• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (34 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-760

Chương 760: Mẹ không ngủ cùng ba




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84068.png

Xem ảnh 2
84068_2.png
Nhưng người không yêu bạn, hành hạ bạn, đối xử không tốt với bạn, bạn lại nghiêng về phía họ, không ai có thể ngăn cản được.



Nói xong những 3lời này, Lộ Trạch quay người bước ra khỏi biệt thự của Thẩm Đình Thâm, trong nháy mắt quay lưng đi, nước mắt cô ta tuôn như suối, khuôn mặt đẫm nướ2c mắt.



Thẩm Đình Thâm nhìn theo bóng Lộ Trạch, với hiểu biết của anh về Lộ Trạch anh biết bây giờ cô ta đang khóc đỏ mắt.



Cho đến g5iờ, anh cũng coi như hiểu rõ về Lộ Trạch, mỗi lần cô ta khóc đều khóc rất thảm thiết.




Thanh Ly nằm trên giường nhìn thấy Thẩm Đình Thâm vội vàng đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ hoang mang, miệng lẩm bẩm, “Chú muốn đi đâu thế?” Thẩm Đình Thâm đi xuống nhà, dáng vẻ lo lắng, đi giày vào mà lông mày vẫn chau lại.

Đúng lúc nhìn thấy quản gia đang thu dọn đồ đạc, anh lập tức ra lệnh, “Thanh Ly đang ở một mình trong phòng tôi, anh bảo dì đi qua chăm con bé, đừng để nó bị ngã từ trên giường xuống, tôi đi một lát sẽ về.” “Vâng.” Quản gia gật đầu, còn chưa kịp nói câu thứ hai thì bóng Thẩm Đình Thâm đã biến mất khỏi biệt thự.

Vừa ra cửa, bên ngoài trời đang mưa tầm tã, Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế lái, cần gạt nước không ngừng gạt qua gạt lại, nhưng màn mưa vẫn xối xuống khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Thậm chí Thẩm Đình Thâm không thể nhìn rõ chiếc xe đi bên cạnh có màu gì, chỉ biết là trong màn mưa, màu đỏ của đèn xe cũng nhòe đi.

Mưa lớn như thể cũng không cản được tâm tình đang xao động của anh, anh chỉ muốn đi thật nhanh, nhanh hơn nữa.

Nhưng Thẩm Đình Thâm chưa từng nghĩ đến chuyện đi an 4ủi cô ta, tính cách này của anh cũng coi như là tàn nhẫn.

Thẩm Đình Thâm quay người đi lên phòng, nhìn thấy Thanh Ly chân tay ngắn cũn đang0 kéo chăn bò lên trên giường, động tác vô cùng đáng yêu.

Thẩm Đình Thâm bước nhanh đến bể Thanh Ly lên giường, ngửi mùi thơm sữa tắm trên người con bé khiến anh nở nụ cười tự nhiên, “Lúc ở nhà con ngủ một mình hay ngủ cùng với ba mẹ?” Thanh Ly nằm trong vòng tay Thẩm Đình Thâm khẽ cựa quậy, mái tóc mềm mại khiến mặt Thẩm Đình Thâm hơi ngứa ngứa, cuối cùng Thanh Ly đưa tay vỗ khuôn mặt mình, xem ra đã tìm được tư thế thoải mái.

Lúc này cô bé mới ngước mắt lên nhìn Thẩm Đình Thâm, con ngươi đen láy đảo quanh một vòng, ngẫm nghĩ rồi trả lời vấn đề của Thẩm Đình Thâm, “Ừm...

Con sẽ ngủ cùng ông ngoại, hoặc ngủ cùng mẹ, hoặc là ngủ cùng với ba.” Thẩm Đình Thâm híp mắt, “Mẹ con không ngủ chung với ba con sao?” Thanh Ly lắc đầu, nghiêm túc nói, “Từ trước tới giờ mẹ không ngủ cùng ba.” “Vì sao?” Nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm dần tắt.

Bạch Nhược Y trước giờ không ngủ chung với chồng? Chẳng lẽ việc hai người bọn họ kết hôn là vì có ẩn tình khác? Thanh Ly làm sao biết được là vì sao, hàng lông mày nhỏ nhíu lại suy nghĩ một lúc, “Con...

con cũng không biết, dù sao mẹ cũng không ngủ với ba.” “Vậy bình thường mẹ con có hay hôn ba con không?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm đã hơi kích động, anh không biết vì sao mình lại như thế, dường như trong lòng anh mơ hồ cảm thấy nếu như giữa Bạch Nhược Y và Thanh Chấp không có gì, vậy không phải chứng tỏ năm năm qua Bạch Nhược Y vẫn luôn yêu anh cho nên mới không chấp nhận người khác sao? “Không có...” Thanh Ly cúi đầu, có vẻ hơi uể oải, “Trước đây con thường thấy ba mẹ của những bạn khác hôn nhau, nhưng trước giờ mẹ chưa từng thân thiết với ba, con nghĩ ba bỏ bọn con đi có lẽ là vì cảm thấy mẹ không yêu ba.” Nghe xong câu này, Thẩm Đình Thâm lập tức đứng dậy, chạy chân trần xuống nhà.

Anh biết Thanh Ly còn nhỏ sẽ không biết lừa người khác, nói cách khác năm năm trước Bạch Nhược Y kết hôn cùng với Thanh Chấp, nhưng con lại không phải của Thanh Chấp mà là của anh, mà hai người bọn họ cũng không phải Vợ chồng thật sự.

Những điều này có ý nghĩa gì, anh không kịp suy nghĩ kỹ nữa, lúc này trong đầu anh chỉ có ý nghĩ muốn đến gặp Bạch Nhược Y, hỏi cho rõ những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.

Trái tim đập càng lúc càng mạnh, anh phải đi tìm Bạch Nhược Y, anh muốn cô quay lại bên anh..

Đúng lúc nhìn thấy quản gia đang thu dọn đồ đạc, anh lập tức ra lệnh, “Thanh Ly đang ở một mình trong phòng tôi, anh bảo dì đi qua chăm con bé, đừng để nó bị ngã từ trên giường xuống, tôi đi một lát sẽ về.” “Vâng.” Quản gia gật đầu, còn chưa kịp nói câu thứ hai thì bóng Thẩm Đình Thâm đã biến mất khỏi biệt thự.



Vừa ra cửa, bên ngoài trời đang mưa tầm tã, Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế lái, cần gạt nước không ngừng gạt qua gạt lại, nhưng màn mưa vẫn xối xuống khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.



Thậm chí Thẩm Đình Thâm không thể nhìn rõ chiếc xe đi bên cạnh có màu gì, chỉ biết là trong màn mưa, màu đỏ của đèn xe cũng nhòe đi.



Mưa lớn như thể cũng không cản được tâm tình đang xao động của anh, anh chỉ muốn đi thật nhanh, nhanh hơn nữa.



Cũng may là đi đường bình an, Thẩm Đình Thâm dừng xe trước cửa nhà để xe trong chung cư của Bạch Nhược Y, nhưng lại phát hiện thang máy bị hỏng.



Không còn cách nào, anh đành đi đến sảnh chung cư để đi thang máy lên nhà cô.



Lúc đi ra khỏi nhà để xe, những hạt mưa to như những viên đạn rơi xuống người anh, mái tóc được vuốt cẩn thận trong nháy mắt đã ướt sũng, từng lọn tóc theo nước mưa dính lên mặt.



Quần áo trên người cũng ướt sũng từ trong ra ngoài.



Rõ ràng khoảng cách từ nhà xe đến cửa chính không xa, thế nhưng mưa to đến nỗi không có cách nào tránh được.



Đến khi Thẩm Đình Thâm đến được trước cửa nhà Bạch Nhược Y, anh đã hắt xì ba lần.



Đèn hành lang cũng không sáng, có lẽ vì mưa to nên chung cư bị mất điện, máy phát điện không đủ để thắp sáng hết các đèn công cộng.



Anh lấy điện thoại gọi cho Bạch Nhược Y, đầu bên kia rất yên tĩnh, mãi không có ai nghe, giống như Bạch Nhược Y đã đi ngủ rồi.



Nhưng Thẩm Đình Thâm biết rõ, hiện giờ Bạch Nhược Y mất Thanh Ly, làm sao có thể ngủ được.



“Ra đây.” Thẩm Đình Thâm thở hổn hển, nước mưa tí tách chảy xuôi theo ống quần rơi xuống sàn nhà.



“Làm gì?” Giọng Bạch Nhược Y không hề thân thiện, bây giờ cô đã coi người đàn ông này như kẻ thù.



Cướp con gái của cô là kẻ thù của cô, đương nhiên không việc gì phải tử tế cả.



“Em có muốn gặp Thanh Ly nữa không.” Thẩm Đình Thâm là doanh nhân, luôn biết cách dùng thứ mà người khác yêu quý nhất để uy hiếp người khác làm theo ý mình.



Quả nhiên, không lâu sau, Thẩm Đình Thâm nghe được tiếng dép lê từ trong phòng truyền ra.



Tiếp đó là cánh cửa đang đóng chặt bị người bên trong mở ra.



Khuôn mặt Bạch Nhược Y tiều tụy, cô vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đứng dưới ánh đèn lờ mờ, cả người ướt sũng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom