Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-741
Chương 741: Con riêng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cảm giác được ôm vào lòng này, giống như người ba mà cô bé luôn nhớ đến một tuần nay.
Hoặc là bởi vì Thanh Ly thiếu chút nữa thì bị bắt có, cho nên bây giờ mới nảy sinh cảm giác này với Thẩm Đình Thâm.
Cảm giác này thậm chí còn vượt qua cả tình cảm của cô bé dành cho Thanh Chấp, cũng không phải là Thanh Ly dễ thay lòng, mà giống như dòng máu chảy trong người giống nhau nên khiến họ dễ thân thiết với nhau.
Bây giờ Thẩm Đình Thâm cũng không chất vấn Thanh Ly, gần như hoàn toàn tin tưởng lời cô bé nói, anh nhìn về phía tên lừa đảo, lạnh lùng nói, “Nhân lúc tôi còn chưa ra tay, mau cút đi.” Tên lừa đảo nuốt nước bọt, không hề nghĩ ngợi, nhanh chân chạy đi, vì hắn3nhận ra, người đàn ông này chính là Thẩm Đình Thâm nổi tiếng của thành phố H! Không thể chọc vào, không thể chọc vào.
Thanh Ly rúc vào trong lòng Thẩm Đình Thâm, bàn tay nhỏ cầm lại khối ngọc bội trong tay Thẩm Đình Thâm, “Cái này là chú tặng cho cháu, nên nó là của cháu.” Vừa nói, cô bé vừa đeo miếng ngọc bội lên.
“Chú cũng đâu định đòi lại.” Giọng nói Thẩm Đình Thâm vô thức trở nên dịu dàng, khuôn mặt cũng hiền hậu hơn nhiều, “Có điều, sao hôm nay cháu lại ở đây một mình? Người nhà cháu đâu?” “Cháu vốn đi cùng bà ngoại, nhưng không biết bà ngoại đã đi đâu mất rồi.” Thanh Ly tủi thân nói, khuôn mặt nhỏ bé không ngừng cọ vào ngực Thẩm Đình Thâm.
Có lẽ vìmùi nước hoa trên2người anh rất đặc biệt, nên Thanh Ly cảm thấy vô cùng an tâm.
Thẩm Đình Thâm híp mắt nhìn câu lạc bộ cách đó không xa, khi đồng tử co lại, Thẩm Đình Thâm luôn cảm giác mình có thể nhìn những thứ ở xa hơn một chút, “Bây giờ chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ đưa cháu về nhé?” “Vâng” Thanh Ly gật đầu, cái đầu nhỏ cọ cọ khiến ngực Thẩm Đình Thâm hơi ngứa.
Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly đi vào câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này còn chưa khai trương, đang chờ Thẩm Đình Thâm đến kiểm tra bắt đầu cuộc họp liên quan đến việc khai trương.
Cho nên trong câu lạc bộ đa phần là nhân viên của Thẩm thị, bọn họ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm dịu dàng bế một cô bé đi vào, trên mặt3mỗi người đều là sự kinh ngạc, thậm chí có người còn...
hoảng sợ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô bé trong lòng anh, đôi mắt của cô bé đen như mực, cho dù là đôi mắt hay khuôn mặt đều vô cùng giống nhau.
Giống như khuôn mặt Thẩm Đình Thâm được thu nhỏ vậy, chỉ khác ở chỗ, mũi của Thẩm Đình Thâm cao ngạo sắc bén, thì cô bé có nét tinh xảo nhu hòa hơn.
Chẳng lẽ là con riêng của Tổng giám đốc? Cả đám người đều thắc mắc, bắt đầu thì thầm về cô bé.
Nhưng mọi người đều biết, sau khi đôi mắt của anh có vấn đề, thính giác của anh trở nên vô cùng minh mẫn, tất nhiên cũng không dám bàn tán gì.
Từng cặp mắt trợn to nhìn về phía cô bé trong lòng Thẩm Đình Thâm.
Đến tận khi9Thẩm Đình Thâm đi vào phòng họp, anh mới thả Thanh Ly xuống, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói, “Để chú gọi một chị xinh đẹp đến đón cháu nhé, chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ ra tìm cháu, đưa cháu về nhà, được chứ?” Thanh Ly túm chặt lấy âu phục Thẩm Đình Thâm, hai chân vòng lấy người anh, không muốn xuống đất, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Thẩm Đình Thâm, “Không muốn, cháu không muốn đi cùng người khác, cháu sợ, cho cháu đi họp cùng với chú, cháu hứa, cháu sẽ không làm phiền mọi người, nhé” Thanh Ly vừa bị tên bắt cóc kia dọa sợ, bây giờ cô bé không muốn đi theo ai hết, chỉ muốn ở cạnh Thẩm Đình Thâm, nằm trong lòng anh, “Cháu...
cháu không béo đầu, chú bể cháu ngồi xuống,3sẽ không nặng, thật đấy.” Thẩm Đình Thâm bị cách nói của Thanh Ly chọc cười, đành phải bế cô bé lên, “Vậy được rồi, chủ chỉ sợ họp hành nhàm chán, cháu nghe cũng không hiểu chúng ta nói gì, sẽ đòi ra.” “Không đâu, cháu rất ngoan.” Thanh Ly nghiêng đầu cười, dường như đây là nụ cười vui vẻ nhất trong một tuần nay của cô bé.
Nhưng mọi người đều biết, sau khi đôi mắt của anh có vấn đề, thính giác của anh trở nên vô cùng minh mẫn, tất nhiên cũng không dám bàn tán gì.
Từng cặp mắt trợn to nhìn về phía cô bé trong lòng Thẩm Đình Thâm.
Đến tận khi Thẩm Đình Thâm đi vào phòng họp, anh mới thả Thanh Ly xuống, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói, “Để chú gọi một chị xinh đẹp đến đón cháu nhé, chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ ra tìm cháu, đưa cháu về nhà, được chứ?” Thanh Ly túm chặt lấy âu phục Thẩm Đình Thâm, hai chân vòng lấy người anh, không muốn xuống đất, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Thẩm Đình Thâm, “Không muốn, cháu không muốn đi cùng người khác, cháu sợ, cho cháu đi họp cùng với chú, cháu hứa, cháu sẽ không làm phiền mọi người, nhé” Thanh Ly vừa bị tên bắt cóc kia dọa sợ, bây giờ cô bé không muốn đi theo ai hết, chỉ muốn ở cạnh Thẩm Đình Thâm, nằm trong lòng anh, “Cháu...
cháu không béo đầu, chú bể cháu ngồi xuống, sẽ không nặng, thật đấy.” Thẩm Đình Thâm bị cách nói của Thanh Ly chọc cười, đành phải bế cô bé lên, “Vậy được rồi, chủ chỉ sợ họp hành nhàm chán, cháu nghe cũng không hiểu chúng ta nói gì, sẽ đòi ra.” “Không đâu, cháu rất ngoan.” Thanh Ly nghiêng đầu cười, dường như đây là nụ cười vui vẻ nhất trong một tuần nay của cô bé.
Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ mỉm cười cưng chiều, nếu như Thẩm Đình Thâm có thể nhìn thấy nụ cười của chính mình thì có lẽ cũng không tin nổi.
Anh bế Thanh Ly lên, đi thẳng vào phòng họp.
Trong phòng họp chỉ có bốn năm cổ đông, bởi vì câu lạc bộ này cũng được coi như tự Thẩm Đình Thâm mở ra, không dùng đến thể lực của Thẩm thị, cho nên chỉ bao gồm những cổ đông thân thiết.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm bể theo đứa bé, từng đôi mắt mở to ra, ngay cả Lý Lâm bình thường không biểu hiện ra ngoài cũng không nhịn được mà chậc lưỡi nói, “Tổng giám đốc, cô bé anh bế là?” “Không phải là con của anh và cô Lộ đấy chứ?” Một cổ đông trẻ tuổi, ít hơn Thẩm Đình Thâm mấy tuổi hỏi thẳng, không hề kiêng kị.
Không đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng, Lý Lâm đã lên tiếng trả lời trước, bởi vì Lý Lâm biết rõ năm năm qua Thẩm Đình Thâm chưa từng chạm vào Lộ Trạch, ngay cả ý định chung đụng với Lộ Trạch cũng không có, “Không phải.” “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, đứa bé này có duyên với tôi thôi, chúng ta học đi thôi.” Thẩm Đình Thâm bể Thanh Ly, ngồi trên vị trí đầu tiên.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Đình Thâm không quên điều chỉnh tư thế để Thanh Ly ngồi dễ chịu hơn.
Thanh Ly cũng ngoan, nằm trong lòng Thẩm Đình Thâm nghịch cà vạt của anh.
Cảnh tượng này trong mắt các cổ động vô cùng đẹp đẽ.
Ai có thể tin một tổng giám đốc nổi tiếng hung dữ, mặt lạnh, mặc âu phục bó sát, lại ôm một cô bé ngồi trong phòng họp.
Bức tranh này đẹp đến khiến người khác rùng mình, khiến người khác không tin nổi, giống như trong mơ vậy.
Chỉ có Lý Lâm để ý, đôi mắt của Thanh Ly và Thẩm Đình Thâm hết sức giống nhau, nếu như không phải là Lý Lâm hiểu rất rõ Thẩm Đình Thâm, thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ đứa bé này là con riêng của anh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoặc là bởi vì Thanh Ly thiếu chút nữa thì bị bắt có, cho nên bây giờ mới nảy sinh cảm giác này với Thẩm Đình Thâm.
Cảm giác này thậm chí còn vượt qua cả tình cảm của cô bé dành cho Thanh Chấp, cũng không phải là Thanh Ly dễ thay lòng, mà giống như dòng máu chảy trong người giống nhau nên khiến họ dễ thân thiết với nhau.
Bây giờ Thẩm Đình Thâm cũng không chất vấn Thanh Ly, gần như hoàn toàn tin tưởng lời cô bé nói, anh nhìn về phía tên lừa đảo, lạnh lùng nói, “Nhân lúc tôi còn chưa ra tay, mau cút đi.” Tên lừa đảo nuốt nước bọt, không hề nghĩ ngợi, nhanh chân chạy đi, vì hắn3nhận ra, người đàn ông này chính là Thẩm Đình Thâm nổi tiếng của thành phố H! Không thể chọc vào, không thể chọc vào.
Thanh Ly rúc vào trong lòng Thẩm Đình Thâm, bàn tay nhỏ cầm lại khối ngọc bội trong tay Thẩm Đình Thâm, “Cái này là chú tặng cho cháu, nên nó là của cháu.” Vừa nói, cô bé vừa đeo miếng ngọc bội lên.
“Chú cũng đâu định đòi lại.” Giọng nói Thẩm Đình Thâm vô thức trở nên dịu dàng, khuôn mặt cũng hiền hậu hơn nhiều, “Có điều, sao hôm nay cháu lại ở đây một mình? Người nhà cháu đâu?” “Cháu vốn đi cùng bà ngoại, nhưng không biết bà ngoại đã đi đâu mất rồi.” Thanh Ly tủi thân nói, khuôn mặt nhỏ bé không ngừng cọ vào ngực Thẩm Đình Thâm.
Có lẽ vìmùi nước hoa trên2người anh rất đặc biệt, nên Thanh Ly cảm thấy vô cùng an tâm.
Thẩm Đình Thâm híp mắt nhìn câu lạc bộ cách đó không xa, khi đồng tử co lại, Thẩm Đình Thâm luôn cảm giác mình có thể nhìn những thứ ở xa hơn một chút, “Bây giờ chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ đưa cháu về nhé?” “Vâng” Thanh Ly gật đầu, cái đầu nhỏ cọ cọ khiến ngực Thẩm Đình Thâm hơi ngứa.
Thẩm Đình Thâm bế Thanh Ly đi vào câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này còn chưa khai trương, đang chờ Thẩm Đình Thâm đến kiểm tra bắt đầu cuộc họp liên quan đến việc khai trương.
Cho nên trong câu lạc bộ đa phần là nhân viên của Thẩm thị, bọn họ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm dịu dàng bế một cô bé đi vào, trên mặt3mỗi người đều là sự kinh ngạc, thậm chí có người còn...
hoảng sợ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô bé trong lòng anh, đôi mắt của cô bé đen như mực, cho dù là đôi mắt hay khuôn mặt đều vô cùng giống nhau.
Giống như khuôn mặt Thẩm Đình Thâm được thu nhỏ vậy, chỉ khác ở chỗ, mũi của Thẩm Đình Thâm cao ngạo sắc bén, thì cô bé có nét tinh xảo nhu hòa hơn.
Chẳng lẽ là con riêng của Tổng giám đốc? Cả đám người đều thắc mắc, bắt đầu thì thầm về cô bé.
Nhưng mọi người đều biết, sau khi đôi mắt của anh có vấn đề, thính giác của anh trở nên vô cùng minh mẫn, tất nhiên cũng không dám bàn tán gì.
Từng cặp mắt trợn to nhìn về phía cô bé trong lòng Thẩm Đình Thâm.
Đến tận khi9Thẩm Đình Thâm đi vào phòng họp, anh mới thả Thanh Ly xuống, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói, “Để chú gọi một chị xinh đẹp đến đón cháu nhé, chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ ra tìm cháu, đưa cháu về nhà, được chứ?” Thanh Ly túm chặt lấy âu phục Thẩm Đình Thâm, hai chân vòng lấy người anh, không muốn xuống đất, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Thẩm Đình Thâm, “Không muốn, cháu không muốn đi cùng người khác, cháu sợ, cho cháu đi họp cùng với chú, cháu hứa, cháu sẽ không làm phiền mọi người, nhé” Thanh Ly vừa bị tên bắt cóc kia dọa sợ, bây giờ cô bé không muốn đi theo ai hết, chỉ muốn ở cạnh Thẩm Đình Thâm, nằm trong lòng anh, “Cháu...
cháu không béo đầu, chú bể cháu ngồi xuống,3sẽ không nặng, thật đấy.” Thẩm Đình Thâm bị cách nói của Thanh Ly chọc cười, đành phải bế cô bé lên, “Vậy được rồi, chủ chỉ sợ họp hành nhàm chán, cháu nghe cũng không hiểu chúng ta nói gì, sẽ đòi ra.” “Không đâu, cháu rất ngoan.” Thanh Ly nghiêng đầu cười, dường như đây là nụ cười vui vẻ nhất trong một tuần nay của cô bé.
Nhưng mọi người đều biết, sau khi đôi mắt của anh có vấn đề, thính giác của anh trở nên vô cùng minh mẫn, tất nhiên cũng không dám bàn tán gì.
Từng cặp mắt trợn to nhìn về phía cô bé trong lòng Thẩm Đình Thâm.
Đến tận khi Thẩm Đình Thâm đi vào phòng họp, anh mới thả Thanh Ly xuống, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói, “Để chú gọi một chị xinh đẹp đến đón cháu nhé, chú phải đi họp, chờ chú họp xong sẽ ra tìm cháu, đưa cháu về nhà, được chứ?” Thanh Ly túm chặt lấy âu phục Thẩm Đình Thâm, hai chân vòng lấy người anh, không muốn xuống đất, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Thẩm Đình Thâm, “Không muốn, cháu không muốn đi cùng người khác, cháu sợ, cho cháu đi họp cùng với chú, cháu hứa, cháu sẽ không làm phiền mọi người, nhé” Thanh Ly vừa bị tên bắt cóc kia dọa sợ, bây giờ cô bé không muốn đi theo ai hết, chỉ muốn ở cạnh Thẩm Đình Thâm, nằm trong lòng anh, “Cháu...
cháu không béo đầu, chú bể cháu ngồi xuống, sẽ không nặng, thật đấy.” Thẩm Đình Thâm bị cách nói của Thanh Ly chọc cười, đành phải bế cô bé lên, “Vậy được rồi, chủ chỉ sợ họp hành nhàm chán, cháu nghe cũng không hiểu chúng ta nói gì, sẽ đòi ra.” “Không đâu, cháu rất ngoan.” Thanh Ly nghiêng đầu cười, dường như đây là nụ cười vui vẻ nhất trong một tuần nay của cô bé.
Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ mỉm cười cưng chiều, nếu như Thẩm Đình Thâm có thể nhìn thấy nụ cười của chính mình thì có lẽ cũng không tin nổi.
Anh bế Thanh Ly lên, đi thẳng vào phòng họp.
Trong phòng họp chỉ có bốn năm cổ đông, bởi vì câu lạc bộ này cũng được coi như tự Thẩm Đình Thâm mở ra, không dùng đến thể lực của Thẩm thị, cho nên chỉ bao gồm những cổ đông thân thiết.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm bể theo đứa bé, từng đôi mắt mở to ra, ngay cả Lý Lâm bình thường không biểu hiện ra ngoài cũng không nhịn được mà chậc lưỡi nói, “Tổng giám đốc, cô bé anh bế là?” “Không phải là con của anh và cô Lộ đấy chứ?” Một cổ đông trẻ tuổi, ít hơn Thẩm Đình Thâm mấy tuổi hỏi thẳng, không hề kiêng kị.
Không đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng, Lý Lâm đã lên tiếng trả lời trước, bởi vì Lý Lâm biết rõ năm năm qua Thẩm Đình Thâm chưa từng chạm vào Lộ Trạch, ngay cả ý định chung đụng với Lộ Trạch cũng không có, “Không phải.” “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, đứa bé này có duyên với tôi thôi, chúng ta học đi thôi.” Thẩm Đình Thâm bể Thanh Ly, ngồi trên vị trí đầu tiên.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Đình Thâm không quên điều chỉnh tư thế để Thanh Ly ngồi dễ chịu hơn.
Thanh Ly cũng ngoan, nằm trong lòng Thẩm Đình Thâm nghịch cà vạt của anh.
Cảnh tượng này trong mắt các cổ động vô cùng đẹp đẽ.
Ai có thể tin một tổng giám đốc nổi tiếng hung dữ, mặt lạnh, mặc âu phục bó sát, lại ôm một cô bé ngồi trong phòng họp.
Bức tranh này đẹp đến khiến người khác rùng mình, khiến người khác không tin nổi, giống như trong mơ vậy.
Chỉ có Lý Lâm để ý, đôi mắt của Thanh Ly và Thẩm Đình Thâm hết sức giống nhau, nếu như không phải là Lý Lâm hiểu rất rõ Thẩm Đình Thâm, thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ đứa bé này là con riêng của anh.
Bình luận facebook