-
Chương 21-25
Chương21: Thiên ý (ý trời) (1)
- Nhưng hiện tại để săn được Nguyên thú ngày một khó … lại thêm chiêu vừa rồi của sư phụ truyền thụ vào đầu ta nhiều thứ như vậy, chắc chắn tiêu hao rất nhiều nội lực
- Chỉ tại ta, chỉ tại ta… Nếu không phải vì lo ta ở đây sẽ xảy ra chuyện, sư phụ đã có thể đi xa hơn nữa để bắt Nguyên thú.
- Hiện tại ta căn bản không có đủ năng lực để đi bắt những con Nguyên thú hung dữ đó, kể cả có, cũng là nước xa không cứu được lửa gần
- Làm sao đây, ta phải làm sao đây
Chàng thiếu niên mười ba tuổi rốt cục cũng lộ ra vẻ yếu đuối không nơi nương tựa, hắn chăm chăm nhìn sư phụ đang hôn mê, lệ rơi không ngừng
- Máu…
- Máu của Nguyên thú
- Máu
Sở Mặc toàn thân giống như người điên, quỳ sụp bên cạnh Ma Quân, miệng lầu bầu không ngừng
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên
- Không có máu của Nguyên thú, nhưng ta có máu của chính ta mà
- Dù không biết có hữu dụng hay không…
- Nghĩ nhiều vậy mà làm gì
- Không thử sao biết được?
Sở Mặc miệng lầm bầm, tay rút ra một đoản đao sắc lẹm, hắn cứa lên cổ tay, hơi nhói đau, một vết rạch xuất hiện trên cổ tay
Tiếp đó, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi tuôn ra
Luồng gió núi lạnh thổi tới khiến Sở Mặc hơi rùng mình một chút
Mắt chăm chăm nhìn những giọt máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể mình, chắc chắn sẽ sinh lòng sợ hãi
Nhưng đôi mắt trong trẻo của Sở Mặc lại tràn đầy vẻ quyết tâm
Hắn đặt cổ tay lên miệng sư phụ, mồm lầm bầm:
- Mong là hữu dụng, nhất định sẽ hữu dụng! Cầu trời phù hộ!
Mặc dù Ma Quân đã hoàn toàn bất tỉnh nhưng khi những giọt máu chảy vào miệng, ông vẫn có thể nuốt được
Đồng thời, nét mặt của Ma Quân cũng dần dần giãn ra
- Thật sự có tác dụng
Sở Mặc mừng đến nỗi suýt hét lên
Vết cứa trên cổ tay hơi nhói đau một chút, nhưng đối với kẻ thường hay ăn đòn như Sở Mặc, đây quả thực chỉ là chuyện dễ như bỡn, gần như không có cảm giác gì
Máu không ngừng chảy vào miệng của Ma Quân, đến tận khi Sở Mặc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hắn mới giật mình nghĩ ra một việc
- Sư phụ…
- Người rốt cuộc cần bao nhiêu huyết dịch?
- Dường như mỗi lần… một con Nguyên thú to như vậy, huyết dịch đều bị sư phụ uống hết. Vậy … có phải ta cũng cần dùng hết huyết dịch của ta?
- Sư phụ từng cứu ta, còn cứu cả gia gia…
- Ta dùng mạng này đổi lấy mạng sư phụ, đó cũng là lẽ đương nhiên
- Chỉ mong sư phụ tỉnh lại sẽ không cho ta một trận
- Nhưng nếu sư phụ có ra tay, có lẽ ta cũng chẳng còn biết gì nữa
Cạch
Rốt cuộc Sở Mặc cũng không gắng gượng được nữa, đổ gục xuống người Ma Quân, hắn thu cổ tay còn đang rỉ máu lại như một phản xạ tự nhiên, hắn nắm lấy miếng Ngọc bội trước ngực
Từ nơi sâu thẳm trong tim hắn có một mảng chấp niệm mãnh liệt
Miếng Ngọc bội tượng trưng cho thân mẫu
Máu tươi tiếp tục chảy ròng ròng từ cổ tay, chả mấy chốc thấm đẫm xiêm y của Sở Mặc, nhuốn máu lên miếng Ngọc
Chả biết tự lúc nào mà cả miếng Ngọc đã bị nhuộm đỏ
Tiếp đó, một việc khác thường đột ngột xảy ra
Từng giọt máu tươi thấm vào trong miếng ngọc bội
Miếng Ngọc vốn trắng trong thuần khiết là vậy mà chả mấy chốc biến thành màu Huyết hồng
Một vầng hào quang sáng dịu phát ra từ miếng Ngọc lướt chiếu qua cổ tay đang rỉ máu của Sở Mặc, trong chớp mắt máu đã ngừng chảy rồi.
Tiếp đó, Huyết sắc trên miếng Huyết Ngọc dần dần biến mất, chả mấy chốc nó trở lại như ban đầu, cứ như thể chưa từng có việc gì xảy ra vậy.
Tất cả việc này cũng chẳng có ai trông thấy cả!
Một lúc lâu sau, Ma Quân mới từ từ mở mắt, trên khuôn mặt trước nay luôn hiện ra vẻ vô cảm ấy lộ ra một nụ cười như đang tự chế giễu mình
- Rốt cục ta vẫn chưa thể chiến thắng được những tháng ngày chết tiệt bị trúng Thất sát chi độc
- Rốt cục đã chết rồi sao?
- Hây… cũng đành chịu vậy…
- Cái chết cũng là một kiểu giải thoát
- Điệp à, phải chăng ta sẽ sớm được gặp lại nàng?
Ma Quân cất lời, trên khuôn mặt cứng ngắc mà trước nay trong mắt Sở Mặc thấy còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ nhỏ này không ngờ lại lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng
Tiếp đó, ánh mắt của Ma Quân bèn hướng về phía trước ngực… Một người đang gục trên đó
Chính là Sở Mặc
Ngẩn người một lúc, Ma Quân liền nổi cơn thịnh nộ, ngồi phắt dậy, một tay túm lấy cổ tay Sở Mặc, vẫn còn vết cứa và cả vết máu ở trên đất kia nữa
Còn cả…
Lúc này ông mới chợt nhận ra mùi tanh trong miệng…
Làm sao Ma Quân lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?
- Khốn kiếp!
- Đồ hồ đồ
- Quả thật là kẻ khốn kiếp!
- Cực kỳ khốn kiếp!
- Đồ rùa rụt cổ, muốn tức chết ta sao!
Lúc này, Sở Mặc mới dần dần hồi tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy Ma Quân đang nắm lấy cổ tay bị cứa rách của hắn mà mắng
Sở Mặc vẻ mặt suy nhược nhưng vẫn nở một nụ cười, hắn gọi:
- Sư phụ…
Tiếng mắng của Ma Quân đột ngột im bặt
Sau đó, ông ái ngại liếc nhìn Sở Mặc
- Sư phụ… Người vẫn còn sống… Thật tốt quá!
Sở Mặc vui mừng cười nói
- Tốt cái đầu nhà ngươi
Ma Quân đứng phắt dậy, một chân đá bay Sở Mặc qua một bên, sau đó đánh cho hắn một trận tả tơi rơi rụng
Vừa đánh vừa mắng
- Bản tôn cần ngươi đồng tình với ta sao?
- Cần ngươi thương hại ta à?
- Ta cần ngươi cứu ta à?
- Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi là con lợn sao?
- Con lợn còn thông minh hơn ngươi!
- Bản tôn cần người kế thừa y bát, không phải cần một bình máu sống!
- Ngươi có thể có bao nhiêu máu chứ?
- Ngươi có phải bị ngốc rồi không?
- Tên khốn kiếp nhà ngươi nếu chết đi, ta biết đi đâu để tìm Truyền nhân đây?
- Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào đi gặp Liệt tổ liệt tông đây?
- Khốn kiếp
- Khốn nạn
Mắng liên hồi, Ma Quân không còn lời gì để mắng tiếp, cũng không đánh hắn nữa
Vì Sở Mặc đang cười
Hắn đích thị đang cười tươi, Sư phụ mắng hắn càng dữ, hắn càng cười vui hơn
Mặc dù sau khi hắn đi theo Ma Quân, mắng chửi và đòn roi đã như ăn cơm bữa, dần dà cũng thành thói quen rồi.
Nhưng mỗi lần nghe mắng và bị đánh sau đó cũng vẫn không thấy vui vẻ gì
Chỉ có lần này, lần đầu tiên Sở Mặc bị mắng chửi, bị ăn đòn mà ngược lại hắn còn cảm thấy vui mừng từ trong thâm tâm hắn
Thời khắc Ma Quân bị hôn mê, Sở Mặc thậm chí có cảm giác như là … trời sập vậy!
Hắn từ nhỏ đã là Cô nhi, không biết Phụ mẫu là ai
Ma Quân là người thứ hai trên đời này khiến Sở Mặc cảm thấy thân thiết, cảm thấy có thể nương tựa vào. Đăng bởi: longnhi
Chương22: Thiên ý (ý trời) (2)
Người đầu tiên là Phàn Vô Địch!
Gia gia của hắn
Ma Quân và Phàn Vô Địch không giống nhau, Ma Quân lạnh lùng vô tình, cường thế bá đạo, nhưng dường như không gì là không thể làm được, giống như một vị thần vậy.
Trong thế tục, tuyệt đại đa số con người ta sinh ra cho tới hết đời, có khi để gặp được một người biết bay đều chưa từng thấy qua
Còn Sở Mặc, hắn ta chẳng những gặp được, lại còn trở thành Đồ đệ của một người như vậy
Đây là may mắn biết nhường nào cơ chứ?
Mặc dù miệng không nói ra, nhưng trong lòng Sở Mặc sao lại không biết như vậy chứ?
Đừng chỉ nhìn thấy Ma Quân ngày nào cũng mắng chửi và đánh hắn ta, thực sự ông ta đối với hắn rất tốt!
Thời gian ngắn một hai ngày, Sở Mặc không biết công hiệu của thịt Nguyên thú, nhưng lâu dần, hắn làm sao mà không biết những miếng thịt Nguyên thú đó có thể tăng cường thể lực của hắn.
Ngày nào cũng đánh hắn, nào có không phải là khổ luyện? Đó là để cho căn cốt thể chất của hắn được mạnh mẽ thêm nữa.
Sở Mặc còn có thể liệt kê thêm vô số ví dụ khác có thể chứng minh Sư phụ của hắn, vẻ mặt xem ra có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng trong lòng lại vô cùng chăm sóc quan tâm hắn!
Chỉ là cách của Ma Quân không giống với đại đa số những người khác trên đời
Ông ta không cần người khác đồng tình, không cần người ta cảm kích, thậm chí không cần người ta biết được
Kể cả cho dù người đó có là đồ đệ của ông
Cũng đều không cần thiết
Đây là tuýp người vô cùng cao ngạo
Chả ai biết được, thời khắc mà Ma Quân gục ngã, trong tim Sở Mặc bàng hoàng như thế nào
Cũng không ai biết, Sở Mặc đã vui mừng như thế nào khi thấy Ma Quân hồi phục lại bình thường.
Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma Quân, nhăn nhở cười hỏi:
- Sư phụ, sao người không đánh nữa?
- Cút sang một bên.
Ma Quân trợn mắt nhìn Sở Mặc:
- Đồ mặt dày
Rồi ông xoay người bước đi
Để lại Sở Mặc hả hê ngây ngô cười một mình
Lần này, Ma Quân lại đi bốn ngày
Đương lúc Sở Mặc bắt đầu lo lắng thì Ma Quân vác theo một con Cự Mãng (trăn lớn) trở về.
Mặc dù Cự Mãng đã chết, nhưng Sở Mặc vẫn bị nó làm cho sợ hãi
Con Cự Mãng này to bự như bắp chân của một người thanh niên cường tráng, dài ba bốn trượng, trên đầu còn mọc một cái sừng màu đỏ thắm.
- Đây, đây không phải Mãng, mà là… Giao?
Sở Mặc kinh ngạc hỏi
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc:
- Kể ra chưa tới nỗi quá ngu ngốc.
Sở Mặc đã sớm quen với những đả kích của Ma Quân, nên tự hắn sẽ lọc bỏ qua những lời không muốn nghe
- Trời ạ, con lại có thể được nhìn thấy những thứ như vậy, đây là Thất giai (cấp bảy) Nguyên thú phải không?
- Người lại có thể giết chết một con Thất giai Nguyên thú… Thật quá lợi hại mà!
Sở Mặc ngưỡng mộ nói
Ma Quân nhìn Sở Mặc với vẻ chế giễu:
- Đúng là loại thiếu hiểu biết, ngươi thực sự là đồ đệ của ta sao?
Cười nhạt nói:
- Giết nó rất khó sao?
Sở Mặc cũng giả vờ ninh bợ vài câu:
- Đúng vậy, đúng vậy, đối với Sư phụ thì không phải việc khó, Sư phụ là lợi hại nhất!
Bởi vì nịnh bợ Ma Quân cũng rất dễ gặp rủi, nếu mà chủ tâm xu nịnh thì có đến tám chín phần là bị cho ăn đòn.
- Để con dọn dẹp cho
Sở Mặc hồ hởi xung phong, thực ra là vì hắn quá tò mò về thứ này
Bất ngờ Ma Quân trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi? Dựa vào thể lực hiện nay của ngươi thì đến một miếng vẩy của nó cũng khó mà làm xong, cút sang một bên đi.
- Người xem thường con
Sở Mặc không phục, miệng cười nhạt xông lên phía trước.
Ma Quân cũng chẳng thèm để ý hắn, ông ta chỉ chú tâm làm thịt con Giao long đó.
Kết quả, Sở Mặc loay hoay nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi làm nhưng rốt cuộc đến một miếng vẩy của Giao long cũng không làm rơi ra được, hắn ủ rũ từ bỏ.
Thở hổn hển, bực bội ngồi qua một bên
Nhưng Sở Mặc cũng rất nhanh quên đi việc này, bởi vì sau khi Ma Quân xử lý xong, Sở Mặc nhận ra trên thân thể của Giao Long vẫn còn có rất nhiều Huyết dịch.
- Sư phụ… Chỗ máu này, không có tác dụng với người sao?
Sở Mặc ngạc nhiên hỏi
Ma Quân bình thản trả lời:
- Là để ngươi dùng
- Đồ ngốc nhà ngươi trước đây mất nhiều máu, cần phải tẩm bổ
Sở Mặc liền cảm động
Ma Quân mặt không biến sắc, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chết đi thì coi như không còn người kế thừa ta
-…
Sở Mặc trầm ngâm, trong lòng nghĩ: Sư phụ của hắn thật bá đạo, cho dù là việc tình cảm tới đâu chăng nữa, chỉ cần qua lời của người đều trở nên cứng ngắc, một chút tình cảm cũng không có
- Đúng rồi, bộ tâm pháp đó, Thiên Ý Ngã Ý (Ý Trời Ý Ta), ngươi đã xem hết chưa?
Ma Quân đột nhiên hỏi
Sở Mặc lắc đầu, nói:
- Chẳng phải Sư phụ không cho con tự tiện bước vào phòng của người sao?
- Ngày hôm đó chả phải ta đã nói…
Ma Quân trợn mắt, tưởng như sắp đánh người tới nơi.
Sợ Mặc rụt cổ lại, vội vàng nói:
- Người nói sau khi người chết… Nhưng người vẫn ở đây, chẳng phải vẫn sống khỏe sao… khụ khụ… cho nên Đồ nhi không thể tự tiện bước chân vào phòng người được.
- Hừ! Ma Quân lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy, cẩn thận rửa sạch tay
Trở về phòng, ông lấy ra một bộ sách vừa mỏng vừa nhỏ, cẩn thận đưa tận tay Sở Mặc
- Đây là bộ Thiên Ý Ngã Ý, là bộ tâm pháp có thể nói là mạnh nhất trên đời
- Không có một trong. (Tâm pháp mạnh nhất trên đời chứ không phải một trong số những tâm pháp mạnh nhất trên đời - BTV)
- Mặc dù chỉ có hai nửa cuộn, nhưng nếu ngươi có thể hoàn toàn ngộ thấu được hai nửa cuộn này cũng đủ đảm bảo ngươi có thể tung hoành ngang dọc không có đối thủ trên đời
- Kể cả tâm pháp tuyệt đỉnh trong Tứ Tượng Đại Lục, khi tu luyện tốc độ cũng không bằng một phần mười nó
- Chỉ tiếc là nó bị thiếu mất, nếu như nó hoàn chỉnh thì…
Khuôn mặt Ma Quân lộ vẻ tiếc nuối rõ rệt mà Sở Mặc hiếm khi mới nhìn thấy vẻ mặt đó, ông thở dài
Sở Mặc cẩn thận cầm lấy cuốn sách, trong lòng thắc mắc: Đây là cuốn Công Pháp gì mà lại khiến Sư phụ phải suy nghĩ tới mức ấy?
Sở Mặc hết sức tò mò, hắn lật trang đầu tiên của cuốn sách mỏng ra
Quyển thứ nhất: Thiên ý
Chính ngay lúc này, Sở Mặc rõ ràng cảm nhận được ngọc ở lồng ngực đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rực, hừng hực đốt nóng hắn.
- Hả?
Sở Mặc hơi ngẩn ra
Ma Quân cũng không nhìn thấy biểu hiện của Sở Mặc, nói:
- Ngươi về phòng tham ngộ một chút, bữa cơm hôm nay để ta làm. Làm xong, ta sẽ gọi ngươi.
Chương23: Biến của tâm pháp (1)
Nếu đổi là trước đây, Sở Mặc sẽ chen mồm vào nói mấy lời, nhưng vừa nãy lồng ngực bị bỏng rát, làm trong lòng hắn có chút hoang mang khó hiểu.
Lập tức gật đầu nói:
- Dạ.
Ma Quân chỉ nghĩ rằng hắn cuối cùng có được tâm pháp vội vàng đi nghiên cứu, cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi Sở Mặc đóng cửa phòng lại, đầu tiên là cởi bỏ cúc áo, lấy miếng ngọc ra, đặt trong lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Sau đó, quyển ghi chép mõng Thiên Ý Ngã Ý hắn mang bên cạnh mình bỗng nhiên không cánh mà bay.
Sở Mặc thiếu chút nữa bị dọa sợ chết ngất!
Bộ công pháp này, ngay cả người cực kỳ cao ngạo như Ma Quân cũng xem như trân bảo, giữ gìn cẩn thận, đến hôm nay mới truyền cho hắn.
Nếu bị đánh cắp hắn thật sự là thảm rồi.
Sở Mặc nhíu mày nhớ lại. Trong lúc mơ hồ hắn tựa hồ nhìn thấy Thiên Ý Ngã Ý đã đi vào bên trong ngọc ở giữa lòng bàn tay của mình.
Cái này thật sự có chút vớ vẩn, làm người ta khó có thể tin.
Chẳng lẽ nói miếng ngọc trên người mình chính là món bảo bối có thể lưu trữ đồ vật hay sao?
Cho dù là có thể chứa đồ, nhưng mình lại không có bảo nó chui vào?
Vả lại nếu có thể chứa đồ, mình mang theo nó mười mấy năm, sao trước giờ không có phát hiện?
Sở Mặc cảm thấy đầu mình ong ong, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Loại chuyện này thật sự là không thể giải thích.
Hắn không khỏi có chút sầu não, tức giận nhìn miếng ngọc trong tay, thầm nghiến răng:
- Có phải ngươi làm không?
Một nguồn sóng tinh thần rất mạnh thuận theo mi tâm của Sở Mặc, bắn về phía ngọc thạch trắng muốt ấp áp đó.
Đột nhiên giữa lúc đó…
Ầm một tiếng!
Sở Mặc cảm thấy cảnh vật trước mắt chợt biến, hắn không ngờ lại đến trong không gian hỗn độn mông lung.
Cúi đầu liếc nhìn, nhìn không thấy thân hình của mình, nhưng lại nhìn thấy bên trên tảng đá xanh rất lớn chỗ không xa có đặt một quyển sách.
Chính là Thiên Ý Ngã Ý
Sở Mặc không khỏi phát ra một tiếng kinh hãi, đầu hơi loạn. Sau đó, trước mắt nhất thời sáng lên, lại nhìn, cư nhiên mình vẫn ở trong phòng của mình.
- Đây… đây là chuyện gì? Tim Sở Mặc không ngừng đập loạn xạ.
Suýt chút nữa hắn hét ra hai chữ sư phụ.
Nhưng cuối cùng vẫn không có hét ra.
Hắn thử tập trung tinh thần chăm chú nhìn miếng ngọc trong tay. Sau đó… lại lần nữa đi vào trong không gian hỗn độn đó.
Lần này, cuối cùng Sở Mặc có thể xác định miếng ngọc trên người mình là một món chí bảo!
Không ngờ có công năng tích trữ đồ vật.
Sau đó, Sở Mặc thử dùng niệm ý, để lấy quyển Thiên Ý Ngã Ý lại. Nhưng thử mấy lần, vẫn không có chút nhúc nhích.
Sở Mặc không khỏi có chút nóng nảy, bước lên trước, giơ tay chộp lấy quyển sách nhỏ trên tảng đá xanh, mà quên chuyện mình ở đây không có tay chân thân thể, chỉ có tinh thần.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, đến khi ý thức của Sở Mặc trở về từ trong đó, về lại trong hiện thực, phát hiện trên tay mình thật sự nắm được quyển sách nhỏ Thiên Ý Ngã Ý này.
Sở Mặc mừng rỡ, lật qua lật lại, thử lại rất nhiều lần, giống như đang chơi đùa.
Cuối cùng hiểu rõ một số nguyên lý trong không gian này. Thì ra muốn vào trong không gian này thì nhất định phải tập trung tinh lực, muốn lấy ra vật gì từ trong đó, thì bắt lấy giống như bình thường cầm nắm đồ vật là được rồi.
Còn về nguyên lý là gì, Sở Mặc lại không rõ lắm.
Đồng thời Sở Mặc cũng có chút kỳ quái, muốn cất đồ vật bên ngoài vào, đồng thời hắn cũng muốn dùng ý niệm tinh thần để chỉ huy.
Nhưng quyển Thiên Ý Ngã Ý này…. tại sao mình bay vào?
Liên tưởng tới lúc mình nhận lấy Thiên Ý Ngã Ý, ở ngực đột nhiên nóng rang như muốn nổ tung.
Sở Mặc khẽ chau mày, theo bản năng lại lật quyển công pháp này ra.
Chỉ liếc nhìn thoáng qua, sắc mặt của Sở Mặc chợt thay đổi hoàn toàn.
Vì trang đầu tiên của công pháp này lại có thêm mấy chữ!
Nhờ tra tấn của Ma Quân, bây giờ Sở Mặc đối với văn tự rất là mẫn cảm. Cho dù chỉ thêm một chữ, hắn cũng có thể liếc nhìn ra.
Tuy chỉ là thêm mấy chữ, nhưng ý của cả quyển công pháp lại đã hoàn toàn không giống.
- Ta phải cẩn thận… Sở Mặc dùng tay che ngực, thầm nói:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Gặp quỷ!
Một bộ công pháp rất hay, sao sau khi vào miếng ngọc này, thì xảy ra biến hóa như vậy?
Tại sao ngọc đột nhiên mở ra?
Sở Mặc suy nghĩ rất lâu vẫn không có lời giải đáp. Nếu nói là, vì lúc hắn cứu sư phụ, vết máu nhiễm lên trên mặt.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, lúc đánh nhau cũng từng chảy máu, trong đó cũng có vết máu nhiễm lên trên miếng ngọc này.
Tại sao trước đây không có mở ra?
Còn lần này lại mở ra?
Trong lòng Sở Mặc có rất nhiều nghi vấn, không thể giải thích rõ ràng.
Hắn rất muốn hỏi Ma Quân, tất cả cái này là chuyện gì. Hắn tin rằng, sư phụ có thể cho hắn đáp án.
Hơn nữa, cũng sẽ không dòm ngó đến món bảo vật trên người của hắn.
Nhưng cuối cùng Sở Mặc vẫn là do dự.
Vì miếng ngọc này, quan hệ tới manh mối duy nhất hắn tìm được sư mẫu!
- Nhất là biến hóa Thiên Ý Ngã Ý sinh ra, ta không biết là tốt là xấu.
- Sư phụ từng nói với ta, tu luyện công pháp kỵ úy nhất chính là… sau khi tu mấy chục năm, đột nhiên phát hiện mình tu là sai.
- Như vậy cho dù là kiên trì cũng phải tiếp tục sai.
- Bởi vì đã sửa không được nữa!
- Sợ là sư phụ sớm đã tu Thiên Ý Ngã Ý tới cảnh giới rất cao, chẳng lẽ muốn hắn phế bỏ trọng luyện?
Trên mặt thiếu niên 13 tuổi lộ ra hoang mang và do dự hiếm thấy.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Sở Mặc vẫn là quyết định tạm thời che giấu chuyện này.
Đợi tới lúc mình hoàn toàn hiểu rõ rồi hãy nói với sư phụ, cũng không muộn.
Sau đó Sở Mặc áp chế tâm tình kích động, cẩn thận thu miếng ngọc của mình lại, cất vào trong ngực.
Tiếp theo, hắn ổn định tâm tình lại, bắt đầu chăm chỉ tham ngộ quyển đầu tiên của Thiên Ý Ngã Ý.
- Thiên Ý!
- Trời xanh có đạo, hư vô mù mịt, chúng sinh vạn giới đều đang tìm kiếm…
Quyển Thiên Ý sau khi bị miếng ngọc này hút vào, trên trang đầu tiên lại có thêm mấy chữ, cả cảnh ý đã hoàn toàn thay đổi.
Sở Mặc dựa theo phương thức vận hành công pháp bên trên từ từ tu luyện, liền cảm nhận được một luồng nguyên khí tràn đầy từ tứ phương tám hướng trong nháy mắt xông vào trong giữa cơ thể của hắn.
Ầm!
Cả người trên dưới tất cả kinh mạch liền toàn bộ mở ra trong nháy mắt.
Cả người của Sở Mặc liền lập tức bị nguyên khí tràn đầy bao trùm, loại tư vị này mỹ diệu tới mức khó hình dung.
Những kinh mạch trong cơ thể giống như lòng sông khô cạn nhiều năm bỗng nhiên có dòng nước rót vào. Đăng bởi: longnhi
Chương24: Biến của tâm pháp (2)
Gần như là trong nháy mắt liền sinh ra sức sống mãnh liệt!
- Có quá nhanh không hả?
Thậm chí Sở Mặc cũng có chút kinh khủng.
Mặc dù vừa nãy Ma Quân từng nói với hắn Thiên Ý Ngã Ý tuy có khuyết, nhưng vẫn là tâm pháp cường đại nhất thế gian này.
Tứ Tượng công pháp tuyệt đỉnh nhất cả đại lục cũng không bằng 1/10 nó.
Sở Mặc cũng chưa có tiếp xúc qua công pháp tuyệt đỉnh trên đời này, cũng không biết lời sư phụ nói có mấy phần khoa trương.
Nhưng bây giờ tốc độ hắn tập trung nguyên khí quả thật là hơn 10 lần!
Thậm chí là nhiều hơn!
Trước đây nguyên khí của Sở Mặc vẫn dừng lại ở trạng thái tuyệt đỉnh của cấp hai.
Muốn đột phá cảnh giới Nguyên Quan vô cùng khó khăn.
Vì hắn không có tâm pháp tốt.
Cho đến này, Phàn Vô Địch cũng đang tìm tâm pháp tốt hơn cho đứa cháu.
Ông cụ cho rằng với thiên phú của đứa cháu, nếu tu tập tâm pháp bình thường, thật sự là quá đáng tiếc, là rất lãng phú thiên phú của hắn.
Thậm chí là một loại sĩ nhục.
Tuy tâm pháp có thể tu rất nhiều loại, nhưng tinh lực của người cuối cùng là có hạn.
Nếu là một loại công pháp tu luyện 7-8 năm, mười mấy năm trở lên, thì đổi tâm pháp, vậy, khả năng mang đến không phải là tiến bộ mà là hủy diệt!
Bởi vì lúc đó rất nhiều thứ đều đã hoàn toàn thành hình.
Tất cả công pháp tu luyện đều là phù hợp với tâm pháp nguyên bản.
Một khi đổi tâm pháp, vậy tất cả công pháp trước đây tu luyện cũng phải ma hợp, thích ứng mới lại.
Loại thực lực đó đột nhiên giảm xuống, áp lực và thống khổ mang đến tuyệt không phải người nào cũng có thể vượt qua.
Tu lại, là một quá trình vô cùng dài.
99/100 người tu lại có thể đều không kiên trì tới cùng.
Phàn Vô Địch tất nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Đáng tiếc là lão tuy là một tướng quân, nhưng tất cả tâm pháp tốt nhất có thể tiếp xúc được cũng chỉ là nguyên cấp tam phẩm.
Thế gian này tâm pháp tuyệt đỉnh chân chính cũng duy chỉ có đại môn pháp như Trường Sinh Thiên mới có.
Đây cũng là lý do tại sao ông muốn Sở Mặc bái nhập Trường Sinh Thiên.
Tuy Sở Mặc không thể bái nhập được Trường Sinh Thiên, nhưng lại gặp được Ma Quân!
Gặp nhau giống như định mệnh này làm Sở Mặc tiếp xúc được tâm pháp cường đại hơn.
Trong đan điền của Sở Mặc, tốc độ tích tụ nguyên khí khá kinh người!
Sau khi vận hành của công pháp, nguyên khí trong kinh mạch khắp nơi trong cơ thể dũ phát tràn đầy.
Liên tục không ngừng tụ hợp trong đan điền.
Núc thắt nguyên khí tầng hai của hắn không đến thời gian một tuần, bỗng nhiên mơ hồ… xuất hiện một vết nứt!
Điều này chỉ cần hắn tiếp tục nổ lực, đột phá được cảnh giới Nguyên Cảnh chỉ trong tầm tay.
Hưng phấn trong lòng Sở Mặc quả thật khó có thể nói ra.
Khoảng thời gian gần đây, Sở Mặc từng trải qua rất nhiều chuyện vốn không nên xảy ra ở độ tuổi của hắn.
Rất nhiều chuyện phiền muộn đều tích tụ trong đầu thiếu niên 13 tuổi này làm hắn bừng tỉnh trong cơn ác mộng dài.
Từ khi bái Ma Quân làm sư, thì vẫn luôn ngâm nga những khẩu quyết không biết có tác dùng gì không.
Ma Quân cường đại như vậy, có thể phi thiên độn địa, thoạt nhìn căn bản chính là một mộng tưởng.
Mãi đến hôm nay, đến khắc này!
Sở Mặc mới đột nhiên có một loại cảm giác mở rộng thông sáng!
Dường như cả thế giới trong lòng hắn … sáng lên
Một Đại Chu Thiên vận hành xong, Sở Mặc cảm thấy mình giống như được làm mới lại.
Tinh, khí, thần cả người đều xảy ra biến hóa cực lớn
Huyết khí trên người cũng trở nên tràn trề.
So với trước khi tu luyện quyển Thiên Ý, hoàn toàn tưởng như hai người.
Sở Mặc nhìn quyển sách mõng trong tay, thầm vô cùng cảm kích sư phụ của mình.
Sở Mặc có chút tò mò, miếng ngọc của mình rốt cuộc đối với bộ công pháp Thiên Ý Ngã Ý cải biến bao nhiêu?
Thế là hắn tiện tay lật trang thứ hai của Thiên Ý Ngã Ý.
Vừa liếc nhìn chợt sửng sốt.
Vì bên trên trống rỗng một mảnh!
Một chữ cũng không có!
- Đây đây đây… đây là tình hình gì?
- Thật là gặp quỷ rồi!
- Chữ đâu?
- Tâm pháp tuyệt thế trên này tất cả đều đâu rồi?
Sở Mặc rất muốn nắm lấy miếng ngọc quỷ dị mang trên cổ mình hỏi rằng: Mày mang tâm pháp tuyệt thế của tao đi đâu rồi?
Vì vừa nãy sư phụ cho hắn, tuy hắn không có chăm chú nhìn, nhưng lại biết phía sau đó… đều là chữ!
Bây giờ lại trống không rỗng tuếch một mảnh!
Lật lại sau… cũng không có chữ!
Trống không.
Lật lại sau nữa… vẫn không có chữ!
Vẫn là trống không!
Mãi cho đến cuối cùng cả bộ Thiên Ý Ngã Ý ngoại trừ trang đầu tiên chữ chẳng những không ít còn thêm mấy chữ ra, phía sau hoàn toàn là trống rỗng.
- Trời ạ!
Sở Mặc dùng tay chống trán, hưng phấn vừa nãy gần như biến mất.
Khóc không ra nước mắt đặt mông ngồi lên ghế, lồng ngực toàn là mồ hôi lạnh, quả thật suy nghĩ trăm lần không có lời giải đáp
Lúc này bỗng nhiên Ma Quân ở bên ngoài gọi:
- Ra ăn cơm!
Cơ thể của Sở Mặc khẽ run lên, thầm nghĩ:
- Chuyện này… bây giờ nói gì cũng không thể nói với sư phụ, thật sự là quá quỷ dị!
Đợi sau này có thời gian mình nhất định phải làm rõ
Nghĩ vậy, Sở Mặc đáp một tiếng, mở cửa đi ra.
Một luồng khí hương mãnh liệt đột nhiên bay vào trong mũi, tinh thần của Sở Mặc phấn chấn trở lại.
Sau đó sửng sốt nhìn thức ăn trên bàn, quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình.
- Đây… đây là sư phụ làm?
Bốn xào một canh, không chỉ có thịt giao long còn có cá và hai món rau dại.
Chẳng những mùi vị rất thơm ngon, bày trí cũng khá đẹp mắt!
Ma Quân thản nhiên liếc nhìn Sở Mặc:
- Thật nghĩ là tài nghệ nấu ăn của mình tốt như vậy sao?
-… Sở Mặc không biết nói gì, thậm chí có chút quên biến hóa của Thiên Ý Ngã Ý sinh ra, kinh ngạc nhìn Ma Quân:
- Sư phụ… còn có gì mà sư phụ không biết không?
Ma Quân lười để ý đến Sở Mặc, lấy ra một bình rượu, hai cái ly, đặt trước mặt Sở Mặc một cái.
Sở Mặc lại ngây dại, nhìn sư phụ đích thân rót rượu cho mình, khóe miệng co giật nói:
- Sư phụ… đây là?
- Nào, uống với ta một chút. Ma Quân nói xong, ngồi ở đó chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Cũng tạm thôi, quyển Thiên Ý đã nhậm môn rồi.
- Tương lai phải dựa vào chính con rồi!
Sở Mặc trong lòng thầm nhẹ nhõm, nhưng nghe tới câu phía sau nhất thời cảnh giác lên, nhìn Ma Quân:
- Sư phụ, người…
Ma Quân khoát tay:
- Uống rượu!
Sở Mặc cũng không phải lần đầu tiên uống rượu. Từ nhỏ lớn lên trong quân, một số lão binh sĩ sớm đã dạy Sở Mặc uống rượu.
Nói ra cũng xem là có chút tửu lượng.
Nhưng Sở Mặc lại không ngờ rượu mà sư phụ lấy ra uống vào không cảm thấy mùi vị gì. Nhưng uống một ly vào cả người lại có cảm giác lâng lâng muốn bay lên. Đăng bởi: longnhi
Chương25: Đột phá nguyên quan
Đồng thời cảm nhận được trong đan điền nóng rang một trận, cái nết nứt trên nút thắt ở Nguyên Quan lại càng ngày càng lớn.
Đúng ngay lúc này bỗng nhiên nghe thấy Ma Quân trầm giọng nói:
- Còn không nhanh vận hành tâm pháp, xung kích Nguyên Quan? Còn đợi gì nữa?
Sở Mặc theo bản năng bắt đầu vận hình tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý.
Nguồn sức mạnh dồi dào trong tất cả xương cốt trong nháy mắt bị điều động lên, xông tới nút thắt ở Nguyên Quan cùng mãnh liệt công kích đến.
Ầm!
Giống như hồng thủy bạo phát!
Nguồn sức mạnh đó nghiền nát nút thắt ở Nguyên Quan ầm ầm xông ra.
Sở Mặc cảm thấy trong cơ thể của mình phút chốc sinh ra một nguồn sức mạnh cường đại không thể tin nổi.
Nguồn lực lượng đó dường như có thể khai sơn phá thạch.
Có thể nghiền nát tất cả!
Mà Sở Mặc lúc này trong đầu còn có chút choáng váng, cả người trên dưới tràn đầy sức lực không kìm được đứng lên xông thẳng ra ngoài.
Gào thét, đánh ra một quyền trong sân.
Bộ quyền pháp này tất nhiên là trường quyền trung quân Sở Mặc quen dùng nhất.
Chỉ là lúc này đánh ra so với trước kia hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Sở Mặc hoàn toàn tin rằng hắn lúc này nếu là đấu với Phạm Lý Tử, Tiểu Thiên Kiêu của Trường Sinh Thiên, cho dù có Thất trưởng lão âm thầm giúp đỡ, hắn vẫn có thể một quyền đánh tan Phạm Lý Tử!
Mượn mấy phần men rượu, Sở Mặc vừa gào thét vừa diễn tập lại bộ trường quyền trung quân rất nhiều năm của mình.
Một kích cuối cùng, Sở Mặc một chưởng đánh vào gốc đại thụ che trời hai người ôm.
Ầm!
Lực lượng hùng hồn trong cơ thể trong nháy mắt tập trung trên cánh tay, theo nắm quyền của hắn hung hăng nện lên cành cây.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Tiếp theo.
Gốc đại thu hai người ôm phát ra một âm thanh nứt gãy làm người ta kinh hãi.
Răng rắc... Răng rắc!
Ầm ầm ầm
Ầm ầm ngã lên đất!
Không ngờ lại bị một quyền của Sở Mặc hung hăng đánh gãy!
Đại thụ ngã xuống, chấn động làm mặt đất dưới chân run rẩy.
Men say của Sở Mặc… cũng hết rồi!
Hắn có chút ngẩn ngơ nhìn gốc đại thụ ngã trên đất ở trước mắt, trong mắt đều là vẻ chấn động!
- Đây là thật, là con một quyền đánh ngã? Sở Mặc thì thầm.
Lúc này Ma Quân đến bên cạnh hắn liếc nhìn mặt cắt của đại thụ, gật đầu, thản nhiên nói:
- Cũng tạm được.
- Sức mạnh của Long Tượng!
- Sư phụ!
- Đây là sức mạnh Long Tượng của con!
- Sao có thể nói là cũng tạm được?
Sở Mặc dùng tay chỉ vết gãy trên đại thụ, đầy mặt hưng phấn nói:
- Sư phụ, người xem, một quyền này đánh ra, sức điểm ở chỗ này, sau đó những chỗ khác, hoàn toàn là sức mạnh Long Tượng phát huy!
- Vết gãy này… giống như vết đao cắt ngay ngắn!
Ma Quân cười nhạo một tiếng:
- Bậc cao của Luyện Thể thứ cấp mà thôi, không biết còn cho rằng con thành cao thủ tuyệt thế…
Sở Mặc hi hi cười, căn bản không quan tâm đến đả kích của Ma Quân.
Cả người đổ đầy mồ hôi, rượu cũng gần tỉnh, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy đói bụng, thế là chạy vào trong bếp ăn cơm.
Sống chung lâu như vậy, Sở Mặc đã rất hiểu tính cách của Ma Quân. Có thể có được một câu đánh giá “tạm được” từ trong miệng Ma Quân, thì chứng tỏ kỳ thật lão đã khá hài lòng rồi!
Tầng 1, 2, 3 của cấp Hoàng. Tầng 1, tầng 2 chỉ là bình thường.
Nói là người luyện võ miễn cưỡng có thể tu luyện ra một số nguyên khí, nhưng lại không có đả thông Nguyên Quan.
Tuy nói chỉ có lời đánh giá “chỉ là bình thường”, nhưng kỳ thật có thể cảm ứng được nguyên khí thì đã xem là vào cánh cửa tu luyện.
Tầng 1, 2, 3 cấp Hoàng để luyện Thể Kỳ.
Võ giả tầng 1 cấp Hoàng có sức mạnh Ngưu Mã.
Nghĩ có thể biết, chỉ cần có thể cảm ứng được nguyên khí bước vào tầng thứ nhất thì lợi hại hơn người bình thường rất nhiều.
Vào quân trung, ít nhất cũng có thể làm Ngũ trưởng, thậm chí là tiểu đội trưởng.
Võ giả tầng 2 cấp Hoàng có sức mạnh Hổ Báo.
Chính là thứ cấp lúc nãy của Sở Mặc. Sức mạnh Hổ Báo có không chỉ là sức mạnh, còn có nhanh nhẹn nhạy bén!
Võ giả tới cảnh giới này, ở trong thế tục đã có chút danh tiếng, có chút địa vị.
Vào quân trung cũng có thể làm Đại đội trưởng!
Tầng ba cấp Hoàng có sức mạnh Long Tượng.
Cấp độ này là cảnh giới tuyệt đỉnh của luyện thể, đột phá Nguyên Quan chân chính bắt đầu đăng đường nhập thất.
Đối với người luyện võ, giống như dòng suối con sông nhỏ chảy vào trong sông sâu biển lớn.
Nhìn thấy trời đất bao la hơn.
Kể từ đó tiền đồ rộng mở!
Rất nhiều võ giả, cả cuộc đời đều kẹt trong Nguyên Quan, đến chết cũng không thể đột phá.
Sở Mặc năm nay 13 tuổi thì đột phá cảnh giới này.
Đã làm được chuyện mà phần lớn võ giả cả đời cũng không làm được.
Võ giả cảnh giới này ở quân trung một số tiểu quốc đã miễn cưỡng đủ tư cách trở thành một tướng quân rồi!
Tuy tương lai còn có con đường rất dài phải đi, nhưng Sở Mặc lúc này quả thật là có một loại cảm giác ý chí phong phát.
Lần này Ma Quân cũng không có đả kích hắn.
Mà là nhìn Sở Mặc đang há to miệng ăn cơm, sâu trong đôi mắt lóe ra chút dịu dàng.
Sau khi Sở Mặc một hơi ăn hết mấy bát cơm to, càn quét gần như tất cả các món ăn trên bàn, cuối cùng cảm thấy no rồi.
Lúc này đặt bát đũa xuống, nhìn Ma Quân mặt không cảm xúc, hi hi cười:
- Sư phụ thức ăn ông làm rất là ngon!
- Nếu mỗi ngày đều được ăn…
- Thì quá tốt!
- Nghĩ cái gì hả? Ngươi lát nữa dọn dẹp sạch sẽ, thì xuống núi đi. Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Xuống… xuống núi? Sở Mặc tại chỗ trợn tròn mắt, nhìn Ma Quân:
- Sư phụ, người đang nói đùa à?
- Ai đùa với ngươi. Ma Quân đầy mặt lạnh lùng nói:
- Có thể dạy cho ngươi, ta đều đã dạy ngươi rồi, ngươi cũng đã đã học được rồi.
- Còn không xuống núi, trốn ở đây làm gì?
- Con… con học được gì? Sở Mặc nghẹn họng trân trối nhìn Ma Quân, nói:
- Không phải con nên ở trên núi, ít nhất học thêm 3-5 năm nữa, sau đó mới có thể xuất sư hạ sơn sao?
- Hứ! Ma Quân hừ một tiếng:
- Những khẩu quyết đó chính là tất cả công pháp.
- Nếu đã học được rồi, còn lại chính là quá trình thuần thục.
- Con từ chỗ này về tới Viêm Hoàng Đại Hạ, thời gian trên đường đi đủ để con học thuộc những công pháp này rồi.
- Từ chỗ này… về tới Viêm Hoàng Đại Hạ? Sở Mặc nhìn biểu tình Ma Quân, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cả người nhất thời đều ngẩn ra.
Ma Quân mang theo hắn bay suốt ba ngày, gần như không ngừng nghỉ, ít nhất hơn hai vạn dặm đường.
Nếu dựa vào đôi chân của hắn đi… phải đi bao lâu?
Cho dù bây giờ hắn đã đột phát được cảnh giới Nguyên Quân. Nhưng hai vạn dặm này, cho dù hắn ngày đêm không ngừng chạy, sợ là cũng phải gần nữa năm trời. Đăng bởi: longnhi
- Nhưng hiện tại để săn được Nguyên thú ngày một khó … lại thêm chiêu vừa rồi của sư phụ truyền thụ vào đầu ta nhiều thứ như vậy, chắc chắn tiêu hao rất nhiều nội lực
- Chỉ tại ta, chỉ tại ta… Nếu không phải vì lo ta ở đây sẽ xảy ra chuyện, sư phụ đã có thể đi xa hơn nữa để bắt Nguyên thú.
- Hiện tại ta căn bản không có đủ năng lực để đi bắt những con Nguyên thú hung dữ đó, kể cả có, cũng là nước xa không cứu được lửa gần
- Làm sao đây, ta phải làm sao đây
Chàng thiếu niên mười ba tuổi rốt cục cũng lộ ra vẻ yếu đuối không nơi nương tựa, hắn chăm chăm nhìn sư phụ đang hôn mê, lệ rơi không ngừng
- Máu…
- Máu của Nguyên thú
- Máu
Sở Mặc toàn thân giống như người điên, quỳ sụp bên cạnh Ma Quân, miệng lầu bầu không ngừng
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên
- Không có máu của Nguyên thú, nhưng ta có máu của chính ta mà
- Dù không biết có hữu dụng hay không…
- Nghĩ nhiều vậy mà làm gì
- Không thử sao biết được?
Sở Mặc miệng lầm bầm, tay rút ra một đoản đao sắc lẹm, hắn cứa lên cổ tay, hơi nhói đau, một vết rạch xuất hiện trên cổ tay
Tiếp đó, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi tuôn ra
Luồng gió núi lạnh thổi tới khiến Sở Mặc hơi rùng mình một chút
Mắt chăm chăm nhìn những giọt máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể mình, chắc chắn sẽ sinh lòng sợ hãi
Nhưng đôi mắt trong trẻo của Sở Mặc lại tràn đầy vẻ quyết tâm
Hắn đặt cổ tay lên miệng sư phụ, mồm lầm bầm:
- Mong là hữu dụng, nhất định sẽ hữu dụng! Cầu trời phù hộ!
Mặc dù Ma Quân đã hoàn toàn bất tỉnh nhưng khi những giọt máu chảy vào miệng, ông vẫn có thể nuốt được
Đồng thời, nét mặt của Ma Quân cũng dần dần giãn ra
- Thật sự có tác dụng
Sở Mặc mừng đến nỗi suýt hét lên
Vết cứa trên cổ tay hơi nhói đau một chút, nhưng đối với kẻ thường hay ăn đòn như Sở Mặc, đây quả thực chỉ là chuyện dễ như bỡn, gần như không có cảm giác gì
Máu không ngừng chảy vào miệng của Ma Quân, đến tận khi Sở Mặc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hắn mới giật mình nghĩ ra một việc
- Sư phụ…
- Người rốt cuộc cần bao nhiêu huyết dịch?
- Dường như mỗi lần… một con Nguyên thú to như vậy, huyết dịch đều bị sư phụ uống hết. Vậy … có phải ta cũng cần dùng hết huyết dịch của ta?
- Sư phụ từng cứu ta, còn cứu cả gia gia…
- Ta dùng mạng này đổi lấy mạng sư phụ, đó cũng là lẽ đương nhiên
- Chỉ mong sư phụ tỉnh lại sẽ không cho ta một trận
- Nhưng nếu sư phụ có ra tay, có lẽ ta cũng chẳng còn biết gì nữa
Cạch
Rốt cuộc Sở Mặc cũng không gắng gượng được nữa, đổ gục xuống người Ma Quân, hắn thu cổ tay còn đang rỉ máu lại như một phản xạ tự nhiên, hắn nắm lấy miếng Ngọc bội trước ngực
Từ nơi sâu thẳm trong tim hắn có một mảng chấp niệm mãnh liệt
Miếng Ngọc bội tượng trưng cho thân mẫu
Máu tươi tiếp tục chảy ròng ròng từ cổ tay, chả mấy chốc thấm đẫm xiêm y của Sở Mặc, nhuốn máu lên miếng Ngọc
Chả biết tự lúc nào mà cả miếng Ngọc đã bị nhuộm đỏ
Tiếp đó, một việc khác thường đột ngột xảy ra
Từng giọt máu tươi thấm vào trong miếng ngọc bội
Miếng Ngọc vốn trắng trong thuần khiết là vậy mà chả mấy chốc biến thành màu Huyết hồng
Một vầng hào quang sáng dịu phát ra từ miếng Ngọc lướt chiếu qua cổ tay đang rỉ máu của Sở Mặc, trong chớp mắt máu đã ngừng chảy rồi.
Tiếp đó, Huyết sắc trên miếng Huyết Ngọc dần dần biến mất, chả mấy chốc nó trở lại như ban đầu, cứ như thể chưa từng có việc gì xảy ra vậy.
Tất cả việc này cũng chẳng có ai trông thấy cả!
Một lúc lâu sau, Ma Quân mới từ từ mở mắt, trên khuôn mặt trước nay luôn hiện ra vẻ vô cảm ấy lộ ra một nụ cười như đang tự chế giễu mình
- Rốt cục ta vẫn chưa thể chiến thắng được những tháng ngày chết tiệt bị trúng Thất sát chi độc
- Rốt cục đã chết rồi sao?
- Hây… cũng đành chịu vậy…
- Cái chết cũng là một kiểu giải thoát
- Điệp à, phải chăng ta sẽ sớm được gặp lại nàng?
Ma Quân cất lời, trên khuôn mặt cứng ngắc mà trước nay trong mắt Sở Mặc thấy còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ nhỏ này không ngờ lại lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng
Tiếp đó, ánh mắt của Ma Quân bèn hướng về phía trước ngực… Một người đang gục trên đó
Chính là Sở Mặc
Ngẩn người một lúc, Ma Quân liền nổi cơn thịnh nộ, ngồi phắt dậy, một tay túm lấy cổ tay Sở Mặc, vẫn còn vết cứa và cả vết máu ở trên đất kia nữa
Còn cả…
Lúc này ông mới chợt nhận ra mùi tanh trong miệng…
Làm sao Ma Quân lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?
- Khốn kiếp!
- Đồ hồ đồ
- Quả thật là kẻ khốn kiếp!
- Cực kỳ khốn kiếp!
- Đồ rùa rụt cổ, muốn tức chết ta sao!
Lúc này, Sở Mặc mới dần dần hồi tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy Ma Quân đang nắm lấy cổ tay bị cứa rách của hắn mà mắng
Sở Mặc vẻ mặt suy nhược nhưng vẫn nở một nụ cười, hắn gọi:
- Sư phụ…
Tiếng mắng của Ma Quân đột ngột im bặt
Sau đó, ông ái ngại liếc nhìn Sở Mặc
- Sư phụ… Người vẫn còn sống… Thật tốt quá!
Sở Mặc vui mừng cười nói
- Tốt cái đầu nhà ngươi
Ma Quân đứng phắt dậy, một chân đá bay Sở Mặc qua một bên, sau đó đánh cho hắn một trận tả tơi rơi rụng
Vừa đánh vừa mắng
- Bản tôn cần ngươi đồng tình với ta sao?
- Cần ngươi thương hại ta à?
- Ta cần ngươi cứu ta à?
- Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi là con lợn sao?
- Con lợn còn thông minh hơn ngươi!
- Bản tôn cần người kế thừa y bát, không phải cần một bình máu sống!
- Ngươi có thể có bao nhiêu máu chứ?
- Ngươi có phải bị ngốc rồi không?
- Tên khốn kiếp nhà ngươi nếu chết đi, ta biết đi đâu để tìm Truyền nhân đây?
- Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào đi gặp Liệt tổ liệt tông đây?
- Khốn kiếp
- Khốn nạn
Mắng liên hồi, Ma Quân không còn lời gì để mắng tiếp, cũng không đánh hắn nữa
Vì Sở Mặc đang cười
Hắn đích thị đang cười tươi, Sư phụ mắng hắn càng dữ, hắn càng cười vui hơn
Mặc dù sau khi hắn đi theo Ma Quân, mắng chửi và đòn roi đã như ăn cơm bữa, dần dà cũng thành thói quen rồi.
Nhưng mỗi lần nghe mắng và bị đánh sau đó cũng vẫn không thấy vui vẻ gì
Chỉ có lần này, lần đầu tiên Sở Mặc bị mắng chửi, bị ăn đòn mà ngược lại hắn còn cảm thấy vui mừng từ trong thâm tâm hắn
Thời khắc Ma Quân bị hôn mê, Sở Mặc thậm chí có cảm giác như là … trời sập vậy!
Hắn từ nhỏ đã là Cô nhi, không biết Phụ mẫu là ai
Ma Quân là người thứ hai trên đời này khiến Sở Mặc cảm thấy thân thiết, cảm thấy có thể nương tựa vào. Đăng bởi: longnhi
Chương22: Thiên ý (ý trời) (2)
Người đầu tiên là Phàn Vô Địch!
Gia gia của hắn
Ma Quân và Phàn Vô Địch không giống nhau, Ma Quân lạnh lùng vô tình, cường thế bá đạo, nhưng dường như không gì là không thể làm được, giống như một vị thần vậy.
Trong thế tục, tuyệt đại đa số con người ta sinh ra cho tới hết đời, có khi để gặp được một người biết bay đều chưa từng thấy qua
Còn Sở Mặc, hắn ta chẳng những gặp được, lại còn trở thành Đồ đệ của một người như vậy
Đây là may mắn biết nhường nào cơ chứ?
Mặc dù miệng không nói ra, nhưng trong lòng Sở Mặc sao lại không biết như vậy chứ?
Đừng chỉ nhìn thấy Ma Quân ngày nào cũng mắng chửi và đánh hắn ta, thực sự ông ta đối với hắn rất tốt!
Thời gian ngắn một hai ngày, Sở Mặc không biết công hiệu của thịt Nguyên thú, nhưng lâu dần, hắn làm sao mà không biết những miếng thịt Nguyên thú đó có thể tăng cường thể lực của hắn.
Ngày nào cũng đánh hắn, nào có không phải là khổ luyện? Đó là để cho căn cốt thể chất của hắn được mạnh mẽ thêm nữa.
Sở Mặc còn có thể liệt kê thêm vô số ví dụ khác có thể chứng minh Sư phụ của hắn, vẻ mặt xem ra có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng trong lòng lại vô cùng chăm sóc quan tâm hắn!
Chỉ là cách của Ma Quân không giống với đại đa số những người khác trên đời
Ông ta không cần người khác đồng tình, không cần người ta cảm kích, thậm chí không cần người ta biết được
Kể cả cho dù người đó có là đồ đệ của ông
Cũng đều không cần thiết
Đây là tuýp người vô cùng cao ngạo
Chả ai biết được, thời khắc mà Ma Quân gục ngã, trong tim Sở Mặc bàng hoàng như thế nào
Cũng không ai biết, Sở Mặc đã vui mừng như thế nào khi thấy Ma Quân hồi phục lại bình thường.
Sở Mặc mở to mắt nhìn Ma Quân, nhăn nhở cười hỏi:
- Sư phụ, sao người không đánh nữa?
- Cút sang một bên.
Ma Quân trợn mắt nhìn Sở Mặc:
- Đồ mặt dày
Rồi ông xoay người bước đi
Để lại Sở Mặc hả hê ngây ngô cười một mình
Lần này, Ma Quân lại đi bốn ngày
Đương lúc Sở Mặc bắt đầu lo lắng thì Ma Quân vác theo một con Cự Mãng (trăn lớn) trở về.
Mặc dù Cự Mãng đã chết, nhưng Sở Mặc vẫn bị nó làm cho sợ hãi
Con Cự Mãng này to bự như bắp chân của một người thanh niên cường tráng, dài ba bốn trượng, trên đầu còn mọc một cái sừng màu đỏ thắm.
- Đây, đây không phải Mãng, mà là… Giao?
Sở Mặc kinh ngạc hỏi
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc:
- Kể ra chưa tới nỗi quá ngu ngốc.
Sở Mặc đã sớm quen với những đả kích của Ma Quân, nên tự hắn sẽ lọc bỏ qua những lời không muốn nghe
- Trời ạ, con lại có thể được nhìn thấy những thứ như vậy, đây là Thất giai (cấp bảy) Nguyên thú phải không?
- Người lại có thể giết chết một con Thất giai Nguyên thú… Thật quá lợi hại mà!
Sở Mặc ngưỡng mộ nói
Ma Quân nhìn Sở Mặc với vẻ chế giễu:
- Đúng là loại thiếu hiểu biết, ngươi thực sự là đồ đệ của ta sao?
Cười nhạt nói:
- Giết nó rất khó sao?
Sở Mặc cũng giả vờ ninh bợ vài câu:
- Đúng vậy, đúng vậy, đối với Sư phụ thì không phải việc khó, Sư phụ là lợi hại nhất!
Bởi vì nịnh bợ Ma Quân cũng rất dễ gặp rủi, nếu mà chủ tâm xu nịnh thì có đến tám chín phần là bị cho ăn đòn.
- Để con dọn dẹp cho
Sở Mặc hồ hởi xung phong, thực ra là vì hắn quá tò mò về thứ này
Bất ngờ Ma Quân trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi? Dựa vào thể lực hiện nay của ngươi thì đến một miếng vẩy của nó cũng khó mà làm xong, cút sang một bên đi.
- Người xem thường con
Sở Mặc không phục, miệng cười nhạt xông lên phía trước.
Ma Quân cũng chẳng thèm để ý hắn, ông ta chỉ chú tâm làm thịt con Giao long đó.
Kết quả, Sở Mặc loay hoay nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi làm nhưng rốt cuộc đến một miếng vẩy của Giao long cũng không làm rơi ra được, hắn ủ rũ từ bỏ.
Thở hổn hển, bực bội ngồi qua một bên
Nhưng Sở Mặc cũng rất nhanh quên đi việc này, bởi vì sau khi Ma Quân xử lý xong, Sở Mặc nhận ra trên thân thể của Giao Long vẫn còn có rất nhiều Huyết dịch.
- Sư phụ… Chỗ máu này, không có tác dụng với người sao?
Sở Mặc ngạc nhiên hỏi
Ma Quân bình thản trả lời:
- Là để ngươi dùng
- Đồ ngốc nhà ngươi trước đây mất nhiều máu, cần phải tẩm bổ
Sở Mặc liền cảm động
Ma Quân mặt không biến sắc, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chết đi thì coi như không còn người kế thừa ta
-…
Sở Mặc trầm ngâm, trong lòng nghĩ: Sư phụ của hắn thật bá đạo, cho dù là việc tình cảm tới đâu chăng nữa, chỉ cần qua lời của người đều trở nên cứng ngắc, một chút tình cảm cũng không có
- Đúng rồi, bộ tâm pháp đó, Thiên Ý Ngã Ý (Ý Trời Ý Ta), ngươi đã xem hết chưa?
Ma Quân đột nhiên hỏi
Sở Mặc lắc đầu, nói:
- Chẳng phải Sư phụ không cho con tự tiện bước vào phòng của người sao?
- Ngày hôm đó chả phải ta đã nói…
Ma Quân trợn mắt, tưởng như sắp đánh người tới nơi.
Sợ Mặc rụt cổ lại, vội vàng nói:
- Người nói sau khi người chết… Nhưng người vẫn ở đây, chẳng phải vẫn sống khỏe sao… khụ khụ… cho nên Đồ nhi không thể tự tiện bước chân vào phòng người được.
- Hừ! Ma Quân lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy, cẩn thận rửa sạch tay
Trở về phòng, ông lấy ra một bộ sách vừa mỏng vừa nhỏ, cẩn thận đưa tận tay Sở Mặc
- Đây là bộ Thiên Ý Ngã Ý, là bộ tâm pháp có thể nói là mạnh nhất trên đời
- Không có một trong. (Tâm pháp mạnh nhất trên đời chứ không phải một trong số những tâm pháp mạnh nhất trên đời - BTV)
- Mặc dù chỉ có hai nửa cuộn, nhưng nếu ngươi có thể hoàn toàn ngộ thấu được hai nửa cuộn này cũng đủ đảm bảo ngươi có thể tung hoành ngang dọc không có đối thủ trên đời
- Kể cả tâm pháp tuyệt đỉnh trong Tứ Tượng Đại Lục, khi tu luyện tốc độ cũng không bằng một phần mười nó
- Chỉ tiếc là nó bị thiếu mất, nếu như nó hoàn chỉnh thì…
Khuôn mặt Ma Quân lộ vẻ tiếc nuối rõ rệt mà Sở Mặc hiếm khi mới nhìn thấy vẻ mặt đó, ông thở dài
Sở Mặc cẩn thận cầm lấy cuốn sách, trong lòng thắc mắc: Đây là cuốn Công Pháp gì mà lại khiến Sư phụ phải suy nghĩ tới mức ấy?
Sở Mặc hết sức tò mò, hắn lật trang đầu tiên của cuốn sách mỏng ra
Quyển thứ nhất: Thiên ý
Chính ngay lúc này, Sở Mặc rõ ràng cảm nhận được ngọc ở lồng ngực đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rực, hừng hực đốt nóng hắn.
- Hả?
Sở Mặc hơi ngẩn ra
Ma Quân cũng không nhìn thấy biểu hiện của Sở Mặc, nói:
- Ngươi về phòng tham ngộ một chút, bữa cơm hôm nay để ta làm. Làm xong, ta sẽ gọi ngươi.
Chương23: Biến của tâm pháp (1)
Nếu đổi là trước đây, Sở Mặc sẽ chen mồm vào nói mấy lời, nhưng vừa nãy lồng ngực bị bỏng rát, làm trong lòng hắn có chút hoang mang khó hiểu.
Lập tức gật đầu nói:
- Dạ.
Ma Quân chỉ nghĩ rằng hắn cuối cùng có được tâm pháp vội vàng đi nghiên cứu, cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi Sở Mặc đóng cửa phòng lại, đầu tiên là cởi bỏ cúc áo, lấy miếng ngọc ra, đặt trong lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Sau đó, quyển ghi chép mõng Thiên Ý Ngã Ý hắn mang bên cạnh mình bỗng nhiên không cánh mà bay.
Sở Mặc thiếu chút nữa bị dọa sợ chết ngất!
Bộ công pháp này, ngay cả người cực kỳ cao ngạo như Ma Quân cũng xem như trân bảo, giữ gìn cẩn thận, đến hôm nay mới truyền cho hắn.
Nếu bị đánh cắp hắn thật sự là thảm rồi.
Sở Mặc nhíu mày nhớ lại. Trong lúc mơ hồ hắn tựa hồ nhìn thấy Thiên Ý Ngã Ý đã đi vào bên trong ngọc ở giữa lòng bàn tay của mình.
Cái này thật sự có chút vớ vẩn, làm người ta khó có thể tin.
Chẳng lẽ nói miếng ngọc trên người mình chính là món bảo bối có thể lưu trữ đồ vật hay sao?
Cho dù là có thể chứa đồ, nhưng mình lại không có bảo nó chui vào?
Vả lại nếu có thể chứa đồ, mình mang theo nó mười mấy năm, sao trước giờ không có phát hiện?
Sở Mặc cảm thấy đầu mình ong ong, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Loại chuyện này thật sự là không thể giải thích.
Hắn không khỏi có chút sầu não, tức giận nhìn miếng ngọc trong tay, thầm nghiến răng:
- Có phải ngươi làm không?
Một nguồn sóng tinh thần rất mạnh thuận theo mi tâm của Sở Mặc, bắn về phía ngọc thạch trắng muốt ấp áp đó.
Đột nhiên giữa lúc đó…
Ầm một tiếng!
Sở Mặc cảm thấy cảnh vật trước mắt chợt biến, hắn không ngờ lại đến trong không gian hỗn độn mông lung.
Cúi đầu liếc nhìn, nhìn không thấy thân hình của mình, nhưng lại nhìn thấy bên trên tảng đá xanh rất lớn chỗ không xa có đặt một quyển sách.
Chính là Thiên Ý Ngã Ý
Sở Mặc không khỏi phát ra một tiếng kinh hãi, đầu hơi loạn. Sau đó, trước mắt nhất thời sáng lên, lại nhìn, cư nhiên mình vẫn ở trong phòng của mình.
- Đây… đây là chuyện gì? Tim Sở Mặc không ngừng đập loạn xạ.
Suýt chút nữa hắn hét ra hai chữ sư phụ.
Nhưng cuối cùng vẫn không có hét ra.
Hắn thử tập trung tinh thần chăm chú nhìn miếng ngọc trong tay. Sau đó… lại lần nữa đi vào trong không gian hỗn độn đó.
Lần này, cuối cùng Sở Mặc có thể xác định miếng ngọc trên người mình là một món chí bảo!
Không ngờ có công năng tích trữ đồ vật.
Sau đó, Sở Mặc thử dùng niệm ý, để lấy quyển Thiên Ý Ngã Ý lại. Nhưng thử mấy lần, vẫn không có chút nhúc nhích.
Sở Mặc không khỏi có chút nóng nảy, bước lên trước, giơ tay chộp lấy quyển sách nhỏ trên tảng đá xanh, mà quên chuyện mình ở đây không có tay chân thân thể, chỉ có tinh thần.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, đến khi ý thức của Sở Mặc trở về từ trong đó, về lại trong hiện thực, phát hiện trên tay mình thật sự nắm được quyển sách nhỏ Thiên Ý Ngã Ý này.
Sở Mặc mừng rỡ, lật qua lật lại, thử lại rất nhiều lần, giống như đang chơi đùa.
Cuối cùng hiểu rõ một số nguyên lý trong không gian này. Thì ra muốn vào trong không gian này thì nhất định phải tập trung tinh lực, muốn lấy ra vật gì từ trong đó, thì bắt lấy giống như bình thường cầm nắm đồ vật là được rồi.
Còn về nguyên lý là gì, Sở Mặc lại không rõ lắm.
Đồng thời Sở Mặc cũng có chút kỳ quái, muốn cất đồ vật bên ngoài vào, đồng thời hắn cũng muốn dùng ý niệm tinh thần để chỉ huy.
Nhưng quyển Thiên Ý Ngã Ý này…. tại sao mình bay vào?
Liên tưởng tới lúc mình nhận lấy Thiên Ý Ngã Ý, ở ngực đột nhiên nóng rang như muốn nổ tung.
Sở Mặc khẽ chau mày, theo bản năng lại lật quyển công pháp này ra.
Chỉ liếc nhìn thoáng qua, sắc mặt của Sở Mặc chợt thay đổi hoàn toàn.
Vì trang đầu tiên của công pháp này lại có thêm mấy chữ!
Nhờ tra tấn của Ma Quân, bây giờ Sở Mặc đối với văn tự rất là mẫn cảm. Cho dù chỉ thêm một chữ, hắn cũng có thể liếc nhìn ra.
Tuy chỉ là thêm mấy chữ, nhưng ý của cả quyển công pháp lại đã hoàn toàn không giống.
- Ta phải cẩn thận… Sở Mặc dùng tay che ngực, thầm nói:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Gặp quỷ!
Một bộ công pháp rất hay, sao sau khi vào miếng ngọc này, thì xảy ra biến hóa như vậy?
Tại sao ngọc đột nhiên mở ra?
Sở Mặc suy nghĩ rất lâu vẫn không có lời giải đáp. Nếu nói là, vì lúc hắn cứu sư phụ, vết máu nhiễm lên trên mặt.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, lúc đánh nhau cũng từng chảy máu, trong đó cũng có vết máu nhiễm lên trên miếng ngọc này.
Tại sao trước đây không có mở ra?
Còn lần này lại mở ra?
Trong lòng Sở Mặc có rất nhiều nghi vấn, không thể giải thích rõ ràng.
Hắn rất muốn hỏi Ma Quân, tất cả cái này là chuyện gì. Hắn tin rằng, sư phụ có thể cho hắn đáp án.
Hơn nữa, cũng sẽ không dòm ngó đến món bảo vật trên người của hắn.
Nhưng cuối cùng Sở Mặc vẫn là do dự.
Vì miếng ngọc này, quan hệ tới manh mối duy nhất hắn tìm được sư mẫu!
- Nhất là biến hóa Thiên Ý Ngã Ý sinh ra, ta không biết là tốt là xấu.
- Sư phụ từng nói với ta, tu luyện công pháp kỵ úy nhất chính là… sau khi tu mấy chục năm, đột nhiên phát hiện mình tu là sai.
- Như vậy cho dù là kiên trì cũng phải tiếp tục sai.
- Bởi vì đã sửa không được nữa!
- Sợ là sư phụ sớm đã tu Thiên Ý Ngã Ý tới cảnh giới rất cao, chẳng lẽ muốn hắn phế bỏ trọng luyện?
Trên mặt thiếu niên 13 tuổi lộ ra hoang mang và do dự hiếm thấy.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Sở Mặc vẫn là quyết định tạm thời che giấu chuyện này.
Đợi tới lúc mình hoàn toàn hiểu rõ rồi hãy nói với sư phụ, cũng không muộn.
Sau đó Sở Mặc áp chế tâm tình kích động, cẩn thận thu miếng ngọc của mình lại, cất vào trong ngực.
Tiếp theo, hắn ổn định tâm tình lại, bắt đầu chăm chỉ tham ngộ quyển đầu tiên của Thiên Ý Ngã Ý.
- Thiên Ý!
- Trời xanh có đạo, hư vô mù mịt, chúng sinh vạn giới đều đang tìm kiếm…
Quyển Thiên Ý sau khi bị miếng ngọc này hút vào, trên trang đầu tiên lại có thêm mấy chữ, cả cảnh ý đã hoàn toàn thay đổi.
Sở Mặc dựa theo phương thức vận hành công pháp bên trên từ từ tu luyện, liền cảm nhận được một luồng nguyên khí tràn đầy từ tứ phương tám hướng trong nháy mắt xông vào trong giữa cơ thể của hắn.
Ầm!
Cả người trên dưới tất cả kinh mạch liền toàn bộ mở ra trong nháy mắt.
Cả người của Sở Mặc liền lập tức bị nguyên khí tràn đầy bao trùm, loại tư vị này mỹ diệu tới mức khó hình dung.
Những kinh mạch trong cơ thể giống như lòng sông khô cạn nhiều năm bỗng nhiên có dòng nước rót vào. Đăng bởi: longnhi
Chương24: Biến của tâm pháp (2)
Gần như là trong nháy mắt liền sinh ra sức sống mãnh liệt!
- Có quá nhanh không hả?
Thậm chí Sở Mặc cũng có chút kinh khủng.
Mặc dù vừa nãy Ma Quân từng nói với hắn Thiên Ý Ngã Ý tuy có khuyết, nhưng vẫn là tâm pháp cường đại nhất thế gian này.
Tứ Tượng công pháp tuyệt đỉnh nhất cả đại lục cũng không bằng 1/10 nó.
Sở Mặc cũng chưa có tiếp xúc qua công pháp tuyệt đỉnh trên đời này, cũng không biết lời sư phụ nói có mấy phần khoa trương.
Nhưng bây giờ tốc độ hắn tập trung nguyên khí quả thật là hơn 10 lần!
Thậm chí là nhiều hơn!
Trước đây nguyên khí của Sở Mặc vẫn dừng lại ở trạng thái tuyệt đỉnh của cấp hai.
Muốn đột phá cảnh giới Nguyên Quan vô cùng khó khăn.
Vì hắn không có tâm pháp tốt.
Cho đến này, Phàn Vô Địch cũng đang tìm tâm pháp tốt hơn cho đứa cháu.
Ông cụ cho rằng với thiên phú của đứa cháu, nếu tu tập tâm pháp bình thường, thật sự là quá đáng tiếc, là rất lãng phú thiên phú của hắn.
Thậm chí là một loại sĩ nhục.
Tuy tâm pháp có thể tu rất nhiều loại, nhưng tinh lực của người cuối cùng là có hạn.
Nếu là một loại công pháp tu luyện 7-8 năm, mười mấy năm trở lên, thì đổi tâm pháp, vậy, khả năng mang đến không phải là tiến bộ mà là hủy diệt!
Bởi vì lúc đó rất nhiều thứ đều đã hoàn toàn thành hình.
Tất cả công pháp tu luyện đều là phù hợp với tâm pháp nguyên bản.
Một khi đổi tâm pháp, vậy tất cả công pháp trước đây tu luyện cũng phải ma hợp, thích ứng mới lại.
Loại thực lực đó đột nhiên giảm xuống, áp lực và thống khổ mang đến tuyệt không phải người nào cũng có thể vượt qua.
Tu lại, là một quá trình vô cùng dài.
99/100 người tu lại có thể đều không kiên trì tới cùng.
Phàn Vô Địch tất nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Đáng tiếc là lão tuy là một tướng quân, nhưng tất cả tâm pháp tốt nhất có thể tiếp xúc được cũng chỉ là nguyên cấp tam phẩm.
Thế gian này tâm pháp tuyệt đỉnh chân chính cũng duy chỉ có đại môn pháp như Trường Sinh Thiên mới có.
Đây cũng là lý do tại sao ông muốn Sở Mặc bái nhập Trường Sinh Thiên.
Tuy Sở Mặc không thể bái nhập được Trường Sinh Thiên, nhưng lại gặp được Ma Quân!
Gặp nhau giống như định mệnh này làm Sở Mặc tiếp xúc được tâm pháp cường đại hơn.
Trong đan điền của Sở Mặc, tốc độ tích tụ nguyên khí khá kinh người!
Sau khi vận hành của công pháp, nguyên khí trong kinh mạch khắp nơi trong cơ thể dũ phát tràn đầy.
Liên tục không ngừng tụ hợp trong đan điền.
Núc thắt nguyên khí tầng hai của hắn không đến thời gian một tuần, bỗng nhiên mơ hồ… xuất hiện một vết nứt!
Điều này chỉ cần hắn tiếp tục nổ lực, đột phá được cảnh giới Nguyên Cảnh chỉ trong tầm tay.
Hưng phấn trong lòng Sở Mặc quả thật khó có thể nói ra.
Khoảng thời gian gần đây, Sở Mặc từng trải qua rất nhiều chuyện vốn không nên xảy ra ở độ tuổi của hắn.
Rất nhiều chuyện phiền muộn đều tích tụ trong đầu thiếu niên 13 tuổi này làm hắn bừng tỉnh trong cơn ác mộng dài.
Từ khi bái Ma Quân làm sư, thì vẫn luôn ngâm nga những khẩu quyết không biết có tác dùng gì không.
Ma Quân cường đại như vậy, có thể phi thiên độn địa, thoạt nhìn căn bản chính là một mộng tưởng.
Mãi đến hôm nay, đến khắc này!
Sở Mặc mới đột nhiên có một loại cảm giác mở rộng thông sáng!
Dường như cả thế giới trong lòng hắn … sáng lên
Một Đại Chu Thiên vận hành xong, Sở Mặc cảm thấy mình giống như được làm mới lại.
Tinh, khí, thần cả người đều xảy ra biến hóa cực lớn
Huyết khí trên người cũng trở nên tràn trề.
So với trước khi tu luyện quyển Thiên Ý, hoàn toàn tưởng như hai người.
Sở Mặc nhìn quyển sách mõng trong tay, thầm vô cùng cảm kích sư phụ của mình.
Sở Mặc có chút tò mò, miếng ngọc của mình rốt cuộc đối với bộ công pháp Thiên Ý Ngã Ý cải biến bao nhiêu?
Thế là hắn tiện tay lật trang thứ hai của Thiên Ý Ngã Ý.
Vừa liếc nhìn chợt sửng sốt.
Vì bên trên trống rỗng một mảnh!
Một chữ cũng không có!
- Đây đây đây… đây là tình hình gì?
- Thật là gặp quỷ rồi!
- Chữ đâu?
- Tâm pháp tuyệt thế trên này tất cả đều đâu rồi?
Sở Mặc rất muốn nắm lấy miếng ngọc quỷ dị mang trên cổ mình hỏi rằng: Mày mang tâm pháp tuyệt thế của tao đi đâu rồi?
Vì vừa nãy sư phụ cho hắn, tuy hắn không có chăm chú nhìn, nhưng lại biết phía sau đó… đều là chữ!
Bây giờ lại trống không rỗng tuếch một mảnh!
Lật lại sau… cũng không có chữ!
Trống không.
Lật lại sau nữa… vẫn không có chữ!
Vẫn là trống không!
Mãi cho đến cuối cùng cả bộ Thiên Ý Ngã Ý ngoại trừ trang đầu tiên chữ chẳng những không ít còn thêm mấy chữ ra, phía sau hoàn toàn là trống rỗng.
- Trời ạ!
Sở Mặc dùng tay chống trán, hưng phấn vừa nãy gần như biến mất.
Khóc không ra nước mắt đặt mông ngồi lên ghế, lồng ngực toàn là mồ hôi lạnh, quả thật suy nghĩ trăm lần không có lời giải đáp
Lúc này bỗng nhiên Ma Quân ở bên ngoài gọi:
- Ra ăn cơm!
Cơ thể của Sở Mặc khẽ run lên, thầm nghĩ:
- Chuyện này… bây giờ nói gì cũng không thể nói với sư phụ, thật sự là quá quỷ dị!
Đợi sau này có thời gian mình nhất định phải làm rõ
Nghĩ vậy, Sở Mặc đáp một tiếng, mở cửa đi ra.
Một luồng khí hương mãnh liệt đột nhiên bay vào trong mũi, tinh thần của Sở Mặc phấn chấn trở lại.
Sau đó sửng sốt nhìn thức ăn trên bàn, quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình.
- Đây… đây là sư phụ làm?
Bốn xào một canh, không chỉ có thịt giao long còn có cá và hai món rau dại.
Chẳng những mùi vị rất thơm ngon, bày trí cũng khá đẹp mắt!
Ma Quân thản nhiên liếc nhìn Sở Mặc:
- Thật nghĩ là tài nghệ nấu ăn của mình tốt như vậy sao?
-… Sở Mặc không biết nói gì, thậm chí có chút quên biến hóa của Thiên Ý Ngã Ý sinh ra, kinh ngạc nhìn Ma Quân:
- Sư phụ… còn có gì mà sư phụ không biết không?
Ma Quân lười để ý đến Sở Mặc, lấy ra một bình rượu, hai cái ly, đặt trước mặt Sở Mặc một cái.
Sở Mặc lại ngây dại, nhìn sư phụ đích thân rót rượu cho mình, khóe miệng co giật nói:
- Sư phụ… đây là?
- Nào, uống với ta một chút. Ma Quân nói xong, ngồi ở đó chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Cũng tạm thôi, quyển Thiên Ý đã nhậm môn rồi.
- Tương lai phải dựa vào chính con rồi!
Sở Mặc trong lòng thầm nhẹ nhõm, nhưng nghe tới câu phía sau nhất thời cảnh giác lên, nhìn Ma Quân:
- Sư phụ, người…
Ma Quân khoát tay:
- Uống rượu!
Sở Mặc cũng không phải lần đầu tiên uống rượu. Từ nhỏ lớn lên trong quân, một số lão binh sĩ sớm đã dạy Sở Mặc uống rượu.
Nói ra cũng xem là có chút tửu lượng.
Nhưng Sở Mặc lại không ngờ rượu mà sư phụ lấy ra uống vào không cảm thấy mùi vị gì. Nhưng uống một ly vào cả người lại có cảm giác lâng lâng muốn bay lên. Đăng bởi: longnhi
Chương25: Đột phá nguyên quan
Đồng thời cảm nhận được trong đan điền nóng rang một trận, cái nết nứt trên nút thắt ở Nguyên Quan lại càng ngày càng lớn.
Đúng ngay lúc này bỗng nhiên nghe thấy Ma Quân trầm giọng nói:
- Còn không nhanh vận hành tâm pháp, xung kích Nguyên Quan? Còn đợi gì nữa?
Sở Mặc theo bản năng bắt đầu vận hình tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý.
Nguồn sức mạnh dồi dào trong tất cả xương cốt trong nháy mắt bị điều động lên, xông tới nút thắt ở Nguyên Quan cùng mãnh liệt công kích đến.
Ầm!
Giống như hồng thủy bạo phát!
Nguồn sức mạnh đó nghiền nát nút thắt ở Nguyên Quan ầm ầm xông ra.
Sở Mặc cảm thấy trong cơ thể của mình phút chốc sinh ra một nguồn sức mạnh cường đại không thể tin nổi.
Nguồn lực lượng đó dường như có thể khai sơn phá thạch.
Có thể nghiền nát tất cả!
Mà Sở Mặc lúc này trong đầu còn có chút choáng váng, cả người trên dưới tràn đầy sức lực không kìm được đứng lên xông thẳng ra ngoài.
Gào thét, đánh ra một quyền trong sân.
Bộ quyền pháp này tất nhiên là trường quyền trung quân Sở Mặc quen dùng nhất.
Chỉ là lúc này đánh ra so với trước kia hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Sở Mặc hoàn toàn tin rằng hắn lúc này nếu là đấu với Phạm Lý Tử, Tiểu Thiên Kiêu của Trường Sinh Thiên, cho dù có Thất trưởng lão âm thầm giúp đỡ, hắn vẫn có thể một quyền đánh tan Phạm Lý Tử!
Mượn mấy phần men rượu, Sở Mặc vừa gào thét vừa diễn tập lại bộ trường quyền trung quân rất nhiều năm của mình.
Một kích cuối cùng, Sở Mặc một chưởng đánh vào gốc đại thụ che trời hai người ôm.
Ầm!
Lực lượng hùng hồn trong cơ thể trong nháy mắt tập trung trên cánh tay, theo nắm quyền của hắn hung hăng nện lên cành cây.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Tiếp theo.
Gốc đại thu hai người ôm phát ra một âm thanh nứt gãy làm người ta kinh hãi.
Răng rắc... Răng rắc!
Ầm ầm ầm
Ầm ầm ngã lên đất!
Không ngờ lại bị một quyền của Sở Mặc hung hăng đánh gãy!
Đại thụ ngã xuống, chấn động làm mặt đất dưới chân run rẩy.
Men say của Sở Mặc… cũng hết rồi!
Hắn có chút ngẩn ngơ nhìn gốc đại thụ ngã trên đất ở trước mắt, trong mắt đều là vẻ chấn động!
- Đây là thật, là con một quyền đánh ngã? Sở Mặc thì thầm.
Lúc này Ma Quân đến bên cạnh hắn liếc nhìn mặt cắt của đại thụ, gật đầu, thản nhiên nói:
- Cũng tạm được.
- Sức mạnh của Long Tượng!
- Sư phụ!
- Đây là sức mạnh Long Tượng của con!
- Sao có thể nói là cũng tạm được?
Sở Mặc dùng tay chỉ vết gãy trên đại thụ, đầy mặt hưng phấn nói:
- Sư phụ, người xem, một quyền này đánh ra, sức điểm ở chỗ này, sau đó những chỗ khác, hoàn toàn là sức mạnh Long Tượng phát huy!
- Vết gãy này… giống như vết đao cắt ngay ngắn!
Ma Quân cười nhạo một tiếng:
- Bậc cao của Luyện Thể thứ cấp mà thôi, không biết còn cho rằng con thành cao thủ tuyệt thế…
Sở Mặc hi hi cười, căn bản không quan tâm đến đả kích của Ma Quân.
Cả người đổ đầy mồ hôi, rượu cũng gần tỉnh, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy đói bụng, thế là chạy vào trong bếp ăn cơm.
Sống chung lâu như vậy, Sở Mặc đã rất hiểu tính cách của Ma Quân. Có thể có được một câu đánh giá “tạm được” từ trong miệng Ma Quân, thì chứng tỏ kỳ thật lão đã khá hài lòng rồi!
Tầng 1, 2, 3 của cấp Hoàng. Tầng 1, tầng 2 chỉ là bình thường.
Nói là người luyện võ miễn cưỡng có thể tu luyện ra một số nguyên khí, nhưng lại không có đả thông Nguyên Quan.
Tuy nói chỉ có lời đánh giá “chỉ là bình thường”, nhưng kỳ thật có thể cảm ứng được nguyên khí thì đã xem là vào cánh cửa tu luyện.
Tầng 1, 2, 3 cấp Hoàng để luyện Thể Kỳ.
Võ giả tầng 1 cấp Hoàng có sức mạnh Ngưu Mã.
Nghĩ có thể biết, chỉ cần có thể cảm ứng được nguyên khí bước vào tầng thứ nhất thì lợi hại hơn người bình thường rất nhiều.
Vào quân trung, ít nhất cũng có thể làm Ngũ trưởng, thậm chí là tiểu đội trưởng.
Võ giả tầng 2 cấp Hoàng có sức mạnh Hổ Báo.
Chính là thứ cấp lúc nãy của Sở Mặc. Sức mạnh Hổ Báo có không chỉ là sức mạnh, còn có nhanh nhẹn nhạy bén!
Võ giả tới cảnh giới này, ở trong thế tục đã có chút danh tiếng, có chút địa vị.
Vào quân trung cũng có thể làm Đại đội trưởng!
Tầng ba cấp Hoàng có sức mạnh Long Tượng.
Cấp độ này là cảnh giới tuyệt đỉnh của luyện thể, đột phá Nguyên Quan chân chính bắt đầu đăng đường nhập thất.
Đối với người luyện võ, giống như dòng suối con sông nhỏ chảy vào trong sông sâu biển lớn.
Nhìn thấy trời đất bao la hơn.
Kể từ đó tiền đồ rộng mở!
Rất nhiều võ giả, cả cuộc đời đều kẹt trong Nguyên Quan, đến chết cũng không thể đột phá.
Sở Mặc năm nay 13 tuổi thì đột phá cảnh giới này.
Đã làm được chuyện mà phần lớn võ giả cả đời cũng không làm được.
Võ giả cảnh giới này ở quân trung một số tiểu quốc đã miễn cưỡng đủ tư cách trở thành một tướng quân rồi!
Tuy tương lai còn có con đường rất dài phải đi, nhưng Sở Mặc lúc này quả thật là có một loại cảm giác ý chí phong phát.
Lần này Ma Quân cũng không có đả kích hắn.
Mà là nhìn Sở Mặc đang há to miệng ăn cơm, sâu trong đôi mắt lóe ra chút dịu dàng.
Sau khi Sở Mặc một hơi ăn hết mấy bát cơm to, càn quét gần như tất cả các món ăn trên bàn, cuối cùng cảm thấy no rồi.
Lúc này đặt bát đũa xuống, nhìn Ma Quân mặt không cảm xúc, hi hi cười:
- Sư phụ thức ăn ông làm rất là ngon!
- Nếu mỗi ngày đều được ăn…
- Thì quá tốt!
- Nghĩ cái gì hả? Ngươi lát nữa dọn dẹp sạch sẽ, thì xuống núi đi. Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Xuống… xuống núi? Sở Mặc tại chỗ trợn tròn mắt, nhìn Ma Quân:
- Sư phụ, người đang nói đùa à?
- Ai đùa với ngươi. Ma Quân đầy mặt lạnh lùng nói:
- Có thể dạy cho ngươi, ta đều đã dạy ngươi rồi, ngươi cũng đã đã học được rồi.
- Còn không xuống núi, trốn ở đây làm gì?
- Con… con học được gì? Sở Mặc nghẹn họng trân trối nhìn Ma Quân, nói:
- Không phải con nên ở trên núi, ít nhất học thêm 3-5 năm nữa, sau đó mới có thể xuất sư hạ sơn sao?
- Hứ! Ma Quân hừ một tiếng:
- Những khẩu quyết đó chính là tất cả công pháp.
- Nếu đã học được rồi, còn lại chính là quá trình thuần thục.
- Con từ chỗ này về tới Viêm Hoàng Đại Hạ, thời gian trên đường đi đủ để con học thuộc những công pháp này rồi.
- Từ chỗ này… về tới Viêm Hoàng Đại Hạ? Sở Mặc nhìn biểu tình Ma Quân, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cả người nhất thời đều ngẩn ra.
Ma Quân mang theo hắn bay suốt ba ngày, gần như không ngừng nghỉ, ít nhất hơn hai vạn dặm đường.
Nếu dựa vào đôi chân của hắn đi… phải đi bao lâu?
Cho dù bây giờ hắn đã đột phát được cảnh giới Nguyên Quân. Nhưng hai vạn dặm này, cho dù hắn ngày đêm không ngừng chạy, sợ là cũng phải gần nữa năm trời. Đăng bởi: longnhi