-
Chương 1086-1090
Chương 1086
Hiện tại lại là khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo, so sánh hai bên thì thấy sự tương phản quá lớn, khiến người khác không khỏi buồn cười,
Diệp Thanh Vũ che miệng cười một hồi rồi mới nói: “Sao lại thế này?”
Bị Diệp Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này, Khương Vọng cũng có chút tự mình bỏ cuộc, trầm giọng nói: “Một lão hòa thượng đánh.”
“Lão hòa thượng nào mà lại quá đáng như này?” Diệp Thanh Vũ hỏi.
Khương Vọng thở dài một hơi: “Chuyện này không thể nói chỉ trong mấy phút được.”
Hắn không muốn nhiều lời về chuyện của Khổ Giác, bởi vì cái đó còn liên quan đến chuyện bị quân thần của Trang quốc truy sát. Mà hắn đã hứa với Diệp Lăng Tiêu rằng tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thanh Vũ bị cuốn vào trong những phiền toái của hắn.
Vì thế hắn lại đưa hộp ra lần nữa: “Vậy hiện tại đạo hữu có thể chấp nhận lời xin lỗi của ta sao?”
“Được rồi, ta miễn cưỡng chấp nhận.” Diệp Thanh Vũ cười cười nhận lấy Định Phong Châu về tay, rồi lại lấy Vân Tiêu Các tinh xảo xinh đẹp ra: “Ta cũng tặng cho huynh một món lễ vật.”
Khương Vọng vốn muốn nói Định Phong Châu không phải lễ vật, là trả nợ, là sự bồi thường mà hắn từng hứa hẹn.
Nhưng Vân Đỉnh tiên cung ở trong Ngũ Phủ Hải lại phản ứng, khiến cho hắn quên hết những lời này.
Hắn đã đoán được từ lâu, rằng trong Lăng Tiêu Các có vật cần để khôi phục Vân Đỉnh tiên cung, rất có thể là giống như Linh Không Điện. Bất kể nó gọi là Lăng Tiêu Các hay là Vân Tiêu Các, chí ít thì vào giờ phút này, phản ứng của Vân Đỉnh tiên cung đã nói rõ sự quan trọng của nó.
Khương Vọng hít sâu một hơi nói: “Ta không thể nhận.”
Hắn thực sự muốn nhận, nhưng sở dĩ chưa từng mở lời với Diệp Thanh Vũ là bởi vì hắn vẫn không tìm được vật có đủ giá trị tương ứng. Hắn không muốn nhận miễn phí.
Diệp Thanh Vũ nháy mắt một cái, nụ cười có xu thế biến mất: “Bằng hữu tặng quà cho huynh mà huynh cũng không nhận?”
Khương Vọng mím môi, cuối cùng vẫn nhận.
Hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này dù không cần nói quá nhiều lời hứa hẹn.
Lầu các nho nhỏ tinh xảo vừa đến tay thì ánh sáng xanh đã lóe lên rồi trực tiếp tiến vào Ngũ Phủ Hải, bay vào trong phế tích Vân Đỉnh tiên cung.
Bạch Vân đồng tử múp míp nhảy ra ngoài, hoan hô nói: “Đến rồi!’
“Ta thực sự rất cần nó.” Vân Đỉnh tiên cung ở trong người đang thay đổi. Bên ngoài, Khương Vọng nói: “Nhưng không biết ta nên dùng cái gì để cảm ơn đây?”
“Cha ta nói rồi, huynh là ca ca của An An, không xem như người ngoài.”
Diệp Thanh Vũ lắc lắc cái hộp trong tay, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Bằng hữu với nhau, có qua có lại.”
…
Bên trong lầu nhỏ, Diệp Lăng Tiêu âm thần quan sát hai người qua bí địa pháp trận nghe vậy thì khóe miệng co giật, rất muốn nhảy ra hét to lên.
“Bản Chân Nhân chưa từng nói như thế!”
“Cái gì mà không xem như người ngoài! Tên tiểu tử họ Khương kia hoàn toàn là người dưng nước lã nhá!”
Nhưng dẫu sao thì ông ta vẫn cần phải gìn giữ phong độ của mình, cho nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi xóa cảnh tượng trước mắt đi, tốt nhất mắt không thấy tâm không phiền.
…
Lầu các tinh xảo xinh xắn bị Vân Đỉnh tiên cung hấp dẫn, trực tiếp bay vào trong Ngũ Phủ Hải.
Nó kịch liệt phóng to và bành trướng ở trên bầu trời trong Ngũ Phủ Hải…
Oành!
Sau đó nó hạ xuống phế tích Vân Đỉnh tiên cung, tọa lạc ngay vị trí chính giữa của trung tâm tiên cung, hòa làm một thể với phế tích Vân Đỉnh tiên cung, không có chút khác biệt nào.
Sau khi Vân Tiêu Các trở lại tiên cung thì hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh xắn tinh xảo như lúc trước. Thay vào đó lại có loại phong thái oai phong lộng lẫy.
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, vào lúc này toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung có một sự liên kết chung nào đó, nó bị một loại sức mạnh huyền diệu nào đó hợp nhất lại.
Giống như những viên ngọc bị một sợi dây xâu lại, nối liền với nhau.
Hiển nhiên trước đây, Vân Tiêu Các chính là một vị trí đầu mối then chốt của Vân Đỉnh tiên cung.
Nếu như nói tác dụng của Linh Không Điện là không ngừng cung cấp nguyên khí cho Vân Đỉnh tiên cung, thì như vậy tác dụng của Vân Tiêu Các chính là thống nhất và nối liền toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung, càng có giá trí đối với tiên cung hơn.
Nhưng có lẽ sau khi có nhiều kiến trúc ở đây được khôi phục hơn, thì giá trị thực sự của Vân Tiêu Các mới bộc lộ hoàn chỉnh.
Bây giờ Khương Vọng cực kỳ mong đợi xem Thanh Vân Đình có thể phát huy tác dụng gì.
Bạch Vân đồng tử mập mạp đứng ở trên đỉnh lầu các khoa tay múa chân, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Hắn ta vừa lắc lư, vừa nói loạn lên: “Vân Đỉnh tiên cung, áp đảo thiên hạ. Tiên chủ Khương Vọng, thọ cùng trời đất!”
Đùng.
Thần hồn giáng lâm, Khương Vọng cong ngón tay búng cái trán của hắn ta một cái, khiến cho hắn lập tức biết điều mà cúi xuống.
“Học đâu ra những từ ngữ phù phiếm như này, một khi truyền đi thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!”
Bạch Vân đồng tử vốn là đồng tử đón khách không biết đã chuyển kiếp mấy đời của Vân Đỉnh tiên cung. Sau khi người này chết đi, nội lực còn sót lại hay thậm chí là vận mệnh đã dung hợp cùng với một chút chân linh ẩn sâu ở trong Ký Thần Bia. Kết hợp cả quá khứ và hiện tại, cũng xem như là một sinh mạng mới. Nhưng truy cứu nguồn gốc thì vẫn dựa vào sự tồn tại của Vân Đỉnh tiên cung, theo một loại trình độ nào đó mà nói thì có thể coi như là khí linh của Vân Đỉnh tiên cung. Cùng với Vân Đỉnh tiên cung có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Không cần biết bị thương như thế nào, chỉ cần Vân Đỉnh tiên cung còn tồn tại thì vết thương có thể hồi phục lại như ban đầu một cách nhanh chóng.
Lúc trước Trang Thừa Càn đánh hắn ta một cái đến mức thất điên bát đảo, mà bây giờ vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi bị Khương Vọng giáo huấn, hắn ta hơi ấm ức nói: “Trước kia chính là như thế mà…”
Khương Vọng im lặng không nói gì.
Có vẻ như hắn đã hiểu, Vân Đỉnh tiên cung đã từng vô cùng mạnh mẽ tại sao lại bị đánh thành phế tích.
Động một chút là muốn áp đảo thiên hạ, có thể không khiến người khác tức giận sao?
Trên này có biết bao nhiêu cường giả, ai lại không nóng nảy? Không chừng có một cường giả tuyệt thế nào đó cảm thấy không thoải mái, cũng có thể tiện tay đánh ngươi một trận.
Hết chương 1086.
Chương 1087
Sau khi tạm biệt Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng một mình rời khỏi Vân thành.
Hắn quyết định đến Ung quốc.
Bây giờ Ung quốc do Hàn Húc nắm giữ quyền hành quân chính, đang trong thời kỳ cải cách triều chính.
Mặc dù có Mặc môn ủng hộ, có thể ngăn cản Trang Cao Tiện, đánh lui Xích Mã Vệ, xoay chuyển tình thế sang uy vọng, lần cải cách chính trị này gần như là đại thế cuồn cuộn, không thể thất bại.
Nhưng vẫn có sự cản trở.
Các giai tầng chiếm lợi ích cũ chắc chắn sẽ chống lại những thay đổi hiện hành, điều này sẽ không thay đổi theo ý muốn chủ quan của bất kỳ ai, mà đó là mâu thuẫn lợi ích cơ bản.
Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, dĩ nhiên Hàn Húc có đủ thủ đoạn để có thể giữ cho đại cuộc ổn định, nhưng cũng không thể tránh đôi lúc nội bộ sẽ bị rối loạn.
Chính vào thời điểm sự ổn định và hỗn loạn cùng tồn tại này mới là thời cơ tốt nhất. Mới có thể nhặt kê trong lửa (1), tới Thanh Vân Đình lấy kiến trúc bị thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.
(1) Nhặt kê trong lửa: ví việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân bị mắc lừa không được gì.
Nếu như chờ khi thời cuộc hoàn toàn ổn định, thì một khi Thanh Vân Đình có động tĩnh gì sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của triều đình Ung quốc. Nếu như thời cuộc quá hỗn loạn, quần hùng bốn phương dồn dập chiếm lợi trước, thì một thân một mình hắn cũng khó có thể chiếm được chỗ tốt gì.
Sự truy sát của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã đến hồi kết thúc. Đối với Khuong Vọng mà nói, hiện tại Ung quốc mới là nơi an toàn nhất ở Tây Cảnh.
Cuộc chiến giữa Trang quốc và Ung quốc vừa kết thúc, quận Vĩnh Xương mới được thành lập. Đại quân còn ở lại của hai nước chia ra đóng ở Tỏa Long quan và thành Ân Ca, đối diện với nhau.
Vào lúc này, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối tuyệt đối không thể vào Ung quốc. Hơn nữa, theo trận chiến Trường Hà, Trang Cao Tiện đã từ bỏ việc truy sát. Sau đó cũng chưa chắc có thể lần theo được dấu vết của Khương Vọng.
Sau khi phản sát Trang Thừa Càn và xóa bỏ “tâm yểm”, Khương Vọng cũng không có ung dung gối cao vô lo (2). Mà ngược lại khi thực lực càng tăng lên, thì lại càng nóng lòng muốn tiến lên.
Trang Thừa Càn khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt đáng sợ, khiến hắn vĩnh viễn không muốn phải trải qua cảm giác lúc ấy một lần nữa. Loại cảm giác giãy dụa trong bước đường cùng cũng không tốt đẹp gì, chỉ có thực lực càng mạnh hơn, thì mới có thể để cho hắn được đi trên con đường bằng phẳng.
Sau đó sự truy sát của Trang Cao Tiện lại càng dấy lên hồi chuông cảnh báo ở trong lòng hắn, khiến hắn không thể thư giãn một phút một giây nào.
Khắc khổ tu hành hiển nhiên không cần phải nói, hắn chưa từng lơi lỏng tí nào. Nhìn lại những thành quả thu được từ lần này thì có Vân Đỉnh tiên cung, trong đó đã tập hợp đủ Linh Không Điện và Vân Tiêu Các. Trong số ba tòa kiến trúc bị thất lạc, thì chỉ còn một tòa Thanh Vân Đình, nếu như hắn không thử một chút thì khó mà cam tâm.
Khương Vọng đeo mặt nạ, bọc kín mít rồi lặng lẽ bay khỏi đỉnh Bão Tuyết Sơn.
Trong lòng đã có sẵn kế hoạch, nên hắn thẳng tiến theo hướng tây bắc.
Thiếu niên này luôn có mục tiêu của mình, luôn kiên định tiến về phía trước.
Một đường vô sự rời khỏi Vân quốc, rời khỏi quốc gia mỹ lệ trên mây này.
Vừa bay ra khỏi vùng biên giới không xa thì hắn bất chợt trở nên cảnh giác.
Khương Vọng đột nhiên ngừng giữa không trung, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ!
Nhưng vừa mới rút được một nửa thì tay đã bị ghim trở lại kiếm cũng bị ấn về vỏ.
Một bóng đen bao phủ trên không, một nắm đấm giáng xuống khiến Khương Vọng ngã lăn ra mặt đất.
Ầm!
Khương Vọng bị đánh rơi xuống mà không có chút sức phản kháng nào, đạo nguyên trong cơ thể bị hỗn loạn. Sau khi hắn miễn cưỡng bò dậy thì lại bị ăn một nắm đấm khiến hắn lập tức ngã sấp ra mặt đất.
Sau đó chính là một trận quyền cước như mưa giông gió bão.
Cảm giác này thật quen thuộc…
Khương Vọng đau xót hét lên: “Lão hòa thượng, ngươi còn tới à!”
Mỗi khi hắn hơi vùng vẫy là lại bị đánh trở lại. Từ đầu tới cuối đều không không quay nổi đầu lại lấy một lần.
“Một lần là được rồi, ta cảnh cáo ngươi!”
Khương Vọng bi phẫn gầm thét: “Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta là có thể không kiêng nể gì. Ta có tỳ khí!”
“Ta nghiêm túc đấy, lão hòa thượng! Đừng ép ta đánh trả!”
“Đừng ép ta gọi người. Lăng Tiêu Các chủ và ta là người một nhà… ây da sai rồi sai rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói…!”
Trong lúc bị người bí ẩn kia đánh đập như vũ bão thì đột nhiên có một đám mây bay tới, có một cái chân mọc đầy lông dài nhô ra rồi đánh một cái thật hung ác vào mông Khương Vọng.
Người bí ẩn bỗng nhiên dừng việc đánh Khương Vọng lại, vung tay áo một cái rồi cứ thế biến mất ở giữa không trung.
….
Trong đám lưu vân xa xa, Diệp mỗ tiên khí bồng bềnh nào đó vẫn đang oán trách.
“Ngươi bậy bạ xen vào làm cái gì? Nếu thật sự đánh cho hắn bị làm sao, thì chẳng phải chuyện làm ăn này của bổn các chủ sẽ bị lỗ vốn hay sao?”
“Ha ha, ta có ngốc đâu, chắc chắn sẽ biết chừng mực.” Dị thú với hình dáng cổ quái cười đùa nói: “Thật là sảng khoái!”
“Đúng vậy…”
Diệp Chân Nhân nào đó thở phào một hơi, biểu cảm thoải mái: “Hiểu rõ thế sự là để trau dồi nghiệp, tư tưởng thông suốt là nguồn lực!”
Dị thú vẫy đuôi: “Ngài chiếm lấy thế lực Lăng Tiêu. Nhưng cũng thay hắn cắt đứt một phần nhân quả. Vậy sẽ không trở ngại con đường phía trước chứ?”
“Hừm.” Diệp Chân Nhân nào đó búng ngón tay một cái, ánh sáng xuyên qua không trung, mây mù tản đi: “Chút trọng trách nào đó, với hắn thì là ngọn núi, còn với ta chỉ là một hạt bụi!”
…
Hết chương 1087.
Chương 1088
Gió bão mưa rào đánh ba tiêu, vì sao trong này lại thưa thớt.
Tên côn đồ hành hung đã rời đi.
Khương Vọng mất một lúc lâu mới có thể điều hòa lại đạo nguyên đang hỗn loạn.
Liên tiếp bị lão hòa thượng Khổ Giác đánh hành hung hai lần, hắn trực tiếp hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần thứ nhất bị đánh, xem như để cho lão hòa thượng trút nỗi bực dọc vì không thu nhận được đồ đệ thì cũng thôi đi. Nhưng có phải nỗi oán hận này kéo dài lâu quá rồi đúng không, sao bây giờ vẫn còn đánh nữa, đánh đến nghiện rồi à?
Cứ mười ngày năm bữa lại bị đánh một trận thì Khương Vọng hắn làm sao dám gặp người? Làm sao ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt muội muội?
Nhưng nếu thật sự nói về viêc làm sao để trả thù Khổ Giác… thì hắn cũng không làm được. Dù sao Khổ Giác cũng thật sự đã cứu mạng hắn, lại còn là trưởng bối.
Hơn nữa hắn cũng không đánh lại lão…
“Tịnh Lễ đừng oán trách ta.” Cuối cùng Khương Vọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn oán trách thì oán trách sư phụ của ngươi đi!”
Hôm nay Khổ Giác đánh hắn như thế nào, ngày sau hắn nhất định sẽ trả lại trên người đồ đệ bảo bối của Khổ Giác. Khiến cho Khổ Giác phải sốt ruột, phải tức giận, khiến cho cái lão hòa thượng mặt vàng này phải giương mắt nhìn.
“…Bỏ đi.”
Sau khi ảo tưởng một hồi thì cuối cùng Khương Vọng vẫn thở dài một hơi, cam chịu số phận rồi nhặt mặt nạ bị rơi lên và chậm rãi đeo lại: “Giận cá chém thớt không phải tác phong của anh hùng. Ta vẫn nên chuyên tâm tu hành, để cái ngày mà lão hòa thượng không đánh lại được ta nhanh đến mới đúng lẽ.”
Ung quốc nằm ở phía tây bắc Vân Quốc, Trường Hà chảy xuyên qua phủ Hà Xương.
Khương Vọng vừa khống chế đạo nguyên bị đánh đập mà di chuyển khắp nơi, dù âm ỉ đau đớn nhưng vẫn đi về phía trước.
“Có điều… sao ta lại cảm giác lúc nãy không chỉ có một người đánh mình nhỉ?”
“Có phải là Tịnh Lễ hay không… Lúc đó hỗn loạn quá nên không để ý. Tịnh Lễ trông có vẻ rất đơn thuần, chắc là sẽ không xấu tính như vậy đâu?”
…
Hòa thượng Tịnh Lễ bị nhắc tới lúc này còn đang khóc nhè.
Hắn ta ngồi quỳ chân trên mặt đất, trên tăng y được giặt sạch sành sanh lại bị dính vài vết máu.
Gương mặt sạch sẽ nhăn rúm lại, rồi khóc hu hu.
Trong những tia nắng xuyên qua từ cửa sổ, trông nước mắt của hắn ta tinh khiết đến lạ thường.
Ở trước mặt hắn ta chính là một lão hòa thượng mặt vàng tiều tụy, đôi mắt đang nhắm chặt, không nhúc nhích chút nào.
Một lúc sau…
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!” Lão tăng mặt vàng mở mắt ra rồi mắng một trận thật to: “Ngươi khóc tang đấy à!”
“Hu hu hu… Nhưng sư phụ người…” Tịnh Lễ khóc đến mức thở không ra hơi: “Người bị thương thật nặng…”
Đây là một ngôi miếu nhỏ cũ nát, được lập ở trên một ngọn núi trụi lủi.
Bốn phía không có gì che chắn, vậy nên gió cứ mặc sức thổi tới thổi thui.
Trong miếu chỉ có hai gian phòng, được chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là nơi để thờ cúng, nhưng cũng chỉ có một cái tượng gỗ, cũng chẳng biết tượng kia điêu khắc vị Phật nào bởi vì tượng gỗ không có khuôn mặt. Không biết là do từ ban đầu đã không khắc mặt, hay là do trải qua năm rộng tháng dài mà dần trở nên mờ nhạt. Tóm lại chỗ đó là để thờ cúng.
Tất nhiên vị Phật không mặt này thưa thớt hương hỏa, chiếc khay để trước tượng Phật đã rỗng tuếch từ lâu, chuột cũng không gặm được một tí gì.
Hậu điện là chỗ ở của tăng nhân.
Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, Khổ Giác đang nằm trên giường, cho nên Tịnh Lễ chỉ có thể ngồi ở trên đất.
Khổ Giác liều mạng mang theo thương tích, mạnh mẽ va chạm với Thiên Phong, còn chưa kịp tĩnh dưỡng thì lại phải giao chiến kịch liệt với Trang Cao Tiện khí thế dâng trào bên trên Trường Hà.
Dù lúc chiến đấu không bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng sau khi rời khỏi trận chiến thì thương thế cũng tăng lên.
Chuyện này chưa là gì.
Sau đó lão giả chết để lừa Khương Vọng quy y, nhưng Khương Vọng quyết tâm không làm hòa thượng, sống chết không chịu đồng ý. Dưới cơn tức giận Khổ Giác đã đứng dậy hành hung tên kia một trận, sau khi tiêu tan hết nỗi bực dọc thì mới tiêu sái rời đi. Sau đó lão mới trở về Huyền Không Tự để xử lý đống rắc rối của mình.
Nhưng không may là, vừa lúc trên đường về Huyền Không Tự thì lại gặp phải đối thủ cũ.
Đối thủ cũ kia thấy Khổ Giác bị thương, làm gì có chuyện không đuổi tận giết tuyệt.
Trong trận này lão đã bị đánh cho thê thảm, cũng may mà lão hòa thượng vừa gian xảo lại có nhiều thủ đoạn, nên mới có thể cướp được cơ hội trốn về địa bàn Huyền Không Tự.
Đến tận đây thì thương thế đã cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên, xem xét tư thái chửi người của lão hòa thượng thì có thể biết được lão không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Thậm chí Khổ Giác còn giơ tay lên, gõ lên cái đầu trọc của Tịnh Lễ một cái: “Khóc sướt mướt cái gì, không có tiền đồ gì cả! Con có thể học tập sư đệ Tịnh Thâm của con một tí được không hả? Nó nhìn thấy người lão tử đầm đìa máu cũng không nhíu mày lấy một cái!”
Nói xong bản thân lão hòa thượng cũng phân tích một hồi: “Không đúng. Như thế là không có tí tình cảm nào…”
“Cái con rùa đen chết tiệt này, đánh nhẹ rồi!”
“Hu hu hu…” Tịnh Lễ rụt đầu lại, nhưng vẫn còn khóc: “Sư phụ người chậm thôi, vết thương bị nứt ra rồi…”
Đúng lúc này, ngoài miếu chợt có tiếng động vang vọng như tiếng sấm nổ.
“Chết chưa!”
Khổ Giác thấy thế lập tức nằm xuống nhắm mắt lại, hơi thở suy yếu.
Hòa thượng Tịnh Lễ cũng ngừng nói chuyện, im lặng khóc thút thít.
Một lão hòa thượng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhảy bài bước vào hậu điện, mặt như bệnh hủ, giọng như chuông đồng.
“Khổ Giác! Ngươi tự ý sử dụng Ngã Văn Chuông. Đã biết tội chưa?”
Khi Khổ Giác vạn dặm xông pha đi cứu Khương Vọng đã đặc biệt mang theo Ngã Văn Chuông, suốt chặng đường chư tà trốn tránh, quần hùng không dám ngăn cản.
Nhưng Ngã Văn Chuông là bảo vật trấn tự của Huyền Không Tự. Chỉ có khi phải hành tẩu vì phật sự đặc biệt thì mới có thể đeo nó ra ngoài.
Đương nhiên Khổ Giác không phải hành tẩu vì Phật sự, Huyền Không Tự cũng không thể để lão đi cứu một người không chịu quy y, không có danh phận “đệ tử”, lại càng không thể vì Khương Vọng mà cho phép lão mang Ngã Văn Chuông đi.
Cho nên Khổ Giác đã tự ý trộm nó, mà không hề thông báo với bất kỳ kẻ nào.
Giờ phút này, Khổ Bệnh đang đến đây để hỏi tội.
Khổ Giác nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh, cũng không đáp lại.
Tịnh Lễ khóc òa lên, khóc ra thành tiếng: “Sư thúc đừng quát sư phụ con nữa, người bị thương rất nặng!”
Cái tên tiểu hòa thượng này khóc quá đau lòng.
Khiến cho người dãi dầu sương gió như Khổ Bệnh cũng không chịu được mà thấy hơi cảm thông: “Sư thúc không quát sư phụ ngươi, chỉ là giọng của sư thúc hơi lớn!”
Lão ta đã khắc chế lắm rồi, mà giọng nói vẫn như tiếng sấm vang.
“Vậy sư thúc ngài đừng nói chuyện nữa.” Tịnh Lễ khóc lóc: “Để cho sư phụ của con nghỉ ngơi một tí.”
Khổ Bệnh nhất thời nghẹn họng.
Ta không nói gì thì làm sao hỏi tội sư phụ ngươi được?
Lão ta có lòng vòng qua Tịnh Lễ, tóm Khổ Giác ngồi dậy. Nhưng Khổ Bệnh cũng biết lần này Khổ Giác thực sự bị thương rất nặng. E rằng lão ta mạnh tay quá thì có thể sẽ lại khiến Khổ Giác bị thương thêm.
Lúc này lão ta bỗng nhiên mới hiểu, vì sao Khổ Đế được xem như thủ tọa Quan Thế Viện, quy củ thể thống cũng là một phần chức trách của y, mà sao y lại chủ động né tránh cái việc này, rồi để lão ta đi làm.
Chỉ sợ Khổ Đế biết rõ, muốn trách vấn Khổ Giác là chuyện khó đến nhường nào.
Mà lão ta lại hứng thú bừng bừng chạy tới đây, muốn nhân cơ hội này chiếm thế thượng phong, dạy dỗ một chút, nhưng vừa vào cửa thì đã bị chặn họng, tiến thoái lưỡng nan.
Đường đường là đại sư Khổ Bệnh - thủ tọa Hàng Long Viện vô cùng hung hãn, mà lúc này lại nhất thời mờ mịt!
Hết chương 1088.
Chương 1089
Trong khoảng thời gian dài dằng dặc do Hàn Ân thống trị, Ung quốc không còn cường thịnh như ở thời đại Ung Minh Đế Hàn Chu. Dù đã triệt để rời khỏi Bắc Vực, nhưng Ung quốc vẫn chiếm cứ mười ba phủ tên là Thiên Mệnh, Tĩnh An, Nam Hương, Thái Ninh, Thuận An, Vĩnh Hoài, Hà Xương, Phú Xuân, Lan An, Phủ Minh, Nghi Dương, Trấn Hữu, Lĩnh Bắc.
So với ba quận ở Trang quốc thì cũng có thể gọi là to lớn.
Nếu không có Kinh quốc và Cảnh quốc kiềm chế, cùng với bức chắn thiên nhiên là dãy núi Kỳ Xương, mấy đời quân vương Trang quốc đều được xưng là hùng tài, thì Ung quốc đã sớm “nuốt chửng” Trang quốc rồi.
Nhưng bất kể có bao nhiêu nguyên nhân, thì mấy trăm năm qua đi Trang quốc vẫn không bại vong, ngược lại còn từ từ phát triển, nên bị rất nhiều người xem là minh chứng cho việc nhuệ khí của Hàn Ân đã mất hết.
Đặc biệt là ở năm 3919 Đạo lịch, năm mới bắt đầu, trận chiến tranh liên lụy trên diện rộng đã kết thúc chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Lúc này mọi người mới thình lình phát hiện một sự thật kinh khủng, kể từ lúc Trang Thừa Càn lập quốc cho đến nay, dù Trang quốc từng bị xâm phạm, từng bị ức hiếp, nhưng chưa thực sự thua một trận quốc chiến nào!
Bất kể là với Mạch quốc, hay là với Ung quốc, hoặc là Hứa quốc đã bị tiêu vong từ lâu.
Không nói đến Trang Thừa Càn huyết chiến dãy núi Kỳ Xương, ngăn cản quân tiên phong của Hàn Ân. Mà Trang Cao Tiện cũng khởi xướng hai trận quốc chiến, lần thứ nhất đánh tan biên quân của Ung quốc, giành được sự bình yên trong nhiều năm cho vùng biên giới. Lần thứ hai lại càng suýt chút nữa khiến Ung quốc bị tiêu diệt!
Thực lực quân đội của Trang quốc hùng mạnh đến mức khiến cho người ta kinh hãi.
Sau khi Trang – Ung quốc chiến, toàn bộ phủ Lĩnh Bắc đã bị Trang quốc chiếm cứ.
Phủ Nghi Dương thì lấy Tỏa Long quan làm đường ranh giới, tất cả phía nam trở đi cũng thuộc về Trang quốc, được gộp vào làm một với quận Vĩnh Xương của Trang quốc.
Tỏa Long quan cách phía nam phủ Nghi Dương khoảng hai phần ba, cho nên xét từ địa hình từ trên nhìn xuống thì đại bộ phận lãnh thổ của phủ Nghi Dương vẫn thuộc về Ung quốc.
Nhưng bởi vì tầm quan trọng của Tỏa Long quan mà toàn bộ phủ Nghi Dương đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của ở Tỏa Long quan, không bỏ sót một tấc đất.
Cho nên mới đột ngột xuất hiện thành Ân Ca, để xóa tan tình thế bất lợi này.
May mắn cho Khương Vọng là, tông môn của Thanh Vân Đình ở phủ Thuận An – phía tây của Ung quốc, chứ không phải là ở phủ Nghi Dương – nơi đại quân hai bên Trang – Ung đang đối đầu.
Nếu như nó nằm ở phủ Nghi Dương, dưới sự trấn áp của đại quân, thì hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ bỏ là được.
Mà phủ Thuận An lại là một trong những địa phương hiếm có không bị liên lục trong trận quốc chiến trước. Mặt phía nam của nó thì tiếp giáp với phủ Lan An, nơi mà từng bị liên quân của Trang quốc và Lạc quốc tấn công, nhưng đã bị đuổi tan rất nhanh.
Từ đầu tới cuối, quân tiên phong của Trang quốc phía nam đều không vào được Tỏa Long quan, Xích Mã Vệ của Kinh quốc phía bắc cũng không thể tấn công vào phủ Tĩnh An.
Có lẽ lần duy nhất mà phủ Thuận An gần như sắp xảy ra chiến tranh chỉ trong nháy mắt chính là là lúc quốc tướng Đỗ Như Hối của Trang quốc đột kích gây rối biên giới Ung quốc, kiềm chế chiến lực Thần Lâm của Ung quốc. Lúc đó chỉ có thể tiến đến thành Ninh Viễn rồi đánh được một quyền, ngày cả đại trận hộ thành cũng không đánh vỡ được đã vội vàng rời đi.
Vì vậy, so với mấy chỗ như Ninh Dương hay Lan An thì rõ ràng bầu không khí ở phủ Thuận An yên tĩnh và hòa bình hơn rất nhiều.
Khi đi trên đường xá ở huyện Văn Khê thuộc phủ Thuận An, Khương Vọng có thể cảm nhận được quân thần Hàn Húc đã khống chế cả cái quốc gia này.
Mọi người không thể che giấu sự bất an đối với việc cải cách.
Ví dụ như bây giờ Ung quốc đang lấy Mặc học làm chính thống, còn nho viện, đạo quán, thậm chí là chùa miếu ở trong nước đều phải dỡ bỏ hoặc xây lại. Những sản nghiệp vốn được xây xung quanh những nho viện, đạo quán và chùa miếu này đều bị đập bỏ mang tính hủy diệt. Nhưng những người này cũng là người Ung quốc, cũng cần sinh sống. Đây chính là ngọn nguồn của mâu thuẫn.
Nhưng mọi thứ chúng ta thấy trước mắt đều được tiến hành đâu vào đấy. Mọi người du có lo âu, nhưng không bực bội, cũng không phải là chết lặng. Ở trong thời đại cải cách, họ có niềm tin vào triều đình và có hy vọng vào tương lai.
Họ “hy vọng” nó có thể dẫn dắt mọi người vượt qua khốn khó, nó giống như là không cần bỏ vốn, chỉ xuất phát từ tinh thần, nhưng lại cần rất nhiều cố gắng.
Không khó có thể tưởng tượng ra, Hàn Húc đứng đầu triều đình Ung quốc mới đã chuẩn bị cho ngày hôm nay mất bao lâu.
Có sự ủng hộ của Mặc gia, thì đây cũng không phải việc bất khả thi. Kỹ thuật cơ quan của Mặc gia là thiên hạ vô song, chỉ nguyên các cơ quan tạo vật cũng đủ để cho bọn họ trở nên giàu có nhất thiên hạ. Nếu Mặc gia bỏ ra một ít tài nguyên, thì việc xoa dịu nỗi đau trong cải cách cũng không phải là khó.
Nhưng điều khiến Khương Vọng bất ngờ là, cảnh tượng bọn súc vật của Mặc gia đi rêu rao khắp huyện ở trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện. Thậm chí hắn dùng ba ngày để đi hết phần lớn các khu phố ở huyện Văn Khê, mà cũng không thấy một môn đồ nào của Mặc gia.
Hoặc là Mặc gia vẫn còn nghi ngờ đối với việc chen chân vào thể chế quốc gia, việc giúp đỡ Hàn Húc chẳng qua chỉ là thử một lần mà thôi. Hoặc là nội bộ Mặc gia có sự chia rẽ, cũng không dốc toàn lực đưa vào thể chế. Cũng có thể là quân thần Hàn Húc có thủ đoạn cao tay, lấy Mặc học làm quốc học nhưng lại không cho phép sức ảnh hưởng của Mặc gia xâm nhập vào các ngành nghề.
Nói tóm lại, hiện tại quyền hành quân chính của Ung quốc vẫn do một tay Hàn Húc khống chế.
Ung quốc là Ung quốc của Hàn Húc, mà không phải là trở thành một hình thức tồn tại khác của “Cự thành” như một số người vẫn đồn đoán.
“Cự” tức là kiên cường.
Cự thành là nơi thánh địa của Mặc môn, tương truyền là một tòa thành thực sự hùng vĩ và kiên cường. Nhưng ngoại trừ cấp cao của Mặc môn ra, thì cho đến nay cũng không có mấy người biết vị trí chính xác của nó.
Từ tình thực thực tế mà Khương Vọng quan sát được, quan hệ giữa triều đình Ung quốc và Mặc môn cùng lắm chỉ là một loại hợp tác, mà không phải là loại quan hệ phụ thuộc. Còn về phần tại sao Hàn Húc có thể làm được như vậy khi mà phải đối mặt với một Mặc môn hùng mạnh hơn nhiều lần, thì không phải là điều mà Khương Vọng có thể biết được.
Nghĩ đến những thứ chấn động lòng người ở trong đó, thì người ngoài có nói hoài cũng không hết.
Hết chương 1089.
Chương 1090
Trong ba ngày này, Khương Vọng cũng không phải là đi lại lung tung, chỉ là hắn đang để cho cơ thể nghỉ ngơi, điều chỉnh bản thân đến mức tốt nhất, đồng thời hắn cũng cố gắng hết sức thu thập tin tình báo rồi phân tích tin tức, chuẩn bị thật tốt cho mục đích sau cùng của mình.
Phủ Thuận An là một trong những phủ vùng biên giới của Ung quốc, vậy nên khó tránh khỏi rồng rắn lẫn lộn, lại thêm nữa Ung quốc đang trong thời kỳ then chốt của cải cách, cho nên các vị khách qua đường đều hoạt động mạnh ở Ung quốc.
Ở loại thời điểm này, vua Hàn Húc càng phải giữ cho quốc gia ổn định hơn.
Mà những người đi đường mang mặt nạ và che kín toàn thân như Khương Vọng cũng không quá bắt mắt.
Cũng như mấy ngày trước, hắn đã mang theo một bát “Cùng Khiếu Hoán” đi dọc theo con đường ở sau khách điếm về phía nam.
Sau đó hắn đã đổi một chiếc mặt nạ Sinh Tiếu Long bình thường, nó chỉ che kín nửa mặt trên cho nên không hề ảnh hưởng đến việc ăn uống.
“Cùng Khiếu Hoan” là món ăn ngọn đặc biệt của Ung quốc, nhưng thật ra là một loại bánh bột chiên dầu, sau đó được nặn thành hình chim tước xinh xắn. Món này có vỏ ngoài xốp giòn, lúc cắn vỡ ra sẽ phát ra tiếng “chít chít chít” tương tự như các con vật nhỏ.
Vậy nên người dân nơi đây mới gọi là “Cùng Khiếu Hoan”, họ bảo là do nó quá ngon, dù có “kêu” như nào cũng không thể thoát khỏi số phạn bị ăn hết.
Mặc dù cảm giác rất lạ, nhưng mùi vị cực kỳ ngon. Khương Vọng chỉ mới đến đây mấy ngay mà đã như là người bản địa rồi, quen việc mỗi buổi sáng sớm đều ăn một bát “Cùng Khiếu Hoan” này.
Bởi vì món này được nặn thành từng cái lớn nhỏ không đồng nhất, cho nên một bát “Cùng Khiếu Hoan” đại khái cũng chỉ có mười hai đến mười lăm viên, hoàn toàn dựa vào việc chủ tiệm mát tay hay không.
Hôm nay Khương Vọng khá may mắn, bát của hắn có những mười lăm viên liền. Điều này làm cho hắn cực kỳ vui vẻ, lúc đi trên đường mà bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không hẹn mà gặp, thường thường không phải là niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt của hắn tùy ý quan sát những người xung quanh, cố gắng thu thập tin tức giống như mọi ngày, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại bỗng cố định lại một chỗ.
Vào lúc này, có vẻ như những người đi qua đi lại trên đường đều trở nên mờ nhạt, tiếng “chít chít chít” phát ra từ những viên “Cùng Khiếu Hoan” bị cắn vỡ cũng như xa tận chân trời.
Tất cả đều trở nên xa xăm.
Bởi vì sự chú ý của Khương Vọng đã dồn hết lại vào người này.
Cái tên đã cùng với hắn hoàn thành nhiệm vụ nội môn đầu tiên, biểu hiện anh dũng ở trong buổi luận đại ba thành.
Hắn thường nói với mọi người hắn tên là như vậy, nhưng có thể hắn còn càng muốn tìm được cái người đó hơn mọi người…
Đó là Trương Lâm Xuyên!
…
Trong đạo viện thành Phong Lâm, Trương Lâm Xuyên, đứng thứ ba bảng Đạo Huân.
Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên Tập sát Thành chủ thành Phong lâm Ngụy Khứ Tật.
Ánh mắt của Khương Vọng chỉ hơi khựng lại một chút, bước chân vẫn nhẹ nhàng. Hắn vẫn điềm nhiên nhai nuốt thức ăn trong miệng, nói chuyện với Hoán Y Nhiên.
Dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ có chính hắn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Không thể có chuyện không bị ảnh hưởng gì, không thể có chuyện không có gì thay đổi.
Tâm tình của hắn, thậm chí cả mục dích của hắn.
Lúc trước, khi bắt đầu động đất, hắn đã dùng Bạch Cốt Độn Thuật đưa Khương An An cùng Tống Thanh Chỉ đào tẩu, vì vậy nên hắn cũng chỉ biết đại khái về thảm cảnh của thành Phong Lâm.
Biết Đổng A lừa mình, biết Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối thản nhiên ngồi nhìn bách tính toàn thành bỏ mình, cướp đoạt chân đan từ trong tay Bạch Cốt Tôn Thần, nhờ vào đó mà Trang Cao Tiện khôi phục được thương thế, tu thành Chân Nhân.
Nghe cuộc đối thoại của Lục Diễm và Đổng A, hắn đã biết được một phần chân tướng. Nhưng về mọi chuyện cụ thể về tràng đại nạn này vẫn phải nhờ vào những gì Trang Đình công bố mới biết.
Thông cáo kia hơn phân nửa là lời nói dối, đương nhiên Khương Vọng không có tí tin tưởng nào.
Sau đó, hắn vung kiếm trảm Xà Cốt Diện Giả. Khi bị thẩm vấn trước khi chết, Xà Cốt Diện Giả đã cho hắn một vài tin tức.
Khi ấy, Xà Diện nói, cao tầng của Bạch Cốt Đạo gồm có Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão Lục Diễm, Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên, Thánh nữ, Long Diện, Hầu Diện, Thố Diện.
Khi ở trấn Thanh Dương, Hầu Diện bị Hướng Tiền giết chết, Long Diện vì vậy mà bị trảm.
Thố Diện ghen ghét, ám sát Long Diện rồi đào tẩu.
Cao tầng Bạch Cốt Đạo chỉ còn lại Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão, Bạch Cốt sứ giả, Bạch Cốt Thánh Nữ, và Thố Cốt Diện Giả.
Sau đó, trên chiến trường Lục Diễm quay giáo, Diệu Ngọc mai phục ngoài cánh cửa Bạch Cốt… Gần như tất cả cao tầng Bạch Cốt còn sống đều chối bỏ Bạch Cốt Thánh Chủ.
Giáo chúng trung với tín ngưỡng Bạch Cốt đều chết đi vì đủ loại nguyên nhân. Không nghi ngờ gì, bọn họ chết sạch sẽ được đến thế nhất định là có người an bài, việc này là nội bộ Bạch Cốt thanh tẩy lẫn nhau. Trong mười hai Cốt Diện, mạnh nhất là Long Diện, Khương Vọng không giết được gã thì Thố Diện liền ra mặt “hỗ trợ”.
Khi đó, Khương Vọng đã biết.
Bạch Cốt Thánh Chủ là thân hiện thế thay mặt Bạch Cốt Tôn Thần. Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Cốt Thánh Chủ hốt hoảng chạy trốn, thậm chí hắn còn cảm thấy đám Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên kia đều có thể tiêu diệt Bạch Cốt Thánh Chủ.
Nhưng vào lúc ấy, Trang Thừa Càn giả làm Khương Yểm đã nhắc nhở hắn rằng hắn thiếu tôn trọng thần U Minh.
Tại thời điểm ấy, Khương Vọng có lần thăm dò “Khương Yểm”, nhưng không có kết quả gì, chỉ để lại một chút nghi ngờ.
Nhưng trong ma quật dưới đáy nước, Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn đã từng giao phong kịch liệt. Rõ ràng Bạch Cốt Tôn Thần cực kỳ khao khát có được Trang Thừa Càn, hóa thân ôn dịch mà ông ta luyện chế hàng thế cũng thất bại.
Từ chuyện Trương Lâm Xuyên ám sát Ngụy Khứ Tật thì hẳn là Trương Lâm Xuyên đã có được thực lực Nội Phủ cảnh.
Hiện giờ Khương Vọng đã mở được hai phủ, nắm giữ được hai đại thần thông, căn bản không sợ người này.
Nhưng nếu từ chuyện Bạch Cốt Thánh Chủ thất bại mà suy tính thì… thực lực của đám Bạch Cốt Đạo kia thực sự thâm sâu khó lường.
Hết chương 1090.
Hiện tại lại là khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo, so sánh hai bên thì thấy sự tương phản quá lớn, khiến người khác không khỏi buồn cười,
Diệp Thanh Vũ che miệng cười một hồi rồi mới nói: “Sao lại thế này?”
Bị Diệp Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này, Khương Vọng cũng có chút tự mình bỏ cuộc, trầm giọng nói: “Một lão hòa thượng đánh.”
“Lão hòa thượng nào mà lại quá đáng như này?” Diệp Thanh Vũ hỏi.
Khương Vọng thở dài một hơi: “Chuyện này không thể nói chỉ trong mấy phút được.”
Hắn không muốn nhiều lời về chuyện của Khổ Giác, bởi vì cái đó còn liên quan đến chuyện bị quân thần của Trang quốc truy sát. Mà hắn đã hứa với Diệp Lăng Tiêu rằng tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thanh Vũ bị cuốn vào trong những phiền toái của hắn.
Vì thế hắn lại đưa hộp ra lần nữa: “Vậy hiện tại đạo hữu có thể chấp nhận lời xin lỗi của ta sao?”
“Được rồi, ta miễn cưỡng chấp nhận.” Diệp Thanh Vũ cười cười nhận lấy Định Phong Châu về tay, rồi lại lấy Vân Tiêu Các tinh xảo xinh đẹp ra: “Ta cũng tặng cho huynh một món lễ vật.”
Khương Vọng vốn muốn nói Định Phong Châu không phải lễ vật, là trả nợ, là sự bồi thường mà hắn từng hứa hẹn.
Nhưng Vân Đỉnh tiên cung ở trong Ngũ Phủ Hải lại phản ứng, khiến cho hắn quên hết những lời này.
Hắn đã đoán được từ lâu, rằng trong Lăng Tiêu Các có vật cần để khôi phục Vân Đỉnh tiên cung, rất có thể là giống như Linh Không Điện. Bất kể nó gọi là Lăng Tiêu Các hay là Vân Tiêu Các, chí ít thì vào giờ phút này, phản ứng của Vân Đỉnh tiên cung đã nói rõ sự quan trọng của nó.
Khương Vọng hít sâu một hơi nói: “Ta không thể nhận.”
Hắn thực sự muốn nhận, nhưng sở dĩ chưa từng mở lời với Diệp Thanh Vũ là bởi vì hắn vẫn không tìm được vật có đủ giá trị tương ứng. Hắn không muốn nhận miễn phí.
Diệp Thanh Vũ nháy mắt một cái, nụ cười có xu thế biến mất: “Bằng hữu tặng quà cho huynh mà huynh cũng không nhận?”
Khương Vọng mím môi, cuối cùng vẫn nhận.
Hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này dù không cần nói quá nhiều lời hứa hẹn.
Lầu các nho nhỏ tinh xảo vừa đến tay thì ánh sáng xanh đã lóe lên rồi trực tiếp tiến vào Ngũ Phủ Hải, bay vào trong phế tích Vân Đỉnh tiên cung.
Bạch Vân đồng tử múp míp nhảy ra ngoài, hoan hô nói: “Đến rồi!’
“Ta thực sự rất cần nó.” Vân Đỉnh tiên cung ở trong người đang thay đổi. Bên ngoài, Khương Vọng nói: “Nhưng không biết ta nên dùng cái gì để cảm ơn đây?”
“Cha ta nói rồi, huynh là ca ca của An An, không xem như người ngoài.”
Diệp Thanh Vũ lắc lắc cái hộp trong tay, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Bằng hữu với nhau, có qua có lại.”
…
Bên trong lầu nhỏ, Diệp Lăng Tiêu âm thần quan sát hai người qua bí địa pháp trận nghe vậy thì khóe miệng co giật, rất muốn nhảy ra hét to lên.
“Bản Chân Nhân chưa từng nói như thế!”
“Cái gì mà không xem như người ngoài! Tên tiểu tử họ Khương kia hoàn toàn là người dưng nước lã nhá!”
Nhưng dẫu sao thì ông ta vẫn cần phải gìn giữ phong độ của mình, cho nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi xóa cảnh tượng trước mắt đi, tốt nhất mắt không thấy tâm không phiền.
…
Lầu các tinh xảo xinh xắn bị Vân Đỉnh tiên cung hấp dẫn, trực tiếp bay vào trong Ngũ Phủ Hải.
Nó kịch liệt phóng to và bành trướng ở trên bầu trời trong Ngũ Phủ Hải…
Oành!
Sau đó nó hạ xuống phế tích Vân Đỉnh tiên cung, tọa lạc ngay vị trí chính giữa của trung tâm tiên cung, hòa làm một thể với phế tích Vân Đỉnh tiên cung, không có chút khác biệt nào.
Sau khi Vân Tiêu Các trở lại tiên cung thì hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh xắn tinh xảo như lúc trước. Thay vào đó lại có loại phong thái oai phong lộng lẫy.
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, vào lúc này toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung có một sự liên kết chung nào đó, nó bị một loại sức mạnh huyền diệu nào đó hợp nhất lại.
Giống như những viên ngọc bị một sợi dây xâu lại, nối liền với nhau.
Hiển nhiên trước đây, Vân Tiêu Các chính là một vị trí đầu mối then chốt của Vân Đỉnh tiên cung.
Nếu như nói tác dụng của Linh Không Điện là không ngừng cung cấp nguyên khí cho Vân Đỉnh tiên cung, thì như vậy tác dụng của Vân Tiêu Các chính là thống nhất và nối liền toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung, càng có giá trí đối với tiên cung hơn.
Nhưng có lẽ sau khi có nhiều kiến trúc ở đây được khôi phục hơn, thì giá trị thực sự của Vân Tiêu Các mới bộc lộ hoàn chỉnh.
Bây giờ Khương Vọng cực kỳ mong đợi xem Thanh Vân Đình có thể phát huy tác dụng gì.
Bạch Vân đồng tử mập mạp đứng ở trên đỉnh lầu các khoa tay múa chân, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Hắn ta vừa lắc lư, vừa nói loạn lên: “Vân Đỉnh tiên cung, áp đảo thiên hạ. Tiên chủ Khương Vọng, thọ cùng trời đất!”
Đùng.
Thần hồn giáng lâm, Khương Vọng cong ngón tay búng cái trán của hắn ta một cái, khiến cho hắn lập tức biết điều mà cúi xuống.
“Học đâu ra những từ ngữ phù phiếm như này, một khi truyền đi thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!”
Bạch Vân đồng tử vốn là đồng tử đón khách không biết đã chuyển kiếp mấy đời của Vân Đỉnh tiên cung. Sau khi người này chết đi, nội lực còn sót lại hay thậm chí là vận mệnh đã dung hợp cùng với một chút chân linh ẩn sâu ở trong Ký Thần Bia. Kết hợp cả quá khứ và hiện tại, cũng xem như là một sinh mạng mới. Nhưng truy cứu nguồn gốc thì vẫn dựa vào sự tồn tại của Vân Đỉnh tiên cung, theo một loại trình độ nào đó mà nói thì có thể coi như là khí linh của Vân Đỉnh tiên cung. Cùng với Vân Đỉnh tiên cung có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Không cần biết bị thương như thế nào, chỉ cần Vân Đỉnh tiên cung còn tồn tại thì vết thương có thể hồi phục lại như ban đầu một cách nhanh chóng.
Lúc trước Trang Thừa Càn đánh hắn ta một cái đến mức thất điên bát đảo, mà bây giờ vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi bị Khương Vọng giáo huấn, hắn ta hơi ấm ức nói: “Trước kia chính là như thế mà…”
Khương Vọng im lặng không nói gì.
Có vẻ như hắn đã hiểu, Vân Đỉnh tiên cung đã từng vô cùng mạnh mẽ tại sao lại bị đánh thành phế tích.
Động một chút là muốn áp đảo thiên hạ, có thể không khiến người khác tức giận sao?
Trên này có biết bao nhiêu cường giả, ai lại không nóng nảy? Không chừng có một cường giả tuyệt thế nào đó cảm thấy không thoải mái, cũng có thể tiện tay đánh ngươi một trận.
Hết chương 1086.
Chương 1087
Sau khi tạm biệt Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng một mình rời khỏi Vân thành.
Hắn quyết định đến Ung quốc.
Bây giờ Ung quốc do Hàn Húc nắm giữ quyền hành quân chính, đang trong thời kỳ cải cách triều chính.
Mặc dù có Mặc môn ủng hộ, có thể ngăn cản Trang Cao Tiện, đánh lui Xích Mã Vệ, xoay chuyển tình thế sang uy vọng, lần cải cách chính trị này gần như là đại thế cuồn cuộn, không thể thất bại.
Nhưng vẫn có sự cản trở.
Các giai tầng chiếm lợi ích cũ chắc chắn sẽ chống lại những thay đổi hiện hành, điều này sẽ không thay đổi theo ý muốn chủ quan của bất kỳ ai, mà đó là mâu thuẫn lợi ích cơ bản.
Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, dĩ nhiên Hàn Húc có đủ thủ đoạn để có thể giữ cho đại cuộc ổn định, nhưng cũng không thể tránh đôi lúc nội bộ sẽ bị rối loạn.
Chính vào thời điểm sự ổn định và hỗn loạn cùng tồn tại này mới là thời cơ tốt nhất. Mới có thể nhặt kê trong lửa (1), tới Thanh Vân Đình lấy kiến trúc bị thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.
(1) Nhặt kê trong lửa: ví việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân bị mắc lừa không được gì.
Nếu như chờ khi thời cuộc hoàn toàn ổn định, thì một khi Thanh Vân Đình có động tĩnh gì sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của triều đình Ung quốc. Nếu như thời cuộc quá hỗn loạn, quần hùng bốn phương dồn dập chiếm lợi trước, thì một thân một mình hắn cũng khó có thể chiếm được chỗ tốt gì.
Sự truy sát của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã đến hồi kết thúc. Đối với Khuong Vọng mà nói, hiện tại Ung quốc mới là nơi an toàn nhất ở Tây Cảnh.
Cuộc chiến giữa Trang quốc và Ung quốc vừa kết thúc, quận Vĩnh Xương mới được thành lập. Đại quân còn ở lại của hai nước chia ra đóng ở Tỏa Long quan và thành Ân Ca, đối diện với nhau.
Vào lúc này, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối tuyệt đối không thể vào Ung quốc. Hơn nữa, theo trận chiến Trường Hà, Trang Cao Tiện đã từ bỏ việc truy sát. Sau đó cũng chưa chắc có thể lần theo được dấu vết của Khương Vọng.
Sau khi phản sát Trang Thừa Càn và xóa bỏ “tâm yểm”, Khương Vọng cũng không có ung dung gối cao vô lo (2). Mà ngược lại khi thực lực càng tăng lên, thì lại càng nóng lòng muốn tiến lên.
Trang Thừa Càn khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt đáng sợ, khiến hắn vĩnh viễn không muốn phải trải qua cảm giác lúc ấy một lần nữa. Loại cảm giác giãy dụa trong bước đường cùng cũng không tốt đẹp gì, chỉ có thực lực càng mạnh hơn, thì mới có thể để cho hắn được đi trên con đường bằng phẳng.
Sau đó sự truy sát của Trang Cao Tiện lại càng dấy lên hồi chuông cảnh báo ở trong lòng hắn, khiến hắn không thể thư giãn một phút một giây nào.
Khắc khổ tu hành hiển nhiên không cần phải nói, hắn chưa từng lơi lỏng tí nào. Nhìn lại những thành quả thu được từ lần này thì có Vân Đỉnh tiên cung, trong đó đã tập hợp đủ Linh Không Điện và Vân Tiêu Các. Trong số ba tòa kiến trúc bị thất lạc, thì chỉ còn một tòa Thanh Vân Đình, nếu như hắn không thử một chút thì khó mà cam tâm.
Khương Vọng đeo mặt nạ, bọc kín mít rồi lặng lẽ bay khỏi đỉnh Bão Tuyết Sơn.
Trong lòng đã có sẵn kế hoạch, nên hắn thẳng tiến theo hướng tây bắc.
Thiếu niên này luôn có mục tiêu của mình, luôn kiên định tiến về phía trước.
Một đường vô sự rời khỏi Vân quốc, rời khỏi quốc gia mỹ lệ trên mây này.
Vừa bay ra khỏi vùng biên giới không xa thì hắn bất chợt trở nên cảnh giác.
Khương Vọng đột nhiên ngừng giữa không trung, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ!
Nhưng vừa mới rút được một nửa thì tay đã bị ghim trở lại kiếm cũng bị ấn về vỏ.
Một bóng đen bao phủ trên không, một nắm đấm giáng xuống khiến Khương Vọng ngã lăn ra mặt đất.
Ầm!
Khương Vọng bị đánh rơi xuống mà không có chút sức phản kháng nào, đạo nguyên trong cơ thể bị hỗn loạn. Sau khi hắn miễn cưỡng bò dậy thì lại bị ăn một nắm đấm khiến hắn lập tức ngã sấp ra mặt đất.
Sau đó chính là một trận quyền cước như mưa giông gió bão.
Cảm giác này thật quen thuộc…
Khương Vọng đau xót hét lên: “Lão hòa thượng, ngươi còn tới à!”
Mỗi khi hắn hơi vùng vẫy là lại bị đánh trở lại. Từ đầu tới cuối đều không không quay nổi đầu lại lấy một lần.
“Một lần là được rồi, ta cảnh cáo ngươi!”
Khương Vọng bi phẫn gầm thét: “Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta là có thể không kiêng nể gì. Ta có tỳ khí!”
“Ta nghiêm túc đấy, lão hòa thượng! Đừng ép ta đánh trả!”
“Đừng ép ta gọi người. Lăng Tiêu Các chủ và ta là người một nhà… ây da sai rồi sai rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói…!”
Trong lúc bị người bí ẩn kia đánh đập như vũ bão thì đột nhiên có một đám mây bay tới, có một cái chân mọc đầy lông dài nhô ra rồi đánh một cái thật hung ác vào mông Khương Vọng.
Người bí ẩn bỗng nhiên dừng việc đánh Khương Vọng lại, vung tay áo một cái rồi cứ thế biến mất ở giữa không trung.
….
Trong đám lưu vân xa xa, Diệp mỗ tiên khí bồng bềnh nào đó vẫn đang oán trách.
“Ngươi bậy bạ xen vào làm cái gì? Nếu thật sự đánh cho hắn bị làm sao, thì chẳng phải chuyện làm ăn này của bổn các chủ sẽ bị lỗ vốn hay sao?”
“Ha ha, ta có ngốc đâu, chắc chắn sẽ biết chừng mực.” Dị thú với hình dáng cổ quái cười đùa nói: “Thật là sảng khoái!”
“Đúng vậy…”
Diệp Chân Nhân nào đó thở phào một hơi, biểu cảm thoải mái: “Hiểu rõ thế sự là để trau dồi nghiệp, tư tưởng thông suốt là nguồn lực!”
Dị thú vẫy đuôi: “Ngài chiếm lấy thế lực Lăng Tiêu. Nhưng cũng thay hắn cắt đứt một phần nhân quả. Vậy sẽ không trở ngại con đường phía trước chứ?”
“Hừm.” Diệp Chân Nhân nào đó búng ngón tay một cái, ánh sáng xuyên qua không trung, mây mù tản đi: “Chút trọng trách nào đó, với hắn thì là ngọn núi, còn với ta chỉ là một hạt bụi!”
…
Hết chương 1087.
Chương 1088
Gió bão mưa rào đánh ba tiêu, vì sao trong này lại thưa thớt.
Tên côn đồ hành hung đã rời đi.
Khương Vọng mất một lúc lâu mới có thể điều hòa lại đạo nguyên đang hỗn loạn.
Liên tiếp bị lão hòa thượng Khổ Giác đánh hành hung hai lần, hắn trực tiếp hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần thứ nhất bị đánh, xem như để cho lão hòa thượng trút nỗi bực dọc vì không thu nhận được đồ đệ thì cũng thôi đi. Nhưng có phải nỗi oán hận này kéo dài lâu quá rồi đúng không, sao bây giờ vẫn còn đánh nữa, đánh đến nghiện rồi à?
Cứ mười ngày năm bữa lại bị đánh một trận thì Khương Vọng hắn làm sao dám gặp người? Làm sao ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt muội muội?
Nhưng nếu thật sự nói về viêc làm sao để trả thù Khổ Giác… thì hắn cũng không làm được. Dù sao Khổ Giác cũng thật sự đã cứu mạng hắn, lại còn là trưởng bối.
Hơn nữa hắn cũng không đánh lại lão…
“Tịnh Lễ đừng oán trách ta.” Cuối cùng Khương Vọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn oán trách thì oán trách sư phụ của ngươi đi!”
Hôm nay Khổ Giác đánh hắn như thế nào, ngày sau hắn nhất định sẽ trả lại trên người đồ đệ bảo bối của Khổ Giác. Khiến cho Khổ Giác phải sốt ruột, phải tức giận, khiến cho cái lão hòa thượng mặt vàng này phải giương mắt nhìn.
“…Bỏ đi.”
Sau khi ảo tưởng một hồi thì cuối cùng Khương Vọng vẫn thở dài một hơi, cam chịu số phận rồi nhặt mặt nạ bị rơi lên và chậm rãi đeo lại: “Giận cá chém thớt không phải tác phong của anh hùng. Ta vẫn nên chuyên tâm tu hành, để cái ngày mà lão hòa thượng không đánh lại được ta nhanh đến mới đúng lẽ.”
Ung quốc nằm ở phía tây bắc Vân Quốc, Trường Hà chảy xuyên qua phủ Hà Xương.
Khương Vọng vừa khống chế đạo nguyên bị đánh đập mà di chuyển khắp nơi, dù âm ỉ đau đớn nhưng vẫn đi về phía trước.
“Có điều… sao ta lại cảm giác lúc nãy không chỉ có một người đánh mình nhỉ?”
“Có phải là Tịnh Lễ hay không… Lúc đó hỗn loạn quá nên không để ý. Tịnh Lễ trông có vẻ rất đơn thuần, chắc là sẽ không xấu tính như vậy đâu?”
…
Hòa thượng Tịnh Lễ bị nhắc tới lúc này còn đang khóc nhè.
Hắn ta ngồi quỳ chân trên mặt đất, trên tăng y được giặt sạch sành sanh lại bị dính vài vết máu.
Gương mặt sạch sẽ nhăn rúm lại, rồi khóc hu hu.
Trong những tia nắng xuyên qua từ cửa sổ, trông nước mắt của hắn ta tinh khiết đến lạ thường.
Ở trước mặt hắn ta chính là một lão hòa thượng mặt vàng tiều tụy, đôi mắt đang nhắm chặt, không nhúc nhích chút nào.
Một lúc sau…
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!” Lão tăng mặt vàng mở mắt ra rồi mắng một trận thật to: “Ngươi khóc tang đấy à!”
“Hu hu hu… Nhưng sư phụ người…” Tịnh Lễ khóc đến mức thở không ra hơi: “Người bị thương thật nặng…”
Đây là một ngôi miếu nhỏ cũ nát, được lập ở trên một ngọn núi trụi lủi.
Bốn phía không có gì che chắn, vậy nên gió cứ mặc sức thổi tới thổi thui.
Trong miếu chỉ có hai gian phòng, được chia làm tiền điện và hậu điện.
Tiền điện là nơi để thờ cúng, nhưng cũng chỉ có một cái tượng gỗ, cũng chẳng biết tượng kia điêu khắc vị Phật nào bởi vì tượng gỗ không có khuôn mặt. Không biết là do từ ban đầu đã không khắc mặt, hay là do trải qua năm rộng tháng dài mà dần trở nên mờ nhạt. Tóm lại chỗ đó là để thờ cúng.
Tất nhiên vị Phật không mặt này thưa thớt hương hỏa, chiếc khay để trước tượng Phật đã rỗng tuếch từ lâu, chuột cũng không gặm được một tí gì.
Hậu điện là chỗ ở của tăng nhân.
Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, Khổ Giác đang nằm trên giường, cho nên Tịnh Lễ chỉ có thể ngồi ở trên đất.
Khổ Giác liều mạng mang theo thương tích, mạnh mẽ va chạm với Thiên Phong, còn chưa kịp tĩnh dưỡng thì lại phải giao chiến kịch liệt với Trang Cao Tiện khí thế dâng trào bên trên Trường Hà.
Dù lúc chiến đấu không bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng sau khi rời khỏi trận chiến thì thương thế cũng tăng lên.
Chuyện này chưa là gì.
Sau đó lão giả chết để lừa Khương Vọng quy y, nhưng Khương Vọng quyết tâm không làm hòa thượng, sống chết không chịu đồng ý. Dưới cơn tức giận Khổ Giác đã đứng dậy hành hung tên kia một trận, sau khi tiêu tan hết nỗi bực dọc thì mới tiêu sái rời đi. Sau đó lão mới trở về Huyền Không Tự để xử lý đống rắc rối của mình.
Nhưng không may là, vừa lúc trên đường về Huyền Không Tự thì lại gặp phải đối thủ cũ.
Đối thủ cũ kia thấy Khổ Giác bị thương, làm gì có chuyện không đuổi tận giết tuyệt.
Trong trận này lão đã bị đánh cho thê thảm, cũng may mà lão hòa thượng vừa gian xảo lại có nhiều thủ đoạn, nên mới có thể cướp được cơ hội trốn về địa bàn Huyền Không Tự.
Đến tận đây thì thương thế đã cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên, xem xét tư thái chửi người của lão hòa thượng thì có thể biết được lão không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Thậm chí Khổ Giác còn giơ tay lên, gõ lên cái đầu trọc của Tịnh Lễ một cái: “Khóc sướt mướt cái gì, không có tiền đồ gì cả! Con có thể học tập sư đệ Tịnh Thâm của con một tí được không hả? Nó nhìn thấy người lão tử đầm đìa máu cũng không nhíu mày lấy một cái!”
Nói xong bản thân lão hòa thượng cũng phân tích một hồi: “Không đúng. Như thế là không có tí tình cảm nào…”
“Cái con rùa đen chết tiệt này, đánh nhẹ rồi!”
“Hu hu hu…” Tịnh Lễ rụt đầu lại, nhưng vẫn còn khóc: “Sư phụ người chậm thôi, vết thương bị nứt ra rồi…”
Đúng lúc này, ngoài miếu chợt có tiếng động vang vọng như tiếng sấm nổ.
“Chết chưa!”
Khổ Giác thấy thế lập tức nằm xuống nhắm mắt lại, hơi thở suy yếu.
Hòa thượng Tịnh Lễ cũng ngừng nói chuyện, im lặng khóc thút thít.
Một lão hòa thượng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhảy bài bước vào hậu điện, mặt như bệnh hủ, giọng như chuông đồng.
“Khổ Giác! Ngươi tự ý sử dụng Ngã Văn Chuông. Đã biết tội chưa?”
Khi Khổ Giác vạn dặm xông pha đi cứu Khương Vọng đã đặc biệt mang theo Ngã Văn Chuông, suốt chặng đường chư tà trốn tránh, quần hùng không dám ngăn cản.
Nhưng Ngã Văn Chuông là bảo vật trấn tự của Huyền Không Tự. Chỉ có khi phải hành tẩu vì phật sự đặc biệt thì mới có thể đeo nó ra ngoài.
Đương nhiên Khổ Giác không phải hành tẩu vì Phật sự, Huyền Không Tự cũng không thể để lão đi cứu một người không chịu quy y, không có danh phận “đệ tử”, lại càng không thể vì Khương Vọng mà cho phép lão mang Ngã Văn Chuông đi.
Cho nên Khổ Giác đã tự ý trộm nó, mà không hề thông báo với bất kỳ kẻ nào.
Giờ phút này, Khổ Bệnh đang đến đây để hỏi tội.
Khổ Giác nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh, cũng không đáp lại.
Tịnh Lễ khóc òa lên, khóc ra thành tiếng: “Sư thúc đừng quát sư phụ con nữa, người bị thương rất nặng!”
Cái tên tiểu hòa thượng này khóc quá đau lòng.
Khiến cho người dãi dầu sương gió như Khổ Bệnh cũng không chịu được mà thấy hơi cảm thông: “Sư thúc không quát sư phụ ngươi, chỉ là giọng của sư thúc hơi lớn!”
Lão ta đã khắc chế lắm rồi, mà giọng nói vẫn như tiếng sấm vang.
“Vậy sư thúc ngài đừng nói chuyện nữa.” Tịnh Lễ khóc lóc: “Để cho sư phụ của con nghỉ ngơi một tí.”
Khổ Bệnh nhất thời nghẹn họng.
Ta không nói gì thì làm sao hỏi tội sư phụ ngươi được?
Lão ta có lòng vòng qua Tịnh Lễ, tóm Khổ Giác ngồi dậy. Nhưng Khổ Bệnh cũng biết lần này Khổ Giác thực sự bị thương rất nặng. E rằng lão ta mạnh tay quá thì có thể sẽ lại khiến Khổ Giác bị thương thêm.
Lúc này lão ta bỗng nhiên mới hiểu, vì sao Khổ Đế được xem như thủ tọa Quan Thế Viện, quy củ thể thống cũng là một phần chức trách của y, mà sao y lại chủ động né tránh cái việc này, rồi để lão ta đi làm.
Chỉ sợ Khổ Đế biết rõ, muốn trách vấn Khổ Giác là chuyện khó đến nhường nào.
Mà lão ta lại hứng thú bừng bừng chạy tới đây, muốn nhân cơ hội này chiếm thế thượng phong, dạy dỗ một chút, nhưng vừa vào cửa thì đã bị chặn họng, tiến thoái lưỡng nan.
Đường đường là đại sư Khổ Bệnh - thủ tọa Hàng Long Viện vô cùng hung hãn, mà lúc này lại nhất thời mờ mịt!
Hết chương 1088.
Chương 1089
Trong khoảng thời gian dài dằng dặc do Hàn Ân thống trị, Ung quốc không còn cường thịnh như ở thời đại Ung Minh Đế Hàn Chu. Dù đã triệt để rời khỏi Bắc Vực, nhưng Ung quốc vẫn chiếm cứ mười ba phủ tên là Thiên Mệnh, Tĩnh An, Nam Hương, Thái Ninh, Thuận An, Vĩnh Hoài, Hà Xương, Phú Xuân, Lan An, Phủ Minh, Nghi Dương, Trấn Hữu, Lĩnh Bắc.
So với ba quận ở Trang quốc thì cũng có thể gọi là to lớn.
Nếu không có Kinh quốc và Cảnh quốc kiềm chế, cùng với bức chắn thiên nhiên là dãy núi Kỳ Xương, mấy đời quân vương Trang quốc đều được xưng là hùng tài, thì Ung quốc đã sớm “nuốt chửng” Trang quốc rồi.
Nhưng bất kể có bao nhiêu nguyên nhân, thì mấy trăm năm qua đi Trang quốc vẫn không bại vong, ngược lại còn từ từ phát triển, nên bị rất nhiều người xem là minh chứng cho việc nhuệ khí của Hàn Ân đã mất hết.
Đặc biệt là ở năm 3919 Đạo lịch, năm mới bắt đầu, trận chiến tranh liên lụy trên diện rộng đã kết thúc chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Lúc này mọi người mới thình lình phát hiện một sự thật kinh khủng, kể từ lúc Trang Thừa Càn lập quốc cho đến nay, dù Trang quốc từng bị xâm phạm, từng bị ức hiếp, nhưng chưa thực sự thua một trận quốc chiến nào!
Bất kể là với Mạch quốc, hay là với Ung quốc, hoặc là Hứa quốc đã bị tiêu vong từ lâu.
Không nói đến Trang Thừa Càn huyết chiến dãy núi Kỳ Xương, ngăn cản quân tiên phong của Hàn Ân. Mà Trang Cao Tiện cũng khởi xướng hai trận quốc chiến, lần thứ nhất đánh tan biên quân của Ung quốc, giành được sự bình yên trong nhiều năm cho vùng biên giới. Lần thứ hai lại càng suýt chút nữa khiến Ung quốc bị tiêu diệt!
Thực lực quân đội của Trang quốc hùng mạnh đến mức khiến cho người ta kinh hãi.
Sau khi Trang – Ung quốc chiến, toàn bộ phủ Lĩnh Bắc đã bị Trang quốc chiếm cứ.
Phủ Nghi Dương thì lấy Tỏa Long quan làm đường ranh giới, tất cả phía nam trở đi cũng thuộc về Trang quốc, được gộp vào làm một với quận Vĩnh Xương của Trang quốc.
Tỏa Long quan cách phía nam phủ Nghi Dương khoảng hai phần ba, cho nên xét từ địa hình từ trên nhìn xuống thì đại bộ phận lãnh thổ của phủ Nghi Dương vẫn thuộc về Ung quốc.
Nhưng bởi vì tầm quan trọng của Tỏa Long quan mà toàn bộ phủ Nghi Dương đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của ở Tỏa Long quan, không bỏ sót một tấc đất.
Cho nên mới đột ngột xuất hiện thành Ân Ca, để xóa tan tình thế bất lợi này.
May mắn cho Khương Vọng là, tông môn của Thanh Vân Đình ở phủ Thuận An – phía tây của Ung quốc, chứ không phải là ở phủ Nghi Dương – nơi đại quân hai bên Trang – Ung đang đối đầu.
Nếu như nó nằm ở phủ Nghi Dương, dưới sự trấn áp của đại quân, thì hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ bỏ là được.
Mà phủ Thuận An lại là một trong những địa phương hiếm có không bị liên lục trong trận quốc chiến trước. Mặt phía nam của nó thì tiếp giáp với phủ Lan An, nơi mà từng bị liên quân của Trang quốc và Lạc quốc tấn công, nhưng đã bị đuổi tan rất nhanh.
Từ đầu tới cuối, quân tiên phong của Trang quốc phía nam đều không vào được Tỏa Long quan, Xích Mã Vệ của Kinh quốc phía bắc cũng không thể tấn công vào phủ Tĩnh An.
Có lẽ lần duy nhất mà phủ Thuận An gần như sắp xảy ra chiến tranh chỉ trong nháy mắt chính là là lúc quốc tướng Đỗ Như Hối của Trang quốc đột kích gây rối biên giới Ung quốc, kiềm chế chiến lực Thần Lâm của Ung quốc. Lúc đó chỉ có thể tiến đến thành Ninh Viễn rồi đánh được một quyền, ngày cả đại trận hộ thành cũng không đánh vỡ được đã vội vàng rời đi.
Vì vậy, so với mấy chỗ như Ninh Dương hay Lan An thì rõ ràng bầu không khí ở phủ Thuận An yên tĩnh và hòa bình hơn rất nhiều.
Khi đi trên đường xá ở huyện Văn Khê thuộc phủ Thuận An, Khương Vọng có thể cảm nhận được quân thần Hàn Húc đã khống chế cả cái quốc gia này.
Mọi người không thể che giấu sự bất an đối với việc cải cách.
Ví dụ như bây giờ Ung quốc đang lấy Mặc học làm chính thống, còn nho viện, đạo quán, thậm chí là chùa miếu ở trong nước đều phải dỡ bỏ hoặc xây lại. Những sản nghiệp vốn được xây xung quanh những nho viện, đạo quán và chùa miếu này đều bị đập bỏ mang tính hủy diệt. Nhưng những người này cũng là người Ung quốc, cũng cần sinh sống. Đây chính là ngọn nguồn của mâu thuẫn.
Nhưng mọi thứ chúng ta thấy trước mắt đều được tiến hành đâu vào đấy. Mọi người du có lo âu, nhưng không bực bội, cũng không phải là chết lặng. Ở trong thời đại cải cách, họ có niềm tin vào triều đình và có hy vọng vào tương lai.
Họ “hy vọng” nó có thể dẫn dắt mọi người vượt qua khốn khó, nó giống như là không cần bỏ vốn, chỉ xuất phát từ tinh thần, nhưng lại cần rất nhiều cố gắng.
Không khó có thể tưởng tượng ra, Hàn Húc đứng đầu triều đình Ung quốc mới đã chuẩn bị cho ngày hôm nay mất bao lâu.
Có sự ủng hộ của Mặc gia, thì đây cũng không phải việc bất khả thi. Kỹ thuật cơ quan của Mặc gia là thiên hạ vô song, chỉ nguyên các cơ quan tạo vật cũng đủ để cho bọn họ trở nên giàu có nhất thiên hạ. Nếu Mặc gia bỏ ra một ít tài nguyên, thì việc xoa dịu nỗi đau trong cải cách cũng không phải là khó.
Nhưng điều khiến Khương Vọng bất ngờ là, cảnh tượng bọn súc vật của Mặc gia đi rêu rao khắp huyện ở trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện. Thậm chí hắn dùng ba ngày để đi hết phần lớn các khu phố ở huyện Văn Khê, mà cũng không thấy một môn đồ nào của Mặc gia.
Hoặc là Mặc gia vẫn còn nghi ngờ đối với việc chen chân vào thể chế quốc gia, việc giúp đỡ Hàn Húc chẳng qua chỉ là thử một lần mà thôi. Hoặc là nội bộ Mặc gia có sự chia rẽ, cũng không dốc toàn lực đưa vào thể chế. Cũng có thể là quân thần Hàn Húc có thủ đoạn cao tay, lấy Mặc học làm quốc học nhưng lại không cho phép sức ảnh hưởng của Mặc gia xâm nhập vào các ngành nghề.
Nói tóm lại, hiện tại quyền hành quân chính của Ung quốc vẫn do một tay Hàn Húc khống chế.
Ung quốc là Ung quốc của Hàn Húc, mà không phải là trở thành một hình thức tồn tại khác của “Cự thành” như một số người vẫn đồn đoán.
“Cự” tức là kiên cường.
Cự thành là nơi thánh địa của Mặc môn, tương truyền là một tòa thành thực sự hùng vĩ và kiên cường. Nhưng ngoại trừ cấp cao của Mặc môn ra, thì cho đến nay cũng không có mấy người biết vị trí chính xác của nó.
Từ tình thực thực tế mà Khương Vọng quan sát được, quan hệ giữa triều đình Ung quốc và Mặc môn cùng lắm chỉ là một loại hợp tác, mà không phải là loại quan hệ phụ thuộc. Còn về phần tại sao Hàn Húc có thể làm được như vậy khi mà phải đối mặt với một Mặc môn hùng mạnh hơn nhiều lần, thì không phải là điều mà Khương Vọng có thể biết được.
Nghĩ đến những thứ chấn động lòng người ở trong đó, thì người ngoài có nói hoài cũng không hết.
Hết chương 1089.
Chương 1090
Trong ba ngày này, Khương Vọng cũng không phải là đi lại lung tung, chỉ là hắn đang để cho cơ thể nghỉ ngơi, điều chỉnh bản thân đến mức tốt nhất, đồng thời hắn cũng cố gắng hết sức thu thập tin tình báo rồi phân tích tin tức, chuẩn bị thật tốt cho mục đích sau cùng của mình.
Phủ Thuận An là một trong những phủ vùng biên giới của Ung quốc, vậy nên khó tránh khỏi rồng rắn lẫn lộn, lại thêm nữa Ung quốc đang trong thời kỳ then chốt của cải cách, cho nên các vị khách qua đường đều hoạt động mạnh ở Ung quốc.
Ở loại thời điểm này, vua Hàn Húc càng phải giữ cho quốc gia ổn định hơn.
Mà những người đi đường mang mặt nạ và che kín toàn thân như Khương Vọng cũng không quá bắt mắt.
Cũng như mấy ngày trước, hắn đã mang theo một bát “Cùng Khiếu Hoán” đi dọc theo con đường ở sau khách điếm về phía nam.
Sau đó hắn đã đổi một chiếc mặt nạ Sinh Tiếu Long bình thường, nó chỉ che kín nửa mặt trên cho nên không hề ảnh hưởng đến việc ăn uống.
“Cùng Khiếu Hoan” là món ăn ngọn đặc biệt của Ung quốc, nhưng thật ra là một loại bánh bột chiên dầu, sau đó được nặn thành hình chim tước xinh xắn. Món này có vỏ ngoài xốp giòn, lúc cắn vỡ ra sẽ phát ra tiếng “chít chít chít” tương tự như các con vật nhỏ.
Vậy nên người dân nơi đây mới gọi là “Cùng Khiếu Hoan”, họ bảo là do nó quá ngon, dù có “kêu” như nào cũng không thể thoát khỏi số phạn bị ăn hết.
Mặc dù cảm giác rất lạ, nhưng mùi vị cực kỳ ngon. Khương Vọng chỉ mới đến đây mấy ngay mà đã như là người bản địa rồi, quen việc mỗi buổi sáng sớm đều ăn một bát “Cùng Khiếu Hoan” này.
Bởi vì món này được nặn thành từng cái lớn nhỏ không đồng nhất, cho nên một bát “Cùng Khiếu Hoan” đại khái cũng chỉ có mười hai đến mười lăm viên, hoàn toàn dựa vào việc chủ tiệm mát tay hay không.
Hôm nay Khương Vọng khá may mắn, bát của hắn có những mười lăm viên liền. Điều này làm cho hắn cực kỳ vui vẻ, lúc đi trên đường mà bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không hẹn mà gặp, thường thường không phải là niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt của hắn tùy ý quan sát những người xung quanh, cố gắng thu thập tin tức giống như mọi ngày, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại bỗng cố định lại một chỗ.
Vào lúc này, có vẻ như những người đi qua đi lại trên đường đều trở nên mờ nhạt, tiếng “chít chít chít” phát ra từ những viên “Cùng Khiếu Hoan” bị cắn vỡ cũng như xa tận chân trời.
Tất cả đều trở nên xa xăm.
Bởi vì sự chú ý của Khương Vọng đã dồn hết lại vào người này.
Cái tên đã cùng với hắn hoàn thành nhiệm vụ nội môn đầu tiên, biểu hiện anh dũng ở trong buổi luận đại ba thành.
Hắn thường nói với mọi người hắn tên là như vậy, nhưng có thể hắn còn càng muốn tìm được cái người đó hơn mọi người…
Đó là Trương Lâm Xuyên!
…
Trong đạo viện thành Phong Lâm, Trương Lâm Xuyên, đứng thứ ba bảng Đạo Huân.
Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên Tập sát Thành chủ thành Phong lâm Ngụy Khứ Tật.
Ánh mắt của Khương Vọng chỉ hơi khựng lại một chút, bước chân vẫn nhẹ nhàng. Hắn vẫn điềm nhiên nhai nuốt thức ăn trong miệng, nói chuyện với Hoán Y Nhiên.
Dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ có chính hắn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Không thể có chuyện không bị ảnh hưởng gì, không thể có chuyện không có gì thay đổi.
Tâm tình của hắn, thậm chí cả mục dích của hắn.
Lúc trước, khi bắt đầu động đất, hắn đã dùng Bạch Cốt Độn Thuật đưa Khương An An cùng Tống Thanh Chỉ đào tẩu, vì vậy nên hắn cũng chỉ biết đại khái về thảm cảnh của thành Phong Lâm.
Biết Đổng A lừa mình, biết Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối thản nhiên ngồi nhìn bách tính toàn thành bỏ mình, cướp đoạt chân đan từ trong tay Bạch Cốt Tôn Thần, nhờ vào đó mà Trang Cao Tiện khôi phục được thương thế, tu thành Chân Nhân.
Nghe cuộc đối thoại của Lục Diễm và Đổng A, hắn đã biết được một phần chân tướng. Nhưng về mọi chuyện cụ thể về tràng đại nạn này vẫn phải nhờ vào những gì Trang Đình công bố mới biết.
Thông cáo kia hơn phân nửa là lời nói dối, đương nhiên Khương Vọng không có tí tin tưởng nào.
Sau đó, hắn vung kiếm trảm Xà Cốt Diện Giả. Khi bị thẩm vấn trước khi chết, Xà Cốt Diện Giả đã cho hắn một vài tin tức.
Khi ấy, Xà Diện nói, cao tầng của Bạch Cốt Đạo gồm có Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão Lục Diễm, Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên, Thánh nữ, Long Diện, Hầu Diện, Thố Diện.
Khi ở trấn Thanh Dương, Hầu Diện bị Hướng Tiền giết chết, Long Diện vì vậy mà bị trảm.
Thố Diện ghen ghét, ám sát Long Diện rồi đào tẩu.
Cao tầng Bạch Cốt Đạo chỉ còn lại Bạch Cốt Thánh Chủ, nhị trưởng lão, Bạch Cốt sứ giả, Bạch Cốt Thánh Nữ, và Thố Cốt Diện Giả.
Sau đó, trên chiến trường Lục Diễm quay giáo, Diệu Ngọc mai phục ngoài cánh cửa Bạch Cốt… Gần như tất cả cao tầng Bạch Cốt còn sống đều chối bỏ Bạch Cốt Thánh Chủ.
Giáo chúng trung với tín ngưỡng Bạch Cốt đều chết đi vì đủ loại nguyên nhân. Không nghi ngờ gì, bọn họ chết sạch sẽ được đến thế nhất định là có người an bài, việc này là nội bộ Bạch Cốt thanh tẩy lẫn nhau. Trong mười hai Cốt Diện, mạnh nhất là Long Diện, Khương Vọng không giết được gã thì Thố Diện liền ra mặt “hỗ trợ”.
Khi đó, Khương Vọng đã biết.
Bạch Cốt Thánh Chủ là thân hiện thế thay mặt Bạch Cốt Tôn Thần. Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Cốt Thánh Chủ hốt hoảng chạy trốn, thậm chí hắn còn cảm thấy đám Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên kia đều có thể tiêu diệt Bạch Cốt Thánh Chủ.
Nhưng vào lúc ấy, Trang Thừa Càn giả làm Khương Yểm đã nhắc nhở hắn rằng hắn thiếu tôn trọng thần U Minh.
Tại thời điểm ấy, Khương Vọng có lần thăm dò “Khương Yểm”, nhưng không có kết quả gì, chỉ để lại một chút nghi ngờ.
Nhưng trong ma quật dưới đáy nước, Bạch Cốt Tôn Thần và Trang Thừa Càn đã từng giao phong kịch liệt. Rõ ràng Bạch Cốt Tôn Thần cực kỳ khao khát có được Trang Thừa Càn, hóa thân ôn dịch mà ông ta luyện chế hàng thế cũng thất bại.
Từ chuyện Trương Lâm Xuyên ám sát Ngụy Khứ Tật thì hẳn là Trương Lâm Xuyên đã có được thực lực Nội Phủ cảnh.
Hiện giờ Khương Vọng đã mở được hai phủ, nắm giữ được hai đại thần thông, căn bản không sợ người này.
Nhưng nếu từ chuyện Bạch Cốt Thánh Chủ thất bại mà suy tính thì… thực lực của đám Bạch Cốt Đạo kia thực sự thâm sâu khó lường.
Hết chương 1090.
Bình luận facebook