-
Chương 2126-2130
Chương 2126: Đếm tiền
Kim Ô Hoàng nheo mắt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng, dù biết đối phương đang tống tiền nhưng lại không dám lập tức hạ lệnh tấn công, mặc dù bát hoàng tử là con vợ lẽ nhưng dù sao cũng là con của ông ta.
Ông ta nghĩ vậy nhưng tám Đại Thánh của tộc Kim Ô ở bên cạnh lại không nghĩ như thế.
Đó là con của ông chứ đâu phải là con của chúng tôi, con cháu của chúng tôi đã chết thảm hết rồi, hơn nữa, còn vì thái tử mà chết, dựa vào đâu mà giờ gia đình các người đều được sống?
Mắt tám vị Đại Thánh Kim Ô đỏ hoe, sát khí đằng đằng, như muốn xông qua ngay lập tức, nỗi đau mất người thân đã khiến họ mất đi lý trí, còn quan tâm gì đến việc ngươi có phải là vua hay không.
Kim Ô Hoàng thấy tình hình không ổn thì liền nhanh tay quăng một túi chứa đồ ra.
“Vậy mới đúng chứ”. Diệp Thành đưa tay ra bắt lấy túi chứa đồ rồi mở ra ngay.
“Còn không chịu thả con trai ta ra sao?”, Kim Ô Hoàng hét lớn, như muốn xông qua đánh.
“Đừng gấp, để ta đếm đã chứ”. Diệp Thành lắc đầu, chậm rãi nói: “Đây là tiền ta dưỡng già, không thể thiếu được, nửa đời sau nhờ cả vào đấy để sống mà”.
Câu nói đó của hắn khiến mọi người xung quanh đều tức cười, khi thấy Diệp Thành đếm từng viên một thật thì không kiềm được, xuýt xoa: “Chắc gia tộc bị diệt môn nên bị đả kích”.
“Chín nghìn vạn cứ thế vào túi, tiền này kiếm dễ thật”. Có vài người ganh tị, vuốt cằm thầm nghĩ hay là hôm nào mình cũng bắt cóc vài tên để đòi tiền chuộc tiêu chơi.
Kim Ô Hoàng đứng lặng lẽ nhìn, không hề ngăn cản, sau đó truyền âm cho Đại Thánh Kim Ô: “Hắn có thể giết nhiều người của tộc Kim Ô như thế chỉ trong một đêm, đồng thời còn làm náo loạn các phân các của Kim Ô, chắc chắn hắn phải có đồng bọn, thông báo xung quanh dùng kết giới Phong Thiên, tiền của Kim Ô ta không dễ lấy như vậy được”.
Mặc dù Đại Thánh Kim Ô ôm hận trong lòng nhưng vẫn truyền âm cho xung quanh, dù cho có muốn tìm thái tử Kim Ô tính sổ thì cũng phải chuộc người về đã rồi mới tính, chỗ này cũng không phải chỗ tính nợ”.
Chín nghìn vạn nguyên thạch mà đếm từng viên một thì biết đếm đến năm nào tháng nào”. Kim Ô Hoàng không nóng ruột nhưng những người xung quanh thì nóng ruột vô cùng, họ từ xa chạy đến đâu phải để xem người ta đếm tiền.
“Nếu đã nôn nóng như vậy thì thôi không đếm nữa”. Diệp Thành liền phủi tay, cất túi chứa đồ lại, đá hoàng tử Kim Ô bay ra: “Nhận lấy hoàng tử nhà ngươi nè”.
“Con trai ta!”. Kim Ô Hoàng liền kéo Bát Hoàng tử về bên cạnh mình, hoàng tử hoảng loạn, hắn ta luôn cao cao tại thượng, được gia đình nuông chiều, có từng gặp phải chuyện thế này đâu, đúng là đáng sợ.
“Chuộc được người thứ nhất thì sẽ đến người thứ hai, chuộc được người thứ hai thì sẽ đến người thứ ba”. Diệp Thành không ngừng vung tay, lấy ra những thần phù, trong mỗi thần phù đều có một người bị phong ấn, đều là trưởng lão của tộc Kim Ô, tất cả đều là Chuẩn Thánh Vương.
“Không ngờ vẫn còn, lại đều là Chuẩn Thánh Vương nữa chứ”. Những người xung quanh đều thốt lên bất ngờ, ngạc nhiên nhìn lên đỉnh núi, sắc mặt có chút kỳ quặc: “Rốt cuộc lão già này đã bắt bao nhiêu người của tộc Kim Ô”.
“Đây nào phải đòi tiền chuộc, rõ ràng là cướp mà”. Tiếng bàn tán xôn xao.
“Mỗi người một nghìn vạn, xem thử nên chuộc ai trước”. Diệp Thành cười để lộ cả hai hàm răng trắng, nhìn Kim Ô Hoàng: “Tộc Kim Ô của ông nhiều nhất là tiền, số tiền lẻ này có đáng là bao”.
Kim Ô Hoàng và các Đại Thánh Kim Ô đều không lên tiếng, chỉ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt màu đỏ máu, sát khí đằng đằng, núi Thương Mang đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Họ đã nhìn ra được ý đồ muốn cướp trắng của đối phương, họ có thể chắc chắn là sau khi chuộc hết những người này thì vẫn còn rất nhiều người khác nữa, người nào cũng một nghìn vạn vậy phải là con số lớn chừng nào, mặc dù tộc Kim Ô lớn mạnh nhưng cũng thể nào chịu nổi chi phí lớn như thế.
“Cứu ta, Kim Ô Hoàng cứu ta”. Mấy tên Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị bắt đó đều đang gắng sức gào thét, nhìn Kim Ô Hoàng với ánh mắt cầu cứu, tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay của Kim Ô Hoàng.
“Đều là phế vật, chết cũng chết rồi, người đâu, cùng xông lên với ta”. Thái tử Kim Ô hét lên hung dữ, vượt mặt Kim Ô Hoàng, trực tiếp hạ lệnh, muốn cho đội quân tu sĩ tấn công.
“Ai cho ngươi cái quyền đó?”. Các Đại Thánh Kim Ô hét lên, vì cách làm của thái tử Kim Ô khiến họ chạnh lòng, thân là thái tử Kim Ô mà lại bất chấp sự sống chết của người trong tộc.
“Các vị trưởng lão, các vị cũng đã thấy rồi đó, rõ ràng hắn ta đang muốn cướp tài sản tộc Kim Ô chúng ta”. Thái tử Kim Ô cười lạnh lùng: “Ta đường đường là tộc Kim Ô, không đến lượt hắn ta khống chế”.
“Chẳng phải là vì ngươi sao?”. Các Đại Thánh Kim Ô bộc phát uy áp, giận đến phát điên, tất cả đều muốn cho thái tử Kim Ô một chưởng: “Tộc Kim Ô thương vong nặng nề, gặp phải kết cục ngày hôm nay, tất cả đều do ngươi hại, giờ ngươi lại ăn nói như thế, thật sự khiến tộc Kim Ô phải chạnh lòng”.
“Ngươi…”. Thái tử Kim Ô bị mắng nhiếc đến xanh mặt, khuôn mặt vốn đang hằn hộc lập tức méo mó, hắn ta nghiến răng, đáng sợ như một con ác quỷ.
“Đủ rồi”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng hét lên với uy nghiêm của một vị vua, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chiêu này của người đó cao tay thiệt”. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi xuýt xoa: “Không chỉ đả kích được tộc Kim Ô mà còn li gián được quan hệ giữa thái tử và các trưởng lão, thủ đoạn này cao minh thật”.
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng”. Rất nhiều người cười, thầm khen hay: “Lúc tàn sát nhà họ Diệp thì nên nghĩ đến sẽ có hôm nay, giết chóc một cách vô tội vạ khiến cả người và trời đất cũng phải căm phẫn.
Chương 2127: Trách
“Ta đến đòi tiền chuộc, không phải đến xem các ngươi cãi nhau đâu”. Diệp Thành ngoáy tai: “Một câu thôi, có đưa tiền không? Nếu không đưa thì ta sẽ đem về hầm canh đấy”.
“Đương nhiên là đưa rồi”. Kim Ô Hoàng nói với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó trời đó liền rung chuyển, bốn hướng đông tây nam bắc bỗng có bốn cây cột ánh sáng cao to chọc thẳng lên trời, tạo thành một kết giới, bao trọn lấy núi Thương Mang, không ai có thể ra ngoài.
“Kết giới Phong Thiên?”. Các tu sĩ già đều nheo mắt, dường như họ nhận ra kết giới này.
“Mạnh đấy”. Diệp Thành liếc mắt, hắn cũng nhận ra kết giới này, trước đây lúc ở rừng rậm Hồng Hoang, Côn Bằng và Kim Ô đã dùng kết giới này khiến hắn không thể nào thoát được.
“Thả người”. Lúc Diệp Thành nhìn thì Kim Ô Hoàng đã vứt ra rất nhiều túi chứa đồ, trong mỗi túi đều chứa một nghìn vạn nguyên thạch, ông ta đã quyết định dù Diệp Thành giữ bao nhiêu người của tộc Kim Ô thì ông ta cũng đều bất chấp mọi giá chuộc về hết.
Một khi chuộc hết người trong tộc về, ông ta sẽ hạ lệnh tấn công mà không cần phải do dự, nếu đối phương đã là bản tôn thì đừng mong có thể thoát khỏi được núi Thương Mang, số tiền ngươi lấy được cũng phải nôn hết ra lại.
“Ta đã nói rồi mà, tộc Kim Ô rất giàu”. Diệp Thành rất tự giác, nhặt hết tất cả những túi chứa đồ được quăng qua, sau đó lần lượt đá con tin đang đứng trước mặt qua.
Sau đó, hắn lại bắt đầu lần lượt thả tiếp người ra khiến những người xung quanh phải ngớ người.
Kim Ô Hoàng chẳng buồn la hét nữa, cố gắng kìm cơn giận xuống, tiếp tục giao tiền, túi chứa đồ bay rợp trời, đợi sau khi chuộc người về hết thì mới giải tỏa được cơn giận ngút trời.
“Ông ta không có chút gì lo lắng cả, nhất định là đã có chuẩn bị từ trước”. Các Đại Thánh Kim Ô thấy Kim Ô Hoàng không xem nguyên thạch ra gì thì liên tục truyền âm và cũng không cãi nhau với thái tử Kim Ô nữa.
“Bổn vương không tin ngươi có thể trốn ra khỏi được kết giới Phong Thiên này”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng nói và vẫn tiếp tục đưa tiền: “Ta không cần biết hắn có bao nhiêu đồng bọn, hôm nay nhất định phải cho hắn chết”.
“Cho không thì cớ gì phải từ chối!”. Diệp Thành vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo, hắn đến là để giết thái tử Kim Ô nên cũng không hi vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, có điều nếu như Kim Ô Hoàng đã muốn đưa đến vậy thì cớ gì lại không cần, lấy tiền, giết thái tử Kim Ô rồi đi diệt Côn Bằng.
Cảnh tượng tiếp theo đó cực kỳ hấp dẫn, Diệp Thành tự giác thả người, Kim Ô Hoàng tự giác đưa tiền, Diệp Thành thả người rất nhanh, Kim Ô Hoàng cũng giao tiền rất nhanh.
Điều khiến người ta buồn cười nhất là từ đầu đến cuối cả hai đều không nói câu nào, phối hợp rất ăn ý.
Những người xung quanh liên tục nuốt nước bọt: “Một túi chứa đồ là một nghìn vạn đấy”.
“Có tiền nhiều để làm gì?”. Rất nhiều lão già vuốt râu: “Tộc Kim Ô đã khởi động kết giới Phong Thiên, dù tiền chuộc có nhiều đến đâu đi nữa thì hắn cũng không cầm đi được, tiền của tộc Kim Ô đâu dễ lấy”.
“Hắn bình thản như vậy, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?”. Rất nhiều người thắc mắc: “Dù có nhiều đồng bọn đi nữa thì liệu có thể đánh lại được mười vạn tu sĩ không? Tiền cũng không đem ra ngoài được, lão già đó đang nghĩ gì thế?”
“Chắc cả tộc đều chết hết chỉ còn lại mình, tên này bị đả kích nên đầu óc cũng có vấn đề rồi sao?”. Các tu sĩ trẻ nói với vẻ đầy cảm xúc: “Nếu như hắn cũng chết thì nhà họ Diệp sẽ tuyệt hâu thật rồi”.
Giữa tiếng bàn luận, Diệp Thành đẩy con tin cuối cùng qua rồi cố tình làm động tác như thể hết cách, nói: “Lần này hết thật rồi, nếu còn muốn chuộc thì đợi thêm vài ngày, ta lại bắt thêm mấy người nữa”.
“Chắc chắn là hết rồi chứ?”, Kim Ô Hoàng nhìn thẳng vào Diệp Thành, khí thế hùng hồn.
“Hết người rồi nhưng vẫn còn hai phần quà lớn”. Diệp Thành cười rồi đưa tay ra dùng kết ấn.
Sau đó, những người được chuộc về trước đó đều nối tiếp nhau nổ tung, ngoại trừ bát hoàng tử Kim Ô, đến cả Nguyên Thần cũng bị tiêu diệt.
Shhh! Những người xung quanh đều hít một hơi lớn ngược vào trong, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi, tên này điên rồi! Hắn chính là một kẻ điên! Lần này hắn đến đây vốn không có ý định sẽ quay về.
Mắt người Kim Ô Hoàng đều trợn trừng đôi mắt, con ngươi cũng lập tức thu nhỏ lại như đầu kim với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu bay khắp trời, văng lên mặt bọn họ.
Không chỉ những người xung quanh bất ngờ, đến cả họ cũng bất ngờ, không ngờ Diệp Thành lại cài chú ấn trong Nguyên Thần của người tộc Kim Ô, buồn cười là đám Đại Thánh bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Đúng là đã chuộc được người về nhưng như thế này, chuộc với không chuộc cũng có gì khác nhau đâu, tất cả đều biến thành một bầu trời sương máu rồi.
Chỉ trong tích tắc, mọi người còn đang ngơ ngác thì lại có một túi chứa đồ từ trong ống tay áo Diệp Thành bay ra, rơi từ trên trời xuống, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, túi chứa đồ vỡ tung.
Mưa máu trút xuống, túi chứa đồ nổ tung, từng thi thể rớt ra, chất đầy trên đỉnh núi Thương Mang, đều là người của tộc Kim Ô.
Tiếp đó, một tấm vải trắng dài mười trượng rơi đúng trên đống xác chết, bên trên có chín chữ được viết bằng máu: Muốn trách thì trách thái tử của các ngươi!
Cảnh tượng đầy máu me, rất rùng rợn, nhuộm đỏ cả Thương Mang, khiến những người xung quanh đều sợ đến tim đập thình thịch.
“Hoàng đế tộc Kim Ô, ngươi có thích hai phần quà lớn này không?”. Tiếng cười của Diệp Thành truyền khắp trời đất: “Không cần cảm ơn lão phu đâu, cảm ơn thái tử nhà ngươi là được rồi, tất cả đều do hắn ta ban cho đấy”.
Chương 2128: Thả con ta ra
“Giết, giết cho bổn vương!”, sau một chốc lặng đi thì Kim Ô Hoàng vung kiếm lên, tiếng hét làm chấn động cả bầu trời, tức giận khiến ông ta đánh mất lý trí của một người đứng đầu.
Ông ta còn chưa nói hết lời, tám Đại Thánh bên cạnh đã lần lượt lao tới, có người siết chặt thần thông trong tay, có người cầm sát kiếm, có người ngự động pháp khí, mỗi người đều là sử dụng đại thuật tuyệt sát.
Đòn tấn công lao đến từ bốn phía nhưng Diệp Thành lại không động đậy, hắn đứng đó như một bức tượng.
Người ở bốn phía không dám nhìn tuyệt sát của tám Đại Thánh, ngay cả tu sĩ Đại Thánh cũng chỉ có thể nuốt hận trước nó, mọi người đều như nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu Diệp Thành bị hồn bay phách tán.
Nhưng ngay lúc này Diệp Thành bỗng biến mất, hắn biến mất rồi, còn Bát hoàng tử Kim Ô đứng cách đó cả trăm trượng lại xuất hiện ở nơi hắn vừa biến mất.
Di Thiên Hoán Địa? Tám Đại Thánh Kim Ô đều biến sắc, bỗng chốc nhận ra đó là thần thông gì.
Chỉ là đã tung thần thông tuyệt sát ra rồi thì rất khó thu lại, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bát hoàng tử Kim Ô bị nổ thành mây khói, còn chẳng nghe được tiếng kêu thảm thiết nào đã đi thẳng xuống hoàng tuyền.
Khốn kiếp! Tám Đại Thánh nổi giận, Kim Ô Hoàng cũng nổi giận, nhìn về một phía.
Nếu là Di Thiên Hoán Địa, thay đổi vị trí Bát hoàng tử sang bên kia, vậy thì lúc này Diệp Thành đã đứng ở nơi mà Bát hoàng tử Kim Ô đứng trước đó, tức là sau lưng Kim Ô Hoàng.
Đúng thế, Diệp Thành đang ở phía sau Kim Ô Hoàng! Hắn dùng cấm pháp phong ấn thái tử Kim Ô, ngón tay đã đặt ở sau gáy thái tử Kim Ô, thần quang vòng quanh ngón tay, là bí pháp tuyệt sát nhắm vào chân thân Nguyên Thần, chỉ cần hắn muốn thì thái tử Kim Ô sẽ bị giết chết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đó hắn kích nổ ấn chú của nhiều người như thế, mà chỉ giữ lại Bát hoàng tử Kim Ô, vì vị trí hắn đứng trùng hợp gần chỗ thái tử Kim Ô nhất.
Sự thật cũng đã chứng minh, hành động của hắn vẫn rất thuận lợi, mọi người đều mất cảnh giác, kể cả tu sĩ đứng xem ở bốn phía, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô, tộc hoàng Kim Ô và cả thái tử Kim Ô đang bị hắn khống chế này, bị đánh úp không kịp phản ứng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thái tử Kim Ô gầm lên, mặc dù bị khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết nhưng hắn ta lộ ra vẻ hung ác, vì trong ký ức của hắn ta, cũng có người thành thục Di Thiên Hoán Địa, vừa nhắc tới cái tên đó, hắn ta đã tức đến mức không nhịn được, chỉ muốn giết người.
“Diệt hết người trong tộc ta mà còn hỏi ta là ai à!”, Diệp Thành cười gằn: “Lúc ngươi ra tay tàn sát người khác thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu”.
“Đáng giết, chúng đều nên bị giết!”, thái tử Kim Ô gào lên như chó điên.
“Cứ thích cứng miệng nhỉ”, Diệp Thành giơ tay lên bẻ một cánh tay của thái tử Kim Ô, máu bắn ra tung tóe, màu vàng óng, đều rất tinh khiết, cũng rất chói mắt.
“Thả con ta ra!”, Kim Ô Hoàng tức giận, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí cuộn trào, trường hợp nào cũng nghĩ đến rồi nhưng lại không nghĩ đến việc Diệp Thành thế mà lại thành thục bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đường đường là Kim Ô Hoàng, Đại Thánh Kim Ô và mười vạn tu sĩ mà lại bị đánh không kịp trở tay.
“Thả hắn thì được, giao tiền chuộc”, Diệp Thành hài lòng xoay cổ, hắn phải giết thái tử Kim Ô nhưng nếu có thể kiếm được chút tiền trước khi giết hắn ta thì hắn cũng không ngại.
“Ngươi còn muốn lấy tiền sao?”, Kim Ô Hoàng còn chưa kịp lên tiếng, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô đã lao đến, hai mắt đỏ ngầu, cũng không để tâm đến an nguy của thái tử Kim Ô, họ hận Diệp Thành đến ngứa răng, hoàn toàn chẳng lo lắng gì cho thái tử Kim Ô, mọi chuyện đều là do hắn ta gây ra.
Họ điên rồi, đã mất đi lý trí, nào còn quan tâm đến việc trong tay kẻ thù có thái tử hay không, phải giết được ngươi.
Bọn họ liều lĩnh mặc kệ mọi thứ như thế khiến Kim Ô Hoàng vô cùng tức giận, cũng lao đến nhưng không phải giết Diệp Thành, mà là cứu Diệp Thành, cứu được Diệp Thành thì sẽ cứu được thái tử Kim Ô.
Mười vạn tu sĩ cũng xông đến nhưng lại không biết đánh thế nào, các Đại Thánh Kim Ô muốn giết, Kim Ô Hoàng lại muốn bảo vệ, rốt cuộc là nên giết hay bảo vệ, rốt cuộc là nên nghe theo lệnh của ai.
Chương 2129: Nhận ra
Các tu sĩ bốn phía ngây người, chỉ mới chưa được ba giây mà sao lại trở thành như vậy.
Lúc các tu sĩ bốn phía ngây người, đòn tấn công đầy trời bao phủ lấy Diệp Thành, cũng bao phủ cả thái tử Kim Ô, Diệp Thành rất bình tĩnh chẳng lo sợ gì, thái tử Kim Ô lại hung dữ gào lên.
Hắn ta nổi giận vì tám Đại Thánh tộc Kim Ô hoàn toàn chẳng quan tâm đến thái tử tộc Kim Ô là hắn ta, vừa nhắc đến chuyện tiền chuộc thì... mẹ nó, các ngươi đều lao đến, là muốn ta chết à!
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tiếng gào thét chấn động trời đất nhưng chẳng có… tác dụng xấc!
Tám Đại Thánh của Kim Ô vẫn tấn công, sau một loạt đại thuật tuyệt sát, họ vẫn không yên tâm, cũng đã lấy pháp khí bản mệnh cấp Đại Thánh ra, cứ như sợ không đánh chết được thái tử Kim Ô.
“Hình như ngươi không được người khác yêu thích lắm nhỉ!”, tiếng cười khẽ của Diệp Thành vang lên bên tai thái tử Kim Ô, nó có ma lực như lời nguyền khiến thái tử Kim Ô nhất thời phát điên.
Diệp Thành xem như không khí, sử dụng Thiên Đạo, một tay túm lấy thái tử Kim Ô nhảy thẳng vào hố đen.
Tiếng ầm ầm vang lên, cả đỉnh núi mênh mông đều sụp xuống, mây mù cuồn cuộn, vô cùng hỗn loạn.
Đợi khi mây mù tan đi, đã không còn thấy Diệp Thành nữa, cũng không thấy thái tử Kim Ô đâu.
Kim Ô Hoàng nổi giận, mắt đỏ ngầu nhìn Đại Thánh tộc Kim Ô: “Ai cho phép các ngươi đánh?”
“Ngô Hoàng thứ tội, bọn thần cũng vì tức giận quá thôi!”, tám Đại Thánh của Kim Ô lạnh lùng nói.
So với Kim Ô Hoàng, khi tức giận họ vẫn cảm thấy vui vẻ hơn một chút, rất nhiều lứa con cháu của họ đều chết vì thái tử Kim Ô, bây giờ thái tử Kim Ô gặp nạn cũng coi như là báo thù.
Kim Ô Hoàng phun ra máu, chắc là bị cơn giận ảnh hưởng, hai mắt đen kịt, suýt nữa đâm đầu xuống đất.
Thật đáng xấu hổ, trong một đêm mà đã có biết bao người trong tộc bị giết, phân các của Kim Ô đều bị quậy phá đập nát, bây giờ lại có người đến đòi tiền, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền nhưng chỉ chuộc về một đống người chết.
Điều khiến ông ta tức giận nhất là vị hoàng tử ông ta yêu thương nhất, tự hào nhất và cũng là hoàng đế tương lai của tộc Kim Ô, hôm nay lại “gãy cánh” ở nơi này, tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, danh tiếng xấu đi.
Ông ta giận, ông ta hận! Hối hận vì mấy ngày nay đã dung túng cho việc thái tử Kim Ô tàn sát người khác, chọc giận nhiều kẻ thù như vậy, gây ra nhiều tai họa thê thảm cho tộc Kim Ô.
Tai họa là do thái tử gây ra, nhưng nếu truy cứu tới tận gốc rễ thì người làm phụ hoàng là ông ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Thiên Đạo có luân hồi, ông trời sẽ không tha cho bất kỳ ai, không phải không có báo ứng mà là vẫn chưa đến lúc thôi.
“Kịch hay đã hết rồi”, mọi người đều lui ra ngoài, thầm thở dài: “Lão tổ Diệp gia đó vốn dĩ cũng không định còn sống trở lại, bây giờ kéo theo nhiều người lên đường, coi như cũng đáng”.
“Thái tử tộc Kim Ô cũng xem như là trừng phạt đúng tội!”, không ít người cười nhạo: “Hắn đáng chết, oan nhất vẫn là người trong tộc Kim Ô, bỏ mạng vì tội do hắn gây ra”.
“Màn kịch hay này vô cùng đặc sắc”, mấy người Tiểu Viên Hoàng trốn trong bóng tối cười toe toét: “Đáng giá năm nghìn vạn cho mượn đó, đánh hay lắm, lão thất ra tay quả nhiên bá đạo”.
“Không ngờ trên người hắn lại có Lục Đạo Tiên Nhãn, thật khiến ta bất ngờ”, Đại Minh Vương Khổng Tước chậm rãi xoay người, ông ta cũng rảnh rỗi chạy đến coi kịch hay, còn xem hết từ đầu đến cuối.
Trước khi đi, ông ta còn nở nụ cười đầy ẩn ý, đám Đại Thánh của Kim Ô Hoàng nhìn không ra nhưng ông ta là một Chuẩn Đế, có thể nhìn thấy rõ ràng, người đòi tiền chuộc hôm nay chính là Diệp Thành.
Hơn nữa Diệp Thành không bị đánh chết mà đã bỏ chạy, sử dụng cấm thuật Tiên Luân Thiên Đạo, mang theo thái tử Kim Ô trốn vào trong hố đen, tránh sự tấn công của tộc Kim Ô.
Mãi cho đến hôm nay, ông ta mới hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể tùy ý ra vào bất chấp kết giới của gia tộc Khổng Tước, có bí pháp nghịch thiên Tiên Luân Thiên Đạo này, mọi kết giới đều là vô nghĩa.
Chuẩn Đế như ông ta đến đây không ít, chẳng hạn như Kỳ Lân Vương, Huyền Vũ Vương và Chu Tước Vương.
Vẻ mặt trước khi đi của họ rất thú vị, Đại Minh Vương Khổng Tước có thể nhìn ra đó là Diệp Thành thì dĩ nhiên họ cũng có thể nhìn ra, Diệp Thành vẫn còn sống, tin tức này thật sự rất khó tin.
Chương 2130: Nhân quả báo ứng
Hố đen vẫn đen kịt như trước nhưng lại không hề yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng gầm của thái tử Kim Ô.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta nhìn xung quanh, bóng tối vô tận bao trùm, hắn ta nghĩ đây là nơi mà mọi người thường gọi là địa ngục, cho dù là tâm cảnh vững vàng như hắn ta cũng phải suy sụp, thái tử Kim Ô kiêu ngạo, tự đắc cũng sợ chết.
Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn cảm nhận được xung quanh, bóng tối tịch mịch khiến hắn ta không phân biệt được rốt cuộc mình đã chết hay chưa, cảm giác mờ mịt không rõ này khiến hắn hoảng sợ, cả người đều lạnh toát.
“Có thích nơi này không?”, tiếng cười gằn vang lên, như có ma lực, một tia sáng bay lên chiếu sáng hố đen để lộ ra bóng người mờ ảo của Diệp Thành.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, đôi mắt đỏ ngầu của thái tử Kim Ô như muốn nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Ngươi nói xem?”, Nguyên Thần của Diệp Thành thoát ra khỏi cơ thể Đại Thánh, mặc dù là Nguyên Thần nhưng lại hiện ra dung mạo thật của hắn, đường nét khuôn mặt sắc bén góc cạnh, cũng tràn vẻ thăng trầm và mệt mỏi.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Kim Ô trố mắt, đồng tử co lại.
“Là ta”, Diệp Thành khẽ cười lộ ra hai hàng răng trắng: “Có bất ngờ không?”
“Không thể nào, không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô điên cuồng rống giận, hắn ta không thể tin được, cũng không dám tin, Hoang Cổ Thánh Thể đã chết thế mà vẫn còn sống, hơn nữa trong hai ngày đã làm tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, cũng tính kế hắn ta một cách gọn ghẽ.
“Ta vốn dĩ đã sắp rời khỏi Nam Vực, không muốn để ý đến ân oán của ta và ngươi nữa”, Diệp Thành dửng dưng nói: “Là ngươi khiến ta quay lại, ngươi cứ xem như Thánh Thể đã chết là được, nhưng ngươi lại muốn tàn sát người vô tội, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chúc mừng ngươi đã trúng thưởng, trong số những người đó có cả người thân của ta. Lần này ta quay lại là muốn trả nợ máu cho nàng ấy”.
“Không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô vẫn còn đang gào lên, có lẽ là không cam lòng chấp nhận sự thật này, hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thành, hơn nữa còn kéo theo cả tộc Kim Ô.
“Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, một chưởng đè chặt lên thiên linh của thái tử Kim Ô, tìm kiếm linh hồn của mình ở kiếp trước, đồng thời cũng đang cưỡng đoạt huyết mạch và căn nguyên của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể thái tử Kim Ô vỡ vụn, cho dù là huyết mạch Kim Ô hay căn nguyên Kim Ô thì đều bị Diệp Thành mạnh mẽ hút đi, Nguyên Thần đang trên bờ vực sụp đổ.
Giờ phút đứng trên bờ vực sinh tử, hắn ta mới biết hối hận là gì, hối hận lẽ ra không nên chọc vào tên ác ma Diệp Thành.
Hắn ta vốn dĩ không thù không oán với Diệp Thành nhưng lại cố chấp động vào bạn của hắn, dù Hoang Cổ Thánh Thể đã chết, hắn ta vẫn tiếp tục tàn sát, chọc cho tên sát thần này quay lại.
Chỉ vì những tội lỗi hắn ta phạm phải mà đã mang đến bất hạnh cho người tộc Kim Ô, cho dù có xuống hoàng tuyền cũng sẽ bị họ nguyền rủa, truyền đời này qua đời khác cũng không cách nào xóa sạch được, hắn ta là một tội nhân.
Tiếng hét biến mất từ lúc nào, đường đường là thái tử tộc Kim Ô đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, biến thành mây khói, mang theo sự không cam lòng, tức giận và ăn năn.
Diệp Thành im lặng không nói đứng đó, mặc dù là hố đen nhưng hắn có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người vẫy tay với mình, tất cả đều là những oan hồn bị Kim Ô tàn sát, trong đó có một người phụ nữ tóc tím chuyển thế đang bế đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, chậm rãi xoay người lại, đi về phía xa.
Diệp Thành vô thức giơ tay lên vẫy nhẹ xem như lời tạm biệt, hắn đòi lại công lý cho cô ta nhưng cuối cùng hắn không thể cứu cô ta, đến chết cũng không biết đến quê hương Đại Sở, đến chết cũng không nhắm mắt.
Cũng chính là ánh mắt của cô ta khiến cho lòng hắn không cách nào vượt qua chướng ngại vật, thậm chí trái tim trở nên nguội lạnh, thậm chí tâm trí cũng vặn vẹo, gây ra thảm sát, hai tay hắn cũng nhuốm đầy máu.
Hắn đi rồi nhưng không ra khỏi hố đen, mà lẻn vào hố đen như thể muốn che đậy tội ác của mình bằng bóng tối vô tận, sát thần giẫm lên máu xương, cơ thể không khỏi run lên.
Mãi đến tận đêm, hắn mới đi ra từ trong hố đen, xuất hiện ở một dãy núi cách núi Thương Mang rất xa, hắn muốn như thế, ra khỏi hố đen, tránh khỏi Kim Ô.
“Cũng xem như bội thu”, mắt nhìn xung quanh, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra.
Kim Ô Hoàng nheo mắt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng, dù biết đối phương đang tống tiền nhưng lại không dám lập tức hạ lệnh tấn công, mặc dù bát hoàng tử là con vợ lẽ nhưng dù sao cũng là con của ông ta.
Ông ta nghĩ vậy nhưng tám Đại Thánh của tộc Kim Ô ở bên cạnh lại không nghĩ như thế.
Đó là con của ông chứ đâu phải là con của chúng tôi, con cháu của chúng tôi đã chết thảm hết rồi, hơn nữa, còn vì thái tử mà chết, dựa vào đâu mà giờ gia đình các người đều được sống?
Mắt tám vị Đại Thánh Kim Ô đỏ hoe, sát khí đằng đằng, như muốn xông qua ngay lập tức, nỗi đau mất người thân đã khiến họ mất đi lý trí, còn quan tâm gì đến việc ngươi có phải là vua hay không.
Kim Ô Hoàng thấy tình hình không ổn thì liền nhanh tay quăng một túi chứa đồ ra.
“Vậy mới đúng chứ”. Diệp Thành đưa tay ra bắt lấy túi chứa đồ rồi mở ra ngay.
“Còn không chịu thả con trai ta ra sao?”, Kim Ô Hoàng hét lớn, như muốn xông qua đánh.
“Đừng gấp, để ta đếm đã chứ”. Diệp Thành lắc đầu, chậm rãi nói: “Đây là tiền ta dưỡng già, không thể thiếu được, nửa đời sau nhờ cả vào đấy để sống mà”.
Câu nói đó của hắn khiến mọi người xung quanh đều tức cười, khi thấy Diệp Thành đếm từng viên một thật thì không kiềm được, xuýt xoa: “Chắc gia tộc bị diệt môn nên bị đả kích”.
“Chín nghìn vạn cứ thế vào túi, tiền này kiếm dễ thật”. Có vài người ganh tị, vuốt cằm thầm nghĩ hay là hôm nào mình cũng bắt cóc vài tên để đòi tiền chuộc tiêu chơi.
Kim Ô Hoàng đứng lặng lẽ nhìn, không hề ngăn cản, sau đó truyền âm cho Đại Thánh Kim Ô: “Hắn có thể giết nhiều người của tộc Kim Ô như thế chỉ trong một đêm, đồng thời còn làm náo loạn các phân các của Kim Ô, chắc chắn hắn phải có đồng bọn, thông báo xung quanh dùng kết giới Phong Thiên, tiền của Kim Ô ta không dễ lấy như vậy được”.
Mặc dù Đại Thánh Kim Ô ôm hận trong lòng nhưng vẫn truyền âm cho xung quanh, dù cho có muốn tìm thái tử Kim Ô tính sổ thì cũng phải chuộc người về đã rồi mới tính, chỗ này cũng không phải chỗ tính nợ”.
Chín nghìn vạn nguyên thạch mà đếm từng viên một thì biết đếm đến năm nào tháng nào”. Kim Ô Hoàng không nóng ruột nhưng những người xung quanh thì nóng ruột vô cùng, họ từ xa chạy đến đâu phải để xem người ta đếm tiền.
“Nếu đã nôn nóng như vậy thì thôi không đếm nữa”. Diệp Thành liền phủi tay, cất túi chứa đồ lại, đá hoàng tử Kim Ô bay ra: “Nhận lấy hoàng tử nhà ngươi nè”.
“Con trai ta!”. Kim Ô Hoàng liền kéo Bát Hoàng tử về bên cạnh mình, hoàng tử hoảng loạn, hắn ta luôn cao cao tại thượng, được gia đình nuông chiều, có từng gặp phải chuyện thế này đâu, đúng là đáng sợ.
“Chuộc được người thứ nhất thì sẽ đến người thứ hai, chuộc được người thứ hai thì sẽ đến người thứ ba”. Diệp Thành không ngừng vung tay, lấy ra những thần phù, trong mỗi thần phù đều có một người bị phong ấn, đều là trưởng lão của tộc Kim Ô, tất cả đều là Chuẩn Thánh Vương.
“Không ngờ vẫn còn, lại đều là Chuẩn Thánh Vương nữa chứ”. Những người xung quanh đều thốt lên bất ngờ, ngạc nhiên nhìn lên đỉnh núi, sắc mặt có chút kỳ quặc: “Rốt cuộc lão già này đã bắt bao nhiêu người của tộc Kim Ô”.
“Đây nào phải đòi tiền chuộc, rõ ràng là cướp mà”. Tiếng bàn tán xôn xao.
“Mỗi người một nghìn vạn, xem thử nên chuộc ai trước”. Diệp Thành cười để lộ cả hai hàm răng trắng, nhìn Kim Ô Hoàng: “Tộc Kim Ô của ông nhiều nhất là tiền, số tiền lẻ này có đáng là bao”.
Kim Ô Hoàng và các Đại Thánh Kim Ô đều không lên tiếng, chỉ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt màu đỏ máu, sát khí đằng đằng, núi Thương Mang đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Họ đã nhìn ra được ý đồ muốn cướp trắng của đối phương, họ có thể chắc chắn là sau khi chuộc hết những người này thì vẫn còn rất nhiều người khác nữa, người nào cũng một nghìn vạn vậy phải là con số lớn chừng nào, mặc dù tộc Kim Ô lớn mạnh nhưng cũng thể nào chịu nổi chi phí lớn như thế.
“Cứu ta, Kim Ô Hoàng cứu ta”. Mấy tên Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị bắt đó đều đang gắng sức gào thét, nhìn Kim Ô Hoàng với ánh mắt cầu cứu, tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay của Kim Ô Hoàng.
“Đều là phế vật, chết cũng chết rồi, người đâu, cùng xông lên với ta”. Thái tử Kim Ô hét lên hung dữ, vượt mặt Kim Ô Hoàng, trực tiếp hạ lệnh, muốn cho đội quân tu sĩ tấn công.
“Ai cho ngươi cái quyền đó?”. Các Đại Thánh Kim Ô hét lên, vì cách làm của thái tử Kim Ô khiến họ chạnh lòng, thân là thái tử Kim Ô mà lại bất chấp sự sống chết của người trong tộc.
“Các vị trưởng lão, các vị cũng đã thấy rồi đó, rõ ràng hắn ta đang muốn cướp tài sản tộc Kim Ô chúng ta”. Thái tử Kim Ô cười lạnh lùng: “Ta đường đường là tộc Kim Ô, không đến lượt hắn ta khống chế”.
“Chẳng phải là vì ngươi sao?”. Các Đại Thánh Kim Ô bộc phát uy áp, giận đến phát điên, tất cả đều muốn cho thái tử Kim Ô một chưởng: “Tộc Kim Ô thương vong nặng nề, gặp phải kết cục ngày hôm nay, tất cả đều do ngươi hại, giờ ngươi lại ăn nói như thế, thật sự khiến tộc Kim Ô phải chạnh lòng”.
“Ngươi…”. Thái tử Kim Ô bị mắng nhiếc đến xanh mặt, khuôn mặt vốn đang hằn hộc lập tức méo mó, hắn ta nghiến răng, đáng sợ như một con ác quỷ.
“Đủ rồi”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng hét lên với uy nghiêm của một vị vua, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chiêu này của người đó cao tay thiệt”. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi xuýt xoa: “Không chỉ đả kích được tộc Kim Ô mà còn li gián được quan hệ giữa thái tử và các trưởng lão, thủ đoạn này cao minh thật”.
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng”. Rất nhiều người cười, thầm khen hay: “Lúc tàn sát nhà họ Diệp thì nên nghĩ đến sẽ có hôm nay, giết chóc một cách vô tội vạ khiến cả người và trời đất cũng phải căm phẫn.
Chương 2127: Trách
“Ta đến đòi tiền chuộc, không phải đến xem các ngươi cãi nhau đâu”. Diệp Thành ngoáy tai: “Một câu thôi, có đưa tiền không? Nếu không đưa thì ta sẽ đem về hầm canh đấy”.
“Đương nhiên là đưa rồi”. Kim Ô Hoàng nói với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó trời đó liền rung chuyển, bốn hướng đông tây nam bắc bỗng có bốn cây cột ánh sáng cao to chọc thẳng lên trời, tạo thành một kết giới, bao trọn lấy núi Thương Mang, không ai có thể ra ngoài.
“Kết giới Phong Thiên?”. Các tu sĩ già đều nheo mắt, dường như họ nhận ra kết giới này.
“Mạnh đấy”. Diệp Thành liếc mắt, hắn cũng nhận ra kết giới này, trước đây lúc ở rừng rậm Hồng Hoang, Côn Bằng và Kim Ô đã dùng kết giới này khiến hắn không thể nào thoát được.
“Thả người”. Lúc Diệp Thành nhìn thì Kim Ô Hoàng đã vứt ra rất nhiều túi chứa đồ, trong mỗi túi đều chứa một nghìn vạn nguyên thạch, ông ta đã quyết định dù Diệp Thành giữ bao nhiêu người của tộc Kim Ô thì ông ta cũng đều bất chấp mọi giá chuộc về hết.
Một khi chuộc hết người trong tộc về, ông ta sẽ hạ lệnh tấn công mà không cần phải do dự, nếu đối phương đã là bản tôn thì đừng mong có thể thoát khỏi được núi Thương Mang, số tiền ngươi lấy được cũng phải nôn hết ra lại.
“Ta đã nói rồi mà, tộc Kim Ô rất giàu”. Diệp Thành rất tự giác, nhặt hết tất cả những túi chứa đồ được quăng qua, sau đó lần lượt đá con tin đang đứng trước mặt qua.
Sau đó, hắn lại bắt đầu lần lượt thả tiếp người ra khiến những người xung quanh phải ngớ người.
Kim Ô Hoàng chẳng buồn la hét nữa, cố gắng kìm cơn giận xuống, tiếp tục giao tiền, túi chứa đồ bay rợp trời, đợi sau khi chuộc người về hết thì mới giải tỏa được cơn giận ngút trời.
“Ông ta không có chút gì lo lắng cả, nhất định là đã có chuẩn bị từ trước”. Các Đại Thánh Kim Ô thấy Kim Ô Hoàng không xem nguyên thạch ra gì thì liên tục truyền âm và cũng không cãi nhau với thái tử Kim Ô nữa.
“Bổn vương không tin ngươi có thể trốn ra khỏi được kết giới Phong Thiên này”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng nói và vẫn tiếp tục đưa tiền: “Ta không cần biết hắn có bao nhiêu đồng bọn, hôm nay nhất định phải cho hắn chết”.
“Cho không thì cớ gì phải từ chối!”. Diệp Thành vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo, hắn đến là để giết thái tử Kim Ô nên cũng không hi vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, có điều nếu như Kim Ô Hoàng đã muốn đưa đến vậy thì cớ gì lại không cần, lấy tiền, giết thái tử Kim Ô rồi đi diệt Côn Bằng.
Cảnh tượng tiếp theo đó cực kỳ hấp dẫn, Diệp Thành tự giác thả người, Kim Ô Hoàng tự giác đưa tiền, Diệp Thành thả người rất nhanh, Kim Ô Hoàng cũng giao tiền rất nhanh.
Điều khiến người ta buồn cười nhất là từ đầu đến cuối cả hai đều không nói câu nào, phối hợp rất ăn ý.
Những người xung quanh liên tục nuốt nước bọt: “Một túi chứa đồ là một nghìn vạn đấy”.
“Có tiền nhiều để làm gì?”. Rất nhiều lão già vuốt râu: “Tộc Kim Ô đã khởi động kết giới Phong Thiên, dù tiền chuộc có nhiều đến đâu đi nữa thì hắn cũng không cầm đi được, tiền của tộc Kim Ô đâu dễ lấy”.
“Hắn bình thản như vậy, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?”. Rất nhiều người thắc mắc: “Dù có nhiều đồng bọn đi nữa thì liệu có thể đánh lại được mười vạn tu sĩ không? Tiền cũng không đem ra ngoài được, lão già đó đang nghĩ gì thế?”
“Chắc cả tộc đều chết hết chỉ còn lại mình, tên này bị đả kích nên đầu óc cũng có vấn đề rồi sao?”. Các tu sĩ trẻ nói với vẻ đầy cảm xúc: “Nếu như hắn cũng chết thì nhà họ Diệp sẽ tuyệt hâu thật rồi”.
Giữa tiếng bàn luận, Diệp Thành đẩy con tin cuối cùng qua rồi cố tình làm động tác như thể hết cách, nói: “Lần này hết thật rồi, nếu còn muốn chuộc thì đợi thêm vài ngày, ta lại bắt thêm mấy người nữa”.
“Chắc chắn là hết rồi chứ?”, Kim Ô Hoàng nhìn thẳng vào Diệp Thành, khí thế hùng hồn.
“Hết người rồi nhưng vẫn còn hai phần quà lớn”. Diệp Thành cười rồi đưa tay ra dùng kết ấn.
Sau đó, những người được chuộc về trước đó đều nối tiếp nhau nổ tung, ngoại trừ bát hoàng tử Kim Ô, đến cả Nguyên Thần cũng bị tiêu diệt.
Shhh! Những người xung quanh đều hít một hơi lớn ngược vào trong, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi, tên này điên rồi! Hắn chính là một kẻ điên! Lần này hắn đến đây vốn không có ý định sẽ quay về.
Mắt người Kim Ô Hoàng đều trợn trừng đôi mắt, con ngươi cũng lập tức thu nhỏ lại như đầu kim với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu bay khắp trời, văng lên mặt bọn họ.
Không chỉ những người xung quanh bất ngờ, đến cả họ cũng bất ngờ, không ngờ Diệp Thành lại cài chú ấn trong Nguyên Thần của người tộc Kim Ô, buồn cười là đám Đại Thánh bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Đúng là đã chuộc được người về nhưng như thế này, chuộc với không chuộc cũng có gì khác nhau đâu, tất cả đều biến thành một bầu trời sương máu rồi.
Chỉ trong tích tắc, mọi người còn đang ngơ ngác thì lại có một túi chứa đồ từ trong ống tay áo Diệp Thành bay ra, rơi từ trên trời xuống, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, túi chứa đồ vỡ tung.
Mưa máu trút xuống, túi chứa đồ nổ tung, từng thi thể rớt ra, chất đầy trên đỉnh núi Thương Mang, đều là người của tộc Kim Ô.
Tiếp đó, một tấm vải trắng dài mười trượng rơi đúng trên đống xác chết, bên trên có chín chữ được viết bằng máu: Muốn trách thì trách thái tử của các ngươi!
Cảnh tượng đầy máu me, rất rùng rợn, nhuộm đỏ cả Thương Mang, khiến những người xung quanh đều sợ đến tim đập thình thịch.
“Hoàng đế tộc Kim Ô, ngươi có thích hai phần quà lớn này không?”. Tiếng cười của Diệp Thành truyền khắp trời đất: “Không cần cảm ơn lão phu đâu, cảm ơn thái tử nhà ngươi là được rồi, tất cả đều do hắn ta ban cho đấy”.
Chương 2128: Thả con ta ra
“Giết, giết cho bổn vương!”, sau một chốc lặng đi thì Kim Ô Hoàng vung kiếm lên, tiếng hét làm chấn động cả bầu trời, tức giận khiến ông ta đánh mất lý trí của một người đứng đầu.
Ông ta còn chưa nói hết lời, tám Đại Thánh bên cạnh đã lần lượt lao tới, có người siết chặt thần thông trong tay, có người cầm sát kiếm, có người ngự động pháp khí, mỗi người đều là sử dụng đại thuật tuyệt sát.
Đòn tấn công lao đến từ bốn phía nhưng Diệp Thành lại không động đậy, hắn đứng đó như một bức tượng.
Người ở bốn phía không dám nhìn tuyệt sát của tám Đại Thánh, ngay cả tu sĩ Đại Thánh cũng chỉ có thể nuốt hận trước nó, mọi người đều như nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu Diệp Thành bị hồn bay phách tán.
Nhưng ngay lúc này Diệp Thành bỗng biến mất, hắn biến mất rồi, còn Bát hoàng tử Kim Ô đứng cách đó cả trăm trượng lại xuất hiện ở nơi hắn vừa biến mất.
Di Thiên Hoán Địa? Tám Đại Thánh Kim Ô đều biến sắc, bỗng chốc nhận ra đó là thần thông gì.
Chỉ là đã tung thần thông tuyệt sát ra rồi thì rất khó thu lại, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bát hoàng tử Kim Ô bị nổ thành mây khói, còn chẳng nghe được tiếng kêu thảm thiết nào đã đi thẳng xuống hoàng tuyền.
Khốn kiếp! Tám Đại Thánh nổi giận, Kim Ô Hoàng cũng nổi giận, nhìn về một phía.
Nếu là Di Thiên Hoán Địa, thay đổi vị trí Bát hoàng tử sang bên kia, vậy thì lúc này Diệp Thành đã đứng ở nơi mà Bát hoàng tử Kim Ô đứng trước đó, tức là sau lưng Kim Ô Hoàng.
Đúng thế, Diệp Thành đang ở phía sau Kim Ô Hoàng! Hắn dùng cấm pháp phong ấn thái tử Kim Ô, ngón tay đã đặt ở sau gáy thái tử Kim Ô, thần quang vòng quanh ngón tay, là bí pháp tuyệt sát nhắm vào chân thân Nguyên Thần, chỉ cần hắn muốn thì thái tử Kim Ô sẽ bị giết chết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đó hắn kích nổ ấn chú của nhiều người như thế, mà chỉ giữ lại Bát hoàng tử Kim Ô, vì vị trí hắn đứng trùng hợp gần chỗ thái tử Kim Ô nhất.
Sự thật cũng đã chứng minh, hành động của hắn vẫn rất thuận lợi, mọi người đều mất cảnh giác, kể cả tu sĩ đứng xem ở bốn phía, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô, tộc hoàng Kim Ô và cả thái tử Kim Ô đang bị hắn khống chế này, bị đánh úp không kịp phản ứng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thái tử Kim Ô gầm lên, mặc dù bị khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết nhưng hắn ta lộ ra vẻ hung ác, vì trong ký ức của hắn ta, cũng có người thành thục Di Thiên Hoán Địa, vừa nhắc tới cái tên đó, hắn ta đã tức đến mức không nhịn được, chỉ muốn giết người.
“Diệt hết người trong tộc ta mà còn hỏi ta là ai à!”, Diệp Thành cười gằn: “Lúc ngươi ra tay tàn sát người khác thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu”.
“Đáng giết, chúng đều nên bị giết!”, thái tử Kim Ô gào lên như chó điên.
“Cứ thích cứng miệng nhỉ”, Diệp Thành giơ tay lên bẻ một cánh tay của thái tử Kim Ô, máu bắn ra tung tóe, màu vàng óng, đều rất tinh khiết, cũng rất chói mắt.
“Thả con ta ra!”, Kim Ô Hoàng tức giận, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí cuộn trào, trường hợp nào cũng nghĩ đến rồi nhưng lại không nghĩ đến việc Diệp Thành thế mà lại thành thục bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đường đường là Kim Ô Hoàng, Đại Thánh Kim Ô và mười vạn tu sĩ mà lại bị đánh không kịp trở tay.
“Thả hắn thì được, giao tiền chuộc”, Diệp Thành hài lòng xoay cổ, hắn phải giết thái tử Kim Ô nhưng nếu có thể kiếm được chút tiền trước khi giết hắn ta thì hắn cũng không ngại.
“Ngươi còn muốn lấy tiền sao?”, Kim Ô Hoàng còn chưa kịp lên tiếng, tám Đại Thánh của tộc Kim Ô đã lao đến, hai mắt đỏ ngầu, cũng không để tâm đến an nguy của thái tử Kim Ô, họ hận Diệp Thành đến ngứa răng, hoàn toàn chẳng lo lắng gì cho thái tử Kim Ô, mọi chuyện đều là do hắn ta gây ra.
Họ điên rồi, đã mất đi lý trí, nào còn quan tâm đến việc trong tay kẻ thù có thái tử hay không, phải giết được ngươi.
Bọn họ liều lĩnh mặc kệ mọi thứ như thế khiến Kim Ô Hoàng vô cùng tức giận, cũng lao đến nhưng không phải giết Diệp Thành, mà là cứu Diệp Thành, cứu được Diệp Thành thì sẽ cứu được thái tử Kim Ô.
Mười vạn tu sĩ cũng xông đến nhưng lại không biết đánh thế nào, các Đại Thánh Kim Ô muốn giết, Kim Ô Hoàng lại muốn bảo vệ, rốt cuộc là nên giết hay bảo vệ, rốt cuộc là nên nghe theo lệnh của ai.
Chương 2129: Nhận ra
Các tu sĩ bốn phía ngây người, chỉ mới chưa được ba giây mà sao lại trở thành như vậy.
Lúc các tu sĩ bốn phía ngây người, đòn tấn công đầy trời bao phủ lấy Diệp Thành, cũng bao phủ cả thái tử Kim Ô, Diệp Thành rất bình tĩnh chẳng lo sợ gì, thái tử Kim Ô lại hung dữ gào lên.
Hắn ta nổi giận vì tám Đại Thánh tộc Kim Ô hoàn toàn chẳng quan tâm đến thái tử tộc Kim Ô là hắn ta, vừa nhắc đến chuyện tiền chuộc thì... mẹ nó, các ngươi đều lao đến, là muốn ta chết à!
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tiếng gào thét chấn động trời đất nhưng chẳng có… tác dụng xấc!
Tám Đại Thánh của Kim Ô vẫn tấn công, sau một loạt đại thuật tuyệt sát, họ vẫn không yên tâm, cũng đã lấy pháp khí bản mệnh cấp Đại Thánh ra, cứ như sợ không đánh chết được thái tử Kim Ô.
“Hình như ngươi không được người khác yêu thích lắm nhỉ!”, tiếng cười khẽ của Diệp Thành vang lên bên tai thái tử Kim Ô, nó có ma lực như lời nguyền khiến thái tử Kim Ô nhất thời phát điên.
Diệp Thành xem như không khí, sử dụng Thiên Đạo, một tay túm lấy thái tử Kim Ô nhảy thẳng vào hố đen.
Tiếng ầm ầm vang lên, cả đỉnh núi mênh mông đều sụp xuống, mây mù cuồn cuộn, vô cùng hỗn loạn.
Đợi khi mây mù tan đi, đã không còn thấy Diệp Thành nữa, cũng không thấy thái tử Kim Ô đâu.
Kim Ô Hoàng nổi giận, mắt đỏ ngầu nhìn Đại Thánh tộc Kim Ô: “Ai cho phép các ngươi đánh?”
“Ngô Hoàng thứ tội, bọn thần cũng vì tức giận quá thôi!”, tám Đại Thánh của Kim Ô lạnh lùng nói.
So với Kim Ô Hoàng, khi tức giận họ vẫn cảm thấy vui vẻ hơn một chút, rất nhiều lứa con cháu của họ đều chết vì thái tử Kim Ô, bây giờ thái tử Kim Ô gặp nạn cũng coi như là báo thù.
Kim Ô Hoàng phun ra máu, chắc là bị cơn giận ảnh hưởng, hai mắt đen kịt, suýt nữa đâm đầu xuống đất.
Thật đáng xấu hổ, trong một đêm mà đã có biết bao người trong tộc bị giết, phân các của Kim Ô đều bị quậy phá đập nát, bây giờ lại có người đến đòi tiền, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền nhưng chỉ chuộc về một đống người chết.
Điều khiến ông ta tức giận nhất là vị hoàng tử ông ta yêu thương nhất, tự hào nhất và cũng là hoàng đế tương lai của tộc Kim Ô, hôm nay lại “gãy cánh” ở nơi này, tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, danh tiếng xấu đi.
Ông ta giận, ông ta hận! Hối hận vì mấy ngày nay đã dung túng cho việc thái tử Kim Ô tàn sát người khác, chọc giận nhiều kẻ thù như vậy, gây ra nhiều tai họa thê thảm cho tộc Kim Ô.
Tai họa là do thái tử gây ra, nhưng nếu truy cứu tới tận gốc rễ thì người làm phụ hoàng là ông ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Thiên Đạo có luân hồi, ông trời sẽ không tha cho bất kỳ ai, không phải không có báo ứng mà là vẫn chưa đến lúc thôi.
“Kịch hay đã hết rồi”, mọi người đều lui ra ngoài, thầm thở dài: “Lão tổ Diệp gia đó vốn dĩ cũng không định còn sống trở lại, bây giờ kéo theo nhiều người lên đường, coi như cũng đáng”.
“Thái tử tộc Kim Ô cũng xem như là trừng phạt đúng tội!”, không ít người cười nhạo: “Hắn đáng chết, oan nhất vẫn là người trong tộc Kim Ô, bỏ mạng vì tội do hắn gây ra”.
“Màn kịch hay này vô cùng đặc sắc”, mấy người Tiểu Viên Hoàng trốn trong bóng tối cười toe toét: “Đáng giá năm nghìn vạn cho mượn đó, đánh hay lắm, lão thất ra tay quả nhiên bá đạo”.
“Không ngờ trên người hắn lại có Lục Đạo Tiên Nhãn, thật khiến ta bất ngờ”, Đại Minh Vương Khổng Tước chậm rãi xoay người, ông ta cũng rảnh rỗi chạy đến coi kịch hay, còn xem hết từ đầu đến cuối.
Trước khi đi, ông ta còn nở nụ cười đầy ẩn ý, đám Đại Thánh của Kim Ô Hoàng nhìn không ra nhưng ông ta là một Chuẩn Đế, có thể nhìn thấy rõ ràng, người đòi tiền chuộc hôm nay chính là Diệp Thành.
Hơn nữa Diệp Thành không bị đánh chết mà đã bỏ chạy, sử dụng cấm thuật Tiên Luân Thiên Đạo, mang theo thái tử Kim Ô trốn vào trong hố đen, tránh sự tấn công của tộc Kim Ô.
Mãi cho đến hôm nay, ông ta mới hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể tùy ý ra vào bất chấp kết giới của gia tộc Khổng Tước, có bí pháp nghịch thiên Tiên Luân Thiên Đạo này, mọi kết giới đều là vô nghĩa.
Chuẩn Đế như ông ta đến đây không ít, chẳng hạn như Kỳ Lân Vương, Huyền Vũ Vương và Chu Tước Vương.
Vẻ mặt trước khi đi của họ rất thú vị, Đại Minh Vương Khổng Tước có thể nhìn ra đó là Diệp Thành thì dĩ nhiên họ cũng có thể nhìn ra, Diệp Thành vẫn còn sống, tin tức này thật sự rất khó tin.
Chương 2130: Nhân quả báo ứng
Hố đen vẫn đen kịt như trước nhưng lại không hề yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng gầm của thái tử Kim Ô.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta nhìn xung quanh, bóng tối vô tận bao trùm, hắn ta nghĩ đây là nơi mà mọi người thường gọi là địa ngục, cho dù là tâm cảnh vững vàng như hắn ta cũng phải suy sụp, thái tử Kim Ô kiêu ngạo, tự đắc cũng sợ chết.
Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn cảm nhận được xung quanh, bóng tối tịch mịch khiến hắn ta không phân biệt được rốt cuộc mình đã chết hay chưa, cảm giác mờ mịt không rõ này khiến hắn hoảng sợ, cả người đều lạnh toát.
“Có thích nơi này không?”, tiếng cười gằn vang lên, như có ma lực, một tia sáng bay lên chiếu sáng hố đen để lộ ra bóng người mờ ảo của Diệp Thành.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, đôi mắt đỏ ngầu của thái tử Kim Ô như muốn nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Ngươi nói xem?”, Nguyên Thần của Diệp Thành thoát ra khỏi cơ thể Đại Thánh, mặc dù là Nguyên Thần nhưng lại hiện ra dung mạo thật của hắn, đường nét khuôn mặt sắc bén góc cạnh, cũng tràn vẻ thăng trầm và mệt mỏi.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Kim Ô trố mắt, đồng tử co lại.
“Là ta”, Diệp Thành khẽ cười lộ ra hai hàng răng trắng: “Có bất ngờ không?”
“Không thể nào, không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô điên cuồng rống giận, hắn ta không thể tin được, cũng không dám tin, Hoang Cổ Thánh Thể đã chết thế mà vẫn còn sống, hơn nữa trong hai ngày đã làm tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, cũng tính kế hắn ta một cách gọn ghẽ.
“Ta vốn dĩ đã sắp rời khỏi Nam Vực, không muốn để ý đến ân oán của ta và ngươi nữa”, Diệp Thành dửng dưng nói: “Là ngươi khiến ta quay lại, ngươi cứ xem như Thánh Thể đã chết là được, nhưng ngươi lại muốn tàn sát người vô tội, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chúc mừng ngươi đã trúng thưởng, trong số những người đó có cả người thân của ta. Lần này ta quay lại là muốn trả nợ máu cho nàng ấy”.
“Không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô vẫn còn đang gào lên, có lẽ là không cam lòng chấp nhận sự thật này, hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thành, hơn nữa còn kéo theo cả tộc Kim Ô.
“Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, một chưởng đè chặt lên thiên linh của thái tử Kim Ô, tìm kiếm linh hồn của mình ở kiếp trước, đồng thời cũng đang cưỡng đoạt huyết mạch và căn nguyên của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể thái tử Kim Ô vỡ vụn, cho dù là huyết mạch Kim Ô hay căn nguyên Kim Ô thì đều bị Diệp Thành mạnh mẽ hút đi, Nguyên Thần đang trên bờ vực sụp đổ.
Giờ phút đứng trên bờ vực sinh tử, hắn ta mới biết hối hận là gì, hối hận lẽ ra không nên chọc vào tên ác ma Diệp Thành.
Hắn ta vốn dĩ không thù không oán với Diệp Thành nhưng lại cố chấp động vào bạn của hắn, dù Hoang Cổ Thánh Thể đã chết, hắn ta vẫn tiếp tục tàn sát, chọc cho tên sát thần này quay lại.
Chỉ vì những tội lỗi hắn ta phạm phải mà đã mang đến bất hạnh cho người tộc Kim Ô, cho dù có xuống hoàng tuyền cũng sẽ bị họ nguyền rủa, truyền đời này qua đời khác cũng không cách nào xóa sạch được, hắn ta là một tội nhân.
Tiếng hét biến mất từ lúc nào, đường đường là thái tử tộc Kim Ô đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, biến thành mây khói, mang theo sự không cam lòng, tức giận và ăn năn.
Diệp Thành im lặng không nói đứng đó, mặc dù là hố đen nhưng hắn có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người vẫy tay với mình, tất cả đều là những oan hồn bị Kim Ô tàn sát, trong đó có một người phụ nữ tóc tím chuyển thế đang bế đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, chậm rãi xoay người lại, đi về phía xa.
Diệp Thành vô thức giơ tay lên vẫy nhẹ xem như lời tạm biệt, hắn đòi lại công lý cho cô ta nhưng cuối cùng hắn không thể cứu cô ta, đến chết cũng không biết đến quê hương Đại Sở, đến chết cũng không nhắm mắt.
Cũng chính là ánh mắt của cô ta khiến cho lòng hắn không cách nào vượt qua chướng ngại vật, thậm chí trái tim trở nên nguội lạnh, thậm chí tâm trí cũng vặn vẹo, gây ra thảm sát, hai tay hắn cũng nhuốm đầy máu.
Hắn đi rồi nhưng không ra khỏi hố đen, mà lẻn vào hố đen như thể muốn che đậy tội ác của mình bằng bóng tối vô tận, sát thần giẫm lên máu xương, cơ thể không khỏi run lên.
Mãi đến tận đêm, hắn mới đi ra từ trong hố đen, xuất hiện ở một dãy núi cách núi Thương Mang rất xa, hắn muốn như thế, ra khỏi hố đen, tránh khỏi Kim Ô.
“Cũng xem như bội thu”, mắt nhìn xung quanh, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra.
Bình luận facebook