Chiếu trong một thời gian ngắn vậy.

Lục Đạo Tiên Nhãn là con mắt của Tiên tộc, chỉ ai có huyết mạch của Tiên tộc mới phát huy ra được sức mạnh cao nhất của nó.

Và sự thật chứng minh Thiên Chiếu càng khủng bố hơn trong tay thần tử Tiên tộc, có thể khiến mỗi một chỗ trên cơ thể bùng lửa. Chỉ riêng điều này thôi đã mạnh hơn khi Diệp Thành thi triển Thiên Chiếu rồi.

"Lần này thì Diệp Thành tiêu rồi", người xem xung quanh lo lắng không thôi, vô số người đều vì Diệp Thành mà toát mồ hôi hột.

"Trúng Thiên Chiếu mà còn chưa chết nổi à?", Phượng Tiên cười lạnh, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực mà hết sức hả hê.

"Bí thuật Tiên Luân đúng là khủng bố!", đám thần tử Thần tộc đều liếc thần tử Tiên tộc một cái.

"Chết đi! Chết đi!", thần tử Tiên tộc hả hê cười to một cách điên cuồng trông biến thái như một tên ác quỷ.

Song, tiếng cười của gã lại im bặt.

Không trách gã như vậy, chỉ vì ngọn lửa Thiên Chiếu vẫn chưa thiêu rụi Diệp Thành. Diệp Thành vẫn sừng sững đứng lặng giữa không trung.

"Tiền bối, chẳng phải người đã nói một khi Thiên Chiếu đã cháy thì có thể thiêu rụi mọi thứ sao?", những tu sĩ trẻ đang xem cuộc chiến đều nhìn về phía lão tu sĩ ban nãy.

"Lão... lão phu cũng... cũng chỉ nghe lớp tiền bối nói vậy".

"Thiên Chiếu vậy mà lại không có hiệu quả!", đám Phượng Tiên cũng biến sắc. Họ đều là thần tử công chúa trong tộc nên hiểu rất rõ sự đáng sợ của Thiên Chiếu, thế mà lại chẳng có tác dụng với Diệp Thành.

"Không thể nào, điều đó là không có khả năng", khó chấp nhận nhất là thần tử Tiên tộc, gã y như một con chó điên đang điên cuồng sủa, không tài nào chấp nhận nổi Thiên Chiếu lại không có hiệu quả với Diệp Thành.

Chỉ là, gã nào biết không phải Thiên Chiếu không có tác dụng với Diệp Thành, mà là Huyết Kế Giới Hạn đang chống lại Thiên Chiếu.

Một khi Thiên Chiếu của Tiên Luân bốc cháy thì sẽ hủy diệt mọi thức.

Còn Huyết Kế Giới Hạn một khi mở ra thì sẽ bất tử khó thương.

Hiển nhiên, chúng chính là hai mặt trái ngược nhau.

Cố tình Diệp Thành lại đang trong trạng thái vận hành Huyết Kế Giới Hạn, vừa không ngừng bị thiếu cháy lại liên tục trọng sinh.

Thiên Chiếu của Tiên Luân đốt hắn phần nào, Huyết Kế Giới Hạn lại hồi phục phần đó. Đây là một sự đối chọi của hai đầu cực đoan.

Phần Tịch trong tay Diệp Thành bỗng ngân vang, uy áp Chuẩn Đế bùng nổ.

Huyết Kế Giới Hạn bất tử khó thương, ngay cả Thiên Chiếu cũng có thể cứng đối cứng thì Diệp Thành cũng chẳng cần e ngại, định giết sạch tất cả.

Gió lạnh ập đến, một thanh kiếm nhỏ dài đen tuyền bỗng dưng xuất hiện chém về phía đầu hắn, quả thật là một kiếm bá đạo vô song.

Người ra tay là Tịch Diệt Thần Thể, xuyên quan ấn ký thời không lắc mình xông tới định giết chết Diệp Thành bằng một chiêu.

Trong khoảnh khắc quan trọng ấy, Diệp Thành lật ngược ra sau đánh ra một chưởng đánh bay Tịch Diệt Thần Thể. Sau đó, hắn vung Kiếm Chuẩn Đế lên chém ra một kiếm tiêu diệt ấn ký thời không trong phạm vi vạn trượng.

Tịch Diệt Thần Thể kêu lên một tiếng, liên tục lùi lại phía sau.

Hắn ta còn chưa ngừng lại thì Phần Tịch của Diệp Thành đã bổ tới.

Tịch Diệt Thần Thể biến sắc, đánh lén là thế mạnh của hắn ta nhưng đánh trực diện thì mình lại xa xa không phải đối thủ của Diệp Thành.

Càng đừng nói đến Diệp Thành đang cầm Kiếm Chuẩn Đế, thần uy của nó thì với tu vi và đạo hạnh của hắn ta cũng khó mà chống lại.

Máu tươi bắn ra, cơ thể của Tịch Diệt Thần Thể thoáng chốc hóa thành cát bụi.

Nguyên thần của hắn ta chạy ra khỏi cơ thể thi triển thần thông nghịch thiên chạy xa vạn trượng, không dám đánh tiếp.

"Tịch Diệt Thần Thể nổi tiếng với thuật ám sát có một không hai vậy mà cũng chật vật bỏ chạy", xung quanh nhìn mà thổn thức không thôi.

"Sẽ có một người ta sẽ chặt bỏ cái đầu của ngươi", Tịch Diệt Thần Thể bỏ chạy chỉ để lại một câu lạnh lẽo như băng.

Hắn ta đi rồi lại có một luồng sấm sét bay về.

Đó là Thiên Lôi của Diệp Thành, lúc trước bị Tịch Diệt Thần Thể cướp đi giờ hắn ta thua nên Thiên Lôi cũng quay về.

Diệp Thành cũng không đuổi theo Tịch Diệt Thần Thể, chẳng phải là không muốn mà là không đuổi kịp. Tịch Diệt Thần Thể nổi tiếng ám sát bá đạo không ai bằng, tốc độ chạy trốn cũng chẳng ai bì kịp.

Hắn sẽ giết Tịch Diệt Thần Thể, nhưng không phải là lúc này.

"Đi!", không đợi Diệp Thành giết tới, đám thần tử Thần tộc và tùy tùng đều bỏ chạy.

Giờ Diệp Thành đang trong Huyết Kế Giới Hạn, đương nhiên họ khó mà địch lại nên chỉ có thể tạm thời tránh đi, bỏ trốn mất dạng.

"Giết", Diệp Thành bùng nổ, một bước xông lên trời vung Kiếm Chuẩn Đế lên, đất trời bị chém ra một cái khe.

Hắn điên cuồng chém giết, vô số bóng người hóa thành sương máu, mấy chục ngàn người lại chẳng ai đỡ nổi một kiếm của Diệp Thành.

Đây là một cuộc tàn sát nghiêng về một bên, nơi hắn đi qua đều tràn ngập sương máu, đầu lâu và thân thể bay đầy trời.

Dù là thần tử Tiên tộc ngông cuồng kia cũng không dám tiến lên, liều mạng chạy trốn như chó nhà có tang.

Có người lấy trận bàn Truyền Tống Trận ra định dùng nó để chạy trốn.

"Các ngươi không chạy được đâu", Diệp Thành tức giận ngập trời, ma thổ đen tuyền dưới chân lan tràn khắp nơi.

Thoáng chốc, vòm trời sụp đổ, không gian tán loạn.

Những ai dùng Truyền Tống Trận bỏ chạy đều bị đánh bật ra, thậm chí còn có người trực tiếp hóa thành một đống sương máu.

Đất trời sụp đổ, không gian hỗn loạn, con đường trận bàn bị cắt đứt, mấy chục ngàn người đều ngự không bỏ chạy, định thoát khỏi khu vực này rồi khởi động Truyền Tống Trận tiếp.

Diệp Thành ngự không, một kiếm quét ngang rồi xông tới phía sau thần tử Ma tộc, giơ kiếm bổ nát cơ thể gã.

"Trấn áp cho ta!", thần tử Ma tộc nổi giận, giữa trán bắn ra ma quang, kia là một kiện Ma Văn Thần Kính.

Diệp Thành vung kiếm lên, bá đạo chém nát Thần Kính.

Pháp khí bị hủy, thần tử Ma tộc cũng bị cắn trả, cơ thể nứt toạc, ma huyết bắn ra vô cùng chói mắt.

Đường đường là thần tử Ma tộc, Thánh Nhân hàng thật giá thật lại chẳng địch lại một kiếm Chuẩn Thánh của Diệp Thành.
Chương 2217: Tại cô ta

Gã nuốt một nửa căn nguyên Thánh Thể, lẽ ra đã là nửa Thánh Thể.

Đáng tiếc gã là huyết mạch Ma tộc tương khắc với căn nguyên Thánh Thể, khó có thể phù hợp nên không phải Thánh Thể, càng không có được sức chiến đấu vô địch trong cùng cấp của Thánh Thể.

So với hắn, Diệp Thành lại khác. Hắn vốn là huyết mạch bình thường, không tương khắc với căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể.

Hơn nữa, Diệp Thành đã mất khoảng hơn hai trăm năm mà vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với căn nguyên Thánh Thể.

Vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, sao thần tử Ma tộc có thể phù hợp cho được.

Diệp Thành vung tay lên lại chém ra một kiếm tràn ngập khí tức hủy diệt.

Lần này, cơ thể thần tử Ma tộc trực tiếp hóa thành một đống thịt vụn, chỉ có nguyên thần bay ra định bỏ chạy.

"Nợ máu thì trả bằng máu!", Diệp Thành liên tục đuổi giết.

"Không thể trách ta, đều do Phượng Tiên, là cô ta bắt bạn của ngươi", thần tử Ma tộc hoảng sợ, sợ hãi hét lên.

Gã đã thật sự ngửi thấy mùi vị của cái chết, cả người lạnh lẽo như băng như rơi xuống Cửu U, thấy được Địa Ngục.

Có lẽ đến giờ phút này, gã mới cảm thấy hối hận vì đã chọc phải Diệp Thành rồi rước lấy họa sát thân.

Con người đen kịt của Diệp Thành lóe lên vẻ sắc lạnh, giơ kiếm chém chết gã.

Thần tử Ma tộc trực tiếp hồn phi phách tán, thái tử của cửu tộc viễn cổ cứ thể trở thành một hạt cát trong dòng lịch sử.

Gã quả thật hối hận, vốn không có thù hận với Diệp Thành mà lại tự cho rằng mạnh mẽ vô song chọc phải Sát Thần này.

Thần tử Ma tộc đã chết, ma huyết cũng bị nuốt, một nửa căn nguyên Thánh Thể bị gã cướp đi tróc ra lóe lên ánh sáng như ngọc bay về phía Diệp Thành.

Sau khi giết chết thần tử Ma tộc, Diệp Thành bèn xông thẳng đến thần tử Thần tộc gần đó, cách không chém ra một dải ngân hà màu vàng.

Thần tử Thần tộc lập tức dùng lại xoay người thi triển đại thần thông ngưng tụ ra một cái khiên thần.

Song, khiên thần của gã tuy mạnh cũng khó mà ngăn nổi uy áp của Kiếm Chuẩn Đế.

Gã cũng thua, khiên thần vỡ vụn sau đó cơ thể cũng bị chém nát chỉ còn lại nguyên thần.

"Ta... ta là thái tử Thần tộc, ngươi không thể giết ta!", thần tử Thần tộc hoảng sợ, con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi, vừa chạy vừa gào lên nhằm lấy Thần tộc ra áp chế Diệp Thành.

Gã cũng hối hận, hối hận vì đã là kẻ địch với Diệp Thành, đáng lẽ không nên bắt bạn của Diệp Thành dẫn đến sát kiếp ngập trời. Đạo hạnh cả đời cũng vì thế mà mất sạch.

"Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành đuổi theo, vung kiếm lên, nguyên thần của thần tử Thần tộc thoáng chốc hóa thành cát bụi.

Thần tử Thần tộc vừa chết thì một nửa căn nguyên Thánh Thể bị gã cướp đi trước đó cũng quay về chui vào trong cơ thể Diệp Thành.

Tựa như thần tử Ma tộc, huyết mạch Thần tộc và căn nguyên Thánh Thể cũng khắc nhau nên gã vẫn chưa có được sức chiến đấu của Thánh Thể.

Căn nguyên quay về, Diệp Thành lại trở thành Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết cuồn cuộn, uy áp càng trở nên khủng bố.

Đã là Thánh Thể thì sẽ miễn dịch Thiên Chiếu, ngọn lửa kia cũng biến mất khi căn nguyên trở về.

Hắn vẫn chưa dừng lại không ngừng đuổi theo truy sát, sau lưng chất đầy máu thịt có thể nói là chất chồng như núi, máu chảy thành sông.

Thần tử Si Mị đang chạy bị đuổi theo, vừa gặp đã bị chặt bỏ đầu, cơ thể nổ tan tành.

"Không... không... không... ngươi không thể giết ta!", thần tử Si Mị điên cuồng hét lên, kịch liệt giãy dụa nhưng chẳng thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Thành, nguyên thần không ngừng trôi đi.

"Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành lạnh lùng mở miệng.

Khí tức hủy diệt lượn lờ giữa năm ngón tay, nguyên thần của thần tử Si Mị bị nghiền nát, Kim Hỏa trở về với Diệp Thành.

Đó là Tiên Hỏa bị thần tử Si Mị cướp đi ban nãy, giờ lại bị hắn lấy về, hóa thành một con rồng lửa vờn quanh Diệp Thành.

"Giết!", Diệp Thành càng trở nên khát máu và khủng bố tựa ma thần rồi lại như sát thần, một đám sinh linh trực tiếp bị tàn sát.

Máu tươi lại tiếp tục nhuộm đỏ vòm trời khiến nó bị bao phủ bởi một lớp sương máu. Cả một vùng máu chảy đầm đìa, xác chết la liệt khắp nơi.

Đây là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, mấy chục ngàn tu sĩ có cả Chuẩn Thánh Vương cũng bị Diệp Thành đuổi giết cả đường.

Không người dám quay đầu lại hay cứng đối cứng, Diệp Thành đã trở thành cơn ác mộng của họ nhấn chìm họ xuống vực sâu.

"Đã, đã ghê!", người xung quanh xem mà máu trong người nóng hừng hực, đặc biệt là những tu sĩ trẻ.

"Lúc trước Thánh Thể phải nín nhịn trơ mắt nhìn bạn mình bị giết, giờ cuối cùng cũng giết ngược lại rồi".

"Những thần vật giao ra cũng bị lấy lại từng cái một".

"Đó quả thật là nghiệp quật, giết bạn Diệp Thành thì phải trả lại bằng một cái giá tương đương, nợ máu trả bằng máu".

"Ngươi tính không chết không ngừng à?", trong tiếng bàn tán khắp nơi, một tiếng hét vang vọng trời cao chợt vang lên.

Đó là Huyết Thương Tử, cả người đẫm máu, tóc tai bù xù, bị Diệp Thành đuổi giết muốn phát cuồng.

Câu nói kia của gã khiến mọi người vây xem bật cười.

Không chết không ngừng? Hình như khi ngươi giết một đám bạn của Diệp Thành thì đã là không chết không ngừng rồi mà!

Giờ lại nói ra câu đó thì đúng là buồn cười.

"Giết, làm thịt thằng chó kia!", đám tu sĩ trẻ đều xoay tay, trong số đó có rất nhiều có ân oán với Huyết Thương Tử nên hận không thể tiến lên giết dùm Diệp Thành.

Khỏi cần họ nói, Diệp Thành cũng đã xông lên.

Tuy Huyết Thương Tử mạnh đấy, nhưng cũng khó mà chống lại Diệp Thành đã mở Huyết Kế Giới Hạn, càng đừng nói Diệp Thành còn cầm Kiếm Chuẩn Đế.

Cơ thể gã hóa thành một đống thịt vụn, chỉ có nguyên thân chạy ra hét lên: "Ta và ngươi vốn không oán không thù".

"Ngươi cũng biết ta và ngươi vốn không oán không thù?", Diệp Thành hét lên, con ngươi đỏ đậm, vung kiếm suýt giết Huyết Thương Tử: "Giết bạn của ta thì để mạng lại đi".

"Phượng Tiên, đều do Phượng Tiên, là cô ta mê hoặc ta", Huyết Thương Tử gào lên, ngọn lửa nguyên thần gần như sắp biến mất, con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi, suýt nữa quỳ xuống cầu xin tha thứ.

"Vậy thì đi xuống chờ cô ta xuống cùng đi!", ánh mắt Diệp Thành tràn ngập vẻ khát máu, vung lên một kiếm bá đạo không gì cản nổi bổ về phía Huyết Thương Tử.
Chương 2218: Trí Dương

“Đánh hay lắm!”, Huyết Thương Tử bị tiêu diệt, khắp nơi đều là tiếng hoan hô, một đám người trẻ tuổi đều reo hò lên.

Trong tiếng hoan hô reo hò lại có một đám người bị giết chết.

Diệp Thành điên cuồng lao đến, huyết lệ thấm đẫm trong con ngươi lạnh lẽo.

Hắn trả được thù thì thế nào, cuối cùng vẫn còn lại sự nuối tiếc, mấy trăm người chuyển thế đều bị chôn vùi vì hắn.

Nếu có thể lấy sinh tử của đám người này để đổi lấy sự sống còn của các chuyển thế thì hắn không ngại giết chết kẻ thù của mình.

Nhưng người đã chết, mọi người đã không thể khôi phục như ban đầu.

Hắn chỉ có cách duy nhất là giết chết tất cả, lấy đầu chúng để dâng lên cho các linh hồn của người dân quê hương, nợ máu phải trả bằng máu.

Giết!

Hắn điên thật rồi, tức giận gào lên, tay cầm kiếm Chuẩn Đế, gặp ai là chém người đó khiến cả người hắn dính máu của chúng.

Máu và nước mắt bắn tứ phía đã che mất đôi mắt hắn khiến tầm nhìn của hắn trở nên mờ ảo, thứ còn lại chỉ là tàn sát.

Máu bắn tung tóe trên bầu trời, phủ lên một tấm màn máu.

Dưới đất ngổn ngang nào là thi thể, đa phần là người đã bị chém đầu, tứ chi tàn tạ, đứt chân gãy tay, toàn là những mảnh vỡ pháp khí bị vỡ nát.

Núi sông cực lớn cũng trở thành địa ngục vô tận vì sự tàn sát của hắn, những tiếng than khóc còn thê lương như cả tiếng ma quỷ kêu gào.

“Rồi sẽ có ngày bản vương lấy đầu ngươi xuống”.

Tiếng hét đầy tức giận vang vọng khắp một phương trời là của Thiên Tàn.

Gã nhờ vào truyền tống vực môn để chạy thoát.

Thần tử Táng Thiên cũng đã thoát được, liều mạng tiêu phí thọ nguyên, sử dụng bí pháp Nghịch Thiên tránh được tuyệt sát của Diệp Thành.

Thần tử Tiên tộc cũng chạy thoát được, vẫn sử dụng thần thông Độn Thiên của Tiên tộc.

Cho dù là thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn hay thần tử Tiên tộc, trước khi đi cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, đôi mắt đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn.

Diệp Thành không đuổi theo, vì có quá nhiều người, dù là hắn cũng khó giết hết được, có người muốn chạy trốn, hắn cũng không thể ngăn lại được.

Hắn nhìn chằm chằm Phượng Tiên, sát khí lạnh băng đến tận xương tủy.

Những thảm họa đẫm máu hết lần này đến lần khác đều do cô ta gây ra, những người chuyển thế ai nấy cũng đều chết oan uổng vì cô ta.

“Ngươi không thể giết ta, ta là công chúa tộc Phượng Hoàng, lão tổ của ta là Phượng Hoàng, ta là hậu duệ của bà ấy, bà ấy có ơn với ngươi!”, Phượng Tiên vừa chạy vừa gào lên.

Lúc này cô ta nào còn thần thái cao thượng, tỏ ra khinh thường chế giễu người khác như trước nữa, cũng chỉ là một chó chết chủ.

Lần vây giết này là do cô ta lên kế hoạch, lại biết tính cách trọng tình nghĩa của Diệp Thành nên mới kêu gọi nhiều thần tử như vậy để giăng bẫy.

Lúc đầu kế hoạch của chúng vẫn rất thành công.

Dùng bạn cũ của Diệp Thành buộc Diệp Thành phải nghe theo và giao tất cả thần vật ra, cô ta nghĩ Diệp Thành chết chắc rồi.

Nhưng không ngờ chúng bao vây tấn công, tàn sát lại ép Diệp Thành sử dụng đến Huyết Kế Giới Hạn.

Kể từ lúc đó mọi chuyện đã thay đổi, vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng nhưng lại bị xoay chuyển hoàn toàn.

Gần một vạn người bị một mình Diệp Thành đánh bại.

“Cho dù là Phượng Hoàng có đến đây, ta cũng sẽ chém chết cô”, Diệp Thành rít gào, một nhát kiếm khiến trời đất càn khôn đứt gãy.

Cơ thể mảnh mai của Phượng Tiên nứt ra, văng ra xa.

Máu bắn đầy trời, từng giọt máu đều rất chói mắt.

“Ngươi không thể giết ta, ta là hậu duệ của Phượng Hoàng, bà ấy có ơn với ngươi!”, Phượng Tiên đứng đối diện Diệp Thành, lảo đảo lùi về sau, ánh mắt đầu vẻ hoảng sợ.

“Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành điên rồi, giơ kiếm Chuẩn Đế lên chém về phía Phượng Tiên.

Thế nhưng kiếm của hắn vẫn chưa chạm vào mục tiêu thì một luồng tiên quang lao đến từ phía đằng xa, uy lực cực mạnh.

Hắn bị đâm xuyên ngay tại đó, Thánh Thế nổ tung, văng ra xa, sau đó đụng mạnh vào mười mấy ngọn núi cực lớn.

“Hậu bối, làm người phải có lòng khoan dung”.

Giọng nói nhàn nhã vang lên, một ông lão áo tím bay đến, khí thế ngút trời như có thể đè ép trời đất cũng rung chuyển.

Nhìn kỹ lại thì thấy chính là Trí Dương Đạo Nhân, Đại Thánh đỉnh cao, chỉ một bước nữa thôi là đạt tới đỉnh của Chuẩn Đế.

Diệp Thành đứng vững lại, nôn ra búng máu.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn Trí Dương Đạo Nhân chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ hung tàn, sát khí ngút trời.

Trước đó ở dưới chân núi Linh Sơn Tây Mạc, nếu không phải vì Trí Dương Đạo Nhân, hắn đã chém chết Phượng Tiên Nhi rồi.

Bây giờ cũng lại là lão ta nhảy ra cứu Phượng Tiên.

Lúc này sát khí của hắn với Trí Dương Đạo Nhân không thua kém gì với Phượng Tiên, khiến hắn điên cuồng.

“Giết ta đi! Đến giết ta đi!”, Phượng Tiên không sợ gì nữa cười một cách dữ tợn, trốn sau lưng Trí Dương Đạo Nhân, đáng sợ hệt như một con ác quỷ.

“Giết!”, Diệp Thành gào lên, vung kiếm Chuẩn Đế trong tay lao đến, thù hận lại lần nữa che mất lý trí của hắn đến nỗi hắn quên mất mình đang đối đầu với một Đại Thánh.

“Ngu ngốc, ngoan cố!”, Trí Dương Đạo Nhân hừ một tiếng, kiêu ngạo cúi đầu nhìn Diệp Thành, tung ra một chưởng.

Thánh Thể Diệp Thành lại bị nổ tung, văng ra xa.
Chương 2219: Thứ lòng lang dạ sói

Mặc dù đang ở trong trạng thái Huyết Kế Giới Hạn, trong tay còn có binh Chuẩn Đế nhưng hắn vẫn chẳng là gì khi ở trước Đại Thánh cả.

Nhưng cho dù là thế, sau khi đứng vững, hắn vẫn tiếp tục lao đến muốn giết được Phượng Tiên trước mặt Đại Thánh.

“Không biết tự lượng sức!”, Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lại vung tay lên khiến trời đất bị đè ép đến mức nứt ra.

Xương cốt Diệp Thành bay khắp nơi, không còn thấy được hình người.

Nhưng hắn vẫn điên cuồng, bò dậy rồi tiếp tục lao đến.

Trời đất rung chuyển, sự tồn tại nhỏ bé như hắn hết lần này đến lần khác lao đến, nhưng lần nào cũng bị đánh bật lại.

Trời đất bao la nhuốm đầy Thánh huyết, từng giọt máu đều rất chói mắt.

“Đừng xông đến nữa!”, các tu sĩ đứng bên ngoài không dám nhìn, chỉ mong Diệp Thành đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.

Đó là cấp Đại Thánh, hơn nữa còn là Đại Thánh đỉnh cao, chỉ một bước nữa là trở thành một cấp Chuẩn Đế đáng sợ.

Mù quáng lao đến giết, đến cùng sẽ hồn bay phách tán.

Chỉ là hắn là người không bao giờ khuất phục, đã trở thành một tên điên rồi, muốn giết Phượng Tiên để trả nợ máu.

Không biết lúc nào mới không còn nghe tiếng ầm ầm vang lên nữa.

Lần này Diệp Thành người dính đầy máu không đứng dậy nữa.

Lúc này hắn đã bị đánh ra khỏi trạng thái Huyết Kế Giới Hạn, máu thịt lẫn lộn, không còn nhìn ra hình người nữa.

Binh Chuẩn Đế Phần Tịch dính đầy máu, cũng cũng ngã nhào xuống đất, dập tắt kiếm quang, tiêu diệt bóng tối.

Trí Dương Đạo Nhân chậm rãi bước đến, mắt sáng rực lướt nhìn kiếm Chuẩn Đế, vung tay lên lấy nó đi.

“Giết, giết, giết!”, Diệp Thành vẫn có thể đứng lên, kéo lê Thánh Thể đã tàn tạ lảo đảo bước từng bước chân dính đầy máu, máu nhỏ tí tách.

“Là do ngươi muốn chết!”, sắc mặt Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng, uy nghiêm, khẽ giơ tay lên, tung ra chiêu Thần Mang Dao Chỉ.

Hỗn Độn Đỉnh vang lên tiếng ong ong chắn trước mặt Diệp Thành.

Tiếng kim loại va chạm vang lên, thần quang của Trí Dương Đạo Nhân đánh thẳng vào trên Hỗn Độn Đỉnh.

Bắn ra tia lửa, Hỗn Độn Đỉnh không vỡ nhưng lại văng ra xa, tiên quang xung quanh lập tức bị dập tắt.

Trí Dương Đạo Nhân híp mắt, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Đỉnh, dường như đã nhận ra nó được làm bằng gì.

Lão ta giơ tay ra đánh một chưởng trấn áp Hỗn Độn Đỉnh, hai mắt lóe lên tia sáng, đầy vẻ tham lam.

Diệp Thành đã ngã xuống đất, mặc dù Hỗn Độn Đỉnh chắn một đòn thay hắn nhưng hắn cũng bị phản phệ.

Tiên Hỏa Thiên Lôi bay ra, đều biến thành một con rồng bay quanh người hắn, quấn lấy hắn chạy về phía đằng xa.

“Tiền bối, hắn chạy rồi”, Phượng Tiên chỉ về một hướng.

“Hắn không thoát được”, Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng nói, bước lên trời đuổi theo Diệp Thành. Cả người Diệp Thành đều là bảo vật, thân là Đại Thánh, lão ta cũng rất thích.

Hình rồng mà Tiên Hỏa, Thiên Lôi biến thành đều đang rít gào.

Chúng điên cuồng hút lấy tinh nguyên của Diệp Thành, hy sinh máu của mình để đổi lấy thần, chỉ muốn giúp Diệp Thành chạy thoát.

Trí Dương Đạo Nhân mỉm cười, vuốt râu, vừa kiêu ngạo vừa ung dung đuổi theo như đang đi dạo trong vườn.

Phượng Tiên cũng thế, cô ta cười toe toét, cực kỳ vui sướng.

Thần tử Tiên tộc, Thiên Tàn và thần tử Táng Thiên cũng quay lại, người đi theo chúng chạy đến như thủy triều.

Có Trí Dương Đạo Nhân ở đây, chúng chẳng sợ gì, nở nụ cười cực kỳ đáng sợ.

Người xung quanh thở dài, thầm nói Diệp Thành khó thoát khỏi cái chết.

Cuối cùng Trí Dương Đạo Nhân giơ tay lên, vẫn là thần quang của một ngón tay, chỉ vào Diệp Thành bao vây lấy Nguyên Thần của hắn.

Tiên Hỏa Thiên Lôi hợp sức lại tạo thành một tấm khiên.

Nhưng có thế nào vẫn khó đỡ được một ngón tay của cấp Đại Thánh.

Tấm khiên giáp bị xuyên thủng, cùng lúc đó đâm xuyên qua giữa trán Diệp Thành, Nguyên Thần Hỏa của hắn cũng bị tiêu diệt ngay lập tức.

Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thế lại bị một ngón tay tuyệt sát.

Cơ thể đầy máu cực kỳ chói mắt rơi từ trên trời xuống, rơi vào trong một dòng sông lớn rồi trôi theo dòng nước.

Tiên Hỏa và Thiên Lôi muốn đuổi theo chủ nhân nhưng lại bị Trí Dương Đạo Nhân vung tay trấn áp, đồng thời thu vào trong tay áo.

Làm xong hết mọi thứ, lão ta mới phất tay áo bay lên trời.

“Chết rồi, chết rồi!”, phía sau lão ta vang lên rất nhiều tiếng cười không nể nang gì, đó là đám người Tiên tộc và Phượng Tiên, mặt mày dữ tợn xấu xí, cực kỳ phấn khích.

“Vớt hắn lên cho ta!”, Phượng Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Để cho ta luyện thành con rối, ta phải khiến hắn cả đời này đều phải quỳ phục trước mặt bản công chúa”.

Nghe cô ta nói thế, những người đi theo cô ta lập tức muốn lập công, đồng loạt nhảy xuống dòng sông vớt Diệp Thành lên.

Nhưng kỳ lạ là hơn một trăm người nhảy xuống nhưng lại không tìm thấy Diệp Thành, chẳng vớt được cái gì lên cả.

“Tìm cho ta, tiếp tục tìm”, Phượng Tiên Nhi hệt như một con chó điên, biến thái cùng cực.

“Tìm, tiếp tục tìm cho bản vương!”, đám người thần tử Tiên tộc, Thiên Tàn và thần tử Táng Thiên cũng gào lên, tóc tai bù xù, có thể dùng từ chó điên là phù hợp nhất với chúng vào lúc này.

“Đúng là một đám lòng lang dạ sói!”, người đứng ngoài đều thầm mắng: “Người đã chết rồi mà vẫn không tha”.
Chương 2220: Thiên Hư

Đây là một dãy núi bị bao phủ bởi sự u ám.

Dưới dãy núi là một cục đá khổng lồ, bên trên nằm một người có vẻ ngoài vô cùng già nua đã không còn hơi thở.

Diệp Thành! Đây là Diệp Thành nhưng không biết sao lại ở đây.

Bên cạnh tảng đá có hai ông lão đứng hai bên trái phải.

Một người áo trắng một người áo đen, người thì mập người thì gầy và đều khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành.

"Ta nói này lão Địa, ngươi kéo một người chết về là ý gì?", ông lão mập mặc áo trắng liếc ông lão ốm mặc áo đen nói: "Ngươi rảnh quá hay gì!"

"Không thấy hắn rất giống một người à?", ông lão gầy áo đen vuốt râu, giọng đầy thâm ý nói.

"Giống một người?", ông lão mập áo trắng xoa cằm, lại xoay quanh Diệp Thành một vòng.

Ông ta ngắm nghía rồi xắn tay áo lên lấy ra một cái dao cạo râu cạo râu Diệp Thành đi.

Không có râu che, Diệp Thành dần lộ ra gương mặt.

"Hử?", ông lão béo áo trắng không khỏi kinh ngạc.

"Giống Lục Đạo ghê, cũng đeo chiếc nhẫn y chang", ông lão gầy áo đen nói còn ngó chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.

"Cũng khá giống Tiên Võ Đế Tôn", ông lão mập vê râu nói: "Hèn gì ngươi vớt lên".

"Sao đây, có thể cứu không, để hỏi thử xem".

"Bớt đi, hắn đã chết", ông lão mập khoanh tay nói: "Ngọn lửa nguyên thần cũng tắt rồi".

"Chậc, lại tốn một cái quan tài!", ông lão áo đen lấy tẩu hút thuốc ra hút phì phò.

"Dù có chết ta cũng phải đánh hắn một trận, thấy cái gì giống mặt Lục Đạo là ta lại tức".

"Sao lại có thể không biết xấu hổ thế được!", ông lão áo đen nói xong cũng tự giác xắn tay áo lên.

Song, khi hai người chuẩn bị đánh xác Diệp Thành một trận thì cơ thể hắn bỗng dưng run lên.

Ngay sau đó, một luồng tiên quang chợt bao phủ lấy cơ thể hắn.

Mơ hồ có thể thấy được bóng một con hồ ly khiến nguyên thần đã tan biến của Diệp Thành lại bùng cháy lên ngọn lửa sinh mệnh.

"Sự chúc phúc của hồ ly?", ông lão áo đen cau mày, ngó ông lão áo trắng.

"Ai vậy trời! Thế mà lại chịu trả cái giá là luân hồi chín kiếp để hạ lời chúc phúc của hồ ly cho hắn, điên rồi hả!", ông lão áo trắng thổn thức, không ngừng chậc lưỡi.

"Lại là Thánh Thể, còn là căn nguyên Thánh Thể của Thần Chiến".

"Thần tàng đâu? Đi đâu rồi, hay là làm mất rồi!"

"Chu Thiên Diễn Hóa kia nữa, thằng khốn nào truyền cho hắn vậy".

"Có sát khí của Đại Đế, tên nhóc này từng đánh nhau với Đại Đế à?"

"Để tỉnh lại, đợi tên nhóc này tỉnh lại phải hỏi hắn thử xem".

Ông lão áo đen vừa nói xong thì Diệp Thành đã mở mắt ra.

Hai mắt hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng và tràn ngập mê mang.

Mất một hai giây mờ mịt hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại và nhớ lại chuyện lúc trước. Mấy trăm người chuyển thế chết, hắn điên cuồng giết chóc rồi bị một chỉ của Trí Dương giết chết.

"Đây là Địa Ngục ư?", Diệp Thành lẩm bẩm, nhìn bầu trời âm u với vẻ mặt tràn ngập đau thương.

"Địa Ngục cái đầu ngươi, lẹ nào, mau đứng lên cho ta", ông lão áo đen giơ tay kéo Diệp Thành dậy.

Diệp Thành ngẩn ra, bấy giờ mới thấy còn có hai người nữa.

Hắn ngó thấy ông lão mập thì cũng không có gì.

Nhưng khi nhìn sang ông lão áo đen thì hắn chợt híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt phải của đối phương.

Kia là một con mắt cực kỳ đáng sợ, trong con ngươi còn có một cái dấu ấn Tiên Luân chậm rãi tỏa ra ánh sáng quỷ dị.

"Lục... Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?", Diệp Thành trợn to mắt.

"Úi chà, vậy mà ngươi cũng nhận ra, sao, trâu bò không!", ông lão áo đen nhếch miệng cười.

"Các ngươi là ai, đây là đâu?", Diệp Thành xoay phắt người lại rời khỏi tảng đá, vẻ mặt đề phòng nhìn hai ông lão.

"Bọn ta là Trời Tru Đất Diệt, ta tên Trời Tru, tên kia là Đất Diệt. Biệt danh này nghe kiêu không?", ông lão áo trắng cong môi nói.

"Trời Tru Đất Diệt?", Diệp Thành cau mày, trong ký ức thì hắn cũng từng làm hai con rối gọi là Trời Tru Đất Diệt.

"Nhóc con, hoan nghênh tới Thiên Hư, vui vẻ không?"

"Thiên... Thiên Hư? Đây là Thiên Hư?", Diệp Thành run lên, vô thức lùi lại phía sau, thần hải kêu ong ong tràn ngập sương mù, không biết sao lại đến đây.

"Hèn gì, hèn gì mắt phải ông ta có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn".

"Mắt của ông ta chắc hẳn là cướp từ Khương Thái Hư".

"Trong Thiên Hư thế mà lại có người sống, đã thế còn là Chuẩn Đế".

"Ngươi nên cảm ơn ta đi, là lão phu vớt ngươi từ trong sông lên đó", Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì ông lão Đất Diệt xoa tay cười cong mắt.

Nhưng nụ cười của ông ta nhìn kiểu cũng thấy ớn lạnh.

"Cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối, ơn tình này, vãn bối suốt đời khó quên", Diệp Thành nói xong bèn xoay người định bỏ đi. Đây là vùng đất dữ, có ngu mới muốn ở trong này.

Song vừa đi được mấy bước, hắn lại dừng lại cười khổ nói: "Ta đã chết, còn sợ cái gì chứ".

"Nói bừa gì đó, ngươi còn sống nhăn răng ra đấy thôi".

"Ta còn sống?", Diệp Thành bỗng sững sờ.

"Nào, kể ông nghe xem sự chúc phúc của hồ ly kia là ai hạ cho ngươi thế?", Đất Diệt chọc Diệp Thành hỏi.

"Sự chúc phúc của hồ ly gì?", Diệp Thành khó hiểu hỏi.

"Có người của Hồ Tộc hiến tế chín đời luân hồi để chúc phúc cho ngươi nên mới cứu được ngươi đó. Không thì, bọn ta đã chôn ngươi lâu rồi. Xong chuyện còn mất một bộ quan tài nữa".

"Sự chúc phúc của hồ ly?", Diệp Thành lẩm bẩm, cau mày. Hắn cũng không xa lạ gì với tiên pháp bảo vệ này.

Khi ở U Đô của Chu Tước Tinh, hắn có nghe Hồ Tiên Nhi kể về nó.

Đó là một loại tiên thuật cực kỳ bá đạo và lợi hại, lấy chín đời luân hồi làm cái giá ngưng tụ thành một phép bảo vệ.

Tuy cách này chỉ dùng được một lần, lại vô cùng khủng bố.

Hồi đó, tiền bối trong Hồ Tộc đã dùng tiên pháp này để giúp Tiên Vũ Đại Đế tránh thoát kiếp này và đã trở thành một truyền thuyết.

"Là Hồ Tiên Nhi gieo sự chúc phúc của hồ ly cho mình ư? Dùng tiên pháp bảo vệ đỡ một chỉ ắt phải chết kia?"

Diệp Thành cau chặt mày, vẻ mặt có chút khó coi.

Cái giá của sự chúc phúc ấy cực kỳ thảm thiết, hắn không dám tưởng tượng nàng sẽ có kết quả thế nào, có hoàn toàn hóa thành bụi bặm hay không.

"Ta có tài đức gì mà có thể khiến ngươi trả một cái giá như thế!", Diệp Thành thì thầm, trong lòng áy náy không thôi.

Chỉ là, Diệp Thành nào biết rằng chính đêm hắn cứu nàng từ trong miệng Thụ Yêu đã khiến nàng nhớ mãi trong lòng.

"Lại ngây người", ông lão Trời Tru gõ một cái kéo Diệp Thành đang ngẩn ngơ trở về hiện thực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom