Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 Đó là anh cả và anh hai bày trò đó
"Không đúng, đám cưới cùng một ngày? Sao có thể trùng hợp như vậy chứ”.
"Lẽ nào thật sự là cậu ta?"
"Trời ơi, đúng là không dám tin, cậu ta rốt cuộc là người thế nào vậy?"
"Mau nhìn xem, những người đó đang làm gì vậy?"
Trong khi dân làng đang bàn tán xôn xao thì một nhóm người bỗng lao ra khỏi khu biệt thự, bọn họ mặc quần áo giống nhau, đồng thời trên cổ tay đều quấn một sợi dây màu đỏ tượng trưng cho việc ăn mừng.
Có tiếng ô tô gầm rú, hàng đoàn xe trọng tải lớn chạy tới.
Một nhóm người trên xe nhảy xuống dỡ hàng cùng những người ở dưới.
Những thứ được bốc từ trên xe xuống là những cuộn thảm đỏ và hoa hồng.
Mua nhiều thảm đỏ và hoa hồng như vậy để làm gì?
Người thắt dây đỏ ngày càng nhiều, họ bắt đầu làm việc dưới sự chỉ huy của một người đàn ông cao lớn...
Trên trục đường chính của thôn được phủ kín thảm đỏ, hai bên trải đầy hoa hồng.
Lại có tiếng ô tô gầm rú.
Một đoàn xe tải lại chạy tới.
Lần này là những bộ bàn ghế và các thiết bị sân khấu trông rất sang trọng.
Toàn bộ con đường trong thôn đều được trải thảm đỏ và cắm hoa.
Trước biệt thự tụ tập ngông nghịt người.
Lúc này, gần như toàn bộ dân làng đã thức dậy.
Tuy nhiên, vì ngại giẫm lên thảm đỏ, dân làng phải chen chúc dọc hai bên đường, cảnh tượng vô cùng tráng lệ, chỉ là trong lòng ai cũng nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chủ nhân của căn biệt thự đó có thực sự là Lôi Tuấn không?
Bên ngoài, khung cảnh và bầu không khí đám cưới được dựng lên một cách vô cùng linh đình.
Trong phòng, chuyên viên trang điểm cũng đang làm việc chăm chỉ.
Người phụ trách Giang Bách Hợp liên tục gọi và nhận điện thoại, có vẻ như rất phấn khích nhưng cũng có chút căng thẳng.
“Sao bên ngoài ồn ào quá vậy”, Hứa Phương Hoa lo lắng nói.
“Đúng vậy, em cảm giác như có rất nhiều người”, Hứa Nhã Y nói.
“Con gái, đây là sự thật sao?”, một phụ nữ xuất thân từ nông thôn như Phùng Thục Phân càng cảm thấy hoang mang hơn.
"Bà lo cái gì?"
Hứa Hán Văn cố gắng kiềm chế sự bất an, nói: "Chẳng phải chính nhà họ Hứa chúng ta yêu cầu người ta phải làm rầm rộ sao. Bây giờ người ta thực sự đã bắt đầu rồi mà chúng ta lại lo sợ như vậy sao".
“Đó là anh cả và anh hai bày trò đó”, Phùng Thục Phân nói.
"Nếu đã vậy rồi, chúng ta cũng làm tới cùng đi".
"Tôi có nên thông báo cho nhà mẹ không?"
"Mau đi gọi điện thoại đi, người nào nên đến thì đến".
Cuộc trò chuyện của người nhà họ Hứa khiến các chuyên gia trang điểm thích thú bật cười.
Nhưng không ai dám cười thành tiếng, mà chỉ dám nhỏ nhẹ cười lịch sự.
Cuối cùng cũng trang điểm xong.
"Lẽ nào thật sự là cậu ta?"
"Trời ơi, đúng là không dám tin, cậu ta rốt cuộc là người thế nào vậy?"
"Mau nhìn xem, những người đó đang làm gì vậy?"
Trong khi dân làng đang bàn tán xôn xao thì một nhóm người bỗng lao ra khỏi khu biệt thự, bọn họ mặc quần áo giống nhau, đồng thời trên cổ tay đều quấn một sợi dây màu đỏ tượng trưng cho việc ăn mừng.
Có tiếng ô tô gầm rú, hàng đoàn xe trọng tải lớn chạy tới.
Một nhóm người trên xe nhảy xuống dỡ hàng cùng những người ở dưới.
Những thứ được bốc từ trên xe xuống là những cuộn thảm đỏ và hoa hồng.
Mua nhiều thảm đỏ và hoa hồng như vậy để làm gì?
Người thắt dây đỏ ngày càng nhiều, họ bắt đầu làm việc dưới sự chỉ huy của một người đàn ông cao lớn...
Trên trục đường chính của thôn được phủ kín thảm đỏ, hai bên trải đầy hoa hồng.
Lại có tiếng ô tô gầm rú.
Một đoàn xe tải lại chạy tới.
Lần này là những bộ bàn ghế và các thiết bị sân khấu trông rất sang trọng.
Toàn bộ con đường trong thôn đều được trải thảm đỏ và cắm hoa.
Trước biệt thự tụ tập ngông nghịt người.
Lúc này, gần như toàn bộ dân làng đã thức dậy.
Tuy nhiên, vì ngại giẫm lên thảm đỏ, dân làng phải chen chúc dọc hai bên đường, cảnh tượng vô cùng tráng lệ, chỉ là trong lòng ai cũng nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chủ nhân của căn biệt thự đó có thực sự là Lôi Tuấn không?
Bên ngoài, khung cảnh và bầu không khí đám cưới được dựng lên một cách vô cùng linh đình.
Trong phòng, chuyên viên trang điểm cũng đang làm việc chăm chỉ.
Người phụ trách Giang Bách Hợp liên tục gọi và nhận điện thoại, có vẻ như rất phấn khích nhưng cũng có chút căng thẳng.
“Sao bên ngoài ồn ào quá vậy”, Hứa Phương Hoa lo lắng nói.
“Đúng vậy, em cảm giác như có rất nhiều người”, Hứa Nhã Y nói.
“Con gái, đây là sự thật sao?”, một phụ nữ xuất thân từ nông thôn như Phùng Thục Phân càng cảm thấy hoang mang hơn.
"Bà lo cái gì?"
Hứa Hán Văn cố gắng kiềm chế sự bất an, nói: "Chẳng phải chính nhà họ Hứa chúng ta yêu cầu người ta phải làm rầm rộ sao. Bây giờ người ta thực sự đã bắt đầu rồi mà chúng ta lại lo sợ như vậy sao".
“Đó là anh cả và anh hai bày trò đó”, Phùng Thục Phân nói.
"Nếu đã vậy rồi, chúng ta cũng làm tới cùng đi".
"Tôi có nên thông báo cho nhà mẹ không?"
"Mau đi gọi điện thoại đi, người nào nên đến thì đến".
Cuộc trò chuyện của người nhà họ Hứa khiến các chuyên gia trang điểm thích thú bật cười.
Nhưng không ai dám cười thành tiếng, mà chỉ dám nhỏ nhẹ cười lịch sự.
Cuối cùng cũng trang điểm xong.
Bình luận facebook