Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195 Đây rõ ràng là khung cảnh của một phòng tân hôn.
"Tôi đã nói mà, cái tên họ Lôi đó đâu được tích sự gì".
"Chắc ông ba sợ mất mặt, nên quyết định làm luôn trong đêm. Dù sao thiệp mời cũng gửi hết rồi, nếu không tổ chức e là sau này Hứa Phương Hoa cũng rất khó lấy chồng".
"Thực ra người nhà này cũng không tồi".
"Đúng vậy, tất cả đều ổn trừ hai tên anh trai chó má".
“Ông đang chửi ai đấy?”, Hứa Thiên quát lên.
“Muốn ăn đòn à?”, Hứa Vĩ cũng chêm theo.
"Sao, làm chuyện xấu còn sợ người ta nói à?"
Mọi người bỗng bàn tán xôn xao, cảnh tượng dường như đã trở nên mất kiểm soát.
Những người ở đây hầu như đều từng bị Triệu Đại Thắng chèn ép, ai cũng biết, gia đình ông cả và ông hai nhà họ hứa là con chó trung thành của Triệu Đại Thắng.
Đột nhiên, một thanh niên hét lớn: "Bà con, lại bị chặn rồi, lại bị chặn rồi".
"Cái gì lại bị chặn?"
"Có chuyện gì vậy?"
Dân làng vội vàng hỏi.
"Lối vào thôn lại bị phong tỏa rồi".
Người thanh niên thở hổn hển nói: "Tôi vừa đi chơi mạt chược bên ngoài về. Lúc về thì thấy cổng thôn đã bị phong tỏa. Chỉ được vào chứ không được ra”.
“Lại là mấy người ngoài thôn chặn sao?”, ông cụ tò mò hỏi.
"Không, lần này còn tệ hơn".
Người thanh niên lớn tiếng nói: "Là người của đội cảnh sát, còn có rất nhiều xe cảnh sát nữa".
"Tôi hiểu rồi".
Ông cụ mừng rỡ nói: "Chắc chắn là tới bắt Triệu Đại Thắng rồi”.
Dân làng vô cùng vui mừng khi nghe ông cụ nói vậy.
Chỉ có ông cả và ông hai nhà họ Hứa là đã vắt chân lên cổ chạy...
Đột nhiên.
Căn biệt thự cạnh nhà Hứa Phương Hoa bỗng sáng lên những ngọn đèn đủ màu sắc.
Nháy mắt, toàn bộ khu biệt thự được chiếu sáng.
Người dân không kiềm được sự ngạc nhiên, ai nấy đều mắt chữ o mồm chữ a.
Bởi vì khu biệt thự lúc này đã được trang hoàng bằng những ánh đèn màu sắc, xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ, chữ phúc và đồ trang trí... tất cả càng làm tôn lên vẻ xa hoa của biệt thự, tuy rất cường hào nhưng cũng rất phù hợp với phong cách của nơi đây.
Đây rõ ràng là khung cảnh của một phòng tân hôn.
Chẳng lẽ... hôm nay chủ nhân của căn biệt thự này cũng kết hôn không thành công sao?
"Trời ạ, không phải chứ".
Ông cụ kinh ngạc nói: "Lẽ nào... căn biệt thự này là của cậu ta?"
“Ai?”, người bên cạnh vô thức hỏi.
"Lôi Tuấn, con rể của ông ba nhà họ Hứa đó".
"Sao có thể chứ, cậu ta..."
"Chắc ông ba sợ mất mặt, nên quyết định làm luôn trong đêm. Dù sao thiệp mời cũng gửi hết rồi, nếu không tổ chức e là sau này Hứa Phương Hoa cũng rất khó lấy chồng".
"Thực ra người nhà này cũng không tồi".
"Đúng vậy, tất cả đều ổn trừ hai tên anh trai chó má".
“Ông đang chửi ai đấy?”, Hứa Thiên quát lên.
“Muốn ăn đòn à?”, Hứa Vĩ cũng chêm theo.
"Sao, làm chuyện xấu còn sợ người ta nói à?"
Mọi người bỗng bàn tán xôn xao, cảnh tượng dường như đã trở nên mất kiểm soát.
Những người ở đây hầu như đều từng bị Triệu Đại Thắng chèn ép, ai cũng biết, gia đình ông cả và ông hai nhà họ hứa là con chó trung thành của Triệu Đại Thắng.
Đột nhiên, một thanh niên hét lớn: "Bà con, lại bị chặn rồi, lại bị chặn rồi".
"Cái gì lại bị chặn?"
"Có chuyện gì vậy?"
Dân làng vội vàng hỏi.
"Lối vào thôn lại bị phong tỏa rồi".
Người thanh niên thở hổn hển nói: "Tôi vừa đi chơi mạt chược bên ngoài về. Lúc về thì thấy cổng thôn đã bị phong tỏa. Chỉ được vào chứ không được ra”.
“Lại là mấy người ngoài thôn chặn sao?”, ông cụ tò mò hỏi.
"Không, lần này còn tệ hơn".
Người thanh niên lớn tiếng nói: "Là người của đội cảnh sát, còn có rất nhiều xe cảnh sát nữa".
"Tôi hiểu rồi".
Ông cụ mừng rỡ nói: "Chắc chắn là tới bắt Triệu Đại Thắng rồi”.
Dân làng vô cùng vui mừng khi nghe ông cụ nói vậy.
Chỉ có ông cả và ông hai nhà họ Hứa là đã vắt chân lên cổ chạy...
Đột nhiên.
Căn biệt thự cạnh nhà Hứa Phương Hoa bỗng sáng lên những ngọn đèn đủ màu sắc.
Nháy mắt, toàn bộ khu biệt thự được chiếu sáng.
Người dân không kiềm được sự ngạc nhiên, ai nấy đều mắt chữ o mồm chữ a.
Bởi vì khu biệt thự lúc này đã được trang hoàng bằng những ánh đèn màu sắc, xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ, chữ phúc và đồ trang trí... tất cả càng làm tôn lên vẻ xa hoa của biệt thự, tuy rất cường hào nhưng cũng rất phù hợp với phong cách của nơi đây.
Đây rõ ràng là khung cảnh của một phòng tân hôn.
Chẳng lẽ... hôm nay chủ nhân của căn biệt thự này cũng kết hôn không thành công sao?
"Trời ạ, không phải chứ".
Ông cụ kinh ngạc nói: "Lẽ nào... căn biệt thự này là của cậu ta?"
“Ai?”, người bên cạnh vô thức hỏi.
"Lôi Tuấn, con rể của ông ba nhà họ Hứa đó".
"Sao có thể chứ, cậu ta..."
Bình luận facebook