• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (11 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương56: Bảo Liên công chúa (2)

Ba Đa mang theo ý cười nhàn nhạt chẳng hề để ý, đương nhiên y nhìn ra sự bất mãn của Hàn Phong, nhưng y cố ý đấy!Thiếu chút nữa Hàn Phong nói: Con người ta không biết lễ nghĩa, nếu có chỗ nào mạo phạm, thì ngươi cứ đánh ta!

Tất cả những chuyện này, chắc chắn có người phía trên chỉ đạo, nếu không, y cũng chỉ là đội trưởng kỵ sỹ bộ lạc nhỏ nhoi, làm sao có tư cách huênh hoang trước mặc công chúa Vương đình.

Lúc này trong lòng Ba Đa có chút thất vọng, y nghĩ, y đối đãi công chúa vương đình vô lễ như thế, dù công chúa có thể nhẫn, nhưng những kỵ sỹ này... chắc chắn là không thể nhịn.

Y chỉ mong sao đám kỵ sỹ này nổi điên lên, động thủ với y.Nếu như vậy, y liền có đủ lý do, tiêu diệt hết đám hộ vệ trung thành đến chết bên người Na Y.

Một tên cũng không để lại!

Đến lúc đó, chỉ còn hai tỷ đệ Na Y, muốn sống muốn chết, không phải do bọn họ tùy ý định đoạt hay sao?

Chỉ tiếc, tuy rằng sự phẫn nộ trong mắt Hàn Phong dù có mạnh mẽ tới đâu, nhưng ngoài dự đoán của y không hề có bất cứ hành động gì.

"Đúng thật là con mẹ nó biết nhẫn!" Ba Đa không nhịn được ở tronglòng mắng một câu.

Xa xa.

Tam Vương tử Liệt Ca cưỡi cùng một con ngựa với Na Y, không chịu được thấp giọng mắng:

- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng khá lắm. Dám coi khinh chúng ta như vậy. Uổng công phụ vương với mẫu hậu ta trước đây đối đãi với chúng tốt như thế, xem ra cũng là nuôi một lũ sói mắt trắng!

- Chớ nói lung tung, nhớ kỹ, những lời này, nghĩ trong lòng thì được, ngàn vạn lần không được nói ra! Chút nữa gặp cô phụ (dượng), phảikính trọng, biết chưa?

Viền mắt Na Y cũng hơi hồng, thấp giọng giáo huấn đệ đệ. Nhưng trong lòng nàng, cũng chẳng phải tràn đầy uất ức hay sao?

- Tỷ, tỷ yên tâm, tuy đệ nhỏ tuổi, nhưng đệ hiểu hết. Ngoài danh vị vương tử ra, đệ không có bất cứ một cái gì. Hơn nữa, danh tiếng vương tử này, giống như một thanh kiếm sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng đệ.

Liệt Ca nhẹ nói, trên khuôn mặt non nớt, tràn đầy phẫn nộ:

- Rồi có ngày, Liệt Ca ta sẽ không tha cho bất cứ tên phản bội nào.

Sở Mặc nhìn sâu Liệt Ca, trong lòng âm thầm nói: đứa trẻ nhỏtrưởng thành trong vương thất, quả nhiên không thường, nhỏ như vậy mà có thể nói ra những lời như thế.

Na Y nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, thở dài một tiếng, không nói gì.

Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh an ủi:

- Công chúa khoan dung, tất cả... đều theo kế hoạch của Lâm công tử. Nếu bọn họ quá nhiệt tình, chúng ta lại khó xử.

Na Y gật gật đầu, hít sâu một hơi.

Lúc này, nơi xa xôi, có một đội người ngựa, chạy như bay về hướngnày.

Từ xa xa, đã nghe thấy tiếng hô khóc của một nữ tử:

- Chất nữ và chất nhi (cháu gái và cháu trai họ) đáng thương của ta ở đâu? Đám người khốn kiếp này! Các ngươi ngớ ngẩn hết rồi hay sao? Dám ngăn chất nữ với chất nhi của ta lại! Chút nữa ta sẽ tính sổ với các ngươi.

Trên mặt Ba Đa lộ ra một nụ cười xấu hổ, tay ôm quyền hướng về phía Hàn Phong:

- Hàn Phong huynh đệ, thật có lỗi, ta cũng là làm tròn chức trách thôi... ngươi đừng trách.Hàn Phong ngoài cười trong không cười gật đầu:

- Đâu có.

Hây!

Một cô gái, cưỡi con ngựa màu đen, vèo một cái, từ đám người lao ra, phi như bay về phía Na Y.

Phía sau, một đội kỵ binh lớn, chừng ba trăm người, reo hò lao tới.

Sau đó đám kỵ binh dừng phía sau người Ba Đa, sau đó triển khai theo hình cánh quạt, điệu bộ như đang bao vây đám người Ba Đa lại.Mặt Ba Đa lập tức trở nên khó coi, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ thị cho người bên cạnh, thu hồi cung tiễn vũ khí, không được manh động.

Đội kỵ binh này là kỵ sỹ của Vương Đình.

Tinh nhuệ bậc nhất trên thảo nguyên này.

Đi theo Bảo Liên công chúa tới Hạo nguyệt tộc.

Đại vương thương yêu muội muội, không màng tới bao nhiêu người phản đối, kiên quyết lấy ra ba trăm kỵ binh trong đội kỵ sỹ Vương đìnhđể cho muội muội.

Cho nên, Bảo Liên công chúa từ trước tới nay vô cùng tôn kính ca ca. Nghe ca ca với tẩu tử chết thảm, mấy ngày nay khóc không biết bao nhiêu trận, mắng chửi Ngân Ca, Kim Ca là loài súc sinh vô số lần.

Nếu không có tộc trưởng Hạo Nguyệt ngăn cản, chỉ sợ vị công chúa biết văn hiểu võ này đã mang người xông vào Vương đình, tìm Kim Ca, Ngân Ca tính sổ.

Hiện giờ nghe tin chất nữ và chất nhi tới, không ngờ không được mời vào, vị công chúa tính cách nóng nảy này liền nổi giận, tát tai binhsỹ thông báo, rồi đem người lao tới đây.

Nội bộ tộc Hạo Nguyệt thế nào, trong lòng Bảo Liên công chúa biết rõ. Nàng không nói không có nghĩa là không biết, chẳng qua là không muốn để ý tới thôi.

Giờ thấy chất nữ và chất nhi có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức nổi giận, đem tác phong công chúa trước khi xuất giá, không quan tâm đến ai, đưa người đi.

Na Y và chú bé con trong lòng thấy nữ tử đến, liền nhất tề gọi cô cô, sau đó nhảy từ trên ngựa xuống, chạy về phía nữ tử.Nữ tử cưỡi ngựa đen cao lớn lao tới trăm trượng bên ngoài, đột ngột lao lên không trung, thi triển khinh công hướng về phía này.

Thân thủ này ít nhất người luyện võ bước vào hoàng cấp mới có được.

Sở Mặc ngồi trên lưng ngựa, con ngươi hơi lóe sáng, thầm nghĩ: "Vị trưởng công chúa Vương đình này... cũng không đơn giản!"

Lúc này, Bảo Liên công chúa đã tới trước mặt Na Y, vừa ôm Na Y và Liệt Ca vào lòng, nước mắt như mưa rơi, khóc nói:

- Hai đứa nhỏ mệnh khổ, thật là khổ thân con quá, cô cô có lỗi vớicon, cô cô phải đi đón con sớm hơn mới phải.

Công chúa Na Y và Liệt Ca lúc này không nhịn nổi, òa khóc trong lòng cô cô, tất cả bi thương đến không nói lên lời.

Bàng Trung Nguyên và đám kỵ sĩ, lúc này tất cả đều mắt đỏ vòng, cúi đầu giữ im lặng.

Nếu không phải nam nhi không dễ rơi nước mắt, sớm cũng nhịn không được rơi lệ rồi.

Đoạn đường này, thật sự quá gian khổ. Lúc trước có hàng nghìn kỵsỹ Vương đình theo họ, giờ đây, chỉ còn lại có vài chục người.

Nếu không phải gặp được Sở Mặc, chỉ sợ giờ họ khó mà sống để gặp bộ tộc Hạo Nguyệt.

Cô chất ba người ôm nhau khóc một lúc, mới dần dần bình ổn lại hơi thở.

Bảo Liên công chúa mắt sưng đỏ, ôm Na Y với Liệt ca, nói dịu dàng:

- Tốt rồi, giờ các con không cần sợ gì hết, có cô cô ở đây, sẽ không có ai dám làm tổn thương con! Không ai được phép!Thanh âm dù mềm mại, nhưng vô cùng kiên quyết, như chém đinh chặt sắt.

- Đi, đi gặp cô phụ với cô cô, cầu xin y xuất binh, bắt tên súc sinh Kim Ca với Ngân Ca kia!

- Cô phụ con không xuất binh, cô cô sẽ đưa các con cao chạy xa bay!

Bảo Liên công chúa kiên quyết nói.
Chương57: Cung điện thảo nguyên (1)

Sở Mặc trước đây không hiểu rõ vị trưởng công chúa Vương đình này, nhưng giờ gặp mặt, trong lòng ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì vị Bảo Liên công chúa này, nhìn vào chỉ hai tám hai chín,chưa đến ba mươi.

Làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ, có bảy tám phần tương tự với Na Y, chỉ khác là trên người nàng tràn đầy sự sống động của nữ nhân đã trưởng thành mới có.

"Tuổi của nàng cũng không lớn... trước đây chẳng phải nói, Na Y phải liên hôn với mấy nhi tử của trưởng lão Hạo Nguyệt sao? Lẽ nào nàng ấy mười mấy tuổi đã sinh con?"

Sở Mặc suy nghĩ trong lòng.

Bàng Trung Nguyên tiến tới bên Sở Mặc, nhẹ giọng nói:

- Trước khi trưởng lão Hạo Nguyệt lấy công chúa Bảo Liên từng có một thê tử, sinh hạ được ba nhi tử.

- Sau đấy thê tử của y mắc bệnh qua đời, cầu thân với đại vương, vì thế Bảo Liên công chúa mới gả qua đây, vẫn chưa có con nối dõi.

Sự chú ý của Sở Mặc có chút mẫn cảm. Bàng Trung Nguyên nói những lời này, ít nhiều cũng thấy không tự nhiên, giữa hai lông mày... tựa hồ mang nét ưu thương nhàn nhạt.

"Thì ra là thế."Lúc này, Bảo Liên công chúa đích thân đỡ Na Y với Liệt Ca lên ngựa, sau đó nhìn về hướng Bàng Trung Nguyên, ánh mắt có chút né tránh, tựa hồ như không tự nhiên, nói:

- Bàng tiên sinh, vất vả rồi!

- Công chúa, đây là điều chúng thần nên làm!

Bàng Trung Nguyên hơi khom người, nhẹ giọng nói.

Bảo Liên công chúa gật đầu, nói:

- Chúng ta đi thôi!

- Tới chỗ ta trước!Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn Bàng Trung Nguyên, Bàng Trung Nguyên lập tức giải thích:

- Công chúa ở đây, có chỗ ở riêng, không có sống cùng với... Hạo Nguyệt trưởng lão.

Sở Mặc ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Có chuyện!"

Theo sau là một đám người, đi xuyên qua kỵ sỹ Ba Đa, chậm rãi hướng sâu vào thảo nguyên.

Từ đầu chí cuối, Bảo Liên công chúa không hề nói với đội trưởng kỵ sỹ tộc Hạo Nguyệt một câu nào, thậm chí, không thèm nhìn y đến mộtcái.

Sắc mặt của Ba Đa cũng hết sức khó coi. Mắt thấy đám người đi càng ngày càng xa, mới thấp giọng quát kỵ sỹ báo tin có gò má ửng đỏ kia:

- Sao ngươi lại đưa cô ta đến đây?

Tên kỵ sỹ kia ủy khuất, nói:

- Trước tới nay công chúa có bao giờ tới chỗ trưởng lão đâu, thuộc hạ có ngờ hôm nay công chúa lại xuất hiện ở đấy, cũng không biết ai để tin tức truyền đi...- Chết tiệt!

Ba Đa cắn răng nói:

- Vậy ngươi gặp trưởng lão chưa?

Kỵ sỹ truyền tin lắc đầu:

- Từ đầu tới cuối, trưởng lão không hề xuất hiện, cả ba vị công tử cũng không thấy đâu...

Ba Đa phẫn nộ nói:

- Đáng chết, nữ nhân này từ lúc gả qua đây, chưa từng nể mặt chúng ta một lần, mẹ nó, công chúa cái rắm!- Đại nhân... cẩn thận lời nói!

Kỵ sỹ truyền tin nhẹ giọng.

Ba Đa nói:

- Có làm sao? Ở đây đều là người chúng ta, chẳng lẽ trong lòng ba vị công tử không nghĩ như thế sao?

- Đại nhân bớt giận, chúng ta quay về báo cáo thôi. Chuyện bên này, chắc ba vị công tử cũng biết rồi.

Kỵ sỹ truyền tin lấy tay chạm vào má, khổ sở nói.

Cứ tưởng là chuyện tốt, có thể nở mày nở mặt trước ba vị công tử, cóai ngờ gặp phải nữ nhân điên Bảo Liên công chúa này, chẳng nói chẳng rằng gì, cho ngay một cái tát.

Ba Đa nhìn kỵ sỹ truyền tin trầm giọng nói:

- Uất ức hôm nay ngươi nhận, ta sẽ nói với đại công tử, cứ để cho bọn chúng ngông cuồng vài hôm, đợi đến lúc trưởng lão thật sự nghĩ thông, hừ...

Nói xong, trên mặt Ba Đa lộ ra một tia cười lạnh:

- Đi!

Đám người nhanh chóng hướng về phương khác bỏ đi.Bảo Liên công chúa mang chất nữ và chất nhi của mình, bay như tên mấy chục dặm cho đến khi thấy một cung điện nguy nga tráng lệ, ước chừng lên đến ngàn mẫu!

Tường cột sơn son trạm trổ, xa hoa lộng lẫy.

Bên ngoài cung điện, còn xây bức tường cao đến hai trượng, chân tường thành còn có một con hào rộng đến vài chục trượng để bảo vệ thành.

Đây quả thực là một tòa thành tinh xảo.Sở Mặc nhìn đến độ có chút ngẩn ngơ, bởi vì kiến trúc này, hoàn toàn không giống với phong cách kiến trúc trên thảo nguyên này, mà lại giống với kiến trúc Đại Hạ.

Kiến trúc trên thảo nguyên thì cũng không tính là phong cách gì đó, chỉ là một lều chiên, lều trại. Cho dù là lều của Vương đình... thì cũng chỉ to hơn một chút... hoa lệ hơn một chút mà thôi.

Bàng Trung Nguyên bên cạnh Sở Mặc giải thích:

- Bảo Liên công chúa, từ nhỏ đã thích văn hóa, đọc kinh văn điển tích, thơ từ của Đại Hạ... đến ngay cả kiến trúc của Đại Hạ cũng thích.Nói xong, Bàng Trung Nguyên than nhẹ:

- Không ngờ, trưởng lão Hạo Nguyệt... tốt với công chúa như vậy, tặng nguyên cho công chúa một tòa cung điện Đại Hạ ở nơi này.

Sở Mặc gật đầu:

- Đúng thế, ở nơi này, muốn xây dựng cung điện, chẳng dễ dàng gì, nguyên vật liệu tìm kiếm cũng khó khăn.

Trên mặt Bàng Trung Nguyên lộ ra một nét cười khổ, âm thanh có chút mất mát:

- Có thể nói tài lực của Hạo Nguyệt trưởng lão... mạnh nhất trên thảo nguyên này, so sánh lúc Vương đình thịnh vượng nhất, của cải tíchlũy chỉ sợ cũng không bằng một phần ba trưởng lão Hạo Nguyệt.

- Lợi hại như vậy!

Sở Mặc ngạc nhiên thán phục, sau đó nhìn Bàng Trung Nguyên nói:

- Giữa tiên sinh và Bảo Liên công chúa...

Sở Mặc chưa nói hết lời, sắc mặt Bàng Trung Nguyên hơi đổi, cắt lời của hắn:

- Lâm công tử, việc này không nên nhắc đến!

Nói xong có thể cảm thấy ngữ khí của mình có chút không tốt, cười khổ giải thích:

- Chuyện này... đây dù sao cũng là địa bàn của trưởng lão HạoNguyệt, có những lời, không tiện nói. Công tử muốn biết, sau này... sẽ có cơ hội.

Sở Mặc lắc đầu cười:

- Không sao, ta cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi.

Trong lòng đã rõ, trước khi Bảo Liên công chúa gả cho Hạo Nguyệt trưởng lão, chỉ sợ có quan hệ rất mật thiết với Bàng Trung Nguyên. Từ thái độ của hai người có thể nhìn ra vài phần.

Phía sau, đoàn người đi theo cầu treo trên hào bảo vệ đi vào nội thành.Bên trong có vô số hạ nhân ra tiếp đón, còn có người phụ trách riêng hướng dẫn kỵ binh đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Sở Mặc bên này, được đãi ngộ rất tốt, một mình độc hưởng một sân viện.

Mà Bàng Trung Nguyên, sau khi vào thành, được người đón đi.

Điều này càng khẳng định suy đoán trong lòng Sở Mặc: Người tới từ Đại Hạ này, giống đại thúc học thức uyên bác tới trung nguyên thưởng thức phong cảnh, cùng với Vương đình công chúa trước đây, chắc chắc có chuyện không thể nói cho người khác biết.Cũng không phải Sở Mặc tò mò việc này lắm, mưu đồ của hắn rất lớn, hắn muốn thay đổi vận mệnh của cả thảo nguyên này!

Bời vậy, từng chi tiết, không thể bỏ qua.

Lão gia tử từng nói: Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ý nói từ những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)
Chương58: Cung điện thảo nguyên (2)

Nếu sơ suất, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề!

Từ nhỏ Sở Mặc được dạy cẩn trọng, gặp chuyện gì đều lưu ý. Như thế, lúc quyết định mới có thể ít phạm sai lầm.Đuổi mấy nha đầu giúp hắn tắm rửa, Sở Mặc tự ngâm mình trong bồn nước, cảm giác vô cùng thoải mái. Thậm chí hắn còn không nhớ lần tắm rửa trước là bao giờ nữa.

Ước chừng ngâm mình nửa tiếng đồng hồ, Sở Mặc bước ra ngoài, thay y phục được đưa đến từ trước đó, lần này, y phục rất vừa thân. Nhưng không hề hoa lệ, giống y phục của mấy kỵ sỹ.

Đây là do Sở Mặc đã dặn dò Na Y từ trước.

Sau khi thay đổi y phục, cả người tinh thần cảm thấy tốt hơn rất nhiều.Theo sau, Sở Mặc ở trong phòng, yên tĩnh tu luyện. Dù thế nào, việc tu luyện mỗi ngày, sấm có đánh cũng không thể đổi được. Thiên tài dù có xuất sắc hơn nữa, cũng cần chuyên chỉ tu luyện, nếu không, thiên phú tốt cũng bị lãng phí mà thôi.

Từ nhỏ, Sở Mặc đã hiểu được đạo lý này.

Sau khi tu hành được một đại chu thiên, sắc trời cũng tối. Lúc này, có thị nữ tới mời Sở Mặc đi dự yến tiệc.

Bữa tiệc đón gió tẩy trần này, chắc chắn không thể thiếu được rồi.Đi theo thị nữ đến một căn phòng yến hội to lớn, Sở Mặc gặp lại Na Y và Liệt Ca, hai người đang ở cạnh Bảo Liên công chúa, tất cả đều thay y sam mới.

Lúc này Na Y, thay một thân áo màu vàng sáng, càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người, thấy Sở Mặc, con ngươi lộ ra ý cười ôn nhu.

Bảo Liên công chúa nhìn theo ánh mắt của chất nữ, thấy Sở Mặc, khẽ gật đầu nhưng không hề qua đây tiếp đón.

Chắc là Na Y cũng đã nói với cô cô của mình điều gì đó.Trong lòng Sở Mặc thở nhẹ một hơi, vị Bảo Liên công chúa này xem ra là hướng về chất nữ với chất nhi của mình nhiều hơn.

Trước đây Na Y cũng từng nói qua, cô cô của nàng, đáng tín nhiệm nhất.

"Nếu như thế, kế hoạch... đã thành công một nửa rồi."

Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng.

Hắn chuyển mắt nhìn một vòng, không hề phát hiện ra thân ảnh của Bàng Trung Nguyên. Đúng lúc cảm thấy kỳ quái, Bàng Trung Nguyên từ ngoài bước vào, mặc một thân màu trắng thư sinh nho nhã. Đầu tócchải gọn ghẽ, chỉnh tề, trông cả người tỏa sáng.

Thấy Sở Mặc, Bàng Trung Nguyên khẽ mỉm cười. Sau đó thong dong bước về phía bàn Bảo Liên công chúa.

Sở Mặc mở to mắt, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Lúc trước Bàng Trung Nguyên cẩn thận dè dặt tránh tị hiềm, sao giờ... như thay đổi thành một người khác vậy?

Bảo Liên công chúa bên kia cũng mỉm cười duyên dáng, đứng dậy, hơi hành lễ với Bàng Trung Nguyên:

- Bàng tiên sinh tới rồi!Sở Mặc không kìm nổi trợn mắt, lòng nghĩ: "Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp!"

Yến hội bắt đầu, từng món ăn tinh xảo được dâng lên, những người ngồi cùng bàn với Sở Mặc, đều là kỵ sỹ bên cạnh Na Y công chúa, vô cùng tôn kính Sở Mặc, món gì dâng lên cũng để Sở Mặc nếm thử trước. Từ nhỏ Sở Mặc lớn trong quân đội, tự nhiên biết cách giao tiếp cùng những người này.

Nhanh chóng, không khí trên bàn rượu trở nên sôi nổi. Mọi người nâng ly cạn chén, lớn tiếng nói cười, tạm thời quên đi những bi thương và không vui trước đấy.Người qua đời cũng đã qua, nhưng người còn sống... vẫn phải sống tiếp.

Sở Mặc cũng chỉ nhấp môi, mọi người cũng không ép hắn.

Lúc tiệc rượu sắp kết thúc, trong phòng đột nhiên có người cao giọng thông bá:

- Hạo Nguyệt trưởng lão đến! Đại công tử đến! Nhị công tử đến! Tam công tử đến!

Tiếng ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh, thoáng chốc yên tĩnh. Sở Mặc nhìn theo ánh mắt của mọi người về hướng cửa lớn.Chỉ thấy một người trung niên độ tuổi ngũ tuần, mặc một trường bào hoa lệ, đầu đội kim quan, khí thế hiên ngang đi tới.

Sau y, còn có ba thanh niên trẻ, vị đằng trước tướng mạo mười phần anh tuấn, mặc thân bạch y, mặt mang nụ cười ôn hòa.

Thanh niên ở giữa trông giống hệt với thanh niên vừa rồi, chỉ khác biểu tình lạnh lùng nghiêm túc, mặc thân hắc y, không nói không cười, mỗi một bước đi, như dùng thước để đo.

Thanh niên sau cùng, nhìn trông cũng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo mười phần anh tú, mặc một thân thanh y, trong tay cầm mộtchiếc quạt, ngó nhìn bốn phía, trông bộ như mấy công tử danh môn thành Viêm Hoàng.

Đồng thời, hai gã trung niên tướng mạo bình bình, đi theo sau bốn người, nhìn qua ăn mặc giống như thị vệ tầm thường.

Nhưng Sở Mặc, hơi động trong lòng, nhớ lại trước đây Na Y từng nói, bên cạnh Hạo Nguyệt trưởng lão, lúc nào cũng có hai thị vệ đã đạt cảnh giới Nguyên quan, như hình với bóng. Nói vậy... chắc là hai người này rồi.

Nhìn bốn phụ tử Hạo Nguyệt trưởng lão ăn mặc, Sở Mặc có cảm giác được mở rộng tầm mắt.Trên vùng thảo nguyên này, những người hắn gặp trước đây đều là những hán tử thô lỗ, đến ngay cả Na Y, tuy rằng mặt mũi cực kỳ xinh đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm, là phong cách thảo nguyên, trên đầu trên người, đeo rất nhiều trang sức.

Đi trên đường, cứ va vào nhau đinh đinh đang đang.

Trong tưởng tượng của Sở Mặc, người thảo nguyên đều như thế cả.

Nhưng nhìn thấy trưởng lão Hạo Nguyệt và ba nhi tử của y, Sở Mặc lập tức cảm thấy có chút bối rối, có cảm giác dường như hắn trở về Đại Hạ.Sở Mặc nhìn về phía Bàng Trung Nguyên, mặc dù sau khi trưởng lão Hạo Nguyệt xuất hiện, trên mặt Bàng Trung Nguyên thoáng có nét không tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm đứng dậy.

Trong ánh mắt mang theo vài phần tôn kính nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt.

Na Y với Liệt Ca, cũng đứng dậy, cười đón tiếp Hạo Nguyệt trưởng lão.

Bảo Liên công chúa là người cuối cùng đứng dậy, không những thế, ngữ khí vô cùng bình thản, hoàn toàn không giống như đang đối diện vớitrượng phu của mình, nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt bước tới, điềm nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười, gật gật đầu với Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh:

- Bàng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!

Bàng Trung Nguyên thi lễ với Hạo Nguyệt trưởng lão:

- Tại hạ tham kiến Hạo Nguyệt trưởng lão.

- Ha ha, không cần khách khí như vậy, đều là bằng hữu từ xưa!- Hạo Nguyệt trưởng lão cười sang sảng, lúc này mới nhìn Bảo Liên công chúa với vẻ mặt cưng chiều:

- Chất nữ với chất nhi của chúng ta tới, ta lại không tới thăm chúng sao?

Nói rồi, quay đầu nói với ba người trẻ tuổi phía đằng sau:

- Còn không qua gặp công chúa và Tam vương tử?

Quy tắc Vương đình trên thảo nguyên tuy không nhiều như Đại Hạ, nhưng tôn ti trên dưới, giống nhau.

Trên mặt ba người trẻ tuổi không hề thấy bất kỳ sự không tìnhnguyện nào, cả ba nở nụ cười bước lên chào Na Y và Liệt Ca. Na Y và Liệt Ca cũng mỉm cười đáp lễ, không khí vô cùng hòa hợp.

Mức độ nguy hiểm của Hạo Nguyệt trưởng lão trong lòng Sở Mặc lại lớn hơn vài phần. Chỉ xem cảnh này thôi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thái độ lạnh như băng của Ba Đa với họ.
Chương59: Hạo Nguyệt trưởng lão

- Lẽ nào Ba Đa ăn no thừa hơi mới dùng thái độ kia để đối đãi với Na Y?

Đương nhiên không thể nào!Như vậy, chỉ có thể nói, trưởng lão Hạo Nguyệt... lòng dạ thâm sâu, quá biết giả vờ.

Ba nhi tử của y cũng không thua kém chút nào!

Nhưng Na Y với Liệt Ca bên này... cũng hề thua kém.

Điều này khiến Sở Mặc cảm thán trong lòng, những đứa trẻ sống trong gia đình thế này, đương nhiên trời sinh biết diễn kịch, trong chớp mắt có thể che giấu tâm tình thực sự của mình.

Hạo Nguyệt trưởng lão đến, khiến không khí trở nên âm trầm hơnmấy phần. Nhưng Hạo Nguyệt trưởng lão cứ như thể không hề phát hiện, gọi người đổi bàn thức ăn mới, lớn tiếng cười uống rượu cùng với Bàng Trung Nguyên.

Còn nâng ly kính kỵ sỹ bảo hộ Na Y trên đường bình an.

- Cảm tạ các ngươi đã hộ tống công chúa và vương tử suốt đoạn đường. Các ngươi vất vả rồi.

Hạo Nguyệt trưởng lão đứng dậy, bưng bát:

- Bát rượu này, ta cạn trước!

Đám kỵ sỹ đều là người tình cảm, thấy Hạo Nguyệt trưởng lão nhưvậy, cũng sôi nổi, đứng dậy uống cạn rượu trong bát.

- Các ngươi đều là những người đàn ông tốt trên thảo nguyên, đều là những nam tử hán nhiệt huyết! Không nên vì ta ở đây, mà không thoải mái, cứ coi đây là nhà của các ngươi. Mọi người cứ tự nhiên.

Hạo Nguyệt trưởng lão cầm bát không giơ cho mọi người xem, sau đó cười híp mắt ngồi xuống.

Không khí trong đại sảnh, dần dần khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.

Trong lòng Sở Mặc thổi qua một cơn gió lạnh, hắn thầm quan sát biểu cảm của Na Y, Bàng Trung Nguyên và Bảo Liên công chúa.Quả nhiên, mấy người kia đều rất thông minh, sâu trong đấy mắt, ai cũng có vài phần phẫn nộ và lạnh như băng.

"Hạo Nguyệt trưởng lão, là chủ nhân nơi đây, tiếp đãi mọi người, cũng chẳng có gì là không đúng. Nhưng, y nói những lời này, cùng với thái độ của y, rõ ràng là đang truyền một tín hiệu..." Sở Mặc trong lòng thầm nghĩ: Y muốn làm.. đế vương của thảo nguyên này!

"Hơn nữa, sau khi y vào đây, cho tới giờ, chưa hề nhắc tới một câu đại vương với vương hậu..."

"Nghe nói đại vương và vương hậu đối đãi với trưởng lão HạoNguyệt rất tốt. Con người này... đúng là có đủ lạnh lùng và bạc tâm."

Trước đây, đúng là có chút xem thường y.

Nhớ lại bức mật hàm trên người đặc sứ viên Đại Tề có ghi mấy thứ, Sở Mặc hít một hơi lạnh: Trên bức mật hàm, có tên ba bốn người, đều là người trưởng lão của bộ tộc Hạo Nguyệt.

Vốn Sở Mặc cho rằng y không biết chuyện này. Nhưng giờ thấy biểu hiện của y, một người khôn khéo như vậy, không thể không phát hiện chuyện này."Lẽ nào... Hạo Nguyệt trưởng lão, mới là quân cờ bí ẩn nhất, cũng lợi hại nhất... mà Đại Hạ bố trí?"

Dù đây mới chỉ là suy đoán, nhưng Sở Mặc vẫn bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ. Gia gia từng nói, cao nhân chơi cờ và đọ sức, đều ẩn chứa đầy trí tuệ và âm mưu, những người bình thường đến tận lúc chết... cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi có người lật quân bài cuối cùng lên, ngươi mới biết chân tướng sự việc. Thậm chí có lúc, quân bài cuối cùng được lật lên rồi, ngươi vẫn không hề biết chân tướng thật sự là gì!"Xem ra, sau khi trở về, phải nghiên cứu lại bức mật hàm từ đầu mới được." Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.

Yến rượu mãi tới rất khuya mới kết thúc, đoàn người trưởng lão Hạo Nguyệt không hề ở lại đây nghỉ, mà mang người rời đi.

Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Sở Mặc trở về phòng, không lâu sau, Bàng Trung Nguyên tìm tới tận cửa.

Bàng Trung Nguyên tối nay uống không ít rượu, nhìn qua có chút men say, nói chuyện tiếng hơi lớn, gặp Sở Mặc, đầu tiên xin lỗi:

- Xin lỗi, hôm nay khiến Lâm công tử chịu ủy khuất rồi, lẽ ra... Lâmcông tử phải ngồi bàn trên mới phải!

Sở Mặc khoát tay:

- Không phải chúng ta đã nói rồi sao, không thể tiết lộ thân phận của ta. Nếu không, kế hoạch tiếp theo không thể triển khai.

Bàng Trung Nguyên xua xua tay, giọng nói có chút chua sót:

- Sự tình... chỉ sợ có thay đổi!

- Sao vậy?

Sở Mặc nhìn Bàng Trung Nguyên, hơi nhíu mày.Bàng Trung Nguyên uống một hớp nước, sau đó trầm giọng nói:

- Hạo Nguyệt trưởng lão... có vấn đề lớn!

- Sao?

Sở Mặc thoáng nhìn Sở Mặc, suy đoán này, tối nay hắn đã đoán ra rồi, nhưng không biết Bàng Trung Nguyên dựa vào gì mà phát hiện ra.

- Lúc nãy uống rượu, ta có ý thăm dò ba nhi tử của Hạo Nguyệt trưởng lão. Ba tên kia... Lão đại là con hổ mặt cười, tâm cơ khó dò! Lão nhị cả ngày âm trầm, rất ít khi nói chuyện. Còn Lão tam, phong lưu, nói năng tự nhiên, xem như không có tâm cơ nhất.- Bởi vây, trong ba tên tiểu tử kia, chỉ có Lão Tam, là dễ đối phó nhất.

Bàng Trung Nguyên uống nhiều rượu, nói chuyện ít nhiều hơi dông dài. Sở Mặc cũng không túc giục, nhẫn nại nghe.

-Ta nghe Lão Tam nói đôi ba câu, chuyện Ba Đa hôm nay chặn đường chúng ta, không phải ý của trưởng lão Hạo Nguyệt mà là ý của đại nhi tử của y, Hạo Nguyệt Cách Mộc.

- Chuyện này, khiến Hạo Nguyệt trưởng lão vô cùng tức giận, mắng Hạo Nguyệt Cách Mộc một trận.Trên mặt Bàng Trung Nguyên mang theo men say, lộ ra vẻ cười lạnh:

- Tuy tên tiểu tử Hạo Nguyệt Cách Thủy chỉ lộ ra nửa câu, nhưng làm sao thoát được khỏi ánh mắt của ta?

- Chuyện này, không phải ý của Hạo Nguyệt trưởng lão, sau đó y lại vì chuyện này này nổi giận lôi đình, chắc chắn là có vấn đề.

- Vì y không phải là Bảo Liên! Y không hề thích Na Y với Liệt Ca như thế!

- Y nổi giận, là vì hành vi của Hạo Nguyệt Cách Mộc khiến chúng tadấy lên nghi ngờ.

- Vì thế, y mới dẫn ba nhi tử của y tới yến tiệc, hơn nữa bày ra vẻ mặt vui mừng gặp người thân, không hề nhắc một chữ nào chuyện Vương đình Điều này, rõ ràng là đang khiến chúng ta lơ là!

- Chỉ có điều mấy nhi tử của y, vẫn còn non lắm, bộ dáng giả vờ của bọn chúng, làm sao có thể tránh được ánh mắt của ta?

Bàng Trung Nguyên cười lạnh:

- Đầu tiên mắng cho Hạo Nguyệt Cách Mộc một trận ra trò, sau đấy đích thân tham gia tiệc rượu, đây vốn không phải tính cách của HạoNguyệt trưởng lão! Ta hiểu rõ y, lý do duy nhất khiến y làm như vậy, chính là, dã tâm bành trướng tới tận cùng, muốn là đế vương trên thảo nguyên này.

- Ý ngươi nói y dựa vào Đại Tề?

Sở Mặc hỏi.

- Dựa vào Đại Tề?

Bàng Trung Nguyên lắc lắc đầu:

- Khả năng này, cũng có thể có, nhưng cực nhỏ. Cứ cho y có liên hệ với Đại Tề, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, từ trong xương cốt con người này, vô cùng kiêu ngạo, y sẽ không hoàn toàn dựa vào Đại Tềđâu.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một hồi, thăm dò:

- Vậy ngươi nói xem liệu trong đám thủ hạ của Hạo Nguyệt trưởng lão, có quân cờ của Đại Tề hay không?
Chương60: Hạo Nguyệt trưởng lão (1)

Bàng Trung Nguyên hơi nhíu mày, dùng tay day day đầu, nói:

- Có thể có khả năng.

- Vậy kế hoạch của chúng ta thì sao?

Sở Mặc nhìn Bàng Trung Nguyên:

- Tạm thời hoãn lại?- Tình thế này, ngươi cũng thấy, phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, cần phải xem xét cẩn thận Vì vậy, kế hoạch, chắc chắn cần hoãn lại. Như vậy sẽ ủy khuất công tử, đành chờ đợi ở đây lâu hơn một chút.

Trong giọng nói Bàng Trung Nguyên mang theo vài phần áy náy.

- Không sao, ta cũng không có chuyện gì vội.

Sở Mặc nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận một chút là điều nên làm.

Cùng lúc đó, Bảo Liên công chúa, cùng Na Y ở trong phòng của mình, cũng đang bàn luận về chuyện này.- Cô cô có cảm thấy cô phụ có chút gì đó không đúng không?

Na Y dựa vào đầu giường, có có vài phần men say, tuy không uống nhiều, nhưng trong thời gian dài cũng không trụ nổi. Ba huynh đệ ấy tuy không ép nàng uống, nhưng cũng uống với nàng không ít.

- Đương nhiên y có vấn đề!

Bảo Liên công chúa cười lạnh nói:

- Phụ vương con băng hà, hắn liền nổi dã tâm, hỏi ta Kim Ca với Ngân Ca làm ra chuyện táng tận lương tâm, có nên giết không?

- Vậy cô cô trả lời thế nào? Na Y hỏi.- Đương nhiên ta nói giết!

Bảo Liên công chúa nói,thở dài một hơi:

- Hai đứa, cũng coi như ta trông hai đứa trường thành, hồi nhỏ cũng không tệ, không ngờ lớn lên, lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này.

- Cô phụ ngươi lại hỏi ta, nếu giết Kim Ca với Ngân Ca, báo thù cho đại vương xong, Vương đình thảo nguyên làm thế nào?

Bảo Liên công chúa cười lạnh:

- Ta vừa nghe đã biết ý đồ của y, nói cho y biết, Vương đình thảo nguyên, vĩnh viễn thuộc về huyết mạch của đại vương, Kim Ca vớiNgân Ca chết rồi, không phải vẫn còn Liệt Ca hay sao?

- Y lại nói Liệt Ca nhỏ tuổi, không có đủ khả năng thu phục lòng dân. Ta lại nói y, Liệt Ca nhỏ tuổi, vẫn còn có Na Y! Trên thảo nguyên chúng ta, cũng chưa phải chưa từng có nữ vương!

Na Y lắc đầu:

- Con không làm được đâu...

- Sao con không làm được?

Bảo Liên công chúa kéo tay Na Y, nói:

- Tính cách của con, giống với ta nhất, đều hùng hổ, dám nghĩ dámlàm, hơn nữa, con thông minh hơn ta, sao lại không làm được?

- Tình hình hiện giờ, nói những chuyện này, hơi sớm...

Na Y có chút thất vọng nói:

- Nếu cô phụ thật sự có suy nghĩ đó, cả thảo nguyên này, ai có thể ngăn cản được y?

Bảo Liên công chúa thở dài, do dự một hồi, mới nói:

- Con biết không, thực ra, cái chết của phụ mẫu con... có liên quan trực tiếp... tới y!

Đồng thời, hai gã trung niên tướng mạo bình bình, đi theo sau bốn người, nhìn qua ăn mặc giống như thị vệ tầm thường.

Nhưng Sở Mặc, hơi động trong lòng, nhớ lại trước đây Na Y từng nói, bên cạnh Hạo Nguyệt trưởng lão, lúc nào cũng có hai thị vệ đã đạt cảnh giới Nguyên quan, như hình với bóng. Nói vậy... chắc là hai người này rồi.

Nhìn bốn phụ tử Hạo Nguyệt trưởng lão ăn mặc, Sở Mặc có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Trên vùng thảo nguyên này, những người hắn gặp trước đây đều lànhững hán tử thô lỗ, đến ngay cả Na Y, tuy rằng mặt mũi cực kỳ xinh đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm, là phong cách thảo nguyên, trên đầu trên người, đeo rất nhiều trang sức.

Đi trên đường, cứ va vào nhau đinh đinh đang đang.

Trong tưởng tượng của Sở Mặc, người thảo nguyên đều như thế cả.

Nhưng nhìn thấy trưởng lão Hạo Nguyệt và ba nhi tử của y, Sở Mặc lập tức cảm thấy có chút bối rối, có cảm giác dường như hắn trở về Đại Hạ.Sở Mặc nhìn về phía Bàng Trung Nguyên, mặc dù sau khi trưởng lão Hạo Nguyệt xuất hiện, trên mặt Bàng Trung Nguyên thoáng có nét không tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm đứng dậy.

Trong ánh mắt mang theo vài phần tôn kính nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt.

Na Y với Liệt Ca, cũng đứng dậy, cười đón tiếp Hạo Nguyệt trưởng lão.

Bảo Liên công chúa là người cuối cùng đứng dậy, không những thế, ngữ khí vô cùng bình thản, hoàn toàn không giống như đang đối diện vớitrượng phu của mình, nhìn trưởng lão Hạo Nguyệt bước tới, điềm nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười, gật gật đầu với Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh:

- Bàng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!

Bàng Trung Nguyên thi lễ với Hạo Nguyệt trưởng lão:

- Tại hạ tham kiến Hạo Nguyệt trưởng lão.

- Ha ha, không cần khách khí như vậy, đều là bằng hữu từ xưa!- Hạo Nguyệt trưởng lão cười sang sảng, lúc này mới nhìn Bảo Liên công chúa với vẻ mặt cưng chiều:

- Chất nữ với chất nhi của chúng ta tới, ta lại không tới thăm chúng sao?

Nói rồi, quay đầu nói với ba người trẻ tuổi phía đằng sau:

- Còn không qua gặp công chúa và Tam vương tử?

Quy tắc Vương đình trên thảo nguyên tuy không nhiều như Đại Hạ, nhưng tôn ti trên dưới, giống nhau.

Trên mặt ba người trẻ tuổi không hề thấy bất kỳ sự không tìnhnguyện nào, cả ba nở nụ cười bước lên chào Na Y và Liệt Ca. Na Y và Liệt Ca cũng mỉm cười đáp lễ, không khí vô cùng hòa hợp.

Mức độ nguy hiểm của Hạo Nguyệt trưởng lão trong lòng Sở Mặc lại lớn hơn vài phần. Chỉ xem cảnh này thôi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thái độ lạnh như băng của Ba Đa với họ.

- Lẽ nào Ba Đa ăn no thừa hơi mới dùng thái độ kia để đối đãi với Na Y?

Đương nhiên không thể nào!Như vậy, chỉ có thể nói, trưởng lão Hạo Nguyệt... lòng dạ thâm sâu, quá biết giả vờ.

Ba nhi tử của y cũng không thua kém chút nào!

Nhưng Na Y với Liệt Ca bên này... cũng hề thua kém.

Điều này khiến Sở Mặc cảm thán trong lòng, những đứa trẻ sống trong gia đình thế này, đương nhiên trời sinh biết diễn kịch, trong chớp mắt có thể che giấu tâm tình thực sự của mình.

Hạo Nguyệt trưởng lão đến, khiến không khí trở nên âm trầm hơnmấy phần. Nhưng Hạo Nguyệt trưởng lão cứ như thể không hề phát hiện, gọi người đổi bàn thức ăn mới, lớn tiếng cười uống rượu cùng với Bàng Trung Nguyên.

Còn nâng ly kính kỵ sỹ bảo hộ Na Y trên đường bình an.

- Cảm tạ các ngươi đã hộ tống công chúa và vương tử suốt đoạn đường. Các ngươi vất vả rồi.

Hạo Nguyệt trưởng lão đứng dậy, bưng bát:

- Bát rượu này, ta cạn trước!

Đám kỵ sỹ đều là người tình cảm, thấy Hạo Nguyệt trưởng lão nhưvậy, cũng sôi nổi, đứng dậy uống cạn rượu trong bát.

- Các ngươi đều là những người đàn ông tốt trên thảo nguyên, đều là những nam tử hán nhiệt huyết! Không nên vì ta ở đây, mà không thoải mái, cứ coi đây là nhà của các ngươi. Mọi người cứ tự nhiên.

Hạo Nguyệt trưởng lão cầm bát không giơ cho mọi người xem, sau đó cười híp mắt ngồi xuống.

Không khí trong đại sảnh, dần dần khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..
Xích tâm tuần thiên
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom