Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249: Cầu xin cô đánh tôi một trận đi
Diệp Chấn rất muốn chết!
Bị người ta thanh toán trong phút chốc thì không nói, còn phải chịu nỗi nhục lớn này.
Nhưng bây giờ ông ta đã không còn tinh thần nữa.
Sau khi Diệp Chấn nghe hiểu lời của Lôi Tuấn, ông ta hoàn toàn hiểu ra, hành động của mình hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, cũng không được tính là trứng gà, có lẽ là trứng chim.
“Lôi điện chủ, ra tay đi!”
Diệp Chấn đã mất đi tâm lý phòng ngự, cuối phòng bình thản nói.
“Nể tình ông có công hộ quốc, nể tình ông không làm hại em gái của tôi, tôi cho ông một phút, nghĩ ra một lý do tôi để không giết ông, nghe rõ chưa, một phút”.
Lôi Tuấn nói xong, vứt bao thuốc lá trong tay vào một người trong cặp song sinh.
Hai anh em sinh đôi này, tên là A Đại và A Nhị.
A Đại đón lấy bao thuốc, xem qua rồi lại vứt cho A Nhị.
A Nhị xem qua rồi lại vứt cho Lôi Tuấn.
“Thuốc lá này”.
“Không ngon!”
Cặp song sinh ngẩng đầu, mỗi người lấy ra thuốc lá của mình.
“Hồ Mị Nhi để lại cho tôi người thế nào vậy? Mẹ kiếp… tôi tức chết mất!”
Đối diện với cặp song sinh này, Lôi Tuấn đúng là cười không được khóc không xong.
“Có rồi có rồi có rồi…”
Đột nhiên Diệp Chấn lấy lại tinh thần, mở to mắt, lớn tiếng nói với Lôi Tuấn: “Lần này tôi dẫn binh về Thiên Hoa là để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, có hai người… là hai bố con, bọn họ là chuyên gia y học, chuyên gia về gen…”
Diệp Chấn nói, yếu đuối nhìn sang Lôi Tuấn.
“Nói tiếp đi”, Lôi Tuấn nghiêm túc nói.
“Hai bố con đó là trụ cột Hoa Hạ, bọn họ đang trên đường về nước, nhiệm vụ của tôi là đón bọn họ vào thành phố Hoa Hạ an toàn, cho nên cậu không thể giết tôi, không thể…”
Diệp Chấn nói hết một hơi, lại bắt đầu cầu xin.
Lôi Tuấn dừng một chút, lại hỏi: “Cần phải quân đội bảo vệ, bọn họ có rắc rối gì sao?”
“Có rắc rối, giữa Tây Vực Hoa Hạ và nước Đại Độ nổi lên một thế lực ngầm lớn, tên là Thiên Minh Điện, tổ chức đó đang bao vây chặn đường hai bố con bọn họ, nếu rơi vào trong tay bọn chúng, hậu quả không thể lường được”.
“Thiên Minh Điện?”
Khóe miệng của Lôi Tuấn hơi cong lên.
Xem ra mấy năm nay mình không quan tâm việc bên ngoài, thực sự có một số tổ chức đứng lên rồi!
“Được, tôi không giết ông”.
Lôi Tuấn đứng lên, đi về phía Hứa Nhã Y.
“Cậu… nói gì?”, Diệp Chấn nghĩ mình nghe nhầm, điên cuồng nói.
“Tôi nói tôi không giết ông, bảo vệ hai bố con họ cho tốt, đây cũng là nhiệm vụ tôi giao cho ông, còn nữa, về nói với Diệp Nam Thiên, đây là lần cuối cùng, nếu còn dám khiêu khích Thiên Vương Thần Điện tôi, nhà họ Diệp các ông sẽ biến mất hoàn toàn, tôi đổi người khác làm tổng chỉ huy là chuyện rất đơn giản”.
Lôi Tuấn nói xong, kéo Hứa Nhã Y dưới đất lên.
“Đi thôi, anh rể đưa em về nhà”, Lôi Tuấn cười nói.
“Cậu ta… nói cái gì?”
Diệp Chấn vẫn chưa tin mình có thể sống sót, quay đầu hỏi cặp song sinh.
“Anh ta nói”.
“Ông cút đi”.
Cặp song sinh nói xong, tóm Diệp Chấn dưới đất, trực tiếp ném xuống từ tầng ba.
Mặt sẹo đang cho người dọn dẹp chiến trường dưới tầng bị dọa sợ giật mình.
“Cái quỷ gì vậy?”
Mặt sẹo tiến lên, đá Diệp Chấn úp mặt dưới đất, nói: “Này, đã chết chưa?”
“Không… chết được”.
Dù sao Diệp Chấn cũng là cao thủ sáu sao, không dễ ngã chết như vậy.
Ông ta vất vả bò dậy, nhìn xung quanh, nói với mặt sẹo: “Cảm ơn”.
Diệp Chấn nói xong, bước chân khập khiễng đi mất.
“Mẹ kiếp, đúng là có bệnh, vãi!”
Mặt sẹo nhổ nước bọt về phía Diệp Chấn, sau đó ngẩng đầu gọi: “Anh Tuấn, có thể đi rồi”.
“Từ Tiểu Lệ”.
Lôi Tuấn trên tầng ba cười quái dị nói.
“Đại ca đừng giết tôi, đại ca đại ca, cầu xin anh, đừng giết tôi… A…”
Từ Tiểu Lệ đã chứng kiến rất rõ mọi chuyện xảy ra vừa nãy, tất cả sớm đã vượt qua phạm vị hiểu biết của một cô gái bình thường như cô ta, Từ Tiểu Lệ hôm nay, hoảng hốt ngẩn ngơ, một lòng chỉ muốn được sống tiếp.
“Nhã Y, là cô ta đánh em sao?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“À vâng!”, Hứa Nhã Y nhẹ giọng trả lời.
“Đánh trả đi”.
“Cái gì?”
“Anh rể nói, em tự đánh trả đi”, Lôi Tuấn gật đầu nói.
“Em…”, Hứa Nhã Y không dám ra tay.
“Đánh tôi đánh tôi đi, đánh đi, cầu xin cô Hứa Nhã Y, cầu xin cô đánh tôi một trận đi!”
Từ Tiểu Lệ thấy có hy vọng sống tiếp, vội vàng quỳ bò đến phía trước Hứa Nhã Y, ôm chân của cô ta, không ngừng cầu xin.
“Yêu cầu này…”, Hứa Nhã Y có chút cười không được khóc không xong.
“Mau đánh đi, đánh tôi đi, cầu xin cô đấy!”
“Cô tự đánh đi!”, cuối cùng Hứa Nhã Y thả lỏng.
“Tôi đánh, tôi tự đánh”.
Tiếp đó là một trận bốp bốp…
…
Bọn họ về trên xe, mặt sẹo đưa cho Hứa Nhã Y một túi quần áo mới.
“Thay đi”, Lôi Tuấn quay đầu đi nói.
“Anh bảo em thay quần áo ở đây?”, Hứa Nhã Y kinh ngạc hỏi.
“Nếu không thì sao? Dáng vẻ của em bây giờ sẽ dọa sợ chị gái em và Tiểu Niệm”.
“A, anh rể, anh suy nghĩ thật chu đáo”.
Bây giờ, Hứa Nhã Y cũng hiểu một chút thân phận của anh rể, tuy cô ta nghe không hiểu cái gì mà thần cái gì mà điện, nhưng cô ta có thể chắc chắn, anh rể của mình là người có thân phận và võ công cực cao.
Người như vậy, vừa đẹp trai, còn rất bảo vệ vợ…
Số phận của chị thật tốt!
Lôi Tuấn ngắm Hứa Nhã Y mặc áo khoác mới, anh cười nói: “Không được nói với chị gái em chuyện này, cứ nói anh đưa em đi dạo phố, sau này đi một mình phải cẩn thận, đặc biệt là những người chủ động muốn tiếp cận em, hiểu không?”
“Rõ!”
Hứa Nhã Y nghịch ngợm chắp tay kính lễ, cười nói: “Anh rể, anh thực sự quá ngầu!”
“Được rồi, bọn họ sẽ đưa em về, sẽ không còn chuyện gì nữa, em về nói với chị gái em, nói anh tìm ông Kim có chuyện cần bàn, sẽ về muộn một chút”.
“Hiểu ạ!”
Ánh mắt Hứa Nhã Y nhìn Lôi Tuấn tràn đầy vẻ sùng bái.
…
Lôi Tuấn đổi sang một chiếc xe khác, trực tiếp đi đến vương quốc Hồ Tâm.
Tổng bộ tập đoàn Kim Hoa có một phòng thông tin bí mật, đây là trạm giám sát mới của Thiên Vương Thần Điện.
Những thông tin quan trọng mà Tứ đại Thiên Vương truyền đến đều sẽ được thu thập tại đây, sau khi chỉnh lý sắp xếp sẽ báo lên điện chủ Lôi Tuấn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lôi Tuấn đến nơi này.
Những người ở trạm giám sát nhìn thấy Lôi Tuấn liền đứng thẳng lưng, vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
Kim Bưu và mặt sẹo cũng lần đầu đến đây, vẻ mặt đều hiếu kỳ.
Kết nối cuộc gọi video.
Lôi Tuấn đối thẳng với Thiên Vương Tây Vực Âu Dương Sát.
“Điện chủ!”
Âu Dương Sát kính một lễ theo binh lính tiêu chuẩn.
“Không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một số vấn đề”, Lôi Tuấn cười nói.
“Rõ”.
Cùng với Âu Dương Sát ngồi xuống, có hai nhân viên thông tin đứng phía sau.
“Tây Vực có thêm Thiên Minh Điện, nói tình hình đi”, Lôi Tuấn dựa vào ghế.
Âu Dương Sát quay đầu nhìn nữ nhân viên thông tin trong đó một cái.
“Vâng!”
Cô gái tiến lên, nói: “Báo cáo điện chủ, Thiên Minh Điện là tổ chức được hợp thành từ tản binh các nước và cường giả, hiện tại chưa đến một trăm ngàn thành viên, là tổ chức ngầm lớn nhất nổi lên ở Tây Vực mấy năm gần đây, không có việc ác gì là bọn họ không làm, có qua lại với các nước nhỏ, thủ lĩnh tên là Trang Lăng Thiên, là cường giả bảy sao”.
Cô gái báo cáo xong, kính chào một cái rồi lùi lại phía sau.
“Trang Lăng Thiên? Ha ha ha… khí thế thật lớn”.
Lôi Tuấn nhận lấy điếu xì gà của Kim Bưu đưa đến, cười nói: “Trang Lăng Thiên, muốn vượt lên trên Lôi Tuấn tôi sao?”
“Điện chủ, xin ra chỉ thị”, Âu Dương Sát hưng phấn nói.
Bị người ta thanh toán trong phút chốc thì không nói, còn phải chịu nỗi nhục lớn này.
Nhưng bây giờ ông ta đã không còn tinh thần nữa.
Sau khi Diệp Chấn nghe hiểu lời của Lôi Tuấn, ông ta hoàn toàn hiểu ra, hành động của mình hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, cũng không được tính là trứng gà, có lẽ là trứng chim.
“Lôi điện chủ, ra tay đi!”
Diệp Chấn đã mất đi tâm lý phòng ngự, cuối phòng bình thản nói.
“Nể tình ông có công hộ quốc, nể tình ông không làm hại em gái của tôi, tôi cho ông một phút, nghĩ ra một lý do tôi để không giết ông, nghe rõ chưa, một phút”.
Lôi Tuấn nói xong, vứt bao thuốc lá trong tay vào một người trong cặp song sinh.
Hai anh em sinh đôi này, tên là A Đại và A Nhị.
A Đại đón lấy bao thuốc, xem qua rồi lại vứt cho A Nhị.
A Nhị xem qua rồi lại vứt cho Lôi Tuấn.
“Thuốc lá này”.
“Không ngon!”
Cặp song sinh ngẩng đầu, mỗi người lấy ra thuốc lá của mình.
“Hồ Mị Nhi để lại cho tôi người thế nào vậy? Mẹ kiếp… tôi tức chết mất!”
Đối diện với cặp song sinh này, Lôi Tuấn đúng là cười không được khóc không xong.
“Có rồi có rồi có rồi…”
Đột nhiên Diệp Chấn lấy lại tinh thần, mở to mắt, lớn tiếng nói với Lôi Tuấn: “Lần này tôi dẫn binh về Thiên Hoa là để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, có hai người… là hai bố con, bọn họ là chuyên gia y học, chuyên gia về gen…”
Diệp Chấn nói, yếu đuối nhìn sang Lôi Tuấn.
“Nói tiếp đi”, Lôi Tuấn nghiêm túc nói.
“Hai bố con đó là trụ cột Hoa Hạ, bọn họ đang trên đường về nước, nhiệm vụ của tôi là đón bọn họ vào thành phố Hoa Hạ an toàn, cho nên cậu không thể giết tôi, không thể…”
Diệp Chấn nói hết một hơi, lại bắt đầu cầu xin.
Lôi Tuấn dừng một chút, lại hỏi: “Cần phải quân đội bảo vệ, bọn họ có rắc rối gì sao?”
“Có rắc rối, giữa Tây Vực Hoa Hạ và nước Đại Độ nổi lên một thế lực ngầm lớn, tên là Thiên Minh Điện, tổ chức đó đang bao vây chặn đường hai bố con bọn họ, nếu rơi vào trong tay bọn chúng, hậu quả không thể lường được”.
“Thiên Minh Điện?”
Khóe miệng của Lôi Tuấn hơi cong lên.
Xem ra mấy năm nay mình không quan tâm việc bên ngoài, thực sự có một số tổ chức đứng lên rồi!
“Được, tôi không giết ông”.
Lôi Tuấn đứng lên, đi về phía Hứa Nhã Y.
“Cậu… nói gì?”, Diệp Chấn nghĩ mình nghe nhầm, điên cuồng nói.
“Tôi nói tôi không giết ông, bảo vệ hai bố con họ cho tốt, đây cũng là nhiệm vụ tôi giao cho ông, còn nữa, về nói với Diệp Nam Thiên, đây là lần cuối cùng, nếu còn dám khiêu khích Thiên Vương Thần Điện tôi, nhà họ Diệp các ông sẽ biến mất hoàn toàn, tôi đổi người khác làm tổng chỉ huy là chuyện rất đơn giản”.
Lôi Tuấn nói xong, kéo Hứa Nhã Y dưới đất lên.
“Đi thôi, anh rể đưa em về nhà”, Lôi Tuấn cười nói.
“Cậu ta… nói cái gì?”
Diệp Chấn vẫn chưa tin mình có thể sống sót, quay đầu hỏi cặp song sinh.
“Anh ta nói”.
“Ông cút đi”.
Cặp song sinh nói xong, tóm Diệp Chấn dưới đất, trực tiếp ném xuống từ tầng ba.
Mặt sẹo đang cho người dọn dẹp chiến trường dưới tầng bị dọa sợ giật mình.
“Cái quỷ gì vậy?”
Mặt sẹo tiến lên, đá Diệp Chấn úp mặt dưới đất, nói: “Này, đã chết chưa?”
“Không… chết được”.
Dù sao Diệp Chấn cũng là cao thủ sáu sao, không dễ ngã chết như vậy.
Ông ta vất vả bò dậy, nhìn xung quanh, nói với mặt sẹo: “Cảm ơn”.
Diệp Chấn nói xong, bước chân khập khiễng đi mất.
“Mẹ kiếp, đúng là có bệnh, vãi!”
Mặt sẹo nhổ nước bọt về phía Diệp Chấn, sau đó ngẩng đầu gọi: “Anh Tuấn, có thể đi rồi”.
“Từ Tiểu Lệ”.
Lôi Tuấn trên tầng ba cười quái dị nói.
“Đại ca đừng giết tôi, đại ca đại ca, cầu xin anh, đừng giết tôi… A…”
Từ Tiểu Lệ đã chứng kiến rất rõ mọi chuyện xảy ra vừa nãy, tất cả sớm đã vượt qua phạm vị hiểu biết của một cô gái bình thường như cô ta, Từ Tiểu Lệ hôm nay, hoảng hốt ngẩn ngơ, một lòng chỉ muốn được sống tiếp.
“Nhã Y, là cô ta đánh em sao?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“À vâng!”, Hứa Nhã Y nhẹ giọng trả lời.
“Đánh trả đi”.
“Cái gì?”
“Anh rể nói, em tự đánh trả đi”, Lôi Tuấn gật đầu nói.
“Em…”, Hứa Nhã Y không dám ra tay.
“Đánh tôi đánh tôi đi, đánh đi, cầu xin cô Hứa Nhã Y, cầu xin cô đánh tôi một trận đi!”
Từ Tiểu Lệ thấy có hy vọng sống tiếp, vội vàng quỳ bò đến phía trước Hứa Nhã Y, ôm chân của cô ta, không ngừng cầu xin.
“Yêu cầu này…”, Hứa Nhã Y có chút cười không được khóc không xong.
“Mau đánh đi, đánh tôi đi, cầu xin cô đấy!”
“Cô tự đánh đi!”, cuối cùng Hứa Nhã Y thả lỏng.
“Tôi đánh, tôi tự đánh”.
Tiếp đó là một trận bốp bốp…
…
Bọn họ về trên xe, mặt sẹo đưa cho Hứa Nhã Y một túi quần áo mới.
“Thay đi”, Lôi Tuấn quay đầu đi nói.
“Anh bảo em thay quần áo ở đây?”, Hứa Nhã Y kinh ngạc hỏi.
“Nếu không thì sao? Dáng vẻ của em bây giờ sẽ dọa sợ chị gái em và Tiểu Niệm”.
“A, anh rể, anh suy nghĩ thật chu đáo”.
Bây giờ, Hứa Nhã Y cũng hiểu một chút thân phận của anh rể, tuy cô ta nghe không hiểu cái gì mà thần cái gì mà điện, nhưng cô ta có thể chắc chắn, anh rể của mình là người có thân phận và võ công cực cao.
Người như vậy, vừa đẹp trai, còn rất bảo vệ vợ…
Số phận của chị thật tốt!
Lôi Tuấn ngắm Hứa Nhã Y mặc áo khoác mới, anh cười nói: “Không được nói với chị gái em chuyện này, cứ nói anh đưa em đi dạo phố, sau này đi một mình phải cẩn thận, đặc biệt là những người chủ động muốn tiếp cận em, hiểu không?”
“Rõ!”
Hứa Nhã Y nghịch ngợm chắp tay kính lễ, cười nói: “Anh rể, anh thực sự quá ngầu!”
“Được rồi, bọn họ sẽ đưa em về, sẽ không còn chuyện gì nữa, em về nói với chị gái em, nói anh tìm ông Kim có chuyện cần bàn, sẽ về muộn một chút”.
“Hiểu ạ!”
Ánh mắt Hứa Nhã Y nhìn Lôi Tuấn tràn đầy vẻ sùng bái.
…
Lôi Tuấn đổi sang một chiếc xe khác, trực tiếp đi đến vương quốc Hồ Tâm.
Tổng bộ tập đoàn Kim Hoa có một phòng thông tin bí mật, đây là trạm giám sát mới của Thiên Vương Thần Điện.
Những thông tin quan trọng mà Tứ đại Thiên Vương truyền đến đều sẽ được thu thập tại đây, sau khi chỉnh lý sắp xếp sẽ báo lên điện chủ Lôi Tuấn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lôi Tuấn đến nơi này.
Những người ở trạm giám sát nhìn thấy Lôi Tuấn liền đứng thẳng lưng, vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
Kim Bưu và mặt sẹo cũng lần đầu đến đây, vẻ mặt đều hiếu kỳ.
Kết nối cuộc gọi video.
Lôi Tuấn đối thẳng với Thiên Vương Tây Vực Âu Dương Sát.
“Điện chủ!”
Âu Dương Sát kính một lễ theo binh lính tiêu chuẩn.
“Không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một số vấn đề”, Lôi Tuấn cười nói.
“Rõ”.
Cùng với Âu Dương Sát ngồi xuống, có hai nhân viên thông tin đứng phía sau.
“Tây Vực có thêm Thiên Minh Điện, nói tình hình đi”, Lôi Tuấn dựa vào ghế.
Âu Dương Sát quay đầu nhìn nữ nhân viên thông tin trong đó một cái.
“Vâng!”
Cô gái tiến lên, nói: “Báo cáo điện chủ, Thiên Minh Điện là tổ chức được hợp thành từ tản binh các nước và cường giả, hiện tại chưa đến một trăm ngàn thành viên, là tổ chức ngầm lớn nhất nổi lên ở Tây Vực mấy năm gần đây, không có việc ác gì là bọn họ không làm, có qua lại với các nước nhỏ, thủ lĩnh tên là Trang Lăng Thiên, là cường giả bảy sao”.
Cô gái báo cáo xong, kính chào một cái rồi lùi lại phía sau.
“Trang Lăng Thiên? Ha ha ha… khí thế thật lớn”.
Lôi Tuấn nhận lấy điếu xì gà của Kim Bưu đưa đến, cười nói: “Trang Lăng Thiên, muốn vượt lên trên Lôi Tuấn tôi sao?”
“Điện chủ, xin ra chỉ thị”, Âu Dương Sát hưng phấn nói.
Bình luận facebook