• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Mệnh Phản Phái (1 Viewer)

  • Chương 291-295

Chương 291 Diệp Lăng trải lòng

Bên trong tộc địa Hắc Thiên Ưng, một thiếu nữ đang đứng sừng sững trên vách núi mây mù lượn lờ.

Nhìn dáng vẻ bất quá mười bảy mười tám tuổi, toàn thân áo trắng, quanh thân mây mù phun trào, ngũ quan đẹp đẽ.

Tóc đen như mây, trên tóc cài Cửu Hoàng trâm, người mặc áo sơn hà cẩm tú, thánh khiết tựa như một bông sen thần , vẻ mặt kiều diễm vô song.

"Tiên Cổ Long Tộc ban bố Chân Long lệnh, thế hệ trẻ tuổi các tộc Tiên Cổ Di tộc, tất cả muốn tham dự vào trong hàng ngũ thảo phạt Cố Trường Ca."

Thiếu nữ nhẹ giọng tự nói, trong con ngươi đen như ngọc thạch, có tinh quang rạng rỡ.

"Bây giờ Long Đằng đã chết, thế hệ trẻ tuổi Tiên Cổ các tộc như rắn mất đầu, đây chính là cơ hội tốt của ta."

Nàng chính là tỷ tỷ của Hắc Minh, Hắc Nhan Ngọc.

Thực lực của nàng có thể được xếp vào một trong những người nổi bật nhất thế hệ trẻ tuổi Tiên Cổ các tộc.

Hắc Thiên Ưng nhất tộc mấy chục vạn năm khó thấy nhân vật thiên tài.

Đoạn thời gian trước, khi Long Đằng tìm kiếm thiên chi kiêu nữ các tộc, bởi vì có dung mạo xuất chúng, nàng bị Long Đằng coi trọng, cố ý đặt vào hậu cung của hắn.

Đối với việc này, bản thân Hắc Nhan Ngọc vô cùng cự tuyệt, nàng giấu tài, thanh danh không hiện.

Nhưng cũng không có nghĩa là nàng thực lực yếu, cam nguyện thần phục với Long Đằng.

Nhất là bản thân Hắc Nhan Ngọc là người có dã tâm, dự định dẫn đầu Hắc Thiên Ưng nhất tộc tái tạo huy hoàng của tiên tổ, thống ngự Tiên Cổ các tộc.

Nàng lúc đầu dự định tìm một cơ hội khiêu chiến Long Đằng, nói rõ lập trường bản thân.

Nhưng chưa từng nghĩ Long Đằng lại chết trong tay Cố Trường Ca.

Hắc Nhan Ngọc từng nghe nói qua về Cố Trường Ca, biết người này rất mạnh, những lời đồn giữa Tiên Cổ các tộc, khó mà khiến người tin phục, chẳng qua là trong lòng còn có oán giận, bôi đen hắn mà thôi.

Thực lực chân chính của Cố Trường Ca chí ít đã tới gần Thiên Thần cảnh.

Hắc Nhan Ngọc cố ý điều tra kết quả trận chiến kia.

Tuổi trẻ cấm kỵ!

Bốn chữ nặng nề này cũng không phải là nói ngoa.

Bất quá lần này, các tộc cùng liên hợp với nhau chuẩn bị thảo phạt Cố Trường Ca.

Chuyện này dưới cái nhìn của nàng có lẽ chính là một cơ hội của mình.

Cố Trường Ca cường đại tới đâu, cũng không có khả năng một người đối phó toàn bộ Tiên Cổ tộc đàn.

"Người đâu, đi theo ta chinh phạt Cố Trường Ca."

Rất nhanh, Hắc Nhan Ngọc truyền ra lời nói, trong núi lớn sau lưng nàng lập tức xông ra mấy đạo thân ảnh cường hoành.

"Xoẹt xoẹt xoẹt."

Tiếng phá không không ngừng, từ khắp nơi trong vách núi xông ra, xuất hiện bên người Hắc Nhan Ngọc.

Thiếu nữ tóc vàng có hai cánh, nam tử cường tráng hai tay bao trùm lân phiến, cự hán đầu mọc sừng trâu

Những sinh linh này khí tức cường đại, tu vi yếu nhất cũng là Hư Thần cảnh, chính là cường giả tự tay Hắc Nhan Ngọc thu phục được trong đại sơn này.

Sau khi Hắc Nhan Ngọc biến mất, bên vách núi ở sau lưng nàng, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt đi ra.

Thiếu niên sau lưng mọc lên một đôi cánh đen, chính là Hắc Minh.

Giờ phút này trong ánh mắt của hắn đang hiện ra quang mang quỷ dị, nhìn chằm chằm phương hướng Hắc Nhan Ngọc rời khỏi.

"Đến ngay cả hai vị lão tổ cũng tu luyện Giá Y công pháp, hiện nay tỷ tỷ rời khỏi gia tộc, đây chính là thời điểm ta quật khởi mạnh mẽ, ôm hết thảy quyền lực trong tay."

Hắc Minh tự lẩm bẩm nói, trong mắt dã tâm như hỏa diễm, đang thiêu đốt mãnh liệt.

Ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, trong đôi mắt mình, đang có đường vân màu trắng như mạng nhện hiện lên, sau đó nhanh chóng tiêu tán không thấy.

Khi Diệp Lăng mang theo Doãn Mi bước vào bên trong giếng cạn.

Trước mắt liền một mảnh trời đất quay cuồng, trong thoáng chốc có rất nhiều không gian đang bị hủy diệt.

Cuối cùng, hai người tựa như xuyên qua một con sóng lớn, rơi xuống mặt đất.

Trong mắt Doãn Mi lóe lên một tia khác thường rồi biến mất, sau đó lộ ra vẻ giật mình nói, " nơi này là nơi nào ? chẳng lẽ chúng ta tới một thế giới khác?"

"Không sai, nơi này đã là một thế giới khác, nói đúng ra, kỳ thật có thể tính là một tiểu thế giới, chẳng qua là sư tôn ta để lại cho ta."

Nghe vậy, Diệp Lăng đi trước mặt nàng gật đầu nói, đè nén hưng phấn trong lòng.

Ngày thường hắn đều gọi là Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.

Nhưng lúc này đang ở trong động phủ Luân Hồi Thiên Tôn để lại cho hắn, vẫn nên xưng hô sư tôn thì tốt hơn.

Vạn nhất Luân Hồi Cổ Thiên Tôn còn có một luồng tàn hồn ở chỗ này, nghe được hắn lời bất kính của hắn, đem hắn trục xuất sư môn, vậy thì quá thua lỗ rồi.

Cho nên đừng nhìn Diệp Lăng bình thường có vẻ không hề thông minh, nhưng trong lòng kỳ thật suy nghĩ rất nhiều.

"Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lẽ nào là "

Lúc này, vì phối hợp với lời nói của Diệp Lăng, Doãn Mi không khỏi lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Dáng vẻ bị trấn trụ.

Kỳ thật Cố Trường Ca đã nói những lời này với nàng rồi, cho nên nàng căn bản không giật mình.

"Đúng vậy, ngươi không có đoán sai." Diệp Lăng lúc này, cũng có chút đắc ý cùng tự ngạo, thân phận truyền nhân Luân Hồi Thiên Tôn, khiến hắn rất tự hào.

Bất quá sợ bị những người khác để mắt tới cơ duyên của hắn, không dám bại lộ.

Bây giờ ở trước mặt Doãn Mi thẳng thắn nói ra lời này, khiến hắn không khỏi lộ ra tiếu dung, rất hưởng thụ ánh mắt chấn kinh, sùng kính của Doãn Mi.

"Luân Hồi Thiên Tôn, kia thế nhưng là nhân vật gần với tiên, không nghĩ tới Diệp Lăng ngươi lại còn có địa vị như vậy, thật làm người ta chấn kinh." Doãn Mi không khỏi bội phục nói.

Diệp Lăng lắc lắc đầu nói, "Cho nên những tin đồn ở ngoại giới, nói ta là người thừa kế ma công , cái này hoàn toàn không phải là thật. người thừa kế ma công thực sự thật ra là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung Cố Trường Ca "

"Đều là hắn hãm hại ta!"

"Cố Trường Ca , tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ kia, ta sớm muộn cũng kéo khuôn mặt luôn tỏ vẻ đạo mạo của hắn xuống, khiến thiên hạ biết ai mới thật sự là ác nhân "

Đề cập đến Cố Trường Ca, trong mắt hắn lại lộ ra hận ý cùng sát khí nồng đậm.

Thế gian này cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào giống Cố Trường Ca, khiến hắn hận thấu xương như thế.

Ngay cả Diệp Lang Thiên cũng còn kém rất rất xa.

Rõ ràng hai người trước đó cũng chưa hề thực sự được gặp mặt, thậm chí ngay cả lời cũng không có nói qua.

Nhưng Cố Trường Ca lại hãm hại hắn như thế, khiến trên lưng hắn cõng một cái nồi đen, biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh kêu giết!

Thậm chí cách cục diện thế gian đều là địch cũng không xa.
Chương 292 Thiên mệnh gọi tên ta! Cố Trường Ca, ngươi chờ đó

"Ngươi không cần phải nói những thứ này, ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, Diệp Lăng."

Lúc này, lông mày Doãn Mi khẽ nhíu một cái, mở miệng nói , đánh gãy những lời chửi mắng của Diệp Lăng đối với Cố Trường Ca.

"Vẫn là Doãn Mi ngươi tốt!" Nghe vậy, Diệp Lăng gật đầu, có chút cảm động.

Hắn cũng kịp phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc nói những thứ này.

Lúc này, hắn ở phía trước dẫn đường, dẫn Doãn Mi một đường hướng về phía trước.

"Dấu tích Doãn Mi lưu lại là ở chỗ này."

Lúc này, thân ảnh Cố Trường Ca cũng từ đi ra từ trong hư không, đi tới trong toà cổ miếu bị vứt bỏ này.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc giếng khô cạn phía trước , ánh mắt như có điều suy nghĩ.

"Diệp Lăng lúc này, cũng đã tiến vào đi, như thế xem ra đây có lẽ là thông đạo không gian, giống trong thế giới của ta" thần niệm Cố Trường Ca thăm dò vào bên trong giếng cạn.

Hắn tinh thông Hư Không Chi Lực, rất nhanh liền đã nhận ra không gian ba động nhàn nhạt.

Hiển nhiên, nơi này thông tới một thế giới khác, ẩn giấu huyền cơ.

"Di tích bên kia, giờ phút này cũng đã có người tiến đến, hiện nay trừ ta ra, không có ai biết hành tung của Diệp Lăng."

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười nhạt, sau đó cất bước đi vào bên trong.

Chuyện hái trái cây đã chín, hắn đã không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Đã sớm làm nhiều thành quen.

Diệp Lăng đi phía trước loại bỏ tất cả nguy hiểm cho hắn, mà hắn nhẹ nhàng thoải mái chạy đến.

Lần này, Cố Trường Ca không có ý định để Diệp Lăng còn sống rời khỏi nơi này.

Về phần cái kết, người thừa kế ma công Diệp Lăng đi đâu?

Vậy dĩ nhiên là bộc phát toàn lực, từ trong tay hắn trốn thoát.

Đến lúc đó, cùng lắm thì Cố Trường Ca cùng Doãn Mi phối hợp một chút, nói hắn bị Diệp Lăng đánh trọng thương rồi bỏ chạy, mà hắn lại làm ra vẻ trọng thương.

Kế sách này theo ý Cố Trường Ca, có thể nói là thiên y vô phùng.

Cuối cùng, cũng sẽ không ai biết Diệp Lăng rốt cuộc ở chỗ nào, sẽ chỉ biết hắn làm người thừa kế ma công, có thể ẩn náu ở khắp nơi.

Tất cả thế lực đạo thống đều sẽ tìm kiếm Diệp Lăng, nhưng là một người chết, đến lúc đó bọn hắn làm sao có thể tìm được chứ?

Bản thân Diệp Lăng lại có thủ pháp thay hình đổi dạng, ẩn tàng bản nguyên.

Cho nên không ai biết Diệp Lăng đã chết, ngược lại sẽ cho rằng Diệp Lăng bỏ trốn mất dạng, núp trong bóng tối.

Cố Trường Ca làm hết thảy, chỉ cần không bị người khác phát hiện tại trận, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện do Diệp Lăng đã chết gây nên.

Ai có thể hoài nghi lên đầu của hắn?

Diệp Lăng cùng Doãn Mi, đã đi được một đoạn đường rất dài.

Nơi này thoạt nhìn như là khe hở lòng đất, trực tiếp kết nối với chỗ sâu nhất, thậm chí có khí tức nóng rực truyền đến.

Trong bốn phía hư không, còn lạc ấn cùng một chút trận văn, nếu như không hiểu thấu đáo Luân Hồi chi lực, ngay cả Thánh Cảnh tồn tại, chỉ sợ nửa bước cũng khó tiến vào nơi này.

"Diệp Lăng ngươi phải chú ý, nơi này thế nhưng là khảo nghiệm cuối cùng của Thiên Tôn, những trận văn cơ quan phía trước kia, ngươi cũng phải cẩn thận" giọng nói lão Quy từ trong mặt dây chuyền truyền đến.

Điều này khiến trong lòng Diệp Lăng run lên, không dám buông lỏng cảnh giác.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Rất nhanh, hắn liền thấy được phía trước có ánh sáng truyền đến, dung nham cực nóng, đang chảy dưới chân .

Phía trên dòng dung nham có cây cầu độc mộc vắt qua.

" bên trong dung nham có sinh linh hỏa thuộc tính, phải cẩn thận một chút" lão Quy nhắc nhở .

Diệp Lăng gật đầu.

Từng đợt biển lửa dậy sóng kinh khủng từ phía dưới đánh tới, không ngừng đập trên người hắn.

Nhưng lại bị Luân Hồi chi lực trên người hắn làm sụp đổ, không thể gây tổn thương cho hắn.

Thủy triều này không chỉ nóng rực, còn kèm theo trọng lực vạn quân vô cùng đáng sợ.

Hư Thần cảnh tu sĩ bình thường, đoán chừng trong nháy mắt sẽ nổ tung, cho dù là Chân Thần cảnh cũng phải biến sắc.

Không thể không nói, Luân Hồi Thiên Tôn bày ra khảo nghiệm đối với Diệp Lăng bây giờ mà nói, vô cùng phù hợp.

Khiến hắn cảm thấy nguy cơ sinh tử, nhưng lại không quá nguy hiểm.

Theo Cố Trường Ca, đây chính là vẽ vời thêm chuyện.

"Rống "

Trong biển dung nham phía trước, nhảy lên ra không ít hỏa diễm sinh linh, thẳng hướng Diệp Lăng đánh tới, khiến hắn lâm vào một trận chém giết một thời gian.

Mà Doãn Mi núp ở phía sau, nhìn thấy hết thảy, đang lặng lẽ lưu lại tung tích.

Diệp Lăng không hề phát giác được hành động của Doãn Mi.

Bây giờ trong mắt hắn, cuối con đường phía trước ẩn giấu cơ duyên vô tận.

Không có cái gì quan trọng hơn cái này!

Không bao lâu.

Diệp Lăng mang theo Doãn Mi, một đường vượt mọi chông gai.

Giải quyết rất nhiều khảo nghiệm Luân Hồi Thiên Tôn để lại cho hắn, rốt cục đi tới chỗ sâu nhất.

Một tòa động phủ tọa lạc ở nơi đó, đang phun ra thần quang.

Ba cây thanh đồng làm trụ, chống đỡ lấy một tòa cung điện thanh đồng bạch ngọc, trôi nổi ở bên trong hư không.

Từng sợi Luân Hồi lực lượng hai màu đen trắng, ở trong đó bành trướng ra, sáng chói vô cùng, phản chiếu bóng tối xung quanh một cách rõ ràng.

Ở trong cung điện, có một hồ nước phẳng lặng màu bạc như dải ngân hà, bốc hơi sương mù màu bạc.

Một gốc cây ngân sắc nhỏ, mọc ra vằn màu đen bạc, ẩn chứa Luân Hồi áo nghĩa.

Trông thấy tất cả thứ này, Diệp Lăng đứng ở ngoài động phủ, vô cùng kinh hỉ cùng kích động.

Ngay cả Doãn Mi lúc này cũng bị kinh trụ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt quá mức rung động.

"Thiên Tôn lưu lại một hồ Luân Hồi , có thể rèn đúc Luân Hồi thể "

"Luân Hồi diệu căn, tiên vật ở trong hồ Luân Hồi, có thể cô đọng Luân Hồi bản nguyên, thậm chí làm vũ khí sử dụng, có thể quét sạch vạn vật!"

"Ngay cả động phủ tùy thân luyện hóa từ Thế Giới Thạch của Thiên Tôn lúc ấy, ẩn chứa tất cả di tồn của Thiên Tôn, thậm chí mấy khôi lỗi kinh khủng được người luyện chế lúc trước cũng ở đây."

Lão Quy mang theo âm thanh kích động, vang vọng ở trong tai Diệp Lăng.

"Tất cả công sức cũng không uổng phí a!"

Diệp Lăng cũng kích động vạn phần, nhìn thấy tất cả cơ duyên ở bên trong, cả người cũng không nhịn được run nhè nhẹ.

"Tất cả đều là của ta! Thiên mệnh gọi tên ta, Cố Trường Ca ngươi chờ đó cho ta!" Thanh âm hắn cũng tràn ngập hưng phấn.
Chương 293 . Lật mặt

"Ta quả nhiên mới là người được thiên mệnh lựa chọn!"

Diệp Lăng không khỏi phá lên cười, bước nhanh đi tới động phủ trước mặt.

Lúc này, trải qua hiểm trở, cuối cùng cũng đi tới được động phủ, hắn kích động đến run rẩy.

Hắn thậm chí đã thấy bảo quang trong đó truyền đến, các loại binh khí thần bí cường đại, tản ra quang mang mờ mịt, tỏa ra từ trong động phủ.

"Phen này vất vả không uổng phí công sức !"

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền của hắn, không khỏi xúc động nói.

Đoạn đường này mặc dù gian nan, nhưng cũng có những điều bất ngờ, bây giờ chỉ cần Diệp Lăng tiến vào trong động phủ, luyện hóa hạch tâm động phủ.

Diệp Lăng có thể sở hữu mọi thứ ở đây.

Có thể mang theo động phủ bên người, đến lúc đó dù có bị người khác đuổi giết, cũng có thể tránh vào trong động phủ, ai có thể phát hiện ra hắn?

Giờ khắc này, Diệp Lăng vô cùng kích động, hắn đã nghĩ kỹ.

Hắn hiện tại rốt cục có thể quang minh chính đại tiết lộ thân phận của mình.

Truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn!

Mà không phải người thừa kế ma công.

Dựa vào động phủ này, cho dù có người ngấp nghé truyền thừa của hắn, hắn cũng có thể bình yên trốn thoát.

Diệp Lăng không sợ chút nào.

"Sau ngày hôm nay, chính là cơ hội của ta, công khai thân phận này ra, để người trong thiên hạ biết, ai mới thật sự là người thừa kế ma công "

Diệp Lăng thầm nói trong lòng, hắn luôn tin tưởng mình có thể nghịch thiên cải mệnh.

Cho dù bây giờ tình huống rất tồi tệ, người người kêu đánh kêu giết, không thấy đường sống và hi vọng.

Hắn cũng tin tưởng rằng mình có thể chuyển nguy thành an.

Bởi vì trước kia, cục diện như vậy hắn thường hay gặp.

Ngay cả trong những tình huống nguy hiểm hơn, hắn cũng có thể biến nguy thành an.

Theo Diệp Lăng, Cố Trường Ca chỉ là một bước đệm hoặc là một viên đá kê chân trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn của hắn mà thôi.

Mà hiện nay, bàn đạp này, viên đá này, cuối cùng rồi cũng sẽ bị hắn giẫm nát!

Nghĩ đến đây.

Diệp Lăng kích động run rẩy không ngừng , bàn tay đẩy động phủ ra cũng đang run rẩy.

Trong đó giống như cất giấu một bí mật tu tiên tuyệt thế, có thể khiến hắn trong nháy mắt phi thăng và có tiên vị!

"Doãn Mi, ngươi ở bên ngoài chờ ta."

Cùng lúc đó, Diệp Lăng cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói với Doãn Mi ở phía sau lưng.

"Diệp Lăng, ngươi không cho ta cùng vào xem sao?"

Nhưng mà lúc này, Doãn Mi chợt mở miệng nói như vậy, nét ôn nhu kiều mị luôn trên mặt trước biến mất.

Nhìn rất bình tĩnh lãnh đạm.

Câu này khiến Diệp Lăng hơi sững sờ.

Doãn Mi cũng muốn vào xem?

Hắn bỗng nhiên có chút do dự.

Dù sao đây là cơ duyên thuộc về riêng mình hắn, đều là Luân Hồi Thiên Tôn để lại cho hắn .

Hắn sẽ phân cho Doãn Mi một vài thứ, nhưng cũng phải chờ hắn hoàn thành luyện hóa mới được.

Lúc này, hắn còn không phát giác được thần sắc biến hóa của Doãn Mi.

"Diệp Lăng không ổn" lão Quy trong mặt dây chuyền bỗng nhiên hơi biến sắc mở miệng nói.

"Được rồi, ngươi không nguyện ý cũng được."

Doãn Mi đánh gãy sự trầm mặc của Diệp Lăng, lắc đầu, thần sắc rất bình thản, khiến Diệp Lăng cảm giác vô cùng xa lạ.

"Doãn Mi ngươi có ý gì?"

Lúc này, mắt Diệp Lăng trừng lớn, có chút không dám tin.

Đầu bỗng nhiên ông lên một tiếng, rồi trống rỗng.

Từ trong ánh mắt của Doãn Mi ,hắn thấy được vẻ đùa cợt nhàn nhạt.

Đây cùng với Doãn Mi lúc trước hắn quen thuộc, có thể nói hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng Diệp Lăng lập tức lộp bộp một tiếng!

Hắn không ngốc, lúc này cũng cảm giác được có chuyện không ổn.

"Ngay cả cơ duyên cũng không nguyện ý phân cho ta, Diệp Lăng ngươi đối với ta là thật lòng sao?" Doãn Mi nhàn nhạt hỏi.

Diệp Lăng nhìn nữ tử xa lạ này.

Vẫn là khuôn mặt trái xoan quen thuộc, trắng muốt như dương chi ngọc kia.

Một mắt to, hàng mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng sáng, mái tóc dài bồng bềnh bay trong gió.

Giai nhân xinh đẹp động người như vậy.

Tại sao lại bỗng nhiên nói ra lời nói lạnh lẽo như vậy.

"Làm sao có thể, Doãn Mi" ánh mắt Diệp Lăng mang theo một tia thương tiếc cùng không dám tin, không nghĩ tới kết quả là, Doãn Mi vậy mà đều đang lừa gạt hắn.

Chân tướng phơi bày.

Nguyên lai Doãn Mi cũng đang mưu đồ cơ duyên của hắn.

Hiện tại rốt cục lật mặt với hắn .

Diệp Lăng cảm thấy trái tim mình đau nhói, hắn từ trước đến nay còn đối xử với Doãn Mi rất tốt, nói cho nàng biết không ít chuyện.

Nhưng bây giờ Doãn Mi vậy mà bởi vì chuyện động phủ cùng cơ duyên này, mà vạch mặt cùng hắn.

"Vậy Xích Linh ." Bỗng nhiên, Diệp Lăng kịp phản ứng lại nhận ra có điểm không đúng, trước đó hắn cùng lão Quy cũng hoài nghi là Xích Linh tiết lộ hành tung của hắn.

"Ngươi nghĩ oan cho nàng rồi, là ta làm ." Doãn Mi trả lời rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ một điển mất tự nhiên nào.

"Tốt tốt tốt! tiện nhân, ngươi dám tính kế ta!"

Sắt mặt Diệp Lăng đột nhiên tái nhợt, bỗng nhiên hối hận vạn phần, lúc ấy ánh mắt Xích Linh trở nên lạnh lùng, hiện lên trong lòng hắn.

Hóa ra tất cả những điều này đều do Doãn Mi trong bóng tối tính toán!

"Khoảng cách giữa ta và Bạch Liệt , thậm chí ta đi cứu ngươi kỳ thật đều là ngươi đang tính kế đúng không? Ngươi thật là lòng dạ độc ác a Doãn Mi." Diệp Lăng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Doãn Mi, phía sau lưng có chút hàn khí.

Nữ tử dung mạo tuyệt sắc này, không ngờ lại là kẻ lòng dạ rắn rết.

Điều này khiến hắn vừa hận vừa giận.

Trước đây ta đúng là bị mù , mới tín nhiệm nàng như vậy, còn mê luyến nàng như thế.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không chiếm được tiện nghi gì, hơn nữa còn rước họa vào thân .
Chương 294 Là ai?

"Chính bản thân ngươi nếu như không có vấn đề, ta cũng không làm được những chuyện này."

"Chính ngươi không đủ tín nhiệm với người khác, chẳng lẽ trách ta sao?"

Nghe vậy, Doãn Mi không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt.

Nàng đã sớm muốn cùng Diệp Lăng ngả bài.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, tất nhiên không thể lãng phí.

Diệp Lăng chính là loại người chỉ hắn mới có thể phụ người khác, nhưng không cho phép người khác phụ hắn.

Người khác đối tốt với hắn là đương nhiên, người khác đối với hắn không tốt, hắn liền hận không thể giết cả nhà, căn bản cũng sẽ không cân nhắc cảm nhận của người khác.

Kiểu người như thế, nói thực Doãn Mi ghét bỏ đến cực hạn.

Nếu như không phải vì nhiệm vụ của Cố Trường Ca, nàng sẽ không nhẫn nhịn đến tận bây giờ.

"Ngậm miệng lại con tiện nhân này, tất cả đều là tại ngươi!" Diệp Lăng tức giận vô cùng, bị lời nói của Doãn Mi đâm thẳng vào tim, không cho phép ngươi nói ta như vậy.

Nếu như không phải bị nàng khiêu khích.

Làm sao hắn có thể chia tay và mỗi người đi một ngả với Xích Linh.

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng nói những thứ này còn tác dụng sao ? Trong thế giới chỉ dựa vào thực lực mà nói, với thực lực tuyệt đối bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng sẽ không có tác dụng."

"Coi như ngươi ngả bài cùng ta, thì có thể thế nào? Doãn Mi ngươi tự đánh giá bản thân mình quá cao rồi đây, hôm nay nơi này chính là nơi chôn thân của ngươi."

Diệp Lăng cười lớn, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Mi, thần sắc như muốn nói ngươi nhất định phải chết.

Hắn tự tin mình có át chủ bài, có thể giết Doãn Mi.

Dù Đại Thánh Cảnh có hiện thân, hắn cũng có biện pháp lừa hoặc giết bằng con át chủ bài của mình!

Chỉ một Doãn Mi nho nhỏ, nàng có thể tạo ra sóng gió gì.

"Ngươi quá đề cao bản thân!" Doãn Mi lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt không có một chút sợ hãi nào.

Bình thản mà tỉnh táo.

"Muốn chết!"

"Muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Diệp Lăng quát lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, nhìn thẳng vào Doãn Mi.

Nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn rất tự tin.

Tại thời khắc này, hắn bộc phát toàn lực, thực lực Phong Vương cảnh sơ kỳ.

Từ sau khi đột phá đến nay, hắn đã đuổi kịp không ít tuổi trẻ chí tôn.

Tốc độ đột phá này nếu để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Oanh!

Phía sau hắn xuất hiện một thân ảnh khổng lồ là một vị Thần Vương trẻ tuổi, toàn thân thiêu đốt, sợi tóc sáng chói.

Một chưởng hướng về phía Doãn Mi, như biển lớn đang dâng trào, bao phủ phủ cả hư không.

Đây là Phong Vương pháp thân của Diệp Lăng.

"Lúc này, ngươi vẫn chưa rõ sao?"

Doãn Mi vẫn giữ vẻ bình tĩnh cùng chế giễu, không quan tâm đến hành động đột ngột của Diệp Lăng.

Nàng đã có dũng khí thẳng thắn với Diệp Lăng, đương nhiên có lòng tin.

Đúng lúc này!

Không gian này đột nhiên im lặng, trên không trung một cỗ uy áp rơi xuống.

"Cái gì? !"

"Không được!"

Cho dù là lão Quy bên trong mặt dây truyền, cũng là một mặt đầy nghi vấn ngẩng đầu lên.

Ông!

Một bàn tay màu vàng óng che khuất bầu trời bao trùm hư không trước mặt Doãn Mi, vân tay rõ ràng, sương mù lượn lờ.

Ở trong thậm chí có từng sợi Hỗn Độn Khí ẩn hiện, phảng phất Tiên Đế chi thủ, chấn nhiếp chư thiên!

"Ai "

Trong lòng Diệp Lăng bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, sắc mặt kịch biến.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sau lưng Doãn Mi, còn ẩn giấu cường giả.

Đây là chuyện hắn vô cùng bất ngờ.

Oanh!

Một chưởng này bao phủ rơi xuống, đơn giản giống như sức năng của ngàn vạn quân nghiền ép hư không mà xuống, kinh khủng dị thường.

Phốc!

"Thật mạnh "

Diệp Lăng không dám tin, đột nhiên ho ra một ngụm lớn máu tươi, như bị sét đánh.

Kim sắc pháp thân khổng lồ trực tiếp bị phá vỡ.

Hắn vội vàng thôi động một tờ Cổ phù, toàn thân hiển hiện một tầng quang mang màu trắng đen, tránh cho bị một chưởng này trực tiếp đánh chết.

Lập tức vội vàng chật vật nhảy sang hướng khác, nhưng vẫn bị quệt vào nửa người, cánh tay đứt gãy.

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đau nhức kịch liệt, cảm giác lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, xương cốt cũng đứt gãy không ít.

Ầm ầm!

Nhưng mà, một chưởng này không có ý định dừng lại, tiếp tục ép xuống.

"Phá cho ta!"

Diệp Lăng cắn răng, toàn thân phát ra ánh sáng sáng chói, sau lưng nổi lên từng vòng hắc quang, quang mang lưu chuyển.

Ẩn chứa thời gian lực lượng, chiếu rọi bốn phía, sát cơ đáng sợ.

Dị tượng!

Mặt trời đen đốt cháy cả bầu trời!

Từng sợi quang mang màu đen bộc phát, uy lực tuyệt luân, đủ để đánh trọng thương cường giả Chân Thần cảnh!

Ầm ầm!

Trong chớp nhoáng này, nơi đây phảng phất có mấy ngôi sao nổ tung, năng lực đáng sợ điên cuồng bạo phát.

Nếu không phải nơi đây có trụ thanh đồng chống đỡ, bày ra rất nhiều trận văn.

Có lực lượng kỳ dị bảo vệ, không phải vậy tất cả đã sớm bị phá hủy!

Răng rắc một tiếng!

Mặt trời màu đen trực tiếp nổ tung, trở thành tro tàn.

Mặc dù vậy, Diệp Lăng vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bay lộn ngược như một cái bao bị rách, va vào bức tường đá, trong nháy mắt trọng thương.

Ầm ầm!

Một chưởng này đập nơi đây xuất hiện một khe nứt lớn, khiến cung điện cùng động phủ cách đó không xa, đang run rẩy.

"Là ai" Diệp Lăng gắt gao trừng mắt nhìn Doãn Mi, toàn thân vỡ ra, tất cả đều là máu, đã không có sự tự tin và nắm chắc thắng lợi trong tay như ban nãy.

"Chủ nhân." Lúc này, Doãn Mi cũng cung kính khéo léo hô lên.
Chương 295 Chỉ có thể cầu nguyện

"Không hổ là truyền nhân của Luân Hồi Thiên Tôn, tiếp một chưởng của ta không chết, đủ để tự ngạo, lưu danh tại thế gian."

Nương theo đó là tiếng cười khẽ nhàn nhạt, bên trong hư không , thân ảnh của Cố Trường Ca rốt cục cũng xuất hiện.

Hắn đứng chắp tay, nhìn xuống khuôn mặt hiện lên vẻ kinh sợ trắng bệch, không dám tin của Diệp Lăng, cười nhạt nói.

Đương nhiên đây chỉ là một chưởng tùy ý của hắn.

Cũng không phải là thực lực chân chính, không phải vậy Diệp Lăng sao có thể đơn giản bị trọng thương như vậy.

Nếu như không có bảo mệnh chi vật, chỉ sợ đã bị đánh thành một đoàn huyết vụ, thần hình câu diệt.

Cố Trường Ca căn cứ vào dấu vết Doãn Mi lưu lại, một đường tìm tới nơi này.

Đương nhiên có thể nhẹ nhàng như vậy, đương nhiên cũng may mắn mà có Diệp Lăng.

"Cố Trường Ca "

Diệp Lăng tức giận đến muốn phun lửa.

Ánh mắt hắn gắt gao trừng mắt Cố Trường Ca vừa xuất hiện, ba chữ này dường như từ trong kẽ răng phát ra.

Giờ khắc này, hắn mới kịp phản ứng, toàn thân băng hàn.

Giống như bị người ta đổ một chậu nước đá từ trên đầu xuống vậy.

Sau lưng Doãn Mi không ngờ lại là Cố Trường Ca.

Đây là chuyện lúc trước hắn cũng không dám nghĩ đến, thế nhưng hôm nay tận mắt thấy, thật sự là khiến hắn hoảng sợ, khắp cả người phát lạnh.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không người nào dám tin, Doãn Mi vậy mà lại là người của Cố Trường Ca.

Ẩn tàng thật sự là quá sâu.

Đoán chừng là từ lúc bắt đầu, Cố Trường Ca đã đem tất cả mọi người tính toán trong đó, Bạch Liệt có lẽ cùng là bị bọn hắn hại chết như thế.

Sau đó, mới đem cái nồi giết chết Bạch Liệt đội trên đầu của hắn.

Nghĩ tới những chuyện này, lại nghĩ tới vẻ trấn định tự nhiên của Doãn Mi.

Trái tim Diệp Lăng không ngừng chấn động, huyết sắc trên trên biến mất.

Sự tình đã vượt quá dự liệu của hắn.

Đây là lần thứ nhất hắn cùng Cố Trường Ca giao phong chính diện.

Kết quả toàn lực xuất thủ thế nhưng vẫn không địch lại một chưởng tùy ý cả Cố Trường Ca.

Thực lực của Cố Trường Ca, đúng như nghe vậy, thâm bất khả trắc.

Hắn thậm chí cảm giác một chưởng vừa rồi này, chỉ là Cố Trường Ca trêu đùa hắn mà thôi.

Nhưng như vậy cũng làm hắn khó mà chống cự được.

Giờ khắc này, Diệp Lăng tâm chìm xuống đáy cốc.

"Hôm nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Cố Trường Ca này tâm cơ quá kinh khủng, thật sự là khiến cho người ta không rét mà run, thế gian này làm sao có thể có người đáng sợ như thế "

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền, thần sắc cũng rất nghiêm túc, ngưng trọng đến cực hạn.

Nó gặp qua rất nhiều thiên kiêu, dù là thiên phú cũng hoặc tài trí, cũng trấn áp một thời đại.

Nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào giống Cố Trường Ca, một người trẻ tuổi, đem tất cả mọi người trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ma!

Đây so với ma còn đáng sợ hơn.

"Lão Quy, ta bây giờ nên làm gì?" phía sau lưng Diệp Lăng đều là mồ hôi lạnh, trước đó tự tin và kích động, giờ khắc này toàn bộ hóa thành hàn khí cùng hối hận.

Cố Trường Ca chắc chắn là được Doãn Mi dẫn tới nơi này.

Mà hắn lại vừa vặn giúp Cố Trường Ca phá hết chướng ngại, khiến hắn một đường không trở ngại.

Đem so sánh với Doãn Mi mà nói, Cố Trường Ca mới là người kinh khủng nhất, trong bóng tối chưa hề hiện thân, lại mưu đồ tính toán cả thiên hạ, không ai biết được tất cả chuyện này.

Thực lực bản thân cũng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.

"Chỉ có thể cầu nguyện Cố Trường Ca không rõ ngươi có át chủ bài nào, hoặc là Thiên Tôn hắn dự cảm đến hôm nay, có lưu lại chuẩn bị ở phía sau ." Lão Quy nặng nề nói, không dám buông lỏng chút nào.

Hôm nay tuyệt đối là thời khắc sống còn.

"Cố Trường Ca, ngươi có mục đích gì?"

Diệp Lăng lúc này, cũng đang ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Lau đi vết máu, mở miệng hỏi, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca dò xét động phủ Thiên Tôn cùng hồ Luân Hồi bên trong tòa cung điện phía sau hắn, tùy ý nói, " Cũng không có mục đích gì, đơn giản chính là giết ngươi mà thôi."

Diệp Lăng hoàn toàn không để cho hắn thất vọng.

Nơi này thật sự là di tồn mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho hắn.

Luân Hồi chi lực mênh mông nồng đậm đến mức hóa thành một thôn tràn ngập sương mù.

Chẳng qua hiện nay, đã không có quan hệ gì cùng Diệp Lăng nữa rồi.

"Cố Trường Ca, nếu như ngươi giết ta, ai cõng nồi người thừa kế ma công cho ngươi?"

Nghe vậy Diệp Lăng hô hấp trì trệ, nhưng cũng bình tĩnh lại, dự định đàm phán cùng Cố Trường Ca.

Trong tay hắn xác thực còn có át chủ bài, nhưng Cố Trường Ca đã dám hiện thân, chỉ sợ là nắm chắc phần thắng.

Lúc này, coi như không nỡ từ bỏ, hắn cũng phải đem tất cả mọi thứ bỏ lại mới có thể sống sót.

Cố Trường Ca nhìn chằm chằm điểm khí vận trên đầu hắn, không khỏi phát ra âm thanh cười nhạt nói, "Không sao, chuyện này không cần ngươi lo lắng, ngươi chết cũng có thể cõng nồi cho ta ."

Ánh mắt Cố Trường Ca có chút hứng thú.

Đến bây giờ, sau khi đã đoạn tuyệt với Xích Linh, trên người Diệp Lăng vẫn còn có hơn năm ngàn điểm khí vận.

Nói thực Cố Trường Ca có chút ngoài ý muốn.

Trước đó khi hắn giết Long Đằng, hắn đã sử dụng tới một phiếu cướp đoạt khí vận, hơn nữa còn rất thành công.

Cho nên lần này hắn cũng tính sử dụng.

Mặc dù Cố Trường Ca còn có rất nhiều thủ đoạn có thể đả kích Diệp Lăng, làm hao tổn điểm khí vận của hắn, nhưng những chuyện này đã không còn cần thiết nữa.

Như vậy quá dài dòng phức tạp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom