-
Chương 2221-2225
Chương 2221: Thiên Hư (2)
"Ngươi có quan hệ gì với Lục Đạo", ông lão Đất Diệt chọt Diệp Thành, miệng cười tủm tỉm hỏi.
"Đó là...", Diệp Thành đang định nói là tổ tiên thì lập tức dừng lại.
Đây là Thiên Hư, cũng không thể nói Lục Đạo là tổ tiên của mình được.
Hắn còn nhớ Xích Dương Tử từng nói Lục Đạo đã quậy hết các vùng đất dữ của Huyền Hoang một lượt. Giờ nếu nói mình có quan hệ với Lục Đạo thì chưa biết chừng sẽ bị chôn sống.
"Ông ta là... là kẻ thù của ta!", Diệp Thành lập tức nhanh trí tự giác sửa miệng, phản ứng có thể nói khá là nhanh nhẹn.
"Chiếc nhẫn kia của ngươi lấy ở đâu thế?", hai ông lão kia đều nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.
"Lục Đạo cho ta, ông ta nói nếu muốn khiêu chiến thì cứ gọi một tiếng với nhẫn, ông ta sẽ đến".
"Thần kỳ như vậy?"
"Ta cũng chưa thử, hay là để ta thử?"
"Đừng!", hai ông lão vội vàng túm lấy Diệp Thành.
Hắn mà gọi một cái, nếu Lục Đạo đến thật thì chưa biết chừng sẽ xốc bay Thiên Hư.
Nhớ tới chuyện khi xưa, hai ông lão Trời Tru Đất Diệt bỗng cảm thấy mặt đau, bị đánh đến nỗi sinh ra bóng ma tâm lý.
"Nếu hai vị tiền bối không có chuyện gì nữa thì vãn bối đi trước", Diệp Thành nói xong định xoay người rời đi.
"Còn chưa hỏi xong mà muốn đi à?", Đất Diệt gọi lại Diệp Thành: "Nói, căn nguyên Thánh Thể đâu ra thế?"
"Trong Hố Thần ở Đại Sở", lần này Diệp Thành cũng không giấu giếm.
"Ngươi đến từ Đại Sở", một câu của Diệp Thành khiến cho Trời Tru Đất Diệt không khỏi kinh ngạc ra tiếng.
"Xem ra hai vị lão tiền bối cũng biết Đại Sở", Diệp Thành thở phào, cuối cùng tìm được hy vọng sống sót để đi ra ngoài. Nếu biết Đại Sở thì dễ làm rồi.
"Ngươi là Hoàng Giả của Đại Sở?"
"Ta là Thập Hoàng của Đại Sở".
"Kiếm Phi Đạo từng nói Đại Sở đã xảy ra tai nạn khủng khiếp, ngươi có biết không?", Trời Tru Đất Diệt hỏi.
"Đó là ta nói cho Kiếm Thần tiền bối biết", Diệp Thành nói xong bèn tế ra một lớp màng nước.
Bên trong xuất hiện cảnh tượng Thiên Ma xâm lấn, Đại Sở đấu tranh, bức nào bức này đều máu chảy đầm đìa.
Thấy hình trong lớp màng nước, dù là hai vị Chuẩn Đế như Trời Tru Đất Diệt cũng thay đổi sắc mặt.
Kia là một mảnh núi sông tươi tốt bị bóng tối cắn nuốt, đập vào mắt toàn là máu, y như một cái lò luyện ngục.
90 triệu anh linh của Đại Sở đều đang chiến đấu, tất cả các tu sĩ của Thiên Huyền Môn liều mạng chết trận sa trường, từng bóng người ngã xuống trong vũng máu. Vô số sinh mệnh chết trên tường thành, vì Chư Thiên Vạn Vực mà dùng máu xương cả người dựng nên một bức tường máu, chiến đấu đến gần như chết sạch.
Trời Tru Đất Diệt im lặng, mặt mày đầy đau thương.
Vùng đất dữ cũng nằm trong Chư Thiên Vạn Vực, bản thân cũng biết Chư Thiên Môn.
Bọn họ không ngờ những năm tháng khi xưa Đại Sở đã vì chống lại Thiên Ma mà chiến đấu thảm thiết như vậy.
Hai người cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc vì Diệp Thành đã từng giết chết một vị Đại Đế. Thành tích ấy quả thật nghịch thiên.
"Đại Sở đã biến mất, đám Kiếm Thần tiền bối đã đi tìm. Giờ thì họ đang trên đường trở về", Diệp Thành nói.
"Chẳng trách!", Trời Tru Đất Diệt lẩm bẩm: "Chẳng trách lúc trước Kiếm Phi Đạo đã đến Thiên Hư mời Thiên Vương, chắc hẳn là vì chuyện đó".
"Đại Sở đã cống hiến vô cùng to lớn cho Chư Thiên Vạn Vực, vãn bối không cầu có đền đáp gì, chỉ mong hai vị tiền bối tha cho ta một mạng", Diệp Thành chắp tay kính cẩn nói.
"Nói gì vậy, bọn ta cũng có muốn giết ngươi đâu!"
"Thiên Vương từng dặn, hễ ai xông vào Thiên Hư thì giết không tha. Có điều, người của Đại Sở lại không nằm trong số ấy. Chỉ cần đám nhóc Chư Thiên Môn không chạy lung tung thì bọn ta cũng chỉ ném ra ngoài chứ tuyệt đối không cướp lấy tính mạng của họ".
"Còn có đặc quyền thế sao?", Diệp Thành không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng: "Hèn gì ta cũng không chết trong Minh Thổ".
"Đừng nghĩ vùng đất dữ này đáng sợ như Địa Ngục, suy cho cùng, hai ta coi như nợ ngươi một ân tình", Trời Tru Đất Diệt khoanh tay cười hiền lành.
"Đã là ân tình, vậy hai vị tiền bối có thể theo vãn bối ra ngoài một chuyến giết chết tên khốn Trí Dương kia không?"
"Thiên Vương có dặn, ngoài ông ta ra thì không ai có thể ra khỏi Thiên Hư, ai vi phạm, chết!", Trời Tru Đất Diệt nhún vai nói: "Đây là quy định rồi, không thể làm trái được".
"Vậy để Thiên Vương nhà các ông theo ta đi ra ngoài cũng được!"
"Giờ phút này, Thiên Vương không có ở Thiên Hư mà đang ở Đại Sở".
"Thế càng tốt, ông ta không có ở đây, hai người lén ra ngoài là được", Diệp Thành xoa tay, cười ha ha nói.
"Thiên Hư có cấm chế do Thiên Vương tự mình bày ra. Bọn ta mà dám ra ngoài, giây tiếp theo sẽ tan thành cát bụi ngay", Trời Tru Đất Diệt nói xong còn rùng mình một cái.
"Khủng bố vậy luôn", Diệp Thành lộ ra vẻ không tin nhìn hai người: "Thiên Vương như lời các người có tu vi gì thế?"
"Chuẩn Đế... đỉnh", Trời Tru Đất Diệt đất.
"Hai người cũng là Chuẩn Đế mà còn sợ cấm chế kia?"
"Sợ chứ, ngay cả Kiếm Phi Đạo đến cũng bị giết thôi. Chuyện này, 130 Đại Đế của Huyền Hoang đều biết. Khi còn chưa là Đại Đế, ai mà chưa từng tới Thiên Hư của bọn ta, cả đám đều bị Thiên Vương đánh không ngóc đầu dậy nổi".
"Hai người đang lừa ta đúng không!", Diệp Thành không khỏi đứng lên, liếc hai ông lão: "Một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang? Thiên Vương nhà các người có thân phận gì vậy?"
"Vậy nói cho ngươi biết, khi Bàn Cổ Đại Đế còn là đứa trẻ thì Thiên Vương nhà ta từng búng hai viên bi dưới háng của ông ta đó".
Chương 2222: Thánh Cốt
“Ực…!”, Diệp Thành khó khăn đánh ực một cái.
Bàn Cổ Đại Đế - vị Đại Đế đầu tiên trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang thế mà lại bị Thiên Hư Thiên Vương búng chim?
Diệp Thành cảm thấy hoa mắt váng đầu, có lẽ đây là câu nói gây sốc nhất mà hắn từng nghe từ khi xuất đạo đến nay.
Vai vế của Thiên Hư Thiên Vương khá cao khiến điểm giới hạn khiếp sợ của hắn thay đổi, đó mới là cấp Thần Thoại thật sự.
Hắn không bất ngờ tại sao Thiên Vương có thể sống lâu như thế.
Chư Thiên Vạn Vực có một loại phong ấn, chỉ cần không phải là Đại Đế đều có thể tự phong ấn rất lâu.
“Thảo nào Đông Hoa Nữ Đế cũng không thể làm gì Thiên Hư, lần này xem ra những gì Xích Dương Tử nói đều là thật”, Diệp Thành lẩm bẩm, thậm chí có hơi kiêng dè Thiên Hư Thiên Vương.
“Dù sao chúng ta không thể ra ngoài được”, hai người Trời Tru, Đất Diệt xua tay: “Ơn tình này của ngươi khó trả đấy”.
“Thiên Hư có Cực Đạo Đế Binh, có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành bật cười, ánh mắt đầy khao khát.
“Không có Đế Binh nhưng Thánh Cốt của Thần Chiến có thể cho ngươi mượn dùng”, Trời Tru nói.
Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng rực, Xích Dương Tử từng nói Thánh Cốt của Thần Chiến được treo… ở Thiên Hư.
Đại Thành Thánh Thể mở ra một thời đại mới, mặc dù đã qua đời từ rất lâu rồi nhưng nhất định vẫn còn tồn tại uy thế bá đạo.
Bên này, Đất Diệt đã vung tay lên xua tan mây đen.
Sau đó một đỉnh núi cao vút từ từ xuất hiện, có một bộ xương treo lơ lửng trên đỉnh núi đó.
Bộ xương được đắm mình trong ánh sao, óng ánh lấp lánh, sáng bóng vàng óng, rực rỡ chói lọi.
“Đó là Thánh Cốt của Thần Chiến sao?”, Diệp Thành ngẩng đầu lên lẩm bẩm, đôi mắt đầy vẻ kính sợ.
Mặc dù là bộ xương nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy một bóng lưng vững chắc như núi, kiêu ngạo đứng đó, uy chấn Bát Hoang.
Căn nguyên Thánh Thể trong người hắn bỗng trở nên nóng nảy, tạo ra làn sóng kinh hoàng lao ra khỏi cơ thể.
Thánh Cốt treo lơ lửng trên đỉnh núi đó cũng chấn động, có uy lực Thánh Cốt bắn ra tung tóe khiến trời đất rung chuyển.
Căn nguyên và Thánh Cốt đều là của Thần Chiến, giữa chúng có sự cảm ứng như thể hai người thân đã lâu năm không gặp.
“Vãn bối có điều không hiểu”, Diệp Thành tạm thời thu lại tầm nhìn, nhìn sang Trời Tru Đất Diệt: “Có phải Thiên Hư có thù hận rất lớn với một mạch Thánh Thể không?”
“Không có thù oán”, Trời Tru Đất Diệt đều xua tay.
“Vậy... vậy tại sao Thiên Hư lại treo Thánh Cốt lên cao như thế? Có vẻ hơi không tôn trọng”, Diệp Thành cười khan nói: “Nếu bị người đi theo Thánh Thể nhìn thấy, sao họ có thể bỏ qua, giống như mấy người Đông Hoa Thất Tử vậy”.
“Đừng nhắc đến đám nhóc Đông Hoa kia với ta, bọn ta treo Thánh Cốt lên là muốn để nó hấp thu sức mạnh sao trời, chẳng biết tại sao Khương Thái Hư nhìn thấy rồi dẫn một đám tiểu đệ xông vào đánh”.
“Vừa đến đã mở miệng đòi Thánh Cốt, bọn ta quyết không đưa”.
“Đông Hoa Nữ Đế và Đế Hoàng đều không kiêu ngạo như thế”.
“Bọn ta nổi nóng, giận lên đã đánh một trận, bây giờ người nhà bọn chúng vẫn còn đang chôn ở Thiên Hư đây”.
Trời Tru Đất Diệt nói kháy, Đất Diệt còn không quên chỉ vào mắt phải của mình: “Tiên Nhãn của Khương Thái Hư”.
“Thế mà còn có bí tân này”, Diệp Thành nói.
Hắn phải cảm thấy tiếc cho Đông Hoa Thất Tử, hiểu lầm ý định của Thiên Hư, chịu tổn thất nặng nề trong trận đánh này.
“Không thể phủ nhận là bọn ta hơi nặng tay!”, Trời Tru sờ cằm: “Không còn cách nào khác, đây là quy luật của Thiên Hư, nếu bọn ta không cố ý gây chuyện, không một ai trong đám tôm tép đó có thể trốn thoát”.
“Nói đi cũng phải nói lại, Tiên Nhãn của Khương Thái Hư quả thật rất tốt”, Đất Diệt nhếch miệng cười: “Trước khi đi ông ta còn chọc giận một Tà Thần Niệm, kết cục hẳn là rất thê thảm, chuyện này cũng không thể trách Thiên Hư, là do chúng không biết tự lượng sức”.
“Vậy Lục Đạo Tiên Nhãn này của ông đã từng đánh thức Tiên Luân Cấm Thuật”, Diệp Thành thử nhìn Đất Diệt hỏi.
“Ta không phải là người Tiên tộc, không đánh thức gì cả”.
“Vậy thiên phú này của ông quả thật… rất cảm động lòng người”, Diệp Thành đầy ẩn ý nhìn Đất Diệt.
Lúc ông đây mang mắt trái Tiên Luân Nhãn, chỉ tấn hơn hai trăm năm đã có thể đánh thức Tứ Tông Cấm Thuật của Tiên Luân Nhãn.
Ông thì hay thật, từ khi tự mình cướp lấy Tiên Nhãn của Khương Thái Hư đến nay ít nhất đã năm ngàn năm, thế mà lại chưa đánh thức được cái gì.
Chương 2223: Thánh Cốt (2)
“Có thể cho ta mượn Tiên Nhãn này của ông nghịch hai ngày không?”, Diệp Thành xoa tay, lộ ra vẻ vui vẻ.
“Mượn thì thôi không cần, cầm lấy đi, trả lại người Tiên tộc đi”, Đất Diệt lại rất hào phòng, lấy căn nguyên Tiên Nhãn ra, cho nó lơ lửng trong bàn tay rồi đưa cho Diệp Thành.
“Sao có thể tự nhiên thế được?”, Diệp Thanh xoa tay, hai tay nhận lấy, mừng rỡ đến mức tim đập thình thịch.
Nói rồi hắn lấy căn nguyên Tiên Nhãn chạm vào trong mắt phải, dấu vết Tiên Luân cũng chuyển động theo.
Ngay sau đó một luồng sức mạnh bí ẩn lan ra khắp cả người.
Đó là sức mạnh của Tiên Nhãn, giống hệt cảm giác của mắt trái Tiên Luân, nhìn thế giới này cũng rõ ràng hơn.
“Không biết có thể đánh thức cấm pháp Nhị Tông không”, Diệp Thành sờ vào mắt trái, nhớ đến thần tử Tiên tộc, lần này ra ngoài chắc chắn phải tìm gã tính sổ.
“Ở Thiên Hư bọn ta, không được nhìn thứ không nên nhìn!”, Thiên Chủ nhắc nhở: “Nếu bị phản phệ thì đừng trách ta”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lập tức cất Tiên Nhãn đi.
“Dung hòa vào Thánh Cốt đi”, Đất Diệt vẫy tay, Thánh Cốt Chiến Thần treo trên đỉnh núi lao đến.
Uy lực của Thánh Cốt quá mạnh, lơ lửng trước mặt Diệp Thành nhưng có thể đè ép đến mức không gian nứt ra từng chút, không thể thở nổi.
Thần quang xung quanh nói rất chói mắt, cho dù là tu vi của Diệp Thành, khóe mắt cũng bị chói đến mức chảy máu.
Từ trong âm thanh của Thánh Cốt, hắn có thể biết rằng khí thế của nó có thể sánh với Đế, Đại Thành Thánh Thế quả nhiên là nghịch thiên.
“Ngươi có căn nguyên của ông ấy, nếu hòa vào Thánh Cốt của ông ấy, các cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do”, Trời Tru tìm nơi thoải mái, hút một tẩu thuốc.
“Cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Dĩ nhiên vẫn có hạn chế”, Đất Diệt nói: “Dù sao Chiến Thành cũng đã chết, trải qua vô số năm, uy thế của nó gần như cạn kiệt, chỉ còn lại một chút rất có hạn”.
“Cho nên, dung hợp với Thánh Cốt, mỗi lần ngươi sử dụng uy thế của nó, uy lực của nó sẽ giảm xuống một phần, cho đến khi bằng cấp bậc với ngươi”, Trời Tru nói.
“Là vậy đó à! Hiểu rồi”, Diệp Thành cười nói.
“Nói về Chu Thiên Diễn Hóa của ngươi chút đi”, Đất Diệt liếc nhìn Diệp Thành: “Mẹ nó, ai ăn no rửng mỡ đấy?”
“Là ai không quan trọng”, Diệp Thành nói: “Hai vị tiền bối có cách chế ngự Chu Thiên”.
“Bọn ta không có khả năng”, hai người đều lắc đầu: “Đi tìm một người tên là Phục Hy, nghịch thiên đổi mệnh”.
“Lại là Phục Hy!”, Diệp Thành bất lực lắc đầu: “Ta rất muốn tìm ông ấy, Phục Hy lại đang ở Đại Sở”.
“Bắt đầu đi!”, Trời Tru Đất Diệt nói.
“Được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sau đó nằm xuống trên tảng đá lớn, dùng pháp lực dẫn dắt để Thánh Cốt dung hợp vào.
Thánh Cốt vang lên tiếng ầm, vội vã dung hợp vào trong cơ thể Diệp Thành.
Sau đó xương cốt vang lên tiếng răng rắc, một vòng sáng màu vàng bao quanh người Diệp Thành, rất chói mắt.
Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, con đau không kém cạnh gì Man Hoang Luyện Thể.
Hắn biết đây là quá trình phải trải qua, Thánh Cốt Chiến Thần quá mạnh, đang mạnh mẽ sắp xếp lại Thánh Thể của hắn.
Căn nguyên Thánh Thể cũng tới trợ giúp, từng chút một dung nhập vào trong cơ thể Diệp Thành, từng giọt thánh huyết trở nên nóng cháy như lửa đốt, giúp hai người dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Trời Tru và Đất Diệt đứng bên cạnh tảng đá, một người nhàn nhã hút thuốc, một người ung dung uống rượu.
“Tiên Võ Đế Tôn đi được hơn chín ngàn năm rồi nhỉ!”, không biết qua bao lâu mới nghe được Trời Tru nhàn nhã nói.
“Hơn chín ngàn năm rồi, đến nay cũng bặt vô âm tín, là xảy ra sự cố rồi sao?”, Đất Diệt thở dài.
“Kéo dài hơi tàn theo năm tháng, ta đã mệt rồi”, ánh mắt Trời Tru đầy vẻ tang thương: “Đợi từng thế sự xoay vần, ký ức còn già hơn cả năm tháng nữa”.
“Chỉ mong Đế Tôn sẽ không khiến Chư Thiên Vạn Vực thất vọng”.
“Chỉ mong lúc Thiên Ma Thất Sát, Nữ Đế cũng có thể quay về như đã hẹn, Tam Giới đợi đến ngày đó quá lâu rồi”.
Chương 2224: Chuyện cũ Hoang Cổ
Đêm tại Trung Châu, yên tĩnh mà bình thản, không khí ôn hòa trang nghiêm.
Trước dòng sông cuồn cuộn sóng, bóng người nhấp nhoáng không ngừng.
Là đám người thần tử Tiên tộc và Phượng Tiên cùng đám tùy tùng của chúng, tất cả đang mò vớt thi thể Diệp Thành.
Nhưng một người nhảy xuống sông rộng, thứ chúng tìm thấy chỉ có nước sông cuồn cuộn.
“Đồ vô dụng!”, Phượng Tiên quát lạnh.
Cô ả như nữ vương, gương mặt vẫn khá xinh đẹp nhưng vì biểu cảm ác độc mà nét đẹp cũng giảm đi kha khá.
Không biết là cô ả này hận Diệp Thành cỡ nào mà phải tìm cho bằng được thi thể của Diệp Thành, quất xác vạn lần mới giảm bớt được lửa giận.
Vì sao người ta hay nói “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, ả này chính là ví dụ điển hình.
Tu sĩ chung quanh thổn thức khôn nguôi, không nhịn được mà thương tiếc Diệp Thành, sau này trêu ai cũng đừng chọc vào Phượng Tiên.
Ả này chính là một con chó điên, tóm được ai thì cắn người đó, mà còn là ngoạm không nhả nữa, thù dai cực kỳ.
“Các ngươi cứ từ từ tìm!”, trong tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, thần tử Tiên tộc rời đi trước, chớp mắt cái đã không thấy đâu.
Thằng oắt này có mục đích đơn giản lắm, gã chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh lĩnh ngộ Tiên Nhãn, không rảnh lãng phí thời gian vì một thi thể của kẻ đã chết.
Thiên Tàn và thần tử Táng Thiên liếc nhìn Phượng Tiên rồi đều rút lui, cả hai cũng không muốn phí thời giờ ở chỗ này.
Cả hai đi rồi thì tùy tùng cũng theo sát, chỉ còn Phượng Tiên và tùy tùng của cô ta ở lại.
“Tìm, tìm tiếp cho bổn công chúa!”. Trong bóng đêm lạnh lùng và trong trẻo, âm thanh dữ tợn tràn ngập không gian.
...
Tinh vực Thiên Nguyên, Chu Tước Tinh, tầng thứ ba U Đô.
Trên đỉnh một ngọn núi, sắc mặt Hồ Tiên Nhi tái nhợt không còn chút máu, cô ta ho dữ dội, thậm chí ho ra máu, không chút sức sống.
Điều này làm Phạm Thống lo lắng, bất đắc dĩ báo lên trên.
Thoáng chốc, Đại Sở Hoàng Yên tới, xem xét trạng thái của Hồ Tiên Nhi xong thì biến sắc: “Ngươi dùng chúc phúc của hồ ly?”
“Công chúa, là ta cam tâm tình nguyện!”, Hồ Tiên Nhi cười khổ, đôi mắt xinh đẹp lãng đãng sóng nước dần có chút mông lung.
“Đối phương là ai?”, Đại Sở Hoàng Yên hỏi.
“Diệp Thành!”, Hồ Tiên Nhi lẳng lặng ngửa mắt nhìn lên không.
“Diệp... Diệp Thành?”, Đại Sở Hoàng Yên đột nhiên sững sờ.
Vài giây sau, cô ta mới kịp phản ứng, tay ngọc áp lên sau lưng Hồ Tiên Nhi: “Sao ngươi lại ngốc như thế?”
“Ta là một người phụ nữ dơ bẩn!”. Hồ Tiên Nhi tự giễu: “Ta chỉ mong có thể bảo vệ hắn trong thầm lặng, dù chỉ là một lần, Tiên Nhi không hối hận, không oán trách”.
“Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”, Đại Sở Hoàng Yên rút tay về, bước ra khỏi đỉnh núi, đi thẳng tới tầng chín.
Vẻ mặt cô ta rất khó nhìn, Hồ Tiên Nhi gặp phản phệ thì cũng có nghĩa chúc phúc đã tự khởi động.
Nói trắng ra là Diệp Thành gặp nạn rồi, hơn nữa còn là họa lớn.
...
Thiên Hư vắng lặng vẫn u ám như trước.
Nơi này rất thần bí, có cung điện nguy nga, có nhà ngói xưa cũ nhưng hoàn toàn không thấy bóng người, vô cùng tịch mịch.
Trên hòn đá lớn, Diệp Thành đang nằm dung hợp thánh cốt.
Khí tức của hắn bàng bạc như biển, từng tia khí huyết tràn đầy, mỗi một cái đều mang theo thánh uy mạnh mẽ.
Thánh Cốt bá đạo vô ngần, mạnh bạo tái tạo lại thánh thể.
Diệp Thành đang trong tình trạng máu thịt đầm đìa, xương hay thịt thừa đều bị loại bỏ ra khỏi cơ thể, thánh huyết hoàng kim chói mắt.
Ý thức của hắn đã mơ màng, bị cuốn vào một ý cảnh cổ xưa.
“Giết!”, vừa tiến vào ý cảnh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng hét.
“Giết!”. Tiếng hét như được hồi âm, không phải một mà là mỗi một, tất cả như tiếng sấm muôn đời.
Trước mắt Diệp Thành là một khoảng tinh không, chiến xa cổ xưa rung động, nghiền nát không trung, Chư Thiên rung chuyển.
“Tộc Kim Ô!”, hai mắt Diệp Thành híp lại, nhìn thẳng về một hướng, nơi đó sáng lóa ánh vàng, từng con Kim Ô đang giương cánh như mặt trời nắng gắt.
Hắn thấy lão tổ Kim Ô, trong tay ông ta cầm Cực Đạo Đế Binh.
Rồi nhìn sang đại quân đối diện Kim Ô, từng con vượn khổng lồ như cột chống trời, tay cầm gậy sắt, khí thế bá đạo.
Đây là lão tổ của Đấu Chiến Thánh Viên, trong tay ông ấy cầm một cây gậy sắt ô kim, cũng là Cực Đạo Đế Binh.
Vùng tinh không này mênh mông, cũng không phải chỉ có hai tộc này.
Diệp Thành nhìn thấy tộc Côn Bằng, Bát Kỳ Đại Xà, Quỳ Ngưu, Chu Tước, Huyền Vũ...
Hoặc có thể nói là vạn tộc của Nam Vực gần như đều tới.
Còn tộc Thương Long, Bạo Long, Bá Vương Long, Phượng Hoàng, Ma tộc, Thần tộc, Vu tộc, Tiên tộc, Linh tộc, Cổ tộc, Yêu tộc, Man tộc...
Trừ những điều này thì Diệp Thành còn thấy Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột... những con ác thú thời Hồng Hoang.
Bầu trời mênh mông xuất hiện một mảng đen kịt, nhân tu, yêu tu, ma tu ùn ùn kéo tới.
Đập vào mắt toàn là bóng người, có ngự kiếm, có phi thân, không thì cưỡi mây đạp gió, điều khiển chiến xa.
Xấp xỉ Đế Binh, Diệp Thành đã thấy không dưới mấy chục.
Hỗn chiến Chư Thiên lập tức mở màn, Đế Binh của tộc Đấu Chiến Thánh Viên vừa ra, toàn bộ sinh linh quanh đó đều bị đánh bại.
Hễ là chủng tộc có Đế Binh thì đều sinh ra Đế uy.
Trong nháy mắt, cảnh tượng hoang tàn xuất hiện khắp nơi, Đế uy vô hạn lan tràn.
Nơi nó đi qua, bóng người biến thành sương máu, từng ngôi sao biến thành từng vụ nổ.
Tinh không to lớn tràn ngập chiến hỏa, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, âm thanh rên rỉ thê lương.
Chư Thiên hỗn loạn, máu tươi nhuộm đỏ Chư Thiên Vạn Vực, và rồi núi thây biển cốt, máu chảy thành sông chân chính xuất hiện.
“Đây là Chư Thiên Vạn Vực thời kỳ cuối Hoang Cổ sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết ý cảnh này là một thần thức còn đọng lại trong thánh cốt, chính nó đã dẫn hắn đi quan sát thời đại kia.
Đại chiến quy mô thế này cũng là lần đầu hắn thấy.
Chương 2225: Thần thoại sụp đổ
Mức độ thảm thiết của nó, số lượng người tham chiến, trận thế khổng lồ, dù là người định lực cỡ nào thì cũng bị cuốn theo.
“Vì sao lại xảy ra hỗn chiến?”, Diệp Thành nghi ngờ.
Lực lượng to lớn thế này mà bắt tay hợp tác cùng nhau chống lại Thiên Ma thì tốt biết bao nhiêu, cớ gì phải tự giết nhau.
Đối với Diệp Thành, không ai nghe thấy lời hắn, trận chiến ngày càng thảm thiết, mạng người hèn mọn tới mức không đáng nhắc tới.
Chiến trường khổng lồ bỗng xuất hiện một quầng ánh sáng phủ kín bầu trời.
Một người mặc khôi giáp bước ra từ tận sâu trong tinh không, khí lực như núi, khí huyết bàng bạc như biển, thân hình tỏa ra kim quang sáng chói như thể được đúc bằng vàng.
Đó là Thần Chiến, mắt như sao, tóc như thác, hơi thở bát hoang như chiến thần cái thế.
Hơi thở Diệp Thành hẫng một cái, ánh mắt kính sợ nhìn Thần Chiến, vẻ ngoài giống hệt như trong hố thần.
“Vạn Vực cùng cội cùng nguồn, hà cớ gì phải đánh nhau!”, Thần Chiến rống giận, mắt thần như bao phủ toàn bộ đất trời, giọng nói như sấm, như tia sét cắt ngang bầu trời.
Lời của ông ấy tuy đáng sợ nhưng vẫn có kẻ dám ra tay, là một chủng tộc cổ xưa dùng Đế Binh.
Đó là một thanh đao màu vàng, từ đầu tới cuối sáng lóa, Đế Đạo Pháp bay múa, uy của một đao có thể hủy trời diệt đất.
Thần Chiến quát lạnh, một quyền đánh ngang bát hoang.
Thánh Thể Đại Thành, thần uy cái thế, một quyền đánh lui một Đế Binh, Thần Chiến sừng sững bất động.
“Tay... tay không đánh Đế Binh?”, Diệp Thành nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, quá mạnh mẽ!
Thần Chiến đến cũng không thể ngăn lại hỗn chiến Chư Thiên.
Một kích đối đầu, hỗn chiến tiếp tục, cả Chư Thiên Vạn Vực đều như bị máu tanh thanh tẩy, biến thành Địa Ngục.
Diệp Thành nhìn không chớp mắt, hắn đang quan sát Thần Chiến.
Ông ấy quá mạnh mẽ, từ đầu tới cuối đều là dùng tay không. Hoang Cổ Thánh Thể của ông ấy chính là thần binh có một không hai.
Nơi Thánh Thể Đại Thành đi qua, không ai chịu nổi một quyền, trước mặt ông ấy, toàn bộ đều là vô căn cứ.
Thời thế tạo anh hùng, thời đại kia không có Đại Đế, chỉ có Thánh Thể Đại Thành, thánh uy tràn ngập bát hoang.
Trận hỗn chiến này kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng.
Diệp Thành là người đứng xem, tận mắt chứng kiến cuộc đại chiến cuối cùng của thời kỳ Hoang Cổ, quá nhiều chủng tộc bị diệt sạch.
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, chiến tranh mới ngừng lại.
Lại là một khoảng không, Thần Chiến thả lỏng thánh thể đã chảy máu đầm đìa, lảo đảo bước đi, sau lưng là một dải máu dài, thánh huyết chói mắt rải đầy tinh không.
Ông ấy đã đánh rất thảm thiết, khí huyết Thánh Thể Đại Thành sụp đổ, gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Thánh Thể Đại Thành có thể sánh ngang Đại Đế lại như nỏ mạnh hết đà, bóng dáng cô liêu hiu quạnh.
“Anh hùng cũng phải đến tuổi xế bóng sao?”, Diệp Thành thở dài.
Hắn vừa dứt lời, một quần sáng cầu vồng đủ màu phóng tới từ trong tinh không, mục tiêu là Thánh Thể Thần Chiến.
“Kiếm Tru Tiên!”, hai mắt Diệp Thành phát ra tia sáng lạnh.
Thần Chiến cũng thấy nhưng đã quá muộn, một kiếm chém trúng nguyên thần, thánh thể rơi xuống từ trên tinh không.
“Khốn nạn!”, Diệp Thành rống giận, hai mắt hằn tơ máu, hắn trơ nhìn Thần Chiến thân chết đạo tiêu.
Sai rồi, truyền thuyết sai rồi! Tất cả đều sai rồi!
Thần Chiến Thánh Thể Đại Thành không chết trận mà là bị kiếm Tru Tiên dùng một đòn tuyệt sát chém chết.
Ý cảnh kết thúc, tiêu tan theo cái chết của Thần Chiến.
Thánh Thể Đại Thành kết cục thảm thống khiến người ta bi ai.
Cái chết của ông ấy là cột mốc đánh dấu vượt cả thời đại, là vinh quang vô thượng, là bi thương vô hạn.
Diệp Thành tỉnh lại, trong mắt đọng đầy lệ, tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy xưa nay lại chết vô cùng thê thảm.
Đều do thanh kiếm Tru Tiên chết bầm kia, nó đã chôn vùi một thần thoại, Diệp Thành đã không thể kiềm hãm được hận ý đối với nó.
“Tỉnh rồi sao?”. Trời Tru và Đất Diệt đi tới.
“Cũng sắp chín ngày rồi, đúng là đã dung hợp với Thánh Cốt Thần Chiến rồi nè!”, Đất Diệt thổn thức tặc lưỡi: “Cũng nhanh quá đấy!”
“Hai vị tiền bối từng nghe tới kiếm Tru Tiên chưa?”, nước mắt không còn, Diệp Thành nhìn thẳng Trời Tru Đất Diệt.
Một câu này khiến sát khí trong người Trời Tru Đất Diệt bùng nổ, Thiên Hư chấn động, kết thành băng giá.
Diệp Thành biến sắc, thánh thể nứt ra, tuy mới dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến nhưng hắn vẫn không chịu nổi uy áp tận trời của hai người đối diện.
Thoáng chốc, hai người Trời Tru Đất Diệt lần lượt khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này”.
“Tiền bối Thần Chiến bị kiếm Tru Tiên giết!”
“Còn có chuyện này sao!”, hai người Trời Tru Đất Diệt liếc nhau, trong mắt cả hai lóe lên tia sáng băng giá.
“Vãn bối từng thấy kiếm Tru Tiên ở cố hương Đại Sở!”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Nó từng tạo ra không ít huyết án!”
“Chư Thiên Môn bị phát hiện,chuyện này chắc chắn có liên quan tới nó”, Trời Tru Đất Diệt trầm ngâm.
“Rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?”, Diệp Thành hỏi.
“Bí mật liên quan tới nó, bí mật liên quan vùng cấm thì chỉ có đạt tới đỉnh cao Đại Đế mới có tư cách biết!”
“Nhưng...”
“Để ngươi nán lại đây lâu rồi, mau đi đi!”, Trời Tru Đất Diệt ngắt lời Diệp Thành, bóng dáng từ từ tan biến.
Diệp Thành gãi đầu rồi xoay người đi ra khỏi núi.
Trong lúc đi, hắn không quên quan sát bên trong thánh thể của mình.
Sau khi dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến, hắn cũng cảm giác được rõ ràng sức mạnh to lớn bên trong.
Đây là do Thánh Cốt ban cho, uy thế của Thánh Cốt quá mạnh mẽ.
Hắn dời mắt nhìn về phía vùng cấm Thiên Hư.
Dù khi ở trong vùng cấm, hắn vẫn không nhìn thấu, nó quá thần bí.
Chẳng biết vì sao hắn lại có cảm giác như mình từng tới Thiên Hư, mọi thứ đều như đã từng quen biết.
“Lại nghĩ nhiều rồi!”, Diệp Thành lắc đầu cười khổ, hắn hít sâu một hơi, tia sáng lạnh bắn ra chung quanh.
“Chờ đấy cho ta! Diệp Thành tới đòi lại tất cả các món nợ đây!”
"Ngươi có quan hệ gì với Lục Đạo", ông lão Đất Diệt chọt Diệp Thành, miệng cười tủm tỉm hỏi.
"Đó là...", Diệp Thành đang định nói là tổ tiên thì lập tức dừng lại.
Đây là Thiên Hư, cũng không thể nói Lục Đạo là tổ tiên của mình được.
Hắn còn nhớ Xích Dương Tử từng nói Lục Đạo đã quậy hết các vùng đất dữ của Huyền Hoang một lượt. Giờ nếu nói mình có quan hệ với Lục Đạo thì chưa biết chừng sẽ bị chôn sống.
"Ông ta là... là kẻ thù của ta!", Diệp Thành lập tức nhanh trí tự giác sửa miệng, phản ứng có thể nói khá là nhanh nhẹn.
"Chiếc nhẫn kia của ngươi lấy ở đâu thế?", hai ông lão kia đều nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.
"Lục Đạo cho ta, ông ta nói nếu muốn khiêu chiến thì cứ gọi một tiếng với nhẫn, ông ta sẽ đến".
"Thần kỳ như vậy?"
"Ta cũng chưa thử, hay là để ta thử?"
"Đừng!", hai ông lão vội vàng túm lấy Diệp Thành.
Hắn mà gọi một cái, nếu Lục Đạo đến thật thì chưa biết chừng sẽ xốc bay Thiên Hư.
Nhớ tới chuyện khi xưa, hai ông lão Trời Tru Đất Diệt bỗng cảm thấy mặt đau, bị đánh đến nỗi sinh ra bóng ma tâm lý.
"Nếu hai vị tiền bối không có chuyện gì nữa thì vãn bối đi trước", Diệp Thành nói xong định xoay người rời đi.
"Còn chưa hỏi xong mà muốn đi à?", Đất Diệt gọi lại Diệp Thành: "Nói, căn nguyên Thánh Thể đâu ra thế?"
"Trong Hố Thần ở Đại Sở", lần này Diệp Thành cũng không giấu giếm.
"Ngươi đến từ Đại Sở", một câu của Diệp Thành khiến cho Trời Tru Đất Diệt không khỏi kinh ngạc ra tiếng.
"Xem ra hai vị lão tiền bối cũng biết Đại Sở", Diệp Thành thở phào, cuối cùng tìm được hy vọng sống sót để đi ra ngoài. Nếu biết Đại Sở thì dễ làm rồi.
"Ngươi là Hoàng Giả của Đại Sở?"
"Ta là Thập Hoàng của Đại Sở".
"Kiếm Phi Đạo từng nói Đại Sở đã xảy ra tai nạn khủng khiếp, ngươi có biết không?", Trời Tru Đất Diệt hỏi.
"Đó là ta nói cho Kiếm Thần tiền bối biết", Diệp Thành nói xong bèn tế ra một lớp màng nước.
Bên trong xuất hiện cảnh tượng Thiên Ma xâm lấn, Đại Sở đấu tranh, bức nào bức này đều máu chảy đầm đìa.
Thấy hình trong lớp màng nước, dù là hai vị Chuẩn Đế như Trời Tru Đất Diệt cũng thay đổi sắc mặt.
Kia là một mảnh núi sông tươi tốt bị bóng tối cắn nuốt, đập vào mắt toàn là máu, y như một cái lò luyện ngục.
90 triệu anh linh của Đại Sở đều đang chiến đấu, tất cả các tu sĩ của Thiên Huyền Môn liều mạng chết trận sa trường, từng bóng người ngã xuống trong vũng máu. Vô số sinh mệnh chết trên tường thành, vì Chư Thiên Vạn Vực mà dùng máu xương cả người dựng nên một bức tường máu, chiến đấu đến gần như chết sạch.
Trời Tru Đất Diệt im lặng, mặt mày đầy đau thương.
Vùng đất dữ cũng nằm trong Chư Thiên Vạn Vực, bản thân cũng biết Chư Thiên Môn.
Bọn họ không ngờ những năm tháng khi xưa Đại Sở đã vì chống lại Thiên Ma mà chiến đấu thảm thiết như vậy.
Hai người cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc vì Diệp Thành đã từng giết chết một vị Đại Đế. Thành tích ấy quả thật nghịch thiên.
"Đại Sở đã biến mất, đám Kiếm Thần tiền bối đã đi tìm. Giờ thì họ đang trên đường trở về", Diệp Thành nói.
"Chẳng trách!", Trời Tru Đất Diệt lẩm bẩm: "Chẳng trách lúc trước Kiếm Phi Đạo đã đến Thiên Hư mời Thiên Vương, chắc hẳn là vì chuyện đó".
"Đại Sở đã cống hiến vô cùng to lớn cho Chư Thiên Vạn Vực, vãn bối không cầu có đền đáp gì, chỉ mong hai vị tiền bối tha cho ta một mạng", Diệp Thành chắp tay kính cẩn nói.
"Nói gì vậy, bọn ta cũng có muốn giết ngươi đâu!"
"Thiên Vương từng dặn, hễ ai xông vào Thiên Hư thì giết không tha. Có điều, người của Đại Sở lại không nằm trong số ấy. Chỉ cần đám nhóc Chư Thiên Môn không chạy lung tung thì bọn ta cũng chỉ ném ra ngoài chứ tuyệt đối không cướp lấy tính mạng của họ".
"Còn có đặc quyền thế sao?", Diệp Thành không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng: "Hèn gì ta cũng không chết trong Minh Thổ".
"Đừng nghĩ vùng đất dữ này đáng sợ như Địa Ngục, suy cho cùng, hai ta coi như nợ ngươi một ân tình", Trời Tru Đất Diệt khoanh tay cười hiền lành.
"Đã là ân tình, vậy hai vị tiền bối có thể theo vãn bối ra ngoài một chuyến giết chết tên khốn Trí Dương kia không?"
"Thiên Vương có dặn, ngoài ông ta ra thì không ai có thể ra khỏi Thiên Hư, ai vi phạm, chết!", Trời Tru Đất Diệt nhún vai nói: "Đây là quy định rồi, không thể làm trái được".
"Vậy để Thiên Vương nhà các ông theo ta đi ra ngoài cũng được!"
"Giờ phút này, Thiên Vương không có ở Thiên Hư mà đang ở Đại Sở".
"Thế càng tốt, ông ta không có ở đây, hai người lén ra ngoài là được", Diệp Thành xoa tay, cười ha ha nói.
"Thiên Hư có cấm chế do Thiên Vương tự mình bày ra. Bọn ta mà dám ra ngoài, giây tiếp theo sẽ tan thành cát bụi ngay", Trời Tru Đất Diệt nói xong còn rùng mình một cái.
"Khủng bố vậy luôn", Diệp Thành lộ ra vẻ không tin nhìn hai người: "Thiên Vương như lời các người có tu vi gì thế?"
"Chuẩn Đế... đỉnh", Trời Tru Đất Diệt đất.
"Hai người cũng là Chuẩn Đế mà còn sợ cấm chế kia?"
"Sợ chứ, ngay cả Kiếm Phi Đạo đến cũng bị giết thôi. Chuyện này, 130 Đại Đế của Huyền Hoang đều biết. Khi còn chưa là Đại Đế, ai mà chưa từng tới Thiên Hư của bọn ta, cả đám đều bị Thiên Vương đánh không ngóc đầu dậy nổi".
"Hai người đang lừa ta đúng không!", Diệp Thành không khỏi đứng lên, liếc hai ông lão: "Một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang? Thiên Vương nhà các người có thân phận gì vậy?"
"Vậy nói cho ngươi biết, khi Bàn Cổ Đại Đế còn là đứa trẻ thì Thiên Vương nhà ta từng búng hai viên bi dưới háng của ông ta đó".
Chương 2222: Thánh Cốt
“Ực…!”, Diệp Thành khó khăn đánh ực một cái.
Bàn Cổ Đại Đế - vị Đại Đế đầu tiên trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang thế mà lại bị Thiên Hư Thiên Vương búng chim?
Diệp Thành cảm thấy hoa mắt váng đầu, có lẽ đây là câu nói gây sốc nhất mà hắn từng nghe từ khi xuất đạo đến nay.
Vai vế của Thiên Hư Thiên Vương khá cao khiến điểm giới hạn khiếp sợ của hắn thay đổi, đó mới là cấp Thần Thoại thật sự.
Hắn không bất ngờ tại sao Thiên Vương có thể sống lâu như thế.
Chư Thiên Vạn Vực có một loại phong ấn, chỉ cần không phải là Đại Đế đều có thể tự phong ấn rất lâu.
“Thảo nào Đông Hoa Nữ Đế cũng không thể làm gì Thiên Hư, lần này xem ra những gì Xích Dương Tử nói đều là thật”, Diệp Thành lẩm bẩm, thậm chí có hơi kiêng dè Thiên Hư Thiên Vương.
“Dù sao chúng ta không thể ra ngoài được”, hai người Trời Tru, Đất Diệt xua tay: “Ơn tình này của ngươi khó trả đấy”.
“Thiên Hư có Cực Đạo Đế Binh, có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành bật cười, ánh mắt đầy khao khát.
“Không có Đế Binh nhưng Thánh Cốt của Thần Chiến có thể cho ngươi mượn dùng”, Trời Tru nói.
Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng rực, Xích Dương Tử từng nói Thánh Cốt của Thần Chiến được treo… ở Thiên Hư.
Đại Thành Thánh Thể mở ra một thời đại mới, mặc dù đã qua đời từ rất lâu rồi nhưng nhất định vẫn còn tồn tại uy thế bá đạo.
Bên này, Đất Diệt đã vung tay lên xua tan mây đen.
Sau đó một đỉnh núi cao vút từ từ xuất hiện, có một bộ xương treo lơ lửng trên đỉnh núi đó.
Bộ xương được đắm mình trong ánh sao, óng ánh lấp lánh, sáng bóng vàng óng, rực rỡ chói lọi.
“Đó là Thánh Cốt của Thần Chiến sao?”, Diệp Thành ngẩng đầu lên lẩm bẩm, đôi mắt đầy vẻ kính sợ.
Mặc dù là bộ xương nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy một bóng lưng vững chắc như núi, kiêu ngạo đứng đó, uy chấn Bát Hoang.
Căn nguyên Thánh Thể trong người hắn bỗng trở nên nóng nảy, tạo ra làn sóng kinh hoàng lao ra khỏi cơ thể.
Thánh Cốt treo lơ lửng trên đỉnh núi đó cũng chấn động, có uy lực Thánh Cốt bắn ra tung tóe khiến trời đất rung chuyển.
Căn nguyên và Thánh Cốt đều là của Thần Chiến, giữa chúng có sự cảm ứng như thể hai người thân đã lâu năm không gặp.
“Vãn bối có điều không hiểu”, Diệp Thành tạm thời thu lại tầm nhìn, nhìn sang Trời Tru Đất Diệt: “Có phải Thiên Hư có thù hận rất lớn với một mạch Thánh Thể không?”
“Không có thù oán”, Trời Tru Đất Diệt đều xua tay.
“Vậy... vậy tại sao Thiên Hư lại treo Thánh Cốt lên cao như thế? Có vẻ hơi không tôn trọng”, Diệp Thành cười khan nói: “Nếu bị người đi theo Thánh Thể nhìn thấy, sao họ có thể bỏ qua, giống như mấy người Đông Hoa Thất Tử vậy”.
“Đừng nhắc đến đám nhóc Đông Hoa kia với ta, bọn ta treo Thánh Cốt lên là muốn để nó hấp thu sức mạnh sao trời, chẳng biết tại sao Khương Thái Hư nhìn thấy rồi dẫn một đám tiểu đệ xông vào đánh”.
“Vừa đến đã mở miệng đòi Thánh Cốt, bọn ta quyết không đưa”.
“Đông Hoa Nữ Đế và Đế Hoàng đều không kiêu ngạo như thế”.
“Bọn ta nổi nóng, giận lên đã đánh một trận, bây giờ người nhà bọn chúng vẫn còn đang chôn ở Thiên Hư đây”.
Trời Tru Đất Diệt nói kháy, Đất Diệt còn không quên chỉ vào mắt phải của mình: “Tiên Nhãn của Khương Thái Hư”.
“Thế mà còn có bí tân này”, Diệp Thành nói.
Hắn phải cảm thấy tiếc cho Đông Hoa Thất Tử, hiểu lầm ý định của Thiên Hư, chịu tổn thất nặng nề trong trận đánh này.
“Không thể phủ nhận là bọn ta hơi nặng tay!”, Trời Tru sờ cằm: “Không còn cách nào khác, đây là quy luật của Thiên Hư, nếu bọn ta không cố ý gây chuyện, không một ai trong đám tôm tép đó có thể trốn thoát”.
“Nói đi cũng phải nói lại, Tiên Nhãn của Khương Thái Hư quả thật rất tốt”, Đất Diệt nhếch miệng cười: “Trước khi đi ông ta còn chọc giận một Tà Thần Niệm, kết cục hẳn là rất thê thảm, chuyện này cũng không thể trách Thiên Hư, là do chúng không biết tự lượng sức”.
“Vậy Lục Đạo Tiên Nhãn này của ông đã từng đánh thức Tiên Luân Cấm Thuật”, Diệp Thành thử nhìn Đất Diệt hỏi.
“Ta không phải là người Tiên tộc, không đánh thức gì cả”.
“Vậy thiên phú này của ông quả thật… rất cảm động lòng người”, Diệp Thành đầy ẩn ý nhìn Đất Diệt.
Lúc ông đây mang mắt trái Tiên Luân Nhãn, chỉ tấn hơn hai trăm năm đã có thể đánh thức Tứ Tông Cấm Thuật của Tiên Luân Nhãn.
Ông thì hay thật, từ khi tự mình cướp lấy Tiên Nhãn của Khương Thái Hư đến nay ít nhất đã năm ngàn năm, thế mà lại chưa đánh thức được cái gì.
Chương 2223: Thánh Cốt (2)
“Có thể cho ta mượn Tiên Nhãn này của ông nghịch hai ngày không?”, Diệp Thành xoa tay, lộ ra vẻ vui vẻ.
“Mượn thì thôi không cần, cầm lấy đi, trả lại người Tiên tộc đi”, Đất Diệt lại rất hào phòng, lấy căn nguyên Tiên Nhãn ra, cho nó lơ lửng trong bàn tay rồi đưa cho Diệp Thành.
“Sao có thể tự nhiên thế được?”, Diệp Thanh xoa tay, hai tay nhận lấy, mừng rỡ đến mức tim đập thình thịch.
Nói rồi hắn lấy căn nguyên Tiên Nhãn chạm vào trong mắt phải, dấu vết Tiên Luân cũng chuyển động theo.
Ngay sau đó một luồng sức mạnh bí ẩn lan ra khắp cả người.
Đó là sức mạnh của Tiên Nhãn, giống hệt cảm giác của mắt trái Tiên Luân, nhìn thế giới này cũng rõ ràng hơn.
“Không biết có thể đánh thức cấm pháp Nhị Tông không”, Diệp Thành sờ vào mắt trái, nhớ đến thần tử Tiên tộc, lần này ra ngoài chắc chắn phải tìm gã tính sổ.
“Ở Thiên Hư bọn ta, không được nhìn thứ không nên nhìn!”, Thiên Chủ nhắc nhở: “Nếu bị phản phệ thì đừng trách ta”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lập tức cất Tiên Nhãn đi.
“Dung hòa vào Thánh Cốt đi”, Đất Diệt vẫy tay, Thánh Cốt Chiến Thần treo trên đỉnh núi lao đến.
Uy lực của Thánh Cốt quá mạnh, lơ lửng trước mặt Diệp Thành nhưng có thể đè ép đến mức không gian nứt ra từng chút, không thể thở nổi.
Thần quang xung quanh nói rất chói mắt, cho dù là tu vi của Diệp Thành, khóe mắt cũng bị chói đến mức chảy máu.
Từ trong âm thanh của Thánh Cốt, hắn có thể biết rằng khí thế của nó có thể sánh với Đế, Đại Thành Thánh Thế quả nhiên là nghịch thiên.
“Ngươi có căn nguyên của ông ấy, nếu hòa vào Thánh Cốt của ông ấy, các cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do”, Trời Tru tìm nơi thoải mái, hút một tẩu thuốc.
“Cấp bậc dưới cấp Chuẩn Đế có thể tùy ý tự do?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Dĩ nhiên vẫn có hạn chế”, Đất Diệt nói: “Dù sao Chiến Thành cũng đã chết, trải qua vô số năm, uy thế của nó gần như cạn kiệt, chỉ còn lại một chút rất có hạn”.
“Cho nên, dung hợp với Thánh Cốt, mỗi lần ngươi sử dụng uy thế của nó, uy lực của nó sẽ giảm xuống một phần, cho đến khi bằng cấp bậc với ngươi”, Trời Tru nói.
“Là vậy đó à! Hiểu rồi”, Diệp Thành cười nói.
“Nói về Chu Thiên Diễn Hóa của ngươi chút đi”, Đất Diệt liếc nhìn Diệp Thành: “Mẹ nó, ai ăn no rửng mỡ đấy?”
“Là ai không quan trọng”, Diệp Thành nói: “Hai vị tiền bối có cách chế ngự Chu Thiên”.
“Bọn ta không có khả năng”, hai người đều lắc đầu: “Đi tìm một người tên là Phục Hy, nghịch thiên đổi mệnh”.
“Lại là Phục Hy!”, Diệp Thành bất lực lắc đầu: “Ta rất muốn tìm ông ấy, Phục Hy lại đang ở Đại Sở”.
“Bắt đầu đi!”, Trời Tru Đất Diệt nói.
“Được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sau đó nằm xuống trên tảng đá lớn, dùng pháp lực dẫn dắt để Thánh Cốt dung hợp vào.
Thánh Cốt vang lên tiếng ầm, vội vã dung hợp vào trong cơ thể Diệp Thành.
Sau đó xương cốt vang lên tiếng răng rắc, một vòng sáng màu vàng bao quanh người Diệp Thành, rất chói mắt.
Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, con đau không kém cạnh gì Man Hoang Luyện Thể.
Hắn biết đây là quá trình phải trải qua, Thánh Cốt Chiến Thần quá mạnh, đang mạnh mẽ sắp xếp lại Thánh Thể của hắn.
Căn nguyên Thánh Thể cũng tới trợ giúp, từng chút một dung nhập vào trong cơ thể Diệp Thành, từng giọt thánh huyết trở nên nóng cháy như lửa đốt, giúp hai người dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Trời Tru và Đất Diệt đứng bên cạnh tảng đá, một người nhàn nhã hút thuốc, một người ung dung uống rượu.
“Tiên Võ Đế Tôn đi được hơn chín ngàn năm rồi nhỉ!”, không biết qua bao lâu mới nghe được Trời Tru nhàn nhã nói.
“Hơn chín ngàn năm rồi, đến nay cũng bặt vô âm tín, là xảy ra sự cố rồi sao?”, Đất Diệt thở dài.
“Kéo dài hơi tàn theo năm tháng, ta đã mệt rồi”, ánh mắt Trời Tru đầy vẻ tang thương: “Đợi từng thế sự xoay vần, ký ức còn già hơn cả năm tháng nữa”.
“Chỉ mong Đế Tôn sẽ không khiến Chư Thiên Vạn Vực thất vọng”.
“Chỉ mong lúc Thiên Ma Thất Sát, Nữ Đế cũng có thể quay về như đã hẹn, Tam Giới đợi đến ngày đó quá lâu rồi”.
Chương 2224: Chuyện cũ Hoang Cổ
Đêm tại Trung Châu, yên tĩnh mà bình thản, không khí ôn hòa trang nghiêm.
Trước dòng sông cuồn cuộn sóng, bóng người nhấp nhoáng không ngừng.
Là đám người thần tử Tiên tộc và Phượng Tiên cùng đám tùy tùng của chúng, tất cả đang mò vớt thi thể Diệp Thành.
Nhưng một người nhảy xuống sông rộng, thứ chúng tìm thấy chỉ có nước sông cuồn cuộn.
“Đồ vô dụng!”, Phượng Tiên quát lạnh.
Cô ả như nữ vương, gương mặt vẫn khá xinh đẹp nhưng vì biểu cảm ác độc mà nét đẹp cũng giảm đi kha khá.
Không biết là cô ả này hận Diệp Thành cỡ nào mà phải tìm cho bằng được thi thể của Diệp Thành, quất xác vạn lần mới giảm bớt được lửa giận.
Vì sao người ta hay nói “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, ả này chính là ví dụ điển hình.
Tu sĩ chung quanh thổn thức khôn nguôi, không nhịn được mà thương tiếc Diệp Thành, sau này trêu ai cũng đừng chọc vào Phượng Tiên.
Ả này chính là một con chó điên, tóm được ai thì cắn người đó, mà còn là ngoạm không nhả nữa, thù dai cực kỳ.
“Các ngươi cứ từ từ tìm!”, trong tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, thần tử Tiên tộc rời đi trước, chớp mắt cái đã không thấy đâu.
Thằng oắt này có mục đích đơn giản lắm, gã chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh lĩnh ngộ Tiên Nhãn, không rảnh lãng phí thời gian vì một thi thể của kẻ đã chết.
Thiên Tàn và thần tử Táng Thiên liếc nhìn Phượng Tiên rồi đều rút lui, cả hai cũng không muốn phí thời giờ ở chỗ này.
Cả hai đi rồi thì tùy tùng cũng theo sát, chỉ còn Phượng Tiên và tùy tùng của cô ta ở lại.
“Tìm, tìm tiếp cho bổn công chúa!”. Trong bóng đêm lạnh lùng và trong trẻo, âm thanh dữ tợn tràn ngập không gian.
...
Tinh vực Thiên Nguyên, Chu Tước Tinh, tầng thứ ba U Đô.
Trên đỉnh một ngọn núi, sắc mặt Hồ Tiên Nhi tái nhợt không còn chút máu, cô ta ho dữ dội, thậm chí ho ra máu, không chút sức sống.
Điều này làm Phạm Thống lo lắng, bất đắc dĩ báo lên trên.
Thoáng chốc, Đại Sở Hoàng Yên tới, xem xét trạng thái của Hồ Tiên Nhi xong thì biến sắc: “Ngươi dùng chúc phúc của hồ ly?”
“Công chúa, là ta cam tâm tình nguyện!”, Hồ Tiên Nhi cười khổ, đôi mắt xinh đẹp lãng đãng sóng nước dần có chút mông lung.
“Đối phương là ai?”, Đại Sở Hoàng Yên hỏi.
“Diệp Thành!”, Hồ Tiên Nhi lẳng lặng ngửa mắt nhìn lên không.
“Diệp... Diệp Thành?”, Đại Sở Hoàng Yên đột nhiên sững sờ.
Vài giây sau, cô ta mới kịp phản ứng, tay ngọc áp lên sau lưng Hồ Tiên Nhi: “Sao ngươi lại ngốc như thế?”
“Ta là một người phụ nữ dơ bẩn!”. Hồ Tiên Nhi tự giễu: “Ta chỉ mong có thể bảo vệ hắn trong thầm lặng, dù chỉ là một lần, Tiên Nhi không hối hận, không oán trách”.
“Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”, Đại Sở Hoàng Yên rút tay về, bước ra khỏi đỉnh núi, đi thẳng tới tầng chín.
Vẻ mặt cô ta rất khó nhìn, Hồ Tiên Nhi gặp phản phệ thì cũng có nghĩa chúc phúc đã tự khởi động.
Nói trắng ra là Diệp Thành gặp nạn rồi, hơn nữa còn là họa lớn.
...
Thiên Hư vắng lặng vẫn u ám như trước.
Nơi này rất thần bí, có cung điện nguy nga, có nhà ngói xưa cũ nhưng hoàn toàn không thấy bóng người, vô cùng tịch mịch.
Trên hòn đá lớn, Diệp Thành đang nằm dung hợp thánh cốt.
Khí tức của hắn bàng bạc như biển, từng tia khí huyết tràn đầy, mỗi một cái đều mang theo thánh uy mạnh mẽ.
Thánh Cốt bá đạo vô ngần, mạnh bạo tái tạo lại thánh thể.
Diệp Thành đang trong tình trạng máu thịt đầm đìa, xương hay thịt thừa đều bị loại bỏ ra khỏi cơ thể, thánh huyết hoàng kim chói mắt.
Ý thức của hắn đã mơ màng, bị cuốn vào một ý cảnh cổ xưa.
“Giết!”, vừa tiến vào ý cảnh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng hét.
“Giết!”. Tiếng hét như được hồi âm, không phải một mà là mỗi một, tất cả như tiếng sấm muôn đời.
Trước mắt Diệp Thành là một khoảng tinh không, chiến xa cổ xưa rung động, nghiền nát không trung, Chư Thiên rung chuyển.
“Tộc Kim Ô!”, hai mắt Diệp Thành híp lại, nhìn thẳng về một hướng, nơi đó sáng lóa ánh vàng, từng con Kim Ô đang giương cánh như mặt trời nắng gắt.
Hắn thấy lão tổ Kim Ô, trong tay ông ta cầm Cực Đạo Đế Binh.
Rồi nhìn sang đại quân đối diện Kim Ô, từng con vượn khổng lồ như cột chống trời, tay cầm gậy sắt, khí thế bá đạo.
Đây là lão tổ của Đấu Chiến Thánh Viên, trong tay ông ấy cầm một cây gậy sắt ô kim, cũng là Cực Đạo Đế Binh.
Vùng tinh không này mênh mông, cũng không phải chỉ có hai tộc này.
Diệp Thành nhìn thấy tộc Côn Bằng, Bát Kỳ Đại Xà, Quỳ Ngưu, Chu Tước, Huyền Vũ...
Hoặc có thể nói là vạn tộc của Nam Vực gần như đều tới.
Còn tộc Thương Long, Bạo Long, Bá Vương Long, Phượng Hoàng, Ma tộc, Thần tộc, Vu tộc, Tiên tộc, Linh tộc, Cổ tộc, Yêu tộc, Man tộc...
Trừ những điều này thì Diệp Thành còn thấy Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột... những con ác thú thời Hồng Hoang.
Bầu trời mênh mông xuất hiện một mảng đen kịt, nhân tu, yêu tu, ma tu ùn ùn kéo tới.
Đập vào mắt toàn là bóng người, có ngự kiếm, có phi thân, không thì cưỡi mây đạp gió, điều khiển chiến xa.
Xấp xỉ Đế Binh, Diệp Thành đã thấy không dưới mấy chục.
Hỗn chiến Chư Thiên lập tức mở màn, Đế Binh của tộc Đấu Chiến Thánh Viên vừa ra, toàn bộ sinh linh quanh đó đều bị đánh bại.
Hễ là chủng tộc có Đế Binh thì đều sinh ra Đế uy.
Trong nháy mắt, cảnh tượng hoang tàn xuất hiện khắp nơi, Đế uy vô hạn lan tràn.
Nơi nó đi qua, bóng người biến thành sương máu, từng ngôi sao biến thành từng vụ nổ.
Tinh không to lớn tràn ngập chiến hỏa, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, âm thanh rên rỉ thê lương.
Chư Thiên hỗn loạn, máu tươi nhuộm đỏ Chư Thiên Vạn Vực, và rồi núi thây biển cốt, máu chảy thành sông chân chính xuất hiện.
“Đây là Chư Thiên Vạn Vực thời kỳ cuối Hoang Cổ sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết ý cảnh này là một thần thức còn đọng lại trong thánh cốt, chính nó đã dẫn hắn đi quan sát thời đại kia.
Đại chiến quy mô thế này cũng là lần đầu hắn thấy.
Chương 2225: Thần thoại sụp đổ
Mức độ thảm thiết của nó, số lượng người tham chiến, trận thế khổng lồ, dù là người định lực cỡ nào thì cũng bị cuốn theo.
“Vì sao lại xảy ra hỗn chiến?”, Diệp Thành nghi ngờ.
Lực lượng to lớn thế này mà bắt tay hợp tác cùng nhau chống lại Thiên Ma thì tốt biết bao nhiêu, cớ gì phải tự giết nhau.
Đối với Diệp Thành, không ai nghe thấy lời hắn, trận chiến ngày càng thảm thiết, mạng người hèn mọn tới mức không đáng nhắc tới.
Chiến trường khổng lồ bỗng xuất hiện một quầng ánh sáng phủ kín bầu trời.
Một người mặc khôi giáp bước ra từ tận sâu trong tinh không, khí lực như núi, khí huyết bàng bạc như biển, thân hình tỏa ra kim quang sáng chói như thể được đúc bằng vàng.
Đó là Thần Chiến, mắt như sao, tóc như thác, hơi thở bát hoang như chiến thần cái thế.
Hơi thở Diệp Thành hẫng một cái, ánh mắt kính sợ nhìn Thần Chiến, vẻ ngoài giống hệt như trong hố thần.
“Vạn Vực cùng cội cùng nguồn, hà cớ gì phải đánh nhau!”, Thần Chiến rống giận, mắt thần như bao phủ toàn bộ đất trời, giọng nói như sấm, như tia sét cắt ngang bầu trời.
Lời của ông ấy tuy đáng sợ nhưng vẫn có kẻ dám ra tay, là một chủng tộc cổ xưa dùng Đế Binh.
Đó là một thanh đao màu vàng, từ đầu tới cuối sáng lóa, Đế Đạo Pháp bay múa, uy của một đao có thể hủy trời diệt đất.
Thần Chiến quát lạnh, một quyền đánh ngang bát hoang.
Thánh Thể Đại Thành, thần uy cái thế, một quyền đánh lui một Đế Binh, Thần Chiến sừng sững bất động.
“Tay... tay không đánh Đế Binh?”, Diệp Thành nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, quá mạnh mẽ!
Thần Chiến đến cũng không thể ngăn lại hỗn chiến Chư Thiên.
Một kích đối đầu, hỗn chiến tiếp tục, cả Chư Thiên Vạn Vực đều như bị máu tanh thanh tẩy, biến thành Địa Ngục.
Diệp Thành nhìn không chớp mắt, hắn đang quan sát Thần Chiến.
Ông ấy quá mạnh mẽ, từ đầu tới cuối đều là dùng tay không. Hoang Cổ Thánh Thể của ông ấy chính là thần binh có một không hai.
Nơi Thánh Thể Đại Thành đi qua, không ai chịu nổi một quyền, trước mặt ông ấy, toàn bộ đều là vô căn cứ.
Thời thế tạo anh hùng, thời đại kia không có Đại Đế, chỉ có Thánh Thể Đại Thành, thánh uy tràn ngập bát hoang.
Trận hỗn chiến này kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng.
Diệp Thành là người đứng xem, tận mắt chứng kiến cuộc đại chiến cuối cùng của thời kỳ Hoang Cổ, quá nhiều chủng tộc bị diệt sạch.
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, chiến tranh mới ngừng lại.
Lại là một khoảng không, Thần Chiến thả lỏng thánh thể đã chảy máu đầm đìa, lảo đảo bước đi, sau lưng là một dải máu dài, thánh huyết chói mắt rải đầy tinh không.
Ông ấy đã đánh rất thảm thiết, khí huyết Thánh Thể Đại Thành sụp đổ, gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Thánh Thể Đại Thành có thể sánh ngang Đại Đế lại như nỏ mạnh hết đà, bóng dáng cô liêu hiu quạnh.
“Anh hùng cũng phải đến tuổi xế bóng sao?”, Diệp Thành thở dài.
Hắn vừa dứt lời, một quần sáng cầu vồng đủ màu phóng tới từ trong tinh không, mục tiêu là Thánh Thể Thần Chiến.
“Kiếm Tru Tiên!”, hai mắt Diệp Thành phát ra tia sáng lạnh.
Thần Chiến cũng thấy nhưng đã quá muộn, một kiếm chém trúng nguyên thần, thánh thể rơi xuống từ trên tinh không.
“Khốn nạn!”, Diệp Thành rống giận, hai mắt hằn tơ máu, hắn trơ nhìn Thần Chiến thân chết đạo tiêu.
Sai rồi, truyền thuyết sai rồi! Tất cả đều sai rồi!
Thần Chiến Thánh Thể Đại Thành không chết trận mà là bị kiếm Tru Tiên dùng một đòn tuyệt sát chém chết.
Ý cảnh kết thúc, tiêu tan theo cái chết của Thần Chiến.
Thánh Thể Đại Thành kết cục thảm thống khiến người ta bi ai.
Cái chết của ông ấy là cột mốc đánh dấu vượt cả thời đại, là vinh quang vô thượng, là bi thương vô hạn.
Diệp Thành tỉnh lại, trong mắt đọng đầy lệ, tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy xưa nay lại chết vô cùng thê thảm.
Đều do thanh kiếm Tru Tiên chết bầm kia, nó đã chôn vùi một thần thoại, Diệp Thành đã không thể kiềm hãm được hận ý đối với nó.
“Tỉnh rồi sao?”. Trời Tru và Đất Diệt đi tới.
“Cũng sắp chín ngày rồi, đúng là đã dung hợp với Thánh Cốt Thần Chiến rồi nè!”, Đất Diệt thổn thức tặc lưỡi: “Cũng nhanh quá đấy!”
“Hai vị tiền bối từng nghe tới kiếm Tru Tiên chưa?”, nước mắt không còn, Diệp Thành nhìn thẳng Trời Tru Đất Diệt.
Một câu này khiến sát khí trong người Trời Tru Đất Diệt bùng nổ, Thiên Hư chấn động, kết thành băng giá.
Diệp Thành biến sắc, thánh thể nứt ra, tuy mới dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến nhưng hắn vẫn không chịu nổi uy áp tận trời của hai người đối diện.
Thoáng chốc, hai người Trời Tru Đất Diệt lần lượt khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này”.
“Tiền bối Thần Chiến bị kiếm Tru Tiên giết!”
“Còn có chuyện này sao!”, hai người Trời Tru Đất Diệt liếc nhau, trong mắt cả hai lóe lên tia sáng băng giá.
“Vãn bối từng thấy kiếm Tru Tiên ở cố hương Đại Sở!”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Nó từng tạo ra không ít huyết án!”
“Chư Thiên Môn bị phát hiện,chuyện này chắc chắn có liên quan tới nó”, Trời Tru Đất Diệt trầm ngâm.
“Rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?”, Diệp Thành hỏi.
“Bí mật liên quan tới nó, bí mật liên quan vùng cấm thì chỉ có đạt tới đỉnh cao Đại Đế mới có tư cách biết!”
“Nhưng...”
“Để ngươi nán lại đây lâu rồi, mau đi đi!”, Trời Tru Đất Diệt ngắt lời Diệp Thành, bóng dáng từ từ tan biến.
Diệp Thành gãi đầu rồi xoay người đi ra khỏi núi.
Trong lúc đi, hắn không quên quan sát bên trong thánh thể của mình.
Sau khi dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến, hắn cũng cảm giác được rõ ràng sức mạnh to lớn bên trong.
Đây là do Thánh Cốt ban cho, uy thế của Thánh Cốt quá mạnh mẽ.
Hắn dời mắt nhìn về phía vùng cấm Thiên Hư.
Dù khi ở trong vùng cấm, hắn vẫn không nhìn thấu, nó quá thần bí.
Chẳng biết vì sao hắn lại có cảm giác như mình từng tới Thiên Hư, mọi thứ đều như đã từng quen biết.
“Lại nghĩ nhiều rồi!”, Diệp Thành lắc đầu cười khổ, hắn hít sâu một hơi, tia sáng lạnh bắn ra chung quanh.
“Chờ đấy cho ta! Diệp Thành tới đòi lại tất cả các món nợ đây!”
Bình luận facebook