Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 737: Đôi mắt trong bóng tối
Hạ Lăng thấp thỏm lo lắng nguyên một đêm.
Ngồi cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa ấm áp cháy bập bùng, tâm tư cô lại trôi theo Lệ Lôi đang ở bên ngoài trong đêm tối mênh
mông, cô bất an vô cùng. Cũng không biết anh có thể tìm thấy Thiệu Huy không? Ngọn núi tuyết lớn như thế, anh và Thiệu Huy sẽ không xảy ra chuyện gì chử? Trong lòng cô như có một bàn tay vô hình đang nhéo chặt, hít thở cũng khó khăn.
Nhưng cô biết cứ tiếp tục chờ thế này cũng không ổn.
Lệ Lôi để cô ở lại đây, một mặt là vì cô không có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang đã, đêm tối ra ngoài tìm người thì quá nguy hiểm, mặt khác cũng là vì muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, dù sao, ngày mai còn con đường núi khá gian nan chờ họ phía trước.
Cô không thể lãng phí thời gian quý giá vào những lo âu được.
Cô nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ, cũng không biết sau khi đếm bao nhiêu con dê thì cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi trong tiếng gió gào thét bên tai. Vì ngủ không sâu giấc, nên cảnh tượng trong mộng nhốn nháo, ồn ào và hỗn loạn.
Bỗng nhiên cô bị đánh thức
Cô mở to mắt, bốn phía toàn là bóng tối. Đống lửa trong hang núi không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại hơi ấm từ đống tro tàn lan tỏa và thứ ánh sáng màu đỏ sâm rất rõ ràng.
Bên ngoài hang núi, tiếng gió gào thét cũng chẳng biết đã ngừng từ lúc nào.
"Sột soạt", một tiếng động nhỏ vang lên.
Có thứ gì đó vừa giẫm lên cành cây trong đống lửa.
Hạ Lăng giật nảy cả người, nhìn về phía đó theo phản xạ, lúc này mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào trong bóng tối đã xuất hiện một đôi mắt xanh lè, không một tiếng động, nó im lặng nhìn cô chằm chằm.
Toàn thân cô nổi hết cả da gà, trong chớp mắt cô quên cả thở, đầu óc trống rỗng. Cô không dám động đậy, cả người cứng đờ giằng co cùng con thú kia, trong lòng điên cuồng suy nghĩ: Là con gì vậy? Báo tuyết sao? Hay sói? Nó vào từ lúc nào? Nó định ăn thịt người sao?
Ngón tay cô siết chặt, chỗ khớp nối giữa các đốt ngón tay cũng trắng bệch vì nắm chặt quá, từ từ từ từ, cô mò tới con dao găm nhét ngay bên ngoài rìa đôi ủng. Trước khi xuất phát, đội đi trước đã gửi báo cáo về: thỉnh thoảng trong núi tuyết sẽ xuất hiện sói, và một vài các động vật nguy hiểm khác. Lệ Lôi đặc biệt trang bị cho cô súng và dao găm, giờ này, cây súng kia không biết đã rơi đi đâu sau trận tuyết lở, nhưng con dao găm thì vẫn luôn ở đây, trên lưỡi dao sắc bén có tẩm thuốc tê hiệu quả khá mạnh, chỉ cần có thể đâm trúng nó, thì cho dù đó là một con voi lớn cũng có thể bị gục ngã.
Cô hoang mang tột độ, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, đừng sợ. .
Truyện Ngôn Tình
Nhưng ngay khi tay vừa chạm lên cán dao, một giây trước khi rút dao ra, con dã thú ở phía đối diện bỗng nhiên nhào về phía cô!
Cô không khỏi giật mình, lý trí chưa kịp phản ứng thì bản năng đã lăn một vòng, khó khăn lắm mới thoát được đợt tấn công đầu tiên của dã thú. Bộ răng sắc nhọn của dã thú kia đã cắn vào tay áo leo núi của cô.
"Xoẹt..."
Tay áo bị rách một lỗ hổng lớn, suffting động bên trong bay tán loạn ra ngoài.
Cô không kịp sợ, gắng sức rút con dao găm đặt ngay bên cạnh đôi ủng ra, nhưng vì đang quá lạnh nên cô rút mấy lần cũng không rút được. Cô cuống tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thì chẳng biết con đã thú kia đã dừng tấn công từ lúc nào, nó đang cúi người xuống, hơi để phòng lại nghi ngờ đánh giá cô một lượt.
Ánh trăng sáng dân xuất hiện sau mây.
Hạ Lăng thấy rõ, con đã thú vừa công kích cô chính là một con sói màu xám bạc, có vẻ như đã lâu nó chưa được ăn gì, nên người gầy đến mức có thể nhìn thấy rõ từng chiếc xương sườn, nhưng trong đôi mắt sáng màu xanh thẳm kia là đốm sáng ma trơi như địa ngục, lại sắc như dao khiến người ta không rét mà run. Con sói xám đó nhe răng, rồi lại lao tới lần nữa nhanh như chớp!
Hạ Lăng chật vật lăn một vòng lần nữa, mái tóc dài rối tung, che khuất đôi mắt.
Cô có cảm giác toàn thân rất nặng, như có thứ gì đang đè trên người mình, cô ngẩng đầu, trông thấy con sói đói đã rất gần trong gang tấc, đôi mắt màu xanh lấp lánh chẳng chút nể nang mà đang nhìn cô chằm chằm.
Móng vuốt của nó đang giẫm trên người cô.
Cô không thể tránh nên đành trơ mắt nhìn nó cắn xuống, cũng cố gắng giật người sang bên cạnh tránh đi những chỗ quan trọng trên cổ. Sói đói cắn một cái lên vai cô, lần này nó cắt nát lớp áo leo núi khá dày, hàng đống suffting bay ra sau nhát cắn thứ hai của con dã thú ấy.
Một mùi chua thối khó tả bay khắp hang núi.
Thật may vì bộ đồ leo núi này chất lượng quá tốt, lớp vải khá dày, nên dù con sói đói tấn công cô hai lần nó cũng không thể cắn được vào da thịt cô. Nhưng bộ đồ leo núi trên người cô lúc này cũng nát tươm chẳng còn nguyên vẹn. Trong bầu không khí, chẳng biết là thứ sufñng gì mà mùi thối càng đậm hơn.
Sói đói ngửi mấy cái, nó nằm thấp người xuống, không tiếp tục tấn công cô nữa, mà tru lên từng tiếng gừ gừ trầm thấp.
Hạ Lăng thừa dịp nó đang do dự, rốt cuộc cũng rút được con dao găm bên cạnh ủng, đâm mạnh một đao về phía nó!
Tiếc rằng khi cô ra đòn lại phát ra tiếng khiến sói đói đủ thời gian né người tránh nhát dao của cô, dường như đã bị đánh thức, nó lại há miệng cắn cô lần nữa!
Cuộc chiến đấu tiếp tục diễn ra trong không gian tối đen.
Hạ Lăng không có kinh nghiệm đối kháng với thú dữ, cô không có đủ sức, nên gặp khó khăn trong phòng thủ. Mà con sói đói kia rõ ràng đã có đến vài cơ hội có thể cắn nát cổ họng của cô, nhưng một khi lại gần suffing trong trang phục leo núi của cô, thì cái mùi hôi thối quỷ quái đó luôn khiến nó hoảng sợ lùi người lại.
Cứ như thế, cũng chẳng biết hai bên đã giằng co bao lâu.
Trên người, trên mặt Hạ Lăng cũng bắt đầu bị thương, máu bắn tung tóe vì vật lộn.
Con sói đói kia cũng không chịu nổi, người nó đã bị con dao găm của cô sượt qua, thuốc tê đã bắt đầu phát tác nên động tác của nó có về hơi chậm. Nhưng đã vài ngày chưa ăn gì, nên lúc này mới bất chấp nguy hiểm tập kích địa bàn của con người, khi ngửi được mùi máu tươi trên người Hạ Lăng, lại càng kích thích sự hung hãn của nó.
Nó chớp lấy một cơ hội, nhào người về phía trước, lại khiến Hạ Lăng ngã nhào ra đất lần nữa!
Lần này, vì Hạ Lăng đã mất quá nhiều máu trong cuộc đôi co dài dằng dặc, nên cô không còn đủ sức nữa, con dao găm trong tay bay ra ngoài. Mất đi đao găm, con sói đói cố chịu mùi thối phát ra từ bộ đồ leo núi của cô, nó há miệng cắn cô.
Tốc độ của nó không nhanh, nhưng vì cô đã mệt lả người nên cũng chẳng còn sức trốn tránh.
Cô thẩm nghĩ, xong rồi, không ngờ sống lại hai kiếp, kết cục sau cùng lại là chôn vùi trong miệng sói... Cũng không biết Thiệu Huy và Lệ Lôi thể nào rồi, nếu như bọn họ còn sống, đến lúc quay về đây phát hiện cô đã chết, thì có cảm thấy đau lòng không?
Thiệu Huy...
Lệ Lôi...
Cô rất nhớ hai người...
Trong thoáng chốc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông tuấn tú, dáng người mạnh mẽ, nắm chặt con dao găm trên tay, chỉ bằng một đao, anh chém một cái thật mạnh vào sau gáy con sói đói.
Con sói đói thậm chí không kịp tru một tiếng, đã mềm oặt lại đổ xuống người cô.
Người đàn ông đá sói đói bay ra ngoài, ôm lấy cô: "Tiểu Lăng? Tiểu Lăng! Em không sao chứ? Em bị thương ở đâu rồi mau nói cho anh biết! Cố chịu đựng, nhất định phải cố chịu!"
"Lệ... Lôi..." Cô thều thào, cảm giác được mình đang nằm trong vòng tay mạnh mẽ mà ấm áp, toàn bộ đau đớn lạnh lẽo trên người đã có chỗ dựa. Cô ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, cảm giác được lổng ngực phập phông lên xuống bên dưới lớp áo leo núi của anh, bỗng nhiên, cô không cảm được nước mắt, khóc toáng lên.
Ngồi cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa ấm áp cháy bập bùng, tâm tư cô lại trôi theo Lệ Lôi đang ở bên ngoài trong đêm tối mênh
mông, cô bất an vô cùng. Cũng không biết anh có thể tìm thấy Thiệu Huy không? Ngọn núi tuyết lớn như thế, anh và Thiệu Huy sẽ không xảy ra chuyện gì chử? Trong lòng cô như có một bàn tay vô hình đang nhéo chặt, hít thở cũng khó khăn.
Nhưng cô biết cứ tiếp tục chờ thế này cũng không ổn.
Lệ Lôi để cô ở lại đây, một mặt là vì cô không có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang đã, đêm tối ra ngoài tìm người thì quá nguy hiểm, mặt khác cũng là vì muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, dù sao, ngày mai còn con đường núi khá gian nan chờ họ phía trước.
Cô không thể lãng phí thời gian quý giá vào những lo âu được.
Cô nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ, cũng không biết sau khi đếm bao nhiêu con dê thì cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi trong tiếng gió gào thét bên tai. Vì ngủ không sâu giấc, nên cảnh tượng trong mộng nhốn nháo, ồn ào và hỗn loạn.
Bỗng nhiên cô bị đánh thức
Cô mở to mắt, bốn phía toàn là bóng tối. Đống lửa trong hang núi không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại hơi ấm từ đống tro tàn lan tỏa và thứ ánh sáng màu đỏ sâm rất rõ ràng.
Bên ngoài hang núi, tiếng gió gào thét cũng chẳng biết đã ngừng từ lúc nào.
"Sột soạt", một tiếng động nhỏ vang lên.
Có thứ gì đó vừa giẫm lên cành cây trong đống lửa.
Hạ Lăng giật nảy cả người, nhìn về phía đó theo phản xạ, lúc này mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào trong bóng tối đã xuất hiện một đôi mắt xanh lè, không một tiếng động, nó im lặng nhìn cô chằm chằm.
Toàn thân cô nổi hết cả da gà, trong chớp mắt cô quên cả thở, đầu óc trống rỗng. Cô không dám động đậy, cả người cứng đờ giằng co cùng con thú kia, trong lòng điên cuồng suy nghĩ: Là con gì vậy? Báo tuyết sao? Hay sói? Nó vào từ lúc nào? Nó định ăn thịt người sao?
Ngón tay cô siết chặt, chỗ khớp nối giữa các đốt ngón tay cũng trắng bệch vì nắm chặt quá, từ từ từ từ, cô mò tới con dao găm nhét ngay bên ngoài rìa đôi ủng. Trước khi xuất phát, đội đi trước đã gửi báo cáo về: thỉnh thoảng trong núi tuyết sẽ xuất hiện sói, và một vài các động vật nguy hiểm khác. Lệ Lôi đặc biệt trang bị cho cô súng và dao găm, giờ này, cây súng kia không biết đã rơi đi đâu sau trận tuyết lở, nhưng con dao găm thì vẫn luôn ở đây, trên lưỡi dao sắc bén có tẩm thuốc tê hiệu quả khá mạnh, chỉ cần có thể đâm trúng nó, thì cho dù đó là một con voi lớn cũng có thể bị gục ngã.
Cô hoang mang tột độ, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, đừng sợ. .
Truyện Ngôn Tình
Nhưng ngay khi tay vừa chạm lên cán dao, một giây trước khi rút dao ra, con dã thú ở phía đối diện bỗng nhiên nhào về phía cô!
Cô không khỏi giật mình, lý trí chưa kịp phản ứng thì bản năng đã lăn một vòng, khó khăn lắm mới thoát được đợt tấn công đầu tiên của dã thú. Bộ răng sắc nhọn của dã thú kia đã cắn vào tay áo leo núi của cô.
"Xoẹt..."
Tay áo bị rách một lỗ hổng lớn, suffting động bên trong bay tán loạn ra ngoài.
Cô không kịp sợ, gắng sức rút con dao găm đặt ngay bên cạnh đôi ủng ra, nhưng vì đang quá lạnh nên cô rút mấy lần cũng không rút được. Cô cuống tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thì chẳng biết con đã thú kia đã dừng tấn công từ lúc nào, nó đang cúi người xuống, hơi để phòng lại nghi ngờ đánh giá cô một lượt.
Ánh trăng sáng dân xuất hiện sau mây.
Hạ Lăng thấy rõ, con đã thú vừa công kích cô chính là một con sói màu xám bạc, có vẻ như đã lâu nó chưa được ăn gì, nên người gầy đến mức có thể nhìn thấy rõ từng chiếc xương sườn, nhưng trong đôi mắt sáng màu xanh thẳm kia là đốm sáng ma trơi như địa ngục, lại sắc như dao khiến người ta không rét mà run. Con sói xám đó nhe răng, rồi lại lao tới lần nữa nhanh như chớp!
Hạ Lăng chật vật lăn một vòng lần nữa, mái tóc dài rối tung, che khuất đôi mắt.
Cô có cảm giác toàn thân rất nặng, như có thứ gì đang đè trên người mình, cô ngẩng đầu, trông thấy con sói đói đã rất gần trong gang tấc, đôi mắt màu xanh lấp lánh chẳng chút nể nang mà đang nhìn cô chằm chằm.
Móng vuốt của nó đang giẫm trên người cô.
Cô không thể tránh nên đành trơ mắt nhìn nó cắn xuống, cũng cố gắng giật người sang bên cạnh tránh đi những chỗ quan trọng trên cổ. Sói đói cắn một cái lên vai cô, lần này nó cắt nát lớp áo leo núi khá dày, hàng đống suffting bay ra sau nhát cắn thứ hai của con dã thú ấy.
Một mùi chua thối khó tả bay khắp hang núi.
Thật may vì bộ đồ leo núi này chất lượng quá tốt, lớp vải khá dày, nên dù con sói đói tấn công cô hai lần nó cũng không thể cắn được vào da thịt cô. Nhưng bộ đồ leo núi trên người cô lúc này cũng nát tươm chẳng còn nguyên vẹn. Trong bầu không khí, chẳng biết là thứ sufñng gì mà mùi thối càng đậm hơn.
Sói đói ngửi mấy cái, nó nằm thấp người xuống, không tiếp tục tấn công cô nữa, mà tru lên từng tiếng gừ gừ trầm thấp.
Hạ Lăng thừa dịp nó đang do dự, rốt cuộc cũng rút được con dao găm bên cạnh ủng, đâm mạnh một đao về phía nó!
Tiếc rằng khi cô ra đòn lại phát ra tiếng khiến sói đói đủ thời gian né người tránh nhát dao của cô, dường như đã bị đánh thức, nó lại há miệng cắn cô lần nữa!
Cuộc chiến đấu tiếp tục diễn ra trong không gian tối đen.
Hạ Lăng không có kinh nghiệm đối kháng với thú dữ, cô không có đủ sức, nên gặp khó khăn trong phòng thủ. Mà con sói đói kia rõ ràng đã có đến vài cơ hội có thể cắn nát cổ họng của cô, nhưng một khi lại gần suffing trong trang phục leo núi của cô, thì cái mùi hôi thối quỷ quái đó luôn khiến nó hoảng sợ lùi người lại.
Cứ như thế, cũng chẳng biết hai bên đã giằng co bao lâu.
Trên người, trên mặt Hạ Lăng cũng bắt đầu bị thương, máu bắn tung tóe vì vật lộn.
Con sói đói kia cũng không chịu nổi, người nó đã bị con dao găm của cô sượt qua, thuốc tê đã bắt đầu phát tác nên động tác của nó có về hơi chậm. Nhưng đã vài ngày chưa ăn gì, nên lúc này mới bất chấp nguy hiểm tập kích địa bàn của con người, khi ngửi được mùi máu tươi trên người Hạ Lăng, lại càng kích thích sự hung hãn của nó.
Nó chớp lấy một cơ hội, nhào người về phía trước, lại khiến Hạ Lăng ngã nhào ra đất lần nữa!
Lần này, vì Hạ Lăng đã mất quá nhiều máu trong cuộc đôi co dài dằng dặc, nên cô không còn đủ sức nữa, con dao găm trong tay bay ra ngoài. Mất đi đao găm, con sói đói cố chịu mùi thối phát ra từ bộ đồ leo núi của cô, nó há miệng cắn cô.
Tốc độ của nó không nhanh, nhưng vì cô đã mệt lả người nên cũng chẳng còn sức trốn tránh.
Cô thẩm nghĩ, xong rồi, không ngờ sống lại hai kiếp, kết cục sau cùng lại là chôn vùi trong miệng sói... Cũng không biết Thiệu Huy và Lệ Lôi thể nào rồi, nếu như bọn họ còn sống, đến lúc quay về đây phát hiện cô đã chết, thì có cảm thấy đau lòng không?
Thiệu Huy...
Lệ Lôi...
Cô rất nhớ hai người...
Trong thoáng chốc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông tuấn tú, dáng người mạnh mẽ, nắm chặt con dao găm trên tay, chỉ bằng một đao, anh chém một cái thật mạnh vào sau gáy con sói đói.
Con sói đói thậm chí không kịp tru một tiếng, đã mềm oặt lại đổ xuống người cô.
Người đàn ông đá sói đói bay ra ngoài, ôm lấy cô: "Tiểu Lăng? Tiểu Lăng! Em không sao chứ? Em bị thương ở đâu rồi mau nói cho anh biết! Cố chịu đựng, nhất định phải cố chịu!"
"Lệ... Lôi..." Cô thều thào, cảm giác được mình đang nằm trong vòng tay mạnh mẽ mà ấm áp, toàn bộ đau đớn lạnh lẽo trên người đã có chỗ dựa. Cô ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, cảm giác được lổng ngực phập phông lên xuống bên dưới lớp áo leo núi của anh, bỗng nhiên, cô không cảm được nước mắt, khóc toáng lên.
Bình luận facebook