• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần y xuất chúng (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Được cô bác sĩ ngực to cấp cứu

Tô Lệ là sinh viên năm ba của Đại học Hải Thành, sống trong gia đình có tiền, trước đây toàn sống trong biệt thự mà nhà cô mua cho. Nhưng không biết vì lí do gì, cô lại bán biệt thự, chuyển sang ở ký túc của trường.

Đại học Hải Thành cách nhà cho thuê khá xa, nhưng may mà Tô Lệ có xe, cứ thế đi thẳng đến trường là được. Chiếc xe màu hồng đi nhanh về phía Đại học Hải Thành, vì không phải giờ cao điểm nên đường cũng khá thông thoáng.

Tô Lệ rất tập chung lái xe, cả quãng đường không nói với Hoàng Hách một câu nào.

Hoàng Hách ngồi ngả lưng một cách thoải mái trên ghế lái phụ, cảm thấy hơi tẻ nhạt, nên tìm chủ đề nói chuyện: “Người đẹp Tô, tôi rất tò mò, sao cô lại bán căn biệt thự kia thế?”.

Tô Lệ không cả quay đầu sang, dửng dưng đáp: “Nhà tôi cần tiền, với lại tôi vốn không thích ở một mình, nên chủ động bảo người nhà bán nó đi”.

Ngập ngừng một lúc, Tô Lệ lại nói tiếp: “Thực ra tôi cũng thích ở ký túc của trường, đông vui thích lắm”.

“Thế sao cô lại muốn chuyển ra ngoài làm gì?”, Hoàng Hách cảm thấy khó hiểu.

Tô Lệ do dự một lúc, đang định mở lời, đột nhiên thấy một đám người tụ tập phía trước, đứng chắn cả đường, cô vội vàng phanh xe lại.

“Phía trước có chuyện gì vậy nhỉ?”, Tô Lệ cảm thấy khó hiểu liền mở cửa sổ, những âm thanh huyên náo lập tức vọng vào trong xe.

“Hình như là xảy ra tai nạn”, Hoàng Hách nhíu mày. Có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách phát hiện ra thị lực của bản thân cũng tốt lên không ít, nhìn qua kẽ hở giữa đám đông, anh lờ mờ có thể nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở giữa đám người, hình như còn có một người đang nằm bên cạnh chiếc xe nữa.

“Đi, xuống xem xem sao”, với thiên chức là một bác sĩ, Hoàng Hách không chờ Tô Lệ lên tiếng đã mở luôn cửa xe, sải bước dài về phía đám đông.

“Ông nội, ông nội ơi... Hu hu...”.

Vừa mới đến chỗ đám đông Hoàng Hách đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, rẽ đám đông ra, thì thấy một cậu bé đang ngồi bên cạnh một ông cụ khóc thảm thiết.

Ông cụ nằm dưới đất, mặt đầy máu, hai mắt nhắm chặt, môi tím tái, nằm bất động như người chết vậy.

Cách chỗ ông cụ nằm khoảng năm, sáu mét là một chiếc BMW X7 màu đỏ, đầu xe có hơi bị móp méo. Bên cạnh chiếc BMW là một cô gái đang thẫn thờ đứng dựa vào cửa xe, khắp người mềm nhũn, như thể sẽ bị ngã bất cứ lúc nào.

“Tôi không cố ý đâu, tôi không cố ý..., tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...”, cô gái cắn chặt đôi môi đang run run, nhìn ông cụ đang nằm bất động dưới đất, miệng không ngừng xin lỗi.

“Ông nội ơi tỉnh lại đi... Hu Hu... cứu ông nội cháu với...”, cậu bé vừa khóc to vừa nhìn xung quanh bằng ánh mắt cầu cứu.

Nhưng không ai đứng ra, mọi người cứ chỉ trỏ nhưng không ai dám đưa tay ra giúp đỡ.

“Tránh một chút, mọi người tránh chút ạ...”, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Tôi là bác sĩ, để tôi cứu người!”.

Trong đám đông, một người phụ nữ mặc đồ công sở đang cố gắng rẽ đám đông ra, vội vàng đi vào trong.

Cô gái này có cơ thể vô cùng hấp dẫn, bộ đồ công sở nhỏ bé sắp không đỡ nổi vật khủng trước ngực cô, như thể sẽ bị nảy ra bất cứ lúc nào vậy. Nếu là bình thường đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, nhưng lúc này, mọi người đều một lòng nhìn về ông cụ đang nằm dưới đất, còn rất ít người mới chú ý đến cô gái.

“Bạn nhỏ đừng lo lắng, có cô ở đây, ông nội cháu nhất định sẽ không sao đâu”.

Cô gái đi nhanh đến bên cạnh cậu bé, an ủi cậu bé một tiếng, sau đó ngồi xuống, kiểm tra cho ông cụ.

“Nguy rồi, tim ông ấy đã ngừng đập, cũng không còn hô hấp nữa, tình thế nguy kịch, cần cấp cứu ngay!”, giọng nói của cô gái tuy không quá lớn, nhưng sự gấp gáp bên trong câu nói đã khiến mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Khi chưa hiểu rõ tình hình, bọn họ lựa chọn đứng xung quanh nhìn, nhưng không có nghĩa là bọn họ là người vô tình.

“Giúp tôi gọi xe cấp cứu đi”, cô gái vừa nói vừa cởi khuy áo trước ngực ông cụ, sau đó nâng đầu ông cụ lên để mở đường thở.

Hít sâu một hơi, khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ nghiêm nghị, hai tay cô đặt lên ngực ông cụ rồi dùng lực ấn xuống. Mỗi lần ấn ngực được hơn mười cái, cô gái lại hô hấp nhân tạo cho ông cụ một lần.

Ông cụ nhìn cũng phải hơn bảy mươi tuổi, thêm vào bộ dạng máu me be bét như vậy, là người khác chắc chắn sẽ không muốn hô hấp nhân tạo cho ông ấy. Nhưng tất cả những điều này lại không là gì so với cô gái này, vì cô ấy là một bác sĩ, một bác sĩ đặt cứu người làm sứ mệnh của mình.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô gái, những người xung quanh cũng trở nên nghiêm túc, bọn họ dường như nín thở vì chỉ sợ làm phiền đến việc cấp cứu của cô gái.

Những giọt mồ hôi dọc theo khuôn mặt thanh tú của cô chảy xuống, ướt đẫm vùng tóc mai trên trán, làm ướt cả vạt áo trước của cô, khiến bộ ngực căng tròn mẩy của cô lộ rõ.

Nhưng cô gái còn không có cả thời gian để lau, chỉ vì đã mấy phút trôi qua, ông cụ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chương 7: Hoàng Hách ra tay

Lúc này, chỉ có cậu bé ngã ngồi bên cạnh ông cụ mới có thể thấy được nỗi lo không vơi đi được trên gương mặt cô gái.

"Hu... hu...", dường như nhận ra ông nội mình lành ít dữ nhiều, cậu bé vừa dừng khóc lại lần nữa gào khóc ầm ĩ.

Lần khóc này, chủ nhân của chiếc BMW cũng nhũn cả chân, cả người như mất hồn, hai tay che mặt, khóc nức nở: "Hu, hu, hu, hu, tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi...".

"Haiz...", mọi người đều thở dài, cảnh tượng trước mặt khiến họ cảm thán sự yếu ớt của sinh mệnh.

Chỉ có cô gái kia vẫn chẳng nói gì tiếp tục hồi sức tim. Trước khi chắc chắn đã chết, dù chỉ còn một chút cơ hội sống, thì người làm bác sĩ như cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

Song hiện thực luôn vô tình như vậy, lại mấy phút nữa trôi qua, mười phút thời gian vàng để cứu chữa sắp hết rồi, ông cụ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Đừng lãng phí sức lực nữa", đúng lúc này, Hoàng Hách cuối cùng cũng bước ra.

Vừa nãy anh không đi ra là vì phương pháp cấp cứu của cô gái này vô cùng chuyên nghiệp, Hoàng Hách cũng để cô thử trước đã. Hơn nữa, là bác sĩ đương nhiên biết lúc người khác chữa trị khoa chân múa tay là một việc vô cùng bất lịch sự, cho nên anh chỉ ở bên cạnh quan sát, chứ không chủ động đi lên.

Song lúc này đây, Hoàng Hách lại buộc phải lên. Mười phút vàng sắp hết rồi, nếu ông cụ còn không thể phục hồi nhịp tim và hô hấp, thì dù sau đó cứu sống được, thì trong tình huống thiếu oxy trong một khoảng thời gian dài, não cũng sẽ có tổn thương không thể khôi phục được.

Nghe thấy giọng Hoàng Hách, cô gái kia dừng động tác một lúc, nhưng ngay lập tức lại tiếp tục cấp cứu.

"Cô là một bác sĩ tốt có trách nhiệm", Hoàng Hách đi tới trước mặt cô gái, nói một cách khen ngợi: "Nhưng bây giờ vẫn nên để tôi thử đi".

Nói rồi, Hoàng Hách giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô gái.

Cô gái dừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu, ngước nhìn Hoàng Hách: "Anh làm được không?".

Hoàng Hách nhìn cô gái trước mặt, chỉ thấy cô không chỉ thân hình nóng bỏng, mà mặt cũng cực kỳ xinh đẹp, chẳng thua gì người đẹp Tô Lệ, cười khẽ một tiếng: "Không thử thì sao biết được?".

Cô gái do dự một lát, sau đó gật đầu: "Tôi tin anh!".

Hoàng Hách gật đầu, sau đó anh đưa mắt nhìn xuống, dừng ở ngực cô gái.

Bên trong đồng phục ngành của cô gái là chiếc áo lót màu trắng cổ trễ, lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, vải vóc bám vào da thịt, làm nổi bật hình dáng căng tròn đó, rất là gợi cảm.

"Anh nhìn cái gì mà nhìn?", cô gái cau mày, ánh mắt Hoàng Hách rất bất lịch sự, khiến cô bất giác sinh ra cảm giác chán ghét.

"Tôi chỉ muốn mượn cái kim băng trên ngực cô thôi", trên mặt Hoàng Hách nở nụ cười trêu chọc, cười như không cười nói: "Mặc dù chỗ khác cũng rất đẹp".

"Lưu manh!", cô gái nghe vậy thì má giần giật, đến cả thứ khổng lồ trước ngực cũng rung lên, cứ như tạo nên từng con sóng.

Nhưng cô kiểm soát cảm xúc của mình rất nhanh, chỉ do dự một lát bèn đưa tay lên tháo kim băng trên đồ trang sức trước ngực xuống, vứt cho Hoàng Hách: "Nhờ anh đó...".

Nhận kim băng, Hoàng Hách gật đầu với cô gái, sau đó xoay người, nhìn ông cụ dưới đất.

Lúc này, ánh mắt Hoàng Hách bỗng chốc sâu thẳm, cứ như một trí giả kiến thức uyên bác, khiến người ta không nhìn ra được trình độ.

"Đỡ ông ấy lên giúp tôi", Hoàng Hách đột nhiên nói: "Chú ý, phải đỡ thẳng".

Cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó trịnh trọng gật đầu, khom lưng đỡ cơ thể ông cụ dậy, sau đó đứng sang một bên, hai tay dùng sức giữ chặt đôi vai ông cụ, cố hết sức để cơ thể ông cụ ngồi thẳng.

Hoàng Hách ngồi sau lưng ông cụ, một tay mở kim băng ra, một tay khác thì kéo lưng áo ông cụ lên, để lộ ra cả phần lưng.

Ánh mắt tập trung, đôi mắt Hoàng Hách nhìn chằm chằm lưng ông cụ, còn trong đầu anh thì lại nhanh chóng chạy từng dòng thông tin.

Đột nhiên, mắt Hoàng Hách lóe lên, ngay sau đó, tay cầm kim băng của Hoàng Hách nhanh chóng cử động.
Chương 8: Cứu sống rồi

Tay cầm kim băng của Hoàng Hách bắt đầu nhanh chóng cử động.

Đầu kim liên tục di chuyển trên lưng ông cụ, để lại những lỗ kim màu đỏ nhạt. Kì lạ là những lỗ kim này mặc dù nông sâu khác nhau, nhưng mỗi một lỗ đều không chảy máu.

Ánh mắt cô gái từ lúc Hoàng Hách bắt đầu đâm kim đã đờ đẫn. Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, là biết ngay được không, cô đương nhiên nhìn cái là thấy được tay nghề của Hoàng Hách vô cùng thành thạo, kim vừa đâm xuống, chắc chắn là đúng vào huyệt, sau khi đâm vào thì không hề dừng lại đã đâm kim tiếp, không lệch một phân nào.

Có lẽ ông nội cô, Thái Sơn Bắc Đẩu của giới Đông y Hoa Hạ cũng không làm được như Hoàng Hách.

Chỉ thoáng cái, Hoàng Hách đã đâm hơn một trăm kim trên lưng ông cụ, lỗ kim dày đặt trải khắp lưng ông cụ, trông hơi dữ tợn.

"Phù...", đột nhiên, Hoàng Hách thở dài thườn thượt, thu mạnh kim băng về.

"Thế nào?", cô gái vội vàng quan sát ông cụ, thấy gương mặt vốn tím tái của ông cụ thế mà lại hơi có chút hồng hào, chỉ có điều ông cụ vẫn không có nhịp tim và hô hấp.

"Chẳng lẽ không cứu sống được thật?", cô gái hơi đau lòng, đây không chỉ là vì chức trách của bác sĩ, mà còn có sự kiêu ngạo của cô.

Cô là thiên tài y học, 22 tuổi đã có hai bằng thạc sĩ Đông Tây y, trở thành ngôi sao đang dần tỏa sáng trong giới y học Hoa Hạ, cộng thêm tác động của gia tộc, mới chỉ 23 tuổi mà cô đã được cất nhắc là phó giám đốc bệnh viện Nhân dân Hải Thành. Những năm qua, cô nhận được quá nhiều sự ca tụng, đương nhiên cũng sinh ra kiêu ngạo. Chỉ có điều không ngờ hôm nay lại gặp phải một người đàn ông đỉnh thế này.

"Khụ...".

Đúng lúc này, một tiếng khụ dữ dội làm gián đoán tâm trặng cô gái. Cô gái xoay đầu nhìn, đúng lúc thấy một tay Hoàng Hách vỗ mạnh vào chiếc áo may ô của ông cụ.

"Anh làm gì thế?", cô gái không kiềm được quát lên, Hoàng Hách đập rất mạnh, dù là một người trưởng thành cường tráng cũng không dễ chịu, chứ đừng nói là ông cụ trước mặt. Hoàng Hách làm vậy chẳng phải là họa vô đơn chí sao?

Song việc khiến cô bất ngờ đã xảy ra. Chỉ thấy cùng với việc bàn tay Hoàng Hách hạ xuống, ông cụ đột nhiên "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sau đó thì ho sặc sụa.

"Ha, ha, sống rồi, sống rồi!".

"Sống thật rồi, thần y!".

Bỗng chốc, hiện trường cứ như nổ tung, ồn ào sôi nổi. Sau đó không biết là ai bắt đầu trước, một tràng pháo tay vang lên, kéo dài mãi không dứt.

"Ha, ha, đồ dê xồm, khá đấy chứ", Tô Lệ tiến lên, khen Hoàng Hách một chặp: "Ha, ha, sau này có đau đầu hay sốt thì không phải lo nữa rồi", vừa nãy đứng ở một bên nhìn Hoàng Hách chữa trị, trái tim cô cũng đập thình thịch.

"Thế sao, rất vui lòng phục vụ cô!", trên mặt Hoàng Hách ánh lên nụ cười gian xảo: "Nhưng mà tôi chữa bệnh là phải châm cứu đó".

"Phì, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dê xồm chính là dê xồm", Tô Lệ cũng không biết là nghĩ đến cái gì, khẽ gắt lên, giậm chân, nghiêng mặt đi, không nhìn Hoàng Hách nữa.

"Xin lỗi...", cô gái xấu hổ nhìn Hoàng Hách một cái, giọng điệu lại hơi hưng phấn: "Thực sự không ngờ anh cũng khá giỏi, tôi tên là Lý Yên, anh có thể nói cho tôi biết sao anh làm được không?".

Hoàng Hách mỉm cười, không giải thích gì. Thủ pháp của anh đến từ Y Tiên Truyền Thừa, không thể dễ dàng nói cho người khác nghe.

"Cảm ơn anh, thần y, thực sự cảm ơn anh", đúng lúc này, cô gái đi BMW thở phào đi tới, cứ liên tục cảm ơn.

"Sau này lái xe cẩn thận", Hoàng Hách an ủi mấy câu: "Việc lớn thế nào cũng không quan trọng bằng mạng người!".

Hoàng Hách không có ý kiến gì quá gay gắt với cô gái đi BMW này. Từ thái độ của cô gái này ban nãy cũng có thể thấy được, cô gái này vẫn rất lương thiện.

"Tôi nhớ rồi", cô gái đi BMW gật đầu với vẻ mặt biết ơn, cứ như học sinh phạm lỗi: "Tôi sẽ đền ơn anh".

"Í e, í e".

Đúng lúc này, xe cứu thương và cảnh sát giao thông đến cùng lúc, ông cụ chẳng mấy chốc đã được nhân viên y tế nâng vào xe cứu thương. Xe cứu thương là của bệnh viện nhân dân, bác sĩ y tá đi cùng đều quen Hoàng Hách, chào hỏi một tiếng.

"Anh cũng là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân Hải Thành?", Lý Yên ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, cong môi hưng phấn: "Chúng ta có duyên thật đó".

Nói rồi, Lý Yên theo vào xe cứu thương, đi cùng với xe cứu thương.

Hoàng Hách đứng tại chỗ, nhìn hướng xe cứu thương, hơi buồn bực. Câu nói trước khi Lý Yên đi hơi kỳ lạ.

"Sao? Tiếc em gái ngực bự à?", Tô Lệ đẩy Hoàng Hách một cái, nói chua loét.

"Người đẹp bên cạnh tôi cũng không tệ mà", Hoàng Hách cười khà khà liếc bộ ngực của Tô Lệ, vung tay: "Đi thôi, đến trường!".

"Đáng ghét!", Tô Lệ hờn dỗi, không biết tại sao, lúc này nghe thấy Hoàng Hách khen mình là người đẹp thì trong lòng lại ngọt ngào.
Chương 9: Tiếp xúc thân mật

"Chỗ này chính là Đại học Hải Thành sao?", đứng ở cổng Đại học Hải Thành, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ kinh ngạc.

Đây mà là đại học gì, đúng là một triển lãm xe xịn. Chỉ thấy ở bãi đỗ xe ngoài trường, những chiếc xe sang lặng lẽ đỗ ở đó, Mercedes-Benz, BMW coi như là bình thường, mấy kiểu như Porsche rõ là nhiều.

"Xem đến ngu người luôn rồi hả? Đại học Hải Thành là trường quý tộc đó, học sinh như tôi ở đây được coi là nghèo rớt mùng tơi", Tô Lệ vỗ vai Hoàng Hách, cười ha hả nói: "Hay là giới thiệu cho anh một em, đảm bảo khiến anh nửa đời sau không lo không có tiền tiêu".

"Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm kẻ ăn bám", Hoàng Hách hất bàn tay trên vai ra, bực bội nói: "Mau đến ký túc dọn đồ đi, lát nữa tôi còn phải về bệnh viện".

"Hừ, tôi thấy anh đang chột dạ thì có", trên mặt Tô Lệ ánh lên biểu cảm gian xảo, nói một cách xấu xa: "Lát nữa anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé".

"Chuẩn bị tâm lý gì?", Hoàng Hách sửng sốt, nhìn nụ cười gian trá trên mặt Tô Lệ, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

"Lát nữa anh sẽ biết", Tô Lệ cười duyên, nhún nha nhún nhẩy chạy vào trong, cứ như một tinh linh vui vẻ.

"Con nhóc này...", Hoàng Hách thấy Tô Lệ đã vào trường, lúc này chỉ có thể cười gượng, kiên trì đi theo.

Hai người đi không nhanh không chậm, không lâu sau đã đến tòa nhà ký túc. Ký túc xá nam nữ của Đại học Hải Thành tách riêng, chia làm hai khu, dùng tường ngăn cách, có bảo vệ riêng.

Quả nhiên, Hoàng Hách bị cô quản lý ký túc nữ chặn lại. Chỉ thấy cô quản lý ký túc dũng mãnh cau mày quắc mắt chắn trước mặt Hoàng Hách, hai tay chống nạnh, dùng cổ họng như cái ống bễ của bà ấy quát Hoàng Hách: "Này, cậu nam sinh, làm gì đấy?".

"Dọn đồ hộ bạn cháu", Hoàng Hách chỉ Tô Lệ ở bên cạnh, hòa nhã giải thích.

"Đúng đó cô, Hoàng Hách dọn đồ giúp cháu xong sẽ xuống ngay, xin cô cho anh ấy vào đi, cháu đảm bảo sẽ không gây sự", Tô Lệ tiến lên kéo tay áo cô quản lý ký túc xá, thần công làm nũng của con gái phát huy, nhìn vào khiến người ta ngứa ngáy tim gan.

"Ờ, là Tô Lệ hả? Đây là bạn trai cháu chứ gì?", cô quản lý ký túc xá xem kĩ Hoàng Hách, cuối cùng gật đầu: "Xuống nhanh đấy, đừng ở lâu quá".

Nói rồi, cô quản lý ký túc xá xoay người về phòng trực ban của mình, mặc kệ Hoàng Hách.

"Giỏi đấy", Hoàng Hách nhìn Tô Lệ giơ ngón cái. Anh dám đảm bảo, nếu đối tượng Tô Lệ làm nũng là mình, thì anh chắc chắn sẽ buông súng đầu hàng.

"Cho anh hời rồi nhé", Tô Lệ lườm Hoàng Hách một cái, hất mái tóc dài, dẫn Hoàng Hách vào ký túc xá nữ.

Phòng Tô Lệ ở tầng bốn, Hoàng Hách theo Tô Lệ đi chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng. Cửa phòng đóng kín, gõ cửa một lúc nhưng không ai trả lời.

"Chắc là vì nghỉ hai ngày, họ về nhà hết rồi", trên mặt Tô Lệ lộ nụ cười bí hiểm: "Tôi cũng không có chìa khóa, giờ phải làm sao đây?".

"Vậy để lần sau đến đi", Hoàng Hách nhìn nụ cười ngày càng gian xảo trên mặt Tô Lệ, lòng giật thót, dự cảm chẳng lành kia ngày càng mãnh liệt.

"Thế không được, hôm nay nếu không dọn đồ thì tối tôi ngủ kiểu gì?", Tô Lệ lắc đầu như trống hỏi: "Hoàng Hách, cửa thông gió phía trên cửa chắc không khóa, hay anh trèo vào?".

"Không được, đây là ký túc nữ, sao tôi có thể vào bừa được?", Hoàng Hách vội vàng lắc đầu, biết rõ là bẫy, nếu mình cứ thế nhảy vào thì chẳng phải là đồ ngốc sao?

"Nếu anh không trèo thì tôi sẽ gọi người đấy, nói anh sàm sỡ tôi", Tô Lệ rướn cổ, ra vẻ định hét.

"Này, người đẹp Tô, đừng có uy hiếp người khác thế chứ", Hoàng Hách vội vàng tiến lên, bịt miệng Tô Lệ.

Đây là ký túc nữ, nếu Tô Lệ hét thế thật, thì Hoàng Hách linh cảm mình sẽ bị nhấn chìm bởi nữ sinh phẫn nộ trong ký túc rất nhanh.

Tô Lệ còn định dựa vào cái này uy hiếp Hoàng Hách, làm sao để Hoàng Hách ngăn mình được, đương nhiên là bắt đầu giãy mạnh, còn Hoàng Hách sợ Tô Lệ hét lên thật, một tay khác cũng túm Tô Lệ, không cho cô giãy giụa.

Một bên muốn giãy, một bên không cho giãy, cứ qua lại thế cơ thể hai người thế mà lại dính lấy nhau, chỉ thấy Hoàng Hách ôm lấy eo Tô Lệ từ phía sau, khiến cả người Tô Lệ tựa vào lòng mình. Một tay khác thì bịt chặt miệng Tô Lệ, khiến cô không lên tiếng được.

Nhìn từ phía sau, cứ như một cặp, như hình ảnh kinh điển trong Titanic, chàng trai vòng qua eo cô gái từ phía sau, ôm ấp thân mật.

Điều khiến Hoàng Hách ngại hơn là ôm Tô Lệ, cảm nhận cơ thể mềm mại mà đẫy đà của Tô Lệ, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên trào dâng một luồng nhiệt.
Chương 10: Người đẹp Tô trả đũa

Là người nối tiếp của thời đại mạng internet, Tô Lệ làm sao mà không hiểu được đã xảy ra chuyện gì? Sự xấu hổ tột độ khiến cô trở nên tàn nhẫn, há miệng cắn một phát mạnh lên bàn tay đang bịt miệng cô của Hoàng Hách.

Phát cắn này khá mạnh, khiến Hoàng Hách ‘á’ lên một tiếng rồi vội buông Tô Lệ ra. Đưa tay lên nhìn, bàn tay anh hiện rõ vết răng rất sâu.

“Tô Lệ, cô cầm tinh con gì mà cắn đau thế”, Hoàng Hách vừa xoa tay vừa thổi vào vết cắn bực mình nói.

“Đồ sở khanh, đáng đời!”, Tô Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Hách, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chỗ phồng lên của phía dưới Hoàng Hách, trông như thể hận thấu xương vậy.

“Ơ...”, Hoàng Hách sực nhận ra: “Ôi, chuyện đó... không phải tôi cố ý đâu, chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông thôi...”, vừa nói, Hoàng Hách vừa nghĩ đến sự đàn hồi kỳ diệu của cơ thể Tô Lệ, trong lòng lại rạo rực lên.

“Đồ dê xồm, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế hả!”, Tô Lệ cắn môi, hung hăng chờ Hoàng Hách trong tư thế như muốn nuốt chửng anh luôn. Từ bé đến giờ cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông cả.

Im lặng một lúc, giậm chân một cái, Tô Lệ chống nạnh, quát một tiếng: “Còn ngây ra đấy, không trèo lên đi còn làm gì nữa!”.

“Được thôi”, Hoàng Hách đành đồng ý. Suy cho cùng là do bản thân anh vô lễ trước, hết lần này đến lần khác sàm sỡ Tô Lệ đã đành, còn nảy ra ý nghĩ gian tà với cô nữa, vì chột dạ, lúc này cũng đành phải đồng ý yêu cầu của Tô Lệ.

Đi đến trước cửa, Hoàng Hách nhẹ nhàng nhảy một cái, giơ tay ra tóm luôn được mép cửa thông gió. Sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, Hoàng Hách phát hiện thể lực của bản thân tự nhiên tăng lên, lúc này hai cánh tay anh dùng lực một chút là có thể nhẹ nhàng đẩy người lên, đến được chỗ cửa thông gió.

Cửa thông gió không to lắm, nhưng đủ để Hoàng Hách chui vào trong. Nhưng trước khi chui vào, Hoàng Hách vẫn dừng lại một lúc. Anh luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, bên trong cửa thông gió như thể có gì đó đang đợi anh vậy.

Anh nhìn vào bên trong phát hiện bên trong không có ai cả, phát hiện này khiến Hoàng Hách cảm thấy hơi yên tâm hơn.

“Này, nhanh lên đi chứ”, phía dưới vọng lên tiếng của Tô Lệ, rất vang, như thể vừa hét lên vậy.

“Được”, Hoàng Hách đáp một tiếng, không để ý gì nữa, cơ thể anh cúi xuống, một nửa người đã chui vào trong cửa thông gió, chỉ còn hai chân vẫn treo phía trên, để giữ cho Hoàng Hách không bị rơi xuống. Sau đó anh chỉ cần cong người là có thể nhẹ nhàng vặn khóa cửa phòng để mở ra.

“Các chị em, trả thù giúp tớ đi!”, đúng lúc này, Tô Lệ đột nhiên đứng bên ngoài gọi một tiếng, sau đó Hoàng Hách phát hiện cánh cửa phía dưới anh được mở ra, Tô Lệ nhanh chóng lao vào, nhìn Hoàng Hách với bộ mặt hả dạ, như thể muốn nói với anh rằng ‘anh cũng có ngày hôm nay’.

“Nguy rồi, quả nhiên đã bị lừa!”, Hoàng Hách thầm kêu một tiếng, bản thân đã bị Tô Lệ chơi một vố! Chẳng trách lúc vừa vào cổng trường Tô Lệ lại bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này nghĩ lại, cô bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý chắc là chuyện này chứ gì.

“Rầm!”.

Cửa ban công của phòng cũng đột nhiên được mở ra, hai cô gái đi vào với vẻ mặt đầy hưng phấn, cùng Tô Lệ phối hợp tức tối nhìn Hoàng Hách. Thì ra trong phòng không hề có người mai phục, mà họ mai phục ở ngoài ban công, chẳng trách Hoàng Hách không nhìn thấy.

“Lệ Lệ, người mà cậu nói ức hiếp cậu chính là tên này à?”, một cô gái buộc tóc cao khua cây gãi lưng trong tay chỉ vào Hoàng Hách nói.

“Đúng, chính là anh ta!”, hai má Tô Lệ đỏ ửng nhìn Hoàng Hách rồi bực tức nói: “Dám sàm sỡ tôi, các chị em, xử anh ta đi!”.

“Được!”, cô gái buộc tóc cao phấn khích đáp một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng. Hoàng Hách còn chưa kịp phản ứng đã thấy giày của mình bị cởi ra, sau đó có thứ gì đó lướt qua lướt lại dưới lòng bàn chân anh, nhột không thể tả. Không phải nói, chắc chắn là do cây gãi lưng trong tay cô gái buộc tóc cao kia gây ra.

Còn Tô Lệ và một cô gái tóc ngắn khác ở lại trong phòng thì lấy ra một cây son môi, nở một nụ cười ‘anh toi rồi’ với Hoàng Hách, rồi ra động tác chuẩn bị vẽ lên mặt Hoàng Hách.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Xuất Ngục
  • Băng Sơn Nữ Thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 86-90
Chiến thần điện hạ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom