• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (122 Viewers)

  • Chương 731: Chuẩn bị cho nghi lễ

Lệ Lôi cảm thấy mình sắp gặp xui xẻo.



Nhưng ánh mắt Hạ Mặc Ngôn nhìn anh, làm sao cũng thấy như là muốn nói “Một chút cũng sẽ không đau”?



Quả nhiên, ngay khi Hạ Mặc Ngôn bắt lấy tay anh, ngay cả tư thế cầm dao cũng không giống lúc trước. Một đường hạ xuống, đau đến mức Lệ Lôi cảm thấy giang sơn đều biến sắc, nhịn không được hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh túa ra.



Đây…



Kĩ thuật dùng dao của anh vợ quả thật là điêu luyện sắc sảo, thời điểm muốn người ta không đau thì quả thực một chút cũng không đau, ngay cả Tiểu Lăng cùng Thiệu Huy là phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không có cảm giác gì. Thế nhưng một khi đã muốn người ta đau thì chính là làm ra hành vi tâm ngoan thủ lạt đến đáng sợ. Lệ Lôi thầm nghĩ bản thân tung hoành trên chiến trường nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử trải qua không ít, suy cho cùng cũng là đã sớm quen thuộc, chính là Hạ Mặc Ngôn hạ xuống một dao này… Quái vật a, so với trọng thương năm đó ở trên chiến trường còn đau hơn!



Thật sự là đau muốn chết!



Thân thể anh có chút phát run, trên người đã nhiễm một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác lúc nóng lúc lạnh, nhưng cảm giác mãnh liệt nhất vẫn là đau đến choáng váng. Ông nội từng nói khắp huyết mạch của con người có rất nhiều huyệt vị, có loại huyệt vị nếu đụng phải thì sẽ khiến người ta thống khổ đến mức hận không thể chết ngay lập tức, cho nên vị anh vợ bụng dạ khó lường này chính là chọn loại huyệt vị đó mà xuống tay đi.



Hạ Mặc Ngôn nhàn nhạt nhìn anh: “Đau?”



Lệ Lôi gian nan ngẩng đầu lên, ngay cả ánh mắt cũng muốn tóe lửa, nhìn anh vợ đối diện mình sắc mặt hoàn toàn không có chút gợn sóng thì cảm thấy bi phẫn cực kì —— Không phải người a, đem tay anh cắt đến đau như vậy, bản thân lại làm ra vẻ không có việc gì! Sao có thể vô lại như thế chứ?! Đúng là tâm cơ! Trà xanh! Bạch liên hoa!



Anh dùng tất cả những từ ngữ có thể nghĩ đến, ở trong lòng âm thầm đem quốc sư đại nhân cao cao tại thượng nào đó mắng đến thê thảm.



Thế nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dạng điềm tĩnh: “Đau? Làm sao có thể.” Ngay cả thanh âm cũng có vẻ trầm thấp biếng nhác, so với Hạ Mặc Ngôn còn muốn vân đạm phong khinh hơn.



Hạ Mặc Ngôn không khỏi có chút bội phục.



Anh chính là chọn một huyệt vị vô cùng tàn nhẫn mà xuống tay, nhớ năm đó khi đi theo phụ thân học tập, lần đầu tiên bị đâm trúng huyệt vị này đã cảm thấy đau rớt nước mắt… Lúc ấy, anh chỉ là bị chọc một chút mà thôi, còn hiện giờ Lệ Lôi bị dao cắt xẻ, nghĩ đến có biết bao nhiêu đau đớn.



Rốt cuộc, nam nhân này cũng có điểm đáng khen.



Nhìn Lệ Lôi cố gắng nén đau, ánh mắt Hạ Mặc Ngôn nhu hòa hơn một chút.



Hạ Lăng cũng nhận thấy Lệ Lôi có gì đó không thích hợp, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”



Cơn đau đớn dữ dội nhất xuất hiện lúc đầu đã qua, Lệ Lôi âm thầm hít sâu một hơi, đối với cô lộ ra ý cười ôn nhu ấm áp: “Không sao, ban nãy không để tâm chuẩn bị, có chút sửng sốt.” Thấy cô vẫn có chút lo lắng, anh liền nói thêm: “Kĩ thuật dùng dao của anh trai em mà em còn không tin được sao? Một chút cũng không đau luôn đó.”



Hạ Lăng lúc này mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.



Lệ Lôi âm thầm thở ra một hơi, so với việc bản thân vừa phải chịu đau đớn đến mức nào, anh càng lo lắng Tiểu Lăng đau lòng hơn. Sau khi trấn an Tiểu Lăng, anh còn ngẩng đầu lên nhìn anh vợ một cái, cười đến xán lạn.



Hạ Mặc Ngôn: “......”



Vẫn là nhẫn nhịn một chút, tiểu tử thối này vậy mà lại cảm xúc của em gái nhà mình trước, quốc sư đại nhân lạnh lùng cao ngạo quyết định không tiếp tục giày vò cậu ta nữa.



Tiểu Thiệu Huy tò mò nhìn máu của ba người trong bát: “Bác ơi bác, cái này dùng để làm gì vậy?”



Hạ Mặc Ngôn không nhanh không chậm, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp in hoa văn theo phong cách cổ xưa rồi mở ra. Một cỗ lãnh khí[1] phả vào mặt, trong hộp chứa đầy những khối băng, trong lòng những khối băng đó là một sợi tơ nửa trong suốt. Hạ Mặc Ngôn đem sợi tơ thật dài kia lấy ra, ngâm trong bát máu của ba người.



Một lát sau khi lấy sợi tơ kia ra, nó đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực.



Vài người tò mò quan sát động tác của Hạ Mặc Ngôn.



Ngón tay Hạ Mặc Ngôn di chuyển rất nhanh, quy trình phức tạp nhưng vẫn cực kì ưu mỹ, rất nhanh liền đem sợi tơ kia kết thành một cái nút như ý[2], một lần nữa đặt vào giữa hộp băng. Anh đem chiếc hộp nhỏ đưa đến trước mặt Hạ Lăng: “Giữ lấy.”



Hạ Lăng có chút bối rối: “Nghi thức hoàn thành rồi?” Có phải hay không từ nay về sau, cô có thể đem thân thế của con trai mình chiếu cáo thiên hạ, mãi mãi hạnh phúc bên nhau? Chỉ là tưởng tượng cũng đã khiến cô vô cùng kích động.



Nhưng mà Hạ Mặc Ngôn lại tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Nghi thức còn chưa có bắt đầu.”



Bạn học Hạ Tiểu Lăng cảm thấy cả người đều không khỏe: “Vậy chúng ta vừa mới làm cái gì?!”



Hạ Mặc Ngôn thản nhiên trả lời: “Những thứ đó chỉ là để chuẩn bị cho nghi thức chính.” Anh lấy ra một tấm bản đồ, trải ra rồi chỉ vào điểm đỏ chính giữa bản đồ, “Các em cần phải đến tuyết sơn nơi cực bắc, đem cái đồng tâm kết[2*] này chôn ở đỉnh núi cao nhất, nhớ kỹ rằng trên đường từ chân núi leo lên, một nhà ba người các em phải tự mình đi, không thể mượn dùng cáp treo, trực thăng hay bất kì loại công cụ nào, cũng không được phép tìm đến sự hỗ trợ của người khác.”



Hạ Lăng còn đang trầm ngâm nghiên cứu xem đây là ngọn núi tuyết nào.



Lệ Lôi đã sớm cau mày: “Một nhà ba người đều phải leo lên đó?” Thật ra anh không hề sợ, nhưng Tiểu Lăng cùng Thiệu Huy phải làm sao bây giờ? Họ có thể chịu được loại khổ sở đó sao?



Hạ Mặc Ngôn giống như nhìn thấu tâm tư của anh: “Đúng, một nhà ba người đều phải leo lên, nhiều hơn hay ít hơn một người đều không được.” Cho rằng anh không muốn đem một mình cây ngô đồng chướng mắt này ném lên núi sao? Phàm là có chút biện pháp, anh như thế nào có thể nhẫn tâm để cho em gái ruột cùng đứa cháu trai nhỏ như vậy đích thân đi mạo hiểm?



Đáng tiếc, thật sự là không có cách nào.



Hạ gia bọn họ dù có lợi hại đến đâu cũng đấu không lại quy luật của thiên địa.



Đôi mắt Hạ Mặc Ngôn có chút tối đi.



Lệ Lôi bị giày vò một chút cũng nghĩ tới vấn đề đó—— nếu thực sự có biện pháp, vị anh vợ vốn nhìn anh không vừa mắt này sao có thể bỏ qua cơ hội để cho anh một mình trèo lên núi?



Anh cười khổ một tiếng: “Được rồi. Có hạn chế thời gian không?”



Hạ Mặc Ngôn tán thưởng nhìn Lệ Lôi một cái, xú đầu gỗ[3] này cũng không phải vô dụng, ít nhất khi có sự việc cần xử lý liền rất nhanh có thể hỏi đến điểm mấu chốt nhất. Anh thích cùng người thông minh nói chuyện nha: “Cũng không có thời gian hạn chế, cậu có thể cấp cho Tiểu Lăng và Thiệu Huy một khóa đặc huấn ngắn hạn, chờ hai người họ thích ứng liền xuất phát.”



Lệ Lôi cũng tính toán như vậy, gật gật đầu.



Sự tình cứ như vậy liền được giải quyết.



Hạ Lăng cũng không lo lắng cho bản thân, cô cũng là người đã chết qua một lần, với thử thách mạo hiểm như vậy cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt. Nhưng điều cần lo lắng nhất chính là Thiệu Huy, thằng bé còn rất nhỏ, khó khăn lắm mới được năm tuổi mà thôi, làm thế nào có thể leo lên tuyết sơn cheo leo hiểm trở như vậy chứ?



Sau giờ ngọ[4], ánh mặt trời chiếu rực rỡ.



Trong sơn trang, các nhân viên mua đồ ăn và đạo cụ huấn luyện đến, còn đặc biệt dựng một gian phòng, bắt chước hoàn cảnh rét lạnh thiếu dưỡng khí trên đỉnh núi tuyết. Cách một lớp kính thủy tinh, Hạ Lăng nhìn Thiệu Huy nho nhỏ ở trong phòng huấn luyện, hé ra khuôn mặt trẻ con bé xíu đỏ bừng lên vì lạnh, hai hàm răng sữa không nhịn được run rẩy va vào nhau.



Trên mặt cô bất giác lộ ra vẻ sầu não.



Lệ Lôi không biết từ khi nào đã đi đến phía sau cô, cùng cô nhìn đứa con nhỏ trong phòng thích ứng. Cách một tầng thủy tinh trong suốt, bên trong bên ngoài lại băng hỏa lưỡng trọng thiên[5]. Anh là vì con trai của mình mà cảm thấy thực kiêu hãnh tự hào, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, tiểu tử kia vẫn một mực kiên trì, hơn nữa nhìn ra được đứa nhỏ này rất tỉnh táo bình tĩnh, tập tễnh leo lên đỉnh núi tuyết mô phỏng, rõ ràng là lần đầu tiên nhưng đã có thể vững vàng nhớ rõ tất cả các điểm trọng yếu, một lần cũng không rơi vào tử huyệt của tuyết sơn.



[1] lãnh khí: khí lạnh



[2*] đồng tâm kết: còn gọi là bình an kết hay cát tường kết. Đồng tâm kết là một kiểu kết hoa xa xưa có ngụ ý thâm sâu, bởi đặc điểm hai dây cùng bện chặt nên nó thường được lấy làm biểu tượng của tình yêu, ý chỉ “vĩnh kết đồng tâm” - mãi luôn đồng lòng (tư liệu tham khảo tại winz.vn). Muốn biết nhiều hơn về loại kết này thì mọi người tham khảo trên Internet nhé.



[2] nút như ý: đồng tâm kết có nhiều cách thắt nút. Mỗi loại nút thắt lại có tên gọi khác nhau, ý nghĩa khác nhau. Ví dụ như, nút thắt khuy áo, nút thắt tỳ bà, nút đoàn cẩm, nút bươm bướm, nút thập tự, nút cát tường, nút bàn trường, nút như ý, nút cá chép… Ở đây là nút như ý, mọi người có thể tự tìm hiểu thêm về ý nghĩa của loại nút thắt này nhé.



[3] xú đầu gỗ: đầu gỗ là chỉ Lệ Lôi, “xú” là xấu xí hoặc thối, tương tự với tiểu tử thối á.



[4] giờ ngọ: 11h-13h



[5] băng hỏa lưỡng trọng thiên: trong một thời gian rất ngắn hoặc là cùng trong một lúc mà lại diễn ra hai sự việc trái ngược nhau. Ở đây muốn nói bên trong phòng huấn luyện của Thiệu Huy thì lạnh buốt băng giá, còn bên ngoài phòng thì ba mẹ thằng bé lo lắng đến mức trong lòng như bị lửa thiêu đốt vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom