• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thịnh thế hôn nhân Full 2024 (64 Viewers)

  • thinh-the-hon-nhan-743

Chương 743: Thiếu chút nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84051.png

Xem ảnh 2
84051_2.png
Chỉ có ở cùng Thẩm Đình Thâm, cô bé mới có thể vượt qua được chuyện Thanh chấp bỏ cô bé mà đi.



Nhưng Thẩm Đình Thâm là người trưở3ng thành, mặc dù anh đặc biệt thích đứa bé này, nhưng lại biết đạo lý không thể vì vui quá mà đưa ra hứa hẹn.



Nhưng Thẩm Đình Th2âm vẫn cảm thấy rất vui vì mình được Thanh Ly yêu thích như thế, anh đưa tay ra vuốt tóc Thanh Ly, “Sau này mỗi lần muốn gặp chú, cháu c5ó thể tới nơi này tìm chủ, chú sẽ nói với mọi người ở đây, chỉ cần cháu đến là bọn họ sẽ báo cho chú biết, cháu thấy vậy có được không?”4 Thanh Ly là một đứa bé rất hiểu chuyện, cô bé không giống như những đứa trẻ khác muốn thứ gì là phải nằng nặc đòi cho bằng được.



Cô bé có thể hiểu được ý từ chối trong lời nói của Thẩm Đình Thâm, nhưng nghe được đề nghị này của anh, Thanh Ly đã thỏa mãn lắm rồi.



Thanh Ly gật đầu, “Vâng, chú hứa rồi nhé.” “Ừ.” Anh đã giao hẹn với một đứa nhỏ năm tuổi như vậy.




Thanh Ly đứng lên đùi của Thẩm Đình Thâm, bàn tay nhỏ của cô bé sờ lên sống mũi cao, thuận theo hơi thở của Thẩm Đình Thâm mà sờ đến khóe môi hơi lạnh của anh.

Khuôn mặt nhỏ của Thanh Ly hơi ửng đỏ, gương mặt này của Thẩm Đình Thâm thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp, Thanh Ly do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấp úng nói, “Vậy...

cháu có thể...

có thể hôn chú một cái không?” Khóe môi Thẩm Đình Thâm cong lên như cầu vồng, vừa rạng rỡ vừa nhẹ nhàng.

Mà khi anh thốt ra một chữ “được”, âm thanh còn êm tại hơn so với bất kỳ âm thanh nào trên thế gian này.

Thanh Ly nhảy xuống ghế sofa, nắm lấy ngón tay của Thẩm Đình Thâm, “Chú ơi, chú không có con ạ?” “Chú không có.” Thẩm Đình Thâm đáp lại.

Nếu là người khác hỏi về vấn đề này, chắc chắn Thẩm Đình Thâm sẽ sầm mặt, bởi vì hiện giờ thứ mà anh không muốn nói tới nhất chính là chuyện tình cảm, chứ đừng nói gì đến chuyện về con cái.

Giờ đến đối tượng anh cũng chẳng có thì lấy đâu ra con? Người khác mà hỏi vấn đề này thì chẳng khác gì đi tìm chết cả.

Nhưng Thanh Ly không thèm để ý đến những chuyện này, cô bé vừa đi vừa ngây thơ hỏi tiếp: “Vậy chú đã kết hôn chưa ạ?” Đúng là con bé ỷ vào việc được Thẩm Đình Thâm thích nên muốn làm gì thì làm, cô bé đã gỡ sạch vảy ngược trên người anh xuống rồi.

Gân xanh trên trán Thẩm Đình Thâm giật giật, nhưng giọng nói của anh vẫn rất dịu dàng, “Chủ chưa.“.

Thanh Ly cười khiến đôi mắt cong cong như vầng trăng, cô bé kiễng đôi chân bé nhỏ, thận trọng hôn lên môi Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được môi của Thanh Ly, vừa mềm mại lại hơi ngọt ngào.

“He he.” Thanh Ly cười hài lòng, rời khỏi vòng tay của Thẩm Đình Thâm, “Được rồi, vậy nhờ chú đưa cháu về nhà nhé.” “Ừ.” Thẩm Đình Thâm đứng lên, cúi đầu nhìn vị trí của Thanh Ly ở bên cạnh.

Lúc này Thẩm Đình Thâm vô cùng hi vọng mắt mình sáng nhanh nhanh lên, anh thật sự rất muốn được nhìn thấy cô bé con dễ thương này một lần, để xem cô bé trông như thế nào.

Nhưng bây giờ Thẩm Đình Thâm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của Thanh Ly, thậm chí anh còn không nhìn được dáng dấp của cô bé, hình ảnh giống như bị đánh lên một lớp gạch men rất dày vậy.

Nếu là người khác hỏi về vấn đề này, chắc chắn Thẩm Đình Thâm sẽ sầm mặt, bởi vì hiện giờ thứ mà anh không muốn nói tới nhất chính là chuyện tình cảm, chứ đừng nói gì đến chuyện về con cái.



Giờ đến đối tượng anh cũng chẳng có thì lấy đâu ra con? Người khác mà hỏi vấn đề này thì chẳng khác gì đi tìm chết cả.



Nhưng Thanh Ly không thèm để ý đến những chuyện này, cô bé vừa đi vừa ngây thơ hỏi tiếp: “Vậy chú đã kết hôn chưa ạ?” Đúng là con bé ỷ vào việc được Thẩm Đình Thâm thích nên muốn làm gì thì làm, cô bé đã gỡ sạch vảy ngược trên người anh xuống rồi.



Gân xanh trên trán Thẩm Đình Thâm giật giật, nhưng giọng nói của anh vẫn rất dịu dàng, “Chủ chưa.“.



“Thật sao?” Thanh Ly đột nhiên mừng rỡ đứng thẳng người dậy, hai mắt con bé tỏa sáng, “Vậy chú thích mẫu con gái như thế nào ạ?” “Ơ?” Thẩm Đình Thâm rất tò mò đối với việc Thanh Ly hỏi về vấn đề này, “Thế nào? Không phải là cháu có ý nghĩ gì với chú đấy chứ?” Không phải là chú không làm ba của cháu được, nên cháu chuyển hướng muốn để chú làm bạn trai của cháu đấy chứ? Giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy à? “Không phải a!” Thanh Ly cười lắc đầu, “Bởi vì cháu cảm thấy chú đẹp quá đi thôi, những minh tinh trên tivi cũng không xứng với chú ấy, trong mắt của cháu, chỉ có một người phụ nữ mới có thể hợp với chú thôi ạ.” “Hử?” Thẩm Đình Thâm nhịn cười, anh rất muốn xem rốt cuộc cô bé con này sẽ nói ra được lời gì.



“Người kia chính là mẹ cháu!” Âm điệu của Thanh Ly đột nhiên nâng cao lên rất nhiều, cô bé càng nghĩ càng thấy xứng, “Cháu nói chú nghe nè, mẹ cháu cực kì đẹp đấy, từ trước đến nay cháu chưa từng gặp được người nào đẹp hơn



mẹ cháu đâu, nếu chú mà nhìn thấy mẹ cháu, nhất định cũng sẽ thích mẹ.” “Thật sao?” Thẩm Đình Thâm cười khẽ, anh cảm thấy thế giới của trẻ con thật đơn giản.



Ngoài cha là mẹ, nếu Thẩm Đình Thâm thật sự có thể chỉ nhìn là thích được người khác thì anh đã không yêu Bạch Nhược Y trong đau khổ nhiều năm như vậy.



Hai người vừa nói vừa cười, đi ra ngoài đường, lái xe đã chờ sẵn.



Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly, hai người cùng ngồi ở băng ghế sau, “Cháu có biết nhà cháu ở đâu không?” “Biết ạ.” Thanh Ly trả lời rõ ràng, trước đó Bạch Kiến đã dạy Thanh Ly học thuộc địa chỉ cùng số điện thoại của nhà, nhưng bây giờ Thanh Ly biết Thẩm Đình Thâm sẽ đưa mình trở về nên cô bé mới không để anh gọi điện thoại, “Nhà cháu ở tầng 5, khu Di Hòa Gia Viên ở đường Đông ạ.” Địa chỉ là nhà của Bạch Kiến, Thẩm Đình Thâm cũng không biết, cho nên khi nghe thấy địa điểm này, anh không hề có nghi ngờ gì.



Lái xe nghe vậy, bèn lái xe đi thẳng hướng khu Di Hòa Gia Viên.



Trên đường đi, Thanh Ly lại kể cho Thẩm Đình Thâm nghe rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện trước đó con bé đi học ở nhà trẻ gặp được những bạn học kia, cô bé như tìm được một người bạn tri kỷ đặc biệt vậy, rất muốn kể cho Thẩm Đình Thâm biết tất cả mọi chuyện.



Mà Thẩm Đình Thâm cũng rất nghiêm túc khi nghe Thanh Ly nói chuyện, kể ra cũng thật kỳ quái, Thẩm Đình Thâm là một người luôn xa cách với người khác, vậy mà lại có thể nghe một đứa bé nói chuyện trên trời dưới đất nhiều như vậy.



Xe dường như chạy nhanh hơn thường ngày rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến khu Di Hòa Gia Viên, Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình còn chưa nghe Thanh Ly nói chuyện đủ, lái xe lên tiếng thông báo, “Đến rồi ạ.” Thẩm Đình Thâm giúp Thanh Ly mở cửa xe, “Có muốn chủ đưa cháu lên tầng 5 không?” “Có ạ, nếu mẹ cháu ở nhà, chú còn có thể nhìn thấy mẹ cháu đấy!” Thanh Ly vô cùng hi vọng Thẩm Đình Thâm có thể làm cha mình, cô bé cũng rất có tự tin đối với nhan sắc của mẹ.



Thẩm Đình Thâm lại không muốn tiếp xúc nhiều với người lạ, vì vậy mà anh cười lắc đầu, “Hiện giờ mắt chú chưa nhận được rõ lắm, chờ sau này mắt chú tốt rồi, chú sẽ đi gặp mẹ cháu được không?” “Vâng ạ.” Thanh Ly nhún vai, cũng không miễn cưỡng Thẩm Đình Thâm, “Vậy hôm nay cảm ơn chú nhé.” “Ngoan, mau lên đi, chú đứng ở chỗ này nhìn cháu đi vào.” Thẩm Đình Thâm dịu dàng nói.



Thẩm Đình Thâm không hề biết rằng, nếu như hôm nay anh lên trên tầng, thì đã có được một gia đình hoàn chỉnh, chỉ thiếu một chút nữa thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom