• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (2 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-759

Chương 759: Đón mẹ về




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84067.png

Xem ảnh 2
84067_2.png
Thanh Ly cựa quậy trong ngực Thẩm Đình Thâm, hai bàn chân nhỏ giẫm lên đầu gối anh, hai bàn tay nhỏ kéo áo khoác bộ vest của anh, 3“Muốn! Bé Ly rất nhớ chú!” Thẩm Đình Thâm mỉm cười, cảm thấy năm năm qua mình không ở bên Thanh Ly, may mà con bé vẫn có tình cảm2 với mình.



Vì mới khóc ầm ĩ một trận nên trong mắt Thanh Ly vẫn đầy nước, cô4 bé vui vẻ ôm lấy Thẩm Đình Thâm, “Chú đồng ý ạ? Chú muốn làm ba cháu sao?” “Ừm, sau này cháu sẽ ở đây, ngày nào cũng sẽ được gặp0 chú, gọi chủ là ba, ngày nghỉ ba sẽ đưa con đi chơi, con muốn gì ba sẽ mua cho con.” Thẩm Đình Thâm vừa dịu dàng nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Ly, hôn lên trán cô bé một cái.




Anh chăm chú nhìn Thanh Ly, thấy Thanh Ly cười, trong lòng anh cũng tràn đầy hạnh phúc.
Lòng Thẩm Đình Thâm quặn lại, anh chỉ hận không thể hái hết sao trời xuống cho bảo bối, sao có thể chịu được cô bé khóc to như thế này.



Thẩm Đình Thâm bể Thanh Ly lên, để cô bé đối diện với mình, dùng vẻ mặt chân thành nói, “Thanh Ly đừng khóc, ba sẽ đi đón mẹ đến đây.” “Thật ạ?” Thanh Ly nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Đình Thâm, bởi vì ở nhà Thanh Ly không ai thay thế được mẹ, mọi người trong nhà đều nghe theo cô.



Cho nên khi nghe Thẩm Đình Thâm nói vậy, Thanh Ly cũng không tin lắm.



“Thật, ba sẽ không lừa con.” Thẩm Đình Thâm đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Bạch Nhược, không ăn mềm, anh sẽ ép buộc.



Lúc này Thanh Ly mới cười lên, “Thể con chờ ba đón mẹ về, cả nhà chúng ta ở cùng nhau.”



“Được.” Thẩm Đình Thâm ôm Thanh Ly thơm một cái, “Con xem con khóc đến mặt mũi lem nhem rồi kìa, lúc nãy còn lăn lộn trên đất nữa, con đi tắm trước đi, đợi chút nữa ba ngủ với con nhé.” Thanh Ly ngoan ngoãn gật đầu, cánh tay nhỏ tung tăng đi vào phòng tắm.



“Con tự tắm sao?” Thẩm Đình Thâm do dự không biết có nên gọi quản gia đến giúp không.



Thanh Ly lại tự tin xua tay, “Con tự tắm ạ!“.



Thanh Ly lớn lên ở Nhật Bản, lại được Bạch Nhược Y dạy dỗ rất tốt, nên cô bé đã tự lập từ nhỏ.



Thẩm Đình Thâm mỉm cười, đứng dậy đi xuống tầng dưới, bảo quản gia nấu cơm sớm.



Nhưng anh không thấy quản gia đầu, lại thấy Lộ Trạch đang lo lắng, hai tay siết chặt điện thoại đứng ở dưới chân cầu thang.



“Sao em còn chưa đi?” Thẩm Đình Thâm nhìn lướt qua Lộ Trạch, từ khi mắt anh có thể nhìn được lờ mờ, anh đã ít khi phiền đến Lộ Trạch.



Lông mày Lộ Trạch chau lại, đôi mắt nhìn Thẩm Đình Thâm đầy sự bất mãn, “Em nghe quản gia nói, đứa bé đó là con anh?” “Phải, con gái tôi.” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói.



“Sao anh lại có một cô con gái?” Lộ Trạch biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, lúc trước khi ở Pháp cô đã biết thân phận thật sự của Thanh Ly.



Chẳng qua khi Thẩm Đình Thâm đưa Thanh Ly về nhà, Lộ Trạch vẫn cảm thấy không thể tin nổi.



Thẩm Đình Thâm đi ngang qua người Lộ Trạch, thật ra Thẩm Đình Thâm biết Lộ Trạch đã lãng phí năm năm thanh xuân bên cạnh mình, cô ta chăm sóc anh từng li từng tí như vậy, không phải là Thẩm Đình Thâm không biết ơn cô ta.



Có điều Thẩm Đình Thâm không thể cho cô ta thứ cô ta muốn.



“Năm năm trước Bạch Nhược Y sinh cho anh.” Thẩm Đình Thâm trả lời thẳng.



Lộ Trạch cắn môi dưới, từ từ xoay người, cười tự giễu, “Bạch Nhược Y sinh con cho anh, vậy bây giờ anh đưa Thanh Ly về, sau này có phải sẽ kết hôn với Bạch Nhược Y luôn không? Cũng đưa cô ta về đây?” Thẩm Đình Thâm quay lưng lại với Lộ Trạch, im lặng không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.



Lộ Trạch bước từng bước đến gần Thẩm Đình Thâm, “Năm năm! Năm năm trước anh vì Bạch Nhược Y bỏ đi mà mù hai mắt, là em, Lộ Trạch, đã chăm sóc anh từng li từng tí, nhưng năm năm qua trong mắt anh vẫn không hề có ai khác, trong lòng anh vẫn chỉ có một mình Bạch Nhược Y.



Bây giờ anh biết năm năm trước Bạch Nhược Y đã kết hôn cùng với người khác, trong năm năm anh chìm trong bóng tối, thì cô ta lại sống hạnh phúc bên người đàn ông khác.



Cho dù là như vậy, anh vẫn không hận cô ta, vẫn còn muốn đi cùng cô ta nốt quãng đời còn lại sao?” Những lời này nói ra, mỗi một chữ đều đâm sâu vào trái tim Lộ Trạch, cô ta chỉ có nói để thử xem có thể đánh vào lòng Thẩm Đình Thâm được hay không.



Có điều, cách này địch chết tám trăm thì tự tổn hại mình một nghìn.



Lộ Trạch đứng sau lưng Thẩm Đình Thâm, trong nháy mắt dường như nhìn thấy lưng Thẩm Đình Thâm hơi sụp xuống.



Giọng Thẩm Đình Thâm lạnh lùng vang lên trong căn biệt thự tĩnh lặng, mang theo sự bất đắc dĩ, “Tôi đón cô ấy đến, chẳng qua là vì cô ấy là mẹ của Thanh Ly, Thanh Ly không thể rời xa cô ấy mà thôi.” “Là thế sao?” Lộ Trạch kéo mạnh bả vai Thẩm Đình Thâm, ép anh đối mặt nói chuyện với mình, “Anh có dám nhìn thẳng vào lòng mình mà nói không, anh đi đón Bạch Nhược Y, chỉ đơn thuần là vì Thanh Ly thôi sao? Còn bản thân anh không có bất cứ ý nghĩ nào với cô ta à?” Trong nháy mắt khi anh bị Lộ Trạch kéo quay lại nhìn thấy hai mắt đỏ ửng của Lộ Trạch, cảm giác áy náy thiếu chút nữa khiến anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta, nhưng anh đã dừng lại được.



“Lộ Trạch, đừng lãng phí tình cảm với tôi nữa, loại người như tôi không đáng đâu.” Thẩm Đình Thâm chau mày, ánh mắt u tối...



Lỗ Trạch hít một hơi, nói nhẹ, “Đúng như thế, loại người như anh đúng là không xứng đáng, tôi chúc anh cả đời này cũng không có được trái tim của Bạch Nhược Y.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom