Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601: Em đảm bảo sẽ là em sẽ không giết anh đâu (Phần 2)
Lệ Lôi vẫn đứng bên hàng rào, làn gió buổi tối mùa hè oi ả luồn qua làm vạt áo của anh bay nhè nhẹ.
Nghe giọng nói tươi cười của Hạ Lăng, anh nở nụ cười sâu hơn. Giọng anh tỏ ra hơi thờ ơ: “Được rồi, anh sẽ rời đi”. Sau đó, anh cúp máy, quay lưng và hành động như thể anh thực sự đang bỏ đi.
“Cái gì... cái gì?”!
Hạ Lăng giật mình khi cô nhìn phía bóng lưng anh quay đi, cảm thấy bối rối. Người đàn ông này thực sự quá đáng! Cô chỉ muốn anh tiếp tục dỗ dành cô thêm một chút nữa,... rồi cô sẽ cho anh vào! Hừm, đồ ngốc không hiểu chuyện! Anh coi chừng anh đấy.
Bầu không khí đêm nay mờ mờ ảo ảo như có hơi khói, ẩm và oi.
Hạ Lăng đứng nhìn theo bóng lưng anh đi khuất về phía bức tường đỏ, rồi ngang qua những cành lá rũ của dàn cây thường xuân được chăm nom xanh mướt.
Trong lồng ngực Hạ Lăng thấy như có thứ gì nghẹn lại. Cô cảm thấy mình đã nổi giận và trách móc anh thật vô lý. Sao lại cứng đầu như vậy, giá mà cô chạy xuống mở cửa cho Lệ Lôi,... vì cô thực sự nhớ anh.
Nét mặt Hạ Lăng phảng phất sự không vui, vừa buồn và tủi.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau cô: “Xin chào, tình yêu nhỏ bé của anh”.
Lệ Lôi! Cô ngạc nhiên quay lại với một đôi mắt sáng và nhào đến ôm anh thật chặt. “Lệ Lôi!”. Sau khi ôm, cô liên tục đánh vào người anh và khóc. “Anh là đồ xấu xa! Anh nói dối em! Em đã thấy anh bỏ đi!”.
Anh cười cười, vỗ đầu và dỗ dành cô. "Em nhớ anh?"
"Dĩ nhiên là không!" Cô vẫn còn giận dỗi.
“Nhưng anh thì nhớ em”. Anh vẫn cười, cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Cả hai đều tràn ngập trong bầu không khí hạnh phúc. Anh thật đã không uổng công khi trèo lên bức tường ở sân sau.
“Nếu anh nhớ em, tại sao anh lại rời đi?”. Cô vẫn còn dỗi anh.
"Anh không đi đâu hết." Anh nhẹ nhàng trả lời và kéo cô ngồi cùng anh trên chiếc ghế sofa nhỏ. Anh ôm cô. “Heo con, em ổn chứ? Em có bị Nam Cung Thanh Nhã dọa không?”. Sau khi nhận được cuộc gọi của Hạ Lăng, anh lập tức chạy đến đây vì anh sợ cô xảy ra xung đột với Nam Cung Thanh Nhã.
"Em vẫn ổn." Nhưng khi nhớ lại khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã, một nỗi sợ kéo dài lại hiện hữu trong trái tim của Hạ Lăng. Cô lo lắng hỏi. “Anh đã dùng thứ thuốc gì vậy? Thật là đáng sợ”.
“Đó là một loại chất khiến cho da trở nên thối rữa”. Lệ Lôi thản nhiên nói. “Cách đây một thời gian, anh đã thay mặt giúp Vệ gia giao một số kiện hàng. Họ đã tặng anh thứ này thay cho lời cảm ơn. Anh vẫn còn giữ hai chai. Một chai có thể làm cho bàn tay bị thối rữa, và chai còn lại thì tác dụng lên bàn chân”.
Tiểu Lăng rùng mình. Thật sự quá kinh khủng, dọa người mà.
“Họ…” Cô nuốt nước bọt. “Chính xác thì Vệ gia là gia tộc như thế nào? Tại sao họ lại tạo ra những độc dược đáng sợ như vậy?”.
“Độc dược của Vệ gia rất phổ biến ở giới xã hội đen. Người trong giới đều ngầm biết Vệ gia cung cấp vũ khí sinh học và hóa học cho nhiều nơi trên thế giới. Nếu em gặp nguy hiểm nào bên ngoài mà nói tên của anh không có tác dụng.” Lệ Lôi hơi dừng lại và nhớ về ông nội với cả đống rắc rối của mình ở nhà. “Em có thể nói tên Vệ Thiều Âm”.
"Đồng ý." Hạ Lăng không cảm thấy lo lắng hay nghĩ ngợi gì. Một người như cô có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Tuy nhiên, cô cảm thấy không yên tâm, “Nam Cung Thanh Nhã có ổn không?”
“Em lo lắng cho cô ta sao?
“Nam Cung Thanh Nhã…”, Hạ Lăng do dự một lúc trước khi nói: “Cô ta có lỗi nhưng không nghiêm trọng đến mức cô ta đáng phải chịu như thế này. Anh có nghĩ rằng chúng ta đã đi quá xa không?”. Cô biết rằng Lệ Lôi đã làm mọi thứ vì lợi ích của cô và bảo vệ cô, nên cô sợ những gì cô nói sẽ khiến anh không vui. Khi cô nói, cô e dè, cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt của anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi không có vẻ buồn phiền mà vẫn ổn, anh lướt ngón tay qua mái tóc dài của cô. Giọng anh dịu dàng: “Em thật mềm lòng. Em sẽ làm sao nếu không có anh chứ?”.
“Em không có mềm lòng!”. Cô cố gắng phản bác lại lời anh.
“Được rồi, được rồi, em không phải là người mềm yếu”. Anh mỉm cười và dừng lại vài giây trước khi nói: “Đừng lo lắng. Nam Cung Thanh Nhã vẫn ổn. Hóa chất khiến khuôn mặt cô ta bị thối rữa không phải là bệnh truyền nhiễm đâu. Khuôn mặt của cô ta tuy trông rất đáng sợ nhưng hậu quả không có tác động lớn. Chỉ cần anh cho cô ấy thuốc giải độc, cô ta sẽ dần hồi phục thôi”.
Nghe xong những gì anh nói, Hạ Lăng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Lôi nhìn vào mắt cô thở dài. Thế này mà còn cãi là cô không mềm lòng? Anh biết cô cảm thấy rất tồi tệ và áy náy. Thật may mắn là anh đã chọn một chất có tác dụng tuy có vẻ đáng sợ nhưng lại gây ra ít tác hại nhất. Nếu không, lương tâm của cô sẽ bị tra tấn, dày vò đến chết mất.
“Vậy thì hãy cho cô ta thuốc giải độc đi”. Tiểu Lăng nói.
“Em không muốn bảy mươi lăm tỷ nhân dân tệ còn lại sao?” Lệ Lôi thắc mắc.
"Chẳng phải anh nói cô ta không có tiền sao?" Hạ Lăng bình tĩnh lại. Thực sự khi cô nói với anh qua điện thoại rằng anh không thể cưới cô trừ khi anh đòi được tiền, cô chỉ muốn đùa giỡn với anh. Nếu Nam Cung Thanh Nhã thực sự không còn đồng nào, không lẽ bắt cô ta dùng mạng để trả nợ. Bên cạnh đó, nó chỉ là một vụ cá cược ở cửa hàng đồ lót gợi cảm. Yêu cầu cô ta trả năm tỷ có lẽ đã đủ.
Tuy nhiên, Lệ Lôi cho cô biết: “Nam Cung Thanh Nhã không có tiền, nhưng Nam Cung gia thì có”.
Hạ Lăng nói: “Bảy mươi lăm tỷ nhân dân tệ. Anh có thực sự muốn họ phá sản? Chúng ta đâu có mối thù gì với họ đâu?”.
“Nếu họ không xúc phạm anh, anh sẽ không đụng chạm đến gia đình họ”. Lệ Lôi cười khẩy. Những gia đình gọi là nổi tiếng này đều muốn con gái của họ kết hôn với anh. Và hiển nhiên họ cũng đã điều tra mối quan hệ của anh với Tiểu Lăng từ lâu. Tất cả họ đều biết rằng anh yêu Tiểu Lăng, nhưng vẫn không ngần ngại nóng lòng bán con gái của họ, thậm chí còn tìm mọi cách để hãm hại Tiểu Lăng.
Tiểu Lăng đâu biết rằng những ngày này, các vệ sĩ của anh đã phải ngăn chặn nhiều vụ cố ý gây tai nạn xe hơi và cả các âm mưu giết cô trong bí mật.
Lệ Lôi không có ý định cho cô biết những chuyện này. Chúng nhất định sẽ khiến cô sợ hãi, lo lắng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ im lặng chịu trận không đáp trả, coi thân mình như bao cát để ai muốn đánh thì đánh.
“Nam Cung gia không vô tội như em nghĩ đâu”. Anh nói ngắn gọn. “Gia đình họ quan hệ với giới xã hội đen. Khác biệt ở chỗ, Lệ gia kinh doanh vũ khí, sòng bạc, tài sản thế chấp và buôn lậu hàng hóa; còn Nam Cung gia lại buôn bán ma túy, buôn bán người và nội tạng người”.
Tiểu Lăng rùng mình sợ hãi.
Những điều này quá phi thực tế với cô, giống như một ảo mộng.
“Tiền của họ không sạch”. Lệ Lôi nói: “Ngay cả khi họ đưa tất cả cho em, nó vẫn rất xứng đáng”.
“Em… Hạ Lăng không biết phải nói gì”. Nếu tiền được kiếm bằng cách như vậy thì việc cô nhận số tiền sẽ khiến cô bỏng tay. Cô sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.
“Anh có nói với em về quá khứ của Lệ gia không?” Lệ Lôi khẽ chạm vào tóc cô và nhẹ nhàng hỏi.
Cô lắc đầu.
Lệ Lôi cho biết: “Lệ gia ban đầu sống ở Trung Quốc. Vào thời nhà Thanh, người dân sống trong cảnh nghèo đói thảm khốc. Ông tổ của gia tộc Lệ không thể chịu đựng được, vì vậy ông bí mật ra nước ngoài. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người trên thuyền đều chết vì đói, chỉ còn sót lại khoảng mười mấy người. Những người này cũng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, buộc phải trở thành những lao động chân tay.
Những người lao động này đều bị các chủ quản của họ đánh đập và bóc lột một cách tùy tiện. Hơn một nửa trong số họ đã chết, chỉ còn sót lại ba, bốn người. Lợi dụng một đêm mưa bão lớn, ông tổ của anh đã dẫn dắt những người còn lại giết chết chủ quản. Sau đó họ chiếm được địa bàn làm ăn, và dần dần có được cuộc sống ổn định hơn”.
“Đó là những nền móng đầu tiên để xây dựng Lệ gia trong giới xã hội đen”.
“Vào thời điểm đó, không có luật pháp và cách thức để giúp đỡ những người lao động vất vả này. Họ chỉ có thể chiến đấu, giết chóc và mở ra tương lai cho chính bản thân bằng chính sức mạnh của họ cùng rất nhiều nỗ lực.”
Anh nói tiếp.
“Lệ gia dần dần lớn mạnh hơn, có những tiêu chuẩn, luật lệ và trật tự riêng. Sau đó, những người nghèo vượt biên ra khỏi đất nước đã đến gia nhập băng đảng của gia tộc anh. Gia tộc anh đảm bảo cho những người tìm đến công việc ổn định, giúp họ có những bữa ăn đầy đủ, cũng như đảm bảo cho họ có một mái nhà để che mưa, che gió”.
______________________________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Millie Pham
______________________________________
Nghe giọng nói tươi cười của Hạ Lăng, anh nở nụ cười sâu hơn. Giọng anh tỏ ra hơi thờ ơ: “Được rồi, anh sẽ rời đi”. Sau đó, anh cúp máy, quay lưng và hành động như thể anh thực sự đang bỏ đi.
“Cái gì... cái gì?”!
Hạ Lăng giật mình khi cô nhìn phía bóng lưng anh quay đi, cảm thấy bối rối. Người đàn ông này thực sự quá đáng! Cô chỉ muốn anh tiếp tục dỗ dành cô thêm một chút nữa,... rồi cô sẽ cho anh vào! Hừm, đồ ngốc không hiểu chuyện! Anh coi chừng anh đấy.
Bầu không khí đêm nay mờ mờ ảo ảo như có hơi khói, ẩm và oi.
Hạ Lăng đứng nhìn theo bóng lưng anh đi khuất về phía bức tường đỏ, rồi ngang qua những cành lá rũ của dàn cây thường xuân được chăm nom xanh mướt.
Trong lồng ngực Hạ Lăng thấy như có thứ gì nghẹn lại. Cô cảm thấy mình đã nổi giận và trách móc anh thật vô lý. Sao lại cứng đầu như vậy, giá mà cô chạy xuống mở cửa cho Lệ Lôi,... vì cô thực sự nhớ anh.
Nét mặt Hạ Lăng phảng phất sự không vui, vừa buồn và tủi.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau cô: “Xin chào, tình yêu nhỏ bé của anh”.
Lệ Lôi! Cô ngạc nhiên quay lại với một đôi mắt sáng và nhào đến ôm anh thật chặt. “Lệ Lôi!”. Sau khi ôm, cô liên tục đánh vào người anh và khóc. “Anh là đồ xấu xa! Anh nói dối em! Em đã thấy anh bỏ đi!”.
Anh cười cười, vỗ đầu và dỗ dành cô. "Em nhớ anh?"
"Dĩ nhiên là không!" Cô vẫn còn giận dỗi.
“Nhưng anh thì nhớ em”. Anh vẫn cười, cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Cả hai đều tràn ngập trong bầu không khí hạnh phúc. Anh thật đã không uổng công khi trèo lên bức tường ở sân sau.
“Nếu anh nhớ em, tại sao anh lại rời đi?”. Cô vẫn còn dỗi anh.
"Anh không đi đâu hết." Anh nhẹ nhàng trả lời và kéo cô ngồi cùng anh trên chiếc ghế sofa nhỏ. Anh ôm cô. “Heo con, em ổn chứ? Em có bị Nam Cung Thanh Nhã dọa không?”. Sau khi nhận được cuộc gọi của Hạ Lăng, anh lập tức chạy đến đây vì anh sợ cô xảy ra xung đột với Nam Cung Thanh Nhã.
"Em vẫn ổn." Nhưng khi nhớ lại khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã, một nỗi sợ kéo dài lại hiện hữu trong trái tim của Hạ Lăng. Cô lo lắng hỏi. “Anh đã dùng thứ thuốc gì vậy? Thật là đáng sợ”.
“Đó là một loại chất khiến cho da trở nên thối rữa”. Lệ Lôi thản nhiên nói. “Cách đây một thời gian, anh đã thay mặt giúp Vệ gia giao một số kiện hàng. Họ đã tặng anh thứ này thay cho lời cảm ơn. Anh vẫn còn giữ hai chai. Một chai có thể làm cho bàn tay bị thối rữa, và chai còn lại thì tác dụng lên bàn chân”.
Tiểu Lăng rùng mình. Thật sự quá kinh khủng, dọa người mà.
“Họ…” Cô nuốt nước bọt. “Chính xác thì Vệ gia là gia tộc như thế nào? Tại sao họ lại tạo ra những độc dược đáng sợ như vậy?”.
“Độc dược của Vệ gia rất phổ biến ở giới xã hội đen. Người trong giới đều ngầm biết Vệ gia cung cấp vũ khí sinh học và hóa học cho nhiều nơi trên thế giới. Nếu em gặp nguy hiểm nào bên ngoài mà nói tên của anh không có tác dụng.” Lệ Lôi hơi dừng lại và nhớ về ông nội với cả đống rắc rối của mình ở nhà. “Em có thể nói tên Vệ Thiều Âm”.
"Đồng ý." Hạ Lăng không cảm thấy lo lắng hay nghĩ ngợi gì. Một người như cô có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Tuy nhiên, cô cảm thấy không yên tâm, “Nam Cung Thanh Nhã có ổn không?”
“Em lo lắng cho cô ta sao?
“Nam Cung Thanh Nhã…”, Hạ Lăng do dự một lúc trước khi nói: “Cô ta có lỗi nhưng không nghiêm trọng đến mức cô ta đáng phải chịu như thế này. Anh có nghĩ rằng chúng ta đã đi quá xa không?”. Cô biết rằng Lệ Lôi đã làm mọi thứ vì lợi ích của cô và bảo vệ cô, nên cô sợ những gì cô nói sẽ khiến anh không vui. Khi cô nói, cô e dè, cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt của anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi không có vẻ buồn phiền mà vẫn ổn, anh lướt ngón tay qua mái tóc dài của cô. Giọng anh dịu dàng: “Em thật mềm lòng. Em sẽ làm sao nếu không có anh chứ?”.
“Em không có mềm lòng!”. Cô cố gắng phản bác lại lời anh.
“Được rồi, được rồi, em không phải là người mềm yếu”. Anh mỉm cười và dừng lại vài giây trước khi nói: “Đừng lo lắng. Nam Cung Thanh Nhã vẫn ổn. Hóa chất khiến khuôn mặt cô ta bị thối rữa không phải là bệnh truyền nhiễm đâu. Khuôn mặt của cô ta tuy trông rất đáng sợ nhưng hậu quả không có tác động lớn. Chỉ cần anh cho cô ấy thuốc giải độc, cô ta sẽ dần hồi phục thôi”.
Nghe xong những gì anh nói, Hạ Lăng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Lôi nhìn vào mắt cô thở dài. Thế này mà còn cãi là cô không mềm lòng? Anh biết cô cảm thấy rất tồi tệ và áy náy. Thật may mắn là anh đã chọn một chất có tác dụng tuy có vẻ đáng sợ nhưng lại gây ra ít tác hại nhất. Nếu không, lương tâm của cô sẽ bị tra tấn, dày vò đến chết mất.
“Vậy thì hãy cho cô ta thuốc giải độc đi”. Tiểu Lăng nói.
“Em không muốn bảy mươi lăm tỷ nhân dân tệ còn lại sao?” Lệ Lôi thắc mắc.
"Chẳng phải anh nói cô ta không có tiền sao?" Hạ Lăng bình tĩnh lại. Thực sự khi cô nói với anh qua điện thoại rằng anh không thể cưới cô trừ khi anh đòi được tiền, cô chỉ muốn đùa giỡn với anh. Nếu Nam Cung Thanh Nhã thực sự không còn đồng nào, không lẽ bắt cô ta dùng mạng để trả nợ. Bên cạnh đó, nó chỉ là một vụ cá cược ở cửa hàng đồ lót gợi cảm. Yêu cầu cô ta trả năm tỷ có lẽ đã đủ.
Tuy nhiên, Lệ Lôi cho cô biết: “Nam Cung Thanh Nhã không có tiền, nhưng Nam Cung gia thì có”.
Hạ Lăng nói: “Bảy mươi lăm tỷ nhân dân tệ. Anh có thực sự muốn họ phá sản? Chúng ta đâu có mối thù gì với họ đâu?”.
“Nếu họ không xúc phạm anh, anh sẽ không đụng chạm đến gia đình họ”. Lệ Lôi cười khẩy. Những gia đình gọi là nổi tiếng này đều muốn con gái của họ kết hôn với anh. Và hiển nhiên họ cũng đã điều tra mối quan hệ của anh với Tiểu Lăng từ lâu. Tất cả họ đều biết rằng anh yêu Tiểu Lăng, nhưng vẫn không ngần ngại nóng lòng bán con gái của họ, thậm chí còn tìm mọi cách để hãm hại Tiểu Lăng.
Tiểu Lăng đâu biết rằng những ngày này, các vệ sĩ của anh đã phải ngăn chặn nhiều vụ cố ý gây tai nạn xe hơi và cả các âm mưu giết cô trong bí mật.
Lệ Lôi không có ý định cho cô biết những chuyện này. Chúng nhất định sẽ khiến cô sợ hãi, lo lắng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ im lặng chịu trận không đáp trả, coi thân mình như bao cát để ai muốn đánh thì đánh.
“Nam Cung gia không vô tội như em nghĩ đâu”. Anh nói ngắn gọn. “Gia đình họ quan hệ với giới xã hội đen. Khác biệt ở chỗ, Lệ gia kinh doanh vũ khí, sòng bạc, tài sản thế chấp và buôn lậu hàng hóa; còn Nam Cung gia lại buôn bán ma túy, buôn bán người và nội tạng người”.
Tiểu Lăng rùng mình sợ hãi.
Những điều này quá phi thực tế với cô, giống như một ảo mộng.
“Tiền của họ không sạch”. Lệ Lôi nói: “Ngay cả khi họ đưa tất cả cho em, nó vẫn rất xứng đáng”.
“Em… Hạ Lăng không biết phải nói gì”. Nếu tiền được kiếm bằng cách như vậy thì việc cô nhận số tiền sẽ khiến cô bỏng tay. Cô sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.
“Anh có nói với em về quá khứ của Lệ gia không?” Lệ Lôi khẽ chạm vào tóc cô và nhẹ nhàng hỏi.
Cô lắc đầu.
Lệ Lôi cho biết: “Lệ gia ban đầu sống ở Trung Quốc. Vào thời nhà Thanh, người dân sống trong cảnh nghèo đói thảm khốc. Ông tổ của gia tộc Lệ không thể chịu đựng được, vì vậy ông bí mật ra nước ngoài. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người trên thuyền đều chết vì đói, chỉ còn sót lại khoảng mười mấy người. Những người này cũng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, buộc phải trở thành những lao động chân tay.
Những người lao động này đều bị các chủ quản của họ đánh đập và bóc lột một cách tùy tiện. Hơn một nửa trong số họ đã chết, chỉ còn sót lại ba, bốn người. Lợi dụng một đêm mưa bão lớn, ông tổ của anh đã dẫn dắt những người còn lại giết chết chủ quản. Sau đó họ chiếm được địa bàn làm ăn, và dần dần có được cuộc sống ổn định hơn”.
“Đó là những nền móng đầu tiên để xây dựng Lệ gia trong giới xã hội đen”.
“Vào thời điểm đó, không có luật pháp và cách thức để giúp đỡ những người lao động vất vả này. Họ chỉ có thể chiến đấu, giết chóc và mở ra tương lai cho chính bản thân bằng chính sức mạnh của họ cùng rất nhiều nỗ lực.”
Anh nói tiếp.
“Lệ gia dần dần lớn mạnh hơn, có những tiêu chuẩn, luật lệ và trật tự riêng. Sau đó, những người nghèo vượt biên ra khỏi đất nước đã đến gia nhập băng đảng của gia tộc anh. Gia tộc anh đảm bảo cho những người tìm đến công việc ổn định, giúp họ có những bữa ăn đầy đủ, cũng như đảm bảo cho họ có một mái nhà để che mưa, che gió”.
______________________________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Millie Pham
______________________________________
Bình luận facebook