-
Chương 2136-2140
Chương 2136: Không cần đoán nữa
Tiếng ầm ầm chấn động cả bầu trời, hòa vào với tiếng chém giết, máu tươi ngập trời, rung chuyển cả trời đất.
Tiếng hét vang lên, một Đại Thánh tộc Côn Bằng bị chém, cơ thể nổ tung.
Lúc này Đại Thánh Xích Diễm bị thương, một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng suýt thì bị chém trúng.
Một Đại Thánh Côn Bằng đã bị tiêu diệt, ba Đại Thánh, ba Âm Minh tử tướng lập tức vây quanh Đại Thánh thứ hai của Côn Bằng, trận thế sáu chọi một, có thể biết trước được kết cục rồi, vị Đại Thánh đó bị đánh thành tro bụi.
Ở một bên khác, cấp Thánh Vương của khu mỏ Côn Bằng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sự trấn áp tuyệt đối.
Các cường giả đỉnh cao đều bị tiêu diệt, tiếp theo chính là đơn phương tàn sát, khu mỏ Côn Bằng ngay cả một vị Thánh Vương cũng không có, làm sao có thể ngăn được một đám cường giả cấp Đại Thánh và Thánh Vương chứ.
Cảnh tượng càng trở nên khốc liệt, từng bóng người biến thành vũng máu, máu chảy thành sông.
Đại Thánh Xích Diễm và các Thánh Vương cũng bắt đầu vơ hết những món đồ béo bở, dốc hết sức lao vào mỏ, không lấy thì uổng lắm, xong việc còn lấy được tiền công, “thù lao” vụ này kiếm bộn nha.
Hai đội còn lại cũng lần lượt thắng lớn, Đại Thánh và các Thánh Vương của Côn Bằng đều bị diệt, đám tôm tép còn lại, ngoài những người đã chạy thoát ra ngoài thì đều bị chôn vùi trong khi mỏ, có thể nói đây là núi xác biển máu.
Nhanh chóng lùi chạy đi! Đại Thánh Xích Diễm ra lệnh, ông ta là người đầu tiên chạy ra khỏi khu mỏ, thoáng chốc đã biến mất.
Mặc dù trong khu mỏ vẫn còn rất nhiều quặng chưa được khai thác nhưng mọi người đều biết đây là nơi khá rắc rối, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì không cần phải chờ nữa. Mặc dù truyền tống trận bị phá hủy, nhưng tộc Côn Bằng hoàn toàn có thể cứu họ từ bên ngoài, nếu một khi bị bao vây, kết cục sẽ rất thê thảm.
Người của Xích Diễm không dám lề mề, ai cũng bay ra khỏi khu mỏ, dùng trận đài truyền tống rút lui.
Thế nhưng có người vẫn còn đang vơ vét khoáng sản và bảo vật, chạy loạn trong khu mỏ, không cần nói, người đó chính là Diệp Thành, dùng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân, bao nhiêu người đến cũng không thể ngăn hắn được.
Đây là bảo vật thiên nhiên, là bảo vật không có chủ, dĩ nhiên hắn sẽ không khách sáo mà liều mạng đi nhặt về rồi.
“Chán sống rồi à?”, Sát Phá Thiên lướt ngang qua truyền âm nói: “Nhanh chóng rời khỏi đây”.
“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sai”, Diệp Thành phất tay, sau đó lại chui vào một khu mỏ.
Sát Phá Thiên không nói thêm lời nào nữa, bay thẳng lên hư không chạy ra khỏi khu mỏ, sử dụng trận đài truyền tống, thoáng chốc đã biến mất, những người khác cũng thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong khu mỏ rộng lớn, ngoại trừ núi xác biển máu ra, chỉ còn lại một mình Diệp Thành là người sống, hắn đi tới đâu bất kể là túi chứa đồ hay mảnh vỡ pháp khí, tất cả đều chui vào túi của hắn.
“Ta nói này, tên nhóc ngươi để ta ra ngoài giúp một chút đi”, Viêm Long trong Hỗn Độn Đỉnh thức dậy, nhảy lên nhảy xuống, gã rất thích làm chuyện này, chỉ nhìn thôi thì ngứa tay ngứa chân lắm.
“Thành thật đợi đi!”, Diệp Thành dĩ nhiên sẽ không thả gã ra, cường giả tộc Côn Bằng có thể đánh đến bất kỳ lúc nào, hắn không muốn Viêm Long xảy ra chuyện, một mình hắn vơ vét là đủ rồi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới cấp tốc chạy ra khỏi khu mỏ, quả thật là chẳng có đồ gì tốt cả.
Hắn rời đi rồi, nhưng để lại một tấm vải trắng khổng lồ, dài mấy trăm trượng thả dọc xuống từ trên trời, trên đó có khắc bảy chữ lớn đẫm máu: Có trách thì trách thái tử nhà các ngươi.
Tình hình hai khu mỏ khác cũng giống như bên này, tám vải trắng được thả dài xuống từ trên trời.
Nhìn xuống trời đất, ba khu mỏ như “được” máu rửa sạch, đập vào mắt người khác đều là máu, xác chết khắp nơi, cảnh tượng chấn động, thấy mà giật mình, vốn dĩ là một khu mỏ nhưng lại giống như địa ngục.
Rất nhanh, cường giả tộc Côn Bằng kéo đến bao vây từ khắp nơi, từ xa đã nhìn thấy tấm vải trắng thả dài từ trên trời xuống và bảy chữ bắt mắt trên tấm vải đó: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
“Khốn nạn!”, cường giả Côn Bằng lao vào như thủy triều nhưng cảnh tượng trong khu mỏ lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Người chạy đến xem cũng đã tụ lại từ bốn phía, chưa nói một câu nào mà đã nhìn thấy tấm vải dài cả trăm trượng từ đằng xa, cũng hơi sửng sốt: “Sao chữ này nhìn quen thế nhỉ?”
“Không cần đoán nữa, kẻ thù do thái tử Côn Bằng gây chuyện dẫn tới đấy”, người xung quanh đều xì xầm: “Có kẻ thù tìm đến tận cửa giống thái tử Kim Ô, liên lụy đến người trong tộc”.
“Chẳng lẽ lại là đám người đánh Kim Ô lúc trước, nét chữ này rất giống”.
Chương 2137: Món hời
“Có phải hay không thì không quan trọng!”, có người bật cười: “Quan trọng là báo ứng đến rồi, hơn nữa còn nặng hơn tộc Kim Ô, ba khu mỏ nguyên thạch, nhiều tiền lắm đấy”.
“Ta nói nghe này, cũng đáng đời lắm”, rất nhiều người đều không khỏi nói làm tốt lắm: “Kiềm chế sức mạnh, bình thường cũng đi bắt nạt khắp nơi, lần này gặp báo ứng rồi đấy. Cướp hết của chúng mới được chứ?”
“Tra, tra ngay cho ta”, đại điện Côn Bằng, Côn Bằng Hoàng tức giận hét lên như kẻ điên.
“Chuyện tốt do ngươi làm đấy”, tất cả trưởng lão tộc Côn Bằng đều đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm Côn Bằng Hoàng: “Đều là do ngươi làm gì cũng ngang ngược láo xược, khiến Côn Bằng tổn thất nặng nề, sáu Đại Thánh, hai mươi mấy Thánh Vương, trăm thánh Chuẩn Thánh Vương, vô số người trong tộc phải trả bằng máu”.
Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói lời nào, nét mặt đầy ý vị và chế giễu thường ngày đã không còn hiện lên trên mặt gã nữa, chỉ còn lại vẻ hung ác, đôi mắt màu vàng kim biến thành màu đỏ, gã là thái tử Côn Bằng, có địa vị và thân phận cao quý, sao cam lòng bị tính kế như vậy được chứ?
Đây quả là một sự trào phúng, trước đây không lâu lúc tộc Kim Ô bị thương, gã còn có hứng thú xem kịch hay nhưng hôm nay, họ đã nối gót Kim Ô, hơn nữa đều là do gã, tổn thất của họ thậm chí còn nặng nề hơn tổn thất của tộc Kim Ô.
Bên này, Diệp Thành đã quay lại trang viên nhỏ trong phân các Xích Diễm, chín Đại Thánh và cả trăm Thánh Vương đều đang đợi, rất nhiều người bị thương nhưng đều không đáng kể và không có thương vong.
“Lần này làm tốt lắm”, Diệp Thành khẽ cười, sau đó đưa nửa phần tiền thù lao cho họ”, quân đánh thuê Xích Diễm làm việc quả nhiên đáng tin cậy, rất mạnh, rất gan dạ”.
“Vơ vét được không ít nhỉ’, một đám Đại Thánh vuốt râu nhìn Diệp Thành, sau khi họ đi, Diệp Thành vẫn còn vơ vét ở khu mỏ, mặc dù chỉ mất nửa canh giờ nhưng có lẽ thu nhặt được không ít.
“Các ngươi cũng lấy không ít đấy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn có thể thấy rõ thân pháp của đám người này rất lợi hại, bản lĩnh cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết từng làm không ít thủ đoạn vụng trộm, nếu không sao có thể nói là quân đánh thuê chứ? Kiểu nào cũng liều được.
“Thì tay không ngứa ngáy quá mà!”, rất nhiều Đại Thánh và Thánh Vương đều lộ ra vẻ mặt rất thú vị, lần này quả thật thu về được rất nhiều, có thù lao, còn có cả quặng mỏ, lần này họ mới là người thắng đậm, kể từ khi Xích Diễm thành lập đến nay chưa có thu hoạch nào lớn như vậy.
“Thế nào, ngươi còn muốn làm nữa không?”, một tên Đại Thánh mập chọc vào Diệp Thành, nheo mắt, cười hơi dung tục: “Nghe nói khu mỏ tộc Bát Kỳ cũng có không ít quặng mỏ”.
“Nếu các ngươi không lấy tiền thù lao thì ta không ngại”, Diệp Thành bật cười.
“Đừng thế chứ, bọn ta là quân đánh thuê mà”, Đại Thánh mập bĩu môi, liếc nhìn Diệp Thành.
“Đạo hữu vẫn còn nhiệm vụ đánh thuê khác, nếu không có thì bọn ta đi đây”.
“Nếu ta nói muốn đánh thẳng vào tộc Côn Bằng, các ngươi chắc chắn không làm”, Diệp Thành cười nói.
“Chuyện này đúng là không làm được thật”, mọi người đều ho khan, xoay người rời đi, đùa gì thế, tộc Côn Bằng muốn đánh là có thể đánh à? Lần này đi rồi, cả đám bị tiêu diệt luôn đấy.
“Xích Diễm cũng có lúc sợ à?”, Diệp Thành khẽ cười, cũng đi theo ra khỏi trang viên, bước vào phố tìm một tiệm trà, gọi một bình trà rồi lặng yên ngồi đó.
Xung quanh đều là những tiếng bàn luận, hết người này đến người khác tạo thành một làn sóng, các cuộc nói chuyện đều là về những chuyện trong vài ngày qua, nhất là chuyện ba khu mỏ của Côn Bằng bị tấn công vào đêm qua, tiếng xì xầm chậc lưỡi vang lên không dứt.
Diệp Thành chỉ làm người nghe, thầm lẩm bẩm, mặc dù trận chiến đêm qua khiến cho tộc Côn Bằng bị tổn thất khá nhiều nhưng vẫn chưa đạt được mục đích cuối cùng của hắn: Tiêu diệt thái tử Côn Bằng.
Hắn đang nghĩ làm sao mới có thể dụ Côn Bằng ra, bắt cóc tống tiền? Lặp lại trò cũ?
Suy đi nghĩ lại, hắn chỉ thấy làm thế đáng tin cậy nhất, chỉ cần Côn Bằng ra ngoài thì mọi thứ sẽ dễ giải quyết, hắn đã chắc chắn có thể tiêu diệt gã nhưng nếu gã làm rùa rụt cổ không chịu ra thì nan giải rồi.
Chương 2138: Giả mạo
Đường phố nào nhiệt, phồn hoa sầm uất, hương trà thoang thoảng, hương cam thanh tuần, có chút cổ xưa.
Người khắp thành đều đang bàn tán, chỉ có Diệp Thành bình tĩnh ngồi ở quán, yên tĩnh thưởng trà, như một cao nhân ẩn sĩ, nhắm mắt làm ngơ chuyện thiên hạ, chỉ có ánh mắt phản chiếu trong chén trà.
Không biết bao lâu, mới thấy hắn đứng dậy, để lại một khối nguyên thạch trên bàn, đi vào đám đông ồn ào, bản đồ trong đầu có thay đổi, đã chọn xong nơi lấy tiền chuộc.
Nhắc đến nơi lấy tiền chuộc này, cũng phải chú ý, không thể cách tộc Côn Bằng quá gần, chẳng những không thể quá gần, mà nhất định còn phải cách xa, né tránh lão tổ Côn Bằng và đế binh.
Chẳng mấy chốc, một câu nói nhẹ nhàng truyền đi khắp chín tầng trời, vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Tộc Côn Bằng, muốn chuộc người của gia tộc ngươi thì đến Thái Sơn Nam Vực, đừng để quá hạn, còn nữa, thái tử nhà ngươi nhất định phải có mặt, nhiều ngày không gặp, lão phu cũng rất nhớ hắn”.
Một câu nói khiến Nam Vực vốn đang ồn ào lại càng sôi sục, âm thanh bàn tán xôn xao khắp thiên hạ: “Ta đã nói mà! Cướp mỏ quặng nguyên thạch, chắc chắn là còn trò phía sau, bắt cóc tống tiền đòi tiền chuộc, giống hệ với tộc Kim Ô, vả lại, thái tử nhất định phải có mặt”.
“Xem ra, tiền chuộc này sẽ không ít đâu”. Mấy người già đều vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý trầm ngâm: “Còn nhớ lão tổ nhà họ Diệp kia, để khiến tộc Kim Ô chịu thiệt mà không tiếc mạng già của mình, lần này, hơn phân nửa cũng là tên điên không cần mạng kia thôi”.
“Thái tử Côn Bằng tiêu diệt không ít gia tộc, có điều không biết lần này là gia tộc nào”.
“Muốn biết gia tộc nào thì cứ đi xem thì biết”. Không ít người đã tụ tập thành nhóm lao về truyền tống trận, các thành cổ nào cũng như vậy, tụ tập từ khắp nơi, mục tiêu đều là Thái Sơn Nam Vực.
“Tự tìm đường chết”. Tộc Côn Bằng hừ lạnh, Côn Bằng Hoàng tức giận, đại điện cũng rung chuyển.
“Giống hệt với tình huống của tộc Kim Ô, mục tiêu rất rõ ràng”. Đại trưởng lão tộc Côn Bằng hừ lạnh, khi nói còn không quên liếc nhìn thái tử Côn Bằng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, chính vì tên này mà Côn Bằng chịu tổn thất nặng nề, trong đó còn có cháu trai ruột thịt của ông ta nữa.
“Nếu đã chỉ đích danh ta đi, bổn vương tất nhiên phải đi”. Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt hung tàn, sát khí kinh khủng, đã không thể kiểm soát nổi.
“Ngoan ngoãn ở lại trong gia tộc đi”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói: “Tình cảnh bi thảm của tộc Kim Ô, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Gia tộc đã sắp đến lúc tự phong rồi, bổn vương không muốn có chuyện gì xảy ra cả”.
“Nhưng người kia đã chỉ đích danh thái tử đi”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng nói một câu: “Nếu thái tử không có mặt, sợ rằng người kia sẽ nổi điên, một khi muốn cá chết rách lưới, thì không biết lại mất mạng bao nhiêu người trong tộc nữa”.
“Chuyện này đơn giản”. Một trưởng lão Côn Bằng lập tức dùng bí pháp, biến hóa thành hình dạng thái tử Côn Bằng, ngay cả hơi thở cũng bắt chước giống hệt: “Như vậy, người kia sẽ không nhận ra”.
“Đúng ý ta đó!”. Côn Bằng Hoàng nói, sải bước ra khỏi đại điện Côn Bằng, tự mình dẫn quân, đưa tám vị Đại Thánh ra khỏi tiên sơn, sau đó còn uy nghiên truyền lời về: “Truyền lệnh phân điện thứ nhất và thứ bảy, mỗi chỗ cử mười vạn binh đến bao vây Thái Sơn Nam Vực cho bổn vương”.
Thái Sơn là đỉnh núi cao nhất Nam Vực, như một biểu tượng, đứng trên đỉnh núi, có thể quan sát bốn phương tám hướng.
Truyền thuyết liên quan đến Thái Sơn cũng có, cũng giống như Thương Mang, ngọn núi này có liên quan đến một Đại Đế từ xa xưa, nhưng đến nay cũng không biết, thời gian đã lâu, không thể kiểm chứng.
Người hóng chuyện từ khắp nơi đã tụ tập tới, một vùng đen nghịt, đều đứng trên không, vây thành hai ba tầng xung quanh Thái Sơn, ánh mắt đều như nhau, tập trung vào một tảng đá lớn trên đỉnh núi.
Nơi đó, có một người ngồi xếp bằng, mặc đồ đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, không nhìn rõ gương mặt.
Đó là Diệp Thành, à, nói chính xác hơn là một phân thân của Diệp Thành, lần này không giống với lần đối đầu với tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng chắc chắn có đề phòng, có thể khiến thái tử Côn Bằng đến hay không vẫn chưa thể nói chắc.
Cho nên, hắn cử phân thân đi lấy tiền chuộc, thu hút sự chú ý từ khắp nơi, còn bản thể là hắn thì ẩn nắp ở một ngọn núi khác, tập trung chú ý bên này, ứng phó khi có biến cố.
“Dùng phân thân lấy tiền chuộc, người này thông minh hơn lão tổ nhà họ Diệp nhiều rồi”. Âm thanh bàn tán vang lên: “Trông dáng vẻ thì sau khi lấy tiền chuộc thì muốn chạy rồi, nghĩ như vậy cũng đúng”.
“Không nhìn rõ vẻ ngoài và huyết mạch, không biết là lão tổ nhà nào”. Tu sĩ lớp lớn đều vuốt râu, dùng Thần Thông Nhãn nhưng vẫn không xem xét được gì, còn thấy hai mắt mờ đi.
“Xem ra, tộc Côn Bằng phải mất máu nhiều rồi, nếu là ta, lão tử liều mạng cũng đòi bằng được tiền chuộc”.
“Người của tộc Côn Bằng đến rồi”. Không biết là ai vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh đều dời từ đỉnh núi sang tâng mây cuồn cuộn kia, chín bóng người cưỡi mây đạp gió tiến đến, đi cùng là sấm chớp uy nghi, đầy áp lực, cơn chấn động như muốn nghiền nát cả bầu trời.
“Chúng ta nên lui ra sau đứng xem đi! Mẹ nó lại có quân đội tu sĩ”. Người nhanh mắt đã tự giác lùi ra sau, đứng từ xa, nhìn thấy bóng người ùn ùn kéo đến.
“Ít nhất cũng đến hai mươi vạn người, đại quân phân điện sao?”. Có người kinh ngạc, bước chân không hề chậm lại, lập tức rút lui mấy vạn trượng, quân đội tu sĩ không phải chuyện đùa đâu, rất hung hăng.
Chương 2139: Tìm không ra
Lúc nói chuyện, thì Côn Bằng Hoàng đã đến đỉnh núi, tám Đại Thánh sau lưng không phân biệt, còn có Đại Thánh giả thành thái tử Côn Bằng, cộng lại toàn bộ thì có mười Đại Thánh.
“Đúng là tộc Côn Bằng, đội quân này không nhỏ đâu”. Phân thân Diệp Thành lên tiếng, có chút hứng thú liếc nhìn mười người, cuối cùng ánh mắt tập trung nhìn thái tử Côn Bằng kia.
Lúc phân thân nói chuyện, bản gốc Diệp Thành đã dùng bí thuật, kết nối với tầm nhìn phân thân của hắn.
Bỗng nhiên hắn nheo hai mắt, Đại Thánh Côn Bằng kia tuy che giấu rất tốt, nhưng lại khó tránh được tiên nhãn của hắn, đó không phải là thái tử Côn Bằng, mà là người khác biến hóa.
“Chiêu “treo đầu dê bán thịt chó” này được lắm”. Bản gốc Diệp Thành cười lạnh, hắn không bất ngờ với chuyện này, có vết xe đổ từ trận chiến đẫm máu của tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng đương nhiên sẽ có phòng ngừa.
“Dám động đến mỏ quặng tộc Côn Bằng ta, dám bắt người tộc Côn Bằng ta, các hạ chắc chắn không phải người vô danh”. Côn Bằng Hoàng lên tiếng, không chớp mắt nhìn Diệp Thành chằm chằm, với đạo hạnh tu vi của ông ta, có thể nhìn ra được thân phận Diệp Thành, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấu được vẻ ngoài của Diệp Thành.
“Nam Thiên Thành, nhà họ Vương”. Phân thân Diệp Thành khẽ xoay cổ, còn tùy ý liếc nhìn Đại Thánh giả mạo thái tử Côn Bằng kia: “Thái tử nhà ngươi, hẳn là biết rõ”.
“Đương nhiên là biết rõ”. Đại Thánh kia cười lạnh: “Không cần nói nhiều lời, thả người Côn Bằng tộc ta ra”.
“Thả thì tất nhiên sẽ thả”. Phân thân Diệp Thành dùng linh phù, bên trong thả ra một thanh niên áo tím, đó là thái tử thứ xuất tộc Côn Bằng, cũng rất kỳ diệu, cũng xếp hàng thứ tám.
“Bát hoàng tử nhà ngươi chín nghìn vạn, giá cả hợp lý”. Phân thân Diệp Thành cười nhìn đối phương.
“Rất hợp lý”. Côn Bằng Hoàng lạnh nhạt lên tiếng, cũng không tức giận, mà âm thầm truyền âm cho các Đại Thánh bên cạnh: “Hắn là phân thân, có tìm được chỗ của bản gốc hắn không”.
“Kỳ quá, không thể tìm ra!”. Rất nhiều Đại Thánh đều đáp lại, nhíu chặt mày: “Dùng bí pháp che giấu huyền cơ, một vài liên lạc trong tối, tìm kiếm rồi cũng bị cắt rồi”.
“Có thể phong ấn hắn ngay không”. Côn Bằng Hoằng trừng mắt phân thân Diệp Thành, tiếp tục truyền âm.
“Quanh người hắn có bày bố pháp trận”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng lên tiếng: “Một khi có người bước vào khu vực đó, phân thân sẽ tự nổ, người của Côn Bằng ta bị bắt cũng sẽ chết chung”.
“Quả nhiên không phải người thường”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói, lập tức truyền lệnh cho quân đội tu sĩ xung quanh Thái Sơn: “Dùng kết giới Phong Thiên, bên ngoài có kẻ làm xằng, giết ngay lập tức”.
“Nhanh nhẹn đi, tiền này có đưa ta hay không”. Diệp Thành duỗi người, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Học theo tộc Kim Ô đi, cần tiền đưa tiền, không đem theo gì thừa thãi, các ngươi dây dưa quá đấy”.
Không nói chứ, câu này của hắn, quả thực Côn Bằng Hoàng dứt khoát hơn, lập tức ném ra túi đựng đồ, bên trong có chín nghìn vạn nguyên thạch: “Đơn giản chỉ muốn tiền thì tộc Côn Bằng sẽ đưa”.
“Ta thích người nhanh nhẹn như vậy”. Phân thân Diệp Thành vươn tay nhận lấy, mở ra xem, xong việc thì bắt đầu đếm từng miếng, không coi ai ra gì, người đến hóng kích cũng thấy xót thay.
Đối với chuyện này, Côn Bằng Hoàng và Đại Thánh cũng không hoảng, bọn họ cần thời gian sắp xếp kết giới Phong thiên, cũng cần thời gian để tìm bản gốc Diệp Thành, bọn họ muốn khiến đối phương càng thả lỏng hơn.
Bọn họ không vội, phân thân Diệp Thành lại càng không vội, hắn cần kéo dài thời gian cho bản gốc.
Nếu thái tử Côn Bằng không đến, vậy bản gốc cũng không cần phải ở đây, muốn tiêu diệt thái tử Côn Bằng, buộc phải đến sào huyệt tộc Côn Bằng, tuy rằng, hắn cực kỳ không muốn đến nơi đó.
Phải biết rằng, sào huyệt tộc Côn Bằng là Chuẩn Đế, còn có một đế binh cực phẩm đáng sợ, có đế binh trấn áp đất trời, cấm pháp thiên đạo của hắn cũng chỉ để trưng mà thôi.
Cho nên, nơi nguy hiểm như vậy, đi vào, nhưng chưa chắc ra được.
Thế nhưng, tuy là vậy, nhưng bản gốc Diệp Thành vẫn sẽ đến, cái gọi là thù hận, đã xâm chiếm tâm trí hắn, khiến hắn điên cuồng, cũng khiến hắn biến thành một kẻ điên không cần mạng.
Quan trọng nhất là, tộc Côn Bằng sắp tự phong, một khi tộc Côn Bằng tự phong, thì hắn không giết được thái tử Côn Bằng, huống hồ còn không biết tộc Côn Bằng đến năm nào mới giải phong ấn, có lẽ chờ đến khi bọn họ giải phong ấn thì hắn cũng chẳng còn nữa rồi, hắn không muốn để lại tiếc nuối như vậy, muốn tiêu diệt Côn Bằng trước khi chết.
Đây là một hành động điên rồ, khả năng cao sẽ mất mạng, nhưng hắn cam nguyện đến đó.
Cảnh tượng trên núi Thái Sơn, có chút kỳ lạ, phân thân Diệp Thành bình tĩnh đếm tiền, mấy người Côn Bằng Hoàng thì bình tĩnh đứng đợi, ai cũng có mục đích riêng, đều tự ngầm hiểu.
Hai bên không vội, mà khiến những người xem xung quanh có chút sốt ruột rồi, bắt cóc đòi tiền, dứt khoát giải quyết đi, đây trò gì vậy, còn đếm từng khối, muốn đếm đến ngày tháng năm nào chứ.
Nhìn ra xa, những người đứng xem có không ít người tụ tập trên tầng mây phía sau, đều ngồi trên đó, chắp tay xem, mẹ nó ông đây xem ngươi đếm, xem ngươi đến mức ngươi ngại luôn!
Các Đại Thánh tộc Côn Bằng đều nhíu chặt mày, đường đường là Đại Thánh, dùng rất nhiều bí pháp truy tìm chỗ của bản gốc Diệp Thành, nhưng đều không tìm ra, đã đánh giá thấp bản lĩnh của Diệp Thành rồi.
“Tiếp tục tìm, tìm được mới thôi!”. Côn Bằng Hoàng ra lệnh, vẻ mặt tái mét bất thường, cũng đang truy tìm bản gốc Diệp Thành, nhìn tìm một vòng cũng không có kết quả.
“Tìm kỹ nhỉ”. Trên đỉnh núi cách đó không xa, Diệp Thành cười lạnh một tiếng, quay người biến mất.
Chương 2140: Đột nhập
Diệp Thành đi rồi, nhưng không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, như một tia tiên quang, xẹt qua phía chân trời.
Hắn vẫn đánh giá tộc Côn Bằng quá thấp, cuối cùng tạo ra một người giả mạo, tình huống như vậy, hắn cũng không thể không mạo hiểm đột nhập tộc Côn Bằng, muốn giết chết thái tử Côn Bằng trước khi tộc Côn Bằng tự phong bế.
Sự thật chứng minh, sự quyết đoán của hắn vẫn không sai, phái phân thân thu hút sự chú ý của bốn phương, còn bản thân hắn có thể làm rất nhiều việc, mà việc này, tuyệt đối không ai dám tưởng tượng.
Tộc Côn Bằng là chủng tộc lớn mạnh cỡ nào, trong đám tiền bối từng có Đại Đế, cũng có Chuẩn Đế và cực đạo đế binh bảo vệ, Chuẩn Đế đều chưa chắc dám lẻn vào, càng không nói đến tu sĩ cấp Thánh Nhân như hắn.
Phân thân của Diệp Thành vẫn đang đếm, những người xung quanh vẫn đang xem, đám người Côn Bằng Hoàng cũng vẫn đang âm thầm truy tìm, hết thảy đều đang diễn ra một cách quỷ dị, không người nào nhìn ra huyền cơ thật sự trong đó.
Diệp Thành đã đến một tòa cổ thành, bước vào Truyền Tống Trận, đi về hướng tộc Côn Bằng.
Như thế, hắn trước sau bước vào Truyền Tống Trận của mấy chục toà cổ thành, vượt qua hàng trăm ngàn dặm, lúc này mới dừng chân tại một mảnh hư thiên, cố gắng tập trung thị lực, nhìn ra phương xa.
Phương xa, đó là một dãy núi hùng vĩ, có gần chục nghìn đỉnh núi, mỗi đỉnh núi đều được bao phủ dưới lớp mây mịt mù mông lung, có bí pháp che huyền cơ, không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đó chính là tộc Côn Bằng, đội hình mạnh hơn tộc Khổng Tước, chỉ vì tiền bối bọn họ có Đại Đế.
Hắn biến đổi vẻ ngoài, hóa thành một thanh niên tóc tím, dùng thân phận của Cửu hoàng tử tộc Côn Bằng, dùng Chu Thiên che giấu đi khí cơ của mình, bắt chước huyết mạch và khí tức của Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử của tộc Côn Bằng cũng ở chỗ hắn, lúc trước, khi bắt người Kim Ô tộc, hắn đã thuận tiện bắt theo, vì để đề phòng ngộ nhỡ, hiện giờ vậy mà thật sự dùng đến, chỉ cần ngọc bài nguyên thần của Cửu hoàng tử vẫn chưa vỡ vụn, hắn liền có thể mượn thân phận của hắn ta mượn gió bẻ măng, chuyện này, hắn thường làm.
Không tồi! Hắn sẽ dùng cách này để trà trộn vào, chỉ vì tộc Côn Bằng có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, Tiên Luân Thiên Đạo chịu áp chế, bên trong còn có Chuẩn Đế canh giữ, nếu dùng Thiên Đạo độn vào, không bị phát hiện mới là lạ, càng nghĩ, cách này mặc dù nguy hiểm, nhưng lại rất đáng tin cậy.
Mọi thứ chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, hắn mới xuất phát, đáp xuống bên ngoài Côn Bằng Tiên Sơn, dùng thân phận của Cửu hoàng tử Côn Bằng, truyền âm cho bên trong Tiên Sơn: “Còn không mau mở kết giới, cho bổn vương vào”.
“Bằng hoàng tử?”. Trưởng lão bảo vệ Tiên Sơn kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cửu hoàng tử từ nơi nào đến”.
“Bổn vương đi đâu, còn cần nói với ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng: “Mau mở kết giới”.
“Là thuộc hạ lắm miệng “. Trưởng lão kia không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở kết giới tộc Côn Bằng.
Người này lại không chút nghi ngờ, cũng không kiểm tra thân phận của Diệp Thành, đây là do tộc Côn Bằng hùng mạnh, trừ phi đầu óc úng nước, bằng không sẽ không có ai giả mạo hoàng tử đến đây tìm sự kích thích.
Diệp Thành cũng chính là dựa vào tâm lý này, không tốn chút công phu nào đã lẻn vào tộc Côn Bằng.
Vào tộc Côn Bằng, Diệp Thành liền nhìn lướt qua, bên trong Càn Khôn biến ảo, cả bầu trời đều là một mảnh sao trời, chính là một loại bí pháp mạnh mẽ biến ra, mỗi một ngôi sao đều chân thực.
Tộc Côn Bằng càng hùng mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng, cường giả như mây, không ít người còn đang trong trạng thái tự phong bế, rất nhiều nơi khắc vẽ trận văn ẩn, trong đó có không ít chứa khí huỷ diệt.
Nơi này núi non chằng chịt, dốc đứng bàng bạc, đình đài lầu các nhiều không kể xiết, không ít treo ở giữa không trung, như toà thành thần tiên giữa nhân gian, nhìn như rất gần, lại ở trong mây mù bao quanh, còn xa xôi hơn cả giấc mộng.
Nhìn lướt qua bốn phía, Diệp Thành mới hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô mờ mịt, đẩy tầng tầng mây mù ra, nhìn thấy một thần kiếm màu vàng, đó là cực đạo đế binh của tộc Côn Bằng.
Đó là đế khí hàng thật giá thật, Đế Đạo pháp tắc quấn quanh, thần quang bắn ra bốn phía, có uy áp tối cao, trấn áp vùng trời đất này, không gian đóng băng, ngay cả khí huyết cũng bị ép tới yên lặng.
Thu hồi ánh mắt từ cực đạo đế binh, hắn lại liếc nhìn sang một nơi, đó là lăng mộ ở chỗ sâu trong Tiên Sơn, tràn đầy hơi thở Chuẩn Đế, Côn Bằng Lão Tổ ở trong đó, nhưng lại ở trạng thái ngủ sâu.
“Cửu hoàng tử?”, trưởng lão canh giữ cửa núi thấy Diệp Thành đứng đó không cử động, thử gọi một tiếng thăm dò, không biết vì sao, Cửu hoàng tử mang lại cho ông ta cảm giác hơi kỳ quái.
“Bảo vệ cửa núi cho tốt”. Diệp Thành lườm trưởng lão kia, ngữ khí còn mang theo vẻ uy nghiêm.
Dứt lời, hắn liền phất tay áo rời đi, đi một cách rất kiêu ngạo, khí thế rất ngang ngược, hắn từng khám xét linh hồn Cửu hoàng tử, đương nhiên cũng hiểu tính cách Cửu hoàng tử, lần này diễn cũng coi như nhập vai sắc sảo.
Tiếng ầm ầm chấn động cả bầu trời, hòa vào với tiếng chém giết, máu tươi ngập trời, rung chuyển cả trời đất.
Tiếng hét vang lên, một Đại Thánh tộc Côn Bằng bị chém, cơ thể nổ tung.
Lúc này Đại Thánh Xích Diễm bị thương, một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng suýt thì bị chém trúng.
Một Đại Thánh Côn Bằng đã bị tiêu diệt, ba Đại Thánh, ba Âm Minh tử tướng lập tức vây quanh Đại Thánh thứ hai của Côn Bằng, trận thế sáu chọi một, có thể biết trước được kết cục rồi, vị Đại Thánh đó bị đánh thành tro bụi.
Ở một bên khác, cấp Thánh Vương của khu mỏ Côn Bằng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sự trấn áp tuyệt đối.
Các cường giả đỉnh cao đều bị tiêu diệt, tiếp theo chính là đơn phương tàn sát, khu mỏ Côn Bằng ngay cả một vị Thánh Vương cũng không có, làm sao có thể ngăn được một đám cường giả cấp Đại Thánh và Thánh Vương chứ.
Cảnh tượng càng trở nên khốc liệt, từng bóng người biến thành vũng máu, máu chảy thành sông.
Đại Thánh Xích Diễm và các Thánh Vương cũng bắt đầu vơ hết những món đồ béo bở, dốc hết sức lao vào mỏ, không lấy thì uổng lắm, xong việc còn lấy được tiền công, “thù lao” vụ này kiếm bộn nha.
Hai đội còn lại cũng lần lượt thắng lớn, Đại Thánh và các Thánh Vương của Côn Bằng đều bị diệt, đám tôm tép còn lại, ngoài những người đã chạy thoát ra ngoài thì đều bị chôn vùi trong khi mỏ, có thể nói đây là núi xác biển máu.
Nhanh chóng lùi chạy đi! Đại Thánh Xích Diễm ra lệnh, ông ta là người đầu tiên chạy ra khỏi khu mỏ, thoáng chốc đã biến mất.
Mặc dù trong khu mỏ vẫn còn rất nhiều quặng chưa được khai thác nhưng mọi người đều biết đây là nơi khá rắc rối, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì không cần phải chờ nữa. Mặc dù truyền tống trận bị phá hủy, nhưng tộc Côn Bằng hoàn toàn có thể cứu họ từ bên ngoài, nếu một khi bị bao vây, kết cục sẽ rất thê thảm.
Người của Xích Diễm không dám lề mề, ai cũng bay ra khỏi khu mỏ, dùng trận đài truyền tống rút lui.
Thế nhưng có người vẫn còn đang vơ vét khoáng sản và bảo vật, chạy loạn trong khu mỏ, không cần nói, người đó chính là Diệp Thành, dùng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân, bao nhiêu người đến cũng không thể ngăn hắn được.
Đây là bảo vật thiên nhiên, là bảo vật không có chủ, dĩ nhiên hắn sẽ không khách sáo mà liều mạng đi nhặt về rồi.
“Chán sống rồi à?”, Sát Phá Thiên lướt ngang qua truyền âm nói: “Nhanh chóng rời khỏi đây”.
“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sai”, Diệp Thành phất tay, sau đó lại chui vào một khu mỏ.
Sát Phá Thiên không nói thêm lời nào nữa, bay thẳng lên hư không chạy ra khỏi khu mỏ, sử dụng trận đài truyền tống, thoáng chốc đã biến mất, những người khác cũng thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong khu mỏ rộng lớn, ngoại trừ núi xác biển máu ra, chỉ còn lại một mình Diệp Thành là người sống, hắn đi tới đâu bất kể là túi chứa đồ hay mảnh vỡ pháp khí, tất cả đều chui vào túi của hắn.
“Ta nói này, tên nhóc ngươi để ta ra ngoài giúp một chút đi”, Viêm Long trong Hỗn Độn Đỉnh thức dậy, nhảy lên nhảy xuống, gã rất thích làm chuyện này, chỉ nhìn thôi thì ngứa tay ngứa chân lắm.
“Thành thật đợi đi!”, Diệp Thành dĩ nhiên sẽ không thả gã ra, cường giả tộc Côn Bằng có thể đánh đến bất kỳ lúc nào, hắn không muốn Viêm Long xảy ra chuyện, một mình hắn vơ vét là đủ rồi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới cấp tốc chạy ra khỏi khu mỏ, quả thật là chẳng có đồ gì tốt cả.
Hắn rời đi rồi, nhưng để lại một tấm vải trắng khổng lồ, dài mấy trăm trượng thả dọc xuống từ trên trời, trên đó có khắc bảy chữ lớn đẫm máu: Có trách thì trách thái tử nhà các ngươi.
Tình hình hai khu mỏ khác cũng giống như bên này, tám vải trắng được thả dài xuống từ trên trời.
Nhìn xuống trời đất, ba khu mỏ như “được” máu rửa sạch, đập vào mắt người khác đều là máu, xác chết khắp nơi, cảnh tượng chấn động, thấy mà giật mình, vốn dĩ là một khu mỏ nhưng lại giống như địa ngục.
Rất nhanh, cường giả tộc Côn Bằng kéo đến bao vây từ khắp nơi, từ xa đã nhìn thấy tấm vải trắng thả dài từ trên trời xuống và bảy chữ bắt mắt trên tấm vải đó: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
“Khốn nạn!”, cường giả Côn Bằng lao vào như thủy triều nhưng cảnh tượng trong khu mỏ lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Người chạy đến xem cũng đã tụ lại từ bốn phía, chưa nói một câu nào mà đã nhìn thấy tấm vải dài cả trăm trượng từ đằng xa, cũng hơi sửng sốt: “Sao chữ này nhìn quen thế nhỉ?”
“Không cần đoán nữa, kẻ thù do thái tử Côn Bằng gây chuyện dẫn tới đấy”, người xung quanh đều xì xầm: “Có kẻ thù tìm đến tận cửa giống thái tử Kim Ô, liên lụy đến người trong tộc”.
“Chẳng lẽ lại là đám người đánh Kim Ô lúc trước, nét chữ này rất giống”.
Chương 2137: Món hời
“Có phải hay không thì không quan trọng!”, có người bật cười: “Quan trọng là báo ứng đến rồi, hơn nữa còn nặng hơn tộc Kim Ô, ba khu mỏ nguyên thạch, nhiều tiền lắm đấy”.
“Ta nói nghe này, cũng đáng đời lắm”, rất nhiều người đều không khỏi nói làm tốt lắm: “Kiềm chế sức mạnh, bình thường cũng đi bắt nạt khắp nơi, lần này gặp báo ứng rồi đấy. Cướp hết của chúng mới được chứ?”
“Tra, tra ngay cho ta”, đại điện Côn Bằng, Côn Bằng Hoàng tức giận hét lên như kẻ điên.
“Chuyện tốt do ngươi làm đấy”, tất cả trưởng lão tộc Côn Bằng đều đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm Côn Bằng Hoàng: “Đều là do ngươi làm gì cũng ngang ngược láo xược, khiến Côn Bằng tổn thất nặng nề, sáu Đại Thánh, hai mươi mấy Thánh Vương, trăm thánh Chuẩn Thánh Vương, vô số người trong tộc phải trả bằng máu”.
Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói lời nào, nét mặt đầy ý vị và chế giễu thường ngày đã không còn hiện lên trên mặt gã nữa, chỉ còn lại vẻ hung ác, đôi mắt màu vàng kim biến thành màu đỏ, gã là thái tử Côn Bằng, có địa vị và thân phận cao quý, sao cam lòng bị tính kế như vậy được chứ?
Đây quả là một sự trào phúng, trước đây không lâu lúc tộc Kim Ô bị thương, gã còn có hứng thú xem kịch hay nhưng hôm nay, họ đã nối gót Kim Ô, hơn nữa đều là do gã, tổn thất của họ thậm chí còn nặng nề hơn tổn thất của tộc Kim Ô.
Bên này, Diệp Thành đã quay lại trang viên nhỏ trong phân các Xích Diễm, chín Đại Thánh và cả trăm Thánh Vương đều đang đợi, rất nhiều người bị thương nhưng đều không đáng kể và không có thương vong.
“Lần này làm tốt lắm”, Diệp Thành khẽ cười, sau đó đưa nửa phần tiền thù lao cho họ”, quân đánh thuê Xích Diễm làm việc quả nhiên đáng tin cậy, rất mạnh, rất gan dạ”.
“Vơ vét được không ít nhỉ’, một đám Đại Thánh vuốt râu nhìn Diệp Thành, sau khi họ đi, Diệp Thành vẫn còn vơ vét ở khu mỏ, mặc dù chỉ mất nửa canh giờ nhưng có lẽ thu nhặt được không ít.
“Các ngươi cũng lấy không ít đấy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn có thể thấy rõ thân pháp của đám người này rất lợi hại, bản lĩnh cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết từng làm không ít thủ đoạn vụng trộm, nếu không sao có thể nói là quân đánh thuê chứ? Kiểu nào cũng liều được.
“Thì tay không ngứa ngáy quá mà!”, rất nhiều Đại Thánh và Thánh Vương đều lộ ra vẻ mặt rất thú vị, lần này quả thật thu về được rất nhiều, có thù lao, còn có cả quặng mỏ, lần này họ mới là người thắng đậm, kể từ khi Xích Diễm thành lập đến nay chưa có thu hoạch nào lớn như vậy.
“Thế nào, ngươi còn muốn làm nữa không?”, một tên Đại Thánh mập chọc vào Diệp Thành, nheo mắt, cười hơi dung tục: “Nghe nói khu mỏ tộc Bát Kỳ cũng có không ít quặng mỏ”.
“Nếu các ngươi không lấy tiền thù lao thì ta không ngại”, Diệp Thành bật cười.
“Đừng thế chứ, bọn ta là quân đánh thuê mà”, Đại Thánh mập bĩu môi, liếc nhìn Diệp Thành.
“Đạo hữu vẫn còn nhiệm vụ đánh thuê khác, nếu không có thì bọn ta đi đây”.
“Nếu ta nói muốn đánh thẳng vào tộc Côn Bằng, các ngươi chắc chắn không làm”, Diệp Thành cười nói.
“Chuyện này đúng là không làm được thật”, mọi người đều ho khan, xoay người rời đi, đùa gì thế, tộc Côn Bằng muốn đánh là có thể đánh à? Lần này đi rồi, cả đám bị tiêu diệt luôn đấy.
“Xích Diễm cũng có lúc sợ à?”, Diệp Thành khẽ cười, cũng đi theo ra khỏi trang viên, bước vào phố tìm một tiệm trà, gọi một bình trà rồi lặng yên ngồi đó.
Xung quanh đều là những tiếng bàn luận, hết người này đến người khác tạo thành một làn sóng, các cuộc nói chuyện đều là về những chuyện trong vài ngày qua, nhất là chuyện ba khu mỏ của Côn Bằng bị tấn công vào đêm qua, tiếng xì xầm chậc lưỡi vang lên không dứt.
Diệp Thành chỉ làm người nghe, thầm lẩm bẩm, mặc dù trận chiến đêm qua khiến cho tộc Côn Bằng bị tổn thất khá nhiều nhưng vẫn chưa đạt được mục đích cuối cùng của hắn: Tiêu diệt thái tử Côn Bằng.
Hắn đang nghĩ làm sao mới có thể dụ Côn Bằng ra, bắt cóc tống tiền? Lặp lại trò cũ?
Suy đi nghĩ lại, hắn chỉ thấy làm thế đáng tin cậy nhất, chỉ cần Côn Bằng ra ngoài thì mọi thứ sẽ dễ giải quyết, hắn đã chắc chắn có thể tiêu diệt gã nhưng nếu gã làm rùa rụt cổ không chịu ra thì nan giải rồi.
Chương 2138: Giả mạo
Đường phố nào nhiệt, phồn hoa sầm uất, hương trà thoang thoảng, hương cam thanh tuần, có chút cổ xưa.
Người khắp thành đều đang bàn tán, chỉ có Diệp Thành bình tĩnh ngồi ở quán, yên tĩnh thưởng trà, như một cao nhân ẩn sĩ, nhắm mắt làm ngơ chuyện thiên hạ, chỉ có ánh mắt phản chiếu trong chén trà.
Không biết bao lâu, mới thấy hắn đứng dậy, để lại một khối nguyên thạch trên bàn, đi vào đám đông ồn ào, bản đồ trong đầu có thay đổi, đã chọn xong nơi lấy tiền chuộc.
Nhắc đến nơi lấy tiền chuộc này, cũng phải chú ý, không thể cách tộc Côn Bằng quá gần, chẳng những không thể quá gần, mà nhất định còn phải cách xa, né tránh lão tổ Côn Bằng và đế binh.
Chẳng mấy chốc, một câu nói nhẹ nhàng truyền đi khắp chín tầng trời, vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Tộc Côn Bằng, muốn chuộc người của gia tộc ngươi thì đến Thái Sơn Nam Vực, đừng để quá hạn, còn nữa, thái tử nhà ngươi nhất định phải có mặt, nhiều ngày không gặp, lão phu cũng rất nhớ hắn”.
Một câu nói khiến Nam Vực vốn đang ồn ào lại càng sôi sục, âm thanh bàn tán xôn xao khắp thiên hạ: “Ta đã nói mà! Cướp mỏ quặng nguyên thạch, chắc chắn là còn trò phía sau, bắt cóc tống tiền đòi tiền chuộc, giống hệ với tộc Kim Ô, vả lại, thái tử nhất định phải có mặt”.
“Xem ra, tiền chuộc này sẽ không ít đâu”. Mấy người già đều vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý trầm ngâm: “Còn nhớ lão tổ nhà họ Diệp kia, để khiến tộc Kim Ô chịu thiệt mà không tiếc mạng già của mình, lần này, hơn phân nửa cũng là tên điên không cần mạng kia thôi”.
“Thái tử Côn Bằng tiêu diệt không ít gia tộc, có điều không biết lần này là gia tộc nào”.
“Muốn biết gia tộc nào thì cứ đi xem thì biết”. Không ít người đã tụ tập thành nhóm lao về truyền tống trận, các thành cổ nào cũng như vậy, tụ tập từ khắp nơi, mục tiêu đều là Thái Sơn Nam Vực.
“Tự tìm đường chết”. Tộc Côn Bằng hừ lạnh, Côn Bằng Hoàng tức giận, đại điện cũng rung chuyển.
“Giống hệt với tình huống của tộc Kim Ô, mục tiêu rất rõ ràng”. Đại trưởng lão tộc Côn Bằng hừ lạnh, khi nói còn không quên liếc nhìn thái tử Côn Bằng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, chính vì tên này mà Côn Bằng chịu tổn thất nặng nề, trong đó còn có cháu trai ruột thịt của ông ta nữa.
“Nếu đã chỉ đích danh ta đi, bổn vương tất nhiên phải đi”. Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt hung tàn, sát khí kinh khủng, đã không thể kiểm soát nổi.
“Ngoan ngoãn ở lại trong gia tộc đi”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói: “Tình cảnh bi thảm của tộc Kim Ô, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Gia tộc đã sắp đến lúc tự phong rồi, bổn vương không muốn có chuyện gì xảy ra cả”.
“Nhưng người kia đã chỉ đích danh thái tử đi”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng nói một câu: “Nếu thái tử không có mặt, sợ rằng người kia sẽ nổi điên, một khi muốn cá chết rách lưới, thì không biết lại mất mạng bao nhiêu người trong tộc nữa”.
“Chuyện này đơn giản”. Một trưởng lão Côn Bằng lập tức dùng bí pháp, biến hóa thành hình dạng thái tử Côn Bằng, ngay cả hơi thở cũng bắt chước giống hệt: “Như vậy, người kia sẽ không nhận ra”.
“Đúng ý ta đó!”. Côn Bằng Hoàng nói, sải bước ra khỏi đại điện Côn Bằng, tự mình dẫn quân, đưa tám vị Đại Thánh ra khỏi tiên sơn, sau đó còn uy nghiên truyền lời về: “Truyền lệnh phân điện thứ nhất và thứ bảy, mỗi chỗ cử mười vạn binh đến bao vây Thái Sơn Nam Vực cho bổn vương”.
Thái Sơn là đỉnh núi cao nhất Nam Vực, như một biểu tượng, đứng trên đỉnh núi, có thể quan sát bốn phương tám hướng.
Truyền thuyết liên quan đến Thái Sơn cũng có, cũng giống như Thương Mang, ngọn núi này có liên quan đến một Đại Đế từ xa xưa, nhưng đến nay cũng không biết, thời gian đã lâu, không thể kiểm chứng.
Người hóng chuyện từ khắp nơi đã tụ tập tới, một vùng đen nghịt, đều đứng trên không, vây thành hai ba tầng xung quanh Thái Sơn, ánh mắt đều như nhau, tập trung vào một tảng đá lớn trên đỉnh núi.
Nơi đó, có một người ngồi xếp bằng, mặc đồ đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, không nhìn rõ gương mặt.
Đó là Diệp Thành, à, nói chính xác hơn là một phân thân của Diệp Thành, lần này không giống với lần đối đầu với tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng chắc chắn có đề phòng, có thể khiến thái tử Côn Bằng đến hay không vẫn chưa thể nói chắc.
Cho nên, hắn cử phân thân đi lấy tiền chuộc, thu hút sự chú ý từ khắp nơi, còn bản thể là hắn thì ẩn nắp ở một ngọn núi khác, tập trung chú ý bên này, ứng phó khi có biến cố.
“Dùng phân thân lấy tiền chuộc, người này thông minh hơn lão tổ nhà họ Diệp nhiều rồi”. Âm thanh bàn tán vang lên: “Trông dáng vẻ thì sau khi lấy tiền chuộc thì muốn chạy rồi, nghĩ như vậy cũng đúng”.
“Không nhìn rõ vẻ ngoài và huyết mạch, không biết là lão tổ nhà nào”. Tu sĩ lớp lớn đều vuốt râu, dùng Thần Thông Nhãn nhưng vẫn không xem xét được gì, còn thấy hai mắt mờ đi.
“Xem ra, tộc Côn Bằng phải mất máu nhiều rồi, nếu là ta, lão tử liều mạng cũng đòi bằng được tiền chuộc”.
“Người của tộc Côn Bằng đến rồi”. Không biết là ai vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh đều dời từ đỉnh núi sang tâng mây cuồn cuộn kia, chín bóng người cưỡi mây đạp gió tiến đến, đi cùng là sấm chớp uy nghi, đầy áp lực, cơn chấn động như muốn nghiền nát cả bầu trời.
“Chúng ta nên lui ra sau đứng xem đi! Mẹ nó lại có quân đội tu sĩ”. Người nhanh mắt đã tự giác lùi ra sau, đứng từ xa, nhìn thấy bóng người ùn ùn kéo đến.
“Ít nhất cũng đến hai mươi vạn người, đại quân phân điện sao?”. Có người kinh ngạc, bước chân không hề chậm lại, lập tức rút lui mấy vạn trượng, quân đội tu sĩ không phải chuyện đùa đâu, rất hung hăng.
Chương 2139: Tìm không ra
Lúc nói chuyện, thì Côn Bằng Hoàng đã đến đỉnh núi, tám Đại Thánh sau lưng không phân biệt, còn có Đại Thánh giả thành thái tử Côn Bằng, cộng lại toàn bộ thì có mười Đại Thánh.
“Đúng là tộc Côn Bằng, đội quân này không nhỏ đâu”. Phân thân Diệp Thành lên tiếng, có chút hứng thú liếc nhìn mười người, cuối cùng ánh mắt tập trung nhìn thái tử Côn Bằng kia.
Lúc phân thân nói chuyện, bản gốc Diệp Thành đã dùng bí thuật, kết nối với tầm nhìn phân thân của hắn.
Bỗng nhiên hắn nheo hai mắt, Đại Thánh Côn Bằng kia tuy che giấu rất tốt, nhưng lại khó tránh được tiên nhãn của hắn, đó không phải là thái tử Côn Bằng, mà là người khác biến hóa.
“Chiêu “treo đầu dê bán thịt chó” này được lắm”. Bản gốc Diệp Thành cười lạnh, hắn không bất ngờ với chuyện này, có vết xe đổ từ trận chiến đẫm máu của tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng đương nhiên sẽ có phòng ngừa.
“Dám động đến mỏ quặng tộc Côn Bằng ta, dám bắt người tộc Côn Bằng ta, các hạ chắc chắn không phải người vô danh”. Côn Bằng Hoàng lên tiếng, không chớp mắt nhìn Diệp Thành chằm chằm, với đạo hạnh tu vi của ông ta, có thể nhìn ra được thân phận Diệp Thành, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấu được vẻ ngoài của Diệp Thành.
“Nam Thiên Thành, nhà họ Vương”. Phân thân Diệp Thành khẽ xoay cổ, còn tùy ý liếc nhìn Đại Thánh giả mạo thái tử Côn Bằng kia: “Thái tử nhà ngươi, hẳn là biết rõ”.
“Đương nhiên là biết rõ”. Đại Thánh kia cười lạnh: “Không cần nói nhiều lời, thả người Côn Bằng tộc ta ra”.
“Thả thì tất nhiên sẽ thả”. Phân thân Diệp Thành dùng linh phù, bên trong thả ra một thanh niên áo tím, đó là thái tử thứ xuất tộc Côn Bằng, cũng rất kỳ diệu, cũng xếp hàng thứ tám.
“Bát hoàng tử nhà ngươi chín nghìn vạn, giá cả hợp lý”. Phân thân Diệp Thành cười nhìn đối phương.
“Rất hợp lý”. Côn Bằng Hoàng lạnh nhạt lên tiếng, cũng không tức giận, mà âm thầm truyền âm cho các Đại Thánh bên cạnh: “Hắn là phân thân, có tìm được chỗ của bản gốc hắn không”.
“Kỳ quá, không thể tìm ra!”. Rất nhiều Đại Thánh đều đáp lại, nhíu chặt mày: “Dùng bí pháp che giấu huyền cơ, một vài liên lạc trong tối, tìm kiếm rồi cũng bị cắt rồi”.
“Có thể phong ấn hắn ngay không”. Côn Bằng Hoằng trừng mắt phân thân Diệp Thành, tiếp tục truyền âm.
“Quanh người hắn có bày bố pháp trận”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng lên tiếng: “Một khi có người bước vào khu vực đó, phân thân sẽ tự nổ, người của Côn Bằng ta bị bắt cũng sẽ chết chung”.
“Quả nhiên không phải người thường”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói, lập tức truyền lệnh cho quân đội tu sĩ xung quanh Thái Sơn: “Dùng kết giới Phong Thiên, bên ngoài có kẻ làm xằng, giết ngay lập tức”.
“Nhanh nhẹn đi, tiền này có đưa ta hay không”. Diệp Thành duỗi người, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Học theo tộc Kim Ô đi, cần tiền đưa tiền, không đem theo gì thừa thãi, các ngươi dây dưa quá đấy”.
Không nói chứ, câu này của hắn, quả thực Côn Bằng Hoàng dứt khoát hơn, lập tức ném ra túi đựng đồ, bên trong có chín nghìn vạn nguyên thạch: “Đơn giản chỉ muốn tiền thì tộc Côn Bằng sẽ đưa”.
“Ta thích người nhanh nhẹn như vậy”. Phân thân Diệp Thành vươn tay nhận lấy, mở ra xem, xong việc thì bắt đầu đếm từng miếng, không coi ai ra gì, người đến hóng kích cũng thấy xót thay.
Đối với chuyện này, Côn Bằng Hoàng và Đại Thánh cũng không hoảng, bọn họ cần thời gian sắp xếp kết giới Phong thiên, cũng cần thời gian để tìm bản gốc Diệp Thành, bọn họ muốn khiến đối phương càng thả lỏng hơn.
Bọn họ không vội, phân thân Diệp Thành lại càng không vội, hắn cần kéo dài thời gian cho bản gốc.
Nếu thái tử Côn Bằng không đến, vậy bản gốc cũng không cần phải ở đây, muốn tiêu diệt thái tử Côn Bằng, buộc phải đến sào huyệt tộc Côn Bằng, tuy rằng, hắn cực kỳ không muốn đến nơi đó.
Phải biết rằng, sào huyệt tộc Côn Bằng là Chuẩn Đế, còn có một đế binh cực phẩm đáng sợ, có đế binh trấn áp đất trời, cấm pháp thiên đạo của hắn cũng chỉ để trưng mà thôi.
Cho nên, nơi nguy hiểm như vậy, đi vào, nhưng chưa chắc ra được.
Thế nhưng, tuy là vậy, nhưng bản gốc Diệp Thành vẫn sẽ đến, cái gọi là thù hận, đã xâm chiếm tâm trí hắn, khiến hắn điên cuồng, cũng khiến hắn biến thành một kẻ điên không cần mạng.
Quan trọng nhất là, tộc Côn Bằng sắp tự phong, một khi tộc Côn Bằng tự phong, thì hắn không giết được thái tử Côn Bằng, huống hồ còn không biết tộc Côn Bằng đến năm nào mới giải phong ấn, có lẽ chờ đến khi bọn họ giải phong ấn thì hắn cũng chẳng còn nữa rồi, hắn không muốn để lại tiếc nuối như vậy, muốn tiêu diệt Côn Bằng trước khi chết.
Đây là một hành động điên rồ, khả năng cao sẽ mất mạng, nhưng hắn cam nguyện đến đó.
Cảnh tượng trên núi Thái Sơn, có chút kỳ lạ, phân thân Diệp Thành bình tĩnh đếm tiền, mấy người Côn Bằng Hoàng thì bình tĩnh đứng đợi, ai cũng có mục đích riêng, đều tự ngầm hiểu.
Hai bên không vội, mà khiến những người xem xung quanh có chút sốt ruột rồi, bắt cóc đòi tiền, dứt khoát giải quyết đi, đây trò gì vậy, còn đếm từng khối, muốn đếm đến ngày tháng năm nào chứ.
Nhìn ra xa, những người đứng xem có không ít người tụ tập trên tầng mây phía sau, đều ngồi trên đó, chắp tay xem, mẹ nó ông đây xem ngươi đếm, xem ngươi đến mức ngươi ngại luôn!
Các Đại Thánh tộc Côn Bằng đều nhíu chặt mày, đường đường là Đại Thánh, dùng rất nhiều bí pháp truy tìm chỗ của bản gốc Diệp Thành, nhưng đều không tìm ra, đã đánh giá thấp bản lĩnh của Diệp Thành rồi.
“Tiếp tục tìm, tìm được mới thôi!”. Côn Bằng Hoàng ra lệnh, vẻ mặt tái mét bất thường, cũng đang truy tìm bản gốc Diệp Thành, nhìn tìm một vòng cũng không có kết quả.
“Tìm kỹ nhỉ”. Trên đỉnh núi cách đó không xa, Diệp Thành cười lạnh một tiếng, quay người biến mất.
Chương 2140: Đột nhập
Diệp Thành đi rồi, nhưng không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, như một tia tiên quang, xẹt qua phía chân trời.
Hắn vẫn đánh giá tộc Côn Bằng quá thấp, cuối cùng tạo ra một người giả mạo, tình huống như vậy, hắn cũng không thể không mạo hiểm đột nhập tộc Côn Bằng, muốn giết chết thái tử Côn Bằng trước khi tộc Côn Bằng tự phong bế.
Sự thật chứng minh, sự quyết đoán của hắn vẫn không sai, phái phân thân thu hút sự chú ý của bốn phương, còn bản thân hắn có thể làm rất nhiều việc, mà việc này, tuyệt đối không ai dám tưởng tượng.
Tộc Côn Bằng là chủng tộc lớn mạnh cỡ nào, trong đám tiền bối từng có Đại Đế, cũng có Chuẩn Đế và cực đạo đế binh bảo vệ, Chuẩn Đế đều chưa chắc dám lẻn vào, càng không nói đến tu sĩ cấp Thánh Nhân như hắn.
Phân thân của Diệp Thành vẫn đang đếm, những người xung quanh vẫn đang xem, đám người Côn Bằng Hoàng cũng vẫn đang âm thầm truy tìm, hết thảy đều đang diễn ra một cách quỷ dị, không người nào nhìn ra huyền cơ thật sự trong đó.
Diệp Thành đã đến một tòa cổ thành, bước vào Truyền Tống Trận, đi về hướng tộc Côn Bằng.
Như thế, hắn trước sau bước vào Truyền Tống Trận của mấy chục toà cổ thành, vượt qua hàng trăm ngàn dặm, lúc này mới dừng chân tại một mảnh hư thiên, cố gắng tập trung thị lực, nhìn ra phương xa.
Phương xa, đó là một dãy núi hùng vĩ, có gần chục nghìn đỉnh núi, mỗi đỉnh núi đều được bao phủ dưới lớp mây mịt mù mông lung, có bí pháp che huyền cơ, không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đó chính là tộc Côn Bằng, đội hình mạnh hơn tộc Khổng Tước, chỉ vì tiền bối bọn họ có Đại Đế.
Hắn biến đổi vẻ ngoài, hóa thành một thanh niên tóc tím, dùng thân phận của Cửu hoàng tử tộc Côn Bằng, dùng Chu Thiên che giấu đi khí cơ của mình, bắt chước huyết mạch và khí tức của Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử của tộc Côn Bằng cũng ở chỗ hắn, lúc trước, khi bắt người Kim Ô tộc, hắn đã thuận tiện bắt theo, vì để đề phòng ngộ nhỡ, hiện giờ vậy mà thật sự dùng đến, chỉ cần ngọc bài nguyên thần của Cửu hoàng tử vẫn chưa vỡ vụn, hắn liền có thể mượn thân phận của hắn ta mượn gió bẻ măng, chuyện này, hắn thường làm.
Không tồi! Hắn sẽ dùng cách này để trà trộn vào, chỉ vì tộc Côn Bằng có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, Tiên Luân Thiên Đạo chịu áp chế, bên trong còn có Chuẩn Đế canh giữ, nếu dùng Thiên Đạo độn vào, không bị phát hiện mới là lạ, càng nghĩ, cách này mặc dù nguy hiểm, nhưng lại rất đáng tin cậy.
Mọi thứ chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, hắn mới xuất phát, đáp xuống bên ngoài Côn Bằng Tiên Sơn, dùng thân phận của Cửu hoàng tử Côn Bằng, truyền âm cho bên trong Tiên Sơn: “Còn không mau mở kết giới, cho bổn vương vào”.
“Bằng hoàng tử?”. Trưởng lão bảo vệ Tiên Sơn kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cửu hoàng tử từ nơi nào đến”.
“Bổn vương đi đâu, còn cần nói với ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng: “Mau mở kết giới”.
“Là thuộc hạ lắm miệng “. Trưởng lão kia không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở kết giới tộc Côn Bằng.
Người này lại không chút nghi ngờ, cũng không kiểm tra thân phận của Diệp Thành, đây là do tộc Côn Bằng hùng mạnh, trừ phi đầu óc úng nước, bằng không sẽ không có ai giả mạo hoàng tử đến đây tìm sự kích thích.
Diệp Thành cũng chính là dựa vào tâm lý này, không tốn chút công phu nào đã lẻn vào tộc Côn Bằng.
Vào tộc Côn Bằng, Diệp Thành liền nhìn lướt qua, bên trong Càn Khôn biến ảo, cả bầu trời đều là một mảnh sao trời, chính là một loại bí pháp mạnh mẽ biến ra, mỗi một ngôi sao đều chân thực.
Tộc Côn Bằng càng hùng mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng, cường giả như mây, không ít người còn đang trong trạng thái tự phong bế, rất nhiều nơi khắc vẽ trận văn ẩn, trong đó có không ít chứa khí huỷ diệt.
Nơi này núi non chằng chịt, dốc đứng bàng bạc, đình đài lầu các nhiều không kể xiết, không ít treo ở giữa không trung, như toà thành thần tiên giữa nhân gian, nhìn như rất gần, lại ở trong mây mù bao quanh, còn xa xôi hơn cả giấc mộng.
Nhìn lướt qua bốn phía, Diệp Thành mới hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô mờ mịt, đẩy tầng tầng mây mù ra, nhìn thấy một thần kiếm màu vàng, đó là cực đạo đế binh của tộc Côn Bằng.
Đó là đế khí hàng thật giá thật, Đế Đạo pháp tắc quấn quanh, thần quang bắn ra bốn phía, có uy áp tối cao, trấn áp vùng trời đất này, không gian đóng băng, ngay cả khí huyết cũng bị ép tới yên lặng.
Thu hồi ánh mắt từ cực đạo đế binh, hắn lại liếc nhìn sang một nơi, đó là lăng mộ ở chỗ sâu trong Tiên Sơn, tràn đầy hơi thở Chuẩn Đế, Côn Bằng Lão Tổ ở trong đó, nhưng lại ở trạng thái ngủ sâu.
“Cửu hoàng tử?”, trưởng lão canh giữ cửa núi thấy Diệp Thành đứng đó không cử động, thử gọi một tiếng thăm dò, không biết vì sao, Cửu hoàng tử mang lại cho ông ta cảm giác hơi kỳ quái.
“Bảo vệ cửa núi cho tốt”. Diệp Thành lườm trưởng lão kia, ngữ khí còn mang theo vẻ uy nghiêm.
Dứt lời, hắn liền phất tay áo rời đi, đi một cách rất kiêu ngạo, khí thế rất ngang ngược, hắn từng khám xét linh hồn Cửu hoàng tử, đương nhiên cũng hiểu tính cách Cửu hoàng tử, lần này diễn cũng coi như nhập vai sắc sảo.
Bình luận facebook