Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-753
Chương 753: Cho tôi mượn một ít tiền
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y cách vị trí của bọn họ hơi xa, nhưng vẫn lập tức nhìn thấy màu đỏ tươi bên Thái dương Thanh Ly.
Sổ đăng ký tr3ong tay rơi “bộp” xuống bàn, sắc mặt cô thay đổi trong chớp mắt, có nâng váy chạy về phía Thẩm Đình Thâm.
Đứa trẻ kia chí2nh là Thanh Ly, nhưng bây giờ Thanh Ly đáng lẽ là ở nhà trẻ mới đúng, sao lại ở đây? Trái tim Bạch Nhược Y đập thình thịch.
<5br>Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly chạy ra bên ngoài nơi tổ chức lễ cưới, kéo một vị khách tới tham gia hôn lễ lại, “Phiền anh lái xe 4đưa đứa trẻ này đến bệnh viện giúp tôi với.” Vị khách nhận ra Thẩm Đình Thâm rồi liếc nhìn Thanh Ly trong lòng anh, đồng ý luôn m0à không cần hỏi gì cả, “Được được, nào, hai người lên ghế sau xe đi.
Tôi lái xe.” “Cảm ơn.” Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly khom người chui vào ghế sau.
Vị khách cũng ngồi ghế vào ghế lái, mới vừa khởi động xe thì thấy Bạch Nhược Y mặc đồ phù dâu trắng tinh chạy tới, chẳng nói chẳng rằng chui thẳng vào ghế sau xe.
“Cô...” Vị khách xoay đầu liếc nhìn ba người ngồi ở ghế sau xe của mình.
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y vào cũng có vẻ kinh ngạc.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi cô tới làm gì, đã nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Bạch Nhược Y, “Mau, mau lái xe, đưa bé Ly đến bệnh viện trước rồi nói.” Vị khách ngơ ngác à ở vài tiếng mới nhớ ra quan trọng nhất là đứa trẻ đang hôn mê kia, nhanh chóng lái xe chạy như bay trên đường.
Bạch Nhược Y không hề dời mắt khỏi Thanh Ly, cô duỗi tay bế Thanh Ly từ trong lòng Thẩm Đình Thâm, ôm lấy Thanh Ly.
Ánh mắt lo lắng và tự trách, trong mắt phản chiếu khuôn mặt dính máu của Thanh Ly, cô kéo tà váy của mình, nhẹ nhàng chùi vết máu trên mặt Thanh Ly.
Thẩm Đình Thâm ngồi bên cạnh, bây giờ đôi mắt đen nhánh đã có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí anh có thể nhìn thấy dưới tóc mái của Bạch Nhược Y đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hiện tại đầu óc Thẩm Đình Thâm hỗn loạn, anh không rõ cô bé này rốt cuộc có quan hệ gì với Bạch Nhược Y.
“Con bé làm sao vậy? Trán con bé bị làm sao vậy?” Bạch Nhược Y vừa kéo váy lau mặt giúp Thanh Ly, vừa cất tiếng hỏi Thẩm Đình Thâm.
“Bị cái bàn đổ xuống đập trúng.” Thẩm Đình Thâm trả lời với giọng lạnh tanh, hàng mày đen nhánh dần dần cau lại, chất giọng quạnh quẽ có vẻ không muốn tin tưởng, “Cô bé...
cô bé này là gì của em?” Bạch Nhược Y khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
“Con gái của tôi.”
Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, con ngươi đen nhánh thể hiện rõ nỗi lòng phức tạp của anh, bả vai vô thức sụp xuống.
Cho nên ban đầu khi anh gặp cô bé này ở bệnh viện Pháp, thật ra lúc đó Bạch Nhược Y cũng ở bệnh viện đó.
Sau đấy giọng nói mà anh nghe thấy cũng không phải ảo giác.
“Con gái của tôi.”
Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, con ngươi đen nhánh thể hiện rõ nỗi lòng phức tạp của anh, bả vai vô thức sụp xuống.
Cho nên ban đầu khi anh gặp cô bé này ở bệnh viện Pháp, thật ra lúc đó Bạch Nhược Y cũng ở bệnh viện đó.
Sau đấy giọng nói mà anh nghe thấy cũng không phải ảo giác.
Lúc ấy anh không quan tâm gì cả mà gọi tên Bạch Nhược Y, trong bệnh viện yên tĩnh như vậy, sao cô không nghe thấy? Hay là cô nghe thấy nhưng lại không muốn gặp mình? Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm Đình Thâm đã hiểu tại sao bản thân lại rất thoải mái khi ở bên cô bé, là bởi vì mùi hương trên người cô bé khá tương tự Bạch Nhược Y.
Anh cũng có thể hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy Thanh Ly, anh lại cảm thấy khá quen thuộc, lông mày của đứa trẻ này cực kỳ giống Bạch Nhược Y...
Tất cả mọi thứ đều đã rõ ràng.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình thật vô dụng, Bạch Nhược Y đã buông bỏ mình từ lâu, còn mình lại không hề có sức kháng cự với cô.
Ngay cả con của cô và người đàn ông khác sinh ra cũng có thể dễ dàng chiếm được sự yêu thích của anh.
Vị khách kia ôm suy nghĩ con trẻ là quan trọng nhất nên đưa bọn họ đến bệnh viện rất nhanh.
Bạch Nhược Y bể Thanh Ly đi tìm bác sĩ, nhờ bác sĩ kiểm tra thử tình trạng của Thanh Ly trước.
Đây là một bệnh viện nhỏ, tường đã hơi ố vàng, người bệnh cũng rất ít, cho người ta cảm giác không chuyên nghiệp lắm.
Bác sĩ bước ra liếc Bạch Nhược Y by Thanh Ly, nâng mặt Thanh Ly nhìn trái nhìn phải, rồi hờ hững hỏi, “Sao lại thế này?” “Bị bàn đập vào đầu, sau đó ngất đi.
Phiền ông kiểm tra giúp con bé, xem có vấn đề gì lớn hay không!” Bạch Nhược Y vừa căng thẳng nói, vừa ôm Thanh Ly thật chặt trong lòng.
“Ừ, cô đi lấy số trước đi, rồi đóng lệ phí cái đã.” Bác sĩ chỉ bàn đóng lệ phí, “Sau đó cô cầm sổ qua đây tìm tôi.” “Tôi...” Bạch Nhược Y đang vô cùng căng thẳng nhưng buộc phải làm theo lời bác sĩ, đi đóng lệ phí trước.
Khi cô đi tới ô cửa mới phát hiện mình mặc váy phù dâu, trên người vốn không có ví tiền.
Đừng nói ví tiền, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, cho nên bây giờ cô không một xu dính túi.
Không xong rồi! Bạch Nhược Y nhăn nhó, đều do lúc ấy cô nóng vội quá nên không hề nghĩ đến việc phải cầm túi xách theo.
Tình huống hiện giờ vốn không cho phép Bạch Nhược Y suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể nhờ đến Thẩm Đình Thâm.
Cô bế Thanh Ly ra, nhìn thấy đúng lúc Thẩm Đình Thâm mua thuốc lá từ siêu thị bên cạnh đi ra, đang định lên xe của vị khách kia trở lại nơi tổ chức lễ cưới.
Bạch Nhược Y bước nhanh theo sau, vươn tay túm chặt áo Thẩm Đình Thâm trước khi anh lên xe một giây.
“Thẩm Đình Thâm, tôi không mang theo tiếng Anh có thể cho tôi mượn trước một ít tiền không? Khi về tôi sẽ trả cho anh ngay.” Nếu không phải bởi vì bây giờ Bạch Nhược Y thật sự không còn cách nào, nếu không phải bởi bây giờ tình trạng của Thanh Ly vô cùng khẩn cấp, làm sao cô lại mở miệng xin Thẩm Đình Thâm chứ.
Nhưng dường như Thẩm Đình Thâm không hiểu đạo lý này.
Anh đứng cạnh cửa xe, hơi rũ mi mắt, ánh mắt lạnh nhạt.
“Tôi không muốn.” Mặc kệ trước đây đứa trẻ này có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm, cũng mặc kệ trước đây Thẩm Đình Thâm thích đứa trẻ này tới cỡ nào, nhưng bây giờ nếu đã biết đứa trẻ này là đứa con Bạch Nhược Y và người khác sinh ra, sao Thẩm Đình Thâm còn có thể ra tay giúp Thanh Ly?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sổ đăng ký tr3ong tay rơi “bộp” xuống bàn, sắc mặt cô thay đổi trong chớp mắt, có nâng váy chạy về phía Thẩm Đình Thâm.
Đứa trẻ kia chí2nh là Thanh Ly, nhưng bây giờ Thanh Ly đáng lẽ là ở nhà trẻ mới đúng, sao lại ở đây? Trái tim Bạch Nhược Y đập thình thịch.
<5br>Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly chạy ra bên ngoài nơi tổ chức lễ cưới, kéo một vị khách tới tham gia hôn lễ lại, “Phiền anh lái xe 4đưa đứa trẻ này đến bệnh viện giúp tôi với.” Vị khách nhận ra Thẩm Đình Thâm rồi liếc nhìn Thanh Ly trong lòng anh, đồng ý luôn m0à không cần hỏi gì cả, “Được được, nào, hai người lên ghế sau xe đi.
Tôi lái xe.” “Cảm ơn.” Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly khom người chui vào ghế sau.
Vị khách cũng ngồi ghế vào ghế lái, mới vừa khởi động xe thì thấy Bạch Nhược Y mặc đồ phù dâu trắng tinh chạy tới, chẳng nói chẳng rằng chui thẳng vào ghế sau xe.
“Cô...” Vị khách xoay đầu liếc nhìn ba người ngồi ở ghế sau xe của mình.
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y vào cũng có vẻ kinh ngạc.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi cô tới làm gì, đã nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Bạch Nhược Y, “Mau, mau lái xe, đưa bé Ly đến bệnh viện trước rồi nói.” Vị khách ngơ ngác à ở vài tiếng mới nhớ ra quan trọng nhất là đứa trẻ đang hôn mê kia, nhanh chóng lái xe chạy như bay trên đường.
Bạch Nhược Y không hề dời mắt khỏi Thanh Ly, cô duỗi tay bế Thanh Ly từ trong lòng Thẩm Đình Thâm, ôm lấy Thanh Ly.
Ánh mắt lo lắng và tự trách, trong mắt phản chiếu khuôn mặt dính máu của Thanh Ly, cô kéo tà váy của mình, nhẹ nhàng chùi vết máu trên mặt Thanh Ly.
Thẩm Đình Thâm ngồi bên cạnh, bây giờ đôi mắt đen nhánh đã có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí anh có thể nhìn thấy dưới tóc mái của Bạch Nhược Y đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hiện tại đầu óc Thẩm Đình Thâm hỗn loạn, anh không rõ cô bé này rốt cuộc có quan hệ gì với Bạch Nhược Y.
“Con bé làm sao vậy? Trán con bé bị làm sao vậy?” Bạch Nhược Y vừa kéo váy lau mặt giúp Thanh Ly, vừa cất tiếng hỏi Thẩm Đình Thâm.
“Bị cái bàn đổ xuống đập trúng.” Thẩm Đình Thâm trả lời với giọng lạnh tanh, hàng mày đen nhánh dần dần cau lại, chất giọng quạnh quẽ có vẻ không muốn tin tưởng, “Cô bé...
cô bé này là gì của em?” Bạch Nhược Y khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
“Con gái của tôi.”
Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, con ngươi đen nhánh thể hiện rõ nỗi lòng phức tạp của anh, bả vai vô thức sụp xuống.
Cho nên ban đầu khi anh gặp cô bé này ở bệnh viện Pháp, thật ra lúc đó Bạch Nhược Y cũng ở bệnh viện đó.
Sau đấy giọng nói mà anh nghe thấy cũng không phải ảo giác.
“Con gái của tôi.”
Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, con ngươi đen nhánh thể hiện rõ nỗi lòng phức tạp của anh, bả vai vô thức sụp xuống.
Cho nên ban đầu khi anh gặp cô bé này ở bệnh viện Pháp, thật ra lúc đó Bạch Nhược Y cũng ở bệnh viện đó.
Sau đấy giọng nói mà anh nghe thấy cũng không phải ảo giác.
Lúc ấy anh không quan tâm gì cả mà gọi tên Bạch Nhược Y, trong bệnh viện yên tĩnh như vậy, sao cô không nghe thấy? Hay là cô nghe thấy nhưng lại không muốn gặp mình? Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm Đình Thâm đã hiểu tại sao bản thân lại rất thoải mái khi ở bên cô bé, là bởi vì mùi hương trên người cô bé khá tương tự Bạch Nhược Y.
Anh cũng có thể hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy Thanh Ly, anh lại cảm thấy khá quen thuộc, lông mày của đứa trẻ này cực kỳ giống Bạch Nhược Y...
Tất cả mọi thứ đều đã rõ ràng.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình thật vô dụng, Bạch Nhược Y đã buông bỏ mình từ lâu, còn mình lại không hề có sức kháng cự với cô.
Ngay cả con của cô và người đàn ông khác sinh ra cũng có thể dễ dàng chiếm được sự yêu thích của anh.
Vị khách kia ôm suy nghĩ con trẻ là quan trọng nhất nên đưa bọn họ đến bệnh viện rất nhanh.
Bạch Nhược Y bể Thanh Ly đi tìm bác sĩ, nhờ bác sĩ kiểm tra thử tình trạng của Thanh Ly trước.
Đây là một bệnh viện nhỏ, tường đã hơi ố vàng, người bệnh cũng rất ít, cho người ta cảm giác không chuyên nghiệp lắm.
Bác sĩ bước ra liếc Bạch Nhược Y by Thanh Ly, nâng mặt Thanh Ly nhìn trái nhìn phải, rồi hờ hững hỏi, “Sao lại thế này?” “Bị bàn đập vào đầu, sau đó ngất đi.
Phiền ông kiểm tra giúp con bé, xem có vấn đề gì lớn hay không!” Bạch Nhược Y vừa căng thẳng nói, vừa ôm Thanh Ly thật chặt trong lòng.
“Ừ, cô đi lấy số trước đi, rồi đóng lệ phí cái đã.” Bác sĩ chỉ bàn đóng lệ phí, “Sau đó cô cầm sổ qua đây tìm tôi.” “Tôi...” Bạch Nhược Y đang vô cùng căng thẳng nhưng buộc phải làm theo lời bác sĩ, đi đóng lệ phí trước.
Khi cô đi tới ô cửa mới phát hiện mình mặc váy phù dâu, trên người vốn không có ví tiền.
Đừng nói ví tiền, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, cho nên bây giờ cô không một xu dính túi.
Không xong rồi! Bạch Nhược Y nhăn nhó, đều do lúc ấy cô nóng vội quá nên không hề nghĩ đến việc phải cầm túi xách theo.
Tình huống hiện giờ vốn không cho phép Bạch Nhược Y suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể nhờ đến Thẩm Đình Thâm.
Cô bế Thanh Ly ra, nhìn thấy đúng lúc Thẩm Đình Thâm mua thuốc lá từ siêu thị bên cạnh đi ra, đang định lên xe của vị khách kia trở lại nơi tổ chức lễ cưới.
Bạch Nhược Y bước nhanh theo sau, vươn tay túm chặt áo Thẩm Đình Thâm trước khi anh lên xe một giây.
“Thẩm Đình Thâm, tôi không mang theo tiếng Anh có thể cho tôi mượn trước một ít tiền không? Khi về tôi sẽ trả cho anh ngay.” Nếu không phải bởi vì bây giờ Bạch Nhược Y thật sự không còn cách nào, nếu không phải bởi bây giờ tình trạng của Thanh Ly vô cùng khẩn cấp, làm sao cô lại mở miệng xin Thẩm Đình Thâm chứ.
Nhưng dường như Thẩm Đình Thâm không hiểu đạo lý này.
Anh đứng cạnh cửa xe, hơi rũ mi mắt, ánh mắt lạnh nhạt.
“Tôi không muốn.” Mặc kệ trước đây đứa trẻ này có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm, cũng mặc kệ trước đây Thẩm Đình Thâm thích đứa trẻ này tới cỡ nào, nhưng bây giờ nếu đã biết đứa trẻ này là đứa con Bạch Nhược Y và người khác sinh ra, sao Thẩm Đình Thâm còn có thể ra tay giúp Thanh Ly?