-
Chương 1056-1060
Chương 1056
Huyết Khôi Chân Ma chỉ là sản vật tồn tại trong tư tưởng của gã, nhưng gã có đủ tự tin có thể hoàn thành.
Đến lúc đó chờ gã hoàn toàn nắm giữ thân thể của Khương Vọng, khôi phục tu vi Chân Nhân năm đó thì một mình gã sẽ nắm giữ chiến lực hai đại Chân Nhân, còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Máu tươi không ngừng xói mòn, sắc mặt của gã càng thêm trắng bệch, nhưng đôi mắt gã lại càng lúc càng sáng.
Máu tươi chảy xuôi, đọng lại, hình thành một huyết quan kỳ quỷ tà dị.
Tống Uyển Khê vẫn luôn im lặng nằm ở đó, thần hồn của Tống Hoành Giang bị gông cùm xiềng xích trong Nguyên Thần Hải của Ma khu này sẽ nhanh chóng bị ma khí lây nhiễm.
Chờ huyết quan này hoàn toàn củng cố, lúc mở quan cũng chính là lúc Huyết Khôi Chân Ma ra đời.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, giống vô số lần trong quá khứ, ‘Trang Thừa Càn’ chuẩn bị nghênh đón thắng lợi của mình.
Nhưng ngay vào lúc này, gã phát hiện miệng vết thương trên cổ tay của mình lại dâng lên một thứ ánh sáng trắng lóa.
“Đây là cái gì?”
Tiếng nỉ non trong Nội Phủ rốt cuộc cũng rõ ràng lên, giọng nói đó đang lẩm bẩm rằng “Nhục sinh Bạch Cốt, hồn hồi hủ thân...”
Vết thương trên cổ tay bắt đầu khép lại.
Sắc mặt ‘Trang Thừa Càn’ lập tức thay đổi: “Nhục Sinh Hồi Hồn Thuật!”
Oanh!
Cứ như một thông đạo cổ xưa nào đó bị mở ra.
Uy áp che trời lấp đất buông xuống hiện thế.
Nó chen vào Ma quật thượng cổ đã bị vứt đi rất lâu này.
Một giọng nói lạnh nhạt mịt mờ, không có bất cứ tình cảm gì buông xuống nơi đây.
“Trang Thừa Càn!”
Dưới tình huống Nội Phủ đầu tiên bị trấn phong, không còn đường nào để giãy giụa.
Dựa vào sự cứng cỏi vĩnh viễn không bỏ cuộc, Khương Vọng tìm tòi tất cả các khả năng, sau đó hắn nghĩ tới một sự kiện.
Vào hai trăm mười tám năm trước, Tống Uyển Khê bị Cốc Y hại chết.
Mà vài thập niên sau, Trang Thừa Càn chính tay đâm Cốc Y, cuộc đại chiến giữa gã và Bạch Cốt Đạo cũng xảy ra vì chuyện này, thậm chí khiến cho Bạch Cốt Tà Thần giáng thế. Sau cuộc chiến này, Bạch Cốt Đạo bị huỷ diệt, Trang Thừa Càn mất mạng, Tống Hoành Giang bị trọng thương.
Có thể tưởng tượng ra câu chuyện Trang Thừa Càn nhẫn nhục chịu đựng, báo thù vì tình yêu.
Nhưng thứ Khương Vọng nhìn thấy không phải điểm này, hắn cho rằng Trang Thừa Càn cũng không phải người bị tình cảm làm dao động quyết định. Huyết quan trước mắt chính là chứng cứ rõ ràng.
Cái hắn nhìn thấy là thân phận thật sự của Cốc Y - Rõ ràng ả ta là Thánh Nữ của Bạch Cốt Đạo năm đó.
Mà ả ta cũng là thê tử của Trang Thừa Càn.
Vậy người cưới Thánh Nữ Bạch Cốt Đạo nên là ai?
Trùng hợp là Diệu Ngọc đã từng nói với hắn đáp án - Bạch Cốt Thánh Nữ và Bạch Cốt Đạo Tử là phu thê vĩnh thế, đều là chủ nhân tương lai của Bạch Cốt Thần quốc.
Đó là nguyện cảnh chân thật hay là lời nói dối hư vô mờ mịt của Bạch Cốt Tà Thần? Đều không có ảnh hưởng gì cả, ít nhất trước khi Bạch Cốt Đạo bị huỷ diệt triệt để thì giáo chúng của Bạch Cốt Đạo vẫn hoàn toàn tin tưởng chuyện này.
Cho nên Trang Thừa Càn còn có một thân phận khác nữa – Gã chính là Bạch Cốt Đạo Tử của năm đó, là vật chứa mà Bạch Cốt Tà Thần đã từng tuyển chọn để buông xuống!
Chuyện này cũng giải thích vì sao tà giáo như Bạch Cốt Đạo lại khăng khăng một mực mà tham dự sự nghiệp lập quốc của Trang Quốc như vậy. Bởi vì Bạch Cốt Đạo cũng đang thành lập sự nghiệp của mình. Mục tiêu của Bạch Cốt Đạo rõ ràng là muốn thành lập Thần quốc trên mặt đất!
Nếu như vậy thì giữa Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tà Thần không chỉ là quan hệ lợi dụng hợp tác.
Hoặc có lẽ Trang Quốc vốn dĩ được thành lập vì tương lai của Bạch Cốt Thần quốc, Trang Thừa Càn là đại hành giả ở hiện thế của Bạch Cốt Tà Thần. Chỉ là sau đó Trang Thừa Càn vứt bỏ Bạch Cốt Đạo, hoàn toàn loại bỏ bóng dáng của Bạch Cốt Đạo trong phạm vi toàn bộ Trang Quốc.
Cuộc đại chiến khiến cho Tống Hoành Giang bị thương không thể nghịch chuyển năm đó cũng không đơn giản như những gì mà lão đã nghĩ!
Tống Hoành Giang cứ nghĩ cuộc chiến này là để báo thù, nhưng với Trang Thừa Càn mà nói, có thể gã sớm đã có lập mưu, sớm có chuẩn bị.
Chắc chắn bản năng hận thù của Tống Uyển Khê nhằm vào Trang Thừa Càn có ẩn tình gì đó tồn tại. Rất có khả năng là liên quan đến trận đại chiến kia.
Vì sao Bạch Cốt Đạo muốn giết Tống Uyển Khê? Có thể là do tranh đoạt quyền lực với Thanh Giang Thủy Tộc, cũng có khả năng... Là một loại cảnh cáo.
Mà Trang Thừa Càn, mặc kệ việc này xảy ra.
Thậm chí Khương Vọng cho rằng, rất có thể là Trang Thừa Càn cố ý dùng cái chết của Tống Uyển Khê dẫn đến trận tử chiến giữa Thanh Giang Thủy Tộc và Bạch Cốt Đạo. Dù sao thì Tống Hoành Giang đã huyết chiến Lan Hà để lập quốc, có lẽ không có ý định khởi xướng chiến tranh lần nữa.
Mà nếu Trang Thừa Càn đã từng là Bạch Cốt Đạo Tử, vậy Bạch Cốt Tà Thần nhất định sẽ rất có hứng thú với Trang Thừa Càn.
Sau hai lần buông xuống thất bại ở thành vực Phong Lâm và Dương địa rồi bị mất cả Bạch Cốt Thánh Khu, chưa chắc Trang Thừa Càn không thể trở thành lựa chọn mới của hắn ta. Thậm chí có thể nói... Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Trang Thừa Càn chính là lựa chọn tốt nhất của hắn ta.
Đây là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện này.
Từ rất lâu trước kia, Khương Vọng đã biết hễ dùng đến bí thuật Bạch Cốt thì nhất định sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần lây nhiễm, đây là thủ đoạn để hắn ta thống trị Thần quốc.
Cũng bởi vậy mà Khương Vọng luôn phong ấn bí thuật Bạch Cốt, cho dù là rơi vào hoàn cảnh nào thì hắn cũng không vận dụng lần nào nữa.
Cho nên hắn quyết đoán thi triển bí thuật Bạch Cốt, chính là vì để Bạch Cốt Tà Thần nhìn thấy, để hắn ta phát hiện Trang Thừa Càn vẫn chưa chết vào năm đó, vì thế gây nên tình thế hỗn loạn lần nữa!
Mà hiện tại, quả nhiên Bạch Cốt Tà Thần đã buông xuống.
Thậm chí hắn ta hoàn toàn gấp gáp khó dằn nổi, không tiếc hao phí số lượng lớn thần lực, dưới tình huống chỉ có dấu vết thi triển bí thuật Bạch Cốt, không có bất cứ môi giới nào mà hắn ta đã trực tiếp vượt qua khoảng cách U Minh và hiện thế, buông sức mạnh xuống Ma quật đáy nước này.
Lúc này.
Căn nguyên thần hồn của Khương Vọng khốn đốn ở Nội Phủ đầu tiên, Trang Thừa Càn chiếm cứ thân thể của Khương Vọng, thân thể Tống Hoành Giang đã chết, thần hồn bị khóa trong Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, mà Ma khu của Tống Uyển Khê thì bị phong ấn vào huyết quan.
Khí tức có thể nói là khủng bố buông xuống vào thời khắc này.
‘Trang Thừa Càn’ bắt lấy huyết quan, tránh để Huyết Khôi Chân Ma mà gã còn chưa hoàn toàn làm thành bị đoạt lấy, gã điên cuồng lui về phía sau, thối lui liên tục đến miệng hang động.
Hết chương 1056.
Chương 1057
Chỉ thấy thạch đài chịu tải quan tài lưu ly trước đó đã im hơi lặng tiếng mà sụp đổ.
Nơi đó xuất hiện một hố u ám thật lớn, nối liền đến một nơi không biết.
Lạch cạch.
Một bàn tay xương khô trắng hếu như trăng rằm đang bò ra khỏi cái hố đó, thò lên mặt đất!
Trong nháy mắt bàn tay xương khô kia xuất hiện, toàn bộ Ma quật đáy nước sinh ra sương mù hai giới, tiếng quỷ khóc ai oán thê lương vang lên.
Cũng không biết Bạch Cốt Tà Thần dùng thủ đoạn gì mà có thể kết nối với Ma quật thượng cổ để mở thông đạo cổ xưa ra, dưới tình huống không có bất cứ nghi thức gì mà hắn ta vẫn thật sự buông sức mạnh xuống được nơi này.
“Trang Thừa Càn.”
Giọng nói lạnh nhạt thậm chí có chút khô khan lại lặp lại lần nữa.
“Đã lâu... Không gặp.”
“Thì ra ngươi... Còn sống.”
‘Trang Thừa Càn’ tiện tay dựng đứng huyết quan ở phía sau, đối mặt với cái hố u ám kia.
Gã kinh ngạc, hoảng loạn, nhưng tất cả những cảm xúc đã biến mất vào lúc này. Thậm chí gã còn lễ phép khom lưng chào Bạch Cốt Tà Thần: “Có thể giấu diếm được đấng tồn tại vĩ đại như ngài, ta thực vinh hạnh.”
Bàn tay xương khô nhẹ nhàng chống đẩy một cái, chủ nhân của bàn tay lập tức bật lên từ miệng hố, leo xuống mặt đất.
Đây là một bộ xương khô, trừ trắng bệch quá mức ra thì trông có vẻ hết sức bình thường,
Vừa không quá lớn, cũng không có uy áp khủng bố gì.
Có thể trực tiếp nhìn thấy vách Ma quật ở đằng sau xuyên qua hốc mắt trống trơn kia.
Hắn ta yên lặng đứng ở đó, cũng không biết giọng nói lạnh nhạt này phát ra từ nơi nào: “Vì cuộc gặp gỡ này, ngô đã chờ rất lâu.”
“Đúng vậy, đương nhiên.” Vẻ mặt Trang Thừa Càn thật bình tĩnh: “Lúc huyết tẩy vương cung Trang Quốc, lúc giết Minh Khải con ta, ngài luôn đang đợi ta. Ta hiểu lắm.”
Năm đó Trang Thừa Càn giết chết Bạch Cốt Thánh Nữ Cốc Y, phá hư kế hoạch buông xuống của Bạch Cốt Tôn Thần, sau đó liên thủ với Tống Hoành Giang để đuổi Bổn Tướng buông xuống của Bạch Cốt Tôn Thần trở về U Minh.
Cái giá phải trả chính là Trang Thừa Càn chết, Tống Hoành Giang bị trọng thương, chỉ có thể kéo dài hơi tàn chờ chết.
Sau đó là Trang Minh Khải - Nhi tử của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê kế vị, là Nhân Hoàng Đế của Trang Quốc.
Nhưng trước khi Trang Minh Khải kế vị, đã từng xảy ra một sự kiện thảm thiết, toàn bộ vương cung Trang Quốc đột nhiên bị huyết tẩy, bao gồm tất cả hậu phi của Trang Thừa Càn, không một ai may mắn thoát khỏi.
Mãi đến hiện tại, chuyện này vẫn không có một lời giải thích chính xác, nó bị phong ấn trong lịch sử, trở thành sỉ nhục của người trên kẻ dưới triều đình Trang Quốc.
Có thể nói là Trang Minh Khải ngồi lên long ỷ trong sự sỉ nhục này.
Mà chuyện này là do Bạch Cốt Tôn Thần ra tay, cũng chỉ vì bức Trang Thừa Càn có khả năng chưa chết ra thôi.
Sau khi không có kết quả, lại qua mấy chục năm, Bạch Cốt Tôn Thần tiếp tục ra tay lần nữa, giết chết Trang Minh Khải - Nhân Hoàng Đế của Trang Quốc, vẫn vì mục đích tương tự trước đó.
Nhưng từ đầu đến cuối Trang Thừa Càn luôn im lặng không nói, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân, cận hầu, tâm phúc thái giám ngày xưa, thậm chí là con trai độc nhất Trang Minh Khải chết đi, gã cứ trốn trong Minh Chúc, trốn mãi suốt hơn trăm năm.
Cũng vì lúc Trang Minh Khải chết mà Trang Thừa Càn vẫn không xuất hiện nên Bạch Cốt Tôn Thần mới tin Trang Thừa Càn đã thật sự chết đi, vì thế hắn ta bắt đầu bồi dưỡng Đạo Tử đời kế tiếp.
“Biết, nhưng không biết tội?” Bộ xương khô này hỏi.
“Ngô là Chân Nhân, ngươi là tà thần.” Trang Thừa Càn nhìn thẳng vào hắn ta: “Đuổi ngươi đi, có tội gì?”
Sau khi nhắc đến Trang Minh Khải, cuối cùng gã cũng không đè nén nổi thù hận nữa. Gã hoàn toàn từ bỏ sự tôn kính giả dối đối với Bạch Cốt Tôn Thần, mà trực tiếp đối đầu chính diện.
Hoặc có thể nói, ngay từ ban đầu, lúc gã vẫn còn là Bạch Cốt Đạo Tử, gã chưa từng thật sự tôn trọng Bạch Cốt Tôn Thần!
Phanh!
Có vẻ Bạch Cốt Tôn Thần đã bị chọc giận.
Trong hốc mắt tối om của bộ xương khô kia có hai đóa hồn hỏa màu đen chợt cháy bừng lên!
Hồn hỏa màu đen cháy bừng lên.
Rõ ràng tầm mắt kia không thật sự tồn tại trên hiện thực, nhưng ‘Trang Thừa Càn’ lại cảm nhận rõ được, thân thể mà mình đang chiếm cứ đang bị vị thần linh này nhìn chăm chú.
“Nhữ thật sự cho rằng, có thể thay đổi kiếp cục?” Giọng nói của Bạch Cốt Tôn Thần thật lạnh nhạt.
‘Trang Thừa Càn’ rất biết rõ, hắn ta nói chính là kiếp cục, mà không phải kết cục.
Chữ “Kiếp” này chính là kiếp nạn Vô Sinh Kiếp.
Dựa theo trù tính năm đó của gã thì sau khi phá hư kế hoạch giáng thế của Bạch Cốt Tôn Thần, trục xuất bổn tướng Bạch Cốt Tôn Thần trở về U Minh thì cuộc đời vĩ đại của gã mới thật sự bắt đầu.
Gã sẽ thoát khỏi gông cùm xiềng xích lâu nay vẫn luôn đè nặng trên thể xác và tinh thần, có thể mặc sức thỏa thê mà thực hiện kế hoạch to lớn của mình.
Đại diện cho Đạo môn để mang ảnh hưởng của nó vào Tây Cảnh, cái gã muốn không chỉ là một Đạo Quốc phụ thuộc bình thường.
Chống lại Hàn Ân, huyết chiến sơn mạch Kỳ Xương, thứ gã muốn cũng không chỉ có ba ngàn dặm giang sơn.
Điều gã muốn còn nhiều hơn cao hơn những gì gã đã có được!
Nhưng gã đánh giá sai một chuyện, đó chính là sự cường đại của Bạch Cốt Tôn Thần. Gã quá khinh thường vị thần linh đã giữ được thần vị U Minh qua biết bao nhiêu năm tháng này.
Bạch Cốt Tôn Thần không còn hi vọng giáng thế nên đã hoàn toàn bùng nổ, trực tiếp phế bỏ hi vọng Động Chân của Tống Hoành Giang, còn lấy Vô Sinh Kiếp để định ra tử cục cho gã!
Kế hoạch vĩ đại đến mấy thì cũng như mây như khói khi đứng trước mặt cái chết.
Thân thể gã trúng phải Vô Sinh Kiếp, nghênh đón tử kỳ (ngày chết), cho dù lúc đó gã đã là Chân Nhân đương thời, cũng không có khả năng sống sót.
Vào lúc ấy, gã không thể không chết.
Cũng chỉ có thể “Chết” vào lúc đó thôi.
Hơn một trăm năm qua, sở dĩ gã luôn ẩn thân trong Minh Chúc, là bởi vì khó thoát khỏi kiếp số.
Ngay lúc ở trấn Thanh Dương, gã từng nói một câu nhắc nhở Khương Vọng ——“Đừng xem thường Bạch Cốt Tôn Thần. Dù có được thắng lợi nhất thời, nhưng phải luôn luôn nhớ rằng, hắn ta là thần linh U Minh gần như bất diệt.”
Nói là nhắc nhở Khương Vọng, thật ra là đang cảnh cáo chính mình, gã luôn cảnh cáo bản thân vào mọi thời khắc, không thể tái phạm sai lầm tương tự nữa!
Gã thành công mượn sức mạnh của Bạch Cốt Đạo để gầy dựng nên quốc gia của mình. Thân là Bạch Cốt Đạo Tử, lại thành công thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ngăn cản Bạch Cốt Tôn Thần giáng thế. Gã tự cho là mình đã đùa bỡn Bạch Cốt Tôn Thần trong lòng bàn tay.
Nhưng Bạch Cốt Tôn Thần vừa thật sự ra tay thì gã lập tức gặp phải tử kỳ không thể trốn tránh. Từ nay về sau mới hiểu được sự đáng sợ của thần linh!
Hết chương 1057.
Chương 1058
“Đúng vậy, ta không thể thay đổi kết cục, ngươi cũng vậy. Nhiều năm qua, kết cục có khác biệt gì không? Kế hoạch giáng thế của ngươi vẫn thất bại. Ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây khốn trong vực sâu hoàng tuyền, vĩnh viễn không thể trở thành thần linh hiện thế. Thời gian ngươi ngủ say sẽ càng ngày càng lâu, thậm chí là... Ngủ say vĩnh viễn!”
Giọng ‘Trang Thừa Càn’ lạnh như thiết: “Thần linh thì đã sao? Không tính tâm sự về Bạch Cốt Đạo Tử mới với ta à? Tâm sự hắn thoát khỏi ngươi như thế nào? Là giống như ta, hay là làm càng tốt hơn ta?”
Gã biết đối phương đang nói về kiếp cục, nhưng gã càng muốn nói đến kết cục.
Gã muốn Bạch Cốt Tôn Thần nhìn thẳng vào sự thật chính hắn ta cũng từng thất bại, hắn ta cũng sẽ thất bại.
Gã am hiểu mang đến cho người ta tuyệt vọng, tựa như gã đã làm với Khương Vọng. Hiện tại, gã cũng muốn đem loại tuyệt vọng này đến cho Bạch Cốt, cho dù hắn ta là thần!
Hồn hỏa trong hốc mắt xương khô của Bạch Cốt lẳng lặng thiêu đốt.
Giọng nói của hắn ta vẫn hết sức lạnh nhạt: “Tình cảm của người có được sức mạnh vĩ đại, là ngô sơ sẩy.”
“Tại sao lại giáng thế vào lúc Đạo Tử nhỏ yếu như vậy? Tại sao lại nóng lòng dùng Bạch Cốt Chân Đan thôi phát tu vi?”
Mỗi một chữ của ‘Trang Thừa Càn’ như đao nhọn, như nhất định phải đâm ra cảm xúc của thần linh: “Thế nào, nhận được đủ giáo huấn từ ta nên không dám chờ hắn trở thành Chân Nhân nữa đúng không? Hay là hiện tại ngươi suy yếu đến mức này, không có cả tự tin khống chế Chân Nhân nữa?”
Thật ra hồn hỏa đang thiêu đốt đã mấy lần muốn kéo Trang Thừa Càn vào ảo giác, nhưng Trang Thừa Càn lại lần lượt tránh thoát ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Gã kiên định hơn đạo tâm của Khương Vọng, ý chí của gã như sắt thép, lòng son không thay đổi.
Gã có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị giết chết, ý chí đã kiên định đến không có khả năng bị ảnh hưởng. Kiên trì chân thành đương nhiên là kiên trì, nhưng kiên định tàn khốc cũng là kiên định.
Sức mạnh của Bạch Cốt Khô Lâu chưa đủ, hắn ta đang thích ứng Ma quật này. Trang Thừa Càn thì chỉ có được thân thể mang chiến lực Nội Phủ Thần Thông, hoàn toàn không có ý chiến đấu.
Nhưng cuộc tranh đấu đã im hơi lặng tiếng mà triển khai.
Ở phương diện tinh thần, ở phương diện ý chí, ở sự mê hoặc trong Vô Sinh Kiếp kia.
“Lúc Tống Uyển Khê chết, nhữ còn không chảy một giọt nước mắt. Lúc giết Trang Minh Khải, hài tử kia... Tên là Trang Minh Khải đúng không? Ngô chỉ làm cảnh tượng kia tái hiện thì hắn đã hỏng mất rồi.”
Bạch Cốt Tôn Thần tiếp tục nói: “So với nhữ thì hài tử kia càng giống một con người.”
Có lẽ đúng như lời Trang Thừa Càn nói, sức mạnh của hắn ta bị suy yếu quá nhiều, sức mạnh buông xuống vượt qua khoảng cách hai giới không đủ cường đại. Hắn ta cũng đang có ý đồ làm dao động tâm thần của Trang Thừa Càn.
Đương nhiên, cũng không chỉ dừng lại ở đó.
Thân thể của Khương Vọng, trong Nội Phủ đầu tiên.
Thông qua liên hệ nào đó sau khi thi triển Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật, một giọng nói lạnh nhạt mờ mịt bỗng vang lên bên tai Khương Vọng.
“Trợ ngô giết nghịch, nhữ có công lớn. Tụng tên của ngô, nhận đạo của ngô. Giúp nhữ có được bản thể nguyên vẹn, đuổi đi nịnh hồn. Cho phép nhữ vô địch hiện thế, vĩnh sinh bất tử!”
Trong lòng Khương Vọng biết, đây là hứa hẹn của Bạch Cốt Tôn Thần. Chỉ cần hắn phụng hiến tín ngưỡng, Bạch Cốt Tôn Thần sẽ giúp hắn đoạt lại quyền chủ đạo thân thể này, thậm chí còn giúp hắn vô địch hiện thế, vĩnh sinh bất tử.
Đại khái là làm thần linh lâu rồi, câu hứa hẹn ở vế sau nghe có vẻ quá xa vời, nhưng chỉ chuyện đoạt lại thân thể đã có dụ hoặc rất lớn.
Đương nhiên, phụng hiến tín ngưỡng, tất nhiên phải giúp hắn ta cùng đánh trong ngoài, tiêu diệt Trang Thừa Càn.
“Quy phục Bạch Cốt, tự tử đến sinh (Sống lại từ cái chết)!” Giọng nói kia vẫn còn tiếp tục.
Trong cõi U Minh như có vô số giọng nói thành kính đang hô ứng —— “Dưới đáy Vong Xuyên, vực sâu hoàng tuyền. Tôn thần về thế, chiếu sáng nhân gian!”
Vô số “Đồng đạo” đang kêu gọi Khương Vọng gia nhập, chờ đợi Khương Vọng đáp lại.
Nhưng vào lúc này, Thần Hồn Bổn Tướng của Trang Thừa Càn bay thẳng lên trên không Ngũ Phủ Hải, chụp một cái lên ánh thái dương do Nội Phủ hiện hóa thành.
Toàn bộ thái dương hiện hóa từ Nội Phủ lập tức đong đưa, giọng nói vang lên bên tai Khương Vọng gần như lập tức bị đánh tan nát.
Trang Thừa Càn không dám xem thường Bạch Cốt Tôn Thần, gã nhạy bén chú ý tới động tĩnh trong cơ thể, vì thế nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa Bạch Cốt Tôn Thần và Khương Vọng.
Giọng của Bạch Cốt Tôn Thần vang lên rồi lại tan biến, toàn bộ Nội Phủ đầu tiên chấn động không ngừng. Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn đấu tranh kịch liệt, Khương Vọng lại ngồi xếp bằng trong đó, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Đối với hứa hẹn của Bạch Cốt Tôn Thần, hắn thờ ơ.
Đối với ngăn chặn của Trang Thừa Càn, hắn mắt điếc tai ngơ.
Cứ như sau khi triệu hồi Bạch Cốt Tôn Thần, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi vận mệnh quyết định.
Bất kể là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng đã dùng hết sức mình, hoàn toàn không còn cách nào khác nữa.
Cho dù Trang Thừa Càn lấy cảnh giới của mình để thay hắn suy nghĩ, cũng không tìm thấy lựa chọn khác.
Trong cuộc chiến lần này, Khương Vọng đã làm rất hoàn mỹ. Cả Trang Thừa Càn cũng phải thừa nhận, gã thắng lợi được chỉ là dựa vào cảnh giới và sức mạnh thần hồn nghiền áp.
Hiện tại nếu Khương Vọng muốn đánh vỡ cục diện, cũng chỉ còn cách chọn tín ngưỡng Bạch Cốt Tôn Thần. Thông qua tín ngưỡng, Bạch Cốt Tôn Thần hoàn toàn có thể rót sức mạnh cho hắn, giúp hắn đánh vỡ trấn phong Nội Phủ từ trong ra ngoài.
Cho nên Trang Thừa Càn nhanh chóng ngăn cách liên hệ. Một khi Khương Vọng lựa chọn tính ngưỡng thì gã sẽ lập tức phát động chuẩn bị đằng sau, cách trở tín ngưỡng.
Gã từng huỷ diệt toàn bộ Bạch Cốt Đạo và cũng từng có rất nhiều liên hệ, gã có thể gây ra nhiễu loạn, thậm chí là làm bẩn tín ngưỡng đối với Bạch Cốt Tôn Thần.
Nhưng nhìn dáng vẻ như Khương Vọng như đã hoàn toàn tuyệt vọng, hình như hoàn toàn không tính tham dự vào cuộc đấu tranh của gã và Bạch Cốt Tôn Thần, hắn ngồi yên bất động, im lặng không nói không rằng.
Hắn đang chờ đợi vận mệnh.
Vẫn luôn chờ đợi vận mệnh!
Hết chương 1058.
Chương 1059
Trang Thừa Càn lãnh khốc đến mức nào, vô tình đến mức nào thì gã cũng sẽ đau lòng vì cái chết của Trang Minh Khải. Dù sao thì Trang Minh Khải cũng là nhi tử duy nhất của gã và Tống Uyển Khê.
Nhưng gã hiểu rõ, trong tình huống năm đó, gã có hiện thân cũng không cứu được Trang Minh Khải. Gã biết lựa chọn chính xác là cái gì, gã chỉ đang thực hiện lựa chọn chính xác mà thôi.
Gã đau, nhưng không hối hận.
Lựa chọn duy nhất trong cuộc đời làm gã hổ thẹn chính là cái chết của Tống Uyển Khê, Bạch Cốt Tôn Thần nói lúc ấy gã không chảy một giọt nước mắt nào, gã cũng không phủ nhận. Nhưng lúc ấy, rơi lệ đã mất đi tác dụng, mà gã không làm chuyện vô dụng.
“Biết ta ghét nhất ngươi ở điểm nào không?”
‘Trang Thừa Càn’ đón lấy hai luồng hồn hỏa kia, gã chưa từng coi hắn ta là thần, chỉ xem hắn ta là đối thủ nhất định phải đánh bại: “Ngươi luôn không có bất cứ cảm xúc nào mà nói ra những lời khiêu khích cảm xúc. Ngươi cho rằng ngươi rất hiểu ‘Người’, nhưng làm thần linh lâu quá rồi, ngươi căn bản không biết ‘người’ là cái gì!”
“Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta?”
Gã tháo Trường Tương Tư cả vỏ và kiếm khỏi thắt lưng, tiện tay vung lên, cắm thật sâu vào mặt đất.
Gã chịu đủ sự phản kháng liên tục của thanh kiếm khí này rồi, đành trực tiếp ném qua một bên.
Nhưng nói là chịu đủ rồi, chi bằng bảo là gã chỉ đang bài trừ tất cả quấy nhiễu, để bản thân đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất nhằm chính diện nghênh đón Bạch Cốt Tôn Thần.
Bởi vì vận mệnh mà gã chờ đợi đã lâu, chờ đợi gần hai trăm năm đã tiến đến!
“Vĩ đại như ngài, có nhớ hay không...” Gã hỏi Bạch Cốt Tôn Thần: “Hôm nay là ngày mấy?”
Hôm nay là ngày mấy?
Bên trong Nội Phủ, Khương Vọng chau mày, hắn phát hiện mình... Hình như lại rơi vào cạm bẫy của Trang Thừa Càn lần nữa.
Hắn triệu hồi Bạch Cốt Tôn Thần để phá cục, hẳn là một hành động thiên tài linh quang chợt lóe lên của mình. Nhưng Trang Thừa Càn như đã chuẩn bị trước cả rồi.
Gã căn bản không sợ Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống.
Thậm chí phán đoán từ giọng điệu của Trang Thừa Càn thì những chuyện xảy ra hiện giờ trong hôm nay đều do gã sắp xếp.
Cảm giác nhất cử nhất động đều nằm trong ván cờ đã được sắp đặt này khiến người ta cực kỳ bất an.
Hôm nay là ngày mấy?
Bạch Cốt Tôn Thần nghe rõ được câu hỏi này.
Ngày này cũng không đơn giản.
Nó là mùng ba tháng giêng, ngày Xích Cẩu, xưa nay là thời điểm bất tường.
Mà Bạch Cốt Tôn Thần lại biết rõ hàm nghĩa càng sâu xa của nó.
Bởi vì ngày này là ngày mà năm đó hắn ta định ra kiếp tranh (1) cho Trang Thừa Càn, là thời điểm vô sinh của Trang Thừa Càn!
(1) Kiếp nạn tranh đoạt,
Vô Sinh Kiếp là thần thuật mạnh nhất, có dính dáng đến sức mạnh thần nguyên của hắn ta, vì thế không thể tùy tiện phát động.
Vô Sinh Kiếp hiện thì hữu tử vô sinh (2)
(2) Chỉ có chết không có sống.
Cho dù năm đó Trang Thừa Càn đã là Chân Nhân đương thời, trúng phải thuật này cũng không may mắn thoát khỏi.
Hắn ta cũng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao Trang Thừa Càn có thể sống đến bây giờ.
Mãi đến bây giờ, Trang Thừa Càn đã đưa ra đáp án.
Gã thật sự không thể kháng cự sức mạnh của Vô Sinh Kiếp, hoặc là gã căn bản chưa bao giờ thoát khỏi Vô Sinh Kiếp. Gã chết giả thoát thân, lấy tàn hồn đến trốn khỏi Vô Sinh Kỳ, luôn chỉ là một loại kéo dài mà thôi...
Kéo dài ngày kiếp tranh - vốn nên xảy ra vào khoảng hai trăm năm trước – mãi cho tới hôm nay!
Có lẽ gã không thể kéo dài tiếp nữa, cũng có lẽ là không dám tiếp tục cho Khương Vọng thêm thời gian một năm trưởng thành, không dám đánh cuộc vào ngày kiếp tranh sang năm.
Nhưng cho dù thế nào, đây là ngày mà gã đã lựa chọn.
Nói cách khác, hôm nay Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống là chuyện mà Trang Thừa Càn sớm có chuẩn bị!
Cho nên, gã chuẩn bị cái gì?
Ca, ca.
Hai tiếng động nhỏ do xương cốt cọ xát cốt cách vang lên, Bạch Cốt Khô Lâu nhảy dựng lên.
Hắn ta không hề chờ đợi sức mạnh súc tích hoàn mỹ!
Hoặc là không thể, hoặc là không chịu, hoặc là... Không dám.
Một thần linh U Minh đã sống qua vô số năm tháng, lại thay đổi chủ ý vì Trang Thừa Càn.
Nhưng đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Cho dù là thần linh U Minh có thể được coi là vĩ đại, cũng không chỉ một lần bị Trang Thừa Càn thao túng.
Bạch Cốt Thần quốc của hắn ta, kế hoạch giáng thế của hắn ta, tất cả đều bị Trang Thừa Càn làm ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.
Đương nhiên bộ xương khô này không phải bản tôn của Bạch Cốt Tôn Thần, nhưng cũng là Túc Thân mạnh nhất mà hắn ta có thể dùng trong hiện thế, là tích lũy quý giá qua vô số năm tháng, đủ để bày ra sức mạnh khủng bố ở hiện thế.
Vượt qua hai giới, hao phí cái giá to lớn để đưa Túc Thân này đến Ma quật thượng cổ.
Cái hắn ta muốn, đương nhiên không phải hả giận mà thôi.
Hoặc có thể nói, hắn ta chưa chắc sẽ tồn tại loại cảm xúc “Phẫn nộ” này.
Hắn ta muốn thật sự khống chế thế cục, tọa trấn “Kiếp cục”!
Cú nhảy này thật nhẹ nhàng, nhưng có một cảm giác hòa vào mảnh thiên địa này hết sức tự nhiên.
Sinh tại đây, lớn tại đây, đi tại đây.
Bộ xương khô này như trời sinh đã thuộc về Ma quật thượng cổ, cú nhảy đó chính là chuyện đương nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Sương quang lưu chuyển trên cốt cách.
Trong sự u lãnh tàn khốc, có một loại tán dương thánh khiết, khiến người ta sợ hãi hắn ta, cúng bái hắn ta, tín ngưỡng hắn ta!
Còn chưa thật sự ra tay thì thân thể hiện tại bị ‘Trang Thừa Càn’ chiếm cứ đã không thể nhúc nhích.
Gã lấy ý chí lớn lao mới chống lại được bản năng quỳ rạp xuống của thân thể này.
Thân thể chỉ có tu vi Nội Phủ Thần Thông này hoàn toàn bị thần uy làm khiếp sợ.
Trong quá trình bay vọt lên, Bạch Cốt Khô Lâu thò bàn xương tay tinh tế yếu ớt kia ra rồi nhẹ nhàng khép lại, nắm thành nắm đấm.
Thân thể hiện tại của ‘Trang Thừa Càn’ lập tức bị xiềng xích trói lại, “Nâng” lên, cố định ở giữa không trung!
Gã đang chờ đợi thần phạt xứng đáng, nghênh đón tử vong đã định trước.
Bộ xương khô đấm một quyền ra. Ngay lúc đấm ra đã dừng lại trên mặt ‘Trang Thừa Càn’.
Bang!
Một tiếng gãy giòn dữ dội vang lên.
Đầu của ‘Trang Thừa Càn’ lại không vì thế mà nổ tung.
Bởi vì một bàn tay trắng tinh như ngọc, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã vòng tới trước mặt ‘Trang Thừa Càn’, ngăn cản một quyền này!
Gần như ngay vào lúc Bạch Cốt Khô Lâu vung quyền đến, huyết quan dựng thẳng phía sau ‘Trang Thừa Càn’ cũng chợt mở ra!
Nữ nhân tuyệt đẹp kia nhảy ra từ trong đó.
Hết chương 1059.
Chương 1060
Huyết Khôi Chân Ma mà ‘Trang Thừa Càn’ lấy Ma khu của Tống Uyển Khê và thần hồn của Tống Hoành Giang hợp luyện thành - đột nhiên xuất quan vào giờ phút này.
Huyết Khôi Chân Ma và Bạch Cốt Khô Lâu đồng thời xem nhẹ không gian và thời gian, quay chung quanh thân thể hiện tại mà ‘Trang Thừa Càn’ đang chiếm cứ, giao đánh với nhau!
Giờ này khắc này.
‘Trang Thừa Càn’ không nhúc nhích được, bị định ở giữa không trung.
Bạch Cốt Khô Lâu nhảy tới đối đầu chính diện với gã, nắm tay xương không thể hoàn toàn khép lại đang đè lên mặt gã.
Nhưng thần uy đáng sợ khiến người ta hít thở không thông lại không thể tiến thêm.
Nữ nhân tuyệt đẹp đang dán sát phía sau gã, gã cảm nhận được thân thể mềm mại ấy.
Cánh tay ngọc trắng nõn mềm nhẵn ôn nhu vòng qua thân thể gã, bàn tay lật ra bên ngoài, ngăn ở trước mặt thân thể này.
Bàn tay đang đón lấy nắm tay của Bạch Cốt Khô Lâu, mu bàn tay thì dán lên mặt của gã.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Nhưng mà nội tâm nóng bỏng.
Không cần phỏng đoán, không thể bi thương.
Tống Uyển Khê lấy tay che mặt gã, ôm gã vào lòng.
Không cần quay đầu lại, ‘Trang Thừa Càn’ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đôi mắt phượng, đôi môi đỏ, mỗi một điểm nhỏ, đường cong lả lướt kia, vẻ đẹp kinh tâm động phách phía sau mình.
Nàng đang dán sát vào gã.
Nàng đang bảo vệ gã.
Nàng như đã trở về, cứ như chưa bao giờ rời đi.
Nàng chưa bao giờ rời đi sao?
Trong khoảnh khắc sống còn này, ‘Trang Thừa Càn’ chậm rãi nhắm mắt lại.
Gã cảm thấy trong lòng có một cảm giác mềm mại đến tột cùng.
Cho dù sự ôn nhu này là giả dối, cho dù dưới vỏ ngoài ôn nhu này là chân tướng tàn khốc máu chảy đầm đìa, cho dù chính gã cũng là một phần của sự tàn khốc ấy, gã cũng muốn say đắm ngất ngây.
Cho dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi.
“Uyển Khê...”
‘Trang Thừa Càn’ mấp máy môi, nỉ non.
Nhưng mà ngay sau đó, ma khí bùng nổ mãnh liệt đã đánh thức gã khỏi cơn mê say ngắn ngủi.
Làm gã thanh tỉnh mà nhận thức được, ở phía sau gã không phải Tống Uyển Khê ôn nhu thuần tịnh, mà là Huyết Khôi Chân Ma không hề có ý thức tự chủ.
Hơn nữa là gã tự tay tạo thành dáng vẻ này!
Sức mạnh của Bạch Cốt Khô Lâu chợt tăng thêm, Huyết Khôi Chân Ma cũng chỉ có thể đưa ra bùng nổ tương ứng.
Một bàn tay ngọc hoàn mỹ không tì vết tuyết như trắng và một nắm tay xương khô tỏa ánh sáng trắng thánh khiết đang triển khai đối kháng kịch liệt ở vị trí không đến một tấc trước mặt ‘Trang Thừa Càn’.
Đúng là Bạch Cốt Tôn Thần đả thông thông đạo cổ xưa, buông xuống Túc Thân mạnh nhất có thể dùng trong hiện thế, cũng đủ để phát huy ra sức mạnh hơn xa mấy lần buông xuống trước đó.
Huyết Khôi Chân Ma có được sức mạnh Chân Ma, lại đang ở trong Ma quật thượng cổ, nàng chiếm cứ ưu thế bẩm sinh, sẽ không rơi xuống hạ phong.
“Những thứ này là nghi thức tế lễ chuẩn bị vì ngô sao?” Bạch Cốt Tôn Thần lạnh nhạt buông xuống từng chữ.
Như kim đao, như rìu ngọc, làm lòng người khuất phục.
Nhưng tâm của Trang Thừa Càn kiên cố như sắt thép, Huyết Khôi Tống Uyển Khê thì không có ý thức.
Bàn tay ngọc thuộc về Tống Uyển Khê đẩy từng chút từng chút ra bên ngoài, điều này có nghĩa là nàng đang không ngừng xua đuổi sức mạnh của Bạch Cốt Tôn Thần đi.
Trong cuộc đua sức mạnh, Huyết Khôi Chân Ma chiếm thế thượng phong!
Cuối cung, ‘Trang Thừa Càn’ thoát khỏi thần uy đáng sợ kia, có thể hé môi một lần nữa.
Gã có xúc động muốn kịch liệt thở dốc sau một lúc không hít thở được, nhưng gã cố gắng để hơi thở thật ổn định, ngăn chặn triệt để bản năng của thân thể này.
“Quà tốt không sợ đến trễ.” Gã không có biểu cảm gì mà đáp lại: “Nếu ngươi có thể nhận lấy, vậy thì mang đi đi!”
Nắm tay của Bạch Cốt Khô Lâu không thể ngừng lại mà rút lui, bị đẩy mạnh lùi thẳng về phía sau. Nhưng hồn hỏa đang cháy trong hốc mắt lỗ trống kia lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tâm ý của nhữ, ngô nhận lấy.” Hắn ta nói.
Khi âm tiết đầu tiên của những lời này vừa vang lên thì toàn bộ Ma quật đáy nước bỗng có vô số quang điểm trắng bệch tỏa sáng.
Khi chữ đầu tiên hoàn chỉnh xuất hiện, vô số quang điểm trắng quỷ dị kia hội tụ về hướng cái hố âm u mà Bạch Cốt Khô Lâu vừa bò ra.
Chúng tụ tập thành một mặt phẳng, nhìn giống như một cái nắp, che cái hố u ám không đáy kia lại. Những quang điểm trắng đó sắp xếp theo một trật tự nhất định, cứ như một bầu trời đầy sao.
Sau đó trên quang điểm kéo dài ra một thứ ánh sáng tinh tế, vô số quang điểm cứ tập hợp bên nhau như vậy, nhìn thật phức tạp, chi tiết, hợp quy tắc. Như một cái mạng nhện, rồi lại càng giống một bàn cờ.
Khi hắn ta nói xong những lời này, trên bàn cờ do quang điểm trắng bệch ngưng tụ thành có từng quân cờ màu trắng xác rơi xuống.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch!
Giống như có ai đang đánh cờ, nhưng trên bàn cờ chỉ có quân trắng, không thấy sắc đen.
Cứ như ngoan đồng nhà ai đang lật đổ cái hộp chứa cờ trắng.
Cờ trắng được sắp xếp trên bàn cờ một vòng lại một vòng, chúng nhanh chóng phủ kín bàn cờ, rậm rạp chằng chịt, sắc quang trắng xác giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, nối liền thành một mảnh. Trông có vẻ lạnh lẽo mà tuyệt vọng.
Chỉ còn vị trí Thiên Nguyên (1) trên bàn cờ là còn trống, nó trông thật tối tăm, âm u.
(1) Chỉ điểm đen ở chính giữa bàn cờ vây
Đây là vẻ ngoài hiện hóa của một thần thuật khủng bố.
Đây là Vô Sinh Kiếp!
Sở dĩ vừa phát hiện Trang Thừa Càn thì hắn ta đã “Lỗ mãng” lựa chọn buông xuống, đương nhiên không phải chưa ăn đủ đau khổ.
Cho dù là Bạch Cốt Tôn Thần cũng sẽ không xem thường nhân vật như Trang Thừa Càn, sẽ không coi khinh trù tính của gã. Dù sao thì lần buông xuống vào mấy trăm năm trước của hắn ta cũng bị hủy trong tay Trang Thừa Càn.
Cũng là vì Trang Thừa Càn, hắn ta mới sửa đổi sự khống chế đối với Bạch Cốt Đạo Tử. Từ bỏ hợp tác liên quan đến tín ngưỡng lúc dĩ vãng, chuyển thành phương thức càng cứng rắn, trước khi Bạch Cốt Đạo Tử trưởng thành thì hắn ta đã mạnh mẽ buông xuống, đuổi đi thần hồn, chiếm cứ thân thể. Gửi gắm sức mạnh có được trong quá trình trưởng thành vào Bạch Cốt Chân Đan.
Còn về chuyện mấy trăm năm sau bị Trang Cao Tiện – Thân tôn tử của Trang Thừa Càn đoạt mất đan, bị Vương Trường Cát và Trương Lâm Xuyên liên thủ trục xuất khỏi Bạch Cốt Thánh Khu, đó lại là một loại bất hạnh khác.
Nhưng với tồn tại như hắn ta mà nói, “Bất hạnh” cũng không đáng sợ. Muốn trở thành thần linh hiện thế, bị hiện thế bài xích là chuyện hết sức bình thường.
Trang Thừa Càn đang tính kế hắn ta, còn hắn ta không phải vẫn luôn tính kế Trang Thừa Càn hay sao?
Hết chương 1060.
Huyết Khôi Chân Ma chỉ là sản vật tồn tại trong tư tưởng của gã, nhưng gã có đủ tự tin có thể hoàn thành.
Đến lúc đó chờ gã hoàn toàn nắm giữ thân thể của Khương Vọng, khôi phục tu vi Chân Nhân năm đó thì một mình gã sẽ nắm giữ chiến lực hai đại Chân Nhân, còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Máu tươi không ngừng xói mòn, sắc mặt của gã càng thêm trắng bệch, nhưng đôi mắt gã lại càng lúc càng sáng.
Máu tươi chảy xuôi, đọng lại, hình thành một huyết quan kỳ quỷ tà dị.
Tống Uyển Khê vẫn luôn im lặng nằm ở đó, thần hồn của Tống Hoành Giang bị gông cùm xiềng xích trong Nguyên Thần Hải của Ma khu này sẽ nhanh chóng bị ma khí lây nhiễm.
Chờ huyết quan này hoàn toàn củng cố, lúc mở quan cũng chính là lúc Huyết Khôi Chân Ma ra đời.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, giống vô số lần trong quá khứ, ‘Trang Thừa Càn’ chuẩn bị nghênh đón thắng lợi của mình.
Nhưng ngay vào lúc này, gã phát hiện miệng vết thương trên cổ tay của mình lại dâng lên một thứ ánh sáng trắng lóa.
“Đây là cái gì?”
Tiếng nỉ non trong Nội Phủ rốt cuộc cũng rõ ràng lên, giọng nói đó đang lẩm bẩm rằng “Nhục sinh Bạch Cốt, hồn hồi hủ thân...”
Vết thương trên cổ tay bắt đầu khép lại.
Sắc mặt ‘Trang Thừa Càn’ lập tức thay đổi: “Nhục Sinh Hồi Hồn Thuật!”
Oanh!
Cứ như một thông đạo cổ xưa nào đó bị mở ra.
Uy áp che trời lấp đất buông xuống hiện thế.
Nó chen vào Ma quật thượng cổ đã bị vứt đi rất lâu này.
Một giọng nói lạnh nhạt mịt mờ, không có bất cứ tình cảm gì buông xuống nơi đây.
“Trang Thừa Càn!”
Dưới tình huống Nội Phủ đầu tiên bị trấn phong, không còn đường nào để giãy giụa.
Dựa vào sự cứng cỏi vĩnh viễn không bỏ cuộc, Khương Vọng tìm tòi tất cả các khả năng, sau đó hắn nghĩ tới một sự kiện.
Vào hai trăm mười tám năm trước, Tống Uyển Khê bị Cốc Y hại chết.
Mà vài thập niên sau, Trang Thừa Càn chính tay đâm Cốc Y, cuộc đại chiến giữa gã và Bạch Cốt Đạo cũng xảy ra vì chuyện này, thậm chí khiến cho Bạch Cốt Tà Thần giáng thế. Sau cuộc chiến này, Bạch Cốt Đạo bị huỷ diệt, Trang Thừa Càn mất mạng, Tống Hoành Giang bị trọng thương.
Có thể tưởng tượng ra câu chuyện Trang Thừa Càn nhẫn nhục chịu đựng, báo thù vì tình yêu.
Nhưng thứ Khương Vọng nhìn thấy không phải điểm này, hắn cho rằng Trang Thừa Càn cũng không phải người bị tình cảm làm dao động quyết định. Huyết quan trước mắt chính là chứng cứ rõ ràng.
Cái hắn nhìn thấy là thân phận thật sự của Cốc Y - Rõ ràng ả ta là Thánh Nữ của Bạch Cốt Đạo năm đó.
Mà ả ta cũng là thê tử của Trang Thừa Càn.
Vậy người cưới Thánh Nữ Bạch Cốt Đạo nên là ai?
Trùng hợp là Diệu Ngọc đã từng nói với hắn đáp án - Bạch Cốt Thánh Nữ và Bạch Cốt Đạo Tử là phu thê vĩnh thế, đều là chủ nhân tương lai của Bạch Cốt Thần quốc.
Đó là nguyện cảnh chân thật hay là lời nói dối hư vô mờ mịt của Bạch Cốt Tà Thần? Đều không có ảnh hưởng gì cả, ít nhất trước khi Bạch Cốt Đạo bị huỷ diệt triệt để thì giáo chúng của Bạch Cốt Đạo vẫn hoàn toàn tin tưởng chuyện này.
Cho nên Trang Thừa Càn còn có một thân phận khác nữa – Gã chính là Bạch Cốt Đạo Tử của năm đó, là vật chứa mà Bạch Cốt Tà Thần đã từng tuyển chọn để buông xuống!
Chuyện này cũng giải thích vì sao tà giáo như Bạch Cốt Đạo lại khăng khăng một mực mà tham dự sự nghiệp lập quốc của Trang Quốc như vậy. Bởi vì Bạch Cốt Đạo cũng đang thành lập sự nghiệp của mình. Mục tiêu của Bạch Cốt Đạo rõ ràng là muốn thành lập Thần quốc trên mặt đất!
Nếu như vậy thì giữa Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tà Thần không chỉ là quan hệ lợi dụng hợp tác.
Hoặc có lẽ Trang Quốc vốn dĩ được thành lập vì tương lai của Bạch Cốt Thần quốc, Trang Thừa Càn là đại hành giả ở hiện thế của Bạch Cốt Tà Thần. Chỉ là sau đó Trang Thừa Càn vứt bỏ Bạch Cốt Đạo, hoàn toàn loại bỏ bóng dáng của Bạch Cốt Đạo trong phạm vi toàn bộ Trang Quốc.
Cuộc đại chiến khiến cho Tống Hoành Giang bị thương không thể nghịch chuyển năm đó cũng không đơn giản như những gì mà lão đã nghĩ!
Tống Hoành Giang cứ nghĩ cuộc chiến này là để báo thù, nhưng với Trang Thừa Càn mà nói, có thể gã sớm đã có lập mưu, sớm có chuẩn bị.
Chắc chắn bản năng hận thù của Tống Uyển Khê nhằm vào Trang Thừa Càn có ẩn tình gì đó tồn tại. Rất có khả năng là liên quan đến trận đại chiến kia.
Vì sao Bạch Cốt Đạo muốn giết Tống Uyển Khê? Có thể là do tranh đoạt quyền lực với Thanh Giang Thủy Tộc, cũng có khả năng... Là một loại cảnh cáo.
Mà Trang Thừa Càn, mặc kệ việc này xảy ra.
Thậm chí Khương Vọng cho rằng, rất có thể là Trang Thừa Càn cố ý dùng cái chết của Tống Uyển Khê dẫn đến trận tử chiến giữa Thanh Giang Thủy Tộc và Bạch Cốt Đạo. Dù sao thì Tống Hoành Giang đã huyết chiến Lan Hà để lập quốc, có lẽ không có ý định khởi xướng chiến tranh lần nữa.
Mà nếu Trang Thừa Càn đã từng là Bạch Cốt Đạo Tử, vậy Bạch Cốt Tà Thần nhất định sẽ rất có hứng thú với Trang Thừa Càn.
Sau hai lần buông xuống thất bại ở thành vực Phong Lâm và Dương địa rồi bị mất cả Bạch Cốt Thánh Khu, chưa chắc Trang Thừa Càn không thể trở thành lựa chọn mới của hắn ta. Thậm chí có thể nói... Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Trang Thừa Càn chính là lựa chọn tốt nhất của hắn ta.
Đây là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện này.
Từ rất lâu trước kia, Khương Vọng đã biết hễ dùng đến bí thuật Bạch Cốt thì nhất định sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần lây nhiễm, đây là thủ đoạn để hắn ta thống trị Thần quốc.
Cũng bởi vậy mà Khương Vọng luôn phong ấn bí thuật Bạch Cốt, cho dù là rơi vào hoàn cảnh nào thì hắn cũng không vận dụng lần nào nữa.
Cho nên hắn quyết đoán thi triển bí thuật Bạch Cốt, chính là vì để Bạch Cốt Tà Thần nhìn thấy, để hắn ta phát hiện Trang Thừa Càn vẫn chưa chết vào năm đó, vì thế gây nên tình thế hỗn loạn lần nữa!
Mà hiện tại, quả nhiên Bạch Cốt Tà Thần đã buông xuống.
Thậm chí hắn ta hoàn toàn gấp gáp khó dằn nổi, không tiếc hao phí số lượng lớn thần lực, dưới tình huống chỉ có dấu vết thi triển bí thuật Bạch Cốt, không có bất cứ môi giới nào mà hắn ta đã trực tiếp vượt qua khoảng cách U Minh và hiện thế, buông sức mạnh xuống Ma quật đáy nước này.
Lúc này.
Căn nguyên thần hồn của Khương Vọng khốn đốn ở Nội Phủ đầu tiên, Trang Thừa Càn chiếm cứ thân thể của Khương Vọng, thân thể Tống Hoành Giang đã chết, thần hồn bị khóa trong Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, mà Ma khu của Tống Uyển Khê thì bị phong ấn vào huyết quan.
Khí tức có thể nói là khủng bố buông xuống vào thời khắc này.
‘Trang Thừa Càn’ bắt lấy huyết quan, tránh để Huyết Khôi Chân Ma mà gã còn chưa hoàn toàn làm thành bị đoạt lấy, gã điên cuồng lui về phía sau, thối lui liên tục đến miệng hang động.
Hết chương 1056.
Chương 1057
Chỉ thấy thạch đài chịu tải quan tài lưu ly trước đó đã im hơi lặng tiếng mà sụp đổ.
Nơi đó xuất hiện một hố u ám thật lớn, nối liền đến một nơi không biết.
Lạch cạch.
Một bàn tay xương khô trắng hếu như trăng rằm đang bò ra khỏi cái hố đó, thò lên mặt đất!
Trong nháy mắt bàn tay xương khô kia xuất hiện, toàn bộ Ma quật đáy nước sinh ra sương mù hai giới, tiếng quỷ khóc ai oán thê lương vang lên.
Cũng không biết Bạch Cốt Tà Thần dùng thủ đoạn gì mà có thể kết nối với Ma quật thượng cổ để mở thông đạo cổ xưa ra, dưới tình huống không có bất cứ nghi thức gì mà hắn ta vẫn thật sự buông sức mạnh xuống được nơi này.
“Trang Thừa Càn.”
Giọng nói lạnh nhạt thậm chí có chút khô khan lại lặp lại lần nữa.
“Đã lâu... Không gặp.”
“Thì ra ngươi... Còn sống.”
‘Trang Thừa Càn’ tiện tay dựng đứng huyết quan ở phía sau, đối mặt với cái hố u ám kia.
Gã kinh ngạc, hoảng loạn, nhưng tất cả những cảm xúc đã biến mất vào lúc này. Thậm chí gã còn lễ phép khom lưng chào Bạch Cốt Tà Thần: “Có thể giấu diếm được đấng tồn tại vĩ đại như ngài, ta thực vinh hạnh.”
Bàn tay xương khô nhẹ nhàng chống đẩy một cái, chủ nhân của bàn tay lập tức bật lên từ miệng hố, leo xuống mặt đất.
Đây là một bộ xương khô, trừ trắng bệch quá mức ra thì trông có vẻ hết sức bình thường,
Vừa không quá lớn, cũng không có uy áp khủng bố gì.
Có thể trực tiếp nhìn thấy vách Ma quật ở đằng sau xuyên qua hốc mắt trống trơn kia.
Hắn ta yên lặng đứng ở đó, cũng không biết giọng nói lạnh nhạt này phát ra từ nơi nào: “Vì cuộc gặp gỡ này, ngô đã chờ rất lâu.”
“Đúng vậy, đương nhiên.” Vẻ mặt Trang Thừa Càn thật bình tĩnh: “Lúc huyết tẩy vương cung Trang Quốc, lúc giết Minh Khải con ta, ngài luôn đang đợi ta. Ta hiểu lắm.”
Năm đó Trang Thừa Càn giết chết Bạch Cốt Thánh Nữ Cốc Y, phá hư kế hoạch buông xuống của Bạch Cốt Tôn Thần, sau đó liên thủ với Tống Hoành Giang để đuổi Bổn Tướng buông xuống của Bạch Cốt Tôn Thần trở về U Minh.
Cái giá phải trả chính là Trang Thừa Càn chết, Tống Hoành Giang bị trọng thương, chỉ có thể kéo dài hơi tàn chờ chết.
Sau đó là Trang Minh Khải - Nhi tử của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê kế vị, là Nhân Hoàng Đế của Trang Quốc.
Nhưng trước khi Trang Minh Khải kế vị, đã từng xảy ra một sự kiện thảm thiết, toàn bộ vương cung Trang Quốc đột nhiên bị huyết tẩy, bao gồm tất cả hậu phi của Trang Thừa Càn, không một ai may mắn thoát khỏi.
Mãi đến hiện tại, chuyện này vẫn không có một lời giải thích chính xác, nó bị phong ấn trong lịch sử, trở thành sỉ nhục của người trên kẻ dưới triều đình Trang Quốc.
Có thể nói là Trang Minh Khải ngồi lên long ỷ trong sự sỉ nhục này.
Mà chuyện này là do Bạch Cốt Tôn Thần ra tay, cũng chỉ vì bức Trang Thừa Càn có khả năng chưa chết ra thôi.
Sau khi không có kết quả, lại qua mấy chục năm, Bạch Cốt Tôn Thần tiếp tục ra tay lần nữa, giết chết Trang Minh Khải - Nhân Hoàng Đế của Trang Quốc, vẫn vì mục đích tương tự trước đó.
Nhưng từ đầu đến cuối Trang Thừa Càn luôn im lặng không nói, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân, cận hầu, tâm phúc thái giám ngày xưa, thậm chí là con trai độc nhất Trang Minh Khải chết đi, gã cứ trốn trong Minh Chúc, trốn mãi suốt hơn trăm năm.
Cũng vì lúc Trang Minh Khải chết mà Trang Thừa Càn vẫn không xuất hiện nên Bạch Cốt Tôn Thần mới tin Trang Thừa Càn đã thật sự chết đi, vì thế hắn ta bắt đầu bồi dưỡng Đạo Tử đời kế tiếp.
“Biết, nhưng không biết tội?” Bộ xương khô này hỏi.
“Ngô là Chân Nhân, ngươi là tà thần.” Trang Thừa Càn nhìn thẳng vào hắn ta: “Đuổi ngươi đi, có tội gì?”
Sau khi nhắc đến Trang Minh Khải, cuối cùng gã cũng không đè nén nổi thù hận nữa. Gã hoàn toàn từ bỏ sự tôn kính giả dối đối với Bạch Cốt Tôn Thần, mà trực tiếp đối đầu chính diện.
Hoặc có thể nói, ngay từ ban đầu, lúc gã vẫn còn là Bạch Cốt Đạo Tử, gã chưa từng thật sự tôn trọng Bạch Cốt Tôn Thần!
Phanh!
Có vẻ Bạch Cốt Tôn Thần đã bị chọc giận.
Trong hốc mắt tối om của bộ xương khô kia có hai đóa hồn hỏa màu đen chợt cháy bừng lên!
Hồn hỏa màu đen cháy bừng lên.
Rõ ràng tầm mắt kia không thật sự tồn tại trên hiện thực, nhưng ‘Trang Thừa Càn’ lại cảm nhận rõ được, thân thể mà mình đang chiếm cứ đang bị vị thần linh này nhìn chăm chú.
“Nhữ thật sự cho rằng, có thể thay đổi kiếp cục?” Giọng nói của Bạch Cốt Tôn Thần thật lạnh nhạt.
‘Trang Thừa Càn’ rất biết rõ, hắn ta nói chính là kiếp cục, mà không phải kết cục.
Chữ “Kiếp” này chính là kiếp nạn Vô Sinh Kiếp.
Dựa theo trù tính năm đó của gã thì sau khi phá hư kế hoạch giáng thế của Bạch Cốt Tôn Thần, trục xuất bổn tướng Bạch Cốt Tôn Thần trở về U Minh thì cuộc đời vĩ đại của gã mới thật sự bắt đầu.
Gã sẽ thoát khỏi gông cùm xiềng xích lâu nay vẫn luôn đè nặng trên thể xác và tinh thần, có thể mặc sức thỏa thê mà thực hiện kế hoạch to lớn của mình.
Đại diện cho Đạo môn để mang ảnh hưởng của nó vào Tây Cảnh, cái gã muốn không chỉ là một Đạo Quốc phụ thuộc bình thường.
Chống lại Hàn Ân, huyết chiến sơn mạch Kỳ Xương, thứ gã muốn cũng không chỉ có ba ngàn dặm giang sơn.
Điều gã muốn còn nhiều hơn cao hơn những gì gã đã có được!
Nhưng gã đánh giá sai một chuyện, đó chính là sự cường đại của Bạch Cốt Tôn Thần. Gã quá khinh thường vị thần linh đã giữ được thần vị U Minh qua biết bao nhiêu năm tháng này.
Bạch Cốt Tôn Thần không còn hi vọng giáng thế nên đã hoàn toàn bùng nổ, trực tiếp phế bỏ hi vọng Động Chân của Tống Hoành Giang, còn lấy Vô Sinh Kiếp để định ra tử cục cho gã!
Kế hoạch vĩ đại đến mấy thì cũng như mây như khói khi đứng trước mặt cái chết.
Thân thể gã trúng phải Vô Sinh Kiếp, nghênh đón tử kỳ (ngày chết), cho dù lúc đó gã đã là Chân Nhân đương thời, cũng không có khả năng sống sót.
Vào lúc ấy, gã không thể không chết.
Cũng chỉ có thể “Chết” vào lúc đó thôi.
Hơn một trăm năm qua, sở dĩ gã luôn ẩn thân trong Minh Chúc, là bởi vì khó thoát khỏi kiếp số.
Ngay lúc ở trấn Thanh Dương, gã từng nói một câu nhắc nhở Khương Vọng ——“Đừng xem thường Bạch Cốt Tôn Thần. Dù có được thắng lợi nhất thời, nhưng phải luôn luôn nhớ rằng, hắn ta là thần linh U Minh gần như bất diệt.”
Nói là nhắc nhở Khương Vọng, thật ra là đang cảnh cáo chính mình, gã luôn cảnh cáo bản thân vào mọi thời khắc, không thể tái phạm sai lầm tương tự nữa!
Gã thành công mượn sức mạnh của Bạch Cốt Đạo để gầy dựng nên quốc gia của mình. Thân là Bạch Cốt Đạo Tử, lại thành công thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ngăn cản Bạch Cốt Tôn Thần giáng thế. Gã tự cho là mình đã đùa bỡn Bạch Cốt Tôn Thần trong lòng bàn tay.
Nhưng Bạch Cốt Tôn Thần vừa thật sự ra tay thì gã lập tức gặp phải tử kỳ không thể trốn tránh. Từ nay về sau mới hiểu được sự đáng sợ của thần linh!
Hết chương 1057.
Chương 1058
“Đúng vậy, ta không thể thay đổi kết cục, ngươi cũng vậy. Nhiều năm qua, kết cục có khác biệt gì không? Kế hoạch giáng thế của ngươi vẫn thất bại. Ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây khốn trong vực sâu hoàng tuyền, vĩnh viễn không thể trở thành thần linh hiện thế. Thời gian ngươi ngủ say sẽ càng ngày càng lâu, thậm chí là... Ngủ say vĩnh viễn!”
Giọng ‘Trang Thừa Càn’ lạnh như thiết: “Thần linh thì đã sao? Không tính tâm sự về Bạch Cốt Đạo Tử mới với ta à? Tâm sự hắn thoát khỏi ngươi như thế nào? Là giống như ta, hay là làm càng tốt hơn ta?”
Gã biết đối phương đang nói về kiếp cục, nhưng gã càng muốn nói đến kết cục.
Gã muốn Bạch Cốt Tôn Thần nhìn thẳng vào sự thật chính hắn ta cũng từng thất bại, hắn ta cũng sẽ thất bại.
Gã am hiểu mang đến cho người ta tuyệt vọng, tựa như gã đã làm với Khương Vọng. Hiện tại, gã cũng muốn đem loại tuyệt vọng này đến cho Bạch Cốt, cho dù hắn ta là thần!
Hồn hỏa trong hốc mắt xương khô của Bạch Cốt lẳng lặng thiêu đốt.
Giọng nói của hắn ta vẫn hết sức lạnh nhạt: “Tình cảm của người có được sức mạnh vĩ đại, là ngô sơ sẩy.”
“Tại sao lại giáng thế vào lúc Đạo Tử nhỏ yếu như vậy? Tại sao lại nóng lòng dùng Bạch Cốt Chân Đan thôi phát tu vi?”
Mỗi một chữ của ‘Trang Thừa Càn’ như đao nhọn, như nhất định phải đâm ra cảm xúc của thần linh: “Thế nào, nhận được đủ giáo huấn từ ta nên không dám chờ hắn trở thành Chân Nhân nữa đúng không? Hay là hiện tại ngươi suy yếu đến mức này, không có cả tự tin khống chế Chân Nhân nữa?”
Thật ra hồn hỏa đang thiêu đốt đã mấy lần muốn kéo Trang Thừa Càn vào ảo giác, nhưng Trang Thừa Càn lại lần lượt tránh thoát ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Gã kiên định hơn đạo tâm của Khương Vọng, ý chí của gã như sắt thép, lòng son không thay đổi.
Gã có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị giết chết, ý chí đã kiên định đến không có khả năng bị ảnh hưởng. Kiên trì chân thành đương nhiên là kiên trì, nhưng kiên định tàn khốc cũng là kiên định.
Sức mạnh của Bạch Cốt Khô Lâu chưa đủ, hắn ta đang thích ứng Ma quật này. Trang Thừa Càn thì chỉ có được thân thể mang chiến lực Nội Phủ Thần Thông, hoàn toàn không có ý chiến đấu.
Nhưng cuộc tranh đấu đã im hơi lặng tiếng mà triển khai.
Ở phương diện tinh thần, ở phương diện ý chí, ở sự mê hoặc trong Vô Sinh Kiếp kia.
“Lúc Tống Uyển Khê chết, nhữ còn không chảy một giọt nước mắt. Lúc giết Trang Minh Khải, hài tử kia... Tên là Trang Minh Khải đúng không? Ngô chỉ làm cảnh tượng kia tái hiện thì hắn đã hỏng mất rồi.”
Bạch Cốt Tôn Thần tiếp tục nói: “So với nhữ thì hài tử kia càng giống một con người.”
Có lẽ đúng như lời Trang Thừa Càn nói, sức mạnh của hắn ta bị suy yếu quá nhiều, sức mạnh buông xuống vượt qua khoảng cách hai giới không đủ cường đại. Hắn ta cũng đang có ý đồ làm dao động tâm thần của Trang Thừa Càn.
Đương nhiên, cũng không chỉ dừng lại ở đó.
Thân thể của Khương Vọng, trong Nội Phủ đầu tiên.
Thông qua liên hệ nào đó sau khi thi triển Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật, một giọng nói lạnh nhạt mờ mịt bỗng vang lên bên tai Khương Vọng.
“Trợ ngô giết nghịch, nhữ có công lớn. Tụng tên của ngô, nhận đạo của ngô. Giúp nhữ có được bản thể nguyên vẹn, đuổi đi nịnh hồn. Cho phép nhữ vô địch hiện thế, vĩnh sinh bất tử!”
Trong lòng Khương Vọng biết, đây là hứa hẹn của Bạch Cốt Tôn Thần. Chỉ cần hắn phụng hiến tín ngưỡng, Bạch Cốt Tôn Thần sẽ giúp hắn đoạt lại quyền chủ đạo thân thể này, thậm chí còn giúp hắn vô địch hiện thế, vĩnh sinh bất tử.
Đại khái là làm thần linh lâu rồi, câu hứa hẹn ở vế sau nghe có vẻ quá xa vời, nhưng chỉ chuyện đoạt lại thân thể đã có dụ hoặc rất lớn.
Đương nhiên, phụng hiến tín ngưỡng, tất nhiên phải giúp hắn ta cùng đánh trong ngoài, tiêu diệt Trang Thừa Càn.
“Quy phục Bạch Cốt, tự tử đến sinh (Sống lại từ cái chết)!” Giọng nói kia vẫn còn tiếp tục.
Trong cõi U Minh như có vô số giọng nói thành kính đang hô ứng —— “Dưới đáy Vong Xuyên, vực sâu hoàng tuyền. Tôn thần về thế, chiếu sáng nhân gian!”
Vô số “Đồng đạo” đang kêu gọi Khương Vọng gia nhập, chờ đợi Khương Vọng đáp lại.
Nhưng vào lúc này, Thần Hồn Bổn Tướng của Trang Thừa Càn bay thẳng lên trên không Ngũ Phủ Hải, chụp một cái lên ánh thái dương do Nội Phủ hiện hóa thành.
Toàn bộ thái dương hiện hóa từ Nội Phủ lập tức đong đưa, giọng nói vang lên bên tai Khương Vọng gần như lập tức bị đánh tan nát.
Trang Thừa Càn không dám xem thường Bạch Cốt Tôn Thần, gã nhạy bén chú ý tới động tĩnh trong cơ thể, vì thế nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa Bạch Cốt Tôn Thần và Khương Vọng.
Giọng của Bạch Cốt Tôn Thần vang lên rồi lại tan biến, toàn bộ Nội Phủ đầu tiên chấn động không ngừng. Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn đấu tranh kịch liệt, Khương Vọng lại ngồi xếp bằng trong đó, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Đối với hứa hẹn của Bạch Cốt Tôn Thần, hắn thờ ơ.
Đối với ngăn chặn của Trang Thừa Càn, hắn mắt điếc tai ngơ.
Cứ như sau khi triệu hồi Bạch Cốt Tôn Thần, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi vận mệnh quyết định.
Bất kể là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng đã dùng hết sức mình, hoàn toàn không còn cách nào khác nữa.
Cho dù Trang Thừa Càn lấy cảnh giới của mình để thay hắn suy nghĩ, cũng không tìm thấy lựa chọn khác.
Trong cuộc chiến lần này, Khương Vọng đã làm rất hoàn mỹ. Cả Trang Thừa Càn cũng phải thừa nhận, gã thắng lợi được chỉ là dựa vào cảnh giới và sức mạnh thần hồn nghiền áp.
Hiện tại nếu Khương Vọng muốn đánh vỡ cục diện, cũng chỉ còn cách chọn tín ngưỡng Bạch Cốt Tôn Thần. Thông qua tín ngưỡng, Bạch Cốt Tôn Thần hoàn toàn có thể rót sức mạnh cho hắn, giúp hắn đánh vỡ trấn phong Nội Phủ từ trong ra ngoài.
Cho nên Trang Thừa Càn nhanh chóng ngăn cách liên hệ. Một khi Khương Vọng lựa chọn tính ngưỡng thì gã sẽ lập tức phát động chuẩn bị đằng sau, cách trở tín ngưỡng.
Gã từng huỷ diệt toàn bộ Bạch Cốt Đạo và cũng từng có rất nhiều liên hệ, gã có thể gây ra nhiễu loạn, thậm chí là làm bẩn tín ngưỡng đối với Bạch Cốt Tôn Thần.
Nhưng nhìn dáng vẻ như Khương Vọng như đã hoàn toàn tuyệt vọng, hình như hoàn toàn không tính tham dự vào cuộc đấu tranh của gã và Bạch Cốt Tôn Thần, hắn ngồi yên bất động, im lặng không nói không rằng.
Hắn đang chờ đợi vận mệnh.
Vẫn luôn chờ đợi vận mệnh!
Hết chương 1058.
Chương 1059
Trang Thừa Càn lãnh khốc đến mức nào, vô tình đến mức nào thì gã cũng sẽ đau lòng vì cái chết của Trang Minh Khải. Dù sao thì Trang Minh Khải cũng là nhi tử duy nhất của gã và Tống Uyển Khê.
Nhưng gã hiểu rõ, trong tình huống năm đó, gã có hiện thân cũng không cứu được Trang Minh Khải. Gã biết lựa chọn chính xác là cái gì, gã chỉ đang thực hiện lựa chọn chính xác mà thôi.
Gã đau, nhưng không hối hận.
Lựa chọn duy nhất trong cuộc đời làm gã hổ thẹn chính là cái chết của Tống Uyển Khê, Bạch Cốt Tôn Thần nói lúc ấy gã không chảy một giọt nước mắt nào, gã cũng không phủ nhận. Nhưng lúc ấy, rơi lệ đã mất đi tác dụng, mà gã không làm chuyện vô dụng.
“Biết ta ghét nhất ngươi ở điểm nào không?”
‘Trang Thừa Càn’ đón lấy hai luồng hồn hỏa kia, gã chưa từng coi hắn ta là thần, chỉ xem hắn ta là đối thủ nhất định phải đánh bại: “Ngươi luôn không có bất cứ cảm xúc nào mà nói ra những lời khiêu khích cảm xúc. Ngươi cho rằng ngươi rất hiểu ‘Người’, nhưng làm thần linh lâu quá rồi, ngươi căn bản không biết ‘người’ là cái gì!”
“Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta?”
Gã tháo Trường Tương Tư cả vỏ và kiếm khỏi thắt lưng, tiện tay vung lên, cắm thật sâu vào mặt đất.
Gã chịu đủ sự phản kháng liên tục của thanh kiếm khí này rồi, đành trực tiếp ném qua một bên.
Nhưng nói là chịu đủ rồi, chi bằng bảo là gã chỉ đang bài trừ tất cả quấy nhiễu, để bản thân đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất nhằm chính diện nghênh đón Bạch Cốt Tôn Thần.
Bởi vì vận mệnh mà gã chờ đợi đã lâu, chờ đợi gần hai trăm năm đã tiến đến!
“Vĩ đại như ngài, có nhớ hay không...” Gã hỏi Bạch Cốt Tôn Thần: “Hôm nay là ngày mấy?”
Hôm nay là ngày mấy?
Bên trong Nội Phủ, Khương Vọng chau mày, hắn phát hiện mình... Hình như lại rơi vào cạm bẫy của Trang Thừa Càn lần nữa.
Hắn triệu hồi Bạch Cốt Tôn Thần để phá cục, hẳn là một hành động thiên tài linh quang chợt lóe lên của mình. Nhưng Trang Thừa Càn như đã chuẩn bị trước cả rồi.
Gã căn bản không sợ Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống.
Thậm chí phán đoán từ giọng điệu của Trang Thừa Càn thì những chuyện xảy ra hiện giờ trong hôm nay đều do gã sắp xếp.
Cảm giác nhất cử nhất động đều nằm trong ván cờ đã được sắp đặt này khiến người ta cực kỳ bất an.
Hôm nay là ngày mấy?
Bạch Cốt Tôn Thần nghe rõ được câu hỏi này.
Ngày này cũng không đơn giản.
Nó là mùng ba tháng giêng, ngày Xích Cẩu, xưa nay là thời điểm bất tường.
Mà Bạch Cốt Tôn Thần lại biết rõ hàm nghĩa càng sâu xa của nó.
Bởi vì ngày này là ngày mà năm đó hắn ta định ra kiếp tranh (1) cho Trang Thừa Càn, là thời điểm vô sinh của Trang Thừa Càn!
(1) Kiếp nạn tranh đoạt,
Vô Sinh Kiếp là thần thuật mạnh nhất, có dính dáng đến sức mạnh thần nguyên của hắn ta, vì thế không thể tùy tiện phát động.
Vô Sinh Kiếp hiện thì hữu tử vô sinh (2)
(2) Chỉ có chết không có sống.
Cho dù năm đó Trang Thừa Càn đã là Chân Nhân đương thời, trúng phải thuật này cũng không may mắn thoát khỏi.
Hắn ta cũng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao Trang Thừa Càn có thể sống đến bây giờ.
Mãi đến bây giờ, Trang Thừa Càn đã đưa ra đáp án.
Gã thật sự không thể kháng cự sức mạnh của Vô Sinh Kiếp, hoặc là gã căn bản chưa bao giờ thoát khỏi Vô Sinh Kiếp. Gã chết giả thoát thân, lấy tàn hồn đến trốn khỏi Vô Sinh Kỳ, luôn chỉ là một loại kéo dài mà thôi...
Kéo dài ngày kiếp tranh - vốn nên xảy ra vào khoảng hai trăm năm trước – mãi cho tới hôm nay!
Có lẽ gã không thể kéo dài tiếp nữa, cũng có lẽ là không dám tiếp tục cho Khương Vọng thêm thời gian một năm trưởng thành, không dám đánh cuộc vào ngày kiếp tranh sang năm.
Nhưng cho dù thế nào, đây là ngày mà gã đã lựa chọn.
Nói cách khác, hôm nay Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống là chuyện mà Trang Thừa Càn sớm có chuẩn bị!
Cho nên, gã chuẩn bị cái gì?
Ca, ca.
Hai tiếng động nhỏ do xương cốt cọ xát cốt cách vang lên, Bạch Cốt Khô Lâu nhảy dựng lên.
Hắn ta không hề chờ đợi sức mạnh súc tích hoàn mỹ!
Hoặc là không thể, hoặc là không chịu, hoặc là... Không dám.
Một thần linh U Minh đã sống qua vô số năm tháng, lại thay đổi chủ ý vì Trang Thừa Càn.
Nhưng đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Cho dù là thần linh U Minh có thể được coi là vĩ đại, cũng không chỉ một lần bị Trang Thừa Càn thao túng.
Bạch Cốt Thần quốc của hắn ta, kế hoạch giáng thế của hắn ta, tất cả đều bị Trang Thừa Càn làm ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.
Đương nhiên bộ xương khô này không phải bản tôn của Bạch Cốt Tôn Thần, nhưng cũng là Túc Thân mạnh nhất mà hắn ta có thể dùng trong hiện thế, là tích lũy quý giá qua vô số năm tháng, đủ để bày ra sức mạnh khủng bố ở hiện thế.
Vượt qua hai giới, hao phí cái giá to lớn để đưa Túc Thân này đến Ma quật thượng cổ.
Cái hắn ta muốn, đương nhiên không phải hả giận mà thôi.
Hoặc có thể nói, hắn ta chưa chắc sẽ tồn tại loại cảm xúc “Phẫn nộ” này.
Hắn ta muốn thật sự khống chế thế cục, tọa trấn “Kiếp cục”!
Cú nhảy này thật nhẹ nhàng, nhưng có một cảm giác hòa vào mảnh thiên địa này hết sức tự nhiên.
Sinh tại đây, lớn tại đây, đi tại đây.
Bộ xương khô này như trời sinh đã thuộc về Ma quật thượng cổ, cú nhảy đó chính là chuyện đương nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Sương quang lưu chuyển trên cốt cách.
Trong sự u lãnh tàn khốc, có một loại tán dương thánh khiết, khiến người ta sợ hãi hắn ta, cúng bái hắn ta, tín ngưỡng hắn ta!
Còn chưa thật sự ra tay thì thân thể hiện tại bị ‘Trang Thừa Càn’ chiếm cứ đã không thể nhúc nhích.
Gã lấy ý chí lớn lao mới chống lại được bản năng quỳ rạp xuống của thân thể này.
Thân thể chỉ có tu vi Nội Phủ Thần Thông này hoàn toàn bị thần uy làm khiếp sợ.
Trong quá trình bay vọt lên, Bạch Cốt Khô Lâu thò bàn xương tay tinh tế yếu ớt kia ra rồi nhẹ nhàng khép lại, nắm thành nắm đấm.
Thân thể hiện tại của ‘Trang Thừa Càn’ lập tức bị xiềng xích trói lại, “Nâng” lên, cố định ở giữa không trung!
Gã đang chờ đợi thần phạt xứng đáng, nghênh đón tử vong đã định trước.
Bộ xương khô đấm một quyền ra. Ngay lúc đấm ra đã dừng lại trên mặt ‘Trang Thừa Càn’.
Bang!
Một tiếng gãy giòn dữ dội vang lên.
Đầu của ‘Trang Thừa Càn’ lại không vì thế mà nổ tung.
Bởi vì một bàn tay trắng tinh như ngọc, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã vòng tới trước mặt ‘Trang Thừa Càn’, ngăn cản một quyền này!
Gần như ngay vào lúc Bạch Cốt Khô Lâu vung quyền đến, huyết quan dựng thẳng phía sau ‘Trang Thừa Càn’ cũng chợt mở ra!
Nữ nhân tuyệt đẹp kia nhảy ra từ trong đó.
Hết chương 1059.
Chương 1060
Huyết Khôi Chân Ma mà ‘Trang Thừa Càn’ lấy Ma khu của Tống Uyển Khê và thần hồn của Tống Hoành Giang hợp luyện thành - đột nhiên xuất quan vào giờ phút này.
Huyết Khôi Chân Ma và Bạch Cốt Khô Lâu đồng thời xem nhẹ không gian và thời gian, quay chung quanh thân thể hiện tại mà ‘Trang Thừa Càn’ đang chiếm cứ, giao đánh với nhau!
Giờ này khắc này.
‘Trang Thừa Càn’ không nhúc nhích được, bị định ở giữa không trung.
Bạch Cốt Khô Lâu nhảy tới đối đầu chính diện với gã, nắm tay xương không thể hoàn toàn khép lại đang đè lên mặt gã.
Nhưng thần uy đáng sợ khiến người ta hít thở không thông lại không thể tiến thêm.
Nữ nhân tuyệt đẹp đang dán sát phía sau gã, gã cảm nhận được thân thể mềm mại ấy.
Cánh tay ngọc trắng nõn mềm nhẵn ôn nhu vòng qua thân thể gã, bàn tay lật ra bên ngoài, ngăn ở trước mặt thân thể này.
Bàn tay đang đón lấy nắm tay của Bạch Cốt Khô Lâu, mu bàn tay thì dán lên mặt của gã.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Nhưng mà nội tâm nóng bỏng.
Không cần phỏng đoán, không thể bi thương.
Tống Uyển Khê lấy tay che mặt gã, ôm gã vào lòng.
Không cần quay đầu lại, ‘Trang Thừa Càn’ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đôi mắt phượng, đôi môi đỏ, mỗi một điểm nhỏ, đường cong lả lướt kia, vẻ đẹp kinh tâm động phách phía sau mình.
Nàng đang dán sát vào gã.
Nàng đang bảo vệ gã.
Nàng như đã trở về, cứ như chưa bao giờ rời đi.
Nàng chưa bao giờ rời đi sao?
Trong khoảnh khắc sống còn này, ‘Trang Thừa Càn’ chậm rãi nhắm mắt lại.
Gã cảm thấy trong lòng có một cảm giác mềm mại đến tột cùng.
Cho dù sự ôn nhu này là giả dối, cho dù dưới vỏ ngoài ôn nhu này là chân tướng tàn khốc máu chảy đầm đìa, cho dù chính gã cũng là một phần của sự tàn khốc ấy, gã cũng muốn say đắm ngất ngây.
Cho dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi.
“Uyển Khê...”
‘Trang Thừa Càn’ mấp máy môi, nỉ non.
Nhưng mà ngay sau đó, ma khí bùng nổ mãnh liệt đã đánh thức gã khỏi cơn mê say ngắn ngủi.
Làm gã thanh tỉnh mà nhận thức được, ở phía sau gã không phải Tống Uyển Khê ôn nhu thuần tịnh, mà là Huyết Khôi Chân Ma không hề có ý thức tự chủ.
Hơn nữa là gã tự tay tạo thành dáng vẻ này!
Sức mạnh của Bạch Cốt Khô Lâu chợt tăng thêm, Huyết Khôi Chân Ma cũng chỉ có thể đưa ra bùng nổ tương ứng.
Một bàn tay ngọc hoàn mỹ không tì vết tuyết như trắng và một nắm tay xương khô tỏa ánh sáng trắng thánh khiết đang triển khai đối kháng kịch liệt ở vị trí không đến một tấc trước mặt ‘Trang Thừa Càn’.
Đúng là Bạch Cốt Tôn Thần đả thông thông đạo cổ xưa, buông xuống Túc Thân mạnh nhất có thể dùng trong hiện thế, cũng đủ để phát huy ra sức mạnh hơn xa mấy lần buông xuống trước đó.
Huyết Khôi Chân Ma có được sức mạnh Chân Ma, lại đang ở trong Ma quật thượng cổ, nàng chiếm cứ ưu thế bẩm sinh, sẽ không rơi xuống hạ phong.
“Những thứ này là nghi thức tế lễ chuẩn bị vì ngô sao?” Bạch Cốt Tôn Thần lạnh nhạt buông xuống từng chữ.
Như kim đao, như rìu ngọc, làm lòng người khuất phục.
Nhưng tâm của Trang Thừa Càn kiên cố như sắt thép, Huyết Khôi Tống Uyển Khê thì không có ý thức.
Bàn tay ngọc thuộc về Tống Uyển Khê đẩy từng chút từng chút ra bên ngoài, điều này có nghĩa là nàng đang không ngừng xua đuổi sức mạnh của Bạch Cốt Tôn Thần đi.
Trong cuộc đua sức mạnh, Huyết Khôi Chân Ma chiếm thế thượng phong!
Cuối cung, ‘Trang Thừa Càn’ thoát khỏi thần uy đáng sợ kia, có thể hé môi một lần nữa.
Gã có xúc động muốn kịch liệt thở dốc sau một lúc không hít thở được, nhưng gã cố gắng để hơi thở thật ổn định, ngăn chặn triệt để bản năng của thân thể này.
“Quà tốt không sợ đến trễ.” Gã không có biểu cảm gì mà đáp lại: “Nếu ngươi có thể nhận lấy, vậy thì mang đi đi!”
Nắm tay của Bạch Cốt Khô Lâu không thể ngừng lại mà rút lui, bị đẩy mạnh lùi thẳng về phía sau. Nhưng hồn hỏa đang cháy trong hốc mắt lỗ trống kia lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tâm ý của nhữ, ngô nhận lấy.” Hắn ta nói.
Khi âm tiết đầu tiên của những lời này vừa vang lên thì toàn bộ Ma quật đáy nước bỗng có vô số quang điểm trắng bệch tỏa sáng.
Khi chữ đầu tiên hoàn chỉnh xuất hiện, vô số quang điểm trắng quỷ dị kia hội tụ về hướng cái hố âm u mà Bạch Cốt Khô Lâu vừa bò ra.
Chúng tụ tập thành một mặt phẳng, nhìn giống như một cái nắp, che cái hố u ám không đáy kia lại. Những quang điểm trắng đó sắp xếp theo một trật tự nhất định, cứ như một bầu trời đầy sao.
Sau đó trên quang điểm kéo dài ra một thứ ánh sáng tinh tế, vô số quang điểm cứ tập hợp bên nhau như vậy, nhìn thật phức tạp, chi tiết, hợp quy tắc. Như một cái mạng nhện, rồi lại càng giống một bàn cờ.
Khi hắn ta nói xong những lời này, trên bàn cờ do quang điểm trắng bệch ngưng tụ thành có từng quân cờ màu trắng xác rơi xuống.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch!
Giống như có ai đang đánh cờ, nhưng trên bàn cờ chỉ có quân trắng, không thấy sắc đen.
Cứ như ngoan đồng nhà ai đang lật đổ cái hộp chứa cờ trắng.
Cờ trắng được sắp xếp trên bàn cờ một vòng lại một vòng, chúng nhanh chóng phủ kín bàn cờ, rậm rạp chằng chịt, sắc quang trắng xác giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, nối liền thành một mảnh. Trông có vẻ lạnh lẽo mà tuyệt vọng.
Chỉ còn vị trí Thiên Nguyên (1) trên bàn cờ là còn trống, nó trông thật tối tăm, âm u.
(1) Chỉ điểm đen ở chính giữa bàn cờ vây
Đây là vẻ ngoài hiện hóa của một thần thuật khủng bố.
Đây là Vô Sinh Kiếp!
Sở dĩ vừa phát hiện Trang Thừa Càn thì hắn ta đã “Lỗ mãng” lựa chọn buông xuống, đương nhiên không phải chưa ăn đủ đau khổ.
Cho dù là Bạch Cốt Tôn Thần cũng sẽ không xem thường nhân vật như Trang Thừa Càn, sẽ không coi khinh trù tính của gã. Dù sao thì lần buông xuống vào mấy trăm năm trước của hắn ta cũng bị hủy trong tay Trang Thừa Càn.
Cũng là vì Trang Thừa Càn, hắn ta mới sửa đổi sự khống chế đối với Bạch Cốt Đạo Tử. Từ bỏ hợp tác liên quan đến tín ngưỡng lúc dĩ vãng, chuyển thành phương thức càng cứng rắn, trước khi Bạch Cốt Đạo Tử trưởng thành thì hắn ta đã mạnh mẽ buông xuống, đuổi đi thần hồn, chiếm cứ thân thể. Gửi gắm sức mạnh có được trong quá trình trưởng thành vào Bạch Cốt Chân Đan.
Còn về chuyện mấy trăm năm sau bị Trang Cao Tiện – Thân tôn tử của Trang Thừa Càn đoạt mất đan, bị Vương Trường Cát và Trương Lâm Xuyên liên thủ trục xuất khỏi Bạch Cốt Thánh Khu, đó lại là một loại bất hạnh khác.
Nhưng với tồn tại như hắn ta mà nói, “Bất hạnh” cũng không đáng sợ. Muốn trở thành thần linh hiện thế, bị hiện thế bài xích là chuyện hết sức bình thường.
Trang Thừa Càn đang tính kế hắn ta, còn hắn ta không phải vẫn luôn tính kế Trang Thừa Càn hay sao?
Hết chương 1060.
Bình luận facebook