-
Chương 96-100
Chương96: Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (2)
- Ha ha, vậy ngươi cứ nghĩ như vậy đi.
Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc.
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
- Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nóimột cách nghiêm túc.
- Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này.
Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước.
- Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao?
Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục.
- Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà.
Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài.
- Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng.
- Sao ngươi biết chuyện này thế?Sở Mặc liếc mắt.
- Bản cô nương là ai kia chứ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này…
- Được rồi, ta biết ngươi đẹp nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất. Nhưng ta muốn nói, cô nương kia không phải của ta.
Sở Mặc cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng cho Kỳ Tiêu Vũ.
- Liên quan gì đến ta cơ chứ?
Ngoài mặt Kỳ Tiêu Vũ tỏ vẻ bất cần, nhưng khóe môi đang hơi hơinhếch lên kia đã bán đứng phần nào tâm trạng của nàng.
- Thì không liên quan đến ngươi được chưa. Giờ ngươi cùng ta về nhà nhé?
Sở Mặc đột ngột nói.
- Hử, về nhà á? Về nhà ngươi sao? Về làm gì chứ? Hay ngươi có ý đồ gì với ta?
Khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mềm mại, có chút hồng. Kỳ Tiêu Vũ vẫn nhìn Sở Mặc, đưa ra nghi vấn liên tiếp.
- Ta thích ngươi, muốn mang ngươi về nhà gặp ông nội của ta.Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói một cách chân thành.
- Ta… Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Ngươi không thấy thế này có phần đường đột sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, như thành một người khác với thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên trước kia.
- Ngươi không muốn sao?
Sở Mặc bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tâm hồn người thiếu niên vẫn rất mẫn cảm.- Ta…
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, do dự nói:
- Kiểu con gái lai lịch không rõ như ta, ông nội ngươi chắc chắn không thích đâu.
Sở Mặc cười rộ lên:
- Ta thích là được, chỉ là đến để ông ta biết thôi, đâu cần ông nội thích chứ.
- Về chuyện này, ta chưa nghĩ kỹ. Hiện tại, ta không đáp ứng ngươi được.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sợ hắn không vui, lạibổ sung:
- Ta là con gái mà, chuyện như thế này…không thể đồng ý với ngươi ngay được.
Kỳ Tiêu Vũ muốn nói cho Sở Mặc: Ta muốn đồng ý, nhưng ta là con gái, da mặt mỏng, không thể trả lời được luôn… Ngươi hỏi một lần ta đã đồng ý luôn coi sao được. Ngươi ít nhất phải hỏi ta vài lần, ta không thể từ chối nữa, mới ngại ngùng nói câu chấp nhận.
Chương97: Mất hết nhân tính
Đáng tiếc, được mệnh danh trên trời dưới đất không gì không biết Kỳ Tiêu Vũ, Kỳ đại tiểu thư lại quên mất một việc.Không lâu trước đây nàng còn điên cuồng mắng tên thiếu niên này trong lòng, nào là đồ đầu heo, đồ ngu ngốc…
Cho dù Sở Mặc có khả năng học tập tốt, có linh tính trời sinh, nhưng trên phương diện tình cảm, hoàn toàn như một tờ giấy trắng không biết gì.
Có thể trực tiếp nói thích một người, đối với Sở Mặc đã được coi là một bước đột phá thần tốc.
Nên hiện tại, Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút thất lạc. Nhìn thiếu nữ có đôi mắt linh động, trắng đen rõ ràng kia đang giật giật khóemiệng, hắn vẫn không dám hỏi lại: Làm thế nào ngươi mới đáp ứng ta?
Tuy chỉ số tình cảm chỉ là số không, nhưng may chỉ số thông minh không đến nỗi nào. Nhìn Kỳ đại tiểu thư có vẻ đang xấu hổ, trực giác của hắn nói cho hắn: Nếu hắn hỏi câu kia, nàng có thể biến mất lúc nào không biết.
- Ai đó cứu mạng…
- Cứu mạng…
- Cầu xin ngài…Đang lúc người thanh niên và thiếu nữ còn đang tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, từ phương xa truyền đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đều nghe được lời kêu cứu này, khẽ nhìn nhau.
- Đi xem một chút.
Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, bay về hướng đó.
Từ bụi cỏ ra, theo Sở Mặc chạy như bay, Kỳ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên.Dường như đã quen được người thiếu niên này cầm tay.
Trời long đất lở, đời đời kiếp ma.
Trên bầu trời tối đen như mực xuất hiện một ngôi sao sáng ở phía mặt trời.
Dị tượng xuất hiện, đại họa huyết mạch.
Trời đất tương hợp, trảm yêu trừ ma.
- Ngôi sao sáng xuất hiện ở phía mặt trời giữa bầu trời tối đen… làchỉ hắn sao?
- Nếu đúng là hắn, ta nên làm gì đây? Nhờ hắn giúp ta? Nhưng ta lại không muốn hắn bị cuốn vào những chuyện này.
- Từ lúc ta có trí nhớ… Ta đã biết ta tới đây để làm gì, nhưng thực sự ta không muốn hắn bị liên lụy. Thật khó xử… Ta thực sự muốn rời xa hắn ngay lập tức, càng xa càng tốt.
- Nhưng ta… lại không bỏ được.
- Ta nên làm gì đây?Sở Mặc không biết người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ở bên cạnh mình đang rối rắm, dày vò trong lòng.
Phía trước âm thanh kêu cứu ngày càng rõ hơn. Âm thanh kia nghe như xé ruột đứt gan, giống như đang phải chịu đựng chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cùng đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía đó.
Cảnh tượng sau đó khiến hai người trợn tròn mắt, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.Trên thảo nguyên phía xa, một đại đội kỵ binh đang giết một đám người theo cách vô cùng tàn nhẫn.
Không khí đầy mùi máu tanh, khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
Trên mặt nhiều kỵ sĩ mang nét cười tàn khốc lạnh lẽo. Chúng xua đuổi phụ nữ và trẻ em, không giết ngay mà gom lại một chỗ.
Sau đó dùng cung tiễn bắn loạn xạ, cố ý không bắn vào chỗ yếu hại mà ngắm phía cánh tay hoặc đùi.Tiếng la tuyệt vọng phát ra từ những phụ nữ và trẻ em ở đây, là tiếng la đau buồn và bi thảm nhất trần gian.
Một đứa bé bị trúng ba bốn mũi tên ở cánh tay và trên đùi, đang bị ghim trên mặt đất, hấp hối gọi mẹ ơi.
Cách đứa bé này mấy trượng, một vị phụ nhân, chắc là mẹ đứa bé, đang gục xuống, mắt nhìn nó chằm chằm, tay cố gắng vươn về phía đứa nhỏ. Nhưng ánh mắt phụ nhân đã mất đi thần thái, không thể đáp lại đứa nhỏ bảo bối kia rồi.
Bởi sau lưng nàng đã trúng một tên, mũi tên xuyên ra trước ngực,ghim nàng xuống mặt đất.
Một bà cụ đã bị trúng hai ba mũi tên nhưng còn chưa chết, không ngừng giãy dụa trong vũng máu, cố bò về phía trước, lại bị một gã kỵ sĩ dùng dao bầu dài chặt đứt đầu.
Tên kỵ sĩ kia cười man dại, phóng ngựa chạy như điên đến chỗ những người đang giãy dụa khác.
Đây là một trận tàn sát.
Một trận tàn sát không có tính người.Không có bất cứ lí do nào… Chỉ có giết hại đẫm máu!
Ở nơi xa đó, còn mấy ngàn người còn sống. Nhưng đang bị xua đuổi, giết hại. Số người còn sống giảm xuống rõ rệt.
Từ xa, nhìn thấy cảnh này, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ nổi giận đỏ mắt.
Đây là một lũ không có nhân tính.
Không đúng, nói bọn họ là người thì đúng là sỉ nhục lớn nhất cho loài người.Đây là một đám cặn bã không bằng cầm thú.
- Một lũ súc sinh!
Kỳ Tiêu Vũ tức giận quát một tiếng, cả người dựng lên, trong tay có thêm một thanh loan đao.
Ngay lập tức, một bóng hình màu lam lạnh lùng đảo qua đàn kỵ sĩ, trực tiếp khiến mười mấy tên ngã ngựa.
Mười mấy tên này ngã xuống, ngay lập tức thấy mình bị cắt làm hai đoạn. Những tên chưa chết, miệng phát ra tiếng tru thể hiện sự sợ hãi cực điểm, cố giãy dụa bò về phía trước, giống hệt những người vừa bịbọn họ giết hại mà không làm được gì kia.
Một người đàn ông trung niên bị bắn thành con nhím đang hấp hối, nằm chờ chết, lại thấy một tên kỵ sĩ bị chém làm đôi đang bò về phía mình.
Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng kêu như dã thú bị thương, không biết lấy sức ở đâu, người đàn ông đó đột nhiên lao về phía tên kỵ sĩ còn có nửa người.
Dùng miệng cắn mạnh vào yết hầu của tên kỵ sĩ.Giống như mãnh thú cắn vào cổ con mồi. Đơn giản dùng sức để cắn… để xé.
Máu tươi phun ra ào ào.
Tên kỵ sĩ kia rú lên thê thảm.
Lại bị người nọ dùng miệng
Cắn thêm một cái.
Người đàn ông này liên tiếp cắn khiến tên kỵ sĩ bị cắn chết.- Ô ô… ô ô…
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này không nói được tiếng nào.
Cổ họng phát ra tiếng, nghe giống như đang khóc, lại giống như đang cười. Sau tiếng ô ô, người đó nghẹo đầu, mồm đầy máu tươi, cũng chết ngay tại chỗ.
Sức mạnh của thù hận…thật khủng khiếp.
Sở Mặc vọt đến giữa đám kỵ sĩ, bỗng nhiên thấy trong ngực có một áp lực…khiến hắn muốn phát điên.Keng!
Thí Thiên xuất hiện.
Chỉ dùng một đao đã chém một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp thành hai khúc.
Máu tươi tung tóe, đánh cho chết mới thôi.
Lại một đao khác.
Chém đầu tên kỵ sĩ kia xuống.Tên kỵ sĩ này lúc vừa rồi còn đang cầm thương đâm một cô bé khoảng tám tuổi.
Tiểu cô nương kia đã chết, tên kỵ sĩ này lại còn đắc ý cười to.
Trong nháy mắt, đầu của y đã bị chém bay lên cao, tiếng cười của y như vẫn còn quanh quẩn đâu đó, trên cái vùng đất đã bị máu tươi nhuộm hồng này.
- Giết!
Cả người Sở Mặc lộ ra vô vàn sát khí, nhìn hắn như một pho tượng ma thần.Bọn kỵ sĩ vừa rồi còn tùy ý giết người, bị hai người mới đến giết hại đến ngẩn người.
Đến nỗi không còn năng lực suy nghĩ.
- Các ngươi là ai lại dám ngăn cản Vương đình chấp pháp? Không muốn sống nữa sao?
Một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, hét lớn một tiếng.
Chương98: Sát khí dày đặc (1)
Vừa nói y vừa phóng ngựa đến chỗ Sở Mặc. Trên người y đầy mùihuyết khí, tay y cầm một cây chiến kích, cánh tay giống như rồng có sừng, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
- Đi chết đi!
Y quát một tiếng, đâm thẳng vào trán Sở Mặc.
Không khí như bị kích này xuyên thủng, một kích sấm vang chớp giật.
Sở Mặc cầm Thí Thiên trong tay, cả người xoay ở giữa không trung. Đợi hắn tiếp đất, kích kia dường như sẽ đâm thẳng mi tâm của hắn.Không thể tránh được.
Tuy nhiên, ngân giáp kỵ sĩ này nằm mơ cũng không tưởng được, thiếu niên đang bay giữa không trung ở phía đối diện, cũng hét lớn, nhưng không phải tiếng hét do trúng chiêu, mà hắn lại bay lên cao hơn vị trí tiếp đất một trượng.
Cái chiêu một kích tất sát này…đã trực tiếp thất bại.
- Sao có thể như vậy chứ?
Trong mắt kỵ sĩ ngân giáp lộ ra vẻ khiếp sợ:
- Ta đã luyện đến Nguyên Quan rồi cơ mà.Phốc!
Từ trên cao, Sở Mặc mạnh mẽ chém xuống tên kỵ sĩ ngân giáp này.
Tên kỵ sĩ ngân giáp bị dọa cho ngây người, sau một lát mới tru lên:
- Ngươi không thể giết ta… Ta là Ngân Ca, vương tử của Vương đình ở thảo nguyên này.
Rắc một tiếng.
Ngân Ca bị Sở Mặc dùng một đao chém làm hai khúc.
- Ngân Ca là cái quái gì?
Sở Mặc không biết, một bên mắt của hắn hiện tại đã đỏ thẫm, càng không biết mỗi khi hắn giết chết một gã kỵ binh sẽ có một ánh mắt hằn tơ máu nhìn hắn.
Nói cho đúng là nhìn khối ngọc bội giữa ngực hắn.
Số người hắn giết càng nhiều, vệt máu bằng móng tay trên khối đá xanh kia ngày càng lan rộng, đỏ đậm hơn.
Từ giữa khối ngọc, từ từ lan ra theo số người bị hắn giết.Khí huyết sát!
Sở Mặc không biết khí huyết sát này cụ thể là cái gì, cũng không biết dùng nó để làm gì.
Hiện tại, hắn hoàn toàn không có ý định xem xét điều này. Từ lúc tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của đám kỵ binh kia, Sở Mặc rất không muốn coi chúng là đồng loại với mình.
Kỳ Tiêu Vũ cũng không nương tay tí nào. Số kỵ binh chết dưới tay nàng cũng không ít hơn số chết bởi Sở Mặc bao nhiêu.Nhưng khi so sánh, chiêu thức của Kỳ Tiêu Vũ không mang theo khói lửa. Theo sau loan đao vung lên, xuất hiện một đạo lam quang rực rỡ, một kỵ binh lại bị trảm ngã khỏi ngựa.
Tuy cùng là giết chóc, nhưng cách giết của Kỳ Tiêu Vũ lại khiến người ta thấy tao nhã.
Còn cách giết của Sở Mặc lại lạnh như băng, bá đạo, huyết tinh đầy trời.
Tất cả kỵ binh đều lựa chọn tránh xa Sở Mặc. Khi đem ra so sánh, bọn họ tình nguyện chết dưới tay của thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử kia.Đây đúng là một ý tưởng rất vớ vẩn ___ lại còn đi phân biệt kiểu chết nữa.
Tuy vậy, hầu như tất cả kỵ binh đều có cảm giác này. Thà rằng chết dưới tay thiếu nữ, cũng không muốn chết trong tay thiếu niên.
Nhưng bọn họ không có cơ hội để lựa chọn.
Dưới sự trấn áp lạnh lẽo của hai người này, sau lúc đầu sợ hãi, vài nam tử khỏe mạnh trong những người dân bị vây ở trạng thái một bên chém giết lúc trước, đã hồi phục tinh thần.Nhìn những tên kỵ binh vừa giết cha mẹ, vợ con, bạn bè của họ giờ đang chạy trối chết, những nam tử thảo nguyên này cũng dâng trào tâm huyết, tức giận đỏ mắt.
- Mọi người hãy cùng giết hết lũ súc sinh này!
- Các huynh đệ, đã có người tới giúp chúng ta. Nhất định là do công chúa phái tới. lúc này đám cạn bã kia muốn chạy trốn, mọi người hãy cùng tiến lên…giết hết bọn bại hoại này nào!
- Công chúa Bảo Liên vạn tuế! Công chúa Na Y vạn tuế!
Một lão nhân nước mắt chảy như mưa, quỳ trên mặt đất, cảm tạ haivị công chúa của Vương đình.
Như vậy, có thể phần nào thấy được địa vị của hai đời công chúa Vương đình trong suy nghĩ của người dân thảo nguyên nơi đây.
Bên bị tàn sát bắt đầu cầm vũ khí phản chiến, giống như một cây rơm cuối cùng trong đống rơm đè bẹp lạc đà, mấy ngàn kỵ binh trên thảo nguyên…đã suy sụp.
Tất cả bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Số ít tướng lĩnh kỵ binh lớn tiếng rít gào, rống giận, thậm chí rút đaochém lính đảo ngũ.
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Binh bại như núi đổ.
Chỉ dựa vào sức một cá nhân, không cách nào xoay chuyển được tình thế hiện tại.
Hơn năm ngàn Vương đình kỵ binh được nhị vương tử Ngân Ca dẫn dắt, vốn muốn tiêu diệt toàn bộ một nhánh bộ tộc thân cận của Na Y.Nhánh bộ tộc này có hơn một trăm ngàn nhân.
Dưới móng sắt kỵ binh Vương đình, cơ bản không có năng lực phản kháng, cũng không có ý nghĩ phản kháng. Chắc chỉ sau vài ngày, bộ tộc này sẽ hoàn toàn biến mất trên thảo nguyên.
Chúng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Sở Mặc. Hơn năm ngàn kỵ binh đã bỏ mạng tại đây, Sở Mặc giết hơn tám trăm người, Kỳ Tiêu Vũ cũng giết hơn năm trăm.
Khoảng ba ngàn bảy trăm kỵ binh khỏe mạnh của Vương đình còn lại, hơn ba ngàn người đã bị những người đàn ông thảo nguyên kia giếtchết trong sự tức giận điên cuồng.
Những người đàn ông này mới đầu không có nhiều năng lực phản kháng. Sau khi thấy những tên kỵ binh chạy tán loạn, mỗi người lại phát ra sức chiến đấu vô cùng khủng bố.
Bởi vì…họ cơ bản không sợ chết. Thù hận đã che đi sự sợ hãi.
Bị vó ngựa đạp vỡ ngực, không sao hết. Ngực ta vỡ ta cũng muốn đâm một nhát vào đùi ngựa, cho tên kỵ binh phía trên ngã xuống dưới.
Sau đó sẽ có nhiều người đến, chém chết tên kỵ binh bị ngã kia.Cảnh tượng như thế này lúc nào cũng có thể thấy trên thảo nguyên.
Cuối cùng, ngay cả những đứa nhỏ choai choai và một số phụ nữ, cũng không nhịn được mà xông lên…
Không có vũ khí, họ dùng đá trên mặt đất, họ dùng tay, dùng răng nanh… Có gì thì dùng cái đó.
Đây là sự thù hận.
Mối thù khắc cốt ghi tâm.Cuối cùng, khi Sở Mặc ở cùng một chỗ với Kỳ Tiêu Vũ, hai người đã ngừng giết.
Vì lúc này không cần nữa.
Khi đó, Sở Mặc mới phát hiện đôi mắt hằn tơ máu đang nhìn về phía người mình.
- Khí huyết sát?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.
Tinh thần của hắn ngay lập tức tiến vào không gian bên trong khốingọc, nhìn vào tảng đá xanh. Vết máu rất ngắn trên tảng đá kia ngày càng trở nên rõ nét.
Mặc dù không có dài hơn bao nhiêu, nhưng nguyên bản chỉ là một tia huyết sắc, hiện tại, vết đó đã rộng ra hơn cả trăm lần.
Màu huyết sắc chói mắt đó to gần bằng một phần ba vết móng tay.
- Xem ra khối ngọc này còn có công dụng gì đó mà ta chưa phát hiện được…
Sở Mặc tự nhủ trong lòng, tinh thần dần dần lui ra.Tất cả chuyện vừa rồi chỉ ở trong suy nghĩ của Sở Mặc. Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Những người này…liệu có bị trả thù gấp bội không?
Con ngươi lúc trước còn mờ mịt của Kỳ Tiêu Vũ, dần dần sáng tỏ. Nàng không ngờ sẽ có ngày nàng giết nhiều người như vậy. Nhưng tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của những kỵ binh này, nàng không hối hận việc tay mình dính đầy máu tươi.
Chương99: Sát khí dày đặc (2)
Những kẻ này…đáng chết!- Ngươi có ý gì?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ hỏi.
Con ngươi Kỳ Tiêu Vũ chợt lóe lên, nàng hạ giọng nói:
- Nếu đã ra tay, tốt nhất giúp cái cô công chúa ở thảo nguyên của ngươi giải quyết luôn cái tên Kim ca gì đó đi.
- Đã nói không phải công chúa của ta mà.
Sở Mặc không kìm nổi liếc mắt. Tuy nhiên, hắn có chút đồng ý với đề nghị của Kỳ Tiêu Vũ.
Đúng lúc này, mày liễu của Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhíu, nàng nhìn về phíaxa, có chút kinh ngạc nói:
- Hình như có kẻ rất mạnh đang tới.
Lúc này, Sở Mặc cũng cảm nhận được một hơi thở lạnh như băng từ nơi nào đó vô cùng xa, đang hướng về phía bên đây tràn ra. Mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ, bởi hắn còn chưa thấy bóng dáng đối phương ở đâu… Mà hơi thở của đối phương có thể tràn đến từ nơi xa như thế.
Đây là người ở cảnh giới nào chứ?
Mặt Kỳ Tiêu Vũ cũng lộ vẻ ngưng trọng. Nàng nhìn hướng đó, hạ giọng nói:
- Người sắp tới…rất mạnh đó.
…..
Quay trở lại mười ngày trước.
Trong hoàng cung Đại Tề, một tiếng rít gào mang theo sự phẫn nộ cực điểm truyền ra.
- Ngươi là đồ ăn hại.- Tên khốn kiếp tự cho mình là đúng.
- Còn các ngươi, một lũ ăn phân hết sao? Y ngu, các ngươi cũng ngu giống y.
- Trẫm vất vả sắp xếp gần hai mươi năm… Hiện đến lúc thu lưới. Trẫm tin các ngươi, để cho các ngươi làm người thu lưới, chẳng khác nào đưa không cho các ngươi một cái đại công. Các ngươi thu lưới như thế này cho trẫm sao?
- Cá không chết…lưới lại phá! Hơn nữa, đến biện pháp vớt vát cũng không có.- Các ngươi tự nói đi, các ngươi đáng tội gì?
Toàn bộ đại điện hoàng cung là một mảnh tĩnh mịch. Ai không biết còn tưởng chỗ này chỉ có một vị Hoàng đế đang phát hỏa. Trên thực tế đang có một đám người đang quỳ trên kim điện.
Choang!
Một tiếng vỡ giòn tan. Chiếc bình hoa tinh xảo bị ném vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng khắp nơi. Có người bị mảnh vỡ xước qua mặt, chảy máu, nhưng không ai dám động đậy tí nào.Quỳ ở hàng đầu tiên là một người trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn. Mặc dù đang cúi đầu nhưng có thể thấy sắc mặt anh tuấn đỏ bừng, không nói lời nào, trong cung vàng điện ngọc này, y lại nhìn chằm chằm vào viên gạch dưới đất, như thể các hoa văn khắc trên đó ẩn chứa một môn võ công huyền bí cao siêu nào.
Đứng trước ghế rồng là một người đàn ông trung niên. Đầu đội vương miện, cằm có râu dài, tướng mạo nho nhã, đôi mắt thể hiện rõ sự lợi hại, trên người lại có khí thế ngạo nghễ của một bậc vương giả. Giờ phút này, ngực người này đang phập phồng kịch liệt, vẻ mặt phẫn nộ.
Người đàn ông trung niên này chính là vua nước Đại Tề…KhươngHằng Vũ.
Người trẻ tuổi anh tuấn đang quỳ dưới kia là tam hoàng tử của Đại Tề…Khương Thu Dương. Lúc trước chính hắn đã bắn Sở Mặc một mũi tên.
Tuy rằng Khương Thu Dương còn trẻ nhưng trong số đông các hoàng tử của Đại Tề, y lại là người xuất sắc nhất.
Từ nhỏ, y đã bị đưa vào tu luyện trong đại môn phái. Cho đến cách đây hai năm, khi y tròn hai mươi tuổi, y mới được xuống núi. Vừa trở lại Đại Tề, tam hoàng tử đã thể hiện được sự dũng mãnh và mưu lược củamình, nhanh chóng trở thành người nổi bật nhất trong số các hoàng tử.
Trở thành ứng cử viên sáng giá cho việc thừa kế, trở thành vua của Đại Tề.
Vua nước Đại Tề Khương Hằng Vũ cũng có suy nghĩ này, muốn bồi dưỡng đứa con trai thứ ba này nên đã gạt bỏ hết lời khuyên của mọi người, đem toàn bộ sự việc ở thảo nguyên giao cho Khương Thu Dương xử lý.
Ông muốn thông qua việc này, trực tiếp xác lập thân phận cho Khương Thu Dương, hiện tại nước Đại Tề còn chưa có thái tử mà.Khương Thu Dương lĩnh nhiệm vụ này khiến một đám huynh đệ ghen tị đến đỏ mắt. Ai cũng biết đây là công lao đoạt được trong tầm tay. Phụ hoàng của bọn họ thời còn làm thái tử đã bắt đầu bố trí việc trên thảo nguyên. Hiện đã được hai mươi năm, mọi chuyện đều thành thục.
Có thể nói, lần này Khương Thu Dương đã thu được trái đào tốt. Trái đào này…cũng thật lớn.
Ngay cả Khương Hằng Vũ cũng do dự rất lâu mới đem cơ hội cho đứa con trai thứ ba ưu tú này.
Việc này chính là công lao mở mang bờ cõi.Không đánh mà thắng, thu phục được vùng thảo nguyên phương bắc chưa từng bị khuất phục trước đây.
Đây là công lao hết sức to lớn.
Tại thời đại này, công lao này đủ cho một người bình thường trực tiếp được phong vương, cũng giúp vị hoàng tử Đại Tề Khương Thu Dương không bị ai cản trở, trở thành thái tử Đại Tề.
Theo Khương Hằng Vũ, đây là nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Phái bất cứ kẻ nào đi làm đều được. Chỉ cần đến đó, không tốn sức gì, ban ra các đạo mệnh lệnh, khiến những cọc ngầm từ năm đó phát huy tác dụng làđược.
- Đây là việc đến con chó nó cũng làm được.
- Vậy mà ngươi lại làm hỏng.
Khương Hằng Vũ vẫn nhìn chằm chặp vào Khương Thu Dương đang quỳ yên phía dưới, lại đảo mắt nhìn các đại thần đang câm như hến phía sau.
- Trẫm còn đặc biệt sai nhiều đặc sứ đến trợ giúp ngươi… Ngươithật giỏi nhỉ, làm tất cả những trợ thủ kia đều không hiểu ra sao mà ở lại…trên thảo nguyên chết tiệt kia.
- Ngươi lại còn đi tìm tiên phủ? Nói cho ta biết, nhiệm vụ của ngươi có phải là đi tìm tiên phủ không? Ngươi tìm được nó sao? Trong tiên phủ có thần tiên à? Ngươi nghĩ ngươi có cái duyên đấy chắc?
- Đúng là đồ vô năng, không biết phân biệt nặng nhẹ. Có phải ngươi nghĩ, ngươi tu luyện đến cảnh giới Nguyên Quan là rất giỏi rồi hả? Khinh thường thế tục, coi rẻ hoàng quyền, hôm nay trẫm sẽ cho ngươi biết hoàng quyền là cái gì?Con ngươi Khương Hằng Vũ lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn Khương Thu Dương đang im lặng phía dưới, sau đó nói:
- Rất xin lỗi Tôn tiên sinh. Chuyện này…đành phải làm phiền ngài.
Một thanh âm thản nhiên đột ngột phát ra trong tòa cung điện vàng ngọc:
- Ha ha, quốc quân không cần tức giận như thế. Lão hủ đã rảnh rỗi lâu rồi, cũng muốn ra mở mang kiến thức, xem vị tiểu anh hùng đã phá hoại bố trí từ nhiều năm của quốc quân kia, là người tài giỏi cỡ nào.
Khương Thu Dương quỳ ở đó. Dường như nghĩ tới chuyện gì, tronggiây lát liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ hoàng của mình, khóe miệng co quắp hai cái, lại không dám nói cái gì.
Hắn nghĩ đến một truyền thuyết. Hắn bị dọa sợ rồi.
Theo truyền truyết, đại lục Tứ Tượng do bốn thần thú viễn cổ xa xưa nhất bảo vệ.
Bốn thần thú viễn cổ theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong đó, Thanh Long ở hướng đông, Bạch Hổ ở hướng tây, Chu Tước ở Nam và Huyền Vũ ở Bắc.
Đại Hạ, Đại Tề, cả vùng thảo nguyên của Vương đình cùng mười mấy quốc gia lớn nhỏ đều ở phía đông của đại lục Tứ Tượng.
Chương100: Hoàng quyền ở thế tục (1)
Nên nơi đây cũng được mọi người gọi là lục địa Thanh Long. Rồngchính là thần thú thủ hộ phần đại lục này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão thất phu Triệu Hồng Chí của Trường Sinh Thiên sợ chuyện y lấy trộm trứng Phong Dực Long bị lộ ra. Một khi chuyện năm đó bại lộ, toàn bộ mọi người trên lục địa Thanh Long này sẽ không tha thứ y.
Dù Trường Sinh Thiên là đại phái hàng đầu ở lục địa Thanh Long, trong toàn bộ đại lục Tứ Tượng cũng được coi là môn phái hạng nhất, cũng không có khả năng vì loại chuyện như vậy mà khiến nhiều người tức giận, càng không vì một Triệu Hồng Chí mà đắc tội toàn bộ người trên phiến đại lục này.Mấy môn phái cao cao tại thượng, dù ở lục địa Thanh Long hay toàn đại lục Tứ Tượng, cũng đều giống nhau.
Người ở các môn phái đều tự thân tu luyện, muốn tiến vào tiên đạo. Nhiều năm qua đi, cũng chẳng có ai phi thăng. Nhưng địa vị của các môn phái này cũng chưa từng bị dao động.
Điều này khiến nhiều kẻ từng vào môn phái tu luyện, sau khi đi ra lại có thể ngạo nghễ trong thế tục, coi hoàng quyền chẳng ra gì, khinh thường toàn bộ mọi thứ trên thế gian.
Nhìn sơ qua đích thực có việc như vậy. Dù là con cháu hoàng thất,gặp những người đi ra từ các đại phái cũng đều tôn trọng mấy phần. Dù những tên đệ tử đại phái này có gây chuyện, hay chọc đại họa đi chăng nữa, cũng sẽ được từ chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi.
Dù sao, sức ảnh hưởng của các môn phái ở thế tục này vẫn rất đáng sợ.
Trên thực tế…cái quan niệm thế giới môn phái và thế tục là hoàn toàn không đồng nhất là đúng sao?
Dĩ nhiên là sai rồi.Các cường nhân trong môn phải cũng không phải là thần tiên chân chính. Không đạt đến cảnh giới Tích Cốc, bọn họ cũng giống người thường, cũng có nhiều nhu cầu như ăn uống, vệ sinh,…
Mà nguồn tài nguyên họ cần lấy từ đâu? Không lẽ là tự cung tự cấp?
Đây là điều không tưởng.
Tự cung tự cấp chỉ giúp các đại môn phái này sống được thôi, sẽ không mang thể diện cho bọn họ.
Bọn họ không phải thần tiên, bọn họ cũng là người, cũng có thất tìnhlục dục, cũng cần tôn nghiêm, thể diện khi còn sống.
Muốn thế thì làm thế nào?
Các hoàng gia ở thế tục trở thành lựa chọn tốt nhất.
Người môn phái muốn tu luyện sẽ cần dùng đến lượng lớn nguyên thạch. Nguyên thạch từ đâu mà có? Nếu chỉ dựa vào các mỏ nguyên thạch các môn phái chiếm giữ thì nguồn đó sớm muộn cũng hết.
Các môn phái mạnh nhất cũng không có khả năng chiếm được tất cả các mỏ quặng nguyên thạch trên đời. Nhiều mỏ vẫn do các thế lực ở thếtục chiếm giữ.
Các thế lực này trên cơ bản sẽ chịu sự khống chế của hoàng gia.
Ngoài ra cũng có rất nhiều giao thiệp giữa các thế lực và các môn phái. Những người bình thường không biết mà cũng chẳng hiểu được mấy chuyện kiểu này.
Nhưng Khương Thu Dương không phải người thường, y là đệ tử của đại phái, cũng là con cháu hoàng thất ở thế tục. Vị trí tất nhiên được nhiều người tôn sùng…thậm chí có khả năng trở thành Thái tử.Từ lúc nhỏ, rồi khi thiếu niên…y vẫn luôn ở trong môn phái. Đến lúc hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành, Khương Thu Dương mới xuống núi. Nên thật sâu trong nội tâm, y vẫn có chút khinh thường hoàng quyền ở thế tục.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao chuyện thảo nguyên phương bắc quan trọng như thế y cũng không quan tâm hơn so với truyền thuyết về tiên phủ. Theo y, trước mặt đệ tử môn phái như y, một thảo nguyên nho nhỏ chỉ như con kiến bình thường, có thể dễ dàng bị nghiền bị ép.
Cho dù đối với chính phụ hoàng – cũng là quốc quân của Đại Tề, thái độ của của Khương Thu Dương chủ yếu là sự tôn trọng của ngườicon với người cha chứ không hẳn là vì sức mạnh của hoàng quyền.
Nhưng y đã quên mất một việc, vì đâu mà y được tiến vào môn phái để tu luyện!
Y càng không nhớ lúc trước khi còn ở môn phái, sư phụ y dường như vô tình đề cập đến chuyện một người sư thúc. Người sư thúc này vốn là chấp sự ở trong môn phái, nhưng tu vi mãi không đột phá, lại chán cảnh sống kham khổ ở môn phải, nên thỉnh cầu môn phái được tiến về thế tục, nhiều khả năng sẽ lưu lại hoàng thất Đại Tề, trở thành một gà thần tử.Sư thúc của sư phụ chính là sư thúc tổ của y rồi. Lúc ấy Khương Thu Dương còn có chút khinh thường vị này. Tu vi mãi không đột phá, chắc cũng chẳng mạnh bao nhiều.
Kết quả lại bị sư phụ y giáo huấn ngay lập tức, nói y thì biết gì. Thực lực vị sư thúc tổ kia còn cao hơn sự phụ y. Có thể cả đời này y cũng chẳng đạt đến được độ cao đó. Y có tư cách gì mà cười nhạo?
Lúc ấy Khương Thu Dương không thể lý giải được, vì sao vị sư thúc tổ lợi hại như vậy lại tham luyến hồng trần. Những thứ trong hồng trần thế tục, không phải là nên bị người tu hành vứt bỏ sao.Y còn nhớ rõ, sư phụ khi ấy chỉ lắc đầu cười cười, nói. Nếu một ngày nào đó y có thể trở thành hoàng đế của Đại Tề, khi nói chuyện với y, sư phụ y còn phải để thêm vài phần kính trọng nữa.
Đã qua mười mấy năm, khi đó Khương Thu Dương còn là một tiểu hài tử mười mấy tuổi. Nên y đã đem chuyện này quên lâu rồi.
Hôm nay bị cha y hung hăng giáo huấn nửa ngày. Cuối cùng còn lạnh lùng nói với y câu nói kia, lại nghe được âm thanh thản nhiên đó trong cung điện vàng ngọc, khiến y ngay lập tức nhớ lại chuyện năm đó.
- Có phải…Sư thúc tổ không ạ?Khương Thu Dương nhìn phụ thân đầy khí chất vương giả đứng phía trên, chẳng hiểu tại sao, y đột nhiên thấy hình ảnh phụ hoàng trở nên cao lớn hơn.
- Oh, đã có người nói về lão hủ cho ngươi sao?
Theo sau thanh âm bình thản này, một ông cụ non diện mạo xấu xí, khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc một bộ quần áo màu xám nhạt nhẽo, hiện ra trước mặt Khương Thu Dương, có chút hăng hái quan sát y.
- Cung Tương Hà…đệ tử thứ bảy mươi ba Khương Thu Dương bái kiến sư thúc tổ.
Vì vẫn quỳ nên Khương Thu Dương không mất thêm công quỳ thêmlần nào, y thành thật hướng ông cụ non trông bình thường này thi lễ.
Nhưng trong lòng y rất nghi hoặc: đây là vị sư thúc sư phụ nói…là người chán ghét môn phái kham khổ mới dấn thân vào hồng trần. Nhưng nhìn thế nào chăng nữa, vị sư thúc tổ này cũng không giống kẻ quần là áo lượt, thê thiếp thành đàn… Không khác gì lúc ở môn phái tu luyện cả.
Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Khương Thu Dương, cái nhìn đầy thâm ý:
- Người trẻ tuổi, con đường tu luyện này không dễ đi. Nếu ta là ngươi, với điều kiện hiện tại của ngươi, có thể làm một Vương gia nhàn tản, một lòng tu luyện. Trong trường hợp tốt nhất, có thể làm một quốcquân anh minh. Ha ha… Ngươi rất may mắn, chẳng những có môn phái làm chỗ dựa, lại có bối cảnh ở hoàng gia, hãy biết quý trọng đi.
- Ha ha, vậy ngươi cứ nghĩ như vậy đi.
Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc.
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
- Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nóimột cách nghiêm túc.
- Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này.
Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước.
- Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao?
Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục.
- Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà.
Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài.
- Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng.
- Sao ngươi biết chuyện này thế?Sở Mặc liếc mắt.
- Bản cô nương là ai kia chứ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này…
- Được rồi, ta biết ngươi đẹp nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất. Nhưng ta muốn nói, cô nương kia không phải của ta.
Sở Mặc cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng cho Kỳ Tiêu Vũ.
- Liên quan gì đến ta cơ chứ?
Ngoài mặt Kỳ Tiêu Vũ tỏ vẻ bất cần, nhưng khóe môi đang hơi hơinhếch lên kia đã bán đứng phần nào tâm trạng của nàng.
- Thì không liên quan đến ngươi được chưa. Giờ ngươi cùng ta về nhà nhé?
Sở Mặc đột ngột nói.
- Hử, về nhà á? Về nhà ngươi sao? Về làm gì chứ? Hay ngươi có ý đồ gì với ta?
Khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mềm mại, có chút hồng. Kỳ Tiêu Vũ vẫn nhìn Sở Mặc, đưa ra nghi vấn liên tiếp.
- Ta thích ngươi, muốn mang ngươi về nhà gặp ông nội của ta.Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói một cách chân thành.
- Ta… Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Ngươi không thấy thế này có phần đường đột sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, như thành một người khác với thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên trước kia.
- Ngươi không muốn sao?
Sở Mặc bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tâm hồn người thiếu niên vẫn rất mẫn cảm.- Ta…
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, do dự nói:
- Kiểu con gái lai lịch không rõ như ta, ông nội ngươi chắc chắn không thích đâu.
Sở Mặc cười rộ lên:
- Ta thích là được, chỉ là đến để ông ta biết thôi, đâu cần ông nội thích chứ.
- Về chuyện này, ta chưa nghĩ kỹ. Hiện tại, ta không đáp ứng ngươi được.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sợ hắn không vui, lạibổ sung:
- Ta là con gái mà, chuyện như thế này…không thể đồng ý với ngươi ngay được.
Kỳ Tiêu Vũ muốn nói cho Sở Mặc: Ta muốn đồng ý, nhưng ta là con gái, da mặt mỏng, không thể trả lời được luôn… Ngươi hỏi một lần ta đã đồng ý luôn coi sao được. Ngươi ít nhất phải hỏi ta vài lần, ta không thể từ chối nữa, mới ngại ngùng nói câu chấp nhận.
Chương97: Mất hết nhân tính
Đáng tiếc, được mệnh danh trên trời dưới đất không gì không biết Kỳ Tiêu Vũ, Kỳ đại tiểu thư lại quên mất một việc.Không lâu trước đây nàng còn điên cuồng mắng tên thiếu niên này trong lòng, nào là đồ đầu heo, đồ ngu ngốc…
Cho dù Sở Mặc có khả năng học tập tốt, có linh tính trời sinh, nhưng trên phương diện tình cảm, hoàn toàn như một tờ giấy trắng không biết gì.
Có thể trực tiếp nói thích một người, đối với Sở Mặc đã được coi là một bước đột phá thần tốc.
Nên hiện tại, Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút thất lạc. Nhìn thiếu nữ có đôi mắt linh động, trắng đen rõ ràng kia đang giật giật khóemiệng, hắn vẫn không dám hỏi lại: Làm thế nào ngươi mới đáp ứng ta?
Tuy chỉ số tình cảm chỉ là số không, nhưng may chỉ số thông minh không đến nỗi nào. Nhìn Kỳ đại tiểu thư có vẻ đang xấu hổ, trực giác của hắn nói cho hắn: Nếu hắn hỏi câu kia, nàng có thể biến mất lúc nào không biết.
- Ai đó cứu mạng…
- Cứu mạng…
- Cầu xin ngài…Đang lúc người thanh niên và thiếu nữ còn đang tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, từ phương xa truyền đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đều nghe được lời kêu cứu này, khẽ nhìn nhau.
- Đi xem một chút.
Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, bay về hướng đó.
Từ bụi cỏ ra, theo Sở Mặc chạy như bay, Kỳ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên.Dường như đã quen được người thiếu niên này cầm tay.
Trời long đất lở, đời đời kiếp ma.
Trên bầu trời tối đen như mực xuất hiện một ngôi sao sáng ở phía mặt trời.
Dị tượng xuất hiện, đại họa huyết mạch.
Trời đất tương hợp, trảm yêu trừ ma.
- Ngôi sao sáng xuất hiện ở phía mặt trời giữa bầu trời tối đen… làchỉ hắn sao?
- Nếu đúng là hắn, ta nên làm gì đây? Nhờ hắn giúp ta? Nhưng ta lại không muốn hắn bị cuốn vào những chuyện này.
- Từ lúc ta có trí nhớ… Ta đã biết ta tới đây để làm gì, nhưng thực sự ta không muốn hắn bị liên lụy. Thật khó xử… Ta thực sự muốn rời xa hắn ngay lập tức, càng xa càng tốt.
- Nhưng ta… lại không bỏ được.
- Ta nên làm gì đây?Sở Mặc không biết người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ở bên cạnh mình đang rối rắm, dày vò trong lòng.
Phía trước âm thanh kêu cứu ngày càng rõ hơn. Âm thanh kia nghe như xé ruột đứt gan, giống như đang phải chịu đựng chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cùng đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía đó.
Cảnh tượng sau đó khiến hai người trợn tròn mắt, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.Trên thảo nguyên phía xa, một đại đội kỵ binh đang giết một đám người theo cách vô cùng tàn nhẫn.
Không khí đầy mùi máu tanh, khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
Trên mặt nhiều kỵ sĩ mang nét cười tàn khốc lạnh lẽo. Chúng xua đuổi phụ nữ và trẻ em, không giết ngay mà gom lại một chỗ.
Sau đó dùng cung tiễn bắn loạn xạ, cố ý không bắn vào chỗ yếu hại mà ngắm phía cánh tay hoặc đùi.Tiếng la tuyệt vọng phát ra từ những phụ nữ và trẻ em ở đây, là tiếng la đau buồn và bi thảm nhất trần gian.
Một đứa bé bị trúng ba bốn mũi tên ở cánh tay và trên đùi, đang bị ghim trên mặt đất, hấp hối gọi mẹ ơi.
Cách đứa bé này mấy trượng, một vị phụ nhân, chắc là mẹ đứa bé, đang gục xuống, mắt nhìn nó chằm chằm, tay cố gắng vươn về phía đứa nhỏ. Nhưng ánh mắt phụ nhân đã mất đi thần thái, không thể đáp lại đứa nhỏ bảo bối kia rồi.
Bởi sau lưng nàng đã trúng một tên, mũi tên xuyên ra trước ngực,ghim nàng xuống mặt đất.
Một bà cụ đã bị trúng hai ba mũi tên nhưng còn chưa chết, không ngừng giãy dụa trong vũng máu, cố bò về phía trước, lại bị một gã kỵ sĩ dùng dao bầu dài chặt đứt đầu.
Tên kỵ sĩ kia cười man dại, phóng ngựa chạy như điên đến chỗ những người đang giãy dụa khác.
Đây là một trận tàn sát.
Một trận tàn sát không có tính người.Không có bất cứ lí do nào… Chỉ có giết hại đẫm máu!
Ở nơi xa đó, còn mấy ngàn người còn sống. Nhưng đang bị xua đuổi, giết hại. Số người còn sống giảm xuống rõ rệt.
Từ xa, nhìn thấy cảnh này, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ nổi giận đỏ mắt.
Đây là một lũ không có nhân tính.
Không đúng, nói bọn họ là người thì đúng là sỉ nhục lớn nhất cho loài người.Đây là một đám cặn bã không bằng cầm thú.
- Một lũ súc sinh!
Kỳ Tiêu Vũ tức giận quát một tiếng, cả người dựng lên, trong tay có thêm một thanh loan đao.
Ngay lập tức, một bóng hình màu lam lạnh lùng đảo qua đàn kỵ sĩ, trực tiếp khiến mười mấy tên ngã ngựa.
Mười mấy tên này ngã xuống, ngay lập tức thấy mình bị cắt làm hai đoạn. Những tên chưa chết, miệng phát ra tiếng tru thể hiện sự sợ hãi cực điểm, cố giãy dụa bò về phía trước, giống hệt những người vừa bịbọn họ giết hại mà không làm được gì kia.
Một người đàn ông trung niên bị bắn thành con nhím đang hấp hối, nằm chờ chết, lại thấy một tên kỵ sĩ bị chém làm đôi đang bò về phía mình.
Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng kêu như dã thú bị thương, không biết lấy sức ở đâu, người đàn ông đó đột nhiên lao về phía tên kỵ sĩ còn có nửa người.
Dùng miệng cắn mạnh vào yết hầu của tên kỵ sĩ.Giống như mãnh thú cắn vào cổ con mồi. Đơn giản dùng sức để cắn… để xé.
Máu tươi phun ra ào ào.
Tên kỵ sĩ kia rú lên thê thảm.
Lại bị người nọ dùng miệng
Cắn thêm một cái.
Người đàn ông này liên tiếp cắn khiến tên kỵ sĩ bị cắn chết.- Ô ô… ô ô…
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này không nói được tiếng nào.
Cổ họng phát ra tiếng, nghe giống như đang khóc, lại giống như đang cười. Sau tiếng ô ô, người đó nghẹo đầu, mồm đầy máu tươi, cũng chết ngay tại chỗ.
Sức mạnh của thù hận…thật khủng khiếp.
Sở Mặc vọt đến giữa đám kỵ sĩ, bỗng nhiên thấy trong ngực có một áp lực…khiến hắn muốn phát điên.Keng!
Thí Thiên xuất hiện.
Chỉ dùng một đao đã chém một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp thành hai khúc.
Máu tươi tung tóe, đánh cho chết mới thôi.
Lại một đao khác.
Chém đầu tên kỵ sĩ kia xuống.Tên kỵ sĩ này lúc vừa rồi còn đang cầm thương đâm một cô bé khoảng tám tuổi.
Tiểu cô nương kia đã chết, tên kỵ sĩ này lại còn đắc ý cười to.
Trong nháy mắt, đầu của y đã bị chém bay lên cao, tiếng cười của y như vẫn còn quanh quẩn đâu đó, trên cái vùng đất đã bị máu tươi nhuộm hồng này.
- Giết!
Cả người Sở Mặc lộ ra vô vàn sát khí, nhìn hắn như một pho tượng ma thần.Bọn kỵ sĩ vừa rồi còn tùy ý giết người, bị hai người mới đến giết hại đến ngẩn người.
Đến nỗi không còn năng lực suy nghĩ.
- Các ngươi là ai lại dám ngăn cản Vương đình chấp pháp? Không muốn sống nữa sao?
Một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, hét lớn một tiếng.
Chương98: Sát khí dày đặc (1)
Vừa nói y vừa phóng ngựa đến chỗ Sở Mặc. Trên người y đầy mùihuyết khí, tay y cầm một cây chiến kích, cánh tay giống như rồng có sừng, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
- Đi chết đi!
Y quát một tiếng, đâm thẳng vào trán Sở Mặc.
Không khí như bị kích này xuyên thủng, một kích sấm vang chớp giật.
Sở Mặc cầm Thí Thiên trong tay, cả người xoay ở giữa không trung. Đợi hắn tiếp đất, kích kia dường như sẽ đâm thẳng mi tâm của hắn.Không thể tránh được.
Tuy nhiên, ngân giáp kỵ sĩ này nằm mơ cũng không tưởng được, thiếu niên đang bay giữa không trung ở phía đối diện, cũng hét lớn, nhưng không phải tiếng hét do trúng chiêu, mà hắn lại bay lên cao hơn vị trí tiếp đất một trượng.
Cái chiêu một kích tất sát này…đã trực tiếp thất bại.
- Sao có thể như vậy chứ?
Trong mắt kỵ sĩ ngân giáp lộ ra vẻ khiếp sợ:
- Ta đã luyện đến Nguyên Quan rồi cơ mà.Phốc!
Từ trên cao, Sở Mặc mạnh mẽ chém xuống tên kỵ sĩ ngân giáp này.
Tên kỵ sĩ ngân giáp bị dọa cho ngây người, sau một lát mới tru lên:
- Ngươi không thể giết ta… Ta là Ngân Ca, vương tử của Vương đình ở thảo nguyên này.
Rắc một tiếng.
Ngân Ca bị Sở Mặc dùng một đao chém làm hai khúc.
- Ngân Ca là cái quái gì?
Sở Mặc không biết, một bên mắt của hắn hiện tại đã đỏ thẫm, càng không biết mỗi khi hắn giết chết một gã kỵ binh sẽ có một ánh mắt hằn tơ máu nhìn hắn.
Nói cho đúng là nhìn khối ngọc bội giữa ngực hắn.
Số người hắn giết càng nhiều, vệt máu bằng móng tay trên khối đá xanh kia ngày càng lan rộng, đỏ đậm hơn.
Từ giữa khối ngọc, từ từ lan ra theo số người bị hắn giết.Khí huyết sát!
Sở Mặc không biết khí huyết sát này cụ thể là cái gì, cũng không biết dùng nó để làm gì.
Hiện tại, hắn hoàn toàn không có ý định xem xét điều này. Từ lúc tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của đám kỵ binh kia, Sở Mặc rất không muốn coi chúng là đồng loại với mình.
Kỳ Tiêu Vũ cũng không nương tay tí nào. Số kỵ binh chết dưới tay nàng cũng không ít hơn số chết bởi Sở Mặc bao nhiêu.Nhưng khi so sánh, chiêu thức của Kỳ Tiêu Vũ không mang theo khói lửa. Theo sau loan đao vung lên, xuất hiện một đạo lam quang rực rỡ, một kỵ binh lại bị trảm ngã khỏi ngựa.
Tuy cùng là giết chóc, nhưng cách giết của Kỳ Tiêu Vũ lại khiến người ta thấy tao nhã.
Còn cách giết của Sở Mặc lại lạnh như băng, bá đạo, huyết tinh đầy trời.
Tất cả kỵ binh đều lựa chọn tránh xa Sở Mặc. Khi đem ra so sánh, bọn họ tình nguyện chết dưới tay của thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử kia.Đây đúng là một ý tưởng rất vớ vẩn ___ lại còn đi phân biệt kiểu chết nữa.
Tuy vậy, hầu như tất cả kỵ binh đều có cảm giác này. Thà rằng chết dưới tay thiếu nữ, cũng không muốn chết trong tay thiếu niên.
Nhưng bọn họ không có cơ hội để lựa chọn.
Dưới sự trấn áp lạnh lẽo của hai người này, sau lúc đầu sợ hãi, vài nam tử khỏe mạnh trong những người dân bị vây ở trạng thái một bên chém giết lúc trước, đã hồi phục tinh thần.Nhìn những tên kỵ binh vừa giết cha mẹ, vợ con, bạn bè của họ giờ đang chạy trối chết, những nam tử thảo nguyên này cũng dâng trào tâm huyết, tức giận đỏ mắt.
- Mọi người hãy cùng giết hết lũ súc sinh này!
- Các huynh đệ, đã có người tới giúp chúng ta. Nhất định là do công chúa phái tới. lúc này đám cạn bã kia muốn chạy trốn, mọi người hãy cùng tiến lên…giết hết bọn bại hoại này nào!
- Công chúa Bảo Liên vạn tuế! Công chúa Na Y vạn tuế!
Một lão nhân nước mắt chảy như mưa, quỳ trên mặt đất, cảm tạ haivị công chúa của Vương đình.
Như vậy, có thể phần nào thấy được địa vị của hai đời công chúa Vương đình trong suy nghĩ của người dân thảo nguyên nơi đây.
Bên bị tàn sát bắt đầu cầm vũ khí phản chiến, giống như một cây rơm cuối cùng trong đống rơm đè bẹp lạc đà, mấy ngàn kỵ binh trên thảo nguyên…đã suy sụp.
Tất cả bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Số ít tướng lĩnh kỵ binh lớn tiếng rít gào, rống giận, thậm chí rút đaochém lính đảo ngũ.
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Binh bại như núi đổ.
Chỉ dựa vào sức một cá nhân, không cách nào xoay chuyển được tình thế hiện tại.
Hơn năm ngàn Vương đình kỵ binh được nhị vương tử Ngân Ca dẫn dắt, vốn muốn tiêu diệt toàn bộ một nhánh bộ tộc thân cận của Na Y.Nhánh bộ tộc này có hơn một trăm ngàn nhân.
Dưới móng sắt kỵ binh Vương đình, cơ bản không có năng lực phản kháng, cũng không có ý nghĩ phản kháng. Chắc chỉ sau vài ngày, bộ tộc này sẽ hoàn toàn biến mất trên thảo nguyên.
Chúng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Sở Mặc. Hơn năm ngàn kỵ binh đã bỏ mạng tại đây, Sở Mặc giết hơn tám trăm người, Kỳ Tiêu Vũ cũng giết hơn năm trăm.
Khoảng ba ngàn bảy trăm kỵ binh khỏe mạnh của Vương đình còn lại, hơn ba ngàn người đã bị những người đàn ông thảo nguyên kia giếtchết trong sự tức giận điên cuồng.
Những người đàn ông này mới đầu không có nhiều năng lực phản kháng. Sau khi thấy những tên kỵ binh chạy tán loạn, mỗi người lại phát ra sức chiến đấu vô cùng khủng bố.
Bởi vì…họ cơ bản không sợ chết. Thù hận đã che đi sự sợ hãi.
Bị vó ngựa đạp vỡ ngực, không sao hết. Ngực ta vỡ ta cũng muốn đâm một nhát vào đùi ngựa, cho tên kỵ binh phía trên ngã xuống dưới.
Sau đó sẽ có nhiều người đến, chém chết tên kỵ binh bị ngã kia.Cảnh tượng như thế này lúc nào cũng có thể thấy trên thảo nguyên.
Cuối cùng, ngay cả những đứa nhỏ choai choai và một số phụ nữ, cũng không nhịn được mà xông lên…
Không có vũ khí, họ dùng đá trên mặt đất, họ dùng tay, dùng răng nanh… Có gì thì dùng cái đó.
Đây là sự thù hận.
Mối thù khắc cốt ghi tâm.Cuối cùng, khi Sở Mặc ở cùng một chỗ với Kỳ Tiêu Vũ, hai người đã ngừng giết.
Vì lúc này không cần nữa.
Khi đó, Sở Mặc mới phát hiện đôi mắt hằn tơ máu đang nhìn về phía người mình.
- Khí huyết sát?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.
Tinh thần của hắn ngay lập tức tiến vào không gian bên trong khốingọc, nhìn vào tảng đá xanh. Vết máu rất ngắn trên tảng đá kia ngày càng trở nên rõ nét.
Mặc dù không có dài hơn bao nhiêu, nhưng nguyên bản chỉ là một tia huyết sắc, hiện tại, vết đó đã rộng ra hơn cả trăm lần.
Màu huyết sắc chói mắt đó to gần bằng một phần ba vết móng tay.
- Xem ra khối ngọc này còn có công dụng gì đó mà ta chưa phát hiện được…
Sở Mặc tự nhủ trong lòng, tinh thần dần dần lui ra.Tất cả chuyện vừa rồi chỉ ở trong suy nghĩ của Sở Mặc. Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Những người này…liệu có bị trả thù gấp bội không?
Con ngươi lúc trước còn mờ mịt của Kỳ Tiêu Vũ, dần dần sáng tỏ. Nàng không ngờ sẽ có ngày nàng giết nhiều người như vậy. Nhưng tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của những kỵ binh này, nàng không hối hận việc tay mình dính đầy máu tươi.
Chương99: Sát khí dày đặc (2)
Những kẻ này…đáng chết!- Ngươi có ý gì?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ hỏi.
Con ngươi Kỳ Tiêu Vũ chợt lóe lên, nàng hạ giọng nói:
- Nếu đã ra tay, tốt nhất giúp cái cô công chúa ở thảo nguyên của ngươi giải quyết luôn cái tên Kim ca gì đó đi.
- Đã nói không phải công chúa của ta mà.
Sở Mặc không kìm nổi liếc mắt. Tuy nhiên, hắn có chút đồng ý với đề nghị của Kỳ Tiêu Vũ.
Đúng lúc này, mày liễu của Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhíu, nàng nhìn về phíaxa, có chút kinh ngạc nói:
- Hình như có kẻ rất mạnh đang tới.
Lúc này, Sở Mặc cũng cảm nhận được một hơi thở lạnh như băng từ nơi nào đó vô cùng xa, đang hướng về phía bên đây tràn ra. Mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ, bởi hắn còn chưa thấy bóng dáng đối phương ở đâu… Mà hơi thở của đối phương có thể tràn đến từ nơi xa như thế.
Đây là người ở cảnh giới nào chứ?
Mặt Kỳ Tiêu Vũ cũng lộ vẻ ngưng trọng. Nàng nhìn hướng đó, hạ giọng nói:
- Người sắp tới…rất mạnh đó.
…..
Quay trở lại mười ngày trước.
Trong hoàng cung Đại Tề, một tiếng rít gào mang theo sự phẫn nộ cực điểm truyền ra.
- Ngươi là đồ ăn hại.- Tên khốn kiếp tự cho mình là đúng.
- Còn các ngươi, một lũ ăn phân hết sao? Y ngu, các ngươi cũng ngu giống y.
- Trẫm vất vả sắp xếp gần hai mươi năm… Hiện đến lúc thu lưới. Trẫm tin các ngươi, để cho các ngươi làm người thu lưới, chẳng khác nào đưa không cho các ngươi một cái đại công. Các ngươi thu lưới như thế này cho trẫm sao?
- Cá không chết…lưới lại phá! Hơn nữa, đến biện pháp vớt vát cũng không có.- Các ngươi tự nói đi, các ngươi đáng tội gì?
Toàn bộ đại điện hoàng cung là một mảnh tĩnh mịch. Ai không biết còn tưởng chỗ này chỉ có một vị Hoàng đế đang phát hỏa. Trên thực tế đang có một đám người đang quỳ trên kim điện.
Choang!
Một tiếng vỡ giòn tan. Chiếc bình hoa tinh xảo bị ném vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng khắp nơi. Có người bị mảnh vỡ xước qua mặt, chảy máu, nhưng không ai dám động đậy tí nào.Quỳ ở hàng đầu tiên là một người trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn. Mặc dù đang cúi đầu nhưng có thể thấy sắc mặt anh tuấn đỏ bừng, không nói lời nào, trong cung vàng điện ngọc này, y lại nhìn chằm chằm vào viên gạch dưới đất, như thể các hoa văn khắc trên đó ẩn chứa một môn võ công huyền bí cao siêu nào.
Đứng trước ghế rồng là một người đàn ông trung niên. Đầu đội vương miện, cằm có râu dài, tướng mạo nho nhã, đôi mắt thể hiện rõ sự lợi hại, trên người lại có khí thế ngạo nghễ của một bậc vương giả. Giờ phút này, ngực người này đang phập phồng kịch liệt, vẻ mặt phẫn nộ.
Người đàn ông trung niên này chính là vua nước Đại Tề…KhươngHằng Vũ.
Người trẻ tuổi anh tuấn đang quỳ dưới kia là tam hoàng tử của Đại Tề…Khương Thu Dương. Lúc trước chính hắn đã bắn Sở Mặc một mũi tên.
Tuy rằng Khương Thu Dương còn trẻ nhưng trong số đông các hoàng tử của Đại Tề, y lại là người xuất sắc nhất.
Từ nhỏ, y đã bị đưa vào tu luyện trong đại môn phái. Cho đến cách đây hai năm, khi y tròn hai mươi tuổi, y mới được xuống núi. Vừa trở lại Đại Tề, tam hoàng tử đã thể hiện được sự dũng mãnh và mưu lược củamình, nhanh chóng trở thành người nổi bật nhất trong số các hoàng tử.
Trở thành ứng cử viên sáng giá cho việc thừa kế, trở thành vua của Đại Tề.
Vua nước Đại Tề Khương Hằng Vũ cũng có suy nghĩ này, muốn bồi dưỡng đứa con trai thứ ba này nên đã gạt bỏ hết lời khuyên của mọi người, đem toàn bộ sự việc ở thảo nguyên giao cho Khương Thu Dương xử lý.
Ông muốn thông qua việc này, trực tiếp xác lập thân phận cho Khương Thu Dương, hiện tại nước Đại Tề còn chưa có thái tử mà.Khương Thu Dương lĩnh nhiệm vụ này khiến một đám huynh đệ ghen tị đến đỏ mắt. Ai cũng biết đây là công lao đoạt được trong tầm tay. Phụ hoàng của bọn họ thời còn làm thái tử đã bắt đầu bố trí việc trên thảo nguyên. Hiện đã được hai mươi năm, mọi chuyện đều thành thục.
Có thể nói, lần này Khương Thu Dương đã thu được trái đào tốt. Trái đào này…cũng thật lớn.
Ngay cả Khương Hằng Vũ cũng do dự rất lâu mới đem cơ hội cho đứa con trai thứ ba ưu tú này.
Việc này chính là công lao mở mang bờ cõi.Không đánh mà thắng, thu phục được vùng thảo nguyên phương bắc chưa từng bị khuất phục trước đây.
Đây là công lao hết sức to lớn.
Tại thời đại này, công lao này đủ cho một người bình thường trực tiếp được phong vương, cũng giúp vị hoàng tử Đại Tề Khương Thu Dương không bị ai cản trở, trở thành thái tử Đại Tề.
Theo Khương Hằng Vũ, đây là nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Phái bất cứ kẻ nào đi làm đều được. Chỉ cần đến đó, không tốn sức gì, ban ra các đạo mệnh lệnh, khiến những cọc ngầm từ năm đó phát huy tác dụng làđược.
- Đây là việc đến con chó nó cũng làm được.
- Vậy mà ngươi lại làm hỏng.
Khương Hằng Vũ vẫn nhìn chằm chặp vào Khương Thu Dương đang quỳ yên phía dưới, lại đảo mắt nhìn các đại thần đang câm như hến phía sau.
- Trẫm còn đặc biệt sai nhiều đặc sứ đến trợ giúp ngươi… Ngươithật giỏi nhỉ, làm tất cả những trợ thủ kia đều không hiểu ra sao mà ở lại…trên thảo nguyên chết tiệt kia.
- Ngươi lại còn đi tìm tiên phủ? Nói cho ta biết, nhiệm vụ của ngươi có phải là đi tìm tiên phủ không? Ngươi tìm được nó sao? Trong tiên phủ có thần tiên à? Ngươi nghĩ ngươi có cái duyên đấy chắc?
- Đúng là đồ vô năng, không biết phân biệt nặng nhẹ. Có phải ngươi nghĩ, ngươi tu luyện đến cảnh giới Nguyên Quan là rất giỏi rồi hả? Khinh thường thế tục, coi rẻ hoàng quyền, hôm nay trẫm sẽ cho ngươi biết hoàng quyền là cái gì?Con ngươi Khương Hằng Vũ lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn Khương Thu Dương đang im lặng phía dưới, sau đó nói:
- Rất xin lỗi Tôn tiên sinh. Chuyện này…đành phải làm phiền ngài.
Một thanh âm thản nhiên đột ngột phát ra trong tòa cung điện vàng ngọc:
- Ha ha, quốc quân không cần tức giận như thế. Lão hủ đã rảnh rỗi lâu rồi, cũng muốn ra mở mang kiến thức, xem vị tiểu anh hùng đã phá hoại bố trí từ nhiều năm của quốc quân kia, là người tài giỏi cỡ nào.
Khương Thu Dương quỳ ở đó. Dường như nghĩ tới chuyện gì, tronggiây lát liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ hoàng của mình, khóe miệng co quắp hai cái, lại không dám nói cái gì.
Hắn nghĩ đến một truyền thuyết. Hắn bị dọa sợ rồi.
Theo truyền truyết, đại lục Tứ Tượng do bốn thần thú viễn cổ xa xưa nhất bảo vệ.
Bốn thần thú viễn cổ theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong đó, Thanh Long ở hướng đông, Bạch Hổ ở hướng tây, Chu Tước ở Nam và Huyền Vũ ở Bắc.
Đại Hạ, Đại Tề, cả vùng thảo nguyên của Vương đình cùng mười mấy quốc gia lớn nhỏ đều ở phía đông của đại lục Tứ Tượng.
Chương100: Hoàng quyền ở thế tục (1)
Nên nơi đây cũng được mọi người gọi là lục địa Thanh Long. Rồngchính là thần thú thủ hộ phần đại lục này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão thất phu Triệu Hồng Chí của Trường Sinh Thiên sợ chuyện y lấy trộm trứng Phong Dực Long bị lộ ra. Một khi chuyện năm đó bại lộ, toàn bộ mọi người trên lục địa Thanh Long này sẽ không tha thứ y.
Dù Trường Sinh Thiên là đại phái hàng đầu ở lục địa Thanh Long, trong toàn bộ đại lục Tứ Tượng cũng được coi là môn phái hạng nhất, cũng không có khả năng vì loại chuyện như vậy mà khiến nhiều người tức giận, càng không vì một Triệu Hồng Chí mà đắc tội toàn bộ người trên phiến đại lục này.Mấy môn phái cao cao tại thượng, dù ở lục địa Thanh Long hay toàn đại lục Tứ Tượng, cũng đều giống nhau.
Người ở các môn phái đều tự thân tu luyện, muốn tiến vào tiên đạo. Nhiều năm qua đi, cũng chẳng có ai phi thăng. Nhưng địa vị của các môn phái này cũng chưa từng bị dao động.
Điều này khiến nhiều kẻ từng vào môn phái tu luyện, sau khi đi ra lại có thể ngạo nghễ trong thế tục, coi hoàng quyền chẳng ra gì, khinh thường toàn bộ mọi thứ trên thế gian.
Nhìn sơ qua đích thực có việc như vậy. Dù là con cháu hoàng thất,gặp những người đi ra từ các đại phái cũng đều tôn trọng mấy phần. Dù những tên đệ tử đại phái này có gây chuyện, hay chọc đại họa đi chăng nữa, cũng sẽ được từ chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi.
Dù sao, sức ảnh hưởng của các môn phái ở thế tục này vẫn rất đáng sợ.
Trên thực tế…cái quan niệm thế giới môn phái và thế tục là hoàn toàn không đồng nhất là đúng sao?
Dĩ nhiên là sai rồi.Các cường nhân trong môn phải cũng không phải là thần tiên chân chính. Không đạt đến cảnh giới Tích Cốc, bọn họ cũng giống người thường, cũng có nhiều nhu cầu như ăn uống, vệ sinh,…
Mà nguồn tài nguyên họ cần lấy từ đâu? Không lẽ là tự cung tự cấp?
Đây là điều không tưởng.
Tự cung tự cấp chỉ giúp các đại môn phái này sống được thôi, sẽ không mang thể diện cho bọn họ.
Bọn họ không phải thần tiên, bọn họ cũng là người, cũng có thất tìnhlục dục, cũng cần tôn nghiêm, thể diện khi còn sống.
Muốn thế thì làm thế nào?
Các hoàng gia ở thế tục trở thành lựa chọn tốt nhất.
Người môn phái muốn tu luyện sẽ cần dùng đến lượng lớn nguyên thạch. Nguyên thạch từ đâu mà có? Nếu chỉ dựa vào các mỏ nguyên thạch các môn phái chiếm giữ thì nguồn đó sớm muộn cũng hết.
Các môn phái mạnh nhất cũng không có khả năng chiếm được tất cả các mỏ quặng nguyên thạch trên đời. Nhiều mỏ vẫn do các thế lực ở thếtục chiếm giữ.
Các thế lực này trên cơ bản sẽ chịu sự khống chế của hoàng gia.
Ngoài ra cũng có rất nhiều giao thiệp giữa các thế lực và các môn phái. Những người bình thường không biết mà cũng chẳng hiểu được mấy chuyện kiểu này.
Nhưng Khương Thu Dương không phải người thường, y là đệ tử của đại phái, cũng là con cháu hoàng thất ở thế tục. Vị trí tất nhiên được nhiều người tôn sùng…thậm chí có khả năng trở thành Thái tử.Từ lúc nhỏ, rồi khi thiếu niên…y vẫn luôn ở trong môn phái. Đến lúc hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành, Khương Thu Dương mới xuống núi. Nên thật sâu trong nội tâm, y vẫn có chút khinh thường hoàng quyền ở thế tục.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao chuyện thảo nguyên phương bắc quan trọng như thế y cũng không quan tâm hơn so với truyền thuyết về tiên phủ. Theo y, trước mặt đệ tử môn phái như y, một thảo nguyên nho nhỏ chỉ như con kiến bình thường, có thể dễ dàng bị nghiền bị ép.
Cho dù đối với chính phụ hoàng – cũng là quốc quân của Đại Tề, thái độ của của Khương Thu Dương chủ yếu là sự tôn trọng của ngườicon với người cha chứ không hẳn là vì sức mạnh của hoàng quyền.
Nhưng y đã quên mất một việc, vì đâu mà y được tiến vào môn phái để tu luyện!
Y càng không nhớ lúc trước khi còn ở môn phái, sư phụ y dường như vô tình đề cập đến chuyện một người sư thúc. Người sư thúc này vốn là chấp sự ở trong môn phái, nhưng tu vi mãi không đột phá, lại chán cảnh sống kham khổ ở môn phải, nên thỉnh cầu môn phái được tiến về thế tục, nhiều khả năng sẽ lưu lại hoàng thất Đại Tề, trở thành một gà thần tử.Sư thúc của sư phụ chính là sư thúc tổ của y rồi. Lúc ấy Khương Thu Dương còn có chút khinh thường vị này. Tu vi mãi không đột phá, chắc cũng chẳng mạnh bao nhiều.
Kết quả lại bị sư phụ y giáo huấn ngay lập tức, nói y thì biết gì. Thực lực vị sư thúc tổ kia còn cao hơn sự phụ y. Có thể cả đời này y cũng chẳng đạt đến được độ cao đó. Y có tư cách gì mà cười nhạo?
Lúc ấy Khương Thu Dương không thể lý giải được, vì sao vị sư thúc tổ lợi hại như vậy lại tham luyến hồng trần. Những thứ trong hồng trần thế tục, không phải là nên bị người tu hành vứt bỏ sao.Y còn nhớ rõ, sư phụ khi ấy chỉ lắc đầu cười cười, nói. Nếu một ngày nào đó y có thể trở thành hoàng đế của Đại Tề, khi nói chuyện với y, sư phụ y còn phải để thêm vài phần kính trọng nữa.
Đã qua mười mấy năm, khi đó Khương Thu Dương còn là một tiểu hài tử mười mấy tuổi. Nên y đã đem chuyện này quên lâu rồi.
Hôm nay bị cha y hung hăng giáo huấn nửa ngày. Cuối cùng còn lạnh lùng nói với y câu nói kia, lại nghe được âm thanh thản nhiên đó trong cung điện vàng ngọc, khiến y ngay lập tức nhớ lại chuyện năm đó.
- Có phải…Sư thúc tổ không ạ?Khương Thu Dương nhìn phụ thân đầy khí chất vương giả đứng phía trên, chẳng hiểu tại sao, y đột nhiên thấy hình ảnh phụ hoàng trở nên cao lớn hơn.
- Oh, đã có người nói về lão hủ cho ngươi sao?
Theo sau thanh âm bình thản này, một ông cụ non diện mạo xấu xí, khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc một bộ quần áo màu xám nhạt nhẽo, hiện ra trước mặt Khương Thu Dương, có chút hăng hái quan sát y.
- Cung Tương Hà…đệ tử thứ bảy mươi ba Khương Thu Dương bái kiến sư thúc tổ.
Vì vẫn quỳ nên Khương Thu Dương không mất thêm công quỳ thêmlần nào, y thành thật hướng ông cụ non trông bình thường này thi lễ.
Nhưng trong lòng y rất nghi hoặc: đây là vị sư thúc sư phụ nói…là người chán ghét môn phái kham khổ mới dấn thân vào hồng trần. Nhưng nhìn thế nào chăng nữa, vị sư thúc tổ này cũng không giống kẻ quần là áo lượt, thê thiếp thành đàn… Không khác gì lúc ở môn phái tu luyện cả.
Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Khương Thu Dương, cái nhìn đầy thâm ý:
- Người trẻ tuổi, con đường tu luyện này không dễ đi. Nếu ta là ngươi, với điều kiện hiện tại của ngươi, có thể làm một Vương gia nhàn tản, một lòng tu luyện. Trong trường hợp tốt nhất, có thể làm một quốcquân anh minh. Ha ha… Ngươi rất may mắn, chẳng những có môn phái làm chỗ dựa, lại có bối cảnh ở hoàng gia, hãy biết quý trọng đi.