• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (84 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-752

Chương 752: Con nhà ai?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84060.png

Xem ảnh 2
84060_2.png
Thật sự là quá nhiều việc không lo liệu được hết, không sắp xếp được chỗ ngồi cho khách nên mới nhờ Hạ Tình Thiên và Bạch 3Nhược Y đến giúp.



Dù sao cũng là lễ cưới của thái tử nhà họ Cổ, trên cơ bản những người có danh tiếng của thành p2hố H đều tới.



“Được.” Bạch Nhược Y soi gương, thoa lại lớp trang điểm rồi nâng váy đi ra ngoài, vừa ra tới đã nhì5n thấy các khách khứa đứng ở ngoài sân, gần như rất nhiều người đều đang đứng, chưa có chỗ ngồi.



Bạch Nhược Y cầm4 danh sách, đón tiếp từng vị khách một, mời đến ngồi xuống vị trí tương ứng.




Những hình như cô bé tới một mình.

Cô bé chu môi, ngửa đầu nhìn mặt những người lớn, đang tìm kiếm gì đó.

“Mẹ...”, cô bé vừa đi vừa gọi nhỏ.

Nhưng cô bé không quên bất cứ khuôn mặt nào trong những người lớn đó, hơn nữa số lượng người nhiều hơn trong tưởng tượng của cô bé rất nhiều, hỏi vài người cũng không ai biết mẹ cô bé ở đâu.

Điều này làm cho Thanh Ly rất sợ hãi, bàn tay nhỏ của cô bé túm chặt tà váy của mình, căng thẳng đi đi lại lại trong đám đông.

Cuối cùng cặp mắt đen nhánh kia nhìn thấy có một hình bóng quen thuộc đứng ở bên cạnh một chiếc bàn đặt đầy rượu, Trên mặt Thanh Ly lập tức lộ ra nụ cười như được cứu rồi, cô bé luôn cảm thấy hình như mỗi lần mình rất sợ hãi đều có thể nhìn thấy Thẩm Đình Thâm.

“Chủ ơi!” Thanh Ly xách váy vui vẻ và phấn khởi chạy về phía Thẩm Đình Thâm.

Đối với cô bé, những người lớn bên cạnh đều lập tức biến mất.

Trong mắt cô bé chỉ còn một minh Thẩm Đình Thâm.

Cô bé vừa mới chạy đến bên cạnh cái bàn, không biết là ai không cẩn thận giẫm lên một góc khăn trải bàn, cái bàn thật dài đổ về hướng Thanh Ly.

Cuối cùng mời đến mời đi mãi, khi th0ấy ba chữ quen thuộc trên danh sách, Bạch Nhược Y nhướng mày, trong lòng hơi khó chịu.

Đi đến trước mặt Thẩm Đình Thâm đang đứng ở một bên thảnh thơi uống rượu cocktail, Bạch Nhược Y lừ mắt, “Nếu tôi không nhớ lầm, anh Thẩm cũng là bạn tốt của chú rể nhỉ? Chẳng lẽ anh không nên giúp Cổ Thần Trạch tiếp đãi khách giống như Trần Duệ à? Anh không tiếp đãi thì thôi, tại sao còn muốn tăng thêm phiền phức?” “Chẳng lẽ cô Bạch không biết mắt tôi có vấn đề sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt rũ mắt xuống, nhìn lướt qua Bạch Nhược Y đứng ở trước mặt.

Bây giờ anh cơ bản có thể thấy rõ đồ vật rồi, ai khác với ai đều có thể nhìn thấy, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt người khác lắm.

Bạch Nhược Y có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ vươn tay kéo anh về phía chỗ ngồi, để anh ngồi xuống, “Đây là chỗ của anh, anh ngồi đi.” Chờ Bạch Nhược Y đi, Thẩm Đình Thâm lại lên, tiếp tục đi lòng vòng quanh khắp địa điểm tổ chức hôn lễ.

Trong lễ cưới đông đảo khách khứa, không biết có một cô bé chen vào từ bao giờ, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa nhỏ xíu, trông vô cùng xinh xắn và đáng yêu.

“Chủ ơi!” Thanh Ly xách váy vui vẻ và phấn khởi chạy về phía Thẩm Đình Thâm.



Đối với cô bé, những người lớn bên cạnh đều lập tức biến mất.



Trong mắt cô bé chỉ còn một minh Thẩm Đình Thâm.



Cô bé vừa mới chạy đến bên cạnh cái bàn, không biết là ai không cẩn thận giẫm lên một góc khăn trải bàn, cái bàn thật dài đổ về hướng Thanh Ly.



Lúc Thanh Ly phát hiện ra thì cô bé đã không còn cách tránh né.



Trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn là vẻ hoảng sợ...



Rượu trên tháp cao đổ xuống người cô bé.



Thanh Ly nhỏ bé không chỗ nào để trốn, thậm chí chưa kịp phát ra một tiếng tiếng kêu kinh hoàng thì đã bị những chiếc ly thủy tinh và góc bàn đập vào đầu rồi ngất đi.



“Rầm...” Tiếp theo là tiếng “loảng xoảng” vụn vặt của thủy tinh vỡ nát và chất lỏng đổ xuống đất mặt, có vẻ cực chói tai, khiến rất nhiều người ngó lại.



Lúc cái bàn đổ xuống, lông mày Thẩm Đình Thâm nhăn lại, đôi chân dài lùi ra sau một bước đúng lúc tránh khỏi chỗ rượu đổ xuống.



Anh cảm thấy ổng quần mình bị ướt, cảm giác như thế này khiến anh hơi khó chịu, đang lúc anh chuẩn bị đến phòng Cố Thần Trạch thay một bộ quần áo thì nghe thấy những người đó đang bàn tán, “Trẻ con ở đâu ra vậy?” “Mau dựng cái bàn lên đi, đầu của đứa trẻ này bị đập trúng rồi, hình như còn chảy máu!” “Á! Không sao chứ, mau dựng cái bàn lên!” Giọng nói lo lắng của những người đó làm Thẩm Đình Thâm quay đầu lại.



Thẩm Đình Thâm cũng không phải một người thích xem náo nhiệt, nhưng khi nghe thấy tiếng bọn họ bàn tán, trái tim Thẩm Đình Thâm đột nhiên trở nên bất an.



Vừa quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người cô bé bị khách khứa dần dần vây quanh, đôi mắt Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, vốn dĩ anh đã không nhìn rõ lắm, còn bị những người này chắn mất tầm nhìn, nhưng anh vừa liếc mắt đã nhận ra đứa trẻ kia chính là Thanh Ly.



“Thanh Ly?” Thẩm Đình Thâm cũng không thể nào ngờ Thanh Ly lại ở đây, hơn nữa nếu không đoán sai, có lẽ là cô bé nhìn thấy anh đang đứng ở đây nên mới chạy tới phía anh, cuối cùng bị cái bàn đổ xuống đập trúng! Thẩm Đình Thâm xông tới, đúng lúc Thanh Ly được một người bể lên, định đưa đến bệnh viện.



“Giao cho tôi.” Hàng mày sắc bén của Thẩm Đình Thâm cau chặt lại, anh bế lấy Thanh Ly từ tay người khác.



Trong khoảnh khắc bế Thanh Ly ra khỏi đám đông, trái tim Thẩm Đình Thâm thắt lại.



Người Thanh Ly ướt sũng, chắc đều là nước từ chỗ rượu và đồ uống đó.



Thẩm Đình Thâm cởi áo khoác ra, bọc người Thanh Ly lại, rồi vươn tay lau đi vệt nước trên mặt giúp cô bé.



Khi đó anh phát hiện trán của cô bé có máu đang thấm ra ngoài.



Cổ họng Thẩm Đình Thâm trở nên vừa khô khốc, đôi tay bể Thanh Ly đang run rẩy.



Không đâu, cô bé sẽ không sao đâu! Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly chạy ra bên ngoài.



Trên vầng trán trắng mịn của anh bắt đầu dày đặc những giọt mồ hôi li ti.



Hai mắt vốn không thấy rõ lắm, nhưng giờ phút này lại rõ ràng một cách thần kỳ.



Anh có thể nhìn thấy nhãn của những bình rượu trên mặt bàn, cũng có thể nhìn thấy giọt nước trên mặt cỏ xanh, thậm chí cũng có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của những người đang đi tới từ xa.



Anh có thể thấy rõ! Anh có thể thấy rõ hết thảy! Nhưng bây giờ anh lại chẳng vui vẻ nổi, bởi anh đang lo lắng cho đứa trẻ trong lòng.



Khi cúi đầu nhìn mặt Thanh Ly, lòng anh chàng hẳn xuống, khuôn mặt này...



rõ ràng là lần đầu tiên nhìn rõ, sao lại cảm thấy quen thuộc như thế? Hình như là trong mơ, anh đã sớm thấy gương mặt này vô số lần.



Bây giờ Thanh Ly không mở mắt, nếu anh có thể nhìn thấy đôi mắt của Thanh Ly, e rằng anh có thể hiểu ra vì đâu mà lúc trước người khác nói nghi ngờ Thanh Ly là con ngoài giá thú của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom