• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311

“Không… Là Bạch tiểu thư muốn tới… vả lại… vả lại…”

“Bạch tiểu thư… cô ấy…”

“Làm sao?”

“Cô ấy… đến đây rồi.”

Túc Trì cuối đầu nói.

“Là các cậu đưa tới?”

Hồ Cửu nhìn cũng biết là âm mưu của đám người này.

“Không… Là Bạch tiểu thư muốn tới… vả lại… vả lại…”

“Tự làm chủ, Hữu Thủ cùng cậu cảm thấy bản thân tự làm chủ được rồi?”

Giọng nói lạnh băng của Hồ Cửu lại càng làm Túc Trì không dám nói tiếp.

“Anh Hồ Cửu, không phải do các anh ấy… là do em muốn gặp anh.”

Lúc này Bạch Thố từ bên ngoài đi vào.

Hồ Cửu có chút không tự nhiên lắm.

“Cô Bạch đến đây làm gì?”

“Em… sao lại xưng hô như vậy.”

Bạch Thố cúi đầu có chút buồn, nhưng khi ngẩng đầu lên cô lại vui vẻ trở lại.

“Không sao! Dù sao em ở đó cũng không có gì, muốn đến đây một chút. Vả lại mọi người đều nói em cần ra ngoài mở mang tầm mắt một chút.”

Nói xong Bạch Thố không quên nhìn Hồ Cửu, cảm giác khí tức trên người Hồ Cửu có chút khác.

“Ừm, đến cũng đến rồi. Để Hữu Thủ cùng Túc Trì thu xếp đi.”

Hồ Cửu nói xong thì đi nhanh ra ngoài.

Nhanh tới mức Túc Trì còn nghĩ rằng Hồ Cửu là đang chạy trốn đó.

“Anh Túc Trì, anh ấy thực sự… không giận chứ?”

“Anh Túc Trì, anh ấy thực sự… không giận chứ?”

Bạch Thố ánh mắt hơi thất vọng nhìn phía Hồ Cửu vừa đi.

“Sẽ không! Bạch tiểu thư đến đột ngột, có lẽ ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh cũng nên.”

Túc Trì an ủi, dù sao chuyện này đầu sỏ vẫn là tên Hữu Thủ kia mà ra.

Nói gì thì nói Hữu Thủ quá mức làm càn, tự ý để Bạch Thố đến đây, chưa nói đến an toàn, phía Hồ Cửu biết, bọn họ xem như ăn hành không ít.

“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Ở đây sẽ có dì Thẩm chuyên nấu ăn rồi, nên chuyện này cô cũng đừng lo lắng.”

Túc Trì vừa dẫn cô tới phòng vừa giới thiệu sơ tình hình ở đây.

“Dì Thẩm? Trước giờ tôi chưa nghe.”

Bạch Thố ngơ ngác, ánh mắt linh động, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Túc Trì thấy bộ dáng này thì nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, quả thực nhịp tim của Túc Trì loạn đi vài nhịp.

“À… cái này, dì Thẩm được Long chủ cứu từ Hồ gia ra. Nói ra gia cảnh cũng rất khó khăn, cháu của bà ấy còn đang bệnh nặng cần điều trị. Long chủ đã để cậu bé điều trị nơi tốt nhất, cũng không cần dì Thẩm làm gì.”

“Chỉ là bà ấy vẫn muốn phụ giúp việc vặt ở đây để trả ơn.”
Chương 312

Anh ta nhanh chóng giải thích rõ ràng, cũng dời đi sự chú ý của bản thân, muốn bản thân điều chỉnh cảm xúc một chút.

“Dì Thẩm, giúp đỡ Bạch tiểu thứ nhé.”

Vừa thấy có người đến, dì Thẩm đã đến đón tiếp, nhìn thấy cô gái trẻ đẹp, lại đẹp đến mức này là lần đầu tiên bà thấy.

“Cô gái à, cô thật đẹp. Hơn nửa đời người lần đầu tiên tôi thấy có người đẹp như vậy.”

Dì Thẩm thành thật nói ra lời trong lòng.

Bạch Thố cũng là phụ nữ, nghe được lời khen cũng vô cùng vui vẻ, ngượng ngùng cúi đầu.

“Để tôi, để tôi. Thật thiệt thòi cho cô rồi, một đóa hoa đẹp thế này phải ở cùng nam nhân thô thiển…. haizz.”

Dì Thẩm có chút tiếc nuối.

“Dì à, chúng con chỉ là quá nam tính, không thể vì thế mà nói thô thiển nha.”

Túc Trì sửa lời của dì Thẩm.

“Đây là Bạch tiểu thư, tên Bạch Thố. Cô ấy là… tri kỉ của anh Hồ Cửu. Dì lưu ý chút.”

Chợt nhận ra bản thân nói hơi nhiều. Túc Trì hắng giọng rồi nói rõ mục đích.

“Được. Bạch tiểu thư ở với tôi tuyệt đối tốt hơn ở với các cậu.”

Nói xong dì Thẩm cười cười.

Túc Trì lúc này cũng nhanh chóng rời đi, bản thân phải tự kiểm điểm lại, trước giờ anh ta không hề vì ai mà nói đi nói lại như vậy cả.

Tim anh đạp khá mạnh, tĩnh tâm một chút còn nghe rõ nhịp đập từng đợt.

Tim anh đạp khá mạnh, tĩnh tâm một chút còn nghe rõ nhịp đập từng đợt.

Đây là gì…

“Bạch tiểu thư, đây là phòng của cô. Có bất kỳ yêu cầu gì cô cứ nói nhé.”

Dì Thẩm niềm nở.

Quả thật dì Thẩm là người khá cởi mở, chỉ là nhiều năm hầu hạ Hồ gia, bị họ ức hiếp đã thành quen.

Hiện tại được ở đây, ngày ngày cũng chỉ là quét dọn nấu ăn, những chàng trai trẻ kia còn khen bà nấu ngon, ngày ngày tìm bà nấu cho, cảm giác bản thân vô cùng có giá trị.

Dì Thẩm cảm thấy ở đây tốt hơn vạn lần so với ở Hồ gia. Mà đứa cháu của bà cũng đã được phẫu thuật, bệnh tình tiến triển khá tốt.

“Con có thể dùng bếp chứ?” Bạch Thố cười gật đầu rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Bếp ở ngay bên dưới, cô muốn ăn gì sao? Để tôi nấu ngay.”

Dì Thẩm nhiệt tình nói.

“Dạ… Không phải, cháu chỉ muốn nấu chút súp lỏng cho anh Hồ Cửu.”

Nhắc tới Hồ Cửu gương mặt cô lại ửng đỏ lên, dì Thẩm dù sao cũng là người hầu hạ ở gia tộc lớn nhiều năm, sao lại nhìn không ra Bạch Thố có ý với Hồ Cửu.

Bà cũng vui vẻ hiểu chuyện, dẫn cô tới bếp, tỉ mỉ hướng dẫn từng chỗ sau đó mới yên tâm đi làm việc khác.

Bạch Thố lúc này tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã ra một ít súp cùng bánh trái cây.
Chương 313

Cô mang bánh cùng súp tới phòng Hồ Cửu, thực sự phòng không có ai, cô đặt đồ trên bàn.

Nhưng lúc này Bạch Thố không còn bộ dạng linh lung khả ái như trước, ánh mắt hiện lên tia tìm tòi.

Cô nhanh chóng đi đến bàn làm của Hồ Cửu.

“Ở đâu được nhỉ?”

Bạch Thố lục lọi gì đó.

Bạch Thố lục lọi gì đó.

Nhưng mãi vẫn không thấy thứ cô tìm, lông mày nhíu chặt, cảm giác không thể ở lâu sẽ làm người khác sinh nghi.

Cô đành ra ngoài chờ thời cơ khác.

Về phòng, Bạch Thố nhanh chóng gọi cho ai đó.

“Ngài Tuệ, thực sự không có.”

Đâu dây bên kia là một giọng nam khá trẻ tuổi.

“Bạch tiểu thư, cố gắng tìm kỹ một chút. Chỉ đâu đó thôi, nó không thể ở nơi khác được. Chắc chắn hắn đem theo bên mình, hoặc cất nơi đặc biệt. Người chú ý một chút.”

Giọng của Ngài Tuệ vô cùng chắc chắn.

Đúng là người mà Bạch Thố gọi là Ngài Tuệ thuộc gia tộc bí ẩn, hàng thật giá thật.

Mà Bạch Thố không đơn thuần như vẻ bề ngoài vốn có của cô.

Đúng là người mà Bạch Thố gọi là Ngài Tuệ thuộc gia tộc bí ẩn, hàng thật giá thật.

Mà Bạch Thố không đơn thuần như vẻ bề ngoài vốn có của cô.

“Hừ, thật rắc rối.”

Nói xong cô tắt máy.

Thật ra cô có tình cảm với Hồ Cửu là thật, một người đàn ông như thế, ai mà không thích chứ?

Chỉ là lợi ích vẫn trên hết, Hồ Cửu cũng chỉ biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông chính là Liêm gia.

Nhưng ít ai biết, Liêm gia chỉ là thủ hạ trung thành của gia tộc bí ẩn, cũng là lá chắn cuối cùng của gia tộc.

Mà một chi nhánh của Bạch gia chính là đứng đầu gia tộc bí ẩn này.

Bạch Thố suy nghĩ gì đó, chỉnh trang lại rồi ra ngoài.

Hồ Cửu bên này vì chạy trốn quá nhanh, quên cả đem theo xe, vậy mà một mình bước trên phố rồi.

Hồ Cửu cũng không rõ nên đối mặt Bạch Thố ra sao, đôi khi anh cảm thấy Bạch Thố quá thiệt thòi, có lúc lại cảm giác Bạch Thố không đơn giản.

Nhiều khi anh cho rằng bản thân quá nhạy cảm vì quá yêu Lục Thạc cho nên bài xích Bạch Thố.

Cho nên anh xem như cho Bạch Thố cơ hội chứng minh, chỉ là anh không hiểu sao vẫn không muốn đối diện quá nhiều với cô.

Ngày đó trên núi Hàng về, Hữu Thủ cùng Túc Trì cho rằng Hồ Cửu đang cho Bạch Thố cơ hội.

Chỉ có anh biết, cơ hội vốn không tồn tại!

“Là anh.”

Một cô gái mặc váy đen ôm eo, tà ngắn hơi xòe, lộ ra đôi chân thon dài.

Hồ Cửu thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, nhìn kỹ một chút, cô gái này anh đã gặp ở buổi tiệc tại thành phố Gia.

“Ừm. Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”
Chương 314

“Ừm. Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”

Nhưng vẻ mặt của Hồ Cửu hơi lạnh nhạt, cũng không biểu cảm bao nhiêu, khác xa với người hôm đó khuyên nhủ cô.

“Tôi cũng không biết tối đó có chuyện gì, nhưng Vinh gia lại để tôi về lại, cuối cùng tôi cũng không phải… Thật may mắn.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, giống như gặp được người bạn lâu năm.

Thật ra Vinh Thúy Hà không đẹp sắc sảo, cũng không có sự linh động như Bạch Thố.

Nhưng tổng quan cô hài hòa, dáng người lại được chăm sóc tốt, làn da trắng nõn thêm vóc dáng bốc lửa, chiếc váy đen càng làm cô thêm quyến rũ.

“Vậy chúc mừng cô rồi.”

Hồ Cửu rập khuôn đáp lại, cũng không quen với việc nhiệt tình của một phụ nữ.

Thâm tâm anh luôn chưa quên được Lục Thạc, nên khi tiếp xúc với phụ nữ nhiệt tình chủ động với mình, anh xin ra cảm giác có chút khó chịu.

“Đêm đó khi tôi tìm anh thì lại không thấy. Còn chưa cảm ơn anh, hôm nay gặp mặt xem như là duyên, tôi mời anh cà phê nhé.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, lịch sự nhã nhặn đề nghị.

Dù sao Hồ Cửu có thái độ không nóng không lạnh cũng không làm cô khó chiụ.

Cô là phụ nữ, lại là người Vinh gia, loại đàn ông nào còn chưa thấy qua, ít nhất trong ánh mắt Hồ Cửu chưa bao giờ đặt lên người cô.

“Tôi nghĩ là…”

Hồ Cửu còn định từ chối, nhưng chợt nghĩ ra gì đó lại thôi.

“Vinh tiểu thư mời, thật vinh dự cho tôi.”

Anh nhanh chóng quay xe đồng ý.

Khi Vinh Thúy Hà nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng vô cùng.

“Đằng kia có quán, chúng ta tới đó nhé.”

Vừa nói cô vừa đưa ánh mắt hướng về quán cà phê phong cách vintage ở bên kia đường.

“Được.”

Sau khi vào quán, Vinh Thúy Hà chủ động tìm một góc kín ít ồn ào.

“Tôi còn chưa biết tên anh…”

“Hồ Cửu”

“Dường như anh có nói qua, chỉ là tôi… lúc đó không nhớ rõ.”

Vinh Thúy Hà cảm thấy tên này khá quen, sợ là bản thân có nghe mà không để ý đến.

“Vinh gia có làm khó gia đình cô không?”

Hồ Cửu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, với tính cách của bọn người đại gia tộc, chi nhánh không làm được việc thường sẽ bị dòng chính trừng phạt.

Sợ là Vinh Thúy Hà bị bọn họ chèn ép không nhẹ.

“Cũng không sao. Ít nhất không phải…”

“Vậy thì tốt rồi.”
Chương 315

Hồ Cửu biết không nên để Vinh Thúy Hà nghĩ tới chuyện kia, cũng không để cô nói hết câu.

“Anh cũng là người phương Bắc? Tôi chưa từng thấy anh.”

Trong vòng quan hệ thượng lưu, tiệc tùng là chuyện không thiếu, Vinh Thúy Hà cho rằng nếu có thể xuất hiện trong tiệc của Vinh gia, còn bây giờ ở phương Bắc.

Nếu không là gia tộc lớn cũng là người có quan hệ tốt, nếu không sao có thể trùng hợp thế chứ. Nhưng Vinh Thúy Hà lại chưa từng gặp anh.

“Tôi không phải người ở đây.”

Vinh Thúy Lan dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hồ Cửu, cảm giác như anh nói chuyện rất ít chữ.

Hồ Cửu cũng cảm nhận ánh mắt của cô, có chút buồn cười.

“Tôi ở thành phố Gia. Cùng bạn tới đây thôi, nghe nói sắp có đại hội gì đó.”

“Thật?”

“Tôi giống nói đùa?” Hồ Cửu phì cười.

Anh cảm thấy cô gái này khá đáng yêu.

Trong lòng cũng buông đi mấy phần khó chịu, dù sao Vinh Thúy Hà cũng không biết thân phận anh, mà cô còn bị người ta uy hiếp lợi dụng, lúc cấp bách vẫn bảo vệ kẻ yếu thế.

Xem ra tính tình không tệ.

Hồ Cửu cũng xem như có chút hảo cảm.

“Ở đây thời điểm này khá nhạy cảm. Cha tôi nói, nếu như không làm gì thì đừng nên ra ngoài nhiều, tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì nhưng vẫn dặn lại anh như thế.”

“Nên bớt rắc rối là tốt nhất.”

Vinh Thúy Hà tự cho là đúng, thao thao với Hồ Cửu.

Cô cũng chỉ là muốn tốt cho Hồ Cửu, dù sao đi nữa nhỡ có chuyện gì không nằm trong khả năng của cô để giúp anh rồi.

“Cô vẫn ra ngoài?” Hồ Cửu cười hỏi lại.

“Cô vẫn ra ngoài?” Hồ Cửu cười hỏi lại.

Hồ Cửu cảm thấy cô ta nói vô cùng mâu thuẫn, cha cô ta khuyên ở nhà, cô ta lại không nghe cứ thế chạy đi, sau đó lại khuyên người khác.

“Đây là… tôi không thể ngồi lâu quá một chỗ, rất chán.”

Vinh Thúy Hà kiếm cớ.

“Được được.” Hồ Cửu cũng thoải mái hơn.

Anh không ngờ Vinh Thúy Hà còn có một mặt đáng yêu như vậy, cảm thấy khá thoải mái.

Sau khi cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau, thì Vinh Thúy Hà còn đang cảm thấy vui vẻ, một cô gái ăn mặc sexy hở bạo đi đến.

“Hừ, tôi đã nói mà, sao lại có người giống người được chứ?”

Mộc Thúy Lan mang gương mặt cứng đờ đi đến.

Cả Vinh Thúy Hà cùng Hồ Cửu nhìn cô ta, sau đó nhìn nhau.

Cảm giác hơi khó hiểu.

“Vị tiểu thư này… Cô nhận nhầm ai sao?” Vinh Thúy Hà trầm giọng lịch sự hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom