-
Chương 1091-1093
Chương 1091
Nên nhớ, Bạch Cốt Tôn Thần kinh khủng cỡ nào, y có thể đẩy nhân vật cỡ như Trang Thừa Càn vào tuyệt cảnh. Cho dù là ở đời Bạch Cốt Thánh Chủ đời này, không hao phí tinh lực kinh khủng với Trang Thừa Càn, cũng không có thần thuật khủng bố Vô Sinh Kiếp kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ mà có thể đánh thắng được thần, cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Hiện giờ, trong đám cao tầng của Bạch Cốt Đạo, kẻ có thực lực kinh khủng nhất, khiến người ta kiêng kỵ nhất hẳn là Lục Diễm. Trong thành vực Lâm Phong, Lục Diễm là cao thủ Ngoại Lâu, lại là trưởng lão còn sót lại của Bạch Cốt Đạo, thân phận cũng rất cao.
Nhưng ở trấn Thanh Dương, trước khi chết, rõ ràng cái tên Long Cốt Diện gầm lên là Trương Lâm Xuyên…
Nói cách khác, rất có thể với Long Diện thì kẻ phản giáo quan trọng chính là Trương Lâm Xuyên chứ không phải Lục Diễm. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, người đầu tiên gã nghĩ tới chính là Thố Diện phản giáo.
Tổng hợp lại những suy tính này, Khương Vọng cũng không nắm được thực lực của Trương Lâm Xuyên một cách chuẩn xác.
Hắn muốn báo thù, chứ không phải muốn đưa mạng.
Cho nên, trước khi gặp Trương Lâm Xuyên, hắn không thể xúc động rút kiếm xông lên, mà phải cất kỹ nỗi lòng, bắt mình phải bình tĩnh.
Trên đường Huyền Thành gió lặng yên ắng, người qua đường đều mải mê làm việc của mình. Cuộc sống tĩnh lặng, lặp đi lặp lại.
Tha hương nơi đất khách gặp đồng hương, đồng hương không biết đồng hương hận!
Để tránh đánh cỏ động rắn, trong khoảng thời gian ở huyện thành Văn Khê, Khương Vọng chưa từng hỏi thăm tin tức của Thanh Vân Đình, đều chỉ nghe thôi, hoặc là dẫn dắt người ta chủ động kể cho mình nghe.
Hắn tìm đến một khách sạn không sang không nghèo, thuê lấy một phòng, ngày nào cũng ra ngoài tản bộ, đi dạo khắp nơi, nhấm nháp mỹ thực, vụng trộm sưu tâm tin tức liên quan.
Đến khi trời tối thì về khách sạn, hoàn toàn không gây chuyện thị phi, hoàn toàn không gây rối, vững vàng mở ra nội phủ thứ hai, khống chế được thần thông thứ hai, vừa cố gắng “tiêu sưng” cho mình.
Khổ Giác âm hiểm, Diệp Lăng Tiêu cũng không phải kẻ lương thiện gì, vết bầm hai vị Chân Nhân tặng cho Khương Vọng sẽ không tổn thương nhiều đến hắn, nhưng muốn xóa nó đi cũng không hề dễ dàng, cần phải khống chế đạo nguyên đối kháng cực kỳ cẩn thận mới có thể dần dần xóa đi từng tí từng tí vết tích một.
Trong suốt quá trình này, Khương Vọng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, để hắn có thể khôi phục lại giai đoạn đỉnh phong với tốc độ nhanh hơn.
Đi trên đường phố huyện thành Văn Khê, Khương Vọng không khác gì những kẻ tha hương qua lại trên con đường này.
Hắn dung nhập rất tốt, đi lại rất tự nhiên, thậm chí động tác ăn uống cũng hệt như ngày thường, nhưng trong miệng không còn nếm được hương vị thức ăn nữa.
Mỗi một lần cắn, cái tiếng rộp rộp kia vang thật lớn, món này tên là cùng khiếu hoán!
“Ăn ngon không?”
Một đại thẩm nhoẻn cười cởi mở hỏi.
Vị đại thẩm này chắc là người huyện thành Văn Khê, thấy Khương Vọng ăn ngon thì cảm thấy tự hào vì đồ ăn của quê mình. Dù hắn đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng cũng không lạnh lùng với hắn.
“Ăn ngon lắm!” Khương Vọng cười đáp.
Hắn cố ý điều chỉnh khẩu âm, tránh cho bị Trương Lâm Xuyên nghe được, mặc dù có lẽ Trương Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ giọng hắn.
Lộ ra nụ cười cong cong trên đôi môi mỏng như Long Diện, còn cả cái cằm với độ cong gọn gàng.
“Thịt kho của Trương Ma Tử ở thành bắc cũng ngon lắm đó!” Đại thẩm kia nhiệt tình giới thiệu.
“Đêm nay sẽ đi nếm thử!” Khương Vọng trả lời.
Vị đại thẩm này chỉ là người qua đường, thuận miệng hỏi mấy câu, thấy Khương Vọng đáp lại thì bước nhanh hơn, thỏa mãn tiếp tục bước đi, vượt qua Khương Vọng.
Khương Vọng quay người nói: “Tạ ơn!”
“Không cần!” Đại thẩm cũng không quay đầu lại, cảm giác mình vừa cống hiến cho quê hương mà bất giác kiêu ngạo vô cùng.
Ở cái nơi tĩnh mịch vĩnh viễn kia, thành vực Phong Lâm cũng đã từng có những người dân khả ái như vậy…
Khương Vọng thu mắt lại, tiếp tục bước đi.
Trong một chớp mắt xoay người vừa rồi, hắn đã thấy bóng lưng Trương Lâm Xuyên, thấy được hướng hắn ta đi.
Tại sao hắn ta lại tới Ung quốc?
Hắn muốn làm gì?
Hắn sẽ đi đâu?
Bản đồ huyện thành Văn Khê đã dần dần hiện rõ trong đầu hắn.
Khương Vọng nhẹ nhàng bước đi, cắn viên kẹo “Cùng khiếu hoán” cuối cùng.
Rộp rộp rộp!
…
Khương Vọng tiến tới, đến cuối ngã tư đường, rất tự nhiên rẽ phải, đi thêm một quãng nữa rồi rẽ trái, sau đó nhanh chóng vòng vào một cái hẻm nhỏ.
Trong huyện thành Văn Khê, hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi tới đi lui như thể đã sinh hoạt ở đây thật lâu, cũng không gặp ai trên đường.
Hắn vào trong một gian viện tử, đến khi rời đi thì đã đổi xong trang phục, đầu đội áo choàng, người khoác trường bào màu đen.
Trước khi rời đi hắn còn cố ý tạo ra vài tiếng động.
Không bao lâu sau, một người Hán to béo mặc áo mở bụng vọt vào cửa giữa, khí thế hùng hổ, xem xem trong viện một lúc rồi chửi ầm lên: “Mẹ nhà ngươi! Cái áo choàng lão tử phơi ở đây đâu rồi?”
Một người gầy gầy bên cạnh cũng chen vào hỏi: “Ai? Ai làm? Áo choàng ta treo bên ngoài cũng bị trộm!”
“Mẹ nhà ngươi chứ!” Gã béo nhìn bốn phía, hùng hùng hổ hổ mắng: “Đồ của Trịnh Lão Tam ta mà cũng dám trộm!”
“Tam ca nhìn kìa!” Hai mắt người gầy sáng lên đưa tay chỉ chỉ.
Gã béo híp mắt nhìn theo.
Trong viện có một cái bàn đá, sợi dây thừng phơi áo ở cách đó không xa, lúc nào không thấy áo đâu, trên bàn đá lại có mấy nén bạc sáng loáng. Số bạc này có thể mua không biết bao nhiêu bộ áo choàng, mũ rộng vành kia.
“Oa ha ha!” Trịnh Lão Tam nổi giận đùng đùng, nhanh chóng bước lên, vung đao chém xuống: “Tiểu tặc dám làm nhục ta!”
Tiếng quát có vẻ rất oán giận, rõ ràng tôn nghiêm, nhân cách của gã đã bị khiêu chiến dữ dội.
Cương đao rơi xuống chia nén bạc làm đôi.
Lưỡi đao bổ lên bàn đá, ma sát bắn lên một dải hoa lửa.
Trịnh Lão Tam khua cái tay béo một vòng, lấy đi hơn phân nửa, chỉ để lại một mảnh vụn, nói: “Tứ Nhi, đây là tiền người ta để lại cho ta mua áo choàng. Ta lấy phần tiền áo của ta trước.”
Tuy Lý Lão Tứ có mấy lời muốn nói, nhưng trước lưỡi cương đao sáng loáng này cũng không thốt nên lời, chỉ đành hậm hực đáp: “Nghe ca ca.”
Hết chương 1091.
Chương 1092
Có ba nước lân cận biên giới phía tây Ung quốc, từ bắc xuôi nam theo thứ tự là Trần quốc, Tiều quốc, Lạc quốc.
Trần quốc ở phía tây bắc, Lạc quốc ở phía tây nam, Tiều quốc ở chính tây.
Phủ Thuận An là Tây phủ Ung quốc.
Huyện thành Văn Khê ở phía tây phủ Thuận An, gần như rất sát biên thành rồi, cũng cách không xa Tiều quốc.
Tổng bộ của Thanh Vân Đình nằm tại nơi ranh giới của tỉnh, của huyện, có thể thấy lăn lộn cũng không được như ý, đại khái là có mạnh hơn Linh Không Điện của Thành quốc một chút, nhưng cũng có hạn.
Lần này đến Thanh Vân Đình tìm kiếm kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung khác với lần đến Linh Không Điện khi trước.
Linh Không Điện trước đó, Đấu Miễn đã dọn sạch tất cả chướng ngại, bao gồm cả lực cản ở thượng tầng Thành quốc. Linh Không Điện hoàn toàn thuộc về Đấu Miễn, có Đấu Miễn phối hợp, hắn chỉ cần đi tới là tiếp nhận được.
Mà ở Thanh Vân Đình, hắn nhất định phải cân nhắc đến sức mạnh của thượng tầng Ung quốc. Phía sau hắn có Đấu gia hay một Sở quốc hỗ trợ.
Cho nên, dù thực lực của Thanh Vân Đình cũng không mạnh nhưng hắn vẫn phải khiêm tốn làm việc.
Kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung, dù người của Thanh Vân Đình có biết đến sự tồn tại của nó hay không thì cũng không thể để hắn dễ dàng mang đi. Thậm chí, giao dịch cũng là không thể, nếu hắn tùy tiện tìm tới cửa, đưa ra điều kiện giao dịch, rất có thể sẽ bị Thanh Vân Đình nuốt chửng luôn cả Vân Đỉnh tiên cung.
Thân ở nơi đất khách tha hương, trước mắt chẳng có đường, sau lưng không có chỗ dựa, chỉ có thể vạn phần cẩn thận.
Khương Vọng nguyện ý dùng ba ngày đạp nát phần lớn huyện thành Văn Khê, dụng tâm làm quen với tòa huyện thành này, sự cẩn thận chính là ở đây.
Mà hắn cẩn thận như vậy, chí ít là vào lúc này, hắn đã hơn được Trương Lâm Xuyên một ưu thế: địa lợi.
Chỉ cần lợi dụng ưu thế này thật tốt, thế nào cũng được thắng thế.
Đầu đội áo choàng, thân khoác trường bào, Khương Vọng nhanh chân bước đi, chẳng mấy chốc đã chạy đến mục tiêu.
Khi vừa mới thấy Trương Lâm Xuyên trên đầu con phố kia, căn cứ theo hướng Trương Lâm Xuyên đi, hắn phán đoán những khả năng có thể lựa chọn là đích đến cũng không nhiều.
Khi ấy, trong chớp mắt hắn quay đầu lại nói lời cảm tạ với đại thẩm kia, dư quang kịp quét thấy Trương Lâm Xuyên đi sang bên trái.
Cả trục đường bên ấy có tổng cộng năm đường rẽ, trái ba phải hai, chia ra thông tới các nơi khác nhau. Con đường Khương Vọng đang chạy đến chính là vị trí lối rẽ thứ nhất.
Căn cứ vào tốc độ Trương Lâm Xuyên đi ban nãy, nếu không có gì thay đổi, hẳn là trong nửa khắc vừa rồi hẳn là đã rẽ vào lối này.
Thời cơ rất quan trọng.
Hắn thầm tính toán thời gian một chút, rồi bình ổn hơi thở bước ra.
Hắn cũng không định làm chuyện gì vào lúc này.
Nhưng vừa rồi vì gặp quá bất ngờ, để ẩn tàng địch ý, hắn cũng không thể nhìn kỹ. Hắn cần phải nhìn thấy Trương Lâm Xuyên lần nữa, quan sát tình huống, cảm nhận khí tức của hắn ta một lần nữa để có được tin tình báo chuẩn xác.
Đồng thời, hắn cũng đang tính toán có cách nào để lại một điểm ấn ký trên người Trương lâm Xuyên không.
Có lẽ thử để một tia thần hồn nặc xà chui vào thân thể y không.
Nhưng hắn lập tức bác bỏ. Thông Thiên Cung là nơi yếu hại, thần hồn nặc xà nhất định sẽ bị phát hiện, vậy thì sẽ đả thảo kinh xà.
Hoặc là bắt lấy một chút khí tức, giữ lại rồi sau này truy tìm?
Đây cũng có thể xem như là một con đường chết. Chỉ tiếc là phẩm cấp của Truy Tư quá thấp, e là khó mà phát huy trác dụng.
Tóm lại, mục đích duy nhất là xác định được thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên.
Mục đích thứ hai mới là thử khả năng để lại khí tức rồi truy tìm.
Mà kết quả tốt nhất là ngoài hai điều trên còn điều tra được mục tiêu chuyến đi này của Trương Lâm Xuyên. Vậy có thể đưa ra được kế hoạch chính xác, giống như khi đối phó với Hải Tông Minh vậy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Phải nói, thái độ làm việc của Khương Vọng là cẩn thận, hành động là ổn thỏa.
Ra khỏi đường, hắn thuận thế rẽ phải.
Dọc đường có rất nhiều người đi qua đi lại, cao thấp mập gầy không đồng nhất, khẩu âm cũng hỗn loạn. Khương Vọng càng bình tĩnh, càng thong dong, ánh mắt lại nhanh chóng đảo quanh…
Không có!
Không một bóng người nào phù hợp với mục tiêu của hắn.
Không thấy Trương Lâm Xuyên!
Quả tim của Khương Vọng hơi khựng lại một nhịp, Trường Tương Tư gần như muốn nhảy vọt ra.
Nhưng hô hấp của hắn vẫn bình ổn, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh.
Hắn vẫn ung dung đi tiếp, quả tim lấy lại nhịp đập, cố gắng nhảy lên nhẹ nhàng.
Vấn đề xuất hiện.
Đây là chỗ rẽ phải qua, nhưng lại không thấy Trương Lâm Xuyên. Hoặc là đột nhiên hắn ta thay đổi phương hướng, hoặc là bất ngờ thay đổi tốc độ, dù là khả năng nào đi nữa cũng có thể cho thấy: hắn ta đã phát hiện ra cái gì đó!
Mình bị phát hiện rồi sao?
Càng vào lúc thế này, Khương Vọng càng tỉnh táo.
Hắn chậm rãi bước đi, tay đặt lên kiếm có vẻ hững hờ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ triền miên.
Hắn đặt giả thiết mình là Trương Lâm Xuyên, bất luận là phát hiện ra điều gì đó, nếu là thật… có thể phát hiện ra cái gì?
Đơn giản chỉ là trên đường phố huyện thành Văn Khê Ung quốc, bỗng nhiên bị một người đi đường chú ý.
Người qua đường kia mang mặt nạ, toàn thân mặc kín như bưng, giọng nói cũng rất lạ lẫm.
Hắn ta có thể nhận ra đó là Khương Vọng sao?
Với Sứ Giả Bạch Cốt mà nói, người cần phải chú ý là Đổng A, là Ngụy Khứ Tật, là những người có thể quấy nhiễu kế hoạch của Bạch Cốt Đạo. Cho dù là Trương Lâm Xuyên với thân phận Trương thị đi nữa, Khương Vọng bất quá cũng chỉ là một đệ tử mới vào nội môn, là một nhân tài mới nổi của Đạo Viện, khi ở trấn Đường Xá đã từng thăm dò một lần, mà cũng chỉ là thăm dò mà thôi…
Trong ấn tượng của bọn họ, chắc hẳn cái tên Khương Vọng này đã đi đời cùng thành vực Phong Lâm rồi. Mấy chục vạn người kia đã chết, không hề có chuyện ngoài ý muốn nào. Khi ấy, chẳng lẽ Khương Vọng kia còn xuất sắc hơn Ngụy Nhiễm, hơn Triệu Lãng, hơn Thẩm Nam Thất sao?
Hay địch ý, sát ý của mình đã bị lộ? Khương Vọng nghiêm túc tự hỏi.
Hắn rất chắc chắn, hắn không để lộ tâm tình gì ra ngoài.
Vậy, khi bị một người qua đường lạ lẫm chú ý tới, Trương Lâm Xuyên sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?
Nổi điên giết người, hay trốn tránh? Hay tìm tòi hư thực?
Đương nhiên Bạch Cốt Sứ Giả không màng sinh tử, giết người không hề khó hơn giết gà, nhưng thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ.
Nếu muốn giết người, thì nên chọn khoảnh khắc Khương Vọng đang quan sát mà lơi lỏng ấy.
Vậy mà đến giờ vẫn không có động tĩnh, cho thấy Trương Lâm Xuyên đã từ bỏ lựa chọn thứ nhất.
Với loại người như Trương Lâm Xuyên, đương nhiên cũng không cần phải trốn tránh một kẻ lạ mặt. Cho nên, có lẽ hắn ta lựa chọn thăm dò hư thực, muốn xem là ai đang chú ý tới mình, vì sao lại chú ý mình, phải chăng có địch ý gì với mình không?
Suy nghĩ thật nhanh, Khương Vọng đã nhanh chóng đưa ra phán đoán: Có lẽ Trương Lâm Xuyên đang âm thầm thăm dò!
Hết chương 1092.
Chương 1093
Bước chân của Khương Vọng quýnh lên, bất chợt tăng nhanh tốc độ.
Nhưng ánh mắt hắn quét qua từng người đi đường, vẫn không thấy ai có vẻ khác thường.
Trương Lâm Xuyên ẩn nấp nơi nào?
Hiện giờ tình thế đã đảo ngược, thành ra địch tối ta sáng.
Khương Vọng nhất định phải thừa nhận, Trương Lâm Xuyên khó chơi hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Hắn phải che giấu nhiều lần mới quan sát được Trương Lâm Xuyên, hiện giờ xem ra mình vẫn chưa đủ cẩn thận.
Hắn cũng không rõ mình bại lộ khi nào, vì sao? Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có cách ứng đối.
Phải ứng đối cho tốt.
Vào lúc này, có một tên vô lại đang đủng đỉnh đi tới trước mặt hắn.
Tên vô lại kia muốn rẽ phải, nhưng không hiểu sao nghĩ nghĩ một tí lại rẽ sang trái.
Vừa văn đụng phải một người ăn mặc kiểu thư sinh.
Xem ra rẽ trái là lựa chọn sai lầm rồi.
“Cái đồ mắt chó mù nhà ngươi!” Tên vô lại giận dữ nắm chặt lấy thư sinh gầy yếu kia.
Thư sinh kia buồn bực nói: “Ta đã nhường sang bên này, ngươi lại cũng vòng sang đây, làm sao trách ta được?”
“Còn dám giảo biện!” Tên vô lại vung nắm đấm lên muốn đánh.
Một bàn tay đỡ lấy nắm đấm của gã.
“Một chút việc nhỏ thôi, cần gì phải thế?” Khương Vọng nhẹ nhàng tách hai người ra, ấm giọng khuyên nhủ: “Đi ra bên ngoài, dĩ hòa vi quý!”
Tận dụng thời gian nói hai câu “khuyên can” này, hắn nhanh chóng nhìn kỹ lại người qua đường một lần, nhưng kết quả vẫn không có gì khác biệt, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Trương Lâm Xuyên.
Là mình buồn lo vô cớ rồi sao? Hắn đang nghĩ thế.
Có lẽ Trương Lâm Xuyên đã nhận được tin tức bất ngờ gì đó mà quay lại cũng không chừng.
Tốt nhất là thế…
Thấy người ta có thể nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm của mình, tên vô lại kia cũng biết kẻ này lợi hại, cũng không nói mấy lời điêu ngoa nữa, mà nghe lời “khuyên” của Khương Vọng, nhanh chóng bỏ đi.
“Cám ơn huynh đài giúp đỡ!” Thư sinh gầy yếu kia chắp tay cám ơn.
“Không cần khách khí!” Khương Vọng vỗ vỗ vai y, rồi tiến lên nói: “Ta còn có việc, đi trước!”
Vào một tích tắc này.
Một biển người đầy đường kia bỗng nhiên đứng im.
Hình ảnh từng người dần dần biến mất.
Sau khi biển người rút đi, chỉ còn lại một cái bóng lưng.
Một cái lưng thẳng, tóc rũ xuống, khí chất lạnh lẽo, dường như hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Trên con đường dài chỉ còn lại mình hắn, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy một bóng lưng này.
Hắn ta quay người lại.
….
Theo như Khương Vọng quan sát, phía trước vốn không tồn tại cái bóng lưng này.
Trước đó, bóng lưng này của Trương Lâm Xuyên hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nhưng lúc này nhìn thấy, hắn lại không hề thấy bất ngờ.
Mà hắn ta xoay người lại, bình tĩnh nhìn Khương Vọng.
“Ngươi có biết không? Ánh mắt, cũng có trọng lượng?”
“Khi ta đi qua con đường kia, tổng cộng có hai trăm tám mươi sáu người. Có chín mươi bảy người nhìn lướt qua ta, ngươi là một trong số đó. Cả con đường này, chỉ có năm người quay đầu lại nhìn ta, ngươi là một trong số đó.”
“Hiện giờ, ta lại nhìn thấy ngươi.”
“Mặc dù ngươi đã đội mũ rộng vành, khoác thêm áo choàng, nhưng tư thái, vẻ tự tin khi ngươi đi đường, bao gồm cả cách cầm kiếm chắc chắn, lại đang nói cho ta biết, chúng ta lại gặp mặt. Mà lại gặp lại khi ngươi cố ý lượn một vòng to như thế, che lấp lén lút đến như thế.”
Giọng nói của hắn ta vẫn rất ôn hòa: “Ngươi có gì muốn giải thích sao?”
Khương Vọng vuốt ve chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Ngươi cần giải thích không?”
Âm thanh này vừa rơi xuống, từ tất cả các ngõ ngách trên đường, đến hàng ngàn thần hồn nặc xà hung ác xông ra! Con nào cũng đầy hung hăng, khí thế hung hãn.
Đây là chiến trường của thần hồn.
Khương Vọng lập tức phát hiện ra, đây không phải thế giới hiện thực, cũng không phải huyễn tượng, mà là thần hồn bị kéo vào một nơi thần bí nào đó liên quan đến thần hồn. Cho nên hắn cũng ngang nhiên gọi ra thần hồn nặc xà.
Trương Lâm Xuyên có tao nghệ thật sâu về thần hồn, bất tri bất giác đã kéo hắn hãm sâu vào nơi này, thực đáng sợ.
Nhưng thần hồn của hắn cũng không kém.
Sau khi hấp thu thần hồn bản nguyên của Trang Thừa Càn rồi tân sinh, thần hồn của Khương Vọng đã khỏi hẳn, sau khi được Hồng Trang Kính cường hóa một lần nữa, trọn vẹn ba ngàn thần hồn nặc xà đều mạnh gấp mười lần ban đầu, cho hắn sức mạnh để chiến đấu về thần hồn.
Mà Trường Tương Tư đã thai nghén ra kiếm linh, cũng từng trải qua khi hắn giao chiến thần hồn với Trang Thừa Càn. Có thể nói, nó cũng có kinh nghiệm phong phú về giao chiến thần hồn.
Trương Lâm Xuyên dù có mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng không thể hơn được Trang Thừa Càn.
Dù nơi này là chiến trường mà Trương Lâm Xuyên đã chọn,
Đương nhiên hắn ta sẽ có ưu thế hơn, nhưng Khương Vọng vẫn đủ tự tin đánh một trận.
Đối mặt với bầy thần hồn nặc xà đột nhiên bò ra, cảm nhận được sức mạnh thần hồn của đối thủ cực kỳ cường đại, Trương Lâm Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh.
“Ngươi không cần che giấu nữa, từ trong ánh mắt của ngươi, ta có thể thấy được hận ý.”
Hắn ta nói: “Có thể thấy được ngươi hận ta vô cùng.”
Không đợi Khương Vọng nói chuyện, hắn ta lại tiếp lời: “Có lẽ ngươi hận, là hận gương mặt này của ta phải không?”
Khương Vọng nhíu nhíu ngươi hỏi lại: “Có ý gì?”
Hắn ta đáp: “Nếu ngươi muốn giết Trương Lâm Xuyên, thì ngươi tìm lầm người rồi.”
Không ngờ hắn ta lại không phải Trương Lâm Xuyên!
Chuyện này vô cùng hoang đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Chí ít Khương Vọng không nghĩ ra được việc gì Trương Lâm Xuyên lại phải nói láo mình không phải Trương Lâm Xuyên.
“Ta nghĩ ta vẫn nhớ được dáng vẻ của Trương Lâm Xuyên.” Khương Vọng nói.
“Ngươi nhớ là nhớ dáng vẻ lúc trước của hắn ta.”
Người này nói tiếp: “Còn lúc này, hắn ta dài thế này này.”
Một khuôn mặt dần dần hiện ra rõ ràng, cụ thể giữa không trung theo ngón tay của hắn ta di động.
Đó là một khuôn mặt bình thường, trẻ tuổi, không xấu cũng không đẹp, không có góc cạnh gì, cũng không có đặc điểm gì.
“Hình như hơi quen quen.” Khương Vọng nói.
Hắn thấy khuôn mặt này quen quen mắt, nhưng không nhớ rõ được đã thấy ở đâu. Có lẽ vì khuôn mặt này thực sự rất phổ thông, thấy lúc nào cũng không biết.
“Nhìn quen mắt sao…”
Người này thu ngón tay lại, khuôn mặt trẻ tuổi giữa không trung chậm rãi tiêu tán.
“Vậy, thấy được ngươi thật là vui.”
Ngoài miệng nói là vui, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn nguội lạnh như cũ, không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Hôm nay đến đây thôi đã.”
Hắn ta nói vậy, xoay người, bước đi.
Dường như hắn ta không hề đề phòng bị Khương Vọng tấn công, cũng không quan tâm đến bầy thần hồn nặc xà đang xúm lại đầy đường kia.
“Đúng rồi.” Hắn ta lại nói: “Trương Lâm Xuyên mới sáng lập ra Vô Sinh Giáo, hiện đang hoạt động ngay trong Ung quốc. Nếu ngươi có hứng thú, có thể đi tìm xem xem.”
Khương Vọng vẫn đặt tay trên kiếm, không động, hắn không chất vấn người này nói thật hay giả. Thật hay giả hắn sẽ tự đi nghiệm chứng.
Hắn chỉ nhìn cái người giống y như đúc Trương Lâm Xuyên kia đang đi xa dần, lên tiếng hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
“Nếu ngươi còn có cơ hội nhìn thấy ta, ngươi sẽ biết tên ta.”
Người này không dừng bước, dần dần đi xa.
Sức mạnh thần hồn bao phủ nơi này cứ thế biến mất.
Chỉ còn lại đường phố huyện thành Văn Khê, người qua lại như mắc cửi.
Hết chương 1093.
Nên nhớ, Bạch Cốt Tôn Thần kinh khủng cỡ nào, y có thể đẩy nhân vật cỡ như Trang Thừa Càn vào tuyệt cảnh. Cho dù là ở đời Bạch Cốt Thánh Chủ đời này, không hao phí tinh lực kinh khủng với Trang Thừa Càn, cũng không có thần thuật khủng bố Vô Sinh Kiếp kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ mà có thể đánh thắng được thần, cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Hiện giờ, trong đám cao tầng của Bạch Cốt Đạo, kẻ có thực lực kinh khủng nhất, khiến người ta kiêng kỵ nhất hẳn là Lục Diễm. Trong thành vực Lâm Phong, Lục Diễm là cao thủ Ngoại Lâu, lại là trưởng lão còn sót lại của Bạch Cốt Đạo, thân phận cũng rất cao.
Nhưng ở trấn Thanh Dương, trước khi chết, rõ ràng cái tên Long Cốt Diện gầm lên là Trương Lâm Xuyên…
Nói cách khác, rất có thể với Long Diện thì kẻ phản giáo quan trọng chính là Trương Lâm Xuyên chứ không phải Lục Diễm. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, người đầu tiên gã nghĩ tới chính là Thố Diện phản giáo.
Tổng hợp lại những suy tính này, Khương Vọng cũng không nắm được thực lực của Trương Lâm Xuyên một cách chuẩn xác.
Hắn muốn báo thù, chứ không phải muốn đưa mạng.
Cho nên, trước khi gặp Trương Lâm Xuyên, hắn không thể xúc động rút kiếm xông lên, mà phải cất kỹ nỗi lòng, bắt mình phải bình tĩnh.
Trên đường Huyền Thành gió lặng yên ắng, người qua đường đều mải mê làm việc của mình. Cuộc sống tĩnh lặng, lặp đi lặp lại.
Tha hương nơi đất khách gặp đồng hương, đồng hương không biết đồng hương hận!
Để tránh đánh cỏ động rắn, trong khoảng thời gian ở huyện thành Văn Khê, Khương Vọng chưa từng hỏi thăm tin tức của Thanh Vân Đình, đều chỉ nghe thôi, hoặc là dẫn dắt người ta chủ động kể cho mình nghe.
Hắn tìm đến một khách sạn không sang không nghèo, thuê lấy một phòng, ngày nào cũng ra ngoài tản bộ, đi dạo khắp nơi, nhấm nháp mỹ thực, vụng trộm sưu tâm tin tức liên quan.
Đến khi trời tối thì về khách sạn, hoàn toàn không gây chuyện thị phi, hoàn toàn không gây rối, vững vàng mở ra nội phủ thứ hai, khống chế được thần thông thứ hai, vừa cố gắng “tiêu sưng” cho mình.
Khổ Giác âm hiểm, Diệp Lăng Tiêu cũng không phải kẻ lương thiện gì, vết bầm hai vị Chân Nhân tặng cho Khương Vọng sẽ không tổn thương nhiều đến hắn, nhưng muốn xóa nó đi cũng không hề dễ dàng, cần phải khống chế đạo nguyên đối kháng cực kỳ cẩn thận mới có thể dần dần xóa đi từng tí từng tí vết tích một.
Trong suốt quá trình này, Khương Vọng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, để hắn có thể khôi phục lại giai đoạn đỉnh phong với tốc độ nhanh hơn.
Đi trên đường phố huyện thành Văn Khê, Khương Vọng không khác gì những kẻ tha hương qua lại trên con đường này.
Hắn dung nhập rất tốt, đi lại rất tự nhiên, thậm chí động tác ăn uống cũng hệt như ngày thường, nhưng trong miệng không còn nếm được hương vị thức ăn nữa.
Mỗi một lần cắn, cái tiếng rộp rộp kia vang thật lớn, món này tên là cùng khiếu hoán!
“Ăn ngon không?”
Một đại thẩm nhoẻn cười cởi mở hỏi.
Vị đại thẩm này chắc là người huyện thành Văn Khê, thấy Khương Vọng ăn ngon thì cảm thấy tự hào vì đồ ăn của quê mình. Dù hắn đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng cũng không lạnh lùng với hắn.
“Ăn ngon lắm!” Khương Vọng cười đáp.
Hắn cố ý điều chỉnh khẩu âm, tránh cho bị Trương Lâm Xuyên nghe được, mặc dù có lẽ Trương Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ giọng hắn.
Lộ ra nụ cười cong cong trên đôi môi mỏng như Long Diện, còn cả cái cằm với độ cong gọn gàng.
“Thịt kho của Trương Ma Tử ở thành bắc cũng ngon lắm đó!” Đại thẩm kia nhiệt tình giới thiệu.
“Đêm nay sẽ đi nếm thử!” Khương Vọng trả lời.
Vị đại thẩm này chỉ là người qua đường, thuận miệng hỏi mấy câu, thấy Khương Vọng đáp lại thì bước nhanh hơn, thỏa mãn tiếp tục bước đi, vượt qua Khương Vọng.
Khương Vọng quay người nói: “Tạ ơn!”
“Không cần!” Đại thẩm cũng không quay đầu lại, cảm giác mình vừa cống hiến cho quê hương mà bất giác kiêu ngạo vô cùng.
Ở cái nơi tĩnh mịch vĩnh viễn kia, thành vực Phong Lâm cũng đã từng có những người dân khả ái như vậy…
Khương Vọng thu mắt lại, tiếp tục bước đi.
Trong một chớp mắt xoay người vừa rồi, hắn đã thấy bóng lưng Trương Lâm Xuyên, thấy được hướng hắn ta đi.
Tại sao hắn ta lại tới Ung quốc?
Hắn muốn làm gì?
Hắn sẽ đi đâu?
Bản đồ huyện thành Văn Khê đã dần dần hiện rõ trong đầu hắn.
Khương Vọng nhẹ nhàng bước đi, cắn viên kẹo “Cùng khiếu hoán” cuối cùng.
Rộp rộp rộp!
…
Khương Vọng tiến tới, đến cuối ngã tư đường, rất tự nhiên rẽ phải, đi thêm một quãng nữa rồi rẽ trái, sau đó nhanh chóng vòng vào một cái hẻm nhỏ.
Trong huyện thành Văn Khê, hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi tới đi lui như thể đã sinh hoạt ở đây thật lâu, cũng không gặp ai trên đường.
Hắn vào trong một gian viện tử, đến khi rời đi thì đã đổi xong trang phục, đầu đội áo choàng, người khoác trường bào màu đen.
Trước khi rời đi hắn còn cố ý tạo ra vài tiếng động.
Không bao lâu sau, một người Hán to béo mặc áo mở bụng vọt vào cửa giữa, khí thế hùng hổ, xem xem trong viện một lúc rồi chửi ầm lên: “Mẹ nhà ngươi! Cái áo choàng lão tử phơi ở đây đâu rồi?”
Một người gầy gầy bên cạnh cũng chen vào hỏi: “Ai? Ai làm? Áo choàng ta treo bên ngoài cũng bị trộm!”
“Mẹ nhà ngươi chứ!” Gã béo nhìn bốn phía, hùng hùng hổ hổ mắng: “Đồ của Trịnh Lão Tam ta mà cũng dám trộm!”
“Tam ca nhìn kìa!” Hai mắt người gầy sáng lên đưa tay chỉ chỉ.
Gã béo híp mắt nhìn theo.
Trong viện có một cái bàn đá, sợi dây thừng phơi áo ở cách đó không xa, lúc nào không thấy áo đâu, trên bàn đá lại có mấy nén bạc sáng loáng. Số bạc này có thể mua không biết bao nhiêu bộ áo choàng, mũ rộng vành kia.
“Oa ha ha!” Trịnh Lão Tam nổi giận đùng đùng, nhanh chóng bước lên, vung đao chém xuống: “Tiểu tặc dám làm nhục ta!”
Tiếng quát có vẻ rất oán giận, rõ ràng tôn nghiêm, nhân cách của gã đã bị khiêu chiến dữ dội.
Cương đao rơi xuống chia nén bạc làm đôi.
Lưỡi đao bổ lên bàn đá, ma sát bắn lên một dải hoa lửa.
Trịnh Lão Tam khua cái tay béo một vòng, lấy đi hơn phân nửa, chỉ để lại một mảnh vụn, nói: “Tứ Nhi, đây là tiền người ta để lại cho ta mua áo choàng. Ta lấy phần tiền áo của ta trước.”
Tuy Lý Lão Tứ có mấy lời muốn nói, nhưng trước lưỡi cương đao sáng loáng này cũng không thốt nên lời, chỉ đành hậm hực đáp: “Nghe ca ca.”
Hết chương 1091.
Chương 1092
Có ba nước lân cận biên giới phía tây Ung quốc, từ bắc xuôi nam theo thứ tự là Trần quốc, Tiều quốc, Lạc quốc.
Trần quốc ở phía tây bắc, Lạc quốc ở phía tây nam, Tiều quốc ở chính tây.
Phủ Thuận An là Tây phủ Ung quốc.
Huyện thành Văn Khê ở phía tây phủ Thuận An, gần như rất sát biên thành rồi, cũng cách không xa Tiều quốc.
Tổng bộ của Thanh Vân Đình nằm tại nơi ranh giới của tỉnh, của huyện, có thể thấy lăn lộn cũng không được như ý, đại khái là có mạnh hơn Linh Không Điện của Thành quốc một chút, nhưng cũng có hạn.
Lần này đến Thanh Vân Đình tìm kiếm kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung khác với lần đến Linh Không Điện khi trước.
Linh Không Điện trước đó, Đấu Miễn đã dọn sạch tất cả chướng ngại, bao gồm cả lực cản ở thượng tầng Thành quốc. Linh Không Điện hoàn toàn thuộc về Đấu Miễn, có Đấu Miễn phối hợp, hắn chỉ cần đi tới là tiếp nhận được.
Mà ở Thanh Vân Đình, hắn nhất định phải cân nhắc đến sức mạnh của thượng tầng Ung quốc. Phía sau hắn có Đấu gia hay một Sở quốc hỗ trợ.
Cho nên, dù thực lực của Thanh Vân Đình cũng không mạnh nhưng hắn vẫn phải khiêm tốn làm việc.
Kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung, dù người của Thanh Vân Đình có biết đến sự tồn tại của nó hay không thì cũng không thể để hắn dễ dàng mang đi. Thậm chí, giao dịch cũng là không thể, nếu hắn tùy tiện tìm tới cửa, đưa ra điều kiện giao dịch, rất có thể sẽ bị Thanh Vân Đình nuốt chửng luôn cả Vân Đỉnh tiên cung.
Thân ở nơi đất khách tha hương, trước mắt chẳng có đường, sau lưng không có chỗ dựa, chỉ có thể vạn phần cẩn thận.
Khương Vọng nguyện ý dùng ba ngày đạp nát phần lớn huyện thành Văn Khê, dụng tâm làm quen với tòa huyện thành này, sự cẩn thận chính là ở đây.
Mà hắn cẩn thận như vậy, chí ít là vào lúc này, hắn đã hơn được Trương Lâm Xuyên một ưu thế: địa lợi.
Chỉ cần lợi dụng ưu thế này thật tốt, thế nào cũng được thắng thế.
Đầu đội áo choàng, thân khoác trường bào, Khương Vọng nhanh chân bước đi, chẳng mấy chốc đã chạy đến mục tiêu.
Khi vừa mới thấy Trương Lâm Xuyên trên đầu con phố kia, căn cứ theo hướng Trương Lâm Xuyên đi, hắn phán đoán những khả năng có thể lựa chọn là đích đến cũng không nhiều.
Khi ấy, trong chớp mắt hắn quay đầu lại nói lời cảm tạ với đại thẩm kia, dư quang kịp quét thấy Trương Lâm Xuyên đi sang bên trái.
Cả trục đường bên ấy có tổng cộng năm đường rẽ, trái ba phải hai, chia ra thông tới các nơi khác nhau. Con đường Khương Vọng đang chạy đến chính là vị trí lối rẽ thứ nhất.
Căn cứ vào tốc độ Trương Lâm Xuyên đi ban nãy, nếu không có gì thay đổi, hẳn là trong nửa khắc vừa rồi hẳn là đã rẽ vào lối này.
Thời cơ rất quan trọng.
Hắn thầm tính toán thời gian một chút, rồi bình ổn hơi thở bước ra.
Hắn cũng không định làm chuyện gì vào lúc này.
Nhưng vừa rồi vì gặp quá bất ngờ, để ẩn tàng địch ý, hắn cũng không thể nhìn kỹ. Hắn cần phải nhìn thấy Trương Lâm Xuyên lần nữa, quan sát tình huống, cảm nhận khí tức của hắn ta một lần nữa để có được tin tình báo chuẩn xác.
Đồng thời, hắn cũng đang tính toán có cách nào để lại một điểm ấn ký trên người Trương lâm Xuyên không.
Có lẽ thử để một tia thần hồn nặc xà chui vào thân thể y không.
Nhưng hắn lập tức bác bỏ. Thông Thiên Cung là nơi yếu hại, thần hồn nặc xà nhất định sẽ bị phát hiện, vậy thì sẽ đả thảo kinh xà.
Hoặc là bắt lấy một chút khí tức, giữ lại rồi sau này truy tìm?
Đây cũng có thể xem như là một con đường chết. Chỉ tiếc là phẩm cấp của Truy Tư quá thấp, e là khó mà phát huy trác dụng.
Tóm lại, mục đích duy nhất là xác định được thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên.
Mục đích thứ hai mới là thử khả năng để lại khí tức rồi truy tìm.
Mà kết quả tốt nhất là ngoài hai điều trên còn điều tra được mục tiêu chuyến đi này của Trương Lâm Xuyên. Vậy có thể đưa ra được kế hoạch chính xác, giống như khi đối phó với Hải Tông Minh vậy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Phải nói, thái độ làm việc của Khương Vọng là cẩn thận, hành động là ổn thỏa.
Ra khỏi đường, hắn thuận thế rẽ phải.
Dọc đường có rất nhiều người đi qua đi lại, cao thấp mập gầy không đồng nhất, khẩu âm cũng hỗn loạn. Khương Vọng càng bình tĩnh, càng thong dong, ánh mắt lại nhanh chóng đảo quanh…
Không có!
Không một bóng người nào phù hợp với mục tiêu của hắn.
Không thấy Trương Lâm Xuyên!
Quả tim của Khương Vọng hơi khựng lại một nhịp, Trường Tương Tư gần như muốn nhảy vọt ra.
Nhưng hô hấp của hắn vẫn bình ổn, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh.
Hắn vẫn ung dung đi tiếp, quả tim lấy lại nhịp đập, cố gắng nhảy lên nhẹ nhàng.
Vấn đề xuất hiện.
Đây là chỗ rẽ phải qua, nhưng lại không thấy Trương Lâm Xuyên. Hoặc là đột nhiên hắn ta thay đổi phương hướng, hoặc là bất ngờ thay đổi tốc độ, dù là khả năng nào đi nữa cũng có thể cho thấy: hắn ta đã phát hiện ra cái gì đó!
Mình bị phát hiện rồi sao?
Càng vào lúc thế này, Khương Vọng càng tỉnh táo.
Hắn chậm rãi bước đi, tay đặt lên kiếm có vẻ hững hờ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ triền miên.
Hắn đặt giả thiết mình là Trương Lâm Xuyên, bất luận là phát hiện ra điều gì đó, nếu là thật… có thể phát hiện ra cái gì?
Đơn giản chỉ là trên đường phố huyện thành Văn Khê Ung quốc, bỗng nhiên bị một người đi đường chú ý.
Người qua đường kia mang mặt nạ, toàn thân mặc kín như bưng, giọng nói cũng rất lạ lẫm.
Hắn ta có thể nhận ra đó là Khương Vọng sao?
Với Sứ Giả Bạch Cốt mà nói, người cần phải chú ý là Đổng A, là Ngụy Khứ Tật, là những người có thể quấy nhiễu kế hoạch của Bạch Cốt Đạo. Cho dù là Trương Lâm Xuyên với thân phận Trương thị đi nữa, Khương Vọng bất quá cũng chỉ là một đệ tử mới vào nội môn, là một nhân tài mới nổi của Đạo Viện, khi ở trấn Đường Xá đã từng thăm dò một lần, mà cũng chỉ là thăm dò mà thôi…
Trong ấn tượng của bọn họ, chắc hẳn cái tên Khương Vọng này đã đi đời cùng thành vực Phong Lâm rồi. Mấy chục vạn người kia đã chết, không hề có chuyện ngoài ý muốn nào. Khi ấy, chẳng lẽ Khương Vọng kia còn xuất sắc hơn Ngụy Nhiễm, hơn Triệu Lãng, hơn Thẩm Nam Thất sao?
Hay địch ý, sát ý của mình đã bị lộ? Khương Vọng nghiêm túc tự hỏi.
Hắn rất chắc chắn, hắn không để lộ tâm tình gì ra ngoài.
Vậy, khi bị một người qua đường lạ lẫm chú ý tới, Trương Lâm Xuyên sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?
Nổi điên giết người, hay trốn tránh? Hay tìm tòi hư thực?
Đương nhiên Bạch Cốt Sứ Giả không màng sinh tử, giết người không hề khó hơn giết gà, nhưng thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ.
Nếu muốn giết người, thì nên chọn khoảnh khắc Khương Vọng đang quan sát mà lơi lỏng ấy.
Vậy mà đến giờ vẫn không có động tĩnh, cho thấy Trương Lâm Xuyên đã từ bỏ lựa chọn thứ nhất.
Với loại người như Trương Lâm Xuyên, đương nhiên cũng không cần phải trốn tránh một kẻ lạ mặt. Cho nên, có lẽ hắn ta lựa chọn thăm dò hư thực, muốn xem là ai đang chú ý tới mình, vì sao lại chú ý mình, phải chăng có địch ý gì với mình không?
Suy nghĩ thật nhanh, Khương Vọng đã nhanh chóng đưa ra phán đoán: Có lẽ Trương Lâm Xuyên đang âm thầm thăm dò!
Hết chương 1092.
Chương 1093
Bước chân của Khương Vọng quýnh lên, bất chợt tăng nhanh tốc độ.
Nhưng ánh mắt hắn quét qua từng người đi đường, vẫn không thấy ai có vẻ khác thường.
Trương Lâm Xuyên ẩn nấp nơi nào?
Hiện giờ tình thế đã đảo ngược, thành ra địch tối ta sáng.
Khương Vọng nhất định phải thừa nhận, Trương Lâm Xuyên khó chơi hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Hắn phải che giấu nhiều lần mới quan sát được Trương Lâm Xuyên, hiện giờ xem ra mình vẫn chưa đủ cẩn thận.
Hắn cũng không rõ mình bại lộ khi nào, vì sao? Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có cách ứng đối.
Phải ứng đối cho tốt.
Vào lúc này, có một tên vô lại đang đủng đỉnh đi tới trước mặt hắn.
Tên vô lại kia muốn rẽ phải, nhưng không hiểu sao nghĩ nghĩ một tí lại rẽ sang trái.
Vừa văn đụng phải một người ăn mặc kiểu thư sinh.
Xem ra rẽ trái là lựa chọn sai lầm rồi.
“Cái đồ mắt chó mù nhà ngươi!” Tên vô lại giận dữ nắm chặt lấy thư sinh gầy yếu kia.
Thư sinh kia buồn bực nói: “Ta đã nhường sang bên này, ngươi lại cũng vòng sang đây, làm sao trách ta được?”
“Còn dám giảo biện!” Tên vô lại vung nắm đấm lên muốn đánh.
Một bàn tay đỡ lấy nắm đấm của gã.
“Một chút việc nhỏ thôi, cần gì phải thế?” Khương Vọng nhẹ nhàng tách hai người ra, ấm giọng khuyên nhủ: “Đi ra bên ngoài, dĩ hòa vi quý!”
Tận dụng thời gian nói hai câu “khuyên can” này, hắn nhanh chóng nhìn kỹ lại người qua đường một lần, nhưng kết quả vẫn không có gì khác biệt, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Trương Lâm Xuyên.
Là mình buồn lo vô cớ rồi sao? Hắn đang nghĩ thế.
Có lẽ Trương Lâm Xuyên đã nhận được tin tức bất ngờ gì đó mà quay lại cũng không chừng.
Tốt nhất là thế…
Thấy người ta có thể nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm của mình, tên vô lại kia cũng biết kẻ này lợi hại, cũng không nói mấy lời điêu ngoa nữa, mà nghe lời “khuyên” của Khương Vọng, nhanh chóng bỏ đi.
“Cám ơn huynh đài giúp đỡ!” Thư sinh gầy yếu kia chắp tay cám ơn.
“Không cần khách khí!” Khương Vọng vỗ vỗ vai y, rồi tiến lên nói: “Ta còn có việc, đi trước!”
Vào một tích tắc này.
Một biển người đầy đường kia bỗng nhiên đứng im.
Hình ảnh từng người dần dần biến mất.
Sau khi biển người rút đi, chỉ còn lại một cái bóng lưng.
Một cái lưng thẳng, tóc rũ xuống, khí chất lạnh lẽo, dường như hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Trên con đường dài chỉ còn lại mình hắn, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy một bóng lưng này.
Hắn ta quay người lại.
….
Theo như Khương Vọng quan sát, phía trước vốn không tồn tại cái bóng lưng này.
Trước đó, bóng lưng này của Trương Lâm Xuyên hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nhưng lúc này nhìn thấy, hắn lại không hề thấy bất ngờ.
Mà hắn ta xoay người lại, bình tĩnh nhìn Khương Vọng.
“Ngươi có biết không? Ánh mắt, cũng có trọng lượng?”
“Khi ta đi qua con đường kia, tổng cộng có hai trăm tám mươi sáu người. Có chín mươi bảy người nhìn lướt qua ta, ngươi là một trong số đó. Cả con đường này, chỉ có năm người quay đầu lại nhìn ta, ngươi là một trong số đó.”
“Hiện giờ, ta lại nhìn thấy ngươi.”
“Mặc dù ngươi đã đội mũ rộng vành, khoác thêm áo choàng, nhưng tư thái, vẻ tự tin khi ngươi đi đường, bao gồm cả cách cầm kiếm chắc chắn, lại đang nói cho ta biết, chúng ta lại gặp mặt. Mà lại gặp lại khi ngươi cố ý lượn một vòng to như thế, che lấp lén lút đến như thế.”
Giọng nói của hắn ta vẫn rất ôn hòa: “Ngươi có gì muốn giải thích sao?”
Khương Vọng vuốt ve chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Ngươi cần giải thích không?”
Âm thanh này vừa rơi xuống, từ tất cả các ngõ ngách trên đường, đến hàng ngàn thần hồn nặc xà hung ác xông ra! Con nào cũng đầy hung hăng, khí thế hung hãn.
Đây là chiến trường của thần hồn.
Khương Vọng lập tức phát hiện ra, đây không phải thế giới hiện thực, cũng không phải huyễn tượng, mà là thần hồn bị kéo vào một nơi thần bí nào đó liên quan đến thần hồn. Cho nên hắn cũng ngang nhiên gọi ra thần hồn nặc xà.
Trương Lâm Xuyên có tao nghệ thật sâu về thần hồn, bất tri bất giác đã kéo hắn hãm sâu vào nơi này, thực đáng sợ.
Nhưng thần hồn của hắn cũng không kém.
Sau khi hấp thu thần hồn bản nguyên của Trang Thừa Càn rồi tân sinh, thần hồn của Khương Vọng đã khỏi hẳn, sau khi được Hồng Trang Kính cường hóa một lần nữa, trọn vẹn ba ngàn thần hồn nặc xà đều mạnh gấp mười lần ban đầu, cho hắn sức mạnh để chiến đấu về thần hồn.
Mà Trường Tương Tư đã thai nghén ra kiếm linh, cũng từng trải qua khi hắn giao chiến thần hồn với Trang Thừa Càn. Có thể nói, nó cũng có kinh nghiệm phong phú về giao chiến thần hồn.
Trương Lâm Xuyên dù có mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng không thể hơn được Trang Thừa Càn.
Dù nơi này là chiến trường mà Trương Lâm Xuyên đã chọn,
Đương nhiên hắn ta sẽ có ưu thế hơn, nhưng Khương Vọng vẫn đủ tự tin đánh một trận.
Đối mặt với bầy thần hồn nặc xà đột nhiên bò ra, cảm nhận được sức mạnh thần hồn của đối thủ cực kỳ cường đại, Trương Lâm Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh.
“Ngươi không cần che giấu nữa, từ trong ánh mắt của ngươi, ta có thể thấy được hận ý.”
Hắn ta nói: “Có thể thấy được ngươi hận ta vô cùng.”
Không đợi Khương Vọng nói chuyện, hắn ta lại tiếp lời: “Có lẽ ngươi hận, là hận gương mặt này của ta phải không?”
Khương Vọng nhíu nhíu ngươi hỏi lại: “Có ý gì?”
Hắn ta đáp: “Nếu ngươi muốn giết Trương Lâm Xuyên, thì ngươi tìm lầm người rồi.”
Không ngờ hắn ta lại không phải Trương Lâm Xuyên!
Chuyện này vô cùng hoang đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Chí ít Khương Vọng không nghĩ ra được việc gì Trương Lâm Xuyên lại phải nói láo mình không phải Trương Lâm Xuyên.
“Ta nghĩ ta vẫn nhớ được dáng vẻ của Trương Lâm Xuyên.” Khương Vọng nói.
“Ngươi nhớ là nhớ dáng vẻ lúc trước của hắn ta.”
Người này nói tiếp: “Còn lúc này, hắn ta dài thế này này.”
Một khuôn mặt dần dần hiện ra rõ ràng, cụ thể giữa không trung theo ngón tay của hắn ta di động.
Đó là một khuôn mặt bình thường, trẻ tuổi, không xấu cũng không đẹp, không có góc cạnh gì, cũng không có đặc điểm gì.
“Hình như hơi quen quen.” Khương Vọng nói.
Hắn thấy khuôn mặt này quen quen mắt, nhưng không nhớ rõ được đã thấy ở đâu. Có lẽ vì khuôn mặt này thực sự rất phổ thông, thấy lúc nào cũng không biết.
“Nhìn quen mắt sao…”
Người này thu ngón tay lại, khuôn mặt trẻ tuổi giữa không trung chậm rãi tiêu tán.
“Vậy, thấy được ngươi thật là vui.”
Ngoài miệng nói là vui, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn nguội lạnh như cũ, không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Hôm nay đến đây thôi đã.”
Hắn ta nói vậy, xoay người, bước đi.
Dường như hắn ta không hề đề phòng bị Khương Vọng tấn công, cũng không quan tâm đến bầy thần hồn nặc xà đang xúm lại đầy đường kia.
“Đúng rồi.” Hắn ta lại nói: “Trương Lâm Xuyên mới sáng lập ra Vô Sinh Giáo, hiện đang hoạt động ngay trong Ung quốc. Nếu ngươi có hứng thú, có thể đi tìm xem xem.”
Khương Vọng vẫn đặt tay trên kiếm, không động, hắn không chất vấn người này nói thật hay giả. Thật hay giả hắn sẽ tự đi nghiệm chứng.
Hắn chỉ nhìn cái người giống y như đúc Trương Lâm Xuyên kia đang đi xa dần, lên tiếng hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
“Nếu ngươi còn có cơ hội nhìn thấy ta, ngươi sẽ biết tên ta.”
Người này không dừng bước, dần dần đi xa.
Sức mạnh thần hồn bao phủ nơi này cứ thế biến mất.
Chỉ còn lại đường phố huyện thành Văn Khê, người qua lại như mắc cửi.
Hết chương 1093.
Bình luận facebook