Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 603: Quỹ từ thiện
Hạ Lăng vẫn như mọi ngày, thu âm để hoàn thành các bài hát còn lại rồi chuẩn bị công tác thông báo phát hành.
Hôm nay cũng như mọi ngày hoàn toàn không có gì đặc biệt đến lúc Lệ Lôi mặt mày hớn hở chạy lại đặt tờ chi phiếu trị giá 75 triệu nhân dân tệ trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng hoàn toàn sững sờ nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trước mặt, lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, vẫn không khỏi ngỡ ngàng mà quay người lại nhìn Lệ Lôi lẩm bẩm nói: "Lệ Lôi mau mau véo em một cái, rốt cuộc đây là thật hay là mơ? Làm sao em có thể có 75 tỷ này chứ?"
Lệ Lôi cười: "Đồ ngốc, số tiền này toàn bộ đều là của em"
Hạ Lăng thất thần một lúc lâu, cô vẫn chưa thể định thần lại, tau vô thức cầm tờ chi phiếu lên: "Làm sao mà Nam Cung gia có thể chi nhiều tiền như vậy? Chắc họ phải phá sản mất!"
" Đúng vậy, phá sản rồi!" Lệ Lôi nhẹ nhàng nói. Dám gây khó dễ cho Tiểu Lăng, để Nam Cung gia phá sản là việc nhẹ nhàng nhất anh có thể làm. Dù sao thì Nam Cung gia cũng gây thù chuốc oán với nhiều gia tộc khác nên việc phá sản hay không cũng là chuyện sớm muộn. Nếu anh không làm Nam Cung gia phá sản luôn thì sớm hay muộn vẫn có người đến gõ cửa, thậm chí đến lúc đấy còn khó coi hơn nhiều.
Với kết cục như vậy Lệ Lôi hoàn toàn không để tâm, dẫu sao thắng làm vua thua làm giặc.
Anh cười híp mắt trêu trêu Hạ Lăng: "Nam Cung gia có rất nhiều tài sản, cánh đồng thuốc phiện, sòng bạc, kỷ viện, ma túy, còn nhiều thứ nữa mà em không hiểu được đâu. Anh sợ em không thể quản lý được hết đống sản nghiệp ấy, nên anh đã nhờ người gội rửa đống tiền bẩn thỉu này cho thật sạch sẽ rồi đem gửi vào tài khoản của em. Em cũng có thể dùng số tiền này mua lại sản nghiệp kia. Còn nếu em không biết phải làm gì, anh cũng có thể tìm một cố vấn tài chính cho em."
Hạ Lăng thực sự không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì 75 tỷ nhân dân tệ này hẳn là toàn bộ gia sản của Nam Cung gia, bán của cải lấy tiền mặt mọi thứ đều ở đó. Nếu không gội rửa đống tiền ấy mà trực tiếp giao cho cô quản lý e rằng sẽ không đâu vào đâu mất!
Vẫn là Lệ Lôi chu đáo.
Cô "Ừ!" một tiếng, rồi tiếp tục vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì với số tiền này đây.
Lệ Lôi đưa cho cô vài ý tưởng để đầu tư: "Đầu tư vào các lĩnh vực khác nhau, chọn công ty chất lượng cao đầu tư bất động sản vào đấy, em cũng có thể mua một số cổ phiếu. Các doanh nghiệp công nghệ cao cũng là một lựa chọn tốt. "
Lệ Lôi nói liên miên không ngừng.
Hạ Lăng hoàn toàn không để ý vô thức nói: "Làm từ thiện được không?"
"Cái gì?" Lệ Lôi sững sờ, không tin vào tai mình nhìn Hạ Lăng.
"Em muốn làm từ thiện." Bất giấc Hạ Lăng nghĩ đến việc này: "Ngồi trên núi vàng núi bạc, với em mà nói chả làm được cái gì? Em có thể mua thật nhiều quần áo hay túi xách hàng hiệu thậm chí là một bài biệt thự để nghỉ mát, nhưng nó thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Thật lòng nếu cho em hàng tỉ đô la như này em cũng không biết phải tiêu vào đâu. Ngay cả khi em có làm cố vấn tài chính thì cũng không cần công sức để làm, thế không phải là vô nghĩa lắm sao? "
Lệ Lôi từ lâu đã hiểu Hạ Lăng, cô không quan tâm giàu hay nghèo, nhưng lại không nghĩ rằng cô không quan tâm hơn thua tới nước này, anh sững người vài giây sau đó hỏi: "Tại sao em lại nghĩ đến việc này?"
"Vì em chỉ muốn thay đổi một số chuyện mà thôi!" Hạ Lăng nói, thoáng nở nụ cười nhẹ: "Có lẽ là ước mơ từ kiếp trước. Anh biết đấy, từ nhỏ em đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Em gái Hạ Vũ bị bệnh tim nghiêm trọng, vì không có tiền chữa bệnh nên ngày ngày em ấy đều phải sống giữa ranh giới sống và chết. Cũng chỉ vì nghèo nên em mới chấp thuận ở bên Bùi Tử Hoành "
Mỗi lần nhắc đến quá khứ, cô thật sự rất chua xót.
Nếu không bị tiền ép buộc có lẽ mọi chuyện đã khã?
Cô ngước nhìn Lệ Lôi rồi nói:"Em không muốn để những đứa trẻ mồ côi khác phải chịu nỗi đau đó nữa. Giúp em thành lập một quỹ từ thiện để những đứa trẻ ấy sống khỏe mạnh và không bị dằn vặt vì thiếu tiền nữa"
Lệ Lôi nhìn cô dịu dàng:" Tiền của em, em quyết định. Nếu em quyết định lập một quỹ từ thiện, anh chắc chắn sẽ hỗ trợ em. Tuy nhiên, Tiểu Lăng quỹ từ thiện này không thể thực hiện dưới tên của em, em phải giấu nó. "
"Tại sao?" Hạ Lăng vội vã chạy ra, một thoáng cô mới hiểu: " Ừm, vâng, em không thể làm điều đó với tên của mình. Nếu công chúng hỏi em số tiền này đến từ đâu, em không thể giải thích được."Cô là người của công chúng, mặc dù thu nhập của cô rất cao, những không thể nào lên đến hàng chục tỷ được. Nếu quá phô trương, chắc chắn sẽ làm người ta điều tra, để bại lộ lai lịch của số tiền kia, cô sợ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Lệ Lôi nói: "Anh tìm người giúp em hoạt động, hoặc em cũng có thể nhờ Quốc sư đại nhân giúp em." Anh hiện tại có chút đắc ý.
Lúc trước, Quốc sư đại nhân chỉ cho anh cách lấy 30 tỷ cộng thêm phí tổn thất tinh thần, kết quả là anh thành công lấy 75 tỷ nhân dân tệ cho Hạ Lăng, không đúng, cộng với 5 tỷ mà Nam Cung Thanh Nhã đưa ra trước đó, tổng cộng là 80 tỷ đồng. Một khối tài sản khổng lồ như vậy, ngay cả được đặt ở hào phú, cũng là một hào phú giàu có hạng nhất.
Nhắc đến anh trai, khuôn mặt của Hạ Lăng thoáng nở nụ cười thoải mái cô đang suy nghĩ về điều gì đó, nếu anh trai biết được người yêu của cô rất chững chạc, chắc hẳn anh ấy sẽ rất hài lòng cho xem.
"Quỹ từ thiện anh không cần phải làm phiền anh trai em, anh ấy nói em là mệnh mẹ góa con côi, muốn em liên lạc với người thân ít nhất có thể" Hạ Lăng nói với Lệ Lôi:"Phương diện này em không hiểu, nếu không, anh giúp em đi? "
"Tài sản trị giá 75 tỷ, giao cho anh em có thể yên tâm! " Lệ Lôi cười tủm tỉm.
"80 mươi tỷ." Hạ Lăng sửa lại cười cười: "Cái gì mà không tin tưởng chứ?" Anh là người đàn ông của cô, cả đời sướng khổ có nhau, ngay cả khi tiền không thể nói giải quyết được, còn muốn như thế nào mà không rời nhau nửa bước?
Lệ Lôi nhìn xuống và dịu dàng hôn cô.
Đây là Tiểu Lăng của anh, kho báu cả cuộc đời của anh.
Có hàng chục triệu cô gái trên thế giới này. Có lẽ, vẻ ngoài của cô không phải là đẹp nhất, tâm kế không phải là nhạy bén nhất, tính tình của cô rất kiêu ngạo thậm chí nhiều lúc cô luôn gặp rắc rối, nhưng 80 tỷ trong mắt cô, như không có một cái nào. Hạ Lăng là điều quan trọng, là niềm tin, tình yêu này, trái tim này là duy nhất trên thế giới.
Ông ơi, ông có biết, có thể trong mắt ông, ứng cử viên tốt nhất cho vị trí cháu dâu, nhưng trong thâm tâm, cháu chỉ nhận một mình Hạ Lăng mãi mãi.
Lệ Lôi nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo và trong sáng của cô gái trước mắt, "Được rồi, anh sẽ quản lí giúp em."
Hạ Lăng mỉm cười cong mắt: "Ừmm!"
Quỹ từ thiện sẽ được thành lập dưới tên Công ty Thiên Nghệ. Hạ Lăng trở thành đại diện của đại sứ từ thiện, người phát ngôn của tổ chức và tham gia các hoạt động từ thiện theo cách này.
Bên ngoài đều nghị luận.
Có lời khen rằng: "Tiểu thiên hậu Diệp Tinh Lăng" không chỉ hát hay mà còn có một trái tim thuần khiết đến mức cô ấy không quên chăm sóc những đứa trẻ mồ côi bị bệnh.
truyện kiếm hiệp hay
Cô ấy thực sự là một thiên thần mà.
Cũng có những lời mỉa mai việc mà cô thực hiện.
Đại tiểu thư nhà tài phiệt Cố thị- Cố Lâm, sau khi xem tin tức, liền đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay: "Rốt cuộc người phụ nữ ti tiện kia nghĩ gì? Tại sao lại như vậy? Đó là tiền từ Thiên Nghệ, do Lôi ca ca đưa tiền để cô làm náo động thế này, làm một minh tinh không tốt hay sao, sao còn phải bên cạnh Lệ ca ca?"
"Lâm Lâm, có vấn đề gì với con không?" Cha cô bước vào phòng của cô.
"Cha, con không phục!" Cố Lâm, chỉ vào tạp chí tin tức, tức giận giậm chân: "Cha nhìn xem, con nữ tiện nhân đó cùng Lệ ca ca cắt băng khánh thành cùng quỹ từ thiện, rốt cuộc là chuyện gì?"
Ông Cố từ lâu đã nghe tin này.
Lúc này, ông mỉm cười cay đắng lặng lẽ khuyên con gái bé bỏng của mình: "Lâm Lâm, có lẽ con không biết nguồn gốc của tiền đó, nó đang lan ra khắp nơi."
- ----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh: @nguyễn Khánh Huyền
Hôm nay cũng như mọi ngày hoàn toàn không có gì đặc biệt đến lúc Lệ Lôi mặt mày hớn hở chạy lại đặt tờ chi phiếu trị giá 75 triệu nhân dân tệ trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng hoàn toàn sững sờ nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trước mặt, lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, vẫn không khỏi ngỡ ngàng mà quay người lại nhìn Lệ Lôi lẩm bẩm nói: "Lệ Lôi mau mau véo em một cái, rốt cuộc đây là thật hay là mơ? Làm sao em có thể có 75 tỷ này chứ?"
Lệ Lôi cười: "Đồ ngốc, số tiền này toàn bộ đều là của em"
Hạ Lăng thất thần một lúc lâu, cô vẫn chưa thể định thần lại, tau vô thức cầm tờ chi phiếu lên: "Làm sao mà Nam Cung gia có thể chi nhiều tiền như vậy? Chắc họ phải phá sản mất!"
" Đúng vậy, phá sản rồi!" Lệ Lôi nhẹ nhàng nói. Dám gây khó dễ cho Tiểu Lăng, để Nam Cung gia phá sản là việc nhẹ nhàng nhất anh có thể làm. Dù sao thì Nam Cung gia cũng gây thù chuốc oán với nhiều gia tộc khác nên việc phá sản hay không cũng là chuyện sớm muộn. Nếu anh không làm Nam Cung gia phá sản luôn thì sớm hay muộn vẫn có người đến gõ cửa, thậm chí đến lúc đấy còn khó coi hơn nhiều.
Với kết cục như vậy Lệ Lôi hoàn toàn không để tâm, dẫu sao thắng làm vua thua làm giặc.
Anh cười híp mắt trêu trêu Hạ Lăng: "Nam Cung gia có rất nhiều tài sản, cánh đồng thuốc phiện, sòng bạc, kỷ viện, ma túy, còn nhiều thứ nữa mà em không hiểu được đâu. Anh sợ em không thể quản lý được hết đống sản nghiệp ấy, nên anh đã nhờ người gội rửa đống tiền bẩn thỉu này cho thật sạch sẽ rồi đem gửi vào tài khoản của em. Em cũng có thể dùng số tiền này mua lại sản nghiệp kia. Còn nếu em không biết phải làm gì, anh cũng có thể tìm một cố vấn tài chính cho em."
Hạ Lăng thực sự không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì 75 tỷ nhân dân tệ này hẳn là toàn bộ gia sản của Nam Cung gia, bán của cải lấy tiền mặt mọi thứ đều ở đó. Nếu không gội rửa đống tiền ấy mà trực tiếp giao cho cô quản lý e rằng sẽ không đâu vào đâu mất!
Vẫn là Lệ Lôi chu đáo.
Cô "Ừ!" một tiếng, rồi tiếp tục vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì với số tiền này đây.
Lệ Lôi đưa cho cô vài ý tưởng để đầu tư: "Đầu tư vào các lĩnh vực khác nhau, chọn công ty chất lượng cao đầu tư bất động sản vào đấy, em cũng có thể mua một số cổ phiếu. Các doanh nghiệp công nghệ cao cũng là một lựa chọn tốt. "
Lệ Lôi nói liên miên không ngừng.
Hạ Lăng hoàn toàn không để ý vô thức nói: "Làm từ thiện được không?"
"Cái gì?" Lệ Lôi sững sờ, không tin vào tai mình nhìn Hạ Lăng.
"Em muốn làm từ thiện." Bất giấc Hạ Lăng nghĩ đến việc này: "Ngồi trên núi vàng núi bạc, với em mà nói chả làm được cái gì? Em có thể mua thật nhiều quần áo hay túi xách hàng hiệu thậm chí là một bài biệt thự để nghỉ mát, nhưng nó thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Thật lòng nếu cho em hàng tỉ đô la như này em cũng không biết phải tiêu vào đâu. Ngay cả khi em có làm cố vấn tài chính thì cũng không cần công sức để làm, thế không phải là vô nghĩa lắm sao? "
Lệ Lôi từ lâu đã hiểu Hạ Lăng, cô không quan tâm giàu hay nghèo, nhưng lại không nghĩ rằng cô không quan tâm hơn thua tới nước này, anh sững người vài giây sau đó hỏi: "Tại sao em lại nghĩ đến việc này?"
"Vì em chỉ muốn thay đổi một số chuyện mà thôi!" Hạ Lăng nói, thoáng nở nụ cười nhẹ: "Có lẽ là ước mơ từ kiếp trước. Anh biết đấy, từ nhỏ em đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Em gái Hạ Vũ bị bệnh tim nghiêm trọng, vì không có tiền chữa bệnh nên ngày ngày em ấy đều phải sống giữa ranh giới sống và chết. Cũng chỉ vì nghèo nên em mới chấp thuận ở bên Bùi Tử Hoành "
Mỗi lần nhắc đến quá khứ, cô thật sự rất chua xót.
Nếu không bị tiền ép buộc có lẽ mọi chuyện đã khã?
Cô ngước nhìn Lệ Lôi rồi nói:"Em không muốn để những đứa trẻ mồ côi khác phải chịu nỗi đau đó nữa. Giúp em thành lập một quỹ từ thiện để những đứa trẻ ấy sống khỏe mạnh và không bị dằn vặt vì thiếu tiền nữa"
Lệ Lôi nhìn cô dịu dàng:" Tiền của em, em quyết định. Nếu em quyết định lập một quỹ từ thiện, anh chắc chắn sẽ hỗ trợ em. Tuy nhiên, Tiểu Lăng quỹ từ thiện này không thể thực hiện dưới tên của em, em phải giấu nó. "
"Tại sao?" Hạ Lăng vội vã chạy ra, một thoáng cô mới hiểu: " Ừm, vâng, em không thể làm điều đó với tên của mình. Nếu công chúng hỏi em số tiền này đến từ đâu, em không thể giải thích được."Cô là người của công chúng, mặc dù thu nhập của cô rất cao, những không thể nào lên đến hàng chục tỷ được. Nếu quá phô trương, chắc chắn sẽ làm người ta điều tra, để bại lộ lai lịch của số tiền kia, cô sợ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Lệ Lôi nói: "Anh tìm người giúp em hoạt động, hoặc em cũng có thể nhờ Quốc sư đại nhân giúp em." Anh hiện tại có chút đắc ý.
Lúc trước, Quốc sư đại nhân chỉ cho anh cách lấy 30 tỷ cộng thêm phí tổn thất tinh thần, kết quả là anh thành công lấy 75 tỷ nhân dân tệ cho Hạ Lăng, không đúng, cộng với 5 tỷ mà Nam Cung Thanh Nhã đưa ra trước đó, tổng cộng là 80 tỷ đồng. Một khối tài sản khổng lồ như vậy, ngay cả được đặt ở hào phú, cũng là một hào phú giàu có hạng nhất.
Nhắc đến anh trai, khuôn mặt của Hạ Lăng thoáng nở nụ cười thoải mái cô đang suy nghĩ về điều gì đó, nếu anh trai biết được người yêu của cô rất chững chạc, chắc hẳn anh ấy sẽ rất hài lòng cho xem.
"Quỹ từ thiện anh không cần phải làm phiền anh trai em, anh ấy nói em là mệnh mẹ góa con côi, muốn em liên lạc với người thân ít nhất có thể" Hạ Lăng nói với Lệ Lôi:"Phương diện này em không hiểu, nếu không, anh giúp em đi? "
"Tài sản trị giá 75 tỷ, giao cho anh em có thể yên tâm! " Lệ Lôi cười tủm tỉm.
"80 mươi tỷ." Hạ Lăng sửa lại cười cười: "Cái gì mà không tin tưởng chứ?" Anh là người đàn ông của cô, cả đời sướng khổ có nhau, ngay cả khi tiền không thể nói giải quyết được, còn muốn như thế nào mà không rời nhau nửa bước?
Lệ Lôi nhìn xuống và dịu dàng hôn cô.
Đây là Tiểu Lăng của anh, kho báu cả cuộc đời của anh.
Có hàng chục triệu cô gái trên thế giới này. Có lẽ, vẻ ngoài của cô không phải là đẹp nhất, tâm kế không phải là nhạy bén nhất, tính tình của cô rất kiêu ngạo thậm chí nhiều lúc cô luôn gặp rắc rối, nhưng 80 tỷ trong mắt cô, như không có một cái nào. Hạ Lăng là điều quan trọng, là niềm tin, tình yêu này, trái tim này là duy nhất trên thế giới.
Ông ơi, ông có biết, có thể trong mắt ông, ứng cử viên tốt nhất cho vị trí cháu dâu, nhưng trong thâm tâm, cháu chỉ nhận một mình Hạ Lăng mãi mãi.
Lệ Lôi nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo và trong sáng của cô gái trước mắt, "Được rồi, anh sẽ quản lí giúp em."
Hạ Lăng mỉm cười cong mắt: "Ừmm!"
Quỹ từ thiện sẽ được thành lập dưới tên Công ty Thiên Nghệ. Hạ Lăng trở thành đại diện của đại sứ từ thiện, người phát ngôn của tổ chức và tham gia các hoạt động từ thiện theo cách này.
Bên ngoài đều nghị luận.
Có lời khen rằng: "Tiểu thiên hậu Diệp Tinh Lăng" không chỉ hát hay mà còn có một trái tim thuần khiết đến mức cô ấy không quên chăm sóc những đứa trẻ mồ côi bị bệnh.
truyện kiếm hiệp hay
Cô ấy thực sự là một thiên thần mà.
Cũng có những lời mỉa mai việc mà cô thực hiện.
Đại tiểu thư nhà tài phiệt Cố thị- Cố Lâm, sau khi xem tin tức, liền đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay: "Rốt cuộc người phụ nữ ti tiện kia nghĩ gì? Tại sao lại như vậy? Đó là tiền từ Thiên Nghệ, do Lôi ca ca đưa tiền để cô làm náo động thế này, làm một minh tinh không tốt hay sao, sao còn phải bên cạnh Lệ ca ca?"
"Lâm Lâm, có vấn đề gì với con không?" Cha cô bước vào phòng của cô.
"Cha, con không phục!" Cố Lâm, chỉ vào tạp chí tin tức, tức giận giậm chân: "Cha nhìn xem, con nữ tiện nhân đó cùng Lệ ca ca cắt băng khánh thành cùng quỹ từ thiện, rốt cuộc là chuyện gì?"
Ông Cố từ lâu đã nghe tin này.
Lúc này, ông mỉm cười cay đắng lặng lẽ khuyên con gái bé bỏng của mình: "Lâm Lâm, có lẽ con không biết nguồn gốc của tiền đó, nó đang lan ra khắp nơi."
- ----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh: @nguyễn Khánh Huyền