Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107-109
Chương 107: Tối qua ba người ngủ chung?
Ôm Lý Duyệt Nhiễm về phòng, anh cho cô ta uống chút trà giải rượu, cô nhóc này mới tỉnh táo hơn, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lưu Minh gọi Sương Nhi, bảo cô ta trông chừng cô khách trọ uống say này của mình.
Sau đó anh liền quay về phòng mình, lúc này hai cô gái đã nằm xuống, chừa lại cho mình một vị trí ở giữa, còn dùng quần áo vẽ ra một đường tuyến ba tám, Lưu Minh bất đắc dĩ cười khổ, sau đó nằm xuống ở vị trí chính giữa.
Cả một đêm, Lưu Minh vô cùng đau khổ, một trái một phải đều là đại mỹ nhân, nhưng mình đâu có thể động, anh không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn lưu manh kia đâu.
Vào lúc nửa đêm, cảm nhận thấy cơn buồn ngủ dồn dập tới, lúc này anh mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Minh tỉnh lại, phát hiện có một thứ gì nặng trĩu đang đè lên ngực mình, nhìn kỹ một chút hình như là đầu của Lý Văn Dao, hơn nữa vị trí ngực của mình đã ướt, có vẻ như là nước miếng của cô nhóc này!
Lúc này Mạc Liên Y cũng xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, phát hiện ra bạn thân của mình giống như một con lười nửa thân đè lên người Lưu Minh.
“Tôi đi nấu cơm trước, lát nữa cô đánh thức cô ta!”
Lưu Minh lúng túng cười một tiếng, đặt đầu của Lý Văn Dao xuống gối, sau đó đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm.
Lưu Minh dùng cà chua áp chảo rất đơn giản, nấu một nồi mì sợi.
Vào lúc anh bưng mỳ sợi lên bàn, mấy cô gái đã dậy.
Lý Duyệt Nhiễm ngáp một cái rất đáng yêu, cô ta đi đến chào hỏi Lưu Minh.
Lúc nhìn thấy tay Lý Duyệt Nhiễm, lập tức Lưu Minh túm lấy cánh tay của cô ta, cẩn thận nhìn một chút, bởi vì anh thấy một chút âm khí còn sót lại trên đó.
“Rốt cuộc hôm qua cô đi đâu?”
Lưu Minh mặt đầy nghiêm túc nhìn Lý Duyệt Nhiễm hỏi.
“Thì, thì là đi uống chút rượu với bạn học đó, sau đó nửa đường hình như gặp phải một đám người xấu, là một chị xinh đẹp cứu tôi!”
Lý Duyệt Nhiễm chưa từng nhìn thấy Lưu Minh mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhất thời cô ta bị dọa sợ đến mức nói chuyện có chút lắp bắp.
“Sau này đi ra ngoài chơi, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa!”
Nói xong Lưu Minh đưa tay xóa đi âm khí trên cánh tay Lý Duyệt Nhiễm, cuối cùng cười một tiếng bảo cô ta đi ăn cơm.
“Dao Dao, cô nàng họ Mạc, ra ăn cơm đi, lát nữa còn phải đưa cô đi làm đấy!”
Lưu Minh hét về phía phòng.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã mặc xong đồ đi ra.
“Khụ khụ, chủ nhà, tối qua ba người ngủ cùng nhau?”
Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Lý Duyệt Nhiễm thiếu chút nữa bị sặc mỳ, chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết…
“Nhóc con nhà cô nghĩ đi đâu thế?”
Lưu Minh lấy dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà ra dạy dỗ.
“Em gái nhỏ, em đừng nghĩ sai lệch, về phương diện đó chủ nhà của em không ổn đâu!”
Lý Văn Dao cười duyên nói.
“Nhóc con lừa đảo kia, đừng ở đó mà nói linh tinh, cô mới không ổn, ông đây coi thường cô đấy!”
Lưu Minh trừng mắt nói với Lý Văn Dao.
“Aiz yo, nói dễ nghe như vậy, có bản lĩnh thì thuê phòng cùng tôi đi!”
Lý Văn Dao cũng không khách sáo, trực tiếp múc một bát mỳ sợi.
“Dao Dao, cậu đừng nói nữa!”
Mạc Liên Y bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô bạn thân của mỳnh.
Lúc này Lý Văn Dao mới ngoan ngoãn ngậm miệng, ăn từng miếng lớn mì sợi, rất nhanh tô mỳ đã bị cô ta tiêu diệt sạch sẽ, ngay sau đó cô lại múc một bát nữa, vừa ăn vừa nói: “Chẳng trách Liên Y chịu ở đây, có người đàn ông biết làm việc nhà giỏi như vậy, nếu là tớ, chắc chắn tớ cũng sẽ không quay về đâu!”
“Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của cậu!”
...
Sau khi ăn cơm, Lưu Minh lái xe đưa Lý Duyệt Nhiễm về trường học trước.
“Mỹ nữa, ba người cũng xem như là mỹ nữ đó, hơn nữa mỗi người một vẻ: Một người lạnh như băng núi, một người mặt trẻ ngực to, một người hoa khôi trường học!”
“Cái gì mà người thắng cuộc trong đời người, đây mới là người thắng cuộc này!”
“Con mẹ nó, thằng nhóc này tiền không nhiều bằng tôi, hắn dựa vào cái gì?”
Đám nam sinh trường học kia nhìn thấy Lưu Minh lái Maserati dẫn theo ba cô gái xinh đẹp, trong nháy mắt liền phát cuồng lên.
Sau đó Lưu Minh lại đưa Mạc Liên Y và Lý Văn Dao đến tập đoàn Thiên Nam, lúc này anh mới rút điện thoại ra gọi cho Thái Hải Lực, hỏi ông ta đồ chuẩn bị xong chưa.
“Tiểu thần y, đồ đã chuẩn bị xong, vẫn luôn chờ điện thoại của cậu!”
Đầu dây bên kia, Thái Hải Lực vô cùng cung kính nói.
Lưu Minh gật đầu ừ một tiếng, bảo ông ta tìm một cái nồi lớn, kéo đồ và nồi đến ngoại ô thành Đông.
Còn Lưu Minh cũng lái xe đến đó.
Lúc đến thành Đông, Thái Hải Lực cũng đã chờ sẵn.
“Không tệ, không tệ!”
Lưu Minh nhìn rắn và gà trống lớn trong lồng, anh gật đầu.
“Tiểu thần y, chúng ta phải làm thế nào?”
Thái Hải Lực và hai thanh niên đứng ở một bên, không nhịn được hỏi.
“Các ông đi tìm một ít củi đốt, nấu nồi nước lớn, con rắn này để tôi xử lý!”
Nói xong, Lưu Minh mở cái lồng rắn ra.
“Tiểu thần y, cẩn thận đó là con rắn độc!”
Thái Hải Lực mở miệng nhắc nhở, nhưng đã muộn rồi, con rắn độc kia chui ra khỏi lồng cắn về phía cổ Lưu Minh, ba người ngay lập tức không nhịn được che mắt.
“Con súc sinh này thật hung dữ!”
Chương 108: Cứu Thái Hải Lực
Lưu Minh lắc người tránh khỏi công kích của rắn độc, một tay túm được cái đuôi của nó, giống như cây roi run rẩy dưới đất, con rắn rã rời như xương vụn, nằm trên đất không nhúc nhích.
Thủ đoạn này là anh hỏi được từ một ông lão đánh đuổi côn trùng, rất có hữu dụng với loài động vật bò sát xương sống như rắn.
“Tiểu thần y, thủ đoạn này của cậu thật cao siêu, không ngờ con rắn độc như vậy lại bị cậu dễ dàng xử lý!”
Thái Hải Lực trợn tròn hai mắt, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Lưu Minh không trả lời, mà đích thân anh lột da rắn, xử lý xong thịt rắn thì cắt thành từng miếng nhỏ ném vào trong nồi.
Cành khô lá vụn của mùa hè rất khô hanh, thế lửa rất mạnh, chỉ trong chốc lát nồi lớn liền mở ra, lập tức có mùi thịt phả ra mặt.
“Thơm không?”
“Thơm quá, cảm thấy bụng cũng sôi ùng ục rồi!”
“Vậy cũng phải nhịn!”
Thái Hải Lực đã sớm vây quanh, không ngừng ngửi mùi thơm của thịt rắn.
Qua khoảng chừng mười phút.
Lưu Minh dóc ra một miếng thịt nhỏ, đưa cho Thái Hải Lực: “Ăn từ từ, khi cảm thấy ngứa trong dạ dày thì ông ăn một chút!”
“Hai người mang con gà đi giết rồi lấy máu!”
Lưu Minh dặn dò hai người trẻ tuổi này.
“Tiểu thần y, tôi cảm thấy bây giờ toàn bộ trong dạ dày đều ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang bò vậy!”
Thái Hải Lực vẻ mặt đau khổ nói.
“Tiếp tục ăn toàn bộ miếng thịt rắn đi!”
Lưu Minh gật đầu.
Động tác của hai người trẻ tuổi cũng nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền bưng đến một bát máu gà trống.
Thái Hải Lực vừa ăn xong, dường như đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn chẳng được bao lâu, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Lưu Minh đưa máu gà trống đang cầm trong tay cho ông ta.
Thái Hải Lực không hề do dự, cầm bát máu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ chắc ổn rồi!”
Lưu Minh gật đầu, hai người trẻ tuổi đang muốn hỏi thì phát hiện Thái Hải Lực bám một cây đại thụ bên cạnh, bắt đầu nôn ọe.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”
“Ông chủ, ông sao vậy?”
Hai người trẻ tuổi muốn qua đỡ ông ta, nhưng lại bị Lưu Minh ngăn cản lại: “Mấy người không cần để ý đến ông ta, chờ ông ta nôn sạch đồ trong bụng ra thì sẽ ổn thôi”.
Sở dĩ gọi Trường Cổ trùng chính là từ một vài người nuôi sâu độc trên vảy rắn, nói trắng ra là một loại ký sinh trùng trên người nó, thứ đồ này trời sinh thuộc âm hàn, hơn nữa thích ăn thịt rắn.
Vừa rồi Lưu Minh dùng thịt rắn dẫn dắt từ trong ruột của Thái Hải Lực đến dạ dày, sau đó lại bóp mũi ông ta tưới máu gà trống, ép những con cổ trùng kia ra ngoài.
Cứ như vậy ăn lại nôn, nôn lại ăn, liên tục mấy lần, mãi đến khi Thái Hải Lực không còn nôn ra thứ gì nữa, Lưu Minh mới bảo ông ta dừng lại.
Lúc này sắc mặt Thái Hải Lực đã không còn tái nhợt như trước, mặc dù rất yếu ớt, nhưng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu thần y, cảm ơn cậu, về tiền khám bệnh cậu cứ ra một cái giá, chỉ cần Thái Hải Lực tôi có thể làm được, tuyệt đối không nhíu mày!”
Thái Hải Lực cũng không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn rất rõ thứ mình nhổ ra, toàn bộ đều là con sâu màu trắng nhỏ dài, vẫn còn đang không ngừng ngọ nguậy.
“Ách”.
Lưu Minh gãi đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Ông cho tôi hai chục ngàn đi!”
“Hai chục ngàn?”
“Như vậy sao được!”
Thái Hải Lực vốn đã chuẩn bị một khoản tiền lớn, đừng nói mấy triệu, dù là mấy chục triệu ông ta cũng không nhăn mày, nhưng ông ta không ngờ Lưu Minh lại nói muốn hai chục ngàn.
“Sao không được, cũng chẳng phải bệnh nặng gì, ngược lại ông già Trần kia còn dùng âm phù tôi để lại cho mẹ, chắc chắn cũng phải đòi ông ta một trăm tám mươi ngàn!”
Lưu Minh hết sức nghiêm túc nói.
Thái Hải Lực cười một tiếng, cũng không từ chối, ông ta lấy từ trong xe ra hai chục ngàn tiền mặt giao cho Lưu Minh.
Ông ta biết tiểu thần y làm việc theo nguyên tắc của riêng anh, mình muốn báo đáp cũng chỉ có thể ở phương diện khác.
“Tiểu thần y, cậu xem cậu đã bận rộn ở đây cả trưa, hay là tôi dẫn cậu đi ăn chút gì nhé!”
Thái Hải Lực mặt đầy nịnh hót nói.
“Cũng được, ông nôn một lúc chắc cũng đói bụng rồi!”
Lưu Minh gật đầu, dù sao buổi trưa cũng không biết đi đâu ăn, chi bằng cùng Thái Hải Lực ăn một bữa cơm.
Trong phòng VIP sang trọng tại tầng hai câu lạc bộ Cửu Thiên.
Mấy người đàn ông ăn mặc vô cùng rực rỡ ngồi trên ghế sofa vừa uống rượu vừa nói chuyện, nếu Lưu Minh ở đây, chắc chắn sẽ biết không ít người.
“Hầu Tông Dư, nghe nói anh bị một tên nhà quê đánh?”
Triệu Bân mặc bộ đồ vest cao cấp đặt may riêng, ăn mặc khoan khoái sạch sẽ tay ôm một cô gái, cười ha hả hỏi.
“Hừ, Triệu Bân anh bớt nói mấy lời châm chọc đi, đó là anh chưa gặp hắn thôi, nếu anh gặp hắn, e rằng anh cũng không tốt hơn tôi đâu!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha ha, mình phế vật thì đừng mượn cớ”.
Triệu Bân cười lạnh, nói thật đúng là hắn ta coi thường người như Hầu Tông Dư, hắn ta cho rằng tên nhãi này không có chút bản lĩnh chó má này, một thằng nhà giàu chỉ biết ăn uống, không biết làm việc, làm sao có thể so sánh với Triệu Bân?
Chương 109: Quỷ Đạo chính thống
“Hừm, anh tốt hơn tôi chỗ nào? Hội nghị cấp cao kinh tế Đường Hải hôm đó, cái tên chân chó thuộc hạ của anh bị quỳ trên mảnh vụn thủy tinh ba tiếng đồng hồ, mặt mũi của anh đã mất hết rồi!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói. Bản thân biết không chơi lại được với Lưu Minh, thấy anh cũng sẽ đi đường vòng, nhưng cái tên Trịnh Dương Vĩ thuộc hạ của Triệu Bân kia quả thật là não tàn, biết rõ là không chọc nổi còn ngu đần đi đánh nhau.
Có thực lực mà giả bộ thì gọi là lợi hại, không thực lực mà giả bộ thì gọi là ngu dốt.
Trịnh Dương Vĩ chính là một tên ngu dốt chính hiệu!
“Hầu Tông Dư, đủ rồi đấy, vốn dĩ muốn gọi anh qua để cùng đi dạy dỗ tên nhà quê kia, không ngờ lá gan của anh đã bị dọa cho sợ rồi, tứ thiếu Đường Hải sao lại có người nhát như anh chứ”.
Nói xong, Triệu Bân liền đập ly rượu xuống bàn.
“Muốn báo thù, anh hoàn toàn có thể tự đi, việc gì phải kéo theo tôi chứ!”
Hầu Tông Dư trơ tráo nói.
Ngược lại Hầu Tông Dư rất mong đợi ngày Triệu Bân bị bêu xấu, để xem hắn ta còn có tư cách gì phách lối không.
“Hừm!”
Triệu Bân hừ lạnh, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh Hầu, chẳng lẽ chúng ta thật sự không giúp anh Triệu sao?”
Bàn Tử ở bên cạnh không nhịn được kề sát lại gần hỏi.
“Não là thứ đồ tốt, hy vọng lần sau ra khỏi nhà mày hãy mang đi!”
Hầu Tông Dư nhìn Bàn Tử, lại liếc nhìn Huyền Tư Giai bên cạnh, hắn ta vô cùng khinh bỉ nói: “Dành thời gian đọc nhiều sách, động não nhiều hơn, đừng lãng phí thời gian vào mấy cô gái ngốc kia, lúc ấy người bị buộc quỳ xuống không chỉ có Trịnh Dương Vĩ, mà còn có cả bố hắn Trịnh Tịch, bản thân mày nghĩ cho tốt vào!”
Mặc dù Hầu Tông Dư là công tử hào hoa, nhưng hắn ta không hề ngu, ngược lại còn suy nghĩ nhiều hơn những cậu ấm nhà giàu bình thường.
Trịnh Tịch sau khi bị làm nhục cũng không chọn trả thù, nhất định tên nhà quê kia có chỗ hơn người.
Đây cũng là lý do hắn ta không đồng ý Triệu Bân đi một chuyến hồ đồ như vậy.
Tất cả chỉ chờ đại ca quay về rồi hẵng nói!
…
Buổi trưa Thái Hải Lực mời khách ở nhà hàng Jing Du, Lý Giai cũng đi theo.
Lần này cuối cùng Thái Hải Lực đã cảm nhận được sự thỏa mãn khi thức ăn đi vào trong bụng.
“Tiểu thần y, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu cần đến chỗ của lão Thái tôi, cậu cứ mở miệng!”
Thái Hải Lực mặt đầy kích động, cũng không biết kiếp trước mình đã tích đức gì, đời này lại gặp được một tiểu thần tiên.
“Thật ra thì ông không cần cảm ơn tôi, quay về cố gắng cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc ông đi, nếu không phải bọn họ, ông vốn không chống đỡ nổi thời gian lâu như vậy!”
Lưu Minh vừa uống rượu vừa nói.
“Cảm ơn bố mẹ là điều nên làm, lại càng nên cảm ơn tiểu thần y cậu!”
Thái Hải Lực đứng dậy, vô cùng cung kính đi đến trước mặt Lưu Minh, mời anh một ly rượu.
“Gặp được tiểu thần y nhất định là tích đức cả đời của tôi”.
Lý Giai cười ha ha nói.
“Đâu có đâu có, có thể gặp được hai vị mới là phúc phận của tôi!”
Một bữa cơm vô cùng hòa thuận, cười cười nói nói, các thương nhân khoe khoang lẫn nhau, hai tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi.
Lưu Minh ra cửa, cực kỳ thỏa mãn vỗ bụng một cái, nhìn mây đen che kín bầu trời, anh thở dài một hơi, sau đó lái xe đi về phía câu lạc bộ.
Sau khi tìm thấy chỗ đỗ xe, Lưu Minh gọi Linh Nhi và Sương Nhi đi dạo trong sân vắng câu lạc bộ.
“Thưa anh, anh…”
Lúc cô gái tiếp khách vừa nhìn thấy Lưu Minh thì ngây ra, nói thật thì cô ta có ấn tượng hết sức sâu sắc với vị khách ăn mặc rất bình thường này.
Bởi vì cô ta cho rằng Lưu Minh chính là một tên biến thái, tới chỗ như vậy luôn mang theo phụ nữ đến, lẽ nào tìm thú vui trước mặt một người phụ nữ sẽ có khoái cảm sao?
“Tôi tìm bà chủ các cô!”
Lưu Minh nói xong, sau đó tự đi về phía tầng hai, không bao lâu bà chủ và quản lý đại sảnh Nhan Như Sương đã dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn đi từ tầng ba xuống.
“Em trai, nhớ chị hả?”
Bà chủ vô cùng thân thuộc muốn đi lên túm cánh tay Lưu Minh, nhưng khi nhìn thấy hai con quỷ nữ bên cạnh Lưu Minh, ánh mắt cô ta sửng sốt thu hồi tay mình lại.
Bà chỉ liếc nhìn quỷ hồn ở đằng sau mình, phát hiện ra bọn họ đang run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng không dám nói, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Ban ngày có thể hóa hình, hơn nữa không khác gì người bình thường, nếu cô ta đoán không nhầm, hai con quỷ nữ này chắc hẳn là tu vi Quỷ Vương.
Có hai con nữ quỷ tu vi Quỷ Vương, người trẻ tuổi này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
“Được rồi, công tử, mời theo tôi!”
Lần này bà chủ cũng thu hồi dáng vẻ lẳng lơ, toàn thân trở nên vô cùng tôn sùng Lưu Minh.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng ba, Nhan Như Sương vô cùng cung kính bưng lên một bình trà, sau đó liền đứng sang một bên, chờ đợi phân phó.
“Dám hỏi anh là truyền nhân nhà nào?”
Bà chủ hết sức ưu nhã đưa một ly trà lên.
“Quỷ Đạo chính thống!”
Lưu Minh thản nhiên nói.
Nghe xong lời này, trong lòng hai người đều giật mình, vừa mới bắt đầu các cô liền nhìn ra vẻ siêu phàm của Lưu Minh, nhưng không ngờ chàng thanh niên trước mắt này chính là Quỷ Đạo chính thống.
“Dám hỏi anh, lần này đến đây có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo chưa nói tới, tôi chỉ là được người ta nhờ vả, tới khuyên các cô thu tay lại, các cô đã bị người phía trên theo dõi!”
“Chúng tôi làm bí mật như vậy, sao có thể…”
Nhan Như Sương mặt đầy khiếp sợ!
Ôm Lý Duyệt Nhiễm về phòng, anh cho cô ta uống chút trà giải rượu, cô nhóc này mới tỉnh táo hơn, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lưu Minh gọi Sương Nhi, bảo cô ta trông chừng cô khách trọ uống say này của mình.
Sau đó anh liền quay về phòng mình, lúc này hai cô gái đã nằm xuống, chừa lại cho mình một vị trí ở giữa, còn dùng quần áo vẽ ra một đường tuyến ba tám, Lưu Minh bất đắc dĩ cười khổ, sau đó nằm xuống ở vị trí chính giữa.
Cả một đêm, Lưu Minh vô cùng đau khổ, một trái một phải đều là đại mỹ nhân, nhưng mình đâu có thể động, anh không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn lưu manh kia đâu.
Vào lúc nửa đêm, cảm nhận thấy cơn buồn ngủ dồn dập tới, lúc này anh mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Minh tỉnh lại, phát hiện có một thứ gì nặng trĩu đang đè lên ngực mình, nhìn kỹ một chút hình như là đầu của Lý Văn Dao, hơn nữa vị trí ngực của mình đã ướt, có vẻ như là nước miếng của cô nhóc này!
Lúc này Mạc Liên Y cũng xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, phát hiện ra bạn thân của mình giống như một con lười nửa thân đè lên người Lưu Minh.
“Tôi đi nấu cơm trước, lát nữa cô đánh thức cô ta!”
Lưu Minh lúng túng cười một tiếng, đặt đầu của Lý Văn Dao xuống gối, sau đó đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm.
Lưu Minh dùng cà chua áp chảo rất đơn giản, nấu một nồi mì sợi.
Vào lúc anh bưng mỳ sợi lên bàn, mấy cô gái đã dậy.
Lý Duyệt Nhiễm ngáp một cái rất đáng yêu, cô ta đi đến chào hỏi Lưu Minh.
Lúc nhìn thấy tay Lý Duyệt Nhiễm, lập tức Lưu Minh túm lấy cánh tay của cô ta, cẩn thận nhìn một chút, bởi vì anh thấy một chút âm khí còn sót lại trên đó.
“Rốt cuộc hôm qua cô đi đâu?”
Lưu Minh mặt đầy nghiêm túc nhìn Lý Duyệt Nhiễm hỏi.
“Thì, thì là đi uống chút rượu với bạn học đó, sau đó nửa đường hình như gặp phải một đám người xấu, là một chị xinh đẹp cứu tôi!”
Lý Duyệt Nhiễm chưa từng nhìn thấy Lưu Minh mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhất thời cô ta bị dọa sợ đến mức nói chuyện có chút lắp bắp.
“Sau này đi ra ngoài chơi, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa!”
Nói xong Lưu Minh đưa tay xóa đi âm khí trên cánh tay Lý Duyệt Nhiễm, cuối cùng cười một tiếng bảo cô ta đi ăn cơm.
“Dao Dao, cô nàng họ Mạc, ra ăn cơm đi, lát nữa còn phải đưa cô đi làm đấy!”
Lưu Minh hét về phía phòng.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã mặc xong đồ đi ra.
“Khụ khụ, chủ nhà, tối qua ba người ngủ cùng nhau?”
Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Lý Duyệt Nhiễm thiếu chút nữa bị sặc mỳ, chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết…
“Nhóc con nhà cô nghĩ đi đâu thế?”
Lưu Minh lấy dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà ra dạy dỗ.
“Em gái nhỏ, em đừng nghĩ sai lệch, về phương diện đó chủ nhà của em không ổn đâu!”
Lý Văn Dao cười duyên nói.
“Nhóc con lừa đảo kia, đừng ở đó mà nói linh tinh, cô mới không ổn, ông đây coi thường cô đấy!”
Lưu Minh trừng mắt nói với Lý Văn Dao.
“Aiz yo, nói dễ nghe như vậy, có bản lĩnh thì thuê phòng cùng tôi đi!”
Lý Văn Dao cũng không khách sáo, trực tiếp múc một bát mỳ sợi.
“Dao Dao, cậu đừng nói nữa!”
Mạc Liên Y bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô bạn thân của mỳnh.
Lúc này Lý Văn Dao mới ngoan ngoãn ngậm miệng, ăn từng miếng lớn mì sợi, rất nhanh tô mỳ đã bị cô ta tiêu diệt sạch sẽ, ngay sau đó cô lại múc một bát nữa, vừa ăn vừa nói: “Chẳng trách Liên Y chịu ở đây, có người đàn ông biết làm việc nhà giỏi như vậy, nếu là tớ, chắc chắn tớ cũng sẽ không quay về đâu!”
“Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của cậu!”
...
Sau khi ăn cơm, Lưu Minh lái xe đưa Lý Duyệt Nhiễm về trường học trước.
“Mỹ nữa, ba người cũng xem như là mỹ nữ đó, hơn nữa mỗi người một vẻ: Một người lạnh như băng núi, một người mặt trẻ ngực to, một người hoa khôi trường học!”
“Cái gì mà người thắng cuộc trong đời người, đây mới là người thắng cuộc này!”
“Con mẹ nó, thằng nhóc này tiền không nhiều bằng tôi, hắn dựa vào cái gì?”
Đám nam sinh trường học kia nhìn thấy Lưu Minh lái Maserati dẫn theo ba cô gái xinh đẹp, trong nháy mắt liền phát cuồng lên.
Sau đó Lưu Minh lại đưa Mạc Liên Y và Lý Văn Dao đến tập đoàn Thiên Nam, lúc này anh mới rút điện thoại ra gọi cho Thái Hải Lực, hỏi ông ta đồ chuẩn bị xong chưa.
“Tiểu thần y, đồ đã chuẩn bị xong, vẫn luôn chờ điện thoại của cậu!”
Đầu dây bên kia, Thái Hải Lực vô cùng cung kính nói.
Lưu Minh gật đầu ừ một tiếng, bảo ông ta tìm một cái nồi lớn, kéo đồ và nồi đến ngoại ô thành Đông.
Còn Lưu Minh cũng lái xe đến đó.
Lúc đến thành Đông, Thái Hải Lực cũng đã chờ sẵn.
“Không tệ, không tệ!”
Lưu Minh nhìn rắn và gà trống lớn trong lồng, anh gật đầu.
“Tiểu thần y, chúng ta phải làm thế nào?”
Thái Hải Lực và hai thanh niên đứng ở một bên, không nhịn được hỏi.
“Các ông đi tìm một ít củi đốt, nấu nồi nước lớn, con rắn này để tôi xử lý!”
Nói xong, Lưu Minh mở cái lồng rắn ra.
“Tiểu thần y, cẩn thận đó là con rắn độc!”
Thái Hải Lực mở miệng nhắc nhở, nhưng đã muộn rồi, con rắn độc kia chui ra khỏi lồng cắn về phía cổ Lưu Minh, ba người ngay lập tức không nhịn được che mắt.
“Con súc sinh này thật hung dữ!”
Chương 108: Cứu Thái Hải Lực
Lưu Minh lắc người tránh khỏi công kích của rắn độc, một tay túm được cái đuôi của nó, giống như cây roi run rẩy dưới đất, con rắn rã rời như xương vụn, nằm trên đất không nhúc nhích.
Thủ đoạn này là anh hỏi được từ một ông lão đánh đuổi côn trùng, rất có hữu dụng với loài động vật bò sát xương sống như rắn.
“Tiểu thần y, thủ đoạn này của cậu thật cao siêu, không ngờ con rắn độc như vậy lại bị cậu dễ dàng xử lý!”
Thái Hải Lực trợn tròn hai mắt, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Lưu Minh không trả lời, mà đích thân anh lột da rắn, xử lý xong thịt rắn thì cắt thành từng miếng nhỏ ném vào trong nồi.
Cành khô lá vụn của mùa hè rất khô hanh, thế lửa rất mạnh, chỉ trong chốc lát nồi lớn liền mở ra, lập tức có mùi thịt phả ra mặt.
“Thơm không?”
“Thơm quá, cảm thấy bụng cũng sôi ùng ục rồi!”
“Vậy cũng phải nhịn!”
Thái Hải Lực đã sớm vây quanh, không ngừng ngửi mùi thơm của thịt rắn.
Qua khoảng chừng mười phút.
Lưu Minh dóc ra một miếng thịt nhỏ, đưa cho Thái Hải Lực: “Ăn từ từ, khi cảm thấy ngứa trong dạ dày thì ông ăn một chút!”
“Hai người mang con gà đi giết rồi lấy máu!”
Lưu Minh dặn dò hai người trẻ tuổi này.
“Tiểu thần y, tôi cảm thấy bây giờ toàn bộ trong dạ dày đều ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang bò vậy!”
Thái Hải Lực vẻ mặt đau khổ nói.
“Tiếp tục ăn toàn bộ miếng thịt rắn đi!”
Lưu Minh gật đầu.
Động tác của hai người trẻ tuổi cũng nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền bưng đến một bát máu gà trống.
Thái Hải Lực vừa ăn xong, dường như đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn chẳng được bao lâu, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Lưu Minh đưa máu gà trống đang cầm trong tay cho ông ta.
Thái Hải Lực không hề do dự, cầm bát máu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ chắc ổn rồi!”
Lưu Minh gật đầu, hai người trẻ tuổi đang muốn hỏi thì phát hiện Thái Hải Lực bám một cây đại thụ bên cạnh, bắt đầu nôn ọe.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”
“Ông chủ, ông sao vậy?”
Hai người trẻ tuổi muốn qua đỡ ông ta, nhưng lại bị Lưu Minh ngăn cản lại: “Mấy người không cần để ý đến ông ta, chờ ông ta nôn sạch đồ trong bụng ra thì sẽ ổn thôi”.
Sở dĩ gọi Trường Cổ trùng chính là từ một vài người nuôi sâu độc trên vảy rắn, nói trắng ra là một loại ký sinh trùng trên người nó, thứ đồ này trời sinh thuộc âm hàn, hơn nữa thích ăn thịt rắn.
Vừa rồi Lưu Minh dùng thịt rắn dẫn dắt từ trong ruột của Thái Hải Lực đến dạ dày, sau đó lại bóp mũi ông ta tưới máu gà trống, ép những con cổ trùng kia ra ngoài.
Cứ như vậy ăn lại nôn, nôn lại ăn, liên tục mấy lần, mãi đến khi Thái Hải Lực không còn nôn ra thứ gì nữa, Lưu Minh mới bảo ông ta dừng lại.
Lúc này sắc mặt Thái Hải Lực đã không còn tái nhợt như trước, mặc dù rất yếu ớt, nhưng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu thần y, cảm ơn cậu, về tiền khám bệnh cậu cứ ra một cái giá, chỉ cần Thái Hải Lực tôi có thể làm được, tuyệt đối không nhíu mày!”
Thái Hải Lực cũng không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn rất rõ thứ mình nhổ ra, toàn bộ đều là con sâu màu trắng nhỏ dài, vẫn còn đang không ngừng ngọ nguậy.
“Ách”.
Lưu Minh gãi đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Ông cho tôi hai chục ngàn đi!”
“Hai chục ngàn?”
“Như vậy sao được!”
Thái Hải Lực vốn đã chuẩn bị một khoản tiền lớn, đừng nói mấy triệu, dù là mấy chục triệu ông ta cũng không nhăn mày, nhưng ông ta không ngờ Lưu Minh lại nói muốn hai chục ngàn.
“Sao không được, cũng chẳng phải bệnh nặng gì, ngược lại ông già Trần kia còn dùng âm phù tôi để lại cho mẹ, chắc chắn cũng phải đòi ông ta một trăm tám mươi ngàn!”
Lưu Minh hết sức nghiêm túc nói.
Thái Hải Lực cười một tiếng, cũng không từ chối, ông ta lấy từ trong xe ra hai chục ngàn tiền mặt giao cho Lưu Minh.
Ông ta biết tiểu thần y làm việc theo nguyên tắc của riêng anh, mình muốn báo đáp cũng chỉ có thể ở phương diện khác.
“Tiểu thần y, cậu xem cậu đã bận rộn ở đây cả trưa, hay là tôi dẫn cậu đi ăn chút gì nhé!”
Thái Hải Lực mặt đầy nịnh hót nói.
“Cũng được, ông nôn một lúc chắc cũng đói bụng rồi!”
Lưu Minh gật đầu, dù sao buổi trưa cũng không biết đi đâu ăn, chi bằng cùng Thái Hải Lực ăn một bữa cơm.
Trong phòng VIP sang trọng tại tầng hai câu lạc bộ Cửu Thiên.
Mấy người đàn ông ăn mặc vô cùng rực rỡ ngồi trên ghế sofa vừa uống rượu vừa nói chuyện, nếu Lưu Minh ở đây, chắc chắn sẽ biết không ít người.
“Hầu Tông Dư, nghe nói anh bị một tên nhà quê đánh?”
Triệu Bân mặc bộ đồ vest cao cấp đặt may riêng, ăn mặc khoan khoái sạch sẽ tay ôm một cô gái, cười ha hả hỏi.
“Hừ, Triệu Bân anh bớt nói mấy lời châm chọc đi, đó là anh chưa gặp hắn thôi, nếu anh gặp hắn, e rằng anh cũng không tốt hơn tôi đâu!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha ha, mình phế vật thì đừng mượn cớ”.
Triệu Bân cười lạnh, nói thật đúng là hắn ta coi thường người như Hầu Tông Dư, hắn ta cho rằng tên nhãi này không có chút bản lĩnh chó má này, một thằng nhà giàu chỉ biết ăn uống, không biết làm việc, làm sao có thể so sánh với Triệu Bân?
Chương 109: Quỷ Đạo chính thống
“Hừm, anh tốt hơn tôi chỗ nào? Hội nghị cấp cao kinh tế Đường Hải hôm đó, cái tên chân chó thuộc hạ của anh bị quỳ trên mảnh vụn thủy tinh ba tiếng đồng hồ, mặt mũi của anh đã mất hết rồi!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói. Bản thân biết không chơi lại được với Lưu Minh, thấy anh cũng sẽ đi đường vòng, nhưng cái tên Trịnh Dương Vĩ thuộc hạ của Triệu Bân kia quả thật là não tàn, biết rõ là không chọc nổi còn ngu đần đi đánh nhau.
Có thực lực mà giả bộ thì gọi là lợi hại, không thực lực mà giả bộ thì gọi là ngu dốt.
Trịnh Dương Vĩ chính là một tên ngu dốt chính hiệu!
“Hầu Tông Dư, đủ rồi đấy, vốn dĩ muốn gọi anh qua để cùng đi dạy dỗ tên nhà quê kia, không ngờ lá gan của anh đã bị dọa cho sợ rồi, tứ thiếu Đường Hải sao lại có người nhát như anh chứ”.
Nói xong, Triệu Bân liền đập ly rượu xuống bàn.
“Muốn báo thù, anh hoàn toàn có thể tự đi, việc gì phải kéo theo tôi chứ!”
Hầu Tông Dư trơ tráo nói.
Ngược lại Hầu Tông Dư rất mong đợi ngày Triệu Bân bị bêu xấu, để xem hắn ta còn có tư cách gì phách lối không.
“Hừm!”
Triệu Bân hừ lạnh, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh Hầu, chẳng lẽ chúng ta thật sự không giúp anh Triệu sao?”
Bàn Tử ở bên cạnh không nhịn được kề sát lại gần hỏi.
“Não là thứ đồ tốt, hy vọng lần sau ra khỏi nhà mày hãy mang đi!”
Hầu Tông Dư nhìn Bàn Tử, lại liếc nhìn Huyền Tư Giai bên cạnh, hắn ta vô cùng khinh bỉ nói: “Dành thời gian đọc nhiều sách, động não nhiều hơn, đừng lãng phí thời gian vào mấy cô gái ngốc kia, lúc ấy người bị buộc quỳ xuống không chỉ có Trịnh Dương Vĩ, mà còn có cả bố hắn Trịnh Tịch, bản thân mày nghĩ cho tốt vào!”
Mặc dù Hầu Tông Dư là công tử hào hoa, nhưng hắn ta không hề ngu, ngược lại còn suy nghĩ nhiều hơn những cậu ấm nhà giàu bình thường.
Trịnh Tịch sau khi bị làm nhục cũng không chọn trả thù, nhất định tên nhà quê kia có chỗ hơn người.
Đây cũng là lý do hắn ta không đồng ý Triệu Bân đi một chuyến hồ đồ như vậy.
Tất cả chỉ chờ đại ca quay về rồi hẵng nói!
…
Buổi trưa Thái Hải Lực mời khách ở nhà hàng Jing Du, Lý Giai cũng đi theo.
Lần này cuối cùng Thái Hải Lực đã cảm nhận được sự thỏa mãn khi thức ăn đi vào trong bụng.
“Tiểu thần y, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu cần đến chỗ của lão Thái tôi, cậu cứ mở miệng!”
Thái Hải Lực mặt đầy kích động, cũng không biết kiếp trước mình đã tích đức gì, đời này lại gặp được một tiểu thần tiên.
“Thật ra thì ông không cần cảm ơn tôi, quay về cố gắng cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc ông đi, nếu không phải bọn họ, ông vốn không chống đỡ nổi thời gian lâu như vậy!”
Lưu Minh vừa uống rượu vừa nói.
“Cảm ơn bố mẹ là điều nên làm, lại càng nên cảm ơn tiểu thần y cậu!”
Thái Hải Lực đứng dậy, vô cùng cung kính đi đến trước mặt Lưu Minh, mời anh một ly rượu.
“Gặp được tiểu thần y nhất định là tích đức cả đời của tôi”.
Lý Giai cười ha ha nói.
“Đâu có đâu có, có thể gặp được hai vị mới là phúc phận của tôi!”
Một bữa cơm vô cùng hòa thuận, cười cười nói nói, các thương nhân khoe khoang lẫn nhau, hai tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi.
Lưu Minh ra cửa, cực kỳ thỏa mãn vỗ bụng một cái, nhìn mây đen che kín bầu trời, anh thở dài một hơi, sau đó lái xe đi về phía câu lạc bộ.
Sau khi tìm thấy chỗ đỗ xe, Lưu Minh gọi Linh Nhi và Sương Nhi đi dạo trong sân vắng câu lạc bộ.
“Thưa anh, anh…”
Lúc cô gái tiếp khách vừa nhìn thấy Lưu Minh thì ngây ra, nói thật thì cô ta có ấn tượng hết sức sâu sắc với vị khách ăn mặc rất bình thường này.
Bởi vì cô ta cho rằng Lưu Minh chính là một tên biến thái, tới chỗ như vậy luôn mang theo phụ nữ đến, lẽ nào tìm thú vui trước mặt một người phụ nữ sẽ có khoái cảm sao?
“Tôi tìm bà chủ các cô!”
Lưu Minh nói xong, sau đó tự đi về phía tầng hai, không bao lâu bà chủ và quản lý đại sảnh Nhan Như Sương đã dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn đi từ tầng ba xuống.
“Em trai, nhớ chị hả?”
Bà chủ vô cùng thân thuộc muốn đi lên túm cánh tay Lưu Minh, nhưng khi nhìn thấy hai con quỷ nữ bên cạnh Lưu Minh, ánh mắt cô ta sửng sốt thu hồi tay mình lại.
Bà chỉ liếc nhìn quỷ hồn ở đằng sau mình, phát hiện ra bọn họ đang run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng không dám nói, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Ban ngày có thể hóa hình, hơn nữa không khác gì người bình thường, nếu cô ta đoán không nhầm, hai con quỷ nữ này chắc hẳn là tu vi Quỷ Vương.
Có hai con nữ quỷ tu vi Quỷ Vương, người trẻ tuổi này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
“Được rồi, công tử, mời theo tôi!”
Lần này bà chủ cũng thu hồi dáng vẻ lẳng lơ, toàn thân trở nên vô cùng tôn sùng Lưu Minh.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng ba, Nhan Như Sương vô cùng cung kính bưng lên một bình trà, sau đó liền đứng sang một bên, chờ đợi phân phó.
“Dám hỏi anh là truyền nhân nhà nào?”
Bà chủ hết sức ưu nhã đưa một ly trà lên.
“Quỷ Đạo chính thống!”
Lưu Minh thản nhiên nói.
Nghe xong lời này, trong lòng hai người đều giật mình, vừa mới bắt đầu các cô liền nhìn ra vẻ siêu phàm của Lưu Minh, nhưng không ngờ chàng thanh niên trước mắt này chính là Quỷ Đạo chính thống.
“Dám hỏi anh, lần này đến đây có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo chưa nói tới, tôi chỉ là được người ta nhờ vả, tới khuyên các cô thu tay lại, các cô đã bị người phía trên theo dõi!”
“Chúng tôi làm bí mật như vậy, sao có thể…”
Nhan Như Sương mặt đầy khiếp sợ!