-
Chương 2156-2160
Chương 2156: Tám bề vây đánh
Trong lối đi của trận đài truyền tống, Diệp Thành bay với tốc độ tối đa, khi hắn vừa đến lối ra thì trận đài truyền tống cũng vừa hỏng, hắn đưa tay lên, rồi bước tiếp vào một trận đài truyền tống khác, tinh nguyên cuồn cuộn được phát huy đến mức tối đa.
Chạy đi đâu, cao thủ của Vạn Tộc phát hiện ra Diệp Thành, chưởng ra một chưởng với sức mạnh kinh thiên động địa.
Mặc dù chưởng của người đó mạnh nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Thành đã bỏ trốn qua trận đài truyền tống, không biết đã chạy về hướng nào, nhưng nếu như đã trốn bằng trận đài truyền tống thì cũng không thể đi được xa.
Càng có nhiều cao thủ ập đến hơn, theo lệnh của Côn Bằng lão tổ, họ bao vây quanh phạm vi ba mươi vạn dặm trở lại, hết lớp này đến lớp khác, với hơn năm ngàn chủng tộc, số lượng vô cùng lớn.
Đau đầu nhất không phải là chuyện này mà là Đế Binh định vị, Diệp Thành đi đến đâu cũng khó thoát được tầm mắt đối phương, muốn trốn cũng không được, phạm vi bao vây không ngừng thu nhỏ lại, dù có trận đài truyền tống cũng khó trốn thoát.
Có điều, vấn đề đau đầu nhất cũng là thứ may mắn nhất của Diệp Thành, Đế Binh định vị cần bọn Côn Bằng lão tổ điều khiển, không tách ra được, việc không có cấp Chuẩn Đế tham chiến là một tín hiệu đáng mừng.
Trong lối đi, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã dùng đến sức mạnh tối đa, Phần Tịch trong tay rung lên, kiếm khí khủng khiếp tràn ngập khắp nơi, sẵn sàng chiến đấu, muốn mở đường máu.
“Thả ta ra rồi cùng nhau đánh một trận”. Viêm Long trong đỉnh cũng lấy đao đầu quỷ của gã ra, khí tức điên cuồng trỗi dậy, vẻ mặt như phát điên, hai mắt đỏ như máu, như muốn liều mạng.
“Đạo hạnh của ngươi còn không đủ chịu một chưởng của người ta”. Diệp Thành liền mắng, đương nhiên hắn sẽ không thả Viêm Long ra để gây thêm rắc rối, tu vi và sức chiến đấu của gã thật sự chưa đến đâu.
Hắn nói xong thì đột ngột vung kiếm, chém đứt đường đi, rồi chui ra, nếu Đế Binh định vị đã có thể chắc chắn được vị trí lối ra của con đường thì nhất định đã có cao thủ đứng chờ ở đó.
Hắn biết được điểm này nên đương nhiên sẽ không ra ngoài từ lối đó mà phá tan lối đi để xông ra trước, bọn ngươi đều đứng đợi ở cửa ra, vậy ta không ra bằng lối đó nữa.
Phải thừa nhận rằng, hành động đó của hắn đã làm đảo lộn kế hoạch của Côn Bằng lão tổ.
Giống như Diệp Thành nghĩ, lối ra của trận đài truyền tống đã được bố trí rất nhiều cao thủ, nhưng vấn đề là đến giữa đường Diệp Thành đã chui ra, cho nên các cao thủ của Vạn Tộc không thể không đổi vị trí lại.
Diệp Thành rất giỏi binh pháp, có rất nhiều trận đài, hắn cứ chui tới chui lui trong phạm vi ba mươi vạn dặm, khiến các cao thủ Vạn Tộc tức đến nhức mình nhức mẩy, đâu ra mà nhiều trận đài truyền tống đến thế?
Diệp Thành lại chui ra khỏi đường hầm thời gian, nhưng lần này lại không may mắn như những lần trước, muốn trách chỉ có thể trách người của Vạn Tộc quá nhiều, vừa mới ra đã có một chưởng từ trên trời đánh xuống.
“Thánh Vương mà cũng dám cản đường ta sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, vung kiếm ra chém chết Thánh Vương đó, hắn có cơ thể của Đại Thánh và Chuẩn Đế Binh giúp sức nên Thánh Vương không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng chính vì Thánh Vương đó ngăn cản nên hắn đã đánh mất cơ hội, hắn muốn dùng trận đài truyền tống để chạy trốn nhưng bốn bề đều có cao thủ ập đến, hợp lực làm hỗn loạn không gian, ngăn cản trận đài truyền tống.
“Chạy, chạy nữa đi”. Phía đông, ba Đại Thánh của tộc Kim Ô dẫn theo mười mấy Thánh Vương kéo đến, đôi mắt vốn là màu vàng, giờ đã biến thành màu máu, ai cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Hôm nay ngươi khó thoát được cái chết”. Phía tây, ba Đại Thánh của tộc Côn Bằng dắt theo Thánh Vương chặn đường lại, khí thế hùng hồn, sát khí ngút trời, vẻ mặt dữ tợn, như những con ác ma.
“Bắt sống”. Phía nam, Đại Thánh của Bác Kỳ dắt theo cao thủ bao vây, ai cũng có pháp khí đáng sợ lơ lửng trên đầu, nắm giữ đại thuật sát sinh, uy lực rất lớn khiến hư không cũng dần sụp đổ.
“Nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”. Phía bắc, ba Đại Thánh của tộc Phượng Điêu Thái Cổ đích thân dẫn quân, đằng sau có rất nhiều Thánh Vương, họ cưỡi chiến xa cổ, khiến trời đất xung chuyển theo.
Không chỉ có bốn phía đông, tây, nam, bắc mà bốn phía đông nam, đông bắc, tây bắc, tây nam cũng đều có cao thủ ập đến, người thì cưỡi kiếm, người thì cưỡi mây, người thì cưỡi linh thú, đúng nghĩa tám mặt vây đánh, đâu đâu cũng sát khí ngút trời, mặt mày hung dữ.
Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên như tiếng sấm vạn cổ, đập vào mắt là cảnh người đứng rợp trời, kín đất, giống như sóng biển, ào ào ập đến.
Đó chỉ mới là một phần trong số đó, vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đổ đến, hơn năm ngàn chủng tộc vây đánh, trận thế còn lớn hơn cả chiến tranh, số lượng người tham chiến không dưới mấy chục vạn.
So với bọn họ, Diệp Thành chỉ có một mình, lúc nào cũng có khả năng bị nuốt chửng.
“Muốn giết ta thì phải trả giá bằng máu”. Diệp Thành lạnh lùng hét lên, khuôn mặt vẫn với vẻ điên cuồng, hắn cầm Phần Tịch, hướng thẳng về hướng Tây Bắc, bên đó có cao thủ tộc Huyết Nhạn.
“Trấn áp cho ta”. Đại Thánh Huyết Nhạn lạnh lùng hét lên, huyết quang từ giữa hai chân mày phóng ra, đó là bảo ấn huyết, là đại thánh binh đích thực, mỗi tia huyết khí đều nặng như núi.
Diệp Thành không nói gì, trước khi bị sức mạnh của bảo ấn huyết khống chế, hắn đã dùng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một Thánh Vương bên cạnh Đại Thánh Huyết Nhạn, tránh được đòn chí mạng đó.
Hắn đã nhập vào cơ thể Đại Thánh nhưng nguyên thần vẫn là cấp Thánh Nhân, không thể phát huy được sức mạnh của Đại Thánh, không dám đánh tay đôi với Đại Thánh, nhưng đổi vị trí thì vẫn được.
Hắn đi thì Thánh Vương Huyết Nhạn đó liền bị vạ lây, bị bảo ấn huyết cấp Đại Thánh đánh không kịp trở tay, cơ thể bị đè ra tương, nguyên thần và chân thân cũng khó thoát được cái chết.
Chương 2157: Mất mặt
Khốn nạn! Đại Thánh Huyết Nhạn giận dữ hét lên, chưởng Diệp Thành một chưởng, nhưng Diệp Thành lại chơi xấu, lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một người tộc Huyết Nhạn ở cách đó hơn một ngàn trượng.
Lại là huyết kiếp! Chuẩn Thánh ta đây bị giết còn Diệp Thành thì lại chạy ra phía sau, phía sau đều là Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Vương, tất cả đều bị hắn chém chết để mở đường máu.
“Khóa không gian, phá phép Di Thiên Hoán Địa”. Đại Thánh tộc Côn Bằng giận dữ hét lên, khởi động pháp khí bản mệnh, Đại Thánh của các tộc khác cũng không ngốc, họ cầm bí pháp, phong ấn không gian thiên địa.
Phép Di Thiên Hoán Địa bị cản trở, Diệp Thành điên cuồng vung kiếm Chuẩn Đế, liên tục chém, cố mở ra con đường máu giữa biển người, không ai dưới cấp Đại Thánh có thể cản được kiếm của hắn.
“Phong ấn cho ta!”. Mấy Đại Thánh nối đuôi nhau xông đến, hợp lực khởi động thiên võng cấp Đại Thánh thả từ trên trời xuống, muốn bắt sống Diệp Thành, đấy là pháp khí phong ấn, chuyên dùng để bắt người.
Đương nhiên Diệp Thành không dám đương đầu ra, quan trọng nhất là hắn không thể bị nhốt lại, một khi bất cẩn chậm chân một chút thì sẽ có vô số cao thủ ập đến, dù hắn thật sự là Đại Thánh thì cũng khó thoát được.
Hắn lập tức triệu hồi một Âm Minh Tử Tướng, gã vút thẳng lên bầu trời như một tia sáng, chặn thiên võng lại, sau đó khí tức của Âm Minh Tử Tướng bộc phát, tự nổ tung trên trời.
Âm Minh Tử Tướng tự nổ không phải nhằm vào Thiên Võng mà là nhằm vào phong ấn thiên địa không gian.
Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh tự phát nổ tạo nên uy lực cực kỳ lớn, làm thiên võng thủng một lỗ lớn, đến cả phong ấn thiên địa không gian cũng bị nổ tung.
Phong ấn bị phá vỡ, Diệp Thành lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, hơn nữa, hắn còn kiểm soát được thời gian rất chuẩn xác, không bị áp lực từ việc tự phát nổ tác động, chớp mắt đã ra khỏi phạm vi phát nổ.
Hắn đi rồi nhưng các cao thủ của Vạn Tộc thì lại thê thảm, đặc biệt là những cao thủ nằm trong phạm vi tự nổ, hàng loạt người cũng nổ tung thành sương máu, cao thủ cấp Đại Thánh cũng thê thảm vô cùng.
Khốn nạn, tiếng hét giận dữ vang lên, sát khí ngút trời, bao nhiêu là cao thủ, không thiếu cấp Đại Thánh nhưng lại bị một tên Thánh Nhân sống nhờ xác Đại Thánh hại cho thê thảm đến vậy, đúng là nhục nhã, quá sức nhục nhã.
Rất nhiều Đại Thánh hợp lực, phong ấn lại không gian: “Tấn công Nguyên Thần chân thân của hắn”.
Câu nói đó vừa được thốt ra thì cao thủ tứ phía liền hiểu ra, những luồng tiên quang sáng chói lần lượt từ trán họ vút ra, hướng thẳng về nguyên thần của Diệp Thành với sức mạnh hủy diệt.
Diệp Thành lo lắng, gọi ra Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ hai, và cho phát nổ không cần suy nghĩ.
Phong ấn không gian lại một lần nữa bị phá tan, khi sắp bị các kiếm nguyên thần chém trúng thì hắn lại dùng đến phép Di Thiên Hoán Địa, tránh được đòn chí mạng chỉ trong gang tấc, nếu không thì chắc đã bị giết chết.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, người bị Diệp Thành đổi vị trí thét lên thảm thiết, thân xác và linh hồn đều bị giết chết.
Ngươi đúng là đáng chết, một Đại Thánh tộc Bát Kỳ thi triển thần thông truyền tống, chặn đường Diệp Thành, giữa không quan bốn bề đang hỗn loạn, ông ta chỉ ra một chỉ, hướng thẳng về phía trán Diệp Thành.
Diệp Thành hừm lên lạnh lùng, gọi Âm Minh Tử Tướng thứ ba ra, đỡ chỉ đó cho hắn, rồi đột ngột vung kiếm Chuẩn Đế, chém bay Đại Thánh Bát Kỳ kia khiến ông ta suýt chút bị chém chết.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Đại Thánh Kim Ô từ phía sau phóng đến, dùng tay chém một phát khiến Diệp Thành phụt máu. Ông ta vẫn chưa kịp ra chưởng thứ hai thì đã bị Âm Minh Tử Tướng chưởng cho lảo đảo lùi về sau.
Bảy tám Đại Thánh đồng loạt xông lên, người thì dùng pháp khí, người thì dùng thần thông, đồng loạt tấn công.
Hai mắt Diệp Thành đỏ ửng, hắn ra lệnh cho Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ ba xông lên, không nói gì, chỉ tự phát nổ khiến bảy tám Đại Thánh đó bị nổ tan tác.
Hắn đã điên thật rồi, liên tục gọi Âm Minh Tử Tướng ra rồi cho lần lượt tự phát nổ, các cao thủ vây đến kẻ thì mất mạng người thì bị văng ra xa.
Cách đánh điên cuồng của hắn, sự bất cần của hắn đã mở ra một con đường máu giữa biển người đông đúc, kết hợp Di Thiên Hoán Địa và Súc Địa Thành Thốn, thoát khỏi vòng vây.
Chạy đi đâu, Đại Thánh Côn Bằng đuổi đến, tay cầm cây giáo, đâm thủng cơ thể hắn.
Diệp Thành bỗng quay người, chém lùi Đại Thánh Côn Bằng, đồng thời đổi vị trí với một hòn đá lớn ở cách đó hơn một ngàn trượng, tránh được đòn đáng sợ đó, thực sự thoát ra ngoài.
Hắn dùng trận đài truyền tống, điên cuồng truyền tinh nguyên vào, muốn dựa vào đó để tẩu thoát.
Hàng vạn cao thủ ập đến, nhìn thấy trận đài đã được khởi động thì ùn ùn thi triển đại thần thông, khuấy động không gian, nhưng vẫn trễ một bước, chưa kịp cản Diệp Thành thì hắn đã biến mất.
“Hướng Tây Bắc, đuổi theo”. Trên bầu trời xa xăm có tiếng hét lạnh lùng truyền đến, đó là tiếng của Côn Bằng lão tổ, ông ta đã xác định được vị trí của Diệp Thành, biết được hắn chạy về hướng nào nên chỉ đường cho Vạn Tộc.
“Đuổi theo!”. Cao thủ Vạn Tộc mặt không cảm xúc, la hét chấn động cả trời đất, người thì dùng trận đài truyền tống, người thì cưỡi kiếm, hướng thẳng về phía tây bắc mà đuổi theo. Các cao thủ Vạn Tộc đang trên đường đuổi đến cũng hướng thẳng về thành cổ, mượn trận truyền tống để đuổi theo, trận truyền tống nhanh hơn trận đài nhiều.
“Vô dụng, một đám vô dụng”. Trong địa cung Nam Vực, chín lão tổ đều tức giận tới mức muốn giết người, Vạn Tộc có nhiều cao thủ đến vậy, chẳng những không chặn được hắn mà còn để hắn chạy mất, là tổ tiên của bọn họ, các lão tổ đều thấy rất mất mặt, thể diện của Vạn Tộc đã mất hết cả rồi.
Chương 2158: Âm hồn không tan
Ngăn hắn lại.
Tiếng la hét vang lên khắp trời, Vạn Tộc không ngừng đuổi theo và vây bắt.
Nam vực hỗn loạn đến độ trời long đất lở.
Diệp Thành chạy rất nhanh, liên tục dùng trận đài, liều mạng trốn về hướng tây bắc.
Truy binh đuổi theo sau lưng hắn đông rợp trời và cũng có rất nhiều người dùng trận đài để đuổi theo.
Nhưng trận đài quá đắt, lại chỉ dùng được một lần, dùng một lúc là hết ngay, rất đau đầu, nhiều người rất muốn bắt Diệp Thành lại để hỏi thử: Mẹ kiếp, ngươi lấy đâu ra nhiều trận đài đến thế?
Không có trận đài thì chỉ có thể chạy bằng chân thôi, cũng có người bay trên trời, cưỡi kiếm, cưỡi linh thú, có người lại lái chiến xa, cưỡi mây, khí thế rất hùng hồn.
Mặc dù tốc độ của họ không hề chậm nhưng vẫn không bì kịp trận đài, càng lúc càng bị bỏ xa.
Còn những người đuổi theo bằng truyền tống trận ở thành cổ thì lại có không ít người đuổi kịp, nối đuôi nhau chặn đường Diệp Thành, nhưng lại bị Diệp Thành liên tục giết chết.
Tu sĩ bốn phía đến xem kịch nhìn thấy cảnh tượng vô pháp vô thiên đó thì không khỏi xuýt xoa: “Thánh thể trâu ghê, thế mà cũng có thể thoát khỏi vòng vây, đúng là thần kỳ”.
“Ai ngờ hơn năm ngàn chủng tộc, mấy chục vạn tu sĩ, trận thế lớn đến vậy chỉ để truy sát một Thánh Nhân sống nhờ trong cơ thể Đại Thánh, chưa kể còn có cả Đế Binh và Chuẩn Đế đứng sau trợ giúp nữa”.
“Ta rất vui khi thấy hậu bối chạy nhanh như thế”. Một nhóm mấy lão già thích hóng hớt tìm chỗ thoải mái dừng lại và bắt đầu ra vẻ hiểu biết.
“Có nhìn thấy không hả? Nhiều trận đài cũng có thể đạt được hiệu quả như truyền tống trận”. Bên cạnh đám đông, một người áo đen nói với vẻ thâm sâu, không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ biết hai mắt hắn ta sáng như lửa, phát ra ánh sáng vàng kim, không cần nói cũng biết đấy là Tiểu Viên Hoàng.
“Trong mấy huynh đệ chỉ có hắn là ưu tú nhất”. Quỳ Ngưu cũng đã đến, xuýt xoa, chậc lưỡi nói.
“Chúng ta lén chạy ra đây, phải làm việc gì đó đàng hoàng mới được”. Võ Hùng Đại Địa ngoáy mũi.
“Đừng lề mề nữa, mau chọn địa điểm! Khó khăn lắm mới kiếm được một người anh em giỏi đánh nhau, không thể để hắn bị giết được”. Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và lão lục Bắc Minh Ngư đều có mặt, tất cả mặc đồ đen, cả sáu huynh đệ đều đã đến, đứng chung một đám không biết đang làm gì.
Nói xong thì sáu người họ biến mất, đến thành cổ gần nhất, chắc chắn họ không thể đuổi kịp Diệp Thành nên chỉ đành mượn truyền tống trận để đuổi theo, ai bảo Diệp Thành có nhiều trận đài truyền tống đến vậy làm gì.
Bên này, Diệp Thành đã truyền tống chín vạn dặm, chạy ra ngoài, vung tay là có trận đài xuất hiện.
Sự thật chứng minh, việc hắn quyết đoán càn quét trận đài truyền tống suốt chặng đường là hành động đúng đắn.
Cũng may hắn có nhiều trận đài đến thế, nếu không thì chắc đã bị nổ thành tro rồi, có quá nhiều cao thủ vây giết hắn, hơn năm ngàn chủng tộc, nhà nào cũng có Đại Thánh, số lượng nhiều đến đáng sợ.
May mắn là không phải tất cả cao thủ của năm ngàn chủng tộc đều ở đây, rất nhiều người còn đang trên đường đuổi đến, nếu như tất cả đều có mặt thì đấy mới là cảnh tượng người đông rợp trời kín đất.
“Ta nói, mặc dù ngươi có không ít trận đài nhưng nếu muốn truyền tống ra khỏi Nam Vực thì còn thiếu nhiều lắm”. Viêm Long bò lên miệng đỉnh, nói: “Cách này của ngươi không gắng gượng được bao lâu đâu”.
“Biết sao bây giờ!”. Diệp Thành lắc đầu: “Ta không dám dừng lại, phía sau có truy binh, phía trước có người chặn đường, nếu như bị bao vây thì không chừng sẽ bị đánh thành đống thịt nhão”.
“Hay là chúng ta lại kiếm chỗ trốn đi?”, Viêm Long vuốt cằm, hỏi với vẻ thăm dò.
“Đừng có đùa, có chín Đế Binh định vị, chỉ cần ta còn ở Nam Vực thì dù có trốn đi đâu cũng vô dụng”. Diệp Thành nói, rồi lại tiếp tục khởi động trận đài.
Phía sau, những người truy sát hắn thấy vậy thì tức đến suýt khóc, trong đó có cả Đại Thánh và Thánh Vương.
Trận đài của ngươi cũng nhiều quá rồi đấy, lão tử đường đường là Đại Thánh mặc dù chạy rất nhanh nhưng lại không địch lại được trận đài, suốt chặng đường không những không đuổi kịp mà còn càng lúc càng bị bỏ xa.
Vô dụng, chín Chuẩn Đế ở địa cung Nam Vực không chịu nổi nữa, phái chín Đại Thánh thay thế mình còn họ thì xông ra ngoài địa cung, thần uy ngút trời khiến hư không rung chuyển.
Tốc độ của Chuẩn Đế vượt ngoài quy luật bình thường, tốc độ dịch chuyển của họ còn bá đạo hơn cả truyền tống trận.
Có điều mặc dù họ nhanh nhưng vẫn thua kiếm thần Chư Thiên, ừm, kém rất xa.
Trước đây, kiếm thần Chư Thiên có thể dùng một tia kiếm ý của nó làm vật dẫn, từ đại lục Huyền Hoang chạy đến tinh vực Bắc Đẩu chỉ trong thời gian rất ngắn, đấy mới là đại thần thông nghịch thiên, mới thật sự đỉnh.
Nếu không thì sao lại nói là thần thoại Chư Thiên? Cùng là Chuẩn Đế nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Lại một trận đài nữa bị hỏng, tốc độ của Diệp Thành cực kỳ nhanh, hắn lại khởi động trận đài khác, nhưng vừa mới đặt vào trong lối truyền tống thì liền nghe thấy có giọng nói ma mị vang lên bên tai: “Chín Chuẩn Đế đã đánh đến rồi”.
Diệp Thành chau mày, nhận ra được đấy là giọng của ai, chẳng phải là Đại Minh Vương tộc Khổng Tước đấy sao?
Hắn bất giác liếc nhìn lên tay trái của mình, bên trên có một phù văn, chắc là do Đại Minh Vương để lại, điều khiến hắn bất ngờ là không ngờ hắn lại không biết rốt cuộc nó đã được để lại từ lúc nào.
Phù văn đó nhanh chóng biến mất, nó chỉ có thể dùng một lần, nhưng lại giúp được Diệp Thành một việc lớn.
Đa tạ tiền bối, Diệp Thành cảm ơn chân thành, hắn không hi vọng Đại Minh Vương Khổng Tước sẽ đến ứng cứu.
Nói cho cùng thì đấy cũng là việc cá nhân của hắn, hắn bị Vạn Tộc truy nã với trận thế khủng, đấy không phải là chuyện mà một hai tộc có thể xoay chuyển, nếu quá nhiều chủng tộc tham gia vào thì rất có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh.
Chương 2159: Âm hồn không tan (2)
Là lão tổ của một tộc, ông ta phải có trách nhiệm với tộc mình, nếu tùy tiện tham chiến thì hậu quả sẽ khó lường.
Chín Chuẩn Đế đánh đến, khiến Diệp Thành cảm thấy cực kỳ vinh dự nhưng cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn không dám chậm trễ, liên tục bay trong trận đài truyền tống, chưa đến mười giây, lại đi được năm vạn dặm.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trận đài truyền tống cũng được dùng gần hết, lúc hắn ra ngoài thì mây mù liền ùn ùn kéo đến, vô số cao thủ ập đến với sát khí ngút trời.
“Hết trận đài rồi đúng không?”. Tiếng hét giận dữ rền vang, đấy là tiếng của một Đại Thánh tộc Kim Ô, bên cạnh hắn ta là năm Đại Thánh tộc Côn Bằng, đằng sau còn có cả cao thủ Thánh Vương.
“Âm hồn không tan”. Diệp Thành mắng rồi chạy về hướng khác, không dám đương đầu trực tiếp.
Nhưng chưa chạy được mấy ngàn trượng thì đã bị các cao thủ phía trước chặn đường, trận thế rất lớn.
Diệp Thành không suy nghĩ nhiều, phóng thật nhanh về phía bắc, nhưng đau đầu là phía bắc cũng có cao thủ, mặt mày ai nấy cũng hằm hằm, bọn họ đến từ truyền tống trận.
Đằng sau cũng có rất nhiều tu sĩ, đất là Đại Thánh của tộc Bát Kỳ.
Liều thôi, Diệp Thành nghiến răng, tiếp tục chạy về phía tây bắc, gọi Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh ra, sẵn sàng đỡ đạn và tự phát nổ để tấn công quân địch bất cứ lúc nào.
Đại Thánh tộc Kim Ô xông lên trước, hắn ta cầm đại ấn trong tay chứ không dùng đến kiếm nguyên thần, vì bên trên có lệnh phải bắt sống, nếu dùng kiếm nguyên thần phóng qua, không chừng sẽ giết chết Diệp Thành.
Âm Minh Tử Tướng đã xông qua, nắm chặt nắm đấm, đối đầu trực diện với Đại Thánh tộc Kim Ô, nhưng lại bị chưởng lùi về sau, cơ thể cũng rách toạc, so với Đại Thánh sống thì sức chiến đấu của hắn kém hơn rất nhiều.
Lúc này, Diệp Thành đã dùng đến Di Thiên Hoán Địa, qua mặt Đại Thánh Kim Ô, nhưng khi muốn tiếp tục dùng Di Thiên Hoán Địa thì phát hiện thiên địa không gian đã bị mấy Đại Thánh tộc Côn Bằng phong ấn rồi.
“Phong ấn hắn”. Mấy Đại Thánh đồng loạt xông lên, ai cũng cầm pháp khí phong ấn.
“Phong ấn ta sao?”. Diệp Thành điên cuồng, Âm Minh Tử Tướng phóng thẳng lên trời rồi tự phát nổ, không gian bị phong ấn nổ tung, Diệp Thành dùng Di Thiên Hoán Địa, tránh được phong ấn, tiếp tục bỏ trốn.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi có thể nổ được mấy lần”. Mấy Đại Thánh hừm lên lạnh lùng, tiếp tục dùng phong ấn.
“Vậy thì nổ tiếp”. Diệp Thành gọi hết tất cả Âm Minh Tử Tướng còn lại ra.
Một Âm Minh Tử Tướng tự phát nổ, phá tan phong ấn, hắn thi triển Di Thiên Hoán Địa, không gian lại bị phong ấn, hắn lại tiếp tục cho Âm Minh Tử Tướng tự phát nổ, hai bên đánh tưng bừng khói lửa, rất khốc liệt.
Rõ ràng Diệp Thành không thể đánh lại, tất cả Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh đều chết hết, chỉ còn lại cấp Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương, cùng với Thánh Nhân tự phát nổ nên không thể đạt được hiệu quả cao.
“Ngươi chạy không thoát đâu”. Đại Thánh Côn Bằng cười lạnh lùng, từ trên không trung tiến tới, chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, đột ngột vung kiếm, kiếm Phần Tịch Chuẩn Đế khôi phục thần uy, chém tan chưởng ấn.
Đại Thánh Côn Bằng bị chém lui nhưng hắn cũng bị thương nặng, bị Đại Thánh Bát Kỳ chỉ thủng người, vẫn chưa kịp đứng vững thì Đại Thánh Kim Ô đã đến, chưởng tiếp một chưởng, suýt chút chưởng chết hắn.
Diệp Thành phụt máu, không dám háu thắng, cố xông lên, dùng cơ thể của Đại Thánh để đỡ đòn.
“Lão thất, bên này này”. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, có tiếng hét lớn từ phía trước truyền đến, đó là Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu, hai người họ hợp lực, mở ra một cánh cửa truyền tống, đến tiếp ứng cho Diệp Thành.
“Đúng là huynh đệ tốt”. Diệp Thành cười to, cố đỡ một kiếm của Đại Thánh Kim Ô và một chưởng của Đại Thánh Côn Bằng, dùng kiếm mở đường máu rồi dùng Súc Địa Thành Thốn, chạy về phía cánh cửa truyền tống.
Nhưng chính vào lúc hắn sắp sửa bước chân vào cánh cửa truyền tống thì có một chưởng ấn cực mạnh từ phía xa ập đến, cách hắn đến cả vạn trượng, uy lực bá đạo, mang theo uy áp của Chuẩn Đế.
Diệp Thành trúng đòn, văng ra xa, cơ thể Đại Thành liền bị đánh tan thành khói.
Người ra tay là Côn Bằng lão tổ, ông ta là người đến đầu tiên, uy áp chấn động trời đất, đó là đã nương tay rồi đấy, ông ta không dùng hết sức với chưởng đó, nếu không thì Diệp Thành đã hồn bay phách tán rồi.
Đáng chết, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu thu cửa truyền tống lại, chạy vào trong và biến mất, chỉ còn một chút nữa thôi, họ cũng chỉ đành bỏ trốn, tiếp tục tìm cách để ứng cứu Diệp Thành.
Diệp Thành khá thê thảm, bị văng ra xa, tông đổ mười mấy ngọn núi, bay xa đến mấy trăm dặm, cuối cùng mới rơi xuống một vùng đất vô cùng tối tăm.
Côn Bằng lão tổ đã đuổi đến, hai mắt lạnh lùng, sát khí đằng đằng, vốn định khống chế Diệp Thành bằng một chưởng nhưng khi thấy Diệp Thành ở trong vùng đất tăm tối thì bỗng dừng bước, chau chặt mày.
Kim Ô lão tổ, Bát Kỳ lão tổ cũng đã đuổi đến, nhưng họ cũng dừng lại như Côn Bằng lão tổ, nhìn vùng đất tối đó bằng ánh mắt kiêng dè, đường đường là Chuẩn Đế nhưng lại không dám tiến lên.
Cao thủ Vạn Tộc từ bốn phía vây đến, rợp kín trời đất, giống như biển lớn bao la, số lượng lên đến mấy chục vạn, đứng kín trời kín đất, khiến trời đất rung chuyển.
Chỉ là mặc dù bọn họ đông người nhưng khi nhìn thấy vùng đất tăm tối đó thì cũng đều dừng bước hết, rất nhiều người còn bất giác lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt và đầy lo sợ.
Những người hóng hớt cũng đã đến, khi nhìn thấy vùng đất tăm tối đó thì mặt liền biến sắc: “Minh Thổ? Cấm địa?”
Chương 2160: Minh Thổ
Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, khắp trời toàn là bóng người, đều đang nhìn sang mảnh đất trước mặt.
Vùng đất đó tối đen như mực, trải dài vô tận, có núi có sông nhưng lại im lìm đến đáng sợ, không có sự sống nào, không có chút sinh khí nào, cô độc lạnh lẽo, cổ kính mà thần bí.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, mặc dù rất nhẹ nhưng lại khiến người ta rùng mình, dường như là một luồng gió đến từ Cửu U, hòa lẫn với tử khí u ám cổ xưa.
Đó là Minh Thổ ở Nam Vực - cấm địa nổi tiếng ở nơi này, Luyện Ngục ở Đông Hoang, Vọng Xuyên ở Tây Sa, Hoàng Tuyền ở Bắc Nhạc, Thiên Hư ở Trung Châu được gọi là năm cấm địa lớn của Huyền Hoang.
Giống như Luyện Ngục ở Đông Hoang, Minh Thổ này cũng giống như địa phủ u ám, nơi sâu trong đó luôn có tiếng gào thét, thê lương, phẫn nộ, mê mang, ai nghe cũng đều tinh thần hoảng hốt, đó như là nơi chôn cất của các vị thần, cũng giống như Thổ Lan này, không hề có giới hạn về thời gian.
Thật trùng hợp làm sao, Côn Bằng lão tổ đánh một chưởng cho Diệp Thành bay vào trong cấm địa Minh Thổ.
Mấy mươi vạn tu sĩ, chín Chuẩn Đế, không biết bao nhiêu Đại Thánh, Thánh Vương nhưng chỉ đứng bao vây ở ngoài, không dám bước vào cấm địa, chỉ nhìn chằm chằm vào trong, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Vì là cấm địa nên là nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm có tiếng, từ xưa đến nay đều là vào được nhưng không ra được, nó quá mức kỳ lạ, ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám bước chân vào.
“Đây đúng là hay không bằng hên mà!”, ở một góc trong đám đông, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu mặc áo đen chạy đến, thấy là cấm địa Thổ Minh cũng không khỏi biến sắc, đó là nơi chết.
“Ở trong đó có lẽ tốt hơn ở ngoài, chín Chuẩn Đế ở ngoài, nếu chạy ra khó tránh khỏi cái chết”, Đại Địa Võ Hùng trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng chỉ là một ác danh của Thổ Minh.
“Lần này Thánh Thể thật sự đường cùng rồi”, tu sĩ xung quanh thở dài: “Nam Vực hết lần này đến lần khác xảy ra náo động vì hắn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự truy bắt của Vạn Tộc, đi bước nào cũng đều là chết”.
“Có thể khiến cho chín Chuẩn Đế đích thân ra trận, cho dù là chết, hắn cũng mang trên người sự vinh dự vô thượng”.
“Côn Bằng, ngươi nhắm chuẩn thế”, lão tổ tộc Kim Ô liếc mắt nhìn Côn Bằng lão tổ, nhiều hướng như thế mà ngươi lại đánh vào hướng này, không biết nơi này có cấm địa à?
“Hiện giờ vào cũng không được, mà không vào cũng chẳng xong, một chưởng của ngươi đúng là làm người ta khó xử!”, lão tổ Bát Kỳ và lão tổ Phượng Điêu cũng móc mỉa nói, nhiều người vây giết như vậy mà một chưởng của ngươi lại đánh ra chiêu lợi hại nhất.
“Cấm địa thì thế nào, ta sợ à?”, Côn Bằng lão tổ hừ một tiếng, lập tức giơ tay lên, sử dụng thần thông biến thành một bàn tay lớn, thăm dò vào Minh Thổ muốn bắt Diệp Thành ra.
Nhưng mà bàn tay lớn của ông ta vừa mới đi vào trong đó, còn chưa chạm được đến Diệp Thành thì đã bị một nguồn sức mạnh bí ẩn trong Minh Thổ hóa giải thành vô hình, biến mất không thấy tung tích, rất kỳ quái.
Côn Bằng lão tổ nhíu mày, lấy một sợi dây sắt ra đưa vào Minh Thổ muốn trói Diệp Thành lại, sau đó kéo ra nhưng sợi dây sắt vừa đi vào trong đã rơi xuống.
Trong Minh Thổ, Nguyên Thần của Diệp Thành lảo đảo, mở mắt ra, trong cơn mê mang nhìn thấy bầu trời tối đen, mặc dù là ban đêm nhưng lại không nhìn thấy trời sao, đen kịt như địa ngục.
“Ta chết rồi sao?”, hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, từng cơn gió thổi qua.
“Chết cái lông ấy, còn sống mà”, Viêm Long trong đỉnh khàn giọng gào lên: “Đây là Minh Thổ”.
“Minh Thổ? Cấm địa?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức nhìn xung quanh, quan sát một lúc nhìn thấy lúc này bóng người như thủy triều ngoài cấm địa đang trợn hai mắt nhìn hắn.
“Bây giờ biết tại sao chúng không dám vào chưa?”, Viêm Long nói: “Đều sợ”.
“Ta cũng sợ”, Diệp Thành rùng mình, nhấc Thánh Thể của mình ra khỏi Đại Đỉnh, trạng thái của Nguyên Thần quá yếu, nên quay về cơ thể để tìm chút hơi ấm. Ừm, quả nhiên là ấm áp.
“Đây không phải là chỗ tốt, ông đây đã chuẩn bị lên đường với ngươi rồi”.
“Có thể nhìn ra được”, Diệp Thành lại rùng mình, quan sát xung quanh, mặc dù Tiên Nhãn bị phong ấn nhưng tầm mắt vẫn còn, thế mà lại không thể nhìn thấu, có sức mạnh bí ẩn nào đó che mất Thổ Minh.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ở trong chỗ sâu đó có một tòa cung điện cổ, cảm thấy khá giống Sâm La Điện, có quan tài xếp chồng lên nhau, còn có rất nhiều hài cốt nửa chôn trong đất và cả bóng ma như ẩn như hiện.
Đó đúng là Minh Thổ, giống hệt như địa ngục, đứng trên vùng đất tối đen như mực này, cả người không có độ ấm như rơi vào Cửu U, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo vào Sâm La Điện, nằm vào trong quan tài.
“Thế mà còn áp chế tu vi”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, bước vào Minh Thổ này, hắn trở nên giống người phàm, không có tu vi, pháp lực trở nên vô hình, tất cả đều bị sức mạnh bí ẩn hóa giải.
Trong lối đi của trận đài truyền tống, Diệp Thành bay với tốc độ tối đa, khi hắn vừa đến lối ra thì trận đài truyền tống cũng vừa hỏng, hắn đưa tay lên, rồi bước tiếp vào một trận đài truyền tống khác, tinh nguyên cuồn cuộn được phát huy đến mức tối đa.
Chạy đi đâu, cao thủ của Vạn Tộc phát hiện ra Diệp Thành, chưởng ra một chưởng với sức mạnh kinh thiên động địa.
Mặc dù chưởng của người đó mạnh nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Thành đã bỏ trốn qua trận đài truyền tống, không biết đã chạy về hướng nào, nhưng nếu như đã trốn bằng trận đài truyền tống thì cũng không thể đi được xa.
Càng có nhiều cao thủ ập đến hơn, theo lệnh của Côn Bằng lão tổ, họ bao vây quanh phạm vi ba mươi vạn dặm trở lại, hết lớp này đến lớp khác, với hơn năm ngàn chủng tộc, số lượng vô cùng lớn.
Đau đầu nhất không phải là chuyện này mà là Đế Binh định vị, Diệp Thành đi đến đâu cũng khó thoát được tầm mắt đối phương, muốn trốn cũng không được, phạm vi bao vây không ngừng thu nhỏ lại, dù có trận đài truyền tống cũng khó trốn thoát.
Có điều, vấn đề đau đầu nhất cũng là thứ may mắn nhất của Diệp Thành, Đế Binh định vị cần bọn Côn Bằng lão tổ điều khiển, không tách ra được, việc không có cấp Chuẩn Đế tham chiến là một tín hiệu đáng mừng.
Trong lối đi, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã dùng đến sức mạnh tối đa, Phần Tịch trong tay rung lên, kiếm khí khủng khiếp tràn ngập khắp nơi, sẵn sàng chiến đấu, muốn mở đường máu.
“Thả ta ra rồi cùng nhau đánh một trận”. Viêm Long trong đỉnh cũng lấy đao đầu quỷ của gã ra, khí tức điên cuồng trỗi dậy, vẻ mặt như phát điên, hai mắt đỏ như máu, như muốn liều mạng.
“Đạo hạnh của ngươi còn không đủ chịu một chưởng của người ta”. Diệp Thành liền mắng, đương nhiên hắn sẽ không thả Viêm Long ra để gây thêm rắc rối, tu vi và sức chiến đấu của gã thật sự chưa đến đâu.
Hắn nói xong thì đột ngột vung kiếm, chém đứt đường đi, rồi chui ra, nếu Đế Binh định vị đã có thể chắc chắn được vị trí lối ra của con đường thì nhất định đã có cao thủ đứng chờ ở đó.
Hắn biết được điểm này nên đương nhiên sẽ không ra ngoài từ lối đó mà phá tan lối đi để xông ra trước, bọn ngươi đều đứng đợi ở cửa ra, vậy ta không ra bằng lối đó nữa.
Phải thừa nhận rằng, hành động đó của hắn đã làm đảo lộn kế hoạch của Côn Bằng lão tổ.
Giống như Diệp Thành nghĩ, lối ra của trận đài truyền tống đã được bố trí rất nhiều cao thủ, nhưng vấn đề là đến giữa đường Diệp Thành đã chui ra, cho nên các cao thủ của Vạn Tộc không thể không đổi vị trí lại.
Diệp Thành rất giỏi binh pháp, có rất nhiều trận đài, hắn cứ chui tới chui lui trong phạm vi ba mươi vạn dặm, khiến các cao thủ Vạn Tộc tức đến nhức mình nhức mẩy, đâu ra mà nhiều trận đài truyền tống đến thế?
Diệp Thành lại chui ra khỏi đường hầm thời gian, nhưng lần này lại không may mắn như những lần trước, muốn trách chỉ có thể trách người của Vạn Tộc quá nhiều, vừa mới ra đã có một chưởng từ trên trời đánh xuống.
“Thánh Vương mà cũng dám cản đường ta sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, vung kiếm ra chém chết Thánh Vương đó, hắn có cơ thể của Đại Thánh và Chuẩn Đế Binh giúp sức nên Thánh Vương không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng chính vì Thánh Vương đó ngăn cản nên hắn đã đánh mất cơ hội, hắn muốn dùng trận đài truyền tống để chạy trốn nhưng bốn bề đều có cao thủ ập đến, hợp lực làm hỗn loạn không gian, ngăn cản trận đài truyền tống.
“Chạy, chạy nữa đi”. Phía đông, ba Đại Thánh của tộc Kim Ô dẫn theo mười mấy Thánh Vương kéo đến, đôi mắt vốn là màu vàng, giờ đã biến thành màu máu, ai cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Hôm nay ngươi khó thoát được cái chết”. Phía tây, ba Đại Thánh của tộc Côn Bằng dắt theo Thánh Vương chặn đường lại, khí thế hùng hồn, sát khí ngút trời, vẻ mặt dữ tợn, như những con ác ma.
“Bắt sống”. Phía nam, Đại Thánh của Bác Kỳ dắt theo cao thủ bao vây, ai cũng có pháp khí đáng sợ lơ lửng trên đầu, nắm giữ đại thuật sát sinh, uy lực rất lớn khiến hư không cũng dần sụp đổ.
“Nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”. Phía bắc, ba Đại Thánh của tộc Phượng Điêu Thái Cổ đích thân dẫn quân, đằng sau có rất nhiều Thánh Vương, họ cưỡi chiến xa cổ, khiến trời đất xung chuyển theo.
Không chỉ có bốn phía đông, tây, nam, bắc mà bốn phía đông nam, đông bắc, tây bắc, tây nam cũng đều có cao thủ ập đến, người thì cưỡi kiếm, người thì cưỡi mây, người thì cưỡi linh thú, đúng nghĩa tám mặt vây đánh, đâu đâu cũng sát khí ngút trời, mặt mày hung dữ.
Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên như tiếng sấm vạn cổ, đập vào mắt là cảnh người đứng rợp trời, kín đất, giống như sóng biển, ào ào ập đến.
Đó chỉ mới là một phần trong số đó, vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đổ đến, hơn năm ngàn chủng tộc vây đánh, trận thế còn lớn hơn cả chiến tranh, số lượng người tham chiến không dưới mấy chục vạn.
So với bọn họ, Diệp Thành chỉ có một mình, lúc nào cũng có khả năng bị nuốt chửng.
“Muốn giết ta thì phải trả giá bằng máu”. Diệp Thành lạnh lùng hét lên, khuôn mặt vẫn với vẻ điên cuồng, hắn cầm Phần Tịch, hướng thẳng về hướng Tây Bắc, bên đó có cao thủ tộc Huyết Nhạn.
“Trấn áp cho ta”. Đại Thánh Huyết Nhạn lạnh lùng hét lên, huyết quang từ giữa hai chân mày phóng ra, đó là bảo ấn huyết, là đại thánh binh đích thực, mỗi tia huyết khí đều nặng như núi.
Diệp Thành không nói gì, trước khi bị sức mạnh của bảo ấn huyết khống chế, hắn đã dùng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một Thánh Vương bên cạnh Đại Thánh Huyết Nhạn, tránh được đòn chí mạng đó.
Hắn đã nhập vào cơ thể Đại Thánh nhưng nguyên thần vẫn là cấp Thánh Nhân, không thể phát huy được sức mạnh của Đại Thánh, không dám đánh tay đôi với Đại Thánh, nhưng đổi vị trí thì vẫn được.
Hắn đi thì Thánh Vương Huyết Nhạn đó liền bị vạ lây, bị bảo ấn huyết cấp Đại Thánh đánh không kịp trở tay, cơ thể bị đè ra tương, nguyên thần và chân thân cũng khó thoát được cái chết.
Chương 2157: Mất mặt
Khốn nạn! Đại Thánh Huyết Nhạn giận dữ hét lên, chưởng Diệp Thành một chưởng, nhưng Diệp Thành lại chơi xấu, lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một người tộc Huyết Nhạn ở cách đó hơn một ngàn trượng.
Lại là huyết kiếp! Chuẩn Thánh ta đây bị giết còn Diệp Thành thì lại chạy ra phía sau, phía sau đều là Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Vương, tất cả đều bị hắn chém chết để mở đường máu.
“Khóa không gian, phá phép Di Thiên Hoán Địa”. Đại Thánh tộc Côn Bằng giận dữ hét lên, khởi động pháp khí bản mệnh, Đại Thánh của các tộc khác cũng không ngốc, họ cầm bí pháp, phong ấn không gian thiên địa.
Phép Di Thiên Hoán Địa bị cản trở, Diệp Thành điên cuồng vung kiếm Chuẩn Đế, liên tục chém, cố mở ra con đường máu giữa biển người, không ai dưới cấp Đại Thánh có thể cản được kiếm của hắn.
“Phong ấn cho ta!”. Mấy Đại Thánh nối đuôi nhau xông đến, hợp lực khởi động thiên võng cấp Đại Thánh thả từ trên trời xuống, muốn bắt sống Diệp Thành, đấy là pháp khí phong ấn, chuyên dùng để bắt người.
Đương nhiên Diệp Thành không dám đương đầu ra, quan trọng nhất là hắn không thể bị nhốt lại, một khi bất cẩn chậm chân một chút thì sẽ có vô số cao thủ ập đến, dù hắn thật sự là Đại Thánh thì cũng khó thoát được.
Hắn lập tức triệu hồi một Âm Minh Tử Tướng, gã vút thẳng lên bầu trời như một tia sáng, chặn thiên võng lại, sau đó khí tức của Âm Minh Tử Tướng bộc phát, tự nổ tung trên trời.
Âm Minh Tử Tướng tự nổ không phải nhằm vào Thiên Võng mà là nhằm vào phong ấn thiên địa không gian.
Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh tự phát nổ tạo nên uy lực cực kỳ lớn, làm thiên võng thủng một lỗ lớn, đến cả phong ấn thiên địa không gian cũng bị nổ tung.
Phong ấn bị phá vỡ, Diệp Thành lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, hơn nữa, hắn còn kiểm soát được thời gian rất chuẩn xác, không bị áp lực từ việc tự phát nổ tác động, chớp mắt đã ra khỏi phạm vi phát nổ.
Hắn đi rồi nhưng các cao thủ của Vạn Tộc thì lại thê thảm, đặc biệt là những cao thủ nằm trong phạm vi tự nổ, hàng loạt người cũng nổ tung thành sương máu, cao thủ cấp Đại Thánh cũng thê thảm vô cùng.
Khốn nạn, tiếng hét giận dữ vang lên, sát khí ngút trời, bao nhiêu là cao thủ, không thiếu cấp Đại Thánh nhưng lại bị một tên Thánh Nhân sống nhờ xác Đại Thánh hại cho thê thảm đến vậy, đúng là nhục nhã, quá sức nhục nhã.
Rất nhiều Đại Thánh hợp lực, phong ấn lại không gian: “Tấn công Nguyên Thần chân thân của hắn”.
Câu nói đó vừa được thốt ra thì cao thủ tứ phía liền hiểu ra, những luồng tiên quang sáng chói lần lượt từ trán họ vút ra, hướng thẳng về nguyên thần của Diệp Thành với sức mạnh hủy diệt.
Diệp Thành lo lắng, gọi ra Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ hai, và cho phát nổ không cần suy nghĩ.
Phong ấn không gian lại một lần nữa bị phá tan, khi sắp bị các kiếm nguyên thần chém trúng thì hắn lại dùng đến phép Di Thiên Hoán Địa, tránh được đòn chí mạng chỉ trong gang tấc, nếu không thì chắc đã bị giết chết.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, người bị Diệp Thành đổi vị trí thét lên thảm thiết, thân xác và linh hồn đều bị giết chết.
Ngươi đúng là đáng chết, một Đại Thánh tộc Bát Kỳ thi triển thần thông truyền tống, chặn đường Diệp Thành, giữa không quan bốn bề đang hỗn loạn, ông ta chỉ ra một chỉ, hướng thẳng về phía trán Diệp Thành.
Diệp Thành hừm lên lạnh lùng, gọi Âm Minh Tử Tướng thứ ba ra, đỡ chỉ đó cho hắn, rồi đột ngột vung kiếm Chuẩn Đế, chém bay Đại Thánh Bát Kỳ kia khiến ông ta suýt chút bị chém chết.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Đại Thánh Kim Ô từ phía sau phóng đến, dùng tay chém một phát khiến Diệp Thành phụt máu. Ông ta vẫn chưa kịp ra chưởng thứ hai thì đã bị Âm Minh Tử Tướng chưởng cho lảo đảo lùi về sau.
Bảy tám Đại Thánh đồng loạt xông lên, người thì dùng pháp khí, người thì dùng thần thông, đồng loạt tấn công.
Hai mắt Diệp Thành đỏ ửng, hắn ra lệnh cho Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ ba xông lên, không nói gì, chỉ tự phát nổ khiến bảy tám Đại Thánh đó bị nổ tan tác.
Hắn đã điên thật rồi, liên tục gọi Âm Minh Tử Tướng ra rồi cho lần lượt tự phát nổ, các cao thủ vây đến kẻ thì mất mạng người thì bị văng ra xa.
Cách đánh điên cuồng của hắn, sự bất cần của hắn đã mở ra một con đường máu giữa biển người đông đúc, kết hợp Di Thiên Hoán Địa và Súc Địa Thành Thốn, thoát khỏi vòng vây.
Chạy đi đâu, Đại Thánh Côn Bằng đuổi đến, tay cầm cây giáo, đâm thủng cơ thể hắn.
Diệp Thành bỗng quay người, chém lùi Đại Thánh Côn Bằng, đồng thời đổi vị trí với một hòn đá lớn ở cách đó hơn một ngàn trượng, tránh được đòn đáng sợ đó, thực sự thoát ra ngoài.
Hắn dùng trận đài truyền tống, điên cuồng truyền tinh nguyên vào, muốn dựa vào đó để tẩu thoát.
Hàng vạn cao thủ ập đến, nhìn thấy trận đài đã được khởi động thì ùn ùn thi triển đại thần thông, khuấy động không gian, nhưng vẫn trễ một bước, chưa kịp cản Diệp Thành thì hắn đã biến mất.
“Hướng Tây Bắc, đuổi theo”. Trên bầu trời xa xăm có tiếng hét lạnh lùng truyền đến, đó là tiếng của Côn Bằng lão tổ, ông ta đã xác định được vị trí của Diệp Thành, biết được hắn chạy về hướng nào nên chỉ đường cho Vạn Tộc.
“Đuổi theo!”. Cao thủ Vạn Tộc mặt không cảm xúc, la hét chấn động cả trời đất, người thì dùng trận đài truyền tống, người thì cưỡi kiếm, hướng thẳng về phía tây bắc mà đuổi theo. Các cao thủ Vạn Tộc đang trên đường đuổi đến cũng hướng thẳng về thành cổ, mượn trận truyền tống để đuổi theo, trận truyền tống nhanh hơn trận đài nhiều.
“Vô dụng, một đám vô dụng”. Trong địa cung Nam Vực, chín lão tổ đều tức giận tới mức muốn giết người, Vạn Tộc có nhiều cao thủ đến vậy, chẳng những không chặn được hắn mà còn để hắn chạy mất, là tổ tiên của bọn họ, các lão tổ đều thấy rất mất mặt, thể diện của Vạn Tộc đã mất hết cả rồi.
Chương 2158: Âm hồn không tan
Ngăn hắn lại.
Tiếng la hét vang lên khắp trời, Vạn Tộc không ngừng đuổi theo và vây bắt.
Nam vực hỗn loạn đến độ trời long đất lở.
Diệp Thành chạy rất nhanh, liên tục dùng trận đài, liều mạng trốn về hướng tây bắc.
Truy binh đuổi theo sau lưng hắn đông rợp trời và cũng có rất nhiều người dùng trận đài để đuổi theo.
Nhưng trận đài quá đắt, lại chỉ dùng được một lần, dùng một lúc là hết ngay, rất đau đầu, nhiều người rất muốn bắt Diệp Thành lại để hỏi thử: Mẹ kiếp, ngươi lấy đâu ra nhiều trận đài đến thế?
Không có trận đài thì chỉ có thể chạy bằng chân thôi, cũng có người bay trên trời, cưỡi kiếm, cưỡi linh thú, có người lại lái chiến xa, cưỡi mây, khí thế rất hùng hồn.
Mặc dù tốc độ của họ không hề chậm nhưng vẫn không bì kịp trận đài, càng lúc càng bị bỏ xa.
Còn những người đuổi theo bằng truyền tống trận ở thành cổ thì lại có không ít người đuổi kịp, nối đuôi nhau chặn đường Diệp Thành, nhưng lại bị Diệp Thành liên tục giết chết.
Tu sĩ bốn phía đến xem kịch nhìn thấy cảnh tượng vô pháp vô thiên đó thì không khỏi xuýt xoa: “Thánh thể trâu ghê, thế mà cũng có thể thoát khỏi vòng vây, đúng là thần kỳ”.
“Ai ngờ hơn năm ngàn chủng tộc, mấy chục vạn tu sĩ, trận thế lớn đến vậy chỉ để truy sát một Thánh Nhân sống nhờ trong cơ thể Đại Thánh, chưa kể còn có cả Đế Binh và Chuẩn Đế đứng sau trợ giúp nữa”.
“Ta rất vui khi thấy hậu bối chạy nhanh như thế”. Một nhóm mấy lão già thích hóng hớt tìm chỗ thoải mái dừng lại và bắt đầu ra vẻ hiểu biết.
“Có nhìn thấy không hả? Nhiều trận đài cũng có thể đạt được hiệu quả như truyền tống trận”. Bên cạnh đám đông, một người áo đen nói với vẻ thâm sâu, không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ biết hai mắt hắn ta sáng như lửa, phát ra ánh sáng vàng kim, không cần nói cũng biết đấy là Tiểu Viên Hoàng.
“Trong mấy huynh đệ chỉ có hắn là ưu tú nhất”. Quỳ Ngưu cũng đã đến, xuýt xoa, chậc lưỡi nói.
“Chúng ta lén chạy ra đây, phải làm việc gì đó đàng hoàng mới được”. Võ Hùng Đại Địa ngoáy mũi.
“Đừng lề mề nữa, mau chọn địa điểm! Khó khăn lắm mới kiếm được một người anh em giỏi đánh nhau, không thể để hắn bị giết được”. Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và lão lục Bắc Minh Ngư đều có mặt, tất cả mặc đồ đen, cả sáu huynh đệ đều đã đến, đứng chung một đám không biết đang làm gì.
Nói xong thì sáu người họ biến mất, đến thành cổ gần nhất, chắc chắn họ không thể đuổi kịp Diệp Thành nên chỉ đành mượn truyền tống trận để đuổi theo, ai bảo Diệp Thành có nhiều trận đài truyền tống đến vậy làm gì.
Bên này, Diệp Thành đã truyền tống chín vạn dặm, chạy ra ngoài, vung tay là có trận đài xuất hiện.
Sự thật chứng minh, việc hắn quyết đoán càn quét trận đài truyền tống suốt chặng đường là hành động đúng đắn.
Cũng may hắn có nhiều trận đài đến thế, nếu không thì chắc đã bị nổ thành tro rồi, có quá nhiều cao thủ vây giết hắn, hơn năm ngàn chủng tộc, nhà nào cũng có Đại Thánh, số lượng nhiều đến đáng sợ.
May mắn là không phải tất cả cao thủ của năm ngàn chủng tộc đều ở đây, rất nhiều người còn đang trên đường đuổi đến, nếu như tất cả đều có mặt thì đấy mới là cảnh tượng người đông rợp trời kín đất.
“Ta nói, mặc dù ngươi có không ít trận đài nhưng nếu muốn truyền tống ra khỏi Nam Vực thì còn thiếu nhiều lắm”. Viêm Long bò lên miệng đỉnh, nói: “Cách này của ngươi không gắng gượng được bao lâu đâu”.
“Biết sao bây giờ!”. Diệp Thành lắc đầu: “Ta không dám dừng lại, phía sau có truy binh, phía trước có người chặn đường, nếu như bị bao vây thì không chừng sẽ bị đánh thành đống thịt nhão”.
“Hay là chúng ta lại kiếm chỗ trốn đi?”, Viêm Long vuốt cằm, hỏi với vẻ thăm dò.
“Đừng có đùa, có chín Đế Binh định vị, chỉ cần ta còn ở Nam Vực thì dù có trốn đi đâu cũng vô dụng”. Diệp Thành nói, rồi lại tiếp tục khởi động trận đài.
Phía sau, những người truy sát hắn thấy vậy thì tức đến suýt khóc, trong đó có cả Đại Thánh và Thánh Vương.
Trận đài của ngươi cũng nhiều quá rồi đấy, lão tử đường đường là Đại Thánh mặc dù chạy rất nhanh nhưng lại không địch lại được trận đài, suốt chặng đường không những không đuổi kịp mà còn càng lúc càng bị bỏ xa.
Vô dụng, chín Chuẩn Đế ở địa cung Nam Vực không chịu nổi nữa, phái chín Đại Thánh thay thế mình còn họ thì xông ra ngoài địa cung, thần uy ngút trời khiến hư không rung chuyển.
Tốc độ của Chuẩn Đế vượt ngoài quy luật bình thường, tốc độ dịch chuyển của họ còn bá đạo hơn cả truyền tống trận.
Có điều mặc dù họ nhanh nhưng vẫn thua kiếm thần Chư Thiên, ừm, kém rất xa.
Trước đây, kiếm thần Chư Thiên có thể dùng một tia kiếm ý của nó làm vật dẫn, từ đại lục Huyền Hoang chạy đến tinh vực Bắc Đẩu chỉ trong thời gian rất ngắn, đấy mới là đại thần thông nghịch thiên, mới thật sự đỉnh.
Nếu không thì sao lại nói là thần thoại Chư Thiên? Cùng là Chuẩn Đế nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Lại một trận đài nữa bị hỏng, tốc độ của Diệp Thành cực kỳ nhanh, hắn lại khởi động trận đài khác, nhưng vừa mới đặt vào trong lối truyền tống thì liền nghe thấy có giọng nói ma mị vang lên bên tai: “Chín Chuẩn Đế đã đánh đến rồi”.
Diệp Thành chau mày, nhận ra được đấy là giọng của ai, chẳng phải là Đại Minh Vương tộc Khổng Tước đấy sao?
Hắn bất giác liếc nhìn lên tay trái của mình, bên trên có một phù văn, chắc là do Đại Minh Vương để lại, điều khiến hắn bất ngờ là không ngờ hắn lại không biết rốt cuộc nó đã được để lại từ lúc nào.
Phù văn đó nhanh chóng biến mất, nó chỉ có thể dùng một lần, nhưng lại giúp được Diệp Thành một việc lớn.
Đa tạ tiền bối, Diệp Thành cảm ơn chân thành, hắn không hi vọng Đại Minh Vương Khổng Tước sẽ đến ứng cứu.
Nói cho cùng thì đấy cũng là việc cá nhân của hắn, hắn bị Vạn Tộc truy nã với trận thế khủng, đấy không phải là chuyện mà một hai tộc có thể xoay chuyển, nếu quá nhiều chủng tộc tham gia vào thì rất có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh.
Chương 2159: Âm hồn không tan (2)
Là lão tổ của một tộc, ông ta phải có trách nhiệm với tộc mình, nếu tùy tiện tham chiến thì hậu quả sẽ khó lường.
Chín Chuẩn Đế đánh đến, khiến Diệp Thành cảm thấy cực kỳ vinh dự nhưng cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn không dám chậm trễ, liên tục bay trong trận đài truyền tống, chưa đến mười giây, lại đi được năm vạn dặm.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trận đài truyền tống cũng được dùng gần hết, lúc hắn ra ngoài thì mây mù liền ùn ùn kéo đến, vô số cao thủ ập đến với sát khí ngút trời.
“Hết trận đài rồi đúng không?”. Tiếng hét giận dữ rền vang, đấy là tiếng của một Đại Thánh tộc Kim Ô, bên cạnh hắn ta là năm Đại Thánh tộc Côn Bằng, đằng sau còn có cả cao thủ Thánh Vương.
“Âm hồn không tan”. Diệp Thành mắng rồi chạy về hướng khác, không dám đương đầu trực tiếp.
Nhưng chưa chạy được mấy ngàn trượng thì đã bị các cao thủ phía trước chặn đường, trận thế rất lớn.
Diệp Thành không suy nghĩ nhiều, phóng thật nhanh về phía bắc, nhưng đau đầu là phía bắc cũng có cao thủ, mặt mày ai nấy cũng hằm hằm, bọn họ đến từ truyền tống trận.
Đằng sau cũng có rất nhiều tu sĩ, đất là Đại Thánh của tộc Bát Kỳ.
Liều thôi, Diệp Thành nghiến răng, tiếp tục chạy về phía tây bắc, gọi Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh ra, sẵn sàng đỡ đạn và tự phát nổ để tấn công quân địch bất cứ lúc nào.
Đại Thánh tộc Kim Ô xông lên trước, hắn ta cầm đại ấn trong tay chứ không dùng đến kiếm nguyên thần, vì bên trên có lệnh phải bắt sống, nếu dùng kiếm nguyên thần phóng qua, không chừng sẽ giết chết Diệp Thành.
Âm Minh Tử Tướng đã xông qua, nắm chặt nắm đấm, đối đầu trực diện với Đại Thánh tộc Kim Ô, nhưng lại bị chưởng lùi về sau, cơ thể cũng rách toạc, so với Đại Thánh sống thì sức chiến đấu của hắn kém hơn rất nhiều.
Lúc này, Diệp Thành đã dùng đến Di Thiên Hoán Địa, qua mặt Đại Thánh Kim Ô, nhưng khi muốn tiếp tục dùng Di Thiên Hoán Địa thì phát hiện thiên địa không gian đã bị mấy Đại Thánh tộc Côn Bằng phong ấn rồi.
“Phong ấn hắn”. Mấy Đại Thánh đồng loạt xông lên, ai cũng cầm pháp khí phong ấn.
“Phong ấn ta sao?”. Diệp Thành điên cuồng, Âm Minh Tử Tướng phóng thẳng lên trời rồi tự phát nổ, không gian bị phong ấn nổ tung, Diệp Thành dùng Di Thiên Hoán Địa, tránh được phong ấn, tiếp tục bỏ trốn.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi có thể nổ được mấy lần”. Mấy Đại Thánh hừm lên lạnh lùng, tiếp tục dùng phong ấn.
“Vậy thì nổ tiếp”. Diệp Thành gọi hết tất cả Âm Minh Tử Tướng còn lại ra.
Một Âm Minh Tử Tướng tự phát nổ, phá tan phong ấn, hắn thi triển Di Thiên Hoán Địa, không gian lại bị phong ấn, hắn lại tiếp tục cho Âm Minh Tử Tướng tự phát nổ, hai bên đánh tưng bừng khói lửa, rất khốc liệt.
Rõ ràng Diệp Thành không thể đánh lại, tất cả Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh đều chết hết, chỉ còn lại cấp Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương, cùng với Thánh Nhân tự phát nổ nên không thể đạt được hiệu quả cao.
“Ngươi chạy không thoát đâu”. Đại Thánh Côn Bằng cười lạnh lùng, từ trên không trung tiến tới, chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, đột ngột vung kiếm, kiếm Phần Tịch Chuẩn Đế khôi phục thần uy, chém tan chưởng ấn.
Đại Thánh Côn Bằng bị chém lui nhưng hắn cũng bị thương nặng, bị Đại Thánh Bát Kỳ chỉ thủng người, vẫn chưa kịp đứng vững thì Đại Thánh Kim Ô đã đến, chưởng tiếp một chưởng, suýt chút chưởng chết hắn.
Diệp Thành phụt máu, không dám háu thắng, cố xông lên, dùng cơ thể của Đại Thánh để đỡ đòn.
“Lão thất, bên này này”. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, có tiếng hét lớn từ phía trước truyền đến, đó là Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu, hai người họ hợp lực, mở ra một cánh cửa truyền tống, đến tiếp ứng cho Diệp Thành.
“Đúng là huynh đệ tốt”. Diệp Thành cười to, cố đỡ một kiếm của Đại Thánh Kim Ô và một chưởng của Đại Thánh Côn Bằng, dùng kiếm mở đường máu rồi dùng Súc Địa Thành Thốn, chạy về phía cánh cửa truyền tống.
Nhưng chính vào lúc hắn sắp sửa bước chân vào cánh cửa truyền tống thì có một chưởng ấn cực mạnh từ phía xa ập đến, cách hắn đến cả vạn trượng, uy lực bá đạo, mang theo uy áp của Chuẩn Đế.
Diệp Thành trúng đòn, văng ra xa, cơ thể Đại Thành liền bị đánh tan thành khói.
Người ra tay là Côn Bằng lão tổ, ông ta là người đến đầu tiên, uy áp chấn động trời đất, đó là đã nương tay rồi đấy, ông ta không dùng hết sức với chưởng đó, nếu không thì Diệp Thành đã hồn bay phách tán rồi.
Đáng chết, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu thu cửa truyền tống lại, chạy vào trong và biến mất, chỉ còn một chút nữa thôi, họ cũng chỉ đành bỏ trốn, tiếp tục tìm cách để ứng cứu Diệp Thành.
Diệp Thành khá thê thảm, bị văng ra xa, tông đổ mười mấy ngọn núi, bay xa đến mấy trăm dặm, cuối cùng mới rơi xuống một vùng đất vô cùng tối tăm.
Côn Bằng lão tổ đã đuổi đến, hai mắt lạnh lùng, sát khí đằng đằng, vốn định khống chế Diệp Thành bằng một chưởng nhưng khi thấy Diệp Thành ở trong vùng đất tăm tối thì bỗng dừng bước, chau chặt mày.
Kim Ô lão tổ, Bát Kỳ lão tổ cũng đã đuổi đến, nhưng họ cũng dừng lại như Côn Bằng lão tổ, nhìn vùng đất tối đó bằng ánh mắt kiêng dè, đường đường là Chuẩn Đế nhưng lại không dám tiến lên.
Cao thủ Vạn Tộc từ bốn phía vây đến, rợp kín trời đất, giống như biển lớn bao la, số lượng lên đến mấy chục vạn, đứng kín trời kín đất, khiến trời đất rung chuyển.
Chỉ là mặc dù bọn họ đông người nhưng khi nhìn thấy vùng đất tăm tối đó thì cũng đều dừng bước hết, rất nhiều người còn bất giác lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt và đầy lo sợ.
Những người hóng hớt cũng đã đến, khi nhìn thấy vùng đất tăm tối đó thì mặt liền biến sắc: “Minh Thổ? Cấm địa?”
Chương 2160: Minh Thổ
Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, khắp trời toàn là bóng người, đều đang nhìn sang mảnh đất trước mặt.
Vùng đất đó tối đen như mực, trải dài vô tận, có núi có sông nhưng lại im lìm đến đáng sợ, không có sự sống nào, không có chút sinh khí nào, cô độc lạnh lẽo, cổ kính mà thần bí.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, mặc dù rất nhẹ nhưng lại khiến người ta rùng mình, dường như là một luồng gió đến từ Cửu U, hòa lẫn với tử khí u ám cổ xưa.
Đó là Minh Thổ ở Nam Vực - cấm địa nổi tiếng ở nơi này, Luyện Ngục ở Đông Hoang, Vọng Xuyên ở Tây Sa, Hoàng Tuyền ở Bắc Nhạc, Thiên Hư ở Trung Châu được gọi là năm cấm địa lớn của Huyền Hoang.
Giống như Luyện Ngục ở Đông Hoang, Minh Thổ này cũng giống như địa phủ u ám, nơi sâu trong đó luôn có tiếng gào thét, thê lương, phẫn nộ, mê mang, ai nghe cũng đều tinh thần hoảng hốt, đó như là nơi chôn cất của các vị thần, cũng giống như Thổ Lan này, không hề có giới hạn về thời gian.
Thật trùng hợp làm sao, Côn Bằng lão tổ đánh một chưởng cho Diệp Thành bay vào trong cấm địa Minh Thổ.
Mấy mươi vạn tu sĩ, chín Chuẩn Đế, không biết bao nhiêu Đại Thánh, Thánh Vương nhưng chỉ đứng bao vây ở ngoài, không dám bước vào cấm địa, chỉ nhìn chằm chằm vào trong, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Vì là cấm địa nên là nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm có tiếng, từ xưa đến nay đều là vào được nhưng không ra được, nó quá mức kỳ lạ, ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám bước chân vào.
“Đây đúng là hay không bằng hên mà!”, ở một góc trong đám đông, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu mặc áo đen chạy đến, thấy là cấm địa Thổ Minh cũng không khỏi biến sắc, đó là nơi chết.
“Ở trong đó có lẽ tốt hơn ở ngoài, chín Chuẩn Đế ở ngoài, nếu chạy ra khó tránh khỏi cái chết”, Đại Địa Võ Hùng trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng chỉ là một ác danh của Thổ Minh.
“Lần này Thánh Thể thật sự đường cùng rồi”, tu sĩ xung quanh thở dài: “Nam Vực hết lần này đến lần khác xảy ra náo động vì hắn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự truy bắt của Vạn Tộc, đi bước nào cũng đều là chết”.
“Có thể khiến cho chín Chuẩn Đế đích thân ra trận, cho dù là chết, hắn cũng mang trên người sự vinh dự vô thượng”.
“Côn Bằng, ngươi nhắm chuẩn thế”, lão tổ tộc Kim Ô liếc mắt nhìn Côn Bằng lão tổ, nhiều hướng như thế mà ngươi lại đánh vào hướng này, không biết nơi này có cấm địa à?
“Hiện giờ vào cũng không được, mà không vào cũng chẳng xong, một chưởng của ngươi đúng là làm người ta khó xử!”, lão tổ Bát Kỳ và lão tổ Phượng Điêu cũng móc mỉa nói, nhiều người vây giết như vậy mà một chưởng của ngươi lại đánh ra chiêu lợi hại nhất.
“Cấm địa thì thế nào, ta sợ à?”, Côn Bằng lão tổ hừ một tiếng, lập tức giơ tay lên, sử dụng thần thông biến thành một bàn tay lớn, thăm dò vào Minh Thổ muốn bắt Diệp Thành ra.
Nhưng mà bàn tay lớn của ông ta vừa mới đi vào trong đó, còn chưa chạm được đến Diệp Thành thì đã bị một nguồn sức mạnh bí ẩn trong Minh Thổ hóa giải thành vô hình, biến mất không thấy tung tích, rất kỳ quái.
Côn Bằng lão tổ nhíu mày, lấy một sợi dây sắt ra đưa vào Minh Thổ muốn trói Diệp Thành lại, sau đó kéo ra nhưng sợi dây sắt vừa đi vào trong đã rơi xuống.
Trong Minh Thổ, Nguyên Thần của Diệp Thành lảo đảo, mở mắt ra, trong cơn mê mang nhìn thấy bầu trời tối đen, mặc dù là ban đêm nhưng lại không nhìn thấy trời sao, đen kịt như địa ngục.
“Ta chết rồi sao?”, hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, từng cơn gió thổi qua.
“Chết cái lông ấy, còn sống mà”, Viêm Long trong đỉnh khàn giọng gào lên: “Đây là Minh Thổ”.
“Minh Thổ? Cấm địa?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức nhìn xung quanh, quan sát một lúc nhìn thấy lúc này bóng người như thủy triều ngoài cấm địa đang trợn hai mắt nhìn hắn.
“Bây giờ biết tại sao chúng không dám vào chưa?”, Viêm Long nói: “Đều sợ”.
“Ta cũng sợ”, Diệp Thành rùng mình, nhấc Thánh Thể của mình ra khỏi Đại Đỉnh, trạng thái của Nguyên Thần quá yếu, nên quay về cơ thể để tìm chút hơi ấm. Ừm, quả nhiên là ấm áp.
“Đây không phải là chỗ tốt, ông đây đã chuẩn bị lên đường với ngươi rồi”.
“Có thể nhìn ra được”, Diệp Thành lại rùng mình, quan sát xung quanh, mặc dù Tiên Nhãn bị phong ấn nhưng tầm mắt vẫn còn, thế mà lại không thể nhìn thấu, có sức mạnh bí ẩn nào đó che mất Thổ Minh.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ở trong chỗ sâu đó có một tòa cung điện cổ, cảm thấy khá giống Sâm La Điện, có quan tài xếp chồng lên nhau, còn có rất nhiều hài cốt nửa chôn trong đất và cả bóng ma như ẩn như hiện.
Đó đúng là Minh Thổ, giống hệt như địa ngục, đứng trên vùng đất tối đen như mực này, cả người không có độ ấm như rơi vào Cửu U, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo vào Sâm La Điện, nằm vào trong quan tài.
“Thế mà còn áp chế tu vi”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, bước vào Minh Thổ này, hắn trở nên giống người phàm, không có tu vi, pháp lực trở nên vô hình, tất cả đều bị sức mạnh bí ẩn hóa giải.
Bình luận facebook