• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần y xuất chúng (2 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Đuổi cậu ra khỏi bệnh viện

“Lãnh đạo, cô nói một câu đi, dù gì Hoàng Hách cũng là bác sĩ của bệnh viện các cô”, tên tóc xanh kêu gào với vẻ hơi uy hiếp: “Nếu bệnh viện kiên quyết bao che cho Hoàng Hách, vậy bao nhiêu các bạn phóng viên đây không đồng ý đâu”.

“Yên tâm, bệnh viện chúng tôi vẫn luôn giải quyết dựa trên tình hình thực tế, nếu tác phong của nhân viên có vấn đề thật thì chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách một cái, sau đó nói với tên tóc xanh kia.

Tên tóc xanh nghe thấy Lý Yên nói vậy, thì trên mặt bất giác dâng lên vẻ đắc ý.

Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý thì giọng Lý Yên lại vang lên: “Có điều nếu anh dám bịa chuyện gây sự thì đừng trách bệnh viện chúng tôi truy cứu trách nhiệm”.

Lời nói của Lý Yên vô cùng nghiêm túc, giọng cũng cực kỳ già dặn, nghe có vẻ tràn ngập sát khí, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Tên tóc xanh tái mặt, nhưng có vẻ là nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên sự khinh thường: “Đúng thế, nếu tôi đã dám đến đây thì đương nhiên sẽ đưa ra được bằng chứng”.

“Chuyện gì thế này?”, lúc này, lại có một nhóm người tới, Hoàng Hách tập trung nhìn, ngay lập tức nhận ra người dẫn đầu là giám đốc Bệnh viên Nhân dân thành phố. Mà phía sau ông ấy còn có một phó giám đốc khác và mấy chủ nhiệm các khoa, Vương Húc Minh thế mà cũng ở trong đó.

“Giám đốc”, các nhân viên y tế thấy Khổng Thu Sinh đến thì ai cũng lễ phép gọi. Khổng Thu Sinh này ăn ở chính trực, hòa nhã với mọi người, làm việc công bằng, luôn được nhân viên y tế cấp thấp yêu quý.

Nhưng trên mặt Khổng Thu Sinh lúc này không hề có nụ cười, thấy trong bệnh viện mình có người gây chuyện, dù là ai thì cũng không vui nổi.

“Chuyện gì thế?”, Khổng Thu Sinh nhìn Lý Yên, trực tiếp hỏi, giọng nói vững vàng, nhưng lại mang theo sự nghiêm nghị.

Nhìn ra được, Lý Yên cũng rất kính trọng giám đốc này, thấy giám đốc bệnh viện hỏi, ngay lập tức nói hết việc mình biết ra. Khi nói ra cô không hề thiên vị ai, không hề mang theo tình cảm cá nhân của mình vào.

Nghe xong Lý Yên nói, chân mày Khổng Thu Sinh cau chặt. Ông ấy nhìn tên tóc xanh kia, sau đó ánh mắt dừng ở mặt Hoàng Hách: “Cậu chính là Hoàng Hách kia?”.

“Vâng”, Hoàng Hách gật đầu nói, không hề luồn cúi, ngược lại còn mang dáng vẻ nói chuyện bình đẳng.

“Ừm, tôi đã xem clip về ca phẫu thuật kia, cậu làm tốt lắm”, bất ngờ là Khổng Thu Sinh không hề lộ vẻ bất mãn với sự thiếu cung kính của Hoàng Hách, ngược lại còn khen ngợi.

Hoàng Hách cười khẽ, anh nghe ra được, giám đốc bệnh viện này e là vẫn còn lời muốn nói.

Quả nhiên, Khổng Thu Sinh khẽ khụ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, việc này không có nghĩa là tôi nhìn cậu bằng con mắt khác, nếu vì tác phong của cậu ảnh hướng đến danh tiếng của bệnh viện thì tôi vẫn sẽ ngay lập tức đuổi cậu ra khỏi bệnh viện”.

Khổng Thu Sinh càng nói càng nghiêm túc, nói đến cuối thì gần như là nghiến từng chữ một, để lộ sự quyết tâm dữ dội.

Hoàng Hách nhìn giám đốc trước mặt, chỉ thấy giám đốc này chắc chưa tới 50 tuổi, nhưng lại đã bạc trắng đầu, vừa nhìn đã biết là kiểu lao lực quá độ.

“Yên tâm đi, nếu thực sự là vấn đề của tôi, thì không cần anh nói, tôi cũng sẽ rời đi ngay lập tức”, Hoàng Hách nói dứt khoát. Một mặt, anh tỏ rõ thái độ của mình, mặt khác, anh cũng thực sự không để ý việc ở lại bệnh viện hay không.

Lúc Hoàng Hách nói chuyện với Khổng Thu Sinh, phóng viên dẫn đầu kia ra hiệu với mấy người khác. Bỗng chốc những phóng viên kia vèo một cái vây lấy Khổng Thu Sinh.

“Giám đốc Khổng, là giám đốc bệnh viện, ông có suy nghĩ gì với hành vi không đứng đắn trong đời sống tư của bác sĩ bệnh viện?”.

“Giám đốc Khổng, ông có suy nghĩ gì với việc để bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật thực hiện phẫu thuật?”.

“Giám đốc Khổng, là lãnh đạo bệnh viện, ông phải cho công chúng một lời giải thích, để bác sĩ thực tập thực hiện ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy có phải người đưa ra quyết sách của bệnh viện quá liều lĩnh không?”.

Hàng loạt câu hỏi hóc búa được đưa ra, trong tình huống phóng viên cố ý nói to, đám đông xung quanh vốn đã không rõ sự thật bỗng chốc bắt đầu bàn tán.

Với cuộc sống riêng của bác sĩ có lẽ họ chỉ coi như hóng hớt, nhưng với việc bệnh viện để bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật thì họ lại coi trọng. Dù sao phần lớn những người ở đây đều là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, thái độ cẩn thận của bệnh viện với việc phẫu thuật có quan hệ trực tiếp với họ.

Khổng Thu Sinh sầm mặt, vấn đề của phóng viên khiến ông ấy cũng cảm giác khó nhằn, không dám trả lời tùy tiện.

“Giám đốc, việc phẫu thuật chúng ta có thể mở cuộc họp thống nhất xem nói sao, sau đó lại mở họp báo là được. Hiện tại vẫn nên giải quyết việc trước mắt trước”, Vương Húc Minh đột nhiên hạ giọng nhắc khẽ bên tai Khổng Thu Sinh.

Chỉ có điều, lúc anh ta nói, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ lạnh lùng nham hiểm.

Khổng Thu Sinh đương nhiên không thấy được sự nham hiểm trong mắt Vương Húc Minh, nghe thấy Vương Húc Minh nói vậy thì gật đầu. Hiện tại tập trung nói về việc đời sống riêng thì có thể tạm thời làm mờ việc phẫu thuật.

Ngay sau đó, Khổng Thu Sinh tiến lên trước một bước, nói to: “Mọi người bình tĩnh, việc phẫu thuật bệnh viện sẽ cho mọi người một lời giải thích, nhưng hiện tại vẫn nên giải quyết việc trước mắt trước, tôi tin mọi người cũng không muốn chặn ở đây, khiến bạn bè người thân mọi người không được chữa trị kịp thời đúng không?”.

Mọi người quả nhiên bình tĩnh lại, nhìn giám đốc không nói gì nữa.

“Vừa nãy cậu nói cậu có bằng chứng, giờ cậu lấy bằng chứng ra chứng mình điều cậu nói đều là thật đi”, giám đốc nhìn tên tóc xanh, nói nghiêm túc.

Tóc xanh thấy giám đốc nói vậy cũng không lằng nhằng nữa: “Mong giám đốc nói được làm được”.

Nói rồi, tóc xanh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Đến đi”.

Chẳng mấy chốc, một bóng người vô cùng yểu điệu thong thả đi tới, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.
Chương 47: Mặt dày

Cơn giận vô biên bùng lên trong lòng Hoàng Hách.

“Trương Mộng Mộng, cái đồ mặt dày cô, đúng là bắt nạt người ta quá đáng”, trong cổ họng Hoàng Hách phát ra tiếng gầm khẽ, như một con sói đói đang nổi giận.

“Mộng Mộng, em qua đây”, người đàn ông kia thấy Trương Mộng Mộng đi tới thì ngay lập tức vẫy tay nói: “Em đừng sợ, hãy nói hết sự việc ra, giám đốc và bao nhiêu lãnh đạo đây đều sẽ phân xử cho em”.

Trương Mộng Mộng nghe thấy tên tóc xanh nói vậy thì nước mắt lã chã rơi xuống, cứ như là chịu tủi thân gì ghê gớm lắm.

Phải nói là diễn xuất của Trương Mộng Mộng rất tốt, cộng thêm việc cô ta xinh đẹp, lại còn bày ra dáng vẻ đáng thương thế này, bỗng chốc khiến những người đàn ông nhiệt tình máu nóng dồn lên não, bất giác cho rằng Trương Mộng Mộng là người bị hại.

“Đừng sợ, người đẹp này, cô cứ nói, bọn tôi sẽ bảo vệ cô”, mấy người đàn ông to gan ngay lập tức nói, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

“Hu, hu, hu…”, thấy thái độ những người này, Trương Mộng Mộng kia thế mà lại ôm mặt bật khóc.

Lúc này, sự nghi ngờ với Hoàng Hách trong lòng những người đàn ông nhiệt tình càng mãnh liệt hơn. Người đàn ông này nhất định rất tệ bạc, xem thử xem khiến một người đẹp yểu điệu thế này khóc thành ra thế nào rồi.

Hoàng Hách nhìn Trương Mộng Mộng với ánh mắt lạnh lùng, cơn giận trong mắt ngày càng mạnh hơn. Người phụ nữ như rắn rết này thế mà lại mặt dày như vậy, không những phản bội anh mà giờ còn muốn nghĩ cách hãm hại anh, thậm chí còn không tiếc đích thân lộ mặt. Xem ra, để ở bên Lưu Đông cô ta thật sự rất liều.

“Vốn dĩ trong lòng tôi vẫn hơi không nỡ đối phó cô, dù sao cô cũng đã ở bên tôi khi tôi sa sút nhất lâu như vậy. Nhưng nếu cô đã tuyệt tình thế thì cũng đừng trách tôi không nể mặt”, Hoàng Hách nghĩ đến đây, trong lòng có một luồng tà khí âm ỷ chạy.

Nhưng mà anh chưa nói gì, anh muốn xem thử người phụ nữ trước mặt còn giở trò gì được.

“Hu, hu, hu, em không có mặt mũi nào nói”, Trương Mộng Mộng khóc rất thương tâm, trong giọng tràn ngập yếu ớt: “Chính người đàn ông này, anh ta uy hiếp tôi, anh ta nói nếu tôi không nghe theo anh ta thì anh ta sẽ giết chết tôi”.

Nói rồi, Trương Mộng Mộng khóc càng đau lòng hơn.

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hoàng Hách càng rõ ràng hơn, vì khoảnh khắc ban nãy, ánh mắt đa số mọi người có mặt nhìn anh đều thay đổi. Đến cả Lý Yên kia, trong ánh mắt nhìn anh cũng có vài phần nghi ngờ.

Phụ nữ luôn tự nhiên thương hại người yếu, Trương Mộng Mộng hiện tại trông chính là một người yếu.

“Hu, hu, hu… lúc anh ta chiếm hữu tôi còn lén lút quay clip, sau đó uy hiếp tôi nói rằng nếu tôi tiết lộ chuyện của chúng tôi thì anh ta sẽ đăng clip lên”, Trương Mộng Mộng khóc rất thương tâm, nhưng lời nói cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

“Cầm thú”, đám đàn ông tức giận nhìn, phụ nữ thì trách mắng, lúc này, Hoàng Hách cứ như người độc ác nhất trên đời, bị mọi người căm ghét.

“Cô nói Hoàng Hách quay clip uy hiếp cô, vậy chứng cứ đâu?”, Lý Yên cau mày, hỏi: “Tôi cũng có thể nói cô đang nói quàng nói xiên, cố ý vu khống Hoàng Hách”.

Hoàng Hách nhìn Lý Yên, trong lòng hơi cảm động. Không ngờ Lý Yên đến lúc này thế mà lại chọn lên tiếng cho mình.

“Chứng cứ tôi có chứ”, sau đó điều bất ngờ là Trương Mộng Mộng thế mà lại kích động nói: “Mấy hôm trước, tôi nhân lúc Hoàng Hách ngủ, đã lén lút lưu một bản clip trong máy tính anh ta”.

Nói rồi, Trương Mộng Mộng giơ điện thoại mình lên, sau khi thao tác một lúc, thì một đoạn clip khiến người ta đỏ mặt xuất hiện trước mặt mọi người.

Clip không nét lắm, nhưng trong khung hình vẫn có thể thấy được người đàn ông trông như Hoàng Hách đang cưỡi trên người Trương Mộng Mộng, lại còn nói những lời đầy uy hiếp và nhục mạ. Trương Mộng Mộng ở bên dưới liên tục khóc gào, cầu xin, cứ như một chú cừu bất lực.

Mọi người thấy hình ảnh này, thì mắt ai cũng bùng lửa giận, thậm chí có mấy người còn kích động xắn tay áo lên, làm dáng định lên đánh Hoàng Hách.

Hoàng Hách nhìn dân tình kích động, nhìn Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt khinh thường. Bây giờ Hoàng Hách thật hơi coi thường Trương Mộng Mộng rồi. Không ngờ người phụ nữ này không tiếc chà đạp bản thân để hãm hại anh, đúng là mặt dày thật.

Hoàng Hách đương nhiên có thể khẳng định người đàn ông trong clip kia chắc chắn không phải mình. Chỉ vì từ lúc hẹn hò với Trương Mộng Mộng, Trương Mộng Mộng cứ từ chối thân mật với Hoàng Hách bằng nhiều lý do, bên nhau nửa năm, Hoàng Hách thậm chí còn chưa từng nhìn thấy hết cơ thể Trương Mộng Mộng, tính ra, đoạn clip hôm nay còn là lần đầu anh nhìn thấy Trương Mộng Mộng không mặc quần áo.

“Cầm thú, Hoàng Hách, không ngờ cậu thực sự là người như vậy”, giám đốc Khổng Thu Sinh lúc này đã tức đến mức mặt tái xanh, trong bệnh viên có người bại hoại thế này, khiến ông ấy rất tức giận: “Báo cảnh sát, Hoàng Hách này đã phạm pháp, bệnh viện chúng ta chắc chắn không nhân nhượng”.

“Đúng thế, loại bại hoại thế này thực sự làm mất mặt chúng ta”, Vương Húc Minh cũng hét theo, chỉ có điều trong giọng nói không kiềm được có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Chẳng mấy chốc, Hoàng Hách đã bị nhấn chìm trong những âm thanh trách móc. Song Hoàng Hách lại không có phản ứng gì, có vẻ như không hề lo lắng. Ánh mắt anh nhìn Lý Yên, chỉ thấy cô gái này lúc này đang nhìn chằm chằm hình ảnh trong điện thoại Trương Mộng Mộng ngẩn ngơ, có vẻ như đã bị hình ảnh trong đó thu hút.

“Chẳng lẽ, Lý Yên thích kiểu vậy?”, trong lòng Hoàng Hách thậm chí còn hơi xấu xa nghĩ.

“Chỗ này làm sao thế?”, không biết là trùng hợp hay đã chuẩn bị trước, một đội cảnh sát rất trùng hợp xuất hiện lúc này.
Chương 48: Bằng chứng

“Đồng chí cảnh sát, các anh đến đúng lúc lắm”, Vương Húc Minh ngay lập tức tiến lên: “Chỗ chúng tôi có một kẻ bại hoại, bắt nạt một người phụ nữ, chắc là đã phạm tội”.

Nói rồi, anh ta chỉ Hoàng Hách, sâu trong khóe mắt tràn ngập đắc ý.

“Vậy sao?”, cảnh sát dẫn đầu cười khẩy ra mặt nói: “Nếu đã phạm tội thì dẫn đi”.

Nói rồi, anh ta tháo còng tay ở hông xuống đi về phía Hoàng Hách.

Hoàng Hách nhếch mép cười khẩy, chân khí trong cơ thể dồn lên mắt, muốn mở Vô Thượng Tiên Đồng. Sở dĩ Hoàng Hách vẫn luôn không giải thích gì chỉ vì anh cũng có át chủ bài của mình.

Song đúng lúc này, Lý Yên đột nhiên hét to: “Khoan đã”.

“Phó giám đốc Lý, xin hãy chú ý lời nói và hành động của mình”, Vương Húc Minh cười khẩy công kích: “Đừng vì tình cảm cá nhân ảnh hưởng hình tượng bệnh viện. Cô là một trong những lãnh đạo của bệnh viện, chắc biết phân biệt nặng nhẹ”.

Lời Vương Húc Minh nói mặc dù có vẻ là thực lòng đang nhắc nhở Lý Yên, nhưng thực ra cũng là đang ám chỉ giữa Lý Yên và Hoàng Hách có quan hệ không trong sáng, chẳng khác gì làm khó Lý Yên trước mặt bao nhiêu người thế này.

Nếu là bình thường, Vương Húc Minh sẽ không nói như vậy, dù sao, giữa anh ta và Lý Yên cũng cách một cấp bậc, bình thường nếu nói như vậy, thì là bất kính. Nhưng việc lúc này đặc biệt, anh ta vừa lên tiếng, bỗng chốc đã khiến Lý Yên rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử. Đặc biệt là lúc này còn có giám đốc ở đây, từ hôm nay, hình tượng Lý Yên ở trước mặt giám đốc chắc chắn hỏng rồi. Huống hồ, hiện trường còn có phóng viên, chỉ cần những người này vung bút, thì danh tiếng của Lý Yên sẽ hỏng hẳn.

“Ai bảo cô việc gì cũng chống đối tôi, không những cướp vị trí phó giám đốc của tôi mà còn bảo tôi quỳ trước Hoàng Hách”, trong lòng Vương Húc Minh hừ lạnh liên tục: “Một cô gái mà muốn đấu với tôi, còn non lắm”.

“Chủ nhiệm Vương, xin hãy ăn nói cẩn thận”, song Lý Yên không bối rối như Vương Húc Minh nghĩ, mà bình tĩnh nói: “Tôi lên tiếng chính là vì hình tượng của bệnh viện. Bệnh viện chúng ta nếu đến cả bác sĩ bị hãm hại cũng không bảo vệ được, thì mới buồn cười đó”.

Một hòn đá làm dậy nghìn tầng sóng, lời nói của Lý Yên khiến hiện trường thoáng cái sôi trào.

“Phó giám đốc Lý, cô có ý gì, chứng cứ đầy đủ, Hoàng Hách bị oan kiểu gì?”, Vương Húc Minh lớn giọng quát mắng: “Chú ý tình huống, đừng có nói linh tinh”.

“Sao, chủ nhiệm Vương, anh sợ tôi nói vậy sao?”, Lý Yên lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh, bật thốt: “Hay là anh không muốn Hoàng Hách vô tội?”.

“Đừng có nói vớ vẩn, tôi đương nhiên hi vọng bác sĩ của bệnh viện chúng ta trong sạch”, Vương Húc Minh tái mặt, vội vàng nói.

Đùa à, giám đốc đang ở bên cạnh đó, nếu mình bị Lý Yên bẫy thì mất điểm lắm.

“Vậy thì câm miệng”, giọng Lý Yên đột nhiên trở nên không hề khách sáo: “Chú ý thân phận của anh, đợi phó giám đốc là tôi nói xong thì anh hẵng xen miệng vào, chủ nhiệm Vương ạ”.

Bốn chữ cuối cùng, Lý Yên nói rất mạnh, thoáng cái khiến Vương Húc Minh tức đến mức nổi cơn tam bành. Nhưng trong lòng có tức thế nào, Vương Húc Minh cũng chỉ có thể nhịn, dù sao cấp bậc của anh ta ở đó rồi.

Huống hồ, giám đốc thấy Lý Yên nói với mình như vậy, thế mà cũng không lên tiếng bày tỏ ý kiến, chứng tỏ giám đốc cũng ủng hộ Lý Yên.

“Được, phó giám đốc Lý, là tôi không suy nghĩ chu toàn, xin cô giải thích cho tôi”, bất đắc dĩ, Vương Húc Minh chỉ đành sầm mặt tỏ thái độ khiêm tốn nghe dạy.

Lý Yên liếc anh ta, sau đó bèn không để ý nữa, mà nói với giám đốc Khổng Thu Sinh: “Giám đốc, anh quan sát kĩ clip kia chưa?”.

“Việc này… chưa”, giám đốc lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhìn sơ qua mấy cái, dù sao cũng là việc riêng của người khác”.

“Giám đốc đúng là chính trực”, Lý Yên mỉm cười, sau đó nói với người xung quanh: “Ở đây chắc có người xem nghiêm túc chứ?”.

“Ha ha…”, một vãi gã đàn ông xấu hổ cười, khỏi phải nói, bọn họ chính là những người xem nghiêm túc. Dù sao clip thế này chân thực hơn phim điện ảnh của đảo quốc nhiều.

Lý Yên cũng không vạch trần, mà nhìn Trương Mộng Mộng đang khóc sướt mướt nói: “Cô này, cô chắc chắn người trong clip này là Hoàng Hách chứ?”.

“Đương nhiên là anh ta”, Trương Mộng Mộng kích động kêu lên.

“Đúng thế, mặc dù clip hơi mờ, nhưng nhìn ngũ quan thì vẫn rất giống”, những người khác cũng nhao nhao nói.

“Ha, ha, vậy sao?”, Lý Yên đột nhiên chỉ Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, anh ngẩng đầu lên một lát được không?”.

Hoàng Hách mỉm cười, hơi hất cằm lên.

“Mọi người nhìn đi, dưới cằm Hoàng Hách có một cái nốt ruồi, mà người đàn ông trong clip lại không có, mọi người chẳng lẽ không thấy lạ sao?”, trong giọng nói của Lý Yên như mang theo một ma lực, khiến mọi người chợt chìm trong suy tư.

“Đúng thế, người đàn ông trong clip không có nốt ruồi đen”, đến cả giám đốc Khổng Thu Sinh cũng trầm ngâm: “Hơn nữa quá trình hình thành nốt ruồi đen cần một thời gian rất dài, xét từ mức độ tích tụ sắc tố đen của nốt ruồi đen dưới cằm Hoàng Hách không giống như mấy năm nay mới mọc”.

Là giám đốc từng bước leo lên từ cấp thấp, sự hiểu biết về mọi mặt của ông ấy cực kỳ phong phú.

“Vậy cũng có nghĩa là, người đàn ông trong clip chắc không phải là Hoàng Hách, mà là một người cực giống Hoàng Hách thôi”, Lý Yên nói, cứ như phát biểu tổng kết: “Nạn nhân, có lẽ chỉ là chuyện nhầm lẫn, tìm nhầm người thôi”.

Mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, đúng vậy, người đàn ông trong clip kia trên cằm trắng bóc, chẳng có nốt ruồi đen nào.

“Không, chính là anh ta”, Trương Mộng Mộng đột nhiên hét ré lên, trên mặt đầy dữ tợn: “Chính là anh ta, trong clip không có nốt ruồi đen chỉ là vì chất lượng camera không tốt”.

“Vậy sao?”, thấy Trương Mộng Mộng hơi cuồng loạn, trên mặt Lý Yên lộ vẻ lạnh lùng: “Đồ xấu xa, tôi vốn còn định giữ cho cô chút mặt mũi, giữ cho cô chút thể diện. Nếu cô đã không cần mặt mũi, cứ muốn đổ tội cho Hoàng Hách, vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.

“Là cô ta”, trong lòng Hoàng Hách lặng đi, một cơn giận xông lên từ trong lòng
Chương 49: Xem lại clip

Lời Lý Yên nói khiến mọi người đều kinh ngạc. Mặc dù Lý Yên mới nhậm chức có hai ngày, nhưng sự nho nhã lễ độ của cô đã để lại ấn tượng rất sâu đậm với đa số cán bộ nhân viên trong bệnh viện. Song hôm nay, Lý Yên thế mà lại nói không khách sáo thế này, việc này khiến mọi người muốn rớt tròng mắt.

“Cô nói gì?”, Trương Mộng Mộng nghe thấy lời Lý Yên nói, cũng tức giận. Nhưng mắt cô ta xoay chuyển, lại không thể hiện chút tức giận nào ra, ngược lại lộ dáng vẻ tội nghiệp: “Cô này, tôi thực sự bị Hoàng Hách ép, người đàn ông trong clip đó chính là Hoàng Hách, còn về việc sao không có nốt ruồi đen, thì tôi cũng không rõ”.

Nói rồi, hai mắt Trương Mộng Mộng xoay chuyển, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

“Đúng đó, bác sĩ xinh đẹp ạ, giờ công nghiệp phát triển như vậy, xóa một cái nốt ruồi đen trong clip dễ như bỡn”, thấy dáng vẻ tội nghiệp của Trương Mộng Mộng, bỗng chốc đã có thanh niên nhiệt tình bắt đầu nói đỡ.

“Phó giám đốc Lý, tôi cũng cảm thấy không có nốt ruồi đen không thể chứng tỏ người trong clip này không phải Hoàng Hách”, bất ngờ là Vương Húc Minh vừa này bị Lý Yên chèn ép lại lên tiếng: “Trên mặt bà ở nhà tôi cũng có nhiều tàn nhang, nhưng trang điểm chút là không thấy ngay. Có lẽ Hoàng Hách cũng có thói quen dùng đồ trang điểm”.

“Đúng đó, cô gái này dám lấy clip ra, chứng tỏ cô ấy đã bất chấp rồi, sao có thể lừa người chứ?”, những người khác đều bắt đầu khuyên nhủ: “Biết đâu thực sự là đồ trang điểm, bạn gái tôi dùng đồ trang điểm che mụn trên mặt đó”.

Một nhóm người anh một câu tôi một câu, đa số đều ủng hộ Trương Mộng Mộng.

Nụ cười khẩy trên mặt Hoàng Hách càng rõ hơn, anh nhìn Trương Mộng Mộng đang khóc như mưa, ánh sáng trong mắt lóe lên.

“Được, nếu mọi người đều cho rằng người trong clip là Hoàng Hách, vậy tôi xin mọi người hãy nhìn một chi tiết”, đối diện với sự nhân khí lớn mạnh của Trương Mộng Mộng, trên mặt Lý Yên không có quá nhiều tiếc nuối, ngược lại còn nở nụ cười khẩy, nói với Trương Mộng Mộng: “Vậy xin cô hãy kéo clip đến chỗ 5 phút 20 giây”.

“Tôi nói này cái cô bác sĩ này làm sao đấy? Người ta lấy clip ra đã chịu áp lực nặng nề lắm rồi, thế mà cô còn muốn khiến cô ấy mất mặt hết lần này đến lần khác”, lúc này, tên tóc xanh lớn giọng trách cứ: “Mộng Mộng đừng sợ, anh sẽ không để em chịu tủi nhục đâu”.

Trương Mộng Mộng nước mắt rưng rưng gật đầu, trong mắt toàn là tủi thân, nhưng sâu trong khóe mắt cô ta lại lóe nên vẻ đắc ý.

“Hừ, không dám sao?”, Lý Yên lạnh lùng cười nói: “Xem ra cô có tật giật mình rồi”.

“Phó giám đốc Lý, rốt cuộc là sao?”, lúc này, Khổng Thu Sinh đanh mặt nói. Là giám đốc, thấy cấp dưới của mình hung hăng thế này đương nhiên phải tìm hiểu tình hình rồi nói sau.

Lý Yên gật đầu với Khổng Thu Sinh, nói: “Giám đốc Khổng, vừa nãy lúc xem clip kia, tôi phát hiện ra điểm đáng ngờ, điểm đáng ngờ này đủ để chứng minh người này đang bôi nhọ Hoàng Hách”.

“Cái gì?”.

Lần này không chỉ Khổng Thu Sinh sửng sốt, mà đến cả đám đông hóng hớt cũng ngạc nhiên. Cứ tưởng tội cưỡng hiếp phụ nữ của Hoàng Hách đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, không ngờ, cô phó giám đốc xinh đẹp này lại nói Hoàng Hách vô tội. Sự đối lập lớn thế này, khiến mọi người bị gợi lên sự tò mò.

“Tôi nói này người đẹp, dù sao chứng cứ cũng đã đưa ra rồi, xem thêm một lần thì thêm một lần đi”, có người đề nghị.

Bỗng chốc, rất nhiều người bắt đầu ủng hộ. Hoàng Hách có phạm tội thật không bọn họ không quan tâm, có thể xem clip kia thêm một lần mới là phúc lợi thực sự.

“Cô gái, cô bật clip thêm lần nữa đi”, Khổng Thu Sinh cũng lên tiếng: “Dù sao cũng liên quan tới danh tiếng của bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng phải làm rõ”.

“Danh tiếng bệnh viện các người thì liên quan gì đến bọn tôi?”, tên tóc xanh tức giận quát: “Bọn tôi chẳng nhẽ không cần danh dự sao?”.

Nói rồi, hắn nháy mắt với cảnh sát ở bên cạnh. Cảnh sát kia hiểu ý, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nhận ra Hoàng Hách đang nhìn anh ta. Ánh mắt Hoàng Hách sáng rực, cứ như hai ngôi sao chổi, chỉ nhìn một cái như vậy mà cảnh sát kia tự nhiên thấy mình như chìm trong vũ trụ sâu thẳm, không thể thoát ra.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cảnh sát lại nói: “Nếu phó giám đốc Lý đã nói có chứng cứ thì xem thử đi, dù sao thì cảnh sát chúng tôi cũng phải lấy bằng chứng”.

Ánh mắt tên tóc xanh co lại, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Hắn không thể ngờ cảnh sát vốn đã thông đồng sẵn lúc này thế mà lại nuốt lời giữa chừng.

“Đào Năng, anh làm sao đấy?”, hắn không nhịn được lớn giọng nhắc nhở.

“Bộp”, xong, trả lời hắn lại là một cái tát vô tình.

Đào Năng rút tay về, nhìn tên tóc xanh bằng ánh mắt đờ đẫn: “Từ bao giờ đến lượt một đứa lưu manh như anh uy hiếp cảnh sát?”.

Tên tóc xanh ôm mặt, trong mắt ngập vẻ độc ác, nhưng không ừ hử gì.

“Trương Mộng Mộng, bật clip lần nữa”, Đào Năng lườm Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt dửng dưng, thúc giục.

“Nhanh lên, người đẹp”.

“Đúng đó, tôi còn đang đói bụng đây”.

Liên tục có người thúc giục, Trương Mộng Mộng cắn răng, nhìn Lý Yên, trong mắt đầy hận thù.
Chương 50: Vạch trần

Nếu không người người phụ nữ này, Hoàng Hách đã thân bại danh liệt, bị cảnh sát dẫn đi rồi, làm gì có lắm chuyện thế này.

“Nhanh lên, còn không mở thì chỉ có thể chứng minh cô có tật giật mình”, Lý Yên lại giục.

Trương Mộng Mộng nghiến răng: “Được, tôi có thể bật clip lần nữa. Nhưng nếu cô không chứng minh được thì phải thế nào?”.

Lý Yên nghĩ một lúc, kiên nghị nói: “Nếu tôi không chứng minh được, tôi chủ động từ chức phó giám đốc”.

Vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người đều khác nhau. Trên mặt Hoàng Hách lộ vẻ cảm động, Lý Yên đưa ra quyết định này, cần dũng khí lớn đến thế nào, vị trí phó giám đốc rất nhiều người dù phấn đấu cả đời cũng không leo lên được, để chứng minh giúp mình, thế mà Lý Yên lại không tiếc đặt cược.

Người vui nhất vẫn là Vương Húc Minh kia, một khi Lý Yên từ chức phó giám đốc, thì anh ta có thể đúng lý hợp tình lên chức. Cho nên anh ta nhìn Trương Mộng Mộng với ánh mắt mong đợi, chỉ mong người phụ nữ này đừng từ chối.

Trương Mộng Mộng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nhiều người làm chứng thế này, không sợ cô đến lúc đó chơi xấu”.

Nói rồi, cô ta cắn răng, lấy điện thoại ra, bật clip. Bỗng chốc, âm thanh khiến người ta đỏ mắt lại vang lên, khiến ánh mắt nhiều người như muốn lồi cả ra.

Sau khi Trương Mộng Mộng thao tác clip chạy đến chỗ 5 phút 20 giây rất nhanh.

“Mọi người xem”, đúng lúc này, Lý Yên hét lên: “Dừng”.

Trương Mộng Mộng vô thức nhấn dừng, đột nhiên, hình ảnh clip dừng lại ở hình ảnh này. Trên hình, vẫn là cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt.

“Chẳng có gì đặc biệt cả”, mọi người nghi ngờ kêu lên: “Tôi nói này phó giám đốc, có phải cô định đùa chúng tôi không?”.

Lý Yên lại lắc đầu nói: “Mọi người nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong hình đi”.

Mọi người nghe thế thì quả nhiên nhìn thấy trên tường có một chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ này là kiểu đồng hồ điện tử, bên trên có thời gian, ngày tháng, còn có cả nhiệt độ.

“Đồng hồ này làm sao?”, mọi người vẫn khó hiểu.

Lý Yên trầm giọng bặm môi nói: “Mọi người nhìn ngày tháng trên đồng hồ, hiển thị là hôm qua”.

“Qủa nhiên”, mọi người lúc này mới phát hiện ngày tháng trên đồng hồ đúng là hôm qua.

Lý Yên thấy mọi người đã nhìn rõ rồi tiếp tục nói: “Cũng có nghĩa là thời gian quay clip này chính là hôm qua”.

Trương Mộng Mộng nghe thấy lời Lý Yên nói thì sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

“Trương Mộng Mộng, tôi hỏi cô, ban đầu cô nói Hoàng Hách đã chiếm hữu cô rất lâu rồi đúng chứ? Đoạn clip này là mấy hôm trước cô lén lút copy đúng không?”, Lý Yên nhìn Trương Mộng Mộng, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Vậy tôi hỏi cô, tại sao trên đồng hồ lại hiển thị hôm qua?”.

“Tôi thấy cô là cố ý bôi nhọ Hoàng Hách, đoạn clip này cô quay hôm qua, mà người trong clip là người đàn ông cực giống Hoàng Hách”, Lý Yên càng nói càng to, nói đến mức cơ thể Trương Mộng Mộng run rẩy, mồ hôi túa ra trên mặt.

“Vừa nãy tôi đã cho cô cơ hội, sở dĩ không vạch trần là muốn cho cô chút mặt mũi, mong cô có thể biết khó mà lui. Song cô lại không biết điều, cứ muốn tôi nói ra điểm đáng ngờ nhất”, Lý Yên lắc đầu, nói đầy thương tiếc.

“Không, không, chính là Hoàng Hách, chính là Hoàng Hách”, hai tay Trương Mộng Mộng bịt tai, lắc đầu gào thét khản cổ: “Đồng hồ đó hỏng rồi, hỏng rồi”.

“Hoàng Hách, anh có phải đàn ông không, anh tự nói, anh có ở bên tôi không?”, Trương Mộng Mộng hét lên với Hoàng Hách.

Cùng với tiếng nói của Trương Mộng Mộng, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mặt Hoàng Hách.

Hoàng Hách tiến lên mấy bước, bước đi thong thả nhẹ nhàng, không hề vội vàng. Anh đến trước mặt Trương Mộng Mộng, hai mắt nhìn xoáy vào hai mắt Trương Mộng Mộng, mãi không rời đi.

“Trương Mộng Mộng, cô nói đúng, tôi từng ở bên cô”, Hoàng Hách thong thả nói, bỗng chốc làm dậy lên một cơn sóng lớn.

“Xem đi, anh ta thừa nhận rồi”, tên tóc xanh hét lên, trên mặt ngập vẻ cuồng điên: “Các anh cảnh sát còn không bắt người đi”.

Song cảnh sát tên Đào Năng kia lại đứng đờ ra tại chỗ, không cử động. Còn những cảnh sát khác thấy Đào Năng không di chuyển, đương nhiên cũng không dám manh động.

Hoàng Hách không để ý việc kêu gào của tên tóc xanh, ánh mắt anh dừng hẳn ở hai mắt Trương Mộng Mộng.

Trương Mộng Mộng lúc này, trợn to mắt, trong mắt bùng lên vẻ không thể tin nổi. Cô ta lúc này thế mà phát hiện suy nghĩ của bản thân dần thoát khỏi sự khống chế của mình. Cô ta cật lật muốn tỉnh táo lại, nhưng dù cô ta cố gắng thế nào cũng không làm được.

Đột nhiên, bên tai cô ta vang lên giọng Hoàng Hách: “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn”.

Khi giọng Hoàng Hách vang lên, Trương Mộng Mộng đột nhiên phát hiện mình như rơi vào một cái hố đen khổng lồ ở đây, suy nghĩ của cô ta dần mất đi, thong thả bay đi.

“Mình làm sao thế này?”.

Trong bóng tối vô biên, Trương Mộng Mộng lặng lẽ hỏi chính mình.

“Đi sám hối tội lỗi của mình đi”, bất chợt, trong bóng tối có một ánh sáng trắng, như tia nắng ban mai đầu tiên giữa trời và đất, khiến người ta không kiềm được mà có xúc động muốn quỳ bái.

Lúc này, sự hối hận dâng lên trong lòng Trương Mộng Mộng. Sự hối hận này vốn bị cô ta giấu ở nơi bí mật nhất trong lòng, giờ trong cảnh hư ảo tối đen này, thế mà lại trào lên.

“Nếu đã biết lỗi còn không mau sám hối đi, chẳng lẽ cô muốn xuống 18 tầng địa ngục sao?”, một giọng nói uy nghiêm vang lên, Trương Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn, không kiềm được mà biến sắc, chỉ thấy một một vị Phật đứng sừng sững giữa đất trời, đầu đội trời chân đạp đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Xuất Ngục
  • Băng Sơn Nữ Thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 86-90
Chiến thần điện hạ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom