-
Chương 2146-2150
Chương 2146: Vạn tộc phát lệnh truy nã
Người đâu? Diệp Thành biến mất khiến tộc Côn Bằng lập tức hỗn loạn, rất nhiều người chưa kịp phản ứng, một người sống sờ sờ như vậy mà ở trước mắt mọi người, nói biến mất là biến mất ngay.
Theo bản năng, Côn Bằng Hoàng và các Đại Thánh đều nhìn Côn Bằng Lão Tổ, đạo hạnh bọn họ thấp kém, không nhìn ra manh mối gì, nhưng ông ta là cấp Chuẩn Đế, hẳn là biết nguyên do.
Lại nhìn sang Côn Bằng Lão Tổ, sắc mặt nặng nề, đường đường là Chuẩn Đế, nhưng lại bị một Thánh Nhân lừa, hơn nữa còn là ở trong tộc Côn Bằng, mà còn có một Đế Binh nữa.
Nhục nhã vô hạn, lão tổ tộc Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, Côn bằng Tộc trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, sơ ý để một Thánh Nhân tiến vào, rồi bắt thái tử Côn Bằng đi dưới mắt mình.
“Phụ thân, rốt… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Côn Bằng Hoàng nghi hoặc lên tiếng.
“Biến cố bất ngờ”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng: “Là do lão phu đánh giá thấp Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi cũng chớ có hy vọng Thánh Thể nương tay, tuyển lại thái tử đi”.
“Tuyển… Tuyển lại thái tử?”, Côn Bằng Hoàng run người, sắc mặt cũng trắng nhợt.
“Thái tử gặp nạn, mỏ quặng bị cướp, người trong tộc thương vong, tộc Côn Bằng hổ thẹn, ngươi làm vua, cũng không tránh khỏi bị trách tội”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, mang theo sự uy nghiêm vô thượng của Chuẩn Đế và lão tổ: “Bởi vì ngươi dung túng, nên mới khiến hắn tạo nghiệp giết chóc khắp nơi, chọc phải một sát tinh không nên dây vào, lần này nếu hắn chết cũng là do hắn tự gieo gió, đáng bị giết chết”.
Nói rồi, Côn Bằng Lão Tổ bỗng xoay người, bước vào tiên sơn, sau lưng còn có âm thanh mơ hồ vang vọng truyền đến, là nói với đại trưởng lão Côn Bằng: “Dùng danh nghĩa tộc Côn Bằng, thông báo cho vạn tộc, kêu gọi vạn tộc phát lệnh truy nã, lão phu muốn xem xem, Thánh Thể thoát khỏi Nam Vực thế nào”.
“Tuân mệnh!”. Đại trưởng lão Côn Bằng lập tức cúi đầu, trong lòng đang run rẩy, như biết vạn tộc phát lệnh truy nã là thế nào, trước giờ không dễ dùng, nhưng một khi động đến thì chắc chắn là kinh thế.
Côn Bằng Lão Tổ quay về, nhưng không khí trước tiên sơn lại nặng nề, rất nhiều trưởng lão đều nhìn Côn Bằng Hoàng, sắc mặt ông ta tái nhợt không chút máu, biểu cảm có vẻ tự trách, có hối hận cũng có tức giận.
Ông ta là vua của Côn Bằng, quả thực khó mà thoát tội, bởi vì ông ta dung túng, khiến người trong tộc chết thảm, khiến tộc Côn Bằng bị nhục nhã, tất thảy mọi thứ này đều là báo ứng, kết cục bi thảm như vậy giờ cũng là đáng.
Gieo gió gặt bão! Không ít trưởng lão Côn Bằng hừ lạnh trong lòng, các trưởng lão lần này đều mất đi thân nhân ruột thịt, nếu không phải vì thái tử Côn Bằng kia, bọn họ bây giờ có lẽ vẫn đang sống tốt.
Đương nhiên, càng có không ít trưởng lão thở dài, thái tử Côn Bằng tuy kiêu ngạo ngang ngược coi trời bằng vung, nhưng huyết mạch ông ta hùng mạnh, trong số những người cùng thế hệ ở tộc Côn Bằng, không ai có thể sánh bằng.
Có suy nghĩ khác với các trưởng lão là rất nhiều hoàng tử tộc Côn Bằng, ánh mắt đều sáng rực.
Thái tử Côn Bằng chết chắc rồi, bọn họ đều có cơ hội trở thành thái tử, trong lòng không những không bi thương, mà trái lại ai cũng mừng thầm, cơ hội tốt đã đến rồi.
Đúng là trớ trêu thay, không biết nếu Côn Bằng Hoàng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ thì có tức giận mà đánh chết đàn con này không, một đám lòng lang dạ sói.
Cuối cùng đại trưởng lão Côn Bằng liếc nhìn, cũng quay người đi, liên lạc với vạn tộc Nam Vực.
Cùng lúc đó, Thái Sơn Nam Vực vẫn đông đúc người, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Không thể trách bọn họ như vậy, chỉ vì đếm phân thân của Diệp Thành, cứ đếm cứ đếm rồi người lại biến mất.
Đúng, mất rồi! Chính là biến mất không dấu vết, cùng biến mất giống hắn còn có đám người trong tộc Côn Bằng bị bắt, mấy khoản tiền kia đương nhiên cũng đi theo hắn, quay về bản doanh.
“Phải mau chóng quay về gia tộc”, các Đại Thánh đang ở trên đỉnh núi Thái Sơn đã quay người rời đi, kết giới Phong Thiên bị phá vỡ, quân đội tu sĩ tộc Côn Bằng vây quanh Thái Sơn cũng đều rút lui.
“Đây… Đây là sao chứ”. Có người vò đầu, đại lão từ xa chạy tới hóng chuyện, nhìn xung quanh, nhân vật chính chẳng thấy đâu, khiến đám hóng chuyện bọn họ đây cũng xấu hổ cực kỳ.
“Lão phu bấm tay tính toán, tộc Côn Bằng bị lừa rồi” Đám người già bọn họ lại bắt đầu giả vờ giả vịt: “Có thể thấy tộc Côn Bằng bị lừa, lão phu vui mừng không thôi, lần này, quả là không uổng công đến”.
“Đó… Đó là gì?”. Âm thanh bàn tán xôn xao, có người chỉ tay vào bầu trời phía xa, một câu nói khiến mọi người xung quanh đang chuẩn bị rời đi đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn bầu trời.
Đập vào mắt là sấm sét ngập trời, tựa như kiếp nạn, chín con rồng sét khổng lồ phóng lên trên, ngưng tụ thành một tấm bia đá khổng lồ, giống như đế binh, trấn áp chư thiên.
“Vạn tộc thông báo lệnh truy nã!”. Nhìn thấy bia đá, mọi người đều biến sắc, như biết được bia đá đó có ý nghĩa gì, đó là lệnh bài tối thượng, cũng là một thứ cực phẩm.
“Chẳng lẽ là vạn tộc phát lệnh truy nã!”. Các tu sĩ trẻ tuổi không hiểu, đều nhìn các tu sĩ tiền bối, thấy vẻ mặt mấy người họ như vậy, không cần nghĩ cũng biết bia đá đó chắc chắn không hề đơn giản.
“Lần truy nã này là do chín đế binh bí ẩn của chín chủng tộc liên hợp kêu gọi, các chủng tộc tham gia chắc chắn không dưới năm nghìn, các ngươi chắc đã nghe đến Thôn Thiên Ma Tôn, trước kia có một lần vạn tộc phát lệnh truy nã, là do ông ta mà dùng đến, Thôn Thiên Ma Tôn chết rồi mới có Hồng Liên Nữ Đế thiêu đốt chúng thần bát hoang”.
“Ra là còn có bí mật như vậy”. Âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi: “Nhưng rốt cuộc lệnh truy nã này là cho ai, động tĩnh lớn như vậy, ngay cả vạn tộc truy nã cũng dùng đến, trận thế lớn thật”.
Chương 2147: Vạn tộc phát lệnh truy nã (2)
“Cho dù là ai thì cũng là “vinh quang” vô thượng”. Một ông lão gù lưng vuốt râu: “Muôn đời nay, có thể khiến vạn tộc truy nã, thì có ai lại không phải nhân kiệt cái thế chứ”.
“Thánh Thể không chết, vạn tộc không ngừng”. Trong sự kinh ngạc của muôn vàn người, một âm thanh lãnh lão vang ra khắp bốn phương, không biết xuất phát từ nơi nào, chỉ biết mang theo uy nghiêm mạnh mẽ, truyền khắp Nam Vực.
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều có cảm giác mơ hồ: “Thánh… Thánh Thể còn sống?”
“Vạn tộc chỉ đích danh truy nã Diệp Thành, rất rõ ràng, Hoang Cổ Thánh Thể chắc chắn còn sống”.
“Nhiều cao thủ như vậy mà không giết chết được hắn, Hoang Cổ Thánh Thể đúng thật là nghịch thiên”.
“Không cần nói, chuyện của Kim Ô, chuyện của Côn Bằng, nhất định có dính dáng đến Thánh Thể”. Không ít người đều vuốt cằm: “Đối đầu với hai tộc, tám phần chính là Thánh Thể Diệp Thành”.
“Lần này Thánh Thể thật sự chọc giận hai tộc rồi, không tiếc gì cũng dùng đến vạn tộc truy nã”.
“Qua mắt được tứ đại thiên kiếp, vạn tộc vây giết đoạt mạng, Thánh Thể cũng đáng có phần vinh quang như vậy”.
“Còn có chuyện càng kinh ngạc hơn”. Có người thần bí mập mờ lên tiếng: “Vừa nãy ta biết được tin này, lần này lúc chuộc người, Thánh Thể đã xâm nhập vào tộc Côn Bằng, bắt thái tử Côn Bằng đi”.
“Chết tiệt!”. Mọi người ở đây đều bật ra câu chửi thề, một câu khiến ai ai cũng run người.
tộc Côn Bằng là thế lực thế nào, có cấp Chuẩn Đế trấn áp, còn có Cực Đạo Đế Binh trấn áp đất trời, dù là Chuẩn Đế cũng không dám xem nhẹ mà bước chân vào, một Thánh Nhân mà lại dám lén đi vào.
Tin tức này quả thực kích động, có thể bắt đi thái tử Côn Bằng trước mặt Đế Binh và Chuẩn Đế, tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, rốt cuộc Diệp Thành làm sao làm được, đúng là nghịch thiên.
Dùng đầu Thánh Thể để tế linh hồn con mình trên trời! Tiếng rống giận của Kim Ô Hoàng truyền khắp nơi, tộc Kim Ô dẫn đầu bỏ dỡ đại trận tự phong, bóng người bay ra hỏi tiên sơn khắp nơi.
Kim Ô Hoàng nổi giận, đích thân dẫn quân, nếu không có tộc Côn Bằng truyền tin, ông ta đến bây giờ cũng không biết Thánh Thể Diệp Thành vẫn còn sống, hơn nữa còn tính kế tộc Kim Ô, tiêu diệt thái tử tộc Kim Ô.
Cho nên, tộc Côn Bằng kêu gọi vạn tộc truy nã, ông ta không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý, vì thế không tiếc bỏ ngang đại trậ tự phong, cũng không tiếc kinh động đến lão tổ để ông ta xuất sơn.
Lão tổ tộc Kim Ô còn tức giận hơn ông ta, cầm Đế Binh rời khỏi tiên sơn, khiến mọi người xung quanh biến sắc.
Thời gian qua, ông ta đang ngủ say, bất ngờ tỉnh dậy, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân là cấp Chuẩn Đế, thân là lão tổ tộc Kim Ô, sao có thể nhẫn nhịn, không tiếc dùng đến Đế Binh.
Tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô gây ra động tĩnh cực lớn, Côn Bằng Hoàng tự minh dẫn quân, cáo Đại Thánh nhiều không đếm xuể, lão tỏ tộc Côn Bằng cũng cầm đế khí rời khỏi tiên sơn, thần uy hùng mạnh.
Cũng giống hai tộc này, Nam Vực còn có rất nhiều chủng tộc tạm dừng tự phong, quả thực như lời người đời nói, các chủng tộc tham gia không dưới năm nghìn, ngoài tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô, trong đó còn có đến bảy, tám tộc lớn có Cực Đạo Đế Binh, đều là vua trong tộc dẫn quân, lão tổ tự mình cầm Đế Binh bay ra.
Những chủng tộc này… không cần nói cũng biết đều là kẻ thù của Diệp Thành, vốn đều đang từng bước tiến hành tự phong, nhưng nghe thấy Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành còn sống, thì đều sung sức như bơm máu gà vậy.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành tiềm lực quá lớn, thành tựu sau này của hắn chắc chắn sẽ khiến các chư tộc e sợ, lần này nếu không giết chết từ trong trừng, ông ta chắc chắn sẽ là họa lớn, lúc đó sẽ là một kiếp nạn khó qua.
Nhìn xuống đất trời, bóng người lay động, nhiều không đếm xuể, các chủng tộc tham gia vạn tộc truy nã, phân công cực kỳ rõ ràng, một bên bảo vệ truyền tống trận cổ thành, một bên thì tìm kiếm khắp nơi.
Hành động lớn như vậy, mọi người xung quanh nhìn thấy cũng run sợ trong lòng, không dám nên ở bên ngoài, đều tự về nhà minh, vạn tộc bị chọc tức rồi, khí thế không chết không nghỉ kia, ai dám động vào.
“Chỉ là một cấp Thánh Nhân mà lại dùng đến vạn tộc truy nã”. Trên một đỉnh núi, Huyền Võ Vương uy nghiêm đứng thẳng, khẽ vuốt râu, dù là tâm cảnh Chuẩn Đế cũng không khỏi thổn thức chậc lưỡi.
“Từ xưa đến nay, người có thể động đến vạn tộc truy nã, quả nhiên đều không phải tầm thường”. Thanh Long Vương, Bạch Hổ Vương, Chu Tước Cương và Kỳ Lân Vương cũng không nhịn được cảm khái: “Thánh Thể nghịch thiên thật!”
“Dám vào tộc Côn Bằng bắt thái tử Côn Bằng, thực sự khiến lão phu bất ngờ”. Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ, Võ Hùng Lão Tổ cũng tụ tập cùng nhau, người thì nhếch miệng, người thì chậc lưỡi.
“Bàn về cách ép buộc, vẫn là lão thất cao tay”. Mấy người Tiểu Viên Hoàng cũng ở đây, từng lời từng câu đều nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng đầy thâm ý, chuyện mấy ngày nay, chuyện sau càng kịch tính hơn chuyện trước.
“Lần này, có lẽ là để báo thù cho con rồi”. Tại tiên sơn nhà Khổng Tước, thánh chủ Khổng Tước có chút đau lòng nhìn công chúa Khổng Tước, thái tử Côn Bằng phụ bạc cô ta, người làm cha như ông ta không thể đòi công lý cho cô ta, nhưng con rể lại rất cố gắng báo thù tộc Côn Bằng.
Đại công chúa Khổng Tước vẫn điên cuồng như trước, lầm bầm tự nói, chỉ có khi nghe thấy thái tử Côn Bằng bị Diệp Thành bắt đi, thì tỉnh táo trong chốc lát, nhưng cũng chỉ cười ngây ngốc, hai mắt ngấn lệ.
Khổng Tước Đại Minh Vương đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn phía xa, thở dài rồi lại lắc đầu cười, tuy có niềm tin với Diệp Thành, nhưng cũng rất lo lắng, thân là Chuẩn Đế, ông ta biết rõ vạn tộc truy nã đáng sợ ra sao, Thôn Thiên Ma Tôn ngày trước cũng khó trảnh mà mất mạng, huống hồ hắn chỉ là Thánh Nhân.
Chương 2148: Trả giá
Bên ngoài náo nhiệt nhưng không gian hố đen lại vắng vẻ cô quạnh, bóng tối khiến người ta sợ hãi.
Diệp Thành như luồng tiên quang tăng thêm phần rực rỡ cho hố đen, từ lúc chạy vào hố đen, hắn chưa từng dừng chân nghỉ ngơi, nói thẳng ra là chạy trốn, tộc Côn Bằng có Đế Binh, không chừng có thể đánh vào hố đen.
Không biết chạy được bao lâu, hắn mới dừng lại, nhìn thấy hố đen không có gì bất thường mới chậm rãi dừng lại.
Lấy bình rượu ra, hắn chốc xuống uống một hơi, cảm thấy sợ không thôi, giống như vừa đi qua cánh cổng địa ngục, nhiều việc bất ngờ ập đến, suýt nữa thì bị chôn vùi.
Nhưng cũng may không có gì nguy hiểm, một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, lừa Chuẩn Đế được một lần, là do Côn Bằng Lão Tổ sơ sót, hắn mới có cơ hội sống sót, nếu không đã bị giết rồi.
Uống hết một bình rượu, hắn mới vỗ vào đại đỉnh thả thái tử Côn Bằng đã tỉnh lại ra.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thái tử Côn Bằng vừa được thả ra đã điên cuồng gào lên, đôi mắt vốn dĩ là một màu vàng lúc này lại đỏ ngầu, có thể nhìn thấy chỉ còn lại sự hung tàn.
Mọi thứ trong động phủ đến quá đột ngột, một đại đỉnh thu hút sự chú ý của gã, vừa quay mặt đi gã đã bị trúng một gậy, khi tỉnh lại mới biết mình bị trúng kế, sao gã có thể chịu đựng được.
Diệp Thành cười mỉa, Nguyên Thần bước ra khỏi cơ thể để lộ ra chân dung thật, còn nhe răng cười với thái tử Côn Bằng: “Thái tử tộc Côn Bằng, đã lâu không gặp, không biết ngươi còn nhớ ta chăng”.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Côn Bằng trố mắt, đồng tử cũng co rụt lại, trong mắt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt của gã cũng chẳng khác gì Kim Ô ngày đó.
“Là ta!”, trong mắt Diệp Thành đầy vẻ lạnh lẽo, giơ tay lên ấn vào Thiên Linh Cái của Côn Bằng, sử dụng ma công thôn thiên và bí thuật tìm hồn: “Chắc ngươi biết nợ máu thì phải trả bằng máu chứ”.
“Không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi”, thái tử Côn Bằng khàn giọng gào lên, xen lẫn trong đó là tiếng kêu đau đớn đầy thê lương, hệt như ác ma dưới Cửu U.
Cho đến giờ phút này, gã mới biết ai là người đã tính kế Kim Ô, cũng tự biết được ai đã tính kế tộc Côn Bằng, người đó không ai khác chính là Hoang Cổ Thánh Thế, hắn đến để đòi mạng.
Thân là kẻ thù, gã cũng khá giật mình, ngạc nhiên vì Diệp Thành vẫn còn sống, Diệp Thành thế mà lại có quả quyết như vậy, dám đến tộc Côn Bằng để bắt gã, nếu đổi lại là gã thì tuyệt đối không thể làm được.
Chưa đến ba giây sau, cơ thể thần của gã cạn kiệt sức lực, huyết mạch bị thôn phệ, căn nguyên cũng không thể thoát khỏi cảnh chết, Nguyên Thần lớn mạnh cũng vặn vẹo, sức mạnh nguyên thần thuần túy cũng đang bị thôn phệ.
Lúc đến bên bờ sinh tử, gã sợ hãi, khàn giọng gào lên, cũng thực sự hiểu hối hận là gì, hối hận vì đã chọc giận Diệp Thành, hối hận vì đã động vào bạn của hắn, đến nỗi rơi vào kết cục thân xác đều tiêu biến, điều này cũng ảnh hưởng đến người trong tộc, khiến tộc Côn Bằng xấu hổ, là tội nhân.
Tiếng gào thét đau đớn nhanh chóng biến mất, đường đường là thái tử Côn Bằng mà lại chết trong hoảng loạn và tiếng gào thét, thân phận cao quý và huyết mạch bá đạo của gã đều biến thành cát bụi.
“Kiếp sau không nên dây dưa với người không nên chọc vào”, nhìn tro bụi tung bay, Diệp Thành lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhưng bộ dáng của hắn lại già đi một chút, đã trả được thù lớn, sức lực tinh thần của hắn cũng giảm đi rất nhiều, khóe mắt cũng đã có thêm vài nếp nhăn khiến người ta xót xa.
“Nào, thả ta ra để cạn một ly với ngươi”, giọng Viêm Long vang lên từ trong đỉnh.
“Uống cái rắm!”, Diệp Thành mắng một câu, hồi phục lại như thường, nhét một túi đan dược vào đại đỉnh, còn có một nửa huyết mạch và căn nguyên của Côn Bằng, Kim Ô.
“Cái này tốt đấy”, Viêm Long nhếch môi cười, không nhắc đến việc uống rượu nữa mà hấp thu huyết mạch và căn nguyên, đây là những thứ nghịch thiên, gã chỉ có huyết mạch bình thường, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng.
Diệp Thành cũng mặc kệ tên này, chạy ra khỏi hố đen không gian, xuất hiện ở một dãy núi.
Chương 2149: Bị phong ấn
Hửm? Vừa bước ra ngoài, hắn đã cảm nhận được có gì đó không đúng, cảm giác có một sức mạnh đang trấn áp, sức mạnh này vừa bí ẩn vừa mạnh, không gian trở nên ổn định hơn rất nhiều, vững chắc đến mức khó có thể phá vỡ.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn hư không, trong nhìn thấy lệnh bắt giữ của Vạn Tộc, nổi lên sấm sét, xuất hiện Cực Đạo Đế Uy, trấn áp trời xanh vạn cổ khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, cực kỳ mạnh, tám chữ trên đó rất bắt mắt: Thánh Thể chưa chết, Vạn Tộc không ngừng.
Nhìn một lúc, hắn che mắt trái của mình lại, giữa các kẽ ngón tay còn xuất hiện vết máu.
Hắn đau đớn gầm lên một tiếng, thần hải vang lên tiếng ù ù, đầu như sắp nứt toác, bị lệnh bắt giữ của Vạn Tộc phản phệ, nói chính xác hơn là phản phệ của đế uy, nhằm vào Lục Đạo Tiên Nhãn.
Trên đồng tử mắt trái của hắn bỗng có thêm một đạo thần văn cổ, không phải tiên nhãn tự bế mà là tiên nhãn bị phong ấn, đó là một lời nguyền cổ, lời nguyền tạo từ chín món Đế Binh.
“Diệp Thành!”, Viêm Long trong đỉnh bò dậy, vừa rồi gã bế quan bị tiếng gào của Diệp Thành làm cho giật mình tỉnh lại.
“Lệnh truy nã vạn tộc! Cũng đánh giá cao ta đấy chứ”. Diệp Thành ôm đầu rống lên, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, thậm chí có hơi hung ác, lời nguyền đột ngột khiến hắn không kịp trở tay.
Dường như hắn nhận ra lệnh truy nã của Vạn Tộc, trong ký ức của Kim Ô và Côn Bằng đều có.
Đó là một lệnh bắt giữ đáng sợ, không chết thì không buông, từ xưa đến nay rất ít khi sử dụng, người có thể khiến Vạn Tộc dùng đến lệnh bắt giữ này đều không đơn giản, như Thôn Thiên Ma Tôn.
Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, Diệp Thành lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào, lời nguyền của chín Đế Binh khiến Tiên Nhãn không còn sức chống cự, phong ấn này mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hắn không ngờ lúc này các thành cổ ở Nam Vực đa phần đã bị cường giả của các tộc bao vây, còn một nhóm người khác đang tìm kiếm khắp nơi, bao vây chặt chẽ hắn ở Nam Vực này, thế nên không tiếc sử dụng chín Đế Binh để nguyền rủa Tiên Nhãn, cắt đứt cơ hội cho hắn dùng Thiên Đạo.
Tính sai, hắn cũng tính sai rồi! Hắn không ngờ được sẽ xảy ra biến cố ở tộc Côn Bằng, không ngờ được khiến đám người đó dùng đến lệnh truy nã của Vạn Tộc, càng không ngờ đối phương lại dùng lời nguyền lớn mạnh kia để nhắm vào Tiên Nhãn của hắn.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy trốn vào lòng đất, đào một cái hố, khoanh chân ngồi ở đó.
“Nam Vực rất lớn, chúng không thể phong tỏa bất kỳ lối ra nào nữa, không dùng trận truyền tống thành cổ cũng vẫn có thể ra ngoài”, Viêm Long nằm sấp trên miệng đỉnh, lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Ngươi cũng nói rồi đấy thôi, Nam Vực rộng lớn mênh mông, không nhờ vào truyền tống trận thì dù có bay đến chết, ta cũng không thể ra khỏi Nam Vực này”, Diệp Thành lau máu trên khóe miệng.
“Vậy phải làm sao?”, Viêm Long gãi đầu: “Tiên Nhãn của ngươi bị phong ấn rồi, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, đa phần vẫn bị đám Chuẩn Đế đó đánh, sẽ không còn cơ hội sống”.
“Biết trước như vậy, ta không nên đòi tiền chuộc, mà đến thẳng nhà Côn Bằng để bắt thái tử Côn Bằng rồi”, Diệp Thành hung hăng xoa mày: “Một việc ngoài ý muốn thế mà dẫn đến nhiều chuyện thế này”.
“Ta nghĩ cách đáng tin cậy nhất là đến gia tộc Khổng Tước hoặc gia tộc Thánh Viên nhờ họ giúp”, Viêm Long bày tỏ suy nghĩ: “Tìm Chuẩn Đế mở phong ấn Tiên Nhãn cho ngươi chắc cũng không khó”.
“Chúng ta có thể nghĩ đến thì đối phương cũng có thể nghĩ đến điều này”, Diệp Thành lắc đầu: “Không cần đi đâu, chắc chắn bên ngoài nhà Khổng Tước và tộc Thánh Viên đã bị bao vây từ trước rồi, chỉ đợi ta tự sa vào lưới, cho dù tìm được Chuẩn Đế cũng khó giải được phong ấn Tiên Nhãn, lời nguyền của Đế Binh quá mạnh”.
Chương 2150: Soi bằng gương thần
“Tìm chỗ nấp đi, Nam Vực lớn thế này, ta không tin bọn chúng có thể tìm hết được”. Trong Hỗn Độn Đỉnh, Viêm Long gật đầu nói: “Đợi sóng gió qua đi thì tìm cơ hội chạy trốn”.
“Vạn tộc dốc hết sức để giết ta, trời mới biết đến lúc nào sóng gió mới qua đi, tuổi thọ của ta không còn nhiều, không đợi được nữa”. Diệp Thành mỉm cười, không ngừng gia tăng bí pháp Chu Thiên trên người : “Bọn họ là quan, ta làm cướp, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta, muốn bắt ta đâu có dễ vậy”.
“Xem ra ngươi đã có kế hoạch rồi”. Viêm Long tròn mắt, hai mắt sáng lên nhìn Diệp Thành.
“Đến thành cổ gần nhất xem trước đã”. Diệp Thành mỉm cười, lập tức đứng dậy, chui ra khỏi mặt đất, bay vút đi như một luồng sáng với tốc độ cực kỳ nhanh, và không kém phần cảnh giác.
Chặng đường này hắn bình an vô sự, không bị người của vạn tộc tìm kiếm, truy sát.
Lập tức, một tòa thành cổ to lớn xuất hiện ngay trước mắt, hắn bước cha vào thành thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, phần lớn được phát ra từ mấy quán trà, quán rượu: “Thánh thể đúng là quá đỉnh”.
“Khiến Vạn Tộc phải ban lệnh truy nã, lần này chắc không thoát khỏi được Nam Vực, thế trận của Vạn Tộc quá lớn mà”. Chủ mấy hàng quán ven đường cũng tụm đầu vào nhau bàn tán, không ngừng xuýt xoa, chậc lưỡi: “Nếu lần này hắn thoát được nữa thì ta sẽ theo họ của hắn”.
“Thánh thể đúng thật đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, từ khi hắn đến, Huyền Hoang chưa ngày nào được yên”.
“Động tĩnh gây ra càng lúc càng lớn, nếu đổi lại là ta, mẹ nó, chắc ta đã chết cả tám trăm lần rồi”. Nhiều người đếm nhẩm thử Diệp Thành đã gây ra bao nhiêu chuyện trong suốt chặng đường vừa qua.
“Lần này động tĩnh của Vạn Tộc càng lớn hơn, khiến người dân Nam Vực bàng hoàng, không biết bao giờ mới dừng lại đây”.
Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành lặng lẽ bước qua, bỏ ngoài tai những thứ không cần thiết, hắn tinh tế liếc nhìn quán trà ở cách đó không xa, ở đó có một ông già áo tím đang ngồi lặng thinh uống trà.
Đấy là cao thủ tộc Côn Bằng với tu vi cấp Đại Thánh, mặc dù giấu hết khí tức nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Diệp Thành. Hắn cực kỳ nhạy với huyết mạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Diệp Thành không nhìn bên đó nữa mà nhìn sang một phía khác, hắn nhìn thấy một ông lão áo đen trong một quán rượu và một ông già áo đỏ trước một quán cóc.
Những người đó đều không đơn giản, có người là người của tộc Kim Ô, có người là người của tộc Bát Kỳ, có người là người của tộc Huyết Ưng thượng cổ, tất cả đều ẩn mình rất kỹ, nhưng khi gặp phải Diệp Thành thì những bí pháp đó chỉ như một trò đùa.
Diệp Thành bình thản, đi xuyên qua đám đông huyên náo, suốt quãng đường, chỉ tính cấp Đại Thánh thôi cũng có hơn năm người, còn cả Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương với số lượng không hề ít.
Hắn không cần hỏi cũng biết những người đó làm gì ở đây, nhất định là ôm cây đợi thỏ rồi.
Chỉ trong một thành cổ thôi mà đã có nhiều cao thủ đến vậy rồi, điều này làm hắn không khỏi xuýt xoa, lệnh truy nã của Vạn Tộc có sức mạnh thật, có hơn năm nghìn chủng tộc tham dự, thế trận rất lớn.
Hắn có lý do để tin rằng chín mươi phần trăm thành cổ của Nam Vực đều có trận thế như ngôi thành cổ này, đều có cao thủ ẩn thân, chỉ chờ thánh thế hiện thân là sẽ xông ra đánh hội đồng.
Hên là hắn vẫn chưa phát hiện khí tức của Chuẩn Đế và Đế Binh, đây là một tin tức tốt.
“Đánh, đánh bọn chúng đi!”. Viêm Long ở trong đỉnh, nhảy lên cao đến tận ba trượng: “Ngươi có Âm Minh tử tướng nên việc hạ mấy cao thủ này cũng không khó đâu, mẹ kiếp, đừng có nhát cáy thế chứ”.
“Ngươi tưởng đùa à?”. Diệp Thành liếc Viêm Long: “Đương nhiên giết mấy tên này là chuyện dễ dàng nhưng ta cũng sẽ bị bại lộ, thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm của bọn chúng, tự tìm cái chết”.
Hắn nói xong thì quay người, đi vào trong một tửu lầu, đi thẳng lên tầng ba, vào trong một phòng vip.
Hắn cầm ly rượu, đến bên cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy truyền tống trận ở thành cổ đối diện qua cánh cửa sổ bị che khuất một nửa một cách rõ ràng, có ba lão già đang canh gác, tất cả đều là tu vi Thánh Vương.
Họ không cấm các tu sĩ mượn dùng truyền tống trận, cũng không càn quét khắp nơi để tìm người khả nghi, mặc dù trận thế của Vạn Tộc lớn nhưng người dân ở Nam Vực cũng rất đông, nếu muốn soát từng người thì không đủ nhân lực.
Hơn nữa, đừng đánh giá thấp Nam Vực, ở đây không thiếu người tài, nếu không cẩn thận đụng chạm đến họ thì không chừng sẽ gây ra chiến tranh, Vạn Tộc cũng lo lắng, không dám quá ngông cuồng.
Lúc này, Diệp Thành đang nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, ở đó có một tấm gương thần màu vàng, toát ra khí tức thần bí, hễ ai mượn truyền tống trận đó thì đều bị gương thần soi chiếu.
“Ngươi có Chu Thiên che mắt, chắc có thể thoát được sự chiếu rọi của gương thần đó”. Viêm Long hạ giọng nói.
“Không sợ gì, chỉ sợ ngộ nhỡ”. Diệp Thành che cửa sổ lại: “Tấm gương thần đó không đơn giản, nó được đặt ở đó là vì ta, nếu bộp chộp chạy đến đó, chắc sẽ bị chiếu ra thân phận thật, nếu họ đã biết ta có bí pháp che mắt huyền diệu thì sao họ không phòng bị được, cẩn thận vẫn hơn”.
“Không cần nghĩ cũng biết trong các thành cổ khác cũng có cao thủ ẩn mình, bên cạnh truyền tống trận cũng có gương thần quỷ dị đó”. Viêm Long nói: “Chỉ đợi ngươi xuất hiện, sau đó bắt sống ngươi”.
“Tưởng ta là thỏ, tự tông đầu vào cây thật à?”. Diệp Thành cười nhạt, vung tay, lấy ra một luồng tiên quang, lập kết giới thần bí, bao trùm toàn bộ căn phòng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Người đâu? Diệp Thành biến mất khiến tộc Côn Bằng lập tức hỗn loạn, rất nhiều người chưa kịp phản ứng, một người sống sờ sờ như vậy mà ở trước mắt mọi người, nói biến mất là biến mất ngay.
Theo bản năng, Côn Bằng Hoàng và các Đại Thánh đều nhìn Côn Bằng Lão Tổ, đạo hạnh bọn họ thấp kém, không nhìn ra manh mối gì, nhưng ông ta là cấp Chuẩn Đế, hẳn là biết nguyên do.
Lại nhìn sang Côn Bằng Lão Tổ, sắc mặt nặng nề, đường đường là Chuẩn Đế, nhưng lại bị một Thánh Nhân lừa, hơn nữa còn là ở trong tộc Côn Bằng, mà còn có một Đế Binh nữa.
Nhục nhã vô hạn, lão tổ tộc Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, Côn bằng Tộc trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, sơ ý để một Thánh Nhân tiến vào, rồi bắt thái tử Côn Bằng đi dưới mắt mình.
“Phụ thân, rốt… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Côn Bằng Hoàng nghi hoặc lên tiếng.
“Biến cố bất ngờ”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng: “Là do lão phu đánh giá thấp Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi cũng chớ có hy vọng Thánh Thể nương tay, tuyển lại thái tử đi”.
“Tuyển… Tuyển lại thái tử?”, Côn Bằng Hoàng run người, sắc mặt cũng trắng nhợt.
“Thái tử gặp nạn, mỏ quặng bị cướp, người trong tộc thương vong, tộc Côn Bằng hổ thẹn, ngươi làm vua, cũng không tránh khỏi bị trách tội”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, mang theo sự uy nghiêm vô thượng của Chuẩn Đế và lão tổ: “Bởi vì ngươi dung túng, nên mới khiến hắn tạo nghiệp giết chóc khắp nơi, chọc phải một sát tinh không nên dây vào, lần này nếu hắn chết cũng là do hắn tự gieo gió, đáng bị giết chết”.
Nói rồi, Côn Bằng Lão Tổ bỗng xoay người, bước vào tiên sơn, sau lưng còn có âm thanh mơ hồ vang vọng truyền đến, là nói với đại trưởng lão Côn Bằng: “Dùng danh nghĩa tộc Côn Bằng, thông báo cho vạn tộc, kêu gọi vạn tộc phát lệnh truy nã, lão phu muốn xem xem, Thánh Thể thoát khỏi Nam Vực thế nào”.
“Tuân mệnh!”. Đại trưởng lão Côn Bằng lập tức cúi đầu, trong lòng đang run rẩy, như biết vạn tộc phát lệnh truy nã là thế nào, trước giờ không dễ dùng, nhưng một khi động đến thì chắc chắn là kinh thế.
Côn Bằng Lão Tổ quay về, nhưng không khí trước tiên sơn lại nặng nề, rất nhiều trưởng lão đều nhìn Côn Bằng Hoàng, sắc mặt ông ta tái nhợt không chút máu, biểu cảm có vẻ tự trách, có hối hận cũng có tức giận.
Ông ta là vua của Côn Bằng, quả thực khó mà thoát tội, bởi vì ông ta dung túng, khiến người trong tộc chết thảm, khiến tộc Côn Bằng bị nhục nhã, tất thảy mọi thứ này đều là báo ứng, kết cục bi thảm như vậy giờ cũng là đáng.
Gieo gió gặt bão! Không ít trưởng lão Côn Bằng hừ lạnh trong lòng, các trưởng lão lần này đều mất đi thân nhân ruột thịt, nếu không phải vì thái tử Côn Bằng kia, bọn họ bây giờ có lẽ vẫn đang sống tốt.
Đương nhiên, càng có không ít trưởng lão thở dài, thái tử Côn Bằng tuy kiêu ngạo ngang ngược coi trời bằng vung, nhưng huyết mạch ông ta hùng mạnh, trong số những người cùng thế hệ ở tộc Côn Bằng, không ai có thể sánh bằng.
Có suy nghĩ khác với các trưởng lão là rất nhiều hoàng tử tộc Côn Bằng, ánh mắt đều sáng rực.
Thái tử Côn Bằng chết chắc rồi, bọn họ đều có cơ hội trở thành thái tử, trong lòng không những không bi thương, mà trái lại ai cũng mừng thầm, cơ hội tốt đã đến rồi.
Đúng là trớ trêu thay, không biết nếu Côn Bằng Hoàng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ thì có tức giận mà đánh chết đàn con này không, một đám lòng lang dạ sói.
Cuối cùng đại trưởng lão Côn Bằng liếc nhìn, cũng quay người đi, liên lạc với vạn tộc Nam Vực.
Cùng lúc đó, Thái Sơn Nam Vực vẫn đông đúc người, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Không thể trách bọn họ như vậy, chỉ vì đếm phân thân của Diệp Thành, cứ đếm cứ đếm rồi người lại biến mất.
Đúng, mất rồi! Chính là biến mất không dấu vết, cùng biến mất giống hắn còn có đám người trong tộc Côn Bằng bị bắt, mấy khoản tiền kia đương nhiên cũng đi theo hắn, quay về bản doanh.
“Phải mau chóng quay về gia tộc”, các Đại Thánh đang ở trên đỉnh núi Thái Sơn đã quay người rời đi, kết giới Phong Thiên bị phá vỡ, quân đội tu sĩ tộc Côn Bằng vây quanh Thái Sơn cũng đều rút lui.
“Đây… Đây là sao chứ”. Có người vò đầu, đại lão từ xa chạy tới hóng chuyện, nhìn xung quanh, nhân vật chính chẳng thấy đâu, khiến đám hóng chuyện bọn họ đây cũng xấu hổ cực kỳ.
“Lão phu bấm tay tính toán, tộc Côn Bằng bị lừa rồi” Đám người già bọn họ lại bắt đầu giả vờ giả vịt: “Có thể thấy tộc Côn Bằng bị lừa, lão phu vui mừng không thôi, lần này, quả là không uổng công đến”.
“Đó… Đó là gì?”. Âm thanh bàn tán xôn xao, có người chỉ tay vào bầu trời phía xa, một câu nói khiến mọi người xung quanh đang chuẩn bị rời đi đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn bầu trời.
Đập vào mắt là sấm sét ngập trời, tựa như kiếp nạn, chín con rồng sét khổng lồ phóng lên trên, ngưng tụ thành một tấm bia đá khổng lồ, giống như đế binh, trấn áp chư thiên.
“Vạn tộc thông báo lệnh truy nã!”. Nhìn thấy bia đá, mọi người đều biến sắc, như biết được bia đá đó có ý nghĩa gì, đó là lệnh bài tối thượng, cũng là một thứ cực phẩm.
“Chẳng lẽ là vạn tộc phát lệnh truy nã!”. Các tu sĩ trẻ tuổi không hiểu, đều nhìn các tu sĩ tiền bối, thấy vẻ mặt mấy người họ như vậy, không cần nghĩ cũng biết bia đá đó chắc chắn không hề đơn giản.
“Lần truy nã này là do chín đế binh bí ẩn của chín chủng tộc liên hợp kêu gọi, các chủng tộc tham gia chắc chắn không dưới năm nghìn, các ngươi chắc đã nghe đến Thôn Thiên Ma Tôn, trước kia có một lần vạn tộc phát lệnh truy nã, là do ông ta mà dùng đến, Thôn Thiên Ma Tôn chết rồi mới có Hồng Liên Nữ Đế thiêu đốt chúng thần bát hoang”.
“Ra là còn có bí mật như vậy”. Âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi: “Nhưng rốt cuộc lệnh truy nã này là cho ai, động tĩnh lớn như vậy, ngay cả vạn tộc truy nã cũng dùng đến, trận thế lớn thật”.
Chương 2147: Vạn tộc phát lệnh truy nã (2)
“Cho dù là ai thì cũng là “vinh quang” vô thượng”. Một ông lão gù lưng vuốt râu: “Muôn đời nay, có thể khiến vạn tộc truy nã, thì có ai lại không phải nhân kiệt cái thế chứ”.
“Thánh Thể không chết, vạn tộc không ngừng”. Trong sự kinh ngạc của muôn vàn người, một âm thanh lãnh lão vang ra khắp bốn phương, không biết xuất phát từ nơi nào, chỉ biết mang theo uy nghiêm mạnh mẽ, truyền khắp Nam Vực.
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều có cảm giác mơ hồ: “Thánh… Thánh Thể còn sống?”
“Vạn tộc chỉ đích danh truy nã Diệp Thành, rất rõ ràng, Hoang Cổ Thánh Thể chắc chắn còn sống”.
“Nhiều cao thủ như vậy mà không giết chết được hắn, Hoang Cổ Thánh Thể đúng thật là nghịch thiên”.
“Không cần nói, chuyện của Kim Ô, chuyện của Côn Bằng, nhất định có dính dáng đến Thánh Thể”. Không ít người đều vuốt cằm: “Đối đầu với hai tộc, tám phần chính là Thánh Thể Diệp Thành”.
“Lần này Thánh Thể thật sự chọc giận hai tộc rồi, không tiếc gì cũng dùng đến vạn tộc truy nã”.
“Qua mắt được tứ đại thiên kiếp, vạn tộc vây giết đoạt mạng, Thánh Thể cũng đáng có phần vinh quang như vậy”.
“Còn có chuyện càng kinh ngạc hơn”. Có người thần bí mập mờ lên tiếng: “Vừa nãy ta biết được tin này, lần này lúc chuộc người, Thánh Thể đã xâm nhập vào tộc Côn Bằng, bắt thái tử Côn Bằng đi”.
“Chết tiệt!”. Mọi người ở đây đều bật ra câu chửi thề, một câu khiến ai ai cũng run người.
tộc Côn Bằng là thế lực thế nào, có cấp Chuẩn Đế trấn áp, còn có Cực Đạo Đế Binh trấn áp đất trời, dù là Chuẩn Đế cũng không dám xem nhẹ mà bước chân vào, một Thánh Nhân mà lại dám lén đi vào.
Tin tức này quả thực kích động, có thể bắt đi thái tử Côn Bằng trước mặt Đế Binh và Chuẩn Đế, tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, rốt cuộc Diệp Thành làm sao làm được, đúng là nghịch thiên.
Dùng đầu Thánh Thể để tế linh hồn con mình trên trời! Tiếng rống giận của Kim Ô Hoàng truyền khắp nơi, tộc Kim Ô dẫn đầu bỏ dỡ đại trận tự phong, bóng người bay ra hỏi tiên sơn khắp nơi.
Kim Ô Hoàng nổi giận, đích thân dẫn quân, nếu không có tộc Côn Bằng truyền tin, ông ta đến bây giờ cũng không biết Thánh Thể Diệp Thành vẫn còn sống, hơn nữa còn tính kế tộc Kim Ô, tiêu diệt thái tử tộc Kim Ô.
Cho nên, tộc Côn Bằng kêu gọi vạn tộc truy nã, ông ta không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý, vì thế không tiếc bỏ ngang đại trậ tự phong, cũng không tiếc kinh động đến lão tổ để ông ta xuất sơn.
Lão tổ tộc Kim Ô còn tức giận hơn ông ta, cầm Đế Binh rời khỏi tiên sơn, khiến mọi người xung quanh biến sắc.
Thời gian qua, ông ta đang ngủ say, bất ngờ tỉnh dậy, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân là cấp Chuẩn Đế, thân là lão tổ tộc Kim Ô, sao có thể nhẫn nhịn, không tiếc dùng đến Đế Binh.
Tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô gây ra động tĩnh cực lớn, Côn Bằng Hoàng tự minh dẫn quân, cáo Đại Thánh nhiều không đếm xuể, lão tỏ tộc Côn Bằng cũng cầm đế khí rời khỏi tiên sơn, thần uy hùng mạnh.
Cũng giống hai tộc này, Nam Vực còn có rất nhiều chủng tộc tạm dừng tự phong, quả thực như lời người đời nói, các chủng tộc tham gia không dưới năm nghìn, ngoài tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô, trong đó còn có đến bảy, tám tộc lớn có Cực Đạo Đế Binh, đều là vua trong tộc dẫn quân, lão tổ tự mình cầm Đế Binh bay ra.
Những chủng tộc này… không cần nói cũng biết đều là kẻ thù của Diệp Thành, vốn đều đang từng bước tiến hành tự phong, nhưng nghe thấy Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành còn sống, thì đều sung sức như bơm máu gà vậy.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành tiềm lực quá lớn, thành tựu sau này của hắn chắc chắn sẽ khiến các chư tộc e sợ, lần này nếu không giết chết từ trong trừng, ông ta chắc chắn sẽ là họa lớn, lúc đó sẽ là một kiếp nạn khó qua.
Nhìn xuống đất trời, bóng người lay động, nhiều không đếm xuể, các chủng tộc tham gia vạn tộc truy nã, phân công cực kỳ rõ ràng, một bên bảo vệ truyền tống trận cổ thành, một bên thì tìm kiếm khắp nơi.
Hành động lớn như vậy, mọi người xung quanh nhìn thấy cũng run sợ trong lòng, không dám nên ở bên ngoài, đều tự về nhà minh, vạn tộc bị chọc tức rồi, khí thế không chết không nghỉ kia, ai dám động vào.
“Chỉ là một cấp Thánh Nhân mà lại dùng đến vạn tộc truy nã”. Trên một đỉnh núi, Huyền Võ Vương uy nghiêm đứng thẳng, khẽ vuốt râu, dù là tâm cảnh Chuẩn Đế cũng không khỏi thổn thức chậc lưỡi.
“Từ xưa đến nay, người có thể động đến vạn tộc truy nã, quả nhiên đều không phải tầm thường”. Thanh Long Vương, Bạch Hổ Vương, Chu Tước Cương và Kỳ Lân Vương cũng không nhịn được cảm khái: “Thánh Thể nghịch thiên thật!”
“Dám vào tộc Côn Bằng bắt thái tử Côn Bằng, thực sự khiến lão phu bất ngờ”. Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ, Võ Hùng Lão Tổ cũng tụ tập cùng nhau, người thì nhếch miệng, người thì chậc lưỡi.
“Bàn về cách ép buộc, vẫn là lão thất cao tay”. Mấy người Tiểu Viên Hoàng cũng ở đây, từng lời từng câu đều nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng đầy thâm ý, chuyện mấy ngày nay, chuyện sau càng kịch tính hơn chuyện trước.
“Lần này, có lẽ là để báo thù cho con rồi”. Tại tiên sơn nhà Khổng Tước, thánh chủ Khổng Tước có chút đau lòng nhìn công chúa Khổng Tước, thái tử Côn Bằng phụ bạc cô ta, người làm cha như ông ta không thể đòi công lý cho cô ta, nhưng con rể lại rất cố gắng báo thù tộc Côn Bằng.
Đại công chúa Khổng Tước vẫn điên cuồng như trước, lầm bầm tự nói, chỉ có khi nghe thấy thái tử Côn Bằng bị Diệp Thành bắt đi, thì tỉnh táo trong chốc lát, nhưng cũng chỉ cười ngây ngốc, hai mắt ngấn lệ.
Khổng Tước Đại Minh Vương đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn phía xa, thở dài rồi lại lắc đầu cười, tuy có niềm tin với Diệp Thành, nhưng cũng rất lo lắng, thân là Chuẩn Đế, ông ta biết rõ vạn tộc truy nã đáng sợ ra sao, Thôn Thiên Ma Tôn ngày trước cũng khó trảnh mà mất mạng, huống hồ hắn chỉ là Thánh Nhân.
Chương 2148: Trả giá
Bên ngoài náo nhiệt nhưng không gian hố đen lại vắng vẻ cô quạnh, bóng tối khiến người ta sợ hãi.
Diệp Thành như luồng tiên quang tăng thêm phần rực rỡ cho hố đen, từ lúc chạy vào hố đen, hắn chưa từng dừng chân nghỉ ngơi, nói thẳng ra là chạy trốn, tộc Côn Bằng có Đế Binh, không chừng có thể đánh vào hố đen.
Không biết chạy được bao lâu, hắn mới dừng lại, nhìn thấy hố đen không có gì bất thường mới chậm rãi dừng lại.
Lấy bình rượu ra, hắn chốc xuống uống một hơi, cảm thấy sợ không thôi, giống như vừa đi qua cánh cổng địa ngục, nhiều việc bất ngờ ập đến, suýt nữa thì bị chôn vùi.
Nhưng cũng may không có gì nguy hiểm, một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, lừa Chuẩn Đế được một lần, là do Côn Bằng Lão Tổ sơ sót, hắn mới có cơ hội sống sót, nếu không đã bị giết rồi.
Uống hết một bình rượu, hắn mới vỗ vào đại đỉnh thả thái tử Côn Bằng đã tỉnh lại ra.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thái tử Côn Bằng vừa được thả ra đã điên cuồng gào lên, đôi mắt vốn dĩ là một màu vàng lúc này lại đỏ ngầu, có thể nhìn thấy chỉ còn lại sự hung tàn.
Mọi thứ trong động phủ đến quá đột ngột, một đại đỉnh thu hút sự chú ý của gã, vừa quay mặt đi gã đã bị trúng một gậy, khi tỉnh lại mới biết mình bị trúng kế, sao gã có thể chịu đựng được.
Diệp Thành cười mỉa, Nguyên Thần bước ra khỏi cơ thể để lộ ra chân dung thật, còn nhe răng cười với thái tử Côn Bằng: “Thái tử tộc Côn Bằng, đã lâu không gặp, không biết ngươi còn nhớ ta chăng”.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Côn Bằng trố mắt, đồng tử cũng co rụt lại, trong mắt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt của gã cũng chẳng khác gì Kim Ô ngày đó.
“Là ta!”, trong mắt Diệp Thành đầy vẻ lạnh lẽo, giơ tay lên ấn vào Thiên Linh Cái của Côn Bằng, sử dụng ma công thôn thiên và bí thuật tìm hồn: “Chắc ngươi biết nợ máu thì phải trả bằng máu chứ”.
“Không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi”, thái tử Côn Bằng khàn giọng gào lên, xen lẫn trong đó là tiếng kêu đau đớn đầy thê lương, hệt như ác ma dưới Cửu U.
Cho đến giờ phút này, gã mới biết ai là người đã tính kế Kim Ô, cũng tự biết được ai đã tính kế tộc Côn Bằng, người đó không ai khác chính là Hoang Cổ Thánh Thế, hắn đến để đòi mạng.
Thân là kẻ thù, gã cũng khá giật mình, ngạc nhiên vì Diệp Thành vẫn còn sống, Diệp Thành thế mà lại có quả quyết như vậy, dám đến tộc Côn Bằng để bắt gã, nếu đổi lại là gã thì tuyệt đối không thể làm được.
Chưa đến ba giây sau, cơ thể thần của gã cạn kiệt sức lực, huyết mạch bị thôn phệ, căn nguyên cũng không thể thoát khỏi cảnh chết, Nguyên Thần lớn mạnh cũng vặn vẹo, sức mạnh nguyên thần thuần túy cũng đang bị thôn phệ.
Lúc đến bên bờ sinh tử, gã sợ hãi, khàn giọng gào lên, cũng thực sự hiểu hối hận là gì, hối hận vì đã chọc giận Diệp Thành, hối hận vì đã động vào bạn của hắn, đến nỗi rơi vào kết cục thân xác đều tiêu biến, điều này cũng ảnh hưởng đến người trong tộc, khiến tộc Côn Bằng xấu hổ, là tội nhân.
Tiếng gào thét đau đớn nhanh chóng biến mất, đường đường là thái tử Côn Bằng mà lại chết trong hoảng loạn và tiếng gào thét, thân phận cao quý và huyết mạch bá đạo của gã đều biến thành cát bụi.
“Kiếp sau không nên dây dưa với người không nên chọc vào”, nhìn tro bụi tung bay, Diệp Thành lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhưng bộ dáng của hắn lại già đi một chút, đã trả được thù lớn, sức lực tinh thần của hắn cũng giảm đi rất nhiều, khóe mắt cũng đã có thêm vài nếp nhăn khiến người ta xót xa.
“Nào, thả ta ra để cạn một ly với ngươi”, giọng Viêm Long vang lên từ trong đỉnh.
“Uống cái rắm!”, Diệp Thành mắng một câu, hồi phục lại như thường, nhét một túi đan dược vào đại đỉnh, còn có một nửa huyết mạch và căn nguyên của Côn Bằng, Kim Ô.
“Cái này tốt đấy”, Viêm Long nhếch môi cười, không nhắc đến việc uống rượu nữa mà hấp thu huyết mạch và căn nguyên, đây là những thứ nghịch thiên, gã chỉ có huyết mạch bình thường, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng.
Diệp Thành cũng mặc kệ tên này, chạy ra khỏi hố đen không gian, xuất hiện ở một dãy núi.
Chương 2149: Bị phong ấn
Hửm? Vừa bước ra ngoài, hắn đã cảm nhận được có gì đó không đúng, cảm giác có một sức mạnh đang trấn áp, sức mạnh này vừa bí ẩn vừa mạnh, không gian trở nên ổn định hơn rất nhiều, vững chắc đến mức khó có thể phá vỡ.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn hư không, trong nhìn thấy lệnh bắt giữ của Vạn Tộc, nổi lên sấm sét, xuất hiện Cực Đạo Đế Uy, trấn áp trời xanh vạn cổ khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, cực kỳ mạnh, tám chữ trên đó rất bắt mắt: Thánh Thể chưa chết, Vạn Tộc không ngừng.
Nhìn một lúc, hắn che mắt trái của mình lại, giữa các kẽ ngón tay còn xuất hiện vết máu.
Hắn đau đớn gầm lên một tiếng, thần hải vang lên tiếng ù ù, đầu như sắp nứt toác, bị lệnh bắt giữ của Vạn Tộc phản phệ, nói chính xác hơn là phản phệ của đế uy, nhằm vào Lục Đạo Tiên Nhãn.
Trên đồng tử mắt trái của hắn bỗng có thêm một đạo thần văn cổ, không phải tiên nhãn tự bế mà là tiên nhãn bị phong ấn, đó là một lời nguyền cổ, lời nguyền tạo từ chín món Đế Binh.
“Diệp Thành!”, Viêm Long trong đỉnh bò dậy, vừa rồi gã bế quan bị tiếng gào của Diệp Thành làm cho giật mình tỉnh lại.
“Lệnh truy nã vạn tộc! Cũng đánh giá cao ta đấy chứ”. Diệp Thành ôm đầu rống lên, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, thậm chí có hơi hung ác, lời nguyền đột ngột khiến hắn không kịp trở tay.
Dường như hắn nhận ra lệnh truy nã của Vạn Tộc, trong ký ức của Kim Ô và Côn Bằng đều có.
Đó là một lệnh bắt giữ đáng sợ, không chết thì không buông, từ xưa đến nay rất ít khi sử dụng, người có thể khiến Vạn Tộc dùng đến lệnh bắt giữ này đều không đơn giản, như Thôn Thiên Ma Tôn.
Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, Diệp Thành lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào, lời nguyền của chín Đế Binh khiến Tiên Nhãn không còn sức chống cự, phong ấn này mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hắn không ngờ lúc này các thành cổ ở Nam Vực đa phần đã bị cường giả của các tộc bao vây, còn một nhóm người khác đang tìm kiếm khắp nơi, bao vây chặt chẽ hắn ở Nam Vực này, thế nên không tiếc sử dụng chín Đế Binh để nguyền rủa Tiên Nhãn, cắt đứt cơ hội cho hắn dùng Thiên Đạo.
Tính sai, hắn cũng tính sai rồi! Hắn không ngờ được sẽ xảy ra biến cố ở tộc Côn Bằng, không ngờ được khiến đám người đó dùng đến lệnh truy nã của Vạn Tộc, càng không ngờ đối phương lại dùng lời nguyền lớn mạnh kia để nhắm vào Tiên Nhãn của hắn.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy trốn vào lòng đất, đào một cái hố, khoanh chân ngồi ở đó.
“Nam Vực rất lớn, chúng không thể phong tỏa bất kỳ lối ra nào nữa, không dùng trận truyền tống thành cổ cũng vẫn có thể ra ngoài”, Viêm Long nằm sấp trên miệng đỉnh, lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Ngươi cũng nói rồi đấy thôi, Nam Vực rộng lớn mênh mông, không nhờ vào truyền tống trận thì dù có bay đến chết, ta cũng không thể ra khỏi Nam Vực này”, Diệp Thành lau máu trên khóe miệng.
“Vậy phải làm sao?”, Viêm Long gãi đầu: “Tiên Nhãn của ngươi bị phong ấn rồi, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, đa phần vẫn bị đám Chuẩn Đế đó đánh, sẽ không còn cơ hội sống”.
“Biết trước như vậy, ta không nên đòi tiền chuộc, mà đến thẳng nhà Côn Bằng để bắt thái tử Côn Bằng rồi”, Diệp Thành hung hăng xoa mày: “Một việc ngoài ý muốn thế mà dẫn đến nhiều chuyện thế này”.
“Ta nghĩ cách đáng tin cậy nhất là đến gia tộc Khổng Tước hoặc gia tộc Thánh Viên nhờ họ giúp”, Viêm Long bày tỏ suy nghĩ: “Tìm Chuẩn Đế mở phong ấn Tiên Nhãn cho ngươi chắc cũng không khó”.
“Chúng ta có thể nghĩ đến thì đối phương cũng có thể nghĩ đến điều này”, Diệp Thành lắc đầu: “Không cần đi đâu, chắc chắn bên ngoài nhà Khổng Tước và tộc Thánh Viên đã bị bao vây từ trước rồi, chỉ đợi ta tự sa vào lưới, cho dù tìm được Chuẩn Đế cũng khó giải được phong ấn Tiên Nhãn, lời nguyền của Đế Binh quá mạnh”.
Chương 2150: Soi bằng gương thần
“Tìm chỗ nấp đi, Nam Vực lớn thế này, ta không tin bọn chúng có thể tìm hết được”. Trong Hỗn Độn Đỉnh, Viêm Long gật đầu nói: “Đợi sóng gió qua đi thì tìm cơ hội chạy trốn”.
“Vạn tộc dốc hết sức để giết ta, trời mới biết đến lúc nào sóng gió mới qua đi, tuổi thọ của ta không còn nhiều, không đợi được nữa”. Diệp Thành mỉm cười, không ngừng gia tăng bí pháp Chu Thiên trên người : “Bọn họ là quan, ta làm cướp, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta, muốn bắt ta đâu có dễ vậy”.
“Xem ra ngươi đã có kế hoạch rồi”. Viêm Long tròn mắt, hai mắt sáng lên nhìn Diệp Thành.
“Đến thành cổ gần nhất xem trước đã”. Diệp Thành mỉm cười, lập tức đứng dậy, chui ra khỏi mặt đất, bay vút đi như một luồng sáng với tốc độ cực kỳ nhanh, và không kém phần cảnh giác.
Chặng đường này hắn bình an vô sự, không bị người của vạn tộc tìm kiếm, truy sát.
Lập tức, một tòa thành cổ to lớn xuất hiện ngay trước mắt, hắn bước cha vào thành thì liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, phần lớn được phát ra từ mấy quán trà, quán rượu: “Thánh thể đúng là quá đỉnh”.
“Khiến Vạn Tộc phải ban lệnh truy nã, lần này chắc không thoát khỏi được Nam Vực, thế trận của Vạn Tộc quá lớn mà”. Chủ mấy hàng quán ven đường cũng tụm đầu vào nhau bàn tán, không ngừng xuýt xoa, chậc lưỡi: “Nếu lần này hắn thoát được nữa thì ta sẽ theo họ của hắn”.
“Thánh thể đúng thật đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, từ khi hắn đến, Huyền Hoang chưa ngày nào được yên”.
“Động tĩnh gây ra càng lúc càng lớn, nếu đổi lại là ta, mẹ nó, chắc ta đã chết cả tám trăm lần rồi”. Nhiều người đếm nhẩm thử Diệp Thành đã gây ra bao nhiêu chuyện trong suốt chặng đường vừa qua.
“Lần này động tĩnh của Vạn Tộc càng lớn hơn, khiến người dân Nam Vực bàng hoàng, không biết bao giờ mới dừng lại đây”.
Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành lặng lẽ bước qua, bỏ ngoài tai những thứ không cần thiết, hắn tinh tế liếc nhìn quán trà ở cách đó không xa, ở đó có một ông già áo tím đang ngồi lặng thinh uống trà.
Đấy là cao thủ tộc Côn Bằng với tu vi cấp Đại Thánh, mặc dù giấu hết khí tức nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Diệp Thành. Hắn cực kỳ nhạy với huyết mạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Diệp Thành không nhìn bên đó nữa mà nhìn sang một phía khác, hắn nhìn thấy một ông lão áo đen trong một quán rượu và một ông già áo đỏ trước một quán cóc.
Những người đó đều không đơn giản, có người là người của tộc Kim Ô, có người là người của tộc Bát Kỳ, có người là người của tộc Huyết Ưng thượng cổ, tất cả đều ẩn mình rất kỹ, nhưng khi gặp phải Diệp Thành thì những bí pháp đó chỉ như một trò đùa.
Diệp Thành bình thản, đi xuyên qua đám đông huyên náo, suốt quãng đường, chỉ tính cấp Đại Thánh thôi cũng có hơn năm người, còn cả Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương với số lượng không hề ít.
Hắn không cần hỏi cũng biết những người đó làm gì ở đây, nhất định là ôm cây đợi thỏ rồi.
Chỉ trong một thành cổ thôi mà đã có nhiều cao thủ đến vậy rồi, điều này làm hắn không khỏi xuýt xoa, lệnh truy nã của Vạn Tộc có sức mạnh thật, có hơn năm nghìn chủng tộc tham dự, thế trận rất lớn.
Hắn có lý do để tin rằng chín mươi phần trăm thành cổ của Nam Vực đều có trận thế như ngôi thành cổ này, đều có cao thủ ẩn thân, chỉ chờ thánh thế hiện thân là sẽ xông ra đánh hội đồng.
Hên là hắn vẫn chưa phát hiện khí tức của Chuẩn Đế và Đế Binh, đây là một tin tức tốt.
“Đánh, đánh bọn chúng đi!”. Viêm Long ở trong đỉnh, nhảy lên cao đến tận ba trượng: “Ngươi có Âm Minh tử tướng nên việc hạ mấy cao thủ này cũng không khó đâu, mẹ kiếp, đừng có nhát cáy thế chứ”.
“Ngươi tưởng đùa à?”. Diệp Thành liếc Viêm Long: “Đương nhiên giết mấy tên này là chuyện dễ dàng nhưng ta cũng sẽ bị bại lộ, thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm của bọn chúng, tự tìm cái chết”.
Hắn nói xong thì quay người, đi vào trong một tửu lầu, đi thẳng lên tầng ba, vào trong một phòng vip.
Hắn cầm ly rượu, đến bên cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy truyền tống trận ở thành cổ đối diện qua cánh cửa sổ bị che khuất một nửa một cách rõ ràng, có ba lão già đang canh gác, tất cả đều là tu vi Thánh Vương.
Họ không cấm các tu sĩ mượn dùng truyền tống trận, cũng không càn quét khắp nơi để tìm người khả nghi, mặc dù trận thế của Vạn Tộc lớn nhưng người dân ở Nam Vực cũng rất đông, nếu muốn soát từng người thì không đủ nhân lực.
Hơn nữa, đừng đánh giá thấp Nam Vực, ở đây không thiếu người tài, nếu không cẩn thận đụng chạm đến họ thì không chừng sẽ gây ra chiến tranh, Vạn Tộc cũng lo lắng, không dám quá ngông cuồng.
Lúc này, Diệp Thành đang nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, ở đó có một tấm gương thần màu vàng, toát ra khí tức thần bí, hễ ai mượn truyền tống trận đó thì đều bị gương thần soi chiếu.
“Ngươi có Chu Thiên che mắt, chắc có thể thoát được sự chiếu rọi của gương thần đó”. Viêm Long hạ giọng nói.
“Không sợ gì, chỉ sợ ngộ nhỡ”. Diệp Thành che cửa sổ lại: “Tấm gương thần đó không đơn giản, nó được đặt ở đó là vì ta, nếu bộp chộp chạy đến đó, chắc sẽ bị chiếu ra thân phận thật, nếu họ đã biết ta có bí pháp che mắt huyền diệu thì sao họ không phòng bị được, cẩn thận vẫn hơn”.
“Không cần nghĩ cũng biết trong các thành cổ khác cũng có cao thủ ẩn mình, bên cạnh truyền tống trận cũng có gương thần quỷ dị đó”. Viêm Long nói: “Chỉ đợi ngươi xuất hiện, sau đó bắt sống ngươi”.
“Tưởng ta là thỏ, tự tông đầu vào cây thật à?”. Diệp Thành cười nhạt, vung tay, lấy ra một luồng tiên quang, lập kết giới thần bí, bao trùm toàn bộ căn phòng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bình luận facebook