Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-315
Chương 315: Chuyện xưa của sở vũ triết
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đôi mắt cô bị gió thổi ửng đỏ, đến nỗi có thể chảy nước mắt bất cứ lúc nào
Mà Sở Vũ Triết ngồi bên cạnh giống như không có cảm giác lạnh, mặc dù anh ta mặc còn ít hơn so với Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y cũng choáng váng rồi, từ trước giờ cố không hề biết hóa ra trời lạnh như vậy mà còn có người mở cửa xe ra để hóng gió
“Này, anh không lạnh sao?” Bạch Nhược Y đón gió lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó nhìn Sở Vũ Triết
Sở Vũ Triết vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y: “Em không cảm thấy bị gió lạnh thổi, những thứ2kỳ lạ trong đầu kia sẽ dần biến mất hết sao?” “Haha, nói nghe cũng có lý đó, nhưng mà em lạnh muốn chết đây!” Bạch Nhược Y dùng hai tay ôm vai, chà xát làm cơ thể bớt lạnh
Sở Vũ Triết cười ra tiếng, đảo mắt dừng xe bên lề đường, kéo Bạch Nhược Y tiến vào một quán bar
Bạch Nhược Y đứng trước cửa quán bar, nhìn thấy bên cạnh đều bỏ hoang, không có ai ở, vốn dĩ gần đây cũng không có bao nhiêu người.
đây sao có thể mở quán bar được chứ? Sở Vũ Triết kéo tay Bạch Nhược Y đi vào, lúc này cô mới phát hiện bên trong giống quán trà hơn nhiều, khoảng8cách giữa các bàn với nhau là rất lớn
Cũng có rất nhiều người ngồi ở đây uống rượu, bọn họ uống rượu nhưng không nói chuyện to tiếng như ở quán bar, mà đều yên lặng ngồi nói chuyện phiếm
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhược Y có cảm giác như mình đi tới một quán cà phê
“Ở đây sao lại có nhiều người như vậy chứ?” Bạch Nhược Y không hiểu rõ nhìn Sở Vũ Triết hỏi
Sở Vũ Triết kéo tay Bạch Nhược Y đến cạnh một cái bàn trống, phục vụ nhìn thoáng qua thấy là Sở Vũ Triết, cũng không hỏi xem anh ta muốn gọi cái gì
Đã trực tiếp đưa lên mấy bình rượu cho anh ta, Bạch9Nhược Y nhìn mấy bình rượu để trên bàn, không khỏi nhíu mày: “Đừng nói anh lôi em đến đây để uống rượu đấy nhé! Em không uống rượu đâu.”
Sở Vũ Triết mở nắp chai rượu ra, đổ rượu vào đẩy chiếc ly bằng thủy tinh, tiếng rượu chảy “ọc, Úc...” xuống nghe rất hay
Nó lẫn vào chất lỏng màu vàng nhạt có sẵn trong chén, tỏa ra hương vị ngọt ngào khác với những loại rượu bình thường
Bạch Nhược Y hơi híp mắt, cẩn thận nhìn chữ trên bình rượu, phía trên là chữ Trung viết mơ hồ, cố định cầm chai rượu qua xem chữ viết trên đó là dùng nguyên liệu gì chế thành
Ai dè Sở Vũ Triết2lại cầm bình rượu qua, tay còn lại rót cho Bạch Nhược Y một ly rượu: “Đây là rượu trái cây, uống sẽ không bị sặc, cũng không khó ngửi, em uống thử đi.” “Không được, em không muốn uống.” Mặc dù Bạch Nhược Y từ chối, nhưng ánh mắt lúc nhìn ly rượu kia dần có chút do dự
Những chai rượu kia trông thật hấp dẫn, thoạt nhìn hơi giống nước ngọt, trong lòng Bạch Nhược Y hơi hiếu kỳ, rất muốn uống thử
“Như vậy được không, em uống ly rượu này, anh kể chuyện cũ của anh cho em nghe.” Sở Vũ Triết cười nâng ly đưa đến trước mặt Bạch Nhược Y, kiên trì muốn cô uống một2ngụm
Bạch Nhược Y liếc mắt: “Ai muốn nghe chuyện cũ của anh chứ?” “Bởi vì anh biết rõ Thẩm Đình Thâm đã kể cho em nghe về ân oán giữa bọn anh, nhưng em nên nghe thêm phiên bản anh kể dây, mới càng hiểu rõ chuyện là thế nào.” Sở Vũ Triết vừa nói, vừa cầm ly rượu lên uống một ngụm
Uống một ngụm đã hết nửa ly, rượu chảy xuống cổ họng anh ta phát ra tiếng chuyển động lên xuống
Bạch Nhược Y thật sự hơi có chút muốn uống, nên nhẹ nhàng nuốt một ngụm nhỏ, Rượu có chút mùi vị giống Champagne, nhưng lại có nhiều hơn mùi trái cây, vị ngọt len lỏi mang theo chút nhẹ nhàng, sảng khoái
Dù sao rượu cũng đã uống rồi, Bạch Nhược Y đành phải gật đầu nói: “Vậy anh kể di.” Khóe mắt Sở Vũ Triết nheo lại, miệng khẽ nhếch, khiến người ta thấy ấm áp như ánh nắng mặt trời
“Thẩm Đình Thâm nhất định đã nói từ nhỏ anh và cậu ta không hợp nhau, luôn đối đầu cùng với cậu ta, sau đó làm công ty phá sản, đành phải ra nước ngoài phát triển có phải hay không?” Bạch Nhược Y suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Cũng gần giống vậy, nhưng mà anh ấy nói anh cướp mối tình đầu của anh ấy.” “Ha.” Sở Vũ Triết thấp giọng cười một tiếng, sau đó thở dài nói tiếp: “Thật ra anh cũng không phải không hợp với cậu ta, lúc đầu cả hai chỉ là trẻ con, anh làm sao có lòng căm thù lớn vậy với cậu ta cơ chứ? Chẳng qua chỉ là bởi vì trong gia tộc, nghe nói anh và cậu ta cùng đi học, nên luôn thích lấy anh ra so sánh với cậu ta
Mặc kệ mỗi lần anh làm cái gì, dù có nỗ lực thể nào đi nữa cũng không thể sánh bằng Thẩm Đình Thâm
Cậu ta lúc nào cũng đứng đầu, mà anh lúc nào cũng đứng thứ hai
Từ trước đến nay, hạng hai vĩnh viễn không được vinh danh.
Vì vậy anh đố kị với cậu ta, bởi vì cậu ta dễ dàng đoạt được hạng nhất, dù anh có nỗ lực thể nào, cậu ta vẫn đứng trước anh
Người trong gia tộc mỗi lần nhìn thấy anh đều mỉa mai, nói anh không bằng cậu ta...”
Sở Vũ Triết nói đến đó liền ngừng lại, rót cho mình một chén
Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ đau xót, giống như bất đắc dĩ, cũng giống như đang nhớ lại quá khứ đau lòng.
Điều này khiến Bạch Nhược Y nhớ lại lúc trước còn học đại học, Sở Vũ Triết đại diện tham gia thi đấu bóng rổ ở giữa sân trường, đội bọn họ bởi vì thiếu một điểm mà thua trận, trở thành đội thắng giải nhì
Lúc đó Bạch Nhược Y cùng với những nữ sinh khác cùng phòng đến an ủi bọn họ, khi Bạch Nhược Y đến bên cạnh Sở Vũ Triết, vẻ mặt anh ta chính là như vậy
Giống như trời đất sụp đổ đến nơi, tuy rằng thua trận đấu rất đáng tiếc, thế nhưng anh ta cũng không đến mức khổ sở thành đến mức này, khi ấy Bạch Nhược Y rất kinh ngạc
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Sở Vũ Triết nhớ tới việc mình vĩnh viễn đều đứng thứ hai, nên mới cảm thấy vô lực và thất vọng tột độ như vậy.
Thời gian dần trôi qua, Bạch Nhược Y lại cảm thấy Sở Vũ Triết không làm sai cái gì lớn cả
Là do gia tộc anh ta từ nhỏ đã mang lại cho anh ta quá nhiều áp lực, mới khiến anh ta cứ luôn đối chọi với Thẩm Đình Thâm như thế
Nói một cách lý trí, lúc học đại học, Sở Vũ Triết đối với Bạch Nhược Y rất ân cần, Bạch Nhược Y và Sở Vũ Triết cũng chưa hề có xích mích gì
Nhưng hiện tại người Bạch Nhược Y thích là Thẩm Đình Thâm, cô không quản được con đường người khác trưởng thành ra sao, cũng không thể cho Sở Vũ Triết quá nhiều sự đồng tình.
“Em biết không? Anh ở trong nhà thực sự rất khó chịu, anh không biết tại sao mọi người nhất định phải so sánh anh với Thẩm Đình Thâm
Sau này khi anh quản lý công ty, cũng vì những chuyện này mà luôn đối nghịch với Thẩm Đình Thâm, khiến công ty của gia tộc sụp đổ, lại tránh không được hứng chịu những lời mỉa mai
Anh nói với em những việc này, chỉ muốn nói với em rằng con người anh thực sự không hề có ác ý, em đừng sợ anh như vậy
Anh vẫn mãi là đàn anh của em.” Sở Vũ Triết cẩm ly rượu lên, đưa về phía trước mời, muốn cụng ly với Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y bĩu môi, hơi đồng tình với Sở Vũ Triết, nhưng vẫn không thể ưa nổi con người anh ta.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng nhờ sự xuất hiện của Sở Vũ Triết mà tâm trạng kém cùng cực của cô mới đỡ một chút
Cho nên Bạch Nhược Y vẫn nâng ly lên, cụng ly với Sở Vũ Triết.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Mà Sở Vũ Triết ngồi bên cạnh giống như không có cảm giác lạnh, mặc dù anh ta mặc còn ít hơn so với Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y cũng choáng váng rồi, từ trước giờ cố không hề biết hóa ra trời lạnh như vậy mà còn có người mở cửa xe ra để hóng gió
“Này, anh không lạnh sao?” Bạch Nhược Y đón gió lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó nhìn Sở Vũ Triết
Sở Vũ Triết vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y: “Em không cảm thấy bị gió lạnh thổi, những thứ2kỳ lạ trong đầu kia sẽ dần biến mất hết sao?” “Haha, nói nghe cũng có lý đó, nhưng mà em lạnh muốn chết đây!” Bạch Nhược Y dùng hai tay ôm vai, chà xát làm cơ thể bớt lạnh
Sở Vũ Triết cười ra tiếng, đảo mắt dừng xe bên lề đường, kéo Bạch Nhược Y tiến vào một quán bar
Bạch Nhược Y đứng trước cửa quán bar, nhìn thấy bên cạnh đều bỏ hoang, không có ai ở, vốn dĩ gần đây cũng không có bao nhiêu người.
đây sao có thể mở quán bar được chứ? Sở Vũ Triết kéo tay Bạch Nhược Y đi vào, lúc này cô mới phát hiện bên trong giống quán trà hơn nhiều, khoảng8cách giữa các bàn với nhau là rất lớn
Cũng có rất nhiều người ngồi ở đây uống rượu, bọn họ uống rượu nhưng không nói chuyện to tiếng như ở quán bar, mà đều yên lặng ngồi nói chuyện phiếm
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhược Y có cảm giác như mình đi tới một quán cà phê
“Ở đây sao lại có nhiều người như vậy chứ?” Bạch Nhược Y không hiểu rõ nhìn Sở Vũ Triết hỏi
Sở Vũ Triết kéo tay Bạch Nhược Y đến cạnh một cái bàn trống, phục vụ nhìn thoáng qua thấy là Sở Vũ Triết, cũng không hỏi xem anh ta muốn gọi cái gì
Đã trực tiếp đưa lên mấy bình rượu cho anh ta, Bạch9Nhược Y nhìn mấy bình rượu để trên bàn, không khỏi nhíu mày: “Đừng nói anh lôi em đến đây để uống rượu đấy nhé! Em không uống rượu đâu.”
Sở Vũ Triết mở nắp chai rượu ra, đổ rượu vào đẩy chiếc ly bằng thủy tinh, tiếng rượu chảy “ọc, Úc...” xuống nghe rất hay
Nó lẫn vào chất lỏng màu vàng nhạt có sẵn trong chén, tỏa ra hương vị ngọt ngào khác với những loại rượu bình thường
Bạch Nhược Y hơi híp mắt, cẩn thận nhìn chữ trên bình rượu, phía trên là chữ Trung viết mơ hồ, cố định cầm chai rượu qua xem chữ viết trên đó là dùng nguyên liệu gì chế thành
Ai dè Sở Vũ Triết2lại cầm bình rượu qua, tay còn lại rót cho Bạch Nhược Y một ly rượu: “Đây là rượu trái cây, uống sẽ không bị sặc, cũng không khó ngửi, em uống thử đi.” “Không được, em không muốn uống.” Mặc dù Bạch Nhược Y từ chối, nhưng ánh mắt lúc nhìn ly rượu kia dần có chút do dự
Những chai rượu kia trông thật hấp dẫn, thoạt nhìn hơi giống nước ngọt, trong lòng Bạch Nhược Y hơi hiếu kỳ, rất muốn uống thử
“Như vậy được không, em uống ly rượu này, anh kể chuyện cũ của anh cho em nghe.” Sở Vũ Triết cười nâng ly đưa đến trước mặt Bạch Nhược Y, kiên trì muốn cô uống một2ngụm
Bạch Nhược Y liếc mắt: “Ai muốn nghe chuyện cũ của anh chứ?” “Bởi vì anh biết rõ Thẩm Đình Thâm đã kể cho em nghe về ân oán giữa bọn anh, nhưng em nên nghe thêm phiên bản anh kể dây, mới càng hiểu rõ chuyện là thế nào.” Sở Vũ Triết vừa nói, vừa cầm ly rượu lên uống một ngụm
Uống một ngụm đã hết nửa ly, rượu chảy xuống cổ họng anh ta phát ra tiếng chuyển động lên xuống
Bạch Nhược Y thật sự hơi có chút muốn uống, nên nhẹ nhàng nuốt một ngụm nhỏ, Rượu có chút mùi vị giống Champagne, nhưng lại có nhiều hơn mùi trái cây, vị ngọt len lỏi mang theo chút nhẹ nhàng, sảng khoái
Dù sao rượu cũng đã uống rồi, Bạch Nhược Y đành phải gật đầu nói: “Vậy anh kể di.” Khóe mắt Sở Vũ Triết nheo lại, miệng khẽ nhếch, khiến người ta thấy ấm áp như ánh nắng mặt trời
“Thẩm Đình Thâm nhất định đã nói từ nhỏ anh và cậu ta không hợp nhau, luôn đối đầu cùng với cậu ta, sau đó làm công ty phá sản, đành phải ra nước ngoài phát triển có phải hay không?” Bạch Nhược Y suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Cũng gần giống vậy, nhưng mà anh ấy nói anh cướp mối tình đầu của anh ấy.” “Ha.” Sở Vũ Triết thấp giọng cười một tiếng, sau đó thở dài nói tiếp: “Thật ra anh cũng không phải không hợp với cậu ta, lúc đầu cả hai chỉ là trẻ con, anh làm sao có lòng căm thù lớn vậy với cậu ta cơ chứ? Chẳng qua chỉ là bởi vì trong gia tộc, nghe nói anh và cậu ta cùng đi học, nên luôn thích lấy anh ra so sánh với cậu ta
Mặc kệ mỗi lần anh làm cái gì, dù có nỗ lực thể nào đi nữa cũng không thể sánh bằng Thẩm Đình Thâm
Cậu ta lúc nào cũng đứng đầu, mà anh lúc nào cũng đứng thứ hai
Từ trước đến nay, hạng hai vĩnh viễn không được vinh danh.
Vì vậy anh đố kị với cậu ta, bởi vì cậu ta dễ dàng đoạt được hạng nhất, dù anh có nỗ lực thể nào, cậu ta vẫn đứng trước anh
Người trong gia tộc mỗi lần nhìn thấy anh đều mỉa mai, nói anh không bằng cậu ta...”
Sở Vũ Triết nói đến đó liền ngừng lại, rót cho mình một chén
Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ đau xót, giống như bất đắc dĩ, cũng giống như đang nhớ lại quá khứ đau lòng.
Điều này khiến Bạch Nhược Y nhớ lại lúc trước còn học đại học, Sở Vũ Triết đại diện tham gia thi đấu bóng rổ ở giữa sân trường, đội bọn họ bởi vì thiếu một điểm mà thua trận, trở thành đội thắng giải nhì
Lúc đó Bạch Nhược Y cùng với những nữ sinh khác cùng phòng đến an ủi bọn họ, khi Bạch Nhược Y đến bên cạnh Sở Vũ Triết, vẻ mặt anh ta chính là như vậy
Giống như trời đất sụp đổ đến nơi, tuy rằng thua trận đấu rất đáng tiếc, thế nhưng anh ta cũng không đến mức khổ sở thành đến mức này, khi ấy Bạch Nhược Y rất kinh ngạc
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Sở Vũ Triết nhớ tới việc mình vĩnh viễn đều đứng thứ hai, nên mới cảm thấy vô lực và thất vọng tột độ như vậy.
Thời gian dần trôi qua, Bạch Nhược Y lại cảm thấy Sở Vũ Triết không làm sai cái gì lớn cả
Là do gia tộc anh ta từ nhỏ đã mang lại cho anh ta quá nhiều áp lực, mới khiến anh ta cứ luôn đối chọi với Thẩm Đình Thâm như thế
Nói một cách lý trí, lúc học đại học, Sở Vũ Triết đối với Bạch Nhược Y rất ân cần, Bạch Nhược Y và Sở Vũ Triết cũng chưa hề có xích mích gì
Nhưng hiện tại người Bạch Nhược Y thích là Thẩm Đình Thâm, cô không quản được con đường người khác trưởng thành ra sao, cũng không thể cho Sở Vũ Triết quá nhiều sự đồng tình.
“Em biết không? Anh ở trong nhà thực sự rất khó chịu, anh không biết tại sao mọi người nhất định phải so sánh anh với Thẩm Đình Thâm
Sau này khi anh quản lý công ty, cũng vì những chuyện này mà luôn đối nghịch với Thẩm Đình Thâm, khiến công ty của gia tộc sụp đổ, lại tránh không được hứng chịu những lời mỉa mai
Anh nói với em những việc này, chỉ muốn nói với em rằng con người anh thực sự không hề có ác ý, em đừng sợ anh như vậy
Anh vẫn mãi là đàn anh của em.” Sở Vũ Triết cẩm ly rượu lên, đưa về phía trước mời, muốn cụng ly với Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y bĩu môi, hơi đồng tình với Sở Vũ Triết, nhưng vẫn không thể ưa nổi con người anh ta.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng nhờ sự xuất hiện của Sở Vũ Triết mà tâm trạng kém cùng cực của cô mới đỡ một chút
Cho nên Bạch Nhược Y vẫn nâng ly lên, cụng ly với Sở Vũ Triết.
Bình luận facebook