• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (4 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316

Mộc Thúy Lan nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng dấp cho đến khí chất nhan sắc vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng cô ta nổi lên sự chán ghét.

“Người giành chiếc túi limited kia của tôi là cô. Cô còn hỏi sao?’

Mộc Thúy Lan tức giận chất vấn.

“Vì một chiếc túi mà cô đuổi tới đây?”

Vinh Thúy Hà cảm thấy nhân sinh thật buồn cười.

Khu mua sắm cũng khá rộng, cô ta bằng cách nào cùng người trước mặt vào cùng một shop bán túi xách.

Chẳng may chiếc túi cả hai nhìn trúng đều chỉ còn một cái duy nhất, sao có thể trách cô chứ.

“Cửa hàng ưu tiên ai có thẻ hội viên VIP, tôi cũng không giành gì cả, tùy tiện theo quy định mà thôi.”

Vinh Thúy Hà lên tiếng giải thích.

Nhưng cô thấy kỳ lạ, cô gái trước mặt có rất nhiều nét giống với Trần Giai Linh, ban đầu cô còn cho rằng Trần Giai Linh cơ. Nhưng sau khi nhìn kỹ thì chỉ là giống thôi.

Suy cho cùng Trần Giai Linh là tiểu thư đại gia tộc, khí chất cũng đã quá khác biệt.

Còn có, Vinh Thúy Hà phát hiện cơ mặt của cô gái này khá đơ, cảm giác như không mấy tự nhiên.

“Nhưng tôi là người vào trước, mà tối nay tôi cần nó. Tôi đã nói rõ cô rồi, trả giá cao hơn mua lại còn không được sao?”

Mộc Thúy Lan bĩu môi nhìn Vinh Thúy Hà.

Chợt!

Cô ta nhìn thầy Hồ Cửu đang ngồi cùng Vinh Thúy Hà, hận ý trong lòng lại dâng lên.

“Hồ Cửu? Hừ, kia là bạn gái mới của anh sao? Đúng là… một kẻ có tiền, còn một kẻ được bao nuôi! Xứng lắm!”

Mộc Thúy Lan gằn giọng nói.

Hồ Cửu cũng không mấy để ý chuyện phụ nữ lắm, nhưng người kia lại nhắc tên bản thân, còn nhìn bằng ánh mắt thù hận.

Hồ Cửu cũng không mấy để ý chuyện phụ nữ lắm, nhưng người kia lại nhắc tên bản thân, còn nhìn bằng ánh mắt thù hận.

Gương mặt cô ta còn hơi sưng đỏ, cơ chuyển động mặt hơi đơ, nhưng Hồ Cửu nhìn ra đó chính là trải qua can thiệp dao kéo.

“Tôi quen cô?”

Anh lạnh nhạt nói.

Mộc Thúy Lan lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa cô đã bị thù hận làm mờ mắt, càng không cãi tay đôi với Vinh Thúy Hà, nhanh chóng bỏ đi.

“Cô ấy điên sao?’

Vinh Thúy Hà thấy lạ thì buộc miệng nói.

Hồ Cửu cũng thất phản ứng của người kia quá lạ, cứ như đã quen anh từ lâu.

“Cô biết cô ta?’

“Mua trước cô ta chiếc túi thôi, cũng không quen gì.”

Nghe Vinh Thúy Hạ nói vậy, Hồ Cửu hơi ngờ vực, anh cảm giác ánh mắt cùng khí chất khá quen thuộc.

Chỉ là nhất thời anh chưa nghĩ ra.
Chương 317

Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.

Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.

Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.



Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.

Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.

Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.

Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.

“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”

Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.

“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”

Hồ Diệu Thái tức giận nói.

“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”

Thẩm Lương khuyên nhủ.

“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”

Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.

Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.

Mà Hồ gia này quá cứng đầu!

“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”

Mà Hồ gia này quá cứng đầu!

“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”

Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.

“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”

Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.

Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.

“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”

Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.

Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”

Thẩm Lương thăm dò.

“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.

Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.

Chuyện này thường thấy nhất!

“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu có việc cần về trước.”
Chương 318

Nói xong Thẩm Lương muốn rời đi.

“Thẩm Lương, tôi muốn cậu mang tên kia về cho tôi.”

Hồ Diệu Thái tuy là nhờ vả, nhưng vì ở trên đỉnh Hồ gia quá lâu mà quên mất nhờ vả phải hạ mình.

“Chuyện đó tôi không thể hứa.”

Nói xong Thẩm Lương đi thẳng.

Nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa bệnh viện, Hồ Lâm đã đợi sẵn hắn ta.

“Ngài Thẩm… tôi có chuyện cần bàn.”

“Thẩm Lương, tôi muốn cậu mang tên kia về cho tôi.”

Hồ Diệu Thái tuy là nhờ vả, nhưng vì ở trên đỉnh Hồ gia quá lâu mà quên mất nhờ vả phải hạ mình.

“Chuyện đó tôi không thể hứa.”

Nói xong Thẩm Lương đi thẳng.

Nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa bệnh viện, Hồ Lâm đã đợi sẵn hắn ta.

“Ngài Thẩm… tôi có chuyện cần bàn.”

Hồ Lâm đón đường Thẩm Lương, một mực muốn nói chuyện với ông ta.

“Ông Hồ Lâm, có chuyện gì có thể nói ở đây.”

“Không! Đến nơi khác đi.”

Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Thẩm Lương, cảm giác mùa xanh lại về rồi.

Thẩm Lương nhíu mày, thực sự hắn không hiểu Hồ Lâm muốn gì. Chẳng phỉa Hồ gia cũng yên ổn rồi sao.

“Thực sự tôi rất bận, không thể…”

“Năm đó Hồ Thúy tại sao phải chết? Chị gái tôi làm thế nào mà phải uất ức tới chết? Ngài Thẩm chắc chắn là muốn nói tại đây sao?”

Hồ Lâm kiên quyết cắt ngang câu của Thẩm Lương, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta, cảm giác như có luồng điện xẹt qua.

“Đi chỗ khác.” Thẩm Lương nói ngắn gọn rồi quay lưng đi.

Mà Hồ Lâm hiểu rõ, chuyện năm đó không hề đơn giản, Hồ Thúy không thể tự nhiên có thai, nếu không vì Hồ gia ép buộc có lẽ Hồ Cửu giờ cũng là người Hồ gia.

Chỉ là năm đó Hồ gia không muốn Hồ Thúy mang con riêng, muốn giấu kín chuyện có thai kia, từ chối đứa bé, ép gả Hồ Thúy cho Thẩm Lương.

Nhưng chuyện Hồ Thúy có thai bằng cách nào đó đã đến tai Thẩm Lương, không nghĩ cũng biết là kết quả Thẩm gia cùng Hồ gia không thành thông gia.

Mà Hồ Cửu cũng bị lãng quên, thật ra đêm đó Hồ Thúy chưa chết, chỉ là Hồ gia quyết định vứt bỏ bà ta.

Hồ Thúy mãi sau này hồi phục, biết được Hồ gia tuyệt tình, tự tử mà chết.

Nhưng mà Hồ Lâm không tin, làm sao chị gái ông có thể tự tử được?

Một vòng tra đi tra lại, thì mọi thứ đều dẫn về phía Thẩm gia, tuy chân tướng chưa rõ, nhưng ông tin Thẩm Lương cũng biết một hai.

Nhìn thái độ hôm nay, cũng thấy rõ vị này biết còn nhiều hơn ông nghĩ.
Chương 319

Trong căn phòng kín của Thẩm gia.

Thẩm Lương ngồi đối diện Hồ Lâm, tuy nói là vẻ mặt bình tĩnh nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhíu chặt.

“Ông Hồ Lâm, có gì cứ nói thẳng, đừng dài dòng.”

“Tôi cần một sự đảm bảo từ ngài.”

Hồ Lâm đề nghị.

Hồ Lâm đề nghị.

“Đảm bảo? Nực cười, Hồ gia là đại gia tộc thế nào? Cần một Thẩm gia đảm bảo?”

Thẩm Lương cảm thấy mơ hồ, vẫn không hiểu được ý muốn của Hồ Lâm, trước giờ hắn chưa mơ hồ như vậy.

Có lẽ vì nhắc tới Hồ Thúy, cho nên hắn mới như thế.

“Tôi không nói Hồ gia, tôi nói là tôi.”

Hồ Lâm nghiêm túc nói.

“Là ông? Tôi vẫn không hiểu.”

“Ngài Thẩm cũng hiểu rõ, Hồ gia hiện tại chỉ là vỏ rỗng, Trưởng lão quá mức hồ đồ, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu kia là loại phẩm hạnh nào? Ai mà không rõ.”

“Nhiều năm qua, tôi bán mạng vì Hồ gia, cả việc lập gia đình hay không cũng do bọn họ ép buộc. Ngài Thẩm nghĩ xem, tại sao gia tộc khác có chi thứ, riêng Hồ gia lại không có?”

Hồ Lâm cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ.

“Nhưng điều đó có gì lạ, dòng chính không có người tài, chi thứ không nên xuất hiện người tài. Đó là chuyện bình thường.” Thẩm Lương cũng bình thản nói.

Nhưng lòng hắn dấy lên nghi ngờ.

Quả thực dù không có nhân tài, nhưng chi thứ cũng không có người đúng là việc bất thường.

Phải biết, trong đại gia tộc, dòng chính dù không tài giỏi, thì dòng thứ cũng không thể kế thừa, chỉ có thể phò trợ.

Mà Hồ gia kia, ngoài Hồ Tiêu thì hoàn toàn không có ai cả.

Kể cả Hồ Lâm rõ ràng có thể cưới vợ sinh con cũng không có động tĩnh.

“Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới chuyện Hồ Thúy?”

Thẩm Lương vẫn chột dạ chuyện này.

“Ngài đứng nói năm đó Thẩm gia không nhúng tay vào. Chúng ta ngồi đây, lại là nơi của ngài. Còn sợ chuyện gì?”

“Tôi đến tìm ngài, tìm sự đảm bảo, cũng xem như là đường cùng rồi. Tôi cần sự đảm bảo cho tôi, chỉ khi tôi còn, Hồ gia mới có cơ hội làm lại.”

Hồ Lâm nhìn Thẩm Lương nở nụ cười chua xót.

“Làm sao ông biết Hồ gia sẽ có chuyện? Hay ông…”

Nghe Hồ Lâm nói vậy, Thẩm Lương cảm giác có dự cảm không lành.

“Ngài Thẩm, tôi vì Hồ gia bao năm, tôi sẽ không hại Hồ gia. Ngài vì một lời hứa với trưởng bối phải bảo vệ Hồ gia, tôi đây hiểu rõ. Tôi cũng nói thẳng, với tình hình hiện tại, Hồ gia e là… không trụ nổi.”

“Mà cha con Hồ Bách Nhân kia… tôi không dám chắc, tôi chỉ muốn ngài đảm bảo dù có chuyện gì, cũng mong bảo toàn một mạng này cho tôi.”

Hồ Lâm lúc này khẩn thiết cầu xin.

“Chuyện này… sợ là nằm ngoài khả năng của tôi.”
Chương 320

Thẩm Lương do dự một chút, dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, nếu Hồ gia gặp chuyện, e rằng năng lực Thẩm gia cũng không làm gì được.

Hắn không có thói quen hứa hẹn chuyện không thể làm được.

“Ngài có thể không lo được cho cả Hồ gia, nhưng có thể lo được cho tôi. Không phải sao?”

Nói đến đây, Hồ Lâm đẩy ra một tờ giấy cho Thẩm Lương.

Hắn cầm lấy tờ giấy này, ánh mắt tối lại, vô cùng hoảng, dù bề ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hán vô cùng khó chịu.

“Đây… sao ông có nó?”

Thẩm Lương cảm giác như mọi chuyện năm đó lại ùa về.

“Thẩm gia thực ra cũng có lý của Thẩm gia, tuy tôi cũng từng chán ghét các người, nhưng tôi cũng hiểu được. Thẩm gia cũng không đáng trách.”

Hồ Lâm thở dài, thực ra có nhiều lúc ông cũng không muốn làm chuyện Hộ gia giao phó.

Nhưng là người của Hồ gia, ông còn cách khác sao?

Ông không muốn bị gia tộc từ bỏ, nhìn chị gái làm gương, kết cục kia…

“Ông đang uy hiếp tôi?”

“Ông đang uy hiếp tôi?”

“Đừng nghiêm trọng thế, uy hiếp ông tôi được cái gì chứ? Cái tôi cần là sự đảm bảo, không phải Thẩm gia các ngài còn nợ Hồ gia?”

“Trả nợ, cũng nên trả cho người xứng đáng đúng không?”

Hồ Lâm cười nhấn mạnh.

Thật sự ông không ngờ một lúc nào đó, cái chết của Hồ Thúy, sự bất hạnh tột cùng của chị gái yêu quý kia, lại là phao cứu sinh cuối cùng của ông.

Nghĩ tới Hồ Thúy là nhớ tới Hồ Cửu, lòng ông ta lại dấy lên nghi hoặc.

“Nếu đã nói Thẩm gia làm vậy cũng không sai, thì tại sao lại nợ Hồ gia các người chứ?”

Thẩm Lương nhíu mày, nhìn tờ giấy, vo nát rồi vứt đi. Hắn thay đổi thái độ, lộ rõ vẻ tức giận.

“Ngài Thẩm giận sao? Có trách thì trách chị của ngài đi. Năm đó chị gái tôi đúng là có thai với người khác, cũng vì vậy mà bị Thẩm gia từ hôn cũng không sai.”

“Vậy Thẩm gia đứng sau gây tai nạn cho chị ấy là đúng sao? Thẩm gia còn ép chị ấy tự tử là đúng sao?”

“Mà có lẽ ngài còn không biết một chuyện nữa… năm đó Hồ Thúy có thai là bị người hại. Còn là người Thẩm gia ngài đấy!”

Từng câu từng chữ Hồ Lâm nói ra vô cùng đanh thép.

Hồ Lâm cũng buông bỏ bao năm, nâng lên đặt xuống, hận hay không hận. Cuối cùng ông chọn lợi ích.

Chỉ là thân phận người cháu Hồ Cửu kia, ông vẫn mãi không công nhận. Xem như là đứa con hoang của Hồ gia mà thôi.

Bị người hại thì Hồ Thúy có thể mang thai với ai chứ? Tìm ra thân phận cha đứa bé có tác dụng gì?

Nếu là tên ăn mày, tên phục vụ rác rưởi nào đó có phải sẽ mất mặt hơn sao?

“Bị hại? Ông lấp liếm cũng quá giỏi rồi. Nếu quả thật bị Thẩm gia tôi hại, Hồ gia các ông chịu để im sao?”

Thẩm Lương không tin tưởng.

Sao có thể bị hại? Hắn yêu Hồ Thúy, cả Thẩm gia trên dưới đều biết rõ, mà gia thế cả hai lúc đó xem như Thẩm gia trèo cao, sao lại có chuyện hãm hại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom