-
Chương 16-20
Chương 16: Không ngờ là anh ấy
Về đến chỗ ở, Hoàng Hách và Tô Lệ mất một buổi sáng dọn phòng sạch sẽ, vì chuyện buổi sáng mà quan hệ của hai người mập mờ hơn nhiều, lúc này mặc dù không tính là người yêu chính thức, nhưng cũng coi như là vượt khỏi quan hệ bạn bè bình thường rồi.
Sẩm tối, Tô Lệ nhận được điện thoại của nữ sinh tóc đuôi ngựa Trương Nhược Nam, hẹn cùng đi chơi. Vốn dĩ Tô Lệ cũng định mời cả Hoàng Hách đi cùng, nhưng buổi tối Hoàng Hách phải trực ca đêm, nên từ chối.
Một mình ăn tối đại ở một tiệm đồ ăn nhanh ven đường, Hoàng Hách bắt xe đến thẳng bệnh viện Nhân dân thành phố. Vốn dĩ Hoàng Hách đi làm đều là cưỡi con xe điện, nhưng tối qua xảy ra chuyện như vậy ở chỗ Trương Mộng Mộng, con xe điện đã bị bỏ lại dưới khu dân cư của Trương Mộng Mộng.
Đến bệnh viện, Hoàng Hách ngay lập tức cảm nhận được không khí hơi khác thường. Đến giờ này đáng lẽ bác sĩ, y tá đã làm việc cả ngày chắc chắn ít nhiều gì cũng hơi mất tập trung. Nhưng lúc này, bọn họ ai cũng tỉnh táo ngồi ở chỗ của mình, cứ như quên mất có một chuyện là tan làm.
"Bác sĩ Hoàng, cậu đến rồi à?", sau quầy hướng dẫn của bệnh viện, một y tá nữ trung niên mỉm cười với Hoàng Hách.
"Ồ, y tá Lưu, hôm nay sao lại vẫn chưa về?", Hoàng Hách cười hỏi. Y tá này họ Lưu, cũng coi như là người cũ của bệnh viện, bình thường cậy chồng mình hơi có chức quyền ở cục Y tế nên thường đi muộn về sớm, sau đó vì mắc lỗi nên bị phân đến quầy thông tin, lại càng tệ hơn hơn. Theo quy định năm rưỡi tan làm, bà ta cố tình tan làm về nhà trước hai tiếng. Do nể mặt chồng bà ta, nên lãnh đạo bệnh viện cũng mở một mắt nhắm một mắt. Không ngờ hôm nay đã sắp đến giờ về là năm rưỡi rồi, thế mà y tá Lưu này vẫn chưa về.
"Ha ha, cậu không biết đâu, ban ngày hôm nay bệnh viện chúng ta có phó giám đốc mới, nhưng nghiêm khắc lắm, lão chết tiệt nhà tôi đã đánh tiếng với tôi từ lâu rồi, bảo tôi đừng có chọc vào phó giám đốc đó", y tá Lưu nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng cuối cùng cũng giải đáp cho thắc mắc của Hoàng Hách.
"Thì ra là có phó giám đốc mới, thảo nào mọi người lại có tinh thần thế này", Hoàng Hách cười gật đầu. Đã nghe nói bệnh viện sẽ có một phó giám đốc chủ quản kỹ thuật chữa trị, thì ra là hôm nay đã đến rồi. Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều gì, đi về phòng trực của mình.
"Bố ơi, chính là chú ấy, chính chú này đã cứu ông nội", đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên ở chỗ không xa.
Giọng nói này rõ ràng là phát ra từ miệng một đứa trẻ, Hoàng Hách nghe thế mà lại có cảm giác quen thuộc.
Anh bất giác dừng bước, xoay đầu lại, đúng lúc thấy một cậu nhóc kéo một người trung niên đeo kính râm vội vàng chạy về phía mình.
"Là cậu bé ấy!", nhìn một cái Hoàng Hách chợt nhận ra, cậu bé trước mặt chẳng phải chính là cậu bé Hoàng Hách đã gặp lúc sáng sao? Lúc ấy ông nội cậu bé bị xe đâm tim dần ngừng đập, cậu bé này khóc ghê lắm.
Mới đó mà cậu bé đã dẫn người trung niên đến trước mặt Hoàng Hách.
"Chú ơi, chú còn nhớ cháu không?", cậu bé hưng phấn nhìn Hoàng Hách, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.
"Là cháu à, cậu bé", Hoàng Hách khom lưng, sờ đầu cậu bé: "Ông nội cháu giờ không sao rồi chứ?".
"Vâng, ông nội đã qua cơn nguy kịch rồi", cậu bé gật mạnh đầu: "Bố ơi, đây chính là thần y cứu ông nội lúc sáng".
"Ân nhân, chào cậu", người trung niên đeo kính râm túm lấy bàn tay Hoàng Hách, xúc động vô cùng nói: "Nếu không có cậu, thì bố tôi nguy hiểm rồi".
"Ha, ha, anh này đừng khách sáo, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi", Hoàng Hách cười với người trung niên đeo kính râm. Không biết tại sao, Hoàng Hách cứ cảm thấy người trung niên trước mặt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Do tò mò, Hoàng Hách tập trung tinh thần, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiên Đồng. Bỗng chốc, trong mắt Hoàng Hách, chiếc kính của người trung niên lặng lẽ biến mất, gương mặt vuông xuất hiện trước mắt Hoàng Hách.
Nhìn gương mặt này, trái tim Hoàng Hách bỗng chốc nảy lên: "Không ngờ là anh ấy".
Chương17: Tình huống bất ngờ
Thảo nào Hoàng Hách lại cảm thấy gương mặt này cực kì quen, thì ra thân phận của người này nói ra thì hết hồn, không ngờ lại là bí thư thành ủy của Hải Thành. Lúc Hoàng Hách đọc tin tức, thường thấy được người này phát biểu trên tivi.
“Thì ra ân nhân là bác sĩ, nhưng không biết ân nhân nhận chức ở đâu?”, Lộ Phi không biết Hoàng Hách đã nhìn ra thân phận của mình, vẫn cứ nhiệt tình hỏi.
Hoàng Hách chỉ hơi kinh ngạc, rồi bình tĩnh lại: “Ha, ha, nhận chức thì không dám nói, tôi là Hoàng Hách, là một bác sĩ thực tập khoa nhi của bệnh viện này thôi”, nói rồi Hoàng Hách lấy thẻ công tác từ trong túi ra, đưa cho Lộ Phi.
Lộ Phi nhìn lướt qua, sự kinh ngạc trong mắt càng rõ rệt hơn: “Ân nhân có y thuật cao siêu, sao vẫn chỉ là bác sĩ thực tập chứ? Lãnh đạo của bệnh viện này đúng là vớ vẩn!”.
Lúc nói trên người Lộ Phi tự nhiên tỏa ra sự uy nghiêm của người làm to.
“Ha, ha, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người, thì ở đâu cũng như nhau”, Hoàng Hách cười khẽ, nhưng lại nói thầm trong bụng: “Nếu không phải có được Y Tiên Truyền Thừa, thì tôi chẳng phải chỉ là một bác sĩ thực tập sao?”.
“Ha, ha, cậu suy nghĩ thoáng thật đó!”, nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, sắc mặt Lộ Phi bất giác nghiêm túc, xưng hô với Hoàng Hách cũng không gọi ân nhân nữa.
“Đâu có”, Hoàng Hách trả lời khách sáo, sau đó hỏi: “Không biết tình hình ông cụ thế nào rồi?”.
Lộ Phi nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến bố mình, sắc mặt khẽ thay đổi: “Tình hình bố tôi đã ổn định rồi, giờ đã tỉnh táo. Bác sĩ nói, với tình hình lúc ấy của bố tôi, đáng lý ra dù có cứu được thì cũng không thể khỏe nhanh vậy”.
“Vậy ông cụ đúng là ở hiền gặp lành”, Hoàng Hách cười ha hả nói.
“Cậu khiêm tốn quá, nghe phó giám đốc Lý nói, bố tôi có thể khỏe lại nhanh vậy đều là nhờ y thuật cao siêu của cậu Hoàng”, Lộ Phi nói rồi lại định cảm ơn Hoàng Hách. Với thân phận bí thư thành ủy của anh ta, năm lần bảy lượt cảm ơn Hoàng Hách cũng là hiếm thấy.
“Anh này đừng như vậy”, Hoàng Hách xua tay, vội vàng đổi chủ đề: “Phó giám đốc Lý chẳng lẽ là phó giám đốc mới tới hôm nay?”.
“Đúng thế”, Lộ Phi ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách: “Cậu Hoàng chẳng lẽ không biết phó giám đốc Lý? Tôi nghe nghe giọng điệu cô ấy, thì có vẻ vô cùng ngưỡng mộ y thuật của cậu”.
Giờ đến lượt Hoàng Hách thấy lạ. Trong ấn tượng của mình đúng là không quen phó giám đốc Lý này mà, huống hồ, trước hôm nay, mình chỉ là một bác sĩ thực tập, y thuật bình thường, chắc chắn sẽ không có người ngưỡng mộ y thuật của mình.
“Bố, xem kìa, là cô Lý”, đúng lúc này, cậu bé đột nhiên hét lên.
“Ha, ha, cậu Hoàng, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, phó giám đốc Lý tới rồi”, Lộ Phi cười sang sảng, chỉ vào phía sau Hoàng Hách nói.
Hoàng Hách xoay đầu, muốn xem thử phó giám đốc Lý trong lời đồn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ngay sau đó, Hoàng Hách ban nãy còn đang mang vẻ mặt tò mò bỗng chốc trợn tròn mắt: “Không phải chứ, sao lại là cô ấy?”.
Phó giám đốc Lý đang đi tới không ngờ là người anh đã từng gặp. Chẳng phải chính là cô bác sĩ Lý Yên xinh đẹp cấp cứu ông cụ trên đường lúc ban ngày sao? Thảo nào lúc đó khi Lý Yên đi theo xe cấp cứu lại nói một câu khó hiểu như vậy, thì ra cô chính là phó giám đốc mới của bệnh viện Nhân dân thành phố.
Chỉ thấy phó giám đốc mặc một chiếc áo blouse trắng của bác sĩ thong thả đi tới, chiếc blouse trắng rộng thùng thình cũng không che được dáng người nóng bỏng của cô.
Lúc này, Lý Yên cũng đã nhìn thấy Hoàng Hách, trên mặt nở nụ cười bí hiểm, tăng tốc, chạy bước nhỏ tới.
“Bác sĩ Hoàng Hách, chúng ta lại gặp nhau rồi”, nói rồi Lý Yên giơ bàn tay ngọc ngà ra.
“Thì ra cô chính là phó giám đốc mới nhậm chức, buổi sáng thất lễ quá”, Hoàng Hách hào phóng giơ tay ra, khẽ bắt tay với Lý Yên rồi buông ra luôn. Nếu là Hoàng Hách trước đây, trước sự chủ động hỏi thăm của phó giám đốc, thì có lẽ sẽ hết sức lo sợ, nhưng Hoàng Hách bây giờ đã có được Y Tiên Truyền Thừa, dù là tâm lý hay tầm nhìn cũng đã cao hơn nhiều, đối diện với Lý Yên cũng không quá mất tự nhiên.
“Y thuật của bác sĩ Hoàng Hách khiến tôi kính phục”, Lý Yên ăn nói hào sảng, vừa nhìn đã biết là một người học cao. Cô xoay đầu sang, nhìn Lộ Phi, nói với vẻ khá cung kính: “Bí thư Lộ…”.
“Haiz, bí thư cái gì, giờ tôi chỉ là người nhà bệnh nhân thôi”, Lộ Phi ngắt lời Lý Yên, cười ha hả nói.
Lý Yên thông minh hơn người, nói cái hiểu ngay, cười nói: “Tôi vừa kiểm tra cho ông cụ rồi, tình hình ông cụ cực kì ổn định, nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe”.
Lộ Phi nghe rồi trong lòng cũng yên tâm hơn: “Thực sự cảm ơn hai cô cậu”.
“Tránh ra, tránh ra hết coi!”, đúng lúc này giọng nói thúc giục vội vàng vang lên từ ngoài sảnh, mấy người xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy thanh niên đang khiêng một người bê bết máu vội vàng lao vào, vừa chạy vừa gào thét: “Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu đại ca bọn tôi!”.
Chương 18: Anh cũng vào phòng phẫu thuật
Thấy một nhóm người đến bất ngờ, nhân viên y tế trong sảnh đều căng thẳng. Là nhân viên y tế, đương nhiên vừa nhìn đã biết tình hình cái người bê bết máu kia cực kỳ nguy hiểm.
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu đại ca bọn tôi với!”, thấy đám thanh niên đã chạy vào trong sảnh, một người thanh niên trong số đó trong lúc sốt ruột đã kéo một y tá bằng bàn tay dính đầy máu.
Cô y tá nào đâu đã từng thấy cảnh tượng thế này, lúc ấy sợ mất mật, lắp bắp nói không nên lời.
Thấy cảnh này, Lý Yên vội vàng đi tới, sẵng giọng: “Mang một cái giường di chuyển được tới!”.
Thấy phó giám đốc đã lên tiếng, mấy y tá vội vàng lao tới chỗ để giường bệnh di động.
Thấy Lý Yên mặc đồ bác sĩ, mấy thanh niên này như gặp được cứu tinh, ào lên: “Bác sĩ, cô nhất định phải cứu đại ca bọn tôi, bọn tôi quỳ lạy cô!”.
Nói rồi, ngoài mấy thanh niên đang đỡ người bệnh ra, thì những người khác đều quỳ rạp xuống trước mặt Lý Yên.
“Các anh đứng dậy cả đi!”, Lý Yên nói lớn: “Các anh càng thế này thì càng ảnh hưởng đến thời gian cứu chữa của bệnh nhân”.
Mấy người đó nghe vậy thì đều vội vàng đứng dậy, sốt ruột nói: “Bác sĩ, đại ca tôi sắp không xong rồi, xin cô mau cứu anh ấy”.
Lúc này các y tá đã đẩy một chiếc giường bệnh tự động đến.
“Mau lên, đặt bệnh nhân lên giường”, Lý Yên ra lệnh, chủ động đi tới đỡ bệnh nhân kia, không hề để ý vết máu trên người đối phương.
Lúc này Hoàng Hách cũng đi tới, nhìn thấy người trên giường bệnh. Chỉ thấy người này là một người đàn ông trung niên, trên người chỗ nào cũng có vết thương, đã hôn mê rồi. Miệng vết thương rất lớn, da thịt nhiều chỗ đã cuộn lên, nhìn độ bằng phẳng của vết thương chắc là bị thương do vũ khí sắc. Đặc biệt là phần dạ dày của anh ta thì còn có một lỗ máu siêu to, trông vô cùng đáng sợ.
Rồi nhìn mấy thanh niên khác, trên người cũng có rất nhiều vết thương kích cỡ khác nhau, thậm chí trên rất nhiều vết thương còn có máu chảy ồ ạt ra ngoài. Chỉ có điều những người này không ai để ý vết thương trên người mình, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào người đàn ông trung niên ở trên giường.
“Mau lên! Tình hình bị thương của bệnh nhân không rõ, mất máu quá nhiều, chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức!”, Lý Yên nhanh chóng kiểm tra người bị thương, nói với một y tá ở bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô đi sắp xếp phòng phẫu thuật ngay, đồng thời thông báo cho bác sĩ phẫu thuật chủ nhiệm Vương Húc Minh của ngoại khoa”.
“Vâng”, một y tá ở bên cạnh đáp lời, nhanh chân rời đi xắp xếp.
“Mấy người ngay lập tức xử lý vết thương cho bệnh nhân, sau đó đưa thẳng vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật, ca phẫu thuật này tôi sẽ quan sát cả quá trình”, Lý Yên lại nói với mấy y tá khác.
Ngay lập tức, mấy y tá kia hùng hục đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
“Mấy anh cũng đến ngoại khoa cầm máu, băng bó đi!”, thấy mọi việc đã sắp xếp xong hết, Lý Yên thở phào, xoay người nói với mấy thanh niên khác: “Chỗ này giao cho bọn tôi!”.
“Bác sĩ, phải cứu sống đại ca bọn tôi đó!”, đám thanh niên nước mắt lã chã cầu xin: “Trước khi chữa khỏi cho đại ca, chúng tôi sẽ không đi đâu hết”.
“Không được, các anh đều phải cầm máu, vẫn nên đi chữa trước đi”, Lý Yên khuyên nhủ.
“Không, bọn tôi không đi, trước khi đại ca tỉnh lại bọn tôi không đi đâu hết”, đám thanh niên cũng rất ngoan cố, cứ lắc đầu không chịu đi.
“Nhưng mà các anh đều đang chảy máu”, Lý Yên hơi cảm động với sự tình nghĩa của những thanh niên này.
Nhưng mà, đám thanh niên không nghe, Lý Yên hơi khó xử.
Hoàng Hách thấy Lý Yên khó xử thì ngay lập tức nói to: “Này, tôi nói mấy người các anh đều đang chảy máu đó, lát nữa đừng có mà bọn tôi cứu sống đại ca các anh, nhưng các anh lại chết vì mất máu, vậy sau này ai chăm sóc đại ca các anh?”.
Lời Hoàng Hách nói không dễ nghe, nhưng lại ngay lập tức khiến mấy thanh niên đang ồn ào yên lặng.
“Được rồi, mau đi chữa đi, rẽ trái đi thẳng đến cuối là phòng khám ngoại khoa, đừng có gây thêm rắc rối nữa”, Hoàng Hách xua tay: “Đại ca các anh giao cho bệnh viện là được!”.
Mấy người do dự chốc lát rồi đều gật đầu: “Vậy được, mấy người bọn tôi xử lý vết thương xong sẽ đến đợi ở cửa phòng phẫu thuật”, nói rồi, mấy người bọn họ vội vã đi về phía phòng khám ngoại khoa.
“Khá lắm”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách một cái, trong mắt lộ ý cười.
Hoàng Hách cười ha ha, không nói gì. Nói thô nhưng thật, lời Hoàng Hách nói chọc đúng vào điểm yếu của họ.
“Được rồi, tôi đi chuẩn bị phẫu thuật đây”, Lý Yên ngoảnh đầu nhìn Lộ Phi một cái, thấy anh ấy đang xua tay với mình, ngay lập tức áy náy cười, nhanh chân đi về phía thang máy. Đi tới cửa thang máy, Lý Yên đột nhiên ngoảnh đầu, vẫy tay với Hoàng Hách, nói to: “Bác sĩ Hoàng, anh cũng đến phòng phẫu thuật đi”.
Hoàng Hách ngạc nhiên, mình chỉ là bác sĩ thực tập khoa nhi thôi, đâu có tư cách vào phòng phẫu thuật? Nhưng do lãnh đạo gọi, nên Hoàng Hách cũng chỉ có thể đi theo.
Chương 19: Tình hình nguy cấp
Trong phòng phẫu thuật, không khí vô cùng nặng nề.
Người đàn ông trung niên kia mặt mày trắng bệch nằm trên bàn mổ, trên người treo đầy các loại máy móc y tế, nhìn số liệu hiển thị trên máy móc, tình trạng lúc này của người đàn ông trung niên vô cùng tệ.
Xung quanh bàn mổ, các bác sĩ y tá đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, song họ lại lặng im đứng nguyên tại chỗ, dường như đang đợi cái gì. Lúc này Hoàng Hách cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Lý Yên bảo anh đến tham gia ca phẫu thuật này, anh đồng ý rồi. Nhưng các bác sĩ khác đương nhiên sẽ không để một bác sĩ thực tập khoa nhi như Hoàng Hách tham gia thật, thân phận hiện tại của Hoàng Hách chính là thực tập sinh dự thính học hỏi kinh nghiệm.
Lý Yên không tham gia ca phẫu thuật này, mà đứng trong một căn phòng khác, quan sát tình hình phòng phẫu thuật qua nhiều camera của phòng phẫu thuật.
“Chủ nhiệm Vương sao vẫn chưa tới?”, bác sĩ phụ khẽ lẩm bẩm.
“Đúng đó, tình hình bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, nếu còn không tiến hành phẫu thuật thì e là sẽ nguy mất”, y tá tiếp dụng cụ nhìn số liệu trên máy ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, giọng nói hơi sốt ruột.
Đột nhiên, trong loa của phòng phẫu thuật vang lên giọng nói của Lý Yên: “Đợi chủ nhiệm Vương Húc Minh một phút nữa, một phút sau nếu vẫn chưa đến, thì để bác sĩ Quách Lai phẫu thuật chính, bác sĩ Hoàng Hách làm bác sĩ phụ”.
Trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, với việc bác sĩ Quách Lai mổ chính, không có gì bất ngờ. Dù sao bác sĩ Quách Lai đã ở ngoại khoa nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Nhưng không ngờ phó giám đốc Lý lại để bác sĩ thực tập của khoa nhi như Hoàng Hách làm bác sĩ phụ, việc này thì hơi đáng suy nghĩ rồi. Dù sao, bác sĩ thực tập cũng không có tư cách gì để phẫu thuật.
Nhưng do sự uy nghiêm của phó giám đốc, mọi người đều không lên tiếng, chỉ nhao nhao nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hoàng Hách không mất tự nhiên lắm, đối diện với những ánh mắt ít nhiều gì cũng có nghi ngờ của những người khác, anh chỉ gật đầu.
Thoáng cái, một phút đã qua đi, bác sĩ Vương Húc Minh vẫn chưa tới.
“Bắt đầu đi!”, Quách Lai gật đầu với mọi người, đứng cạnh bàn phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên được mở ra. Chỉ thấy một bác sĩ trung niên thong thả đi vào, người này chính là Vương Húc Minh bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa, bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này.
“Bác sĩ Vương”, mọi người nhao nhao chào hỏi.
Vương Húc Minh khẽ ừm một tiếng, thái độ rất kiêu ngạo, khi anh ta nhìn thấy Quách Lai đứng ở vị trí vốn thuộc về mình, trong mắt bỗng lộ vẻ bất mãn: “Bác sĩ Quách mổ chính à?”.
Quách Lai nghe thế thì trong mắt ánh lên chút xấu hổ: “Ha, ha, phó giám đốc Lý nói anh chưa tới thì để tôi mổ chính”.
Đúng lúc này, loa của phòng phẫu thuật bang lên giọng của Lý Yên: “Nếu chủ nhiệm Vương Húc Minh đến rồi, thì để chủ nhiệm Vương Húc Minh mổ chính đi”.
Nghe thế, Quách Lai nhanh trí lùi xuống.
“Hừ”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, cũng không biết là đang bày tỏ bất mãn với ai. Anh ta thong dong đi lên bục phẫu thuật, liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, lười biếng nói: “Cho tôi xem báo cáo chẩn đoán”.
Một y tá ngay lập tức đưa một bản báo cáo chẩn đoán lên, Vương Húc Minh vội vàng nhìn qua, thì hơi bực mình nói: “Thành dạ dày bị tổn thương do đâm xuyên, cần phải khâu lại ngay, đúng là ca phẫu thuật vớ vẩn gì cũng xếp cho tôi”, trong lúc nói, Vương Húc Minh quẳng báo cáo chẩn đoán ra bên cạnh, mất kiên nhẫn nói: “Bắt đầu đi”.
Với ca phẫu thuật này, Vương Húc Minh hơi bực. Vốn dĩ anh ta đã hẹn người tình ra ngoài chơi, không ngờ gần đến giờ tan làm lại bị phó giám đốc mới nhậm chức túm lại, chưa có sự đồng ý của anh ta đã sắp xếp ca phẫu thuật này, khiến kế hoạch “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” tối nay của anh ta bị nhỡ. Huống hồ, kiểu phẫu thuật đột xuất này vốn chẳng có “tiền nước nôi” gì, cho nên lúc y tá đến gọi anh ta, anh ta cố ý lề mề mãi mới xuất hiện.
Trước sự phàn nàn của Vương Húc Minh, mọi người đương nhiên không dám nói nhiều, chỉ im lặng phối hợp Vương Húc Minh làm phẫu thuật. Phẫu thuật tiến hành tuần tự, mặc dù Vương Húc Minh rõ ràng là cố ý lười biếng, nhưng đúng là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa có khác, kĩ thuật điêu luyện, dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều chi tiết xử lý rất tốt.
Hoàng Hách ở bên cạnh xem rất kĩ. Y Tiên Truyền Thừa mặc dù lớn mạnh, nhưng hiểu biết thiên về cách chữa trị từ trong ra ngoài, có thể nói là sự phát triển tối cao của Đông y cũng không quá, chỉ có điều lại không liên quan nhiều mảng phẫu thuật ngoại khoa.
Thông qua quan sát từng động tác của Vương Húc Minh, và kiểm chứng kiến thức trong lòng, Hoàng Hách có thu hoạch to lớn.
Thoáng cái, thời gian phẫu thuật mấy tiếng đã trôi qua, phẫu thuật cũng đã đến giai đoạn cuối. Song đúng lúc này, máy móc ở bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo.
“Không hay rồi, tim bệnh nhân ngừng đập rồi, huyết áp xuống không”, y tá phụ trách quan sát máy móc hét to.
Chương 20: Để tôi thử xem
“Ngay lập tức tiêm thuốc trợ tim, máy khử rung tim chuẩn bị”, Vương Húc Minh ngay lập tức nói.
Chẳng mấy chốc, thuốc trợ tim đã được tiêm, nhưng người đàn ông trung niên vẫn không có phản ứng gì.
“Khử rung tim, ba lần!”, Vương Húc Minh lại chỉ huy, nhưng ánh mắt thì lại liếc lên chiếc đồng hồ treo tường. Bất giác đã đến 10 giờ tối rồi.
Ba lần khử rung tim xong rất nhanh, nhịp tim của người đàn ông trung niên vẫn chưa hồi phục.
“Chủ nhiệm Vương, làm nữa không?”, y tá xin chỉ thị.
“Thôi, báo tử vong đi”, Vương Húc Minh lại nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ một lúc dứt khoát nói.
“Cái gì? Chủ nhiệm Vương, chúng ta vẫn chưa cố hết sức cứu mà”, Quách Lai lớn giọng phản bác: “Tôi đề nghị tiến hành khử rung tim một đợt nữa”.
“Hừ, cậu là bác sĩ phẫu thuật chính hay tôi?”, Vương Húc Minh đanh mặt: “Tôi đã nói không cứu được nữa thì là không cứu được nữa”.
Mặt Quách Lai tái xanh, bị chọc tức nói không nên lời. Là một bác sĩ, sao có thể lỗ mãng như vậy? Đây là một mạng người, nói bỏ cuộc là bỏ cuộc sao?
“Không được, chúng ta cố gắng thêm lần nữa”, Quách Lai lớn giọng kiên trì nói: “Dù thế nào là bác sĩ chúng ta đều phải không thẹn với lương tâm”.
Nói rồi anh ấy tự cầm máy khử rung tim, đặt lên ngực của người đàn ông trung niên.
Y tá tiếp dụng cụ bên cạnh xung phong hỗ trợ cho Quách Lai: “Thiết bị đã chuẩn bị xong!”.
Ánh mắt Quách Lai kiên nghị: “Bắt đầu!”.
Một nhóm bác sĩ lại bắt đầu bận rộn, sắc mặt bọn họ trang nghiêm, động tác của ai cũng chăm chú.
Hoàng Hách nhìn những người này, trên mặt dâng lên sự kính phục.
Đây mới là bác sĩ chân chính, hoặc là không chữa, một khi bắt đầu chữa thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù hi vọng nhỏ nhoi, cũng phải dốc hết sức.
Chỉ có Vương Húc Minh khoanh tay trước ngực, cười khẩy nhìn mọi việc. Vốn dĩ anh ta định kết thúc ca phẫu thuật sớm, như vậy vẫn có thể đến kịp qua đêm mặn nồng với người tình của anh ta, thế mà lại gặp phải cái đồ cứng đầu như Quách Lai.
Anh ta vừa bực bội, trong lòng còn dâng lên chút khinh thường. Là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, anh ta đương nhiên nhìn ra được tình hình của người đàn ông trung niên hiện tại muốn cứu thì cực kì khó khăn. Cho nên anh ta dứt khoát không vội rời đi, anh ta muốn xem thử, Quách Lai thất bại thế nào. Hơn nữa đến lúc đó, anh ta cũng có thể đẩy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân cho Quách Lai.
Ở một nơi khác, trong mắt Lý Yên đang nhìn màn hình cũng tràn ngập lạnh lùng. Cô từ nhỏ đã được tiêm vào đầu tư tưởng bệnh nhân là trời, thế mà lại thấy được hành vi thế này của Vương Húc Minh, điều này khiến lòng cô đang cuộn trào một cơn giận, cô lúc này chỉ muốn xông vào phòng bệnh, tẩn cho đồ khốn Vương Húc Minh một trận. Nhưng mà Lý Yên kiềm chế được rồi, giờ là thời khắc quan trọng của việc cấp cứu, không thể có sơ sót gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người đàn ông trung niên trong phòng bệnh không có phản ứng gì hết, trên màn hình máy móc bên cạnh anh ta, một đường thẳng tắp kéo dài miên man, dường như không có điểm cuối.
Mặt Quách Lai toàn mồ hôi, trong mắt lộ vẻ buồn bã. Cùng với sự trôi đi của thời gian, anh ấy hiểu, cơ hội cứu được người đàn ông trung niên này ngày càng nhỏ bé.
Cuối cùng, anh ấy thở dài thườn thượt: “Tuyên bố bệnh nhân tử vong!”, nói rồi, anh ấy cúi gập người với người đàn ông trung niên. Những nhân viên khác thấy vậy cũng lặng lẽ cúi mình, bọn họ đều biết, ca phẫu thuật này mình đã cố hết sức rồi.
“Hừ, phí công toi”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, trong giọng đầy vẻ khinh thường: “Quách Lai, nếu ca phẫu thuật này đã do cậu mổ chính, vậy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân do cậu chịu đi”.
“Chủ nhiệm Vương, ca phẫu thuật này rõ ràng là…”, một y tá không nhịn được lên tiếng phản bác, song cô chưa nói hết, Quách Lai đã vỗ vai cô, kiên nghị nói: “Là tôi không cứu được, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm”.
Nói rồi, anh ấy nhìn y tá, buồn bã nói: “Báo tử đi”.
“Khoan đã”, đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên nói: “Có lẽ bệnh nhân vẫn còn cơ hội cứu chữa”.
“Cái gì?”, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách. Dù thế nào họ cũng không ngờ được bác sĩ thực tập vẫn luôn im lặng này lại đột nhiên nói như vậy.
“Ha ha, tôi nhớ không nhầm thì cậu là bác sĩ thực tập khoa nhi nhỉ?”, Vương Húc Minh lạnh lùng nhìn Hoàng Hách: “Ở đây cậu không có tư cách nói chuyện”.
Hoàng Hách hờ hững nhìn Vương Húc Minh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi không có tư cách, vậy bác sĩ thất đức như anh càng không có tư cách nói chuyện”.
“Cậu nói gì? Có tin một câu nói của tôi có thể khiến cậu cút đi không?”, Vương Húc Minh nổi giận, anh ta rõ ràng nhìn thấy được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Hoàng Hách.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh một cái, không để ý anh ta, dường như không muốn nói với anh ta câu nào.
“Bác sĩ Hoàng Hách, lời cậu nói vừa nãy là có ý gì?”, Quách Lai đi đến trước mặt Hoàng Hách, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Để tôi thử xem”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.
Về đến chỗ ở, Hoàng Hách và Tô Lệ mất một buổi sáng dọn phòng sạch sẽ, vì chuyện buổi sáng mà quan hệ của hai người mập mờ hơn nhiều, lúc này mặc dù không tính là người yêu chính thức, nhưng cũng coi như là vượt khỏi quan hệ bạn bè bình thường rồi.
Sẩm tối, Tô Lệ nhận được điện thoại của nữ sinh tóc đuôi ngựa Trương Nhược Nam, hẹn cùng đi chơi. Vốn dĩ Tô Lệ cũng định mời cả Hoàng Hách đi cùng, nhưng buổi tối Hoàng Hách phải trực ca đêm, nên từ chối.
Một mình ăn tối đại ở một tiệm đồ ăn nhanh ven đường, Hoàng Hách bắt xe đến thẳng bệnh viện Nhân dân thành phố. Vốn dĩ Hoàng Hách đi làm đều là cưỡi con xe điện, nhưng tối qua xảy ra chuyện như vậy ở chỗ Trương Mộng Mộng, con xe điện đã bị bỏ lại dưới khu dân cư của Trương Mộng Mộng.
Đến bệnh viện, Hoàng Hách ngay lập tức cảm nhận được không khí hơi khác thường. Đến giờ này đáng lẽ bác sĩ, y tá đã làm việc cả ngày chắc chắn ít nhiều gì cũng hơi mất tập trung. Nhưng lúc này, bọn họ ai cũng tỉnh táo ngồi ở chỗ của mình, cứ như quên mất có một chuyện là tan làm.
"Bác sĩ Hoàng, cậu đến rồi à?", sau quầy hướng dẫn của bệnh viện, một y tá nữ trung niên mỉm cười với Hoàng Hách.
"Ồ, y tá Lưu, hôm nay sao lại vẫn chưa về?", Hoàng Hách cười hỏi. Y tá này họ Lưu, cũng coi như là người cũ của bệnh viện, bình thường cậy chồng mình hơi có chức quyền ở cục Y tế nên thường đi muộn về sớm, sau đó vì mắc lỗi nên bị phân đến quầy thông tin, lại càng tệ hơn hơn. Theo quy định năm rưỡi tan làm, bà ta cố tình tan làm về nhà trước hai tiếng. Do nể mặt chồng bà ta, nên lãnh đạo bệnh viện cũng mở một mắt nhắm một mắt. Không ngờ hôm nay đã sắp đến giờ về là năm rưỡi rồi, thế mà y tá Lưu này vẫn chưa về.
"Ha ha, cậu không biết đâu, ban ngày hôm nay bệnh viện chúng ta có phó giám đốc mới, nhưng nghiêm khắc lắm, lão chết tiệt nhà tôi đã đánh tiếng với tôi từ lâu rồi, bảo tôi đừng có chọc vào phó giám đốc đó", y tá Lưu nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng cuối cùng cũng giải đáp cho thắc mắc của Hoàng Hách.
"Thì ra là có phó giám đốc mới, thảo nào mọi người lại có tinh thần thế này", Hoàng Hách cười gật đầu. Đã nghe nói bệnh viện sẽ có một phó giám đốc chủ quản kỹ thuật chữa trị, thì ra là hôm nay đã đến rồi. Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều gì, đi về phòng trực của mình.
"Bố ơi, chính là chú ấy, chính chú này đã cứu ông nội", đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên ở chỗ không xa.
Giọng nói này rõ ràng là phát ra từ miệng một đứa trẻ, Hoàng Hách nghe thế mà lại có cảm giác quen thuộc.
Anh bất giác dừng bước, xoay đầu lại, đúng lúc thấy một cậu nhóc kéo một người trung niên đeo kính râm vội vàng chạy về phía mình.
"Là cậu bé ấy!", nhìn một cái Hoàng Hách chợt nhận ra, cậu bé trước mặt chẳng phải chính là cậu bé Hoàng Hách đã gặp lúc sáng sao? Lúc ấy ông nội cậu bé bị xe đâm tim dần ngừng đập, cậu bé này khóc ghê lắm.
Mới đó mà cậu bé đã dẫn người trung niên đến trước mặt Hoàng Hách.
"Chú ơi, chú còn nhớ cháu không?", cậu bé hưng phấn nhìn Hoàng Hách, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.
"Là cháu à, cậu bé", Hoàng Hách khom lưng, sờ đầu cậu bé: "Ông nội cháu giờ không sao rồi chứ?".
"Vâng, ông nội đã qua cơn nguy kịch rồi", cậu bé gật mạnh đầu: "Bố ơi, đây chính là thần y cứu ông nội lúc sáng".
"Ân nhân, chào cậu", người trung niên đeo kính râm túm lấy bàn tay Hoàng Hách, xúc động vô cùng nói: "Nếu không có cậu, thì bố tôi nguy hiểm rồi".
"Ha, ha, anh này đừng khách sáo, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi", Hoàng Hách cười với người trung niên đeo kính râm. Không biết tại sao, Hoàng Hách cứ cảm thấy người trung niên trước mặt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Do tò mò, Hoàng Hách tập trung tinh thần, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiên Đồng. Bỗng chốc, trong mắt Hoàng Hách, chiếc kính của người trung niên lặng lẽ biến mất, gương mặt vuông xuất hiện trước mắt Hoàng Hách.
Nhìn gương mặt này, trái tim Hoàng Hách bỗng chốc nảy lên: "Không ngờ là anh ấy".
Chương17: Tình huống bất ngờ
Thảo nào Hoàng Hách lại cảm thấy gương mặt này cực kì quen, thì ra thân phận của người này nói ra thì hết hồn, không ngờ lại là bí thư thành ủy của Hải Thành. Lúc Hoàng Hách đọc tin tức, thường thấy được người này phát biểu trên tivi.
“Thì ra ân nhân là bác sĩ, nhưng không biết ân nhân nhận chức ở đâu?”, Lộ Phi không biết Hoàng Hách đã nhìn ra thân phận của mình, vẫn cứ nhiệt tình hỏi.
Hoàng Hách chỉ hơi kinh ngạc, rồi bình tĩnh lại: “Ha, ha, nhận chức thì không dám nói, tôi là Hoàng Hách, là một bác sĩ thực tập khoa nhi của bệnh viện này thôi”, nói rồi Hoàng Hách lấy thẻ công tác từ trong túi ra, đưa cho Lộ Phi.
Lộ Phi nhìn lướt qua, sự kinh ngạc trong mắt càng rõ rệt hơn: “Ân nhân có y thuật cao siêu, sao vẫn chỉ là bác sĩ thực tập chứ? Lãnh đạo của bệnh viện này đúng là vớ vẩn!”.
Lúc nói trên người Lộ Phi tự nhiên tỏa ra sự uy nghiêm của người làm to.
“Ha, ha, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người, thì ở đâu cũng như nhau”, Hoàng Hách cười khẽ, nhưng lại nói thầm trong bụng: “Nếu không phải có được Y Tiên Truyền Thừa, thì tôi chẳng phải chỉ là một bác sĩ thực tập sao?”.
“Ha, ha, cậu suy nghĩ thoáng thật đó!”, nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, sắc mặt Lộ Phi bất giác nghiêm túc, xưng hô với Hoàng Hách cũng không gọi ân nhân nữa.
“Đâu có”, Hoàng Hách trả lời khách sáo, sau đó hỏi: “Không biết tình hình ông cụ thế nào rồi?”.
Lộ Phi nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến bố mình, sắc mặt khẽ thay đổi: “Tình hình bố tôi đã ổn định rồi, giờ đã tỉnh táo. Bác sĩ nói, với tình hình lúc ấy của bố tôi, đáng lý ra dù có cứu được thì cũng không thể khỏe nhanh vậy”.
“Vậy ông cụ đúng là ở hiền gặp lành”, Hoàng Hách cười ha hả nói.
“Cậu khiêm tốn quá, nghe phó giám đốc Lý nói, bố tôi có thể khỏe lại nhanh vậy đều là nhờ y thuật cao siêu của cậu Hoàng”, Lộ Phi nói rồi lại định cảm ơn Hoàng Hách. Với thân phận bí thư thành ủy của anh ta, năm lần bảy lượt cảm ơn Hoàng Hách cũng là hiếm thấy.
“Anh này đừng như vậy”, Hoàng Hách xua tay, vội vàng đổi chủ đề: “Phó giám đốc Lý chẳng lẽ là phó giám đốc mới tới hôm nay?”.
“Đúng thế”, Lộ Phi ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách: “Cậu Hoàng chẳng lẽ không biết phó giám đốc Lý? Tôi nghe nghe giọng điệu cô ấy, thì có vẻ vô cùng ngưỡng mộ y thuật của cậu”.
Giờ đến lượt Hoàng Hách thấy lạ. Trong ấn tượng của mình đúng là không quen phó giám đốc Lý này mà, huống hồ, trước hôm nay, mình chỉ là một bác sĩ thực tập, y thuật bình thường, chắc chắn sẽ không có người ngưỡng mộ y thuật của mình.
“Bố, xem kìa, là cô Lý”, đúng lúc này, cậu bé đột nhiên hét lên.
“Ha, ha, cậu Hoàng, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, phó giám đốc Lý tới rồi”, Lộ Phi cười sang sảng, chỉ vào phía sau Hoàng Hách nói.
Hoàng Hách xoay đầu, muốn xem thử phó giám đốc Lý trong lời đồn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ngay sau đó, Hoàng Hách ban nãy còn đang mang vẻ mặt tò mò bỗng chốc trợn tròn mắt: “Không phải chứ, sao lại là cô ấy?”.
Phó giám đốc Lý đang đi tới không ngờ là người anh đã từng gặp. Chẳng phải chính là cô bác sĩ Lý Yên xinh đẹp cấp cứu ông cụ trên đường lúc ban ngày sao? Thảo nào lúc đó khi Lý Yên đi theo xe cấp cứu lại nói một câu khó hiểu như vậy, thì ra cô chính là phó giám đốc mới của bệnh viện Nhân dân thành phố.
Chỉ thấy phó giám đốc mặc một chiếc áo blouse trắng của bác sĩ thong thả đi tới, chiếc blouse trắng rộng thùng thình cũng không che được dáng người nóng bỏng của cô.
Lúc này, Lý Yên cũng đã nhìn thấy Hoàng Hách, trên mặt nở nụ cười bí hiểm, tăng tốc, chạy bước nhỏ tới.
“Bác sĩ Hoàng Hách, chúng ta lại gặp nhau rồi”, nói rồi Lý Yên giơ bàn tay ngọc ngà ra.
“Thì ra cô chính là phó giám đốc mới nhậm chức, buổi sáng thất lễ quá”, Hoàng Hách hào phóng giơ tay ra, khẽ bắt tay với Lý Yên rồi buông ra luôn. Nếu là Hoàng Hách trước đây, trước sự chủ động hỏi thăm của phó giám đốc, thì có lẽ sẽ hết sức lo sợ, nhưng Hoàng Hách bây giờ đã có được Y Tiên Truyền Thừa, dù là tâm lý hay tầm nhìn cũng đã cao hơn nhiều, đối diện với Lý Yên cũng không quá mất tự nhiên.
“Y thuật của bác sĩ Hoàng Hách khiến tôi kính phục”, Lý Yên ăn nói hào sảng, vừa nhìn đã biết là một người học cao. Cô xoay đầu sang, nhìn Lộ Phi, nói với vẻ khá cung kính: “Bí thư Lộ…”.
“Haiz, bí thư cái gì, giờ tôi chỉ là người nhà bệnh nhân thôi”, Lộ Phi ngắt lời Lý Yên, cười ha hả nói.
Lý Yên thông minh hơn người, nói cái hiểu ngay, cười nói: “Tôi vừa kiểm tra cho ông cụ rồi, tình hình ông cụ cực kì ổn định, nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe”.
Lộ Phi nghe rồi trong lòng cũng yên tâm hơn: “Thực sự cảm ơn hai cô cậu”.
“Tránh ra, tránh ra hết coi!”, đúng lúc này giọng nói thúc giục vội vàng vang lên từ ngoài sảnh, mấy người xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy thanh niên đang khiêng một người bê bết máu vội vàng lao vào, vừa chạy vừa gào thét: “Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu đại ca bọn tôi!”.
Chương 18: Anh cũng vào phòng phẫu thuật
Thấy một nhóm người đến bất ngờ, nhân viên y tế trong sảnh đều căng thẳng. Là nhân viên y tế, đương nhiên vừa nhìn đã biết tình hình cái người bê bết máu kia cực kỳ nguy hiểm.
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu đại ca bọn tôi với!”, thấy đám thanh niên đã chạy vào trong sảnh, một người thanh niên trong số đó trong lúc sốt ruột đã kéo một y tá bằng bàn tay dính đầy máu.
Cô y tá nào đâu đã từng thấy cảnh tượng thế này, lúc ấy sợ mất mật, lắp bắp nói không nên lời.
Thấy cảnh này, Lý Yên vội vàng đi tới, sẵng giọng: “Mang một cái giường di chuyển được tới!”.
Thấy phó giám đốc đã lên tiếng, mấy y tá vội vàng lao tới chỗ để giường bệnh di động.
Thấy Lý Yên mặc đồ bác sĩ, mấy thanh niên này như gặp được cứu tinh, ào lên: “Bác sĩ, cô nhất định phải cứu đại ca bọn tôi, bọn tôi quỳ lạy cô!”.
Nói rồi, ngoài mấy thanh niên đang đỡ người bệnh ra, thì những người khác đều quỳ rạp xuống trước mặt Lý Yên.
“Các anh đứng dậy cả đi!”, Lý Yên nói lớn: “Các anh càng thế này thì càng ảnh hưởng đến thời gian cứu chữa của bệnh nhân”.
Mấy người đó nghe vậy thì đều vội vàng đứng dậy, sốt ruột nói: “Bác sĩ, đại ca tôi sắp không xong rồi, xin cô mau cứu anh ấy”.
Lúc này các y tá đã đẩy một chiếc giường bệnh tự động đến.
“Mau lên, đặt bệnh nhân lên giường”, Lý Yên ra lệnh, chủ động đi tới đỡ bệnh nhân kia, không hề để ý vết máu trên người đối phương.
Lúc này Hoàng Hách cũng đi tới, nhìn thấy người trên giường bệnh. Chỉ thấy người này là một người đàn ông trung niên, trên người chỗ nào cũng có vết thương, đã hôn mê rồi. Miệng vết thương rất lớn, da thịt nhiều chỗ đã cuộn lên, nhìn độ bằng phẳng của vết thương chắc là bị thương do vũ khí sắc. Đặc biệt là phần dạ dày của anh ta thì còn có một lỗ máu siêu to, trông vô cùng đáng sợ.
Rồi nhìn mấy thanh niên khác, trên người cũng có rất nhiều vết thương kích cỡ khác nhau, thậm chí trên rất nhiều vết thương còn có máu chảy ồ ạt ra ngoài. Chỉ có điều những người này không ai để ý vết thương trên người mình, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào người đàn ông trung niên ở trên giường.
“Mau lên! Tình hình bị thương của bệnh nhân không rõ, mất máu quá nhiều, chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức!”, Lý Yên nhanh chóng kiểm tra người bị thương, nói với một y tá ở bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô đi sắp xếp phòng phẫu thuật ngay, đồng thời thông báo cho bác sĩ phẫu thuật chủ nhiệm Vương Húc Minh của ngoại khoa”.
“Vâng”, một y tá ở bên cạnh đáp lời, nhanh chân rời đi xắp xếp.
“Mấy người ngay lập tức xử lý vết thương cho bệnh nhân, sau đó đưa thẳng vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật, ca phẫu thuật này tôi sẽ quan sát cả quá trình”, Lý Yên lại nói với mấy y tá khác.
Ngay lập tức, mấy y tá kia hùng hục đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
“Mấy anh cũng đến ngoại khoa cầm máu, băng bó đi!”, thấy mọi việc đã sắp xếp xong hết, Lý Yên thở phào, xoay người nói với mấy thanh niên khác: “Chỗ này giao cho bọn tôi!”.
“Bác sĩ, phải cứu sống đại ca bọn tôi đó!”, đám thanh niên nước mắt lã chã cầu xin: “Trước khi chữa khỏi cho đại ca, chúng tôi sẽ không đi đâu hết”.
“Không được, các anh đều phải cầm máu, vẫn nên đi chữa trước đi”, Lý Yên khuyên nhủ.
“Không, bọn tôi không đi, trước khi đại ca tỉnh lại bọn tôi không đi đâu hết”, đám thanh niên cũng rất ngoan cố, cứ lắc đầu không chịu đi.
“Nhưng mà các anh đều đang chảy máu”, Lý Yên hơi cảm động với sự tình nghĩa của những thanh niên này.
Nhưng mà, đám thanh niên không nghe, Lý Yên hơi khó xử.
Hoàng Hách thấy Lý Yên khó xử thì ngay lập tức nói to: “Này, tôi nói mấy người các anh đều đang chảy máu đó, lát nữa đừng có mà bọn tôi cứu sống đại ca các anh, nhưng các anh lại chết vì mất máu, vậy sau này ai chăm sóc đại ca các anh?”.
Lời Hoàng Hách nói không dễ nghe, nhưng lại ngay lập tức khiến mấy thanh niên đang ồn ào yên lặng.
“Được rồi, mau đi chữa đi, rẽ trái đi thẳng đến cuối là phòng khám ngoại khoa, đừng có gây thêm rắc rối nữa”, Hoàng Hách xua tay: “Đại ca các anh giao cho bệnh viện là được!”.
Mấy người do dự chốc lát rồi đều gật đầu: “Vậy được, mấy người bọn tôi xử lý vết thương xong sẽ đến đợi ở cửa phòng phẫu thuật”, nói rồi, mấy người bọn họ vội vã đi về phía phòng khám ngoại khoa.
“Khá lắm”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách một cái, trong mắt lộ ý cười.
Hoàng Hách cười ha ha, không nói gì. Nói thô nhưng thật, lời Hoàng Hách nói chọc đúng vào điểm yếu của họ.
“Được rồi, tôi đi chuẩn bị phẫu thuật đây”, Lý Yên ngoảnh đầu nhìn Lộ Phi một cái, thấy anh ấy đang xua tay với mình, ngay lập tức áy náy cười, nhanh chân đi về phía thang máy. Đi tới cửa thang máy, Lý Yên đột nhiên ngoảnh đầu, vẫy tay với Hoàng Hách, nói to: “Bác sĩ Hoàng, anh cũng đến phòng phẫu thuật đi”.
Hoàng Hách ngạc nhiên, mình chỉ là bác sĩ thực tập khoa nhi thôi, đâu có tư cách vào phòng phẫu thuật? Nhưng do lãnh đạo gọi, nên Hoàng Hách cũng chỉ có thể đi theo.
Chương 19: Tình hình nguy cấp
Trong phòng phẫu thuật, không khí vô cùng nặng nề.
Người đàn ông trung niên kia mặt mày trắng bệch nằm trên bàn mổ, trên người treo đầy các loại máy móc y tế, nhìn số liệu hiển thị trên máy móc, tình trạng lúc này của người đàn ông trung niên vô cùng tệ.
Xung quanh bàn mổ, các bác sĩ y tá đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, song họ lại lặng im đứng nguyên tại chỗ, dường như đang đợi cái gì. Lúc này Hoàng Hách cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Lý Yên bảo anh đến tham gia ca phẫu thuật này, anh đồng ý rồi. Nhưng các bác sĩ khác đương nhiên sẽ không để một bác sĩ thực tập khoa nhi như Hoàng Hách tham gia thật, thân phận hiện tại của Hoàng Hách chính là thực tập sinh dự thính học hỏi kinh nghiệm.
Lý Yên không tham gia ca phẫu thuật này, mà đứng trong một căn phòng khác, quan sát tình hình phòng phẫu thuật qua nhiều camera của phòng phẫu thuật.
“Chủ nhiệm Vương sao vẫn chưa tới?”, bác sĩ phụ khẽ lẩm bẩm.
“Đúng đó, tình hình bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, nếu còn không tiến hành phẫu thuật thì e là sẽ nguy mất”, y tá tiếp dụng cụ nhìn số liệu trên máy ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, giọng nói hơi sốt ruột.
Đột nhiên, trong loa của phòng phẫu thuật vang lên giọng nói của Lý Yên: “Đợi chủ nhiệm Vương Húc Minh một phút nữa, một phút sau nếu vẫn chưa đến, thì để bác sĩ Quách Lai phẫu thuật chính, bác sĩ Hoàng Hách làm bác sĩ phụ”.
Trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, với việc bác sĩ Quách Lai mổ chính, không có gì bất ngờ. Dù sao bác sĩ Quách Lai đã ở ngoại khoa nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Nhưng không ngờ phó giám đốc Lý lại để bác sĩ thực tập của khoa nhi như Hoàng Hách làm bác sĩ phụ, việc này thì hơi đáng suy nghĩ rồi. Dù sao, bác sĩ thực tập cũng không có tư cách gì để phẫu thuật.
Nhưng do sự uy nghiêm của phó giám đốc, mọi người đều không lên tiếng, chỉ nhao nhao nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hoàng Hách không mất tự nhiên lắm, đối diện với những ánh mắt ít nhiều gì cũng có nghi ngờ của những người khác, anh chỉ gật đầu.
Thoáng cái, một phút đã qua đi, bác sĩ Vương Húc Minh vẫn chưa tới.
“Bắt đầu đi!”, Quách Lai gật đầu với mọi người, đứng cạnh bàn phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên được mở ra. Chỉ thấy một bác sĩ trung niên thong thả đi vào, người này chính là Vương Húc Minh bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa, bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này.
“Bác sĩ Vương”, mọi người nhao nhao chào hỏi.
Vương Húc Minh khẽ ừm một tiếng, thái độ rất kiêu ngạo, khi anh ta nhìn thấy Quách Lai đứng ở vị trí vốn thuộc về mình, trong mắt bỗng lộ vẻ bất mãn: “Bác sĩ Quách mổ chính à?”.
Quách Lai nghe thế thì trong mắt ánh lên chút xấu hổ: “Ha, ha, phó giám đốc Lý nói anh chưa tới thì để tôi mổ chính”.
Đúng lúc này, loa của phòng phẫu thuật bang lên giọng của Lý Yên: “Nếu chủ nhiệm Vương Húc Minh đến rồi, thì để chủ nhiệm Vương Húc Minh mổ chính đi”.
Nghe thế, Quách Lai nhanh trí lùi xuống.
“Hừ”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, cũng không biết là đang bày tỏ bất mãn với ai. Anh ta thong dong đi lên bục phẫu thuật, liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, lười biếng nói: “Cho tôi xem báo cáo chẩn đoán”.
Một y tá ngay lập tức đưa một bản báo cáo chẩn đoán lên, Vương Húc Minh vội vàng nhìn qua, thì hơi bực mình nói: “Thành dạ dày bị tổn thương do đâm xuyên, cần phải khâu lại ngay, đúng là ca phẫu thuật vớ vẩn gì cũng xếp cho tôi”, trong lúc nói, Vương Húc Minh quẳng báo cáo chẩn đoán ra bên cạnh, mất kiên nhẫn nói: “Bắt đầu đi”.
Với ca phẫu thuật này, Vương Húc Minh hơi bực. Vốn dĩ anh ta đã hẹn người tình ra ngoài chơi, không ngờ gần đến giờ tan làm lại bị phó giám đốc mới nhậm chức túm lại, chưa có sự đồng ý của anh ta đã sắp xếp ca phẫu thuật này, khiến kế hoạch “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” tối nay của anh ta bị nhỡ. Huống hồ, kiểu phẫu thuật đột xuất này vốn chẳng có “tiền nước nôi” gì, cho nên lúc y tá đến gọi anh ta, anh ta cố ý lề mề mãi mới xuất hiện.
Trước sự phàn nàn của Vương Húc Minh, mọi người đương nhiên không dám nói nhiều, chỉ im lặng phối hợp Vương Húc Minh làm phẫu thuật. Phẫu thuật tiến hành tuần tự, mặc dù Vương Húc Minh rõ ràng là cố ý lười biếng, nhưng đúng là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa có khác, kĩ thuật điêu luyện, dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều chi tiết xử lý rất tốt.
Hoàng Hách ở bên cạnh xem rất kĩ. Y Tiên Truyền Thừa mặc dù lớn mạnh, nhưng hiểu biết thiên về cách chữa trị từ trong ra ngoài, có thể nói là sự phát triển tối cao của Đông y cũng không quá, chỉ có điều lại không liên quan nhiều mảng phẫu thuật ngoại khoa.
Thông qua quan sát từng động tác của Vương Húc Minh, và kiểm chứng kiến thức trong lòng, Hoàng Hách có thu hoạch to lớn.
Thoáng cái, thời gian phẫu thuật mấy tiếng đã trôi qua, phẫu thuật cũng đã đến giai đoạn cuối. Song đúng lúc này, máy móc ở bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo.
“Không hay rồi, tim bệnh nhân ngừng đập rồi, huyết áp xuống không”, y tá phụ trách quan sát máy móc hét to.
Chương 20: Để tôi thử xem
“Ngay lập tức tiêm thuốc trợ tim, máy khử rung tim chuẩn bị”, Vương Húc Minh ngay lập tức nói.
Chẳng mấy chốc, thuốc trợ tim đã được tiêm, nhưng người đàn ông trung niên vẫn không có phản ứng gì.
“Khử rung tim, ba lần!”, Vương Húc Minh lại chỉ huy, nhưng ánh mắt thì lại liếc lên chiếc đồng hồ treo tường. Bất giác đã đến 10 giờ tối rồi.
Ba lần khử rung tim xong rất nhanh, nhịp tim của người đàn ông trung niên vẫn chưa hồi phục.
“Chủ nhiệm Vương, làm nữa không?”, y tá xin chỉ thị.
“Thôi, báo tử vong đi”, Vương Húc Minh lại nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ một lúc dứt khoát nói.
“Cái gì? Chủ nhiệm Vương, chúng ta vẫn chưa cố hết sức cứu mà”, Quách Lai lớn giọng phản bác: “Tôi đề nghị tiến hành khử rung tim một đợt nữa”.
“Hừ, cậu là bác sĩ phẫu thuật chính hay tôi?”, Vương Húc Minh đanh mặt: “Tôi đã nói không cứu được nữa thì là không cứu được nữa”.
Mặt Quách Lai tái xanh, bị chọc tức nói không nên lời. Là một bác sĩ, sao có thể lỗ mãng như vậy? Đây là một mạng người, nói bỏ cuộc là bỏ cuộc sao?
“Không được, chúng ta cố gắng thêm lần nữa”, Quách Lai lớn giọng kiên trì nói: “Dù thế nào là bác sĩ chúng ta đều phải không thẹn với lương tâm”.
Nói rồi anh ấy tự cầm máy khử rung tim, đặt lên ngực của người đàn ông trung niên.
Y tá tiếp dụng cụ bên cạnh xung phong hỗ trợ cho Quách Lai: “Thiết bị đã chuẩn bị xong!”.
Ánh mắt Quách Lai kiên nghị: “Bắt đầu!”.
Một nhóm bác sĩ lại bắt đầu bận rộn, sắc mặt bọn họ trang nghiêm, động tác của ai cũng chăm chú.
Hoàng Hách nhìn những người này, trên mặt dâng lên sự kính phục.
Đây mới là bác sĩ chân chính, hoặc là không chữa, một khi bắt đầu chữa thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù hi vọng nhỏ nhoi, cũng phải dốc hết sức.
Chỉ có Vương Húc Minh khoanh tay trước ngực, cười khẩy nhìn mọi việc. Vốn dĩ anh ta định kết thúc ca phẫu thuật sớm, như vậy vẫn có thể đến kịp qua đêm mặn nồng với người tình của anh ta, thế mà lại gặp phải cái đồ cứng đầu như Quách Lai.
Anh ta vừa bực bội, trong lòng còn dâng lên chút khinh thường. Là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, anh ta đương nhiên nhìn ra được tình hình của người đàn ông trung niên hiện tại muốn cứu thì cực kì khó khăn. Cho nên anh ta dứt khoát không vội rời đi, anh ta muốn xem thử, Quách Lai thất bại thế nào. Hơn nữa đến lúc đó, anh ta cũng có thể đẩy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân cho Quách Lai.
Ở một nơi khác, trong mắt Lý Yên đang nhìn màn hình cũng tràn ngập lạnh lùng. Cô từ nhỏ đã được tiêm vào đầu tư tưởng bệnh nhân là trời, thế mà lại thấy được hành vi thế này của Vương Húc Minh, điều này khiến lòng cô đang cuộn trào một cơn giận, cô lúc này chỉ muốn xông vào phòng bệnh, tẩn cho đồ khốn Vương Húc Minh một trận. Nhưng mà Lý Yên kiềm chế được rồi, giờ là thời khắc quan trọng của việc cấp cứu, không thể có sơ sót gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người đàn ông trung niên trong phòng bệnh không có phản ứng gì hết, trên màn hình máy móc bên cạnh anh ta, một đường thẳng tắp kéo dài miên man, dường như không có điểm cuối.
Mặt Quách Lai toàn mồ hôi, trong mắt lộ vẻ buồn bã. Cùng với sự trôi đi của thời gian, anh ấy hiểu, cơ hội cứu được người đàn ông trung niên này ngày càng nhỏ bé.
Cuối cùng, anh ấy thở dài thườn thượt: “Tuyên bố bệnh nhân tử vong!”, nói rồi, anh ấy cúi gập người với người đàn ông trung niên. Những nhân viên khác thấy vậy cũng lặng lẽ cúi mình, bọn họ đều biết, ca phẫu thuật này mình đã cố hết sức rồi.
“Hừ, phí công toi”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, trong giọng đầy vẻ khinh thường: “Quách Lai, nếu ca phẫu thuật này đã do cậu mổ chính, vậy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân do cậu chịu đi”.
“Chủ nhiệm Vương, ca phẫu thuật này rõ ràng là…”, một y tá không nhịn được lên tiếng phản bác, song cô chưa nói hết, Quách Lai đã vỗ vai cô, kiên nghị nói: “Là tôi không cứu được, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm”.
Nói rồi, anh ấy nhìn y tá, buồn bã nói: “Báo tử đi”.
“Khoan đã”, đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên nói: “Có lẽ bệnh nhân vẫn còn cơ hội cứu chữa”.
“Cái gì?”, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách. Dù thế nào họ cũng không ngờ được bác sĩ thực tập vẫn luôn im lặng này lại đột nhiên nói như vậy.
“Ha ha, tôi nhớ không nhầm thì cậu là bác sĩ thực tập khoa nhi nhỉ?”, Vương Húc Minh lạnh lùng nhìn Hoàng Hách: “Ở đây cậu không có tư cách nói chuyện”.
Hoàng Hách hờ hững nhìn Vương Húc Minh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi không có tư cách, vậy bác sĩ thất đức như anh càng không có tư cách nói chuyện”.
“Cậu nói gì? Có tin một câu nói của tôi có thể khiến cậu cút đi không?”, Vương Húc Minh nổi giận, anh ta rõ ràng nhìn thấy được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Hoàng Hách.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh một cái, không để ý anh ta, dường như không muốn nói với anh ta câu nào.
“Bác sĩ Hoàng Hách, lời cậu nói vừa nãy là có ý gì?”, Quách Lai đi đến trước mặt Hoàng Hách, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Để tôi thử xem”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.
Bình luận facebook