• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Sư Hạ Sơn (1 Viewer)

  • Chương 101-103

Chương 101: Thịt xiên

Trong lúc đó Lưu Minh nhận được tin nhắn wechat của cô bé Lý Duyệt Nhiễm: Chủ nhà, tối nay tôi liên hoan bạn học, không về nhà ăn cơm.

“Liên Y, buổi tối cô muốn ăn gì?”

“Trời nóng như vậy, cảm thấy ăn không ngon miệng!”

Mạc Liên Y ngồi trên ghế đá, ngắt một chiếc lá của cây ngô đồng làm quạt, nhìn ánh mắt trời nói.

“Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!”

Lưu Minh nói.

Nếu nói đến đồ ăn khiến người ta ấn tượng khó phai nhất trong đêm ngày hè, thì chắc hẳn là thịt xiên nướng và bia lạnh.

Tính thời gian, hình như từ năm năm trước sau khi mình và lão bất tử đến Tây Tạng một chuyến, thì mình chưa ăn thịt dê xiên nướng.

“Đi ăn gì?”

Mạc Liên Y lập tức nổi hứng, Lưu Minh chủ động mời, có coi là hẹn hò không?

“Đợi đến nơi thì cô sẽ biết, nhưng nói trước nhé, tôi không có tiền!”

Nói xong Lưu Minh lật túi quần của mình.

“Hừ, cũng không phải ngày đầu tiên tôi biết anh không có tiền!”

Mạc Liên Y hừ lạnh lùng một tiếng, bèn quay người về phòng thay quần áo.

“Sớm biết thì phải giữ lại ít tiền, bây giờ nghèo đến mức không còn chút thể diện!”

Lưu Minh châm điếu thuốc, suy nghĩ, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn wechat cho sư phụ lão bất tử: “Lão bất tử, ông đây hết tiền rồi, mau chóng chuyển cho con ít đi, chốc nữa ra ngoài ăn với bạn gái, làm sao có mặt mũi để người ta trả tiền!”

“Ầy, tên đồ đệ không ra gì nhà mi!”

“Cả đời này thầy thu nhận chín đồ đệ, mi là kém cỏi nhất, tám sư huynh của mi sớm đã có sự nghiệp của riêng mình, chỉ có tên đệ tử cuối cùng là mi đã từng này tuổi rồi, còn muốn gặm tiền quan tài của sư phụ!”

“Mi tiêu tiết kiệm thôi, dạo này sư nương kế của mi quản rất chặt, sư phụ cũng không có nhiều!”

Lão bất tử gửi liên tiếp mấy tin nhắn, cuối cùng mới chuyển cho Lưu Minh năm trăm đồng.

“Mẹ kiếp, con mặt dày xin thầy một lần, lại chỉ cho con năm trăm, thầy tưởng con là ăn mày hả! Nếu không phải có hai nhiệm vụ chưa hoàn thành, con đến nỗi hạ mình hèn hạ xin thầy không!”

Lưu Minh tức giận suýt nữa ném điện thoại, nghĩ lại vẫn chọn nhận tiền.

Một lúc sau, Mạc Liên Y đẩy cửa đi ra, hôm nay Mạc Liên Y mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng, đeo kính mắt không gọng, trông có phong cách của nữ giáo sư.

Kiểu trang điểm trí thức này, Lưu Minh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

“Anh nhìn gì mà nhìn, mau đi thôi!”

Mạc Liên Y trừng mắt nhìn Lưu Minh một cái, vô cùng nghiêm túc nói.

Hai người lên xe đi thẳng đến chợ!

Ban ngày khu chợ có hàng rong quán bán đồ ăn, buổi tối cũng có các tiểu thương dựng bàn làm chợ đêm.

Lưu Minh dừng xe ở một bên, kéo Mạc Liên Y đi về phía chợ đêm.

“Mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà cũng đến đây ăn?”

Mỹ nữ đó trông giống như minh tinh nào đó trên tivi!”

“Đừng nhìn nữa, mỹ nữ đẳng cấp đó vốn không phải là người mà đám nghèo rớt như chúng ta có thể nghĩ đến, anh nhìn thanh niên bên cạnh cô ta đi, chắc chắn là cậu ấm nhà giàu ẩn hình!”

Ở Đường Hải, Maserati cũng coi là xe sang trọng, chiếc xe như vậy vừa đến chợ đêm nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng lại không gây nên chấn động quá lớn, mọi người vẫn ăn, vẫn uống.

Dù sao mỹ nữ có đẹp nữa, xe có đẹp nữa thì cũng không thể làm cơm ăn.

Tiếng đánh đấm, tiếng hô gọi lẫn lộn, vô cùng náo nhiệt.

“Bây giờ náo nhiệt hơn mười năm trước nhiều!”

Lưu Minh nhìn chợ đêm huyên náo, không nhịn được cảm thán.

Mạc Liên Y cẩn thận e dè nhìn mặt đường đầy ổ gà, thỉnh thoảng cau mày, cô ta vốn không nghĩ Lưu Minh sẽ đưa mình đến nơi này ăn tối.

“Chú Phát, cho ba mươi xiên thịt dê, mười xiên thịt ba chỉ, hai mươi xương sườn, có món gì ngon thì nướng một ít!”

Lưu Minh kéo Mạc Liên Y đến một quán trong đó, hô lớn với ông chủ.

“Có ngay!”

Ông chủ ở đây là một người đàn ông lực lưỡng Đông Bắc thô to, vô cùng hào sảng, trước đây, mỗi lần thèm ăn, Lưu Minh đều chạy đến đây, chú Phát sẽ nướng ít đồ cho anh ăn.

Đồ ăn nhanh chóng được nướng xong, chú Phát cười ha ha bưng đồ đến.

“Chú Phát, đã lâu không gặp!”

Lưu Minh đứng lên cười chào hỏi người đàn ông đô con.

“Ôi mẹ ơi, đây chẳng phải Tiểu Minh ư, mấy năm trôi qua đã lớn thành chàng trai rồi, nếu ở chỗ khác thì tôi cũng không dám nhận!”

Chú Phát ngẩn người, nhanh chóng nhớ ra Lưu Minh là ai.

“Tiểu Minh, tôi làm việc đã, chốc nữa tôi quay lại, đến lúc đó hai chúng ta nói chuyện vui vẻ!”

Chú Phát nhìn bếp lò một cái.

“Chú làm việc đi!”

“Đã mấy năm không ăn thịt nướng, bây giờ vừa ngửi được mùi vị này đã không chịu nổi rồi!”

Nói xong, Lưu Minh trực tiếp cầm mấy xiên thịt đặt lên chiếc đĩa trước mặt Mạc Liên Y, sau đó lại tự cầm mấy xiên bắt đầu nhồm nhoàm ăn.

“Này, sao cô không ăn đi?”

Lưu Minh thấy Mạc Liên Y không động vào, không nhịn được hỏi.

“Có ngon như anh nói không, chỉ nhìn thôi đã thấy ngấy dầu mỡ, bẩn bẩn, có ăn được không?”

Mạc Liên Y không nhịn được cau mày.

“Cô ăn thử đi thì biết, tôi dám đảm bảo cô ăn xiên thứ nhất thì sẽ muốn ăn xiên thứ hai!”

Nói xong, Lưu Minh đứng lên đi lấy hai chai bia lạnh từ trong tủ nước bên cạnh, mở một chai rồi đưa cho Mạc Liên Y.
Chương 102: Gây chuyện

Mạc Liên Y nhắm mắt, cắn nhẹ một miếng thịt xiên, ấy, hình như không khó ăn như tưởng tượng, thịt rất tươi mềm, lại thêm mùi vị ớt cay và gia vị đặc biệt, ăn thực sự rất ngon.

“Thế nào?”

Lưu Minh cẩn thận e dè hỏi.

“Rất được, rất ngon!”

Mạc Liên y cười nói, buổi trưa vốn không ăn được bao nhiêu, bây giờ vừa ngửi thấy hương vị thịt xiên thì đã đói không chịu nổi rồi. Cũng không cần biết có bẩn hay không, lại ăn thêm mấy xiên thịt trên đĩa.

“Sướng!”

Lưu Minh ngửa cổ uống một ngụm bia, tuốt ăn một xiên thịt, lại nhìn Mạc Liên Y phía trước, không nhịn được hô lên một tiếng.

Mạc Liên Y cũng học theo dáng vẻ của Lưu Minh, uống một ngụm bia, lập tức cảm thấy cơ thể mát lạnh sảng khoái.

“Bia, thịt nướng, mỹ nữ, thế mới là sống chứ!”

Lưu Minh lấy điện thoại ra chụp một bức, định khoe với đám súc sinh trong nhóm.

Thấy hình như Lưu Minh chụp mình, Mạc Liên Y vừa định liên tiếng nói.

Đột nhiên bàn bên cạnh vang lên tiếng động lớn, tiếp đó một người trung niên miệng sủi bọt trắng ngã xuống đất, không ngừng co giật, rất nhanh đã ngất đi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chắc không phải lên cơn phát bệnh chứ?”

“Hay là mau gọi cảnh sát đi!”

Mọi người đều cẩn thận e dè nhìn người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

“Đại ca, anh sao thế?”

“Đại ca, mau tỉnh lại đi!”

Lúc này, mấy thanh niên ngồi cùng bàn với anh ta xông lại, vừa lắc cánh tay anh ta, vừa hỏi anh ta làm sao.

Nhưng ngươi đàn ông trung niên không phản ứng đáp lại.

“Mẹ kiếp, ông chủ đâu, chắc chắn là thịt ở chỗ các ông có vấn đề, đại ca ăn vào nên mới vậy!”

“Đúng thế, mới đây thôi đại ca còn rất khỏe mạnh”.

“Ông chủ, hôm nay nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, thì đứng trách mấy anh em chúng tôi không khách sáo!”

Mấy thanh niên xô xô đẩy đẩy chú Phát vào trong đám đông, mồm năm miệng mười nói.

“Cậu nhóc, cậu đừng ngậm máu phun người, nhiều người như vậy đều ăn thịt nướng chỗ tôi, tại sao đại ca cậu đột nhiên ngất, chắc chắn vấn đề không phải ở thịt xiên”.

Chú Phát nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất, vội vàng giải thích.

“Có quỷ mới biết ông cho thứ gì vào trong thịt xiên? Tóm lại hôm nay không cho tôi lời giải thích thì ông đừng làm nữa!”

Một thanh niên trong đó cười lạnh lùng nói.

“Mọi người lại đây mà xem, quán thịt nướng không có lương tâm này, dùng thịt kém chất lượng, bây giờ người ta ăn xảy ra vấn đề còn không chịu trách nhiệm”.

Mấy thanh niên còn lại hô lớn lên với xung quanh, thu hút ánh mắt của không ít người, dù sao buổi tối có rất nhiều người ra ngoài đi dạo, bọn họ đang sầu vì không có gì để làm, bây giờ có kịch vui miễn phí để xem, đâu thể bỏ qua.

Chỉ lúc sau, không ít người đã vây xung quanh.

“Tôi thường xuyên đến quán này, cũng chư từng thấy ai ăn có vấn đề, chắc không phải anh ta giả bộ chứ, muốn lừa tiền người ta phải không”.

“Tôi thấy không giống, anh xem người đàn ông trung niên đó quần áo bảnh bao, vừa nhìn có vẻ là một ông chủ có chút tiền, người như vậy mà lại đến quán thịt nướng lừa tiền?”

“Chẳng lẽ thực sự thịt của quán thịt nướng có vấn đề!”

Mọi người chỉ vào người đàn ông trung niên nằm dưới đất, không ngừng phát biểu ý kiến của mình.

“Người anh em, các cậu đừng hét nữa, cậu muốn bao nhiêu tiền khám bệnh thuốc thang, tôi bỏ ra còn không được ư?”

Chú Phát khổ sở nói, quán nhỏ này của ông ta dựa vào lòng tin để làm ăn, vốn không chịu nổi đám thanh niên này làm loạn ầm ĩ như vậy.

“Mười ngàn!”

Thanh niên đó vô cùng vui vẻ đưa ra mười ngón tay.

“Đây… mười ngàn, có phải nhiều quá rồi không?”

Chú Phát tỏ vẻ mặt khó xử, tuy nói bây giờ làm ăn khá tốt, nhưng cũng không chịu nổi đám thanh niên này gây loạn như vậy.

“Lưu Minh, anh đi giúp ông chủ đi!”

Mạc Liên Y cũng không xem nổi tình huống này nữa, trực tiếp nói với Lưu Minh.

Thực sự nếu những người có mặt ở đây tinh ý một chút đều biết, không phải thịt có vấn đề, mà là đám lưu manh côn đồ này đến gây chuyện.

Nếu hôm nay đưa mười ngàn cho chúng, có thể ngày mai là năm mươi ngàn, mấy ngày nữa là tám mươi ngàn một trăm ngàn.

Lưu Minh gật đầu, đẩy mọi người ra, nói: “Nghe nói ở đây có người bị ngất, tôi là bác sĩ, để tôi khám xem!”

“Anh ăn mặc cũ kỹ bần bần như vậy mà là bác sĩ?”

Tên lưu manh dẫn đầu hiển nhiên không tin.

“Đại ca à, tôi là bác sĩ thật!”, Lưu Minh cười giải thích.

“Thế anh có chứng chỉ hành nghề y không, lấy ra cho tôi xem!”

“Đương nhiên là có, nhưng để ở nhà, không mang theo, tôi đến đây ăn tối, nghe nói có người xảy ra chuyện, cho nên mới chạy đến xem, vốn dĩ còn có lòng tốt khám giúp các anh, không ngờ các anh lại ngăn cản, hiển nhiên là không muốn cho đại ca của anh tỉnh lại!”

Lưu Minh càng nói càng tức giận, vung tay áo chắp tay sau lưng định bỏ đi.

“Người anh em, cậu đừng tức giận, vừa nãy là anh em chúng tôi lo lắng cho an nguy của đại ca, xin anh khám cho đại ca tôi đi!”
Chương 103: Đi theo tôi

Một tên lưu manh dẫn đầu cười nói, thực ra hắn ta biết rõ đại ca mình không bị bệnh gì, bác sĩ có giỏi đi nữa cũng mãi mãi không gọi được một người giả vờ ngủ dậy.

“Vậy được!”

Lưu Minh gật đầu, gia vẻ bắt mạch cho người đàn ông trung niên.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là rối loạn nhịp tim, lại thêm di chứng khối huyết não, Alzheimer người già, những cái đó cũng không phải chuyện lớn, tôi châm cứu giúp anh ta là được!”

“Bệnh gì?”

Mấy tên lưu manh không nhịn được trừng to mắt: “Tên nhóc anh có biết khám bệnh không hả? Có phải đến gây chuyện không!”

“Đương nhiên là biết, trước đây khi ở trong thôn, tôi thường xuyên khám bệnh cho heo cái, dê con và trâu bò, các anh cứ xem là được”.

“Tên nhóc anh là bác sĩ thú ý à, một bác sĩ thú ý còn dám khám bệnh cho đại ca tôi, xảy ra chuyện anh có thể gánh được trách nhiệm không, tôi thấy anh chán sống rồi, phải không?”

Mấy tên côn đồ bao vây lại, có vẻ định ra tay.

“Mấy người các anh khác gì súc sinh, tôi có thể chữa được cho lợn dê chó, thì cũng có thể chữa được cho các anh!”

Nói xong, Lưu Mạnh nhặt lên mấy cái tăm tre, trực tiếp cắm thẳng tăm tre vào giữa khe móng tay của người đàn ông trung niên.

Mười đầu ngón tay liền tim, huống hồ, lớp da phía dưới móng tay rất mềm, đừng nói bị đâm một cái, cho dù bị đụng vào cũng sẽ đau rát.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông trung niên ngồi bật dậy từ dưới đất.

“Mẹ kiếp, anh đã làm gì đại ca tôi?”

Một tên lưu mạnh oang oang mồm đi đến, trông như muốn ra tay.

“Tôi làm gì thì mọi người đều nhìn thấy, tôi chỉ đang chữa bệnh cho anh ta thôi, vừa nãy chẳng phải anh ta ngất đi rồi ư? Bây giờ anh xem, anh ta tỉnh bật dậy rồi!”

Lưu Minh châm điếu thuốc, nheo mắt nhìn tất cả tên lưu manh có mặt nói.

“Tôi thấy anh muốn đến gây chuyện gì đúng hơn!”

Tên lưu manh dẫn đầu không nói nhiều, tức giận hổn hển cầm chiếc ghế đẩu trên sạp đập về phía đầu của Lưu Minh.

Tiền sắp đến tay thì bị tên nhóc này xuất hiện làm hỏng bét, đổi lại là người khác thì có ai không nổi giận chứ?

Cắt đứt tiền tài của người khác giống như giết bố mẹ của người đó!

“Quân tử dùng miệng không dùng tay, các anh muốn làm gì?”

Lưu Minh lùi lại hai bước tránh chiếc ghế của tên lưu manh, đá hắn ta một cái ngã xuống đất.

Toàn bộ mấy tên lưu manh còn lại vây lên, trong tay cầm các loại vũ khí đập về phía Lưu Minh, nhưng Lưu Minh giống như con cá chạch, bọn chúng không đánh đến được, mỗi lần Lưu Minh tránh đều rút ra một chiếc tăm tre cắm lên đầu ngón tay của một tên lưu manh.

Toàn bộ đám lưu manh đều bị Lưu Minh nhanh chóng hạ gục.

“Được rồi, chúng giờ chúng ta nói chuyện tử tế!”

Lưu Minh lấy một chiếc ghế ngồi xuống nhìn đám lưu manh.

“Cuối cùng mày muốn thế nào?”

Tên lưu manh dẫn đầu vừa ôm bụng vừa hằm hằm nhìn chằm chằm Lưu Minh.

“Các anh đến quán nhà người ta gây chuyện, không những đánh hỏng đồ, còn dọa khách sợ bỏ chạy, các anh nói phải làm thế nào đi!”

Lưu Minh cười nói.

“Chúng tôi đền tiền, chúng tôi đền tiền!”

Gã trung niên sớm đã bị dọa sợ mặt trắng bệch, bây giờ móng tay của hắn ta vẫn còn đau.

“Mấy tên lưu manh các anh có mặt ở đây có người nào tính người đó, để tất cả tiền trên người lên bàn!”

Lưu Minh vỗ lên chiếc bàn bên cạnh nói: “Nếu ai dám không để lên, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Một đám lưu manh ngoan ngoãn móc toàn bộ tiền của mình ra, Lưu Minh đếm số tiền trên bàn, vô cùng khinh bỉ nhìn đám lưu manh một cái: “Mới chỉ hơn hai ngàn, các anh đúng là một đám nghèo kiết!”

Khi nhìn thấy cảnh này, Mạc Liên Y không nhịn được cười thành tiếng, hình như trên người anh cũng chẳng có đến một đồng phải không, còn có mặt mũi nói người ta nghèo.

“Đại ca, chúng tôi thực sự hết tiền rồi!”

Người đàn ông trung niên dẫn đầu mếu máo nói.

“Mau cút đi, nhìn thấy chúng mày là phiền!”

Lưu Minh vô cùng chán nản xua tay với đám lưu manh.

Mấy tên lưu manh ôm bàn tay của mình bỏ chạy thục mạng.

“Chú Phát, số tiền này chắc đủ để bù đắp tổn thất tối nay!”

Lưu Minh cười đưa số tiền trong tay cho chú Phát.

“Tiểu Minh, cảm ơn cậu!”

Khoang mắt chú Phát nóng ướt, nắm chặt tay của Lưu Minh.

Ôn lại những chuyện ngày xưa với chú Phát, hai người đều bùi ngùi, Lưu Minh lấy điện thoại ra xem, phát hiện không còn sớm nữa, bèn đưa Mạc Liên Y về nhà.

Vừa vào con ngõ, thì phát hiện một chiếc xe cảnh sát đưng ở trước cửa nhà mình.

Nữ cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát, tư thái oai hùng đứng dựa xe.

Khi nhìn thấy nữ cảnh sát, Lưu Minh lập tức cảm thấy lạnh toát trong lòng, chỉ cần gặp phải cô gái này thì cứ như chưa từng gặp được chuyện tốt.

Nữ cảnh sát cũng không phải kẻ mù, nhanh chóng phát hiện đèn xe, trực tiếp sải bước lớn về phía chiếc xe.

“Lưu Minh, xuống xe đi theo tôi”.

Nữ cảnh sát lạnh lùng nghiêm mặt nói.

“Chị cảnh sát này, Lưu Minh đã phạm lỗi gì?”

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Liên Y hơi ngẩn người, anh chàng Lưu Minh này lại phạm lỗi gì rồi, cảnh sát đích thân đến nhà anh bắt anh.

“Không phạm lỗi!”

Nữ cảnh sát lạnh lùng nói.

“Tôi không phạm lỗi lầm gì, tại sao phải đi theo cô?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom