-
Chương 56-60
Chương 56: Lựa chọn của Lý Yên
Ở họp báo, nhóm Lý Yên đã ngồi ngay ngắn, chỉ đợi đến giờ là bắt đầu họp báo. Bên cạnh cô, Hoàng Hách thong dong ngồi ở chỗ ngồi của mình, xoay đầu nói với Lý Yên: “Tôi ngồi đây phù hợp không?”.
“Có gì mà phù hợp hay không, hôm nay anh mới là nhân vật chính”, Lý Yên khẽ nói, mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Được rồi”, thấy hỏi không ra được cái gì, Hoàng Hách cũng ngậm miệng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng anh thì lại đầy ngờ vực, Lý Yên hôm nay rất kỳ lạ. Hoàng Hách thậm chí có cảm giác Lý Yên lúc này như tướng quân lao đến chiến trường liều chết, có cảm giác như tráng sĩ một đi không trở lại.
Đúng lúc này, đã đến 3 giờ 30 phút, họp báo bắt đầu rồi.
Đầu tiên Lý Yên đứng dậy, gật đầu với phóng viên bên dưới, lên tiếng: “Rất vinh dự có thể mời được nhiều phóng viên đến thế này, tôi đại diện cho bệnh viện Nhân dân thành phố chào mừng các bạn đến”.
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên lác đác, hiển nhiên cái mọi người quan tâm không phải vấn đề này.
“Bây giờ mọi người có vấn đề thì có thể giơ tay hỏi, tôi sẽ lựa chọn câu hỏi của một vài bạn phóng viên để trả lời”, Lý Yên nói rồi ngồi xuống, chỉnh lại micro.
Bên dưới sân khấu, nhiều phóng viên giơ tay lên, vô số đèn flash chớp liên tục.
Lý Yên nhìn một lượt, đột nhiên chỉ vào một phóng viên rồi nói: “Anh phóng viên này, anh hỏi đi”.
Hoàng Hách nhìn thấy phóng viên được Lý Yên gọi, ánh mắt hơi dao động. Phóng viên mà Lý Yên chọn không phải ai khác, chính là phóng viên cầm đầu gây sự ở bệnh viện lúc trước.
“Chẳng lẽ cô ấy không biết người này có ý xấu?”, Hoàng Hách nghĩ bụng.
Ở đầu khác, phóng viên cầm đầu kia cũng hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng như điên. Không ngờ phó giám đốc Lý Yên này lại gọi mình, vậy thì đừng có trách hắn không khách sáo.
Hắn đứng dậy, hỏi thẳng: “Chào phó giám đốc Lý, trong việc bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật lần này, một ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy mà lại để một bác sĩ thực tập cầm dao mổ, phía bệnh viện nghĩ thế nào vậy? Là do một lãnh đạo nào đó của bệnh viện hay là coi thường an toàn trong phẫu thuật với bệnh nhân của cả bệnh viện?”.
Trên mặt Lý Yên nở nụ cười mỉm, rồi nói: “Về vấn đề này, tôi xin đính chính tại đây. Sở dĩ bệnh viện để bác sĩ Hoàng Hách lên bàn phẫu thuật là quyết định với danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến lãnh đạo bệnh viện. Bệnh viện chúng tôi vẫn luôn lấy bệnh nhân làm gốc, mọi mặt đều suy nghĩ đến vấn đề an toàn của bệnh nhân, mong các phóng viên đừng đưa tin sai sự thật”.
Lý Yên đáp lại không có sơ hở gì, đặc biệt là cô còn chủ động thừa nhận việc lần này là quyết định của chính mình, bỗng chốc khiến nhiều phóng viên có thiện cảm. Dù sao một lãnh đạo chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm còn lâu mới bằng được một lãnh đạo dám gánh vác trách nhiệm.
“Ừm, phó giám đốc Lý được đấy”, đến cả Khổng Thu Sinh xem hiện trường họp báo qua clip cũng thầm gật đầu.
Tên phóng viên cầm đầu kia như ăn phải một cái đinh mềm trong câu trả lời của Lý Yên, hơi tức giận, tiếp tục hỏi: “Tôi thấy bác sĩ Hoàng Hách, người trong cuộc cũng đến đây, vậy tôi xin hỏi quý bệnh viện định xử lý bác sĩ Hoàng Hách thế nào?”.
Câu hỏi này vừa vang lên ánh mắt tất cả phóng viên đều dừng trên người Lý Yên. Hoàng Hách cũng xoay đầu nhìn Lý Yên, chỉ thấy trên mũi cô nhóc này thế mà lại lấm tấm mồ hôi, có thể thấy lúc này áp lực trên người cô lớn đến mức nào.
Hít sâu một hơi, Lý Yên nói to: “Xử lý? Sao phải xử lý?”.
Dưới khán đài xôn xao, mọi người nằm mơ cũng không ngờ Lý Yên lại làm vậy. Ngay lập tức ánh đèn flash lại càng dày đặc hơn.
“Làm sao vậy chứ? Lý Yên này rốt cuộc định nói gì?”, phó giám đốc Trịnh đứng bật dậy, tức tối nói.
Ở chỗ khác, Lý Yên lại nói, giọng nói vang vọng khắp hội trường nhờ micro: “Bác sĩ Hoàng Hách là anh hùng, mặc dù chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng lần này nếu không có anh ấy thì bệnh nhân kia có lẽ đã qua đời rồi. Thử hỏi mọi người một bác sĩ như vậy thì nên bị phạt sao?”.
Lý Yên vừa dứt lời thì họp báo chìm trong im lặng ngắn ngủi.
Hoàng Hách hơi ngạc nhiên nhìn Lý Yên, trong mắt để lộ sự cảm động. Anh không ngốc, thực tế vừa nãy trên đường đến hội trường, một bác sĩ đi cùng đã ít nhiều gì tiết lộ nội dung truyền ra từ cuộc họp tổ Đảng với anh.
Anh hiểu lời vừa nãy của Lý Yên chẳng khác gì đang khiêu khích lãnh đạo cả bệnh viện, đang dùng tiền đồ của bản thân để đổi lấy việc Hoàng Hách không bị đuổi.
“Làm gì có cái lý đó”, mọi người trong phòng máy đều tức giận. Không ngờ Lý Yên lại dám không để ý quyết sách của cuộc họp tổ Đảng, tự thay đổi hình phạt với Hoàng Hách. Hiện tại, mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng máy, đi nhanh đến hội trường họp báo.
Phải ngăn cản lời nói của Lý Yên, nếu không thì đừng nói là dư luận xã hội, mà phó chủ tịch Vương chính là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
May mà lời Lý Yên nói khiến các phóng viên tiêu hóa mất một lúc, cộng thêm phòng họp và phòng máy chỉ cách nhau mấy bước chân, đợi đến khi Lý Yên sắp nói tiếp thì nhóm Khổng Thu Sinh đã đến nơi.
“Khoan đã, chào mọi người, tôi là Trịnh Hoa, tôi phải sửa lại một chút câu trả lời của phó giám đốc Lý Yên ban nãy”, sau khi Khổng Thu Sinh ra hiệu thì phó giám đốc Trịnh xông thẳng lên bục chủ tịch, túm lấy micro dự bị, nói to.
“Phó giám đốc Trịnh, đây là họp báo do tôi chủ trì, xin anh tôn trọng sự tồn tại của tôi”, Lý Yên ngắt lời phó giám đốc Trịnh, phản bác vang dội.
Không khí bỗng chốc căng thẳng.
Chương 57: Đây là ai
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, không ngờ hai vị phó giám đốc bệnh viện lại có thái độ khác nhau về vấn đề của Hoàng Hách, điều này khiến nhiều phóng viên cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường mà nói, trước khi tổ chức họp báo nhất định phải thống nhất lời ăn tiếng nói, chứ đâu như bây giờ người này nói thế này, người kia nói thế kia?
“Phó giám đốc Lý Yên, cô đang muốn làm trái với quyết định của cuộc họp sao?”, phó giám đốc Trịnh nói vào micro với giọng nghiêm túc: “Sau buổi bàn bạc của ủy viên bệnh viên chúng tôi, quyết định đánh giá thành tích thực tập của Hoàng Hách là không đạt, không được nhận vào làm việc chính thức. Ngoài ra, bệnh viện sẽ tiến hành điều tra kỹ về sự việc Hoàng Hách tự ý tiến hành phẫu thuật, một khi phát hiện ra tình hình vi phạm, bệnh viện sẽ truy cứu đến cùng!”.
“Ồ!”.
Cả hiện trường như ong vỡ tổ, hai quan điểm hoàn toàn khác nhau khiến các phóng viên có mặt tại hiện trường đều không biết nên làm thế nào. Nhưng cũng rất nhanh, toàn bộ tình hình diễn biến của hiện trường buổi họp báo đã được truyền ra ngoài. Cảnh tượng hiếm gặp như vậy, nếu ai đăng lên đầu tiên tuyệt đối sẽ thu hút được lượng người xem khủng nhất.
“Không, Hoàng Hách không hề làm sai, nếu là một bác sĩ, vì thân phận của mình mà từ bỏ cơ hội cứu người, đó mới là lang băm đích thực!”, Lý Yên phản biện gay gắt, không có chút nhượng bộ nào.
Hoàng Hách nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lý Yên, trong lòng cảm động và cũng hơi cảm thán. Lý Yên dù sao mới chỉ là một cô gái 23 tuổi, suy nghĩ chưa đủ chín chắn. Trong cái xã hội mà quy tắc lớn hơn cả tình người này, cô làm như vậy chỉ phí công vô ích mà thôi.
Quả nhiên, Khổng Thu Sinh lên tiếng: “Phó giám đốc Lý đừng nói linh tinh nữa. Việc đã được quyết định trong buổi họp, sao lại có thể tự ý thay đổi? Cô là một trong những ủy viên, buộc phải đi theo tập thể!”.
“Không, Hoàng Hách rõ ràng là người có công, sao lại đối xử với anh ấy như vậy!”, thấy Khổng Thu Sinh lên tiếng, Lý Yên vẫn không hề nhún lại.
“Lý Yên, chuyện này buộc phải xử lý như vậy!”, Khổng Thu Sinh thấy bộ dạng không cam lòng của Lý Yên, liền đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lý Yên, nghe tôi đi, cô làm như vậy sẽ mất đi tiền đồ đấy!”.
Khổng Thu Sinh vô cùng quý mến Lý Yên. Ở Hoa Hạ này, người học y trẻ tuổi mà được như Lý Yên vô cùng ít, vốn dĩ Khổng Thu Sinh muốn đào tạo Lý Yên làm người nối tiếp ông ấy. Nhưng nếu Lý Yên cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo cấp trên phản cảm, đến lúc đó tiền đồ sẽ tiêu tan.
“Giám đốc Khổng, hôm nay tôi làm như vậy, thì đã không còn nghĩ đến tiền đồ nữa!”, Lý Yên lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Hoàng Hách là người tôi chỉ thị đến phẫu thuật, tôi không thể để anh ấy thiệt thòi, nếu phía trên muốn trách tội thật, vậy thì cứ chĩa thẳng vào tôi là được”.
“Cô thì... haiz...”, Khổng Thu Sinh lắc đầu, lại thở dài, đã nói đến mức ấy rồi mà Lý Yên vẫn không hiểu, ông ấy cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông mập mạp bước vào.
Thấy người này, không những đám phóng viên kia ngạc nhiên, mà đến đám người Khổng Thu Sinh cũng đều giật mình.
“Ôi, phó chủ tịch Vương, sao anh lại đến đây vậy?”, Khổng Thu Sinh vội vàng đi lên đón tiếp.
“Hừ, một buổi họp báo đang yên đang lành sao lại làm cho như vậy!”, phó chủ tịch Vương bực mình hắng giọng: “Các người có biết là, giờ có bao nhiêu phương tiện truyền thông đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo này không, giờ trên mạng đang loạn hết cả lên rồi kia kìa”.
“Vâng, là do chúng tôi làm việc tắc trách!”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói: “Chủ yếu là vừa rồi xảy ra chút vấn đề nhỏ, sẽ được giải quyết nhanh thôi”.
“Vậy sao?”, phó chủ tịch liếc nhìn Khổng Thu Sinh một cái, bực mình nói: “Phải giải quyết xong ngay trong hai phút cho tôi, nếu không sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả phó chủ tịch tôi đây cũng sẽ bị phê bình lây đấy”.
Khổng Thu Sinh lại gật đầu lia lịa đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Lý Yên cười gượng nói: “Phó giám đốc Lý, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, phó chủ tịch Vương ở đây, cô xem cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?”.
“Không được, hôm nay kể cả mất đi chức vụ phó giám đốc này, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho Hoàng Hách, tôi không thể để anh hùng gặp phải bất công như vậy!”, Lý Yên không hề lay động, gương mặt tràn đầy vẻ cương quyết.
Hoàng Hách nhìn Lý Yên, trong lòng cũng cảm thấy khó xử. Anh không ngờ Lý Yên vì anh lại có quyết tâm lớn đến vậy, thậm chí đến chức vụ phó giám đốc cũng không cần nữa. Một quyết tâm như vậy làm sao mà Hoàng Hách không cảm động cho được? Dù sao địa vị một phó giám đốc của bệnh viện tuyến tỉnh đã là rất cao rồi, người khác có cố gắng đến đâu cũng căn bản không thể bò lên được vị trí này.
Lúc này, Hoàng Hách quyết định khuyên nhủ Lý Yên, người ta vì mình như vậy, một người đàn ông như mình sao có thể để Lý Yên giúp đỡ mình nhiều như thế? Hơn nữa, trong lòng Hoàng Hách thực ra cũng không quan tâm vị trí của một bác sĩ thực tập, có Y Tiên Truyền Thừa, tầm nhìn của Hoàng Hách không chỉ dừng ở giới hạn đó.
“Đây là ai?”, lúc này, phó chủ tịch Vương đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Phó chủ tịch Vương, đây là Lý Yên phó giám đốc mới được bổ nhiệm ở bệnh viện chúng tôi, mới vào làm việc được hai, ba ngày, nên chưa kịp đến chào hỏi anh”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói.
“Ồ, cô ấy chính là phó giám đốc mới đó à, không ngờ lại trẻ như vậy”, phó chủ tịch Vương đưa mắt nhìn Lý Yên một cái, và nhìn lâu hơn ở bộ ngực của Lý Yên: “Nghe nói buổi họp báo này là do cô phó giám đốc Lý này phụ trách đúng không?”.
Lý Yên chỉnh lại áo, trong lòng có hơi bực mình. Cô đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn thô tục của vị phó chủ tịch Vương này.
Chương 58: Uy phong
Đúng lúc này, một cơ thể cao lớn đột nhiên đứng trước mặt cô, chắn ngay trước mặt cô. Lý Yên nhìn thì thấy đó là Hoàng Hách, trong lòng cô bất giác trào dâng một cảm giác ấm áp.
“Đây lại là ai?”, tầm nhìn của phó chủ tịch Vương nhiên bị Hoàng Hách chắn ngang, trong lòng lập tức không vui.
“Đây chính là bác sĩ Hoàng Hách, là người được nhắc đến chủ yếu trong ca phẫu thuật lần này”, chưa đợi Khổng Thu Sinh giới thiệu, Vương Húc Minh ở bên cạnh đã chen lời.
“Chính là cậu ta?”, phó chủ tịch Vương nhíu mày, rồi làm ra vẻ uy nghiêm: “Hoàng Hách, cậu có biết cậu đã phạm tội lớn thế nào không, vậy mà còn mặt mũi xuất hiện ở đây!”.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn phó chủ tịch Vương một cái, rồi phản bác một cách không khách sáo: “Tôi là bác sĩ, trong mắt tôi chỉ có mạng người là quan trọng nhất, không giống quan liêu các anh, trong mắt các anh chỉ có thể diện, chỉ có lợi ích!”.
“Ăn nói linh tinh!”, phó chủ tịch Vương bị Hoàng Hách cãi lại một câu, lập tức giận đến tím mặt: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”.
Hoàng Hách dửng dưng nhìn hắn một cái rồi chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Loại người này đúng kiểu chủ nghĩa quan liêu điển hình, chưa cần nói đến năng lực làm việc ra sao, bình thường đối xử với mọi người cũng toàn tỏ vẻ uy quyền. Hoàng Hách nhớ đến hôm đó gặp bí thư thành phố Lộ Phi, chức vụ của anh ta còn cao gấp mấy lần cái ông phó chủ tịch Vương này, nhưng người ta rất giản dị gần gũi.
Thấy phó chủ tịch Vương tức giận, Vương Húc Minh đảo mắt, đột nhiên nói: “Phó chủ tịch Vương, Hoàng Hách hống hách như vậy chẳng phải vì phía sau có Lý Yên chống đỡ cho cậu ta sao. Anh không biết thôi, Lý Yên vì muốn giúp Hoàng Hách nên đã công khai làm trái với kết quả thương lượng trong cuộc họp của bệnh viện chúng tôi đấy”.
“Vậy sao?”, phó chủ tịch Vương sầm mặt, nhìn về phía Lý Yên: “Lý Yên, cô lập tức tuyên bố kết quả cuộc họp với tất cả phóng viên cho tôi!”.
Lý Yên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Không, Hoàng Hách là anh hùng cứu người, không nên bị phạt!”.
“Hỗn láo!”, hắn tức lên: “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cô vẫn ngoan cố cứng đầu, thì đừng trách tôi không nể mặt!”.
Vương Húc Minh thấy phó chủ tịch Vương đưa ra cảnh cáo cuối cùng, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chỉ cần phó chủ tịch Vương không hài lòng về Lý Yên, thì cơ hội để anh ta thay thế vị trí của Lý Yên sẽ không còn xa nữa.
“Tôi không làm!”, Lý Yên cắn răng, nói với giọng kiên quyết: “Hoàng Hách là một bác sĩ tốt, hơn nữa là tôi bảo anh ấy vào phẫu thuật, tôi phải chịu trách nhiệm này đến cùng!”.
Phó chủ tịch Vương đập bàn ‘bốp’ một cái, lớn tiếng quát: “Được lắm, tôi tuyên bố, trong chuyện lần này Lý Yên đã gian dối vì lợi riêng, một mực bao che cho người thân cận, gây lên ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng cho xã hội, giờ bãi miễn chức phó giám đốc bệnh viện, buổi họp báo sẽ do Khổng Thu Sinh chủ trì!”.
Khổng Thu Sinh nghe thấy, mặt lập tức biến sắc: “Phó chủ tịch Vương, như vậy không hay lắm nhỉ? Phó giám đốc Lý Yên tuổi trẻ tài cao, hơn nữa vị trí phó giám đốc bệnh viện cũng vô cùng quan trọng...”.
Nhưng chưa chờ cho ông ấy nói hết, sắc mặt phó chủ tịch Vương trở nên nghiêm nghị, ngắt lời ông ấy luôn: “Sao, lời nói của phó chủ tịch tôi đây không có trọng lượng nữa rồi à?”.
“Không phải... không phải...”, Khổng Thu Sinh lắc đầu lia lịa, trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Không giống với Khổng Thu Sinh, trong các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện có mặt ở đó, nhiều người đã cười mở cờ trong bụng. Lý Yên bị bãi miễn chức vụ, vậy thì nhiều lợi ích trong bệnh viện sẽ bị trống, và bọn họ lại có thể bắt đầu ăn chia miếng bánh đó rồi.
Người hưng phấn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, Lý Yên xuống rồi đồng nghĩa với việc cơ hội của anh ta đã đến. Khoảnh khắc này, trong lòng anh ta đã âm thầm tính kế làm sao để có được chiếc ghế phó giám đốc này.
Lý Yên thì như một quả bóng bay bị xì hơi, trong ánh mắt đầy vẻ hiu quạnh.
“Hoàng Hách, xin lỗi anh, tôi đã cố gắng nhưng vẫn không giúp được anh”, cô nhìn Hoàng Hách, nước mắt rơm rớm. Cô vốn tưởng với vị trí phó giám đốc của mình, cứng đầu giữ lại Hoàng Hách chắc sẽ không có vấn đề gì. Không ngờ giữa chừng lại gặp biến cố, phó chủ tịch Vương phụ trách quản lý y tế đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu là bãi miễn chức của cô luôn, không hề có sự thương lượng. Lúc này, Lý Yên đã thực sự cảm nhận được uy lực của quyền lợi.
“Bỏ đi, là tôi đã làm liên lụy đến cô”, Hoàng Hách vỗ vai Lý Yên, dịu dàng nói, sau đó giơ tay ra lau giọt nước mắt đang chực chảy ra trong khóe mắt cô: “Lớn ngần này tuổi đầu rồi còn khóc nhè!”.
“Anh mới khóc nhè ấy!”, Lý Yên nói lại, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ: “Thực ra tôi chẳng quan tâm chức vụ phó giám đốc đâu, cứ phải nhìn mặt người này nể mặt người kia, chắc thoải mái chút nào”.
Thấy Hoàng Hách và Lý Yên thế mà lại nói chuyện tình tứ với nhau, phó chủ tịch Vương chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, bất giác trầm giọng nói: “Khổng Thu Sinh, còn không đi tuyên bố kết quả đi, đừng để phóng viên chờ đợi nữa!”.
Sắc mặt Khổng Thu Sinh tái nhợt, đành miễn cưỡng đi lên sân khấu.
“Tôi xin tuyên bố kết quả xử lý cuối cùng của bệnh viện...”, Khổng Thu Sinh đang chậm rãi nói, giọng nói vô cùng chậm, như thể đang chờ kỳ tích xảy ra.
“Cạch!”.
Lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc phong cách vội vàng lao vào, phía sau cô ấy là một người thanh niên mặc quần áo màu đen, trông như vệ sĩ riêng vậy.
“Ha ha, ân nhân chú quả nhiên là ở đây!”, cô gái này nhìn hội trường một lượt, khi thấy Hoàng Hách, bất giác thốt lên một giọng vui mừng, rồi chạy về phía Hoàng Hách: “Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.
Chương 59: Cờ thi đua
“Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.
Cô gái đó thấy Hoàng Hách, lập tức vội vàng chạy nhào về phía Hoàng Hách.
Thoáng chốc, cô gái đó đã lao đến bên cạnh Hoàng Hách và Lý Yên, nói với giọng đầy cảm kích: “Hai vị thần y, nếu không phải là cháu xem thời sự, thì cháu chắc là không thể tìm thấy hai người luôn được!”.
“Cháu là...”, Hoàng Hách nhìn cô gái trước mặt với vẻ nghi hoặc.
“Là cháu mà!”, cô gái hứng khởi chỉ vào mặt mình, rồi cười tươi nói: “Thần y chú quên rồi à? Mấy hôm trước ở trên đường cháu đã đâm vào một ông cụ, nếu không có chú và chị bác sĩ xinh đẹp này đi qua, thì chắc cháu đã đâm chết người rồi”.
“Là cháu sao?”, lúc này, Hoàng Hách và Lý Yên đều nhận ra cô gái này, người này chính là cô gái lái con xe BMW X7 đâm vào bố của bí thư thành ủy Lộ Phi mấy hôm trước.
“Đúng, chính là cháu đây!”, cô gái đó rõ ràng là người dễ gần, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy vẻ vui mừng: “Thần y, dáng vẻ khi cứu người của chú đẹp trai thật đó. Lúc đó cháu đâm xe vào người ta cháu sợ quá nên quên mất hỏi chú số điện thoại. Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhìn thấy ảnh của chú trong thời sự, chắc cháu còn lâu mới tìm thấy chú mất!”.
Vừa nói, cô gái này thế mà tóm ôm lấy cánh tay Hoàng Hách rồi ôm chặt, cả người cô đều áp vào người Hoàng Hách như con gấu túi, hai mắt long lanh nhìn Hoàng Hách: “Thần y, cháu muốn làm bạn gái chú!”.
Hoàng Hách lập tức cạn lười. Cô gái này cũng kỳ lạ thật, sao vừa gặp mặt đã đòi làm bạn gái người ta. Nhưng cảm giác được cô gái này ôm cũng khá là thích. Dáng người cô ấy rất đẹp, bộ ngực tuy không to bằng của Lý Yên, nhưng cũng thuộc hạng khủng, kèm thêm khuôn mặt búp bê dễ thương, đúng kiểu mặt học sinh dáng phụ huynh.
Hơn nữa, cảm giác mềm mại thơm tho này cũng rất thích, rất thích!
“Khụ... khụ...”.
Đúng lúc này, Lý Yên không kìm được ho lên vài tiếng, thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này lại ôm ấp Hoàng Hách, trong lòng Lý Yên thế mà lại dâng trào cảm giác chua xót.
“Ơ...”, nghe thấy tiếng ho của Lý Yên, Hoàng Hách cũng lập tức định thần lại, vội vàng đẩy cô gái kia ra, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô bé à, chú không phải người dễ dãi đâu”.
“Phụt...”.
Nhìn biểu cảm cố ra vẻ nghiêm túc trên mặt Hoàng Hách, Lý Yên đột nhiên phụt cười thành tiếng. Cái anh Hoàng Hách này nhiều khi cũng đáng yêu đấy chứ.
Ai ngờ, câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, cô gái đó lại nghiêm túc nhìn Hoàng Hách, sau đó đột nhiên kiễng chân, khuôn mặt nhỏ áp nhanh gần mặt Hoàng Hách, sau đó “chụt” một cái lên trán Hoàng Hách.
“Vãi, mình thế mà lại bị cưỡng hôn à!”, Hoàng Hách sửng sốt nhìn cô gái đang áp sát mặt mình đây, với vẻ không dám tin.
“Chú, cháu cũng không phải là người dễ dãi đâu”, mặt cô gái đỏ ửng, nhưng lại nghiêm túc nói: “Cháu tặng cho chú nụ hôn đầu rồi, yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm với chú”.
Trong lòng Hoàng Hách không còn gì để nói, câu nói của cô gái này sao nghe thấy lạ thế chứ? Tuy bị cưỡng hôn, nhưng cũng không phải là bản thân bị thiệt, cần gì cô ấy chịu trách nhiệm?
“Cô bé à, lẽ nào con gái bây giờ đều bạo dạn như cháu sao?”, Hoàng Hách sờ lên trán chỗ vừa bị cô gái hôn, rồi cạn lời nói.
“Cháu không phải là cô bé, chú nhớ kỹ nhé, cháu là Liễu Vi Nhi, năm nay mười tám tuổi, là người lớn rồi!”, cô gái nghiêm túc nói.
“Liễu Vi Nhi...”, Hoàng Hách ghi nhớ cái tên này: “Cháu cũng đừng gọi tôi là chú nữa, tôi mới 25 tuổi thôi, gọi tôi là Hoàng Hách là được rồi. Còn đây là Lý Yên”.
Lý Yên cũng lịch sự gật đầu chào Liễu Vi Nhi.
Sau đó, Liễu Vi Nhi liền híp mắt cười nói: “Chị Lý Yên, tình yêu ích kỷ lắm, em sẽ không từ bỏ anh Hoàng Hách đâu, chị đừng trách em nhé!”.
Vừa dứt lời, trán Lý Yên nổi gân xanh, cô trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái rồi lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi!”.
“Hi hi...”, nhìn bộ dạng của Lý Yên, Liễu Vi Nhi lại cười với vẻ cổ quái: “Anh Hoàng Hách, chị Lý Yên ghen rồi kìa”.
Sắc mặt Hoàng Hách đen lại, trong lòng không khỏi buồn chán: “Giờ con gái đều dậy thì sớm vậy sao?”.
“Mấy người nói đủ chưa đấy? Cô bé kia, ở đây không phải nơi để cô nói chuyện yêu đương, còn không mau đi đi!”, lúc này, một giọng nói bực bội vang lên, chỉ thấy Vương Húc Minh đang tức tối nhìn Liễu Vi Nhi. Đang sắp được nhìn thấy Khổng Thu Sinh tuyên bố Lý Yên xuống sân khấu, thì lúc này lại đột nhiên xuất hiện Liễu Vi Nhi, làm loạn cả tình hình, Vương Húc Minh làm sao mà không bực chứ?
“À, phải rồi!”, nghe thấy Vương Húc Minh hỏi, Liễu Vi Nhi đột nhiên vỗ vào đầu một cái: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để tặng anh cờ thi đua đó!”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi vẫy tay về phía người thanh niên mặc đồ đen đứng phía sau.
Người thanh niên đứng sau hiểu ý, lập tức đi đến, cung kính đưa một vật dài trong tay ra cho Liễu Vi Nhi. Liễu Vi Nhi đón lấy, nhẹ nhàng rung một cái.
Ngay lập tức, vật dài đó liền trải ra, đó là một lá cờ thi đua được làm thủ công tinh xảo. Trên lá cờ có viết bốn chữ “Dám Làm Việc Nghĩa”, phía dưới là dòng chữ “Kính tặng chú thần y đã anh hùng cứu người”.
“Anh Hoàng Hách, cái này tặng anh đó!”, Liễu Vi Nhi đưa lá cờ cho Hoàng Hách, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện, phóng viên có mặt tại hiện trường đều âm thầm chú ý rồi. Giờ thấy Liễu Vi Nhi đột nhiên đưa lá cờ ra, đám phóng viên này lập tức như ngửi thấy một hơi khác thường, lập tức chú ý chĩa ống quay, nhất là đặc tính của lá cờ kia, được các máy quay ghi lại vô cùng rõ nét.
Nhưng kèm theo đó, tất cả mọi người đều bật cười nghiêng ngả. Bình thường tặng người khác cờ thi đua, chắc chắn phải viết rõ ràng tên của người được tặng, chứ đâu như lá cờ phía trước mặt đây?
Chương 60: Ông lớn đến
Kính tặng thần y? Thần y là ai, ai biết chứ! Nhưng thấy đối tượng mà cô gái tặng là Hoàng Hách, trong lòng mọi người đều dấy lên suy nghĩ kỳ lạ.
Lẽ nào thần y này chính là bác sĩ thực tập Hoàng Hách sao?
“Nhảm nhí, đây là họp báo, chứ không phải nơi để trẻ con đến làm loạn!”, Vương Húc Minh lớn tiếng quát, giọng nói không hề khách sáo.
Liễu Vi Nhi hơi nhíu mày, không vui nói: “Này, cái chú vừa béo vừa xấu kia đáng ghét quá đấy, lẽ nào tôi không được tặng cờ thi đua cho anh hùng đã dám làm việc nghĩa cứu người sao?”.
“Cờ thi đua?”, Vương Húc Minh cười khẩy: “Tặng ai? Tặng một bác sĩ thực tập như cậu ta? Cậu ta là bác sĩ thực tập có tư cách gì để được phong làm thần y hả?”.
“Liên quan gì đến chú!”, Liễu Vi Nhi bĩu mỗi, lẩm bẩm nói: “Anh Hoàng Hách giỏi nhất, trong tình hình cấp bách như vậy mà anh ấy đã cứu sống được người ta”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi nhét cờ thi đua vào trong lòng Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để giúp anh! Em nghe nói những người này đều muốn ức hiếp anh, nên em đã đến đây”.
“Đâu thể như thế được!”, Vương Húc Minh tức đến mức nghiến răng, anh ta quay đầu, nhìn sang phó chủ tịch Vương đang im lặng bên cạnh.
Lúc này sắc mặt của phó chú tịch Vương cũng vô cùng tức tối. Điện thoại hắn có một người đã nhắn cho hắn mấy tin nhắn liền, giục hắn nhanh chóng xử Hoàng Hách đi. Hắn thậm chí nhìn giọng điệu trong tin nhắn có thể cảm nhận được đối phương đang rất mất kiên nhẫn. Chính vì sự mất kiên nhẫn đó đã khiến hắn càng sốt ruột hơn.
Nếu là người bình thường, hắn sẽ chẳng quan tâm làm gì, có được vị trí như bây giờ, số người để hắn phải mỉm cười nịnh nọt lấy lòng đã không còn nhiều, đa số đều là lãnh đạo của hắn. Nhưng cũng có một số người có thể lấy được mạng hắn, đó chính là doanh nhân, những doanh nhân có thế lực vô cùng mạnh, nhà họ Thẩm là một trong số đó. Người vừa nhắn tin cho hắn, chính là một vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Thẩm.
Phó chủ tịch thường vụ của Hải Thành sắp về hưu, phó chủ tịch Vương có ý muốn lên được vị trí này, nhưng vị trí này đâu có phải dễ dàng giành được đâu, những người khác ai ai cũng có thành tích chính trị đầy mình, đâu như hắn, vì vấn đề nội dung phụ trách nên từ ngày được bổ nhiệm đến nay gần như chẳng có thành tích chính trị nào.
Chính là hôm qua, một thiếu gia nhà họ Thẩm tên Thẩm Phong đã tìm đến hắn, bảo hắn hợp tác xử một người với cái giá là đầu tư xây dựng hẳn một bệnh viện. Khi hắn biết thân phận người này chỉ là một bác sĩ thực tập nên đã vui mừng đồng ý, đâu ngờ lại xuất hiện nhiều trắc trở như vậy?
Có vẻ như là đợi đến mất kiên nhẫn rồi, tin nhắn của Thẩm Phong lại gửi đến tiếp, mặt của phó chủ tịch Vương biến sắc rõ rệt, hắn nghiêm túc nói: “Khổng Thu Sinh, anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tuyên bố hình phạt của Lý Yên và Hoàng Hách đi?”.
Khổng Thu Sinh đáp lời, đang định mở miệng tuyên bố, giọng nói trong trẻo của Liễu Vi Nhi lại vang lên: “Này, ông già, anh Hoàng Hách và chị Lý Yên là người tốt dám làm việc chính nghĩa, sao mọi người lại không biết trân trọng chứ! Ông xem, tôi đã mang cờ thi đua tới tặng rồi, giờ ông tuyên bố có khác gì tát vào mặt tôi không?”.
Khổng Thu Sinh nở nụ cười gượng, đối diện với sự thúc ép của phó chủ tịch Vương, ông ấy cũng không còn cách nào.
“Này, cô bé kia là con nhà ai đấy? Ai biết cô đến đây có phải để diễn không, biết đâu cô là diễn viên được Hoàng Hách và Lý Yên thuê, chuyên đến để lấy sự đồng cảm của các phóng viên ở đây thì sao?”, Vương Húc Minh ngắt lời Liễu Vi Nhi một cách thẳng thừng.
“Ý của chú là tôi đang nói dối sao?”, Liễu Vi Nhi vênh mặt lên hỏi.
Vương Húc Minh cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên, ai biết cô có phải do Hoàng Hách thuê đến để diễn kịch không”.
“Được lắm, xem ra tôi có nói rách họng thì chú cũng không tin đúng không?”, Liễu Vi Nhi nhìn Vương Húc Minh nói: “Như thế nào thì chú mới tin?”.
Vương Húc Minh nhếch miệng nói: “Tin hay không thì có liên quan gì, không cần biết có phải thật hay không, nhưng đều không thể thay đổi được kết quả ngày hôm nay! Đây là chuyện do phó chủ tịch Vương quyết định, không ai có thể thay đổi được!”.
Trong lúc cấp bách, Vương Húc Minh liền lôi phó chủ tịch Vương ra.
Phó chủ tịch Vương ngạo mạn ngẩng đầu lên, trong lòng rất hài lòng về Vương Húc Minh. Vương Húc Minh tuy đang mượn thế lực, nhưng lại cũng là đang nâng cao địa vị của hắn, hắn rất thích cảm giác được nắm gọn tất cả.
“Haiz...”, Khổng Thu Sinh thờ dài một tiếng, ông ấy làm sao mà không biết câu nói của Vương Húc Minh cũng là đang nhắc nhở bản thân đừng có ôm mộng tưởng gì cả. Lúc này, tia hi vọng cuối cùng trong lòng ông ấy cũng tiêu tan.
“Thôi vậy thôi vậy, cô có gia tộc nhà cô lót đường, làm lại từ đầu chắc cũng không khó gì, lần này coi như cho cô một bài học vậy”, Khổng Thu Sinh nghĩ thầm, rồi chuẩn bị tuyên bố.
Nhưng lúc này Liễu Vi Nhi lại cầm điện thoại lên gọi điện: “Chú Lộ, chú nói đúng thật, một đứa con gái như cháu nói chuyện đúng là không có tác dụng, phải nhờ chú ra mặt vậy”.
Phía đầu dây bên kia chỉ nhẹ nhàng “ừ” lên một tiếng rồi cúp máy.
Sau đó, cánh cửa phòng họp lại một lần nữa bị đẩy ra, một người trung niên cao to từ từ bước vào, tuy không nói gì, nhưng vô hình tỏa ra một khí chất lại khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà khi phó chủ tịch Vương nhìn thấy người đàn ông này, thế mà lại lập tức ngớ người ra: “Bí thư... bí thư Lộ, sao anh lại đến đây ạ?”.
Ở họp báo, nhóm Lý Yên đã ngồi ngay ngắn, chỉ đợi đến giờ là bắt đầu họp báo. Bên cạnh cô, Hoàng Hách thong dong ngồi ở chỗ ngồi của mình, xoay đầu nói với Lý Yên: “Tôi ngồi đây phù hợp không?”.
“Có gì mà phù hợp hay không, hôm nay anh mới là nhân vật chính”, Lý Yên khẽ nói, mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Được rồi”, thấy hỏi không ra được cái gì, Hoàng Hách cũng ngậm miệng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng anh thì lại đầy ngờ vực, Lý Yên hôm nay rất kỳ lạ. Hoàng Hách thậm chí có cảm giác Lý Yên lúc này như tướng quân lao đến chiến trường liều chết, có cảm giác như tráng sĩ một đi không trở lại.
Đúng lúc này, đã đến 3 giờ 30 phút, họp báo bắt đầu rồi.
Đầu tiên Lý Yên đứng dậy, gật đầu với phóng viên bên dưới, lên tiếng: “Rất vinh dự có thể mời được nhiều phóng viên đến thế này, tôi đại diện cho bệnh viện Nhân dân thành phố chào mừng các bạn đến”.
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên lác đác, hiển nhiên cái mọi người quan tâm không phải vấn đề này.
“Bây giờ mọi người có vấn đề thì có thể giơ tay hỏi, tôi sẽ lựa chọn câu hỏi của một vài bạn phóng viên để trả lời”, Lý Yên nói rồi ngồi xuống, chỉnh lại micro.
Bên dưới sân khấu, nhiều phóng viên giơ tay lên, vô số đèn flash chớp liên tục.
Lý Yên nhìn một lượt, đột nhiên chỉ vào một phóng viên rồi nói: “Anh phóng viên này, anh hỏi đi”.
Hoàng Hách nhìn thấy phóng viên được Lý Yên gọi, ánh mắt hơi dao động. Phóng viên mà Lý Yên chọn không phải ai khác, chính là phóng viên cầm đầu gây sự ở bệnh viện lúc trước.
“Chẳng lẽ cô ấy không biết người này có ý xấu?”, Hoàng Hách nghĩ bụng.
Ở đầu khác, phóng viên cầm đầu kia cũng hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng như điên. Không ngờ phó giám đốc Lý Yên này lại gọi mình, vậy thì đừng có trách hắn không khách sáo.
Hắn đứng dậy, hỏi thẳng: “Chào phó giám đốc Lý, trong việc bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật lần này, một ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy mà lại để một bác sĩ thực tập cầm dao mổ, phía bệnh viện nghĩ thế nào vậy? Là do một lãnh đạo nào đó của bệnh viện hay là coi thường an toàn trong phẫu thuật với bệnh nhân của cả bệnh viện?”.
Trên mặt Lý Yên nở nụ cười mỉm, rồi nói: “Về vấn đề này, tôi xin đính chính tại đây. Sở dĩ bệnh viện để bác sĩ Hoàng Hách lên bàn phẫu thuật là quyết định với danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến lãnh đạo bệnh viện. Bệnh viện chúng tôi vẫn luôn lấy bệnh nhân làm gốc, mọi mặt đều suy nghĩ đến vấn đề an toàn của bệnh nhân, mong các phóng viên đừng đưa tin sai sự thật”.
Lý Yên đáp lại không có sơ hở gì, đặc biệt là cô còn chủ động thừa nhận việc lần này là quyết định của chính mình, bỗng chốc khiến nhiều phóng viên có thiện cảm. Dù sao một lãnh đạo chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm còn lâu mới bằng được một lãnh đạo dám gánh vác trách nhiệm.
“Ừm, phó giám đốc Lý được đấy”, đến cả Khổng Thu Sinh xem hiện trường họp báo qua clip cũng thầm gật đầu.
Tên phóng viên cầm đầu kia như ăn phải một cái đinh mềm trong câu trả lời của Lý Yên, hơi tức giận, tiếp tục hỏi: “Tôi thấy bác sĩ Hoàng Hách, người trong cuộc cũng đến đây, vậy tôi xin hỏi quý bệnh viện định xử lý bác sĩ Hoàng Hách thế nào?”.
Câu hỏi này vừa vang lên ánh mắt tất cả phóng viên đều dừng trên người Lý Yên. Hoàng Hách cũng xoay đầu nhìn Lý Yên, chỉ thấy trên mũi cô nhóc này thế mà lại lấm tấm mồ hôi, có thể thấy lúc này áp lực trên người cô lớn đến mức nào.
Hít sâu một hơi, Lý Yên nói to: “Xử lý? Sao phải xử lý?”.
Dưới khán đài xôn xao, mọi người nằm mơ cũng không ngờ Lý Yên lại làm vậy. Ngay lập tức ánh đèn flash lại càng dày đặc hơn.
“Làm sao vậy chứ? Lý Yên này rốt cuộc định nói gì?”, phó giám đốc Trịnh đứng bật dậy, tức tối nói.
Ở chỗ khác, Lý Yên lại nói, giọng nói vang vọng khắp hội trường nhờ micro: “Bác sĩ Hoàng Hách là anh hùng, mặc dù chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng lần này nếu không có anh ấy thì bệnh nhân kia có lẽ đã qua đời rồi. Thử hỏi mọi người một bác sĩ như vậy thì nên bị phạt sao?”.
Lý Yên vừa dứt lời thì họp báo chìm trong im lặng ngắn ngủi.
Hoàng Hách hơi ngạc nhiên nhìn Lý Yên, trong mắt để lộ sự cảm động. Anh không ngốc, thực tế vừa nãy trên đường đến hội trường, một bác sĩ đi cùng đã ít nhiều gì tiết lộ nội dung truyền ra từ cuộc họp tổ Đảng với anh.
Anh hiểu lời vừa nãy của Lý Yên chẳng khác gì đang khiêu khích lãnh đạo cả bệnh viện, đang dùng tiền đồ của bản thân để đổi lấy việc Hoàng Hách không bị đuổi.
“Làm gì có cái lý đó”, mọi người trong phòng máy đều tức giận. Không ngờ Lý Yên lại dám không để ý quyết sách của cuộc họp tổ Đảng, tự thay đổi hình phạt với Hoàng Hách. Hiện tại, mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng máy, đi nhanh đến hội trường họp báo.
Phải ngăn cản lời nói của Lý Yên, nếu không thì đừng nói là dư luận xã hội, mà phó chủ tịch Vương chính là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
May mà lời Lý Yên nói khiến các phóng viên tiêu hóa mất một lúc, cộng thêm phòng họp và phòng máy chỉ cách nhau mấy bước chân, đợi đến khi Lý Yên sắp nói tiếp thì nhóm Khổng Thu Sinh đã đến nơi.
“Khoan đã, chào mọi người, tôi là Trịnh Hoa, tôi phải sửa lại một chút câu trả lời của phó giám đốc Lý Yên ban nãy”, sau khi Khổng Thu Sinh ra hiệu thì phó giám đốc Trịnh xông thẳng lên bục chủ tịch, túm lấy micro dự bị, nói to.
“Phó giám đốc Trịnh, đây là họp báo do tôi chủ trì, xin anh tôn trọng sự tồn tại của tôi”, Lý Yên ngắt lời phó giám đốc Trịnh, phản bác vang dội.
Không khí bỗng chốc căng thẳng.
Chương 57: Đây là ai
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, không ngờ hai vị phó giám đốc bệnh viện lại có thái độ khác nhau về vấn đề của Hoàng Hách, điều này khiến nhiều phóng viên cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường mà nói, trước khi tổ chức họp báo nhất định phải thống nhất lời ăn tiếng nói, chứ đâu như bây giờ người này nói thế này, người kia nói thế kia?
“Phó giám đốc Lý Yên, cô đang muốn làm trái với quyết định của cuộc họp sao?”, phó giám đốc Trịnh nói vào micro với giọng nghiêm túc: “Sau buổi bàn bạc của ủy viên bệnh viên chúng tôi, quyết định đánh giá thành tích thực tập của Hoàng Hách là không đạt, không được nhận vào làm việc chính thức. Ngoài ra, bệnh viện sẽ tiến hành điều tra kỹ về sự việc Hoàng Hách tự ý tiến hành phẫu thuật, một khi phát hiện ra tình hình vi phạm, bệnh viện sẽ truy cứu đến cùng!”.
“Ồ!”.
Cả hiện trường như ong vỡ tổ, hai quan điểm hoàn toàn khác nhau khiến các phóng viên có mặt tại hiện trường đều không biết nên làm thế nào. Nhưng cũng rất nhanh, toàn bộ tình hình diễn biến của hiện trường buổi họp báo đã được truyền ra ngoài. Cảnh tượng hiếm gặp như vậy, nếu ai đăng lên đầu tiên tuyệt đối sẽ thu hút được lượng người xem khủng nhất.
“Không, Hoàng Hách không hề làm sai, nếu là một bác sĩ, vì thân phận của mình mà từ bỏ cơ hội cứu người, đó mới là lang băm đích thực!”, Lý Yên phản biện gay gắt, không có chút nhượng bộ nào.
Hoàng Hách nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lý Yên, trong lòng cảm động và cũng hơi cảm thán. Lý Yên dù sao mới chỉ là một cô gái 23 tuổi, suy nghĩ chưa đủ chín chắn. Trong cái xã hội mà quy tắc lớn hơn cả tình người này, cô làm như vậy chỉ phí công vô ích mà thôi.
Quả nhiên, Khổng Thu Sinh lên tiếng: “Phó giám đốc Lý đừng nói linh tinh nữa. Việc đã được quyết định trong buổi họp, sao lại có thể tự ý thay đổi? Cô là một trong những ủy viên, buộc phải đi theo tập thể!”.
“Không, Hoàng Hách rõ ràng là người có công, sao lại đối xử với anh ấy như vậy!”, thấy Khổng Thu Sinh lên tiếng, Lý Yên vẫn không hề nhún lại.
“Lý Yên, chuyện này buộc phải xử lý như vậy!”, Khổng Thu Sinh thấy bộ dạng không cam lòng của Lý Yên, liền đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lý Yên, nghe tôi đi, cô làm như vậy sẽ mất đi tiền đồ đấy!”.
Khổng Thu Sinh vô cùng quý mến Lý Yên. Ở Hoa Hạ này, người học y trẻ tuổi mà được như Lý Yên vô cùng ít, vốn dĩ Khổng Thu Sinh muốn đào tạo Lý Yên làm người nối tiếp ông ấy. Nhưng nếu Lý Yên cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo cấp trên phản cảm, đến lúc đó tiền đồ sẽ tiêu tan.
“Giám đốc Khổng, hôm nay tôi làm như vậy, thì đã không còn nghĩ đến tiền đồ nữa!”, Lý Yên lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Hoàng Hách là người tôi chỉ thị đến phẫu thuật, tôi không thể để anh ấy thiệt thòi, nếu phía trên muốn trách tội thật, vậy thì cứ chĩa thẳng vào tôi là được”.
“Cô thì... haiz...”, Khổng Thu Sinh lắc đầu, lại thở dài, đã nói đến mức ấy rồi mà Lý Yên vẫn không hiểu, ông ấy cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông mập mạp bước vào.
Thấy người này, không những đám phóng viên kia ngạc nhiên, mà đến đám người Khổng Thu Sinh cũng đều giật mình.
“Ôi, phó chủ tịch Vương, sao anh lại đến đây vậy?”, Khổng Thu Sinh vội vàng đi lên đón tiếp.
“Hừ, một buổi họp báo đang yên đang lành sao lại làm cho như vậy!”, phó chủ tịch Vương bực mình hắng giọng: “Các người có biết là, giờ có bao nhiêu phương tiện truyền thông đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo này không, giờ trên mạng đang loạn hết cả lên rồi kia kìa”.
“Vâng, là do chúng tôi làm việc tắc trách!”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói: “Chủ yếu là vừa rồi xảy ra chút vấn đề nhỏ, sẽ được giải quyết nhanh thôi”.
“Vậy sao?”, phó chủ tịch liếc nhìn Khổng Thu Sinh một cái, bực mình nói: “Phải giải quyết xong ngay trong hai phút cho tôi, nếu không sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả phó chủ tịch tôi đây cũng sẽ bị phê bình lây đấy”.
Khổng Thu Sinh lại gật đầu lia lịa đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Lý Yên cười gượng nói: “Phó giám đốc Lý, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, phó chủ tịch Vương ở đây, cô xem cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?”.
“Không được, hôm nay kể cả mất đi chức vụ phó giám đốc này, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho Hoàng Hách, tôi không thể để anh hùng gặp phải bất công như vậy!”, Lý Yên không hề lay động, gương mặt tràn đầy vẻ cương quyết.
Hoàng Hách nhìn Lý Yên, trong lòng cũng cảm thấy khó xử. Anh không ngờ Lý Yên vì anh lại có quyết tâm lớn đến vậy, thậm chí đến chức vụ phó giám đốc cũng không cần nữa. Một quyết tâm như vậy làm sao mà Hoàng Hách không cảm động cho được? Dù sao địa vị một phó giám đốc của bệnh viện tuyến tỉnh đã là rất cao rồi, người khác có cố gắng đến đâu cũng căn bản không thể bò lên được vị trí này.
Lúc này, Hoàng Hách quyết định khuyên nhủ Lý Yên, người ta vì mình như vậy, một người đàn ông như mình sao có thể để Lý Yên giúp đỡ mình nhiều như thế? Hơn nữa, trong lòng Hoàng Hách thực ra cũng không quan tâm vị trí của một bác sĩ thực tập, có Y Tiên Truyền Thừa, tầm nhìn của Hoàng Hách không chỉ dừng ở giới hạn đó.
“Đây là ai?”, lúc này, phó chủ tịch Vương đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Phó chủ tịch Vương, đây là Lý Yên phó giám đốc mới được bổ nhiệm ở bệnh viện chúng tôi, mới vào làm việc được hai, ba ngày, nên chưa kịp đến chào hỏi anh”, Khổng Thu Sinh vội vàng nói.
“Ồ, cô ấy chính là phó giám đốc mới đó à, không ngờ lại trẻ như vậy”, phó chủ tịch Vương đưa mắt nhìn Lý Yên một cái, và nhìn lâu hơn ở bộ ngực của Lý Yên: “Nghe nói buổi họp báo này là do cô phó giám đốc Lý này phụ trách đúng không?”.
Lý Yên chỉnh lại áo, trong lòng có hơi bực mình. Cô đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn thô tục của vị phó chủ tịch Vương này.
Chương 58: Uy phong
Đúng lúc này, một cơ thể cao lớn đột nhiên đứng trước mặt cô, chắn ngay trước mặt cô. Lý Yên nhìn thì thấy đó là Hoàng Hách, trong lòng cô bất giác trào dâng một cảm giác ấm áp.
“Đây lại là ai?”, tầm nhìn của phó chủ tịch Vương nhiên bị Hoàng Hách chắn ngang, trong lòng lập tức không vui.
“Đây chính là bác sĩ Hoàng Hách, là người được nhắc đến chủ yếu trong ca phẫu thuật lần này”, chưa đợi Khổng Thu Sinh giới thiệu, Vương Húc Minh ở bên cạnh đã chen lời.
“Chính là cậu ta?”, phó chủ tịch Vương nhíu mày, rồi làm ra vẻ uy nghiêm: “Hoàng Hách, cậu có biết cậu đã phạm tội lớn thế nào không, vậy mà còn mặt mũi xuất hiện ở đây!”.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn phó chủ tịch Vương một cái, rồi phản bác một cách không khách sáo: “Tôi là bác sĩ, trong mắt tôi chỉ có mạng người là quan trọng nhất, không giống quan liêu các anh, trong mắt các anh chỉ có thể diện, chỉ có lợi ích!”.
“Ăn nói linh tinh!”, phó chủ tịch Vương bị Hoàng Hách cãi lại một câu, lập tức giận đến tím mặt: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”.
Hoàng Hách dửng dưng nhìn hắn một cái rồi chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Loại người này đúng kiểu chủ nghĩa quan liêu điển hình, chưa cần nói đến năng lực làm việc ra sao, bình thường đối xử với mọi người cũng toàn tỏ vẻ uy quyền. Hoàng Hách nhớ đến hôm đó gặp bí thư thành phố Lộ Phi, chức vụ của anh ta còn cao gấp mấy lần cái ông phó chủ tịch Vương này, nhưng người ta rất giản dị gần gũi.
Thấy phó chủ tịch Vương tức giận, Vương Húc Minh đảo mắt, đột nhiên nói: “Phó chủ tịch Vương, Hoàng Hách hống hách như vậy chẳng phải vì phía sau có Lý Yên chống đỡ cho cậu ta sao. Anh không biết thôi, Lý Yên vì muốn giúp Hoàng Hách nên đã công khai làm trái với kết quả thương lượng trong cuộc họp của bệnh viện chúng tôi đấy”.
“Vậy sao?”, phó chủ tịch Vương sầm mặt, nhìn về phía Lý Yên: “Lý Yên, cô lập tức tuyên bố kết quả cuộc họp với tất cả phóng viên cho tôi!”.
Lý Yên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Không, Hoàng Hách là anh hùng cứu người, không nên bị phạt!”.
“Hỗn láo!”, hắn tức lên: “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cô vẫn ngoan cố cứng đầu, thì đừng trách tôi không nể mặt!”.
Vương Húc Minh thấy phó chủ tịch Vương đưa ra cảnh cáo cuối cùng, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chỉ cần phó chủ tịch Vương không hài lòng về Lý Yên, thì cơ hội để anh ta thay thế vị trí của Lý Yên sẽ không còn xa nữa.
“Tôi không làm!”, Lý Yên cắn răng, nói với giọng kiên quyết: “Hoàng Hách là một bác sĩ tốt, hơn nữa là tôi bảo anh ấy vào phẫu thuật, tôi phải chịu trách nhiệm này đến cùng!”.
Phó chủ tịch Vương đập bàn ‘bốp’ một cái, lớn tiếng quát: “Được lắm, tôi tuyên bố, trong chuyện lần này Lý Yên đã gian dối vì lợi riêng, một mực bao che cho người thân cận, gây lên ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng cho xã hội, giờ bãi miễn chức phó giám đốc bệnh viện, buổi họp báo sẽ do Khổng Thu Sinh chủ trì!”.
Khổng Thu Sinh nghe thấy, mặt lập tức biến sắc: “Phó chủ tịch Vương, như vậy không hay lắm nhỉ? Phó giám đốc Lý Yên tuổi trẻ tài cao, hơn nữa vị trí phó giám đốc bệnh viện cũng vô cùng quan trọng...”.
Nhưng chưa chờ cho ông ấy nói hết, sắc mặt phó chủ tịch Vương trở nên nghiêm nghị, ngắt lời ông ấy luôn: “Sao, lời nói của phó chủ tịch tôi đây không có trọng lượng nữa rồi à?”.
“Không phải... không phải...”, Khổng Thu Sinh lắc đầu lia lịa, trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Không giống với Khổng Thu Sinh, trong các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện có mặt ở đó, nhiều người đã cười mở cờ trong bụng. Lý Yên bị bãi miễn chức vụ, vậy thì nhiều lợi ích trong bệnh viện sẽ bị trống, và bọn họ lại có thể bắt đầu ăn chia miếng bánh đó rồi.
Người hưng phấn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, Lý Yên xuống rồi đồng nghĩa với việc cơ hội của anh ta đã đến. Khoảnh khắc này, trong lòng anh ta đã âm thầm tính kế làm sao để có được chiếc ghế phó giám đốc này.
Lý Yên thì như một quả bóng bay bị xì hơi, trong ánh mắt đầy vẻ hiu quạnh.
“Hoàng Hách, xin lỗi anh, tôi đã cố gắng nhưng vẫn không giúp được anh”, cô nhìn Hoàng Hách, nước mắt rơm rớm. Cô vốn tưởng với vị trí phó giám đốc của mình, cứng đầu giữ lại Hoàng Hách chắc sẽ không có vấn đề gì. Không ngờ giữa chừng lại gặp biến cố, phó chủ tịch Vương phụ trách quản lý y tế đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu là bãi miễn chức của cô luôn, không hề có sự thương lượng. Lúc này, Lý Yên đã thực sự cảm nhận được uy lực của quyền lợi.
“Bỏ đi, là tôi đã làm liên lụy đến cô”, Hoàng Hách vỗ vai Lý Yên, dịu dàng nói, sau đó giơ tay ra lau giọt nước mắt đang chực chảy ra trong khóe mắt cô: “Lớn ngần này tuổi đầu rồi còn khóc nhè!”.
“Anh mới khóc nhè ấy!”, Lý Yên nói lại, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ: “Thực ra tôi chẳng quan tâm chức vụ phó giám đốc đâu, cứ phải nhìn mặt người này nể mặt người kia, chắc thoải mái chút nào”.
Thấy Hoàng Hách và Lý Yên thế mà lại nói chuyện tình tứ với nhau, phó chủ tịch Vương chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, bất giác trầm giọng nói: “Khổng Thu Sinh, còn không đi tuyên bố kết quả đi, đừng để phóng viên chờ đợi nữa!”.
Sắc mặt Khổng Thu Sinh tái nhợt, đành miễn cưỡng đi lên sân khấu.
“Tôi xin tuyên bố kết quả xử lý cuối cùng của bệnh viện...”, Khổng Thu Sinh đang chậm rãi nói, giọng nói vô cùng chậm, như thể đang chờ kỳ tích xảy ra.
“Cạch!”.
Lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc phong cách vội vàng lao vào, phía sau cô ấy là một người thanh niên mặc quần áo màu đen, trông như vệ sĩ riêng vậy.
“Ha ha, ân nhân chú quả nhiên là ở đây!”, cô gái này nhìn hội trường một lượt, khi thấy Hoàng Hách, bất giác thốt lên một giọng vui mừng, rồi chạy về phía Hoàng Hách: “Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.
Chương 59: Cờ thi đua
“Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.
Cô gái đó thấy Hoàng Hách, lập tức vội vàng chạy nhào về phía Hoàng Hách.
Thoáng chốc, cô gái đó đã lao đến bên cạnh Hoàng Hách và Lý Yên, nói với giọng đầy cảm kích: “Hai vị thần y, nếu không phải là cháu xem thời sự, thì cháu chắc là không thể tìm thấy hai người luôn được!”.
“Cháu là...”, Hoàng Hách nhìn cô gái trước mặt với vẻ nghi hoặc.
“Là cháu mà!”, cô gái hứng khởi chỉ vào mặt mình, rồi cười tươi nói: “Thần y chú quên rồi à? Mấy hôm trước ở trên đường cháu đã đâm vào một ông cụ, nếu không có chú và chị bác sĩ xinh đẹp này đi qua, thì chắc cháu đã đâm chết người rồi”.
“Là cháu sao?”, lúc này, Hoàng Hách và Lý Yên đều nhận ra cô gái này, người này chính là cô gái lái con xe BMW X7 đâm vào bố của bí thư thành ủy Lộ Phi mấy hôm trước.
“Đúng, chính là cháu đây!”, cô gái đó rõ ràng là người dễ gần, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy vẻ vui mừng: “Thần y, dáng vẻ khi cứu người của chú đẹp trai thật đó. Lúc đó cháu đâm xe vào người ta cháu sợ quá nên quên mất hỏi chú số điện thoại. Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhìn thấy ảnh của chú trong thời sự, chắc cháu còn lâu mới tìm thấy chú mất!”.
Vừa nói, cô gái này thế mà tóm ôm lấy cánh tay Hoàng Hách rồi ôm chặt, cả người cô đều áp vào người Hoàng Hách như con gấu túi, hai mắt long lanh nhìn Hoàng Hách: “Thần y, cháu muốn làm bạn gái chú!”.
Hoàng Hách lập tức cạn lười. Cô gái này cũng kỳ lạ thật, sao vừa gặp mặt đã đòi làm bạn gái người ta. Nhưng cảm giác được cô gái này ôm cũng khá là thích. Dáng người cô ấy rất đẹp, bộ ngực tuy không to bằng của Lý Yên, nhưng cũng thuộc hạng khủng, kèm thêm khuôn mặt búp bê dễ thương, đúng kiểu mặt học sinh dáng phụ huynh.
Hơn nữa, cảm giác mềm mại thơm tho này cũng rất thích, rất thích!
“Khụ... khụ...”.
Đúng lúc này, Lý Yên không kìm được ho lên vài tiếng, thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này lại ôm ấp Hoàng Hách, trong lòng Lý Yên thế mà lại dâng trào cảm giác chua xót.
“Ơ...”, nghe thấy tiếng ho của Lý Yên, Hoàng Hách cũng lập tức định thần lại, vội vàng đẩy cô gái kia ra, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô bé à, chú không phải người dễ dãi đâu”.
“Phụt...”.
Nhìn biểu cảm cố ra vẻ nghiêm túc trên mặt Hoàng Hách, Lý Yên đột nhiên phụt cười thành tiếng. Cái anh Hoàng Hách này nhiều khi cũng đáng yêu đấy chứ.
Ai ngờ, câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, cô gái đó lại nghiêm túc nhìn Hoàng Hách, sau đó đột nhiên kiễng chân, khuôn mặt nhỏ áp nhanh gần mặt Hoàng Hách, sau đó “chụt” một cái lên trán Hoàng Hách.
“Vãi, mình thế mà lại bị cưỡng hôn à!”, Hoàng Hách sửng sốt nhìn cô gái đang áp sát mặt mình đây, với vẻ không dám tin.
“Chú, cháu cũng không phải là người dễ dãi đâu”, mặt cô gái đỏ ửng, nhưng lại nghiêm túc nói: “Cháu tặng cho chú nụ hôn đầu rồi, yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm với chú”.
Trong lòng Hoàng Hách không còn gì để nói, câu nói của cô gái này sao nghe thấy lạ thế chứ? Tuy bị cưỡng hôn, nhưng cũng không phải là bản thân bị thiệt, cần gì cô ấy chịu trách nhiệm?
“Cô bé à, lẽ nào con gái bây giờ đều bạo dạn như cháu sao?”, Hoàng Hách sờ lên trán chỗ vừa bị cô gái hôn, rồi cạn lời nói.
“Cháu không phải là cô bé, chú nhớ kỹ nhé, cháu là Liễu Vi Nhi, năm nay mười tám tuổi, là người lớn rồi!”, cô gái nghiêm túc nói.
“Liễu Vi Nhi...”, Hoàng Hách ghi nhớ cái tên này: “Cháu cũng đừng gọi tôi là chú nữa, tôi mới 25 tuổi thôi, gọi tôi là Hoàng Hách là được rồi. Còn đây là Lý Yên”.
Lý Yên cũng lịch sự gật đầu chào Liễu Vi Nhi.
Sau đó, Liễu Vi Nhi liền híp mắt cười nói: “Chị Lý Yên, tình yêu ích kỷ lắm, em sẽ không từ bỏ anh Hoàng Hách đâu, chị đừng trách em nhé!”.
Vừa dứt lời, trán Lý Yên nổi gân xanh, cô trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái rồi lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi!”.
“Hi hi...”, nhìn bộ dạng của Lý Yên, Liễu Vi Nhi lại cười với vẻ cổ quái: “Anh Hoàng Hách, chị Lý Yên ghen rồi kìa”.
Sắc mặt Hoàng Hách đen lại, trong lòng không khỏi buồn chán: “Giờ con gái đều dậy thì sớm vậy sao?”.
“Mấy người nói đủ chưa đấy? Cô bé kia, ở đây không phải nơi để cô nói chuyện yêu đương, còn không mau đi đi!”, lúc này, một giọng nói bực bội vang lên, chỉ thấy Vương Húc Minh đang tức tối nhìn Liễu Vi Nhi. Đang sắp được nhìn thấy Khổng Thu Sinh tuyên bố Lý Yên xuống sân khấu, thì lúc này lại đột nhiên xuất hiện Liễu Vi Nhi, làm loạn cả tình hình, Vương Húc Minh làm sao mà không bực chứ?
“À, phải rồi!”, nghe thấy Vương Húc Minh hỏi, Liễu Vi Nhi đột nhiên vỗ vào đầu một cái: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để tặng anh cờ thi đua đó!”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi vẫy tay về phía người thanh niên mặc đồ đen đứng phía sau.
Người thanh niên đứng sau hiểu ý, lập tức đi đến, cung kính đưa một vật dài trong tay ra cho Liễu Vi Nhi. Liễu Vi Nhi đón lấy, nhẹ nhàng rung một cái.
Ngay lập tức, vật dài đó liền trải ra, đó là một lá cờ thi đua được làm thủ công tinh xảo. Trên lá cờ có viết bốn chữ “Dám Làm Việc Nghĩa”, phía dưới là dòng chữ “Kính tặng chú thần y đã anh hùng cứu người”.
“Anh Hoàng Hách, cái này tặng anh đó!”, Liễu Vi Nhi đưa lá cờ cho Hoàng Hách, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện, phóng viên có mặt tại hiện trường đều âm thầm chú ý rồi. Giờ thấy Liễu Vi Nhi đột nhiên đưa lá cờ ra, đám phóng viên này lập tức như ngửi thấy một hơi khác thường, lập tức chú ý chĩa ống quay, nhất là đặc tính của lá cờ kia, được các máy quay ghi lại vô cùng rõ nét.
Nhưng kèm theo đó, tất cả mọi người đều bật cười nghiêng ngả. Bình thường tặng người khác cờ thi đua, chắc chắn phải viết rõ ràng tên của người được tặng, chứ đâu như lá cờ phía trước mặt đây?
Chương 60: Ông lớn đến
Kính tặng thần y? Thần y là ai, ai biết chứ! Nhưng thấy đối tượng mà cô gái tặng là Hoàng Hách, trong lòng mọi người đều dấy lên suy nghĩ kỳ lạ.
Lẽ nào thần y này chính là bác sĩ thực tập Hoàng Hách sao?
“Nhảm nhí, đây là họp báo, chứ không phải nơi để trẻ con đến làm loạn!”, Vương Húc Minh lớn tiếng quát, giọng nói không hề khách sáo.
Liễu Vi Nhi hơi nhíu mày, không vui nói: “Này, cái chú vừa béo vừa xấu kia đáng ghét quá đấy, lẽ nào tôi không được tặng cờ thi đua cho anh hùng đã dám làm việc nghĩa cứu người sao?”.
“Cờ thi đua?”, Vương Húc Minh cười khẩy: “Tặng ai? Tặng một bác sĩ thực tập như cậu ta? Cậu ta là bác sĩ thực tập có tư cách gì để được phong làm thần y hả?”.
“Liên quan gì đến chú!”, Liễu Vi Nhi bĩu mỗi, lẩm bẩm nói: “Anh Hoàng Hách giỏi nhất, trong tình hình cấp bách như vậy mà anh ấy đã cứu sống được người ta”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi nhét cờ thi đua vào trong lòng Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để giúp anh! Em nghe nói những người này đều muốn ức hiếp anh, nên em đã đến đây”.
“Đâu thể như thế được!”, Vương Húc Minh tức đến mức nghiến răng, anh ta quay đầu, nhìn sang phó chủ tịch Vương đang im lặng bên cạnh.
Lúc này sắc mặt của phó chú tịch Vương cũng vô cùng tức tối. Điện thoại hắn có một người đã nhắn cho hắn mấy tin nhắn liền, giục hắn nhanh chóng xử Hoàng Hách đi. Hắn thậm chí nhìn giọng điệu trong tin nhắn có thể cảm nhận được đối phương đang rất mất kiên nhẫn. Chính vì sự mất kiên nhẫn đó đã khiến hắn càng sốt ruột hơn.
Nếu là người bình thường, hắn sẽ chẳng quan tâm làm gì, có được vị trí như bây giờ, số người để hắn phải mỉm cười nịnh nọt lấy lòng đã không còn nhiều, đa số đều là lãnh đạo của hắn. Nhưng cũng có một số người có thể lấy được mạng hắn, đó chính là doanh nhân, những doanh nhân có thế lực vô cùng mạnh, nhà họ Thẩm là một trong số đó. Người vừa nhắn tin cho hắn, chính là một vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Thẩm.
Phó chủ tịch thường vụ của Hải Thành sắp về hưu, phó chủ tịch Vương có ý muốn lên được vị trí này, nhưng vị trí này đâu có phải dễ dàng giành được đâu, những người khác ai ai cũng có thành tích chính trị đầy mình, đâu như hắn, vì vấn đề nội dung phụ trách nên từ ngày được bổ nhiệm đến nay gần như chẳng có thành tích chính trị nào.
Chính là hôm qua, một thiếu gia nhà họ Thẩm tên Thẩm Phong đã tìm đến hắn, bảo hắn hợp tác xử một người với cái giá là đầu tư xây dựng hẳn một bệnh viện. Khi hắn biết thân phận người này chỉ là một bác sĩ thực tập nên đã vui mừng đồng ý, đâu ngờ lại xuất hiện nhiều trắc trở như vậy?
Có vẻ như là đợi đến mất kiên nhẫn rồi, tin nhắn của Thẩm Phong lại gửi đến tiếp, mặt của phó chủ tịch Vương biến sắc rõ rệt, hắn nghiêm túc nói: “Khổng Thu Sinh, anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tuyên bố hình phạt của Lý Yên và Hoàng Hách đi?”.
Khổng Thu Sinh đáp lời, đang định mở miệng tuyên bố, giọng nói trong trẻo của Liễu Vi Nhi lại vang lên: “Này, ông già, anh Hoàng Hách và chị Lý Yên là người tốt dám làm việc chính nghĩa, sao mọi người lại không biết trân trọng chứ! Ông xem, tôi đã mang cờ thi đua tới tặng rồi, giờ ông tuyên bố có khác gì tát vào mặt tôi không?”.
Khổng Thu Sinh nở nụ cười gượng, đối diện với sự thúc ép của phó chủ tịch Vương, ông ấy cũng không còn cách nào.
“Này, cô bé kia là con nhà ai đấy? Ai biết cô đến đây có phải để diễn không, biết đâu cô là diễn viên được Hoàng Hách và Lý Yên thuê, chuyên đến để lấy sự đồng cảm của các phóng viên ở đây thì sao?”, Vương Húc Minh ngắt lời Liễu Vi Nhi một cách thẳng thừng.
“Ý của chú là tôi đang nói dối sao?”, Liễu Vi Nhi vênh mặt lên hỏi.
Vương Húc Minh cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên, ai biết cô có phải do Hoàng Hách thuê đến để diễn kịch không”.
“Được lắm, xem ra tôi có nói rách họng thì chú cũng không tin đúng không?”, Liễu Vi Nhi nhìn Vương Húc Minh nói: “Như thế nào thì chú mới tin?”.
Vương Húc Minh nhếch miệng nói: “Tin hay không thì có liên quan gì, không cần biết có phải thật hay không, nhưng đều không thể thay đổi được kết quả ngày hôm nay! Đây là chuyện do phó chủ tịch Vương quyết định, không ai có thể thay đổi được!”.
Trong lúc cấp bách, Vương Húc Minh liền lôi phó chủ tịch Vương ra.
Phó chủ tịch Vương ngạo mạn ngẩng đầu lên, trong lòng rất hài lòng về Vương Húc Minh. Vương Húc Minh tuy đang mượn thế lực, nhưng lại cũng là đang nâng cao địa vị của hắn, hắn rất thích cảm giác được nắm gọn tất cả.
“Haiz...”, Khổng Thu Sinh thờ dài một tiếng, ông ấy làm sao mà không biết câu nói của Vương Húc Minh cũng là đang nhắc nhở bản thân đừng có ôm mộng tưởng gì cả. Lúc này, tia hi vọng cuối cùng trong lòng ông ấy cũng tiêu tan.
“Thôi vậy thôi vậy, cô có gia tộc nhà cô lót đường, làm lại từ đầu chắc cũng không khó gì, lần này coi như cho cô một bài học vậy”, Khổng Thu Sinh nghĩ thầm, rồi chuẩn bị tuyên bố.
Nhưng lúc này Liễu Vi Nhi lại cầm điện thoại lên gọi điện: “Chú Lộ, chú nói đúng thật, một đứa con gái như cháu nói chuyện đúng là không có tác dụng, phải nhờ chú ra mặt vậy”.
Phía đầu dây bên kia chỉ nhẹ nhàng “ừ” lên một tiếng rồi cúp máy.
Sau đó, cánh cửa phòng họp lại một lần nữa bị đẩy ra, một người trung niên cao to từ từ bước vào, tuy không nói gì, nhưng vô hình tỏa ra một khí chất lại khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà khi phó chủ tịch Vương nhìn thấy người đàn ông này, thế mà lại lập tức ngớ người ra: “Bí thư... bí thư Lộ, sao anh lại đến đây ạ?”.
Bình luận facebook