-
Chương 2151-2155
Chương 2151: Soi bằng gương thần
Sau đó, hắn mới chuyển một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cùng với ba pháp khí cảnh giới Thánh Binh ra, đấy là một lư đồng, một ấm quý và một tháp thần, tất cả đều ở cấp khá cao.
Tiếp theo, hắn lấy thần hải từ trong Hỗn Độn Đỉnh ra và treo bên cạnh.
Viêm Long lại bò lên miệng đỉnh, liếc nhìn Âm Minh tử tướng rồi nhìn sang những pháp khí đó, cuối cùng mới hướng mắt về phía Diệp Thành, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Diệp Thành không nói gì, lộn người, nhảy vào trong Hỗn Độn Đỉnh, xuất hiện bên cạnh Viêm Long.
Viêm Long bất ngờ, nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu: “Ngươi cũng chạy vào đây là thế nào?”
Diệp Thành vẫn không nói gì, chỉ đứng im lặng, mở mắt, quan sát đại đỉnh từ bên trong.
Đây là lần đầu tiên hắn vào trong đại đỉnh của mình, lần quan sát này thật sự không tầm thường, trong Hỗn Độn Đỉnh là một thế giới khác, trắng xóa một vùng, còn có cả khí Hỗn Độn cuồn cuộn, tuôn trào như biển.
Hắn từ từ dừng quan sát và ra lệnh cho Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh bên ngoài.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó cử động, thu Hỗn Độn Đỉnh vào trong lư đồng, sau đó lại chuyển lư đồng vào trong thần tháp, rồi lại thu thần tháp vào trong chiếc ấm quý.
Viêm Long nhìn thấy cảnh đó thì với gãi đầu, nửa hiểu nửa không, nhìn Diệp Thiên: “Ta hiểu rồi, ngươi đang muốn để Âm Minh tử tướng đưa chúng ta ra ngoài, tránh bị gương soi đúng không?”
“Ngươi cũng không ngốc đâu”. Diệp Thành mỉm cười, dùng thêm rất nhiều bí pháp trên các pháp khí.
“Cách này cao tay đấy”. Viêm Long cười, nhìn sang Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó, gã đã nhét chiếc ấm quý vào trong túi chứa đồ, phong ấn lại rất kỹ.
Cũng có nghĩa là gã và Diệp Thành ở trong đại đỉnh, đại đỉnh lại ở trong lư đồng, lư đồng lại ở trong thần tháp, thần tháp thì lại nằm trong chiếc ấm quý, ấm quý lại nằm trong túi chứa đồ, tổng cộng được bọc bởi bốn lớp.
Bên này, Diệp Thành đã hạ lệnh cho Âm Minh tử tướng, Âm Minh tử tướng nhận được lệnh thì sải những bước chân cứng đờ, ra khỏi gian phòng, rồi ra khỏi tửu lầu, tiến thẳng về phía truyền tống trận.
Có rất nhiều người mượn truyền tống trận, tất cả đều bị soi bởi chiếc gương thần bên cạnh truyền tống trận.
Cũng vì vậy nên đã làm chậm tiến độ, khiến mọi người phải xếp hàng rất dài, làm mọi người chờ đợi đến bất mãn: “Ta còn có việc gấp mà phải ở đây lãng phí thời gian thế này”.
“Ai mà không gấp chứ, vợ ta sắp sinh rồi, ta không đến thì cô ấy sẽ không sinh”.
“Bà đây còn gấp đi cưới chồng đây này, suốt quãng đường đều thế này cả, tức chết được”.
“Ồn ào”. Ba Thánh Vương đứng canh bên cạnh truyền tống trận hét lên, lạnh lùng liếc nhìn những tu sĩ bên dưới, cắt ngang tất cả những lời mắng nhiếc: “Muốn trách thì hãy trách Hoang Cổ Thánh Thể đó đi”.
Bên dưới lập tức im lặng, ngoài mặt không dám làm trái nhưng trong lòng thì đang mắng chửi cả trăm ngàn lần, muốn trách chỉ trách thế lực của Vạn Tộc quá lớn, họ chỉ là những con kiến, không đụng chạm thế lực lớn đó được.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đứng lặng thinh, cứ có một người tiến về trước thì gã lại tiến thêm một bước, không có vẻ gì gấp gáp, chỉ im lặng xếp hàng, thỉnh thoảng cũng nhìn xung quanh.
Không phải gã đang nhìn xung quanh mà là Diệp Thành đang thông qua tầm nhìn của hắn, dùng đôi mắt của hắn để quan sát xung quanh. Mặc dù Diệp Thành ở trong đại Hỗn Độn Đỉnh nhưng hắn lại có thể làm được rất nhiều thứ.
“Hi vọng lần này thánh thể có thể thoát được, sau này thành công, quay lại xử lý hết bọn họ từng người một”. Trước Âm Minh tử tướng là một tên đầu trọc, từ khi xếp hàng đến giờ cứ nói mãi không thôi.
“Đạo hữu, mặt dây chuyền bán nguyệt của ngươi đẹp đấy, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh lên tiếng, thật ra là Diệp Thành mượn miệng của gã để nói, dùng đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình bán nguyệt trên cổ của tên đầu trọc, đó là bảo bối, hay nói đúng hơn là mảnh vỡ của Đế Giác.
Tên đầu trọc nghe thấy thì bất giác quay đầu lại, quan sát Âm Minh tử tướng, nhìn một lúc thì chau mày, với tu vi cấp Chuẩn Thánh Vương của gã, gã không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.
“Đạo hữu, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cười, có đều nụ cười đó rất đáng sợ.
“Đây là báu vật gia truyền nhà ta, không bán được”. Tên đầu trọc giật mặt dây chuyền bán nguyệt xuống, hà hơi rồi dùng ống tay áo chà chà.
“Giá cả có thể thương lượng”. Diệp Thành lại dùng miệng của Âm Minh tử tướng để lên tiếng, sao hắn có thể không hiểu được ý đồ của tên đầu trọc, ta vừa mới đòi mua là ngươi liền giở trò nói vật báu gia truyền, chẳng qua là muốn bán giá cao, chỉ cần ngươi chịu bán, tiền không phải vấn đề.
“Nếu đạo hữu đã thích thì ta cũng không phải không thể bóp bụng bán”. Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Dạo này thiếu nguyên thạch, nếu ngươi trả ba mươi vạn thì ta sẽ bán cho ngươi”.
“Chốt giá!”, Âm Minh tử tướng lấy túi chứa đồ trong lòng ra, vừa đủ tiền.
“Đạo hữu đúng là sảng khoái”. Tên đầu trọc cười, vội nhận lấy túi chứa đồ, rồi nhét mặt dây chuyền bán nguyệt vào tay Âm Minh tử tướng, sợ đối phương đổi ý.
“Mẹ ơi, một cái mặt dây chuyền cùi mà cũng đáng giá ba mươi vạn sao?” Những người ở phía trước và phía sau lóe mắt, nhìn tên đầu trọc rồi lại nhìn sang Âm Minh tử tướng.
“Nói bừa, đấy là vật báu gia truyền của nhà ta đó”. Tên đầu trọc phản bác, đã đến lượt gã, gã bước lên tế đàn, mặc cho gương thần chiếu rọi, trong lòng thấy rất vui.
“Đạo hữu, chỗ ta cũng có bảo bối, hay ngươi cũng xem thử?”. Mặc dù tên đầu trọc đã bước lên trên nhưng những người xung quanh lại vây chặt lấy Âm Minh tử tướng, lấy ra đủ thứ đồ vớ vẩn.
“Không cần”. Âm Minh tử tướng đáp lại không suy nghĩ rồi bước lên tế đàn.
Chương 2152: Đánh lừa qua cửa
Gương thần màu vàng loé ra kim quang, bắn ra từng luồng thần quang sáng chói, chiếu xuống người Âm Minh tử tướng.
Trong đỉnh, Diệp Thành và Viêm Long đều đứng lặng, nín thở, bọn họ cũng không chắc liệu gương thần có thể chiếu ra cái gì, tất cả chỉ là thăm dò, nếu thành công, vậy thì là chuyện tốt.
Điều khiến bọn họ vui mừng chính là, gương thần vẫn không có bất thường gì, từ từ gom hết thần quang.
Nhưng, ba vị Thánh Vương canh giữ bên cạnh truyền tống trận lại khẽ nhíu mày, chỉ bởi vì ngửi thấy mùi tử khí từ trên người Âm Minh tử tướng, không thuộc về người sống, càng giống như người chết.
Các ngươi, còn muốn nhìn bao lâu! Diệp Thành thông qua miệng Âm Minh tử tướng hừ lạnh một tiếng.
Ba Thánh Vương không đáp lời, cuối cùng liếc nhìn Âm Minh tử tướng một cái, liền mở truyền tống trận.
Âm Minh tử tướng bước vào, tuy bước chân có hơi cứng ngắc, nhưng lại vững vàng có lực.
Truyền tống trận mở ra, sức mạnh không gian bay vụt, Âm Minh tử tướng trong nháy mắt đã biến mất khỏi trận.
Ba Thánh Vương vẫn nhíu mày như trước, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, chỉ biết Âm Minh tử tướng rất quỷ dị, rõ ràng không có hơi thở người sống, lại vẫn có thể nói, khí chất mạnh mẽ.
Trong không gian thông đạo, Âm Minh tử tướng đứng ngay ngắn, giống như một cây lao, cắm ở nơi đó không nhúc nhích, có lẽ là hơi thở âm u lạnh lẽo, thế cho nên mọi người trong thông đạo không dám tới gần hắn.
“Đến đây, làm hai chén”. Trong đại đỉnh, Diệp Thành đã trở tay lấy bầu rượu ra, còn thuận tay đưa cho Viêm Long một bầu, tên này ngược lại cũng rất tình cảm, còn không quên làm hai món nhắm rượu.
“Gương thần không chiếu ra, hai ta có thể đi thẳng đến Nam Vực rồi”. Viêm Long ha hả cười to, tâm tình gã cũng không tồi, xắn tay áo lên, dốc mạnh bầu rượu, cực kỳ phóng khoáng.
“Cẩn thận giữ được thuyền vạn năm, chậm một chút cũng được, không bị bại lộ mới tốt”. Diệp Thành cười cười, bàn tay phất qua Viêm Long, lấy ra một dòng máu tươi, dung hoà vào trong Âm Minh tử tướng: “Dù sao cũng là vật chết, mượn máu tươi của ngươi tăng thêm sinh khí, để tránh làm cho người khác hoài nghi”.
“Là ý này à! Đây, lấy thêm chút nữa”. Viêm Long lập tức vươn cánh tay to khoẻ ra.
“Vậy lấy thêm một chút nữa?”, Diệp Thành cũng không khách khí, bàn tay to nắm lấy, lấy ra một viên tròn.
Việc này quả thật chỉ có dùng máu của Viêm Long, chỉ vì máu của gã có hơi thở Thánh Thể, nếu bị gương thần bắt đến, nhất định sẽ bị soi ra, vậy sẽ là một chuyện tệ hại.
Đương nhiên, trong máu của Viêm Long, có huyết mạch của Kim Ô và Côn Bằng, bị Diệp Thành tách ra, lúc này là thời điểm đặc biệt, mọi chuyện vẫn cần cẩn thận, hắn quả thật đã quen cẩn thận rồi.
Càng có nhiều máu của Viêm Long dung hoà vào, tử khí của Âm Minh tử tướng được che đậy đi không ít, thêm rất nhiều hơi thở người sống, làm cho người trong thông đạo rất kinh ngạc, nhìn Âm Minh tử tướng với ánh mắt là lạ.
Thế này Diệp Thành mới yên tâm, một bên cầm bầu rượu, một tay nắm mảnh đế giác mua lúc trước, cùng dung hoà với đế giác trong tay hắn, tản ra một luồng khí tức không tầm thường.
Song, đế giác vẫn không hoàn chỉnh như trước, vẫn còn thiếu một khối, ước chừng to bằng khoảng một ngón út.
“Ngươi đoán thử, còn cần bao lâu mới có thể trở về Đại Sở?”. Viêm Long thấy Diệp Thành chăm chú nhìn đế giác, không nhịn được hỏi một câu: “Nói thật, ta thật sự có chút nhớ nhà rồi”.
“Ít nhất một trăm năm”. Diệp Thành cất đế giác, nhìn về phía mờ mịt, nụ cười có chút mỏi mệt.
“Không biết các chiến hữu có sao không”. Viêm Long ôm bầu rượu, cũng ngẩng cao đầu nhìn phía trên, giống như có thể từ cách xa vạn cổ thanh thiên, nhìn thấy vùng núi sông tươi đẹp kia, đó là quê hương.
Một câu nói làm cho hai người đều rơi vào trầm mặc, trong đại đỉnh, ngươi một bình ta một bình, nhìn lại năm tháng huy hoàng trước kia, nhớ lại những ký ức còn quý giá hơn mạng sống.
Thiên Ma xâm lấn, khiến núi sông tươi đẹp nhuốm đầy máu tươi, cũng làm cho vô số sinh linh bị chôn vùi trong tai hoạ, con đường máu chồng chất bởi chín nghìn vạn tu sĩ Đại Sở, bọn họ không thẹn với muôn dân, cũng không thẹn với đạo tâm.
Không biết khi nào, mới thấy hai người dùng pháp lực giải trừ cảm giác say, chỉ vì đã đến cuối thông đạo.
Lần nữa hiện thân lại là một tòa thành cổ mới, sắc trời đã gần rạng sáng, thành cổ rất là phồn hoa.
Diệp Thành thông qua mắt của Âm Minh tử tướng, nhìn quanh bốn phía, cảm giác nơi góc tối có không ít cường giả ẩn núp, không thiếu Thánh Vương và Đại Thánh, có người của tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng và tộc Bát Kỳ Đại Xà.
Diệp Thành mở bản đồ ra, không ngừng đánh dấu bằng bút, kéo ra một đường núi Nam Vực ngắn nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thông qua con đường này, không đến mười ngày là có thể đi ra ngoài.
Hắn không lập tức đi đến truyền tống trận trong trung tâm thành ngay, mà xoay người đi đến một cửa tiệm.
“Ngươi muốn làm gì, còn có lòng dạ mua đồ?”, Viêm Long không nhịn được nói xen vào.
Chương 2153: Đánh lừa qua cửa (2)
“Để đề phòng bất trắc, mua chút trận đài truyền tống”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời: “Nếu thật sự xảy ra bất trắc, cũng có thể dùng trận đài truyền tống dựng ra một con đường sống, không lãng phí mất bao nhiêu thời gian”.
“Trận đài truyền tống đều là dùng một lần, xài xong liền báo hỏng, hơn nữa khoảng cách truyền tống ngắn đến đáng thương, trước nay đều là dùng để chạy trốn, mười trận đài truyền tống cũng chưa chắc bằng một cái truyền tống trận, dùng cách này tạo đường sống, thì phải cần bao nhiêu trận đài truyền tống”.
“Có đủ số lượng trận đài truyền tống, hoàn toàn có thể”. Diệp Thành cười nói: “Một đường càn quét, trận đài truyền tống tự đánh cướp được cũng không ít, nhưng mà vẫn thiếu rất nhiều”.
“Đạo hữu cần cái gì?”. Bên ngoài, chủ nhân cửa tiệm đã đến chào đón, vẻ mặt tươi cười nhìn Âm Minh tử tướng, đây là một tu sĩ trung niên, tu vi của gã là cấp Thánh Nhân.
“Có trận đài truyền tống không?”. Âm Minh tử tướng thản nhiên nói một tiếng, nói thẳng ra mục đích đến đây.
“Tất nhiên là có”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Cấp thấp, trung cấp, cao cấp đều có: cấp thấp có thể truyền tống năm ngàn dặm, giá bán năm mươi vạn nguyên thạch; trung cấp mười vạn dặm, giá một trăm vạn; cao cấp mười lăm ngàn dặm, giá là một trăm năm mươi vạn, đạo hữu cần loại nào”.
“Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!”. Âm Minh tử tướng bình thản nói, sắc mặt cũng không dao động.
“Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu?”. Tu sĩ trung niên sửng sốt, tưởng nghe lầm, thăm dò nhìn Âm Minh tử tướng: “Nhiều trận đài truyền tống như vậy, giá không rẻ”.
“Ở đâu ra lắm lời nói nhảm như vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu”. Âm Minh tử tướng lập tức trầm giọng nói.
Tu sĩ trung niên có chút xấu hổ, biết người trước mặt không đơn giản, liền không hỏi nhiều nữa, vội hoảng xoay người, đi vào trong tiệm, không bao lâu sau, đã mang túi đựng đồ ra.
“Tiệm của chúng tôi chỉ có nhiêu đây”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Hai cao cấp, sáu trung cấp, cấp thấp thì có không ít, có hai mươi trận đài, tổng cộng một nghìn chín trăm vạn nguyên thạch”.
Âm Minh tử tướng không nói gì, trực tiếp đưa ra túi đựng đồ có chứa nguyên thạch, nhận lấy túi đựng đồ của tu sĩ trung niên, xoay người liền đi, quả nhiên là đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
Tu sĩ trung niên nhìn đối phương với sắc mặt kỳ quái, trận đài truyền tống là vật cần thiết để bảo toàn sinh mạng, cực kỳ trân quý, hơn nữa dùng một lần liền báo hỏng, người bình thường tuyệt đối không mua nổi, càng không nói đến mua nhiều như vậy.
Âm Minh tử tướng đã bước vào đường lớn náo nhiệt, nghe các lời bàn tán xung quanh, lại tiến một cửa tiệm.
Trận đài truyền tống đích thực trân quý, tuy thành cổ này có không ít cửa tiệm, nhưng cửa tiệm có trận đài truyền tống lại không nhiều, tuy là có, số lượng cũng cực kỳ có hạn, trực tiếp bị hắn quét sạch.
Mua xong trận đài truyền tống, hắn mới đến trung tâm thành, y như hắn suy nghĩ, truyền tống trận này ngoại trừ cường giả đứng cạnh canh giữ, thì cũng có gương thần màu vàng, toả ra thần quang chói lọi.
Số người đứng xếp hàng đương nhiên không ít, Diệp Thành và Viêm Long không vội, im lặng đứng xếp hạng ở cuối cùng.
Mặc dù gương thần huyền diệu, nhưng chưa soi ra huyền cơ của Âm Minh tử tướng, thứ nó nhằm vào là Hoang Cổ Thánh Thể, bất luận là Thánh Thể Bản Nguyên, huyết mạch, nguyên tần hay là Tiên Nhãn, nó đều nhằm vào.
Nhưng Âm Minh tử tướng không có những thứ này, cộng thêm nhiều sinh khí con người nên vẫn chưa gây ra hoài nghi.
Diệp Thành và Viêm Long lại một nữa lừa được qua cửa, vào thông đạo, lấy ra bầu rượu bắt đầu uống.
Đợi đến thành cổ mới, Diệp Thành lại bắt đầu càn quét trận đài truyền tống, tiếp sau hắn cũng vẫn luôn tiếp tục làm như vậy, xuyên qua từng toà thành cổ, dọc đường đều mua trận đài truyền tống.
Suốt dọc đường cũng coi như an toàn, vẫn chưa rước lấy hoài nghi, đây chính xác là điều hai người muốn nhìn thấy.
Lần truyền tống này bọn họ càn quét kinh khủng, tộc Kim Ô và tộc Côn Bằng đã sốt ruột, vạn tộc truy nã đã qua ba ngày, chớ nói bắt Diệp Thành, ngay cả bóng dáng hắn cũng không nhìn thấy.
“Có khi nào là tộc Khổng Tước, tộc Thánh Viên đã nhúng tay vào”, tộc Kim Ô nói bằng giọng lạnh lùng.
“Thành cổ xung quanh gia tộc bọn họ đều có quân đội hùng hậu canh gác, Diệp Thành tuyệt đối không có khả năng thoát được”. Côn Bằng Hoàng trầm ngâm: “Trừ phi hắn dựa vào phi hành, né qua các truyền tống trận của thành cổ”.
“Hơn năm nghìn chủng tộc đều phái cường giả tìm kiếm bên ngoài, trong tay mỗi người đều cầm gương thần thiên cơ, hắn có thể tránh quá truyền tống trận thành cổ, thì cũng tuyệt đối khó tránh khỏi người tìm kiếm, trừ phi Khổng Tước Đại Minh vương cùng Thánh Viên Lão Tổ đích thân ra mặt, tiếp đón Hoang Cổ Thánh Thể đến gia tộc bọn họ”.
“Điều này khả năng rất thấp”. Thượng Cổ Huyết Nhạn Hoàng nhàn nhạt nói: “Các tộc đều đang tự phong bế, lão tổ cần đích thân chấp chưởng đại trận tự phong, không có thời gian rảnh quan tâm một Thánh Thể”.
“Hoặc là nói, Diệp Thành đã ẩn núp, thu liễm đi tất cả hơi thở, hơn nữa vị trí bí ẩn”.
“Cực Đạo Đế Binh định vị vẫn cần chút thời gian để hoàn thành, một khi mở ra, nếu như hắn vẫn còn ở Nam Vực này, chắc chắn khó tránh khỏi vạn tộc lần theo dấu vết, cho dù hắn có bản lĩnh to lớn, cũng khó trốn khỏi vòng vây này”.
Chương 2154: Đế Binh định vị
Viêm Long trong đỉnh lại uống hết một bình, còn Diệp Thành thì lặng yên ngồi đó, chuyên tâm nghiên cứu lời nguyền phong ấn Tiên Nhãn, mong có thể phá giải được nó, nếu phá giải được lời nguyền thì lần chạy thoát này sẽ dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất lực là lời nguyền phong ấn tạo từ chín Đế Binh hợp sức, mạnh đến sức khiến hắn không thể lay động, càng không thể tìm được cách phá bỏ nó, trừ khi có thiên kiếp thần phạt một lần nữa.
Hiển nhiên, cái gọi là thiên kiếp đã không có duyên với hắn ngay khi hắn bước vào Thánh Nhân rồi, không có khả năng thăng cấp Chuẩn Thánh Vương, cũng không có khả năng dẫn cái gọi là thiên kiếp thêm lần nữa.
“Lại qua một thành cổ nữa, nếu cả đường đi đều như thế, hai chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi Nam Vực”, Viêm Long nấc một tiếng: “Xem ra lệnh truy nã của Vạn Tộc cũng chỉ thế thôi”.
“Có thể ép chết Thôn Thiên Ma Tôn cũng đủ để chứng minh sự đáng sợ của nó”, Diệp Thành lạnh nhạt nói.
“Ngươi lo lắng quá rồi, nào hết bình nhé”, nói rồi, Viêm Long còn nhét vào một bình rượu.
“Có lẽ là ta… hửm?”, Diệp Thành chưa nói hết câu đột nhiên đứng phắt dậy, nhíu mày, hai mắt cũng híp mắt, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào hư không.
“Chuyện gì thế?”, Viêm Long ngạc nhiên, cũng đứng dậy khó hiểu nhìn Diệp Thành.
“Có một sức mạnh bí ẩn đang theo dõi ta”, Diệp Thành nghiêm túc nói: “Sức mạnh vừa cổ vừa mạnh”.
“Lẽ nào là Vạn Tộc?”, sắc mặt Viêm Long cũng trở nên khó coi:”Uy lực Đế Binh sao?”
“Phải nhanh hơn một chút”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt, dùng Âm Minh tử tướng nhìn xung quanh.
Họ lại đến một thành mới, nhưng hắn không ra lệnh cho Âm Minh tử tướng đi quyết sạch trận đài truyền tống trong thành mà chạy thẳng đến trung tâm thành, chỉ vì tiết kiệm thời gian để tránh xảy ra sự cố.
Trước truyền tống trận vẫn có một hàng dài xếp hàng, từng người một tiếp nhận sự kiểm tra của gương thần, Diệp Thành liếc mắt nhìn rồi đi thẳng lên phía trước, không nói một lời đã chen vào hàng.
Này! Người phía sau đều lên tiếng mắng: “Ngươi có biết thứ tự trước sau là gì không hả”.
“Các vị đạo hữu lượng thứ, ta có việc gấp”, Âm Minh tử tướng nói, sau đó lấy một túi chứa đồ ra: “Không chen hàng không đâu, mỗi người một vạn nguyên thạch xem như là ta xin lỗi”.
“Nếu đã có việc gấp thì đạo hữu cứ đi trước”, thấy được nhận tiền, người xếp ở phía sau đều mỉm cười, cũng không làm lỡ mất bao lâu, có một vạn xem như họ được hời.
Diệp Thành được như ý, Âm Minh tử tướng lập tức bước lên đàn tế để gương thần kiểm tra.
Ba Thánh Vương canh giữ truyền tống trận đều nhìn Âm Minh tử tướng, chẳng qua chỉ là để kiểm tra, người hào phóng thế này chắc chắn không đơn giản, không phải người có tiền bình thường.
Gương thần không quét được có gì bất thường, Âm Minh tử tướng bước vào truyền tống trận, sau đó biến mất không thấy đâu.
Đi vào con đường truyền tống, Diệp Thành liên tục thi triển bí pháp Chu Thiên, gia trị hết tầng này đến tầng khác, còn có lời nguyền Tiên Nhãn cũng bị che mất, tránh khỏi sự theo dõi trong Minh Minh.
“Thật sự khó giải quyết vậy sao?”, Viêm Long không khỏi nhíu mày: “Ngươi biết là ai theo dõi ngươi?”
“Có thể chắc chắn là Vạn Tộc thi triển bí pháp bằng chín Đế Binh, dò tìm vị trí của ta”, Diệp Thành trầm tư nói: “Lệnh truy nã của Vạn Tộc quả nhiên không đơn giản”.
Nói rồi hắn ra lệnh để Tử Minh tử tướng tăng tốc chạy thẳng đến lối ra.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh tăng tốc như thần quang, lẽ ra phải mất nửa canh giờ mới đến nhưng hắn chỉ mất không đến ba phút đã tới nơi cần đến, xuất hiện ở một tòa thành cổ mới.
Gã chạy không ngừng nghỉ, một đường chạy thẳng đến trung tâm thành theo lệnh của Diệp Thành, vẫn diễn lại trò cũ, chen ngang hàng, lấy nguyên thạch giải quyết, tiết kiệm không ít thời gian.
Cả một đường tiếp theo, hắn đều làm như thế, đi xuyên qua từng thành cổ, không hề quan tâm đến việc tiêu hao nguyên thạch, chỉ muốn bình yên chạy ra khỏi Nam Vực trước khi bị tìm ra vị trí của mình.
Trong một địa cung rộng lớn ở Nam Vực, chín người trang nghiêm ngồi trong đó, đều là lão tổ của một tộc, đều là cấp Chuẩn Đế, Côn Bằng lão tổ, Kim Ô lão tổ đều ở đây.
Trên đỉnh đầu họ đều có một Cực Đạo Đế Binh, toát ra cực đạo đế uy, có Đế Đạo pháp tắc bay nhảy, vì chúng tồn tại nên thời gian bị ngừng lại, mọi thứ đều trở về nguyên bản.
Diệp Thành hẳn là rất vinh hạnh, không chỉ “dẫn ra” lệnh truy nã Vạn Tộc, còn khiến chín vị Đế Chuẩn phải sử dụng chín Cực Đạo Đế Binh để tìm ra vị trí của mình, đây là một vinh dự vô thượng.
Chương 2155: Đế Binh định vị (2)
“Thảo nào lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được vị trí của hắn”, lão tổ tộc Côn Bằng hừ một tiếng: “Thế mà lại có bí pháp Chu Thiên Diễn Hóa, đáng lẽ ta phải nghĩ đến chứ, quá xem thường hắn rồi”.
“Hắn khá giống Lục Đạo, chẳng lẽ hai người đó liên quan đến nhau”, Phượng Điêu lão tổ nói: “Rốt cuộc bí pháp Chu Thiên Diễn Hóa của hắn là được truyền thừa từ ai?”
“Người giống nhau trong Chư Thiên Vạn Vực nhiều lắm, chẳng lẽ đều có liên quan đến Lục Đạo sao?", Huyết Nhạn lão tổ: “Cho dù là Lục Đạo đến, cũng tiêu diệt hắn một lượt”.
“Có bí thuật gì cũng không quan trọng!”, Bát Kỳ lão tổ cười lạnh một tiếng, trên đầu bắn ra thần quang, rơi vào sát kiếm treo trên đầu, đó là Cực Đạo Đế Binh của tộc Bát Kỳ, tổ tiên của tộc ông ta cũng từng có Đại Đế vào thời kỳ Hồng Hoang, Huyền Hoang gọi là Bát Kỳ Đại Đế.
Trên đầu của tám người khác cũng đều bắn ra thần quang như ông ta, mỗi người đều nhấn chìm trong Cực Đạo Đế Binh của nhà mình, hồi sinh đế uy, tăng thêm bí pháp để Đế Binh đều xao động.
Không lâu sau, trong mỗi Đế Binh deeufe toát ra thần quang, dung hợp lại với nhau tụ thành một màn nước, màn nước hơi mờ ảo, nhưng lại dần hiện ra rõ hơn dưới sự chấn động của Đế Binh.
Thứ xuất hiện trong màn nước là bản đồ của cả Nam Vực, chín Đế Binh đều run rẩy bao vây một hướng, bao vây một con đường không gian, sau đó lại xác định người mặc đồ đen trong đó, cuối cùng xác định trong túi chứa đồ trên thắt lưng người đó có bốn pháp phí cấp Thánh.
“Thế mà lại trốn trong pháp khí”, Kim Ô Hoàng nói: “Đúng là khiến người ta bất ngờ đấy”.
“Người đồ đen đó là một con rối, con rối có cấp bậc rất cao”, Côn Bằng trầm giọng nói: “Thảo nào cả đường vẫn chưa bị gương thần Thiên Cơ phát hiện, đúng là huyền diệu”.
“Đừng phí lời nữa, điều động các cường giả bao vây thành đó”, Côn Bằng lão tổ lạnh lùng nói: “Tiên Nhãn bị phong ấn, hắn không sử dụng được Thiên Đạo, bất kỳ giá nào cũng phải bắt sống hắn về cho ta”.
“Hắn không chạy được đâu”, vài Hoàng của tộc lớn đều ra khỏi đại điện, mệnh lệnh được truyền đi.
Ngay lập tức, cho dù là cường giả Vạn Tộc ẩn nấp trong các thành cổ lớn hay cường giả đang đi tìm ở bên ngoài, sau khi nhận được lệnh, tất cả đều tập trung về phía thành cổ, trận thế vô cùng lớn.
Một trận náo động lớn như vậy khiến thành cổ đều trở nên náo nhiệt, ai cũng đều nhìn về phía chân trời: “Các cường giả Vạn Tộc ẩn nấp trong thành cổ đều đã rút đi hết rồi, chẳng lẽ là tìm được Thánh Thể rồi à?”
“Tìm được hay chưa thì ngươi đi xem một chút là biết”, người không muốn tu đạo, người thích xem kịch tụ năm tụm bảy lại đi theo, vội vàng muốn xem một màn kịch hay.
“Nếu bị phát hiện thì chắc chắn không còn cơ hội sống”, nhiều người đều thầm thở dài, cũng đi theo đám người chạy tới thành cổ đó, thầm hi vọng Diệp Thành có thể chạy trốn.
Trong đỉnh, Diệp Thành đứng dậy ra lệnh cho Âm Minh tử tướng vẫn đang tăng tốc chạy trong con đường không gian dừng lại, sau đó híp mắt thành một đường, nghiêm túc nhìn chằm chằm lối ra.
“Sao lại dừng lại?”, Viêm Long cũng nhìn lối ra, gã không nhận thấy có gì bất thường.
“Có rất nhiều cường giả Vạn Tộc đứng đầy ở thành cổ chúng ta sắp đến rồi”, Diệp Thành nói: “Nói cách khác, thành cổ đó đã bị bao vây, chỉ đợi ta xuất hiện, sấm sét tuyệt sát”.
“Ngươi có thể nhìn thấy?”, Viêm Long ngạc nhiên, trợn to mắt nhưng không nhìn thấy gì cả.
“Trước khi đi ta đã phân bố Âm Minh tử tướng ở khắp nơi, thấy rất rõ cường giả Vạn Tộc đều đang bay vây thành cổ này, chúng đã tìm thấy vị trí của chúng ta”.
“Vậy… vậy phải làm sao?”, Viêm Long hốt hoảng: “Nếu ra ngoài sẽ bị đánh thì tro bụi”.
“Không ra từ lối ra mà xuyên qua con đường này”, Diệp Thành nhảy ra khỏi đại đỉnh, Nguyên Thần nhập vào một cơ thể cấp Đại Thánh, kiếm Phần Tịch trong tay kêu lên, phá con đường không gian này.
Con đường không gian sụp đổ, hắn bị kéo vào vết nứt không gian, đồng thời lấy một trận đài truyền tống, rót tinh nguyên vào trong đó, hồi sinh trận đài rồi biến mất trong vết nứt không gian.
“Hắn sử dụng trận đài truyền tống, lấy thành cổ làm trung tâm, bao vây khu vực bán kính ba mươi vạn dặm cho ta”, lão tổ tộc Côn Bằng truyền âm ra lệnh cho xung quanh.
Chỗ này của ông ta nhìn thấy rất rõ, bí pháp lấy chín Đế Binh làm cơ sở thi triển rất mạnh đã bao vây ngươi rồi, chỉ cần ngươi còn ở Nam Vực, đi đâu cũng có thể nhìn thấy.
Ông ta vừa ra lệnh, các cường giả Vạn Tộc còn đang chạy đến thành cổ dứt khoát dừng chân, xếp thành một hàng vuông tại chỗ, đứng đầu Chư Thiên, sát trận hồi phục, chỉ đợi Diệp Thành xuất hiện.
Sau đó, hắn mới chuyển một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cùng với ba pháp khí cảnh giới Thánh Binh ra, đấy là một lư đồng, một ấm quý và một tháp thần, tất cả đều ở cấp khá cao.
Tiếp theo, hắn lấy thần hải từ trong Hỗn Độn Đỉnh ra và treo bên cạnh.
Viêm Long lại bò lên miệng đỉnh, liếc nhìn Âm Minh tử tướng rồi nhìn sang những pháp khí đó, cuối cùng mới hướng mắt về phía Diệp Thành, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Diệp Thành không nói gì, lộn người, nhảy vào trong Hỗn Độn Đỉnh, xuất hiện bên cạnh Viêm Long.
Viêm Long bất ngờ, nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu: “Ngươi cũng chạy vào đây là thế nào?”
Diệp Thành vẫn không nói gì, chỉ đứng im lặng, mở mắt, quan sát đại đỉnh từ bên trong.
Đây là lần đầu tiên hắn vào trong đại đỉnh của mình, lần quan sát này thật sự không tầm thường, trong Hỗn Độn Đỉnh là một thế giới khác, trắng xóa một vùng, còn có cả khí Hỗn Độn cuồn cuộn, tuôn trào như biển.
Hắn từ từ dừng quan sát và ra lệnh cho Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh bên ngoài.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó cử động, thu Hỗn Độn Đỉnh vào trong lư đồng, sau đó lại chuyển lư đồng vào trong thần tháp, rồi lại thu thần tháp vào trong chiếc ấm quý.
Viêm Long nhìn thấy cảnh đó thì với gãi đầu, nửa hiểu nửa không, nhìn Diệp Thiên: “Ta hiểu rồi, ngươi đang muốn để Âm Minh tử tướng đưa chúng ta ra ngoài, tránh bị gương soi đúng không?”
“Ngươi cũng không ngốc đâu”. Diệp Thành mỉm cười, dùng thêm rất nhiều bí pháp trên các pháp khí.
“Cách này cao tay đấy”. Viêm Long cười, nhìn sang Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó, gã đã nhét chiếc ấm quý vào trong túi chứa đồ, phong ấn lại rất kỹ.
Cũng có nghĩa là gã và Diệp Thành ở trong đại đỉnh, đại đỉnh lại ở trong lư đồng, lư đồng lại ở trong thần tháp, thần tháp thì lại nằm trong chiếc ấm quý, ấm quý lại nằm trong túi chứa đồ, tổng cộng được bọc bởi bốn lớp.
Bên này, Diệp Thành đã hạ lệnh cho Âm Minh tử tướng, Âm Minh tử tướng nhận được lệnh thì sải những bước chân cứng đờ, ra khỏi gian phòng, rồi ra khỏi tửu lầu, tiến thẳng về phía truyền tống trận.
Có rất nhiều người mượn truyền tống trận, tất cả đều bị soi bởi chiếc gương thần bên cạnh truyền tống trận.
Cũng vì vậy nên đã làm chậm tiến độ, khiến mọi người phải xếp hàng rất dài, làm mọi người chờ đợi đến bất mãn: “Ta còn có việc gấp mà phải ở đây lãng phí thời gian thế này”.
“Ai mà không gấp chứ, vợ ta sắp sinh rồi, ta không đến thì cô ấy sẽ không sinh”.
“Bà đây còn gấp đi cưới chồng đây này, suốt quãng đường đều thế này cả, tức chết được”.
“Ồn ào”. Ba Thánh Vương đứng canh bên cạnh truyền tống trận hét lên, lạnh lùng liếc nhìn những tu sĩ bên dưới, cắt ngang tất cả những lời mắng nhiếc: “Muốn trách thì hãy trách Hoang Cổ Thánh Thể đó đi”.
Bên dưới lập tức im lặng, ngoài mặt không dám làm trái nhưng trong lòng thì đang mắng chửi cả trăm ngàn lần, muốn trách chỉ trách thế lực của Vạn Tộc quá lớn, họ chỉ là những con kiến, không đụng chạm thế lực lớn đó được.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đứng lặng thinh, cứ có một người tiến về trước thì gã lại tiến thêm một bước, không có vẻ gì gấp gáp, chỉ im lặng xếp hàng, thỉnh thoảng cũng nhìn xung quanh.
Không phải gã đang nhìn xung quanh mà là Diệp Thành đang thông qua tầm nhìn của hắn, dùng đôi mắt của hắn để quan sát xung quanh. Mặc dù Diệp Thành ở trong đại Hỗn Độn Đỉnh nhưng hắn lại có thể làm được rất nhiều thứ.
“Hi vọng lần này thánh thể có thể thoát được, sau này thành công, quay lại xử lý hết bọn họ từng người một”. Trước Âm Minh tử tướng là một tên đầu trọc, từ khi xếp hàng đến giờ cứ nói mãi không thôi.
“Đạo hữu, mặt dây chuyền bán nguyệt của ngươi đẹp đấy, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh lên tiếng, thật ra là Diệp Thành mượn miệng của gã để nói, dùng đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình bán nguyệt trên cổ của tên đầu trọc, đó là bảo bối, hay nói đúng hơn là mảnh vỡ của Đế Giác.
Tên đầu trọc nghe thấy thì bất giác quay đầu lại, quan sát Âm Minh tử tướng, nhìn một lúc thì chau mày, với tu vi cấp Chuẩn Thánh Vương của gã, gã không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.
“Đạo hữu, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cười, có đều nụ cười đó rất đáng sợ.
“Đây là báu vật gia truyền nhà ta, không bán được”. Tên đầu trọc giật mặt dây chuyền bán nguyệt xuống, hà hơi rồi dùng ống tay áo chà chà.
“Giá cả có thể thương lượng”. Diệp Thành lại dùng miệng của Âm Minh tử tướng để lên tiếng, sao hắn có thể không hiểu được ý đồ của tên đầu trọc, ta vừa mới đòi mua là ngươi liền giở trò nói vật báu gia truyền, chẳng qua là muốn bán giá cao, chỉ cần ngươi chịu bán, tiền không phải vấn đề.
“Nếu đạo hữu đã thích thì ta cũng không phải không thể bóp bụng bán”. Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Dạo này thiếu nguyên thạch, nếu ngươi trả ba mươi vạn thì ta sẽ bán cho ngươi”.
“Chốt giá!”, Âm Minh tử tướng lấy túi chứa đồ trong lòng ra, vừa đủ tiền.
“Đạo hữu đúng là sảng khoái”. Tên đầu trọc cười, vội nhận lấy túi chứa đồ, rồi nhét mặt dây chuyền bán nguyệt vào tay Âm Minh tử tướng, sợ đối phương đổi ý.
“Mẹ ơi, một cái mặt dây chuyền cùi mà cũng đáng giá ba mươi vạn sao?” Những người ở phía trước và phía sau lóe mắt, nhìn tên đầu trọc rồi lại nhìn sang Âm Minh tử tướng.
“Nói bừa, đấy là vật báu gia truyền của nhà ta đó”. Tên đầu trọc phản bác, đã đến lượt gã, gã bước lên tế đàn, mặc cho gương thần chiếu rọi, trong lòng thấy rất vui.
“Đạo hữu, chỗ ta cũng có bảo bối, hay ngươi cũng xem thử?”. Mặc dù tên đầu trọc đã bước lên trên nhưng những người xung quanh lại vây chặt lấy Âm Minh tử tướng, lấy ra đủ thứ đồ vớ vẩn.
“Không cần”. Âm Minh tử tướng đáp lại không suy nghĩ rồi bước lên tế đàn.
Chương 2152: Đánh lừa qua cửa
Gương thần màu vàng loé ra kim quang, bắn ra từng luồng thần quang sáng chói, chiếu xuống người Âm Minh tử tướng.
Trong đỉnh, Diệp Thành và Viêm Long đều đứng lặng, nín thở, bọn họ cũng không chắc liệu gương thần có thể chiếu ra cái gì, tất cả chỉ là thăm dò, nếu thành công, vậy thì là chuyện tốt.
Điều khiến bọn họ vui mừng chính là, gương thần vẫn không có bất thường gì, từ từ gom hết thần quang.
Nhưng, ba vị Thánh Vương canh giữ bên cạnh truyền tống trận lại khẽ nhíu mày, chỉ bởi vì ngửi thấy mùi tử khí từ trên người Âm Minh tử tướng, không thuộc về người sống, càng giống như người chết.
Các ngươi, còn muốn nhìn bao lâu! Diệp Thành thông qua miệng Âm Minh tử tướng hừ lạnh một tiếng.
Ba Thánh Vương không đáp lời, cuối cùng liếc nhìn Âm Minh tử tướng một cái, liền mở truyền tống trận.
Âm Minh tử tướng bước vào, tuy bước chân có hơi cứng ngắc, nhưng lại vững vàng có lực.
Truyền tống trận mở ra, sức mạnh không gian bay vụt, Âm Minh tử tướng trong nháy mắt đã biến mất khỏi trận.
Ba Thánh Vương vẫn nhíu mày như trước, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, chỉ biết Âm Minh tử tướng rất quỷ dị, rõ ràng không có hơi thở người sống, lại vẫn có thể nói, khí chất mạnh mẽ.
Trong không gian thông đạo, Âm Minh tử tướng đứng ngay ngắn, giống như một cây lao, cắm ở nơi đó không nhúc nhích, có lẽ là hơi thở âm u lạnh lẽo, thế cho nên mọi người trong thông đạo không dám tới gần hắn.
“Đến đây, làm hai chén”. Trong đại đỉnh, Diệp Thành đã trở tay lấy bầu rượu ra, còn thuận tay đưa cho Viêm Long một bầu, tên này ngược lại cũng rất tình cảm, còn không quên làm hai món nhắm rượu.
“Gương thần không chiếu ra, hai ta có thể đi thẳng đến Nam Vực rồi”. Viêm Long ha hả cười to, tâm tình gã cũng không tồi, xắn tay áo lên, dốc mạnh bầu rượu, cực kỳ phóng khoáng.
“Cẩn thận giữ được thuyền vạn năm, chậm một chút cũng được, không bị bại lộ mới tốt”. Diệp Thành cười cười, bàn tay phất qua Viêm Long, lấy ra một dòng máu tươi, dung hoà vào trong Âm Minh tử tướng: “Dù sao cũng là vật chết, mượn máu tươi của ngươi tăng thêm sinh khí, để tránh làm cho người khác hoài nghi”.
“Là ý này à! Đây, lấy thêm chút nữa”. Viêm Long lập tức vươn cánh tay to khoẻ ra.
“Vậy lấy thêm một chút nữa?”, Diệp Thành cũng không khách khí, bàn tay to nắm lấy, lấy ra một viên tròn.
Việc này quả thật chỉ có dùng máu của Viêm Long, chỉ vì máu của gã có hơi thở Thánh Thể, nếu bị gương thần bắt đến, nhất định sẽ bị soi ra, vậy sẽ là một chuyện tệ hại.
Đương nhiên, trong máu của Viêm Long, có huyết mạch của Kim Ô và Côn Bằng, bị Diệp Thành tách ra, lúc này là thời điểm đặc biệt, mọi chuyện vẫn cần cẩn thận, hắn quả thật đã quen cẩn thận rồi.
Càng có nhiều máu của Viêm Long dung hoà vào, tử khí của Âm Minh tử tướng được che đậy đi không ít, thêm rất nhiều hơi thở người sống, làm cho người trong thông đạo rất kinh ngạc, nhìn Âm Minh tử tướng với ánh mắt là lạ.
Thế này Diệp Thành mới yên tâm, một bên cầm bầu rượu, một tay nắm mảnh đế giác mua lúc trước, cùng dung hoà với đế giác trong tay hắn, tản ra một luồng khí tức không tầm thường.
Song, đế giác vẫn không hoàn chỉnh như trước, vẫn còn thiếu một khối, ước chừng to bằng khoảng một ngón út.
“Ngươi đoán thử, còn cần bao lâu mới có thể trở về Đại Sở?”. Viêm Long thấy Diệp Thành chăm chú nhìn đế giác, không nhịn được hỏi một câu: “Nói thật, ta thật sự có chút nhớ nhà rồi”.
“Ít nhất một trăm năm”. Diệp Thành cất đế giác, nhìn về phía mờ mịt, nụ cười có chút mỏi mệt.
“Không biết các chiến hữu có sao không”. Viêm Long ôm bầu rượu, cũng ngẩng cao đầu nhìn phía trên, giống như có thể từ cách xa vạn cổ thanh thiên, nhìn thấy vùng núi sông tươi đẹp kia, đó là quê hương.
Một câu nói làm cho hai người đều rơi vào trầm mặc, trong đại đỉnh, ngươi một bình ta một bình, nhìn lại năm tháng huy hoàng trước kia, nhớ lại những ký ức còn quý giá hơn mạng sống.
Thiên Ma xâm lấn, khiến núi sông tươi đẹp nhuốm đầy máu tươi, cũng làm cho vô số sinh linh bị chôn vùi trong tai hoạ, con đường máu chồng chất bởi chín nghìn vạn tu sĩ Đại Sở, bọn họ không thẹn với muôn dân, cũng không thẹn với đạo tâm.
Không biết khi nào, mới thấy hai người dùng pháp lực giải trừ cảm giác say, chỉ vì đã đến cuối thông đạo.
Lần nữa hiện thân lại là một tòa thành cổ mới, sắc trời đã gần rạng sáng, thành cổ rất là phồn hoa.
Diệp Thành thông qua mắt của Âm Minh tử tướng, nhìn quanh bốn phía, cảm giác nơi góc tối có không ít cường giả ẩn núp, không thiếu Thánh Vương và Đại Thánh, có người của tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng và tộc Bát Kỳ Đại Xà.
Diệp Thành mở bản đồ ra, không ngừng đánh dấu bằng bút, kéo ra một đường núi Nam Vực ngắn nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thông qua con đường này, không đến mười ngày là có thể đi ra ngoài.
Hắn không lập tức đi đến truyền tống trận trong trung tâm thành ngay, mà xoay người đi đến một cửa tiệm.
“Ngươi muốn làm gì, còn có lòng dạ mua đồ?”, Viêm Long không nhịn được nói xen vào.
Chương 2153: Đánh lừa qua cửa (2)
“Để đề phòng bất trắc, mua chút trận đài truyền tống”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời: “Nếu thật sự xảy ra bất trắc, cũng có thể dùng trận đài truyền tống dựng ra một con đường sống, không lãng phí mất bao nhiêu thời gian”.
“Trận đài truyền tống đều là dùng một lần, xài xong liền báo hỏng, hơn nữa khoảng cách truyền tống ngắn đến đáng thương, trước nay đều là dùng để chạy trốn, mười trận đài truyền tống cũng chưa chắc bằng một cái truyền tống trận, dùng cách này tạo đường sống, thì phải cần bao nhiêu trận đài truyền tống”.
“Có đủ số lượng trận đài truyền tống, hoàn toàn có thể”. Diệp Thành cười nói: “Một đường càn quét, trận đài truyền tống tự đánh cướp được cũng không ít, nhưng mà vẫn thiếu rất nhiều”.
“Đạo hữu cần cái gì?”. Bên ngoài, chủ nhân cửa tiệm đã đến chào đón, vẻ mặt tươi cười nhìn Âm Minh tử tướng, đây là một tu sĩ trung niên, tu vi của gã là cấp Thánh Nhân.
“Có trận đài truyền tống không?”. Âm Minh tử tướng thản nhiên nói một tiếng, nói thẳng ra mục đích đến đây.
“Tất nhiên là có”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Cấp thấp, trung cấp, cao cấp đều có: cấp thấp có thể truyền tống năm ngàn dặm, giá bán năm mươi vạn nguyên thạch; trung cấp mười vạn dặm, giá một trăm vạn; cao cấp mười lăm ngàn dặm, giá là một trăm năm mươi vạn, đạo hữu cần loại nào”.
“Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!”. Âm Minh tử tướng bình thản nói, sắc mặt cũng không dao động.
“Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu?”. Tu sĩ trung niên sửng sốt, tưởng nghe lầm, thăm dò nhìn Âm Minh tử tướng: “Nhiều trận đài truyền tống như vậy, giá không rẻ”.
“Ở đâu ra lắm lời nói nhảm như vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu”. Âm Minh tử tướng lập tức trầm giọng nói.
Tu sĩ trung niên có chút xấu hổ, biết người trước mặt không đơn giản, liền không hỏi nhiều nữa, vội hoảng xoay người, đi vào trong tiệm, không bao lâu sau, đã mang túi đựng đồ ra.
“Tiệm của chúng tôi chỉ có nhiêu đây”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Hai cao cấp, sáu trung cấp, cấp thấp thì có không ít, có hai mươi trận đài, tổng cộng một nghìn chín trăm vạn nguyên thạch”.
Âm Minh tử tướng không nói gì, trực tiếp đưa ra túi đựng đồ có chứa nguyên thạch, nhận lấy túi đựng đồ của tu sĩ trung niên, xoay người liền đi, quả nhiên là đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
Tu sĩ trung niên nhìn đối phương với sắc mặt kỳ quái, trận đài truyền tống là vật cần thiết để bảo toàn sinh mạng, cực kỳ trân quý, hơn nữa dùng một lần liền báo hỏng, người bình thường tuyệt đối không mua nổi, càng không nói đến mua nhiều như vậy.
Âm Minh tử tướng đã bước vào đường lớn náo nhiệt, nghe các lời bàn tán xung quanh, lại tiến một cửa tiệm.
Trận đài truyền tống đích thực trân quý, tuy thành cổ này có không ít cửa tiệm, nhưng cửa tiệm có trận đài truyền tống lại không nhiều, tuy là có, số lượng cũng cực kỳ có hạn, trực tiếp bị hắn quét sạch.
Mua xong trận đài truyền tống, hắn mới đến trung tâm thành, y như hắn suy nghĩ, truyền tống trận này ngoại trừ cường giả đứng cạnh canh giữ, thì cũng có gương thần màu vàng, toả ra thần quang chói lọi.
Số người đứng xếp hàng đương nhiên không ít, Diệp Thành và Viêm Long không vội, im lặng đứng xếp hạng ở cuối cùng.
Mặc dù gương thần huyền diệu, nhưng chưa soi ra huyền cơ của Âm Minh tử tướng, thứ nó nhằm vào là Hoang Cổ Thánh Thể, bất luận là Thánh Thể Bản Nguyên, huyết mạch, nguyên tần hay là Tiên Nhãn, nó đều nhằm vào.
Nhưng Âm Minh tử tướng không có những thứ này, cộng thêm nhiều sinh khí con người nên vẫn chưa gây ra hoài nghi.
Diệp Thành và Viêm Long lại một nữa lừa được qua cửa, vào thông đạo, lấy ra bầu rượu bắt đầu uống.
Đợi đến thành cổ mới, Diệp Thành lại bắt đầu càn quét trận đài truyền tống, tiếp sau hắn cũng vẫn luôn tiếp tục làm như vậy, xuyên qua từng toà thành cổ, dọc đường đều mua trận đài truyền tống.
Suốt dọc đường cũng coi như an toàn, vẫn chưa rước lấy hoài nghi, đây chính xác là điều hai người muốn nhìn thấy.
Lần truyền tống này bọn họ càn quét kinh khủng, tộc Kim Ô và tộc Côn Bằng đã sốt ruột, vạn tộc truy nã đã qua ba ngày, chớ nói bắt Diệp Thành, ngay cả bóng dáng hắn cũng không nhìn thấy.
“Có khi nào là tộc Khổng Tước, tộc Thánh Viên đã nhúng tay vào”, tộc Kim Ô nói bằng giọng lạnh lùng.
“Thành cổ xung quanh gia tộc bọn họ đều có quân đội hùng hậu canh gác, Diệp Thành tuyệt đối không có khả năng thoát được”. Côn Bằng Hoàng trầm ngâm: “Trừ phi hắn dựa vào phi hành, né qua các truyền tống trận của thành cổ”.
“Hơn năm nghìn chủng tộc đều phái cường giả tìm kiếm bên ngoài, trong tay mỗi người đều cầm gương thần thiên cơ, hắn có thể tránh quá truyền tống trận thành cổ, thì cũng tuyệt đối khó tránh khỏi người tìm kiếm, trừ phi Khổng Tước Đại Minh vương cùng Thánh Viên Lão Tổ đích thân ra mặt, tiếp đón Hoang Cổ Thánh Thể đến gia tộc bọn họ”.
“Điều này khả năng rất thấp”. Thượng Cổ Huyết Nhạn Hoàng nhàn nhạt nói: “Các tộc đều đang tự phong bế, lão tổ cần đích thân chấp chưởng đại trận tự phong, không có thời gian rảnh quan tâm một Thánh Thể”.
“Hoặc là nói, Diệp Thành đã ẩn núp, thu liễm đi tất cả hơi thở, hơn nữa vị trí bí ẩn”.
“Cực Đạo Đế Binh định vị vẫn cần chút thời gian để hoàn thành, một khi mở ra, nếu như hắn vẫn còn ở Nam Vực này, chắc chắn khó tránh khỏi vạn tộc lần theo dấu vết, cho dù hắn có bản lĩnh to lớn, cũng khó trốn khỏi vòng vây này”.
Chương 2154: Đế Binh định vị
Viêm Long trong đỉnh lại uống hết một bình, còn Diệp Thành thì lặng yên ngồi đó, chuyên tâm nghiên cứu lời nguyền phong ấn Tiên Nhãn, mong có thể phá giải được nó, nếu phá giải được lời nguyền thì lần chạy thoát này sẽ dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất lực là lời nguyền phong ấn tạo từ chín Đế Binh hợp sức, mạnh đến sức khiến hắn không thể lay động, càng không thể tìm được cách phá bỏ nó, trừ khi có thiên kiếp thần phạt một lần nữa.
Hiển nhiên, cái gọi là thiên kiếp đã không có duyên với hắn ngay khi hắn bước vào Thánh Nhân rồi, không có khả năng thăng cấp Chuẩn Thánh Vương, cũng không có khả năng dẫn cái gọi là thiên kiếp thêm lần nữa.
“Lại qua một thành cổ nữa, nếu cả đường đi đều như thế, hai chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi Nam Vực”, Viêm Long nấc một tiếng: “Xem ra lệnh truy nã của Vạn Tộc cũng chỉ thế thôi”.
“Có thể ép chết Thôn Thiên Ma Tôn cũng đủ để chứng minh sự đáng sợ của nó”, Diệp Thành lạnh nhạt nói.
“Ngươi lo lắng quá rồi, nào hết bình nhé”, nói rồi, Viêm Long còn nhét vào một bình rượu.
“Có lẽ là ta… hửm?”, Diệp Thành chưa nói hết câu đột nhiên đứng phắt dậy, nhíu mày, hai mắt cũng híp mắt, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào hư không.
“Chuyện gì thế?”, Viêm Long ngạc nhiên, cũng đứng dậy khó hiểu nhìn Diệp Thành.
“Có một sức mạnh bí ẩn đang theo dõi ta”, Diệp Thành nghiêm túc nói: “Sức mạnh vừa cổ vừa mạnh”.
“Lẽ nào là Vạn Tộc?”, sắc mặt Viêm Long cũng trở nên khó coi:”Uy lực Đế Binh sao?”
“Phải nhanh hơn một chút”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt, dùng Âm Minh tử tướng nhìn xung quanh.
Họ lại đến một thành mới, nhưng hắn không ra lệnh cho Âm Minh tử tướng đi quyết sạch trận đài truyền tống trong thành mà chạy thẳng đến trung tâm thành, chỉ vì tiết kiệm thời gian để tránh xảy ra sự cố.
Trước truyền tống trận vẫn có một hàng dài xếp hàng, từng người một tiếp nhận sự kiểm tra của gương thần, Diệp Thành liếc mắt nhìn rồi đi thẳng lên phía trước, không nói một lời đã chen vào hàng.
Này! Người phía sau đều lên tiếng mắng: “Ngươi có biết thứ tự trước sau là gì không hả”.
“Các vị đạo hữu lượng thứ, ta có việc gấp”, Âm Minh tử tướng nói, sau đó lấy một túi chứa đồ ra: “Không chen hàng không đâu, mỗi người một vạn nguyên thạch xem như là ta xin lỗi”.
“Nếu đã có việc gấp thì đạo hữu cứ đi trước”, thấy được nhận tiền, người xếp ở phía sau đều mỉm cười, cũng không làm lỡ mất bao lâu, có một vạn xem như họ được hời.
Diệp Thành được như ý, Âm Minh tử tướng lập tức bước lên đàn tế để gương thần kiểm tra.
Ba Thánh Vương canh giữ truyền tống trận đều nhìn Âm Minh tử tướng, chẳng qua chỉ là để kiểm tra, người hào phóng thế này chắc chắn không đơn giản, không phải người có tiền bình thường.
Gương thần không quét được có gì bất thường, Âm Minh tử tướng bước vào truyền tống trận, sau đó biến mất không thấy đâu.
Đi vào con đường truyền tống, Diệp Thành liên tục thi triển bí pháp Chu Thiên, gia trị hết tầng này đến tầng khác, còn có lời nguyền Tiên Nhãn cũng bị che mất, tránh khỏi sự theo dõi trong Minh Minh.
“Thật sự khó giải quyết vậy sao?”, Viêm Long không khỏi nhíu mày: “Ngươi biết là ai theo dõi ngươi?”
“Có thể chắc chắn là Vạn Tộc thi triển bí pháp bằng chín Đế Binh, dò tìm vị trí của ta”, Diệp Thành trầm tư nói: “Lệnh truy nã của Vạn Tộc quả nhiên không đơn giản”.
Nói rồi hắn ra lệnh để Tử Minh tử tướng tăng tốc chạy thẳng đến lối ra.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh tăng tốc như thần quang, lẽ ra phải mất nửa canh giờ mới đến nhưng hắn chỉ mất không đến ba phút đã tới nơi cần đến, xuất hiện ở một tòa thành cổ mới.
Gã chạy không ngừng nghỉ, một đường chạy thẳng đến trung tâm thành theo lệnh của Diệp Thành, vẫn diễn lại trò cũ, chen ngang hàng, lấy nguyên thạch giải quyết, tiết kiệm không ít thời gian.
Cả một đường tiếp theo, hắn đều làm như thế, đi xuyên qua từng thành cổ, không hề quan tâm đến việc tiêu hao nguyên thạch, chỉ muốn bình yên chạy ra khỏi Nam Vực trước khi bị tìm ra vị trí của mình.
Trong một địa cung rộng lớn ở Nam Vực, chín người trang nghiêm ngồi trong đó, đều là lão tổ của một tộc, đều là cấp Chuẩn Đế, Côn Bằng lão tổ, Kim Ô lão tổ đều ở đây.
Trên đỉnh đầu họ đều có một Cực Đạo Đế Binh, toát ra cực đạo đế uy, có Đế Đạo pháp tắc bay nhảy, vì chúng tồn tại nên thời gian bị ngừng lại, mọi thứ đều trở về nguyên bản.
Diệp Thành hẳn là rất vinh hạnh, không chỉ “dẫn ra” lệnh truy nã Vạn Tộc, còn khiến chín vị Đế Chuẩn phải sử dụng chín Cực Đạo Đế Binh để tìm ra vị trí của mình, đây là một vinh dự vô thượng.
Chương 2155: Đế Binh định vị (2)
“Thảo nào lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được vị trí của hắn”, lão tổ tộc Côn Bằng hừ một tiếng: “Thế mà lại có bí pháp Chu Thiên Diễn Hóa, đáng lẽ ta phải nghĩ đến chứ, quá xem thường hắn rồi”.
“Hắn khá giống Lục Đạo, chẳng lẽ hai người đó liên quan đến nhau”, Phượng Điêu lão tổ nói: “Rốt cuộc bí pháp Chu Thiên Diễn Hóa của hắn là được truyền thừa từ ai?”
“Người giống nhau trong Chư Thiên Vạn Vực nhiều lắm, chẳng lẽ đều có liên quan đến Lục Đạo sao?", Huyết Nhạn lão tổ: “Cho dù là Lục Đạo đến, cũng tiêu diệt hắn một lượt”.
“Có bí thuật gì cũng không quan trọng!”, Bát Kỳ lão tổ cười lạnh một tiếng, trên đầu bắn ra thần quang, rơi vào sát kiếm treo trên đầu, đó là Cực Đạo Đế Binh của tộc Bát Kỳ, tổ tiên của tộc ông ta cũng từng có Đại Đế vào thời kỳ Hồng Hoang, Huyền Hoang gọi là Bát Kỳ Đại Đế.
Trên đầu của tám người khác cũng đều bắn ra thần quang như ông ta, mỗi người đều nhấn chìm trong Cực Đạo Đế Binh của nhà mình, hồi sinh đế uy, tăng thêm bí pháp để Đế Binh đều xao động.
Không lâu sau, trong mỗi Đế Binh deeufe toát ra thần quang, dung hợp lại với nhau tụ thành một màn nước, màn nước hơi mờ ảo, nhưng lại dần hiện ra rõ hơn dưới sự chấn động của Đế Binh.
Thứ xuất hiện trong màn nước là bản đồ của cả Nam Vực, chín Đế Binh đều run rẩy bao vây một hướng, bao vây một con đường không gian, sau đó lại xác định người mặc đồ đen trong đó, cuối cùng xác định trong túi chứa đồ trên thắt lưng người đó có bốn pháp phí cấp Thánh.
“Thế mà lại trốn trong pháp khí”, Kim Ô Hoàng nói: “Đúng là khiến người ta bất ngờ đấy”.
“Người đồ đen đó là một con rối, con rối có cấp bậc rất cao”, Côn Bằng trầm giọng nói: “Thảo nào cả đường vẫn chưa bị gương thần Thiên Cơ phát hiện, đúng là huyền diệu”.
“Đừng phí lời nữa, điều động các cường giả bao vây thành đó”, Côn Bằng lão tổ lạnh lùng nói: “Tiên Nhãn bị phong ấn, hắn không sử dụng được Thiên Đạo, bất kỳ giá nào cũng phải bắt sống hắn về cho ta”.
“Hắn không chạy được đâu”, vài Hoàng của tộc lớn đều ra khỏi đại điện, mệnh lệnh được truyền đi.
Ngay lập tức, cho dù là cường giả Vạn Tộc ẩn nấp trong các thành cổ lớn hay cường giả đang đi tìm ở bên ngoài, sau khi nhận được lệnh, tất cả đều tập trung về phía thành cổ, trận thế vô cùng lớn.
Một trận náo động lớn như vậy khiến thành cổ đều trở nên náo nhiệt, ai cũng đều nhìn về phía chân trời: “Các cường giả Vạn Tộc ẩn nấp trong thành cổ đều đã rút đi hết rồi, chẳng lẽ là tìm được Thánh Thể rồi à?”
“Tìm được hay chưa thì ngươi đi xem một chút là biết”, người không muốn tu đạo, người thích xem kịch tụ năm tụm bảy lại đi theo, vội vàng muốn xem một màn kịch hay.
“Nếu bị phát hiện thì chắc chắn không còn cơ hội sống”, nhiều người đều thầm thở dài, cũng đi theo đám người chạy tới thành cổ đó, thầm hi vọng Diệp Thành có thể chạy trốn.
Trong đỉnh, Diệp Thành đứng dậy ra lệnh cho Âm Minh tử tướng vẫn đang tăng tốc chạy trong con đường không gian dừng lại, sau đó híp mắt thành một đường, nghiêm túc nhìn chằm chằm lối ra.
“Sao lại dừng lại?”, Viêm Long cũng nhìn lối ra, gã không nhận thấy có gì bất thường.
“Có rất nhiều cường giả Vạn Tộc đứng đầy ở thành cổ chúng ta sắp đến rồi”, Diệp Thành nói: “Nói cách khác, thành cổ đó đã bị bao vây, chỉ đợi ta xuất hiện, sấm sét tuyệt sát”.
“Ngươi có thể nhìn thấy?”, Viêm Long ngạc nhiên, trợn to mắt nhưng không nhìn thấy gì cả.
“Trước khi đi ta đã phân bố Âm Minh tử tướng ở khắp nơi, thấy rất rõ cường giả Vạn Tộc đều đang bay vây thành cổ này, chúng đã tìm thấy vị trí của chúng ta”.
“Vậy… vậy phải làm sao?”, Viêm Long hốt hoảng: “Nếu ra ngoài sẽ bị đánh thì tro bụi”.
“Không ra từ lối ra mà xuyên qua con đường này”, Diệp Thành nhảy ra khỏi đại đỉnh, Nguyên Thần nhập vào một cơ thể cấp Đại Thánh, kiếm Phần Tịch trong tay kêu lên, phá con đường không gian này.
Con đường không gian sụp đổ, hắn bị kéo vào vết nứt không gian, đồng thời lấy một trận đài truyền tống, rót tinh nguyên vào trong đó, hồi sinh trận đài rồi biến mất trong vết nứt không gian.
“Hắn sử dụng trận đài truyền tống, lấy thành cổ làm trung tâm, bao vây khu vực bán kính ba mươi vạn dặm cho ta”, lão tổ tộc Côn Bằng truyền âm ra lệnh cho xung quanh.
Chỗ này của ông ta nhìn thấy rất rõ, bí pháp lấy chín Đế Binh làm cơ sở thi triển rất mạnh đã bao vây ngươi rồi, chỉ cần ngươi còn ở Nam Vực, đi đâu cũng có thể nhìn thấy.
Ông ta vừa ra lệnh, các cường giả Vạn Tộc còn đang chạy đến thành cổ dứt khoát dừng chân, xếp thành một hàng vuông tại chỗ, đứng đầu Chư Thiên, sát trận hồi phục, chỉ đợi Diệp Thành xuất hiện.
Bình luận facebook