• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (3 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301 . Không thấy Diệp Lăng

Rất nhanh, Cố Trường Ca đã đem động phủ tùy thân này luyện hóa, thu nó vào không gian.

Đồng thời, hắn dùng giá trị thiên mệnh của mình để mở ra không gian thần binh đạo tàng.

Kim quang lộng lẫy, trong một không gian rộng lớn.

Đủ các loại thần binh chìm nổi, đao thương kiếm kích, lò, ấn, thang... Quang hoa ánh sáng như ngọc, phong mang kinh người, giống như có thể phá thiên.

Đây là lực lượng phát triển không gian.

Ở trong thần binh đạo tàng, tất cả các thần binh đều là tồn tại thật sự , cũng không phải dựa vào phù chú tạo thành.

Điều này có nghĩa là khi Cố Trường Ca mở ra thần binh đạo tàng, nó tương đương với việc trực tiếp mở ra thần binh bảo khố.

Trong trường hợp bất ngờ, có lẽ có thể trực tiếp giết chết kẻ địch.

Về lý do tại sao Cố Trường Ca lại làm điều này hoàn toàn là vì hắn hiệu tại rất giàu.

Đột nhiên hắn có được nhiều thần khí như vậy, ngoài chuyện đó ra, hắn thực sự không biết làm gì khác.

Doãn Mi từ đó chọn lựa một vài thần binh hữu dụng với nàng, sau đó liền không có chọn nữa.

Mà trong động phủ này ẩn chứa hàng trăm thần binh.

Những thứ mà Luân hồi Cổ Thiên Tôn coi trọng và lưu lại, không có thứ nào là phàm phẩm cả.

Về điều này, Cố Trường Ca ngoại trừ muốn nói một tiếng khách khí với Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, thì cũng không biết nói gì hơn.

Nếu Diệp Lăng là một thợ săn kho báu.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia tựa như là thần tài của hắn vậy.

Sau đó, Cố Trường Ca đi đến một cung điện khác để thu nhận Luân Hồi hồ, Luân Hồi căn bám trong đó cũng bị hắn thu thập vào bên trong không gian của mình.

Luân Hồi căn không chỉ có thể dùng làm vũ khí, mà còn có thể dùng để thai nghén ra Quả Luân Hồi.

Nhưng cho đến nay, vẫn chưa đến thời điểm Cố Trường Ca sử dụng Luân Hồi căn làm binh khí.

Hắn dự định rời khỏi nơi này.

"Sau khi trở lại ngoại giới, chỉ cần nói... Diệp Lăng trọng thương mà chạy trốn"

Trước đó, Cố Trường Ca có dặn dò trước với Doãn Mi.

" Ta biết, thưa chủ nhân. Diệp Lăng bây giờ cũng chưa chết. Vào thời khắc mấu chốt, hắn bộc phát ra một con át chủ bài lợi hại và thoát khỏi tay người mà chạy trốn."

Doãn Mi gật đầu, cực kỳ thông minh, rất nhanh đã thông suốt mọi chuyện.

Mặc dù Diệp Lăng đã chết.

Nhưng vẫn không thể để cho ngoại giới biết về việc hắn đã chết.

Nếu không thân phận Cố Trường Ca là người thừa kế Ma Công sẽ không có người cõng.

Lúc này, cần nàng cùng Cố Trường Ca diễn một vở kịch, lừa gạt người đời.

“Không! Thời khắc mấu chốt Diệp Lăng đã thi triển ma công làm ta trọng thương, hắn cũng bị thương nặng, thừa cơ chạy thoát.” Cố Trường Ca nghe vậy lắc đầu, sửa lại câu nói của Doãn Mi.

Doãn Mi nói rất đúng, nhưng nó không hoàn hảo.

Giả vờ bộ dạng bị Thôn Tiên Ma Công làm trọng thương, cái này đối với hắn mà nói rất đơn giản

Ngay cả khi có người thăm dò thương thế của hắn, hắn vẫn có thể ngụy tạo ra dấu vết bị Thôn Tiên Ma Công đả thương.

Bằng cách này, sẽ không có người suy nghĩ nhiều.

Thay vào đó, nhiều người sẽ phải cảnh giác đề phòng với Diệp Lăng, dù sao mạnh như Cố Trường Ca cũng bị Diệp Lăng đả thương.

Họ phải làm như thế nào nếu đối mặt với Diệp Lăng?

Lúc này, Cố Trường Ca đã để lại cho mọi người một ấn tượng mạnh mẽ về Diệp Lăng, có thể mở đường cho hắn hành động trong tương lai.

“Ta hiểu được, vẫn là chủ nhân suy nghĩ tường tận.” Doãn Mi đột nhiên bừng tỉnh ra, trong lòng càng ngày càng ngưỡng mộ Cố Trường Ca , đồng thời cũng có chút vui vẻ.

Dù sao lúc trước, Cố Trường Ca phân phó nàng làm việc, nhưng sẽ không bao giờ giải thích cho nàng.

Tất cả lý do đều phải dựa vào bản thân nàng để suy đoán.

Điều đó nói lên rằng đó là vì Cố Trường Ca ngày càng tin tưởng nàng.

Suy nghĩ của Doãn Mi rất tinh tế, rất nhanh đã hiểu rõ điểm này.

“Đi thôi.” Cố Trường Ca nói.

Sau đó hai người dựa theo đường cũ trở về, trên đường đi, Cố Trường Ca đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đã trắng bệch đi rất nhiều, bộ dạng bắt đầu trở nên suy yếu.

Nhìn bộ dạng có vẻ như đã bị tổn thương tới căn nguyên.

Thời gian thụ thương cũng phải được kiểm soát tốt, không thể lại một chút sơ hở dù là nhỏ nhất.

Tất nhiên, bộ dạng này suy cho cùng cũng chỉ là sự ngụy trang bên ngoài.

Cố Trường Ca sẽ không tự làm hại chính bản thân mình.

Khi Cố Trường Ca đang cứu Doãn Mi khỏi "ma trảo" của Diệp Lăng.

Cách khu di tích này tám nghìn dặm trong một cổ trấn.

Một đám tu sĩ cùng sinh linh chạy tới đây, trên bầu trời đầy người cùng chiến thuyền, thanh thế cực kỳ kinh người, pháp khí tỏa ra quang hoa ngút trời, tràn ngập mọi nơi.

Nơi nào cũng đều đang bị người tìm kiếm.

Từng cái đỉnh núi của khu di tích này, cũng xuất hiện trùng trùng điệp điệp bóng người, và những thần niệm bao trùm khắp nơi.

Để thảo phạt người thừa kế Ma công, lần này đã kinh động tới hàng ngàn thiên kiêu trẻ tuổi, trong đó có sáu bảy người là tuổi trẻ chí tôn.

Vương Vô Song hậu duệ của Trường Sinh Vương gia, Diệp Lang Thiên thiếu chủ của Thái Cổ Diệp tộc, truyền nhân của tộc Chu Tước nhất tộc Xích Linh ...

Bọn hắn đều là nhận được tin tức chạy tới, ngựa không dừng vó, trên đường đi một chút cũng không nghỉ ngơi, vì sợ Diệp Lăng chạy mất.

Nhưng bây giờ đã tìm kiếm toàn bộ khu di tích, đừng nói đến tung tích của Diệp Lăng, thậm chí đến cả cái bóng của sinh linh cũng không thấy được.

Bọn họ hận không thể đào sâu ba thước, lôi Diệp Lăng ra.
Chương 302 Không xong rồi

“Thật sự để cho Diệp Lăng chạy trốn rồi sao?” Xích Linh cau mày, sau khi nghe tin liền vội vàng chạy tới, kết quả cũng không thu hoạch được gì.

Nàng nghi ngờ rằng Diệp Lăng đã không còn ở đây nữa.

"Xích Linh, ở chỗ này phát hiện một tòa lăng mộ, đúng như những gì chúng ta dự đoán, trong đó tất cả bản nguyên của cổ thi đã bị luyện hóa."

Oanh!

Lúc này trên bầu trời, một đạo thần quang rơi xuống mặt đất, hóa thành một nam nhân dáng người cao lớn anh tuấn, giống như một vị thần trẻ tuổi.

Đó chính là Diệp Lang Thiên.

Hắn trầm giọng nói, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

“Chắc chắn rồi chứ?” Xích Linh thở dài, sắc mặt cũng rất nặng nề.

Trước đó nàng đã đoán rằng ở đây sẽ xuất hiện lăng mộ, nên vẫn để mắt tới.

Thật không ngờ lại bị nàng đoán trúng.

Hơn nữa, rất nhiều xác chết, tinh hoa cùng căn nguyên cổ xưa trong ngôi mộ đã bị Diệp Lăng hấp thu.

Điều họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.

“Đáng tiếc, vẫn là đến muộn một bước.” Ở một hướng khác, có một bóng người toàn thân được sương mù bao phủ đang đi tới.

Đó là Vương Vô Song.

Hắn cũng thở dài nói, không nghĩ tới một phen công phu, kết quả lại là uổng phí.

“Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy Cố huynh, không phải hắn đã chuyển tin tức cho chúng ta sao?"

Lúc này, Vương Vô Song bàng hoàng nói, mọi người mới phát hiện ra rằng Cố Trường Ca không xuất hiện ở đây.

Điều này khiến hắn không khỏi băn khoăn.

Theo đạo lý, thời điểm này, Cố Trường Ca không thể vắng mặt được.

Nhưng bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Ca, ngay cả tùy tùng của hắn cũng chưa nhìn thấy.

"Đúng vậy, sao Cố huynh lại không đến? Ta cũng nhận được tin này từ những tùy tùng của huynh ấy." Diệp Lang Thiên cũng nghi ngờ hỏi.

Họ vội vã chạy đến ngay khi nhận được tin báo.

Nhưng tại sao Cố Trường Ca lại không có ở đó, chẳng lẽ nói tin tức này là sai?

"Có lẽ Trường Ca đạo huynh đã đoán được rằng lần này chúng đi sẽ tay không trở về, nên mới không đến."

Xích Linh sau khi nghe lời này đã đoán được ít nhiều, "Có lẽ Trường Ca đạo huynh đã biết Diệp Lăng sẽ chạy trốn, dù sao có nhiều người như vậy tới thảo phạt Diệp Lăng, nếu như hắn không ngu, đều sẽ lựa chọn chạy trốn."

"Chúng ta rất có thể sẽ không thu hoạch được gì."

"Mà Trường Ca đạo huynh đã có dũng khí thông báo cho chúng ta, có nghĩa là hắn đã nắm chắc rằng có thể tìm thấy Diệp Lăng, có thể đây chính là kế hoạch của hắn, buộc Diệp Lăng phải xuất hiện ở khu vực này ..."

Xích Linh vẻ mặt trầm ngâm, phân tích.

Nàng dựa vào sự hiểu biết của mình về Cố Trường Ca mà phân tích.

Nghe vậy, hai mắt Diệp Lang Thiên sáng lên, không khỏi gật đầu khen ngợi, "Xích Linh phân tích rất có lý, theo độ hiểu biết của ta về Cố huynh, hắn không thể phạm sai lầm trong chuyện này, hắn nhất định đã biết Diệp Lăng sẽ bỏ trốn, nên mục đích báo cho chúng ta là để dụ Diệp Lăng ra mặt. ”

Khi nghe điều này, Vương Vô Song trầm mặc trong giây lát.

Sau đó mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành chịu.

“Có vẻ như tất cả chúng ta đều bị Cố huynh lợi dụng làm mồi dụ rồi.” Hắn nói.

Nếu như là người bình thường lợi dụng bọn hắn theo cách này, bọn họ đã sớm tức giận, nhưng đối mặt với Cố Trường Ca, bọn hắn không dám.

Tuổi trẻ cấm kỵ cùng tuổi trẻ chí tôn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Chớ nói chi hành vi của Cố Trường Ca, là vì thiên hạ chúng sinh, vì ngàn vạn sinh linh của các tộc mà suy nghĩ..

Lúc này, bọn hắn còn có thể nói thêm cái gì?

"Bây giờ, nói không chừng Trường Ca đạo huynh đã gặp được Diệp Lăng ..." Xích Linh nói.

"Không nghĩ tới Xích Linh ngươi đối với Trường Ca đạo huynh lại hiểu sâu như vậy, thật là không có nghĩ đến a..." Lúc này, Diệp Lang Thiên không khỏi mở miệng, không chút phúc hậu cười nói.

"Diệp huynh ăn nói cẩn thận."

Nghe vậy, Xích Linh hơi sững sờ, sau đó không khỏi lắc đầu nói.

Trong lòng nàng đều là cười khổ.

Lời này nghìn vạn lần không nên bị vị Nữ Đế tương lai kia nghe được.

Nàng còn nhớ kỹ một chưởng nọ, trực tiếp đem một đầu hung thú Chân Thần cảnh chụp chết.

Nguyệt Minh Không cường thế trong việc bảo vệ địa của mình, nàng cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

Nàng cảm giác được thực lực của Nguyệt Minh Không, tuyệt đối sẽ cao hơn Diệp Lang Thiên, Vương Vô Song và những người khác ,bất quá nàng ấy chưa từng chân chính lộ ra mà thôi.

Ngày đó, Nguyệt Minh Không nhìn về phía nàng, ánh mắt hiện ra lãnh ý và cảnh cáo, Xích Linh nhớ rất rõ ràng.

Nếu như nàng thực sự dám tiếp cận Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca có lẽ sẽ không sẽ để ý.

Nhưng... Nguyệt Minh Không nói không chừng thực sự sẽ ra tay giết nàng.

Lúc này, xa xa bỗng nhiên có một lưu quang bay tới, một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện,mặt lộ vẻ khiếp sợ, không dám tin tưởng lao tới.

Tựa hồ có chuyện khẩn cấp gì muốn bẩm báo.

"Không xong rồi...".

Một màn này, khiến cho từ Xích Linh, Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên đến một đám tuổi trẻ chí tôn đều không khỏi nhíu mày nhìn sang.

"Chuyện gì cuống quít như vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ?" Một vị tuổi trẻ chí tôn quát lên, người này là tùy tùng của hắn.

"Trường Ca thiếu chủ cùng người thừa kế ma công giao thủ bị thương..." người trẻ tuổi này thanh âm run, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ là run rẩy nói ra những lời này.

Tin tức này, khiến hắn run rẩy, quả thực khó có thể tin....

Ngay cả người mà thế hệ trẻ kiêng kỵ, vô địch cùng thế hệ, bất khả chiến bại - Trường Ca thiếu chủ, khi đối mặt với người thừa kế ma công, cũng phải bị thương.

Cái này đối với bọn hắn mà nói, quả thực giống như là trời muốn đổ sụp xuống.

"Cái gì!?"

Nghe nói như vậy, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngốc trệ, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm.

Cố Trường Ca gặp phải người thừa kế ma công, đồng thời giao thủ với hắn mà bị thương?

Tin tức này ẩn chứa nội dung thật sự làm người khác rung động.

Trong lúc nhất thời mọi người nghe được những lời này, đều trợn to hai mắt, khiếp sợ không thôi, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Bọn hắn không thể tin được.
Chương 303 Có cần thiết không?

Xích Linh phản ứng đầu tiên, khuôn mặt lãnh ngạo không khỏi lộ ra vẻ lo lắng hỏi lại, "Việc này thật hay giả, Trường Ca đạo huynh hắn không có sao chứ?"

"Tin tức này, chỉ là ta từ trong miệng tùy tùng của Trường Ca thiếu chủ nghe được, Trường Ca thiếu chủ tựa hồ bị thương không nhẹ, trừ cái đó ra cũng không có cái gì đáng lo ngại. Hơn nữa Doãn Mi thiên nữ của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, đã được Trường Ca thiếu chủ cứu ra từ trong tay người thừa kế Ma Công..."

Lúc này, người trẻ này cũng đã bình tĩnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đối với mọi người nói.

Dù sao loại tin tức này thật sự làm kẻ khác chấn động, khó có thể tin.

Bọn họ còn đang ở nơi này lục soát tung tích của người thừa kế ma công.

Kết quả, Cố Trường Ca đều đã cùng hắn giao thủ rồi.

"Không có việc gì là tốt rồi." Nghe nói như thế, Xích Linh nhất thời thở phào một cái.

Nàng lo lắng nhất chính Cố Trường Ca cường đại như vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cũng may chỉ là thụ thương.

Xem ra Diệp Lăng ẩn giấu thủ đoạn thật đúng là kinh người.

Trách không được lúc ấy hắn đối mặt một đám Thiên Thần cảnh, Thần Vương cảnh cũng không hề sợ hãi.

Nghĩ đến những thứ này, sắc mặt Xích Linh càng lạnh hơn vài phần.

Nhưng lại không khỏi lo lắng, đến ngay cả Cố Trường Ca cũng bị thương trên tay Diệp Lăng, nếu như là bọn họ gặp được Diệp Lăng thì sao?

Sợ rằng là chỉ có một con đường chết.

"Xem ra ý tưởng của chúng ta là chính xác, Trường Ca đạo huynh thật đúng là dùng tin tức này, bức bách Diệp Lăng hiện thân, chỉ bất quá hắn đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Lăng." Diệp Lang Thiên lúc này cũng thở dài.

Hắn thấy, Diệp Lăng có không ít át chủ bài, cường đại như Cố Trường Ca cũng bị thụ thương, kỳ thực rất bình thường.

"Còn Diệp Lăng thì sao?" Vương Vô Song hỏi.

"Có người nói, sau khi Diệp Lăng thi triển át chủ bài cường đại, bị Trường Ca thiếu chủ phản công, hắn bị thương nặng mà chạy, bây giờ không biết tung tích." Người thanh niên trẻ tuổi hồi đáp.

"Chạy thoát... Đây thật đúng là một mối họa a! Đến Cố Trường Ca cũng không có giết được hắn." Vương Vô Song lắc đầu.

Bất quá lúc này, bọn họ cũng không nói hay trách móc gì Cố Trường Ca cả.

Để bắt người thừa kế ma công, hắn bày mưu tính kế, hiện nay còn bị thương.

Chuyện này chỉ có thể trách người thừa kế ma công, thật sự là quá giảo hoạt, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, diệt hoài không chết.

" Nghe nói giữa Doãn Mi thiên nữ và Trường Ca thiếu chủ còn có chút mâu thuẫn, không nghĩ tới cuối cùng người cứu nàng ra khỏi tay của người thừa kế ma công lại là Trường Ca thiếu chủ..."

"Tuy rằng thanh danh của Trường Ca thiếu chủ không tốt, thế nhưng Doãn Mi thiên nữ nói cho cùng cũng là sư muội của hắn, loại thời điểm này không có khả năng thấy chết mà không cứu, lòng dạ của Trường Ca thiếu chủ, thật sự là khiến cho người ta khâm phục."

Mà lúc này, ở di tích, mấy vị tuổi trẻ chí tôn còn lại, cũng nhao nhao mở miệng nói.

Trong lời nói, đều là cách nhìn nhận về sự việc này, cũng là tỏ thái độ khâm phục đối với Cố Trường Ca.

Từ trong tay người thừa kế ma công cứu ra đồng môn sư muội cùng hắn có xung đột mâu thuẫn... Thành thật mà nói, trước đó thật không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ làm như vậy.

Nhưng gần đây xảy ra một số chuyện, để cho bọn họ mặc cảm, thậm chí sinh lòng khâm phục.

Thân là người mà người cùng trang lứa đều phải kiêng kỵ, không phải chỉ là hư danh.

"Đúng vậy! Vẫn cho là Trường Ca thiếu chủ là một người cường thế bá đạo, không nghĩ tới còn có một mặt ôn nhu như vậy, đoán chừng lúc này, Doãn Mi thiên nữ sẽ rất cảm động đi!"

"Dù sao cũng hay cho một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân a!"

"Ngược lại là có chút hâm mộ Doãn Mi thiên nữ...Cũng không biết nếu như ta rơi vào trong tay người thừa kế ma công, Trường Ca thiếu chủ sẽ tới cứu ta hay không ?"

Không ít thiên chi kiêu nữ mở miệng nói, trong ánh mắt đều lộ vẻ ngưỡng mộ hòa với tia sáng kỳ dị.

Nói một cách đơn giản , chính là các nàng bị hành động của Cố Trường Ca làm cho thần tượng.

Một người dám đứng ra chống lại người thừa kế ma công, hấp dẫn thù hận của đối phương giữa bao đám người trẻ tuổi cùng thế hệ.

Loại chuyện đại nghĩa này, làm cho các nàng cảm thấy say mê.

"Trường Ca đạo huynh bây giờ ở đâu? Xem ra, chúng ta còn phải cần đi tìm hắn hỏi một chút việc."

Sau đó, Diệp Lang Thiên cùng những người khác thương nghị một lúc, rồi quyết định đi tìm Cố Trường Ca để hỏi rõ chi tiết mọi việc.

Về sau nếu như gặp được Diệp Lăng, cũng có một chút chuẩn bị.

Oanh!

Từng đạo thần quang rời khỏi nơi đây, hướng đến căn cứ ở sơn cốc trước đó mà đi.

Mà rất nhanh tin tức Cố Trường Ca gặp và giao thủ với người thừa kế ma công, giống như mọc cánh, đã được truyền đi khắp Tiên Cổ đại lục, gây nên chấn động rất lớn.

Rất nhiều tuổi trẻ chí tôn chưa từng tham dự vào việc này cũng cảm thấy chấn kinh không thôi.

Tại thời điểm bọn Xích Linh rời đi, ở nơi cách xa di tích này.

Oanh!

Mây đen cuồn cuộn, khí tức của nhiều hung thú cuồn cuộn, giống như là một mảng mây đen lớn, muốn bao phủ trời đất.

Có rất nhiều sinh trẻ tuổi với vẻ mặt hung dữ và máu me đứng đó, giống như là đang đứng ở chân trời.

Bọn hắn mọc ra các bộ phận kỳ lạ, người đầu bò, long lân thiếu niên, đuôi phượng vĩ nữ tử... tất cả đều được bao phủ bởi thần uy, tài hoa xuất chúng.

Những sinh linh trẻ tuổi này, đang nhìn vào di tích phía trước, đối với hành vi của thiên kiêu ngoại giới, kỳ thực bọn hắn cũng không hiểu rõ.

Nhiều người động thủ như vậy, chỉ để bao vây một người, có cần thiết không?
Chương 304 Toan tính của Hắc Nhan Ngọc

Lúc này, một nữ tử mặc áo trắng khuôn mặt xinh đẹp đứng trên vách núi, nhìn tất cả những chuyện này, nhướng mày, lạnh lùng nói: “Chúng thiên kiêu của ngoại giới làm như thế, thật ra đang cho chúng ta một cơ hội, người kế thừa ma công đối với bọn họ có sự uy hiếp rất lớn. Nhưng mục tiêu của chúng ta là Cố Trường Ca.”

“Bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện.”

Người nói chuyện, chính là Hắc Nhan Ngọc của Hắc Thiên Ưng gia tộc .

Bên cạnh nàng, có không ít sinh linh trẻ tuổi, khí huyết khinh khủng giống như lò lửa.

Có một nam tử Kim Ngưu trẻ tuổi, giữa trán mọc một sừng, được bao phủ bởi các văn tự cổ đại thanh sắc .

Ngoài ra còn Thần Tượng bạch sắc,Thần Ngạc kim sắc, Đằng Xà hắc sắc,...trong mắt tất cả bọn hắn đều ánh lên vẻ lạnh lùng.

Nghe vậy, một mỹ nữ sau lưng mọc lên đôi cánh chim màu vàng mỹ lệ, nhướng mày, lạnh lùng nói: “Bất kể như thế nào, những tu sĩ ngoại nhân đều là kẻ thù của chúng ta. Giết Cố Trường Ca hay là giết bọn hắn, có gì khác nhau hay sao?”

Nàng đến từ Vũ Nhân tộc, đối với Cố Trường Ca cùng tu sĩ ngoại giới, đều không có bất kỳ hảo cảm nào.

Bởi vì thời gian trước, tộc nhân của họ đã bị thảm sát tại một tòa thành cổ.

Kết quả là ngay cả đối phương là người nào cũng không biết.

Bọn hắn nhận định đó là do Cố Trường Ca gây ra, nhưng bọn hắn không có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh.

Bởi vì sự việc đó, nên trong khoảng thời gian này, bọn hắn đã xảy ra xung đột lớn với các tu sĩ ngoại giới.

“Không, nếu chúng ta khởi xướng việc giết chết những tu sĩ ngoại giới, chắc chắn sẽ khơi dậy sự tức giận và bất mãn của những thế lực bên ngoài đó. Nhưng nếu chúng ta chỉ thảo phạt Cố Trường Ca, nó sẽ không gây ra phản ứng lớn như vậy.”

Một sinh linh khác nói, cơ thể hắn ta được bao phủ bởi lớp vảy rắn đen dày đặc, đôi mắt hẹp dài, đầy vẻ lạnh lùng.

Thiên kiêu đến từ Cổ Đằng Xà nhất tộc, thân phận và địa vị, có thể so sánh cùng với Hắc Nhan Ngọc.

Hắn đối với việc này tương đối cẩn thận , đã phân tích lợi và hại trong đó.

“Hừ, bất quá chỉ gan nhỏ thôi, nếu Cố Trường Ca không xuất hiện, vậy ta liền đi tìm hắn. Không phải nghe nói hắn bị thương trong trận chiến với người thừa kế ma công sao? Cơ hội tốt như vậy sao không biết quý trọng, các ngươi muốn dẫm vào vết xe đổ của Long Đằng đại nhân hay sao? “

Nữ tử của Vũ nhân tộc tên là Vũ Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, một lòng muốn tìm Cố Trường Ca báo thù.

Theo ý kiến của nàng, Cố Trường Ca bị thương nặng, chính là cơ hội tốt nhất để bọn hắn thảo phạt Cố Trường Ca.

Nhưng mà những người còn lại thì sợ đầu sợ đuôi, không có chút can đảm nào.

Điều này khiến nàng rất thất vọng.

“Thôi, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền đi đi, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi.”

Lúc này, Hắc Nhan Ngọc mở miệng, thanh âm nhu hòa, nhưng ẩn chứa sức thuyết phục và uy nghiêm khó có thể từ chối.

“Hừ!”

“Chúng ta đi!”

Vũ Tĩnh đối với Hắc Nhan Ngọc có chút kiêng kị, trước đó hai người có giao thủ qua, vừa ra tay nàng liền ở thế hạ phong.

Ở Tiên Cổ đại lục lấy thực lực vi tôn, thực lực của Hắc Nhan Ngọc mạnh hơn nàng, vì thế tiếng nói của nàng ấy cũng quan trọng hơn nàng.

Dứt lời, Vũ Tĩnh đưa theo tộc Vũ Nhân của nàng, đuổi theo phương hướng mà bọn Xích Linh, Diệp Lang Thiên đã rời đi.

“Vừa đúng lúc cho nàng ta đi thám thính chuyện của Cố Trường Ca xem thật giả như thế nào, ngược lại nàng ta cũng là một người ngu xuẩn.”

Ánh mắt Hắc Nhan Ngọc thờ ơ, hiện lên thần sắc khác thường, trong lòng chỉ thầm nghĩ như vậy.

Nếu không thăm dò rõ ràng thật giả chuyện Cố Trường Ca bị thương.

Nàng sẽ không dễ dàng hiện thân động thủ.

Hắc Nhan Ngọc sẽ không làm những chuyện không chắc chắn, dưới cái nhìn của nàng, thực lực của Cố Trường Ca rất đáng sợ, cho dù có bị thương cũng không người thường có thể đối phó.

Vũ Tĩnh vậy mà muốn đi thăm dò.

Vừa hay lại hợp ý nàng.

“Hắc Nhan Ngọc , ngươi từ nhỏ đã thông minh rồi, lần này các tộc khác nhau của chúng ta phái nhiều cường giả đuổi giết một người trẻ tuổi, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”

Lúc này, thiên kiêu Cổ Đằng Xà nhất tộc lên tiếng, hắn tên là Đằng Vũ , hiện tại tu vi của hắn đạt tới Hư Thần Cảnh trung kỳ, hắn rất cường đại.

Lúc đó hắn cũng không ở trong tộc.

Sau khi trở về, mọi người trong gia tộc đều giấu kín chuyện này, không muốn nói chuyện nhiều.

Hắn rất nghi hoặc về điều này, và muốn tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

“Khi đó truyền nhân của Luân Hồi Thiên Tôn từng xuất hiện.” Hắc Nhan Ngọc nhìn Đằng Vũ, từ tốn nói.

Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở Hắc Thiên Ưng nhất tộc .

Mà nàng lại là một trong số ít người biết đến nô ấn.

Kế hoạch của Hắc Nhan Ngọc là muốn giết chết truyền nhân của Luân hồi Thiên Tôn, thậm chí còn quan trọng hơn cả việc đối phó với Cố Trường Ca và làm rạng danh các tộc Tiên Cổ .

Nàng dự định sẽ dẫn dắt Hắc Thiên Ưng nhất tộc đi về phía huy hoàng..

Nhưng vào lúc này, đột nhiên lòi ra một truyền nhân của Luân Hồi Thiên Tôn, người này thông qua nô ấn có thể bắt tộc bọn họ làm nô dịch cho hắn.

Chuyện này làm sao mà nàng có thể chịu được.

Nhưng nàng cũng không biết rõ ai là truyền nhân của Luân Hồi Thiên Tôn.

Nàng chỉ biết rằng đó là một nam tử trẻ tuổi, cách đây một thời gian vẫn bị đuổi giết.

Gần đây mới mai danh ẩn tích.

“Vừa vặn là có thể nhờ vào đó điều tra vấn đề này, thuận tiện đi thăm dò thực hư chuyện của Cố Trường Ca.” Đôi mắt Hắc Nhan Ngọc sáng rực lên.
Chương 305 Phối hợp đóng kịch

“Khụ khụ khụ...” Một tiếng ho khan vang lên

“Làm phiền các đồng đạo đã quan tâm, thương thế này của ta không có vướng bận. Rất nhanh sẽ khỏi.”

Trong sơn cốc, hội tụ rất thế hệ trẻ tuổi.

Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên, Xích Linh và những tuổi trẻ chí tôn khác, đều đến đây để thăm hỏi Cố Trường Ca.

Thậm chí có tuổi trẻ chí tôn khi nghe tin, như thiên kiêu Kim Sí Đại Bằng nhất tộc- Kim Bằng, cũng đã đến đây.

Trên chính giữa một tòa đình đài.

Cố Trường Ca một thân áo dài màu đen, áo bào rộng lớn, thêu sơn hà nhật nguyệt, tinh thần hoàn vũ, hoa mỹ đến cực điểm.

Hắn ngồi chỗ, đang đưa tay nâng chén, đưa đến bên miệng, sau đó khẽ mỉm cười nhìn mọi người trước mặt.

Chỉ là sắc mặt thanh tú thần nhã của hắn hơi tái đi, kém sắc hơn bình thường rất nhiều.

Người quen biết hắn, giờ phút này đều có thể nhìn ra lúc này hắn đang suy yếu.

Không ít thiên chi kiêu nữ nhìn một màn này,vậy mà không kìm lòng được có chút đau lòng.

Nhớ ngày đó, khi thiếu chủ Cố gia đánh giết Long Đằng - thủ lĩnh của thế hệ trẻ các tộc Tiên Cổ, là hăng hái cỡ nào, cường thế bao nhiêu.

Nhưng là bây giờ trông hắn suy yếu như vừa bệnh nặng mới khỏi.

Như thể một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể thổi bay hắn.

Điều này khiến các nàng cảm thấy rất phức tạp, không kiềm chế được mà xiết chặt mép váy của mình.

“Trường Ca thiếu chủ bị thương như vậy đều là vì giao đấu người thừa kế ma công. Hắn bị thương thế kia là vì thiên hạ chúng sinh.”

Nghĩ đến đây, lòng thương cảm và ngưỡng mộ của các nàng như muốn trào ra.

“Thương thế của Trường Ca đạo huynh thế kia, ta sợ là đã bị tổn thương đến bản nguyên, e rằng nhất thời sẽ không thể khỏe lại ngay được.”

Trong đình đài, sau khi kiểm tra vết thương của Cố Trường Ca, Vương Vô Song không khỏi thở dài nói.

Không vấn đề gì.

Nhưng thương thế này quả thực không nhẹ.

Nguyên nhân chính là bởi vì đã tổn thương đến bản nguyên.

Thực lực của người thừa kế ma công không thể coi thường, hơn nữa tới Cố Trường Ca cũng phải chịu thương tổn lớn như vậy.

Trong lòng hắn nhịn không được lắc đầu, cảnh giác đối với Diệp Lăng tăng lên mấy tầng.

Đối với việc nghi ngờ Cố Trường Ca?

Hắn căn bản không nghĩ tới điều đó, cũng không tìm ra lý do để hoài nghi.

“Trường Ca đạo huynh hãy tu dưỡng một đoạn thời gian cho thật tốt, nếu các tộc Tiên Cổ tìm ngươi để gây sự, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ người .”

Bằng Phi của Kim Sí Đại Bàng tộc, cả người tràn đầy kim quang, vào lúc này hắn cũng mở miệng nói.

Tuy tính tình hắn bướng bỉnh không quy tắc, nhưng lần này đối với Cố Trường Ca là tâm phục khẩu phục.

Mấy ngày hôm trước đúng lúc bởi vì cơ duyên, khó có thể thoát thân, không có cách nào tham dự vào việc thảo phạt người thừa kế Ma Công Diệp Lăng.

Hôm nay nhìn thấy tình trạng Cố Trường Ca như vậy, khiến hắn bội phục.

Người thừa kế Ma Công, người người muốn giết, là không có vấn đề.

Nhưng ai có thể làm được đến trình độ của Cố Trường Ca?

"Đúng vậy, nếu như các tộc Tiên Cổ trong khoảng thời gian này dám gây phiền phức cho Cố huynh , chúng ta đây không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đến lúc đó hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tiêu diệt các tộc Tiên Cổ thì có làm sao!”

Nghe vậy, các trẻ tuổi chí tôn có tính khí nóng nảy, trực tiếp vỗ đùi, tính toán như vậy.

Chuyện Cố Trường Ca đắc tội các tộc Tiên Cổ, trong khoảng thời gian này đã truyền đi khắp nơi.

Hôm nay bản thân hắn bị trọng thương, rất có thể sẽ đưa tới cuộc tập sát của các tộc Tiên Cổ.

"Trường ca đạo huynh an tâm tu dưỡng đi, vết thương của ngươi thế kia haizz..." Lúc này trong mắt Xích Linh cũng lộ ra sự không đành lòng.

"Cố huynh cứ yên tâm, trong khoảng thời gian này chuyện gì huynh cũng không cần để ý." Diệp Lang Thiên mở miệng nói.

Bản nguyên bị hao tổn, chuyện này đối với tu sĩ bình thường mà nói, chính là tổn thương trí mạng, thậm chí hủy hoại nửa người.

Đương nhiên đối với thiên kiêu như Cố Trường Ca mà nói, có lẽ không tính là vấn đề lớn lao gì.

Nhưng trong khoảng thời gian lịch luyện ở Tiên Cổ đại lục này, nói không bị ảnh hưởng, đó là điều không có khả năng.

"Đều tại ta, nếu như không phải ta dễ tin lời Diệp Lăng, Cố sư huynh cũng sẽ không bị thương. Khi đó Diệp Lăng lấy tánh mạng của ta uy hiếp Cố sư huynh."

"Thật ra huynh ấy không cần chịu vết thương này."

Lúc này, Doãn Mi ở một bên sắc mặt vẫn rất áy náy, cũng đã lên tiếng, vừa nói viền mắt liền ửng đỏ lên.

Biểu cảm thể hiện chân tình, khiến mọi người cảm khái.

Thời khắc mấu chốt mới biết bản tính con người ra sao, Cố Trường Ca vì cứu sư muội, hành động lần này, đủ để làm bọn họ tán thưởng khâm phục rất lâu.

"Làm phiền chư vị đạo huynh lo lắng, ngược lại khiến Trường Ca hổ thẹn trong lòng.”

"Hơn nữa, Doãn sư muội, ngươi cũng không cần áy náy, quan hệ giữa ta và ngươi tuy có xung đột, nhưng đối mặt người thừa kế Ma Công, giết người không chớp mắt kia. Đổi lại là người khác, ta cũng sẽ như vậy."

"Việc này ngươi không cần quá để ý,vết thương nhỏ này, không ảnh hưởng đối với ta... khụ khụ khụ..."

Nghe lời nói của Doãn Mi, trên mặt Cố Trường Ca mang theo ý cười nhàn nhạt, đành nói như thế.

Nhưng nói thì nói, lại ho khan lên.

Nữ tử tùy tùng bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa tới một tấm khăn lụa trắng.

Cố Trường Ca che miệng lại, hiện lên màu máu đỏ chói mắt.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người phức tạp, đối với hắn càng thêm khâm phục.

Những lời này, nói ra từ trong miệng Cố Trường Ca, thật đúng là tự nhiên, làm cho mọi người không chút hoài nghi nào.

Sau đó, mọi người hàn huyên hỏi thăm một trận xong, cũng đều cáo từ, không tính quấy rầy Cố Trường Ca nghỉ ngơi.

Trong lúc nhất thời, bên cạnh sơn cốc, cũng biến thành một mảng quạnh quẽ.

"Trường ca đạo huynh, vậy huynh nhớ chăm sóc tốt bản thân, nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, Xích Linh xin cáo từ trước." Xích Linh cũng rời đi.

Cuối cùng, Cố Trường Ca phất tay cho một đám tùy tùng lui ra.

Rất nhanh ở đây cũng chỉ còn lại hai người, hắn và Doãn Mi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom