-
Chương 1084-105
Chương 1084
Diệp Thanh Vũ nghiên đang sang một bên: “Tại sao lúc trước con lại không thấy cha nói cái này?”
Diệp Lăng Tiêu giả vờ như không nghe thấy, tự mình nói: “Hiện tại chắc hẳn tiểu tử kia đã tìm được một tòa, mà Lăng Tiêu Các của chúng ta lại vừa vặn có một tòa, Con nói xem, có nên vì An An… mà đưa cho hắn hay không?
“Đương nhiên là nên rồi!”
Diệp Thanh Vũ nói không chút nghĩ ngợi: “Hắn là ca ca của An An, cũng coi như là người của Lăng Tiêu Các chúng ta. Hơn nữa, Vân Đỉnh tiên cung cũng đã nhận chủ, chúng ta giữ lại tòa nhà kia cũng vô dụng, tại sao lại không biết thời thế mà bán một cái nhân tình chứ?”
Nói tới chỗ này thì nàng dừng lại, dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tiêu: “Cha nhìn con như vậy làm gì!”
Cũng chỉ khi ở trước mặt Diệp Lăng Tiêu, thì một người vẫn luôn lạnh lùng như thần tiên là nàng mới có thần thái của một cô nương.
“Không có gì.” Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Ba tòa nhà kia lần lượt tên là Linh Không Điện, Lăng Tiêu Các và Thanh Vân Đình. Nữ nhi của ta thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn có thể nghĩ ra cái gì đúng không?”
Diệp Thanh Vũ lườm một cái: “Lăng Tiêu Các của chúng ta kế thừa một phần truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung cũng không phải là bí mật gì.”
Sau khi một loạt cái tên được nói ra, nàng không thể nào không nghĩ ra cái gì được. Thậm chí từ lúc ở trong Trì Vân Sơn, khi mà Khương Vọng làm giao dịch với Đấu Miễn thì nàng đã đoán ra được một chút rồi. Chỉ là nàng không rõ, vật gì ở trong Linh Không Điện liên quan đến Vân Đỉnh tiên cung. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là ba tòa nhà cùng tên.
Diệp Lăng Tiêu cười nhẹ, từ chối cho ý kiến: “Vậy thì con đưa tòa nhà của chúng ta cho hắn ha.”
“Con đi cũng được.”
Diệp Thanh Vũ gật đầu như giải quyết việc chung, bỗng nghi ngờ hỏi: “Nếu như cha biết hắn cần vật kia từ trước, vậy tại sao không cho hắn từ sớm?”
Diệp Lăng Tiêu ngừng cười, hơi nghiêm túc nói: “Người có thể sống sót dưới tay Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, dù là dùng biện pháp gì, là do thực lực cũng được, hay do may mắn cũng thế. Tất cả đều có thể chứng minh giá trị của hắn.”
Diệp Thanh Vũ cau mày: “Vì thế… Đây là chuyện làm ăn?”
“Con cho hắn, thì hắn sẽ không coi là làm ăn.” Diệp Lăng Tiêu cũng không e dè gì nói: “Ta không cần Vân Đỉnh tiên cung, cho hắn cũng không sao. Nhưng tại sao ta lại muốn cho hắn? An An là An An, con là con. Hắn cần chứng minh giá trị của chính mình.”
Diệp Thanh Vũ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Phụ thân, cha có chút không giống với trong tưởng tượng của con.”
“Thanh Vũ.” Diệp Lăng Tiêu thở dài một hơi rồi đứng dậy: “Ta hy vọng con vĩnh viễn không dính khói bụi nhân gian, vĩnh viễn đơn thuần thiện lương. Ta cũng hy vọng, ta vĩnh viễn hoàn mỹ không tỳ vết ở trong lòng của con. Nhưng đôi lúc cũng không thể không cho con thấy một chút tình hình thực tế. Như vậy thì, nếu có một ngày ta không còn ở cạnh con, thì con cũng có thể dũng cảm đối mặt với thực tế.”
Diệp Thanh Vũ nghe xong lại bĩu môi: “Ngài là Chân Nhân đương thời, chắc chắn sẽ sống lâu hơn con.”
“Im lặng!”
Diệp Lăng Tiêu duỗi ngón tay ngăn cản nàng, không để cho nàng nói lời như vậy.
Sau đó ông ta lật tay lấy ra một cái lầu các tinh xảo, một lầu các nho nhỏ đứng vững ở trong lòng bàn tay, rồi lại vuốt nhẹ bên trên một chút.
“Trên trời dưới đất, chỉ có thể có một Lăng Tiêu Các.”
Giọng nói của Diệp Lăng Tiêu rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
“Cho nên giờ sẽ đổi tên của nó, bây giờ gọi là Vân Tiêu các.”
Ông ta nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt bỗng dịu dàng: “Con cầm lấy rồi đưa cho hắn đi.”
Diệp Thanh Vũ đưa tay tiếp nhận, quả nhiên thấy tấm biển thẳng đứng của tòa lầu các nho nhỏ kia ghi là”Vân Tiêu các:
“Quá tinh xảo.” Nàng cảm thán.
Diệp Lăng Tiêu cười cười: “Lầu các tiên cung để lại, tất nhiên phi phàm.”
“Phụ thân, vậy con đi đây.” Diệp Thanh Vũ nhận lấy tòa Vân Tiêu các xinh đẹp kia, cuối cùng cũng rời khỏi đống sách cổ quý giá.
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Lăng Tiêu cuối cùng cũng yên vị.
…
“Con cái lớn rồi.”
Sau khi Diệp Thanh Vũ rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngoài cửa sổ, có một đóa mây trôi hững hờ đáp xuống rồi hóa thành một con dị thú xinh xắn. Nó nhảy vào trong lầu các, cái đuôi dài phía sau ngoe nguẩy qua lại, chính là A Sửu rồi.
Diệp Lăng Tiêu không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Tâm trạng phức tạp của một phụ thân đâu dễ giãi bày.
“Đổi tên hay lắm.” A Sửu nói.
Nó lạch bạch vuốt mông ngựa: “Trong thiên hạ, ngoại trừ Diệp Tiểu Hoa, ai có thể Lăng Tiêu?”
Ầm!
Diệp Lăng Tiêu xoay người lại đấm, đè nó trên mặt đất: “Gọi lão tử là Diệp Lăng Tiêu!”
Lầu các được xây rất vững chắc, không có phản ứng gì quá mạnh. A Sửu thì lại da dày thịt béo, trở mình một cái bò lên. Cũng không quan tâm mà lắc lắc đầu rồi cười đùa nói: “Quả đấm của ngài thật có lực, Chân Nhân đương thời số một, không phải ngài thì còn có thể là ai?”
“Được rồi, dù sao lão tử cũng không thiệt thòi một hai cái này.” Diệp Lăng Tiêu dựa vào trên ghế nằm, thở dài chấp nhận sự thật: “Nói đi, ngươi đang làm gì rồi?”
A Sửu ngoắc ngoắc cái đuôi, quả cầu nước không màu trên đuôi nảy nảy: “Bên trong hồ Đạp Vân không có cá đâu.”
Cá ở bên trong hồ Đạp Vân là tươi ngon nhất ở Vân quốc. Không biết bao nhiêu quan lại quyền quý muốn mua mà không được.
Bởi vì Diệp Thanh Vũ thích ăn loại cá này, cho nên Diệp Lăng Tiêu đã niêm phong toàn bộ hồ Đạp Vân lại, không cho người bên ngoài đến đánh bắt.
Dưới tình hình như vậy, vì sao hồ Đạp Vân lại không còn cá?
Tất nhiên đều bị A Sửu ăn sạch rồi…
Bỗng dưng Diệp Lăng Tiêu nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn buông ta.
“Cút nhanh. Thừa dịp ta vẫn còn nhịn được.”
A Sửu không nói câu nào, vẫy đuôi một cái rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, vô cùng nhanh nhẹn, cũng rất thức thời.
Hết chương 1084.
Chương 1085
Dẫu nhân gian có muôn vàn khó khăn, chỉ cần ăn một bữa là có thể giải trừ ngàn nỗi sầu.
Đối với Khương An An mà nói, chỉ cần ca ca còn ở bên cạnh, sẽ không có chuyện đồ ăn ngon không giải quyết được muộn phiền.
Đối với Khương Vọng mà nói, nhìn thấy cô bé ăn đến miệng dính đầy mỡ, cười đến không có tim không có phổi chính là sự báo đáp to lớn nhất. Dù có phải cực khổ và nỗ lực hơn nữa thì cũng đáng giá.
Ở trong thế giới rộng lớn bao la này, bọn họ là người thân duy nhất của nhau.
“An An.”
Khương Vọng nhìn cô bé rồi nói: “Ca phải đi rồi. Khả năng lần này cũng sẽ bận rất lâu.”
Bàn tay nhỏ bé của Khương An An cầm đôi đũa, rồi dùng đũa khẩy khẩy sợi mì, tâm trạng lập tức kém đi: “Đến tết ca có tới thăm muội không?”
“Có chứ.” Khương Vọng sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Chúng ta đã nói rồi mà. Ca ca cũng nhớ muội mà.”
“Vậy ca đi đường cẩn thận nhé.” Khương An An nhỏ giọng nói.
“Hiện tại ca đi đường đều là người khác phải cẩn thận.” Khương Vọng cố tình nói đầy đắc ý: “Ca ca chính là hung thần ác sát có tiếng đấy!”
“Ha ha.” Khương An An nhíu nhíu cái mũi nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn Khương Vọng một cái rồi lại xoay đầu lại tiếp tục ăn mì.
“Ai da, cười một cái xem nào.” Khương Vọng trêu đùa cô bé.
Khương An An lại bĩu môi không phối hợp.
“Cười một cái nào, bạn nhỏ mập…” Giọng điệu của Khương Vọng bỗng trầm bổng du dương.
“Ca mới mập ý!” Khương An An để đũa xuống, rồi nhào về phía người Khương Vọng mà giương nanh múa vuốt.
Thế là bọn họ vua đùa ầm ĩ một trận.
“Đi thôi.” Khương Vọng nói.
Khương An An ngồi ngay ngắn lại và tiếp tục cầm đũa lên.
“Ừm.” Cô bé đáp lời.
Khương Vọng không nói gì thêm, quay người rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Khương An An bé bỏng không nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó rồi từ từ ăn mì.
Cô bé rất ngoan, không hề khóc.
Chỉ là…
“Năm mới vừa bắt đầu mà ta đã mong đến giao thừa rồi.”
…
…
Sau khi Khương Vọng rời khỏi phòng An An không bao lâu thì đúng lúc gặp được Diệp Thanh Vũ.
“Diệp đạo hữu, ta cũng đang định tìm đạo hữu!” Khương Vọng vui vẻ nói.
Diệp Thanh Vũ nháy mắt một cái, giấu đi lầu các tinh xảo đang chuẩn bị đưa cho hắn: “Huynh tìm ta làm gì thế?”
Khương Vọng cô cùng tự tin lấy ra một hộp gấm từ hộp chứa đồ: “Đạo hữu xem đi.”
Hộp này là hộp vừa để bánh trúc chiên giòn, hắn thấy khó đẹp nên làm sạch rồi mang ra làm để đựng đồ luôn.
“Đây là cái gì?”
Trong đôi mắt của Diệp Thanh Vũ chứa đựng ý cười, nàng đưa tay ra nhận hộp gấm kia rồi mở ra xem.
Chỉ thấy bên trong có một viên châu màu xanh thẫm lẫn cả tia vân trắng, chỉ to bằng một phần ba nắm tay nhưng cực kỳ đẹp.
Diệp Thanh Vũ không khỏi cười tươi rói, sư say mê nhiễm đến cả khóe miệng.
Là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu, công chúa duy nhất của Vân quốc, thì có kỳ trân dị bảo gì mà nàng chưa từng thấy?
Nhưng lễ vật này của Khương Vọng vẫn để cho nàng cực kỳ vui vẻ.
“Đây là pháp khí trời sinh Định Phong Châu, ta đã lấy được nó ở một chỗ trong bí địa.”
Khương Vọng trực tiếp bỏ qua quá trình tràn đầy nguy hiểm để đoạt được Định Phong Châu, hơi ngượng ngùng nói: “An An làm tiêu hao nhiều tài nguyên của Lăng Tiêu Các như vậy, ta thực sự biết ơn. Tiện thể dùng Định Phong Châu này để đền, kinh mong Diệp đạo hữu không ghét bỏ.”
Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên ngừng cười, đóng hộp lại “đùng” một tiếng rồi thả vào tay Khương Vọng: “An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các ta, Lăng Tiêu Các bồi dưỡng đệ tử của mình là chuyện phải làm, cũng không cần bồi thường cái gì. Khương đạo hữu nên cất cái này đi thôi.”
“Diệp đạo hữu, ta không có ý này.” Khương Vọng giơ hộp lên, như thể không biết mình đã sai ở đâu, có chút nóng nảy nói: “Ta không nói Lăng Tiêu Các phải bồi thường cái gì, là ta muốn thể hiện sự biết ơn, đúng, biết ơn thôi.”
“Không cần khách khí.” Diệp Thanh Vũ nở một nụ cười vô cùng xa cách: “Lăng Tiêu Các không thiếu bất cứ thứ gì.”
“Ta cũng muốn nói Lăng Tiêu Các thiếu cái này.” Khương Vọng hoàn toàn không có sự quả cảm và cơ trí như lúc chiến đấu, hơi uể oải nói: “Miệng ta vụng về không biết ăn nói, chỉ là muốn tặng hạt châu này cho đạo hữu, để cảm ơn đạo hữu.”
Diệp Thanh Vũ hơi mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Miệng huynh vụng về? Ta thấy lúc huynh đấu võ mồm với người khác rất lợi hại mà. Chẳng phải nói đến mức Tiêu Hùng cũng phải giơ chân?”
“Không giống mà.”
“Cái gì không giống?”
“Ta không để ý bọn họ, không cần phải để ý đến tâm trạng của bọn họ. Miệng sẽ không vụng về.”
Diệp Thanh Vũ hơi hất cằm lên: “Thế à.”
“Thật mà, Diệp đạo hữu.” Khương Vọng vỗ tay cầu xin tha thứ: “Nếu như ta nói sai cái gì, ta sẽ xin lỗi. Đạo hữu đừng tức giận.”
Diệp Thanh Vũ thì hết giận rồi, nhưng lại cảm thấy Khương Vọng như thế này rất là thú vị, đáng yêu hơn nhiều so với lúc hắn lộ ra sự sắc bén.
“Làm gì có ai xin lỗi còn đeo mặt nạ, giấu đầu lòi đuôi à?” Nàng cố ý nói.
“Chuyện này…” Khương Vọng hơi do dự.
“Không muốn gỡ thì không gỡ.” Diệp Thanh Vũ nói: “Không sao, ta không ép.”
Cho dù Khương Vọng có ngốc đến mấy thì cũng biết “không sao” ở đây không phải thật sự là không sao.
Hắn đành cắn răng cởi bỏ mặt nạ sơn quỷ xuống, lộ ra hai vành mắt xanh đen cùng với nửa mặt trái còn hơi sưng của hắn.
“Ha ha!”
Diệp Thanh Vũ lập tức bật cười, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc lại: “Xin lỗi, ta không nên cười.”
Khương Vọng bất đắc dĩ: “Không sao, đạo hữu cười đi.”
Diệp Thanh Vũ không phải là một người hay cười, nhưng dáng vẻ này của Khương Vọng thật sự quá hài hước.
Nghĩ đến hắn lúc ở Trì Vân Sơn đã chém Tiêu Hùng, giết Trì Nguyệt, đánh bại Vân Du Ông, uy hiếp Đấu Miễn oai phong cỡ nào?
Nghe phụ thân nói, hắn còn xông vào thành Tân An trong đêm giao thừa, giết chết phó tướng Đổng A của Trang quốc, rồi lại chạy thoát thân dưới tay Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối. Nếu những chuyện này được truyền đi thì tất sẽ vang danh thiên hạ. Ai có thể không khen một tiếng thiên kiêu chứ?
Hết chương 1085.
Diệp Thanh Vũ nghiên đang sang một bên: “Tại sao lúc trước con lại không thấy cha nói cái này?”
Diệp Lăng Tiêu giả vờ như không nghe thấy, tự mình nói: “Hiện tại chắc hẳn tiểu tử kia đã tìm được một tòa, mà Lăng Tiêu Các của chúng ta lại vừa vặn có một tòa, Con nói xem, có nên vì An An… mà đưa cho hắn hay không?
“Đương nhiên là nên rồi!”
Diệp Thanh Vũ nói không chút nghĩ ngợi: “Hắn là ca ca của An An, cũng coi như là người của Lăng Tiêu Các chúng ta. Hơn nữa, Vân Đỉnh tiên cung cũng đã nhận chủ, chúng ta giữ lại tòa nhà kia cũng vô dụng, tại sao lại không biết thời thế mà bán một cái nhân tình chứ?”
Nói tới chỗ này thì nàng dừng lại, dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tiêu: “Cha nhìn con như vậy làm gì!”
Cũng chỉ khi ở trước mặt Diệp Lăng Tiêu, thì một người vẫn luôn lạnh lùng như thần tiên là nàng mới có thần thái của một cô nương.
“Không có gì.” Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Ba tòa nhà kia lần lượt tên là Linh Không Điện, Lăng Tiêu Các và Thanh Vân Đình. Nữ nhi của ta thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn có thể nghĩ ra cái gì đúng không?”
Diệp Thanh Vũ lườm một cái: “Lăng Tiêu Các của chúng ta kế thừa một phần truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung cũng không phải là bí mật gì.”
Sau khi một loạt cái tên được nói ra, nàng không thể nào không nghĩ ra cái gì được. Thậm chí từ lúc ở trong Trì Vân Sơn, khi mà Khương Vọng làm giao dịch với Đấu Miễn thì nàng đã đoán ra được một chút rồi. Chỉ là nàng không rõ, vật gì ở trong Linh Không Điện liên quan đến Vân Đỉnh tiên cung. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là ba tòa nhà cùng tên.
Diệp Lăng Tiêu cười nhẹ, từ chối cho ý kiến: “Vậy thì con đưa tòa nhà của chúng ta cho hắn ha.”
“Con đi cũng được.”
Diệp Thanh Vũ gật đầu như giải quyết việc chung, bỗng nghi ngờ hỏi: “Nếu như cha biết hắn cần vật kia từ trước, vậy tại sao không cho hắn từ sớm?”
Diệp Lăng Tiêu ngừng cười, hơi nghiêm túc nói: “Người có thể sống sót dưới tay Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, dù là dùng biện pháp gì, là do thực lực cũng được, hay do may mắn cũng thế. Tất cả đều có thể chứng minh giá trị của hắn.”
Diệp Thanh Vũ cau mày: “Vì thế… Đây là chuyện làm ăn?”
“Con cho hắn, thì hắn sẽ không coi là làm ăn.” Diệp Lăng Tiêu cũng không e dè gì nói: “Ta không cần Vân Đỉnh tiên cung, cho hắn cũng không sao. Nhưng tại sao ta lại muốn cho hắn? An An là An An, con là con. Hắn cần chứng minh giá trị của chính mình.”
Diệp Thanh Vũ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Phụ thân, cha có chút không giống với trong tưởng tượng của con.”
“Thanh Vũ.” Diệp Lăng Tiêu thở dài một hơi rồi đứng dậy: “Ta hy vọng con vĩnh viễn không dính khói bụi nhân gian, vĩnh viễn đơn thuần thiện lương. Ta cũng hy vọng, ta vĩnh viễn hoàn mỹ không tỳ vết ở trong lòng của con. Nhưng đôi lúc cũng không thể không cho con thấy một chút tình hình thực tế. Như vậy thì, nếu có một ngày ta không còn ở cạnh con, thì con cũng có thể dũng cảm đối mặt với thực tế.”
Diệp Thanh Vũ nghe xong lại bĩu môi: “Ngài là Chân Nhân đương thời, chắc chắn sẽ sống lâu hơn con.”
“Im lặng!”
Diệp Lăng Tiêu duỗi ngón tay ngăn cản nàng, không để cho nàng nói lời như vậy.
Sau đó ông ta lật tay lấy ra một cái lầu các tinh xảo, một lầu các nho nhỏ đứng vững ở trong lòng bàn tay, rồi lại vuốt nhẹ bên trên một chút.
“Trên trời dưới đất, chỉ có thể có một Lăng Tiêu Các.”
Giọng nói của Diệp Lăng Tiêu rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
“Cho nên giờ sẽ đổi tên của nó, bây giờ gọi là Vân Tiêu các.”
Ông ta nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt bỗng dịu dàng: “Con cầm lấy rồi đưa cho hắn đi.”
Diệp Thanh Vũ đưa tay tiếp nhận, quả nhiên thấy tấm biển thẳng đứng của tòa lầu các nho nhỏ kia ghi là”Vân Tiêu các:
“Quá tinh xảo.” Nàng cảm thán.
Diệp Lăng Tiêu cười cười: “Lầu các tiên cung để lại, tất nhiên phi phàm.”
“Phụ thân, vậy con đi đây.” Diệp Thanh Vũ nhận lấy tòa Vân Tiêu các xinh đẹp kia, cuối cùng cũng rời khỏi đống sách cổ quý giá.
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Lăng Tiêu cuối cùng cũng yên vị.
…
“Con cái lớn rồi.”
Sau khi Diệp Thanh Vũ rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngoài cửa sổ, có một đóa mây trôi hững hờ đáp xuống rồi hóa thành một con dị thú xinh xắn. Nó nhảy vào trong lầu các, cái đuôi dài phía sau ngoe nguẩy qua lại, chính là A Sửu rồi.
Diệp Lăng Tiêu không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Tâm trạng phức tạp của một phụ thân đâu dễ giãi bày.
“Đổi tên hay lắm.” A Sửu nói.
Nó lạch bạch vuốt mông ngựa: “Trong thiên hạ, ngoại trừ Diệp Tiểu Hoa, ai có thể Lăng Tiêu?”
Ầm!
Diệp Lăng Tiêu xoay người lại đấm, đè nó trên mặt đất: “Gọi lão tử là Diệp Lăng Tiêu!”
Lầu các được xây rất vững chắc, không có phản ứng gì quá mạnh. A Sửu thì lại da dày thịt béo, trở mình một cái bò lên. Cũng không quan tâm mà lắc lắc đầu rồi cười đùa nói: “Quả đấm của ngài thật có lực, Chân Nhân đương thời số một, không phải ngài thì còn có thể là ai?”
“Được rồi, dù sao lão tử cũng không thiệt thòi một hai cái này.” Diệp Lăng Tiêu dựa vào trên ghế nằm, thở dài chấp nhận sự thật: “Nói đi, ngươi đang làm gì rồi?”
A Sửu ngoắc ngoắc cái đuôi, quả cầu nước không màu trên đuôi nảy nảy: “Bên trong hồ Đạp Vân không có cá đâu.”
Cá ở bên trong hồ Đạp Vân là tươi ngon nhất ở Vân quốc. Không biết bao nhiêu quan lại quyền quý muốn mua mà không được.
Bởi vì Diệp Thanh Vũ thích ăn loại cá này, cho nên Diệp Lăng Tiêu đã niêm phong toàn bộ hồ Đạp Vân lại, không cho người bên ngoài đến đánh bắt.
Dưới tình hình như vậy, vì sao hồ Đạp Vân lại không còn cá?
Tất nhiên đều bị A Sửu ăn sạch rồi…
Bỗng dưng Diệp Lăng Tiêu nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn buông ta.
“Cút nhanh. Thừa dịp ta vẫn còn nhịn được.”
A Sửu không nói câu nào, vẫy đuôi một cái rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, vô cùng nhanh nhẹn, cũng rất thức thời.
Hết chương 1084.
Chương 1085
Dẫu nhân gian có muôn vàn khó khăn, chỉ cần ăn một bữa là có thể giải trừ ngàn nỗi sầu.
Đối với Khương An An mà nói, chỉ cần ca ca còn ở bên cạnh, sẽ không có chuyện đồ ăn ngon không giải quyết được muộn phiền.
Đối với Khương Vọng mà nói, nhìn thấy cô bé ăn đến miệng dính đầy mỡ, cười đến không có tim không có phổi chính là sự báo đáp to lớn nhất. Dù có phải cực khổ và nỗ lực hơn nữa thì cũng đáng giá.
Ở trong thế giới rộng lớn bao la này, bọn họ là người thân duy nhất của nhau.
“An An.”
Khương Vọng nhìn cô bé rồi nói: “Ca phải đi rồi. Khả năng lần này cũng sẽ bận rất lâu.”
Bàn tay nhỏ bé của Khương An An cầm đôi đũa, rồi dùng đũa khẩy khẩy sợi mì, tâm trạng lập tức kém đi: “Đến tết ca có tới thăm muội không?”
“Có chứ.” Khương Vọng sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Chúng ta đã nói rồi mà. Ca ca cũng nhớ muội mà.”
“Vậy ca đi đường cẩn thận nhé.” Khương An An nhỏ giọng nói.
“Hiện tại ca đi đường đều là người khác phải cẩn thận.” Khương Vọng cố tình nói đầy đắc ý: “Ca ca chính là hung thần ác sát có tiếng đấy!”
“Ha ha.” Khương An An nhíu nhíu cái mũi nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn Khương Vọng một cái rồi lại xoay đầu lại tiếp tục ăn mì.
“Ai da, cười một cái xem nào.” Khương Vọng trêu đùa cô bé.
Khương An An lại bĩu môi không phối hợp.
“Cười một cái nào, bạn nhỏ mập…” Giọng điệu của Khương Vọng bỗng trầm bổng du dương.
“Ca mới mập ý!” Khương An An để đũa xuống, rồi nhào về phía người Khương Vọng mà giương nanh múa vuốt.
Thế là bọn họ vua đùa ầm ĩ một trận.
“Đi thôi.” Khương Vọng nói.
Khương An An ngồi ngay ngắn lại và tiếp tục cầm đũa lên.
“Ừm.” Cô bé đáp lời.
Khương Vọng không nói gì thêm, quay người rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Khương An An bé bỏng không nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó rồi từ từ ăn mì.
Cô bé rất ngoan, không hề khóc.
Chỉ là…
“Năm mới vừa bắt đầu mà ta đã mong đến giao thừa rồi.”
…
…
Sau khi Khương Vọng rời khỏi phòng An An không bao lâu thì đúng lúc gặp được Diệp Thanh Vũ.
“Diệp đạo hữu, ta cũng đang định tìm đạo hữu!” Khương Vọng vui vẻ nói.
Diệp Thanh Vũ nháy mắt một cái, giấu đi lầu các tinh xảo đang chuẩn bị đưa cho hắn: “Huynh tìm ta làm gì thế?”
Khương Vọng cô cùng tự tin lấy ra một hộp gấm từ hộp chứa đồ: “Đạo hữu xem đi.”
Hộp này là hộp vừa để bánh trúc chiên giòn, hắn thấy khó đẹp nên làm sạch rồi mang ra làm để đựng đồ luôn.
“Đây là cái gì?”
Trong đôi mắt của Diệp Thanh Vũ chứa đựng ý cười, nàng đưa tay ra nhận hộp gấm kia rồi mở ra xem.
Chỉ thấy bên trong có một viên châu màu xanh thẫm lẫn cả tia vân trắng, chỉ to bằng một phần ba nắm tay nhưng cực kỳ đẹp.
Diệp Thanh Vũ không khỏi cười tươi rói, sư say mê nhiễm đến cả khóe miệng.
Là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu, công chúa duy nhất của Vân quốc, thì có kỳ trân dị bảo gì mà nàng chưa từng thấy?
Nhưng lễ vật này của Khương Vọng vẫn để cho nàng cực kỳ vui vẻ.
“Đây là pháp khí trời sinh Định Phong Châu, ta đã lấy được nó ở một chỗ trong bí địa.”
Khương Vọng trực tiếp bỏ qua quá trình tràn đầy nguy hiểm để đoạt được Định Phong Châu, hơi ngượng ngùng nói: “An An làm tiêu hao nhiều tài nguyên của Lăng Tiêu Các như vậy, ta thực sự biết ơn. Tiện thể dùng Định Phong Châu này để đền, kinh mong Diệp đạo hữu không ghét bỏ.”
Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên ngừng cười, đóng hộp lại “đùng” một tiếng rồi thả vào tay Khương Vọng: “An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các ta, Lăng Tiêu Các bồi dưỡng đệ tử của mình là chuyện phải làm, cũng không cần bồi thường cái gì. Khương đạo hữu nên cất cái này đi thôi.”
“Diệp đạo hữu, ta không có ý này.” Khương Vọng giơ hộp lên, như thể không biết mình đã sai ở đâu, có chút nóng nảy nói: “Ta không nói Lăng Tiêu Các phải bồi thường cái gì, là ta muốn thể hiện sự biết ơn, đúng, biết ơn thôi.”
“Không cần khách khí.” Diệp Thanh Vũ nở một nụ cười vô cùng xa cách: “Lăng Tiêu Các không thiếu bất cứ thứ gì.”
“Ta cũng muốn nói Lăng Tiêu Các thiếu cái này.” Khương Vọng hoàn toàn không có sự quả cảm và cơ trí như lúc chiến đấu, hơi uể oải nói: “Miệng ta vụng về không biết ăn nói, chỉ là muốn tặng hạt châu này cho đạo hữu, để cảm ơn đạo hữu.”
Diệp Thanh Vũ hơi mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Miệng huynh vụng về? Ta thấy lúc huynh đấu võ mồm với người khác rất lợi hại mà. Chẳng phải nói đến mức Tiêu Hùng cũng phải giơ chân?”
“Không giống mà.”
“Cái gì không giống?”
“Ta không để ý bọn họ, không cần phải để ý đến tâm trạng của bọn họ. Miệng sẽ không vụng về.”
Diệp Thanh Vũ hơi hất cằm lên: “Thế à.”
“Thật mà, Diệp đạo hữu.” Khương Vọng vỗ tay cầu xin tha thứ: “Nếu như ta nói sai cái gì, ta sẽ xin lỗi. Đạo hữu đừng tức giận.”
Diệp Thanh Vũ thì hết giận rồi, nhưng lại cảm thấy Khương Vọng như thế này rất là thú vị, đáng yêu hơn nhiều so với lúc hắn lộ ra sự sắc bén.
“Làm gì có ai xin lỗi còn đeo mặt nạ, giấu đầu lòi đuôi à?” Nàng cố ý nói.
“Chuyện này…” Khương Vọng hơi do dự.
“Không muốn gỡ thì không gỡ.” Diệp Thanh Vũ nói: “Không sao, ta không ép.”
Cho dù Khương Vọng có ngốc đến mấy thì cũng biết “không sao” ở đây không phải thật sự là không sao.
Hắn đành cắn răng cởi bỏ mặt nạ sơn quỷ xuống, lộ ra hai vành mắt xanh đen cùng với nửa mặt trái còn hơi sưng của hắn.
“Ha ha!”
Diệp Thanh Vũ lập tức bật cười, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc lại: “Xin lỗi, ta không nên cười.”
Khương Vọng bất đắc dĩ: “Không sao, đạo hữu cười đi.”
Diệp Thanh Vũ không phải là một người hay cười, nhưng dáng vẻ này của Khương Vọng thật sự quá hài hước.
Nghĩ đến hắn lúc ở Trì Vân Sơn đã chém Tiêu Hùng, giết Trì Nguyệt, đánh bại Vân Du Ông, uy hiếp Đấu Miễn oai phong cỡ nào?
Nghe phụ thân nói, hắn còn xông vào thành Tân An trong đêm giao thừa, giết chết phó tướng Đổng A của Trang quốc, rồi lại chạy thoát thân dưới tay Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối. Nếu những chuyện này được truyền đi thì tất sẽ vang danh thiên hạ. Ai có thể không khen một tiếng thiên kiêu chứ?
Hết chương 1085.
Bình luận facebook