-
Chương 306-310
Chương 306
“Xem ra cậu cũng đã có tìm hiểu.”
Thẩm Lương khá bất ngờ, nhìn người trước mặt lại có thể biết rõ hắn như vậy.
Cũng dần tin rằng Hồ Diệu Thái tức giận cũng có lý do, có lẽ tên này cũng khó chơi.
“Đã biết như thế, cũng nên nhìn chút mặt mũi này. Cậu nên rời đi Hồ gia, tôi cũng sẽ đứng ra hòa giải, Hồ gia cũng sẽ không làm gì cậu.”
Ông ta cũng không muốn dây dưa, muốn giải quyết nhanh chóng.
Hồ Cửu nói đúng, vị trí đứng đầu một quân doanh tuy nói là có chút tiếng tăm, nhưng để rời vị trí cũng khá là khó.
Nếu không vì Thẩm Lương lợi dụng ca trực và nhiệm vụ để đi thì việc kia rất phiền.
Quân đội không phải chỗ cho họ chơi đùa.
“Ngài Thẩm đây là muốn nhanh chóng quay về quân doanh? Tôi khuyên anh nên về đi. Tôi sẽ xem như không có chuyện gì.”
Nói xong Hồ Cửu xoa xoa tay, cảm thấy ở đây lâu cũng khá chán.
Đến lúc muốn rời đi rồi.
“Cậu xem như không có gì?”
Thẩm Lương buồn cười nói.
Từ khi nào một tên nhãi nhép lại cho rằng hắn có quyền chứ?
“Xem ra không dạy dỗ cậu một chút, thì có lẽ cậu sẽ mãi không hiểu chuyện.”
Nói xong Thẩm Lương nhìn đám thuộc hạ theo sau.
“Dạy dỗ một chút. Dù sao cũng là người trẻ, nhẹ tay một chút.”
“Đem ra ngoài đi.”
Thẩm Lương phân phó.
“Không cần! Cứ xử lý tại đây.”
Hồ Diệu Thái lên tiếng.
Hồ Diệu Thái mong muốn có thể nhìn thấy Hồ Cửu bị Thẩm Lương xử lý tại chỗi, muốn diệt sạch sẽ cái gì gọi là kiêu ngạo.
Ông ta vốn đã ngứa mắt Hồ Cửu, lại thấy Hồ Lâm cứ phải dè dặt cẩn thận càng cảm thấy chướng mắt hơn.
Dù cho Hồ Cửu có quen biết với gia tộc bí ẩn thì sao chứ?
Có gì hơn người?
Đã vậy ép bọn họ là được. Dù sao Hồ gia cũng không thể đợi, mà ông ta càng không thể cúi đầu.
“Ông Hồ, chuyện này… có chút hơi quá.” Thẩm Lương nhíu mày.
“Có gì là quá đáng. Phải để cho những kẻ sau làm gương, từ khi nào Hồ gia lại dễ đến dễ đi như vậy.”
“Nếu không, sau này những kẻ như thế này đến phá Hồ gia, một lần lại một lần gọi tới Ngài Thẩm đây sao?”
Hồ Diệu Thái bức bách.
Thẩm Lương tuy khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không muốn đôi co với lão già này.
Chương 307
Mà người Hồ gia có ai mà không biết tính nết lão ta, ông ta vô lý cũng muốn người khác nghe theo mình.
“Làm theo ý ông Hồ đi.”
Thẩm Lương ra hiệu cho đám người kia tiến vào.
Bọn người Hồ gia chỉ trừ Hồ Lâm đều nhìn chằm chằm phía Hồ Cửu, muốn thấy được vẻ mặt hoảng sợ cầu xin của Hồ Cửu.
Nhưng trái với mong muốn của bọn họ, Hồ Cửu vẫn rất thoải mái, không hề có sự sợ hãi nào, trên gương mặt còn có nụ cười.
Đám người kia hùng hổ đi vào, đang định lôi Hồ Cửu đứng lên thì bị Hồ Cửu một cước đá mạnh vào chân.
Kẻ đi đầu bị khụy xuống, kẻ sau lại tức giận xông tới, Hồ Cứu kéo bàn nước trước mặt, đạp mạnh nó bay tới chỗ đám người kia.
Kính thủy tinh vỡ vụn, may mắn là tên phía sau né được, nhưng những người khác thì bị mảnh thủy tinh văng trúng.
“Á…”
“Đau…”
Mà Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu đều bị dính mảnh thủy tinh.
“Cha ơi… con đau…” Hồ Tiêu lúc này đau đến cắn răng.
Ai bảo hắn xui xẻo chứ, lần nào cũng là người bị dính đòn.
Hai tên dẫn đầu xem như có chút bản lĩnh, nhanh chóng chạy tới muốn túm lấy Hồ Cửu.
Hồ Cửu từ đầu đến cuối vẫn chưa thực sự đứng dậy, lần này Hồ Cửu chỉ cần vài cước đã làm cho hai gã kia bị văng đi.
Thẩm Lương nhíu mày, nhìn ra thân thủ chàng trai này khá tốt, lòng có chút ngưỡng mộ.
“Dừng đi!”
Hắn ta đột nhiên quát lên.
Cả đám thuộc hạ đang tức giận cũng phải cúi đầu lùi ra.
Mà phòng khách Hồ gia lúc này loạn thành một đoàn, lộn xộn khó tả.
“Ông Hồ, nên đưa Hồ thiếu cùng Hồ lão gia đi viện thôi.”
Thẩm Lương nhìn Hồ Diệu Thái, ánh mắt híp lại, quả thực không muốn tiếp tục đánh Hồ Cửu.
Với thân thủ kia thì đám thuộc hạ hắn mang đến không thể dùng, mà ở đây không thể dụng vũ khí.
“Tôi nghĩ ông ta cũng cần đến bệnh viện.”
Nghe Hồ Cửu nói vậy mọi người đều không hiểu.
Cho rằng anh là đang trù ẻo Hồ Diệu Thái.
“Hồ Cửu! Đừng cho rằng có chút quan hệ này nọ là chúng tao sợ mày. Trưởng lão của chúng tao sao lại cần đi viện. Người cần đi là mày mới đúng, đồ điên.” Hồ Bách Nhân nhịn đau mà mắng Hồ Cửu.
Thật sự muốn lấy lòng trưởng lão, cũng là muốn thể hiện chút uy quyền.
Nhưng anh lại không nói gì anh mắt xoáy sâu vào cánh tay phải của Hồ Diệu Thái.
Hồ Lâm phát giác bất thường nhanh chóng chạy tới xem kỹ, nhìn theo hướng ánh mắt Hồ Cửu.
“Trưởng lão… Ngài…” Hồ Lâm ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Nhanh! Đưa trưởng lão đến bệnh viện, nhanh lên.”
Hồ Lâm gọi to.
Mà Thẩm Lương cũng bất ngờ, nhìn kỹ một chút, một mảnh thủy tinh cắm sâu vào động mạch chủ.
Chương 308
Hiện tại không thể rút ra, nếu không rất dễ gây mất máu mà chết.
“Nhanh, đưa ông Hồ tới bệnh viện Thẩm gia, nhanh lên.”
Thẩm Lương cũng hơi hoảng.
Dù cho có chán ghét ông Hồ nhưng hắn đã hứa với ông Thẩm là phải bảo vệ Hồ gia, trừ khi ông Hồ chết, nếu không hắn mãi mãi vẫn phải bảo vệ an toàn Hồ Diệu Thái.
Nhưng sau khi thuộc hạ đưa ông Hồ đi, Thẩm Lương chợt ngồi lại, hắn ta cảm thấy Hồ Cửu vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý định muốn đi.
“Chàng trai trẻ, hôm nay xem như cậu may mắn, sau này đừng làm phiền Hồ gia, tôi xem như không có chuyện hôm nay.”
Thẩm Lương nhíu mày, xem như thưởng thức tài nghệ của Hồ Cửu, thả cho anh một đường sống.
Hắn thừa biết tính cách của Hồ Diệu Thái, sau khi ra viện cũng sẽ tìm đến hắn một hai đòi xử lý.
Hồ gia lúc trước cũng xem như có thực lực, nhân tài rất nhiều, có chỗ đứng nhất định.
Nhất là Hồ Thúy, năm đó ông cũng có ý với Hồ Thúy, thông minh xinh đẹp.
Tiếc là…
Mà trên người Hồ Cửu lại có gì đó quen thuộc, là cho Thẩm Lương có cảm giác không muốn ra tay với anh.
“Ông nói xem… Là tôi phiền họ hay họ phiền tôi.”
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược.
“Đây…”
Thẩm Lương cũng không dám đảm bảo. Suy cho cùng Thẩm Lương cũng là người biết điều, chỉ là bị ràng buộc với một lời hứa, không thể làm khác.
“Xem như hôm nay ông có nghĩa khí, cũng có sự bao dung, tôi bỏ qua cho ông. Tốt nhất ông nên giữ gìn đức hạnh đó đi, có ngày nó sẽ cứu ông đấy.”
Hồ Cửu cười nói.
Cứ như là đang tán thưởng Thẩm Lương.
Mà lời của Hồ Cửu rất nhanh sẽ ứng nghiệm, chính vì còn một phần của sự biết điều này mà cứu Thẩm gia thoát nạn.
“Cậu… quá ngông cuồng.”
Hồ Cửu nhìn xung quanh, nhân vật chính Hồ gia đã đi, anh cũng không cần ở lại.
Lần này anh muốn về đây cũng tiện tay điều tra một chút về mẹ của mình, sao khi Hữu Thủ thu thập thông tin, anh cảm giác mẹ anh có bí mật gì đó, có lẽ Hồ gia cũng có manh mối một chút.
Chỉ là không ngờ đám người Hồ gia này nhiều năm được ‘nuông chiều’ thành hỏng rồi.
Xem ra sau khi tra được thứ anh cần, Hồ gia bị diệt là chắc rồi!
Thẩm Lương nhíu mày, vẫn cảm thấy người này nói bừa mà thôi.
“Cậu tốt nhất, đừng đến Hồ gia nữa.”
“Không phải ông nói là được.”
Hồ Cửu cười cười, nói xong định rời đi.
Vừa lúc này, Hữu Thủ cũng đã quay lại, nhìn hiện trường hỗn độn, Hồ gia không còn ai.
Chương 309
“Anh Hồ, không lẽ… anh giết họ cả rồi.”
Hữu Thủ hơi đổ mồ hôi.
Anh ta đi chưa lâu, sao lại diệt cả tộc người ta rồi.
“Nói bừa gì đó? Tôi giống như là kẻ giết người bừa bãi vậy sao?”
Nhìn biểu cảm của Hữu Thủ, anh cảm thấy quá mức thái quá rồi.
“Nhưng… kia…”
Hữu Thủ chỉ về vết máu nhỏ kia, lại hiện trường lộn xộn này, càng làm cho anh ta tin đây là nơi có án mạng.
“Bớt suy diễn lại.”
Hồ Cửu gõ đầu Hữu Thủ, sau đó anh đi thẳng ra ngoài.
Mà Hữu Thủ vẫn chưa đi theo, nhìn nhìn một chút, lại bắt gặp Thẩm Lương đi ra.
Thẩm chủ quản?
“Thẩm giáo úy?” Hữu Thủ theo quán tính bật thốt ra.
“Đại tướng.”
Thẩm Lương nhìn thấy Hữu Thủ thì ánh mắt nghiêm trọng, chào theo nghi thức quân nhân.
Ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, tại sao Hữu Thủ lại đến đây chứ?
Hữu Thủ chợt nhớ lại lúc nãy người Hồ gia gọi đến, tên là Thẩm Lương. Không lẽ…
“Thẩm giáo úy có quan hệ thế nào với Hồ gia?”
Hữu Thủ nhanh chóng hỏi.
Thật ra trong mắt Hữu Thủ thì Thẩm Lương làm người không quá tệ, chỉ là có chút cả nể, cho nên đôi khi sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
“Cũng xem như quen biết, nhưng mà… sao ngài lại đến đây?”
Thẩm Lương hơi bất ngờ, nhanh chóng dò hỏi.
Bọn họ là quân nhân, thường sẽ có dịp gặp nhau trong các cuộc họp cấp cao.
Mà Chiến thần hầu như rất ít xuất đầu lộ diện, cho nên Hữu Thủ thường thay mặt Hồ Cửu tham dự.
Cho nên người biết mặt Chiến thần không nhiều, một số có thể gặp cũng chỉ nhìn thấy từ xa không biết rõ mặt.
Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt.
Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt.
“Còn không phải đi cùng… ừm anh Hồ.”
“Anh Hồ?”
Thẩm Lương cảm thấy nghi hoặc, anh Hồ mà Hữu Thủ nhắc tới là ai?
Nếu Hữu Thủ ở đây hoặc là tháp tùng Chiến thần hoặc là nhận nhiệm vụ của Chiến thần.
Mà người nào của Hồ gia được Hữu Thủ gọi là anh Hồ chứ?
“Thôi khi khác sẽ nói thêm một chút, hiện tại tôi còn có việc.”
Nói xong thì Hữu Thủ nhanh chóng rời đi.
Mà Thẩm Lương còn đứng lại Hồ gia một mình, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Hắn chợt phát hiện, Hữu Thủ mặc đồ khá tùy tiện, không giống như là phải làm nhiệm vụ nhà nước.
Chương 310
Như vậy… hoặc là Chiến thần cũng ở phương Bắc hoặc là nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Nhưng sao lại liên quan Hồ gia chứ?
Thẩm Lương suy nghĩ một chút, quyết định đến bệnh viện thăm Hồ Diệu Thái, cũng tiện để thăm dò một chút.
Ngày hôm sau,
Hồ Diệu Thái được đưa tới viện, sau khi phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra thì cũng đã ổn định.
Chỉ là khi tỉnh dậy Hồ Diệu Thái tức giận không thôi.
“Hừ, tên khốn đó. Nhất định nếu bắt được nó phải bắt nó quỳ mà xin lỗi.”
Ông ta tức giận tới mức vết thương lại đau trở lại.
“Trưởng lão, Hồ Cửu không đơn giản như vậy, cậu ta có súng… còn có kỹ thuật rất tốt. Chưa kể quan hệ với gia tộc bí ẩn cùng Túc gia quân khá ổn, tuy chưa biết quan hệ sâu thế nào, nhưng Hồ gia chúng ta không nên chủ quan.”
Hồ Lâm nhíu mày khuyên nhũ. Trưởng lão này quá mức sĩ diện, Hồ Lâm không lạ gì ông ta.
Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn.
Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn.
“Chuyện khác không nói, nhưng nó phải quỳ xin lỗi chắc chắn phải cần.”
Hồ Diệu Thái kiên quyết.
“Đừng nghĩ ta chỉ có Thẩm gia, bao năm Hồ gia không suy cũng chẳng phải chì có Thẩm gia làm chỗ dựa.”
Ông ta cười lạnh nói tiếp.
Hồ Lâm trong lòng lo lắng, hơi thở dài, xem ra ông cần tìm một đường lui cho ông và Hồ gia. Nhìn trưởng lão như vậy, Hồ Lâm đành gật đầu rồi âm thầm rời đi.
Có lẽ công sức của ông bao năm qua vì Hồ gia đã quá mệt mỏi…
Bước ra khỏi bệnh viện, Hồ Lâm ngẩng đầu nhìn ánh sáng của mặt trời, thở dài, trong lòng như đã có quyết định.
Tại núi Di Lâm,
Hồ Cửu vẫn nhàn nhã chờ đợi tin tức, thật ra cũng không hẳn là chờ đợi, vì tin tức anh cần sớm hay muộn mà thôi.
“Long chủ, có chuyện… ừm cũng có thể gấp.” Túc Trì hơi ấp úng.
Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tai của Túc Trì, lại thêm ánh mắt tránh né, Hồ Cửu nhíu mày.
“Có chuyện nói thẳng. Từ khi nào lại trở thành bộ dạng này chứ?”
Nhấp một ngụm trà, cũng không thèm nhìn Túc Trì.
“Bạch tiểu thư… cô ấy…”
“Làm sao?”
“Cô ấy… đến đây rồi.”
Túc Trì cuối đầu nói.
“Là các cậu đưa tới?”
Hồ Cửu nhìn cũng biết là âm mưu của đám người này
“Xem ra cậu cũng đã có tìm hiểu.”
Thẩm Lương khá bất ngờ, nhìn người trước mặt lại có thể biết rõ hắn như vậy.
Cũng dần tin rằng Hồ Diệu Thái tức giận cũng có lý do, có lẽ tên này cũng khó chơi.
“Đã biết như thế, cũng nên nhìn chút mặt mũi này. Cậu nên rời đi Hồ gia, tôi cũng sẽ đứng ra hòa giải, Hồ gia cũng sẽ không làm gì cậu.”
Ông ta cũng không muốn dây dưa, muốn giải quyết nhanh chóng.
Hồ Cửu nói đúng, vị trí đứng đầu một quân doanh tuy nói là có chút tiếng tăm, nhưng để rời vị trí cũng khá là khó.
Nếu không vì Thẩm Lương lợi dụng ca trực và nhiệm vụ để đi thì việc kia rất phiền.
Quân đội không phải chỗ cho họ chơi đùa.
“Ngài Thẩm đây là muốn nhanh chóng quay về quân doanh? Tôi khuyên anh nên về đi. Tôi sẽ xem như không có chuyện gì.”
Nói xong Hồ Cửu xoa xoa tay, cảm thấy ở đây lâu cũng khá chán.
Đến lúc muốn rời đi rồi.
“Cậu xem như không có gì?”
Thẩm Lương buồn cười nói.
Từ khi nào một tên nhãi nhép lại cho rằng hắn có quyền chứ?
“Xem ra không dạy dỗ cậu một chút, thì có lẽ cậu sẽ mãi không hiểu chuyện.”
Nói xong Thẩm Lương nhìn đám thuộc hạ theo sau.
“Dạy dỗ một chút. Dù sao cũng là người trẻ, nhẹ tay một chút.”
“Đem ra ngoài đi.”
Thẩm Lương phân phó.
“Không cần! Cứ xử lý tại đây.”
Hồ Diệu Thái lên tiếng.
Hồ Diệu Thái mong muốn có thể nhìn thấy Hồ Cửu bị Thẩm Lương xử lý tại chỗi, muốn diệt sạch sẽ cái gì gọi là kiêu ngạo.
Ông ta vốn đã ngứa mắt Hồ Cửu, lại thấy Hồ Lâm cứ phải dè dặt cẩn thận càng cảm thấy chướng mắt hơn.
Dù cho Hồ Cửu có quen biết với gia tộc bí ẩn thì sao chứ?
Có gì hơn người?
Đã vậy ép bọn họ là được. Dù sao Hồ gia cũng không thể đợi, mà ông ta càng không thể cúi đầu.
“Ông Hồ, chuyện này… có chút hơi quá.” Thẩm Lương nhíu mày.
“Có gì là quá đáng. Phải để cho những kẻ sau làm gương, từ khi nào Hồ gia lại dễ đến dễ đi như vậy.”
“Nếu không, sau này những kẻ như thế này đến phá Hồ gia, một lần lại một lần gọi tới Ngài Thẩm đây sao?”
Hồ Diệu Thái bức bách.
Thẩm Lương tuy khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không muốn đôi co với lão già này.
Chương 307
Mà người Hồ gia có ai mà không biết tính nết lão ta, ông ta vô lý cũng muốn người khác nghe theo mình.
“Làm theo ý ông Hồ đi.”
Thẩm Lương ra hiệu cho đám người kia tiến vào.
Bọn người Hồ gia chỉ trừ Hồ Lâm đều nhìn chằm chằm phía Hồ Cửu, muốn thấy được vẻ mặt hoảng sợ cầu xin của Hồ Cửu.
Nhưng trái với mong muốn của bọn họ, Hồ Cửu vẫn rất thoải mái, không hề có sự sợ hãi nào, trên gương mặt còn có nụ cười.
Đám người kia hùng hổ đi vào, đang định lôi Hồ Cửu đứng lên thì bị Hồ Cửu một cước đá mạnh vào chân.
Kẻ đi đầu bị khụy xuống, kẻ sau lại tức giận xông tới, Hồ Cứu kéo bàn nước trước mặt, đạp mạnh nó bay tới chỗ đám người kia.
Kính thủy tinh vỡ vụn, may mắn là tên phía sau né được, nhưng những người khác thì bị mảnh thủy tinh văng trúng.
“Á…”
“Đau…”
Mà Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu đều bị dính mảnh thủy tinh.
“Cha ơi… con đau…” Hồ Tiêu lúc này đau đến cắn răng.
Ai bảo hắn xui xẻo chứ, lần nào cũng là người bị dính đòn.
Hai tên dẫn đầu xem như có chút bản lĩnh, nhanh chóng chạy tới muốn túm lấy Hồ Cửu.
Hồ Cửu từ đầu đến cuối vẫn chưa thực sự đứng dậy, lần này Hồ Cửu chỉ cần vài cước đã làm cho hai gã kia bị văng đi.
Thẩm Lương nhíu mày, nhìn ra thân thủ chàng trai này khá tốt, lòng có chút ngưỡng mộ.
“Dừng đi!”
Hắn ta đột nhiên quát lên.
Cả đám thuộc hạ đang tức giận cũng phải cúi đầu lùi ra.
Mà phòng khách Hồ gia lúc này loạn thành một đoàn, lộn xộn khó tả.
“Ông Hồ, nên đưa Hồ thiếu cùng Hồ lão gia đi viện thôi.”
Thẩm Lương nhìn Hồ Diệu Thái, ánh mắt híp lại, quả thực không muốn tiếp tục đánh Hồ Cửu.
Với thân thủ kia thì đám thuộc hạ hắn mang đến không thể dùng, mà ở đây không thể dụng vũ khí.
“Tôi nghĩ ông ta cũng cần đến bệnh viện.”
Nghe Hồ Cửu nói vậy mọi người đều không hiểu.
Cho rằng anh là đang trù ẻo Hồ Diệu Thái.
“Hồ Cửu! Đừng cho rằng có chút quan hệ này nọ là chúng tao sợ mày. Trưởng lão của chúng tao sao lại cần đi viện. Người cần đi là mày mới đúng, đồ điên.” Hồ Bách Nhân nhịn đau mà mắng Hồ Cửu.
Thật sự muốn lấy lòng trưởng lão, cũng là muốn thể hiện chút uy quyền.
Nhưng anh lại không nói gì anh mắt xoáy sâu vào cánh tay phải của Hồ Diệu Thái.
Hồ Lâm phát giác bất thường nhanh chóng chạy tới xem kỹ, nhìn theo hướng ánh mắt Hồ Cửu.
“Trưởng lão… Ngài…” Hồ Lâm ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Nhanh! Đưa trưởng lão đến bệnh viện, nhanh lên.”
Hồ Lâm gọi to.
Mà Thẩm Lương cũng bất ngờ, nhìn kỹ một chút, một mảnh thủy tinh cắm sâu vào động mạch chủ.
Chương 308
Hiện tại không thể rút ra, nếu không rất dễ gây mất máu mà chết.
“Nhanh, đưa ông Hồ tới bệnh viện Thẩm gia, nhanh lên.”
Thẩm Lương cũng hơi hoảng.
Dù cho có chán ghét ông Hồ nhưng hắn đã hứa với ông Thẩm là phải bảo vệ Hồ gia, trừ khi ông Hồ chết, nếu không hắn mãi mãi vẫn phải bảo vệ an toàn Hồ Diệu Thái.
Nhưng sau khi thuộc hạ đưa ông Hồ đi, Thẩm Lương chợt ngồi lại, hắn ta cảm thấy Hồ Cửu vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý định muốn đi.
“Chàng trai trẻ, hôm nay xem như cậu may mắn, sau này đừng làm phiền Hồ gia, tôi xem như không có chuyện hôm nay.”
Thẩm Lương nhíu mày, xem như thưởng thức tài nghệ của Hồ Cửu, thả cho anh một đường sống.
Hắn thừa biết tính cách của Hồ Diệu Thái, sau khi ra viện cũng sẽ tìm đến hắn một hai đòi xử lý.
Hồ gia lúc trước cũng xem như có thực lực, nhân tài rất nhiều, có chỗ đứng nhất định.
Nhất là Hồ Thúy, năm đó ông cũng có ý với Hồ Thúy, thông minh xinh đẹp.
Tiếc là…
Mà trên người Hồ Cửu lại có gì đó quen thuộc, là cho Thẩm Lương có cảm giác không muốn ra tay với anh.
“Ông nói xem… Là tôi phiền họ hay họ phiền tôi.”
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược.
“Đây…”
Thẩm Lương cũng không dám đảm bảo. Suy cho cùng Thẩm Lương cũng là người biết điều, chỉ là bị ràng buộc với một lời hứa, không thể làm khác.
“Xem như hôm nay ông có nghĩa khí, cũng có sự bao dung, tôi bỏ qua cho ông. Tốt nhất ông nên giữ gìn đức hạnh đó đi, có ngày nó sẽ cứu ông đấy.”
Hồ Cửu cười nói.
Cứ như là đang tán thưởng Thẩm Lương.
Mà lời của Hồ Cửu rất nhanh sẽ ứng nghiệm, chính vì còn một phần của sự biết điều này mà cứu Thẩm gia thoát nạn.
“Cậu… quá ngông cuồng.”
Hồ Cửu nhìn xung quanh, nhân vật chính Hồ gia đã đi, anh cũng không cần ở lại.
Lần này anh muốn về đây cũng tiện tay điều tra một chút về mẹ của mình, sao khi Hữu Thủ thu thập thông tin, anh cảm giác mẹ anh có bí mật gì đó, có lẽ Hồ gia cũng có manh mối một chút.
Chỉ là không ngờ đám người Hồ gia này nhiều năm được ‘nuông chiều’ thành hỏng rồi.
Xem ra sau khi tra được thứ anh cần, Hồ gia bị diệt là chắc rồi!
Thẩm Lương nhíu mày, vẫn cảm thấy người này nói bừa mà thôi.
“Cậu tốt nhất, đừng đến Hồ gia nữa.”
“Không phải ông nói là được.”
Hồ Cửu cười cười, nói xong định rời đi.
Vừa lúc này, Hữu Thủ cũng đã quay lại, nhìn hiện trường hỗn độn, Hồ gia không còn ai.
Chương 309
“Anh Hồ, không lẽ… anh giết họ cả rồi.”
Hữu Thủ hơi đổ mồ hôi.
Anh ta đi chưa lâu, sao lại diệt cả tộc người ta rồi.
“Nói bừa gì đó? Tôi giống như là kẻ giết người bừa bãi vậy sao?”
Nhìn biểu cảm của Hữu Thủ, anh cảm thấy quá mức thái quá rồi.
“Nhưng… kia…”
Hữu Thủ chỉ về vết máu nhỏ kia, lại hiện trường lộn xộn này, càng làm cho anh ta tin đây là nơi có án mạng.
“Bớt suy diễn lại.”
Hồ Cửu gõ đầu Hữu Thủ, sau đó anh đi thẳng ra ngoài.
Mà Hữu Thủ vẫn chưa đi theo, nhìn nhìn một chút, lại bắt gặp Thẩm Lương đi ra.
Thẩm chủ quản?
“Thẩm giáo úy?” Hữu Thủ theo quán tính bật thốt ra.
“Đại tướng.”
Thẩm Lương nhìn thấy Hữu Thủ thì ánh mắt nghiêm trọng, chào theo nghi thức quân nhân.
Ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, tại sao Hữu Thủ lại đến đây chứ?
Hữu Thủ chợt nhớ lại lúc nãy người Hồ gia gọi đến, tên là Thẩm Lương. Không lẽ…
“Thẩm giáo úy có quan hệ thế nào với Hồ gia?”
Hữu Thủ nhanh chóng hỏi.
Thật ra trong mắt Hữu Thủ thì Thẩm Lương làm người không quá tệ, chỉ là có chút cả nể, cho nên đôi khi sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
“Cũng xem như quen biết, nhưng mà… sao ngài lại đến đây?”
Thẩm Lương hơi bất ngờ, nhanh chóng dò hỏi.
Bọn họ là quân nhân, thường sẽ có dịp gặp nhau trong các cuộc họp cấp cao.
Mà Chiến thần hầu như rất ít xuất đầu lộ diện, cho nên Hữu Thủ thường thay mặt Hồ Cửu tham dự.
Cho nên người biết mặt Chiến thần không nhiều, một số có thể gặp cũng chỉ nhìn thấy từ xa không biết rõ mặt.
Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt.
Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt.
“Còn không phải đi cùng… ừm anh Hồ.”
“Anh Hồ?”
Thẩm Lương cảm thấy nghi hoặc, anh Hồ mà Hữu Thủ nhắc tới là ai?
Nếu Hữu Thủ ở đây hoặc là tháp tùng Chiến thần hoặc là nhận nhiệm vụ của Chiến thần.
Mà người nào của Hồ gia được Hữu Thủ gọi là anh Hồ chứ?
“Thôi khi khác sẽ nói thêm một chút, hiện tại tôi còn có việc.”
Nói xong thì Hữu Thủ nhanh chóng rời đi.
Mà Thẩm Lương còn đứng lại Hồ gia một mình, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Hắn chợt phát hiện, Hữu Thủ mặc đồ khá tùy tiện, không giống như là phải làm nhiệm vụ nhà nước.
Chương 310
Như vậy… hoặc là Chiến thần cũng ở phương Bắc hoặc là nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Nhưng sao lại liên quan Hồ gia chứ?
Thẩm Lương suy nghĩ một chút, quyết định đến bệnh viện thăm Hồ Diệu Thái, cũng tiện để thăm dò một chút.
Ngày hôm sau,
Hồ Diệu Thái được đưa tới viện, sau khi phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra thì cũng đã ổn định.
Chỉ là khi tỉnh dậy Hồ Diệu Thái tức giận không thôi.
“Hừ, tên khốn đó. Nhất định nếu bắt được nó phải bắt nó quỳ mà xin lỗi.”
Ông ta tức giận tới mức vết thương lại đau trở lại.
“Trưởng lão, Hồ Cửu không đơn giản như vậy, cậu ta có súng… còn có kỹ thuật rất tốt. Chưa kể quan hệ với gia tộc bí ẩn cùng Túc gia quân khá ổn, tuy chưa biết quan hệ sâu thế nào, nhưng Hồ gia chúng ta không nên chủ quan.”
Hồ Lâm nhíu mày khuyên nhũ. Trưởng lão này quá mức sĩ diện, Hồ Lâm không lạ gì ông ta.
Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn.
Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn.
“Chuyện khác không nói, nhưng nó phải quỳ xin lỗi chắc chắn phải cần.”
Hồ Diệu Thái kiên quyết.
“Đừng nghĩ ta chỉ có Thẩm gia, bao năm Hồ gia không suy cũng chẳng phải chì có Thẩm gia làm chỗ dựa.”
Ông ta cười lạnh nói tiếp.
Hồ Lâm trong lòng lo lắng, hơi thở dài, xem ra ông cần tìm một đường lui cho ông và Hồ gia. Nhìn trưởng lão như vậy, Hồ Lâm đành gật đầu rồi âm thầm rời đi.
Có lẽ công sức của ông bao năm qua vì Hồ gia đã quá mệt mỏi…
Bước ra khỏi bệnh viện, Hồ Lâm ngẩng đầu nhìn ánh sáng của mặt trời, thở dài, trong lòng như đã có quyết định.
Tại núi Di Lâm,
Hồ Cửu vẫn nhàn nhã chờ đợi tin tức, thật ra cũng không hẳn là chờ đợi, vì tin tức anh cần sớm hay muộn mà thôi.
“Long chủ, có chuyện… ừm cũng có thể gấp.” Túc Trì hơi ấp úng.
Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tai của Túc Trì, lại thêm ánh mắt tránh né, Hồ Cửu nhíu mày.
“Có chuyện nói thẳng. Từ khi nào lại trở thành bộ dạng này chứ?”
Nhấp một ngụm trà, cũng không thèm nhìn Túc Trì.
“Bạch tiểu thư… cô ấy…”
“Làm sao?”
“Cô ấy… đến đây rồi.”
Túc Trì cuối đầu nói.
“Là các cậu đưa tới?”
Hồ Cửu nhìn cũng biết là âm mưu của đám người này
Bình luận facebook