• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (7 Viewers)

  • Chương 604: Trở về cô nhi viện

Cố Lâm rất tức giận: "Số tiền kia có nguồn gốc ra sao chứ? Không phải là Lôi ca ca vì tiện nhân kia mà phải bỏ ra bữa tiệc từ thiện nực cười này hay sao?"



Ông Cố nói: "Số tiền này là của Nam Cung gia."



"Nam Cung gia? " Cố Lâm sững sờ, lập tức cười khẩy: "Cha, ý cha là nhà Nam Cung Thanh Nhã phá sản kia ư, con đã coi cô ta như bằng hữu kết quả là cô ta "Ăn trong nồi ngồi trông hướng", rõ ràng đã có vị hôn thê là Đỗ Vân Phong, vậy mà còn dây dưa với Lệ ca ca?"



Nam Cung gia bị phá sản, Nam Cung Thanh Nhã đã đến tìm Cố Lâm và nhờ Cố Lâm giúp đỡ cho cô ấy. Cố Lâm chế giễu cô một lúc, rồi đuổi cô đi, nhưng Nam Cung Thanh Nhã quỳ xuống đau khổ cầu xin, nói rằng ngay cả khi cô ở trong Cố gia để làm lao công cũng được, muốn Cố Lâm thu nhận cô. Khuôn mặt của cô vẫn không được tốt, mặc dù Lệ Lôi đã cho cô ta thuốc giải độc, nhưng căn bệnh giống như kéo tơ, cô phải chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày phải thoa bột ngọc trai. Bây giờ, Nam Cung Thanh Nhã, nơi nào có tiền để mua bột ngọc trai, cô đều trân trọng tính mạng của mình, cầu xin Cố Lâm, miễn là cô ấy có thể cho bột ngọc trai của mình cho cô, cô sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho Cố Lâm. Có thể nói Cố Lâm cũng ác độc, cô để Nam Cung Thanh Nhã vào trong nhà Cố gia làm công việc quét dọn nhà vệ sinh.



Ông Cố nói: "Con có thể hỏi cô ấy tiền từ vụ phá sản đã đi đâu. Ngoài ra còn có hàng chục tỷ đồng của nhà Nam Cung cũng biến mất. Có tin đồn Lệ Lôi và Đỗ gia đã cùng nhau nuốt số tiền đó. Đỗ gia vì trả thù Nam Cung Thanh Nhã hồi hôn, Lệ Lôi là vì giết gà dọa khỉ, để mọi người không nên nói đến Lệ Lôi và Diệp Tinh Lăng! "



"Giết gà dọa khỉ?" Cố Lâm hét lên," Con không tin con tiện nhân đó có gì tốt, làm sao Lôi ca ca có thể vì cô ta mà gây chiến? Nhất định là Đỗ gia đã cầu xin Lệ ca ca giúp đỡ đối phó với Nam Cung gia, nên Lôi ca ca mới làm điều đó, nhất định là như vậy....!"



Ông Cố hy vọng là con gái mình đúng, nhưng tất cả các dấu hiệu đều cho thấy điều đó là không thể. Nếu đó không phải là sự nuông chiều có chủ ý của Lệ Lôi, thì ý tưởng giết gà dọa khỉ này sẽ không huyên náo như vậy. Vì những tin đồn lan ra bên ngoài và anh ta không phủ nhận, chín mươi chín phần trăm là đúng.



"Lâm Lâm a....!" Ông Cố nói với một trái tim nặng trĩu: "Hãy nghe lời khuyên của cha, đừng chọc đến Diệp Tinh Lăng!" Ông sợ hãi, sợ rằng cô bé sẽ gặp chuyện không may giống như Nam Cung Thanh Nhã. Nam Cung Thanh Nhã đường đường là đại tiểu thư cao cao tại thượng a... kết quả, vì đắc tội người ta, trong vòng một đêm như bị đánh xuống địa ngục, tan nhà nát cửa, nhung nhan còn bị hủy hoại.



Tuy nhiên, Cố Lâm đã không nghe: "Lôi ca ca sẽ không làm thế với ta giống như Nam Cung gia, hai gia đình chúng ta là thân giao, nếu Lôi ca ca phải đối phó với Cố gia như thế, Lệ lão gia sẽ không đồng ý."



Những lời này ngược lại không có sai.



Ông Cố im lặng một chút rồi nói: "Cẩn thận."



"Yên tâm đi cha!" Cố Lâm mỉm cười, kéo cánh tay của ông Cố: "Con sẽ biết chừng mực!" Cô đã hạ quyết tâm tìm cách khiến cho Lệ lão gia có suy nghĩ tốt về cô khi hiện diện trước mặt ông. Do giao tình của Lệ gia và Cố gia, vị trí Lệ thiếu nãi nãi trong Lệ gia không phải dễ như trở lòng bàn tay hay sao?



Trại trẻ mồ côi thành phố S.



Hạ Lăng mặc một chiếc váy satin lụa màu xanh trơn và một chiếc vòng tay cỏ bốn lá bạch kim trên cổ tay. Với sự giúp đỡ của Lệ Lôi, cô bước xuống từ chiếc xe địa hình của anh.



Một số người ra khỏi những chiếc xe đó có đại lý của các quỹ từ thiện, trợ lý, vệ sĩ, nhiếp ảnh gia, v.v. Họ hét lên và quây lấy Hạ Lăng và Lệ Lôi đến trại trẻ mồ côi.



Đối với trại trẻ mồ côi, viện trưởng đã sớm dẫn dắt nhiều sư cô, xếp hàng chào đón họ.



Hạ Lăng tháo kính râm xuống, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, một khoảng sân cũ, những bức tường thấp và cánh cửa quen thuộc với cây đa cổ thụ, tràn đầy cảm xúc. Sau nhiều năm, cô lớn lên trong thế giới nhỏ bé này. Ngay cả việc ăn một miếng đường cũng là một điều xa xỉ. Mỗi ngày cô đều mong muốn được nhận nuôi bởi những người hảo tâm.



Không nghĩ đến, thật sự có ngày có thể "y gấm hồi hương*". (* chỉ những người đạt được vinh quy, giàu sang trở về quê hương)



Viện trưởng so với trí nhớ đã già hơn, với mái tóc trắng và bàn tay run rẫy mà chống cây gậy. Với sự tôn trọng và một chút nhiệt tình khiêm tốn trong mắt ông, ông đối mặt với Lệ Lôi và Hạ Lăng, những người trẻ hơn ông vài chục tuổi và nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh."



Hạ Lăng cảm thấy có chút chua xót và nhanh chóng bước tới để hỗ trợ ông: "Viện Trưởng, trời rất nắng, ông chân tay không tiện, tranh thủ vào trong ngồi đi." Cô hiểu tại sao ông rất khiêm tốn và nhiệt tình. Các quỹ của trại trẻ mồ côi luôn thiếu. Những người đến đây làm từ thiện đều là kim chủ, đắc tội không được, tiền để điều trị cho bọn nhỏ, đi học và thậm chí mua quần áo mới đều là của các kim chủ này.



Cô rất quen thuộc với ánh mắt như vậy.



Nhớ ngày đó, mỗi khi tiếp đãi một loạt các tổ chức từ thiện và người nhận con nuôi, viện trưởng rất thận trọng.



Hàng vạn suy nghĩ tràn vào tim cô.



Mũi cay cay, cô nói nhẹ nhàng nói với viện trưởng: "Ngài chậm một chút!"



Lão viện trưởng được tâng bốc mà lo sợ: "Đừng, cô Diệp, làm sao tôi có thể làm phiền đến một nhân vật lớn như cô, tôi tự đi là được rồi!"



Các sư khác cũng ngạc nhiên khi nhiều người đến đây để làm từ thiện, nhưng hầu hết họ coi họ là ân nhân, cao cao tại thượng, thái độ bố thí, vậy mà cô Diệp trước mặt này không chỉ không kiêu căng, mà còn tôn kính với lão viện trưởng ân cần như vậy.



Các nhiếp ảnh gia ở phía sau chụp cảnh này điên cuồng.



Vì vậy, các sư cư xử bình thường với cô Diệp này, nhưng chỉ tốt hơn những người khác.



Lệ Lôi không nghĩ vậy, anh biết rõ Tiểu Lăng là ngày sau của Hạ Lăng, cũng biết rằng cô đã bước ra từ trại trẻ mồ côi nhỏ bé và đổ nát này ở kiếp trước. Cô phải có một mối quan hệ sâu sắc với nơi này.



Lệ Lôi bước về phía trước và giúp đỡ lão viện trưởng với cô. Nghĩ trong lòng, có phải vị lão gia này là người chăm sóc Tiểu Lăng lúc nhỏ ư, may mắn thay, nhờ có ông, để Tiểu Lăng không phải trôi dạt khắp nơi.



Anh nhìn vào viện trưởng với một chút tôn trọng chân thành hơn.



Với sự giúp đỡ của hai nhân vật tuyệt vời này, viện trưởng không dám đi nữa, được sủng ái mà lo sợ đến cực điểm: "Làm thế nào tôi có thể làm phiền hai vị.



Hạ Lăng cuối cùng không nhịn được, chua xót mà mỉm cười: "Tại sao ngài lại làm phiền chúng tôi được a. Ông thấy đấy, người trong cô nhi viện đã thành những người nổi tiếng."



"Ý cô là Thiên Hậu Hạ Lăng?"



" Đúng vậy a!" Hạ Lăng nói.



Buổi nói chuyện, viện trưởng có chút thoải mái hơn. Ngay khi vào trong, máy hát cũng mở ra: "Không phải là Tiểu Lăng ư, cô ấy là niềm tự hào của chúng tôi ở đây. Trong những năm qua, nhờ cô ấy, trại trẻ mồ côi đã nhận được rất nhiều sự đóng góp. Nhiều người hâm mộ của cô ấy đã đến đây. Ghé thăm và quyên góp tiền. Có một số người hâm mộ đang trong tình trạng tốt và họ sẽ nhận nuôi trẻ em. Tiểu Lăng, cô ấy thực sự đã làm rất nhiều việc tốt. "



Thực sự, những điều này, Hạ Lăng không biết.



Kể từ khi rời trại trẻ mồ côi 20 năm trước, cô chưa bao giờ trở lại. Mặc dù cô thường xuyên quyên góp tiền, nhưng cô không hiểu tình hình của trại trẻ mồ côi. Hôm nay, cũng rất hài lòng khi nghe lão viện trưởng nói điều này.



Hai người giúp lão viện trưởng vào phòng tiếp khách.



Các sư cô đi cùng cũng lần lượt đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom