• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (12 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương11: Áp chế ma quân (2)

- Nếu không sau khi thấy ngươi, sao lại muốn giết ngươi luôn?

- Nhất định lão ta cho rằng gia gia ngươi nói cho ngươi biết mấy chuyện đồi bại không quang minh kia rồi!

- Hừ, cũng tại biểu tình quá mức tự tin của ngươi dọa hắn.

- Nhưng sau đó, hắn thăm dò, thấy ngươi không biết chuyện gì, mới cho thằng ranh con đệ tử thân truyền thủ đoạn độc ác đối phó với ngươi.

- Bằng không, tùy tiện tìm một đệ tử ưu tú tuổi tác tương đương với ngươi, thì đã đánh ngươi chết từ lâu rồi!

- Chính vì ngươi không biết sự tình, hoặc tạm thời lão ta không truy giết ngươi, nhưng gia gia ngươi... nhất định lão ta sẽ không bỏ qua!

- Đoán mấy việc này, khó lắm sao?

Ma Quân nói liền một hơi, sau đó cười lạnh nói:

- Nhưng mấy loại chuyện thối tha thế này, có liên quan gì tới ta?

- Lão ta giết gia gia ngươi rồi, đợi ngươi mạnh mẽ, tìm lão ta báo thù là được!

- Ngươi rút xương nhổ gân, phanh thây xé xác hay là vứt vào chảo dầu chiên... đều tùy ngươi!

Sở Mặc có chút kinh ngạc nhìn Ma Quân, với kiểu logic của tên xấu xa này, đúng thật là hết chỗ nói.

- Nếu giờ có cơ hội đi cứu gia gia ta, tại sao phải đợi lão ta giết?

Sở Mặc nổi giận.

Ma Quân thản nhiên nói:

- Ngươi có cái năng lực đó sao?

- Ta không có, cho nên ta mới xin cầu ngươi!

- Ta không đồng ý!

- Vậy ta đi chết!

Ầm!

Tảng đá cao cỡ một người bên cạnh, bị Ma Quân tức giận một bạt tay vỡ vụn.

Sau đó tức giận nhìn Sở Mặc:

- Gia gia của gươi kêu Phàn Vô Địch, ngươi tên Sở Mặc, mười phần thì có đến tám chín phần không phải thân gia gia của ngươi, ngươi quản nhiều thế làm gì?

- Đúng vậy, ta là cô nhi được nhận nuôi, nhưng gia gia nuôi nấng ta trưởng thành, không có gia gia, không có ta!

Sở Mặc không khoan nhượng nó:

- Ngươi không có nhân tính, không có tình cảm, chẳng nhẽ người khác không được có hay sao?

- Ngươi có thì ngươi đi cứu! Ta không đi!

- Ta không đi cứu được, nhưng ta có thể đi chết, cho ngươi không có đồ đệ!

- A a a a!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hoa cỏ cây cối xung quanh trong phạm vi một dặm gặp tai ương, tất cả đều bị cơn giận Ma Quân biến thành một vùng đất khô cằn.

Sau đấy căm tức nhìn Sở Mặc, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Ma Quân ta đường đường... cho dù.... hừ, cả đời này, hoành hành vô kỵ, chưa từng có ai dám uy hiếp ta như thế, cũng chưa từng có ai dám hỗn xược với ta như ngươi!

Sở Mặc bị luồng khí kinh khủng tản ra từ trên người Ma Quân trấn áp, đến nỗi không thở nôi, nhưng vẫn nói:

- Ai bảo ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ?

- Ngươi là tên khốn khiếp!

Ma Quân cả giận nói.

- Ngươi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Sở Mặc cười lạnh.

Ma Quân mặt không nói gì, y phát hiện, thằng nhóc này có thể dằn vặt, có thể dễ dàng giết hắn.

Nhưng muốn hắn khuất phục, tựa hồ như không thể!

Hơn nữa tuyệt đối không được tranh luận gì với hắn, bằng không, nhất định tức chết đi được.

Một thiếu niên mười mấy tuổi, chịu đả kích lớn như thế, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể bình tĩnh lại.

Không nói những lời cay độc trước mặt kích thích đối phương——

Đặc biệt là Sở Mặc rất rõ, nếu hắn nói ngay lúc đấy, đám người Trường Sinh Thiên giở trò, y sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng hắn không nói bất cứ điều gì!

Điều này đã chứng minh rõ ràng, đây là một thiếu niên nội tâm hùng mạnh, hơn nữa còn kiêu ngạo đến tận xương cốt!

Nhưng cũng cực kỳ coi trọng tình thân.

Bản thân bị dày vò đến sống dở chết dở cũng không thèm mở miệng cầu xin một cau, nhưng vì gia gia, lại không từ thủ đoạn uy hiếp đe dọa...

Thể loại không chút e lệ kia.

Đúng thật là yêu nghiệt!

Đời này Ma Quân đã thấy qua vô số người, gặp quá nhiều thiếu niên thiên kiêu, thiên tài tuyệt thế.

Nhưng thiếu niên có tính cách như Sở Mặc, lại là lần đầu tiên y tiếp xúc.

Không nói đến thực tế thiếu niên này thiên tư trác tuyệt, căn cốt vô cùng tốt, quả thực là thể chất tuyệt hảo để tu luyện.

Nghĩ như vậy, sự tức giận trong lòng Ma Quân cũng bình ổn đi vài phần.

Nhưng mặt y vẫn u ám như trước, nhìn Sở Mặc:

- Được, ta đồng ý, cứu gia gia ngươi một lần!

Không phải vấn đề một lần hai lần, ngươi phải dọa cho Thất trưởng lão kinh sợ, nhưng không được giết lão, để cho lão sống mà không dám đi tìm gây phiền phức cho gia gia của ta!

Sở Mặc nhìn Ma Quân, trong đôi mắt trong trẻo ấy, lần đầu tiên, thoáng qua một tia sát ý mãnh liệt:

- Lão già ấy... sẽ có một ngày, chính tay ta xé cái mặt nạ dối trá ấy xuống, chính tay ta sẽ giết hắn!

- Hừ, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Ma Quân hừ một tiếng, trong lòng lại càng tán thưởng Sở Mặc hơn.

Quả đúng là một tên kiêu ngạo!

Sở Mặc cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Lúc này, Ma Quân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên bầu trời, cười lạnh nói:

- Thật đúng là nôn nóng!

- Như thế nào?

Sở Mặc lúc này đứng lên, lo lắng nhìn Ma Quân.

Ma Quân cười lạnh nói:

- Cái tên Thất trưởng lão chó má kia, đang vội vã đi giết gia gia của ngươi rồi.

- Vậy chúng ta còn tại chờ cái gì?

Sở Mặc nói.

Ma Quân ngồi tự tại nơi đó, lấy bầu rượu ra, uống một ngụm, dưới ánh lửa cháy bập bùng, khuôn mặt y tái nhợt, thản nhiên nói:

- Vội cái gì? Chỉ là một tên trưởng lão nhãi nhép Trường Sinh Thiên, cho hắn đi trước một đêm, thì làm được gì?

- Ngươi...

Trong lòng Sở Mặc lo lắng, phẫn nộ nói:

- Ngươi vừa mới hứa ta!

- Ngươi ngồi xuống cho ta!

Ma Quân đột nhiên giận dữ, chỉ vào Sở Mặc mắng:

- Ranh con, bản tôn đã nhịn ngươi thật lâu! Bản tôn bình sinh, chưa bao giờ bị người ép buộc như thế này đâu, ngươi là người thứ nhất!

- Nếu đã hứa với ngươi, bản tôn nói được nhất định sẽ làm được

- Ngươi coi bản tôn như mấy tên tiểu nhân trên Trường Sinh Thiên không giữ chữ tín?

Sở Mặc bị hoảng sợ, ngồi ở chỗ kia, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

- Người xấu có cái danh dự gì đáng nói?

... Ma Quân hầm hừ, không để ý tới hắn.

Nhưng lúc sau khi nghỉ ngơi, Ma Quân đứng dậy, mặt không chút thay đổi, âm thầm vác Sở Mặc lên, vèo một cái bay lên trời cao.

Có thể muốn giáo huấn Sở Mặc, lần này, Ma Quân không dùng tràng khí bảo hộ hắn.

Trên trời cao, nhiệt độ không khí cực thấp, thậm chí có thể nói là cực kỳ giá rét!

Nhiệt độ thấp đến mức trong nháy mắt có thể đóng một tầng băng trên người Sở Mặc, Sở Mặc bị đông cứng đến gần chết.

Nhưng cắn chặt răng chịu đựng, cho dù toàn thân bị lạnh cứng đờ, cảm giác máu sắp đông cứng lại, cũng không há miệng kêu một tiếng.

Qua một lát, cảm giác thân thể dần dần ấm lên.

Sở Mặc biết, hắn lại thắng rồi. Đăng bởi: longnhi
Chương12: Vô sỉ (1)

Nhưng trong lòng đủ mọi cảm xúc, thậm chí cho đến giờ, hắn vẫn nhận định rằng, Ma Quân là một người xấu.

Có người tốt nào như y không chứ?

Nhưng so với đám người trên Trường Sinh Thiên, Sở Mặc lại tình nguyện bái Ma Quân làm thầy.

Dù sao, Ma Quân xấu xa, cũng chỉ là ngoài mặt.

Thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách mạnh mẽ, không che giấu bất cứ điều gì.

Nhưng Trường Sinh Thiên xưng danh môn chính phái, bề ngoài đạo mạo.

Thực tế xấu xa tận trong xương cốt.

Từ lúc Thất trưởng lão nhìn thấy hắn lần đầu tiên đã có sát ý với hắn.

Nhưng biểu hiện hiên ngang lẫm liệt lại như cự tuyệt Sở Mặc bái nhập Trường Sinh Thiên, hoàn toàn là suy nghĩ cho thanh danh của Trường Sinh Thiên.

Lại âm thầm để đồ đệ vốn sớm đã bước vào Nguyên Quan, để đối phó Sở Mặc.

Phần tâm cơ và thủ đoạn này quả nhiên là tàn nhẫn đến cực điểm.

Mà đệ tử thân truyền Thất trưởng lão mới chỉ có bảy tám tuổi, còn nhỏ vậy mà đã thâm trầm đáng sợ.

Quả nhiên sư phụ thế nào thì có đồ đệ như thế.

Nếu không phải mình mạng lớn, e lúc này đã bỏ mạng ở Trường Sinh Thiên!

Ngẫm lại sự sùng bái và khát khao với Trường Sinh Thiên trước đây, Sở Mặc thật sự muốn hung hăng tự vả.

So sánh ra, sự cười nhạo và châm chọc ở Trường Sinh Thiên với hắn mà nói, thật sự không coi vào đâu.

Để cho Sở Mặc cảm thấy thẹn và không thể tiếp nhận, chính là sự tín nhiệm lúc trước của hắn về Trường Sinh Thiên!

Chỉ có điều hiện giờ, phân tín nhiệm kia đã chết.

Sau này, Sở Mặc thề, tuyệt sẽ không còn khờ dại, tuyệt không dễ tin bất cứ kẻ nào!

Ma Quân vẫn trừng mắt, nhìn qua rất xấu, nhưng lời của hắn rất đúng.

- Người trong danh môn chính phái không nhất định đều là người tốt!

Bọn họ hư hỏng, chủ ý ác độc, thủ đoạn âm hiểm, thậm chí còn độc ác hơn cả tà phái!

......

Ngàn dặm, với Sở Mặc mà nói đúng là quãng đường gian nan.

Nhưng với Ma Quân lại rất dễ dàng.

Sở Mặc vẫn bị Ma Quân dẫn theo bay trên trời, trong lòng cũng ở âm thầm thề: Một ngày nào đó, ta cũng sẽ cường đại như vậy!

Một ngày nào đó, ta sẽ dựa vào thực lực của ta, bảo hộ gia gia của ta!

Đám người từng khinh thường ta, lừa ta, hại người, các ngươi hãy nhớ ta, ta sẽ trở lại!

Ma Quân cũng không lừa Sở Mặc, gần nửa ngày đã đuổi theo Thất trưởng lão.

Nhưng cách rất xa, hoàn toàn không làm Thất trưởng lão chú ý.

Từ điểm này, Sở Mặc có thể cảm giác được Ma Quân mạnh hơn Thất trưởng lão rất nhiều!

Tuy nhiên khiến hắn kỳ quái là thân thể của Ma Quân dường như không được tốt, thường xuyên ho khan dữ dội.

Hỏi thì y không để ý tới, điều này khiến Sở Mặc có chút buồn bực.

- Sao chúng ta không dứt khoát vượt qua hắn, nói trước với ông nội ta sẽ tốt hơn sao?

Sở Mặc nói.

- Ngươi biết cái gì? Ngươi cho là bằng mấy lời nói của mình, gia gia của ngươi sẽ tin sao?

Ma Quân lạnh lùng nói.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, yên lặng gật đầu, không cãi cọ gì nữa.

Bởi vì Ma Quân nói rất đúng, nếu hắn cứ thế trở về, ông nội chẳng những không tin tưởng hắn, thậm chí còn nghi ngờ hắn chưa từng đi Trường Sinh Thiên.

Cứ như vậy, Ma Quân dẫn theo Sở Mặc đi theo Thất trưởng lão.

Chỗ đến là Đại Hạ Quốc đô —— Viêm Hoàng Thành!

Sở Mặc thân ở trời cao, khi thấy tòa thành cổ nguy nga hùng tráng hiện ra trong tầm mắt, Sở Mặc vẫn có phần kích động.

Trong lòng mặc niệm: Viêm Hoàng Thành, ta lại đã trở lại!

Chỉ có điều, ta không ngờ mình sẽ trở về bằng cách này.

Vốn ta cho rằng mình học thành công, phong cảnh trở về.

Đáng tiếc lý tưởng thì tốt đẹp, sự thật luôn tàn khốc.

Tuy nhiên Sở Mặc cũng không kịp cảm thán, bởi vì hắn thấy Thất trưởng lão trực tiếp đi vào Viêm Hoàng Thành.

Ma Quân lúc này cũng không nói thêm gì, đi theo Thất trưởng lão, trực tiếp tiến vào trong Viêm Hoàng Thành.

Lúc này đã là nửa đêm, không trung có trăng non hình lưỡi liềm ảm đạm vô quang, còn bị chỗ bị đám mây che khuất.

Cả tòa Viêm Hoàng Thành đều bao phủ trong bóng đêm.

Sở Mặc vốn tưởng Thất trưởng lão không biết nhà mình ở đâu, còn phải tìm một lúc, nhưng lại không ngờ Thất trưởng lão quen đường đi thẳng đến Phàn phủ!

Không kìm nổi cả giận nói:

- Không thể ngờ hắn vong ân phụ nghĩa vô sỉ như thế, đến giờ vẫn luôn âm thầm theo dõi ông nội ta!

Ma Quân hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Đây là chỗ đáng ghê tởm của đám vô sỉ kia, nếu lo chuyện bại lộ, vì sao không sớm giết người? Còn cố tình tỏ vẻ đạo mạo làm người ta khinh thường.

Sở Mặc giận dữ, nói:

- Ngươi sẽ đối đãi ân nhân cứu mạng của mình như vậy hay sao?

- Ta chỉ là luận sự thôi, bản tôn cũng không cần ân nhân cứu mạng gì.

Ma Quân cười lạnh nói.

Sở Mặc ngậm miệng lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Lúc này, Ma Quân cũng dẫn theo Sở Mặc vào Phàn phủ.

Không có cho Sở Mặc cơ hội cảm thán, Ma Quân mang Sở Mặc bay lên nóc phòng ông nội.

Dù không thích Ma Quân, nhưng Sở Mặc không thể không thừa nhận, người xấu này thật có bản lĩnh.

Bởi vì Thất trưởng lão bên dưới hoàn toàn không cảm thấy chút dị thường nào.

Lúc này, một đoạn đối thoại từ trong phòng truyền ra.

- Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt, xông đến nhà ta làm gì?

Một âm thanh già nua chợt vang lên.

Ông nội...

Nước mắt của Sở Mặc thiếu chút nữa tràn mi.

Thanh âm này hắn đã quá quen thuộc, đúng là gia gia của hắn, Đại Hạ tướng quân Phàn Vô Địch!

- Hắc, Phàn tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, ngươi nhìn kỹ một chút, ta là ai?

Giọng của Thất trưởng lão truyền ra.

- Ngươi là...

Thanh âm của Phàn Vô Địch có phần chần chừ, sau đó ngạc nhiên vui mừng nói:

- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Triệu Hồng Chí... Ha ha, hóa ra là tiểu tử ngươi, a, rất xin lỗi, rất xin lỗi, lão phu có chút thất thố, thấy cố nhân vui mừng quá nên đã quên ngươi là Thất trưởng lão Trường Sinh Thiên, đã là đại nhân vật!

Sở Mặc ở trên nóc nhà, nghe mà đau lòng, ông nội không nhận ra chỗ dị thường của Triệu Hồng Chí, còn tưởng hắn là người tốt.

- Hắc, ở trước mặt Phàn lão tướng quân ta cũng không dám xưng là đại nhân vật gì.

Thất trưởng lão lần này tới để giết Phàn Vô Địch, bởi vậy cũng lười có lệ, giọng nói cũng bất âm bất dương.

Phàn Vô Địch có kinh nghiệm sa trường, đánh đấm cả đời, người như thế, nói hắn là vũ phu cũng không phải không thể.

Nhưng nói hắn ngu ngốc thì hoàn toàn sai lầm.

Có thể làm Thường Thắng tướng quân trên chiến trường, chỉ dựa vào vũ dũng nhất định là không đủ.

Ông cụ cũng nghe ra giọng trào phúng của Thất trưởng lão, lập tức nghi ngờ nói:

- Thất trưởng lão, ngài là đại nhân vật Trường Sinh Thiên, lão phu chỉ là kẻ vũ phu thế tục, những năm gần đây, chưa bao giờ từng tiết lộ nửa phần, không biết có chỗ nào đắc tội Thất trưởng lão ngài? Kính xin chỉ rõ. Đăng bởi: longnhi
Chương13: Vô sỉ (2)

Ông cụ tính tình nóng nảy, chẳng muốn che dấu chuyện gì.

Chuyện năm đó, hắn cứu Triệu Hồng Chí, là Triệu Hồng Chí nợ hắn nhân tình.

Cũng không phải là Phàn Vô Địch hắn nợ Triệu Hồng Chí!

Tuy nói những năm gần đây, Triệu Hồng Chí thường để đệ tử Trường Sinh Thiên tới đưa lễ vật, nhưng lão gia tử cũng không quá mức để ý.

Có ơn tất báo, chẳng lẽ không đúng sao?

Cho dù Triệu Hồng Chí không cho người tặng quà, lão gia tử cũng không có ý trách tội y.

Bởi vì Phàn Vô Địch chính là người đơn giản, thẳng tính như vậy, chưa bao giờ so đo tiểu tiết.

Nhưng vào lúc êm đẹp này, nửa đêm đến nhà, âm thanh nói chuyện cũng kỳ quặc là vì sao?

- Đến giờ ngươi còn giả bộ hồ đồ?

Thất trưởng lão cười lạnh nói:

- Phàn Vô Địch, vốn ta còn tưởng ngươi là một kẻ tuân thủ quy củ, những năm gần đây, vẫn giữ kín bí mật năm đó.

- Ta đối với ngươi cũng coi như lễ ngộ có gia, thường xuyên đưa nguyên dược cho ngươi điều dưỡng thân thể.

- Nhưng không ngờ ngươi vì tôn tử của mình, bảo hắn mang theo tín vật ta cho ngươi đến Trường Sinh Thiên áp chế ta.

- Phàn Vô Địch, ngươi thật sự coi... một kẻ phàm phu tục tử như ngươi có tư cách áp chế ta sao?

Lão gia tử ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thất trưởng lão.

Có chút nghẹn họng nhìn Thất trưởng lão, ông kinh ngạc nói:

- Ngươi nói cái gì? Cháu của ta? Mặc nhi? Ngươi đã gặp được nó? Đây là chuyện không có khả năng?

Trong mắt lão gia tử, Sở Mặc muốn tới Trường Sinh Thiên cũng phải mất một năm nữa.

Chẳng lẽ nói, cháu của mình biết bay sao?

Thất trưởng lão cười lạnh nói:

- Giờ còn giả bộ hồ đồ sao? Ngươi dám nói, tôn tử của ngươi tới Trường Sinh Thiên không phải do ngươi sai khiến hay sao?

Phàn Vô Địch tỉnh táo lại, nhìn Thất trưởng lão, chậm rãi ngồi xuống ghế Thái sư, khí thế tích lũy nhiều năm trên chiến trường đột nhiên bùng phát ra, lạnh lùng nhìn Thất trưởng lão.

- Đúng vậy, cháu của ta Sở Mặc, là ta bảo nó tới đó.

- Tuy rằng ta không biết vì sao nó tới sớm hơn nửa năm... Thậm chí mới một năm đã đến Trường Sinh Thiên.

- Nhưng cũng không sao.

- Đứa bé kia, ở trong Viêm Hoàng Thành chọc phải quyền quý, không thể không rời khỏi nơi này.

- Bởi vì hắn thiên tư trác tuyệt, căn cốt kỳ giai, ta đã nghĩ, để hắn gia nhập môn phái xa lạ thì không bằng bái nhập Trường Sinh Thiên.

- Vì thế, ta nhớ tới ngươi, để hắn mang theo tín vật ngươi cho ta tới Trường Sinh Thiên, trong nội tâm ta cảm thấy, cho dù Triệu Hồng Chí ngươi không niệm tình cảm năm đó thì cũng nên nể cháu của ta là một tuyệt thế thiên tài...

- Ha ha ha ha, thật sự là chết cười. Cái tên tôn tử kinh mạch bế tắc, tư chất bình thường kia ư? Thiên tài? Ngươi cho ta là đồ mù hay kẻ ngu?

Thất tu lão Triệu Hồng Chí không nhịn được cười như điên.

Trên nóc nhà, Sở Mặc nhìn thoáng qua Ma Quân.

Ma Quân mặt không cảm xúc.

Trong phòng, lão gia tử cũng ngây người, hắn nhìn Triệu Hồng Chí cười hô hố, vẻ mặt khó hiểu:

- Thế nào? Lão phu tuy rằng không phải thần tiên, không có thực lực cường đại nhưng mắt không bị mù!

- Ta cưng chiều tôn tử, nhưng chưa đến mức nói một kẻ tài trí bình thường thành thiên tài!

- Hắn gần như chưa được huấn luyện, chỉ học trường quyền trong quân đã tự mình tu luyện đến nguyên khí nhị tầng, sắp bước vào Nguyên Quan cảnh giới.

- Đứa nhỏ như vậy, chẳng lẽ không đảm đương nổi hai chữ thiên tài?

- Nói cách khác, ta có mặt dày cũng không bảo hắn đi Trường Sinh Thiên bái sư...

- Được rồi, ngươi câm mồm đi, tôn tử của ngươi có phải thiên tài không không quan trọng.

Thất trường lão Triệu Hồng Chí lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta tới không phải tranh luận về điều này!

Phàn Vô Địch lạnh lùng nhìn Triệu Hồng Chí:

- Vậy ngươi tới làm gì? Giết ta sao?

- Coi như ngươi còn có chút đầu óc!

Trên mặt của Triệu Hồng Chí lộ ra vài phần dữ tợn, nói:

- Nếu ngươi có thể thành thành thật thật, giữ khuôn phép làm tướng quân thế tục của ngươi, ta với ngươi ở hai thế giới thì cũng sẽ không sinh ra sát khí.

- Nhưng ngươi, đã làm việc không nên làm!

- Ngươi để tôn tử của ngươi tiến vào Trường Sinh Thiên, còn là một rác rưởi như vậy... Được rồi, cho dù hắn không phải rác rưởi!

- Bởi vì hắn mang theo tín vật của ta đến bái sư, ta mà nhận hắn, nhất định sẽ có người điều tra quan hệ giữa ta và hắn.

- Như vậy, tất nhiên sẽ tra tới ngươi, cho dù ngươi giữ miệng giữ mồm thì cũng đừng quên, chúng ta là thần tiên!

- Có quá nhiều thủ đoạn, có thể trong lúc vô tình ngươi lại nói ra sự thật.

- Đến lúc đó, chuyện ta làm năm đó sẽ không thể tiếp tục giấu diếm.

- Chuyện kia mà lộ ra, ta đâu còn thể diện lưu lại Trường Sinh Thiên?

- Thậm chí còn bị người trong thiên hạ đuổi giết!

- Trường Sinh Thiên bị bôi nhọ thanh danh cũng sẽ không buông tha ta.

- Bọn họ sẽ tước đoạt vị trí trưởng lão, đuổi ta ra ngoài... Mà ta, cũng thân bại danh liệt!

Triệu Hồng Chí dùng bộ mặt dữ tợn nhìn Phàn Vô Địch:

- Mà mọi việc đều do ngươi, ỷ vào năm đó ngươi cứu ta, có ân với ta, lại muốn báo ân mà tạo thành!

- Tự ngươi nói, ngươi có nên chết không?

Phàn Vô Địch ngồi đó, lưng thẳng, khuôn mặt cũng không có vẻ sợ hãi.

- Nói với ngươi đó!

Triệu Hồng Chí dữ tợn quát.

Phàn Vô Địch phát tiếng cười nhạo, vẻ mặt khinh miệt nhìn Triệu Hồng Chí:

- Ta còn gì để nói nữa. Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân vô sỉ vong ân phụ nghĩa!

- Chuyện ta hối hận nhất là năm đó đã cứu đồ vô sỉ nhà ngươi!

- Một chuyện căn bản chưa phát sinh, chuyện cũng ít có khả năng xảy ra đã bị ngươi phóng đại đến phải giết người diệt khẩu, loại rác rưởi như ngươi cả đời lão phu hiếm thấy!

- Thật sự là bội phục sát đất!

- Nếu lão phu đoán không lầm, tôn tử của ta chắc đã chết trong tay ngươi rồi?

- Lão phu thật sự có mắt như mù, năm đó cứu cái đồ không bằng cầm thú, còn giữ bí mật cho ngươi nhiều năm như vậy.

- Lão phu chết trên chiến trường, không chết dưới đao của địch nhân mà ở trong tay đồ vô sỉ nhà ngươi... Quả nhiên là tự làm tự chịu!

- Chỉ đáng thương cho cháu ta, đơn thuần chất phác, thiện lương hiếu thuận, thiên tư trác tuyệt lại chết trong tay đồ súc sinh này!

Phàn Vô Địch nói xong, gương mặt vẫn như cứng rắn như sắt thép, nhưng không kìm nổi chảy xuống hai hàng nước mắt.

Sở Mặc trên nóc phòng cũng đau lòng không thôi. Hắn thật sự rất muốn hô to một tiếng: Ông nội, cháu ở trong này!

Cháu còn sống!

Nhưng lại không thể! Đăng bởi: longnhi
Chương14: Một cước đạp bay

Muốn hoàn toàn giải quyết tên tiểu nhân Triệu Hồng Chí. Muốn hắn đêm không thể say giấc, thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, muốn trong tương lai mình có thể an ổn tu luyện... thì không thể bại lộ hành tung của mình tới lúc đó.

- Gì mà chuyện ít khả năng xảy ra, ngươi có biết ở Trường Sinh Thiên có bao nhiêu người đang nhìn vào vị trí của ta không?

- Còn có một việc, ngươi có thể yên tâm, phế vật tôn tử của ngươi tạm thời còn sống, tuy nhiên... Ha hả!

- Chỉ sợ mạng hắn cũng không còn lâu!

Triệu Hồng Chí nói đến đây thì lộ vẻ đắc ý.

- Cháu của ngươi chết, dù là rác rưởi kinh mạch bế tắc, nhưng cơ sở lại khá vững chắc!

- Ta vốn định để tiểu ái đồ đệ của ta kết liễu hắn, nhưng không ngờ tiểu đồ đệ thiên tài tám tuổi của ta cũng đã bước vào Nguyên Quan, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không chịu nổi...

- Thiếu chút nữa bị tôn tử của ngươi phế bỏ, may mà cháu của ngươi tấm lòng nhân hậu, bao nhiêu cơ hội đều tự bỏ qua!

- Ha ha ha ha!

Phàn Vô Địch dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn Triệu Hồng Chí nói:

- Vô sỉ!

- Hắc, có gì mà vô sỉ? Chỉ có thể nói tôn tử của ngươi rất ngu!

- Lòng dạ đàn bà!

- Tuy nhiên, tiểu súc sinh kia cũng không tồi, dựa vào nhị tầng nguyên khí có thể khống chế tiểu đồ đệ của ta!

- Nếu không phải hắn kinh mạch bế tắc, thật đúng là thiên tài!

Phàn Vô Địch lúc này đã khinh thường giải thích kinh mạch của Sở Mặc cho tới bây giờ vốn không thật sự bế tắc.

Trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, nói:

- Cháu của ta vốn là thiên tài!

- Vậy thì sao?

Triệu Hồng Chí cười lạnh nói:

- Còn không phải bị ta âm thầm dùng chút thủ đoạn, đánh một đạo kình lực vào thân thể đồ đệ ta để tính kế?

- Tiểu đồ đệ của ta cũng không chịu thua kém, phản ứng cực nhanh, một chưởng đập bay tôn tử của ngươi!

- Hơn nữa, đồ đệ bảo bối của ta dùng huyết sát chưởng!

- Ha ha, huyết sát chưởng ngươi có nghe nói qua chưa? Dính vào người hẳn phải chết, ha ha ha!

Triệu Hồng Chí cười như điên, gương mặt nho nhã trở nên vặn vẹo.

- Súc sinh!

Phàn Vô Địch dùng đôi mắt hổ, căm tức nhìn Triệu Hồng Chí.

Ông cụ đã giận đến tận cùng, trên trán nổi đầy gân xanh.

Trên nóc nhà, gương mặt Sở Mặc lộ ra vài phần kinh ngạc, tuy nhiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí không buồn nhìn Ma Quân.

Không cần hỏi, khẳng định Ma Quân biết chuyện này!

Nhưng hắn vẫn chưa nói...

Vẫn là câu nói kia, bại chính là bại, nếu mình đủ hùng mạnh, cho dù Thất trưởng lão âm thầm hỗ trợ thì sao?

Mình vẫn có thể đánh bại tên nhỏ âm hiểm giả dối kia!

Nếu mình có thực lực của Ma Quân, cả Thất trưởng lão cũng chỉ cần một tát chụp chết!

Nói cho cùng... Thực lực của mình chưa đủ!

Không trách được người khác.

Sở Mặc lần đầu căm hận thực lực của mình quá yếu.

Cũng là lần đầu tiên sinh ra ý niệm vô cùng mãnh liệt... muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Ma Quân nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Cái huyết sát chưởng chó má kia, ta đã sớm giải cho ngươi!

Sở Mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Đoạn đối thoại của hai người, chẳng biết tại sao hoàn toàn không lọt xuống dưới.

Điều này hiển nhiên lại là thủ đoạn của Ma Quân.

Trong phòng, gương mặt Triệu Hồng Chí vẫn còn vặn vẹo dữ tợn, trong mắt không ngừng lóe hào quang như cần tìm đủ lý do làm chuyện kế tiếp cần làm.

Tự tay đâm ân nhân cứu mạng!

Loại chuyện này, chỉ cần lương tâm chưa bị chó ăn, dù chỉ còn một chút cũng rất khó hạ thủ.

Phàn Vô Địch dùng vẻ mặt trào phúng nhìn Triệu Hồng Chí:

- Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói kia, giết người bịt miệng còn cần tìm lý do chó má gì nữa?

- Biết cháu của ta còn sống, ta rất an ủi!

- Ngươi yên tâm, cháu của ta mệnh lớn, nó sẽ không chết!

- Hôm nay ngươi giết ta, một ngày kia, cháu của ta tất nhiên sẽ giết Trường Sinh Thiên, tự tay chặt đầu của ngươi báo thù cho ta!

- Đến đây đi súc sinh, đến giết ân nhân cứu mạng của ngươi đi!

Ông cụ nói xong, đứng dậy, một đôi mắt hổ tỏa hào quang nhìn Triệu Hồng Chí.

- Lão phu phải tận mắt nhìn ngươi động thủ!

- Động thủ đi!

- Ngươi còn do dự gì nữa?

- Loại người như ngươi, lương tâm đã sớm đã bị chó ăn, đâu cần áy náy vì chuyện tự tay đâm ân nhân chứ?

Phàn Vô Địch tính tình cương liệt, dù cảnh giới thấp hơn Triệu Hồng Chí rất nhiều nhưng khí thế này thì mười Triệu Hồng Chí cũng không sinh ra được!

Biết rõ tối nay hẳn phải chết, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.

Từ đầu đến cuối, dùng khí thế hoàn toàn nghiền ép Triệu Hồng Chí.

- Được, lão già kia, ngươi dám nói xấu một trưởng lão quyền cao chức trọng của Trường Sinh Thiên sao?

- Ngươi đáng chết!

Triệu Hồng Chí giận quát một tiếng, giơ tay lên đánh tới Phàn Vô Địch.

Một chưởng này, Triệu Hồng Chí trực tiếp dùng toàn lực, cho dù là một tảng đá lớn cũng có thể bị hắn dễ dàng chém thành hai khúc!

Đầu người có cứng cũng không thể bằng tảng đá được.

Mắt nhìn Phàn Vô Địch sẽ chết trong tay đồ vô sỉ kia.

Cười khúc khích!

Một tiếng cười khẽ truyền tới.

Tiếng cười khẽ, tuy là đang cười nhưng lại lạnh như băng!

Bàn tay Triệu Hồng Chí bổ về phía Phàn Vô Địch, khó khăn dừng ở chỗ cách mi tâm ba tấc.

Trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ kinh hãi vô tận.

Một giọt mồ hôi rơi từ trên trán của Triệu Hồng Chí, rớt xuống giữa không trung, không ngờ cũng quỷ dị đậu lại ở đây.

Thời gian, trực tiếp đọng lại trong thời khắc này.

Một thân ảnh màu đen, vô cùng đột ngột hiện ra trong phòng.

Mắt Triệu Hồng Chí lộ vẻ sợ hãi, bởi vì hắn biết mình đã gặp được cao thủ khó lường!

Hắn không khỏi nhìn Phàn Vô Địch, nếu là có thể mở miệng, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên Phàn Vô Địch là kẻ lừa đảo!

Trong nhà lại che giấu một cường nhân khủng bố như thế!

Cả lão gia tử Phàn Vô Địch cũng không cử động, thấy trong phòng có thêm một người áo đen cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Bởi vì, ông không biết người này!

Người áo đen kia dĩ nhiên là Ma Quân, hắn đi tới trước Triệu Hồng Chí, không nói hai lời, đưa tay tát hai cái!

BA!

BA!

Âm thanh trong trẻo truyền đi rất xa vào màn đêm yên tĩnh.

- Bản tôn vẫn cảm thấy, mình vốn là một người xấu!

- Lòng lang dạ sói!

- Làm nhiều việc ác!

- Mạnh mẽ hống hách!

- Đến khi gặp ngươi, bản tôn phát hiện, so với ngươi thì bản tôn vẫn còn là đại thiện nhân!

Ở trên lặng lẽ xốc lên một khối ngói, Sở Mặc rình coi tình hình trong phòng suýt nữa ngã xuống.

Thầm nghĩ: Ngươi là đại thiện nhân? Tuy rằng mạnh hơn ngụy quân tử Triệu Hồng Chí, nhưng ngươi vẫn là một người xấu! Đăng bởi: longnhi
Chương15: Bái sư ma quân (1)

Ma Quân không để lại dấu vết nhìn lướt lên đỉnh, sau đó nhìn Triệu Hồng Chí thân không thể động miệng không thể nói kia, giơ tay lên hung hăng thêm một cái tát, lại thêm một tát, thiếu chút nữa đánh nát mặt Triệu Hồng Chí.

Tức tối mấy ngày nay ở cùng Sở Mặc đã được giải phóng phần nào.

- Bản tôn chưa từng gặp cái đồ nào không biết xấu hổ như ngươi!

BA!

Lại một cái tát.

- Ba chữ ngụy quân tử dùng cho ngươi cũng ô uế hai chữ quân tử kia.

BA!

- Cho dù là ngụy... Tốt xấu gì cũng phải có mặt quân tử.

- Mà ngươi?

BA!

- Ngươi chính là rác rưởi!

- Cha mẹ của ngươi là giống gì vậy? Sao có thể sinh ra cái thứ như ngươi?

- Lúc trước sao không bóp chết ngươi đi?

BA!

- Loại người rác rưởi như ngươi tồn tại đúng là phá hoại thanh danh cả nhà ngươi!

Ba ba ba!

Lại thêm mấy cái tát liên hoàn.

Hai má Triệu Hồng Chí đã hoàn toàn bị nát.

Răng trong miệng tán loạn, lộn xộn, phỏng chừng không còn cái nào hoàn hảo.

Thủ đoạn của Ma Quân cực kỳ đáng sợ, dưới tình huống bình thường, mấy cái tát này tuy không quất chết nhưng cũng khiến làm người ta muốn chết ngất đi.

Nhưng thần trí Triệu Hồng Chí vô cùng tỉnh táo, ánh mắt vẻ mặt cũng khá phong phú.

Từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, sợ hãi, sau đó cầu xin, cho đến tuyệt vọng.

Sở Mặc ở trên nóc nhà thấy rất rõ ràng, trong lòng vui sướng, hận không thể tự tay tát tên Triệu Hồng Chí nọ.

Trong phòng, lão gia tử Phàn Vô Địch khó hiểu về vị khách không mời mà đến này, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ vui sướng tràn trề.

Nếu có thể nói chuyện, ông sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!

Bữa tiệc tát này đúng là quá sung sướng!

Đại khoái nhân tâm!

Ma Quân cứ đứng đó tát cũng giúp Sở Mặc trút giận đáng kể.

Con ngươi lạnh lẽo nhìn Triệu Hồng Chí nói:

- Đồ súc sinh, vốn nên một chưởng đập chết ngươi là xong việc, nhưng ta sợ dơ tay mình!

Bên kia lòng Triệu Hồng Chí như có mười ngàn nguyên thú chạy chồm qua, kêu rên không ngừng: Ngài đã sợ dơ tay mình thì cần gì tặng ta tiệc tát này.

Tuy nhiên hắn cũng nhận ra đối phương không muốn giết hắn, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng sống sót.

Chỉ cần có thể sống thì còn có hy vọng!

Tuy nhiên ngay lập tức, Ma Quân dội cho hắn gáo nước lạnh.

- Ta không giết ngươi, nhưng chuyện xấu xa hôm nay, cả vụ bê bối của ngươi, ta đều hiểu rõ!

- Người này, là ta bảo kê!

- Nếu ông ta có xảy ra chuyện gì...

- Cho dù là chết trên chiến trường, ta cũng sẽ tới Trường Sinh Thiên bắt ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Sẽ loan truyền vụ bê bối của ngươi, khiến người trong thiên hạ biết trưởng lão của Trường Sinh Thiên là đồ chó má!

- Nếu ngươi không tin, cứ việc thử!

- Hiện tại, cút cho ta!

Nói xong, Ma Quân dùng một cước đá vào mông của Triệu Hồng Chí, trực tiếp theo cửa số phòng bay ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa sổ được làm từ gỗ hoa lê rắn chắc như vậy bị Triệu Hồng Chí ngã xuyên qua làm cho vỡ nát.

Ngay cả vị tướng quân giết người không chớp mắt trên chiến trường như Phàn Vô Địch cũng không nhịn được hơi hơi nhíu mi.

Thấy đau thay cho Triệu Hồng Chí.

Mà Triệu Hồng Chí hiện tại đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa rồi. Y bị Ma Quân đạp cho một cái bay vút lên trời, bay thẳng một mạch ra khỏi Viêm Hoàng Thành.

Đúng, chính là bay.

Sau đó ngã rầm xuống một nơi cách thành hơn mười dặm, cú ngã này khiến ba hồn bảy vía của y bay đi một nửa.

Cũng may mà Ma Quân đã đáp ứng với Sở Mặc sẽ không giết y, bằng không cú này cũng đủ khiến y chết mấy lần rồi.

Giờ phút này, Triệu Hồng Chí cũng chỉ sót lại nửa cái mạng.

Không biết qua bao lâu, Triệu Hồng Chí từ từ tỉnh lại, không biết toàn thân đã gãy bao nhiêu cái xương.

Chỉ hơi cử động một chút đã thấy đau đớn muôn phần.

Y cố nén đau. Há miệng liền phun ra ngụm máu tươi lớn bên trong còn xen lẫn vài cái răng nanh.

Còn phần lớn đã sớm bị y nuốt vào bụng.

Triệu Hồng Chí run rẩy, lấy ra từ trên người mấy hạt đan dược nuốt xuống, người ít nhiều cũng khôi phục được chút nguyên khí.

Sau một lát, y mới run rẩy kiểm tra mấy chỗ gãy xương trên người.

Vẻ sợ hãi trong mắt hiện tại chẳng những không tán đi mà còn càng thêm mãnh liệt.

- Trên đời này… tại sao lại có cao thủ đáng sợ như thế?

Triệu Hồng Chí hoàn toàn bị dọa bể mật, giờ phút này ngay cả một ý niệm trả thù y cũng không có.

Sức mạnh của đối phương đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của y.

Cho dù có là chưởng môn của Trường Sinh Thiên, hay mấy lão tổ thuộc bậc cao thủ, tu luyện thêm một hai trăm năm nữa cũng không có năng lực như thế.

Nhìn về hướng Viêm Hoàng Thành, khóe miệng Triệu Hồng Chí giật giật liên hồi. Sau một lúc lâu, trong lòng y mới hơi bình tĩnh một chút.

Dựa vào dược lực của Trường Sinh Thiên đan, cộng thêm thể chất vốn rất tốt.

Lại nghỉ ngơi thêm một lúc, y chật vật bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo hướng phương xa đi đến.

Y hiện tại không dám dừng ở chỗ này. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, nhanh chóng rời khỏi địa phương khủng bố này, tránh xa cái người khủng bố kia.

Trừ điều này, y không cầu gì khác.

Tại Viêm Hoàng Thành

Phàn phủ

Trong phòng lão tướng quân Phàn Vô Địch

Lão gia tử rốt cục khôi phục tự do, trước tiên ôm quyền hướng về phía Ma Quân:

- Đại ân không lời nào có thể nói hết, trước cho lão phu đa tạ ơn cứu mạng của ân công.

Ma Quân thản nhiên nhìn thoáng qua lão tướng quân:

- Ta làm không phải vì ngươi, muốn tạ ơn… liền tạ ơn cháu của ngươi đi.

- Ông nội!

Một tiếng gọi bi thiết vang lên.

Tiếp đó, phịch một tiếng, Sở Mặc từ mái nhà nhảy xuống, vọt vào trong phòng, thấy lão tướng quân Phàn Vô Địch liền quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt thưa:

- Xin lỗi ông nội, cháu trai bất hiếu, rước đến cho ngài nhiều phiền phức, thiếu chút nữa liên lụy lão nhân gia ngài… Cháu thực sự sai lầm rồi, xin lỗi ông!

Nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện tôn tử, Phàn Vô Địch có phần sững sờ.

Tuy nhiên, thấy tôn tử hoàn hảo không có việc gì, bất chấp trong lòng kinh ngạc, lão tướng quân đi đến phía trước, kéo Sở Mặc đến gần, hốc mắt đỏ lên nói:

- Hảo hài tử, không phải là cháu sai. Lỗi là ở ông nội, năm đó không nên cứu đồ súc sinh kia.

Sở Mặc nói:

- Một ngày nào đó, cháu sẽ đích thân lấy được đầu chó của hắn!

- Cháu ngoan, mau nói cho ông nội, chuyện vừa rồi là thế nào?

Ông cụ kéo tay Sở Mặc, một khắc cũng không buông, cẩn thận đánh giá tôn tử có bị thương hay có gầy đi không.

Sở Mặc không trả lời ông cụ ngay mà quay đầu hướng về phía Ma Quân, khẽ mỉm cười nói:

- Cảm ơn! Đăng bởi: longnhi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..
Xích tâm tuần thiên
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom